Phong Mang (Sài Kê Đản)
|
|
Chương 135 - Đại bán Phim chỉ vừa bắt đầu, Lý Thượng đã cảm thấy hình ảnh cực kì tốt.
So sánh với phim của bọn họ làm trong cấp tốc, bộ phim kéo dài hơn mấy tháng này có thể nói là tinh xảo. Bất luận là hiệu ứng, mỹ thuật tạo hình hay là ánh sáng, đều làm cho người ta cảm giác rất nặng nề.
Đương nhiên, đây mới chỉ là một nửa mà thôi.
Rất nhiều phim điện ảnh kỹ xảo hoa lệ, nội dung lại trống rỗng nhàm chán, trừ bỏ cái vỏ hoa lệ thì không còn điểm nào khác đáng khen.
Tựa như bộ phim này, lời dẫn không hề mới mẻ, người không biết còn nghĩ là tiếp tập của 《 Xé rách 》. Chẳng qua xử lý khâu nhỏ chi tiết hơn một chút, hiệu ứng làm kinh dị hơn một chút.
Du Minh xuất hiện miễn cưỡng coi như là kinh diễm, nhưng so với Lý Thượng xem ra bất quá cũng chỉ là bản thăng cấp của các loại quỷ trong 《 Xé rách 》, duy nhất đáng được ăn mừng chính là Du Minh có kỹ xảo biểu diễn.
Thẳng đến "Mã Đông" xuất hiện, ánh mắt Lý Thượng mới hơi sáng lên.
Không phải không thừa nhận, Hàn Đông trời sinh chính là tiêu điểm, vừa ra cảnh đã có hàn khí từ trong màn hình lớn gào thét ào đến.
Hắn không có cố ý biểu lộ sắc thái nhân vật của mình, toàn bộ đều thoạt nhìn tự nhiên như vậy. Trong từng cái giơ tay nhấc chân đại khí hiển lộ rõ ràng, lời nói cử chỉ ngữ độ ổn định.
Lý Thượng vốn đang lo lắng Hàn Đông sau nhiều năm trông ngóng tới bộ phim đầu tiên sẽ "Dùng sức quá mạnh", hiện tại xem ra, người ta so với mình còn bản lĩnh hơn.
Rất nhanh, Mã Đông giảng giải cho Triệu Bân về thanh minh mộng.
Rất nhiều người xem lúc này mới bắt đầu hưng trí.
Lý Thượng không ngờ Hàn Đông sẽ cắt nhập theo cảnh trong mơ, bất quá ngẫm lại Hàn Đông kia tính cách đặc biệt độc lập, ý tưởng mới lạ cổ quái, cũng hợp tình hợp lý.
Phim nhựa chiếu đến 1/3, Lý Thượng không thấy gì xuất sắc. Đề tài dù mới mẻ cũng khó thoát khỏi "Quỷ áp giường", chỉ là đổi đơn nhưng không đổi thuốc mà thôi.
Nếu như không có 《 Xé rách 》, nội dung phim này có lẽ sẽ đáng tán dương. Nhưng rất không may chính là, 《 Xé rách 》 đã sớm đón đầu cướp sạch rồi.
Một phần ba phim tiếp theo biến chuyển quá đột ngột, Lý Thượng lúc trước luôn luôn vững như Thái Sơn rốt cục đã có chút không bình tĩnh được.
Giấc mộng đều liên quan đến nhau, có hàm ý gì đó.
Rất nhiều người đều là ôm thái độ tùy tiện xem mà tới, dù sao vé cũng là miễn phí, không xem thì lãng phí. Tiêu chuẩn đánh giá của họ đối với bộ phim này cũng xuống đến thấp nhất, chỉ cần không phải không công lãng phí thời gian là tốt rồi.
Hiện tại xem ra, một chuyến này quả nhiên đáng giá.
Diễn biến phim rơi vào một cảnh đẹp.
Người xem từ trạng thái lười nhác lúc đầu dần bắt đầu trở nên khẩn trương, con mắt đều bị màn hình lớn gắt gao bắt lấy, mơ hồ cảm thấy còn có chuyện gì đó sắp xảy ra.
Tằng Minh quay đầu lại, bạn gái còn ở cổng công viên.
Nghịch chuyển này khiến tất cả hít sâu một hơi, đáy lòng Lý Thượng rốt cục dâng lên một tia hoảng loạn không xác định.
Đến hai phần ba phim, khoảnh khắc Mã Đông nói: "Bởi vì cậu đang trong mộng của tôi."
Một trái bom ném xuống, Lý Thượng cảm giác cả da đầu mình đều tê rần.
Giống như người Mã Đông đang uy hiếp không phải Tằng Minh trong phim, mà là Lý Thượng ngoài màn hình.
Cả phòng chiếu lâm vào một mảnh tĩnh mịch.
Lý Thượng tựa hồ có thể nghe được tiếng tim mọi người đập rộn, cũng là của chính hắn.
Nội dung phim lần thứ hai nghịch chuyển.
Thái độ Tằng Minh vẫn đang bối rối đột nhiên thay đổi, một tia cười quỷ dị khiến yết hầu Lý Thượng rung động.
"Làm sao ngươi biết ngươi không phải đang trong mộng của Triệu Bân?"
Mọi người ồn ào.
Đại não mọi người đều vận động ở tốc độ cao, tìm kiếm dấu vết Triệu Bân còn sống để lại. Đó là một quá trình tự dọa chính mình, phàm là nghĩ đến khả năng đó, lông tơ cũng nháy mắt dựng thẳng lên, mồ hôi lạnh chảy ròng.
Đáy lòng sinh ra sợ hãi, là khó khăn nhất để phòng ngự.
Lý Thượng đã nhìn ra chỗ ưu việt của kịch bản này.
Tiết tấu diễn ra thận trọng, cảnh trong mơ tầng tầng lớp lớp. Nội dung phim chuyển biến bất ngờ, nhân vật đấu trí lôi cuốn hồi hộp, toàn bộ bộ phim pha trộn lối vẽ rất tỉ mỉ.
Nhưng là giờ phút này, hắn vẫn mang một đường hi vọng, hy vọng có thể có một cái kết thúc cẩu huyết, khiến bộ phim này rơi vào khuôn sáo cũ.
Cho nên, ở một khắc Mã Đông mở mắt thức dậy kia, người nhẹ nhàng thở ra không còn là chính hắn, còn có một Lý Thượng hết sức lo sợ.
Nhưng mà, phim còn chưa chấm dứt.
Mơ hồ có một dự cảm không rõ, một khắc điện thoại vang lên kia nâng giá trị bộ phim đến đỉnh điểm.
"Mã lão sư, có người bởi vì gặp tai nạn giao thông mà lưu lại bóng ma tâm lý, muốn tìm ngài tư vấn."
Trái tim Lý Thượng kịch chấn.
Con mắt nhìn chằm chằm màn hình lớn thậm chí không dám chớp, bởi vì quan hệ của người mở cửa kia đối với bộ phim này sẽ trở thành một bàn cờ, chung quy vẫn là lưu lại một tia tiếc nuối.
Tia tiếc nuối này, Lý Thượng đã muốn là cọng rơm cứu mạng.
Nhưng mà, Hàn Đông chắc chắn không cho hắn cơ hội này.
Nhạc cuối phim cứ như vậy vang lên.
Cả người Lý Thượng cứng ngắc như một tảng đá, bất tri bất giác tay chân đã muốn lạnh lẽo, tứ chi chết lặng.
Cả rạp phim nổ tung.
"Thiên a! Tôi vừa xem chính là hàng phim kịnh dị trong nước sao?"
"A a a a... Tôi vì sao lại đem vé ra tặng người khác? Vì cái gì? Tôi còn muốn lại xem một lần!"
"Tôi cũng muốn xem, nhưng tôi rất sợ làm sao bây giờ?"
"..."
Lý Thượng trước khi đến đã đem mình bao bọc kín mít, sợ có người nhận ra hắn. Nhưng là sự thật là tất cả mọi người đang kích động nghị luận bộ phim, căn bản không rảnh quay đầu lại.
Có vài người xem rõ ràng không đi, trực tiếp chờ vòng kiểm vé tiếp theo vào ghế.
Lý Thượng rốt cục hiểu được vì cái gì một người phát hai phiếu.
Đầu óc trống rỗng, hai cái chân máy móc tính hướng ra ngoài.
Rõ ràng đang là ban ngày, lại giống như bước đi trong đêm tối.
Khẩn cầu duy nhất của hắn hiện tại chính là bộ phim bị mai một, trở thành một tác phẩm nhạc cao ít người hoạ.
(nhạc cao ít người hoạ: uyên thâm, cao siêu quá ít người hiểu. ví với tác phẩm không bình dị, không được quần chúng thưởng thức)
Nhưng mà, hắn đánh giá quá thấp chỉ số thông minh của người xem.
Cũng đã đánh giá thấp sự hâm mộ nhiệt tình của bọn họ đối với một tác phẩm hay.
Cùng ngày từ sảnh VDP cá nhân, hơn mười nhà phê bình phim chuyên nghiệp đồng thời dành ra 10 phút bình luận tại các diễn đàn phim lớn. Phim điệu thấp cùng kịch bản cao điệu dẫn tới giới bình luận phim một trận hồi chấn động, ngày trước vẫn thường mắng chửi hàng phim kịnh dị trong nước, thế nhưng xuất hiện một kỳ quan không hề kém cạnh.
Nhưng mà, đây mới chỉ là bắt đầu.
Theo sau, nhiệt độ 《 Trộm ảnh 》 bắt đầu tăng trưởng như giếng phun. Chính như phát tán virus, tốc độ này đã đạt tới không thể khống chế nổi.
Ngắn ngủi vài ngày, 《 Trộm ảnh 》 có lượt follow weibo tới trên trăm vạn. Mấy ngàn tài khoản đổi nick name thành 《 Trộm ảnh 》, mà câu nói của linh sư cao quý lãnh diễm "Bởi vì cậu đang trong mộng của tôi" lại trở thành weibo lưu hành ngữ.
Trên internet gió giục mây vần, truyền thông môi giới một loạt ăn theo, tuyên truyền phim tựa như chir vừa mới cất bước.
Từng tấm tiếp nối nhau phát hành, tần số phóng sự và ngoài lề về phim chiếm lấy hầu hết tiêu đề các trang web. Lượng tìm kiếm, lượng vote, lượng download, bình luận không ngừng tạo nên lịch sử mới.
Theo độ tăng trưởng, doanh thu phòng vé cũng là liên tục được nâng lên.
Chiếu phim ba ngày đầu chỉ có bốn trăm ngàn phòng vé, so sánh với 《 Xé rách 》 ba ngày hơn triệu chênh lệch rất lớn. Có một điều nữa, bốn trăm ngàn này đều là tự mình đưa ra ngoài, người chân chính mua vé xem rất ít.
Kết quả về sau doanh thu bắt đầu tăng trưởng gấp bội, phá một triệu trong thời gian năm ngày, phá hai triệu thế nhưng chỉ dùng bảy ngày.
Tuần thứ 2, các rạp lớn bắt đầu điên cuồng gia tăng lượt chiếu 《 Trộm ảnh 》, có vài rạp cỡ trung sắp xếp chiếu dẫn gần như nhượng 《 Trộm ảnh 》 lũng đoạn. Cho dù như vậy rạp phim vẫn vẫn chật ních, có vài rạp chiếu phim thậm chí xuất hiện tình huống 1 phiếu không còn.
Chuyện ăn năn lớn nhất kỳ nghỉ hè này, chính là từng có một tấm vé xem phim trân quý đặt ở trước mặt của tôi, tôi không quý trọng, thẳng đến khhi mất đi nó mới hối hận không kịp...
Cùng lúc đó, 《 Xé rách 》 yên lặng hạ đương.
Rất nhiều người đều nói: xem 《 Trộm ảnh 》, phát hiện thần mã 《 Xé rách 》 chỉ là mây bay.
Cũng có kẻ "Thiếu đạo đức", lục ra tin tức lúc trước hai cái đoàn tranh studio, còn đem tuyên bố cao ngạo "Dựa vào tác phẩm nói chuyện" trong họp báo của Lương Cảnh chặn họng, trong lúc nhất thời dư luận lại ngả về phía đoàn phim Hàn Đông.
Lý Thượng bên kia hoàn toàn không lên tiếng nữa.
Vốn dĩ bọn họ thành công trước, lại xung phong trong kỳ nghỉ hè, 《 Trộm ảnh 》 đáng ra không ảnh hưởng tới họ. Nhưng bởi vì loại hình hai bộ phim tương tự, đề tài tương tự, ngay cả từ ngữ tuyên truyền đều gần như giống nhau, trình độ lại kém một khoảng lớn.
Cái gì "Nhạc cao ít người hoạ", cái gì "Bị mai một", si tâm vọng tưởng đã hóa thành bọt nước.
Hiện tại khẩn cầu duy nhất của Lý Thượng chỉ là doanh thu không cần nóng như vậy, thế không cần hung mãnh như vậy, độ nóng không cần chưa từng có như vậy ... Nếu đem chênh lệch giảm bớt một chút, trong lòng của hắn cũng sẽ dễ chịu một ít.
Nhưng mà, bên kia vẫn như trước cao báo truyền đi.
"Doanh thu phòng vé tính không nổi rồi." Tiểu Văn nói chuyện chưa hết lo lắng.
Lương Cảnh ra vẻ trấn định hỏi: "Bao nhiêu?"
Tiểu Văn nói: "Hơn năm triệu."
"Cái gì?"
"Hơn năm triệu."
Hai tuần lễ hơn năm triệu... Lương Cảnh hoàn toàn trợn tròn mắt.
Phong cảnh trong suốt mộttháng của Lý Thượng không may lại trở thành bước đệm cho Hàn Đông.
|
Chương 136 - Kinh hỉ lớn Cổ phiểu tập đoàn Trung Đỉnh theo doanh thu 《 Trộm ảnh 》 một đường tăng vọt, không đến ba tuần, tài khoản cá nhân Vương Trung Đỉnh tăng hơn mười triệu.
Hạ Hoằng Uy liền càng không cần phải nói, hắn là người đầu tư bộ phim này, phòng vé thu vào hắn thu về toàn bộ. Không chỉ có đem được toàn bộ tiền đầu tư trước kia trở lại, hơn nữa rất có thế cuồng lao.
Thời điểm hai người đại thắng "Nâng cốc ngôn hoan", Hạ Hoằng Uy luôn luôn dùng ánh mắt đối địch nhìn Vương Trung Đỉnh.
"Cậu vui vậy sao?"
Mặt Vương Trung Đỉnh đã sớm bị bốn chữ "hạnh tai lạc hoa" chiếm cứ, còn ung dung hỏi: "Tôi làm sao?"
(Hạnh tai lạc hoa: cười trên nỗi khổ của người khác)
Hạ Hoằng Uy giọng điệu cảnh cáo cứng rắn nói: "Đừng để cậu ấy hấp thụ ánh sáng quá độ."
"Yên tâm, chỉ cần Đông không tham gia hoạt động, cậu ta cũng sẽ không tham gia." Vương Trung Đỉnh nói.
Hạ Hoằng Uy ninh mi, "Đông Đông?"
Vương Trung Đỉnh sửng sốt, giống như bản thân mình cũng không rõ vì sao cái tên này lại buột miệng nói ra.
"Hàn Đông." Vội vàng uốn nắn.
Hạ Hoằng Uy nheo mắt lại đánh giá Vương Trung Đỉnh, sâu kín nói: "Vừa rồi tiếng kia kêu cũng đủ thân thiết a ~ "
"Người của công ty đều kêu như vậy, tôi cũng thuận miệng thôi." ngữ khí Vương Trung Đỉnh không mặn không nhạt.
Người của công ty ở xa tận chân trời tập thể đồng thanh: Vương tổng, chúng tôi đều gọi hắn Hàn đại Tiên nhi được không?
Hạ Hoằng Uy còn nói: "Vậy cậu làm sao cam đoan Hàn Đông sẽ không hấp thụ ánh sáng quá độ?"
"Quá độ tiêu phí ở thời điểm căn cơ chưa đủ, sẽ dẫn đến 'món chính' còn chưa lên người xem liền no rồi."
Mỗi bộ phim nổi tiếng đều cũng sẽ nâng một hai người.
Mã Bân hạn chế tuổi nhưng đề tài có hạn, Du Minh đề tài đủ nhưng là cá nhân không đủ tươi sáng.
Chỉ riêng Hàn Đông, từ khi chiếu phim tới nay luôn luôn là nhân vật nóng. Vương Trung Đỉnh cố tình chỉ làm cho hắn nhận thông cáo cực nhỏ, dự án lớn lại càng cực kỳ thận trọng. Làm cho fan hắn đều giống như lam bay liệng tới, mỗi ngày nơi nơi tìm kiếm. Mỗi khi tìm được tí xíu động thái, đều như nhặt được chí bảo nhấm đi nhấm lại nhiều lần, thẳng đến mức rốt cuộc không phân biệt ra một tia ý vị nào nữa.
Đang trò chuyện, điện thoại Vương Trung Đỉnh vang lên.
"Vương tổng, Hàn Đông lại đang cùng người ta uống rượu."
Người gọi điện chính là bảo tiêu kiêm lái xe gần đây Vương Trung Đỉnh sắp xếp ở bên người Hàn Đông Lương Hổ.
Tiểu Lương đồng chí được lọt tuyển bằng duy nhất ưu thế đâm thọc này, từ trong mấy ngàn tinh anh trổ hết tài năng, lại được Vương Trung Đỉnh xem trọng và ưu ái. Bình thường lúc Vương Trung Đỉnh không thể phân thân, đều là tiểu Lương chăm sóc bên cạnh Hàn Đông.
Sắc mặt Vương Trung Đỉnh đổi đổi, "Cậu không ngăn cậu ấy sao?"
"Tôi đi ngăn, cậu ấy lại bắt một phòng người ngăn tôi."
Vương Trung Đỉnh, "... Các người đang ở đâu?"
"Đế Hào thịt nướng."
"Được, tôi biết rồi."
Cúp điện thoại, Vương Trung Đỉnh lên tiếng chào Hạ Hoằng Uy, được ý là vội vàng rời đi.
Dưới tình hình bình thường Vương Trung Đỉnh sẽ không hạn chế tự do của Hàn Đông, nhưng là uống rượu liền khác. Phẩm chất say rượu của Hàn Đông quá kém, nhẹ thì xắn tay áo vắn ống quần, nặng thì trần truồng.
Quả nhiên, lúc Vương Trung Đỉnh đến, Hàn Đông đang xắn tay cùng người khác vung quyền.
"Mười lăm mười sáu trăng tròn, chúng ta đến đoán dâm đãng quyền, ai dâm đãng a (chơi đá kéo bao)..."
Đang ồn ào đến vui vẻ, đột nhiên có bàn tay đặt trên vai Hàn Đông.
"Đừng quấy rối." Hàn Đông lại gẩy xuống.
Trong quán những người khác cũng uống say, coi như không uống say cũng chưa chắc nhận ra Vương Trung Đỉnh. Bởi vì đây đều là đám bạn xấu của Hàn Đông trước kia, căn bản không dính líu đến giới giải trí.
Nguyên bản nhiều năm không liên hệ rồi, kết quả Hàn Đông vừa nổi lên bọn hắn lại vội vàng đến nịnh bợ.
Đổi lại nghệ sĩ khác đều trốn không kịp, nhưng Hàn Đông cố tình thích rêu rao. Hận không thể một cuộc điện thoại gọi hết, nói cho người ta vị trí của mình hiện thế nào, để những người đó nhanh chóng đến đi cửa sau.
Hàn Đông tiếp tục thét to, "Ai dâm đãng a ~ tôi dâm đãng... Á..."
Bả vai hơi kém bị người bóp nát, Hàn Đông lúc này mới quay đầu nhìn thấy Vương Trung Đỉnh.
Dại ra một chốc sau lại một phen ôm cổ Vương Trung Đỉnh, hướng đám anh em kia nói: "Đây chính là Vương tổng tôi thường nói cùng các cậu, các cậu có chuyện gì tìm anh ấy. Đừng nhìn Vương tổng bộ dạng kiên cường, kỳ thật rất yếu đuối, các cậu đừng..."
Nói còn chưa hết, đã bị Vương Trung Đỉnh tha ra ngoài.
Không có gì để nói với người nát rượu, phương pháp giáo huấn duy nhất chính là sau khi trở về tiếp tục cùng hắn vung quyền.
"Ai dâm đãng a tôi dâm đãng ~ ai dâm đãng a tôi dâm đãng ~ "
Vương Trung Đỉnh, "Em thua, cởi đi."
Hàn Đông mới vừa cởi ngực lập tức chịu nỗi đau bị "Bóp nhũ", lúc này một tiếng bén nhọn kêu lên, theo sau là cái eo co lại vật ra giường lăn lộn.
"Lần sau còn khoe tay trần trước người khác không?"
"Không ... Không ..."
Vương Trung Đỉnh lại hỏi hắn: "Có đau hay không?"
Hàn Đông ghé đến bên tai Vương Trung Đỉnh nói: "Kỳ thật rất thích."
Vương Trung Đỉnh mạnh mẽ nghiêng người đè Hàn Đông ở dưới thân, mùi rượu xộc lên mũi.
"Đầu lưỡi đâu? Như thế nào không đùa giỡn nữa? Vươn ra!"
"Đùa giỡn không nổi, say."
"Ít nói, chớ có biếng nhác."
"..."
Sau Hàn Đông lại đè Vương Trung Đỉnh dưới thân, méo mó kêu một tiếng: "Trung Trung."
"Đừng gọi tôi như vậy." Vương Trung Đỉnh đen mặt.
Hàn Đông biết rõ còn cố hỏi: "Vì sao không thể kêu như vậy?"
"Mất mặt."
"Vậy anh cũng gọi em là Đông Đông, hai ta không phải ngang hàng sao?"
"Không gọi."
"Vì sao không gọi?"
"Buồn nôn."
Hàn Đông lại đùa dai xoay trên người Vương Trung Đỉnh, vừa xoay vừa hỏi: "Có bao nhiêu tê? Tê như vậy sao..."
Vương Trung Đỉnh rốt cục mặt lạnh không nổi trách mắng một tiếng, "Em giỏi rồi a, tất cả bao nhiêu người?"
Hàn Đông cười hắc hắc, ánh mắt ngà ngà say nhìn một hướng khác, nói: "Em muốn chơi."
"Chơi? Chơi với ai?" Vương Trung Đỉnh khó hiểu.
Hàn Đông nói, "Tự mình một mình chơi."
"Vì sao một mình?"
"Bởi vì anh không chơi cùng em."
Vương Trung Đỉnh nhìn thấy gương mặt Hàn Đông hơi có vẻ mệt mỏi, đột nhiên nhớ ra hình như thật lâu rồi hắn không được thả lỏng giải trí. Đối với loại tâm hồn nặng máu chơi bời của Hàn Đông, thời gian dài trong cường độ công việc cao quả thật quá khó khăn. Có lẽ thời gian này thường thường tìm bạn cũ uống rượu huyên thuyên, chỉ là vì muốn giải tỏa.
Vương Trung Đỉnh vỗ vỗ đầu Hàn Đông, "Chờ trận này bận rộn xong ..."
Hảo hảo bồi em.
Ngày hôm sau, bản thống kê phòng vé tuần trước lại gửi tới máy tính Vương Trung Đỉnh.
"Bảy triệu sáu trăm ngàn." Con số tương đối khả quan.
Nói thật, Vương Trung Đỉnh lúc đầu cũng không nghĩ đến sẽ cao như vậy.
Phùng Tuấn nói: "Kỳ nghỉ hè còn có một tuần nữa là hết, doanh thu sẽ chậm rãi hạ xuống, bất quá đến tám triệu hẳn là không thành vấn đề. Như vậy xem ra, tổng doanh thu hai bộ so với chúng ta dự đoán 10 triệu cao hơn 2 triệu. Kỳ nghỉ hè này, công ty thu hoạch thật sự là không nhỏ a!"
Vương Trung Đỉnh gật đầu, vui sướng không cần nói cũng hiểu.
"Hàn Đông là đại công thần." Phùng Tuấn nhấn mạnh.
Trong lòng Vương Trung Đỉnh cũng nghĩ như vậy, ngoài miệng lại không chịu thừa nhận, giống như khen vợ vài câu thì quá là tự kỷ rồi.
Phùng Tuấn nhắc nhở: "Ngày mai cuối tuần, mở cái Lễ Chúc Mừng đi! Bộ phim này từ lúc quay đến khi chiếu phim, về phần công ty còn chưa có ra mặt đâu."
Vương Trung Đỉnh ngẫm lại cũng đúng, "Cậu đi sắp xếp đi."
Ngày hôm sau, yến hội Khánh Công 《 Trộm ảnh 》 được tổ chức ở sảnh tầng thượng của công ty.
So sánh với điệu thấp của đoàn phim, lần này có thể nói là gióng trống khua chiêng. Cao tầng công ty tất cả có mặt, trên trăm hãng truyền thông đến trợ oai, rất nhiều nghệ sĩ cũng được mời tới giúp vui.
Hàn Đông vừa xuất hiện lập tức gợi lên một trận rối loạn, khó được một lần xuất hiện trước ống kính như thế, độ nhiệt tình của truyền thông rất cao. Gần như từ khi hắn vừa lên thảm đỏ, đèn đã loang loáng không ngừng.
Đi qua thảm đỏ, Hàn Đông được người chủ trì chỉ dẫn đến kí tên lên bảng tuyên truyền.
Lúc này lưng hắn hướng về phía mọi người, quần áo mặc trên người là đích thân Vương Trung Đỉnh phối hợp. Nhất là cái quần dài kia, đem hai miếng bánh bao che phủ tuyệt đối tròn trịa rắn chắc.
Vương Trung Đỉnh vẫn còn vô cùng chấp nhất đối với hình ảnh này, ánh mắt luôn bị hút chặt ở mặt trên.
Chờ Hàn Đông xoay người, sắc mặt Vương Trung Đỉnh lại khôi phục bình thường, hoàn toàn giống như nhìn những diễn viên khác.
Người chủ trì cũng hỏi Hàn Đông vấn đề lúc trước từng hỏi qua Lý Thượng.
"Nếu có cơ hội, cậu muốn hợp tác cùng ai nhất?"
Hàn Đông cũng đưa ra nghi vấn giống Lý Thượng.
"Nhất định phải nói thật sao?"
"Đương nhiên." Người chủ trì nói.
Dưới đài kín người mặt chờ mong, nhất là một vị.
Hàn Đông đầu tiên liếc Vương Trung Đỉnh một cái, sau đó thanh thanh cổ họng.
Vương Trung Đỉnh cũng đã miễn cưỡng làm tốt công tác chuẩn bị.
"Calne! Cùng Calne hợp tác là mơ ước lớn nhất đời này của tôi."
Nhiệt độ trên mặt Vương Trung Đỉnh đột ngột tụt thẳng xuống.
Tiếp theo, người chủ trì nói: "Ngày hôm nay công ty đã chuẩn bị cho cậu một phần đại lễ, mời nhắm mắt lại, mọi người chúng ta cùng nhau đếm ngược năm, bốn, ba, hai, một..."
Rầm vậy, giữa một mảnh vỗ tay và tiếng tung hô, Calne thật sự hiện ra.
Hàn Đông lúc ấy liền trợn tròn mắt, bất chấp hình tượng ở trên đài kinh hô, "Oh─My─God! Tôi không phải đang nằm mơ đi?"
Calne trực tiếp ôm, "Cậu không có ở nằm mơ, tôi rất thích cậu, anh bạn trẻ."
Độ ấm trên mặt Vương Trung Đỉnh hoàn toàn biến mất, quay đầu chất vấn Phùng Tuấn: "Màn này ai thiết kế ra?"
"Tôi thiết kế, như vậy vừa có thể trợ oai cho bộ phim này, lại có thể thêm nhiệt cho bộ phim lớn. May là lúc trước tôi có hỏi Hàn Đông vấn đề này, bằng không cũng không có màn kinh hỉ như vậy."
"..."
|
Chương 137 - Vừa đẹp trai vừa có tài Yết hầu Vương Trung Đỉnh như là bị dị vật gì đó chặn lại, nuối không trôi phun cũng không ra.
Ánh mắt y càng lạnh cứng vứt đến trên đài.
Calne mang hơi hướng Anh quốc, toát ra vẻ phóng đãng không kiềm chế được. Vừa cuồng dã tiêu sái, lại vừa thành thục tản ra mị lực nam nhân.
Người này và Hàn Đông đứng một chỗ, khí chất phi thường hòa hợp, giống như không cho hai người hợp tác sẽ khiến thiên lý khó dung.
Calne tiếp nhận phỏng vấn, công khai thừa nhận sẽ hợp tác cùng công ty Trung Đỉnh.
Hàn Đông ở một bên bộ mặt mừng rỡ như điên, chỉ thiếu nước ôm chân Calne cầu bao nuôi.
Vương Trung Đỉnh không thể nhịn được nữa quay sang bên cạnh quăng một câu, "Sau này đừng làm trò vô nghĩa nữa!"
Vô nghĩa?
Vương Trung Đỉnh trong lòng phẫn uất, xong lại khó có thể kháng cự các kiểu nũng nịu của Hàn Đông, cứ như vậy kệ cho hắn cằn nhằn một trận.
"Hahaha! Em muốn hảo hảo huấn luyện, hảo hảo luyện khẩu ngữ, nhất định phải giành được vai diễn kia! Tuyệt không nỡ phụ tâm ý của anh." Vỗ vỗ đùi Vương Trung Đỉnh.
Không nỡ phụ tâm ý của tôi? Vương Trung Đỉnh cắn răng, ngày trước lúc chưa có Calne, đâu có thấy em không nỡ phụ đâu?
"Ai ~ khó mà tin được ~ anh nói xem, Em có phải là nhập diễn quá sâu, còn chưa thoát khỏi mộng cảnh trong phim không?"
Vương Trung Đỉnh nói: "Đúng, kỳ thật em đã chết rồi."
"Chết như thế nào?" Hàn Đông hỏi.
"Ở Lễ Chúc Mừng bị tôi đánh chết !"
"..."
Về đến nhà, Hàn Đông vẫn chưa vui mừng xong, từ phòng khách đến phòng bếp, từ bàn trà đến bàn ăn.
Rốt cục, Vương Trung Đỉnh không thể nhịn được nữa.
"Có thôi hay không? Em cho là người ta coi trọng em thật? Bất quá là khách khí thôi, em lại thật sự để trong lòng."
Hàn Đông không phục, "Nhưng anh ta nói thật sự nghiêm túc."
"Đó là người ta thấy em phiền, muốn cho em cút nhanh lên! Em cũng không phải hương bánh trái, người ta dựa vào cái gì coi trọng em?"
(hương bánh trái: thuật ngữ khen thưởng, nghĩa gốc chỉ một loại bánh bột ngô hoặc bột mì, ngày nay chỉ một người được coi trọng và hoan nghênh)
"Em sao không phải hương bánh trái?"
Vương Trung Đỉnh còn chưa nói xong, Tây Tây ở một bên mở miệng, "Bánh là làm bằng bột ngô, chú là thịt."
Hàn Nhị Hàng cười điên không dứt, đến đây thì một chút nghiêm túc cũng không còn nữa.
Ăn cơm xong, Hàn Đông ngồi trên ghế sa lon xem TV, Tây Tây ngồi bên cạnh chơi người máy mô hình. Hàn Đông nhìn nó vài lần, đột nhiên nhớ tới một chuyện, "Giờ sao cháu không bảo ba ba của cháu đừng giữ ta ở đây qua đêm?"
Tây Tây nói: "Cháu sẽ không thông cảm cho chú."
Hàn Đông không rõ, "Có ý gì?"
"Cháu thường nghe được tiếng chú kêu to ở trong phòng ba ba, nếu chú không làm chuyện xấu, ba ba chắc là sẽ không làm vậy với chú. Cho nên, không cần nhờ cháu khuyên ba ba tha thứ cho chú."
Hàn Đông đại quẫn, náo loạn nửa ngày thì ra là nghĩ như vậy.
Vì thế, Hàn Đông sau đó tận lực ngược đãi tiểu người máy của Tây Tây, liều mạng xả hận. Rốt cục, Tây Tây ôm tiểu người máy đi cáo trạng Vương Trung Đỉnh.
"Ba ba, đừng đuổi chú ấy đi, thay con giáo huấn thật tốt!"
Vương Trung Đỉnh vỗ hai cái lên mông Tây Tây, "Không thành vấn đề, baby."
Lỗ tai Hàn Đông rất nhạy cảm, Tây Tây vừa đi, hắn liền quay sang Vương Trung Đỉnh nói: "Em vừa rồi nghe thấy anh gọi nó là baby."
"Thì thế nào?"
Hàn Đông ra vẻ ngượng ngùng, "Lúc không kìm lòng được, anh cũng có thể gọi em như vậy."
Thiếu đánh như vậy, tôi muốn tôi gọi baby? Tôi không gọi vương bát đản chính là chuyện tốt!
Hàn Đông nay tâm trạng tốt, sắp sửa đi ngủ lại vận động ─ bơi lội.
Vương Trung Đỉnh đứng ở cửa sổ lầu hai, thấy tứ chi Hàn Đông ở trong bể bơi giãn ra duyên dáng, mông cùng chân tạo một đường cong quả thực có thể được xưng đến "Di sản tuyệt đẹp" của nhân loại. Tâm vừa động, liền dùng cameras hướng xuống dưới.
Tiếp theo, y cũng đi tới.
Hàn Đông lăn lộn một phen trên mặt nước, cực kỳ hứng thú hướng Vương Trung Đỉnh vẫy tay, "Xuống dưới bơi mấy vòng thôi."
Vương Trung Đỉnh không phản ứng đến hắn.
Hàn Đông đành phải tự mình tiếp tục bơi.
Vương Trung Đỉnh một bên thưởng thức rượu ngon một bên ngắm mỹ nhân, vốn là nhân gian cực lạc, nếu không có câu nói sát phong cảnh sau đó.
"Một bộ phim của Calne còn có cảnh đánh nhau dưới nước, siêu cấp kinh diễm."
"Em rất thích anh ta dùng nghệ thuật độc đáo kết hợp cùng kỹ xảo phong phú sáng tạo ra ảo giác thời không."
"Anh ta thật sự là đã đẹp trai lại có tài."
"..."
Mới đầu vì không muốn phá hỏng không khí, Vương Trung Đỉnh còn có thể nhịn một chút. Sau lại nghe được câu kia "Vừa đẹp trai vừa có tài", Vương Trung Đỉnh rốt cục nhịn không nổi nữa.
Hàn Đông đang bơi lên, đột nhiên cảm giác có một sinh vật không xác định đâm đến cúc hoa của hắn, vội trồi lên mặt nước gào khóc cầu cứu.
Kết quả trên bờ không có ai, "Sinh vật không xác định" từ dưới nước lặn đi lên, một phen bóp chặt cổ Hàn Đông.
"Ai vừa đẹp trai vừa có tài?" Đanh mặt chất vấn.
Hàn Đông nhìn lên thấy tình thế không ổn, vội vàng sửa miệng, "Anh soái, anh soái, anh có tài."
Vương Trung Đỉnh một tay ấn Hàn Đông xuống nước, túm đến khu vực hùng vĩ "bèo rong" trôi nổi hùng vĩ. Bắt hắn ngoan ngoãn nhận rõ "Nam thần"chân chính, tránh cho sau này lại nói bậy.
Hàn Đông vì tránh uống nước, chỉ có thể gắt gao bao trùm đôi môi Vương Trung Đỉnh, đầu lưỡi ở bên trong linh hoạt cuốn.
Gương mặt kiên cường của Vương Trung Đỉnh lộ ra biểu tình say mê, thấp giọng thô mắng : "Tiểu lưỡi lẳng lơ..."
Hàn Đông bởi vì một câu "Vừa đẹp trai vừa có tài" mà bị chỉnh đến vừa thích vừa khó chịu, ban đầu vẫn là mở to mắt bơi, sau lại rõ ràng nhắm chặt mắt bơi.
Sau khi kích tình bằng một đoạn lãng mạn dưới nước, Vương Trung Đỉnh ôm Hàn Đông vào phòng ngủ.
Trong lúc chờ Hàn Đông thay quần áo, Vương Trung Đỉnh vô tình phát hiện trong điện thoại Hàn Đông có một thư chưa đọc, người gửi là Calne. Vương Trung Đỉnh xem, Calne gửi ảnh chụp của chính mình, mặt trên còn có kí tên.
Người khác có lẽ nhìn không ra vấn đề gì, nhưng là Vương Trung Đỉnh liếc mắt một cái liền phát hiện ra. Ảnh này kích thước phi thường vừa vặn với màn hình điện thoại của Hàn Đông.
Sắc mặt Vương Trung Đỉnh chìm xuống, chưa hồi âm, đã đem này thư này xóa.
Sáng hôm sau, Hàn Đông mở di động ra, ánh mắt đầu tiên nhìn tới chính là ảnh mặt Vương Trung Đỉnh.
Ôi ? Ai lại thay đổi hình nền điện thoại của mình?
Chẳng lẽ là chính mình làm?
Hàn Đông hoàn toàn, từ đầu, luôn luôn không nghĩ đến Vương Trung Đỉnh, bởi vì Vương Trung Đỉnh căn bản không thích làm thứ này, hình nền điện thoại của y từ trước đến nay vẫn ở dạng nguyên thủy.
Hơn nữa hình ảnh này vốn có sẵn trong máy Hàn Đông, Hàn Đông trước kia đã nghĩ qua lấy nó làm hình nền, nhưng là nhỏ không vừa, phóng lên có chút vặn vẹo, cho nên vẫn là không làm.
Không ngờ lần này tiếp tục thay, nhỏ đột nhiên thành vừa rồi, hơn nữa chất lượng hình ảnh còn tốt hơn trước kia, cảm giác cả di động đều to lên.
Vì thế Hàn Đông vô cùng vui vẻ chạy một mạch đến trước mặt Vương Trung Đỉnh hỏi: "Có thể lấy hình của anh làm hình nền di động không?"
Vương Trung Đỉnh không nói.
Hàn Đông vội vàng đem di động đưa lên trước mặt Vương Trung Đỉnh, "Anh xem anh xem, rất đẹp trai! Rất tinh anh! Bỏ qua thật đáng tiếc."
Vương Trung Đỉnh giống như chỉ vừa mới bị lay động.
"Tùy em."
"Trên người cậu có một loại khí chất độc đáo, phi thường hấp dẫn người khác. Tôi xem cảnh quay bị cắt, thực tiếc thay cậu."
Hàn Đông thụ sủng nhược kinh, vội dùng chút tiếng Anh sứt sẹo trả lời: "Đây là quốc gia quy định, tôi cũng không còn cách nào khác."
Calne còn nói: "Nếu có cơ hội tới Hollywood phát triển, tôi nhất định sẽ khiến cho mị lực của cậu phát huy đến cực đại."
Hàn Đông cả người lâng lâng, đã có chút tìm không ra phương hướng rồi.
"Đây là danh thiếp của tôi, có thời gian hãy liên hệ. Vốn cần một ít tư liệu của cậu ở chỗ Vương tổng, nhưng Vương tổng có vẻ rất keo kiệt. Tôi không biết là anh ta không có thật, hay là lo lắng vấn đề khác. Nói thật, tôi không hiểu lắm quy củ nơi này của các người." Calne bất đắc dĩ nhún nhún vai.
Hàn Đông nói: "Không vấn đề gì, trở về tôi gửi cho anh."
Calne lúc này mới thoả mãn rời đi.
Trên đường trở về, Hàn Đông vẫn như trước đắm chìm trong cuộc gặp gỡ bất ngờ cùng thần tượng không thể tự thoát ra được. Vương Trung Đỉnh mới vừa lên xe, liền nhận được một một cái hôn mãnh liệt.
Sắc mặt Vương Trung Đỉnh rốt cục dịu đi một chút, y nghĩ kế tiếp Hàn Đông sẽ nói vài thứ giống như "Em chỉ là sùng bái người ta, anh đừng nghĩ nhiều", không ngờ Hàn Đông lại nói: "Em rất thích phần quà này của anh!"
Vương Trung Đỉnh giận dữ, quà của lão tử còn chưa có tặng đâu!
Vì thế ngữ khí đông cứng trả lời: "Không liên quan đến tôi."
"Đừng giả bộ ~ em biết anh kéo không hạ mặt mũi để thừa nhận." Hàn Đông híp mắt cười xấu xa.
"Tôi nói không phải tôi là không phải tôi."
Không ngờ, Hàn Đông một tay ôm lấy Vương Trung Đỉnh, giọng điệu như tên trộm nói: "Không ngờ em chỉ mới nhắc qua một chút, anh liền giúp em thực hiện nguyện vọng."
Vương Trung Đỉnh trong lòng phẫn uất, xong lại khó có thể kháng cự các kiểu nũng nịu của Hàn Đông, cứ như vậy kệ cho hắn cằn nhằn một trận.
"Hahaha! Em muốn hảo hảo huấn luyện, hảo hảo luyện khẩu ngữ, nhất định phải giành được vai diễn kia! Tuyệt không nỡ phụ tâm ý của anh." Vỗ vỗ đùi Vương Trung Đỉnh.
Không nỡ phụ tâm ý của tôi? Vương Trung Đỉnh cắn răng, ngày trước lúc chưa có Calne, đâu có thấy em không nỡ phụ đâu?
"Ai ~ khó mà tin được ~ anh nói xem, Em có phải là nhập diễn quá sâu, còn chưa thoát khỏi mộng cảnh trong phim không?"
Vương Trung Đỉnh nói: "Đúng, kỳ thật em đã chết rồi."
"Chết như thế nào?" Hàn Đông hỏi.
"Ở Lễ Chúc Mừng bị tôi đánh chết !"
"..."
Về đến nhà, Hàn Đông vẫn chưa vui mừng xong, từ phòng khách đến phòng bếp, từ bàn trà đến bàn ăn.
Rốt cục, Vương Trung Đỉnh không thể nhịn được nữa.
"Có thôi hay không? Em cho là người ta coi trọng em thật? Bất quá là khách khí thôi, em lại thật sự để trong lòng."
Hàn Đông không phục, "Nhưng anh ta nói thật sự nghiêm túc."
"Đó là người ta thấy em phiền, muốn cho em cút nhanh lên! Em cũng không phải hương bánh trái, người ta dựa vào cái gì coi trọng em?"
(hương bánh trái: thuật ngữ khen thưởng, nghĩa gốc chỉ một loại bánh bột ngô hoặc bột mì, ngày nay chỉ một người được coi trọng và hoan nghênh)
"Em sao không phải hương bánh trái?"
Vương Trung Đỉnh còn chưa nói xong, Tây Tây ở một bên mở miệng, "Bánh là làm bằng bột ngô, chú là thịt."
Hàn Nhị Hàng cười điên không dứt, đến đây thì một chút nghiêm túc cũng không còn nữa.
Ăn cơm xong, Hàn Đông ngồi trên ghế sa lon xem TV, Tây Tây ngồi bên cạnh chơi người máy mô hình. Hàn Đông nhìn nó vài lần, đột nhiên nhớ tới một chuyện, "Giờ sao cháu không bảo ba ba của cháu đừng giữ ta ở đây qua đêm?"
Tây Tây nói: "Cháu sẽ không thông cảm cho chú."
Hàn Đông không rõ, "Có ý gì?"
"Cháu thường nghe được tiếng chú kêu to ở trong phòng ba ba, nếu chú không làm chuyện xấu, ba ba chắc là sẽ không làm vậy với chú. Cho nên, không cần nhờ cháu khuyên ba ba tha thứ cho chú."
Hàn Đông đại quẫn, náo loạn nửa ngày thì ra là nghĩ như vậy.
Vì thế, Hàn Đông sau đó tận lực ngược đãi tiểu người máy của Tây Tây, liều mạng xả hận. Rốt cục, Tây Tây ôm tiểu người máy đi cáo trạng Vương Trung Đỉnh.
"Ba ba, đừng đuổi chú ấy đi, thay con giáo huấn thật tốt!"
Vương Trung Đỉnh vỗ hai cái lên mông Tây Tây, "Không thành vấn đề, baby."
Lỗ tai Hàn Đông rất nhạy cảm, Tây Tây vừa đi, hắn liền quay sang Vương Trung Đỉnh nói: "Em vừa rồi nghe thấy anh gọi nó là baby."
"Thì thế nào?"
Hàn Đông ra vẻ ngượng ngùng, "Lúc không kìm lòng được, anh cũng có thể gọi em như vậy."
Thiếu đánh như vậy, tôi muốn tôi gọi baby? Tôi không gọi vương bát đản chính là chuyện tốt!
Hàn Đông nay tâm trạng tốt, sắp sửa đi ngủ lại vận động ─ bơi lội.
Vương Trung Đỉnh đứng ở cửa sổ lầu hai, thấy tứ chi Hàn Đông ở trong bể bơi giãn ra duyên dáng, mông cùng chân tạo một đường cong quả thực có thể được xưng đến "Di sản tuyệt đẹp" của nhân loại. Tâm vừa động, liền dùng cameras hướng xuống dưới.
Tiếp theo, y cũng đi tới.
Hàn Đông lăn lộn một phen trên mặt nước, cực kỳ hứng thú hướng Vương Trung Đỉnh vẫy tay, "Xuống dưới bơi mấy vòng thôi."
Vương Trung Đỉnh không phản ứng đến hắn.
Hàn Đông đành phải tự mình tiếp tục bơi.
Vương Trung Đỉnh một bên thưởng thức rượu ngon một bên ngắm mỹ nhân, vốn là nhân gian cực lạc, nếu không có câu nói sát phong cảnh sau đó.
"Một bộ phim của Calne còn có cảnh đánh nhau dưới nước, siêu cấp kinh diễm."
"Em rất thích anh ta dùng nghệ thuật độc đáo kết hợp cùng kỹ xảo phong phú sáng tạo ra ảo giác thời không."
"Anh ta thật sự là đã đẹp trai lại có tài."
"..."
Mới đầu vì không muốn phá hỏng không khí, Vương Trung Đỉnh còn có thể nhịn một chút. Sau lại nghe được câu kia "Vừa đẹp trai vừa có tài", Vương Trung Đỉnh rốt cục nhịn không nổi nữa.
Hàn Đông đang bơi lên, đột nhiên cảm giác có một sinh vật không xác định đâm đến cúc hoa của hắn, vội trồi lên mặt nước gào khóc cầu cứu.
Kết quả trên bờ không có ai, "Sinh vật không xác định" từ dưới nước lặn đi lên, một phen bóp chặt cổ Hàn Đông.
"Ai vừa đẹp trai vừa có tài?" Đanh mặt chất vấn.
Hàn Đông nhìn lên thấy tình thế không ổn, vội vàng sửa miệng, "Anh soái, anh soái, anh có tài."
Vương Trung Đỉnh một tay ấn Hàn Đông xuống nước, túm đến khu vực hùng vĩ "bèo rong" trôi nổi hùng vĩ. Bắt hắn ngoan ngoãn nhận rõ "Nam thần"chân chính, tránh cho sau này lại nói bậy.
Hàn Đông vì tránh uống nước, chỉ có thể gắt gao bao trùm đôi môi Vương Trung Đỉnh, đầu lưỡi ở bên trong linh hoạt cuốn.
Gương mặt kiên cường của Vương Trung Đỉnh lộ ra biểu tình say mê, thấp giọng thô mắng : "Tiểu lưỡi lẳng lơ..."
Hàn Đông bởi vì một câu "Vừa đẹp trai vừa có tài" mà bị chỉnh đến vừa thích vừa khó chịu, ban đầu vẫn là mở to mắt bơi, sau lại rõ ràng nhắm chặt mắt bơi.
Sau khi kích tình bằng một đoạn lãng mạn dưới nước, Vương Trung Đỉnh ôm Hàn Đông vào phòng ngủ.
Trong lúc chờ Hàn Đông thay quần áo, Vương Trung Đỉnh vô tình phát hiện trong điện thoại Hàn Đông có một thư chưa đọc, người gửi là Calne. Vương Trung Đỉnh xem, Calne gửi ảnh chụp của chính mình, mặt trên còn có kí tên.
Người khác có lẽ nhìn không ra vấn đề gì, nhưng là Vương Trung Đỉnh liếc mắt một cái liền phát hiện ra. Ảnh này kích thước phi thường vừa vặn với màn hình điện thoại của Hàn Đông.
Sắc mặt Vương Trung Đỉnh chìm xuống, chưa hồi âm, đã đem này thư này xóa.
Sáng hôm sau, Hàn Đông mở di động ra, ánh mắt đầu tiên nhìn tới chính là ảnh mặt Vương Trung Đỉnh.
Ôi ? Ai lại thay đổi hình nền điện thoại của mình?
Chẳng lẽ là chính mình làm?
Hàn Đông hoàn toàn, từ đầu, luôn luôn không nghĩ đến Vương Trung Đỉnh, bởi vì Vương Trung Đỉnh căn bản không thích làm thứ này, hình nền điện thoại của y từ trước đến nay vẫn ở dạng nguyên thủy.
Hơn nữa hình ảnh này vốn có sẵn trong máy Hàn Đông, Hàn Đông trước kia đã nghĩ qua lấy nó làm hình nền, nhưng là nhỏ không vừa, phóng lên có chút vặn vẹo, cho nên vẫn là không làm.
Không ngờ lần này tiếp tục thay, nhỏ đột nhiên thành vừa rồi, hơn nữa chất lượng hình ảnh còn tốt hơn trước kia, cảm giác cả di động đều to lên.
Vì thế Hàn Đông vô cùng vui vẻ chạy một mạch đến trước mặt Vương Trung Đỉnh hỏi: "Có thể lấy hình của anh làm hình nền di động không?"
Vương Trung Đỉnh không nói.
Hàn Đông vội vàng đem di động đưa lên trước mặt Vương Trung Đỉnh, "Anh xem anh xem, rất đẹp trai! Rất tinh anh! Bỏ qua thật đáng tiếc."
Vương Trung Đỉnh giống như chỉ vừa mới bị lay động.
"Tùy em."
|
Chương 138 - Giàu to rồi còn gì? Ngày hôm sau, tin tức Calne hợp tác cùng công ty Trung Đỉnh liền lên tin tức đầu đề. Về phần Calne vì sao xuất hiện tại Lễ Chúc Mừng 《 Trộm ảnh 》, phía sau động thái lần này có thâm ý gì, đều là do truyền thông suy đoán.
Chính là vì lời nói muốn hợp tác với Calne của Hàn Đông, cùng phân đoạn người chủ trì nói muốn đưa ra món quà lớn đều bị xóa, chỉ lưu lại cảnh cuối cùng là Calne tuyên bố hợp tác.
Dù vậy, tất cả mọi chuyện diễn ra tại Lễ Chúc Mừng vẫn đến tai Lý Thượng.
Trong khoảng thời gian này hắn thoái thác rất nhiều thông cáo, tần số xuất hiện trước ống kính giảm xuống rõ ràng, cả người đều bị vây trong trạng thái ngưng trọng.
Thẳng đến khi tin tức này xuất hiện.
Trước đây hắn vẫn cho rằng Hà đạo diễn là tổng đạo diễn, bởi vậy đặc biệt thường xuyên chạy bên đó. Hiện tại mới phát hiện nguồn tin tức của Lương Cảnh một chút cũng không đáng tin cậy, nói cách khác, thế lực của hắn căn bản không thể xâm nhập đến nội bộ quản lý.
Xem ra, ảnh hưởng của người này đối với sự phát triển của mình ngày sau càng ngày càng nhỏ, đã muốn không còn tác dụng rồi.
Nhưng là hợp đồng còn có hai năm mới hết, hơn nữa tư liệu Lý Thượng phẫu thuật chỉnh hình đều ở trong tay Lương Cảnh. Bằng thế lực hiện giờ của Lương Cảnh, đem hắn bưng lên có thể hơi khó khăn, nhưng là đẩy xuống hẳn là trong khả năng.
Cho nên, Lý Thượng chỉ có thể nhịn.
Lương Cảnh lại hướng hắn nói: "Giờ cậu duy nhất chỉ có thể trông cậy vào sự chèn ép của lãnh đạo đối với Hàn Đông."
Lý Thượng không rõ, "Bọn họ muốn đánh áp Hàn Đông bằng cái gì?"
"Bởi vì cảnh phim của Hàn Đông dọa lãnh đạo cục ra bệnh, chỉ là một cái tội này, cấp trên cũng đủ ban chết cho hắn."
"Vị kia lãnh đạo không phải không trách móc sao?"
"Ông ta coi như trong lòng trách móc cũng không thể giáp mặt nói ra a! Sợ là sợ loại không minh bạch này. Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, người không có bản lĩnh siêu phàm gì như thế, lãnh đạo công ty sao dám mạo hiểm phủng hắn mà gây thù chuốc oán."
Lý Thượng không nói gì.
"Cậu xem tin tức mới vừa phát kia còn nhìn chưa ra thái độ cao tầng sao? Calne và Hàn Đông rõ ràng là có động, trên tình hình thực tế, nhất định sẽ gây ra ồn ào rất lớn. Nhưng cuối cùng toàn bộ cảnh đều xóa, chứng tỏ cái gì?"
"Còn có, phim cũng đã nổi như vậy, cậu thấy qua công ty tỏ vẻ coi trọng hắn chưa? Nếu bộ phim này là chúng ta, hiện tại tên cậu đã sớm bao trùm hơn phân nửa cái Trung Quốc rồi!"
....
Cùng một vấn đề lại được Y Lộ nói hôm đó, so với Lương Cảnh có cái nhìn hoàn toàn tương phản.
"Vương Trung Đỉnh đang hạ một mâm rất lớn."
Lý Thượng trầm mặc không nói.
Y Lộ còn nói: "Bất quá Lương Cảnh nói cũng không sai, sự cố màn ảnh kia quả thật gây ra ảnh hưởng tiêu cực nhất định, thái độ của cao tầng đối với hắn vẫn là khác biệt rất lớn."
Lý Thượng đột nhiên chuyển tầm mắt về phía Y Lộ, bên trong ám chỉ hàm xúc rõ ràng.
Y Lộ lại nói: "Cậu không cần dụng tâm trên người tôi, tôi có thể giúp cậu nhưng sẽ không vô duyên vô cớ hại cậu ta. Chuyện Phương Vân là cô ta trước đây chọc tôi, Hàn Đông không có liên quan gì với tôi, tôi còn chưa mất trí đến mức thấy ai cắn người đó."
Lý Thượng lại nói: "Thật không có gì liên quan sao?"
Bước chân Y Lộ dừng một chút, quay đầu nhìn Lý Thượng nói: "Xin khuyên cậu một câu, làm người không thể quá bạch nhãn lang."
(Bạch nhãn lang: tâm địa hung tàn, vong ân bội nghĩa)
Nói xong, Y Lộ xách túi đi.
Lý Thượng không biết sửng sốt bao lâu, cuối cùng bật máy tính lên. Trong này có cảnh bị cắt giảm của Hàn Đông, hắn vẫn luôn không dám xem, không phải sợ hãi, mà là sợ sự cách biệt quá lớn đả kích hắn đến thất bại hoàn toàn.
Hiện tại, rốt cục cố lấy dũng khí xem.
Sau khi xem xong, Lý Thượng ngồi lặng rất lâu trước màn hình máy tính, cảm giác cả cuộc đời đều ảm đạm.
...
Tháng 9, 《 Trộm ảnh 》 hoàn mỹ đạt tám triệu doanh thu phòng vé, đồng thời bán bản quyền ra 21 quốc gia, chỉ là tiền bản quyền thu vào cũng không dứt. Đồng thời đạt được 3 giải trong liên hoan phim điện ảnh quốc tế, quốc nội đạt 12 giải, đoàn phim bắt tay vào chuẩn bị đi nhận thưởng rồi.
So với 《 Xé rách 》 mặc dù có bốn triệu doanh thu phòng vé, nhưng bản quyền hải ngoại chỉ bán ra 4 quốc gia, hơn nữa giá cả thấp hơn 《 Trộm ảnh 》 vài lần không ít. Lễ trao giải quốc tế không có giải thưởng, quốc nội cũng chỉ có 2 cái.
Cho nên, trong nửa năm này đánh giá, 《 Trộm ảnh 》 toàn thắng.
Giữa tháng 9, thành viên hai đoàn phim lần lượt xuất hiện tại liên hoan phim Venice, tổ chức các loại hoạt động tuyên truyền cho phim của mình.
Hàn Đông vẫn là lần đầu tiên xuất ngoại, các loại mới mẻ các loại không an phận. Vương Trung Đỉnh bởi vì chuyện của công ty không thể phân thân, chỉ có thể đem tâm phúc Nhị Lôi cử đến bên người Hàn Đông.
Dù vậy, Vương Trung Đỉnh vẫn không yên lòng, nhân lúc rãnh rỗi lập tức ngồi máy bay đến nơi này.
Thời điểm bắt kịp buổi họp báo 《 Trộm ảnh 》, Y Lộ vừa hay đang ở sảnh phụ. Thấy một chiếc xe ngừng lại bên cạnh Hàn Đông, cửa kính xe mở xuống 1 nửa, bên trong có một nam nhân đeo kính râm, nhìn từ xa không rõ là ai.
Sau khi họp báo bắt đầu, Hàn Đông khoát tay áo, chiếc xe kia liền lái đi.
Vì thế, Y Lộ gửi tin nhắn cho Vương Trung Đỉnh, "Tôi biết anh đang ở đây, quán cà phê Penlume, tôi chờ."
Mười phút sau, hai người đúng hẹn chạm mặt.
"Thật không ngờ anh sẽ đến." Y Lộ nói.
Vương Trung Đỉnh nói: "Lo lắng, đến đây xem qua."
Y Lộ nhìn chằm chằm Vương Trung Đỉnh một lát, thăm dò hỏi: "Anh là... Đến xem Hàn Đông sao?"
Vương Trung Đỉnh hào phóng thừa nhận, "Đúng."
Theo đó, Y Lộ liền chứng thực được quan hệ của hai người rồi.
"Anh đối với Hàn Đông là nghiêm túc?"
Vương Trung Đỉnh nói: "Chỉ cần là tôi xác định, nhất định sẽ nghiêm túc, không cần biết là đối với ai."
Y Lộ cảm khái, "Thật khó tưởng tượng, anh thế nhưng sẽ thích người trong giới, anh không phải nói cái nghề này là bẩn thỉu nhất sao?"
Vương Trung Đỉnh nói: "Cậu ấy không bẩn là được."
Y Lộ đột nhiên cười cười, không nói gì nữa.
...
Cơm chiều, Hàn Đông đưa Vương Trung Đỉnh đến một nhà hàng hắn thích nhất, lúc đầu Vương Trung Đỉnh còn không biết hắn thích vì cái gì, chờ đi vào vừa nhìn lập tức minh bạch. Đập vào mắt đều là các em gái tóc vàng, hơn nữa đều mặc bikini tiếp khách.
"Anh nhìn người ta làm gì?" Hàn Đông còn quở trách Vương Trung Đỉnh, "Em cảnh cáo anh, giấu tâm tư phóng túng đi."
Vương Trung Đỉnh ẩn nhẫn không nói.
Hai người mặt đối mặt ngồi ăn, Hàn Đông mỗi lần ngẩng đầu nhìn Vương Trung Đỉnh, ánh mắt luôn không tự chủ được liếc sang bên.
Vương Trung Đỉnh liền một mực nhìn hắn, vì thế bữa cơm này Hàn Đông càng ăn càng chột dạ.
Cuối cùng thật sự nhịn không được, ánh mắt gian tà trân trân nhìn sang bên cạnh, quả nhiên bị đá.
Buổi tối, trên giường lớn khách sạn, Hàn Đông: "Trung Trung, Trung Trung, Trung Trung, Trung Trung..."
Vương Trung Đỉnh trực tiếp trùm kín hắn từ cổ trở lên, chỉ hở ra cái lỗ mũi. Mới không đến ba ngày, vừa gặp lại liền chỉ hận không thể đem Hàn Đông ra gặm chết.
Sau đó, Hàn Đông hỏi: "Anh có về cùng với em không?"
"Không về cùng em được, công ty còn có việc, ngày mai tôi phải về rồi."
Hàn Đông không nói gì.
Lòng Vương Trung Đỉnh mềm nhũn khó hiểu, tuy rằng ngữ khí vẫn cứng rắn như vậy.
"Ở bên cạnh nghe lời, đừng gây ra thêm phiền toái cho nhân viên công tác."
"Ai gây phiền phức? Em vẫn luôn hỗ trợ rất tốt?"
Vương Trung Đỉnh không nói lời nào, cứ như vậy bất động nhìn hắn.
Hàn Đông lại hỏi: "Anh ngày mai thật sự phải đi a?"
Vương Trung Đỉnh ừ một tiếng.
Hàn Đông giống như hạ quyết tâm thật lớn, "Vậy anh đào lỗ tai cho em, ngứa mấy ngày rồi."
Vương Trung Đỉnh, "... Việc này còn bắt người khác giúp?"
"Tự đào không sạch." Hàn Đông trực tiếp cầm tăm bông nhét vào tay Vương Trung Đỉnh.
Vương Trung Đỉnh một bộ dạng cực kỳ không tình nguyện nhấc lên một cánh tay, ấn Hàn Đông nằm xuống, tẩy sạch chất bẩn trong lỗ tai.
"Chớ lộn xộn, chớ lộn xộn không có nghe thấy sao?"
"Không được... Ngứa... Ha ha..."
Vương Trung Đỉnh không biết mất bao nhiêu lâu mới đem Hàn Đông hầu hạ xong, nói thật, đây là lần đầu tiên y thay người ta làm chuyện lặt vặt như vậy, Tây Tây còn chưa có loại đãi ngộ này.
Sau khi Vương Trung Đỉnh đi rửa tay, Hàn Đông tự nghịch điện thoại của mình, đột nhiên phát hiện một bưu kiện Calne gửi tới, ý chính đại khái là muốn một tấm ảnh của Hàn Đông.
Hàn Đông kích động một trận, vội vàng lăn lộn ngồi dậy, đi lấy máy tính bảng của Vương Trung Đỉnh.
"Ảnh chân dung, ảnh chân dung..."
Hàn Đông tìm thấy một thư mục trực tiếp đặt tên mình, bên trong đều là file hình ảnh, hẳn là chính là cái này rồi...
Bởi vì Vương Trung Đỉnh không cho phép Hàn Đông gửi ảnh ra ngoài, mà file hình ảnh là ở dạng danh sách bề ngoài nhìn đều giống nhau, vì thế hắn nhìn cũng không nhìn qua liền nhanh chóng chọn cái "4" gửi đi.
Vương Trung Đỉnh từ phòng vệ sinh đi ra, Hàn Đông vừa mới gửi bưu kiện xong cũng xóa bỏ.
Đại công cáo thành!
|
Chương 139 - Nhất định phải điều tra ra Kết quả, chưa đến năm phút đồng hồ Hàn Đông đã nhận được hồi đáp.
"It─greatly─surprised─me!"
Làm tôi quá chấn kinh rồi... Hàn Đông cố sức phiên dịch, trong lòng có chút tò mò, rốt cuộc là ảnh thế nào lại đem người kinh diễm thành như vậy? Thấy Vương Trung Đỉnh còn đang thu dọn đồ đạc, Hàn Đông liền trộm mở ảnh ra nhìn lướt qua.
Kết quả, nháy mắt ngây ngốc.
Hắn đã gửi qua cho Calne, là ảnh ngủ nude của mình!
Tiểu cúc hoa kia như ẩn như hiện giữa hai miếng thịt tròn tròn, quả thực quá thưởng diễn!!!
Hàn Đông phút chốc có loại xúc động tự đâm vào mắt.
Nhưng vấn đề là, tấm hình này là ở đâu ra?
Mang theo đủ loại nghi vấn, Hàn Đông lại mở những ảnh chụp khác, kết quả cái vừa rồi chưa là gì, bên trong mấy trăm tấm hình đều là loại này. Ảnh đủ tư thế ngủ, ảnh bơi lội, ảnh tự **, ảnh giả nữ hấp dẫn... Chủ yếu, Hàn Đông căn bản không biết Vương Trung Đỉnh chụp lúc nào!
Xong rồi xong rồi, loại này ảnh gửi đến Calne kia thì còn gì nữa?
Hàn Đông đang nghĩ ngợi, đột nhiên phát hiện một ánh mắt bên cạnh.
Vương Trung Đỉnh không biết tới khi nào, đang cùng nhìn chăm chú vào ảnh nude với Hàn Đông.
Đầu Hàn Đông oành một cái nổ tung !
Bất quá, hắn cũng phát hiện trên mặt Vương Trung Đỉnh đã thoáng một tia không được tự nhiên.
Hai người đối diện chột dạ, Hàn Đông đánh đòn phủ đầu, mũi nhọn chỉ hướng Vương Trung Đỉnh.
"Sao lại chụp ảnh em?"
Vương Trung Đỉnh bình sinh lần đầu tiên biết xấu hổ, "Ai chụp ảnh em?"
Nếu là đặt ở bình thường, Hàn Đông nhất định sẽ bắt lấy cơ hội một phen hảo hảo dạy dỗ Vương đồng chí!
Nhưng là ngày hôm nay hắn phi thường khéo hiểu lòng người, không chỉ có không hùng hổ doạ nạt, còn ra vẻ một bộ biểu tình thẹn đỏ mặt nói: "Lần sau muốn chụp tư thế gì nói thẳng ~ em phối hợp với anh là được ~ "
"Sau này nói những lời này, có thể đừng dùng giọng điệu ngại ngùng e lệ hay không?"
Hàn Đông biết rõ còn cố hỏi: "Vì cái gì?"
"Em nói xem vì cái gì?" Tay Vương Trung Đỉnh nắm lên cằm Hàn Đông, "Bởi vì nhìn cái bộ dạng đức hạnh này liền muốn thao em!"
Hàn Đông ngược lại không có cảm giác chịu nhục, lại kích động đến đem Vương Trung Đỉnh đè xuống dưới thân, thở hồng hộc nói "Em thích nghe anh nói lời thô tục, đặc biệt gợi cảm."
Nghĩ đến ngày mai còn có đủ loại hoạt động, Vương Trung Đỉnh đành phải nghiêng người đặt Hàn Đông quay về trên giường.
"Đừng làm rộn, ngủ đi."
Hàn Đông cứ như vậy đem chuyện ảnh chụp gây rối.
Sắp sửa ngủ, Hàn Đông đột nhiên hướng Vương Trung Đỉnh hỏi, "Anh ngủ qua cùng nam nhân chưa?"
"Chưa." Vương Trung Đỉnh thực rõ ràng trả lời.
Hàn Đông rất tò mò, "Vậy anh biết ngủ như thế nào không?"
"Vô nghĩa, có não đều có thể hiểu."
"Vậy anh có thể tiếp nhận phương thức này sao?"
Nói thật, chỉ cần là nam nhân bình thường đều sẽ bài xích, Vương Trung Đỉnh khẳng định cũng sẽ có chướng ngại tâm lý. Nhưng là nhìn từ đà phát triển như hiện tại, một ít chướng ngại này rất nhanh sẽ bị lực hấp dẫn cường đại triệt tiêu.
"Ít nói mấy lời vô dụng, mau ngủ đi." Vương Trung Đỉnh vỗ vỗ vai Hàn Đông.
Hàn Đông lại vỗ vỗ y, một bộ biểu tình săn sóc, "Em biết anh trong một chốc không dễ tiếp nhận được, không sao, em sẽ không ép buộc anh, em có đủ kiên nhẫn."
Vương Trung Đỉnh càng nghĩ càng thấy không đúng, "Em có ý gì?"
"Không có ý gì, ngủ đi, ngủ đi."
Nói xong lời này, Hàn Đông còn bày ra một gương mặt ẩn nhẫn đi đến buồng vệ sinh. Đặc biệt nam tính rút một điếu thuốc, bình ổn dục hỏa vừa mới phát sinh trên giường.
...
Họa vô đơn chí, ngày hôm sau, Hàn Đông cư nhiên đụng mặt Calne tại phòng triển lãm ảnh.
Lúc ấy cái xấu hổ kia, đã muốn tự đào cái hố đem mình chôn.
Calne trái lại nhìn nhận rất thoáng, còn chủ động đến chào hỏi Hàn Đông.
"Thế nào? Ở đây có quen không?"
Hàn Đông một biểu tình thờ ơ, "Vẫn tốt, vẫn tốt."
Ánh mắt Calne dời xuống, không kiêng sợ đánh giá "mảnh đất thần bí" của Hàn Đông, ngữ khí xấu xa hỏi: "Tối hôm qua cậu gửi tấm hình kia, là muốn ám chỉ tôi gì sao?"
Hàn Đông vội giải thích: "Không không không, là tôi gửi nhầm."
"Gửi nhầm? Trùng hợp như vậy sao?" Calne nghiền ngẫm cười cười.
Hàn Đông bình sinh lần đầu tiên bị trêu chọc đến luống cuống, quả nhiên lưu manh sẽ gặp báo ứng.
Calne rất tò mò, "Ảnh là ai chụp ?"
Hàn Đông lập tức tiếp lời: "Trò đùa dai của một người bạn, đùa dai thôi."
Calne lại trêu đùa: "Say─thank─you─to─him─for─me."
Hàn Đông một bộ dạng so với khóc còn khó coi hơn, cười cười, "No─problem."
Sau, hai người lại cố sức trao đổi một trận, Hàn Đông thuộc loại đặc biệt không sợ mất mặt, khẩu ngữ càng kém cỏi càng lắm chuyện không thôi, cuối cùng bức đến fan cuồng của Calne - Thẩm Sơ Hoa ở một bên cũng phải mát mẻ bỏ đi.
"Chuyện ảnh chụp ngàn vạn lần không được nói cho Vương Trung Đỉnh." Hàn Đông đặc biệt dặn dò.
Calne khó hiểu, "Việc này cùng Vương tổng có quan hệ gì?"
Hàn Đông không biết nên biểu đạt như thế nào, Thẩm Sơ Hoa lại không có bên người, đành phải hỏi tiểu Lương: "Tiếng Anh của cậu thế nào?"
"Cũng dùng được đi."
"Vậy cậu giúp tôi nói cho anh ta biết, Vương tổng không cho phép nghệ sĩ tự tung ảnh ra ngoài."
Tiểu Lương thành thật chuyển cáo Calne, cũng đồng thời thành thật chuyển cáo cho Vương Trung Đỉnh.
Vương Trung Đỉnh cắt câu lấy nghĩa, không chỉ không tức giận còn không hiểu ra vấn đề mà cười cười.
Còn ngoan ngoãn như vậy?
Ngay cả thời gian ta vắng mặt vẫn có thể tự quản chính mình...
Bất quá, y vẫn là hướng tiểu Lương ra lệnh: "Đừng cho Hàn Đông một mình ở riêng với bất luận kẻ nào, nhất là Calne."
"Tôi biết rồi, có bất kỳ tình hình đều hướng ngài hội báo."
...
Ba ngày sau đó, liên hoan phim Venice nghênh đón buổi lễ bế mạc trao giải.
Quốc nội có hai tác phẩm tranh giải, 1 bộ là đại tác phẩm năm nay của Hà đạo diễn, một bộ khác chính là 《 Trộm ảnh 》.
Hà đạo diễn là cây đại thụ trong nghề, là cái tên triển vọng nhất cho giải thưởng kim sư, 《 Trộm ảnh 》 tuy rằng tranh giải hạng hai, nhưng bởi vì giải thưởng này không đáng chú ý, cho nên đoàn phim không hề áp lực, đạt giải là kinh hỉ ngoài ý liệu, không đạt cũng không còn gì tiếc nuối.
Đến giải thưởng đạo diễn xuất sắc nhất thì Hàn Đông mạnh mẽ vươn đầu lên.
Calne chậm rãi đi lên lĩnh thưởng giữa tiếng tung hô, mười phần làm bộ làm tịch nói lên cảm nghĩ nhận giải, gợi lên từng trận hò reo ủng hộ.
Hàn Đông có chút hoài nghi ảnh chụp là chính mình cố ý gửi.
Đang nghĩ ngợi, phía bên cạnh đột nhiên không hề báo trước bộc phát một trận hoan hô.
"Đoạt giải rồi, đạt giải rồi." Thẩm Sơ Hoa cực kỳ hứng thú hò hét.
Hàn Đông hoàn toàn chưa bắt kịp tình huống, còn ý vị hỏi: "Ai đoạt giải? Ai đoạt giải vậy?"
"Chúng ta đoạt giải rồi ! ! !"
Giải thưởng lớn quốc tế, đối với một người mới vừa thoát ra từ thân phận diễn viên quần chúng mà nói, quả thực chính là đùa giỡn.
"Chúng ta đoạt giải sao?"
Thẩm Sơ Hoa gật đầu, "Giải thưởng kịch bản xuất sắc nhất."
Hàn Đông chuyển ánh mắt đến bục trao giải, lúc này phát hiện tổng biên tập văn học của công ty đã lên sân đấu lĩnh thưởng.
Vốn dĩ đây phải là vinh dự của Hàn Đông, hiện tại lại bị một đám người chiếm hữu.
Nhưng Hàn Đông không có chút cảm giác nghẹn khuất, ngược lại kích động tột cùng, run run đưa tay muốn đem cái tin tốt lành này nói cho Vương Trung Đỉnh đầu tiên.
Không hiểu sao trong lòng Vương Trung Đỉnh nhéo đến hoảng, đột nhiên cảm giác mình rất chịu ơn Hàn Đông.
Đột nhiên vô cùng xúc động.
...
《 Trộm ảnh 》 thắng lợi trở về, lập tức lại phải bận đón các loại lễ trao giải trong nước.
Tại liên hoan phim này, 《 Trộm ảnh 》 tranh giải nam chính xuất sắc nhất, nam phụ xuất sắc nhất đạo diễn xuất sắc nhất, hoá trang đạo diễn, quay phim xuất sắc nhất... Từ từ 12 giải thưởng.
Vốn dĩ tình thế là một mảnh tốt, kết quả ngay ngày hôm sau khi đoàn phim từ Venice trở về lại xảy ra chuyện.
Cảnh bị cắt giảm của Hàn Đông không biết như thế nào bị đưa lên mạng, trong vòng một đêm lượt xem cao tới hơn mười vạn. Điểm chết người chính là weibo Hàn Đông bị hack, trong tình thế đó lại tán thưởng chuyện này.
Như một viên đá tạo nên ngàn tầng sóng!
Tuy rằng công ty mau chóng thành lập bộ phận ngăn chặn nguy cơ, liên lạc với những ngành liên quan che chắn tin tức, nhưng ảnh hưởng tạo thành vẫn là tồi tệ không thể nghịch chuyển. Hơn nữa đối với cá nhân Hàn Đông, hành vi tán thưởng của hắn không thể nghi ngờ ám chỉ thái độ bất mãn đối với chế độ xét duyệt. Hơn nữa đông đảo miệng lưỡi hô ứng, trực tiếp đem việc dọa Trương chủ nhiệm đổ bệnh lên nơi đầu sóng ngọn gió.
"Chúng ta xem đều khỏe, làm sao ông ta lại phát bệnh?"
"Các người có thể phái một vài người không có phẩm vị đến xem, nhưng ít nhất đừng phái người mang bệnh đi a?"
"Cái vị nằm viện kia, ông là ghen tị với hai cái đại chân dài của linh sư sao?"
"..."
Những bình luận như vậy ở trên mạng ùn ùn, Trương chủ nhiệm vốn không trách tội, kết quả vừa náo loạn như vậy, khiến cho lão hoàn toàn mất bình tĩnh. Quan hệ của cục phim cùng công ty Trung Đỉnh nháy mắt căng thẳng gia tăng, một lượng lớn phim mới cần xét duyệt tiến độ chậm hẳn xuống, cổ phiếu công ty lại bắt đầu một đường cuồng ngã.
Lãnh đạo công ty bất đồng sứt đầu mẻ trán, khiến cho đại hội cổ đông giống một sàn đấu.
"Tôi hoài nghi đây là do một vài nghệ sĩ không để ý đến ích lợi công ty tiến hành tự mình lăng xê!"
"Hắn không hiểu quy củ cũng không phải mới ngày một ngày hai."
"Bất kể như thế nào chúng ta phải tỏ rõ thái độ, bằng không việc này khẳng định không dứt."
"..."
Chờ mọi người phát tiết xong, Vương Trung Đỉnh mới vén lên mí mắt, ánh mắt lạnh lẽo nghiêm nghị quét một vòng qua mặt mỗi người.
"Người này, tôi nhất địnhphải điều tra ra."
|