Phong Mang (Sài Kê Đản)
|
|
Vương Trung Đỉnh, "..." Họa vô đơn chí, hai tập buổi tối sau khi truyền ra, Vương Trung Đỉnh cũng gặp phải liên luỵ. Nguyên nhân chính là cái "Weibo buồn nôn" khi trước y đăng lên bị người ta đào ra, tiếp theo đó là lời mắng phô thiên cái địa. Mắng đủ kiểu đều có: nghi ngờ Vương Trung Đỉnh khẩu vị nặng, nói y đầu óc có vấn đề, lên án mạnh mẽ cấu kết với nhau làm việc xấu... Bị bức bách vì áp lực dư luận, Vương Trung Đỉnh trực tiếp đem weibo này "trí đỉnh". (treo top luôn :v) Vì thế ngày hôm sau, mạng lưới công ty đã bị hacker công kích, một lượng lớn văn kiện số liệu mất đi. Vương Trung Đỉnh dưới sự giận dữ trực tiếp lật bàn, "Ngững người này là điên rồi sao?" Nhị Lôi khuyên, "Thế đạo này loại người nào cũng có, anh ngẫm lại còn có người vì đuổi theo thần tượng mà nhảy lầu, chúng ta loại này đã là cái gì?" "Tôi chỉ là không rõ, một cái nhân vật mà thôi, đến nỗi thiên lý khó dung như vậy sao?" Nhị Lôi nói: "Thật cũng không thể nói thiên lý khó dung, dù sao người bình thường không dễ dàng chấp nhận." "Tôi đây vì cái gì không ảnh hưởng? Tôi xem không dưới mười lần, như thế nào không cảm thấy được cái nhân vật kia có bao nhiêu đáng giận?" "Bởi vì anh là chân ái." Nhị Lôi nói. Đối mặt một nhân vật thống hận như thế, còn có thể có mang tấm lòng bao dung, tuyệt đối là chân ái! Vương Trung Đỉnh trầm mặt không nói được lời nào. Nhị Lôi còn nói: "Nếu loại xu thế này không được ngăn chặn, cậu ấy thật sự sẽ bằng vào bộ phim này đại hỏa." Đây cũng là sự việc Vương Trung Đỉnh lo lắng nhất, mắt thấy còn có ba ngày, ba ngày này đều có màn của Hàn Đông, hơn nữa hai trận diễn cũng tương đối nặng. Vương Trung Đỉnh chỉ có thể hướng chính ngực mình đâm một đao. "Trực tiếp cho nhân vật kia chết đi." Nhị Lôi giật mình, "Trực tiếp chết? Đây chẳng phải là hai màn diễn kia cũng không còn?" "Ân." "Nhưng tôi cảm thấy hai màn trước khi chết đều rất xuất sắc, cơn tức của người xem nín lâu như vậy, nhất định đặc biệt muốn xem tình cảnh hắn vùng vẫy giãy chết bi thảm." Vương Trung Đỉnh giận, "Giãy dụa cái gì mà giãy dụa? Cậu còn ngại nổi bật chưa đủ? ? Tiếp tục giãy dụa sau này đi dạo trên đường cũng bị người đuổi đánh!" "Được rồi." Nhị Lôi thở dài, "Tôi đến nói với Phùng Tuấn." "Đợi đã!" Vương Trung Đỉnh đột nhiên gọi hắn lại. Nhị Lôi quay đầu lại, "Làm sao vậy?" "Tôi hai ngày này thường xuyên nhận điện thoại quấy rầy, có thể tạm thời sẽ ngừng dùng số điện thoại này."
|
Nhị Lôi gật gật đầu, "Hảo, tôi hiểu rồi, lát nữa tôi sẽ thông báo xuống." "Còn có... Số điện thoại tạm thời không cần nói cho Hàn Đông." Nhị Lôi khó hiểu, "Vì cái gì?" "Còn có thể vì cái gì? Cậu ấy hiện đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, liên lạc gì cũng có thể bị theo dõi." Nhị Lôi nhớ tới chuyện mạng lưới công ty bị hacker công kích, cảm thấy Vương Trung Đỉnh đề phòng như vậy vẫn là rất có lý. Chỉ là, hắn lo lắng một chuyện. "... Anh chịu được sao?" Vương Trung Đỉnh mới vừa rồi còn hờ hững tự nhiên đột nhiên khuôn mặt có chút không thể hold, hơn nửa ngày mới trả lời: "Có cái gì mà chịu không nổi ? Cũng không phải sinh ly tử biệt." Nhị Lôi khó hiểu cười cười, "Được, tôi biết rồi." Hai ngày đầu, Vương Trung Đỉnh quả thật coi như bình tĩnh. Dù sao bộ phim truyền hình này cũng quấy nhiễu y rất nhiều, khiến cho y không rảnh đi nhớ một chút tình ái nhi nữ. Ngày thứ ba, phim truyền hình nghênh đón đại kết cục. Vương Trung Đỉnh tuy rằng đã xem qua vô số lần, những vẫn đúng giờ canh giữ ở trước TV, cùng người xem cả nước chia sẻ thời khắc quỷ dương bị tàn sát kích động nhân tâm này. Nhưng mà, đến khi cái thời điểm này thực sự đến, Vương Trung Đỉnh lại quên mất tội ác tày trời của nhân vật kia. Tràn đầy trong lòng đều là thân ảnh hắn một mình tha hương, cô độc phiêu bạc, đáng thương không chỗ nương tựa. Trong thiên hạ, chỉ sợ tìm không ra người thứ hai xem loại cảnh tượng này lại có thể đau lòng. Tắt TV, Vương Trung Đỉnh liền đến phòng Tây Tây, tính toán đêm nay ngủ cùng nhi tử. Tây Tây quay sang Vương Trung Đỉnh nói: "Ba ba, tuy rằng người ngủ cùng với con, nhưng con cũng không thấy vui vẻ." "Vì cái gì?" Vương Trung Đỉnh nắm tiểu chân của nhi tử. Tây Tây thực nghiêm túc nói: "Bởi vì người chính là đem con trở thành vật thay thế đuôi sam thúc thúc." Vương Trung Đỉnh bị hắn đùa đến nở nụ cười. Tây Tây lại hỏi: "Nếu con và đuôi sam thúc thúc cùng rơi vào trong nước, người sẽ cứu ai trước?" Vương Trung Đỉnh không cần suy nghĩ nói: "Cứu con." "Vì cái gì?" Vương Trung Đỉnh vừa muốn trả lời, Tây Tây đột nhiên cướp lời nói : "Không được nói cái gì chú ấy sẽ bơi lội linh tinh, hiện tại chúng ta giả như chú ấy không biết bơi!" "Ta đây cũng cứu con trước." Vương Trung Đỉnh nói "Vì cái gì?" Vương Trung Đỉnh vừa muốn trả lời, Tây Tây lại cướp lời: "Không được nói cái gì người sẽ cùng chết với chú ấy linh tinh, hiện tại chúng ta giả như người sẽ không chết!" "Ta vẫn là cứu con trước." Vương Trung Đỉnh kiên trì. "Vì cái gì?" Vương Trung Đỉnh nói: "Bởi vì hắn vẫn chưa chết được đâu." Đổi lại người bình thường, lúc này đã sớm hóa đá rồi, Tây Tây lại cao hứng đến rung đùi đắc ý, "Đúng rồi, chú ấy vẫn chưa chết được đâu, người cứu con xong tiếp tục cứu chú ấy cũng kịp." Vương Trung Đỉnh trái lại đen mặt, nhi tử ngốc của ta, con xác định đáp án này so với những cái con phủ định trước đó tốt hơn sao? Tây Tây cũng mặc kệ cái kia, sau khi cảm thán một phen, liền lăn ra ngủ mất. Tự mình để lại Vương Trung Đỉnh một mình ngàn vạn u sầu. Hi vọng Hàn quỷ chết có thể hóa giải cừu hận trong lòng người xem, từ nay về sau không vì nhân vật kia mà bị gây sức ép. ... Sự thật chứng minh, Vương Trung Đỉnh lại một lần đánh giá thấp lực sát thương của Hàn Đông. Ngày hôm sau, y lại nhận được một con số nghịch thiên. Đại kết cục 《Màu đỏ chiến thần 》 lại thu rating "Phá số 2", đạt tới rating gần 10% ở đài bản địa, quả thực có thể được xưng tụng là một kỳ tích. Hơn nữa, đại kết cục chiếu xong, bản quyền phát lại cũng lọt vào tranh mua của các đài truyền hình và trang mạng. Thậm chí một vài người phụ trách đài truyền hình địa phương từng cự tuyệt, lúc này cũng mặt dày đến lấy lòng. Nhưng Vương Trung Đỉnh lại vung tay, bổn vương không bán ! Bổn vương không cho các ngươi chiêu đen, các ngươi thích mua của ai thì mua. Bất quá nhiệt độ cũng không có bởi vậy mà giảm bớt, ngược lại liên tục lên men. Lễ Chúc Mừng hôm sau, hơn một trăm hãng truyền thông đến trợ oai, tình huống có thể so với họp báo phim bom tấn. Phóng viên bám riết nhân viên chủ chế không bỏ, đồng thanh hô hào muốn Hàn Đông xuất hiện. Nhà làm phim lặp đi lặp lại giải thích Hàn Đông đi vắng, vẫn có không ít hãng truyền thông kêu gào bắt Hàn Đông lộ diện. Cuối cùng, trận này trực tiếp khiến cho Lễ Chúc Mừng cũng đạt rating hạng nhất. Ngày hôm sau, tin tức "Hàn Đông bởi vì vai diễn quỷ dương bị người thống hận mà không dám công khai lộ diện" lại lên đầu đề. ...
|
Chương 232: Xuống xe
bởi Ydaisy Lần này đến Dubai quay phim, có sự tham dự của Hạ Dương Trác, Du Minh cũng cùng theo đến đây. Ngày thường hai người khó gặp, rốt cục lại có ngày sớm chiều ở chung. Hôm nay, Du Minh sáng sớm đã nhận được điện thoại của công ty. "Cái gì? Còn có thể có loại sự tình này?" Du Minh vừa nói vừa nhìn qua Hàn Đông cách đó không xa. "Tôi đã rất lâu không xem tin tức rồi, bên này mạng không tốt, tôi cũng không có thời gian." Du Minh lại nói. "Hảo, tôi hiểu rồi, anh yên tâm đi." Cúp điện thoại, Du Minh sâu kín thở dài, Hàn Đông cậu quả nhiên không phải người bình thường. Thời gian ăn cơm chiều, Hàn Đông nhắc đến chuyện mình không liên lạc được với Vương Trung Đỉnh. Trong lòng Du Minh biết rõ ràng, lại giống như chẳng hề để ý nói: "Là tín hiệu không tốt sao ~ " "Không có khả năng." Hàn Đông miệng đầy chắc chắc, "Tiểu tử này nhất định là đang chỉnh cái yêu thiêu thân gì rồi, chờ tôi gấp đến mức độ nhất định, anh aasy sẽ đột nhiên hiện ra trước mặt tôi." Du Minh không khỏi bội phục trí tưởng tượng phong phú của Hàn Đông. Kết quả Hàn Đông rốt cục cũng gấp tới mức độ nhất định rồi, nhưng Vương Trung Đỉnh vẫn không xuất hiện. Mỗi nửa đêm, Du Minh đều bị điệp khúc "Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được" lặp đi lặp lại đánh thức. Cậu thật sự không đành lòng chứng kiến Hàn Đông trong lúc mộng du một lần lại một lần gọi điện thoại cho Vương Trung Đỉnh, vì thế đêm nay, sau khi thanh âm quen thuộc lần thứ hai vang lên, cậu đẩy cửa phòng cách vách ra. Nhưng mà, Hàn Đông ở trên giường ngủ được đến đặc biệt ngon, động cũng chưa động một chút, cơ bản là chỉ có cái điện thoại liên tục phát ra "Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được". Ta phi! Sẽ không phải thiết lập quay số tự động đi? Du Minh oán thầm: ngay cả mộng du cũng nhàn hạ... Kết quả, tình huống thực tế so với tưởng tượng của cậu còn tồi tệ hơn. Hàn Đông là đem "Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được" kia thiết lập làm chuông báo, ấn định phát ở giai đoạn mộng du, mỗi mười giây đồng hồ vang một lần. Du Minh tức giận một cước đem Hàn Đông đá tỉnh. Hàn Đông một bộ dạng không rõ tình huống, "Làm sao vậy?" "Cậu nói làm sao vậy!" Du Minh trực tiếp đem điện thoại ồn ào ném tới trước mặt Hàn Đông. Hàn Đông lúc này mới giải thích nói: "Tôi là sợ tôi lúc mộng du gọi điện thoại cho anh ta, cho nên mới download một đoạn nhạc như vậy. Đồng thời tôi lại sợ chính mình bị đánh thức, cho nên mới cài đặt làm chuông báo thức, như vậy tôi sẽ không nguyện ý tỉnh lại." "Con mẹ cậu!" Du Minh tức giận đến nghiến răng, chẳng thể trách ngươi diễn đến bị người mắng.
|
Hàn Đông giả bộ hổ thẹn, "Tôi chỉ muốn ngủ yên ổn, cậu có biết mấy ngày trước tôi luôn luôn mất ngủ." Nói xong, Hàn Đông liền tự đốt cho mình một điếu thuốc, ánh mắt trở nên càng thâm trầm. "Tôi thật sự vô cùng lo lắng cho Trung Trung." Du Minh hừ nói, "Lo lắng đến y làm gì?" "Tôi sợ không có tôi, Trung Trung không chiếu cố tốt chính mình." trên mặt Hàn Đông lộ ra biểu cảm đại nam nhân bất đắc dĩ. Du Minh vứt đến ánh mắt xem thường, "Lúc cậu chưa xuất hiện, Vương tổng quả thật có thể diện hơn so với hiện tại." Hàn Đông vẻ mặt khẩn thiết, "Không có chuông báo thức này, tôi thật sự là không biết mình còn có thể nhắm mắt lại hay không. Dù sao còn có hai ngày nữa là về nước rồi, cậu tha thứ một chút đi." Du Minh cuối cùng là không chống đỡ nổi nhõng nhẽo của Hàn Đông, đáp ứng không hề tính toán rồi. Kết quả tới nửa đêm, cậu lại không thể nhịn. Bởi vì lần này không phải chỉ là một, là hai cái "Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được" cùng nhau truyền. Hơn nữa tiết tấu chênh lệch, thanh âm rối loạn luân phiên, nghe đặc biệt chói tai. Mẹ nó! Đạp lên mặt mũi của ta có phải không? Du Minh lại một lần nữa đá văng cửa. Hàn Đông lại không có bình yên ngủ say giống lần trước, mà là nằm sấp ở đầu giường, dùng máy riêng gọi điện thoại cho Vương Trung Đỉnh. Chuông báo thức còn đang vang, bên này lại mở loa ngoài, thanh âm thác loạn Du Minh nghe được chính là hai khúc giao hưởng này. Bởi vì Hàn Đông đang trong trạng thái mộng du, Du Minh không cách nào đá hắn tỉnh, chỉ có thể hỏi: "Cậu rốt cuộc muốn làm gì?" Hàn Đông nói: "Muốn gọi điện thoại cho Vương Trung Đỉnh." "Không phải đã có nhắc nhở không thể liên lạc được sao? Làm gì còn dùng điện thoại tiếp tục gọi?" Du Minh hổn hển. Hàn Đông không nhanh không chậm trả lời: "Ha ha... Đây chẳng qua là chỉ chuông báo thức mà thôi. Cậu cũng đã tố giác rồi, tôi sẽ không tiếp tục lừa chính mình." =))))) muốn chửi thề Không muốn lừa chính mình... Không muốn lừa chính mình... Du Minh hơi kém thở không nổi nữa. "Cậu không muốn lừa chính mình thì lén lút gọi thôi, để làm gì còn phải mở loa ngoài?" Hàn Đông lộ ra nụ cười thiên sứ, "Bởi vì tôi muốn cho cậu nghe được nỗi lòng ăn ăn của tôi." "Cả nhà cậu!" Du Minh lại tông cửa xông ra. Hai ngày sau, đoàn phim đã xong quay xong ở Dubai, đồng thời cũng tuyên bố hơ khô thẻ tre rồi. Du Minh vốn tưởng rằng ngày khổ cực rốt cục đã chịu đựng xong, cực kỳ hứng thú thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nước, kết quả một mệnh lệnh vô tình từ công ty bên kia truyền đạt đến đây.
|
"Vương tổng nghĩ đến mọi người quay phim vất vả, đặc biệt mời đoàn phim ở lại Dubai du ngoạn bảy ngày." Du Minh lúc ấy liền hoàn toàn sụp đổ rồi, không chịu nổi cùng cậu còn có Hàn Đông. "Vương Trung Đỉnh đây là điên rồi sao? Nhiều người như vậy ở Dubai chơi vài ngày đại tiêu phí mất bao nhiêu a? Mẹ nó! Tôi phải đi tìm nhà làm phim nói chút, vô luận như thế nào ngày mai cũng phải khởi hành về nước, bằng không những ngày này không có cách nào vượt qua!" Du Minh còn có vài phần trắc ẩn, vốn định ngăn cản Hàn Đông, nhưng nghĩ đến bao nhiêu ngày bị gây rối, vẫn là mặc kệ hắn đi. Hàn Đông cơn giận rào rạt bỏ đi, lại hoan hỉ, phấn chấn, ngây ngất trở lại. "Nhà sản xuất thực đáp ứng rồi?" Du Minh hỏi. Hàn Đông lắc đầu, "Là tôi đáp ứng." "Cậu đáp ứng? ?" "Phải a, tôi đáp ứng cho mọi người ở lại đây chơi vài ngày." Du Minh nhất thời nóng nảy, "Làm sao cậu có thể không kiên định như vậy đây? Tối hôm qua tôi đã tính một chút, từ khi chúng ta đến Dubai quay phim, ít nhất tiêu phí ..." "Được rồi!" Hàn Đông ngắt lời Du Minh, "Tôi đã nói với cậu, tôi mới từ chỗ sản xuất kia nhận được tin tức, 《Màu đỏ chiến thần 》 đạt được đại thành công, công ty ta cổ phiếu tăng cao. Tài sản cá nhân Vương Trung Đỉnh tiêu thăng hơn mười triệu, hơn mười triệu a! Cậu ngẫm lại, một ít tiền du lịch này của ta có cho là gì?" Du Minh cười đến so với khóc còn khó coi hơn, "Vậy sao? Vậy thì thật là chúc mừng cậu." "Tôi đã nói với cậu, quẻ tính của tôi ngày trước nói bộ phim truyền hình này bất lợi đối với sự phát triển của tôi, cho nên vẫn luôn không dám lên mạng xem tin tức. Tôi nghĩ Vương Trung Đỉnh không liên hệ với tôi, cũng là bởi vì bộ phim này hành. Hiện tại đã không phải sợ nữa, tôi muốn ở đây cùng cậu tận tình thưởng thức khen ngợi như sóng triều này, ha ha ha ha..." Du Minh quả thực muốn nối điên với cái nhà sản xuất kia, ngươi nói ngươi không đáp ứng về nước còn chưa tính, còn con mẹ nó lấy cái này làm cớ, đây không phải ý định tìm thêm việc cho ta sao? "Cái kia..." Du Minh vội vàng đi ngăn cản, "Trước chưa vội lên xem, nói chuyện cùng nhà sản xuất một chút, để cho ông ta đổi lại khách sạn." "Vì cái gì?" Hàn Đông khó hiểu. Du Minh nói: "Khách sạn này phương tiện quá kém, tôi không nói xa xôi, liền nói cái phòng kia của cậu, bao nhiêu ngày không có cách nào khác lên mạng sao?" Hàn Đông ngẫm lại, nếu không bởi vì phòng không có mạng, hắn có thể đã sớm nhịn không được xem hưởng ứng của 《Màu đỏ chiến thần》 rồi. "Được rồi, tôi đi nói với ông ta." Du Minh thở phào nhẹ nhõm, nếu có thể sắp xếp phòng lại, không ở cách vách Hàn Đông, chơi thêm vài ngày thật ra cũng không tồi. Kết quả, mười phút sau, Hàn Đông trở về, cực kỳ hứng thú nói với cậu: "Sản xuất đáp ứng đổi khách sạn rồi, cũng đáp ứng hai ta tiếp tục ở cùng một chỗ."
|