Nụ Cười Của Lâm Vi
|
|
Về tới nhà, Lâm Vi tống đống đồ mới mua cho Lâm Hạ rồi lôi Diệp Kính Văn vào thẳng phòng ngủ. Anh ấn hắn xuống giường, lấy hòm thuốc trong tủ quần áo ra, ngồi xuống bên hắn. "Đau không?" Lâm Vi dán mắt vào khóe miệng tét ra của tên kia. Diệp Kính Văn cười, "Không đau, anh nhìn một cái là tôi hết đau ngay." Anh dí tăm bông vào vết thương đó. "Ái..." Diệp Kính Văn kêu thất thanh, "Đừng đừng... đau chết mất..." "Đừng to tiếng thế." Động tác của Lâm Vi nhẹ đi một chút, cẩn thận sát trùng vết thương, "Sau này không được quá manh động, chân tay cậu hoạt động nhanh hơn não bộ nhiều quá, không hay tí nào." "Vâng tôi biết." Diệp Kính Văn chăm chú nhìn Lâm Vi, "Thật ra tôi lý trí lắm, nhưng gặp anh một cái là tôi rất dễ dàng bị kích thích." "..." Nói gì thế? Lâm Vi nhìn hắn đầy khó hiểu. Anh cúi đầu, tình cờ nhìn thấy chiếc lều nho nhỏ phía quần... Lâm Vi giận tái mặt, "Sao trong đầu cậu lúc nào cũng chứa mấy thứ này thế hả?!" "Anh hiểu lầm rồi, đó là khóa quần đấy chứ." "Tôi nói kích thích đâu phải ý kia..." "Lâm Vi, là khóa quần thiệt đó, không tin anh kéo ra mà xem..." "Lâm Vi..." Lâm Vi mặc xác hắn, đóng sập cửa lại. Diệp Kính Văn duỗi người nằm trên giường, thỏa mãn chạm tay lên khóe miệng. Hơi ấm từ ngón tay Lâm Vi dường như còn đọng lại nơi đó. Ôi, ai kia bỗng dưng đối xử tốt với mình, thật khiến người ta vừa mừng vừa sợ. Ăn cơm trưa xong, Diệp Kính Văn lấy cớ dạy Lâm Kiệt học, ngang nhiên ngồi trong phòng thằng bé xem ảnh chụp hồi nhỏ của Lâm Vi. "Anh em hồi bé béo nhỉ..." Diệp Kính Văn cười đầy ôn hòa, hau háu nhìn đứa bé đang ăn kem trong ảnh, "Béo thật đấy." "Đúng đó anh, Chu Phóng với Ôn Đình đều gọi ảnh là thịt viên." "Mặt phúng phính, mắt to, trông vui vẻ quá." Diệp Kính Văn lật sang trang sau, "Ồ, lên tiểu học thì gầy đi một tí." "Học xong cấp hai đã đẹp trai ra phết." Diệp Kính Văn miết lên khuôn mặt Lâm Vi trong hình, "Đúng là thiếu niên non nớt." "Hình như đều do di truyền đó, trước thì béo, lớn lên có ăn bao nhiêu cũng không lên cân, ba anh em em đều như thế." Lâm Kiệt cũng bu lại, chỉ vào tấm hình bên phải, "Đây là ảnh năm học lớp mười, mặt toàn núi lửa, đáng sợ ha..." "Đâu có, đáng yêu bỏ xừ." Diệp Kính Văn thành thật nói. Lâm Kiệt cười xấu hổ. Đáng yêu...? Mặt đầy mụn mà đáng yêu á? Ảnh đâu phải bánh nướng vừng... "Mà sau này hết mụn, da anh hai em cũng khá hơn nhiều." "Ừm, láng mịn." Diệp Kính Văn tỉ mỉ lật từng trang một, ảnh Lâm Vi từ bé tới lớn hắn không bỏ qua cái nào. Phần lớn số đó là ảnh chụp chung với Chu Phóng và Ôn Đình, rồi thì cùng em trai em gái. Vất vả lắm mới tìm được một bức chụp một mình, vừa đúng tấm chụp thịt viên be bé lúc bốn tuổi.
|
"Tấm này tặng anh nha?" Diệp Kính Văn cười, nhận được cái gật đầu ngoan ngoãn từ Lâm Kiệt, bèn kẹp ngay hình vào ví tiền. "Kính Văn..." Lâm Vi đột nhiên đẩy cửa vào, thấy cuốn album trong tay Lâm Vi thì chau mày, "Lâm Kiệt, em không tập trung làm bài, còn lôi mấy thứ này ra ngoài làm gì?" "Lâm Kiệt thông minh lắm, giải xong hết bài rồi." Diệp Kính Văn vội bênh thằng nhóc tội nghiệp, "Tôi xem ảnh anh một tí, không thích sao?" "Có gì đâu." Lâm Vi đáp, "Tôi ra ngoài một chút, hai người cứ xem tiếp đi." "Đi đâu?" "À... sang nhà bạn." "Hử? Không tiện cho tôi đi theo à?" "Tôi đi tí lại về ấy mà." Lâm Vi cúi đầu bước ra. Diệp Kính Văn tuy vẫn đang cười, Lâm Kiệt lại thấy bầu không khí xung quanh lạnh hẳn đi. Thế là nó cắm cúi làm bài. "Lâm Kiệt này." Diệp Kính Văn bỗng mở miệng. "Dạ.. sao hả anh?" "Vở ngược rồi." "Ôi..." nó cười ngượng, quay vở lại, "Có phải anh hai em đắc tội anh không vậy?" Không thì sao anh cứ cười lạnh mãi thế? "Đâu có." Diệp Kính Văn lắc đầu, cười hỏi, "Hôm nay Chu Phóng có điện thoại tới không?" "Hơ? Anh đúng là liệu sự như thần, sáng nay lúc hai anh ra ngoài mua đồ thì anh ấy gọi điện tới, bảo là chiều nay máy bay hạ cánh." "Vậy sao... Anh ra ngoài một lát, em làm bài mệt rồi thì mở phim ma xem với chị nhé." "Dạ dạ." Lâm Kiệt lập tức đóng vở, chạy tới phòng khách xem phim ma với Lâm Hạ mặt đang tái mét. Diệp Kính Văn khoác áo ra ngoài, vẫy một chiếc taxi ven đường. "Đến sân bay. Đi đường tắt." Tài xe hiểu ý tăng tốc độ, thấy vẻ mặt gấp gáp của thằng nhóc này, đoán rằng nó đang vội đuổi theo ai đó, không thể chậm trễ... Vừa tới sân bay, Diệp Kính Văn đã phát hiện ngay một Chu Phóng đeo cặp kính râm to tướng che gần hết mặt. "Chào, lâu lắm không gặp." Hắn rảo bước đến, ân cần tiếp lấy hành lí trong tay Chu Phóng. "Ờ..." Chu Phóng ngơ ngác trước sự xuất hiện đột ngột của Diệp Kính Văn, "Lạ nhỉ, sao cậu ở đây?" "Lâm Vi kêu tôi đến đón anh." Chu Phóng im lặng hồi lâu, rồi chợt bật cười. "Tới nhanh quá ha." Diệp Kính Văn gật đầu cái rụp, "Tốc chiến tốc thắng. Thấy sao?" "Hết sảy." Chu Phóng cười, "Muốn thăm nhà tôi một chuyến không?" "Ờ. Muốn lắm." Thế là hai người lần lượt lên xe. Xe vừa lăn bánh, di động của Chu Phóng đã réo lên. Tiếng bài Yêu em một vạn năm, đầu dây bên kia, Lâm Vi hổn hển hỏi, "A lô, Chu Phóng, anh đang ở đâu đấy?" Gã cười nói, "Anh đang ở trong tay Diệp Kính Văn, tới cứu anh đi em yêu." Lâm Vi im lặng hồi lâu mới hỏi, "Hai người muốn đi đâu?" "Lò hỏa táng." Tút tút, Lâm Vi cúp điện thoại. Lát sau, Lâm Vi đã tìm đến nơi, mặt sầm sì, đỉnh đầu phủ đầy mây đen. Diệp Kính Văn nhìn anh, mở lời, "Ồ, anh đến nhà bạn đã về rồi đấy à?" Lâm Vi cảm thấy nụ cười trên mặt hắn hơi lạnh lùng, chỉ biết tiu nghỉu gật đầu, ngồi vào ghế cạnh tài xế, ra hiệu bảo lái xe. "Lần này anh ở lại bao lâu?" Lâm Vi quay đầu hỏi Chu Phóng. "Một tuần, hết mồng ba lại đi." "Bận thế cơ à?" "Ừ, viết truyện mới, tuyên truyền cùng nhà xuất bản, nhiều việc cần làm lắm." "Cũng phải, người sợ nổi danh heo sợ béo." "Hồi trước em cũng béo còn gì? Có thấy em sợ bao giờ đâu?" "Anh bảo tôi là heo?" "Hả? Em không phải heo à?" "Ha ha." Lâm Vi cười vui vẻ, tựa như đang nhớ tới chuyện hồi nhỏ, "Anh thấy bên kia không, mới khi nào còn đầy cỏ dại, nay đã thành công viên rồi." "Ừ nhỉ, hồi đó mấy đứa lăn lộn trên cỏ riết. Em là thịt viên, lăn đi lăn lại nhìn hay lắm." "Anh ỷ mình to đầu bắt nạt tôi, còn lừa tôi ăn trứng nữa, tôi chưa quên đâu đấy." "Là em ngốc đó chứ, bảo ăn có thể sinh trứng mà cũng tưởng thật được, thế lúc anh nói ăn hạt đào cho bụng mọc một cây hoa đào, sao em không ăn?" "Tôi bé thì bé, nhưng kiến thức vẫn phải có chứ, bụng mà mọc cây thì dễ nứt lắm." "À ừ, em biết nhiều, thế nên mới tin ăn trứng đẻ ra trứng." "Hồi đó tôi có bốn tuổi chớ mấy? Chỉ có anh là hư đốn, ngay cả nhóc con cũng gạt được." "Đó là tại em ngốc ấy, Đình Đình cũng ăn, nhưng người ta còn biết phải luộc chín trứng mới ăn, chứ ai ăn sống như em." Hai người hàn thuyên về thời thơ ấu ngọt ngào, vứt Diệp Kính Văn với bản mặt khinh khỉnh của hắn sang một bên. Sau khi về tới nhà, thấy cha mẹ chưa về, Chu Phóng cất hành lí rồi nghỉ ngơi một lát, sau đấy ngỏ ý muốn về thăm trường cũ. Lâm Vi vốn đã định đi, Diệp Kính Văn càng không phản đối muốn đi cùng — mà sự thật chẳng qua chỉ là hắn không muốn để hai người kia ở một mình với nhau đó thôi.
|
Chương 24: Cùng nhau đón năm mới Ba người tới trung học Nhân Xuyên đúng giờ trường vào học, cổng trường đóng kín, không có thẻ học sinh thì không được vào. Chu Phóng nghĩ ngay ra một cách. "Trèo tường." – Gã nói. Lâm Vi gật đầu đuổi theo, còn Diệp Kính Văn vẫn đeo nụ cười lạnh trên mặt. Chu Phóng ngồi xuống làm bệ đỡ, Lâm Vi bèn giẫm lên vai gã bật lên tường, sau đấy kéo Chu Phóng lên. Hai người ngồi trên bờ tường, nhìn nhau cười. Lâm Vi dời mắt, thấy Diệp Kính Văn không lên tiếng mà một mình lầm lũi trèo lên, không khỏi hơi chột dạ. "Kính Văn, đưa tay cho tôi, tôi kéo cậu lên..." Lâm Vi vươn tay ra, Diệp Kính Văn khịt mũi, phớt lờ anh. Chu Phóng cười đầy ngụ ý, kéo Lâm Vi nhảy xuống. Vào được trường rồi, Chu Phóng đi thẳng tới phòng giáo vụ. Hai người còn lại rảnh rang, bèn dạo quanh sân thể dục. "Còn nhớ lúc tôi đang học lớp mười thì anh lớp mười hai." Diệp Kính Văn trầm ngâm nói. "Phải, cậu đại học năm nhất, tôi năm ba." Lâm Vi mỉm cười, liếc sang Diệp Kính Văn, "Có phải định nói từ lúc ấy cậu đã thầm thích tôi rồi không?" Hắn lắc đầu, đáp: "Chỉ là hay xem anh diễn thuyết rồi luôn nghĩ, rằng tại sao một người có thể giả tạo đến thế mà thôi." "Ha ha. Diễn thuyết cơ mà, không tâm huyết sôi trào một chút thì coi sao được." Anh khẽ cười, "Mà bản thảo diễn thuyết đều do Ôn Đình soạn ra đó." "Ồ? Quan hệ giữa hai người tốt nhỉ." "Ừ, bạn từ hồi để chỏm mà lại." Họ cứ thế mặc sức chuyện trò bên sân thể dục, Lâm Vi ngồi lên ghế băng, Diệp Kính Văn đứng cạnh, lơ đãng đặt tay lên vai anh. "Phải rồi, vì sao cậu thi vào đại học T? Còn là ngành y nữa?" Lâm Vi thật hiếu kì, vì vụ Diệp Kính Văn học giỏi toán mà không thi vào viện toán học. "Điểm thi văn của tôi thấp quá, thành ra trượt nguyện vọng một, đành học đại học T." Diệp Kính Văn thản nhiên giải thích, "Cũng không phải vì anh, đừng có căng thẳng như thế." Lâm Vi thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm. "Về việc vì sao chọn ngành y, đơn giản vì tôi thích." Diệp Kính Văn cười hỏi, "Còn anh?" "Vì nhà tôi không có ai làm bác sĩ." Anh ngẩng đầu, nhìn vào mắt Diệp Kính Văn. Hử? Hình như cậu ta hơi mất hứng... lại còn ra vẻ khó gần nữa. Hay là đang ghen? Lâm Vi đứng dậy, vẫy tay gọi Chu Phóng đằng xa. Chu Phóng chạy tới, không nhìn Lâm Vi mà hỏi Diệp Kính Văn, "Trong đám tốt nghiệp các cậu năm nay có ai họ Trữ không?" Diệp Kính Văn cười khẩy, "Trường này có bao nhiêu người? Mỗi lần tốt nghiệp bao nhiêu? Anh hỏi tôi thì tôi hỏi ai."
|
Chu Phóng chẳng vì thế mà giận. Gã nhìn Lâm Vi cười tinh quái, rồi lại quay sang Diệp Kính Văn, "Vừa rồi tôi đi thám thính mới biết có một cậu tên Trữ Hiên, hồi trước cũng giật giải thi viết văn mấy lượt." "Anh nghi cậu ta là Bảo Đinh?" Hai mắt sáng lên, Lâm Vi cười nói: "Thì ra anh về trường là để điều tra chuyện này, muốn biết ai thầm thích mình phải không?" "Không đơn giản như em nghĩ đâu, anh nghi cậu ta bị lợi dụng, anh nhất định phải bắt được tên đó." "Bắt được thì làm gì? Khỏa thân dạo phố à?" "Ờ, tiện thể roi vọt luôn cho hả giận." Hai người tán gẫu vui vẻ, quên luôn Diệp Kính Văn bên cạnh. Chu Phóng muốn đến phòng quản lí thong tin học sinh, đành để hai người Diệp Lâm về trước. Không ai lên tiếng suốt dọc đường đi, Diệp Kính Văn lặng thinh đi trước, Lâm Vi theo sau hắn, trong lòng thấy không yên. Sắc mặt sầm sì của hắn thật đáng sợ. Về tới nhà, Diệp Kính Văn đổi giày xong rồi vào thẳng phòng ngủ. Lâm Vi vừa định gọi, cửa phòng đã sập lại, chặn luôn cả mấy lời anh muốn nói. Lâm Vi không biết làm sao, đành xuống bếp bưng một đĩa hoa quả vào đó. Diệp Kính Văn dạng hai chân hai tay trên giường, gần như chiếm trọn cả chiếc giường đôi. Lâm Vi lại gần, ngồi xuống một chỗ trống dưới sàn. "Kính Văn, ăn hoa quả không?" Diệp Kính Văn phớt lờ anh. "Ăn một chút đi." Anh đưa một quả táo, hắn vẫn giữ thái độ như cũ. "Không phải tôi cố ý gạt cậu." Hắn nghiêng đầu qua bên, không nhìn anh. "Thôi mà, đừng giận." Lâm Vi tinh quái thò tay cù nách Diệp Kính Văn, cù mãi cù mãi mà tên kia vẫn không nhúc nhích. Lâm Vi ngại ngùng rút tay về, ai ngờ chưa kịp phản ứng thì đã bị Diệp Kính Văn kéo vào lòng. "Ưm..." Thêm một lần đánh lén, Diệp Kính Văn nắm cằm Lâm Vi, thừa cơ vói lưỡi vào, làm loạn trong miệng anh. Lâm Vi tròn mắt, chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao. Tên nhóc này, còn định hôn đến bao giờ... "Buông..." Chặn lời trên môi người kia, Diệp Kính Văn khóa trọn anh vào lòng, khẽ hôn liên tiếp, tay vòng quanh vai anh, nhẹ nhàng vuốt ve. Lâm Vi không đáp lại, cũng không phản kháng, mặc cho tên kia vừa hôn vừa cắn. "Đủ chưa hả..." Anh thờ hào hển, trượt khỏi người Diệp Kính Văn, nằm cạnh hắn. Sau nụ hôn dài, cả hai người đều mất bình tĩnh. "Cậu ghen à?" Lâm Vi bỗng hỏi. "Ừ đấy." Diệp Kính Văn ôm lấy anh, dụi đầu vào cổ anh, "Anh đi đón Chu Phóng không thể nói với tôi một tiếng sao? Hay hai người là người yêu thật, còn tôi là người ngoài?"
|
"Không phải thế..." Chẳng hiểu sao Lâm Vi thấy hơi cuống. Có phải bởi tối qua gần gũi với cậu ta hay không? Sớm nay thức dậy, trời đất vẫn thế, nhưng dường như tâm tình đã có chuyển biến khó lường. Giờ đây hễ thấy Diệp Kính Văn là anh lại hồi hộp, con xen lẫn cảm giác ngòn ngọt nữa chứ. "Chu Phóng với tôi cũng như Lâm Kiệt vậy, bên nhau từ nhỏ đến lớn, cả Ôn Đình nữa, cho nên rất thân thiết." "À." Diệp Kính Văn đổi mục tiêu, khẽ hôn lên tai Lâm Vi, thầm thì: "Còn tôi thì sao? Anh thích tôi chứ." Hắn vừa nói vừa cắn bên tai nhạy cảm của Lâm Vi, dọa anh không dám cử động. "Ừ thì... một chút." "Một chút là bao nhiêu?" Hắn cười giảo quyệt, vươn tay nắn chặt đầu ngực Lâm Vi, nhéo hai cái, "Có lớn như vầy hông?" "A..." Lâm Vi kêu đau, vậy mà tay tên kia vẫn không buông tha, véo xong ở trên lại chuyển xuống dưới sờ soạng. Thấy nguy hiểm sắp tới, Lâm Vi dứt khoát đẩy phắt hắn ra, nhảy xuống giường. "Đừng có mà được voi đòi tiên..." Diệp Kính Văn cười ngọt, "Đấy có được nổi tấc nào đâu, anh không ôm tôi, cũng không cho tôi ôm, tính tình ương ngạnh như thế, biết khi nào mới thu phục được đây." Lâm Vi hừ một tiếng, cầm đĩa định đi ra. "Tôi thấy cậu đâu có ghen..." "Ờ thì, anh diễn mấy trò buồn nôn với Chu Phóng, tôi không thể giả ghen hay sao?" Diệp Kính Văn đứng dậy theo anh, "Ai mà ngờ hội trưởng Lâm Vi lại xuống nước bưng hoa quả đến, coi tôi như trẻ con rồi dịu dàng dỗ dành, đúng là vừa ngốc vừa đáng yêu." Lâm Vi quay lại, bực dọc nhét ngay một quả táo vào miệng hắn. "Ôi, thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh." Hai người vừa ra khỏi phòng, đã sững lại trước hình ảnh trước mắt. "Ba mẹ... ba mẹ đã về ạ?" Nhìn thấy hai vị vừa bước vào cửa, Lâm Vi gượng cười. Diệp Kính Văn lập tức đeo lên vẻ mặt nịnh nọt, phun táo trong miệng ra, khom lưng chào hai người nọ, "Chào chú dì, cháu là bạn thân của anh Lâm Vi." "Ồ? Lâm Vi đưa bạn về nhà ăn tết hả." Ba Lâm Vi cười hiền hòa, vỗ lên vai Diệp Kính Văn, "Đến nhà chú đừng khách sáo nhé, cứ xem đây là nhà mình, cùng nhau đón tết." "Vâng, Lâm Vi chu đáo lắm ạ." Hắn cười rạng rỡ, quay lại nháy mắt với anh, "Lâm Vi, mau mau đến đỡ hành lí." Lâm Vi lườm hắn, đón hành lí từ tay ba mình. "Ba mẹ đã ăn cơm tối chưa?" "Chưa con à." Mẹ Lâm Vi có mái tóc quăn dài, nom khá trẻ, cũng rất niềm nở với Diệp Kính Văn, "Chẳng mấy khi Lâm Vi đưa bạn về nhà, tối nay nhà mình ra ngoài ăn đi." Ba mẹ Lâm Vi tác phong nhanh nhẹn và dứt khoát chẳng khác gì hành quân, mười phút sau đã thay xong quần áo, hơn nữa còn chọn sẵn nhà hàng.
|