Nụ Cười Của Lâm Vi
|
|
"Anh sợ gì hả, tôi có ăn thịt người đâu." Dứt lời, hắn nhích lại gần, ôm eo Lâm Vi. Thân thể anh cứng lại lần nữa. "Anh sợ tôi gì mới được?" Diệp Kính Văn kéo anh ngồi xuống, chân thành nói, "Nếu đã biết anh thích tôi, chuyện lên giường hay không tất nhiên không quan trọng. Mà tôi có phải sói dê trong đầu toàn tư tưởng đồi bại đâu, cũng hổng phải động vật suy nghĩ bằng phần dưới." Vẻ mặt của hắn thành khẩn là thế, vậy mà Lâm Vi vẫn thấy gờn gợn trong lòng. Thôi được, tạm thời tin cậu ta. "Tôi nghĩ chúng ta ở chung một thời gian rồi nói tiếp." Lâm Vi thở hắt ra một hơi. Nếu chỉ đơn giản là cùng nhau, không làm chuyện này thì tốt quá, còn nếu không nhịn được thì giải quyết bằng tay cũng được. Nghĩ là nghĩ vậy, nhưng Lâm Vi cũng biết chỉ bấy nhiêu không thể nào thỏa mãn Diệp Kính Văn. Thôi thì hai người phải học cách làm quen với nhau khi sống chung, bằng không hai kẻ cứng đầu chọi nhau chắc chắn sẽ không hay ho gì. Vừa rồi nhất định Diệp Kính Văn đã rất sẵn sàng, may mà kiềm chế kịp. Xem ra cậu ấy rất thích, rất quan tâm tới mình. Cho nên... thử tiếp nhận xem sao. Lâm Vi thở dài, nhắn tin cho Chu Phóng. "Chỗ anh có phim G không, hôm nào cho tôi mượn xem chút." Câu trả lời của đối phương là "????!!!!!" Lâm Vi vô lực, "Đại tác gia à, tôi rất hiểu cách diễn tả cảm xúc bằng dấu câu của anh, giờ thì phiền anh trả lời tôi đi." Chắc là Chu Phóng chịu sang chấn nặng, mười phút sau mới gọi lại. Lúc ấy là đêm khuya nên giọng gã thầm thì như tội phạm trong phim trinh thám vậy. "Lâm Vi, chú.. đồng ý rồi à?" "Ừm, đó là về mặt tâm lý, còn sinh lý thì đang trong thời kỳ thích ứng." Lâm Vi thản nhiên đáp lời. Chu Phóng im lặng hồi lâu, vẻ như đang tiêu hóa câu nói vừa rồi. Thế rồi gã thở dài đầy bất lực, nói: "Chú muốn tìm phim G phải không? Anh không phải đồng chí, chỉ có phim A thôi." "Ừ thì thôi." Lâm Vi cười cười, đang định cúp điện thoại thì gã kia lại lên tiếng: "Chú đừng trách anh lắm điều, nhưng con đường này không dễ đi đâu." "Tôi biết chứ, nhưng vẫn muốn thử một lần." "Không sợ tan thành tro ư?" "Ờ, dù có thế thì ít nhất cũng được cháy một lần, chẳng bù cho anh, lúc nào cũng là một nhúm bụi tẻ ngắt không ai thương nổi, chán phèo." "Như anh gọi là tự do, hiểu hông." Lâm Vi cười nhạt, ngữ điệu bỗng dịu đi vài phần, "Chu Phóng, những chuyện đó đã qua nhiều năm rồi, anh không cô đơn hay sao?" "Không cô đơn, anh thấy như thế là tốt nhất." "Thật không?" "Thật."
|
"Ha ha." Lâm Vi cười giảo hoạt mà không nói, khiến Chu Phóng không biết anh đang nghĩ gì. "Thôi thôi, đêm hôm chú đừng có giở cái điệu cười ấy ra nữa, anh gửi cho mấy bộ phim G là được chứ gì?" "Sao bảo không có?" "Ờ thì... một hai cái thì có chớ." Tác phong của gã rất nhanh chóng, chẳng bao lâu sau Lâm Vi đã nhận được bưu kiện gã gửi tới. "Nghe nói nặng đô ghê lắm, anh chưa xem, khuyên chú thủ sẵn mấy cái túi bóng rồi hãy xem." Lâm Vi liếc nhìn Diệp Kính Văn đang nghịch máy tính bên cạnh mình, thẩm nhủ nên giấu tên này xem thì tốt hơn. "Kính Văn, sắp một giờ rồi, chưa ngủ à?" Diệp Kính Văn không trả lời, chỉ lo lách cách gõ chữ, hình như đang nói chuyện với ai trên MSN Lâm Vi tò mò ghé vào xem. Diệp Kính Văn quay lại nói, "Đang nói chuyện với ông anh trai. Mai ổng xuống máy bay, bao tôi đến đón." Lâm Vi gật gật đầu, "Có muốn mời anh cậu ghé nhà tôi chơi không?" Diệp Kính Văn lắc đầu, "Tôi đã nói ổng biến thái mà, anh mặc xác ổng đi. Con người ông ấy á, chẳng biết xấu hổ là gì, nói chuyện còn không xử lí qua não bộ." Sao lại nói anh trai mình như vậy... Lâm Vi thở dài, quên đi, dù sao mình cũng không có hứng thú tìm hiểu gia thế của Diệp Kính Văn. Anh chui vào chăn, nghiêng mình rồi nhanh chóng thiếp đi. "Em giai, anh về nước sẽ ở nhà chú vãi bữa chứ có gì đâu mà khó tính dễ sợ. Ở với anh có chết đâu..." "Không chết, chỉ bị tâm thần phân liệt mà thôi." "Cái thằng... sao mày nói với anh như vợi, anh đau lòng lắm đó, dọn phân dọn bãi tè nuôi mày lớn lên vất vả bao nhiêu, sao mày nỡ giở thái độ ấy hử?" "Tui với anh khác nhau quá xa, không thể hàn gắn." "Đừng vô tình thế mà em giai.." "Anh ở khách sạn, tôi đã đặt phòng rồi." "Ủa thế hả, tiện thể tìm mấy cô xinh xắn giùm anh." "Tự đi hàng bán vịt mà tìm." Diệp Kính Văn bực dọc tắt máy vi tính, quay lại thì thấy gương mặt say ngủ của Lâm Vi, tâm trạng vì thế mới khá lên đôi chút. Hắn nằm xuống, đối mặt với Lâm Vi. Gương mặt an tường như đang nằm mộng đẹp, môi hơi cong, hai hàng mi vừa dài vừa dày, hất bóng mờ mờ lên má. Nom anh thật đẹp... Diệp Kính Văn thầm khen, rồi ghé lại gần mà hưởng thụ hơi thở nhè nhẹ kia lướt trên má mình, hơi nhột, nhưng rất thoải mái. Hắn cười rồi hôn lên môi anh, tiện thể đưa cả lưỡi vào. "Hm.." Lâm Vi bởi vì thở không thông mà phát ra âm mũi thật đáng yêu. Diệp Kính Văn chìa lưỡi liếm môi anh. "Tôi muốn giấu anh đi, nếu không bị ông anh tôi phát hiện thì xong đời." Dứt lời, hắn kéo Lâm Vi vào lòng, động tác ân cần và dịu dàng tựa như ôm vật quý giá nhất trên đời. Sáng hôm sau, cha mẹ Lâm Vi thu dọn hành lí rồi ra sân bay. Theo lời Lâm Vi nói, hai người họ bận rộn quanh năm, được nghỉ khoảng một tuần là đã nhiều. Tiễn cha mẹ đi rồi, Lâm Hạ và Lâm Kiệt lại xúm vào phòng Lâm Kiệt chơi. Diệp Kính Văn ngồi không trong phòng khách, bèn nghiên cứu bể cá nhà Lâm Vi. "Anh à, bể cá sắp đặt đẹp thật đó." Lâm Vi ừ một tiếng, cắm cúi lau chùi bàn ghế. "Nhà anh nuôi mấy con cá?" Diệp Kính Văn ịn mặt lên bể kính, nhẹ tay gõ mấy cái lên thành bể, mấy con cá bị hắn dọa bơi tán loạn. "Tám con." Lâm Vi ngẩng đầu, bỏ hoa quả trên bàn vào tủ lạnh. "Thế cá có tên hông?" Anh cau mày, đáp vỏn vẹn: "Có." Tên này sao tự nhiên lại để ý cá nhà mình thế, thường thường những thứ hắn để ý chắc chắn sẽ không có kết cục tốt. "Con màu đen tên gì?" "Tiểu Hắc." Vẻ mặt anh nghiêm túc cực kì. Diệp Kính Văn bật cười, "Thế màu đỏ?" "Tiểu Hồng." "Màu trắng?" "Tiểu Bạch." Lâm Vi bất lực đảo mắt, để đặt được mấy tên này, ba anh em đã phải họp bàn đến tận trưa cơ đấy. Đặt tên theo màu sắc, vừa đơn giản vừa dễ nhớ. "Con này cả đen lẫn trắng, chẳng lẽ gọi Tiểu Hắc Bạch à?" Diệp Kính Văn cười hỏi, chợt thấy Lâm Vi sao mà đáng yêu quá đỗi. Anh khẽ cười, đáp: "Gọi Tiểu Hoa." Diệp Kính Văn cười càng thêm thâm thúy, thì ra Lâm Vi chẳng hiểu gì về cách đặt tên cả. Gì mà Tiểu Hắc Tiểu Bạch Tiểu Hoa, mấy em cá vàng xinh xắn nhường này... "Nè, nếu cứ đặt tên kiểu này, mai sau sinh con trai chẳng lẽ gọi Lâm Vi Giai, sinh con gái kêu Lâm Vi Gái à?" Lâm Vi nhếch môi cười, "Gọi Lâm Diệp chứ sao." Diệp Kính Văn sững sờ một lúc rồi mới hay bị anh trêu, vì thế hắn tương kế tựu kế ôm lấy anh. "Được, tui sẽ sinh cho anh một đứa tên Lâm Diệp hen?" Dứt lời tỏ vẻ muốn hôn anh. Lâm Vi tránh hắn, giảo hoạt hỏi lại: "Cậu biết sinh con à?" Diệp Kính Văn ghé môi vào tai anh, thấp giọng cười, "Anh biết sinh ra trứng, sao tôi không biết sinh con cơ chứ?" Lâm Vi sầm mặt, hừ một tiếng, đẩy phắt hắn ra rồi vào phòng Lâm Kiệt. Diệp Kính Văn tiếc nuối, thật không công bằng, anh trêu tôi thì được, vì sao đến lượt tôi trêu anh lại dỗi chứ? ___________________________ Chú thích: (*) Nguyên gốc là hoàng qua và thanh qua, đều chỉ dưa chuột, nhưng nhà Lâm Vi ở phía nam nên gọi là thanh qua, thôi thì mình cứ chuyển về tiếng miền Nam cây nhà lá vườn cho dễ hiểu ha :D (**) Ma lạt năng: một món ăn cay phổ biến xuất phát từ vùng Tứ Xuyên, còn có tên là Xuyến Xuyến Hương. -Hết quyển 2-
|
Quyển 3: Phiền não khi chung sống Chương 26: Người mở đường "Cá nhỏ lại đây ăn nào" Diệp Kính Văn mở nắp thức ăn cho cá đổ vài hạt xuống hồ. Bọn cá cũng không sợ người, từng đoàn kéo lại ăn . "Đừng gấp, còn rất nhiều đây" Dứt lời lại đổ thêm thức ăn xuống hồ. Nửa ngày sau, Diệp Kính Văn gấp gáp gõ cửa phòng "Lâm Vi...." Lâm Vi mở cửa, khó hiểu liếc hắn một cái. "Ừm, hình như cá nhà anh không ổn lắm....Hay anh đi xem chúng có sao không" Lâm Vi đi theo hắn vào phòng khách, nhìn đàn cá nằm phơi bụng trên mặt nước mà đen hết cả mặt. "Tôi chỉ cho chúng ăn thôi mà, tự nhiên chết hết trơn?" Lâm Vi đảo cặp mắt trắng dã "Ăn nhiều quá nên chết" "Ồ?" "Sáng nay tôi vừa cho chúng ăn, cậu lại cho ăn nữa" "Tôi nghĩ là chúng đói, vừa cho ăn thì nhào tới đớp a" "Cá không có não, chẳng lẽ đến cậu cũng vậy sao?" Lâm Vi liếc hắn một cái, giật cái lưới bên cạnh vớt cá ra khỏi hồ. "Tám con chết sạch, cậu đúng là diệt cỏ tận gốc mà" Diệp Kính Văn ôm Lâm Vi từ phía sau cười nói "Đừng giận mà, tôi lấy bản thân bồi thường cho anh được không, một người tuyệt vời như tôi chẳng lẽ còn thua tám con cá đó?" Lâm Vi mỉm cười, lục ngắn kéo lấy ra một con dao. Diệp Kính Văn mỉm cười. "Anh...đừng nói là muốn mổ?" Ánh mắt thương cảm nhìn vào xác tám con cá vàng. "Tôi muốn mổ cậu hơn" Lâm Vi cầm dao quơ quơ trước mặt hắn vài đường, rồi gom xác cá vất vào thùng rác. "Đúng rồi, nói đến giải phẫu, sau khi khai giảng cậu sẽ học giải phẫu người phải không?" Lâm Vi ngồi trên sofa gọt táo, Diệp Kính Văn đứng bên cạnh nhìn những đường cắt thuần thục. "Ừ, đúng vậy" Diệp Kính Văn gật đầu "Bắt đầu học kì sẽ bước vào cuộc sống y học". "Cậu thích y học đến vậy sao?" "Đúng vậy. Nhưng tôi còn thích Lâm Vi hơn" Lâm Vi dừng tay một chút, sau đó lại tiếp tục gọt, vỏ táo vẫn chưa bị đứt đoạn một chút nào. "Lúc vừa nhập học chắc sẽ có vài chỗ cậu không quen" "Cái gì không quen?" "Đến lúc đó sẽ biết" Lâm Vi mỉm cười Nhưng chuyện Lâm Vi ám chỉ không xảy đến với Diệp Kính Văn. Sau khai giảng, lớp học được thực hiện một khóa thí nghiệm, một lớp 20 người nhìn thấy đống thi thể bọc vải chỉ biết im lặng không dám nói gì. Có một nữ sinh không quen với mùi thi thể, lén chạy ra ngoài thở hổn hển. Diệp Kính Văn vẫn một bộ mặt bình tĩnh không gợn chút sợ hãi, vừa nghe cô giáo bảo bắt đầu liền đeo găng tay, cầm nhíp và dao phẫu thuật, sau đó giở khăn lên bắt đầu làm việc.
|
Động tác lưu loát liền mạch. Cùng một đội với Diệp Kính Văn còn có Hàn Dương cũng rất cao hứng với việc phẫu thuật, mỗi người một bên cứ thế hành động. Lão sư dùng ánh mắt tán thưởng nhìn Diệp Kính Văn "Các em nếu muốn tiến bộ, thì hãy noi gương bạn học Diệp này đây.." Diệp Kính Văn nhìn lão sư cười cười, sau đó tiếp tục nhìn sách giáo khoa và giải phẫu. "Ngày đầu tiên có thể không quen, nhưng sau đó sẽ ổn thôi, lát nữa còn phải giải phẫu ngực và bụng, nếu không nhanh thì cứ ở lại phòng này mà dùng cơm trưa nha" Một nữ sinh bắt đầu phản ứng không chịu... Lão sư vẫn cười đến dịu dàng "Chắc các em đều biết Chủ tịch Lâm Vi phải không?" Ai ai cũng gật đầu, vài nữ sinh còn trưng ra vẻ mặt sùng bái. "Năm đó lúc học mổ người, cậu ấy rất nghiêm túc, ánh mắt sáng rực nhìn vào thi thể, khỏi nói cũng biết dáng vẻ xuất thần ra sao, chẳng giống các em, ánh mắt chỉ lộ ra sự chán ghét" "Ánh mắt cậu ấy lộ cảm giác ham học hỏi, còn các em thì mặt u ám như tro thế này thì làm sao học đây?" Động tác Diệp Kính Văn dừng lại một chút "Lão sư, hôm nào mời anh ấy đến đây chia sẻ một vài kinh nghiệm được không" Lão sư nâng tròng kính nặng nề cười cười "Khóa trình cậu ta lúc này chất cao như núi, không biết có thời gian không, bất quá chúng ta có mở cửa phòng thí nghiệm mỗi tuần, các em có thể đến tự ôn tập" Lão sư nói xong thì mọi người cũng bắt đầu làm việc, tuy rằng mùi thi thể rất khó chịu nhưng cũng chỉ biết cắn răng chịu đựng. Đến trưa kết thúc buổi thí nghiệm, mọi người choáng váng cả đầu, nhanh chóng rời khỏi phòng. Diệp Kính Văn ở lại hỏi lão sư vài vấn đề, rồi cùng rời phòng với bà. "Ai, đã lâu không gặp được một học sinh thông minh như em vậy" Đối với lời khen này, Diệp Kính Văn chỉ thản nhiên cười. "Chủ tịch Lâm Vi em cũng biết, năm đó anh ấy cũng rất lợi hại phải không?" "Đúng vậy, năng lực rất mạnh, ra tay vừa nhanh vừa chuẩn, sạch sẽ lưu loát" Diệp Kính Văn mỉm cười gật đầu, đúng vậy, anh ấy rất giỏi, nhưng mình cũng chẳng kém chút nào, thật là xứng đôi. Tiễn lão sư đi, Diệp Kính Văn cởi áo blouse ra, sau đó gọi điện cho Lâm Vi. "Kính Văn, tan học rồi hả?" Lâm Vi vừa nhận điện thoại liền nở nụ cười, có vẻ tinh thần đang rất tốt. "Đúng vậy, mới làm thí nghiệm xong, muốn mời anh đi ăn trưa" "Được rồi, tôi cũng vừa tan học, chờ tôi ở phòng ăn Ẩn Hồ lầu 2" Hai người tới nhà ăn tìm một chỗ ngồi. "Anh vẫn ăn nhiều như thế" Diệp Kính Văn mỉm cười nhìn phần ăn của Lâm Vi.
|
"Ừ, ăn bao nhiêu cũng không mập nổi, chắc hệ tiêu hóa của tôi có vấn đề" Diệp Kính Văn mỉm cười, gắp một miếng thịt gà đưa cho Lâm Vi. "Tôi ăn ít lắm, vừa làm thí nghiệm xong ăn uống không ngon" Lâm Vi lo lắng nhìn hắn "Tôi nhớ cậu có bệnh bao tử, hay là đi điều trị đi? Cứ vậy hoài sao cơ thể chịu nổi?" "Bệnh bao tử của tôi chỉ có anh mới trị được a" Lâm Vi cuối đầu mặc hắn trêu chọc. "Dùng tay xoa xoa sẽ hết đau" "Hôm nay đi học quen không?" Lâm Vi tỉnh bơ lái sang chuyện khác "Lúc trước tôi học có người ói đó" "Tôi ổn" Diệp Kính Văn cười rất sảng khoái "Lão sư có nhắc đến anh, khen anh vừa thấy thi thể thì ánh mắt rực sáng" "Tôi có hứng thú với lĩnh vực đó" "Tôi cũng vậy: Hai người mỉm cười nhìn nhau sau đó cúi đầu dùng cơm. Một lúc sau, Diệp Kính Văn gắp thức ăn từ phần cơm của Lâm Vi nhét vào miệng. "A? Anh thích củ cải trắng?" Lâm Vi khó hiểu gật đầu "Đúng vậy, cải trắng thì sao?" Diệp Kính Văn mỉm cười thâm thúy "Ăn ngon lắm" Lâm Vi khẳng định hắn không có ý đơn giản như vậy, vì thế chỉ gật đầu chuẩn bị tâm lí thật tốt đợi hắn nói tiếp. "Bởi vì trên đó có nước miếng của anh nên ăn rất ngon" "Hay nói cách khác, đầu lưỡi của anh là thứ ngon nhất đời" Diệp Kính Văn nói xong còn ngồi đó liếm môi. Lâm Vi chỉ còn biết lắc đầu thở dài. Tên này nói chuyện mà không sợ giết chết một mạng người a. Cũng may là mình định lực đủ mạnh, chứ không là sáng nay ăn gì cũng ra ngoài hết rồi. Sau khi ăn xong Lâm Vi phải về kí túc xá, còn Diệp Kính Văn phải về nhà trọ. Hai người sóng vai đi trên đường. Lâm Vi đột nhiên nói "Anh trai cậu đang ở chung sao?" Diệp Kính Văn cười cười "Anh ta ở kĩ viện" "Hả?" "Ý tôi là anh ta đang ở khách sạn" "Vậy sao. Vậy cậu vẫn ở một mình hả?" Diệp Kính Văn cười xấu xa "Ở một mình thiệt cô đơn, hay là anh chuyển qua ở chung với tôi a?" Chỉ nhận lại một câu "Thần kinh" "Đúng rồi, bản kế hoạch của cậu không được chấp nhận" Lâm Vi thấp thỏm nhìn Diệp Kính Văn. Thực ra hôm nay đi ăn với hắn chủ yếu là muốn nói vấn đề này, bản kế hoạch hắn giao cho ban thư kí hoàn toàn không khả thi nên bị họ trả lại... Đương nhiên, chính mình cũng là người góp một phiếu cho rớt. "Vậy sao, vậy tôi sẽ làm lại"
|