Nụ Cười Của Lâm Vi
|
|
Diệp Kính Văn không khỏi bất ngờ. Có vẻ tính cách Lâm Vi khác xa hoàn toàn so với cha mẹ anh. Anh tuy hiệu suất làm việc không thấp, nhưng đôi khi còn rề rà. Cứ xem lúc mặc quần áo sáng nay thì biết, có cái tay áo mà tròng mãi không xong. Nhưng cũng vì thế mà hắn được công khai no mắt với làn da trần trụi mịn màng của ai kia. Hiển nhiên hắn đã quên một điều, rằng sau khi xảy ra chuyện bất thường tối qua, dù cho Lâm Vi có điềm tĩnh đến đâu đi nữa thì cũng không thể tìm được tay áo dưới đôi mắt vừa say mê vừa soi mói của tên này. *** Tối đến, Diệp Kính Văn cùng cả nhà Lâm Vi đi ăn. Ba mẹ Lâm Vi không nhiệt tình tiếp thức ăn cho hắn, nhưng bù lại Lâm Kiệt cứ ngọt xớt gọi anh Kính Văn này anh Kính Văn nọ không biết bao lần. Lâm Kiệt kể, nhờ sự dạy dỗ của Diệp Kính Văn, nó đã được giác ngộ rất nhiều điều về môn số học, hồi trước thấy toán y như chuột thấy mèo, còn bây giờ đã trở thành mèo thấy chuột, giải bài cực nhanh. Biết rằng Lâm Kiệt nói vậy là để ba mẹ vui lòng, nhưng Diệp Kính Văn nhờ thế mà nghiễm nhiên trở thành người có công với nhà họ Lâm. Cả nhà quây quần bên nhau, rất vui vẻ đầm ấm, chỉ có điều ba mẹ Lâm Vi rất ít nói chuyện với nhau, mỗi người ngồi một bên, tựa như người lạ vậy. Về lại nhà, cả nhà lần lượt tắm rửa rồi đi ngủ. Lâm Vi rút ra bài học quý giá, tắm xong đã trèo lên giường vờ ngủ từ lâu. Anh thầm nhủ Diệp Kính Văn thấy mình ngủ rồi chắc hẳn sẽ không động tay động chân đâu; mà dù cậu ta có đánh lén thì mình cứ vờ như không biết, đỡ phải xấu hổ. Tất nhiên anh đã đánh giá thấp độ vô lại của tên này. Diệp Kính Văn tắm xong một cái, bèn dán lấy Lâm Vi từ phía sau, hai tay vòng lên trước, tỉ mì lần sờ từ trên xuống dưới... Lâm Vi hít thở sâu, khống chế nhịp tim của mình. Tay Diệp Kính Văn lại lén lút mò vào quần lót của anh. "Vẫn còn giả bộ..." Hắn bật cười, ngón tay cuốn lấy chỗ mềm mềm giữa chân Lâm Vi, nhẹ nhàng cử động, khiến thân thể anh phát run. "Run cái gì, vẫn muốn giả vờ tiếp à." Tay hắn tiếp tục sờ loạn khắp người Lâm Vi. "Cậu... cậu buông ra trước đã, tôi có chuyện muốn nói." Lâm Vi tóm tay hắn, trở mình đối mặt với hắn. Diệp Kính Văn vuốt ve gương mặt ửng hồng kia, cười một lát, rồi rút tay về, "Nói đi, tuy lời thổ lộ sắp tới của anh làm tôi nửa mừng nửa lo, nhưng tâm lí tôi đã được chuẩn bị kĩ càng, không phải sợ tôi sẽ ngất đâu." Lâm Vi lườm hắn một cái, rồi chỉ biết cười ngán ngẩm. Độ chai lì của tên này vượt quá mức cho phép rồi. "Kỳ thực cậu đoán không lầm, tôi không phải không muốn tiếp nhận cậu, chỉ là không tin vào tình yêu mà thôi." Lâm Vi nghiêm túc nhìn Diệp Kính Văn, nói rõ từng chữ một, "Nếu cậu muốn vui vẻ, tôi sẽ chơi cùng cậu, nhưng nếu cậu muốn tim tôi, tôi không cho được."
|
"Không cho được? Không cho tôi cướp." Dứt lời, hắn đè riết anh xuống. "Đừng nháo nữa, nghe tôi nói này." Lâm Vi khe khẽ thở dài. Diệp Kính Văn không nháo thật, vùi đầu vào hõm vai anh, rầu rĩ ậm ừ. Anh luồn tay vào tóc hắn, nhẹ giọng kể lại câu chuyện năm xưa. "Hồi bé tôi sống tại một khu tập thể, ở đó có nhiều trẻ con lắm, bọn tôi gần tuổi nên suốt ngày chơi cùng nhau." "Chu Phóng lớn nhất nên cầm đầu đám lít nhít. Lâm Kiệt bé tuổi nhất." "Đám trẻ con lớn lên bên nhau, dần dà một số người trong đó từ bạn bè trở thành người yêu." Lâm Vi mỉm cười, tựa như đang nhớ tới mấy chuyện lý thú khi nhỏ. "Người ta rất mến mộ mấy đôi thanh mai trúc mã ấy, còn chúc phúc họ nữa. "Nhưng..." Diệp Kính Văn ôm chặt Lâm Vi, yên lặng lắng nghe. Từ lâu lắm rồi hắn đã biết, rằng nụ cười trên mặt Lâm Vi là giả, rằng anh luôn đeo mặt nạ mà sống. Hắn những muốn tìm hiểu, nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Giờ đây Lâm Vi lại chủ động nói ra. Đối với Diệp Kính Văn mà nói, điều này quả thực là chuyện tốt ngàn năm có một. Cũng chứng minh anh không còn đề phòng hắn nữa. Hay là... cuối cùng anh đã xiêu lòng? "Anh nói tiếp đi." Diệp Kính Văn khẽ hôn khóe môi anh, ôm vai vỗ về anh. Lâm Vi khẽ run, "Sau này có một đôi vì gia đình không đồng ý, hai người bỏ trốn, bây giờ vẫn không có tin tức." "Còn một đôi khác bên nhau bảy năm, cậu con trai thay lòng, thế là chia tay." "Đêm đó chúng tôi đi hát, cô gái nói muốn nghe bài Quá nhiều, còn đùa rằng ngày này những năm về sau, hoàng tử Lâm Vi đều phải hát tặng bổn cô nương đó nha." "Cô ấy rất vui vẻ hồn nhiên, hồi trước hễ cứ khi Chu Phóng bắt nạt chúng tôi là cô ấy lại xông lên đánh lộn với anh ta." "Tôi với Ôn Đình đưa cô ấy về, đến trạm tàu điện ngầm, cô ấy bỗng gạt tay Ôn Đình rồi nhảy xuống." "Sau đó đọc di thư của cô ấy mới biết, cô ấy có thai." "Sau nữa, cậu con trai kia do chịu áp lức quá lớn, tinh thần không ổn định, rốt cuộc gặp tai nạn xe." "Chỉ trong một tuần đã có hai đám tang bạn, tiếng khóc, rồi hình ảnh cô ấy cười trước khi chết, mấy năm nay tôi không thể nào quên nổi." Diệp Kính Văn siết chặt Lâm Vi vào lòng, vuốt ve bờ vai run rẩy ấy. "Vì thế nên anh mới... không tin vào tình yêu sao?" Lâm Vi cũng ôm hắn, để lòng mình bình tĩnh lại. Thảm nạn năm đó vẫn luôn ám ảnh tâm trí anh. Bạn bè hồi nhỏ, tình cảm hơn mười năm trời, vậy mà chỉ trong một đêm người chết, người điên, người mất tích... Họ mới mười tám tuổi, độ tuổi đẹp đẽ biết bao. "Tôi như thế có tính bị khiếm khuyết tâm lí không?" Lâm Vi cười tự giễu, "Tôi không tin tình yêu, không tin tình bạn, thậm chí cả tình thân." "Ôn Đình bảo, bề ngoài tôi ôn hòa là thế, nhưng lòng thì lạnh chẳng khác gì băng. Có lẽ cô ấy nói đúng." "Ba mẹ tôi đã từng yêu nhau nồng nhiệt lắm, vậy mà giờ đây một năm chỉ gặp nhau vài lần, gặp rồi cũng chẳng quan tâm, nhưng... nhưng tôi không thấy buồn chút nào, thậm chí còn vô cảm." "Thế ý anh là gì?" Diệp Kính Văn khẽ hôn hai má anh, "Có phải muốn nói Diệp Kính Văn yêu Lâm Vi sẽ không có kết quả tốt, phải không?" Lâm Vi gật đầu. "Suy nghĩ của anh thật là buồn cười." Diệp Kính Văn chịu thua, véo nhẹ mũi anh, "Chỉ vì vậy mà anh khóa lòng mình lại sao? Tuổi còn trẻ mà tim như tro tàn, thật khiến người ta bất bình." Rồi hắn cắn tai anh, thầm thì, "Nhưng anh đã không tin tình yêu, sao không thẳng thừng từ chối tôi đi? Hơn nữa còn kéo Chu Phóng đến. Anh muốn thử tôi, hay muốn thử mình?" "Tôi cảm thấy cậu hơi khác..." Lâm Vi nghiêng đầu ngẫm nghĩ, "Có lẽ cậu chính là viên đá ném vào mặt hồ yên ả." "Tôi đâu chỉ là viên đá, tôi mà đã ném thì nhất định phải là bom nguyên tử." Diệp Kính Văn cười tinh quái, cúi xuống hết hôn lại cắn môi Lâm Vi. Anh chỉ biết cười trừ, vươn tay mơn trớn gáy hắn. "Cậu bảo tim tôi như tro tàn, thế có làm nó sống lại được không?" Diệp Kính Văn ngây ra một lúc, rồi nhoẻn miệng cười rạng rỡ. "Chuyện nhỏ, tôi nhất định sẽ khiến nó sống lại, còn vực nó dậy nữa là đằng khác." Dứt lời, hắn khóa môi anh lại, tay mò vào trong áo ngủ. "Này... tay cậu để đâu đấy?" "Này, định làm gì..." "Nhóm lửa đó." Hắn ngẩng đầu lên, cười gian, rồi lại rúc xuống ngực Lâm Vi mà cắn, mấy ngón tay nắm chỗ mỏng manh kia như chứa ma lực. Quả nhiên vực được thứ ấy dậy rồi. Lâm Vi thở dài đầy miễn cưỡng, sao tên Diệp Kính Văn này bỉ ổi thế cơ chứ? ... Nhưng một Diệp Kính Văn như thế mới khiến mình động lòng. Lâm Vi đáp lại cái ôm của Diệp Kính Văn, khóe miệng khẽ cong lên. Nếu có thể, tôi cũng muốn thực sự yêu một lần. Có lẽ cậu sẽ trị khỏi vết thương này, để tôi có thể an tâm ngủ bên cậu, không bao giờ gặp ác mộng nữa.
|
Chương 25: Cuối cùng cũng tỏ tình Sáng hôm 30, mẹ Lâm Vi dậy từ sớm, gọi Lâm Hạ vào bếp thu dọn. Ba Lâm Vi ngồi ghế xem tivi, còn Lâm Kiệt thì đi tới đi lui trong phòng. Lâm Vi xuống bếp giúp mẹ, đương nhiên Diệp Kính Văn cũng bám gót theo sau. Hai người một rửa rau một thái rau, Diệp Kính Văn còn lễ độ mời mẹ và em Lâm Vi ra ngoài. "Chúng con làm là được rồi, dì đi đường mệt mỏi, nên nghỉ ngơi mới phải." "Lâm Hạ tìm Lâm Kiệt chơi đi, cứ để đấy cho bọn anh." Lâm Hạ và mẹ đi ra, trải báo để làm sủi cảo trong phòng khách, để hai cậu con trai cặm cụi trong bếp. "Sao anh mua nhiều dưa chuột thế?" Diệp Kính Văn tay cầm một quả dưa chuột, cười tinh quái. "Dưa leo." (*) Lâm Vi không ngẩng đầu, tay đều đặn thái rau. "Đây không phải dưa chuột sao?" Diệp Kính Văn ngắm nghía trái dưa, còn lấy tay sờ từ trên xuống dưới. "Dưa leo." Lâm Vi giữ bình tĩnh, giằng trái dưa trong tay Diệp Kính Văn, đè chặt xuống thớt, chém "cạch cạch" hai phát rồi xắt thành miếng nhỏ. Diệp Kính Văn mỉm cười nhìn Lâm Vi, coi bộ anh lại giận rồi... Hậu quả của việc trêu Lâm Vi rất là nghiêm trọng, khổ nỗi Diệp Kính Văn cứ thích xem vẻ mặt anh khi cáu mới chịu. Đáng yêu hết biết. Trong nhà người đông, Lâm Vi bận bịu hẳn lên, chốc lại giúp mẹ chần sủi cảo, chốc lại giúp em xào rau, không rảnh mà để ý tên Diệp Kính Văn. Mà Diệp Kính Văn cũng chẳng gấp, dù sao hôm qua anh đã mở lòng với hắn, còn ban ngày... không để ý thì cứ không để ý đi. Có một số việc phải để dành đến tối mới hợp. Tối đến, cả nhà quây quần ăn cơm tất niên. Ba mẹ Lâm Vi quả thực không nói với nhau câu nào, còn ba anh em thì hòa thuận, luôn tay gắp thức ăn cho nhau. Trong sủi cảo có nhân tiền đồng, nghe nói người ăn phải sẽ gặp may mắn cả năm sau. Diệp Kính Văn ăn trúng ba cái, mỗi lần được tiền, hắn liền nhìn Lâm Vi cười vui vẻ. Cơm nước xong xuôi, chương trình cuối năm đến hồi kết thúc, ba mẹ Lâm Vi chuẩn bị đi nghỉ, Lâm Hạ cũng ngáp ngắn ngáp dài. Điện thoại Diệp Kính Văn chợt reo lên, hắn vào phòng ngủ Lâm Vi nghe điện, nụ cười trên mặt hơi gượng gạo. "A lô, có việc gì?" Giọng hắn lạnh băng. Bên kia lớn tiếng cười, "Em trai, năm mới vui vẻ! Ở một mình buồn quá nhỉ, chậc chậc, có phải lại ăn mì tôm hông?" Diệp Kính Văn cười đáp, "Tôi ăn tết ở nhà bạn, rất vui, anh thì sao, đừng bảo đang vui vẻ trụy lạc ở xó xỉnh nào đó nhé." "Ui cha, chú nói năng kiểu gì thế? Anh là anh chú đó biết chưa." Người kia thở dài thườn thượt, rồi nghiêm túc nói, "Anh muốn về nước một chuyến." "Rồi sao? Để tui giúp anh tìm bạn giường hả?" "Hề hề, anh ở chỗ chú, anh em mình tiện thể bồi đắp cảm tình."
|
"Cóc cần, tui thích người khác rồi, còn nữa, mấy thứ biến thái anh ưa, tui không tài nào nuốt nổi." Dứt lời, Diệp Kính Văn bèn gác điện thoại. Hắn sầm sì quay lại, chẳng ngờ lại thấy Lâm Vi đứng ngay đấy, vẻ mặt lo lắng. Tâm trạng hắn vui lên tức thì, thì ra Lâm Vi lúc nào cũng quan tâm mình, xem kìa, mình vừa đi khỏi, anh liền đuổi theo ngay... "Kính Văn, có chuyện gì thế?" Lâm Vi chỉ vào chiếc điện thoại trên tay hắn. "Hông có gì, là anh trai tôi, ông ấy biến thái lắm, kệ xác ổng." "Chẳng trách." Chẳng trách cậu cũng biến thái chả kém... thì ra là do di truyền. Lâm Vi nhoẻn miệng cười, hai mắt sáng bừng. "Chẳng trách gì cơ?" Diệp Kính Văn cười gian, tiến lại gần, khẽ hôn khóe môi anh. "Lâm Vi, tôi sẽ không để bất kì ai làm hại anh." "Hửm?" Lâm Vi thấy là lạ trước lời nói của Diệp Kính Văn, nhưng suy nghĩ cậu ta lúc nào mà chẳng điên điên, cho nên anh cũng không bận tâm nhiều, chỉ cười nhạt. "Ba mẹ tôi ngủ rồi, bọn Lâm Kiệt đang đốt pháo, ra xem không?" Diệp Kính Văn liếc nhìn đồng hồ, lúc ấy đã gần 0 giờ. Trên chiếc tivi trong phòng khách, MC cho chương trình cuối năm đang gào lên đếm ngược từng số, lớn tiếng đến nỗi trong phòng ngủ cũng nghe rõ. Diệp Kính Văn mỉm cười, "Sắp 0 giờ rồi, nhanh thật đấy." "Cậu muốn đi đốt pháo hoa hay không, em tôi mua nhiều lắm." Lâm Vi giục giã. "Đồ chơi trẻ con, hông đi." Diệp Kính Văn khinh khỉnh lắc đầu. "Thôi vậy, để chúng nó chơi một mình." Lâm Vi cười đáp rồi đến bên cửa sổ, kéo rèm. Tiếng chuông đếm ngược vang lên, trời đêm tối đen bỗng chốc sáng bừng với cơ man pháo hoa cùng tiếng pháo nổ đinh tai nhức óc. Diệp Kính Văn chống tay lên cửa sổ, ngắm cảnh tượng lộng lẫy bên ngoài. Lâm Vi tắt đèn, tới bên Diệp Kính Văn, mỉm cười. "Trước giờ cậu ăn tết một mình thôi à?" Giọng nói anh thật dịu dàng. Diệp Kính Văn gật đầu, đứng thẳng người, nhìn Lâm Vi. "Sau này sẽ không thế nữa?" "Ừ?" "Anh đón tết cùng tôi." Lâm Vi cười cười, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Bầu trời được pháo hoa tô điểm trở nên đẹp đẽ vô cùng. Diệp Kính Văn im lặng hồi lâu, chợt hỏi: "Lâm Vi, sau này chết đi anh có đồng ý chôn cùng tôi không?" Lâm Vi ngây như phỗng, tên quỷ này, năm mới năm me đi bàn luận vấn đề chết với chả chôn, quái đản hết nói nổi... "Tôi á, tôi muốn thành tro rồi rải ra biển." Anh cười đáp. "Ồ, thế anh đồng ý nhìn tóc tôi bạc đi từng sợi một hông?" Diệp Kính Văn hỏi tiếp.
|
Nụ cười trên môi anh càng đậm, "Tôi thấy nên đi hiệu cắt tóc rồi nhuộm tóc trắng là nhanh nhất." Diệp Kính Văn thở dài, "Ý tôi là..." "Tôi biết." Lâm Vi ngắt lời hắn, tiến lên từng bước rồi ôm lấy Diệp Kính Văn, đặt cằm lên vai hắn: "Kính Văn, tôi sẽ cố thử thích cậu xem sao." Hai mắt Diệp Kính Văn sáng ngời, "Thế có nghĩa rằng anh đồng ý?" Trả lời hắn là một cái hôn mềm mại và ấm áp như gió xuân. Nụ hôn chủ động từ Lâm Vi khiến máu nóng sục sôi khắp người Diệp Kính Văn, nhưng cái hôn hời hợt ấy không thể biểu lộ hoàn toàn tâm tình kích động của hắn lúc này. Giây phút Lâm Vi rời môi, Diệp Kính Văn bỗng siết chặt lấy lưng anh, kéo hai người lại gần hơn, tới tấp hôn xuống. Hắn linh hoạt đưa lưỡi vào miệng anh, tùy ý hết cuốn lại mút, và một tiếng rên rỉ ngọt ngào tuôn ra từ khóe môi. Tựa như muốn chứng minh một điều nào đó, hai người hôn đến điên cuồng. Tay Lâm Vi víu lấy vai Diệp Kính Văn, hoàn toàn chìm đắm vào nụ hôn say sưa này. Hôn xong, thừa lúc Lâm Vi còn đang thở dốc, Diệp Kính Văn bèn luồn tay vào áo anh. "Lâm Vi, hay là chúng mình tiến thêm một bước đi?" Hắn vừa nói vừa kéo anh lên giường, "Tôi muốn ôm anh..." Lâm Vi cứng đơ, quay người tránh khỏi tay Diệp Kính Văn, lùi sang phía giường bên kia rồi nhảy xuống. "Sao thế?" Diệp Kính Văn nhìn anh đầy ngờ vực. Lâm Vi cười ngượng nghịu, "Xin lỗi, tạm thời tôi chưa có cách nào tiếp nhận loại quan hệ thân thể trên cả thân mật này với người đồng giới..." Sắc mặt Diệp Kính Văn biến từ màu này sang màu khác, hắn tới gần chụp tay anh. Lâm Vi đơ người, cuống quít chạy ra khỏi phòng ngủ. Anh dựa vào tường thở hào hển, tim đập nhanh như tên bắn. Tuy rằng hơi thích cậu ta thật, nhưng vừa nghĩ tới thứ kia của cậu ta muốn đi vào chỗ đó của mình... hoặc mình đi vào chỗ đó của cậu ta... thì mình lại lạnh toát, thậm chí còn thấy chán ghét. Dùng tay làm so với làm chuyện kia, tựa như ăn ma lạt năng (**) nóng hổi so với trực tiếp nhét thẳng ớt vào miệng, hai đẳng cấp hoàn toàn khác biệt. Mặc dù biết chỗ đó có tính co dãn tốt, nhưng khoảng cách giữa lý thuyết và thực hành thường cách nhau quá xa. Thích là một chuyện, làm chuyện ấy hay không lại là một chuyện hoàn toàn khác. Hai người chỉ mới bắt đầu mà thôi, Lâm Vi không muốn vì chuyện này mà xích mích với Diệp Kính Văn. Mình là một người rất lãnh đạm với chuyện chăn gối, còn Diệp Kính Văn dường như rất muốn thì phải. Mới đó mà đã cãi nhau vì chuyện lên giường hay không, có lẽ không được hay cho lắm... Lâm Vi thấp thỏm trở lại phòng, thầm nghĩ chi bằng hai người nói chuyện trong yên bình. Ngờ đâu Diệp Kính Văn lại giả như không có chuyện gì, thản nhiên ngồi giường nghịch laptop. Thấy Lâm Vi về còn nhếch mép cười.
|