Flame
|
|
Chap 9 Hôm nay xảy ra rất nhiều chuyện làm tôi vô cùng mệt mỏi, cái ót của tôi bị Taeyeon nắm mà bây giờ còn đau hơn trước rất nhiều. Về đến nhà lại không thấy dì đâu, tôi rất mệt mỏi nên đã chìm vào giấc ngủ… rất sâu... ~~~ KTX Exo - Em về rồi đây! Baekhyun vừa kết thúc lịch trình đã trở về, lúc đầu anh định cùng Taeyeon đón sinh nhật hai người xong mới về, nhưng vì công việc của Taeyeon anh đã về sớm hơn dự định. Vừa về tới nhà đã thấy Tao và Lay lau chùi bàn ghế, mà họ không vui vẻ như mọi khi. - Lay hyung, sao thế? – Vốn là người sôi nổi lại ghét yên tĩnh nên anh đã phá bầu khong khí này. Nghe tiếng của Baekhyun nhưng Lay vẫn ngơ ngác không chú ý. Thấy Lay thế, Baekhyun quay sang hỏi Tao - Tao này, chuyện gì vậy? Tao chỉ nhìn Baekhyun một cái rồi bỏ về phòng. Baekhyun khó hiểu nhìn sang Lay vẫn ngơ ngác lau mãi một chỗ, Baekhyun thấy vậy cũng quay bước về phòng bếp. “ Gì vậy trời? Sao mà im ắng thế này” - Em về rồi! Sao tiếng nói của Baekhyun, mọi người chỉ nhìn ra rồi tiếp tục làm việc của mình. “Bị gì vậy, mấy cái ông này chơi cái trò gì vậy trời”, Baekhyun đảo mắt tìm Chanyeol để hỏi nhưng không thấy Chanyeol đâu. - Này, nói gì với em đi chứ! Sinh nhật em đó. - Biết sinh nhật cậu rồi, về phòng của cậu sẽ rõ! - Còn mấy người kia đâu rồi Jong Dae? - Luhan hyung đang nhận hợp đồng phim ở công ty, Minseok hyung đi chợ vẫn chưa về. Còn Chanyeol thì được Kyung Soo với Jun Myeon đưa vào bệnh viện rồi. Baekhyun gật đầu, lại nhìn thái độ không muốn tiếp chuyện của Chen nên không nói tiếp. - Taeyeon, em sao vậy! Taeyeon, này, Taeyeon tỉnh lại đi! Baekhyun vừa về tới phòng đã thấy Taeyeon nằm úp trên sàn, bờ môi nhợt nhạt, khuôn mặt sưng đỏ. - Jong Dae giúp tớ gọi xe cấp cứu đi! Kim Jong Dae cậu có nghe thấy không hả?! – Baekhyun gấp gáp gọi lớn. Trái lại, Chen từ tốn mở điện thoại sau đó quẳng cho Sehun. Sehun chu môi lật điện thoại bấm số của Suho lại dí điện thoại cho Kai đang rửa bát. Bất đắc dĩ Kai nhận điện thoại và nói - Jun Myeon hyung, Bún điên rồi. Hyung đang ở bệnh viện thì nói Kyung Soo hyung kêu hộ xe cấp cứu đến chỗ mình nhé. Cúp máy, theo quy trình cũ tả điện thoại cho Chen, Chen liếc về phòng của Baek nói quơ. - Gọi rồi, đem chị ấy xuống dưới nhà mà chờ. Tối về ăn sinh nhật, Biết chưa. Nói rồi Chen tiếp tục nêm thức ăn. Baek khẩn trương bế Taeyeon lên tay, mặc kệ hành động thiếu quan tâm của những người khác dùng hết sức lực mà chạy nhanh xuống lầu. - Taeyeon… *hộc hộc*… cố lên, lát nữa xe cấp cứu sẽ đến! Sau khi nghe tiếng rời đi của Baekhyun, Sehun thở dài rồi nói. - Jong Dae hyung, tại sao noona lại làm thế? Cô béo làm gì chị ấy hả? - Hyung không biết! Haiz… - Lúc nãy tớ mở web thấy ảnh của cô ấy và Taeyeon noona. Thêm cái tiêu đề là Taeyeon bị hậu bối đánh do… luyện tập. Kai vừa nói xong, đã có tiếng thở dài đáp lại. ~~~ Tối ngày 6-5, KTX Exo - Chúng ta ăn thôi, cậu ta không về đâu! – Chen lười biếng nâng đũa gắp một ít rau mà ăn. Phòng ăn mà ngày nào cũng náo nhiệt hôm nay yên lặng đến lạnh gáy. Mỗi người một vẻ, yên lặng mà gắp thức ăn. Sehun và Kai ngồi cuối bàn chơi trò chọt má, làm không khí thêm não nề. Luhan khi về đã nghe Lay kể mọi chuyện, anh thấy có lỗi khi để Song Mi lại đây. Cứ tưởng là nhận hợp đồng xong sẽ về sớm, không ngờ phải đi chào hỏi những diễn viên khác nên tận 5h chiều mới về tới, mọi chuyện lại thành ra thế này. Đáng thương nhất là Chanyeol và Kris hai người trở thành nạn nhân gián tiếp của cuộc ẩu đả. Về Kris thì đôi mắt của anh hơi sưng, nặng nhất là Chanyeol phải ở bệnh viện để bó lại cái tay vừa tháo bột ban sáng. Suho và D.O về trước để chuẩn bị tiệc sinh nhật cho Baekhyun, nhưng mà Baekhyun lại ở bệnh viện với Taeyeon đến tận 10h hơn vẫn chưa về. - Cẩn thận đó Taeyeon. Cẩn thận nào. Baekhyun dịu dàng đỡ Taeyeon vào nhà. Sunny đi phía sau ôm gói quà rất to. Mà vừa nghe tiếng của Baekhyun, cả đám trong phòng hóa đá nhanh chóng dọn dẹp thức ăn và bánh sinh nhật. - Lại còn Taeyeon cẩn thận nữa chứ! – Tao trề môi Taeyeon được Baekhyun đỡ vào phòng khách, yếu ớt ôm tay của Baekhyun. - Baekhyun à, giờ này mà em ở đây sẽ bất tiện… - taeyeon e dè nói. - Không sao đâu, có Sunny noona ở đây nữa mà! – Baekhyun nắm tay Taeyeon bằng nụ cười hồn nhiên mà an ủi. - Để quà của cậu ở đâu đây Baekhyun? - Chị đặt cạnh sô pha là được rồi ạ! - Đến đây làm gì nữa? – Từ phòng ăn Kris là người bước ra phòng khách đầu tiên, quan sát biểu hiện của Taeyeon khiến anh không vừa mắt. - Kris… chuyện lúc trưa…tôi xin lỗi cậu! Là do… - Do cái gì? – Chen hỏi Taeyeon nhìn đám con trai đang dàn trước mặt nhìn mình. Họ không còn như trước nữa, nét ngây thơ hồi chưa debut đã được thay thế bằng những nét trưởng thành hơn. Lúc trước họ rất hay đùa giỡn với cô. Từ hai tháng khi Baekhyun và cô công khai hẹn hò, một số thành viên của Exo đã thờ ơ vô điều kiện. Gặp nhau chỉ cúi chào cho phải lễ. Cô tự nghĩ sẽ từ từ làm thay đổi suy nghĩ của họ, nhưng sự việc hôm nay đã làm thành kiến ban đầu có tăng chứ không giảm. Chỉ tại con nhỏ Shim Song Mi kia mà cô thế này. - Thôi được rồi mọi người, hôm nay là sinh nhật của Baekhyun nhà các cậu. Đừng gây loạn nữa! – Sunny thấy mọi chuyện không ổn nên lên tiếng. - Wow, Sunny noona còn nhớ sinh nhật của Baekhyun nên ngăn cản. Thế mà ai kia nào có nhớ nhỉ, còn đánh người khác bị thương nữa cơ! – Chen dè bĩu, trong cuộc đời anh hôm nay là ngày anh châm biếm người khác nhiều đến vậy. - Chuyện của Chanyeol tôi thành thật xin lỗi, tôi không cố ý mà. Hiện giờ cậu ấy đang ở bệnh viện nào vậy? – Taeyeon thành thật hỏi. - Chị không cần bận tâm tới Chanyeol đâu! Cậu ấy đang ở bệnh viện thành phố ngày mai sẽ về. – Suho phá vỡ bầu không khí đầy mùi thuốc súng. - Làm sinh nhật cho Baekhyun nhanh đi còn đi ngủ nữa! – Lay lên tiếng Những người kia nãy giờ vẫn im lặng như nghe được câu chốt vấn đề rất nhanh bưng cái bánh kem rất to ra. Năm nay sinh nhật Baekhyun có phần miễn cưỡng. ~~~ Mọi người đã giải tán sau khi làm xong sinh nhật, Taeyeon và Sunny cũng được Luhan đưa về. - Sunny, đỡ mình ra ban công một tí đi! Ban công của SNSD là nơi yên tĩnh nhất, không dễ bị người khác nhìn thấy. - Cậu liên hệ cho một số fan cuồng của chúng ta giúp tớ nhé! - Cậu định… thật hả Taeyeon? - Đúng vậy, trong đêm nay! Mình sẽ kết thúc cuộc đời của... Đi đến đâu cũng sẽ bị xã hội ruồng bỏ! End chap
|
tip ik tg...người nổi tiếng phải vậy ko nhỉ??
|
tiếp đi tg, nghe có vẻ gay cấn rồi
|
Chap 10 - Taeyeon, chúng ta chưa chắc chắn điều đó kia mà! Cậu đừng làm như vậy… - Sunny cố gắng níu kéo tia lí trí cuối cùng từ Taeyeon - Thà giết lầm còn hơn bỏ sót… đến khi nào cậu yêu thì cậu sẽ biết, điều mà tớ làm hiện tại là đúng. Tớ chỉ ra sức bảo vệ tình yêu của mình mà thôi! - Nhưng cái cậu nghi ngờ là vô căn cứ. Họ… - Đừng gộp hai người đó làm một. Cậu có giúp tớ không? – Taeyeon nhìn Sunny ánh mắt đầy hy vọng, cô nắm tay Sunny – Chỉ một giọt nhỏ thôi mà Sunny, một giọt để cảnh cáo thôi mà. Không gây chết người đâu, tin tớ. Được không! “Taeyeon, cậu có biết không? Người mà cậu định cảnh cáo bằng những giọt axit chết tiệt kia là người mà tớ thầm yêu, tớ cũng biết yêu kia mà. Nhưng giữa tình yêu và tình bạn… tớ chọn tình bạn Taeyeon à. Hi vọng, giọt axit ấy sẽ không làm hại anh!”. Sunny ngước mặt nhìn mây đen đang kết quằn bên trên đây cũng là cách để kiềm chế nước mắt trực trào. Giống như tâm trạng rối bời lúc này, quằn quại đến đau nhói. Hít một hơi dài như hạ quyết tâm, cô rút điện thoại gọi vào một dãy số. - Bệnh viện thành phố, phòng… - Sunny ngó sang Taeyeon hi vọng cô ấy sẽ cướp điện thoại và dừng ngay trò điên rồ này, nhưng không Taeyeon chỉ mỉm cười rồi nhìn lên trời, nuốt nước bọt một cách đau xót, cô nói – phòng 1992. Cúp máy, cô lại nhìn Taeyeon. Đôi tay run rẩy nắm chặt điện thoại trong tay, kiềm chế cô đỡ Taeyeon vào trong nhà. ~~~ Ring….ring….ring … Ring…ring…ring … Ring…ringggg.. - Alo? – Tôi ngáy ngủ trả lời bằng tiếng mẹ đẻ - Con ra cửa hàng nhận bưu kiện giúp dì với! Dì đang ở phim trường. - Con không đi đâu, đang ngủ mà dì. – tôi ôm mền đổi tư thế, tay ôm cái cổ đang nhức nhói - Đi đi mà, quan trọng lắm. - Khuya rồi mà dì, con là con gái đó…rất nguy hiểm. - Ồ? Con gái? - Được rồi, con đi ngay đây. Tôi thức tỉnh, bóp cái ót đang đau đến tê dại. Lấy đại một bộ đồ mà thay. Đóng cửa nhà tôi lại thấy lạ, mấy lần trước dì năn nỉ tôi đến hơn nửa tiếng mà tôi không hề bị si nê, hôm nay dì chỉ mất vài câu tôi đã ngoan ngoãn vâng lời. Lại thấy không cần suy nghĩ tôi tranh thủ vừa đi vừa ngủ. Đến đoạn đường vắng tôi nghe tiếng hét rất lớn - Bắt nó lại, không để nó thoát! Cộp cộp cộp Gì thế, xã hội đen đánh nhau à? Lần đầu tôi thấy đó, nhưng mười mấy người thôi hả? Không cầm vũ khí nữa, vậy thì đấm đá thế nào? Mà mấy người đó đang dí một người, còn bị thương nữa. Y chang phim luôn chứ chẳng vừa, tôi cũng không bận tâm đến chuyện người ngoài chỉ đem lại phiền phức nhưng cái người bị thương kia nhìn rất quen mắt lại chạy về phía tôi nữa. Tôi đứng tại chỗ nhìn anh khập khiễng mà chạy trên đường đá, tay bó bột nhìn rất thảm. Mà đám người ở phía sau đuổi đến rất gần, ở đây lại hoang vắng. Tên này tới số rồi! - Phu nhân thầy Kim! Ô, phu nhân thầy Kim…cái giọng này rất quen, trầm khàn… - Park Chanyeol! Anh bị gì vậy, sao bị người ta đuổi theo. Nhận ra người quen tôi hấp tấp hỏi han. Anh ta đổ rất nhiều mồ hôi, môi cũng tái nhợt mà trên người đang mặc bộ đồ bệnh nhân nên nhìn rất ư là yếu ớt. Nhìn anh ta sắp xỉu đến nơi, mà đám người kia lại rất gần chúng tôi. Tôi không biết làm gì, định mặc kệ anh ta nhưng mà tôi đã bị anh ta lôi đi theo. - Cố chạy đi, bọn họ thấy cô đứng cùng tôi rồi! – Vừa nói xong anh ta đã móc điện thoại và bấm số rất nhanh - Suho hyung, giúp em với! Em đang ở khúc vắng ngã 5. - Họ là ai vậy? – Tôi hét lớn, sợ anh ta không nghe vả lại tăng phần thú vị. Cảnh này trong phim rất ăn khách - Anti…anti… fan của Exo. – Chanyeol khó khăn trả lời. – Cố gắng chạy kéo dài thời gian, tí nữa Suho sẽ đến. Phịch Tôi bị anh ta lôi đến mất đà nên té. Mà anh ta cũng xiêu vẹo rồi, tôi rất muốn cười nhưng hoàn cảnh này thì… có vẻ không hợp cho lắm. - Lên đây…tôi… tôi cõng cô! - Anh đang bị thương kia mà? Cũng không mang giày… chưa nói… này bỏ tôi xuống, tôi chạy được mà… Park Chanyeol…anh bỏ tôi xuống đi mà! – Tôi hoảng đến rơi nước mắt, Chanyeol bế tôi bằng đôi tay bị thương, không biết lí do là gì chỉ là cảm xúc dâng trào… - Im lặng đi! * hộc hộc*… - Anh ta bế tôi, khuôn mặt đã tái đi rất nhiều. Bỏ tôi xuống anh ta ngã ngang – Cô chạy đi, nếu sống sót thì nói… nói với mấy hyung của tôi…tôi muốn hằng ngày được ăn…gà rán! Còn có, không muốn uống trà sữa của thằng móm… nhiêu thôi, khi cần tôi sẽ về báo tiếp! Chạy lẹ đi. - Nghe như phim vậy! Tôi đâu liên quan nên sẽ sống Cộp cộp cộp - Park Chanyeol mày không thoát được đâu - Park Chanyeol, ngày của mày tới rồi! End chap
|
Chap 11 - Ngẩng đầu lên! Tôi và Chanyeol bị tụi này lôi đến căn nhà hoang không rõ địa điểm. Vừa vào đến cửa mấy người đó đã quăng Chanyeol vào một góc, còn tôi rất nhẹ nhàng bị kèm bởi hai thằng con trai. Tên có mái tóc vàng hoe có vẻ là đại ca dường như không chờ được nữa nên đã “xốp” Chanyeol rất nhanh. Những người bắt cóc hình như là có bài hết, theo tôi thu thập được thì: 1. Ngẩng đầu lên Nạn nhân cố chấp không nghe 2. Mày láo hả? * bốp bốp*. Giờ thì nhìn tao! Tiếp tục cố chấp. 3. Tụi bây đánh nó cho tao Nạn nhân bị đánh bầm dập 4. Tao cảnh cáo mày… nếu không… Nạn nhân ngất - Tao bảo ngẩng đầu có nghe không? – Hắn ta dùng sức mà đạp vào tay của Chanyeol, tôi biết là rất đau. - Mày có biết tại sao lại ở đây không? Im lặng - Mày không muốn nói chuyện với tụi tao à? Idol…hứ, tao dẫm chết mày, dẫm chết mày! - Aaaaa…a…aaaa! - Chanyeol – Tôi thống khổ gào lên – Anh hãy cố lên… cố lên, có chết hãy viết di thư để lại, tôi sẽ chuyển giúp anh! – Tôi bi ai mà nói. Tên đầu đàn nhìn tôi rồi nhìn bọn đàn em của hắn, ý bảo bịt miệng tôi lại đây mà! Đúng như tôi đoán, trong phim và ngoài đời đâu khác gì nhau! Tôi không quan tâm đến bọn hắn, vì cuối cùng tôi cũng sẽ toàn vẹn mà thả ra. Đây đều là kết cục trong phim. - Mày biết đây là gì không? Hắn ta kêu đàn em đưa cho mình cái gì đó, rồi lắc lắc cái bình nhựa trong suốt trước mặt Chanyeol, tôi nhìn Chanyeol xem anh phản ứng thế nào nhưng anh ấy đang quằn quại với vết thương trên tay của mình. Đau lắm đúng không! Không hiểu sao lúc đó lòng tôi quặn thắt lại, rất đau. - Axit… Axit, hắn ta điên rồi. Axit có thể lấy ra mà đùa giỡn hay sao? Chanyeol đang co quắp với vết thương cũng cứng người. Anh ấy yếu ớt mở đôi mắt mà nhìn tên thủ lĩnh, mặt đã tái hơn rất nhiều. - Anh… anh muốn… khụ khụ - Tao sẽ cho mày biết cảm giác… không được người khác yêu thích nữa. Tôi sợ đến rớt nước mắt. Từ đầu đến giờ hắn ta không hề nói lí do là gì cả, bây giờ đột ngột lấy axit…hắn ta. - Tao sẽ cho mày biết lí do nhé. Khuôn mặt điển trai của mày đe dọa đến hạnh phúc của người ta, nên tao đã anh hùng ra tay diệt hại giúp tụi nó. Vấn đề là, tao không muốn triệt tiêu mày, nên tao sẽ cho mày một ít. Hắn ta ngồi xỏm xuống ngay cánh tay phải đã biến mắt cục bột từ lúc nào, đai nghiến mà bóp cằm của Chanyeol. Chanyeol phản kháng rất yếu, tay của anh… - Ở đâu là phù hợp nhỉ? Khuôn mặt? Hay là đôi tay tài năng này? - Đừng… - giọng Chanyeol rất nhỏ, giờ phút này anh rất đáng thương… Tôi òa khóc, hai hàng lệ rưng rưng, tôi sợ. Sợ nhìn thấy cảnh bảo lực. Máu… chân của Chanyeol đang chảy máu, rất nhiều… Tôi như điên lên khi thấy máu, cố sức vùng vẩy khỏi hai thằng con trai nhưng kết quả không mĩ mãn. Chanyeol lếch đi tránh né bước chân của tên đại ca. Máu từ chân anh lê lếch làm ướt cả sàn nhà. Bốp Hắn ta lại đánh anh. - không đùa với mày nữa, tao quyết định rồi. Một idol, khuôn mặt là thứ tất yếu. Tao chọn khuôn mặt của mày. Mày sợ à… không đau đâu, chỉ nóng một chút thôi… - Đừng…khụ khụ - Ưm..ưm… - Tôi cố la lớn, nhưng cái khăn trên mặt không cho tôi nói. Không biết lí do gì tôi muốn bảo vệ anh Mười lăm phút sau, tình trạng như mèo và chuột. Kẻ vờn người chạy tôi la hét dù là không ai nghe, tên đại ca như chán nản đã tháo nút chai ra nhắm phía Chanyeol đang bị dồn cuối góc tường. Máu từ chân anh ngày một nhiều, tôi như bị kích thích. Đẩy hai kẻ khống chế mình, bằng lực nhanh nhất tôi bổ nhào vào Chanyeol. Một giây sau đó mọi thứ đối với tôi chỉ còn tồn tại ở hai dạng ảo và thực… End chap
|