Anh Phát Bệnh Rồi, Em Đến Đây !
|
|
Chương 18: CHIẾC VÁY ĐỎ “Tin tức mà cậu vừa nghe hiện tại đang gây ra những phản ứng tiêu cực trong dư luận.”
Vừa đến cửa thư phòng đã nghe giọng Mạc Thông nêu mục đích ông ta đến đây.
Nguyên nhân chính là cái chết lạ lùng của nạn nhân, tử thi giống như bị siết chết trong chiếc túi, khiến cho dư luận không ngừng chú ý đến việc này.
“Cậu có thể xem qua một chút, gợi ý cho tôi phương hướng giải quyết được không?”
Mạc Thông đưa cho Đường Tố tư liệu vụ án mạng.
Đường Tố nhận lấy, ngồi xuống, ngón tay thon dài trắng nõn lật nhanh từng tờ giấy trong tập tư liệu. Phòng sách rơi vào tĩnh lặng, chỉ còn nghe thấy thanh âm lật sách của anh ấy.
Nếu như không phải tận mắt chứng kiến bản lĩnh của anh, chắc chắn Mạc Thông không thể nào tin được một người trẻ thế này, dáng vẻ thư sinh thế này lại là chuyên gia tâm lý tội phạm Su T.
Tin tức Đường Tố đến thành phố Tân chỉ có vài người biết, Mạc Thông là một trong số đó.
Khi Hứa Luật mang café vào, Đường Tố đã xem xong toàn bộ tư liệu, các bức ảnh chụp tử thi bày ra ở trước mắt, không ngẩng đầu, nhưng lại có thể bắt lấy chính xác tách café cô đưa tới. Anh nhấp một ngụm, mắt vẫn nhìn chăm chăm vào mấy tấm hình.
Đây không phải là vụ án của Dương Phỉ sao? Tại sao chú Mạc Thông lại đưa cho Đường Tố xem?
Trong lòng Hứa Luật cực kỳ kinh ngạc nhưng cũng không nói ra vì cô trông thấy Đường Tố đang tập trung suy nghĩ, ánh mắt chằm chằm nhìn vào tấm hình, gương mặt an tĩnh, không ai biết trong đầu anh đang nghĩ gì.
Mạc Thông nhấp một ngụm café, ông quay cuồng với vụ án này suốt hai ngày nay, thật sự cần một tách café để định thần.
“Quần áo!”
Đường Tố đột nhiên mở miệng, Mạc Thông và Hứa Luật nhìn nhau, không hiểu, sau đó lại nghe tiếng của Đường Tố vang lên: “Cung phản xạ của hai người đang ở bên kia Địa Cầu à? Tôi hỏi quần áo của cô ta đâu?”
Cung phản xạ: là con đường mà xung thần kinh truyền từ cơ quan thụ cảm (da, ...) qua trung ương thần kinh đến cơ quan phản ứng (cơ, tuyến, ...). Một cung phản xạ thường bao gồm 3 loại nơ-ron: hướng tâm, trung gian và li tâm. Ngày nay người ta thấy xung thần kinh khi theo nơ-ron hướng tâm về trung ương thần kinh còn được chuyển qua nhiều nơ-ron trung gian và khi các xung thần kinh từ trung ương thần kinh chuyển qua nơ-ron li tâm ngoại biên lại có sự liên hệ ngược, chuyển các xung thần kinh theo các dây hướng tâm khác về các phần khác nhau của não, tủy sống để điều chỉnh phản xạ trước khi phát lệnh phản ứng nên lúc đó có vòng phản xạ.
Lần này Hứa Luật không lên tiếng, cô cảm thấy Đường Tố đột nhiên đặt ra câu hỏi này chắc chắn là có lý do, không phải rảnh rỗi mà nghĩ ra.
Hàng mi dài cụp xuống, cô tỉ mỉ nhìn những tấm hình kia. Trong hình, Dương Phỉ mặc một chiếc đầm màu đỏ ngắn tay, mang phong cách retro. Cổ áo may kiểu hải quân, màu trắng. Phía viền váy và ống tay áo có thêu hoa văn màu trắng.
* Retro là một trào lưu hoài cổ, mặc lại các trang phục theo xu hướng thời trang những thập niên trước, bao gồm đồ vintage (quần áo, phụ kiện của những thập niên 40s đến 80s) và cả đồ không phải vintage (đồ mới, đồ được inspired từ hình dáng đồ vintage). Trào lưu này hiện nay rất thịnh hành đối với giới trẻ phương Tây và cũng là một nguồn cảm hứng vô tận cho các nhà thiết kế nổi tiếng (Marc Jacobs là 1 điển hình cho 1 người hoài cổ và hay lấy cảm hứng cho bộ sưu tập của mình qua những gì xưa cũ).
Bộ quần áo này.
Mạc Thông mù mịt, trong đầu là một dấu chấm hỏi to tướng, thốt lên: “Không phải quần áo cô ta đang mặc trên người hay sao?”
“Biết vận dụng não bộ vẫn là người đáng yêu nhất”, Đường Tố nói, “Cô nói thử xem!”
Mạc Thông nghẹn họng, biết trước chàng thiếu niên này là một kẻ miệng mồm độc địa, dặn lòng đại nhân không thèm chấp tiểu nhân, ông liếc sang Hứa Luật hỏi: “Tiểu Luật, cháu nói xem!”
Hứa Luật nhếch môi: “Đây không phải là quần áo của nạn nhân. Cô ta sẽ không bao giờ mặc quần áo kiểu này. Dương Phỉ thuộc tuýp người hiện đại, chạy theo thời trang, biết dùng quần áo để phô bày nét đẹp cơ thể như lộ eo, khoe chân dài …”
“… mà chiếc đầm đỏ này lại quá mức bảo thủ. Khiến cả thân hình của cô đều được bọc kín mít, không giống như phong cách Dương Phỉ hay mặc cũng như tính tình của Dương Phỉ.”
Hứa Luật phân tích những điều mình nhìn thấy.
Khi tiếp xúc với thi thể, quần áo của Dương Phỉ đã được cởi bỏ. Tuy có thể thấy qua ảnh chụp hiện trường nhưng phần lớn sự chú ý đều dồn vào những đầu mối kỳ lạ xung quanh tử thi. Lúc ấy sẽ không cảm thấy bộ quần áo trên người cô ta chẳng có gì khác thường. Hơn nữa Hứa Luật cho rằng một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, mặc cái gì cũng đẹp. Nếu Dương Phỉ còn sống, nếu diện chiếc váy này phong cách cô ta sẽ hoàn toàn thay đổi.
“Không sai! Đúng là biết vận dụng đúng chỗ”, Đường Tố không tiếc lời khen dành cho Hứa Luật, tiện thể bổ sung thêm: “Nhìn bàn tay, bàn chân của nạn nhân sẽ thấy cô ta chăm sóc khá kỹ, vậy làm sao có thể khoác loại trang phục từ thời mẹ của cô ta chứ”, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn: “Kiểu quần áo này thuộc thời trang của những năm 80, khi ấy bộ phim ‘Phố váy đỏ nổi tiếng’ đang gây tiếng vang lớn, ảnh hưởng mạnh mẽ về quan điểm về thời gian trong khoảng thời gian này.”
*街上流行红裙子 - Red Skirts are Popular on the Street, tạm dịch Váy đỏ trên phố là bộ phim nổi tiếng của Trung Quốc sản xuất năm 1984.
Mạc Thông tỉnh người: “Chả trách khi nhìn vào chiếc váy này tôi luôn cảm thấy hợp nhãn. Thì ra đó chính là trang phục lưu hành trong thời của chúng tôi.”
Đường Tố dùng giọng mũi, nói một câu không nhẹ không nặng: “Sứa!”
Mạc Thông biết mình không bắt kịp suy nghĩ của Đường Tố, đành nhìn về Hứa Luật tìm câu trả lời.
Hứa Luật ngượng ngùng sờ sờ mũi, làm sao có thể giải thích với chú Mạc Thông rằng Đường Tố đang dùng từ ngữ đơn giản nhất để mắng chú không có đầu óc bởi … sứa không có não.
Sau này khi vụ án kết thúc Hứa Luật đặc biệt dành thời gian lên mạng tìm hiểu những tin tức xung quanh bộ phim ‘Phố váy đỏ nổi tiếng’. Đây là bộ phim của những năm 80, Hứa Luật quả thực không thể tưởng tượng ra một người cao cao tại thượng, khí chất ngời ngời lại đi xem bộ phim ấy.
“Khụ khụ”, Mạc Thông không ngại hỏi lớp người đi sau: “Bộ quần áo này … có liên quan đến vụ án sao?”
Đường Tố nhếch mày, thanh âm đặc biệt trầm thấp, ngón tay vuốt nhẹ trên chiếc váy đỏ của Dương Phỉ: “Có chứ, bởi vì nó cho tôi biết truyện hay còn ở đằng sau. Đây mới chỉ là bữa tiệc khai vị thôi!”
Hứa Luật và Mạc Thông: “…”
Thú vị?
Dùng từ này có chính xác không vậy!
Đường Tố nói xong, nhấp cạn tách café, đứng dậy lấy chiếc áo khoác: “Nào! Đi thôi!”
Hứa Luật: “Đi đâu?”
“Đi ‘cảm thụ’ hắn!”
“Hắn?”, Hứa Luật vẫn chưa tỉnh táo: “Là ai?”
Đường Tố mặc áo khoác chỉnh tề, dáng người thẳng tắp, khí chất cao ngạo, thanh quý tao nhã, toát lên mấy phần tự phụ và kiêu căng: “Đương nhiên chúng ta đi gặp ‘quý ngài hung thủ’.”
Chiếc xe hơi màu đen hòa vào dòng xe cộ tấp nập trên đường.
Đội trưởng đội cảnh sát hình sự Mạc Thông lúc này biến thành tài xế đưa hai người bọn họ đến hiện trường đầu tiên phát hiện ra thi thể Dương Phỉ.
Ánh mắt Hứa Luật vẫn đang dò xét người đàn ông phớt đời ngồi bên cạnh.
Ánh mặt trời chiếu rọi lên gương mặt anh, khiến gương mặt anh càng thêm trắng hồng, đường nét rõ ràng, tinh tế.
Đôi mắt màu nâu sáng lấp lánh như ánh mặt trời, trong vắt như nước mùa thu. Sóng mũi cao và thẳng khiến người khác cũng phải ghen tị, đôi môi mỏng khinh bạc. Hai chân vắt chéo, hơi thở nhịp nhàng bình ổn, ngón tay đặt hờ hững trên đầu gối, gõ gõ theo nhịp.
Động tác này hình như anh đang chìm trong suy nghĩ.
Mạc Thông cũng là cảnh sát lâu năm, lão làng trong nghề, tại sao lại cần đến sự cố vấn của anh? Thân phận thật sự của anh là gì?
Cảm giác ánh mắt Hứa Luật đang nhìn chằm chằm vào mình, anh nghiêng đầu, ngó sang hướng khác, lẳng lặng đánh gãy tầm quan sát của Hứa Luật, lông mày nhíu lại, hỏi ngược lại cô: “Có vấn đề gì sao?”
Hả???
Bị bắt quả tang nhìn trộm người khác, Hứa Luật chưa kịp phản ứng đã nghe anh tiếp lời: “Biết vận tốc lan truyền của xung thần kinh là bao nhiêu không?”
“ … khoảng chừng 0.5 ~ 200 m/s.”
Đường Tố khẽ gật đầu: “Vậy cô đã có tiến bộ rất lớn, hiện tại đã thu hẹp được khoảng cách rồi.” Anh vươn tay ra hiệu khoảng cách đã được thu ngắn lại.
Hứa Luật: “…”
Mạc Thông lái xe, chứng kiến ngay cả Hứa Luật cũng bị sỉ nhục giống mình như vậy, liền muốn mở miệng để an ủi đã nghe tiếng Đường Tố: “Còn như vị ngồi phía trước đây, bít cửa lâu rồi.”
Mạc Thông tỉnh người, tốt nhất ông nên im miệng thì hơn.
Hứa Luật mới đớ người, câu vừa rồi có được coi như là một lời khen không? Mẹ nó.
Đường Tố nhíu mày: “Cô Hứa, cô biết người với người khi trò chuyện cần phải cùng nhau trao đổi.” Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi vừa rồi của anh.
“Không sai!”, cô cực kỳ tán thành, nhưng cái gì cũng có ngoại lệ: “Tuy nhiên, phải gặp người địa cầu thì mới có thể giao lưu vui vẻ được thưa ông Đường!”. Từ cái miệng quạ của ông Đường cho thấy ông đúng là người thuộc hành tinh khác.
“Cho nên …”, anh nhìn cô, bỗng nhiên không thể hiểu nổi: “Tại sao cô lại cho rằng mình không phải là người địa cầu vậy? Tuy rằng phản xạ của cô rất chậm nhưng còn tốt hơn người khác rất nhiều mà ...”
Hứa Luật biết mình đã đụng chẳng phải tay vừa, con người này chắc chắn có mối quan hệ xã hội rất tệ: “Anh nhất định là không có một người bạn nào”. Nếu người nào làm bạn được với anh ta chắc chắn phải có một trái tim cứng như kim cương.
Đường Tố gật đầu biểu thị tán thành với câu nói này: “Ừ … bởi vì người nào cũng giống Arthur như đúc!”
Biết ngay mà, anh ghét mấy kẻ ngu xuẩn cũng như anh ghét mèo vậy.
Hứa Luật không muốn nói chuyện, cô biết anh không thích Arthur, với Arthur anh chỉ có một từ miêu tả: Ngốc.
May là Mạc Thông lên tiếng giải vây: “Đến rồi! Đây là nơi phát hiện ra thi thể Dương Phỉ!”
|
Chương 19: PHÁC HỌA NGHI PHẠM Nơi đầu tiên phát hiện ra đi thể là bên cạnh chiếc thùng rác bên vệ đường.
Hai bên đường không phải là hàng cây xanh mát mà là những ngôi nhà kiểu cũ. Ngày thường cũng không có quá nhiều người qua lại, xung quanh cũng không lắp đặt camera. Mấy ngày trước khi Mạc Thông phái nhân viên đến đây điều tra họ đều cho biết không thấy điều gì bất thường. Bất thường chính là lúc phát hiện ra thi thể.
Ba người bước xuống xe.
Mạc Thông chỉ vào thùng rác cách đó không xa: “Chính là chỗ đó!”
Nơi đó chất đầy rác thải sinh hoạt, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc, muốn ói.
Dơ bẩn chính là cảm giác đầu tiên để diễn tả nơi này.
Đường Tố đi đến đó, hai tay nhàn nhã đút túi quần. Mặc Thông gọi điện thoại cho cấp dưới, vừa rồi Đường Tố có đề cập đến y phục người chết, ông muốn yêu cầu đem chiếc váy đỏ kiểm tra thêm lần nữa.
Mạc Thông còn chưa nói điện thoại xong đã thấy Đường Tố quay trở vào trong xe: “Đi đến hiện trường kế tiếp!”
Mạc Thông vội vàng cúp máy, lái xe đưa anh đến hiện trường thứ hai: Nơi Dương Phỉ xuất hiện lần cuối cùng.
Chỉ trong vòng một phút ngắn ngủi anh đã phát hiện ra chuyện gì?
Mặc kệ là anh đã phát hiện ra điều gì, ngược lại cô chẳng thấy có gì khả nghi.
“Có vấn đề sao?”
Đối mặt với câu hỏi này của anh, cô mau chóng gật đầu xác nhận: “Có!”
“Nói đi!”, anh nhìn chằm chằm cô, ánh mắt hời hợt.
Hứa Luật: “Xin hỏi … anh vừa phát hiện ra chuyện gì?”
Đường Tố thu hồi tầm mắt, nhãn nhã nhìn về phía trước, đáy mắt như tỏa ánh hào quang, an tĩnh nhưng xán lạn, nói ra một câu đầy ẩn ý: “Bẩn, rất bẩn!”
Hứa Luật đợi anh cả buổi trời lại không thấy anh nói tiếp, khẽ cắn môi, hỏi thêm: “Sau đó thì sao?”
Nói chuyện với Đường Tố, ai cũng có một cảm giác chung đó là cảm giác mình không thông minh, không đủ thông minh để bắt kịp anh.
Đường Tố cong môi: “Cô sẽ vứt những vật gì vào thùng rác?”
“Đương nhiên là mấy thứ bỏ đi!”
“Hừ hừ!”, Đường Tố liếc cô một cái: “Lần đầu tiên nhìn thấy thi thể, cô cảm giác thế nào?”
Hứa Luật nhíu mày, hồi tưởng lại tấm hình vừa xem, một bên là đống rác dơ bẩn, một bên là một chiếc bao nylon sạch sẽ bao bọc lấy thi thể, cô thốt lên: “Sạch sẽ!”, không chỉ có vậy, “Lúc nghiệm thi, tử thi rất sạch sẽ, cũng như …”
Đường Tố nghi hoặc nhìn cô: “Cũng như cái gì!”
Hứa Luật do dự nói ra suy nghĩ của mình: “Giống như vừa được tắm rửa một cách rất cẩn thận.”
“Thùng rác là nơi chất chứa tâm trạng tức giận, phẫn nộ của hắn, còn tử thi sạch sẽ chính là tình cảm lưu luyến của hắn. Tên hung thủ này đang trong tâm trạng mâu thuẫn dằn vặt”, Đường Tố cụp mắt, cặp mắt màu nâu nhạt bây giờ lại có chút bi thương: “Biết điều này biểu thị cho chuyện gì không?”
“Chuyện gì?”
“Mâu thuẫn!”, Đường Tố không nhìn vào cô, đôi môi mỏng hé ra rồi khép lại: “Bởi vì hiện thực và lý tưởng của hắn không tương xứng. Hắn mường tượng trong đầu hắn một nhân vật ảo tưởng, nhưng khi gặp mặt lại khiến hắn hoàn toàn thất vọng. Với những tội phạm mắc chứng bệnh ảo tưởng mãi mãi sẽ không thỏa mãn được bọn họ; bọn họ không ngừng tưởng tượng để đạt đến mức độ hoàn thiện, vì vậy …” anh dừng một chút sau đó đi đến kết luận: “Chính vì vậy, hắn sẽ còn tiếp tục giết người.”
Mạc Thông ngồi phía trước, nghe câu cuối cùng của anh, suýt chút nữa đạp nhầm chân thắng thành chân ga.
“Ý cậu nói hắn còn tiếp tục giết người?” Mạc Thông trong lòng thầm chửi rủa.
Đường Tố nhếch môi, nụ cười điềm nhiên, nói chậm rãi: “Dĩ nhiên. Chỉ có mấy tên giết người liên hoàn mới khiến tôi có hứng thú.”
Như để nghiệm chứng lời nói của Đường Tố, khi họ đến hiện trường thứ hai không lâu, Mạc Thông nhận được điện thoại, chưa đến một phút, Mạc Thông sắc mặt ủ dột đi đến bên Đường Tố: “Cậu nói không sai, phát hiện thêm một thi thể nữa.”
Hứa Luật kinh hãi: “Tình trạng thế nào?”
“Giống y hệt Dương Phỉ, bị siết chết, tóc và lông mày không còn, trên người mặc chiếc váy đỏ. Nhưng lần này có điểm khác biệt.”
Đường Tố: “Có thêm gì?”
Mạc Thông: “Tóc giả, lông mi, còn có son môi.”
Đường Tố nhìn vào dòng xe cộ như nước trước mặt, đây là nơi Dương Phỉ xuất hiện lần cuối cùng. Quảng trường thành phố Tân đợi taxi, cô đợi xe một lúc lâu không bắt được xe, nên cô rời đi.
Sau đó cô biến mất không chút tăm hơi, khi xuất hiện chính là thi thể lạnh như băng, không cách nào có thể xác định được thời gian và địa điểm cô ta mất tích.
Đường Tố nhếch mi: “Hắn đang dần hoàn thiện ảo tưởng, đi thôi, chúng ta đi xem tác phẩm mới của hắn.”
“Tác phẩm?”, Hứa Luật nhíu mày, cô khá dị ứng với cách dùng từ của anh, quá lạnh lẽo.
Dù gì cũng là một mạng người.
Đường Tố thu hết ánh mắt của cô vào trong tầm mắt mình, dễ dàng đọc được sự bất mãn trên gương mặt cô, nhưng …
Hừ! Như vậy thì sao? Thỏa mãn và hài lòng của cô ta đâu có liên quan gì đến anh.
Cô cũng chẳng phải là cá, mắc gì anh phải yêu thích cô.
Ba người với ba tâm trạng khác nhau đi đến Cục cảnh sát thành phố Tân. Cảnh viên thấy Mạc Thông quay về lập tức vây quanh ông, tầm mắt cũng chú ý đến hai người trẻ tuổi đi bên cạnh.
“Thi thể đã được mang về, theo lời sếp dặn, bọn em vẫn giữ nguyên.”
Mạc Thông gật đầu, dẫn hai người lên khoa pháp y ở phía trên lầu.
Nạn nhân thứ hai cũng là một cô gái tuổi còn khá trẻ, bốn ngày trước sau khi tan ca thì không thấy về nhà. Gia đình có đến báo án mất tích.
Trên cơ thể nạn nhân cũng có mấy vị trí bị ngoại lực tác động khiến khớp xương bị gãy. Cổ và cổ tay có dấu vết bị trói, bị cạo hết tóc, thay vào đó là bộ tóc giả uốn xoăn, lông mày lá liễu, môi màu đỏ tươi.
Hứa Luật ngồi xổm xuống, kiểm tra vết thương nơi vị trí gáy: “Cũng là bị siết chết …. Nhưng …”, cô quan sát thi thể, “… không hề giống với Dương Phỉ. Dương Phỉ là bị siết từ phía sau …”, Hứa Luật giơ tay giả là người bị hại thứ hai làm vài động tác mô phỏng, sau đó chuyển tay ra phía sau: “Vì vậy không phải là bóp chết mà là bị treo cổ.” Nếu tiến hành giải phẫu phần gáy sẽ phát hiện phần bắp thịt có tình trạng xuất huyết giống nhau nhưng vết tích siết cổ do bóp chết và treo cổ thì hoàn toàn khác nhau.
“Tại sao ban đầu là siết cổ chết, bây giờ lại dùng cách treo cổ.”, Mạc Thông nghi hoặc.
Đường Tố vừa vặn đọc xong bản báo cáo sơ bộ tình hình nạn nhân: “Có thể bởi vì cô ta ngoan ngoãn, thuận theo ảo tưởng của hắn, không kích động hắn khiến hắn tức giận … nhưng nếu vậy tại sao vẫn phải chết?”, Đường Tố tự hỏi tự trả lời, “Treo cổ … nhân vật trong ảo tưởng của hắn và treo cổ có quan hệ … Quan hệ thế nào đây?”
Mạc Thông ra ngoài nhận điện thoại, sau khi quay vào mặt đen như đít nồi. Cục Trưởng vừa gọi điện thoại ra lệnh ông ta phá án trong vòng ba ngày.
Hai tay Đường Tố đan vào nhau, đụng nhẹ lên trán, suy tư mối quan hệ giữa chúng.
Sự việc đã gần như rõ mồn một, chỉ thiếu một bước nhưng anh vẫn chưa đoán ra được, điều này khiến anh cực kỳ khó chịu.
Đường Tố: “Phần trật khớp nghiêm trọng của hai nạn nhân là như thế nào?”
Qua kiểm tra sơ bộ, cô mau chóng đưa ra đáp án: “Đúng! Hai tay bị bẻ 180 độ, khiến trật khớp. Mắt cá cũng bị xoay rất mạnh nên mới dẫn đến sái khớp …” Hứa Luật bình tĩnh trần thuật, cô chỉ mới vào nghề pháp y được vài năm nhưng cũng rõ ràng một chuyện. Trên thế giới này có hàng ngàn hàng vạn kiểu biến thái, không có thủ đoạn nào là tàn nhẫn nhất, chỉ có càng ngày càng tàn nhẫn hơn mà thôi.
“Vậy ‘Trật khớp’ chính là ảo tưởng trong đầu hắn”, Đường Tố tiếp lời, “Bởi vì muốn thỏa mãn cơn giận mà ngược đãi … Không đúng, hắn với người kia tồn tại sự ỷ lại cùng khát vọng, nên không muốn ngược đãi, vậy tại sao lại bẻ xương. Trong này nhất định có liên quan với nhau. Báo cáo nghiệm thi chi tiết lập tức đưa cho tôi.”
Vừa dứt lời anh xoay người bước ra ngoài.
Mạc Thông theo sát phía sau: “Tôi cho gọi mọi người tập trung tại phòng họp.”
Hứa Luật không nói thêm lời nào, cùng Quản Thịnh Văn bắt đầu nghiệm thi.
Trong phòng họp Cục cảnh sát, ánh đèn sáng trưng chiếu vào người trông anh cao lớn hơn nhưng hơi gầy, đường nét anh tuấn rõ ràng. Vẻ mặt không chút biểu cảm. Đôi mắt màu nâu không biểu hiện bất cứ điều gì nhưng vẫn thu hút ánh nhìn của người khác.
Đây nhất định là người đàn ông thu hút nhất mà cô từng biết.
Trong phòng họp không một tiếng động, tiếng Trung phát âm đặc sệt âm giọng người Anh vang lên.
“Người các anh muốn tìm là một người người đàn ông trung niên, tuổi từ 35-40, là người địa phương, dáng người trung bình, hơi gầy, độc thân, được người bố nuôi lớn. Khi còn nhỏ thường bị cha mình ngược đãi. Tính cách quái gở, không thích giao lưu với người khác.
Làm một công việc bình thường, mặc dù anh ta cố gắng chứng minh năng lực của mình nhưng không thành công. Điều này khiến hắn cảm thấy thất bại, không khiến người ta chú ý.
Sau khi người cha mất không được bao lâu, gần đây công việc hoặc tình cảm của hắn có chút trục trặc, ví như thất nghiệp, ly hôn; khả năng thất nghiệp lớn hơn, rồi mới dẫn đến ly hôn. Đây chính là mồi lửa châm ngòi cho việc giết người của hắn.
Trong quá trình gây án, hắn có sử dụng xe, chắc hẳn là xe hắn thuê. Loại xe nhãn hiệu bình thường tầm trung. Có thể là taxi.”
Đây là phác họa chân dung ban đầu của hung thủ. Cụ thể hơn tôi cần đợi bản báo cáo nghiệm thi chi tiết.”
Thanh âm ngừng bặt, trong phòng hội nghị yên tĩnh hẳn.
Đường Tố đã ra ngoài, các cảnh viên tròn mắt nhìn nhau.
“Này … nhưng tại sao lại là 35 – 40 tuổi?”
Có người định thần kịp gọi anh lại thốt lên câu hỏi mà tất cả mọi người ở đây đều thắc mắc.
|
Chương 20: NHẤT ĐỊNH CÔ ĐỘC CẢ ĐỜI Đường Tố quay đầu nhìn anh cảnh sát vừa đặt câu hỏi, ánh mắt chẳng khác gì đang nhìn con Arthur trong nhà.
Đúng! Anh không tài nào hiểu được bọn họ. Đây rõ ràng là một chuyện hết sức đơn giản, tại sao bọn họ lại không nhìn ra? Bọn họ chứng kiến tử thi, không phải tất cả các manh mối đã bày ra trước mắt bọn họ rồi sao.
Nhìn từng người từng người ánh mắt mờ mịt, Đường Tố nhẫn nại giải thích: “Mỗi một sát thủ liên hoàn đều bộc lộ nội tâm sâu thẳm trong tâm hồn mình đặt lên thi thể. Chính thi thể đã nói cho chúng ta biết!”
Mọi người trong đầu vẫn là dấu chấm hỏi to tướng, cảm thấy như đang nghe kinh thư.
“…”, Đường Tố còn cho rằng con Arthur còn thông minh hơn đám người này. Ít ra khi không hiểu nó sẽ nhắm mắt giả ngu nằm ngủ, chứ không như bọn họ, trừng mắt như mấy cái bóng đèn pha chiếu thẳng vào anh: “Quần áo, lông mày, tóc giả, tất cả những thứ này chưa đủ sao?”
Muốn hỏi là đủ cái gì được không?
Mạc Thông cũng rối tinh rối nùi, đành nói: “Khụ! Cậu có thể nói dễ hiểu một chút được không?”
“Quần áo, tóc giả đều là thời trang của hai mươi mấy năm về trước”, Đường Tố đút hai tay vào túi quần: “Loại trang phục của hai mươi mấy năm về trước của một người phụ nữ trẻ tuổi, cùng người bị hại tuổi tác khá hợp. Tâm lý biến thái không chỉ trong một ngày mà thành, mà cần phải cả một quá trình. Tuổi ấu thơ đến thời niên thiếu tâm lý chưa thành thục nhưng công năng đã dần ổn định, đây là coi như hạt mầm biến thái đang được gieo, trải qua mười năm ấp ủ và phát triển, cuối cùng nảy mầm lên từ dưới mặt đất. Kết hợp suy đoán, tuổi tác hung thủ phải trong khoảng thời gian đó.”
“Nhưng tại sao biết được gần đây mất cha?”
Đường Tố liếc mắt, khẽ mỉm cười: “Bởi vì dã thú trong lòng hắn trước nay đều bị trói buộc bởi lao tù, bây giờ lao tù đã mất … vì thế dã thú xổng chuồng.”
…
Cũng trong khoảng thời gian đó pháp y đã hoàn tất việc nghiệm thi.
Bởi vì chưa từng gặp gỡ với thân nhân của nạn nhân, Hứa Luật và Quản Thịnh Văn trước tiên tiến hành kiểm nghiệm bên ngoài, kết quả không khác gì so với nạn nhân đầu tiên. Hứa Luật đặt trọng tâm công việc kiểm nghiệm lên những điểm khác nhau.
Tóc giả, mi giả, son môi màu đỏ tươi như máu.
Bộ tóc giả được uốn theo kiểu thời mẹ cô ngày xưa. Lông mày cũng được tỉa theo kiểu thịnh hành thời đ, kiểu lông mày lá liễu, rất mỏng. Màu son môi rất tươi, hình thành sự chênh lệch rõ ràng giữa sắc mặt trắng bệch của tử thi và đôi môi đỏ như máu.
Hứa Luật đột nhiên hiểu được câu nói của Đường Tố, hung thủ đang theo đuổi ảo tưởng của hắn.
Trong tưởng tượng của hắn, người phụ nữ sẽ mặc bộ váy màu đỏ, tóc xoăn, có trang điểm, mặc dù có thể nói phong cách cổ điển nhưng đối với hung thủ mà nói đây là tồn tại rất quan trọng.
Hứa Luật thầm nghĩ, người phụ nữ kia khẳng định là rất quan trọng với hắn, do đó hắn mới nhớ mãi không quên, thậm chí ăn sâu vào đầu óc điên cuồng của hắn; vì người phụ nữ ấy mà bắt đầu giết người.
Hứa Luật chú ý đến một thứ rất nhỏ vướng vào mái tóc giả.
Cô dùng chiếc nhíp lấy vật đó ra, là một mảnh vụn chỉ bé bằng ngón tay út, một mặt màu trắng sữa, giống như mảng sơn, có thể là bị tróc ra từ một vật gì đó.
Hứa Luật đưa mảnh vụn xuống lớp kính hiển vi, quan sát thật kỹ mặt bên kia của mảnh vụn, nếu may mắn từ đây có thể có được chút manh mối.
Mặt bên này của mảnh vụn dính một chút vụn gỗ.
Vậy có thể mảnh vụn này là sơn từ trên một vật bằng gỗ bị tróc ra.
Dĩ nhiên, nữ thần may mắn đâu để ý đến cô, sơn trên đồ gỗ có biết bao nhiêu loại. Tuy nhiên, Hứa Luật cũng chẳng chùn bước, cô lấy một nửa mảnh vụn nhỏ vài giọt thuốc thử lên bề mặt sơn, đồng thời gỡ phần mạt gỗ bán trên mặt sau để tiến hành nghiệm chứng.
Tất cả mọi thứ đều được tiến hành đâu vào đấy, mãi cho đến khi một tiếng ‘hừ’ lạnh truyền đến.
Là Đường Tố.
“Cô Hứa, bên lãnh đạo Cục cảnh sát phải thưởng trọng hậu cho cô vì tính chuyên nghiệp của mình.”
Ngữ khí của anh chẳng vui vẻ gì, giống như một đứa trẻ đang giận dỗi thì đúng hơn.
Hứa Luật mới chú ý đã đến giờ cơm, vừa vặn công việc cô thu hoạch không ít, Quản Thịnh Văn thì đang tiếp gia quyến của nạn nhân bên ngoài.
Đường Tố bước đến: “Có kết quả gì mới không?”
“Phát hiện ra một manh mối nhỏ”, Hứa Luật chỉ vạo vụn gỗ nằm dưới lớp tử thi: “Là mảnh vụn sơn được sơn trên thân cây nhãn lồng.”
Đường Tố đưa mắt nhìn vào ống kính, ánh mắt sắc bén.
“Đúng rồi!”, Hứa Luật nói, “Tôi đã kiểm nghiệm qua các vết trật khớp cùng vết tích trên hai tử thi, anh xem đi, cơ bản không khác nhau là bao. Nếu như hành động bằng tay không, sẽ không có hình dạng như vậy. Hơn nữa có thể bẻ gãy xương khớp của một người sống sờ sờ thì chỉ khi nào hung thủ học được chiêu tá cốt*, còn nếu không chuyện này không hề đơn giản. Nhưng nếu đã luyện qua, chỗ vết thương không thể thô như vậy.”
*Tá cốt: thuật dỡ xương trong võ học Trung Quốc
Như cách thức đem cánh tay của nạn nhân bẻ lọi ra phía sau đã khiến hai phần cánh tay sưng tấy.
“Vì vậy tôi cho rằng hung thủ sử dụng một công cụ nào đó chứ không phải dùng tay.”
Hứa Luật lại chỉ đến phần ngón tay tử thi: “Còn có chỗ này, anh xem xem …” Cô cầm ngón tay người chết, toàn bộ móng tay đều bị thủng: “Hành vi của hung thủ tăng thêm một bậc, nhưng …”
“Tại sao là thủng mà không phải lột móng?”, Đường Tố nói lên nghi hoặc trong lòng Hứa Luật.
Đúng Hứa Luật đã từng nghiên cứu qua rất nhiều thi thể. Trong cách thức chỉ thấy có rút móng tay, còn làm thủng đây chính là lần đầu tiên cô nhìn thấy.
“Tại sao phải để một lỗ thủng, có nguyên nhân gì đặc biệt sao?”, Hứa Luật cân nhắc, một lúc lâu sau trong bụng ra được một đáp án ‘ùng ục’ … cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
“À … hình như đói bụng rồi!”
Hứa Luật mím môi biết anh đang chế nhạo tốc độ phản xạ thần kinh của cô.
“Đi! Đi ăn thôi!”, mau dùng cơm chặn cái miệng quạ của anh ta lại.
Hứa Luật tháo bao tay, vào phòng khử trùng thay quần áo, sau đó cùng Đường Tố ra ngoài.
“Không biết chú Mạc Thông đã ăn chưa?”, Hứa Luật đang suy nghĩ không biết có nên mời chú Mạc Thông đi cùng hay không.
Đường Tố: “Bọn họ gọi thức ăn bên ngoài rồi!”
“Ồ! Có thức ăn bên ngoài rồi sao … vậy chúng ta ở đây …”
“Tôi không thích dùng thức ăn bên ngoài”, có sẵn người biết nấu cơm, tại sao phải ăn hàng?
“Vậy tôi ăn …”, Hứa Luật sao cũng được, thân là cảnh sát mà cơm hàng cháo chợ lúc nào cũng là bạn.
“À … tôi đã nói với bọn họ cô cũng không ăn thức ăn ở ngoài.”
Hứa Luật: “…”
Ra khỏi cửa Cục cảnh sát, đường phố đã lên đèn, gió lạnh thốc đến khiến người đi đường không khỏi rùng mình một cái.
Mạc Thông đưa hai người bọn họ đến, bây giờ ông ta lại bận như vậy, vì vậy đành phải gọi taxi.
Cách đó không xa cũng có một đôi tình nhân đang chờ xe. Cô gái tay trong tay với anh chàng gương mặt tràn đầy hạnh phúc.
Hắt xì! Cậu thanh niên hắt hơi một cái, cúi đầu nhìn bạn gái: “Có lạnh không?”
Cô gái chà xát hai tay: “Hơi … lạnh ạ!”. Vừa dứt lời chàng trai cởi áo khoác phủ lên người cô gái.
“Đã nhắc em mặc thêm áo mà không chịu vâng lời!”
Những lời mắng của chàng trai lọt qua tai cô gái đều là những lời mật ngọt: “Này không phải đã có một máy sưởi to đùng ở đây sao?”
Hứa Luật nhìn đôi trai gái ân ân ái ái, cô hơi chạnh lòng, yêu đương ư … Thật tốt đẹp biết bao!
“Đối mặt với cảm cúm, phụ nữ lúc nào cũng yếu hơn đàn ông nhiều!”
Một thanh âm lạc lõng hòa vào.
“Theo nghiên cứu mới nhất của Canada, người đàn ông dễ mắc bệnh cảm mạo hơn bởi người phụ nữ có hệ thống miễn dịch cao hơn đàn ông gấp nhiều lần. Hàm lượng globulin trong cơ thể nữ giới nhiều hơn so với đàn ông do vậy khả năng miễn dịch đương nhiên tốt hơn. Nội tiết tố trong cơ thể người phụ nữ cũng là chất xúc tác kích thích hệ miễn dịch, đem mấy tên virus cảm mạo đánh bay khỏi cửa.”
*Globulin: Là một loại protein ở trong máu và trong dịch mô, còn gọi là kháng thể; giúp chống lại các tác nhân gây bệnh như vi khuẩn virus gây viêm đường hô hấp, bệnh sởi …
Cặp đôi đứng đó đương nhiên nghe thấy mấy câu nói lạc quẻ này, cũng quay đầu nhìn về phía họ.
“Bệnh thần kinh!”
“Chả sao ra sao!”
Hai người mỗi người mắng lại một câu, sau đó lên xe taxi rời đi.
Hứa Luật ngẩng đầu nhìn trời, len lén đứng xích ra vài bước, cô không muốn kết bạn với một kẻ khùng.
Đường Tố: “Tôi chi muốn nói cho cô biết hành động của cậu thanh niên kia không được coi là thông minh và lý trí.”
“Anh …”, Hứa Luật đỡ trán, “… anh hết thuốc chữa rồi!”
Tuyệt đối nhất định sẽ phải cô độc một đời.
Ai vớ phải anh chắc chắn sẽ xui xẻo cả đời.
|
Chương 21: CHỈ LÀ CHUYỆN CƯỜI Đường Tố dĩ nhiêu không thể hiểu được logic trong câu nói này của Hứa Luật. Rõ ràng anh giảng giải cho cô một vấn đề khoa học vậy mà cô trả lời chẳng có chút đạo lý gì cả.
Chuyện này có liên hệ sao?
Dưới ánh đèn đường, bóng đen của anh như được bao bởi một vầng hào quang, dáng người thẳng tắp, hàng lông mày đen và rậm, một cái liếc mắt, đôi mắt nâu nhuộm lẫn dưới bóng đêm càng thêm sâu thẳm, giống như viên thạch anh đen. Đừng tưởng anh không nhìn thấy hai bước chân vừa rồi của Hứa Luật, hành động đó chứng tỏ cô muốn giữ khoảng cách giữa hai người.
Được thôi … nhưng tại sao cô lại làm như vậy?
Bởi vì cô cho rằng anh bị điên sao? Hết thuốc chữa nên tận lực duy trì khoảng cách?
Hiển nhiên giáo sư Đường cho rằng câu nói ‘Hết thuốc chữa’ của Hứa Luật là không hề logic.
“Tôi không mắc bệnh!”
Chính vì lẽ đó, anh phải làm cho rõ, dù sao hai người cũng sống cùng một nhà, không nên để cô hiểu lầm anh, mà điều đó cũng không hợp lễ nghi.
“Hả?”
Hứa Luật không trả lời, chỉ quay đầu lại nhìn vào đôi mắt anh.
Gió đêm thổi tung mái tóc ngắn, lộ ra gương mặt thanh tú, ngũ quan hoàn mỹ. Hứa Luật cảm thấy người đàn ông thật sự có thể thỏa mãn ước mơ của những người theo chủ nghĩa bề ngoài.
Nhưng chỉ giới hạn khi anh không nói chuyện, chỉ cần anh vừa mở miệng, sẽ hủy diệt tất cả.
Đường Tố khá nhẫn nại, lặp lại câu nói thêm một lần, tốc độ rành mạch, chậm rãi: “Cô Hứa, tôi không mắc bệnh. Tôi không hiểu tại sao vừa rồi cô lại đưa ra kết luận mang tính suy đoán như vậy. Dưới góc độ của tôi, kết luận này không có căn cứ và tính logic. Tôi đều đi kiểm tra định kỳ mỗi sáu tháng một lần, nếu cô không tin tôi có thể đưa cô xem kết quả báo cáo.”
Oạch …
Thái độ thành khẩn và kiên nhẫn của anh khiến cô đớ người, không thể đáp lời. Một lúc lâu sau cô mói nghe thấy thanh âm của mình: “Không cần … không cần … tôi tin anh!”
Chẹp! Cái tay Đường Tố này tuyệt đối là người có mối quan hệ giao tiếp xã hội thấp đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Nghe không ra giọng điệu trêu chọc của cô sao?
Kết quả sau bữa tối, Đường Tố đưa báo cáo kiểm tra sức khỏe đến trước mặt Hứa Luật, chứng minh anh thật sự không có bệnh, và cũng chứng minh anh rõ ràng không hiểu hàm ý khích bác của Hứa Luật.
Sau khi đưa báo cáo kết quả cho cô, anh an vị tại chỗ ngồi quen thuộc, chuyên tâm đọc sách, chìm đắm trong thế giới của riêng anh.
“Đường Tố, câu nói kia của tôi không phải chất vấn tình trạng sức khỏe của anh.”, Hứa Luật trả kết quả cho anh: “Ừ … đó chỉ là câu chòng ghẹo thôi, anh không hiểu sao?”
Người này không tồn tại tế bào hài hước.
“Chòng ghẹo?”, đối với ngôn ngữ Trung Quốc anh vẫn chưa nắm rõ, vẫn còn chưa biết nhiều từ.
Hứa Luật: “Just kidding đó!”
Lần này anh đã hiểu thông.
Nhưng không phải phản ứng ngay lập tức như cô mong đợi mà một lúc lâu sau mới ồ một tiếng.
Kidding? Chòng ghẹo? Cái từ này với anh mà nói chỉ là một từ có tần suất sử dụng cực thấp chứ đừng nói vận dụng trên người anh.
Vốn dĩ nó chỉ là những câu cú tẻ nhạt gây cười.
Tuy nhiên anh rõ ràng nói chuyện với cô một cách rất nghiêm túc, sao cô lại đáp lời bằng một câu trêu ghẹo anh. Điều này không hề phù hợp với sự logic trong đối thoại nên anh tài nào biết được, nhưng nhìn cô hình như cô không nói dối.
Thôi được rồi, cứ cho là anh không thể nào hiểu được suy nghĩ của những con người bình thường này đi.
Đường Tố không nói thêm lời, tiếp tục cúi đầu đọc sách.
Như vậy thôi sao?
Hứa Luật có chút lúng túng , không nghĩ đến chỉ là câu nói đùa này khiến người bạn cùng nhà của cô lại cho là thật hơn nữa trông anh có vẻ không cố ý cư xử như vậy mà thật sự không biết đó là một câu gây cười.
“Sorry!”, Hứa Luật gãi đầu, không hiểu sao thốt lên từ này.
Đường Tố ngẩng đầu nhìn cô: “For … what?” (vì chuyện gì?)
Câu xin lỗi này của cô là sao đây, vì câu nói ‘Anh hết thuốc chữa rồi!’ thôi sao? Nếu nó chỉ là chuyện gây cười thì đâu cần nói lời xin lỗi?
Đã nói là chuyện cười rồi mà!
Oạch …
Vì chuyện gì?
Hứa Luật lại bị câu hỏi của anh làm cho á khẩu.
Hứa Luật từ nhỏ đến lớn được mệnh danh là kẻ miệng lưỡi, cô gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ. Thế nhưng, sau khi Đường Tố xuất hiện cô thường xuyên mắc phải tình trạng: Không thốt nên lời hoặc là không còn từ gì để nói.
Hứa Luật: “À … chẳng qua tôi cảm thấy … Nói chung, tôi xin lỗi anh. Tôi chỉ nghĩ tất cả mọi người đều cho đó là chuyện cười không nghĩ đến khiến anh hiểu lầm như vậy.”
Đường Tố nhìn cô gái trước mắt, thu toàn bộ tất cả hành động vô thức của cô vào đáy mắt: tay vuốt trán … là xấu hổ, cằm nhếch đồng thời khóe miệng rũ xuống … đang tự trách; cô đang căng thẳng, thật sự rất căng thẳng.
Cô nói lời xin lỗi chân thành vì chuyện trêu đùa kia của mình, anh cảm nhận được … thế nhưng …
“Tôi không nhận lời xin lỗi của cô”, Đường Tố cụp mắt, đưa ra câu trả lời.
“Cái gì?”
Là ý gì đây?
Giọng nói anh kiên quyết: “Cô không sai. Dưới góc độ của cô đó chính là sự trêu ghẹo, một câu chuyện cười cũng không có hàm chứa bất kỳ sự công kích hay ác ý gì hết; về phía tôi, tôi coi câu nói đó là thật, đó là do tôi chưa phân tích nó đầy đủ, sai cũng không phải do cô”, anh chậm rãi nói, “Dĩ nhiên, tôi chẳng có lỗi, chỉ là tôi nhận thức câu nói kia không giống cô mà thôi.”
Hứa Luật há hốc mồm: “Được! Được! Chúng ta không ai sai hết!”
Tán gẫu với anh quả thực … thực sự là …
Thực sự là rất có tính khiêu chiến.
Quả thực vượt qua phạm vi giao tiếp của người bình thường.
“Đường Tố … anh lúc nào … à … lúc nào cũng vậy phải không? Nói chuyện í!”
“Có cái gì không đúng?”
“Không có!”, Hứa Luật lắc đầu một cái, “Chẳng qua tôi cảm thấy anh hơi giống nhân vật trong truyện Cực phẩm Lôi Đế.” Tuy rằng thường khiến cô á khẩu không thể nói thành lời, có lúc không thể lý giải nổi tư duy của anh, nhưng ngẫm nghĩ lại thấy những điều anh nói đều hoàn toàn có lý.
“Thú vị?”, Đường Tố cân nhắc hai từ này, “Là như vậy đúng không? Người khác thì không cho là như vậy!”
Hứa Luật: “Bọn họ nói thế nào?”
Thân người hơi nhoài về phía trước, nêu lên toàn bộ từ ngữ người khác đánh giá mình: “Terrible, Crazy, Monster … Còn có …”, anh nhìn vẻ mặt đang trợn mắt há mồm của cô, đột nhiên anh cảm thấy dáng vẻ này của cô cũng rất ngờ nghệch, có thể nói giống con Arthur nhưng không làm cho người ta thấy chán ghét như Arthur.
“Còn có từ gì nữa?”
Đáng sợ? Tên điên? Quái vật? … quả là những từ ngữ miêu tả không hề hợp với con người chút nào.
“What – The – Fuck!”
Đây là từ thô tục nhất.
Hứa Luật nhìn anh, anh rất bình tĩnh, giống như mấy từ kia chẳng có chút quan hệ nào với anh.
“Không lẽ anh không để tâm mấy từ ngữ đó sao?”
“Để tâm?”, Đường Tố ngừng vài giây, hỏi ngược lại cô: “Tại sao tôi phải để tâm?”
Giọng điệu tràn đầy nghi hoặc.
Hứa Luật tự lẩm bẩm: “Đúng … anh cần gì phải để tâm mấy tên vô danh tiểu tốt kia, tầm nhìn của bọn họ so với một con cá còn không bằng.”
Đường Tố sửa ngay câu ví von này của cô: “Xin đừng lấy món tôi thích ăn nhất ra so sánh với mấy tên vớ vẩn đó.”
“… tôi sai rồi … bọn họ quả thực ngay cả mèo còn không bằng.”
“Meooo …”, Agatha đang quẩn bên chân Đường Tố đột nhiên ngẩng đầu lên.
Đường Tố nhếch mày, không cần nói cũng biết ý của anh: Nhìn đi, Agatha cũng kháng nghị lại kìa.
Queen nhảy khỏi ghế sofa, chạy lại chân cô cọ cọ, hành động đáng yêu đến mức cả người cô muốn tê dại.
“Bé cưng, chị sai rồi”, Hứa Luật bế Queen lên, ôm vào lòng, gãi gãi cằm nó, sửa lại: “Bọn chúng ngay cả đống sh*t cũng không bằng.”
Một sự ví von rất thô thiển nhưng thực tế.
“Cô biết không, hạt café chồn – một trong những hạt café quý nhất trên thế giới là được …”
Loại hạt này được thu nhặt từ trong phân của con cầy hương.
*Giá hạt café chồn dao động từ 160$ cho 1 pound (tương đương khoảng ba triệu rưỡi cho nửa ký hạt café)
Hứa Luật: “…”. Cô phải im, buộc phải im, không thì cô cũng sẽ chửi thề mất.
|
Chương 22: NGHE ĐƯỜNG TỐ BÀN TRUYỆN CỔ TÍCH Thấy Hứa Luật trừng mắt bặm môi, anh liền ngậm miệng.
Yên tĩnh được một lúc, anh lại mở miệng nói: “… Một ly café, cám ơn!”. Hứa Luật đang tính kháng nghị chuyện anh sai cô như quản gia, đã nghe anh tiếp lời: “Cô biết giá trị của thời gian không. Nếu như tôi đọc sách thay vì cùng cô nói chuyện phiếm thì tôi đã đọc hết quyển sách này rồi. Nếu cũng ngần ấy thời gian đi quan sát thị trường chứng khoán Âu Mĩ thì đã lời to …”
“Anh nổ quá!”
Hứa Luật cắt ngang lời anh, nhìn chằm chằm vào quyển sách dày cộm còn hơn nửa quyển: “Chúng ta từ nãy đến giờ nói chuyện mới có mười mấy phút.”
Mười mấy phút mà đọc hết nửa phần còn lại sao?
Thôi … thôi cho xin, gạt mấy đứa trẻ con thì còn được.
“Có người từng đo qua tốc độ của tôi, phỏng đoán tôi đọc khoảng hai trăm ngàn từ trong một phút.”
“Anh … anh vẫn nổ quá!”
Hứa Luật kiên trì quan điểm của mình!
Hai trăm ngàn từ trong một phút?
Ha ha ha!
Tưởng đang luyện Quỳ Hoa Bảo Điển của Kim Dung ư? Hay anh nghĩ mình là máy photocopy. Đồ lừa đảo.
Quỳ Hoa bảo điển là bí kíp võ thuật thượng thặng trong tiểu thuyết kiếm hiệp Tiếu ngạo giang hồ của nhà văn Trung Quốc Kim Dung.
Liên tiếp chịu đựng ánh mắt đầy nghi ngờ của cô, Đường Tố cũng hơi khó chịu nhưng gương mặt vẫn bình tĩnh như không, đôi mắt nâu trong vắt nhìn cô bình tĩnh đáp lời: “Nếu cô không tin, vậy thử đi!”
Anh sẽ dùng hành động thực tế để giải quyết nghi vấn, đây chính là cách thức đối chất tốt nhất.
“Thử bằng cách nào?”
“Một ly café, cám ơn!” sau khi dứt lời, anh lại cúi đầu vào quyển sách trước mặt mình.
Hứa Luật sững người, nhưng cũng hiểu ý anh: “Được thôi!”
Ok! Đi pha cho anh một tách café, trong khoảng thời gian ấy xem anh làm thế nào. Cô thả Queen xuống, xoay người vào nhà bếp pha cho anh ly café.
Hứa Luật dĩ nhiên chẳng tin trong một phút anh có thể nuốt được hai trăm ngàn từ nên ở trong nhà bếp loay hoay một lúc rồi mới bưng tách café ra.
Vừa tiến đến đã thấy trên tay anh cầm một quyển sách khác. Hứa Luật không phản đối nghĩ thầm: Ái cha … lại có thể diễn sâu như vậy sao?!
Cho rằng chỉ cần đổi qua quyển sách khác là có thể lừa được cô? Cho em xin, đánh giá quá thấp sự thông minh của cô rồi.
“Café của ngài đây!”, Hứa Luật học theo cách xưng hô của anh với cô.
Đường Tố: “Cám ơn!”
Hứa Luật nhìn quyển sách mới trên tay anh, đã đọc được vài trang. Cô cầm quyển sách mà anh ‘đã đọc xong’ lên.
“Thiên Cổ Bí Ẩn – 1000 nghi án trong lịch sử Trung Hoa’, cô nhíu mày, liếc sơ quyển sách, hơn một ngàn trang, ước chừng hơn mười triệu từ. Nói có sách, mách có chứng cô lật ‘1000 nghi án trong lịch sử Trung Hoa’ ra, liếc sơ, quả thật, lúc nha lúc nhúc chữ: “Đọc hết rồi sao?”
“Đúng!”, Đường Tố sửa lại cho chính xác, “Đã xem xong cách đây ba phút!”, chậm hơn so với tốc độ thường ngày của anh.
Hứa Luật chỉ nghĩ anh đang phô trương thanh thế, cô vờ bình tĩnh: “Vậy … vậy tôi có thể hỏi anh một chút được không?”
Đường Tố ra hiệu ‘Xin mời!’
Hứa Luật tùy tiện lật một trang: “Vị Hoàng Đế nào thiết lập hình phạt ‘Trượng hình’?”
“Theo ghi chép của ‘Thái Bình Ngự Lãm’, hình phạt ‘Trượng hình’ là do Hán Minh Đế, Lưu Trang thời nhà Đông Hán sáng lập … nhưng theo ghi chép trong sử sách thời Bắc Chu, nhà vua Bắc Chu Tuyên Đế thiết lập hình phạt này. Mặc kệ là do ai nghĩ ra chăng nữa thì cho đến thời nhà Tùy Đường, hình phạt này được phổ biến, ngày càng thêm tàn khốc khiến người dân sục sôi căm phẫn …”
Hứa Luật vừa nghe anh nói, vừa đối chiếu nội dung trong sách, tuy không phải y chang từng câu từng chữ nhưng ý tứ thì nhất quán với ghi chép trong sách.
Không thể tin nổi, thử lại!
“Kỵ binh xuất phát từ thời kỳ nào ở Trung Quốc?”
“Thời điểm xuất hiện Kỵ binh ở Trung Quốc, theo quan điểm giáo dục chia thành hai hướng. Một hướng quan điểm cho rằng là từ thời Chiến Quốc, nhưng nhóm khác thì nói nó bắt nguồn từ thời Xuân Thu …”
Hứa Luật vẫn bán tính bán nghi, hỏi anh thêm mấy câu nữa, từ chuyện vua chúa đến các anh hùng hào kiệt, từ các học giả nổi tiếng đến các huyền thoại trong nhân gian. Bất luận là trên phương diện nào, anh đều trả lời trôi chảy, không sai lệch một ly.
Luyện thành tiên rồi a?!!
Cuối cùng anh kết luận một câu: “Văn hóa Trung Quốc quả nhiên bắc đại tinh thâm, còn rất nhiều điều cần phải học tập, phải nghiên cứu!”
Hứa Luật chẳng còn lời nào để nói.
“Này chậm … chậm lại một chút!” … Quả thực quá mức thần kỳ.
Đường Tố liếc cô một cái, anh đã quá quen thuộc với mấy loại phản ứng như thế này. Anh cúi đầu, tiếp tục đọc quyển sách trên tay, dường như chỉ có sách mới thu hút sự quan tâm của anh.
Ngay cả phản ứng của Hứa Luật cũng không nằm trong phạm vi chú ý của anh. Đợi đến Hứa Luật khôi phục lại tinh thần anh đã đọc được vài trang sách.
Đây không phải lần đầu tiên Hứa Luật nhìn anh đọc sách, chỉ có điều lần này cô mới nhìn kỹ như vậy.
Lúc đọc sách, Đường Tố rất an tĩnh, từ trong ra ngoài đều lộ ra một luồng không khí yên tĩnh. Anh thật sự đang chìm đắm trong thế giới sách của mình.
“Hình như … anh rất thích đọc sách?”
Hứa Luật nhớ lại từ lúc ở cùng với anh chung một nhà, sinh hoạt hằng ngày của anh phần lớn đều tập trung vào việc đọc sách.
Đường Tố không trả lời, anh ngẩng đầu nhìn cô một chút: “Việc thường hay làm chưa chắc là công việc mình yêu thích. Tuy nhiên tôi cho rằng thay vì lãng phí thời gian vào mất kẻ ngu ngốc, chi bằng làm bạn với một quyển sách.”
“… Được rồi!”, Hứa Luật ngượng ngùng, sờ sờ mũi, tự giác kết thúc cuộc đối thoại này. Cô biết trong mắt của anh chính cô cũng không bằng một quyển sách. Nhưng cô không thể chấp nhận nhận mình là một người ngu ngốc.
“Yên tâm!”, Đường Tố quan sát động tác của cô, anh duỗi hai ngón tay, ra hiệu một khoảng cách: “Tuy rằng phản ứng thần kinh của cô chỉ có vậy nhưng chưa ngu ngốc đến mức đó.”
“Ha ha ha …”, Hứa Luật biết đây là lời khen tuy rằng cũng chẳng khiến đối phương cảm thấy vui vẻ gì, nhưng dù sao khoảng cách đã được thu ngắn.
“Hơn nữa, cô làm cá cũng rất ngon”, Đường Tố nở nụ cười, ra bộ rất hài lòng với tay nghề này của cô.
Đây mới chính là nguyên nhân then chốt để anh thêm ‘điểm’ cho cô. Hứa Luật thật muốn lấy quyển sách phang vào anh, nhưng thôi … cô vẫn nên nhịn một chút. Thân là một người chấp pháp, cô sẽ không biết pháp phạm pháp, gây thương tổn cho người khác.
“Vì vậy nên anh nói anh thông thạo Tâm lý học, Nghiên cứu hành vi, Toán học, Sinh vật học, Kỹ thuật học … tất cả đều là sự thật?!?”
“Tại sao tôi phải gạt cô.”
Cô vốn dĩ cho rằng anh bịa chuyện! Đường Tố cho rằng anh đã đánh giá quá cao sự thông minh của cô, anh nên cân nhắc lại một chút.
Ánh mắt Đường Tốc khiến Hứa Luật chột dạ: “… À … bởi vì … tôi thấy anh còn quá trẻ!”
“Bởi vì tuổi tác nên phủ nhận tất cả sự thật tôi nói ra? Trên thực tế năm tôi 14 tuổi đã hoàn thành Chương trình học đại học, cũng đạt được bằng cấp trong các chuyên ngành Tâm lý học, Phân tích logic hành vi, Số Học. Sau này tôi tự nghiên cứu thêm các chuyên ngành Sinh vật học và kỹ thuật học, cũng đạt được học vị tiến sĩ trong các chuyên ngành này.”
Đường Tố tóm tắt sơ lược cuộc đời học tập của mình, không phải anh muốn khoe khoang, anh chỉ muốn chứng minh cho cô thấy anh không khoác lác.
Người này đúng là bá chủ trong lĩnh vực học tập.
Cô bắt đầu tự so sánh mình với anh, mới thấy mình quả thực cô vẫn chỉ là một điều tra viên nhỏ nhoi!
“Anh từng đọc mấy quyển sách ngoài ngành bao giờ chưa?” Thật ra cô muốn hỏi thẳng anh đã từng đọc anime chưa? Nhưng từ đến cửa miệng vẫn không thể thốt ra, đành phải thay bằng từ ngữ nghe tương đối hoa mỹ hơn.
“Sách ngoài ngành?” Đường Tố chỉ vào quyển sách dày cộm trên tay Hứa Luật, “Sách đó không phải sao?”
“A … Ha ha ha … cũng được!” Bá chủ thế giới quả nhiên khác người phàm: “Tôi nghĩ nhất định anh chưa từng đọc truyện cổ tích.”
Khóe miệng Đường Tốc khẽ nhếch, tốc độ nhanh đến mức mắt thường không thể nào phát hiện được: “Loại sách vô căn cứ như vậy thì có giá trị gì cơ chứ?”
“Bậy bạ! Truyện cổ tích là người bạn rất quan trọng khi còn ấu thơ.” Không có truyện cổ tích, tuổi thơ sao được gọi là hoàn chỉnh cơ chứ?
“Hoang đường! Nghe truyện cổ tích quá nhiều sẽ khiến ngu đi!” Bên trong những câu chuyện ấy toàn là những đồ vật không mang tính khoa học.
“Ha a a!”, Hứa Luật cảm thấy đã có cơ hội thắng anh một ván, “Nói y như là anh đã từng xem qua rồi đó. Nếu anh chưa xem qua, anh làm sao có căn cứ để đánh giá chúng tốt hay xấu. Theo như vậy, những kết luận anh vừa đưa ra là vô căn cứ.”
Gương mặt anh tuấn của Đường Tố tối xầm lại, muốn nhẫn nhịn nhưng nhịn không được: “Ai nói là tôi chưa từng xem!”
“Ồ! …”, Hứa Luật, “Đã đọc rồi sao? Bạch Tuyết và Bảy Chú Lùn?”
“Ý cô nói truyện một cô công chúa ngu ngốc suýt bị siết chết, lược độc chết, quả táo làm nghẹn chết cùng với bảy tên lùn bệnh hoạn kia sao.”
Tốt! … Khá lắm … dám phỉ nhổ vào truyện công chúa Bạch Tuyết.
“… Vậy còn nàng tiên cá?”
Đường Tố nhíu mày: “Là truyện kể về cô công chúa ngu xuẩn đi yêu đương sớm, tự bán mất cái đuôi cá của mình à,” dừng một lát anh nói tiếp, “Quả thực là dạy hư lũ trẻ.”
Hứa Luật vẫn không tin.
“Bộ quần áo mới của Hoàng Đế.”
“Một người ngay cả mình có mặc quần áo hay không cũng không biết, thì xác định là thần kinh có vấn đề!”
“… Cô gái bán … à nhầm … cô bé bán diêm!” Pà nó! Anh khiến cô phát rồ lên rồi đây.
Đường Tố: “Có diêm trong tay, không lo đi kiếm củi đốt sưởi ấm, cuối cùng để chết cóng, quả thật sỉ nhục trí thông minh của nhân loại.”
Hứa Luật nhìn anh một lúc lâu không nói nên lời.
“Đường Tố, nếu ngày nào đó anh chết, xin hãy hiến tặng thi thể của anh cho tôi.”
Cô thật sự muốn giải phẫu não bộ của anh ra xem bên trong là gì.
Đường Tố xoa cằm: “Được cống hiến cho nghiên cứu khoa học tôi rất lấy làm vinh hạnh.”
…
Hứa Luật chịu thất bại hoàn toàn. Đường tráng sĩ xin hãy nhận một lạy!
Đã-quỳ!
|