Chưa Ai Nói Em Là Con Gái Sao?
|
|
Chương 10 Lầy lội Sáng ngày hôm sau, Diệp Hi tỉnh lại, vân vê đôi mắt, những tia nắng lấp ló qua khung cửa sổ rọi vào căn phòng, xoay người tỉnh dậy, Diệp Hi thấy Lãnh Hàn Thiên ngồi cạnh bên cô, mái tóc xõa xuống che khuất đôi mắt, chiếc mũi cao, đôi môi ấy khiến cho Diệp Hi hít thở không thong muốn đưa tay chạm vào khuôn mặt ấy. Cử động của cô nhẹ nhàng nhưng lại làm anh tỉnh giấc, bàn tay giữa không trung cô lúng túng không biết phải để nó đi đâu ‘Tỉnh rồi sao?’ Chỉ là một câu hỏi của anh nhưng lòng cô ấm áp, đã rất lâu rồi cô không anh quan tâm, đã lâu rồi cô xa anh, không phải chỉ hai năm mà cả tám năm kiếp trước, nhưng kiếp này cô sẽ không để điều đó xảy ra. Diệp Hi bỏ tay mình xuống xoay mặt đi ‘anh sao lại ở đây?’ Nghe trong giọng Diệp Hi còn xa cách anh chỉ cười đưa tay lên vuốt tóc cô ‘Tiểu Du em còn giận anh sao?’ Diệp Hi hừ lạnh ‘em có là cái gì đâu mà dám giận Lãnh thiếu’ Lãnh Hàn Thiên cười nhẹ, cô còn giận tối hôm đó anh không nói lời nào mà bỏ đi hay cô giận anh bỏ rơi cô hai năm? ‘Tiểu Du, đừng giận Thiên ca ca nữa được không? Hôm đó là Thiên ca ca sai, Thiên ca ca không nên không nói mà bỏ đi, nhưng Tiểu Du là Thiên ca ca có công việc riêng nên mới đi gấp như vậy, tiểu Du đừng hiểu lầm Thiên ca ca được không được?’ Nghe Lãnh Hàn Thiên nói như vậy, Diệp Hi bật dậy, nhìn thẳng vào mắt anh ‘Thật chứ? Thiên ca ca không bỏ rơi Tiểu Du thật sao? Vậy tối hôm đó Thiên ca ca với Viên cái gì đó …’ Lãnh Hàn Thiên là người thông minh, anh làm sao mà không hiểu ý của cô chứ, dịu dàng, ôn nhu, đỡ cô dậy cười cười giải thích ‘Viên cái gì đó đó chỉ là đối tác làm ăn của ta thôi, Tiểu Du đừng hiểu lầm nếu em không tin ta có thể thề với trời.’ Diệp Hi nhìn anh, thấy trên khuôn mặt yêu nghiệt của anh đều là chân thật không tí lừa dối, cô mím môi ‘Được rồi, được rồi em tin anh vậy, nhưng mà nếu như vậy em không thích cái gì đó Viên, anh không cần gặp cô ta nữa được hay không?’ Ôm cô vào lòng anh cảm nhận thấy cô không thoát khỏi anh nữa mới đồng ý ‘được, tiểu Du nói gì Thiên ca ca cũng nghe cả, tiểu Du không cần giận anh nữa được không, anh sẽ đau lòng.’ Nghe anh nói như vậy trong lòng cô nở hoa ôm anh thật chặt. Lúc hai người xuống lầu đã thấy nhóm lão tam lão tứ đang tranh giành các món ăn của adi la hét khắp nơi, đánh đến đầu rơi máu chảy, đã nhiều năm như họ vẫn nhốn nháo như xưa, chạy lại chỗ đó, cô lao vào vòng cướp bóc, anh theo sau thấy cô vẫn ngây thơ như xưa thì lắc đầu cười khổ. Nhóm của cô có đặc điểm là lúc nào cũng phải phân trên dưới thứ tự nhưng lúc ăn không cần mà phải tranh ai nhanh ai chậm, vì vậy lúc trước khi mọi người cùng ngồi bàn ăn mặc cho có người lớn hay không đều đánh đến đầu rơi máu chảy. Ai bảo lão đại cô có uy, trong bàn chiến lúc nào cô cũng thiệt, lúc nào cũng nhờ Hàn Thiên tranh cho cô, bởi cô nhỏ tuổi nhất lại là con gái làm sao tranh lại lũ hổ đói. Nhưng Hàn Thiên rất giỏi nha, anh lớn nhất mà sức lại khỏe, bình thường anh ít tranh giành nhưng mỗi lần thấy cô xụ mặt xuống là anh lao vào vòng chiến lấy thức ăn cho cô nên xưa giờ cô chưa bao giờ chịu thiệt. Bữa sáng ăn xong, các anh chàng chỉnh lại vẻ đạo mạo tuyên bố ‘lão đại, từ nay mọi người sẽ ở lại nhà lão đại, lão đại có việc gì phân phó thì cứ lên tiếng’ lão tam thay mặt mọi người nói lên tiếng lòng. Người đầu tiến lên tiếng phản bác không phải là Diệp Hi mà là Lãnh Hàn Thiên ‘không được’ thấy lão đại xụ mặt xuống mọi người trong lòng thầm hãi, người đẩy ta, ta đẩy người không ai lên tiếng hết, Tư Thành can đảm vì cuộc sống sau này anh hi sinh vậy ‘Lão nhị, chúng tôi đã thống nhất rồi anh đuổi cũng không đi đâu, huống hồ gì chúng ta ở Diệp gia anh cũng ở đây, hoàn toàn có lợi cho anh nha.’ Diệp Hi nghe không hiểu, quay lại nhìn anh, cái gì chứ anh ở nhà cô thì lợi gì, mà cô đã đồng ý đâu. Thấy cô nhìn anh, Lãnh Hàn Thiên đỏ mặt hắng giọng trừng mát nhìn các anh: ‘các cậu đừng làm như tôi không biết gì, các cậu muốn chuyển đến đây để tránh khỏi giám sát của gia đình chứ gì? Ở đây là Diệp gia không ai quản được các cậu, lại được ăn ngon đúng không? Các cậu có tin tôi báo tin này tới phụ mẫu các cậu để họ dạy dỗ lại các cậu không?’ Nghe lão nhị đe dọa, trong lòng ai cũng rùng mình, mọi người biết không thể trông chờ vào Lãnh Hàn Thiên bèn đánh chủ ý lên Diệp Hi, lão ngũ nịnh hot ‘lão đại, cho mọi người ở lại đi, mọi người sẽ nghe lời mà, với lại mọi người ở đây cũng có thể bảo vệ lão đại trước những kẻ cầm thú mà’ lão lục cũng hùa theo ‘ lão đại, lão ngũ nói đúng đó, huống hồ gì lúc trước chúng ta cũng ở đây mà, giờ về lại chỗ kia có chút không quen’ Biết rõ mọi người đang lừa người dối lòng nhưng Diệp Hi không vạch trần, đầu óc suy nghĩ đến một ý tưởng xấu, cô nhìn mọi người một lượt, bốn chàng trai thấy ánh mắt của cô cảm giác mùa đông năm nay lạnh quá. Diệp Hi treo nụ cười trên khóe miệng ngọt ngào nói : ‘muốn ở lại sao?’ cả bố đồng loạt gật đầu ‘sẽ nghe lời sao’?’ cả bốn lại đồng thanh ‘sẽ’ ‘bất cứ chuyện gì?’ ‘bất cứ chuyện gì’ ‘được ở lại đi, chiều nay có thể dọn qua còn bây giờ, chuẩn bị theo lão đại đi phóng hỏa’ nháy mắt tinh nghịch với bốn chàng, Diệp Hi lại thiên chân vô tà chui vào lồng ngực Lãnh Hàn Thiên, tươi cười đi ra ngoài. Bốn chàng trai vô tội không biết mình đã bị người ta bán đi, còn giúp người ta đếm tiền nữa, sau này họ biết rồi chỉ biết kêu trời xanh không thấu, nhưng đây cũng là chuyện sau này.
|
Chương 11: Em cứ việc vui vẻ còn mọi việc để anh lo! Sau khi rời khỏi nhà, Diệp Hi đi thẳng đến công ty, mặc dù cô đã giao toàn quyền quản lí cho Ngoi Thừa Ân, cô cũng tin tưởng vào năng lực của anh ta nhưng đó là công ty của Diệp gia, là tâm huyết của ông, cô không muốn từ bỏ tâm huyết của ông lại đi xuống. Đưa Diệp Hi đến công ty, Lãnh Hàn Thiên cũng đến công ty của anh.
Một ngày này, Diệp Hi sáng đã phải đối mặt với cuôc họp cổ đông, sau đó cô lại đi tham quan công ty, hỏi thăm giới thiệu với công, rồi lao vào xử lí mớ giấy tờ còn tồn đọng. Đến khi Lãnh Hàn Thiên gọi điện đến nhắc cô ăn cơm trưa cô mới nhìn đồng hồ đã quá một giờ rồi, hèn gì cô cảm thấy rất rất đói. Buổi chiều, lạu là Lãnh Hàn Thiên đến đón cô thì cô moies chịu dừng làm việc. Khép cửa văn phòng, Diệp Hi chạy thật nhanh ra cổng, thấy bóng Lãnh Hàn Thiên chờ cô đã lâu, Diệp Hi lao vào ôm anh, nũng nịu ' Thiên ca ca em đói, chúng ta đến nhà hàng Tây Âu ăn nhé.' Nhìn cô cực khổ, Lãnh Hàn Thiên cũng đau lòng, gì chứ, Diệp Hi là tâm can bảo bối của anh, không đau lòng anh mơid lạ, anh còn ước gì, có thể thay cô làm hết thảy, co chỉ việc ngồi xem là được rồi. Mở cửa xe đặt cô vào xe, Lãnh Hàn Thiên mở của xe giọng cưng chiều với cô ' được, chúng ta đi ăn, Tiểu Du công việc ở công ty em giao cho nhân viên là được rồi, những việc khó giải quyết thì cứ để Ngô Thừa Ân đi làm, đừng làm hết như vậy sẽ mệt mỏi.' Thấy anh quan tâm cô như vậy, Diệp Hi nâng lên sợi tóc, khóe miệng lộ ra một đường cong tuyệt hảo:' Thiên caca, muội biết rồi, muội có việc gì khó sẽ nói Thiên caca giúp muội, sẽ không tự mình làm' Nghe được lời hứa của cô anh nở nụ cười, đúng vậy, có việc gì khó cô sẽ giao cho anh, cô chỉ việc nhìn và hưởng thụ hết thảy, cô chỉ cần vui vẻ là được, còn mọi việc cứ để anh lo. Đến một ngày cô sẽ thấy anh là tất cả, sẽ không rời xa anh nữa.Còn cô đang nghĩ gì, cô đang nghĩ đến mọi việc cứ để anh lo, còn cô chỉ cần hằng ngày chăm sóc anh, hàng ngày ôm anh, giúp anh những việc vặt là đủ rồi. Mỗi người chìm đắm trong suy nghĩ của mình rất nhanh đã đến nhà hàng Tây Âu, đây là sản nghiệp của Vương gia, hiện tại do lão ngũ tiếp quản. Đừng nhìn bọn họ lúc nào cũng cà lơ phất phơ mà nghĩ họ vô dụng, cháu trai thừa kế duy nhất của những tập đoàn hàng đầu thế giới không phải chuyện đùa, họ có năng lực thao túng cả thế giới chứ không phải nhue bình thường đâu. Vào cửa nhà hàng, Diệp Hi được Lãnh Hàn Thiên ôm vào, cô thõa mãn, rúc đầu trong ngực anh nhìn mọi người. Trong phòng ăn, đám người lão tam đã ở đó, trên bàn cũng đã bày biện sẵng những món Diệp Hi thích ăn.Nhìn bàn ăn, Diệp Hi rút đũa, vương tay chuẩn bị hăng hái chiến đấu, vươn tay định gắp món gà trước mặt, thì cô sựng lại, thấy có gì đó sai sai, quay qua nhìn thấy mọi người vẫn chưa ai dộng đũa muỗng dao nĩa, lại thấy Lãnh Hàn Thiên nhìn cô cười,Diệp Hi dừng lại buông đũa cuống nhìn mọi người, nhìn lại mình sau đó nhìn qua Lãnh Hàn Thiên thắc mắc. Lãnh Hàn Thiên cầm nĩa, dao cắt nhỏ từng miếng bít tết đưa đến trước mặt cô, cười nói:' từ hôm nay họ ở nhà em rồi, chưa được em cho phép ai dám ăn' nói xong còn đưa ánh mắt "kệ họ đi" nhìn cô. Diệp Hi nhíu mày, đưa mắt ra nhìn đám lãi tam, thấy họ gật gật đầu theo kiểu "lão đại, một lòng nghe lệnh" thấy vậy, cô cầm nĩa, bỏ một miếng bít tết vagi miệng, vẻ thưởng thức, rồi mới mở miệng "lão tam,tứ,ngũ, lục, theo luật cũ trên bàn ăn thế nào?" Nói xong còn bỏ miếng bít tết tiếp theo vào miệng nhai nhồm nhoàm. Đám người lão tam hiểu ý, mắt nhìn nhau, cầm nĩa và... lao vào tranh nhau mà ăn.Phải, ngày xưa lão đại ra luật, dù có chuyện gì ghét nhau xích mích hay nhờ vã cũ là chuyện để sau, trên bàn ăn chỉ cí mạnh no yếu đói, không đem chuyện cá nhân vào, vì vậy đã thật lâu nhưng họ vẫn như đám con nít, lao vào đánh nhau chỉ vi ăn... ăn xong no nê thõa đáng, Diệp Hi cùng mọi người đến trung tâm thương mại, Diệp Hi rất ít khi đến những nơi này mua sắm bởi vì cô không lo ăn mặc, từ nhỉ cô đã ăn mặc giống con trai, hoặc những bộ đồ ngổn ngáo, lề đường nên không bận tâm lắm, hôm nay, cô mặc dù không có hứng thú mua đồ nhưng cô có thể mua vài bộ trang phục xài hết tiền của đám lão tam vẫn là chuyện vui. Đi vòng quanh, lựa được vài món đồ, Diệp Hi dừng lại trước cửa hàng đá quý, cô thấy một chiếc nhẫn cặp rất đẹp, cô nghĩ nếu như mình và Hàn Thiên đeo lên sẽ rất đẹp, vươn tay chỉ chiếc nhẫn nhưng...
|
chương 12: Ai Hơn Ai Diệp Hi vươn tay chỉ cặp nhẫn kia nhưng cũng có một cô gái khác cũng vươn tay muốn chỉ cặp nhẫn kia. Diệp Hi và cô ta bốn mắt ngìn nhau, cô gái kia nhìn đếb Diệp Hi thì ánh mắt lộ ra vẻ khinh bỉ, ai bảo Diệp Hi ăn mặc lộ ra vẻ không đáng tiền chi, cô ta nhìn Diệp Hi,khinh bỉ nói "Tiểu thư đây, là tôi nhìn thấy trước cô muốn tranh với tôi sao?" Diệp Hi nhìn cách ăn mặc của cô ta, nhìn ra cũng cí thể đoán đây là tiểu thư một tập đoàn lớn nào đó trong nước. Nhưng mà có sao? Cũng chỉ là một tập đoàn nhỏ lại dám lộ ra vẻ mặt khinh thường cô sao? Bất quá cô đang nhàm chán muốn kiếm chuyện nghịch ngợm một tính cho đỡ nhàm chán. Diệp Hi ương ngạnh cãi lại "cô nói dối, là tôi thấy trước cô đến sau tôi" Cô gái kia tức giận "hừ là cô đến trước, nhưng tôi thấy trước" Diệp Hi hừ lạnh, mím môi nói "nói dối là tôi thấy trước" cô gái kia cũng không yếu thế "hừ! tôi bảo tôi thấy trước"
Hai bên giằng co qua lại hơn chục lần thấy không ai chịu yếu thế, bèn đem trách nhiệm đổ đến nhân viên bán hàng, Diệp Hi lên tiếng "Quản lí làm phiền anh nói cho mọi người biết là ai đến trước không?" đám đông ngày càng đông, đến đây toàn là những người có quyền có tiền, lại nổi tiếng, ai cũng sỉ diện nên rất ít xảy ra tranh chấp nay vó trò vui ai chẳng muốn xem. Thấy mọi nguoief càng ngày càng bu đông đúc hơn, cô gái kia vênh mặt nói với quản lí cửa hàng "phiền anh nói cho chính xác, không cần thiên vị" ý của cô mặc dù là nhắc nhở nhưng lại cho mọi người hiểu "ý của cô ấy là không nên vì người không có tiền, không mua nổi mà nói ra." Quản lí cửa hàng bán hàng đã bốn năm năm, đây là lần đầu tiên xảy ra trường hợp này lúng túng không biết làm sao. Cả hai người là đến cùng nhau, lại chọn cùng một món, anh làm sao nói ai đến trước, nhìn cô gái ăn mặc ngổn ngáo, lại lề đường, lại nhìn cô gái ăn mặc sang trọng quý phái, quản lí lại rơi vào lúng túng, anh không biết làm sao, ông chủ đã nói, đừng nhìn bề ngoài mà đánh giá người khác, mọi người lại càng ngày càng bu lại đông, ánh mắt dồn hết vào người quản lí chờ anh nói ra kết quả. Người quản lí cầu trời cho vị cứu tinh nào đó xuất hiện anh sẽ ăn chay mà cầu phúc cho người đó. Trời không phụ lòng người, lúc người quản lí rối rắm thì bên ngoài có tiếng hỏi vọng vào " có chuyện gì?"
Mọi người nghe thấy âm thanh phía sau, né đường cho người này vào, Diệp Hi nhíu mày, nhìn người đang tiến lại chỗ cô, anh ta cao hơn 1m7,da trắng, mặc đồ tây, phong cách lịch sự nên có. Cô nhận ra người này kiếp trước có gặp một lầntrong buổi tiệc cấp cao của những thương nhân. Anh ta là Quân Việt, con cháu quân gia, chủ nhân trung tâm thương mại này. Thấy anh ta bước vào cô gái bên cạnh cô chạy đến nhào vào ngực anh ta, nũng nịu: "Việt, là em nhìn trúng đôi nhẫn kia, cô ta tranh với em, anh phải giành lại cho em." Nhìn hai người trước mặt, thấy Quân Việt cĩng đang nhìn cô, Diệp Hi nhún vai đáp: "là tôi thấy trước, co ta muốn tranh" một câu nói đơn giản đem hết trách nhiệm đổ ngược lên cô gái kia. Quân Việt nhìn Diệp Hi, phong cách ngổn ngáo, là cô gái đẹp nhưng lại rất thông minh cá tính, thấy cô gái trong lòng mình lại giãy dụa cãi lại : " cô ta nói dối, là em thấy trước, cô ta muốn tranh, em không biết, dù sao anh cũng phải lấy được cặp nhẫn đó cho em, đó là cặp nhẫn em thích, em muốn đeo cho anh" Quân Việt nghe thấy cô gái trong lòng nói muốn đeo nhẫn cặp với anh, lòng vui mừng, anh chờ cô đồng ý đã lâu, đến nay cô mở miệng cho dù là cả trung tâm thương mại anh cũng cho chứ đừng nói chỉ là một cặp nhẫn. Ôm cô gái đang khóc nức nở vào lòng, Quâm Việt nhìn qua Diệp Hi khách sáo nói: "Tiểu thư, hay là cô chọn cặp nhẫn khác được không? Ở đây còn rất nhiều cặp khác rất đẹp, chỉ cần cô chọn tôi sẽ tặng cho cô"
Diệp Hi nghe vậy nhíu nhíu chân mày, gì chứ, Diệp Hi cô mà không mua được thứ gì còn đợi tặng sao, nực cười.: " Quân thiếu, tôi biết anh,nhưng tôi nói cho anh biết, tôi không cần anh tặng, thứ tôi muốn là cặp nhẫn kia." lúc đầu nếu Quân Việt nói năng biết cách, Diệp Hi cũng sẽ không tranh giành với anh ta nhưng anh ta lại đụng vào cô trước, cho dù bây giờ không thích nữa cô cũng sẽ lấy cho bằng được. Quân Việt nhìn cô, không rõ cảm xúc : " tiểu thư, cô biết tôi, chắc cũng biết đến gia đình tôi, tôi mong cok thức thời, không nên chỉ vì ương bướng mua không nổi lại muốn tranh giành, nếu như cô đồng ý Quân Việt tôi còn có thể tặng cô một cặp nhẫb giá trị liên thành nếu bán đi có thể đủ cô mở một cửa hàng nhỏ." Nghe tới đây, Diệp Hi thật sự tức giận, gì chứ, anh ta đang khinh bỉ cô sao? Cô còn cần vài đồng lẻ của anh ta sao?
"Quân thiếu, anh đừng dùng vài đồng lẻ của anh mà chọc đến tôi, thứ tôi muốn chưa bao giờ là không có được, huống hồ gì không phải cặp nhẫn kia, đến cả trung tâm thương mại này tôi muốn cũng sẽ có." Quân Việt nghe vậy tức giận, cô gái này mặc dù bề ngoài có vài nét đẹp nhưng lại ngông cuồng phách lối: "tiểu thư, làm không được thì đừng sỉ diện phách lối rước họa vào thân". Đứng ngoài xem cuộC vui, Lãnh Hàn Thiên cũng không nhịn được lên tiếng: "Quân thiếu đang nghi ngờ năng lực của Lãnh Hàn Thiên tôi sao?" Thấy Lãnh Hàn Thiên đến, Diệp Hi ba chân bốn cẳng đến khoát tay anh giọng điệu vô tội : " Thiên ca ca ngày mai LiLi đi xem mắt em thấy chiếc nhẫn kia đẹp, muốn mua cho cho LiLi để làm quà ra mắt với bên kia vậy mà cô ấy tranh giành với em" Quân Việt nhìn người trước mặt, ai có thể anh không biết chứ Lãnh Hàn Thiên, Lãnh thiếu gia lãnh khốc vô tình quyết đoán sao anh không biết được.
|
Chương 13: Soái ca quá Suất Ôm Diệp Hi vào lòng, Lãnh Hàn Thiên không thèm đếm xỉa tới Quân Việt đang lo sợ nhìn anh, trong mắt anh Quân Việt hay Quân gia đều không đáng để vào mắt, trong mắt anh Diệp Hi là tẩt cả. Lão tứ vốn là người vô tâm vô tư, nhưng khuyết điểm của anh cũng như những người khác đó chính là, đừng ai chạm vào Diệp Hi, ai bảo Diệp Hi là cục cưng của những gia gia kia chứ, ai bảo Diệp Hi là lão đại của tụi anh, người ta nói có ghét nhau đến đâu thì người trong nhà vẫn là trên hết, Diệp Hi mặc dù lúc nào cũng gây họa cho các anh nhưng chưa bao giờ cô khoing nhận lỗi cả. Thay Lãnh Hàn Thiên, lão tứ nhìn Quân Việt đang nhìn lão đại hắng giọng "Quân thiếu, anh không cần nghi ngờ năng lực của cô ấy, bởi cô ấy dù không có năng lực mua được trung tâm này thì Hoàng gia cũng dư khả năng, huống hồ gì..." Đang nói lão tứ thâm sâu, nheo mắt nhìn Quân Việt.
Quân Việt hoàn hồn, bây giờ anh mới chú ý thấy đi cùng Lãnh Hàn Thiên còn có bốn người khác, mà bốn người này cho dù là một trăm Quân gia cĩng không dám chọc, huống hồ gì còn một Lãnh Hàn Thiên ở kia. Quân Việt trong lòng run sợ nhưng bên ngoài vẫn trấn định. Cái gì chứ, tiệc sinh nhật Triệu Tuyên anh bận không đến được nhưng cũng nghe đến trong bữa tiệc có một tiểu tổ tông, ngổn ngáo được cả năm thiếu chủ của năm tập đoàn lớn nhất nhì thế giới bảo vệ, nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa mà gia thế, Quân gia cũng không bì được. Cái gì chứ, chọc ai không chọc lại đi chọc tiểu tổ tông này, trong bữa tiệc hôm đó Viên Thanh Thanh con của tập đoàn JK lớn thứ tư cả nước gây phiền toái cho cô gái này sau đó bị Lãnh gia cắt ngang hợp đồng rơi vào trạng thái tiến thoát lưỡng nan, giá cổ phiếu JK cũng đang tuột dần.
Lúc này Quân Việt hối hận cũng đã muộn, nhìn lại cô gái ôm trong lòng vẫn còn khóc nức nở,tâm anh cũng đau, anh yêu cô bao lâu nay rồi, hôm nay lại được cô đáp trả nhưng đáp trả trong tình huống như vậy anh e là... Quân Việt nhận ra, giữa cô gái trước mặt và Quân gia, anh vẫn sẽ chọn Quân gia, anh là người thừa kế được chọn của Quân gia nhưng sau lưng anh còn có nhiều người đang nhòm ngó vị trí của anh, anh không thể vì một cô gái mà mất đi tương lai. Đẩy cô gái trong ngực ra, Quân Việt do dự, khách sáo với Lãnh Hàn Thiên: "Lãnh thiếu, là Quân Việt có mắt không tròng, chọc phải Diệp tiểu thư, mong Lãnh thiếu giơ cao đánh khẻ, chỉ là đây là chuyện tranh chấp giữa hai cô gái, để họ tự giải quyết là được rồi, chúng ta không nên xen vào phải không Lãnh thiếu?" Nghe tới đây, trong lòng Diệp Hi nổi lên khinh thường, ai bảo chứ, là ai xen vào trước, là ai hùng hồn trách mắng cô? Sao giờ lại đỗ hết lỗi lên cô và cô gái kia rồi? Cô gái kia nghe Quân Việt nói thoáng sững sốt sau đó giật mình, cô ta hét to: " Quân Việt, anh là đồ khốn, anh nói anh yêu tôi mà vừa có chút chuyện đã đổ lên người tôi mà bỏ chạy, anh làm vậy mà xem được sao?" Quân Việt khẽ biến sắc, anh ta gằng giọng: "Liên tiểu thư, là cô sai lại đổ lên người tôi, trước đây tôi thích cô thì thế nào? Không phải cô trước đây chê tôi không bằng Liên gia sao? Sai hôm nay có việc nhờ vả lại nói cần tôi?" Liên tiểu thư tái mặt, không ngờ Quân Việt lại nói thẳng ra trước nơi đông người như vậy, trong lòng thầm rủa: " Quân Việt, qua hôm nay tôi xem Quân gia còn với tôi không." Mọi người ở đây ai cũng ánh mắt xem cuộc vui nhưng trong lòng lạikhinh thường hai người trước mặt, lúc nãy còn tình chàng ý thiếp bây giờ đụng một phát ta với ngươi thề không đội chung một trời. Diệp Hi nằm trong lòng ngáp ngắn ngáp dài, ngày hôm nay đã đủ mệt với cô, bây giờ lại xem chó mèo đánh nhau, thật sự cô không có hứng thú, muốn trở về làm nũng mà ôm Lãnh Hàn Thiên mà ngủ. Thấy người trong ngực đã mệt mỏi Lãnh Hàn Thiên ân cần hỏi thăm cô " tiểu Du, buồn ngủ sao? có hay không cần Thiên ca ca đưa về?" Diệp Hi dụi dụi mắt, ngã trên người Lãng Hàn Thiên gật đầu. Lãnh Hàn Thiên Quay lại nhìn Quân Việt, lại nhìn lão tam, lạnh giọng: "Lão tam, mọi chuyện cậu giải quyết, tôi tin năng lực của cậu ngày mai tôi không muốn nghe thấy cái tên Quân gia cùng Liên gia trên top nữa." Nói xong ôm Diệp Hi rời đi, không nhìn Quân Việt một cái. Diệp Hi cười như nở hoa trong lòng, Thiên ca ca lúc nào cũng thương cô nhất, còn người ngoài anh không quan tâm. Đẹp trai, có gia thế, lại cưng chiều cô như vậy, Diệp Hi đâu còn gì luyến tiếc, mặc dù cô chưa tỏ thái độ với anh nhưng trong lòng đã đồng ý. Kiếp trước là cô ngu muội nên mới đánh mất anh kiếp này cô sẽ không buông tay.
|
Chương 14 Xé rách Trở về đến nhà Diệp Hi không lăn ra ngủ ngay, cô suy nghĩ làm thế nào để Lãnh Hàn Thiên nói thích cô. Cô trằn trọc suốt một đêm đến gần sáng cô mới ngủ được. Chín giờ sáng Diệp Hi mới thức dậy, đêm qua, cô đã lên kế hoạch, chuẩn bị bắt tay vào việc truy tìm hạnh phúc. Vừa mới bước xuống lầu, tâm trạng đang tốt, Diệp Hi lại gặp một đám phá đám. Lâm Phàm tìm đến, hơn ba tháng từ lúc cô trọng sinh sống lại đến nay cũng đã hơn hai tháng vậy mà bây giờ vác xác đến đây, nói ông ta không có mưu đồ mới là chuyện lạ. Ung dung đến trước mặt ông ta lễ độ nói " baba không biết hôm nay baba đến đây nên không kịp xuống đón. Không biết baba hôm nay đến đây là thăm Hi nhi hay là..." Lời nói trần trụi, Lâm Phàm khẽ biến sắc, áp lửa giận vào trong, bên ngoài nở nụ cười: Không sao là ta nói Adi để cho con nghĩ ngơi, không đánh thức con. Hi nhi, đã lâu gia đình ta hội họp với nhau, trưa nay Uyên di có nấu món con thích, con về hội họp cùng gia đình đi." Diệp Hi khinh thường, hừ! kiếp trước cô không có thứ gì bị ông ta khinh bỉ, cô luôn tranh giành, luôn làm nổi bật để được ông quan tâm hỏi han nhưng kết quả là gì? Ông ta vì gia sản Diệp gia mới giả bộ tốt với cô, đến lúc cô bị oan, ông ta liền quay lưng làm ngơ vậy mà bây giờ ông ta đến lời ngon tiếng ngọt với cô. Người ta nói không ai tắm hai lần trên một dòng sông, Diệp Hi cô kiếp này sẽ trả lại hết thảy những gì họ đã đối xử với cô. Hừ lạnh, Diệp Hi nhìn thẳng vào mắt Lâm Phàm "baba còn nhớ đến tiểu Hi sao? Tiểu Hi nào có diễm phúc nào mà cùng Lâm gia." Lâm Phàm nghe được trong lời nói của Diệp Hi có chút châm biếm lửa giận vừa áp chế lại nổi lên. "Diệp Hi, đừng thấy ta cho con mặt mũi mà tiến tới. Ta nói rồi, dù sao hôm nay con cũng phải về Diệp gia dùng cơm với gia đình." Nói xong ông ta nhìn Diệp Hi. Diệp Hi là người nào, cô để người ta sai khiến mình vậy sao? Diệp Hi thản nhiên đứng, lên chống lại ánh mắt của ông ta " baba à! baba có cảm giác sai không? Diệp Hi là họ Diệp, baba họ Lâm, gọi ông một tiếng baba là vì ông sinh ra tôi, nhưng ngoài hai chữ baba Diệp Hi này xem thường ông. Đừng lấy vai vế ra mà đe dọa tôi, những việc làm mấy năm qua của ông không phải tôi không biết chỉ là không nói thôi, đừng xem mình quá cao mà té đau." Lâm Phàm lần này tức giận thật rồi, ông không ngờ Diệp Hi lại trắng trợn đe dọa ông như vậy " Hừ! Diệp Hi, con đừng quá đáng, con đừng tưởng có Diệp gia là bản lãnh con cao, con đừng quá tự cao tự đại mà mất đi gia đình." Diệp Hi cười, gia đình, ngoài Lãnh Hàn Thiên cho cô ra, cô không cần ai cho nữa, huống hồ những con người kia, những con người hại chết mẹ cô, hại cô, còn giả nhân giả nghĩa. "Lâm tổng..." Diệp Hi gằng giọng, đổi cách xưng hô "tôi nể mặt ông nên mới gọi một tiếng baba, nếu ông muốn xé rách cái tình cảm mà hai mươi mấy năm qua ông hằng đêm muốn hủy diệt thì tôi không ngại giúp ông hoàng thành việc đó. Lâm tổng, năm đó là Lâm gia để ông lấy mẹ tôi, là Lâm gia muôdn gán nợ ông cho mẹ tôi, hai mươi mấy năm qua ông luôn cho rằng đó là sỉ nhục, còn mẹ tôi yêu ông thật lòng để ông nhẫn tâm nhìn bà mất, tôi nói ông biết, dựa vào cái gì cũng được nhưng ông nhớ nếu Lâm gia không nhờ Diệp gia chúng tôi thì đã ra đường ăn xin từ lâu chứ không được như hôm nay vươn tầm ra quốc tế như vậy đâu. Ông nghe cho kỉ đây, ông hãy thu hồi lại hết thảy tâm tư của ông đi, ngày nay Diệp gia không bằng Lâm gia nhưng ông nên nhớ sau lưng tôi là ai." Diệp Hi nhìn Lâm Phàm ánh mắt lóe lên vẻ thù hận cùng chán ghét, kinh tởm. Lâm Phàm run run run " Diệp Hi cô..." Lâm Phàm làm sao không biết sau lưng Diệp gia là ai, là ngũ đại thế lực lớn hàng đầu thế giới, mà cũng tại bữa tiệc sinh nhật Triệu Tuyên ai cũng biết Lãnh thiếu cưng chiều Diệp Hi ra sao, người thừa kế của tứ đại thế lực cung kính Diệp Hi ra sao, không ai dám đi trêu chọc một trong bốn người kia chứ huống hồ gì người nắm trong tay bốn thế lực kia. Diệp Hi ung dung nhìn Lâm Phàm mở miệng " Lâm tổng, chuyện cũng đã hết, không tiễn xin mời, sau đó xoay lưng bỏ đi. Lâm Phàm nhìn Diệp Hi bỏ đi trong đầu lóe lên tia độc ác.
|