Vợ Yêu Của Đại Ca Xã Hội Đen
|
|
Ngày thứ hai, Diễm bang xảy ra vài việc hệ trọng.
Thứ nhất, chính là Triển Thất bị cắm sừng. Sáng sớm hôm nay, Triển Thất quang minh chính đại đi từ thư phòng của Văn Nhân Mạc tới chỗ ở của mình, mọi người vẫn nhìn cô đầy vẻ mờ ám, cùng cô chào hỏi.
"Triển gia, tối ngày hôm qua chiến đấu rất dữ dội nhỉ, thế nhưng vẻ tươi đẹp của ngài không cạn à."
"Nhưng mà Triển gia, ngài cũng nên kiềm chế, cẩn thận thân thể suy yếu nhé."
Mặc dù hàng ngày Triển Thất thường đi qua chỗ bọn họ, cũng thường cùng bọn họ nói giỡn, mấy người có quan hệ không tệ với Triển Thất đều tới trêu ghẹo.
"Đêm qua? Đêm qua tôi cùng lão đại nghiên cứu công việc tới muộn liền ngủ ở thư phòng lão đại..., cái gì mà chiến đấu kịch liệt hay không kịch liệt?"
Cô mờ mịt nhìn mấy người đàn ông đối diện, làm bộ hỏi.
Lời Triển Thất vừa nói ra, mấy người đàn ông đối diện liền hoảng sợ. Há to mồm không biết nói gì cho phải.
Nếu như đêm qua Triển Thất ngủ ở thư phòng Bang chủ, vậy thì, đêm qua chiến đấu kịch liệt là người nào?
"A"
Khi Triển Thất vừa muốn bỏ đi, từ trong trong phòng cô truyền ra một tiếng kêu thảm thiết. Cô lập tức chạy đến gian phòng của mình, người phía sau cũng chạy theo.
Khi nhóm Triển Thất chạy tới gian phòng của cô, vừa lúc thấy Tiểu Liên dùng chăn bông vây quanh thân thể của mình, phía trên cánh tay lộ ra ngoài còn hiện đầy dấu hôn, sau khi nhìn thấy Triển Thất đi vào kêu to một tiếng đã hôn mê.
Hiện tại trong phòng chỉ có mỗi Tiểu Liên, cửa sổ phía sau bị mở ra, có thể thấy được, gian phu đó chạy trốn từ phía cửa sổ.
"Nhanh, đuổi theo cho tôi, mẹ nó, quỷ tha ma bắt, lại có thể cho tôi bị cắm sừng. Đêm trước còn nói ông đâyrất lợi hại chứ, mẹ kiếp, chỉ không có ở đây một đêm đã bắt đầu đi tìm đàn ông, chờ bắt được gian phu liền đưa cô ta đến đến kỹ viện đi. . . . . ."
Bây giờ nét mặt Triển Thất tức giận tới cực điểm, cô cũng có chút bội phục chính mình, lại có kỹ năng diễn suất giỏi như vậy.
Cuối cùng người đàn ông kia bị mọi người hợp sức bắt được, thì ra người này là Nhị Hắc ở chuồng ngựa. Nghe thấy Lý què nói nửa đêm gặp được hồ tiên, thì mỗi đêm trời tối đều ra ngoài đi dạo lung tung, không nghĩ tới đêm qua, thật sự gặp được hồ tiên, sau đó vui vẻ cả đêm. Nhưng hắn ta lại ngủ với cô gái hiện tại là người của Triển gia Diễm Bang, có thể là bởi vì hắn ta uống rượu say, dưới xúc động mà làm chuyện này. Hướng về phía Triển Thất quỳ gối dập đầu nhận sai.
Trải qua ầm ĩ này, hiện tại mọi người trên dưới Diêm Bang đều biết chuyện này.
Cuối cùng Triển Thất quyết định, đem bán Tiểu Liênbán cho kỹ viện bên ngoài, đuổi Nhị Hắc ra khỏi Diễm Bang, trọn đời không được bước vào Bạch Thành.
Việc xử phạt này đối với hai người bọn họ mà nói, đây chính là xử lí vô cùng nhẹ, bình thường loại này đều là lập tức hành quyết, hai người dập đầu cảm ơn Triển Thất vì đã không giết, lập tức lên đường rời đi.
Còn có một chuyện khác, chính là Tiểu Thúy bò lên giường Triệu đường chủ Diễm Bang, bị chính phu nhân Triệu đường chủ bắt tại trận.
Sau khi Tiểu Liên được thưởng cho Triển Thất, Văn Nhân Mạc liền tặng Tiểu Thúy cho Lý đường chủ có vị phu nhân mới qua đời, Lý Đường chủ vẫn nhớ tới Lý phu nhân, không có đụng tới Tiểu Thúy, mà Tiểu Thúy này liền không chịu nổi vắng vẻ bò đến giường Triệu đường chủ.
Chuyện này dính đến hai vị Đường chủ, sự việc rất nghiêm trọng.
Lúc Tiểu Thúy bị Triệu phu nhân phát hiện liền tự vẫn. Rất nhiều người ủng hộ Lý Đường chủ liền tới cầu xin Văn Nhân Mạc hủy bỏ chức vị của Triệu đường chủ, còn phe bên kia nói, chẳng qua là một cô gái, hoàn toàn không cần thiết, mọi người không ngừng tranh luận, chuyện bắt gian biến thành đấu tranh giữa hai thế lực lớn trong Diễm Bang.
"Lão đại, Diễm Bang đã loạn thành như vậy, tại sao anh không thèm quan tâm quản lý."
"Đây chẳng phải là kết quả cô muốn sao?"
Lúc này Triển Thất mới vừa tức giận vì bị cắm sừng, đang nhàn nhã ngồi ở bên trong thư phòng Văn Nhân Mạc, uống trà Long Tỉnh thượng hạng, ăn chút điểm tâm, cùng Văn Nhân Mạc trò chuyện. Cái này nếu để cho những người kia nhìn còn tưởng là hai bọn họ đang lo lắng bàn bạc kết quả chuyện này, nhất định sẽ hộc máu mà chết.
Thì ra, đây chính là do Triển Thất bày ra.
Rõ ràng Tiểu Thúy và Tiểu Liên là do Bạch Quang phái tới đây khơi mào nội loạn, cô liền nhân cơ hội này đưa nội loạn tăng thêm mà thôi, như vậy, Bạch Quang mới có thể an tâm tiến hành kế hoạch của mình.
Tiểu Liên là Bạch Quang phái tới đây quyến rũ Triển Thất, ngay lúc Tiểu Liên bò lên giường Triển Thất ngày ấy, Triển Thất cho cô ta xuân dược có thể để người ta sinh ra ảo giác, sau đó đi ra ngoài tiện tay bắt một người đàn ông trở lại, cũng bỏ thuốc, cô thì lặng lẽ rời đi, căn phòng sẽ để lại cho hai người kia. Vì muốn gây tiếng động lớn một chút, cô đã hạ đủ lượng thuốc.
Đợi đến khi do thám của Văn Nhân Mạc ở bên Bạch Quang báo lại, nói mấy ngày gần đây Bạch Quang tính hành động, liền trình diễn một tiết mục cô đi bắt gian.
Còn bên Tiểu Thúy căn bản cũng không cần cô đi thiết kế, mục đích cô ta chính là đi quyến rũ Triệu đường chủ, để cho thế lực của hai bên Triệu đường chủ và Lý Đường chủ sinh ra tranh chấp. Triển Thất cũng hạ thuốc với Triệu đường chủ, để cô tiến hành càng thuận lợi hơn, cuối cùng tự mang tin tức cho Triệu phu nhân giống con cọp cái, khiến chuyện này diễn ra trước thời gian đã định
Sau khi Triển Thất ăn uống no đủ, đi tới ngoài cửa, nói cho mọi người chờ đợi kết quả xử lý cả ngày.
"Sau khi tôi cùng Bang chủ nghiên cứu quyết định, chúng ta không nên bởi vì một cô gái mà tổn thương hòa khí. Cho nên phạt Triệu đường chủ đền cho Lý Đường chủ ba cô gái, hai người liền bắt tay giảng hòa đi."
Sau khi Triển Thất nói ra kết quả xử lý liền trở lại thư phòng Văn Nhân Mạc, không cho mọi người có bất kỳ cơ hội hỏi câu nào, mà Văn Nhân Mạc, sau khi nhiều chuyện xảy ra đến cả mặt cũng không thấy.
Mọi người đều không phục với kết quả xử lý, hơn nữa lại có người âm thầm xúi giục, hai bên tranh luận gay gắt hơn. Lại qua hai ngày, Văn Nhân Mạc và Triển Thất vẫn như cũ, không ai lộ diện, tranh luận càng thêm ác liệt.
"Bang chủ, hiện tại Diễm Bang đang rất rối loạn, kẻ dưới cũng bắt đầu đánh nhau, mấy ngày nay Văn Nhân Mạc và Triển Thất đều trốn bên trong không ra ngoài, xem ra mọi chuyện giống lời đồn đại, bây giờ hắn ta đã bị Triển Thất mê hoặc, lúc này hai người bọn họ đang ha ha. . . . . ."
Lúc này bên phía Bạch Bang, do thám ở Diễm Bang, đem toàn bộ báo cáo cho Bạch Quang.
"Ha ha, Văn Nhân Mạc, xem mày còn ngông cuồng, đợi qua ngày mai, tất cả mọi thứ đều là của tao. Phân phó, tối mai hành động."
|
Ngày mùa hè ban đêm vẫn oi bức muốn chết, mấy ngày nay trong Diễm Bang vẫn đấu đá lẫn nhau, ban ngày cũng không đấu ra kết quả gì, buổi tối hai bên đều tự chiếm giữ một bên uống rượu.
"Mẹ nó, đây là ngày gì mà càng ngày càng nóng."
"Không được rồi, đi lấy nước đây."
Một người đàn ông đi tới nhà xí trong miệng chửi mắng, cảm giác được thời tiết này càng nóng, lúc này mới phát hiện, phía sau Diễm bang bốc cháy. Quần cũng không kịp buộc dây, liền chạy ra phía sau.
Hắn ta còn chưa có chạy mấy bước, liền bị hắc y nhân xuất hiện trước mặt một đao chém chết. Nhưng mà hắn ta đã gây ra tiếng động, những người đàn ông đã có mấy phần men say kia mới phát hiện, vừa vặn thấy màu đỏ bên kia cũng không phải đống lửa, mà là bốc cháy thật, vội vàng cầm lấy đồ đi cứu hỏa.
Lúc này, trong đám người cứu hoả có người ngã xuống, bấy giờ mọi người mới kịp phản ứng, bọn họ bị tập kích. Người Bạch Bang giống như là không có căn cứ xuất hiện, cướp đi sinh mạng của đệ tử Diễm Bang.
"Bang chủ, khi nào thì chúng ta đi xuống."
Giờ phút này, ở phía sau núi tối om, Diễm bang đang đứng cùng một nhóm người, dẫn đầu chính là Triển Thất và Văn Nhân Mạc.
"Mọi người, cùng tôi mang theo một đội người ngựa tới gần vị trí của Lý Đường chủ, sau đó hô khẩu hiệu Lý Đường chủ, giết chết toàn bộ đám chó Bạch Bang."
Văn Nhân Mạc chỉ đứng một bên nhìn, từ khi Triển Thất bắt đầu tiếp nhận điều tra kẻ gian, thì toàn bộ đều giao cho Triển Thất phụ trách.
Người anh muốn, cũng không phải chỉ có chút thông minh mà được, thông qua chuyện này, càng khẳng định quyết tâm giữ Triển Thất ở bên người.
Những người này hoàn toàn trung thành với Văn Nhân Mạc, mấy ngày nay vẫn do Triển Thất bố trí, bọn họ đã ngầm thừa nhận để Triển Thất là chủ tử thứ hai của họ.
Lần này chính là Triển Thất mượn tay Bạch Quang sắp đặt, diệt trừ Diễm bang một cách triệt để.
Lúc đầu Diễm Bang cũng không lấy tên này, mà gọi là Hắc Phong trại. Mặc dù ở Bạch Thành không có thực lực như Bạch Bang, nhưng mà rất có tiếng. Bên trong có rất nhiều người mang tội giết người quan trọng bị quan phủ truy nã khắp nơi, giết người phóng hỏa không chuyện ác nào không làm.
Sau khi Văn Nhân Mạc tới Bạch Thành, dưới cơ hội và duyên phận gặp gỡ rồi kết thù với trại chủ Hắc Phong trại, phái người khắp nơi đuổi giết anh, sau đó anh và mấy anh em, mang theo mấy chục người đoạt Hắc Phong trại, giết trại chủ kia, cùng những ma đầu giết người không chớp mắt, sau đó đổi tên là Diễm bang.
Sau khi anh đoạt Hắc Phong trại vốn là muốn giải tán, nhưng bởi vì cũng không có chỗ đặt chân, mà anh còn có chuyện rất quan trọng ở Quan Ngoại (vùng đất phía đông Sơn Hải Quan hoặc vùng đất phía tây Gia Cốc Quan, Trung Quốc), nên ở lại.
Những năm gần đây Diễm bang được anh lãnh đạo đã sạch sẽ rất nhiều, dân chúng đã có chút thay đổi cái nhìn đối với họ. Nhưng vốn dĩ vẫn còn sót lại người của Hắc Phong trại ở bên ngoài, lại khôi phục bản chất ban đầu, nếu như muốn dọn dẹp sạch sẽ một lần không phải là việc dễ dàng, đúng lúc, mượn cơ hội này, dùng tay Bạch Quang, có thể đạt được mục đích này.
"Các anh em, cùng với tôi tiến lên, giết sạch những con chó Bạch Bang kia."
Lúc này Lý Đường chủ cũng mang theo phía sau mình hơn mười người thân tín và mấy tên gian tế Bạch Bang giả vờ đi tới trước mặt tấn công Bạch Quang.
Đánh. . . . . .
Ngay khi Lý Đường chủ đang biểu diễn những màn đặc sắc thì phát hiện người Bạch Bang đang đứng bên cạnh hắn ta bất ngờ ngã xuống, rất nhanh hắn ta liền phát hiện có gì đó bất thường, quay đầu lại nhìn, thiếu chút nữa thì hù chết hắn ta, phía sau hắn ta lại nhiều người như vậy từ khi nào, mà những người thân tín của hắn ta, gian tế Bạch Bang, giờ phút này đã sớm không biết tung tích.
Triển Thất dẫn đầu một đội người ngựa chạy tới, lặng lẽ ở sau lưng Lý Đường chủ, giết hết tất cả mấy thân tín của hắn ta và gian tế Bạch Bang. Lúc này một nhóm người khác cũng chạy tới, hai bên cùng nhau giúp Lý Đường chủ giết hết người của Bạch Bang.
Giờ phút này Bạch Bang chủ phát hiện chuyện đã vượt qua tầm tay hắn ta, hiện tại muốn chạy trốn cũng không có biện pháp, chỉ có thể kiên trì đứng đây.
Vốn hắn ta và Bạch Quang tính rằng mình và Bạch Quang trong ngoài phối hợp, giết Văn Nhân Mạc cùng những người phản kháng kia, cuối cùng do Lý Đường chủ xuất hiện, mang theo nhóm người dũng cảm giết địch, người của Bạch Bang thừa dịp chạy trốn. Như vậy, Lý Đường chủ có thể lên làm chức bang chủ rồi. Hắn ta có nhược điểm ở trong tay Bạch Quang, cùng lắm chỉ là con rối, người của Bạch Bang đang từ từ thâm nhập vào trong Diễm bang. Bạch Quang có thể danh chính ngôn thuận đem hai bang phái hợp lại làm một.
"Các anh em, tất cả mọi người đi giết địch cùng Lý Đường chủ."
Triển Thất lẫn trong đám người hô khẩu hiệu, chiếm được sự hưởng ứng của nhiều người.
Lúc đầu mọi người cho rằng hôm nay tất cả sẽ bị Bạch Bang tiêu diệt, không ngờ Lý Đường chủ mang theo một đội người làm xoay chuyển tình thế. Cho nên mọi người trong Diễm bang đoàn kết với nhau hơn bao giờ hết.
Dù sao hiện tại Lý Đường chủ vẫn là Đường chủ Diễm bang, cho nên phải làm tấm gương, toàn lực đuổi giết người của Bạch Bang. Ban đầu vẫn giả bộ, nhưng lúc sau, nhiều người nhìn như vậy, không dùng hết sức cũng không được.
Cuối cùng dưới sự chỉ huy của Lý Đường chủ, toàn bộ người của Bạch Bang đã bị tiêu diệt, chỉ có mấy người chạy trốn.
"Cám ơn Lý Đường chủ giúp chúng tôi giết lũ Bạch Bang, Lý Đường chủ muôn năm!"
Cuối cùng sau khi mấy người Bạch Bang chạy trốn Triển Thất thét khẩu hiệu lên, thật ra thì cô cũng không biết là cô nói cái gì. Chẳng qua giờ phút này mọi người đang phấn khởi nên cũng không quản được nhiều như vậy, trong khoảng thời gian này Văn Nhân Mạc không có quan tâm, nhưng bọn họ bị Bạch Bang chèn ép đã lâu, lần này để cho Bạch Bang bị thương nặng như thế, làm sao có thể không phấn khích, tất cả cùng nhau hô to:
"Lý Đường chủ! Lý Đường chủ! Lý Đường chủ!
Âm thanh vang tận mây xanh
Ở xa ngoài vài cây số, Bạch Quang đang chờ kết quả thắng lợi, ban đầu còn tưởng kế hoạch của bọn họ thành công, không nghĩ tới không lâu sau, liền trông thấy mấy người chạy trốn trở về, thế mới biết đầu đuôi sự tình.
"Lý Hưng Vượng, mày lại phản bội tao một lần nữa, tao sẽ không bỏ qua cho mày."
|
"Lão đại, lần này tôi giúp anh dọn dẹp sạch sẽ Diễm bang, có gì không tốt chứ."
Sau khi khắc phục xong hậu quả, Triển Thất cười tranh công với Văn Nhân Mạc, cô cần phải gạt một vố mới được. Nghe những người bên dưới nói vũ khí của Văn Nhân Mạc là ngân châm, điều này khiến cho cô vô cùng hưng phấn, anh ta hiểu rõ dược lý như vậy, nhất định cũng sẽ hiểu y thuật, từ lâu cô đã có hứng thú với Trung y.
"Tôi giúp em lấy tín vật của Chu Tước môn."
"Hả?"
Văn Nhân Mạc đột nhiên nói một câu, Triển Thất ngây ngẩn cả người.
"Muốn có được cái ghế môn chủ của Chu Tước môn, cần phải thu thập đủ tám mảnh ngọc bội tín vật của Chu Tước môn, hiện giờ tôi biết tung tích của một cái."
Lần đầu tiên Văn Nhân Mạc thấy bộ dáng ngây ngốc của Triển Thất, khóe miệng cong lên, đưa tiên vuốt mái tóc của Triển Thất.
"Anh biết, ở đâu? Cho tôi xem với."
Trong khoảng thời gian này Triển Thất luôn giúp Văn Nhân Mạc xử lý chuyện trong Diễm bang. Hơn nữa, cô cũng không có thủ hạ thân tín, chuyện điều tra về ngọc bội của Chu Tước môn không có chút tiến triển nào. Không nghĩ tới Văn Nhân Mạc lại giúp cô tìm được, xem ra Văn Nhân Mạc cũng có cài người trong Chu Trước môn, điều này khiến cho Triển Thất càng thêm tò mò với anh ta, thân phận thực sự của anh ta rốt cuộc là gì.
"Chờ xử lý xong chuyện này, tôi sẽ nói cho em biết làm thế nào để lấy được, giờ cứ an tâm xử lý chuyện này đi, chuyện ngày mai đã chuẩn bị xong hết chưa?"
"Tôi làm việc anh cứ yên tâm, ngày mai tôi nhất định sẽ bắt hết toàn bộ."
Nhắc tới chuyện này, Triển Thất lại hăng hái, cô đã lên kế hoạch từ lâu rồi, giờ sẽ chờ bắt ba ba trong rọ.
"Đáng chết, anh lại dám coi tôi như cún con à..."
Một lát sau, bên trong mật thất bỗng vang lên tiếng rít gào của Triển Thất. Sau khi cô thoát khỏi mớ suy nghĩ về chuyện ngọc bội Chu Tước, cô mới phát hiện tóc của mình đã bị Văn Nhân Mạc vò thành ổ quạ.
"Em dùng sức chút đi có được không..."
"Lại lần nữa..."
"Tôi không tin không thắng được anh ván nào, lại đi..."
Cuối cùng chỉ còn tiếng gầm gừ đầy phẫn nộ của Triển Thất, tiếng cười của Văn Nhân Mạc và tiếng đỗ vỡ của bàn ghế.
"Đường chủ Lý, phong thư này là giao cho ngài, chúng tôi còn phát hiện, phát hiện..."
Ngày hôm sau, đường chủ Lý ở trong phòng ngủ nghe hai thân tín của hắn báo cáo chuyện, sắc mặt hai người kia rất khó coi, thỉnh thoảng lại quét mắt nhìn về phía đường chủ Lý, do dự không dám nói tiếp.
"Có rắm mau thả, đừng dó dài dòng lê thê."
Sắc mặt của đường chủ Lý hôm nay cũng không tốt, hai vành mắt đem ngòm, hiển nhiên là cả đêm không ngủ. Đêm qua hắn cứ mãi suy nghĩ, càng nghĩ càng thấy không ổn, đến gần sáng mới ngủ thiếp đi, nhưng tim cứ đập loạn lên, nhất định là đã xảy ra chuyện lớn gì đó, giờ thấy bộ dạng không dám nói của hai người kia, cũng biết là có chuyện không ổn.
"Đường chủ, thiếu chủ, cậu ấy, cậu ấy bị người của Bạch Quang bắt đi rồi."
"Cái gì, không phải nó đã an toàn ra ngoài rồi sao? Sao Bạch Quang tìm ra nó được."
Hắn xem mạng con trai hắn còn quan trọng hơn cả mạng hắn, hắn lo lần này Bạch Quang sẽ lại bắt con trai hắn để uy hiếp hắn lần nữa nên đã bí mật đưa nó đi từ sớm, ai dè vẫn bị Bạch Quang tìm được.
"Trong những người bảo vệ thiếu chủ có người làm phản, tiết lộ tin tức cho Bạch bang, hiện giờ thiếu chủ đã bị bọn họ bắt đi, những huynh đệ còn lại đều đã chết hết, phong thư trên tay ngài chính là Bạch bang phái người đưa tới."
Hai thủ hạ vội quỳ trên đất bẩm báo chi tiết, hiện giờ họ chỉ lo đường chủ Lý sẽ giận chó đánh mèo lên hai người bọn họ.
Đường chủ Lý đâu còn lòng dạ nào mà trông nom hai người bọn họ, vội vàng xem thư.
Ý tứ trong thư đại khái là chỉ trích đường chủ Lý bội bạc làm hại Bạch bang tổn thất trầm trọng, hiện giờ chỉ còn một cách để đền bù, chính là bắt Triển Thất để đổi lấy con trai hắn, nếu không hắn sẽ được nhìn thấy thi thể con trai hắn.
Bạch Quang nhận được tin tức gần đây Văn Nhân Mạc không có ở Diễm bang, Diễm bang xảy ra chuyện lớn như vậy mà anh ta vẫn không lộ diện, hết thảy đều do Triển Thất xử lý. Cuộc tranh tài lần trước đã để cho Triển Thất đoạt hết danh tiếng, làm hại hắn phải thay đổi kế hoạch, những kế hoạch sau đó cũng đều bị cô phá hư. Con trai bảo bối của hắn cũng bị Triển Thất đánh cho trọng thương, cho nên hắn hận cô thấu xương.
Hơn nữa, hắn nghe nói quan hệ giữa Triển Thất và Văn Nhân Mạc không tầm thường, chỉ cần chộp được Triển Thất, không sợ không ép được Văn Nhân Mạc ra mặt.
Đêm khuya, một đám áo đen lặng lẽ vào phòng Triển Thất, chọc mấy lỗ nhỏ lên cửa sổ, sau đó thổi thuốc mê vào trong phòng, sau khi xác định được người bên trong đã hoàn toàn hôn mê, mới vào phòng mang người đi.
"Sao còn chưa tới, Nhị Tử, cậu đi xem thử đi."
Ngày hôm sau, tại nơi hẹn của Bạch Quang và đường chủ Lý, đường chủ Lý đã đến từ sớm. Hắn cho rằng Triển Thất rất lợi hại, muốn bắt được cô ta rất khó, không nghĩ tới chỉ dùng mấy túi thuốc mê đã thành công, bây giờ cô ta vẫn còn ngủ như heo chết trong xe ngựa.
Thời gian giao hẹn đã đến, nhưng vẫn chưa thấy người của Bạch bang xuất hiện. Hắn đã phái người đi xem nhiều lần, chỉ sợ Bạch Quang đổi ý, vậy thì tính mạng đứa con trai duy nhất của hắn cũng không bảo toàn rồi.
"Lý Hưng Vượng, tên tiểu nhân nhà ngươi, lại dám phản bội tao."
Đường chủ Lý còn đang lo lắng, Bạch Quang dẫn theo một đội người ngựa xuất hiện, vây chặt nhóm người đường chủ Lý.
"Bang chủ Bạch, chuyện này không phải thế, đêm đó... Cho nên van xin ngài hãy bỏ qua cho con tôi đi, Triển Thất tôi đã mang tới cho ngài rồi."
Đường chủ Lý nhanh chóng kể lại chuyện hôm đó cho Bạch Quang nghe, hiện giờ hắn ngày càng chắc chắn chuyện hôm đó đã được an bài từ sớm.
Những người đột nhiên xuất hiện kia, sao cứ một mực đứng phía sau hắn. Hơn nữa còn giết chết toàn bộ nội ứng của Bạch bang và thân tín của hắn, lại còn đẩy hết công trạng lên người hắn.
Bạch Quang nghe đường chủ Lý kể xong liền tin lời hắn, hắn vốn cũng không mấy tin là Đường chủ Lý sẽ phản bội hắn, chuyện này không có chút ích lợi nào với Đường chủ Lý cả. Nhưng hắn cũng không muốn giữ một mối họa bên người mình, nếu quả thật là do Đường chủ Lý phản bội mình, mà mình lại bỏ qua cho hắn như vậy chẳng phải là tiện nghi cho hắn quá rồi sao, thế nên mới bắt con hắn tới để uy hiếp.
"Đem người tới đây cho tao."
Bạch Quang vừa nghe đã bắt được Triển Thất, ánh mắt lóe ra tia lạnh, xem ra, hắn có biện pháp thay đổi chiến cuộc (tình hình trận chiến) rồi.
Lúc này Triển Thất còn đang ngủ say, bị mấy người ném tới dưới chân Bạch Quang, dù bị té cũng không có dấu hiệu tỉnh lại.
"Hahaha, rốt cuộc ông đây cũng bắt được mày rồi, nếu không phải tại mày, Diễm bang đã sớm là thiên hạ của ông rồi, tao phải chiếu cố cho mày thật tốt, đến lúc đó dùng mày để dẫn Văn Nhân Mạc tới rồi giết chết hắn, Diễm bang sẽ trở thành thiên hạ của ông đây."
Bạch Quang nhìn Triển Thất nằm trên đất, cười phá lên, nâng chân đá một cú vào người Triển Thất, một cú này nếu đá trúng người cô, đoán chừng cô sẽ phải mất nửa cái mạng. Ngay khi cú đá sắp chạm trúng người Triển Thất, chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra, Triển Thất vừa nãy còn ngủ say không tỉnh lại đột ngột đứng lên, một tay khống chế Đường chủ Lý, một tay lại bóp chặt cổ họng Bạch Quang.
"Hả, không biết bang chủ Bạch định đối phó tôi thế nào đây?"
|
"Hả, không biết bang chủ Bạch định chiếu cố tôi thế nào đây?"
Triển Thất giữ chặt cổ họng Bạch Quang sau đó hài hước hỏi, trước khi bị bắt cô đã chuẩn bị mọi thứ, chỉ chút ít thuốc mê đó sao đó thể làm gì được cô, nói đến luyện chế thuốc mê, cô phải thuộc hàng cấp bậc tổ tông.
"Cho dù mày bắt được tao thì sao chứ, nơi này tao đã cho người bao vây, chỉ một mình mày mà đòi sống sót rời khỏi chỗ này à. Nếu bây giờ mày thả tao ra, có lẽ tao có thể tha cho mày một mạng."
Sắc mặt Bạch Quang đã thay đổi, nhưng cậy thế người đông nên cố ra vẻ trấn tĩnh bàn điều kiện với Triển Thất, nhưng trong lòng cũng không mấy chắc chắn. Kế hoạch của hắn lần nào cũng thất bại trong tay Triển Thất, giờ thấy cô ta không chút e dè như thế, trong lòng vô cùng thấp thỏm.
"Hahaha, buồn cười thật, anh cho rằng tôi không có ai sao, các anh em, ra đi."
Theo giọng Triển Thất, bốn phía đột nhiên xuất hiện một đám người, vây chặt đám người Bạch Quang vào giữa. Văn Nhân Mạc cũng xuất hiện chung với đám người đó, vốn Triển Thất không định dùng tới anh ta, nhưng để cô một mình anh có chút lo lắng, cho nên cũng đi theo.
"Văn Nhân Mạc? Không phải mày không ở Diễm bang sao? Toàn bộ chuyện này đều là kế hoạch của mày?"
Lúc Bạch Quang nhìn thấy Văn Nhân Mạc thì sắc mặt lập tức thay đổi, hắn biết bản lãnh của Văn Nhân Mạc, lúc đầu anh ta chỉ dẫn theo mười mấy người đã thâu tóm được mấy ngàn người trong Hắc Phong trại. Trước đó hắn còn phái hơn trăm người phục kích một mình anh ta, kết quả, những người đó toàn quân bị diệt, mà Văn Nhân Mạc thì lại bình yên vô sự.
"Mày, còn chưa đáng để tao phải ra tay."
Đối với nghi vấn của Bạch Quang, Văn Nhân Mạc chỉ đáp một câu, quả thật, mội Bạch bang nho nhỏ còn không đáng cho anh để vào mắt, sở dĩ anh không làm gì là vì hai nguyên nhân, một là trước kia anh cũng không muốn mở rộng Diễm bang, hai là anh có thể dễ dàng tiêu diệt Bạch bang, nhưng ở Bạch thành vẫn còn một bang phái khác, hơn nữa ở Quan Ngoại còn có rất nhiều bang phái, hiện giờ cái anh muốn làm là chỉnh đốn cả Quan Ngoại, thu tất cả lực lượng về dưới trướng của mình.
"Những thứ này đều do tiểu gia tôi an bài, từ chuyện anh mưu đồ bí mật với đường chủ Lý đến chuyện vạch trần thân phận của anh ở cuộc đọ súng, cố ý để cho anh chạy, đường chủ Lý phản bội, xử lý hai ả đàn bà ngu ngốc do anh phái tới, trận đánh lén hai ngày trước, ngay cả chuyện ngày hôm nay đều nằm trong lòng bàn tay của tiểu gia, nếu anh có thắc mắc gì, gia đây sẽ trả lời cho anh biết."
Triển Thất khinh bỉ nhìn Bạch Quang, hắn tự cho là thông minh, thật ra thì nếu không phải vì Văn Nhân Mạc muốn dọn dẹp Diễm bang thì sao phải chờ lâu như vậy, đã phế hắn từ sớm rồi.
Từ lúc Triển Thất đột nhiên đứng lên bắt được Bạch Quang, đường chủ Lý đã bị hù cho ngớ ngẩn, giờ nghe Triển Thất nói xong những câu kia thì hắn biết, bất luận thế nào hắn cũng không thể sống sót mà rời khỏi nơi này, nghe theo lời dụ dỗ của kẻ địch, phản bội Diễm bang, muốn ám sát bang chủ cướp lấy cái ghế bang chủ, chỉ một chuyện thôi cũng đủ để hắn chết vài chục lần rồi.
"Bang chủ, tôi biết tôi có lỗi với ngài, có lỗi với Diễm bang, cũng có lỗi với các anh em trong Diễm bang, nhưng ngài có thể nể tình cha tôi từng hy sinh vì Diễm bang, cứu con trai tôi, ân tình này kiếp sau tôi sẽ báo đáp."
Nói xong, đường chủ Lý lấy thanh chủy thủ giấu trong giày ra, kết thúc mạng mình.
Đường chủ Lý chết như thế, những thân tín bên cạnh hắn phần lớn đều đầu hàng, bọn họ vốn là người của Diễm bang, chỉ vì có nhược điểm trong tay đường chủ Lý, vạn bất đắc dĩ mới nghe theo lệnh của hắn, chỉ có mấy người trung thành với hắn là tự vận theo hắn.
Mấy người tự vẫn, mấy người đầu hàng thì bị dẫn đi, trong sân chỉ còn lại đám người của Bạch Quang. Sắc mặt Bạch Quang khó coi tới cực điểm, mồ hôi lạnh chảy đầy trên trán, quần áo cũng sớm ướt đẫm.
"Các anh em, không cần lo cho tôi, cứ liều mạng với đám cẩu tặc của Diễm bang đi, xông ra ngoài nói với Nhị bang chủ phò tá Hoàn nhi thừa kế chức bang chủ của Bạch bang, Bạch mỗ tạ ơn các vị."
Bạch Quang biết hắn không sống được, hơn nữa hắn sợ Triển Thất bắt hắn làm con tin, giờ hắn chết thì Bạch Hoàn chính là bang chủ, Bạch bang vẫn nằm trong tay bọn họ. Cho nên mới kêu những người này liều chết sống ra, có lẽ còn có mấy người sống được.
Vừa nói xong, những người xung quanh liều mạng thật, những anh em này đều hiểu ý hắn. Hắn thấy những người kia phóng ra ngoài xong liền định cắn lưỡi tự vẫn, nhưng Triển Thất sao lại để hắn chết dễ dàng như thế. Cánh tay đang khóa cổ họng hắn giơ ra phía trước tháo rớt khớp hàm của bang chủ Bạch, vứt bỏ vũ khí trên người hắn, vậy thì dù hắn muốn chết cũng không chết được.
Những người Bạch Quang mang đến cũng là những người dũng mãnh, nhưng Triển Thất lại an bài cả một đội súng, còn bên Bạch Quang lại chỉ có vài người có súng, chẳng mấy chốc đã bị người của Diễm bang bắn chết.
Trên đùi Bạch Quang vừa trúng một phát đạn, cả người quỳ trên đất chỉ mong được chết sớm một chút, tận mắt nhìn người mình đưa tới chết ngay trước mắt hắn, dù là ai thì cũng không thể chịu nổi sự đả kích này.
"Bang chủ, Triển gia, chúng tôi không thể hoàn thành nhiệm vụ, xin trách phạt."
Trong lúc Triển Thất đang xử lý Bạch Quang thì một hán tử từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy Triển Thất và Văn Nhân Mạc liền quỳ xuống nhận tội.
"Có chuyện gì?"
Hán tử này tên là Trương Khuê, là một đà chủ của Diễm bang, cũng là thân tín của Văn Nhân Mạc. Triển Thất sắp xếp anh ta đến Bạch bang, lúc đầu cô đã nghĩ, dựa theo tính cách của Bạch Quang, lần này hắn nhất định sẽ dẫn theo thân tín của mình, hơn nữa còn sẽ dẫn theo không ít người, Bạch bang sẽ trở nên vô dụng, lúc này mà phái người đi đánh lén, nói không chừng sẽ cướp được Bạch bang. Nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
"Khi chúng ta dẫn người bao vây Bạch bang chuẩn bị tiến công, có một đám người đột nhiên xuất hiện, chúng ta liền nghe theo căn dặn của Bang chủ, lập tức rút lui, nhưng vẫn tổn thất hơn mười anh em."
Trương Khuê khai báo mọi chuyện một cách ngắn gọn.
"Có một đám người đột nhiên xuất hiện."
Bạch Quang nghe được câu nói của Trương Khuê thì giùng giằng muốn đứng lên, sắc mặt ngày càng tái nhợt, kích động đến mức phun một ngụm máu, hiển nhiên, hắn đã biết những kẻ kia là ai.
Triển Thất liếc nhìn Bạch Quang, cũng không mở miệng hỏi gì, hiển nhiên Văn Nhân Mạc cũng đã biết đến chuyện của đám người kia, sau này trở về sẽ hỏi lại anh ta sau. Hiện giờ quan trọng nhất là xử lý tên cẩu vật Bạch Quang này đã.
"Mọi người, ra chợ tìm cho tôi mười tên ăn mày, sau đó giam bang chủ Bạch và bọn họ chung một chỗ, đem túi thuốc hợp hoan cường lực này của tôi cho họ uống, sau đó để bọn họ hầu hạ bang chủ Bạch thật tốt, bang chủ Bạch, anh có hài lòng với sự sắp xếp của tôi không?"
|
"Mọi người, ra chợ tìm cho tôi mười tên ãn mày, sau đó giam bang chủ Bạch và bọn họ chung một chỗ, đem túi thuốc hợp hoan cường lực này của tôi cho họ uống, sau đó để bọn họ hầu hạ bang chủ Bạch thật tốt, bang chủ Bạch, anh có hài lòng với sự sắp xếp của tôi không?"
"Mày.. Mày..."
Triển Thất vừa nói xong câu đó, Bạch Quang tức giận nhìn cô, há mồm muốn nói gì đó, nhưng còn chưa kịp lên tiếng thì đã phun một ngụm máu rồi hôn mê.
Bạch Quang đã hôn mê nhanh chóng được mang đi, rất nhiều người trong Diễm Bang đều không đợi được muốn nhìn xem cảnh tượng hắn sắp gặp phải.
"Lão đại, những người đó là sao?"
Sau khi trở lại Diễm Bang, Triển Thất lập tức kéo Văn Nhân Mạc vào thư phòng, hỏi ra nghi vấn trong lòng.
"Bọn họ là người của Chu Tước Môn, thật ra thì Bạch Bang là một nhánh bí mật của Chu Tước Môn, nhiệm vụ của họ là tìm lại ba mảnh ngọc bội bị lạc ở Quan Ngoại. Hiện giờ đến một mảnh Bạch Quang còn chưa tìm được, từ lâu Chu Tước đã có ý định giết hắn, nhưng dù sao thì hắn cũng đã ở Bạch Bang nhiều năm, cũng có thế lực của mình, chọn lại bang chủ khác có thể sẽ xảy ra tranh chấp, hành động lần này của chúng ta cũng có thể xem là giúp họ một chuyện."
Văn Nhân Mạc biết Triển Thất nôn nóng, trực tiếp kể lại mọi chuyện một cách đơn giản nhất.
"Lại là Chu Tước Môn, lần này bọn họ tới là nói với anh chuyện có liên quan đến mảnh ngọc bội sao?"
"Được rồi, gần đây tôi nhận được tin, tín vật của bang Long Hổ ở Mạc Thành bị trộm, nghe nói nó chính là tín vật của Chu Tước Môn, ngọc bội Chu Tước. Long Hổ Môn treo giải thưởng mười vạn đại dương lùng bắt đạo tặc, hiện giờ đã có rất nhiều người tới đó, Chu Tước Môn cũng nghe được tiếng gió, bọn họ nói muốn tìm được tên đạo tặc đó trước để đoạt lại tín vật."
Quả nhiên đúng như Triển Thất đoán, người của Chu Tước Môn tới đây chủ yếu là để tìm ngọc bội Chu Tước, chuyện Bạch Bang chẳng qua chỉ là tiện tay xử lý. Xem ra, vị trí môn chủ của Lâm Phong cũng chả vững chắc mấy.
"Anh biết tung tích của đạo tặc đó sao?"
"Tên đạo tặc đó hình như là Tây Môn Vũ mới nổi danh mấy năm gần đây, hắn chuyên trộm các bảo vật trấn bang của giới hắc đạo Quan Ngoại, chỉ cần là thứ hắn nhìn trúng thì cho tới giờ cũng chưa từng thất bại. Nhưng vì vật lần này có dính lới Chu Tước Môn nên hắn mới đồng thời bị người của bang Long Hổ và Chu Tước Môn đuổi giết, bây giờ vẫn chưa chạy thoát khỏi Mạc Thành. Ngày mai em lên đường đến Mạc Thành, bên đó sẽ có người hỗ trợ cho em, có thể sau khi em đến thì đã có tin tức của hắn."
"Hắn có đặc điểm gì không? Không phải là am hiểu dịch dung chứ?"
Từ TV và tiểu thuyết, Triển Thất biết những đạo tặc thường am hiểu thuật dịch dung, có thể biến thành bộ dạng của bất kỳ ai, cho nên rất khó bắt được.
"Không, bộ dạng của hắn cho đến giờ vẫn chưa ai thấy qua, vốn không cần phải dịch dung. Tên của hắn cũng là do tự hắn truyền ra."
Mấy năm trước Văn Nhân Mạc cũng không ở Quan Ngoại nhiều, gã này cũng không đến Diễm Bang trộm cắp vật gì, mạng lưới tình báo của anh cũng không có quá nhiều tin tức, cho nên anh cũng không rõ lắm, nhưng những tin tức anh có cũng đã hơn bên ngoài rất nhiều rồi.
"Không ai thấy được bộ dạng của hắn, chẳng lẽ những ai từng gặp hắn đều bị giết hết?"
Đây là lý do duy nhất mà Triển Thất có thể nghĩ đến.
"Hắn không giết người bừa bãi, không có ai gặp được hắn là vì khinh công của hắn rất cao, đến đi vô ảnh, nhưng võ công thì không cao lắm."
"Khinh công? Chẳng lẽ thời này vẫn còn kẻ bay được trên trời trong truyền thuyết?" Đây là lần đầu tiên Triển Thất nghe được ở thời này có khinh công, theo ghi chép trong lịch sử thì thời dân quốc đã gần với hiện đại, những thứ cao thâm đó đã sớm không còn ai biết, hôm nay lại đột ngột xuất hiện, khiến cô thấy thật hưng phấn, trong lòng suy nghĩ, đến khi bắt được hắn rồi nhất định phải bảo hắn dạy mình một ít.
"Lần này tôi có việc nên không thể đi cùng em được, em tự mình làm đi. Dẫn theo Đại Ngưu, cậu ta mặc dù lỗ mãng nhưng công phu cũng không tệ lắm, năng lực làm việc cũng rất mạnh. Tôi sẽ chọn mấy người đi theo giúp em, đến khi có được tin tức của tiểu tặc kia thì cứ kêu bọn họ đi làm, em cũng có thể mang loại thuốc mê em vừa nghiên cứu theo."
Hiếm khi thấy Văn Nhân Mạc quan tâm đến người khác, nhưng Triển Thất lại không cảm kích, bởi vì cái tay của anh ta lại biến đầu cô thành ổ quạ rồi.
"Không muốn anh sờ đầu tôi, tôi không phải sủng vật của anh."
Đối đãi với Triển Thất như sủng vật cũng chỉ có một mình Văn Nhân Mạc.
"Dáng vẻ hung hăng của em rất giống Tiểu Hoa, lần sau tôi sẽ giới thiệu hai người với nhau, nhất định sẽ trở thành chị em tốt."
Nhìn Triển Thất tức giận sắp bùng nổ, Văn Nhân Mạc đột nhiên thả một câu, rồi lại cười nhìn vẻ tức giận của Triển Thất.
"Tiểu Hoa?" Lần đầu tiên nghe được Văn Nhân Mạc nhắc đến một người phụ nữ, nhìn ánh mắt ôn nhu của anh ta trong lòng Triển Thất không khỏi phiền não, không nói hai lời liền đánh một quyền vào người Văn Nhân Mạc. Tuy nhiên cho dù tốc độ của cô có nhanh thế nào thì cũng chưa bao giờ đánh trúng được anh ta.
"Bang chủ, con trai của đường chủ Lý đã mang về rồi."
Đang khi Triển Thất bị Văn Nhân Mạc làm cho ngã xuống đất lần thứ n thì ngoài cửa truyền tới giọng nói của Trương Khuê.
"Vào đi."
"Bẩm bang chủ, chúng tôi đã tìm được con trai của đường chủ Lý trong địa lao, hắn bị thương rất nặng, may mà chúng tôi tới kịp không thì thần tiên cũng không cứu nổi, hiện giờ đã tìm người chữa trị. Mặt khác, hiện tai Bạch bang đang do nhị bang chủ Bạch Thiên Lâm tiếp quản, còn con trai của Bạch Quang thì đã bị đuổi khỏi Bạch bang rồi."
Trong lúc Trương Khuê bẩm báo vẫn luôn cúi đầu, thỉnh thoảng lại lén đưa mắt ngắm Triển Thất quần áo xốc xếch đang đưa lưng về phía anh ta. Anh ta thầm nghĩ, không trách được không một ai tình nguyện đến báo tin, thì ra là sợ quấy rầy chuyện tốt của Bang chủ và Triển Thất, nhìn bộ dạng của bọn họ lúc này, rõ ràng là đang giữa lúc quan trọng, mong là hai vị này sẽ không giận chó đánh mèo lên người anh.
Triển Thất không biết trong lòng Trương Khuê đang nghĩ cái gì, nếu biết, nhất định sẽ giết người, hiện giờ cô chỉ muốn mau chóng trở về, ngủ một giấc thật ngon, sau đó lên đường tới Mạc Thành.
Cha của đường chủ Lý đã từng hy sinh cho Diễm Bang, cho nên Văn Nhân Mạc đã tìm người cứu con trai đường chủ Lý. Trương Khuê bẩm báo xong thì chạy như bị chó đuổi, nhanh chóng trốn khỏi thư phòng. Triển Thất cũng đi ra theo, nhưng vừa đi đến cửa thì miệng đã bị chặn lại.
"Bang chủ, chưởng quỹ Lục của Lục phủ cầu kiến, hắn nói muốn gặp Bang chủ và Triển gia."
Gửi thanks
SCR0811↓ Re: [Trùng sinh] Vợ yêu của đại ca xã hội đen - Mèo Lười Yêu Ngủ 18.07.2015, 19:54
Chương 25: Tên cực phẩm đê tiện
"Bang chủ, chưỡng quỹ Lục của Lục gia cầu kiến, anh ta nói muốn gặp bang chủ và Triển gia."
Triển Thất nhíu mày một cái, tên cực phẩm bị cô đánh kia sao? Chưỡng quỹ Lục của Lục gia chính là Lục Hiên, hắn thích người khác gọi hắn là chưởng quỹ, cho nên tất cả mọi người đều gọi như vậy.
"Không gặp, kêu hắn biến đi, nói cho hắn biết, tôi gặp hắn một lần thì đánh một lần."
Triển Thất vừa nghĩ tới bộ dạng tự luyến của tên kia thì dạ dày lại bắt đầu sôi trào.
Văn Nhân Mạc đã nghe nói đến chuyện lần trước Triển Thất đến Lục phủ đại náo và đánh Lục Hiên, chuyện đó rất kỳ quái, dựa vào năng lực của Lục Hiên không thể nào bị Triển Thất mang mấy người tới đánh mà không thể chống trả. Lúc đầu anh còn cho rằng Lục Hiên sẽ truy cứu trách nhiệm với Triển Thất, âm thầm điều động rất nhiều người lén ẩn núp chung quanh Quan Ngoại, vậy mà hắn lại không có chút phản ứng, cho nên anh kết luận Lục Hiên có mưu đồ với Triển Thất, liền trực tiếp hạ lệnh đuổi người.
"Tiểu Thất Thất thân ái, lâu rồi không gặp em có nhớ người ta hay không, người ta ngay cả nằm mộng cũng nhớ đến em đó."
Trong lúc Văn Nhân Mạc và Triển Thất đang hạ lệnh đuổi khách, hắn đã tự mình tiến vào, sau lưng còn có một đám đệ tử Diễm bang đang đuổi theo hắn.
"Con mẹ nói anh dám nói thêm một câu nữa, bà đây sẽ đánh chết anh."
Triển Thất nhìn thấy bộ dạng đê tiện này của hắn thì đã muốn đánh người, tay cũng không khách khí, giơ quả đấm về phía hắn, chỉ có điều lần này hắn né rất dễ dàng.
"Tiểu Thất Thất, lần này người ta tới là để đưa gạo đưa thịt cho em mà, kể từ lần trước em nói không có cơm ăn, lòng anh vô cùng đau đớn, cho nên, anh đã tự mình vơ vét tất cả những loại gạo tốt nhất và thức ăn ngon nhất cả nước để đưa đến cho em nè. Em chẳng những không cảm ơn anh, còn muốn đánh người, sao em có thể đối xử với anh như vậy chứ."
Lục Hiên diễn vai một oán phụ bị ruồng bỏ. Vừa nói xong lời này, mọi người trong phòng đều nổi hết da gà. May mà trong phòng không có người của Lục phủ, bằng không để họ nhìn thấy lão gia mà bình thường họ luôn tôn kính bày ra dáng vẻ cô vợ nhỏ như thế sẽ tự sát tập thể mất.
Triển Thất vừa nhìn thấy bộ dáng đó của hắn liền nổi giận, muốn hung hăng đánh hắn một trận, vừa định ra tay đã bị Văn Nhân Mạc kéo trở lại, nhìn cô bằng ánh mắt trách cứ, Triển Thất lập tức ngừng công kích.
Lục Hiên nhìn dáng vẻ ăn ý mười phần của hai người, ánh mắt còn cười đào hoa ban nãy thoáng vẻ cô đơn không cam lòng, nhưng tâm tình này chỉ chợt thoáng qua, gần như không ai phát giác được, trừ Văn Nhân Mạc.
"Chưởng quỹ Lục lần này đến đây có việc gì, chắc không đơn thuần chỉ là đưa lương thực đó chứ?"
Văn Nhân Mạc nắm thật chặc cái tay đang khoác vai Triển Thất, khiêu khích nhìn Lục Hiên, trong mắt nhuộm đầy ham muốn chiếm hữu.
"Tại hạ đúng là đến tìm bang chủ Văn Nhân có chút việc, nhưng chủ yếu vẫn là đến đưa lương thực cho Tiểu Thất Thất nhà tôi, nghe nói cô ấy ở Diễm bang ngay cả cơm cũng không được ăn, hay là đến phủ anh đi, cho dù em muốn làm gì, anh cũng sẽ đồng ý với em."
Câu đầu là Lục Hiên nói với Văn Nhân Mạc, nhưng câu sau lại nói với Triển Thất, vừa nói vừa liếc cô đầy mập mờ, sau đó lại dùng cặp mắt đào hoa không ngừng phóng điện, đáp trả lại Văn Nhân Mạc.
Rầm.
Tiếng một vật nặng rơi xuống đất vang lên, Triển Thất không chịu nổi nữa, tiện tay cầm một băng ghế ném về phía hắn, tuy nhiên vẫn để hắn thoát được.
Cuối cùng Lục Hiên vì để Triển Thất thỏa hiệp, trở lại bình thường một chút, sau đó mọi người mới đi tới tiền thính hỏi thăm nguyên nhân thực sự hắn đến Diễm bang.
"Bang chủ Văn Nhân, lần này tôi đến trước là vì Môn chủ của Huyền Vũ Môn nhờ vã nói chuyện hợp tác với bang chủ Văn Nhân, sau nữa là Môn chủ có chuẩn bị hai phần lễ vật cho Bang chủ, lễ vẫn đã được biểu muội của Môn chủ đưa đến trước, không biết bang chủ có hài lòng với lễ vật này không?"
"Bang chủ Văn Nhân, xin thứ cho lần đầu gặp mặt tiểu nữ có chút quá đáng, bởi vì mấy ngày nay luôn phải dưỡng thương, cho nên hôm nay mới có thể dâng lễ vật lên, xin Bang chủ tha thứ."
Lục Hiên vừa nói xong, đã truyền đến giọng nói của Như Mộng. Trong khoảng thời gian này cô vẫn yên lặng chờ đợi trong phòng không lộ diện, Triển Thất cũng không màng để ý đến cô, hôm nay, thân phận thật sự rốt cuộc cũng lộ ra rồi.
"Đây chính là biểu muội của môn chủ Nam Cung của Huyền Vũ Môn, Nam Cung Như Mộng, nói vậy cô ấy đã ở Diễm bang từ trước, Văn Nhân bang chủ đã sớm quen thuộc với cô ấy rồi đúng không."
Lục Hiên nhìn thấy Như Mộng chân thành bước đến sau đó tự giới thiệu với Văn Nhân Mạc, cũng mập mờ tỏ ý cô và Văn Nhân Mạc rất thân.
Nam Cung Như Mộng năm nay 18 tuổi, chính là độ tuổi phong nhã hào hoa. Bản thân cô ta cũng là một cực phẩm, cộng thêm hôm nay trang điểm tỉ mỉ nên càng thêm xinh đẹp, tin tưởng bất cứ người đàn ông bình thường nào nhìn thấy cũng đều sẽ huyết mạch sôi trào.
Tiếc là người trong phòng này rõ ràng không bình thường, bản thân Triển Thất thì không phải đàn ông, cho nên hoàn toàn không có chút cảm giác nào với cô ta. Còn Văn Nhân Mạc lại rất ghét phụ nữ, bất kể người phụ nữ đó là đẹp hay xấu, trong mắt anh ta cũng cùng một vẻ, ngoại trừ Triển Thất. Lục Hiên thoạt nhìn có vẻ như cũng không bị vẻ đẹp của Như Mộng ảnh hưởng.
Sau khi Như Mộng bị Triển Thất đánh một bạt tay xong thì lặng mất tăm trong một thời gian dài, cô đã nghĩ cô phải đi tìm Văn Nhân Mạc, nhưng cũng nhìn ra được Diễm bang mấy ngày trước xảy ra rất nhiều chuyện, cho nên biết điều không xuất hiện. Nay biết Lục Hiên muốn tới, cũng đã dậy sớm để trang điểm, nhất định phải làm cho Văn Nhân Mạc quên đi bộ dạng xấu xí của mình trong lần đầu gặp mặt. Cộng thêm Lục Hiên có thể chứng minh thân phận của cô, Văn Nhân Mạc nhất định sẽ yêu cô, nhưng không nghĩ tới, anh ta ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn mình lấy một cái.
"Hợp tác cái gì?"
Khuôn mặt của Văn Nhân Mạc vẫn lạnh lùng như cũ, điều này khiến cho Lục Hiên có chút ngạc nhiên, hắn vốn cho là Văn Nhân Mạc sẽ bị Như Mộng mê hoặc, vậy thì cơ hội của hắn sẽ nhiều thêm một chút. Nhớ năm đó khi lần đầu tiên hắn gặp được Như Mộng ăn mặc lộng lẫy còn thoáng thất thần, nhưng tiếp xúc rồi mới biết, ra là một người phụ nữ ngực to ngu xuẩn không chút đầu óc.
"Vấn đề hợp tác này cứ để Như Mộng trực tiếp nói với anh đi, tôi là người ngoài, nói cũng không tiện."
Vốn là chuyện hợp tác để cho Lục Hiên nói với Văn Nhân Mạc, nhưng giờ hắn đã thay đổi ý định, để cho Như Mộng và Văn Nhân Mạc tiếp xúc với nhau, nói không chừng anh ta sẽ bị Như Mộng mê hoặc.
"Bang chủ, đây là lễ vật tặng ngài, bây giờ còn chưa phải thời cơ tốt, cho nên chuyện hợp tác cứ để sau này tôi sẽ từ từ nói cho ngài nghe, có được không?"
Như Mộng biết Triển Thất đang tạo cơ hội cho cô, nên đã lập tức nắm lấy cơ hội, cái mông lắc qua lắc lại, đưa cái mâm trong tay đến trước mặt Văn Nhân Mạc, nhìn anh bằng ánh mắt mị hoặc, thâm tình, định lợi dụng chuyện hợp tác để từ từ quyến rũ Văn Nhân Mạc.
"Nếu đã vậy, lễ vật này tôi nhận, nếu như hiện tại không muốn nói chuyện hợp tác thì chờ sau này có cơ hội thuận tiện rồi nói, người đâu, tiễn khách."
Như Mộng càng tới gần, Văn Nhân Mạc nhíu mày càng chặt, mùi phấn trang điểm nồng nặc khiến anh muốn nôn mửa. Lễ vật cũng để cho người phía dưới nhận lấy, sau đó lôi kéo Triển Thất rời khỏi tiền thính, không cho Lục Hiên và Như Mộng bất kỳ cơ hội nào để nói chuyện. Anh có thể chịu được Như Mộng ở Diễm bang lâu như thế đã là cực hạn, giờ lại có thêm tên Lục Hiên, anh lại càng ghét hơn, trực tiếp đuổi đi mới là tốt nhất.
"Bang chủ, chưởng quỹ Lục và Như Mộng tiểu thư đã rời khỏi, đây là lễ vật bọn họ để lại."
Sau khi Văn Nhân Mạc và Triển Thất trở lại thư phòng, vừa uống xong mấy ngụm trà, người làm đã đến bẩm báo, cũng đặt lễ vật xuống thư phòng.
Vừa nãy cái khay đã bị một tấm vải che phủ, giờ được giở ra, một khẩu súng đập vào mắt Triển Thất.
"Khỉ thật, đây là súng tự động do Đức chế tạo đó nha!"
Triển Thất vẫn còn chút ấn tượng với thời kỳ lịch sử này, loại súng tự động này cũng mới vừa được nghiên cứu ra, đừng nói là ở Quan Ngoại, cho dù là ở Thương Hải thì cũng là vật rất xa xỉ, chỉ cái này thôi cũng đủ chứng minh thành ý hợp tác lần này của Huyền Vũ môn rồi."
"Em thích thì cho em đấy, tôi muốn nói cho em biết lần này đến Mạc Thành, trừ chuyện cướp lấy ngọc bội Chu Tước ra, còn có một chuyện khác."
|