Này! Đồ Lì Lợm, Có Về Với Anh Không Thì Bảo (Come Back Home)
|
|
HyHy từ từ mở mắt ra, đầu nó đau như búa bổ, có vẻ đây là kết quả của việc ko ngủ mà khóc của mấy ngày qua. Bây giờ HyHy mới phát hiện mình đang nằm ở một căn phòng xa lạ, ko phải là căn phòng có tường sơn màu xanh lá ở nhà Gia Hy, cũng ko phải là căn phòng thân yo ở nhà mình. Căn phòng này đc thiết kế rất tinh tế và sinh động, tường gạch ốp đc sơn màu đen trắng. Tất cả đồ vật ở đây đều có màu trắng hoặc đen trông rất lạnh lẽo, ở giữa tường có một đôi cánh thiên thần làm bằng bạch kim rất óng ánh...
Một bên tay trái của HyHy nặng trịch và gần như mất cảm giác, HyHy nhăn mặt nhìn xuống cánh tay, một thân người có mái tóc hung đỏ đang nằm trên tay nó ngủ ngon lành. HyHy giật mình khi biết đó là Hán Phong, trông Hán Phong thật khác so với mấy ngày trước : khuôn mặt xanh xao, môi tím tái, người gầy gò, và đôi mắt có những quằng đen như thức nhiều ngày.
Nhìn Hán Phong ngủ, trái tim HyHy bỗng đập lô tô trong ngực, cảm giác bình yên lạ, nhưng có lẽ Hán Phong ko thuộc về HyHy, Hán Phong có người mình yo rồi mà, nghĩ đến đó, đôi mắt của HyHy bỗng trùn xuống , nước mắt thi nhau rớt xuống ướt đẫm cả khuôn mặt thanh tú, người HyHy khẽ run lên, môi mím chặt để ko bật ra tiếng nức nào.... Hán Phong lờ mờ mở mắt, đôi mắt nhíu lại nhìn HyHy đang khóc ngon lành mà ko để ý cậu đã thức từ lúc nào
Hán Phong vùng dậy, ôm chặt bờ vai nhỏ đang run lên nói :
_ Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao vậy hả? HyHy
HyHy lau nhẹ làn nc mắt, vùng tay ra khỏi Hán Phong, nói nhỏ:
_ Cậu... Đang thương hại tôi ưh?? Tôi đáng thương đến thế sao???
_ Tại sao lại bỏ tôi? cậu xem tôi là gì? Tôi có là gì trong cậu ko? - Hán Phong ko trả lời cậu hỏi của HyHy mà hỏi ngược lại nó
_ Có là gì ưh??? Khi cái quá khứ đáng nguyền rủa đó quay trở lại trong tôi, tôi chẳng còn ai bên cạnh, tôi khóc ,tôi đau khổ cũng chẳng ai hay biết? Lúc đó thì cậu đang ở đâu? Ha... Buồn cười thật. Tôi có là gì trong cậu đâu nhỉ? Cậu chơi đùa với tôi là chuyện bình thường thôi chứ gì? Cậu yo người khác... Và cậu xem tôi là đồ chơi.. Hức.. Cậu...vui lắm đúng ko? Tôi...tôi.. Đúng , tôi thích cậu, rất nhiều. Tôi biết chúng ta sẽ ko thể nhưng tôi vẫn cố chấp thích cậu, nhưng cậu đã yo cô gái khác, cô ấy đẹp hơn tôi, giàu có hơn tôi, tôi biết mà.. Dù tôi có cố gắng như thế nào đi chăng nữa cũng chỉ vậy thôi.. Hức..hức - HyHy nói qua làn nc mắt, trái tim nó đau nhói
Bất chợt Hán Phong ôm chặt HyHy vào lòng, và rồi nước mắt cậu cũng lặng lẽ rơi..
_ HyHy, cậu ngốc lắm, đúng là tớ đã từng thích một cô gái... Nhưng chỉ là ''đã từng'' thôi, tớ đã chấp nhận mất cô ấy để đến bên cậu đấy, tớ cũng thích cậu nhiều lắm.. Vương Triệu Hy
_ Cậu dối tớ đúng ko, cậu cõng cô ấy, ôm cô ấy rồi lại hôn cả cô ấy trước mặt tớ rồi bây giờ nói thích tớ là sao? Mau quay về bên cô gái ấy đi...tớ ko muốn vì tớ mà tất cả đều đau khổ đâu...
_ Cậu...cậu đã thấy ưh, nhưng đó chỉ là tình bạn thôi, cô ấy ko thích tớ, cô ấy thích Hạo Nguyên, và Hạo Nguyên và tớ đã từng là bạn thân, hôm đó do Hạo Nguyên đã từ chối cô ấy nên tớ mới an ủi cô ấy thôi - Hán Phong nói nhỏ vào tai HyHy
_ hic, thật ko? - HyHy ngước đôi mắt long lanh lên nói
_ Ngốc của tớ, tớ nói thật đó. Làm bạn gái tớ nhé ! - Hán Phong vòng tay ôm chặt HyHy
_ Nhưng...nhưng tớ.. ưmm..ưm - HyHy chưa nói hết câu thì đã bị Hán Phong cướp mất môi, nụ hôn ngọt và sâu, trái tim của HyHy đập nhanh như muốn rớt ra ngoài
_ Giờ có thích bố không, nói để bố còn biết biết mà đi kiếm đứa khác !- Hán Phong chun mũi lên giả vờ giận
_ Thích thì thích! Sợ gì bố thằng nào chứ ! - HyHy cũng ko vừa chu miệng lên cãi cho bằng đc
_ Thế thề đi, dám lăng nhăng là đánh chết!
_ Ế , cái này phải nói cậu đấy, lén phén là coi chừng nhé - HyHy cũng chỉ tay lên đầu Hán Phong mà nói
_ #*@?+§&$%¥₫#
|
Chương VIII :
_ Hán Phong àh, có lẽ tớ nên về nhà... - HyHy ngồi trên chiếc xích đu sau nhà Hán Phong cùng cậu, khuôn mặt ngước lên trời nói
_ Tức nhiên phải về rồi, anh Vỹ với anh Kỳ lo cho cậu lắm đấy
_ Nhưng mà tớ ko biết phải đối mặt với họ như thế nào nữa, bây giờ tớ tha thứ cho họ rồi nhưng mà... Haizzzz -HyHy thở dài
_ Đừng sợ, tớ sẽ mãi bên cạnh cậu nhé, bây giờ thì đi thôi - Hán Phong nói rồi kéo tay HyHy đi
_ Ơh.. Đi đâu, cậu bị chập não àh
_ Giờ muốn ăn đập đúng ko, đi về nhà cậu chứ đi đâu, phải đối mặt một lần đi chứ, chắc hẳn họ lo cho cậu lắm đấy
_ Nhưng..... -HyHy ngập ngừng
_ Ko nhưng nhị gì hết, đi thôi - Hán Phong nói rồi nở nụ cười trấn an HyHy, và lôi nó lên chiếc BMW rồi phóng đi
.... Trên xe.......
_ ế...Sao lần đầu tớ gặp cậu, cậu lại đi xe đạp, nhà giàu thế kia mà - HyHy giờ mới ngẫm nghĩ lại nói
_ Đi xe đạp cho nó thân thiện với môi trường, hehe
_ Gớm, thế sao giờ ko đi nữa
_ Có ng yo đi cùng thì sao dám đi xe đạp đc nhể?
_ Thôi đê ! Mà... Tớ lo lắm
_ Đừng sợ, cứ biết là tớ luôn ở cạnh cậu là đc- Hán Phong ôm chặt lấy thân hình nhỏ bé của HyHy nói
_ Ừ... Biết rồi !
_ Thưa cậu chủ, đến nơi rồi ạh - ông Kim tài xế quay lại nói
Hán Phong từ từ mở cửa xe, cho HyHy xuống rồi vẫy tay nói :
_ Cố lên nhé, giờ tớ có việc phải làm rồi, bye cậu, hi - Hán Phong nói rồi lao lên xe chạy vút đi
_ Hán Phong chết tiệt, thế mà bảo luôn ở bên mình, grừừừ -HyHy lầm bầm trong miệng
|
HyHy hít một hơi dài, rồi nhanh chóng mở cổng bước vào, trước sân có 2 con BMW đang dựng ở đó . HyHy cắn chặt môi, đôi mắt nó nhíu lại nhìn vào trong nhà
_ HyHy, sao giờ này em mới về, em có sao ko -Triệu Vỹ thấy dáng HyHy thì chạy ra, khuôn mặt lo lắng hỏi
_ Em ko sao... -HyHy cuối mặt nói nhỏ
_ Ba mẹ đang đợi em đấy, em vào đi.. -Triệu Vỹ nhìn cô em gái của mình mà đau lòng
_ Em..em lên phòng thay đồ đã, bây giờ em hơi khó chịu, xíu nữa rồi em xuống - HyHy nói rồi bước lên lầu, đầu hơi ngoái lại phía sau
Triệu Vỹ nhanh chóng chạy đến chỗ bàn ăn sau bếp nói với ba mẹ của mình:
_ HyHy nó về rồi, em ấy bảo muốn lên thay đồ... Ba mẹ đợi một xíu nữa đi
_ Thiên Vỹ , con cứ ngồi đó đi, mẹ lên coi con bé thế nào - người phụ nữ đứng lên rồi lặng lẽ đi lên lầu, bóng dáng bà ngả xuống nhìn thật cô đơn, khuôn mặt chi chít những nếp nhăn do thời gian, sóng gió cuộc đời mang lại
.... Cốc,..cốc...cốc
_ Anh hai, anh vào đi - HyHy nói vọng ra cứ ngỡ là Triệu Vỹ
_ Là mẹ đây
HyHy ngước mắt lên nhìn người phụ nữ đã ngoài 40, khuôn mặt phúc hậu
_ HyHy àh, theo ba mẹ về đc ko?
_ Tôi..tôi
_ Ba mẹ xin lỗi vì đã bỏ mặt các con, nhưng những việc chúng ta làm điều có lí do riêng con àh, do tập đoàn ta bị chơi xấu dẫn đến con đg phá sản, ba con bị bọn cho vay nạn lãi truy đuổi mà mém chết mấy lần. Chúng nó đòi giết cả chúng con nên mẹ và ba con đã giả vờ đuổi các con đi, để các con đc an toàn, mẹ xin lỗi vì bây giờ mới tìm các con về.. Nhưng mẹ và ba con thật sự rất nhớ các con, các con theo mẹ về đc ko?
_ M..ẹ - HyHy nhìn người phụ nữ trước mặt mình mà rưng rưng nước mắt, đáng lẽ nó nên hỏi rõ ràng lí do rồi mới kết luận, bây giờ nó cảm thấy thật có lỗi với ba mẹ mình biết bao
_ Thiên Hy, con của mẹ -người phụ nữ chạy đến ôm chầm lấy HyHy, những giọt nước mắt hạnh phúc từ từ rơi xuống trên khuôn mặt của hai người
|
(từ bây giờ tg sẽ gọi Triệu Vỹ , Triệu Kỳ là Thiên Vỹ, Thiên Kỳ nhé, còn HyHy thì vẫn sẽ là HyHy thôi. Ko có thay đổi gì sất ^^) .....
_ Anh Vỹ, anh Kỳ, giờ chúng ta đi đâu vậy?-HyHy ngơ ngác ngồi trên con BMW, miệng bẩm lẩm hỏi 2 người anh của mình
_ Giờ chúng ta phải về nhà rồi, ba mẹ nuôi của chúng ta cũng sắp về, bây giờ chúng ta ko nên làm phiền họ - Thiên Vỹ chép miệng nhìn HyHy nói
_ Nhưng mà em nhớ bamẹ lắm, khi nài có thời gian, anh đưa em đi với nhé ! -HyHy ngước đôi mắt to tròn lên hỏi
_ OK, khi nào muốn thì em cứ nói, nhưng mà về nhà mới em hãy mau bỏ cái tính 'Đầu Gầu' đi nhé, anh là anh ko thích cái tính ấy đâu ..-Thiên Kỳ xoa đầu HyHy rồi liếc mắt ám chỉ HyHy
_ Giề??? Thế anh có muốn ăn 'liên hoàn cước' của em ngay bây giờ luôn ko? Em bảo đảm anh mà còn bép xép gì nữa thì cái mặt 'đạp chai' của anh ngày mai sẽ ko còn hình dạng gì đâu, lúc đó anh đi học đám Fan của anh cũng chẳng nhận ra anh đâu Vương Thiên Kỳ.. Grừừừừừ - HyHy hếch mũi lên, tay dơ nắm đấm ra đe dọa (chị này bá đạo gứm )
_ Anh Vỹ ơi ! Hôm nay trời đẹp anh nhề ? - Thiên Kỳ giả vờ ngó lơ sang chỗ Thiên Vỹ nhưng trong lòng thì rét run ấy chứ
HyHy tức muốn ói máu nhìn ông anh mình như muốn ăn tươi nuốt sống nhưng ko làm gì đc, vì Thiên Kỳ ngồi cách HyHy một ghế mà Thiên Vỹ lại ngồi giữa nữa mới chết chứ. Bực mình vì chẳng làm gì đc, HyHy đành nhắm mắt ngủ, nhưng miệng thì ko ngừng lầm bầm làm cả Thiên Vỹ ngồi bên cạnh cũng sợ lay
'' Lão Kỳ, khi về đến nhà anh chết với em, lúc đấy em xem thử anh còn có thể 'mò tôm' đến đâu nữa....''
|
_ Thưa đại thiếu gia. Đã đến nhà rồi ạh- ông tài xế già quay xuống nói với Thiên Vỹ, HyHy và Thiên Kỳ bây giờ đẫ ngủ mất đất rồi còn đâu
_ Ừh, tôi biết rồi, để tôi đánh thức hai đứa này dậy cái đã, ông cứ đem vali của chúng tôi vào nhà trước đi - Thiên Vỹ ngán ngẫm nhìn 2 đứa em yo vấu của mình
_ Vâng.. - Ông nói rồi nhanh chóng bước ra khỏi xe, mở cốp xe lấy vali đem vào nhà
Thiên Vỹ ngồi bất động tại chỗ, giờ muốn ra cũng ko đc, mà ngồi hoài như thế cũng ko xong. Thiên Vỹ quá hiểu tính hai đứa em quỹ xứ của mình. Đã ngủ rồi thì chỉ có thể từ dậy thôi chứ giờ có thiên lôi xuống đánh thức chúng nó cũng chã chịu dậy đâu... Haizzz, số làm anh của 2 đứa này thật khổ
Ông bà Vương ngồi trong nhà sốt ruột ngó ra cửa, nãy giờ đã nửa tiếng rồi mà 3 đứa con 'yo tinh' của mình vẫn chưa vào nhà, bỗng ông quảng Gia hốt hoảng chạy vào, miệng thở hồng hộc nói:
_ Lão Gia, phu nhân, đại thiếu gia bị tiểu thư và tiểu thiếu gia đánh cho bầm cả mặt, bây giờ vẫn ngồi trong xe ạh. Hai người mau ra xem đi
_ Ông ơi, mau ra xem đi - Bà Vương hốt hoảng ko kém, tưởng đâu ba đứa quý tử nó có xích mít gì nên đánh nhau
Và cảnh tượng hãi hùng hiện ra trước mặt của Ông bà Vương
Thiên Kỳ và HyHy đang ngủ say như chết còn Thiên Vỹ đang ngồi ở giữa mặt méo mó nói ko ra tiếng, thấy bamẹ mình chạy ra, Thiên Vỹ như người đuối tìm đc phao, cậu hét lên :
_ Ba mẹ, cứu con với, HuHu
Bây giờ hai ông bà mới hiểu đc sự tình, hai người nhìn nhau cười ngặc nghẽo, rồi bảo đám vệ sĩ bế tiểu thư và tiểu thiếu gia về phòng để giải thoát tình cảnh éo le hiện giờ của Thiên Vỹ
_ Còn gì là khuôn mặt đẹp trai chứ, hiu,hiu -Thiên Vỹ vẻ mặt thê thảm bc xuống xe làm cho 2 ông bà đc thêm một trận cười nữa. Mấy đứa trẻ này thật dễ thương, chưa về nhà đc bao lâu đã làm cho hai ông bà đứng ngồi ko yên. Ko biết sau này chúng nó còn làm ra chuyện gì nữa ko
Hai ông bà Vương nhìn nhau lắc đầu cười. Có lẻ căn biệt thự này từ hôm nay sẽ náo nhiệt lắm đây...
|