Thế Thân (Kenzy Lisa)
|
|
Chương 20: Thế Thân Diệu Vy ngồi yên lặng trong phòng. Ánh mắt đặt ngoài cửa sổ. Như nghĩ đến điều gì, Diệu Vy đứng dậy đi đến trước bàn trang điểm ngồi xuống. Cô đưa tay gỡ từng bím tóc được tết cẩn thận hai bên vai. Lại tháo xuống kính mắt. Hai tay hơi chần chừ, khẽ nắm chặt, sau đó dần buông lỏng, từ từ đưa lên trán, vén lên tóc mái dài che gần hết đôi mắt. Một đôi mắt nâu sầm mê người hiện ra theo từng lọn tóc được gạt sang một bên. Mi thanh mục tú, làn da trắng nõn, non mềm, gương mặt mịn màng, môi hồng phớt nhẹ, quỳnh mũi nhỏ xinh. Không thể nghi ngờ, đây chính là gương mặt của Sơ Nhi khi chưa trang điểm. Diệu Vy nhìn mình trong gương. Thật giống!! Ngay cả cô còn không thể nhìn ra điểm nào khác biệt, nói chi người ngoài?? Ngồi ngây người nhìn mình trong gương một lát, Diệu Vy đưa tay nhẹ kéo hộc tủ ra, nắm lấy một cây kéo giơ lên trước mặt. Nhớ lại chiều dài mái tóc của Sơ Nhi, Diệu Vy không thương tiếc một đường kéo liền cắt ngắn, ngay lập tức mái tóc cô từ dài đến thắt lưng biến thành dài đến nửa lưng áo. Tóc mái cũng được cắt ngắn lên đến chân mày, lộ ra đôi mắt đẹp đẽ. Cô nhìn tóc mình loà xoà dưới nền nhà ánh mắt không rõ suy nghĩ gì. Lại nhìn mình trong gương, Diệu Vy như đã quyêt định xong điều gì ánh mắt trở nên kiên định. Dọn dẹp một chút, cô lấy chiếc áo khoát mặc vào đi ra khỏi phòng. -"Sơ Nhi đi ra ngoài à con?" Hạ mẹ nhìn thấy Diệu Vy cười hiền lành lên tiếng. -"vâng ạ" Diệu Vy chua xót trả lời. Nhìn xem, mẹ cô còn không thể nhận ra cô, thấy không? Hoặc là nói, ngay từ đầu mẹ chưa từng để ý đến cô a.. Mà thôi, cũng đã quen, không phải sao?! Diệu Vy xoay người đi ra cửa. Hạ mẹ nhìn theo tổng cảm thấy hôm nay Sơ Nhi có chút khác thường. --------------------------------- Bệnh viện. -" Sơ Nhi, con đến rồi à?" mẹ Dư Huy mắt đỏ hoe ngồi ngoài cửa phòng, nhìn thấy Diệu Vy liền mừng rỡ đứng dậy đi đến trước mặt cô. -"con chào bác." Diệu Vy nhẹ mỉm cười. -"ừ ừ, đến là tốt rồi, ba Dư Huy công tác đột xuất, hiện đang ở nước ngoài một tuần sau mới về, một mình bác ở đây trông coi tiểu Huy, theo từ ba ngày trước đây Dư Huy tính tình đột nhiên có vấn đề, mình bác không biết làm sao cả" Dư mẹ vừa khóc vừa nói. -"anh làm sao vậy bác?" Diệu Vy lo lắng hỏi. -"bác cũng không biết, ba ngày trước bác đi làm thủ tục tại bàn tiếp tân của bệnh viện, tiểu Huy nằm nghỉ trong phòng, không biết vì sao khi bác quay lại tiểu Huy lại nằm dưới đất bất tỉnh, máu từ vết thương rỉ ra rất nhiều, mà gạc che mắt lại bị tháo bỏ.." -"bác hoảng sợ vội gọi bác sĩ, bác sĩ nói tiểu Huy quá độ kích động nên ngất đi.." -"Sau đó tiểu Huy tỉnh lại, liền bắt đầu thẫn thờ, không ăn không uống, đã hai ngày rồi, tuy có truyền dinh dưỡng nhưng cơ thể nó làm sao chịu nổi đây?" Dư mẹ khóc nấc lên từng tiếng. -"bác không biết phải làm sao, đột nhiên nhớ đến cháu, nếu là cháu tuểu Huy nhất định sẽ nghe lời, bác cầu xin cháu, hãy cứu giúp tiểu Huy a" ----------------------------------
|
Chương 21 : Tôi Chăm Sóc Anh! Dư Huy yên lặng nằm trên giường, đôi mắt đã tháo băng gạc, ảm đạm không chút ánh sáng nhìn trần nhà. Làn da tái nhợt không chút huyết sắc lộ vẻ yếu ớt, đôi môi khô nứt. Chưa đầy một tuần trông anh gầy hẳn ra, xung quanh anh không khí tịch liêu cô đọng. Diệu Vy đau lòng đến trào nước mắt trước tình trạng của anh. Chỉ mới hai ngày cô không đến thăm anh mà thôi, mà sao đến nông nỗi này? Bởi vì hai ngày gần đây Sơ Nhi luôn đi ra ngoài, nên cô tưởng Sơ Nhi vào bệnh viện ở cùng anh, vì vậy cô không đến bệnh viện. Chỉ hai ngày mà thôi, hiện tại cô thậm chí thấy được hơi thở chán chường bỏ mặc sống chết của anh. Hít một hơi thật sâu, cô bước lại gần anh. Cẩn thận mà máy móc vươn tay ra, khẽ chạm vào mặt anh. Bàn tay cô vì đi ngoài đường lành lạnh áp lên má anh. Dư Huy vì có người chạm vào mình và bị chút lạnh lẽo của tay cô thu hút sự chú ý. Anh từ từ đưa tay lên bàn tay đang đặt trên mặt nắm lấy. Rất nhỏ và mềm mại không xương. Tay con gái? -"Ai vậy?"anh thắc mắc mở miệng hỏi, giọng nói vì lâu không mở miệng mà trở nên khàn đục. -"Là em." Diệu Vy trả lời. Ngay lập tức Dư Huy buông tay cô ra, khuôn mặt trở lại lạnh như băng hàn. -"cô lại đến đây làm gì? cười nhạo tôi? hay là thương hại?" Anh cười lạnh. -"Nghe nói thiếu tôi, anh dở sống dở chết, nên tôi đến xem anh đây" Diệu Vy cười đùa, mở miệng. -"vậy hẳn là cô đã thoả mãn?" Dư Huy đè nén cảm giác đau lòng vừa bị trỗi dậy bởi câu nói vô tình của Sơ Nhi. -"Haha, nhìn xem, Dư Huy vương tử, Dư Huy huấn luyện viên, hoặc là nói.. Dư Huy tổng tài, hiện tại có biết bao nhiêu đáng thương? Ngay cả bản thân cũng chăm sóc không xong để thê thảm như thế này?" Diệu Vy kề sát vào anh châm chọc nói. -"cô..ah..." Dư Huy nghiêng người né tránh khỏi sự tiếp cận của Diệu Vy, lại khiến vết thương nơi ngực bị động nhất thời thở không ra hơi, đau đớn rên rỉ. Diệu Vy hoảng hốt chìa tay ra định đỡ anh nhưng lại do dự sau đó rụt lại. Không thể, nếu không mọi thứ sẽ sụp đổ. -"Sao vậy? đau sao? nhìn xem, ngoài rên rỉ ra anh có thể làm gì?" Diệu Vy tiếp tục trào phúng. -"cút ra ngoài" Dư Huy rống giận. -" tôi không đi" Diệu Vy nâng cằm anh lên tiến đến gần anh nói. -"từ hôm nay do tôi chăm sóc anh" -"Tất cả mọi việc, ăn uống, vệ sinh..." Khi nói đến vệ sinh, Diệu Vy dừng một chút, Dư Huy phẫn nộ nên không nghe được cái gì khác thường, rất nhanh Diệu Vy lấy lại bình tĩnh. Cô nói tiếp. -"hoặc là anh nhanh chóng hồi phục thoát khỏi sự kiềm cặp của tôi, hoặc là.. cả đời như vậy. Ah..Hay là anh vẫn thương tôi? muốn cùng tôi chung với nhau cả đời?" -"Cô... " Dư Huy nghẹn lời.
|
Chương 22: Em Dày Vò Tôi Đến Bao Giờ? Thấy Dư Huy im lặng không trả lời, trong lòng cô ẩn ẩn đau đớn. Xem ra là còn đi.. Thì ra anh yêu chị đến như vậy. Diệu Vy đến gần anh hơn. -"Như thế nào? Anh còn yêu tôi?" Diệu Vy hít một hơi, hồi phục tinh thần, chuyển giọng chế nhạo. -"Đủ, Sơ Nhi, tôi không muốn nghe giọng cô thêm chút nào nữa, cô về đi" Dư Huy nhịn xuống cảm giác bi ai trong lồng ngực trầm giọng nói. -"tôi sẽ ở đến khi nào anh có thể tự tay đẩy tôi ra khỏi phòng. Còn hiện tại, chậc chậc, tay gãy thế này, chân gãy thế kia..." Dư Vy đưa tay chỉ chỉ vào tay, vào chân anh. -"Đủ rồi , tôi thê thảm như vậy cô còn ở đây làm gì? Tình nhân của cô đâu? Vì sao không thấy tới?" Anh châm chọc cười. -"Tôi muốn ở thì sẽ ở, hiện tại anh đuổi được tôi sao?" Diệu Vy nói. Dư Huy đột nhiên trầm lặng. -"Sơ Nhi, em về đi, hãy để tôi yên" Anh nói, rất nhạt. -"Tôi sẽ không đi đâu cả, tôi.. sẽ chăm sóc anh" Diệu Vy lặp lại. -"tôi không cần" Dư Huy lớn tiếng -"anh cần" Diệu Vy không thua kém. -"..." Dư Huy ngẩng ra,hé miệng sẽ nói tiếp.. -"Anh nghỉ ngơi đi, tôi đi ra ngoài một lát"không đợi Dư Huy nói thêm gì nữa, Diệu Vy xoay người mở cửa bước ra ngoài. Dư Huy cứ như vậy há hốc miệng sau đó lại ngậm miệng lại.. . . Khép lại cửa phòng, Diệu Vy trượt dài theo cánh cửa, cô ngồi xổm ngay tại đó hai mắt ngấn lệ. Dư Huy à, xin lỗi anh, em chỉ có thể nói những lời vô tình như vậy kích động tự tôn nơi anh, khiến anh tìm lại được ham muốn sống. . . . Trong phòng, Dư Huy nằm trên giường không nói lời nào, hai mắt vô thần vẫn nhìn chằm chằm trần nhà. -"Sơ Nhi à, em còn định hành hạ tôi bao lâu nữa đây?" Dư Huy lẩm bẩm, một giọt nước mắt lăn dài, trượt từ hốc mắt tràn xuống hai má và biến mất trên chiếc gối. Trong phòng vang nhẹ tiếng thở dài. --------------------------------------- Diệu Vy nghe trong phòng đã yên ắng trở lại, biết anh đã nghỉ ngơi. Cô nhẹ lắc đầu, lau đi nước mắt. Có lẽ anh đã đói, phải đi nấu gì đó cho anh ăn. Bất chợt, một túi khăn giấy được chìa ra trước mặt cô. Cô ngẩng đầu lên nhìn. Đó là một chàng trai trẻ, mái tóc màu vàng kim như những sợi tơ vàng mềm mại rủ xuống mép tai, một đôi mắt màu lam xanh như biển cả. Môi hồng răng trắng, mặc chế phục màu trắng của bệnh viện. -"cảm ơn" cô tiếp nhận khăn giấy, lau nước mắt. -"vì sao chị khóc?" cậu trai trẻ vẫn không đi mà ngồi xổm xuống trước mặt cô, ôn nhu hỏi, thanh âm đặc biệt mềm mại như mái tóc của cậu vậy. -"không có gì, cảm ơn cậu đã quan tâm" Diệu Vy cười nhẹ cũng không nói thêm gì, đứng dậy xoay người rời đi. Chàng trai trẻ cứ đứng đó nhìn theo cho đến khi cô rẽ vào cuối hành lang, mới xoay người dọc theo con đường cũ trở lại phòng mình. Một người mặc áo vest đen theo sau, cúi đầu. -"cậu chủ, thủ tục xuất viện đã làm xong, chúng ta có thể đi được rồi" -"hoãn lại đi, ta muốn ở lại thêm một thời gian" một giọng lạnh nhạt vang lên. -"cậu chủ?" thư kí khó hiểu hoán một tiếng. Cậu trai trẻ ném một cái nhìn qua, thư ký lập tức im miệng. -"đã rõ" thư ký xoay người đi ra khỏi phòng. Còn lại một mình chàng trai trong phòng với ánh mắt sâu xa suy nghĩ. -------------------------------------------
|
Chương 23: Sở Lộ Dã Trong phòng bệnh vip. Một nam nhân trẻ tuổi ngồi trên ghế, một bàn tay nhịp nhàng gõ nhẹ trên mặt bàn, tay kia nắm một xấp tài liệu. Một đầu vàng kim mái tóc, tròng mắt như hải, mũi cao như đao tước, làn môi tà tứ khiến nam nhân như bước ra từ tranh vẽ. Người này cười đến yêu nghiệt, nhưng ẩn sâu trong nụ cười là trái tim bằng đá lạnh như băng. Sở Lộ Dã là tên hắn. . . Sở Lộ Dã cầm trong tay phần tài liệu điều tra về Hạ Sơ Nhi cười đặc biệt tà mị. "Hoa khôi giảng đường. Mức học bình thường. Thay bạn trai như thay áo? .... Điều làm hắn chú ý là năm thứ hai đại học bắt đầu nghiêm túc quen một người, mà đối tượng còn là đối thủ trên thương trường của hắn Dư Huy? Haha, thật thú vị. Nếu hắn giành lấy nữ nhân này của Dư Huy hắn sẽ có phản ứng ra sao nhỉ? Quan trọng là.. Sở Lộ Dã nhìn tấm hình trên tay. Một cô gái với dung mạo tinh xảo,mái tóc nâu đỏ làm cô trở nên nóng bỏng. Hắn rất có hảo cảm với cô gái này, gương mặt mỹ lệ, vóc dáng bốc lửa, đường cong hoàn hảo. Lần trước chạm mặt mặc dù cô mặc rất kín đáo, nhưng không thể phủ nhận, cho dù là vậy, trang phục giản dị cũng không có đủ khả năng che đậy thân hình mỹ miều của cô. Sở Lộ Dã liếm liếm khóe môi, kiều môi câu lên một nụ cười khiến gương mặt con lai của hắn càng trở nên dụ hoặc. Nữ nhân, em là của tôi. Đang đổi nước thuốc tại phòng trực bệnh viện, Diệu Vy không biết mình vừa bị một" con cáo" để mắt đến. Mà đang nằm trong vòng tay Lộ Phi, Hạ Sơ Nhi càng không biết mình "nằm cũng trúng đạn", bị người khác nhầm lẫn cùng đứa em gái mà cô luôn ghét bỏ Diệu Vy. Cũng như không biết, những ngày an lành của mình chẳng còn bao nhiêu trước khi cơn ác mộng mang tên Sở Lộ Dã đang đến gần. -----------------------------------------ta là phân cách tuyến---------------------------- Diệu Vy từ phòng trực bệnh viện mang một tấm chăn cùng gối ngủ trở lại phòng bệnh. Dư Huy nghe tiếng mở cửa hơi ngẩng đầu, cũng không nói gì. Diệu Vy cũng không nhìn Dư Huy mà đi thẳng vào bên trong, đặt thuốc đã đổi tốt lên bàn, cùng cà mèn cháo mà cô mượn căn tin của bệnh viện dùng ninh cho anh. Cô đi vào phòng nhỏ đặt hành lý của bệnh nhân mang ra một cái giường gấp bắt đầu trải giường cho mình. Dư Huy không thấy được nên không đoán ra được cô muốn làm gì, dứt khoát xoay người nằm ngủ, nhưng tinh thần lại sớm bay sang nơi đang không ngừng phát ra tiếng động cùng âm thanh tiếng bước chân di chuyển. Anh rất muốn hỏi.. cô tìm đến anh, tiếp cận anh làm gì? nhưng cuối cùng anh lựa chọn im lặng. . . Diệu Vy trải xong phần nệm hài lòng nở nụ cười. Còn hai tháng nữa mới đến vòng loại toàn quốc, cô có dư dả thời gian chăm sóc cho anh mà không ảnh hưởng đến cuộc thi. Sang năm sau là có kết quả rồi. Khi đó hẳn là Dư Huy đã hoàn toàn bình phục, như vậy cô cũng an tâm hơn mà ra đi. Dư bá bá vẫn đang không ngừng tìm kiếm giác mạc phù hợp cùng anh, nhất định sẽ có thôi. Trước mắt quan trọng là cô cần phải vực dậy anh đã.
|
Chương 24: Đấu Tranh Tư Tưởng : Ăn? Vẫn Là Không Ăn? Diệu Vy bước chầm chậm đến gần anh. Theo từng bước chân cô, đang nhắm mắt giả ngủ Dư Huy trái tim nhắc lên đến cổ họng. Sơ Nhi muốn làm gì? Một mùi hương dịu nhẹ quanh quẩn chóp mũi anh. Không phải mùi nước hoa, mùi này là mùi ..nhựa thông? Vì sao trên người Sơ Nhi lại có mùi nhựa thông? Bất quá thật dễ chịu.. Đang lúc Dư Huy rối rắm về chuyện này thì một mùi hương khác lại tỏa ra. Mùi này là mùi cháo cải. Nếu hỏi tổng giám đốc tập đoàn Dư thị thích ăn gì nhất, đáp án sẽ không là bào ngư vi cá hay bất kỳ món sơn hào hải vị nào mà là cháo cải. Dư Huy có thể ăn liên tục một tuần cháo cải mà không ngán miệng. Tất nhiên là sẽ không ai biết điều này ngoại trừ.. hai người. Một người là thân sinh mẫu thân của Dư tổng. Người còn lại tất nhiên là Diệu Vy, người yêu thầm Dư Huy năm năm. Và có một bí mật là, đối với cháo cải Dư tổng không có khả năng cưỡng lại được. Chẳng hạn món cháo cải lần trước, Dư Huy bảo Dư mẹ đổ đi, lại âm thầm tiếc đứt ruột, lại không mặt mũi kêu Dư mẹ giữ lại. Cũng may Dư mẹ là người "hiểu chuyện", biết con trai mình "sĩ diện", lại hống, lại năn nỉ một phen. Cuối cùng Dư tổng lấy danh vì để mẹ không lo lắng ăn hết cà mèn cháo cải.(*) Vừa ăn vừa âm thầm gật gù, ân, hạt cháo nở đều,nhuyễn, thịt rất mềm, thơm, cải thì phải là cải ngọt, thêm vào đó Dư Huy không thích ăn lá, chỉ thích ăn phần thân, nêm nếm vừa ăn, cải không bị rữa, vẫn giữ độ giòn, ngọt. Phải công nhận lần trước"Sơ Nhi" nấu món này vô cùng ngon, vô cùng hợp ý Dư tổng khiến mỗ nam nhớ mãi. Hiện tại đã hai ngày không có bất cứ thứ gì vào bụng, Dư mẹ sau mấy lần mang thức ăn vào lại thấy Dư Huy kích động sau cũng không lại dám mang bất kỳ thứ gì vào nữa. Không có gì thì thôi không nói, hiện tại nghe mùi bỗng nhiên cảm thấy có chút đói a. Hơn nữa còn là món cháo cải mình thích.. Ăn hay là không ăn đâu? Dư Huy sốt ruột, là ăn vẫn là không ăn? Anh âm thầm đấu tranh tư tưởng, kết quả không cưỡng lại mùi cháo cải càng ngày càng thơm trong phòng mỗ nam nhân giơ tay đầu hàng. Cho nên Dư tổng ngoài mặt lạnh lùng, nhưng hiện tại nghe mùi trong lòng như nở hoa. Bất quá, lát nữa cũng không thể không tiết tháo chấp nhận ngay. Phải ngạo kiều một chút, ân. Mỗ nam nhân trong lòng âm thầm quyết định. -------------------------------------------------------------------------------------------- (*) món này là món ta thích, và những lời miêu tả trên cũng là cảm nhận của ta..kaka -------------------------------------------------------------------------------------------- Diệu Vy tất nhiên không biết những lắt léo trong lòng mỗ nam nhân lúc này, cô đang nghĩ lát nữa làm thế nào để cho Dư Huy chịu ăn hết số cháo này đây? Múc ra một bát nhỏ, Diệu Vy đặt nó lên chiếc tủ bên cạnh giường, đóng nắp cà mèn, đặt lại vị trí cũ, sau đó đứng lên đến gần giường Dư Huy Cô ngồi xuống bên mép giường nhìn anh. Dường như chỉ nhìn thôi là đã đủ thỏa mãn. Năm năm thầm thương, khoảng cách giữa cô và anh vĩnh viễn xa vời vợi, cô chưa từng dám nghĩ, có một ngày cô có thể gần anh đến như vậy.. ...Cho dù.. Chỉ là thế thân. Cô cũng mãn nguyện. Hãy để khoảng thời gian này trở thành hồi ức trường tồn vĩnh viễn với thời gian trong cô đi.
|