Thế Thân (Kenzy Lisa)
|
|
Chương 40 : Tự Vấn Diệu Vy vừa bước vào phòng liền nhìn thấy Dư Huy ngồi ngây người trên giường. Anh đưa hai tay chạm nhẹ vào mí mắt, hơi run rẩy, lại chạm nhẹ lần nữa. Khoé mắt ướt át. Đôi mắt vốn trở nên ảm đạm nay lại phát sáng đến không ngờ. Ánh sáng của hy vọng. Anh.. Anh có thể lần nữa nhìn thấy. Chỉ có những ai từng "mất đi" mới thấu hiểu "có được " là một "ân huệ". Chỉ có những ai trải qua bóng đêm cô đặc mới yêu hơn cái ánh dương rạng rỡ của Mặt Trời. Dư Huy là thật khóc. Ai nói nam nhi không rơi lệ? Niềm vui vỡ oà thì cho dù là ai cũng không nhịn được trào dâng cảm xúc. Thậm chí, Dư Huy hiện tại là vừa khóc vừa cười. . . Diệu Vy lưng tựa cửa nhìn anh vui vẻ chạm vào đôi mắt như một dứa trẻ được kẹo. Ánh mắt cô nhu hoà. Đột nhiên Dư Huy ngẩng đầu nhìn về phía cô. Nơi đó thoang thoảng mùi nhựa thông, là mùi của người anh yêu nhất. So với trước kia, Sơ Nhi của những ngày anh bất hạnh mù loà càng khiến anh yêu sâu sắc. Đàn ông thành đạt họ sẽ không quá để ý đến phụ nữ dập dìu mơ tưởng tiền của họ. Họ có thể ve vãn, tán tỉnh, thậm chí đưa cô ta lên giường. Sau một hồi ái ân nồng cháy, một số tiền chặt đứt tất cả, gọn gàng sạch sẽ. Đó là tác phong của một người đàn ông thành đạt. Họ đã quá "cằn cỗi" để tham gia một cuộc phiêu lưu tình ái. Người duy nhất lọt vào trái tim người đàn ông thành đạt chính là người đã kề vai sát cánh cùng họ những ngày họ đau khổ và gian nan nhất. Tình yêu của anh dành cho Sơ Nhi trước đây, nó bao gồm cả những bồng bột tuổi trẻ. Một đêm tai nạn ập đến bắt buộc anh phải trưởng thành và suy xét nhiều thứ hơn. Cho nên sau khi suy xét nhiều mặt, anh quyết định chia tay cô, vì anh phát hiện Sơ Nhi là người không phù hợp với người phụ nữ trong lòng anh. Đau ngắn hơn đau dài. Anh không yêu cô nhiều như anh vẫn nghĩ, nhưng tình nghĩa ba năm là phải có. Là anh sai, không phải lỗi của Sơ Nhi. Anh đã cứng rắn nhồi nhét ân nhân cứu mạng vào vị trí người yêu. Trừ lần đầu gặp cô tại bên hông siêu thị trái tim anh đập loạn nhịp khi nhìn thấy cô cho mèo ăn, về sau trái tim anh dành cho cô chỉ còn bình lặng. Anh vẫn nghĩ đó là cách anh yêu Sơ Nhi, âm thầm nhưng dai dẳng. Hoá ra anh lầm. Anh chỉ là nhầm lẫn giữa cảm kích và tình yêu mà thôi. Thế nhưng qua một đêm anh thay đổi Sơ Nhi cũng đổi thay. Cô gái nhỏ anh từng ngộ nhận là yêu từng bước từng bước len lỏi vào tim anh. Là vì tình cảm của cô quá mãnh liệt nên anh cảm nhận được? Là vì cô toàn tâm toàn ý chăm lo cho anh? Hay là vì cô ở lại cạnh anh những ngày gian khó? Anh không rõ, nhưng ngày lại ngày trôi qua, tình cảm của anh lại càng rõ ràng hơn. Anh yêu cô. -----------------------------
|
Chương 41 : Ấm Áp Hiếm Hoi -"Lại đây" Dư Huy "nhìn" về phía cửa, nhẹ đưa tay lên, mở miệng. Diệu Vy sửng sốt, sau đó chậm rãi đi lại. Dư Huy kiên nhẫn đợi cô nắm lấy tay anh. Đôi tay mềm mại, nhỏ xinh thơm mùi nhựa thông. Ngay khi Diệu Vy chạm tay vào tay anh, Dư Huy liền nắm chặt tay cô, kéo cô vào lòng. Diệu Vy giật mình, nhưng sợ làm động vết thương nơi ngực anh, cũng không giãy giụa, cô tìm một tư thế ít đặt sức nặng vào cơ thể anh nhất rồi yên tĩnh tựa vào anh. Dư Huy phát hiện ra hành động nhỏ của cô chợt mỉm cười. Anh ôm chặt cô hơn, để cô nép hẳn vào anh. Diệu Vy kinh ngạc, sau lại khẽ mỉm cười, cũng theo ý anh dựa vào lồng ngực anh. Hai tay hơi do dự sau đó vòng ra phía sau ôm lấy thắt lưng anh. -"Sơ Nhi.." Anh gọi. -"...." Diệu Vy thân mình đột nhiên cứng đờ, hạnh phúc cảm vừa dâng lên lập tức tan biến. Cô khép hờ mi mắt, ngăn không cho cảm giác mặn đắng tràn lên đến khoang miệng. -"vâng" Cô mềm giọng trả lời. -"Anh, sẽ có cơ hội lại nhìn thấy ánh sáng" và.. nhìn thấy em.. Dư Huy giọng không che giấu được vui mừng. -"mừng cho anh" Diệu Vy đưa tay sờ mặt anh, dịu dàng trả lời. -"khi nào tiến hành phẫu thuật ?" Cô hỏi tiếp. -"Khoảng mười ngày nữa, đến lúc đó, người đầu tiên anh muốn nhìn thấy là em, có được không? -"Được" Vừa hay hôm đó là ngày công bố kết quả, như vậy hôm đó sẽ là ngày cuối cùng chúng ta nhìn thấy mặt nhau đi. Diệu Vy tiếp tục chạm tay vào má anh, vuốt ve. -"Cảm ơn em. Anh yêu em, Sơ Nhi của anh, chúng ta.." bắt đầu lại từ đầu đi. Dư Huy lời còn chưa nói hết đột nhiên trên môi xúc cảm mềm mại nuốt hết nửa câu sau của anh. Dư Huy kinh ngạc. Quen nhau ba năm, đây lại chính là nụ hôn đầu của anh. Mọi khi anh chỉ nhẹ đặt nụ hôn lên trán cô. Hiện tại.. Anh phát hiện ra, tư vị còn đặc biệt ngọt ngào., Thật ra đây cũng là nụ hôn đầu của Diệu Vy, cô chỉ không muốn nghe anh nói câu quay lại cùng Sơ Nhi mà theo bản năng hành động. Chạm nhẹ vào anh, sau đó chậm rãi liếm nhẹ bên ngoài. Dường như không biết tiếp theo lại phải làm gì, Diệu Vy bối rối rời khỏi môi anh. Lại bị anh kéo giật ngược lại, đảo khách thành chủ, trên đôi môi ngọt ngào của cô càn quét, công thành chiếm đất. Lại nói, con trai trong vấn đề này lại chính là thiên tài, vô sự tự thông. Cho nên rất nhanh Dư Huy liền nắm được kỹ thuật hôn Diệu Vy, khiến cô từng ngụm thở dốc đỏ bừng mặt. Nhận thấy nguy cơ "củi khô lửa bốc", lại hôn thêm một chút sẽ xảy ra chuyện, Dư Huy miễn cưỡng luyến tiếc rời đi đôi môi cô. -"Sơ Nhi.." Dư Huy giọng khàn khàn, nỉ non. Diệu Vy nhìn anh. -"Gọi em là.. My-a" cô ngẩn đầu, hôn anh, nhẹ nói vào tai anh. Đó là chữ ký của cô trên mỗi bức tranh đoạt giải. My-a : MÃI YÊU ANH. -"My-a?" Dư Huy lặp lại. Có chút khó hiểu. -"Đừng thắc mắc, tên này có ý nghĩa đặc biệt đối với em. Đêm nay, cũng là đêm đặc biệt của em.. Gọi tên em như vậy, được không?" Diệu Vy nước mắt lưng tròng nhìn anh, cố gắng để giọng mình bình tĩnh. Xin anh hãy đồng ý, em không muốn giây phút chúng ta là của nhau anh vẫn mãi gọi tên chị ấy. Diệu Vy đau đớn. -"Được" Dư Huy đưa tay sờ vào mặt cô, mỉm cười. Diệu Vy quay mặt đi, nước mắt trào ra. Đêm nay, em là của anh.
|
Chương 42: Không Hối Hận Diệu Vy là từ trong vòng tay của Dư Huy tỉnh lại. Cô hơi rụt thân mình, liền bị một cơn đau nhứt dưới hạ thân làm cho cứng đờ. Đau quá. Nhớ đến đêm qua, anh một lần lại một lần muốn cô, Diệu Vy khuôn mặt đỏ ửng. Khoé mắt ẩn ẩn lệ quang. Cuối cùng... Cuối cùng cô cũng thuộc về anh. Như vậy, đối với cô đã đủ. Diệu Vy hơi nghiêng người, ngẩng đầu nhìn anh. Dư Huy an tường nhắm mắt ngủ. Diệu Vy ngây ngốc mỉm cười, rướn người hôn môi anh. Cô đang định ngồi dậy thì một cánh tay cứng cáp hữu lực lôi cô vào một vùng ấm áp. Diệu Vy sửng sốt. -"Em ngủ thêm đi" Dư Huy âm thanh truyền từ trên đầu của cô, trầm trầm và ấm áp. Diệu Vy xoay người ôm lấy anh, vùi mặt vào ngực anh cười khẽ. -" mau dậy thôi, một lát mẹ anh đến thì chết" -"vì sao lại chết?" Dư Huy trêu chọc. Diệu Vy đỏ bừng mặt, sinh hờn dỗi không trả lời anh. Anh còn dám hỏi vì sao? Nhìn cô xem, toàn thân xích loã, quần áo văng đầy đất, cả người vết hôn xanh xanh đỏ đỏ, còn có không khí mùi vị mờ ám, nếu Dư bá bá cùng Dư bá mẫu đến, lúc đó cô còn không xấu hổ chết? Diệu Vy bước xuống giường, thu dọn một chút, sau đó ôm đồ vào phòng tắm xử lí bản thân. Nước ấm làm cho cô thư thái không ít. Tầm mười phút sau, cô bê ra một chậu nước ấm, bắt đầu thay Dư Huy vệ sinh. Lại mở cửa sổ cho phòng thông thoáng, phi tan chứng cứ phạm tội. Cả một quá trình Diệu Vy xấu hổ không mở miệng, mà Dư Huy chỉ cười tủm tỉm lắng nghe tiếng bước chân của cô, sau đó di chuyển tầm nhìn theo nó. Mặc dù biết rõ Dư Huy là không nhìn thấy mình, nhưng Diệu Vy khuôn mặt vẫn không nhịn được đỏ bừng xấu hổ. Cô trừng mắt nhìn anh, sau đó bất đắc dĩ quay đi. Ai kêu anh không nhìn thấy được cô sinh khí chứ? Mà Dư Huy đương nhiên cảm nhận được "Sơ Nhi" ai oán tầm mắt, chỉ là trang cái gì cũng không cảm nhận được, anh sợ cô gái nhỏ của anh thẹn quá thành giận a. Cứ thế, hai người mỗi người theo đuổi một suy nghĩ, ngược lại không khí vô cùng hoà hợp ấm áp. Diệu Vy vừa làm xong tất cả thì ngoài cửa phòng có tiếng gõ cửa. Cô đi đến mở cửa ra, liền nhìn thấy ngoài cửa có ba người. Dư ba, Dư mẹ, cùng... Âu Thần? Chỉ thấy Dư ba Dư mẹ cười mỉm mỉm ý vị thâm trường nhìn mình, Diệu Vy âm thầm ảo não, trứng sao khôn hơn vịt được, cũng phải, tối qua không có ai làm phiền cả, nghĩ lại chắc là không phải "trùng hợp" a. Diệu Vy nghĩ đến đây liền nhận ra" sự thật", cô hung hăng trừng mắt nhìn về phía gương mặt "ngây thơ" Dư Huy đang ngồi bên kia, đổi lại một trận cười to của Dư mẹ. Mà Âu Thần khuôn mặt ảm đạm nhìn Diệu Vy, không nói lời nào. Diệu Vy nhìn thẳng vào mắt anh, thấy được sự thất vọng cùng đau khổ, cô có chút áy náy. Quyết định của cô đêm qua có thể sẽ khiến mai đây cô đớn đau thật nhiều Nhưng cô tuyệt không hối hận.
|
Chương 43 : Hạnh Phúc Nhỏ Nhoi Tại ghế đá công viên trong khuôn viên bệnh viện. Âu Thần ngồi bên cạnh Diệu Vy, khuôn mặt buồn bã. -"Cậu.. " Âu Thần khô khốc mở miệng. -"Ừ.." Diệu Vy nhàn nhạt gật đầu. Âu Thần không thể tin tưởng nhìn Diệu Vy. Rõ ràng cô đã quyết định rời đi lại vẫn quyết định.. cùng anh ta? Diệu Vy, càng ngày mình càng khoing hiểu được cậu. -"Tớ muốn lưu giữ kỷ niệm đẹp nhất cùng anh ấy. Tớ ..không hối hận" Hối hận sao? Không hề! Đúng vậy, cô tuyệt không hối hận cho đi thứ quan trọng của mình cho anh. Cô là tự nguyện. Diệu Vy nhẹ mỉm cười hạnh phúc. Cô hiện tại quả thật rất hạnh phúc, cho dù chỉ là hạnh phúc rất ngắn ngủi và có thời hạn. -"Cậu sẽ vẫn làm bạn cùng mình chứ? Mình.. biết mình hơi ích kỷ, nhưng cả cuộc đời mình chỉ có cậu là người bạn thân duy nhất, mình thật sự không muốn mất cậu" Diệu Vy buồn buồn lên tiếng. Cô thật tâm không muốn mất Âu Thần. Nhưng nếu Anh không muốn cô cũng không ép. -"..." Âu Thần trầm mặc. Bạn bè sao? Diệu Vy a Diệu Vy, cậu thật biết cách khiến tớ không thể từ chối. Thế nhưng, tớ lại cam tâm tình nguyện làm "bạn" để được ở bên cậu. -"Được" Âu Thần khép hai mắt nhợt nhạt trả lời. Diệu Vy kinh hỉ quay sang nhìn Âu Thần, trên mặt vui mừng không thể che giấu hết. Cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho trường hợp xấu nhất- mất đi anh- người bạn thân nhất của mình. Không ngờ anh lại đồng ý, dù là hư tình hay giả ý cô cũng vô cùng vui vẻ với kết quả này. Diệu Vy thật sâu nhìn Âu Thần, trong mắt tràn đầy cảm kích. Âu Thần nhìn ánh mắt Diệu Vy tràn đầy là ảnh ngược của mình, trong lòng âm thầm cười khổ, đưa tay xoa đầu Diệu Vy. Nhỏ ngốc, đừng nhìn tớ như vậy, thể như trong mắt cậu chỉ có tớ, tớ sẽ ngăn không được lòng mình hy vọng, hy vọng thật ra cậu cũng thích tớ phải không? Cho dù tỉ lệ là vô cùng nhỏ nhoi...?! ------------------------------------------- Trong phòng bệnh. Dư mẹ tủm tỉm nhìn con trai. Đêm qua động tĩnh không nhỏ nga. Mặc dù phòng cách âm rất tốt, nhưng làm sao tránh được đôi tai "chó" của dân bát quái đây. -"tiểu Huy, làm không sai" Dư ba hào phóng khen tặng con trai dũng mãnh. Dư Huy khuôn mặt hắc tuyến. Anh dở khóc dở cười . Thật sự là không biết nói gì.. Chỉ là anh cũng nhịn không được vui vẻ. Cô là lần đầu tiên. Anh không thấy, nhưng anh cảm nhận được sự cản trở của tấm màng kia, cùng với sự đau đớn mà cứng đờ cơ thể của cô ấy. Lần đầu tiên của cô thuộc về anh. Như vậy cũng đồng nghĩa với việc cô cùng người đàn ông kia không có chuyện gì xảy ra cả. Cô ..là của anh. Cả tâm hồn và thể xác. Dư Huy cả người chìm trong hạnh phúc. Dư ba cùng Dư mẹ cũng vui mừng cho con trai.
|
Chương 44 : Chó Cắn Chó Trong khi bên này một mảnh an tường ấm áp, thì bên kia Hạ Sơ Nhi đang khổ sở tìm cách thoát đi sự khống chế của Sở Lộ Dã nhưng không thành công. Càng ngày Sở Lộ Dã càng điên cuồng sử dụng các loại thuốc, dụng cụ tình dục trên người cô. Về phía Hạ gia cùng trường học, với thế lực của Sở Lộ Dã, tuỳ tiện một cái tin nhắn nói Hạ Sơ Nhi đi du lịch nước ngoài liền giải quyết nhanh gọn. Cho nên, Hạ Sơ Nhi bị giam lỏng tại nơi này đã gần hai tháng vẫn không có người phát hiện. Hạ Sơ Nhi sau vài lần phản kháng ăn mệt, sau khôn ra, không dám trực tiếp sử dụng tiểu thủ đoạn chạy trốn nữa mà âm thần sắp đặt bẫy dụ Sở Lộ Dã vào tròng, thoả mối hận. Sở Lộ Dã không biết mình đang bị Hạ Sơ Nhi tính kế vẫn như thường thoả mãn thú tính trên người cô ta. . . Một tuần sau, tại bách hoá. Sở Lộ Dã tà tà nụ cười nhìn nữ nhân đang đi bên cạnh. Hạ Sơ Nhi gần đây đặc biệt tỏ ra ngoan ngoãn, nên Sở Lộ Dã cũng không lại kìm kẹp cô ta như lúc trước. Thỉnh thoảng sẽ mang cô ta đi dạo phố, mua sắm những thứ đồ cô ta muốn. Hắn đang âm thầm đắc ý mình điều giáo Hạ Sơ Nhi vô cùng tốt. Hiện tại đều trở thành " công cụ ấm giường kiêm dụng cụ tiết dục chất lượng cao". Hừ, hoa khôi giảng đường thì lại như thế nào? Còn không phải dưới thân hắn van xin? Sở Lộ Dã vạn vạn không ngờ Hạ Sơ Nhi mà hắn vẫn ngỡ mình đã nắm trong tay đang tính toán dồn hắn vào chỗ chết. . . Hạ Sơ Nhi đích thật hận Sở Lộ Dã hận thấu xương. Để thuận tiện cho việc xem cô như công cụ tình dục, Sở Lộ Dã đã tiêm cho cô một mũi vô sinh. Từ nay hai chữ "làm mẹ" đối với cô vô duyên, vĩnh viễn chỉ là một giấc mộng xa vời. Nếu không phải tình cờ cô nghe hắn trò chuyện cùng thư ký, có lẽ cô sẽ không bao giờ biết được sự thật bi ai này. Hận Sở Lộ Dã nhưng Hạ Sơ Nhi càng hận Diệu Vy hơn. Chính con khốn đó đã khiến cô rơi vào tình cảnh này. -"tao sẽ không tha cho chúng mày, một đứa cũng không tha" Hạ Sơ Nhi ánh mắt độc ác nhìn theo bóng lưng của Sở Lộ Dã, rít gào qua kẽ răng. Cô đã tính toán rất kỹ kế hoạch. Hơn nữa còn thông đồng cùng thư ký của hắn ta. Vì mục đích Hạ Sơ Nhi không ngại câu dẫn cấp dưới Sở Lộ Dã vì cô ta bán mạng. Lần này, nhất định có thể lấy mạng Sở Lộ Dã. Hạ Sơ Nhi âm âm cười cười. ------------------------------------
|