Thế Thân (Kenzy Lisa)
|
|
Chương 35 : Ký Hoạ Cùng lúc đó, tại thư phòng. Sở Lộ Dã tà mị cười cười nhìn màn hình truyền đến hình ảnh Sơ Nhi hoảng sợ khuôn mặt. Nghĩ đến đêm qua điên cuồng, Sở Lộ Dã liếm liếm khoé môi, đột nhiên nhớ đến chuyện gì, đôi mắt trở nên âm trầm. Vốn Sở Lộ Dã nghĩ, mang Sơ Nhi làm vợ cũng tốt. Danh chính ngôn thuận nuốt trọn Hạ gia. Nhưng đêm qua, khi tiến vào, hắn lại phát hiện ra một chuyện. Cô ta không phải Xử Nữ. Một nam nhân có lòng tự tôn cao như hắn sao có thể cho phép bản thân dùng lại đồ người khác đã xài? Bất quá, dù sao cô nàng cũng chỉ là một món đồ chơi có giá trị lợi dụng mà thôi, cũng không nhất thiết phải để ý đến vấn đề này. Xem như dụng cụ phát tiết cũng không sai . Đợi khi nuốt được Hạ gia, sẽ tuỳ cơ xử lý. Cứ như vậy, Sơ Nhi không biết cuộc sống sau này của mình đã được định đoạt. ---------------------ta là phân cách tuyến thời gian---------------------------------- . . . Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chỉ còn ba tuần nữa là đến ngày tổ chức cuộc thi. Diệu Vy gần đây vì chuẩn bị cho vòng toàn quốc tuần tới, trở nên đi sớm về trễ. Cô thậm chí còn không phát hiện, cái đuôi phiền phức Sở Lộ Dã từ lâu đã không còn tái xuất hiện trước mặt cô nữa. Thật ra thì anh ta có xuất hiện hay không xuất hiện, Diệu Vy cũng không nhiều để ý, bởi vì cô không quan tâm. Tuy cô không còn có thể mọi lúc mọi nơi xuất hiện bên cạnh Dư Huy, nhưng những lúc bôi thuốc cho anh, Diệu Vy luôn có mặt. Và bởi vì vậy, hầu như cô phải di chuyển qua lại giữa hai bên liên tục. Có hơi mệt, nhưng không hề gì. Cô muốn ở bên cạnh anh cho đến ngày anh khôi phục, sau đó.... . . . Hiện tại Dư Huy đã dần tốt lên, bác sĩ có nói, khoảng mười ngày nữa cho anh đi kiểm tra, nếu xương trên cơ bản đã bắt đầu về vị trí liền có thể bắt đầu tập đi trở lại. Điều này làm Dư mẹ lệ nóng doanh tròng. Mà Diệu Vy cũng mừng rơi nước mắt. Trong những việc làm hàng ngày của Diệu Vy, hiện tại nhiều thêm ra một việc, đặt anh lên xe lăn đẩy đi tắm nắng vào mỗi sáng sớm vòng quanh công viên bệnh viện. Hôm nay cô mang anh ra ngoài, một lát Âu Thần sẽ qua đón cô đến địa điểm tập trung. Vì vậy, trên vai cô còn mang theo một vài thứ đựng dụng cụ vẽ. ---------------------------------- Tại một khu vực nắng có vẻ tinh khôi, Diệu Vy mang anh đến đó, để anh tắm nắng. Còn mình ngồi gần đó nhìn anh. Ánh nắng ban mai rọi trên người anh, phát sáng trên gương mặt tuấn mĩ. Áo sơ mi trắng sọc xanh của bệnh viện che giấu đi đường cong nam tính của anh, ngược lại tăng thêm phần nhu hoà. Xe lăn không làm anh nhìn yếu đi, mà tựa như một thứ đồ vật trang sức cho anh vậy. Cảm nhận được ánh nắng ấm áp ôm ấp vỗ về mình, Dư Huy đưa tay lên như muốn chạm vào sợi nắng. Diệu Vy nhìn anh, chợt một ý nghĩ lướt qua, cô tháo xuống đồ đạc trên vai, lôi ra khung tranh bắt đầu ký hoạ. Trên tranh, anh dần hiện ra, tuấn tú và mẫu mực. -------------------------------------
|
Chương 36 : Bị Giam Lỏng Âu Thần đợi tại cổng bệnh viện đã hơn mười phút, mà cô vẫn chưa xuất hiện. Anh cho xe vào khu vực đỗ, bước xuống hướng bên trong bệnh viện đi thẳng. Anh chợt nhìn thấy bên công viên, người ta xúm lại một vòng tròn, nhìn một cái gì đó. Điều kỳ lạ là, họ xem rất trật tự, không bàn tán ồn ào, giống như sợ làm phiền cái gì vậy. Anh định nhìn xem còn đường nào khác vòng qua hay không, chợt nhìn thấy một nửa gương mặt nhìn nghiêng quen thuộc. Là Diệu Vy. Anh vui vẻ tiến đến gần, vừa há miệng định gọi, anh chợt im lặng. Kia là ai? Chỉ thấy trong tranh là một chàng trai tinh tế soái khí, theo tầm nhìn của cô lia qua bên kia, Âu Thần liền sững sờ. Dư Huy?? Giám đốc trẻ tuổi Dư Thị, không may mắn bị tai nạn giao thông dẫn đến mù loà. Sự nghiệp kết thúc? Vì sao Diệu Vy lại vẽ anh ta? Trong lòng Âu Thần, từng hồi chuông cảnh báo vang vọng. ----------------------------------- Sơ Nhi mở mắt mông lung nhìn căn phòng, cô không nhớ rõ là mình đã bị nhốt ở đây bao nhiêu ngày. Bởi vì mỗi lần Sở Lộ Dã hung hăng xỏ xuyên qua cô đều bịt mắt cô lại. Mỗi một lần như vậy, cô đều bị dày vò đến ngất đi, khi tỉnh lại cũng không rõ là vẫn là ngày hôm đó hay đã qua ngày hôm sau. Có lần cô kháng cự, kết quả Sở Lộ Dã như phát điên dùng roi đồ chơi tình dục liên tục đánh cô. Nhiều lần như vậy, kết quả đều sống dở chết dở, Sơ Nhi liền không lại dám phản kháng. Dần dần Sở Lộ Dã cũng gần gũi cô hơn. Chỉ là cô không hiểu, vì sao anh ta lại đối xử với cô như vậy? Quá nhập tâm suy nghĩ nên Sơ Nhi không phát hiện ra trong phòng nhiều thêm một người nam nhân. . . Sở Lộ Dã hai mắt lạnh nhạt nhìn đang ngây ngốc suy nghĩ trên giường Sơ Nhi. Hắn trên tay bê một bát cháo bào ngư còn nhiệt đang bốc khói hướng cô đi đến. -"Đang nghĩ cái gì?" trầm trầm mê hoặc giọng nói vang lên. -"tôi muốn về nhà." Sơ Nhi giật mình, ngẩng đầu lên nhìn, khi phát hiện người đến là Sở lộ dã liền đối với anh ta nói. Trong giọng pha lẫn cầu xin. -"được. Khi nào em ngoan hơn, tôi sẽ cho em về nhà" Sở Lộ Dã tà tứ cười cười, đặt bát cháo lên bàn, một phen ôm Sơ Nhi vào lòng, nhẹ thổi hơi bên tai cô. Sơ Nhi xấu hổ trầm mặc. Bởi vì Sở Lộ Dã không ngừng điều giáo cô nên đương nhiên cô hiểu ngoan hơn ở đây là gì. Vì thế cô nhận mệnh nhắm mắt. Trong phòng một lúc sau liền truyền ra tiếng nữ nhân nhè nhẹ rên rỉ đau đớn, tiếng nam nhân hưng phấn gầm nhẹ, tiếng roi va chạm vào da thịt, còn có tiếng thở gấp mị tình... ---------------------------------
|
Chương 37 : Mình Yêu Anh Ấy Ngồi trong xe Âu Thần, Diệu Vy nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt anh trong bức hoạ. -"Diệu Vy.. cậu?!" Âu Thần một bên lái xe, một bên ngập ngừng mở miệng hỏi, gương mặt trắng bệch. -"Ừ" giống như hiểu được lời ngập ngừng của Âu Thần mang hàm nghĩa gì, Diệu Vy gật đầu, ừ một tiếng. Âu Thần chỉ cảm thấy trong lòng đau nhói. Anh vẫn là đến trễ sao? -"Vậy tại sao cậu lại lựa chọn đi du học?" Âu Thần chưa hết hy vọng. -"Vì mình cần thời gian và không gian quên anh ấy" Diệu Vy giọng nói vô cùng nhẹ. -"Tại sao? Cậu không phải..?" Âu Thần kinh ngạc. -"Ừ, mình yêu anh ấy, nhưng người anh ấy yêu là chị mình" Diệu Vy cười nhẹ. -"Sơ Nhi?" Âu Thần cao giọng. -"Ừ" Diệu Vy ừ xong cũng không lại hé miệng, nhắm mắt dưỡng thần. Âu Thần nhìn Diệu Vy, anh có rât nhiều điều muốn hỏi, thế nhưng, khi thấy được vẻ mệt mỏi trong mắt cô đột nhiên lời đến bên môi liền dừng lại. Anh mím môi có chút suy nghĩ. Sau đó đôi mắt loé lên vẻ kiên định. -"Diệu Vy, mình thích cậu" Âu Thần cho xe vào lề đường, dừng lại sau đó quay sang Diệu Vy lên tiếng. Im lặng. Diệu Vy có chút kinh ngạc khi đột ngột nghe được câu nói của Âu Thần. Âu Thần thích cô? Diệu Vy trầm mặc. -"mình cũng thích cậu" Diệu Vy mở mắt, nói. -"Nhưng là thích như một người bạn" không đợi Âu Thần kịp mừng rỡ, Diệu Vy liền nói tiếp. Âu Thần gương mặt thoáng biến đổi. -"Diệu Vy.." anh khô khan gọi tên cô. -"Thật xin lỗi" Diệu Vy quay sang nhìn thẳng vào anh, mở miệng. Âu Thần nhìn Diệu Vy âm thầm cười khổ, biết rõ là không có hy vọng, lại nhịn không được chờ mong. -"Mình đợi cậu quên anh ta" Âu Thần nói xong mở khoá xe tiếp tục hướng đến địa điểm tập hợp. Diệu Vy cũng không có mở miệng. Tính tình Âu Thần như thế nào cô rất rõ, trừ khi cậu ta tự buông bỏ, nếu không cho dù trời có sập xuống, cậu ta cũng nhất quyết không buông tha. Tuỳ tiện vậy. Tình cảm là thứ không thể dùng lý trí áp đặt. Âu Thần giống cô, cả hai đều yêu một người không yêu mình. Ngay cả cô còn không thể ngăn bản thân yêu Dư Huy, sao có tư cách quản không cho Âu Thần yêu cô đây? . . Diệu Vy bàn tay lướt nhẹ trên tờ giấy vẽ. Tám năm trước, khi cô còn là một con nhóc mười tuổi, có lần đã từng hướng Âu Thần nói chuyện. Cô nói, cô sẽ không vẽ người, trừ khi đó là người cô yêu. Và bao nhiêu năm qua, tranh của cô đoạt giải vô số, nhưng không hề có một bức tranh vẽ người. Hiện tại.. Cô muốn vẽ anh vào trái tim, đóng khung anh lại và chôn sâu vào trí óc. Hai người một đường im lặng đến địa điểm tập hợp. ---------------------------------- Votes gì mà ít thế này.==! Tuy cũng không phải câu votes gì, nhưng nói thật nhìn lượt votes lác đác vầy ta lười viết lắm. Truyện không đạt yêu cầu của các nàng à? góp ý xem nào?
|
Chương 38 : Kinh Hỉ Cùng lúc đó. Sân bay. Dư ba râu ria xồm xoàm lại che giấu không được vẻ vui mừng trên gương mặt tiều tuỵ. Vừa bước xuống sân bay từ Pháp trở về, ông nhịn không được mở điện thoại gọi cho Dư mẹ. -"Alo, ông à?" đầu giây bên kia Dư mẹ lên tiếng. -"Bà nó, tìm.. tìm.. được rồi" Dư ba khoé mắt ướt át, giọng có chút run rẩy mở miệng. -"tìm được cái gì? ông đã xuống sân bay chưa?" Dư mẹ khó hiểu, có việc gì khiến chồng bà gấp gáp như vậy? -"tìm.. tìm được nhãn cầu thích hợp cho tiểu Huy rồi" Dư ba nén nghẹn ngào khóc nấc trong điện thoại nói ra tin vui cho Dư mẹ. Đầu dây bên kia, Dư mẹ sững sờ. -"ông, ông nói là thật?" Dư mẹ gần như kích động hét lên trong điện thoại. -"Thật.." Dư ba vừa khóc vừa cười khẳng định. ------------------------------------ Tại biệt thự Sở gia. Hạ Sơ Nhi lê thân thể chằng chịt vết roi cùng vết hôn ngân xanh tím đi vào phòng tắm. Nhìn bản thân trong gương Sơ Nhi kinh ngạc. Cô gái trong gương vẫn gương mặt xinh đẹp, nhưng làn da vì quá lâu không tiếp xúc ánh mặt trời trở nên tái nhợt. Vẻ non nớt ngây thơ của thiếu nữ đã rút đi đổi lại gương mặt một người đàn bà quyến rũ. Cô run rẩy đưa tay về phía gương vuốt mặt mình trong gương. Người này.. Là cô sao? Hảo xa lạ.. Sở Lộ Dã tên cầm thú này dằn vặt cô hơn một tháng, cô hiện tại không nhận ra bản thân.. Đột nhiên trong đầu hiện ra hình ảnh đêm qua, những lời nói của Sở Lộ Dã văng vẳng bên tai. -"Sơ Nhi a, từ ngày tôi thấy em trong bệnh viện tôi đã thích em, tôi theo đuổi em lâu như vậy em lại không mảy may đả động, tôi biết những bó hoa tôi tặng em đều bị em vứt vào sọt rác. Em thật nhẫn tâm a" -"Thế nào? Em theo tôi vì cuối cùng em đã nhận ra thằng mù kia không thể mang lại chộc sống giàu sang phú quý cho em nữa?" Sở Lộ Dã bóp cằm Sơ Nhi bắt cô ngẩng đầu. -"Không có.. đau quá, anh ..buông tôi..ra" Sơ Nhi giãy giụa. Trong đầu lại vô cùng nghi hoặc, hoa? bệnh viện? theo đuổi? thằng mù? Đó là những thứ gì? Một cơn đau buốt từ hạ thân truyền đến khiến Sơ Nhi hít một ngụm khí lạnh, đau đớn rên rỉ. Không dạo đầu, không vuốt ve, không gì cả, Sở Lộ Dã hai mắt lộ ra hung ác, cứ như vậy tiến thẳng vào cô. Sơ Nhi đầu trống rỗng không thể suy nghĩ, cứ như vậy hùa theo Sở Lộ Dã nhằm giảm bớt cảm giác đau đớn xé rách. Hiện tại thanh tỉnh cô mới có thể suy xét những câu nói của Sở Lộ Dã. Rất có thể Sở Lộ Dã nhầm lẫn mình cùng con khốn Diệu Vy. Nghĩ đến đây, trong mắt Sơ Nhi hiện lên oán độc. Hai tay bóp chặt vào nhau đến trắng bệch. Sơ Nhi chợt nghĩ đến mọi dày vò nhục nhã cũng như đau đớn mà mình phải chịu đựng đều là do Diệu Vy gây ra liền hận ý mãnh liệt. Vì cái gì cô phải bị chà đạp thế này còn nó thì nhởn nhơ bên ngoài? Nếu cô đã tàn tạ, vậy thì cùng nhau phá huỷ đi. Sơ Nhi hai mắt lâm vào điên cuồng.
|
Chương 39 : Niềm Vui Diệu Vy trở về bệnh viện liền gặp được Dư mẹ đang đứng trò chuyện cùng bác sĩ. Cô đứng một bên chờ hai người nói chuyện xong. Nhìn Dư bá mẫu khuôn mặt hớn hở Diệu Vy có chút tò mò, rốt cuộc là chuyện gì mà Dư bá mẫu lại vui vẻ như vậy. Cô nhìn vào trong phòng. Chợt cửa phòng mở ra, Diệu Vy nhìn thấy Dư ba từ trong bước ra ngoài liền hiểu rõ. Thì ra là Dư bá bá trở lại a. Nhưng cũng không nên vui như vậy đi? Diệu Vy kinh ngạc khi thấy Dư bá mẫu ôm lấy Dư bá bá, hai người cùng nhau cười. Dư mẹ ánh mắt đảo qua, thấy Diệu Vy đang đứng nhìn về phía này ánh mắt vui mừng. Bà vẫy tay với Diệu Vy sau đó cất tiếng gọi. -"Sơ Nhi" Diệu Vy thân hình cứng đờ. À... Hiện tại cô đúng là đang sắm vai "Sơ Nhi" nha. Diệu vy cúi đầu đi đến chỗ Dư mẹ cùng Dư ba -"Sơ Nhi a, con biết tin vui gì chưa?" Dư mẹ tròng mắt đỏ hoe toe toét cười hỏi Diệu Vy. Tin vui? Diệu Vy khó hiểu nhìn Dư ba cùng Dư mẹ. - "Tin gì ạ?" cô hỏi -"Dư bá bá con đã tìm được nhãn cầu thích hợp cho tiểu Huy." Dư mẹ mừng rỡ khôn xiết cao hứng nói với Diệu Vy. -"Thật không ạ?" Diệu Vy không thể tin được nhìn Dư mẹ. Được cái gật đầu khẳng định của Dư mẹ vẫn chưa đủ, Diệu Vy ngẩng đầu nhìn Dư ba tìm kiếm câu trả lời. Dư ba hoà ái cười cười gật đầu cùng Diệu Vy. Ngay lập tức Diệu Vy nước mắt tràn đầy gương mặt . Đưa tay ôm chặt miệng mình, lệ từng giọt từng giọt trào ra như mưa. Cô bị tin vui bất ngờ làm cho mừng rỡ vô cùng. Đây.. Không phải mơ phải không? Anh sẽ lại nhìn thấy? Đôi mắt kia sẽ lại sáng rạng rỡ như những vì sao? Diệu Vy vừa khóc vừa cười. . . Dư mẹ mỉm cười, đẩy lưng Diệu Vy ,nghiêng đầu về hướng phòng bệnh ý bảo cô đi vào. Diệu Vy gạt nước mắt gậy đầu, sau đó đi nhanh vào phòng. . . Dư ba cùng Dư mẹ nhìn nhau cười. Đối với "Sơ Nhi" cả ông lẫn bà đều vô cùng hài lòng, đồng thời thương xót. Sự chăm sóc tận tuỵ của cô hai ông bà đều nhìn thấy bằng mắt ghi nhớ bằng tim. Rất nhiều cô gái sẽ lựa chọn rời đi một người yêu tàn tật, bởi vì họ không đủ khả năng làm cho các cô sống cuộc sống giàu sang dư giả. "Sơ Nhi" lại không quan tâm đến việc tiểu Huy có khả năng sẽ mù vĩnh viễn mà ở bên quan tâm chăm sóc. Hai ông bà đối với cô con dâu này vô cùng vừa ý. Cũng may hiện tại tiểu Huy có thể lại nhìn lại được. Như vậy con bé cũng không quá khổ sở.
|