Tiểu Bảo Bối, Em Là Của Riêng Tôi
|
|
Chap 40:Kết thúc 2 Hàn Dư chần chừ đứng đó, cuối cùng quyết định của cô là không nên nói, nếu Minh Huy biết tình cảm của cô dành cho anh nhưng anh lại không yêu cô mà yêu một cô gái khác thì quan hệ giữa cô và anh sẽ trở nên cách xa hơn, cô không muốn như vậy, thà như bây giờ còn tốt ơn. Toan bước vào nhà nhưng Minh Huy đã vội kéo tay cô lại và ôm cô thật chặt vào lòng.Tuy có hơi bất ngờ và muốn nhảy ra khỏi vòng tay của Minh Huy nhưng anh lại ôm cô chặt hơn: - Có thể cho tôi ôm em một chút được không?Chỉ một lát thôi! Khuôn mặt Hàn Dư đã đỏ như cà chua chín, ở trong ngực của anh thật sự ấm áp, cô chỉ muốn thời gian ngừng lại ở đây để cô và anh có thể ôm nhau mãi. - Minh Huy..... - Em là 1 người rất đặc biệt có thể nói em là 1 người con gái rất đặc biệt từ trước tới giờ mà tôi biết.Tôi chẳng biết giải thích thế nào nhưng em đã mang cho tôi nhiều ấn tượng để tôi cứ nhớ hoài nhớ mãi hình ảnh của em.Nhưng một điều quan trọng là....Tôi đã yêu em rồi!- Minh Huy ôm chặt Hàn Dư ở trong lòng, thổ lộ hết tất cả những thứ mà anh muốn nói với cô từ rất lâu. Hàn Dư quay lên nhìn Minh Huy bằng cặp mắt ngạc nhiên lẫn vui mừng nhưng anh không nhận ra : - Anh thật sự thích em ? -Từ khi anh gặp em tới giờ anh đã biết 1 điều rằng chỉ có em và chỉ mỗi em mới có thể mang cho anh niềm vui hạnh phúc mà thôi.Đối với anh 1 cái ôm như vậy là quá đủ rồi Minh Huy không trả lời câu hỏi của Hàn Dư mà tiếp tục nói, sau khi nói xong anh buông cô ta tính đi nhưng Hàn Dư đã kịp kéo tay anh lại và ôm anh thật chặt: - Em cũng rất yêu anh! Minh Huy quay lại nhìn Hàn Dư nói cặp mắt vui mừng còn hơn bắt được vàng: - Làm bạn gái anh nhé ! - Được..được..em đồng ý- Hàn Dư vui mừng nói, cảm ơn trời,Minh Huy cũng thích cô, cô không đơn phương. Hai người họ cứ đứng ôm nhau như vậy.Phố xá bây giờ vắng tanh không 1 bóng người và gió cứ thổi từng cơn từng cơn quất vào mặt hai người họ nhưng họ chẳng cảm thấy lạnh mà có cái gì đó rất ấm mà chỉ có mỗi họ mới cảm nhận được thôi. Đứng một lát,anh ra về và chúc cô ngủ ngon. .................... - Chào Đại ca,Nhị ca- Cả đám người đồng thanh hô to khi thấy anh và cậu bước vào , hai người không nói gì chỉ đi thẳng vào phòng VIP, ngồi xuống chiếc bàn ở giữa phòng, các cô gái hầu hạ đều được Minh Huy đuổi hết ra ngoài, bây giờ cậu đã có bảo bối rồi, không ăn chơi như trước nữa.Lục Phong ngồi bên cạnh nhíu mày khó hiểu,nói: - Hôm nay cậu sao vậy?Có vấn đề à? - Kệ tôi! À mà cậu kêu tôi tới đây làm gì vậy? - Tối mai, lúc 23 giờ tại bãi cỏ phía tây ngoại ô,chúng ta khiêu chiến bang GIHAD . - Từ Gia Long?- Minh Huy hỏi - Đúng! - Bang ông ta cũng khá mạnh đấy, cậu chắc chứ ? - Tôi nhất quyết phải trả được mối thù này! Lục Phong căm phẫn nói, trong ánh mắt hiện lên con ác quỷ khát máu chỉ cần đụng vào là nó sẽ lập tức giết, mẹ anh-người mà anh yêu nhất đã chết dưới tay ông ta, ông ta là người gây cho anh cảm giác thiếu thốn tình mẹ, anh nhất định phải trả thù.Đến 2 giờ sáng,anh và cậu mới ra về. *Nhà anh: Mở cửa đi lên phòng tắm rửa sạch sẽ rồi trèo lên giường ôm cô, cúi xuống hõm cổ hít hà mùi hương thơm từ cô, nhịn không được cúi xuống hôn, anh đưa chiếc lưỡi vào miệng ma sát với lưỡi của cô, cắn mút lấy cánh môi ngọt ngào này,anh tham lam lấy hết không khí của cô, đang ngủ bị anh hôn làm cô giật mình tỉnh dậy , mở to mắt nhìn khuôn mặt anh tú kia: - Anh.... - Sao? Giọng khàn khàn nói,anh hoàn toàn bị dục vọng vây kín, đư tay xé rách chiếc váy cô đang mặc làm cô có chút hoảng sợ. Bàn tay của anh du ngoạn trên đường cong mê người của cô . Rồi đột ngột , bàn tay thô ráp trượt vào rừng rậm u tối của cô , vuốt ve cánh đùi mềm mại. Nhanh chóng cởi hết tất cả những gì có trên người cô , bàn tay xấu xa lại mò vào trong thăm dò nơi tư mật .Trước sự khiêu khích của anh , Bảo Nhi chỉ có thể bật ra tiếng rên rỉ trong miệng . Nhưng mau chóng đã bị anh nuốt sạch bằng nụ hôn mạnh mẽ . Nhiệt độ của hai người tăng cao , hơi thở của cô trở nên dồn dập. Trong giây lát , quần áo của Lục Phong đã không còn cái nào ,cô ngại ngùng che mắt lại,thấy vậy anh bật cười. Thân hình cường tráng hiện ra . Ánh mắt anh như rực lửa , nóng bỏng muốn thiêu đốt cô .Môi anh lại trườn xuống hôn lên cần cổ thanh mảnh trắng ngần rồi đến xương quai hàm , hút hết hương thơm ngọt ngào trên từng nấc da cô. Bàn tay anh tham lam xoa nắn nơi cao ngất đầy đặn của cô . Đầu cúi xuống , khẽ ngậm lấy một bên cắn mút , ngậm lấy gần hết bầu ngực no tròn. Bàn tay không an phận sờ soạng cơ thể cô. Môi anh lại trượt dài một đường xuống bụng cô , lại di chuyển xuống nơi ướt át . - Ưm..đừng..Lục Phong - Anh muốn em! Lục Phong cất giọng trầm đục , đôi môi mỏng cắn nhẹ vành tai tinh xảo của cô . Anh dùng môi hôn khắp tận cùng cơ thể cô , nhấm nháp làn da non mịn của cô , để lại những vết hôn sâu hồng nhạt. Bao phủ thân thể cô là làn môi ướt át cùng hơi thở nóng bỏng .Bảo Nhi mặt và cả người nóng ran , gò má ửng hồng xấu hổ. Đến lúc không chịu nổi nữa, Lục Phong dùng tay tách hai cánh đùi cô ra , thân dưới đẩy mạnh vào trong. - Ưm... Lục Phong...- Bảo Nhi không làm được gì chỉ phát ra tiếng rên rỉ Cô không chịu được trước sự to lớn của anh xâm nhập. Nơi ướt át non mềm lập tức co rút nhanh , siết chặt lấy anh làm Lục Phong mất đi khả năng khống chế , mạnh mẽ đâm mạnh vào nơi sâu thẳm của cơ thể cô. Sự ma sát khít chặt giữa hai cơ thể trần trụi của hai người khiến cho dục vọng như núi lửa phun trào thiêu đốt hai tâm hồn. Bảo Nhi hai tay ôm lấy bờ vai, ôm chặt lấy cơ thể anh. Nương theo từng nhịp điệu đầy tốc độ của anh . Hơi thở càng thêm gấp gáp dồn dập.Đến khi cả hai đều chịu không nổi nữa,anh mới gầm lên, một dòng nước chảy vào trong cô . Bảo Nhi mệt mỏi như muốn ngất đi, hơi thở hỗn loạn. Anh nằm qua một bên, tùy tiện ôm cơ thể hoàn hảo kia, cả anh và cô chìm vào giấc ngủ trong trạng thái mệt mỏi.
|
chap 41:Kết thúc 3 Sáng sớm hôm sau, cô thức dậy, cảm thấy nơi eo có gì đó nặng nặng, nhìn xuống thì thấy cánh tay anh đang ôm eo cô, đưa đôi mắt nhìn anh , lúc này cô mới phát hiện ra anh lúc ngủ rất đẹp trai nha. Bộ dạng lúc ngủ của anh thật sự rất mê người, cô thức dậy cũng làm anh tỉnh theo, xiết chặt vòng tay hơn, cất giọng nói: - Tiểu nhi, sao không ngủ nữa? - Anh muốn em thành heo sao ?- Cô chu môi bất mãn lên nói - Hửm?? Heo sao? Anh nuôi em kĩ lắm mà, sao nhìn em ốm nheo vậy?- Anh chăm chú nhìn người cô, xem đi, tay chân có chút xíu à ! - Em mà ốm cái gì, nửa tạ lận đó !- Cô hãnh diện nói với anh - Nữa tạ là quá nhẹ ! - Lỡ em mập ra, xấu rồi anh lại không yêu em nữa sao ?- Cô nhìn anh . - Sẽ không đâu bảo bối, hãy nhớ, anh chỉ yêu mình em thôi Anh nghe cô nói thì ánh mắt anh dịu dàng nhìn cô, cúi xuống đặt lên trán cô một nụ hôn . - Em tin mà, anh không tính đi làm sao ? - Bây giờ anh sẽ đi!- Anh nói rồi ngồi dậy. - Hôm nay anh có về ăn cơm không? - Không, anh sẽ ăn trong công ty !- Anh nói rồi đi vào nhà vệ sinh để mình cô ngồi đó Cô không nói gì chỉ ngồi dậy, xếp chăn gối gọn gàng rồi ngồi đó đợi anh ra rồi vào, khoảng 10 phút sau anh đi ra với bộ vest trên người, quay sang nói với cô: - Bảo bối, ở nhà chờ anh về! - Ừm Cô mỉm cười, thấy tay anh chỉ chỉ lên má mình, cô hiểu ý liền lập tức đi tới, hôn lên má anh một cái ! .......... ***Công ty: ''Cốc...cốc...cốc''- Anh đang làm việc bỗng tiếng gõ cửa vang lên, cất giọng lạnh lùng nói: - Vào đi! Minh Huy sau khi nghe lời anh nói thì mở cửa bước vào, trên tay là một sấp tài liệu, cậu đi tới chiếc ghế đối diện với anh, ngồi xuống nói : - Đây là tất cả những gì đã điều tra về lão già Từ Gia Long- Minh Huy vừa nói vừa đưa sấp tài liệu cho anh - Tốt lắm, à mà cậu nhớ tập hợp các anh em trong hội, tối nay tôi sẽ cho lão già đó chết! - Được, bây giờ tôi có chút việc, hẹn gặp lại cậu vào tối nay!- Nói rồi Minh Huy quay người bước đi. _________________--- Tối - Các ngươi đến cũng đúng giờ đó !- Từ Gia Long nhếch môi lên khi thấy anh và một số người khác tới - Đương nhiên là sẽ không để Từ lão gia đợi rồi- Minh Huy lên tiếng khinh bỉ Ông ta chưa kịp lên tiếng thì đã bị một giọng nói lạnh lùng cắt ngang: - Chưa nhận ra tôi sao Lão Thành!- - Cái gì? Tên này, sao ngươi biết? Chẳng lẽ...- Ông ta hốt hoảng khi có người nhận ra biệt danh của mình - Sao tôi lại không biết được, 10 năm trước ông đã ra tay với một gia đình, ông đã bắt đứa con của gia đình đó, người phụ nữ xinh đẹp đã van xin ông nhưng ông đã một súng bắn chết bà ấy và ném đứa bé đi, đứa bé đã được người đàn ông chụp lại và đứa bé đó chính là tôi, người phụ nữ đó là mẹ tôi, sao? Ông không ngờ à, ông là người đã gây cho tôi cảm giác thiếu thốn tình mẹ, hôm nay tôi nhất định sẽ trả thù cho mẹ tôi, ông chuẩn bị tinh thần đi Lục Phong tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói, bây giờ anh chỉ muốn bắn chết ông ta giống như ông ta đã giết mẹ anh. - Chẳng lẽ..... Ông ta nói không nên lời, tại sao lại có thể được chứ, rõ ràng ông đã giết hết rồi mà, nhưng cũng làm được gì chứ. -Đúng, chún tôi là người nhà họ Triệu- Lục Phong đưa ánh mắt hận thù về phía ông ta . - Haha....dù sao thì cũng mặc kệ, người nhà họ Triệu thì làm gì được tao nào, 10 năm trước tao giết chưa sạch thì hôm nay tao sẽ diệt cỏ tận gốc .- Lão ta khinh thường nhìn anh nói - Nhà họ Triệu không làm gì được nhưng liệu Lục Thiên có thể chứ- Minh Huy nãy giờ im lặng bây giờ mới lên tiếng . - Sao? Minh Huy à,cậu không hiểu sao? Chúng ta không thù hận gì nhau tại sao lại....- Lão ta hoảng hốt nhìn Minh Huy nói. - Chẳng lẽ ông không biết à, Lục Phong chính là thủ lĩnh bang Lục Thiên , ông quá chủ quan rồi đó. Ông ta trợn tròn mắt, cậu ta là thủ lĩnh bang mạnh nhất trong giới gian hồ sao? Lần này ông tiêu rồi - Lên Anh ra lệnh cho đàn em ,khi nghe được lệnh cả đán cùng chạy lên, bên ông ta cũng không vừa, hai bên đánh nhau kịch liệt, Lục Phong chỉ nhằm vào ông ta mà đánh, hừ...hạng người có chút võ công mèo cào mà đòi so tài với anh sao ? Ông ta quá tự cao rồi đó, trong lúc đang đánh, ông ta rút dao ra, may là anh né kịp , tức giận một cước vào tay ông ta, rút súng ra.... PẰNG..... Phát súng thứ nhất nhằm vào chân ông ta : - Phát này bởi vì ông dám gây đau khổ cho gia đình tôi. PẰNG... Phát súng thứ hai vào vai - Phát này bởi vì ông đã cướp đi mẹ tôi, người tôi thuơng nhất. PẰNG.... Phát này nhắm thẳng vào đầu ông ta, máu chảy ra như suối, anh nở nụ cười ác quỷ đi lại gần ông ta, ngước khuôn mặt đẫm máu kia kên, cất giọng nói: - Mày quá xem thường Triệu Lục Phong này rồi, cuối cùng tao cũng đã khiến mày chết...haha. Nói rồi anh quay sang đàn em hô to: - Rút. ....:............... Về đến nhà, anh tắm rửa sạch sẽ, cởi bỏ chiếc áo dính đầy máu của ông ta ra thay một chiếc áo khác rồi trèo lên giường ôm cô ngủ, cố quên đi những chuyện đã xảy ra hôm nay,anh rất sợ, sợ một ngày cô sẽ rời xa anh mãi mãi như mẹ anh, không biết lúc đó cuộc sống của anh sẽ ra sao??? ______ Sao t.g thấy chap hôm nay nhảm nhảm sao ý !
|
Chap 42: Kết thúc 4 Một tháng sau...... - Kính chào ông chủ Đám người hầu đang làm công việc của mình , khi thấy Triệu Khắc Minh đều dừng lại và cúi chào, ông gật đầu không nói gì nhẹ nhàng đi đến chiếc bàn ở phòng khách ngồi xuống, đưa tách trà lên miệng từ từ thưởng thức, không lâu sau anh và cô cùng đi xuống, khi gặp ông, hai người rất là ngạc nhiên nhưng anh nhanh nhẹn nói trước: - Ba về lúc nào sao không nói con ra đón - Ba mới về- Ông hiền từ đáp sau đó quay sang nhìn cô. Nhìn thấy được ông đang nhìn mình, cô ngại ngùng nói: - Con chào ba! - Được rồi, hai đứa ngồi xuống đây ta nói chuyện! Ông đưa gương mặt nghiêm khắc lên nhìn hai người, cả cô và anh đều rùng mình. từ từ đi lại chiếc ghế đối diện với ông ngồi xuống: - Chuyện gì vậy ba?- Lục Phong tò mò hỏi - Hai đứa tính khi nào cho ta có cháu bồng ! Triệu Khắc Minh nghiêm túc nói, nghe lời ông bỗng hình ảnh hôm bữa hiện về khiến mặt cô đỏ như cà chua chín, thấy vậy anh liền lên tiếng: - A....chúng ta chưa ăn bữa sáng mà ha, dì Minh, mau dọn bữa sáng lên đi! Triệu Khắc Minh biết con trai mình đánh trống lãng nên cũng thôi, khi bữa sáng được dọn lên, cả 3 người đang ngồi ăn, cô gắp một miếng cá rồi đưa vào miệng bỗng cảm thấy muốn nôn, bụm miệng chạy vào phòng tắm, từ trong phòng tắm phát ra tiếng nôn mửa . Lục Phong kinh ngạc nhìn cô, lo lắng chạy đến gõ cửa phòng tắm. - Tiểu nhi, em sao vậy ? Từ trong nhà tắm truyền ra tiếng nôn cùng tiếng nước chảy. Càng làm cho anh hốt hoảng , gấp gáp gõ cửa liên tục - Tiểu nhi , trả lời anh đi. Em có làm sao không ? Một lúc sau , Bảo Nhi đứng bên trong nói vọng ra : - Em không sao ! Anh lo lắng không thôi, chỉ có duy nhất một người lúc nãy tới giờ ngồi im, khuôn mặt mỉm cười , dù gì ông cũng đã từng làm cha nên ông có kinh nghiệm hơn. Mấy phút trôi qua , cánh cửa bị đẩy ra. Lục Phong nhanh chân chạy đến bên cô . Nâng cằm cô lên , xem xét gương mặt xinh đẹp. - Tiểu nhi, chuyện gì vậy ? Nói cho anh nghe đi ? Em thật sự không bị làm sao chứ ? Bảo Nhi mỉm cười dịu dàng nói: - Em không sao mà, chỉ là có chút mệt thôi! Em về phòng trước! Nhận được cái gục đầu của anh, cô từ từ quay người bước lên phòng, anh đi đến bàn ăn ngồi xuống thì Triệu Khắc Minh lên tiếng: - Con nên đưa nó đi khám bác sĩ! - Vâng, lát con sẽ đưa cô ấy đi! ........................... Anh đang ngồi trước cửa phòng khám , cô đã vào bên trong lâu như vậy mà vẫn chưa ra, không lâu sau, một bác sĩ đi ra ngoài: - Anh là người nhà của bệnh nhân ? - Đúng, là tôi- Anh lạnh nhạt nói - Vợ anh đã có thai được một tháng, trong thời gian này anh nên cho cô ấy nghỉ ngơi! Khuôn mặt anh trợn to , ngay lập tức , gương mặt anh tuấn trở nên bừng sáng như ánh dương, cô có thai sao ? Anh sắp được làm cha rồi! Không nói nhiều anh bỏ mặc vị bác sĩ đó , tức tốc chạy vào phòng ôm chầm lấy cô, giọng nói không nén được vui mừng: - Tiểu nhi, chúng ta có bảo bối rồi, anh được làm cha rồi Cô cũng rất xúc động , vui mừng ôm lấy anh. Cô tin rằng anh sẽ là người cha tốt nhất trên đời này. - Bây giờ anh đưa em về!- Giọng anh ôn nhu nói - Được! .......................... Sau khi về nhà, cô thấy mệt nên lên phòng nghỉ trước, anh vui mừng chạy đến phòng làm việc của Triệu Khắc Minh mà quên luôn gõ cửa: - Ba, Bảo Nhi đã có thai rồi! Triệu Khắc Minh đang làm cũng ngước đầu lên, mỉm cười nói với con trai: - Ừm, con sắp được làm cha rồi đó! ________________________- Kể từ sau hôm đó, ngày nào anh cũng đi làm trễ rồi về sớm, anh rất chu đáo nha, mua những thứ cô thích ăn, rãnh còn đọc sách bà bầu nữa . Cảm giác được làm cha thật thích mà, ngày nào anh cũng ôm bụng cô thủ thỉ những lời với đứa bé, như hôm nay: - Con ơi, con à, bao giờ con mới ra ngoài chứ. -Ba đang chờ con ở ngoài đây, chỉ cần con ra là ba sẽ bế con ngay. - Tiểu bảo bối của ba ngoan, không hành hạ mẹ! Đó là những câu tự kỉ 1 mình của anh và em bé trong bụng cô. Ngày nào anh cũng nằm áp mặt vào bụng cô thủ thỉ làm cô bật cười nhưng cảm thấy thật hạnh phúc. - Con còn nhỏ mà, làm sao nó hiểu anh nói gì được! - Con sẽ hiểu được anh nói mà, em yên tâm- Anh cười híp mắt nói, thật hạnh phúc! ....................... 1 năm sau.............. Cô đã sinh ra bảo bối, đó là một bé trai nha, ba nó và ông nó rất vui mừng. Trên chiếc giường to lớn ,người đàn ông nằm bên cạnh cựa quậy ôm chặt lấy cô dưới lớp chăn. Cô biết là anh tỉnh dậy rồi. - Buông ra nào , em muốn đi qua xem con thế nào- Cô vỗ nhẹ cánh tay của anh Lục Phong chỉ "um" nhẹ một tiếng như đứa trẻ , không chịu buông cô ra . - Em suốt ngày chỉ có con thôi, em không quan tâm gì đến anh cả! Bảo Nhi nằm bên cạnh mà cảm thấy buồn cười, có người cha nào lại đi ghen tị với con mình chứ: - Thôi nào , anh đã làm cha rồi đấy. - Làm cha thì làm cha chứ, Tiểu nhi à, em không nên phân biệt đối xử như vậy , dù gì cũng nhờ anh mà em mới có được bảo bối, em không quên ân nhân của mình chứ ? Lục Phong như con nít oán trách với cô, làm sao anh không giận cho được, cô suốt ngày cũng chỉ có con thôi không quan tâm gì tới anh cả, chờ tiểu tử kia lớn lên anh nhất định sẽ đánh nó một trận vì dám cướp đi Bảo Nhi của anh.
|
Chap 43: Ngoại truyện Hai năm sau..... Chiều anh đi làm về... -AAA, ba về - Cu Quân chạy ra ôm chân anh. -Cục cưng, ba mua siêu nhân cho con này – Anh bế bé lên tay cưng chiều nói -Chụt, cảm ơn ba – Cu cậu mừng rỡ hôn vào má anh. ............................... Trong phòng ngủ... - Anh đi làm về rồi hả ?- Khi thấy anh bước vào, cô lập tức ngồi dậy đi đến bên anh - Ừm, anh về rồi!- Anh ôm cô, vùi mặt vào mái tóc mượt mà mà hít thở. - Anh mệt hả?- Cô lo lắng nhìn anh - Không chỉ là nhớ em quá thôi!- Anh dịu dàng trả lời Cô mỉm cười hạnh phúc, đúng bây giờ cô đang rất hạnh phúc, đời cô như vậy là đủ rồi . - Anh tắm rửa, em xuống dưới chuẩn bị đồ ăn nhé! _______________________--- Buổi chiều .... Trên mảnh vườn đầy hoa , những đóa hoa đủ màu sắc thay phiên nhau nở rộ , làm nổi bật cả khu vườn trên , chiếc xích đu màu trắng to dài , một đôi vợ chồng đang dựa vào nhau . Cô vợ trẻ đặt đầu lên vai người chồng , cánh tay to khỏe của người chồng vòng qua , ôm chặt lấy vợ. Từ đằng xa có một bé trai đang nô đùa, khung cảnh thật là lãng mạn thì giọng nói của Hàn Dư vang lên: - Bảo Nhi...... Nghe được tiếng gọi, anh và cô quay đầu lại thì thấy Minh Huy và Hàn Dư còn có cả bé Thư nữa a, Minh Huy và Hàn Dư cũng đã có bảo bối của riêng mình, hiện tại trong bụng Hàn Dư cũng có thêm một bảo bối nữa, nhìn gia đình họ thật hạnh phúc a ! - Hàn Dư! Cả hai gia đình ngồi nói chuyện rất vui vẻ, ngoài kia có hai sinh linh nhỏ đang chơi đùa , bé trai chạy trước, bé gái chạy sau, khung cảnh đẹp đẽ vang lên những tiếng cười hạnh phúc ..... _________________- Trong phòng ngủ.... -Em- Anh đi lại bên giường, vỗ vỗ vai cô! - Ưm..sao vậy?- Cô thức dậy nhìn anh nói - Cu Quân cũng đã lớn rồi nhỉ ? - Anh nhẹ nhàng đưa cô vào bẫy - Đúng vậy đã được 3 tuổi - Cô không biết mình đã lọt lưới của một người , tự nhiên trả lời - Vậy bây giờ anh cũng muốn như gia đình Minh Huy - Là sao ?- Cô khó hiểu nói - Anh muốn có thêm một bảo bối nữa cơ.. - Anh....- Bây giờ cô mới hiểu ra vấn đề à nha Anh không để cô kịp trả lời liền đè cô xuống hôn lên đôi môi ngọt ngào của cô, đưa tay xuống nơi tư mật của cô, một tay mò vào trong áo cô vuốt ve cặp nhũ hoa tròn trịa..... ( Jen: Diễn biến tiếp theo thì dựa vào độ ''đen tối'' của độc giả a~~!!) Cô bị anh hành hạ suốt đêm, hơi thở cũng trở nên khó khăn, toàn thân mệt mỏi, anh cúi đầu vào tai cô thủ thỉ những lời ngon ngọt: - Cảm ơn em, Tiểu nhi, cảm ơn em đã đi vào cuộc sống của anh , cho anh biết thế nào là hạnh phúc, anh cứ tưởng cuộc sống sẽ vô vị cho đến khi anh gặp em, trái tim anh lần đầu rung động bởi vì em, cuối cùng là...ANH YÊU EM. -_________________HẾT_____________
|
|