Sô Cô La Đen
|
|
"Nhường riết rồi cô cứ quen thói ăn hiếp tôi vậy đó hả?" – cái dự định ban đầu trong đầu mà Hàn Nhi định áp dụng với Dương Phong thì bây giờ nó lại bị chính hắn động thủ lại. Đương nhiên, dù là lăn lộn kiếm sống ngoài đời nhưng nó vẫn là một đứa con gái, không thể nào thoát khỏi cánh tay cứng chăc kìm cặp của một thằng con trai được. Nhất là khi Hàn Nhi đang ở thế yếu hơn. Tay nó bị hắn kìm chặt phía sau rồi bị hắn đẩy thẳng vào xe. Nhìn rất giống cảnh tù nhân bị áp giải vào chiếc xe chuẩn bị vô tù vậy… Hàn Nhi nhăn nhó, cố gắng thoát khỏi nhưng thật sự không dễ dàng chút nào. Tên này đang làm trò quái gì vậy. Trong đầu nó bỗng mường tượng ra những suy nghĩ tiêu cực. Đẩy nó vô xe hắn một cách thô bạo như thế này, rốt cuộc là sao. Với tình thế như lúc này nhưng tuyệt nhiên trên mặt Hàn Nhi vẫn không có biểu hiện gì khác ngoài nét trầm ngâm thoáng nét vô cảm như thường ngày và nhất là không một tiếng la ó chống cự…
Sau khi đã "áp giải" xong nhân vật chính lên xe, Dương Phong cũng nhanh chóng đóng sập cửa và chạy sang phía ghế của mình ngồi. Hắn nhìn Hàn Nhi đang nhìn khư khư ngoài cửa, rồi lấy điện thoại ra bấm vội cái gì đó, Dương Phong huơ tay sang định lấy điện thoại Hàn Nhi nhưng nó nhanh hơn, đã cất lẹm điện thoại vào túi áo khoác và không quên đứa một ánh mặt sắc lẻm qua phía Dương Phong. Hắn ngơ mặt rồi phì cười… Đáng yêu thật
Hàn Nhi quyết định lên xe là muốn tìm hiểu chính xác tên Dương Phong này là người ở phía nào, phía nó, phía gia đình nó hay là một kẻ chẳng biết gì ngoài những việc thừa thãi. Thật sự mà nói quyết định này có hơi mạo hiểm. Nhỡ lcu1 nó đi theo Dương Phong, thì ở nhà nó sẽ xảy ra chueyn65 thì sao. Thật sự thì quá nạo hiểm rồi. Ánh mắ nó vẫn cứ dán vào căn nhà nhỏ sang đèn đằng xa…
Dương Phong cũng ngồi nhìn Hàn Nhi một hồi lâu rồi hắn quyết định cho xe nổ máy và dọt lẹ… Chồm người qua, với ý định cài dây an toàn cho Hàn Nhi thì "bộp" – bàn tay Hàn Nhi nhanh thoăn thoắt chặn ngay mặt Dương Phong lại, bàn tay năm ngón nằm chiểm chệ trên mặt và đẩy mạnh hắn ngồi phịch xuống ghế mình. Quay qua, Hàn Nhi tự luồng tay ra phía ghế sau và thắt dây của mình lại không them một câu nói lạnh lung
"Tôi có tay…"
"Này, ít nhất trong hoàn cảnh này, cô cũng nên ngoan ngoãn để tôi cài dây cho chứ?" - Hắn sờ mặt mình, nhăn nhó, lộ rõ vẻ giận dữ. Sao cô gái này hay thích động tay động chân vậy? Đồ bạo lực…
"Mơ hơi xa rồi đó"
|
Nói rồi Hàn Nhi quay phắt ra cửa sổ, không them tiếng nói nào. Dương Phong giận dữ đến độ nghiến răng ken két rồi phóng xe chạy vụt nhanh ra khỏi con phố vắng tanh đó….. với một tốc độ kinh hoàng
Tên này chạy xe còn ghê gớm hơn Âu Lạc Thiên nữa. Thât sự không thể đùa với tốc độ này. Dù sợ, nhưng Hàn Nhi vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, miệng nuốt nước bọt ừng ực, tay nắm vào một chỗ nào đó mà có thể bám víu được… nhưng chỗ đó phải là nơi khuất, tránh khỏi tầm nhìn của tên khốn khiếp kia…
Cảnh vật xung quanh thay đổi từ từ theo từng phút. Từ những ánh đèn lấp lóe vụt qua trước mặt, rồi đến những đoạn chạy vài giây sau mới có một căn nhà đã tắt đèn, hiện lù lù trong bóng đêm. Theo Hàn Nhi nhận biết thì có lẽ đã ra ngoài ngoại thành.. Rồi cả đến một con đường mòn quanh cua, dài ngoằng nhưng xung quanh chỉ toàn cây cối. Nhìn như một khu rừng… Xung quanh thật âm u, tĩnh lặng đến khó chịu… Lái xe đến nơi vắng vẻ này… không lẽ. Hàn Nhi quay qua nhìn Dương Phong. Hắn ta đang lái xe chỉ với một tay, nhưng ánh nhìn thì rất tập trung vào phía trước.. lâu lâu hắn lại quay sang cửa sổ nhìn ngó gì đó….Hàn Nhi chỉ còn biết thừ mặt ra, an mệnh cho số phận..
15 phút sau, chiếc xe dừng lại ở một căn nhà gỗ nâu đã xạm màu, nhìn cũ kĩ, căn nhà được bao bọc xung quanh bởi một dãy hàng rào gỗ trắng muốt, tất cả được thắp sáng bởi những ngọn đèn nhỏ đặt trên từng thanh hàng rào. Hướng nhìn căn nhà dẫn ra một miệng đồi nhỏ, nhìn ra toàn cảnh thành phố. Bước xuống xe, Hàn Nhi không thể nào lơ mắt đi những luống cây rau nhỏ xinh, và những dãy hoa đẹp rực rỡ.... Dương Phong nắm lấy cổ tay nó kéo thẳng vào nhà
|
Vào nhanh đi, ngoài này lạnh lắm"
Vội giũ cánh tay Dương Phong ra nhưng vô ích. Hắn giữ thật chặt, kéo mạnh Hàn Nhi vào trong nhà...
Căn nhà trang trí hoàn toàn bằng gỗ, nó không rộng rãi lắm nhưng cách bày trí gọn gàng à đâu đó vẫn có nét hiện đại hiện diện. Bước vào căn nhà thì bên phải là phòng khách với gam màu nâu đỏ chủ đạo, bộ bàn ghế bằng gỗ và được lót lên những miếng đệm hoa văn tao nhã, cả bộ bàn ghế đặt trên một tấm thảm thêu một cách tỉ mỉ... còn bên trái là căn bếp, nhìn nó hiện đại nhất với gam màu vàng nhạt, thật sự đầy đủ tiện nghi...
"Ok, đi thì cũng đã đi, nhà thì cũng đã vô, giờ thì cậu nói nhanh đi. Chuyện gì?"
Cố gắng gượng lại, Hàn Nhi đứng ngay trước cửa, khoanh tay lại, nhìn thẳng vào mặt Dương Phong...
"Bỏ cái nón này xuống đi, nhìn mặt cô ngố quá"
Dương Phong tiến lại gần kéo chiếc nón đang phủ gần hết nửa mặt của Hàn Nhi xuống, gương mặt nó đỏ tấy lên vì lạnh. Gạt tay Dương Phong qua một bên nó gằn giọng, nheo đôi mắt lại:
"Tôi đang cố gắng bình tĩnh đấy, trả lời nhanh đi"
"Nếu không thì sao?"
"Cậu giỡn với tôi sao?"
Hàn Nhi nhước mày lên, mặt giận dữ. Sao nhìn cái bản mặt tên này, không muốn động thủ mà sao tay chân nó cứ ngứa ngáy...
"Chuyện giữa cô và Thiên ca, là thế nào?"
Dương Phong tiến gần lại chiếc tủ lạnh góc nhà, lấy ra một chai nước lạnh tu ừng ực rồi dựa người xuống chiếc ghế, mặt hắn đanh lại, khác hẳn với nét mặt mấy giây trước.
Hàn Nhi ngớ nguòi ra. Cái gì chứ? Hắn chở nó đến một nơi như thế này chỉ để hỏi cái vấn đề nhảm nhí thế này sao? Đã không muốn nhắc đến mà sao tên này cứ lôi ra vậy chứ. Cố gắng giữ bình tĩnh, nó nén cơn giận xuống sâu rồi thở khì ra một cái, quay lưng bước ra khỏi nhà:
"Nếu là chuyện đó thì tôi không nhất thiết phải trả lời cậu..."
"Cô... giống Thiên ka..."
câu nói ngập ngừng của Dương Phong khiến nó khựng bước lại. Trong đầu nó suy nghĩ mông lung. giống Âu Lạc Thiên? Có đúng không nhỉ??
"Cô... Vậy tờ báo đó là nói thật sao?"
Dương Phong từ ghế vụt nhanh lại nắm chặt đôi vai Hàn Nhi, cúi gằm mặt xuống đất. Hắn từng mong câu trả lời của Hàn Nhi chỉ đơn giản là " không có gì" , nhưng tình thế bây giờ....
"Này, cậu thích tôi lắm à?"
giọng nói không chút biểu cảm khiến dòng suy nghĩ hỗn độn trong đầu Dương Phong bị ngắt ngang. Hắn ngưỡng mặt lên nhìn Hàn Nhi chăm chăm
* * *
|
"Cô nói gì?"
"Cậu thích tôi??"
Hàn Nhi nhướn nhẹ đôi lông mày nhỏ lên, ánh mắt nó toát đầy vẻ ương ngạnh. Còn gì nữa, nói ra câu này là tên Dương Phong như con cá nằm sẵn trên thớt rồi...
"Này, sao cô lại có thể nói ra chuyện này một cách đơn giản vậy chứ?"
"Từ bỏ đi.... nếu chỉ là thích theo kiểu mà cậu vẫn hay làm với các cô gái khác thì tôi đồng ý. Còn nếu cậu đi quá chữ "thích" thì hãy từ bỏ ngay từ lúc này đi"
Phớt lơ câu hỏi lại của Dương Phong, Hàn Nhi nói nhanh một mạch rồi thẳng bước ra ngoài cửa, tai Dương Phong vẫn còn lùng bùng những từ ngữ vừa rồi. "Thích theo kiểu mà cậu vẫn hay làm với các cô gái khác thì tôi đồng ý" ư? Cô gái này rốt cuộc là có biết mình đang nói gì không nhỉ? Dương Phong vội chạy theo Hàn Nhi...
|
"Cô nói là tôi hãy thích cô theo kiểu hay làm với những người con gái khác sao? Sao cô lại có thể nói ra những lời tự hạ nhục bản thân mình như thế?"
Nhào ra cửa, Dương Phong nắm vội chiếc cổ tay của Hàn Nhi. Hắn vội tránh bàn tay ấy, bàn tay với những ngón tay thon nhỏ.. Quang cảnh xung quanh lúc này thật sự không phù hợp với vấn đề mà hai nhân vật chính này đang đề cập. Những dãy hoa đủ màu sắc đang được chiếu sáng bởi những chiếc đèn nhỏ trên hàng rào - hoàn toàn trái ngược với bầu không khí nặng nề của câu chuyện
"Hạ nhục bản thân?? Này nhóc, chẳng phải cậu đối với những cô gái khác chỉ là một vụ làm ăn thôi sao? Cậu đưa cho họ tiền và họ để cậu làm những gì cậu thích. Còn đối với tôi, đây cũng vẫn chỉ là vì tiền. Nhưng tôi thì sẽ không bán rẻ thân mình như những ngưởi khác đâu. Thế nên tôi cũng khuyên cậu ngay từ đầu rồi còn gì. Từ bỏ đi"
Hàn Nhi nở một nụ cười nhạt. Đúng thế, nó không giống những cô gái khác. Nó có một thân thế riêng và nhất là cuộc sống nó bây giờ không cần thiết phải hiện diện thêm những vấn đề rắc rối như thế này nữa. "Nếu xong rồi thì tôi về đây, hôm nay cậu khiến tôi nói nhiều quá đấy"
"Vì tiền sao?"
Dương Phong đưa tay lên vầng trán rồi cũng cười theo Hàn Nhi, nhưng lại là một nụ cười bất lực. Chưa một cô gái nào phản đối tình cảm của hắn cả, kể cả Du Y... Hắn dùng hai tay gì mạnh gương mặt Hàn Nhi và một gốc cây cạnh bên. Một nụ hôn đặt trên môi Hàn Nhi... Dương Phong hôn trong sự bất lực. Hắn không cho phép người con gái mà hắn thích so sánh với những cô gái dùng để mua vui khác. Hắn không cho phép mình lại bất lực trước những chuyện như thế này...
Bất ngờ với hành động vừa rồi, Hàn Nhi cũng không có thế để mà chống lại. Cố gắng sức đẩy gương mặt đang kề sát đó ra, nhưng tất cả chỉ thêm tốn sức khi nụ hôn của Dương Phong ngày càng mãnh liệt hơn. Nụ hôn này, dùng để phạt người con gái này, người con gái dám làm hắn bất lực.
Ơ.... cái quái gì, lưỡi của tên này... Lúc đầu chỉ đơn giản sự kìm cặp của hai đôi môi vào nhau nhưng về sau lại trở thành một nụ hôn liếm nhẹ. Dương Phong đưa lưỡi mình dọc theo đôi môi Hàn Nhi. Chỉ đơn giản là hôn liếm môi...không phải là một nụ hôn sâu hay hôn kiểu Pháp
"ưm....ưm, ừng ại au, ôi ắn ưỡi ậu ây ờ"
Cố ậm ờ nói ra những âm vần không đầu. Hàn Nhi bắt đầu cảm thấy bực bội nhưng khổ nỏi sao tên Dương Phong này lại mạnh thế này. Gì gương mặt nó vào gốc cây muốn đơ người...
"Cô nghĩ nói ra chữ "từ bỏ" là tôi sẽ từ bỏ sao? Cô nghĩ tôi thua cô 1 tuổi thì tôi sẽ nghe lời sao.." - Dương Phong nhích người ra, tay chống vào gốc cây, kề sát mặt mình vào Hàn Nhi, về mặt Hàn Nhi, nó vẫn còn thở hỉ hộc, cố hít thở đều theo dòng không khí xung quanh....
"Cô... kể từ bây giờ, hãy học cách gọi tôi là "anh" đi..."
|