Sô Cô La Đen
|
|
Dương Phong nói rồi cười nhẹ bỏ đi vào nhà - "Còn nữa, tôi thích làm gì thì tôi làm, giữa tôi và cô không bao giờ có vụ làm ăn đâu"
Hàn Nhi ngớ người ra. Tên nhóc này có thể nói được những từ thế này sao. Một tên nhóc lông bông lại khiến một đứa cắn rắn như Hàn Nhi phải chật vật như thế này sao. Gọi hắn là anh.. thằng nhóc này...Hàn Nhi nghiến răng rồi nhìn theo bóng dáng Dương Phong đến khi hắn bước vào nhà và để lại cánh cửa đóng lại cái rầm....
Nhẹ nhàng ngồi phịch xuống dưới gốc cây. Nó tựa đầu nghiêng sang một bên, ngắm nhìn những cây hoa đang đung đưa trong cơn gió ban đêm mơn man buốt lạnh da thịt. Hoa đẹp thật, nó từng rất thích hoa, nó muốn hoa gì là có hoa đó. Nhưng hoàn cảnh bây giờ, nó buộc phải dẹp cái ý thích xa sỉ đó của mình sang một bên. Người ta thương nói " được cái này thì mất cái kia" - câu này thật đúng cho hoàn cảnh nó lúc này. Nó có sự tự do và hạnh phúc của mấy đứa nhóc thì lại mất đi ý thích vốn có. Cũng may là bây giờ nó vẫn còn được làm bánh hằng ngày....
|
Dòng suy nghĩ nó bị ngắt ngang khi chiếc điện thoai rung lên. Rung một cái thì lại ngắt ngay. Lâu lâu lại rung lên một cái rồi lại không thấy tín hiệu gì nữa... Chỉ còn lại số điện thoại trên màn hình, là số điện thoại ờ nhà... Có chuyện nữa rồi sao. Chợt nhớ về việc lúc chiều. Hàn Nhi tức tốc gọi lại, nhưng vẫn nhận được tín hiệu không đầu đuôi. Cái nơi này, rốt cuộc là sóng mạng kiểu gì thế.
Chạy nhanh vô nhà. Hàn Nhi tìm kiếm khắp các phòng, miệng không ngừng hét lớn " Dương Phong" , " thằng nhóc kia"...... rồi người nó khựng lại trước căn phòng có cánh cửa gỗ màu đỏ sậm. Hương thơm nhẹ thoảng ra từ căn phòng ấy khiến Hàn Nhi bình tĩnh đucợ đôi chút khi đây là hương thơm nhẹ mà nó đã nghe trước đây...
"Hơ... cậu... cậu???"
Lắp bắp Hàn Nhi chỉ tay thẳng vào vật thể vừa bước ra từ căn phòng đó. Dương Phong bước ra chỉ với một chiếc khăn quấn ngang hông, tay xoa xoa mái tóc ướt nhẹp...nhẹ nhàng trả lời
"Gì...??"
Mặt hắn giả nai một cách ngố tàu...
"Này lại đây tôi nói..."
Hàn Nhi nuốt nước bọt cố cho bình tĩnh rồi ngoắc ngoắc ngón tay, Dương Phong nhìn hành động hiểu đôi chút, tiến lại gần Hàn Nhi, kề tai hắn sát nó
"Rốt cuộc, cậu chở tôi đến đây làm quái gì?"
Ra dáng suy ngẫm hổi lâu, Dương Phong ậm ừ
"Ừm, tôi chỉ thích vậy thôi?"
"Vậy cậu tắm làm gì?"
Như hiểu được điều gì đó, Dương Phong ngước xuống nhìn người mình rồi nhướn mày nhìn Hàn Nhi
"Chẳng lẽ...." - Dương Phong nhếch môi nhẹ lên - "cô đang nghĩ... tôi và cô...." - rổi chỉ hai ngón tay lia lịa từ hắn qua người Hàn Nhi.....
"Cho xin đi, cô không đáng để tôi làm vậy đâu"
Rồi Dương Phong phì cười, hắn cười trên nét mặt gượng gạo của Hàn Nhi..
"Cho xin đi, ở cái khu hẻo lánh này có mình tôi với cậu, cậu vừa từ phòng tắm bước ra, thử hỏi coi ai chẳng nghĩ như tôi"
Không nhường ai, nó quyết định nói lại cho đỡ rối.
"Hàn Nhi, trong đầu cô mà cũng nghĩ đến chuyện này sao?"
Dương Phong vừa nói vừa gõ ngón tay vào đầu Hàn Nhi. Thật không ngờ, nó lại rơi vào tình huống khó xử như thế này.... " Hay là cứ theo ý cô nhỉ?" - mặt Dương Phong gian lên thấy rõ, hắn bước từ từ đến Hàn Nhi....
|
* *
Hàn Nhi thở dài, lùi bước dần theo phản xạ rồi đột nhiên chiếc điện thoại trên tay Hàn Nhi lại rung thêm lần nữa. Và lần này chỉ chưa đến nửa hồi chuông thì đã ngừng hẳn. Nó ngẩn ngơ, chợt nhớ lí do nó vào đây tìm Duong Phong là để xử hắn chứ không phải để nói nhảm thế này
"Rốt cuộc cậu đưa tôi đến cái nơi khỉ ho cò gáy này làm quái gì. Thiệt là..."
Hàn Nhi giơ chiếc điện thoại đang ngắt dần trước mặt Dương Phong, hét lớn. Rừng rú phương nào không biết nữa.. Sóng mạng thì chập chờn, không liên lạc được, mục đích tên này không bao giờ trong sáng và lành mạnh khi hắn lại đưa 1 đứa con gái đến nơi này
"Chở tôi về mau"
"Đâu có, tôi không có ý định là sẽ chở cô về"
Dương Phong thản nhiên ngồi chiểm chệ trên ghế, lấy chiếc khăn lau vội mái tóc ướt nhẹp còn vương chút mùi hương nhẹ nhàng thoảng qua.
|
"Về mau, nhà tôi có việc gấp đấy"
Hàn Nhi tức tối, thầm **** rủa Dương Phong rồi nhìn ra khe cửa sổ, trời thì tối thui. Cái quan trọng là chẳng biết đây là chỗ nào mà cái tên khốn Dương Phong vẫn đang tập trung làm cái công việc lau khô tóc của hắn. Phải gặp chuyện mới biết lòng dạ của con người... giờ thì đã rõ bản tính của tên nhóc này....
Không trả lời, thậm chí Dương Phong còn không quay sang nhìn nét mặt tức tối của Hàn Nhi một lần....
Thở cái khì, lắc đầu ngán ngẩm, tính cách nó không bao giờ nói nhiều khi biết sẵn trước kết quả. Hàn Nhi quay sang giật phăng chiếc khăn Dương Phong đang cầm rồi quăng thẳng vô mặt hắn, sau đó đi thẳng ra cửa. Không quan tâm đến mọi thứ xung quanh đang tối hẳn khi xa dần ánh đèn từ căn nhà. Hàn Nhi cứ theo trí nhớ lúc nãy mà chạy mãi theo một con đường xung quanh cây to rậm rạp
"Này, cô bị điên à, muốn vào thành phố không phải chạy bộ là về được đâu"
Không biết đã thay đồ từ lúc nào, Dương Phong chạy xe phóng theo nó, chồm đầu ra cửa la ó
Quay phắt sang lườm Dương Phong một cái, Hàn Nhi bặm môi tức giận. Có ai ngờ chính cái bặm môi này lại khiến tim Dương Phong lại lỗi di một nhịp. Chết tiệt, con nhỏ này.... giơ tay giộng vào thành xe, Dương Phong lùi người vào rồi lái xe chạy mất hút. Trái tim trong lồng ngực hắn sẽ nỗ tung ra nếu cứ tiếp tục chơi trò chuột vờn mèo với người con gái tên là Hàn Nhi này mất
"Chết tiệt..."
Nhìn theo chiếc xe chạy càng lúc càng xa, Hàn Nhi chỉ còn cách thở hắt mạnh ra vài cái để tống khứ cục giận ra ngoài....Mà thôi, đằng nào Hàn Nhi cũng không phải là người thích dựa dẫm như thế. giờ tìm đường về nhà là quan trọng nhất...... chắc chắn là có vấn đề ở nhà rồi.
Nhưng....
Chạy chừng được vài mét, rước mắt Hàn Nhi bỗng nhiên tối sầm lại.... hơ.. tay nó quờ quạng xung quanh, không nhìn thấy gì cả. Lúc nãy còn thấy ánh sáng cơ mà... Chẳng phải đứng từ phía căn nhà trên đồi đó có thể thấy ánh sáng rọi xuống khá xa, chắc cũng phải đến 500m. Hàn Nhi càng lúc càng thở dốc, do suy tính sai lầm của nó mà giờ nỗi sợ ấy lại đến nhanh đến độ không kịp trở tay. Không được rồi, phải bình tĩnh, nó không được để mất dần ý thức như thế....
Hàn Nhi cố lôi chiếc điện thoại trong túi ra. Cố tìm một ánh sáng nhỏ nhất... để nhịp thở nó hòa đều hơn. Tay nó run lên từng cơn, chiếc điện thoại cũng lấp lói ánh sáng run run. Nó rọi đèn nhìn xung quanh, hông thấy căn nhà nữa rồi. Ngoài ánh sáng từ chiếc màn hình điện thoại thì chẳng còn một nơi nào còn ánh sáng. Cố thở mạnh, bình tĩnh lại. Nó bước đi nhẹ từ từ nhìn chăm chăm vào ánh sáng màn hình điện thoại
--------------------------------------------------
Hàn Nhi, quả là không thể đùa được với cô, rốt cuộc cô đã bỏ bùa mê gì vậy chứ? Chăm chú đôi mắt vào kính chiếu hậu ra phía sau, chỉ là một màu đen đặc quện vào nhau. giờ đã hơn nửa đêm rồi mà cô ta còn ương ngạnh đến thế... Dương Phong ngồi chống tay lên thành cửa xe, tay vớ vào chiếc điện thoại, lia ngón tay liên tục trên màn hình, ấn vào số của Hàn Nhi
Calling....
Sắc thái trên gương mặt Dương Phong thay đổi theo từng hồi chuông.. từ vẻ kiêu ngạo chuyển dần sang khó hiểu, rồi cảm thấy bực bội... sau đó là có chút gì đó gọi là lo lắng. Hắn gọi liên tục nhưng kết quả vẫn là máy reng lần thứ nhất rồi ngắt hẳn......
|
"Ax… thiệt là.."
Lấy tay vò mái tóc phía sau ót, chữ bực bội hiện đầy lên cả gương mặt hoàn mĩ ấy......Dương Phong cho quay đầu xe lại và chạy thẳng về hướng về ngôi nhà trên đồi. Sao cô ta lớn rồi mà làm toàn trò khiến người khác phải lo lắng vậy chứ.… Lầm bầm suốt quãng đường đi, Dương Phong vừa chạy vừa dõi mắt sang hai bên vệ đường, cố tìm xem có cái vật thể nào động đậy hay không…
"Này, cô gái ấy sao vậy?"
"Tôi không biết, có nên đưa cô ấy đến bệnh viện không?"
Những vì sao ấy… tự do giữa bầu trời đêm…
Ánh mắt nó hướng theo một chiều thẳng đứng, những ngôi sao đang tỏa sáng chớp tắt liên hồi trước gương mặt vô hồn ngước lên trời. Những vì sao này... chỉ khi đứng riêng lẻ loi thì mới có thể tỏa sáng cực đại. Càng một mình thì càng sáng, càng lộng lẫy. Không phải thứ gì nhìn kĩ mới là đẹp. Điển hình là những ngôi sao kia, khi được săm soi kĩ càng thì mới thấy được đằng sau ánh sang hoàn mĩ ấy, vẻ đẹp long lanh ấy cũng vẫn chỉ là một cục đá thô chưa được mài giũa - như một cục đá bình thường không hơn không kém…
Nhưng ở cái chốn thành phố này. Cái thứ ánh sáng nhân tạo đang hoàn toàn che lấp đi những gì đẹp đẽ của ngôi sao ấy. Khẽ nhíu đôi lông mày lại khi những chiếc đèn nhỏ xíu đang chớp tắt trên chiếc cửa kính của cửa hàng kế bên..Nó đang nằm dài bên vệ đường, sắc thái trên mặt thì xanh xao, việc hít thở không khí đang trở nên khó khăn hơn. Những cặp mắt tò mò càng lúc đổ về phía nó càng nhiều….
Một ngôi sao không thể tỏa sáng lộng lẫy được khi bên cạnh cũng hiện diện những ngôi sao khác.....
Lưng dựa vào một gốc cây mé ngoài con đường, quần áo nó lấm lem bùn đất, trên chiếc nón phủ đầu còn điểm thêm vài cọng lá khô chuyển sang nâu. Nó ngồi nhìn lên trời. Bầu trời hôm nay cũng giống như lần đó. Nhưng ánh sáng thì khác hẳn chốn đô thị kia. Xung quanh chỉ toàn một màu đen đặc quện vào nhau. Hàn Nhi cố đưa mắt nhìn xung quanh nhưng tất cả chỉ là vô vọng, tất cả những gì nó nhìn thấy là ánh sáng của chiếc di động nó đang cầm trên tay. Tại sao lại nghe lời tên khốn này để bây giờ lại lâm vào hoàn cannh3 như thế này chứ.....
Lấp lánh.....
Hàn Nhi cố mơ to mắt ra nhìn những vì sao trên bầu trời đen ngòm kia. Hóa ra vẫn còn có thứ nó có thể nhìn thấy được ngoài cái màn hình điện thoại sao? Đẹp thật, mắt nó chăm chú thật kĩ từng ngôi sao.... Hy vọng của một ngôi sao trên bầu trời là tỏa sáng cực đại, tỏa sáng hết cỡ trong cuộc đời ngắn ngủi của mình trước khi trở thành viên đá vô dụng trên trời. Hàn Nhi cũng thế, hiện tại của nó như những ngôi sao ấy, nó hy vọng được tự do và bây giờ là lúc nó tỏa sáng nhất dù gặp nhiều khó khăn xung quanh....
Chói quá... đôi lông mày Hàn Nhi cong nhíu lại, đôi mắt khép lờ hờ, nó nhìn về phía phát ra ánh sáng chói lọi kia. Chiếc xe vù ngang qua mặt nó. Không một khoảnh khắc tích tắc, 2 đôi mắt ấy nhìn nhau. Hàn Nhi chớp chớp vài lần, nó vẫn chưa thích nghi được với cái thứ ánh sáng bất chợt ấy. Trên đời này còn người khùng đến cỡ giờ này lên cái đồi khỉ ho cò gáy này sao?.... thở hắt nhẹ rồi nó lại ngồi phịch xuống gốc cây... Mệt lả người rồi...
Ma??? Dương Phong khẽ rùng mình khi nhìn thấy đôi mắt đen lay láy trợn tròn nhìn hắn. Hắn ngoáy đầu lại về phái gốc cây có vật thể lạ ấy.......
"Này, cô làm tôi giật mình đấy"
Cho xe chạy lùi lại về phía gốc cây. Khi đã xác nhận xong người cần tìm, hắn gác tay và cằm lên cửa kính rồi nhìn Hàn Nhi với gương mặt khó hiểu.. Sao cô ta nhìn te tua vậy, - đáng lẽ là phải hỏi câu này nhưng miệng hắn thì lại thốt ra những lời chói tai ngược lại
|