Con Gái Sếp Tổng Và Osin Cấp Cao
|
|
Chương 6 LÊN GIƯỜNG 18- Vào tới khách sạn, em tới thẳng khách nhỏ đang ở. Đưa dìu nhỏ lên phòng. Lúc này nhỏ đã say lắm rồi. Hình như không còn được tỉnh táo lắm. Lúc này cũng đã chiều tối. cả ngày hôm nay nhỏ đã không có gì trong bụng, còn uống nhiều như vậy, không say mới là lạ. Nhỏ giờ đây ở Việt Nam cũng còn có 1 mình, sếp em thì ở văn phòng. Sếp tổng cũng đã về Thái rồi. chắc ổng cũng giao con gái ổng cho mình chăm sóc rồi. Tự nhiên thấy thương nhỏ ghê luôn. Thấy nhỏ say mèm, người rũ rượi như vậy, em lấy khăn lau mặt, lau tay, lau chân cho nhỏ. Còn những phần còn lại, em để nhỏ tự lau. Say thì say, nhưng nhỏ vẫn là nhỏ, vẫn đẹp vẫn xinh, và vẫn rất quyến rũ. Em mới tìm trong túi đồ của nhỏ lấy đại mấy bộ quần áo của nhỏ,( Tất nhiên cả áo ngoài lẫn áo trong) bảo nhỏ vào nhà tắm đi thay, Dặn nhỏ thay đồ rồi lên giường nằm nghỉ nghơi. chứ bộ đồ cũ nồng nặc mùi rượu. không chịu nổi. Nhỏ vào nhà tắm đi thay đồ. Rõ ràng là em có mang đầy đủ quàn áo cho nhỏ. 1 áo loại giống giống áo ngủ của con gái, mỏng, nhẹ, mát. Cái này là em muốn nhỏ mặc cho mát, thoáng, để không nóng. Loại màu hồng nhẹ. Nhìn cái áo cũng dễ thương. (em thề lúc đó em không hề nghĩ tới chuyện khác ) 1 cái quần đùi ngắn, loại quần thun mà tụi con gái Việt Nam vẫn thường mặc khi ở nhà. 1 cái quần nhỏ, em lấy đại một cái. Hình như loại có ren. Màu đen hay màu gì em cũng không nhớ. 1 cái áo nhỏ, bé bé xinh. không nhớ màu gì, chỉ nhớ hiệu là VICTORIA’S SECRET Em nhớ rõ rang là ch ính tay em soạn ra, đầy đủ hết cả. em đưa nhỏ vào nhà tắm.(Tất nhiên em đứng đợi chờ ở ngoài) Nhỏ thay đồ khoảng 5 phút rồi đi ra…. Em mém xịt máu mũi các bác ợ. Nhỏ đẹp và xinh, có chút gì đó thơ ngây, có chút gì đó mộc mạc. Có chút gì đó quyến rũ. Và có chút gì đó…thiếu thiếu Nhỏ không mặc áo lót bên trong. Nói thiệt, lúc đó em mất bình tĩnh kinh khủng. không biết phải làm sao. Tay chân cứ bức rức khó chịu lắm, Đúng là nhiều khi lồ lộ ra chưa chắc đã xinh và quyến rũ hơn việc kín kín hở hở như vậy. Những chi tiết nhỏ nhỏ núp bóng ẩn mình sau một lớp vải mong mỏng. Nhấp nhô nhấp nhô. T_T . Em chỉ biết là nhỏ không mặc áo lót bên trong, còn những cái lót khác, thì em không chắc. Và cũng tạm không đề cập ở đây. (Ko muốn bị ban nick với đóng thớt ) Lúc đó em chỉ muốn đi tù. Mất khoảng 5 phút định hình, và cho hồn vía về lại bên em. Em cũng mạnh dạn tiến lại, dìu nhỏ lên giường cho nhỏ nằm nghĩ nghơi. Cảm giác dìu nhỏ đến giờ em vẫn cảm nhận được. Trước giờ em chỉ đi kè kè bên nhỏ, cùng lắm là cho nhỏ tựa vai thôi. Còn cảm giác dìu đỡ nhỏ thì lần đầu tiên em cảm nhận được. Nó khác lắm, cảm giác gần gùi hơn. Nhỏ em em thật chặc, em thì choàng tay lên vai và cả eo nữa, nhỏ tựa đầu vào vai rồi em chỉ còn mỗi việc dìu tới giường. Cứ tưởng tới giường là xong nhiệm vụ, em chỉ việc thả nhỏ xuống giường rồi em đi ra ngoài, mua gì đó cho nhỏ ăn. Nhưng mọi chuyện lại đi theo một hướng khác. Tới giường, lúc em chuẩn bị thả nhỏ xuống giường, nhưng do nhỏ ôm em chặc quá, kết quả là cả em và nhỏ rơi uỵch xuống giường trong tư thế ôm chặc. Nhỏ ôm chặc em. Và em cũng không ngoại khác là mấy. này em cũng đã ôm chặc lấy nhỏ rồi. Khoảnh khắc ấy là khoảnh khắc mà đến giờ em vẫn còn cảm nhận được. Lúc nằm xuống giường rồi, mắt nhỏ thì lim dim như đang ngủ. đôi môi hồng, mím nhẹ. Còn em thì trong trạng thái !@#$ . !@#$%^(không biết phải diễn tả sao) . Em chỉ biết nhìn nhỏ, chỉ muốn đặt nhẹ lên đôi môi ấy một nụ hôn, một cái ôm thật chặc hơn nữa. Nhưng rồi nếu làm như vậy thật, em cũng chẳng khác gì những thằng đàn ông tồi, chỉ biết lợi dụng cơ hội. Và điều quan trọng lúc này, em chưa là gì của nhỏ hết.Em chỉ biết nằm đó, tận hưởng khoảng thời gian hạnh phúc ấy. Nằm nhìn nhỏ, cảm giác thời gian trôi đi thật nhanh, lúc này em chỉ mong thời gian trôi đi thật chậm. chỉ để được nằm nhìn ngắm nhỏ em cũng đủ vui và hạnh phúc nhất thế giới rồi. 30 phút trôi qua… Em vẫn đang nằm nhìn ngắm thiên thần ngủ, thì bất chợt nhỏ mở mắt ra, nhìn em!! Làm em thoáng chút bối rối, vội đứng dậy. - Chị tỉnh ồi à? Em ra ngoài mua xíu gì đó cho chị ăn ngen, ngày nay chị đã ăn gì đâu. Nói rồi em đi thẳng ra ngoài, nhỏ chưa kịp nói câu gì. Mở cửa bước ra khỏi phòng. Em mới lấy lại được bình tĩnh. Tim vẫn còn đập nhanh, chẳng khác gì lúc nằm kế nhỏ. Lát sau, em mua cho nhỏ tô hủ tiếu. Mở cửa bước tới phòng thấy nhỏ đang ngồi trên giường, chắc là đang đợi em. - Em: Chị đỡ hơn chưa. - Nhỏ: Cũng đỡ rồi. - Em: Chị ăn xíu đi, ngày nay chị chưa ăn gì. - Nhỏ: Cảm ơn cậu. Cậu đút cho chị đi. (Đút đồ ăn) - Em: Thiệt hả? Hay nói xạo? - Nhỏ: Thiệt, chị lười ăn quá, cậu không đút, thì chị không ăn. - Em: Rồi rồi, để em đút cho. Xong, em lấy hủ tiếu ra, đút cho nhỏ, nhìn nhỏ ăn àm thấy thương ghê. Đúng chất tiểu thư. Vừa ăn vừa trò chuyện, khoảng 15 phút sau là hết tô hủ tiếu. - Nhỏ: Cảm ơn cậu nhé, hôm nay mà không có cậu, không biết chị ra sao nữa. - EM: Dạ, không có gì đâu chị. - Nhỏ: Cậu thích chị hả?? - Em:… Thú thật, là nó quá bất ngờ. Em không biết trả lời sao.
|
Chương 7 RACE START!! ___ Xong, em lấy hủ tiếu ra, đút cho nhỏ, nhìn nhỏ ăn àm thấy thương ghê. Đúng chất tiểu thư. Vừa ăn vừa trò chuyện, khoảng 15 phút sau là hết tô hủ tiếu. - Nhỏ: Cảm ơn cậu nhé, hôm nay mà không có cậu, không biết chị ra sao nữa. - EM: Dạ, không có gì đâu chị. - Nhỏ: Cậu thích chị hả?? - Em:… Lúc Đó em không biết phải cói thế nào, cứng miệng, ù à ù ờ. Đơ như cây cơ. Một lát sau suy nghĩ trong đầu, chuẩn bị trả lời: “DẠ” một tiếng rõ to. Thì nhỏ lại cười. - Nhỏ: haha, chị đùa xíu thôi mà làm gì lúng ta lung túng hồi hộp vậy? - Em: *cười trừ* Dạ, em có hồi hộp gì đâu. Miệng cười nhưng trong long nhói đau. Chắc những ai đã từng yêu sẽ đều trải qua cảm giác này. Nó nhói đau trong tim, khi nhận ra rằng, mình vẫn chưa là gì của người ta cả. Một mối quan hệ không rõ ràng. Em không biết những gì xảy ra trong hai ngày thật ra em có là gì của nhỏ không? Hay em chỉ là một kẻ đến sau, một người luôn đứng nhìn nhỏ từ phía sau, và chỉ đứng đợi chờ những lúc nhỏ đau buồn thì lại đến gần vỗ về an ủi. Chỉ như vậy thôi đúng không? Em chỉ là một chiếc khăn, khi nào buồn nhỏ lại lấy ra lau nước mắt. Nhưng khi nhỏ cười, em lại lặng lẽ nằm trong túi xách hay một góc nhỏ nào đó trong cuộc sống của nhỏ. Những dòng suy nghĩ, những giả định lien tục được đặt ra, nhưng kết quả, em vẫn không có câu trả lời. Nhỏ thật khó hiểu, và em cũng khó hiểu không kém gì nhỏ. - Nhỏ: Cảm ơn cậu lần nữa nhé. - Em: dạ, có gì đâu chị. - Nhỏ: sao cậu lại tốt với chị quá vậy? - Em: tại… chị là con của sếp tổng mà, em mà không đối xử tốt, chắc sếp tổng đuổi việc em sao? Thú thực nói ra câu trả lời như vậy, long em đau lắm. Nhưng giờ em biết trả lời sao, khi mà nhỏ chỉ đang đùa giỡn với em. - Nhỏ: nếu chị không phải là con sếp tổng, thì em đâu đối xử tốt với chị như vậy, đúng không? - Em: không, cho dù chị có là ai đi nữa, thì em vẫn luôn đối xử tốt với chị. - Nhỏ: tại sao? - Em: tại vì… em trước giờ đã như vậy rồi. Thấy người khác đang gặp khó khăn thì em giúp chứ sao. - Nhỏ: cậu tốt bụng nhỉ. - Em: dạ. - Nhỏ: vậy cậu giúp chị cho hết ngày hôm nay, sáng mai chị về Thái rồi. - Em: dạ. Mà giúp gì bây giờ? - Nhỏ: Tối nay ngủ lại đây đi. Chị sợ cô đơn. Thú thật là em cảm thấy nhỏ không phải khó hiểu bình thường đâu. Hay nhỏ đang cố gắng thử lòng em? Hay nhỏ đang muốn gì? Nhưng bây giờ bỏ nhỏ ở lại một mình, đi về em cũng không yên tâm. Em đang giúp đỡ nhỏ. (em không có ý gì khác ngoài việc giúp đỡ nhỏ) - Em: Vâng, nếu chị không ngại. - Nhỏ: Thế cậu có ngại không? Tính làm gì chị hay sao àm ngại? Đi kèm với câu hỏi là thái độ của nhỏ, y như con nít. Nghênh mặt lên nhìn, như đang thức em. Kèm nụ cười khiêu khích? Nhìn không đáng ghét mà cưng không chịu được. - Em: chị không ngại thì em cũng không ngại. để xem tối nay em sẽ “làm gì” chị - Nhỏ: Cậu dám…!!!??? Đi kèm với bàn tay đang cầm nắm đấm. - Em: hì hì. Em và nhỏ ngồi nói chuyện tác dóc một hồi cũng 8,9 giờ tối. Buổi tối khuya cũng đã buông xuống. em bắt đầu cảm nhận được sự hồi hộp. không biết là sự hồi hộp từ em hay từ nhỏ hay là từ cả hai. - Em: Khuya rồi chị đi ngủ đi. Mai dậy sớm cho khỏi trễ chuyến bay. - Nhỏ: uhm, thôi chị đánh răng thay đồ rồi đi ngủ. Nói xong, nhỏ vào nhà vệ sinh đánh răng, rửa mặt thay đồ ngủ. xong đi ra. Việc miêu tả nhỏ xinh, sexy như thế nào thì mọi người cũng đều đã biết em không muốn nói ra. Nhưng bộ đồ ngủ này, phải nói là sexy và quyến rũ nhất nhất từ trước giờ. Nên em xin phép miêu tả lần nữa. Áo mỏng màu trắng bạc, quần dài mỏng, loại quần alibaba, mỏng trơn, tóc buông xỏa hai bên. Tẩy trang hết. nhìn mộc mạc. đẹp như hình trên facebook. và không có bra. - Em: bình thường lúc nào chị cũng đẹp như thế này hết hả? em bắt đầu nói đùa với nhỏ - Nhỏ: chị biết chị đẹp mà. *Làm dáng như siêu mẫu* - Em: hèn chi nhiều người thích chị ghê. - Nhỏ: sao biết nhiều người thích? - Em: thì em đoán. - Nhỏ: Toàn đoán mò. - Em: he he. Cho em hỏi chuyện này được không? - Nhỏ: chuyện gì? Cậu cứ nói đi. - Em: Hôm nay đỡ buồn chưa chị? Hôm nay em thấy chị buồn quá trời. - Nhỏ: Nhờ có cậu mà hôm nay chị vui hơn rất nhiều. - Em: em chỉ làm đúng trách nhiệm thôi mà. - Nhỏ: trách nhiệm của một trợ lý đối với con gái sếp tổng chứ gì? Nhỏ nhìn em cười cười kiểu troll - Em: giỏi, cho 10 điểm. Thế chị với anh D* quen nhau lâu chưa? (em mo me hỏi thăm tình hình, thăm dò thông tin) - Nhỏ: cũng lâu rồi. quen nhau 7 năm rồi. - Em: vâng ạ, thôi em không nhắc tới chuyện buồn của chị nữa. cứ vui lên mà sống chị ơi, buồn làm gì, mắc công xấu da. - Nhỏ: Thế cậu có muốn nghe không? - Em: DẠ MUỐN. - Nhỏ: Thế nãy ai bảo không muốn nhắc lại chuyện buồn? - Em: hè hè. Nhỏ và thanh niên D* quen nhau 7 năm, kể từ lúc học 12 tới khi vào đại học. Cả 2 là những học sinh, sinh viên tiêu biểu của trường lớp nới mà 2 người theo học. mà theo báo mạng ngày nay gọi là hot girl hay hot boy gì đó. là cặp đôi rất được các bạn trẻ khác ngưỡng mộ và gen tị. Nhưng trong quá trình yêu nhau. Nhỏ đã phát hiện D* nhiều lần lăn nhăn lén lút quen cô này cô kia. Thậm chí quen một lúc nhiều cô. Nhưng nhỏ vì quá yêu D* và không muốn chàng D* mất mặt nên tha thứ hết lần này tới lần nọ.Nhưng rồi giang sơn khó đổi, bản tính khó dời. chàng D vẫn cứ ngựa quen đường cũ. Đỉnh điểm một lần, anh chàng D* này làm cho con người ta có bầu (Là con ghẹ của chàng thanh niên D* này) , rồi còn dám vác mặt xin nhỏ tha thứ, và muốn quay lại với nhỏ. Dĩ nhiên, nhỏ đẹp chứ nhỏ đâu có bị khùng, và trong cơn tức giận, nhỏ nói nhỏ đã có người yêu mới rồi. (chỉ là lời nói dối, chứ thật ra nhỏ vẫn còn rất yêu chàng D* nay) Chàng D* muốn làm gì thì làm, nhỏ không quan tâm nữa. Và một thời gian sau. Nhà chàng thanh niên D* này có tiền lo vụ việc giải quyết ổn thỏa mọi việc xong rồi, cho anh chàng D* này ra nước ngoài một thời gian. Lúc này ở Thái, nhỏ vẫn học tập và làm việc tại công ty gia đình. Trong khoảng thời gian này. Nhỏ vẫn dành tình yêu cho chàng D* này. Và ngày 14-2-2013, tức là ngày valentine là lần đầu tiên được gặp chàng D* sau một khoảng thời gian dài và lại lần đầu tiên gặp lại, chả lại trả thù nhỏ một cách rất con nít là giới thiệu bạn gái mới của chả cho nhỏ biết. Và mọi chuyện xảy ra như thế nào thì như em đã rì viu. - Em: Tính ra chị cũng giỏi chịu đựng ghê - Nhỏ: Em chưa yêu ai, em không biết được đâu. - Em: Chắc vậy, nhưng chắc một điều, em sẽ không yêu ai đến mất lý trí như vậy? - Nhỏ: cậu chắc chứ? - Em: dạ chắc. - Nhỏ: Khi nào cậu yêu, rồi cậu sẽ biết. giờ chị đi ngủ. Kết thúc câu chuyện không mấy vui vẻ. em vào nhà tắm rửa mặt rồi đánh răng đi ngủ. lúc em đi ra thì nhỏ cũng bắt đầu lên giường. Nhỏ nói với em. - Nhỏ: cậu tính ngủ ở đâu? - Em: dạ, chị ngủ trên giường đi. Em ngủ trên bộ ghế sofa cũng được. - Nhỏ: tùy cậu. cho cậu mượn cái gối và mên nè. - Em: cảm ơn chị. Khi nhỏ đã nằm xuống giường rồi. em mới lại đi tắt điện và bật đèn ngủ. Trong ánh đèn mờ mờ ảo ảo. dường như khiến cho con người ta trở nên ngu ngê, mơ muội. em quay lại bộ ghế sofa mà không thể nào ngủ được. nằm trằn trọc, tay chân cảm thấy bức rức khó chịu, mà phải dung từ thao thức thì đúng hơn. Nhỏ. ANh khổ quá nhỏ ơi. Lúc này em mới mơ hồ nhận ra rằng, em đã yêu nhỏ mất rồi. Rôi em chìm đắm vào giấc ngủ cùng với những giấc mơ đẹp. Sáng sớm tinh mơ. Em cảm giác đây là một buổi sáng đẹp, trong lành thoáng mát. Em nhẹ nhàng mở mắt ra, thì có trí tưởng tượng phong phú đến thế nào, em cũng không thể biết được rằng, tại sao em lại nằm trên giường của nhỏ, kế bên là nhỏ, và em đang nằm ôm nhỏ trong lòng. Nhỏ cũng đang nằm lọt thỏm trong người em. Cả hai đang nằm xoay đầu mặt đối diện mặt lại với nhau. Mùi hương thơm của nhỏ, mùi hương khiến cho em gần như mất hết cả lý trí. Tóc nhỏ nhẹ nhàng bay nhè nhẹ vào mặt em. Cảm giác nhỏ thật nhỏ bé khi nằm trong lòng của em. Em nhẹ nhàng khẽ mở mắt ra, thì cũng là lúc nhỏ mở mắt ra, đang nhìn vào mặt em. (hoặc có thể nhỏ đã mở mắt và nhìn em từ trước, em không biết được. ) Em nhìn vào mắt nhỏ, nhỏ nhìn vào mắt em!!!
|
Chương 8 LƯNG CHỪNG!! Nhỏ nhìn vào mắt em, đôi mắt tròn xoe ấy vẫn đang nhìn thẳng vào mắt em. Vẫn gương mặt ngây thơ ấy, vẫn dáng người ấy, vẫn mái tóc ấy. Cảm giác khi nhỏ nhìn vào mắt em. Có một chút gì đó thoáng buồn. Rồi bất chợt, nhỏ bậc khóc thành tiếng. - Em: sao chị khóc vậy? - Nhỏ: Tự nhiên thấy buồn nên khóc thôi. - Em: em xin lỗi, nếu như đã làm gì khiến chị buồn. - Nhỏ: em không có lỗi gì cả, chuyện cá nhân chị thôi. - Em: Thế sao chị lại đối xử với em như vậy? - Nhỏ: Tại cậu tốt với chị. - Em: không phải, nhưng em muốn biết chuyện gì đang xảy ra. - Nhỏ: Thì mọi chuyện đã xảy ra rồi. Quan trọng gì đâu? - Em: Thế chị xem em là gì của chị? - Nhỏ: Là trợ lý giám đốc của công ty. - Em: chỉ vậy thôi đúng không? - Nhỏ: uhm. - Em: Chị vẫn chưa quên được anh ta đúng không? - Nhỏ: không phải chuyện của cậu. - Em: Dạ. Thật ra, những gì em hỏi nhỏ chỉ muốn xác định với nhỏ lại lần nữa, giữa em và nhỏ dường như có một bức tường ngăn cách vô hình, Thật khó để mà xác định. Những gì xảy ra tối hôm qua, em đều nhớ. Tại sao em lại bên cạnh nhỏ. Tại sao nhỏ lại đối xử với em như vậy. ** Trở lại khuya tối hôm qua. Sau khi tắt điện rồi nhỏ lên giường. Em quay lại sofa, trai chưa vợ, gái chưa chồng. Thực sự lúc đó em rất căng thẳng. bức rức tay chân. Không biết phải làm thế nào cả. Em nằm lăn qua lăn lại, đếm cừu, đếm chim, đủ các thể loại động vật, nhưng vẫn không ngủ được. - Em: Chị ngủ chưa? - Nhỏ: Ngủ rồi. - Em: vậy ai đang trả lời vậy, hehe. - Nhỏ: Ai vậy ta?? Nhỏ trả lời. - Em: Còn ai vào đây nữa. Con gái sếp tổng chứ ai. - Nhỏ: Thế cậu thấy con gái sếp tổng dễ thương không? - Em: dạ, dễ thương nhất thế giới. - Nhỏ: xạo. - Em: Em nói thiệt mà. Hè hè. Mà sao có người nói ngủ rồi mà. - Nhỏ: thì bây giờ ngủ rồi nè. - Em: Chị ngủ ngon. - Nhỏ: goodnight. ^^ Sau cuộc trò chuyện ngắn khoảng 5 phút, em vẫn không ngủ được. em ra ngoài ban công đứng ngắm nhìn thành phố về khuya. Cảnh tượng thành phố về khuya thật yên tĩnh, tĩnh lặng. Khiến cho con người ta có nhiều suy nghĩ. Và người em nhớ tới lúc này, trong đầu em chỉ toàn hiện lên hình ảnh của người đó thôi. Mặc dù người đó đang ở kế bên. Nhỏ! Sao nhỏ lại cứ đối xử với anh như vậy? Bỗng từ đâu, một vòng tay xuất ôm choàng lấy em. Em quay lại, và cũng ôm lấy nhỏ. Em nhìn thẳng vào mắt nhỏ. Như muốn hét lên vì sung sướng và quá hạnh phúc. Em ôm lấy nhỏ. Và rồi. em và nhỏ cũng đã có nụ hôn đầu tiên. Là nụ hôn có thể đánh dấu một mối quan hệ xa hơn bây giờ, hoặc chí ít cũng làm cho em và nhỏ gần lại nhau hơn. Em bế nhỏ vào phòng và đưa lên giường. Nếu như không có gì thay đổi, thì chuyện gì đến cũng sẽ đến. Nhưng nhỏ nói với em. - Nhỏ: Đừng. Mình chỉ dừng lại thế này thôi nhé. - Em:… - Nhỏ: Mọi chuyện nên có giới hạn của nó. - Em: dạ. Em được phép ôm chị chứ. - Nhỏ:… *không trả lời* Và rồi em ôm chặt lấy nhỏ. Cảm giác ôm người mình yêu. Có cảm tình với mình thật hạnh phúc. Mọi thứ xung quanh dường như không còn ý nghĩa gì với mình. Chỉ còn em và nhỏ, một thế giới riêng. Của 2 người. ** Bây giờ, khiến cho mọi việc trở nên rối. phức tạp. - Em: Chị coi tắm rửa, soạn đồ đạc đi rồi lát ra sân bay với em. - Nhỏ: Uhm, cậu đợi tí, sắp xong rồi. - Em: dạ, Trong thời gian ngồi đợi, em nhận được tin nhắn của số lạ. - “Anh rảnh không? Lát nữa đi uống café”. - Xin lỗi, ai vậy ạ? *nhắn tin trả lời* - Em T* nè, hôm qua mình mới gặp nhau đó. Nhớ rồi. Thì ra là bé T* bạn của nhỏ H*, gặp hôm qua ở quán bar. Thế là em hẹn nhỏ khoảng 10 giờ. Lúc đó thì đảng rảnh, nên chắc không sao. Không biết nhỏ gặp mình có chuyện gì??? Rồi cuối cùng nhỏ cũng tắm xong. Đồ đạc cũng chuẩn bị xong hết rồi. - Em: Chị còn quên gì ở đây nữa không? - Nhỏ: Chắc xong hết rồi. - Em: Có quên trái tim tại Việt Nam thì cũng không sao, có người chăm sóc rồi. - Nhỏ: đỏ mặt. quên cậu thì có. Trước khi ra khỏi phòng. Em hỏi nhỏ - Em: Chị có thích em xíu xìu xiu nào không? - Nhỏ:… sao tự nhiên hỏi vậy? - Em: em muốn biết, chị trả lời em đi. - Nhỏ: có thì sao? mà không có thì sao? - Em: chị trả lời đi, không chơi câu giờ. Chị mà không trả lời. em đè chị ra hun nữa bây giờ. - Nhỏ: cậu dám!!! - Em: Thế giờ chị có trả lời không? - Nhỏ: Không!!! Em vứt đồ đạc xuống nền. tiến xát lại nhỏ. Em đẩy nhỏ vào tường, miệng em tiến xát lại miệng nhỏ. Thở gấp gáp như chuẩn bị “xử” nhỏ - Em: Có trả lời không? Hay thích được hun? - Nhỏ: Trả lời thì trả lời. Làm gì ghê vậy. Nhỏ phụng phịu như con nít. - Em: thế có thích em xíu nào không? - Nhỏ: có!!! Xíu xìu xiu thôi. - Em: Vậy là có thích đúng không. Chị thích em đúng không. Yeahhhhhhhhhhh - Nhỏ: còn chữ xíu xìu xiu của chị đâu??? - Em: không biết, thích xíu xìu xiu thì cũng là thích, hehe. - Nhỏ: Thế cậu thích chị đúng không? - Em: KHÔNG! - Nhỏ:….. - Em: Em yêu chị mất rồi. Như vậy có gọi là tỏ tình không ??? Rồi nhỏ im lặng, đỏ mặt, chắc lúc đó, em cũng đỏ mặt không kém. rồi tự nhiên cả 2 im lặng. Lúc này cả 2 vẫn còn đứng xát nhau, môi đã gần kề môi lắm rồi. Em nhẹ nhàng tiến xát lại thêm xíu nữa. Nhỏ lúc này cũng đã nhắm mắt lại rồi. Và đặt nhẹ lên đôi má ửng hồng của nhỏ một cái kiss. Nhỏ mở mắt ra. Vội vàng đẩy em ra và nói: - Nhỏ: Cậu có vội vàng quá không? Cậu chưa hiểu hết con người chị đâu. Nói rồi đưa tay ra dấu hiệu im lặng không cho em nói tiếp. - Nhỏ: Nhanh lên. Sắp tới giờ bay rồi. - Vâng. Em nhìn nhỏ và trả lời. Ra tới sân bay, vội vàng đưa nhỏ vào khu vực bên trong check in và đưa vào phòng chờ bên trong. Và lòng tự nhiên chợt thấy buồn. Một cảm giác chia tay một người mà mình có tình cảm, thật không dễ dàng xíu nào. Và rồi nhỏ cũng vào phòng chờ. Em thất thểu đi ra ngoài và đi về. lòng cảm giác trống trải lạ thường. Chia tay nhỏ xong, em vội phi tới quán café mà đã hẹn với bé T*. Tới nơi, em thấy bé T* đã ngồi chờ sẵn từ lúc nào. Và cảm giác của em khi gặp bé T* sao mà có cảm giác thân quen đến như thế. cứ như là nhỏ đang ngồi trước mặt mình vậy. giống nhau đến bất ngờ. Từ cách đi đứng, ăn mặc, trang điểm, cách nói chuyện… Sao lại giống nhỏ đến thế. - Em: Xin lỗi em, anh đến hơi trễ một xíu. - T*: Không sao. Em cũng mới đến thôi. - Em: Hôm bữa em về mấy giờ? Có mệt lắm không? - T*: về cũng sớm, không mệt lắm, em uống ít mà. Thú thật, ngồi nói chuyện với nhỏ T*, nhưng lòng em chỉ nghĩ tới nhỏ thôi. Nhưng rồi dần dần cuộc trò chuyện của em và bé T* cũng ngày càng có nhiều điểm tương đồng. em nhận thấy giữa em và nhỏ có rất nhiều sở thích chung. Nhỏ thích Arsenal, em cũng thích Arsenal, thích xem đá banh giống em. Thích màu trắng và màu đen giống em, thích…. Nhiều điểm tương đồng mà chính em và nhỏ cũng bất ngờ. - Em: Thế mục đích của cuộc hẹn hôm nay là gì vậy? - T*: *Nhỏ đỏ mặt một tẹo, quay đi chỗ khác* Thì gặp thôi, chứ không có mục đích gì Bất chợt, em lại thấy tim đập mạnh. Cảm giác ấy. chính là cảm giác mà mỗi khi em gần nhỏ, là cảm giác em đã trải qua cùng nhỏ, khi ở bên cạnh nhỏ. Và giờ đây, em lại rung động thêm một lần nữa với bé T*, lần đâu tiên (chính xác là lần thứ 2) mà em gặp mặt. Một hình bóng thân quen, cảm giác thân quen lại xuất hiện. Bé T*, đừng xuất hiện vào trái tim anh. T_T
|
Chương 9 BÉ T*, DON’T CRY (coming soon) - Em: Thế mục đích của cuộc hẹn hôm nay là gì vậy? - T*: *Nhỏ đỏ mặt một tẹo, quay đi chỗ khác* Thì gặp thôi, chứ không có mục đích gì Bất chợt, em lại thấy tim đập mạnh. Cảm giác ấy. chính là cảm giác mà mỗi khi em gần nhỏ, là cảm giác em đã trải qua cùng nhỏ, khi ở bên cạnh nhỏ. Và giờ đây, em lại rung động thêm một lần nữa với bé T*, lần đâu tiên (chính xác là lần thứ 2) em gặp mặt. Một hình bóng thân quen, cảm giác thân quen lại xuất hiện. - Bé T*: Dạ, thì buồn quá, kiếm người nói chuyện thôi. - Em: Uhm, em buồn gì, anh không biết, nhưng dù sao cũng chúc em sớm vượt qua, mau hết buồn ngen. - Bé T*: dạ, cảm ơn anh. Và qua buổi trò chuyện ngày hôm đó. Em nhận ra rằng không ngờ mình lại có cơ hội gặp một bóng hình khác của nhỏ ngay trên mảnh đất Sài Gòn này. Bé T*: Cao, tầm tầm nhỏ, tóc đen, dài, xỏa 2 bên. Hiện đang là nhân viên cho một công ty Singapore, chi nhánh tại Việt Nam. Hoạt náo, năng động, thân thiện, cởi mở. Có nhiều sở thích giống em, nhiều điêm tương đồng với em… Là những thông tin sơ bộ mà em biết được về nhỏ. Ngày hôm đó, sau khi đưa nhỏ ra sân bay, và uống café với bé T*, em về thẳng phòng luôn, xin phép sếp hôm đó không làm việc. Bởi ngồi văn phòng mà không có cảm giác làm việc cũng vậy. Về phòng, ngủ một giấc tới chiều luôn. Chiều hôm đó, đang nằm lim dim, lơ tơ mơ chưa tỉnh hẳn thì nhận được tin nhắn Line từ bé T*, - Bé T*: Hello, anh đang làm gì đó? - Em: anh đang ngủ, mới ngủ dậy. - Bé T*: Ngủ gì như heo vậy trời. ngủ nhiều vào, em bắt đi cân kí xuất chuồng luôn. ^^ - Em: hì hì. - Bé T*: cười gì? - Em: Không có gì. - Bé T*: thôi anh làm gì thì làm đi, không làm phiền anh nữa. - Em: thế nhắn tin cho anh có việc gì không? Tính cho quà anh hả? - Bé T*: nhớ anh nên nhắn tin được hông? Hihi, thôi em out đây, không phiền anh nữa, anh iu…plezzz plezzz - Em: …??? Chắc là nhỏ đang đùa. Nằm ráng một xíu nữa. hình bóng nhỏ vẫn còn đang xuất hiện đâu đây. Những kỉ niệm cùng nhỏ, những phút giây được bên nhỏ sao cảm thấy ngắn đến như vậy. Nằm bất chợt mỉm cười với những khoảnh khắc được gần bên nhỏ
|
Chương 10 CƠN MƯA NGANG QUA Thử tưởng tượng khi mà nhận được tin nhắn từ một người ở xa, và kế bên là một hình bóng bóng dáng của người đó. Và bóng dáng ấy lại đang ôm chặt lấy mình. Trong giây phút ấy, những khoảnh khắc bóng hình nhỏ, những kỉ niệm ngày trước như một dòng suối tươi mát ùa về. Tin nhắn của nhỏ thì vẫn đọc, Kế bên bé T* thì vẫn cứ ôm em chặt vai em và khóc. Cảm giác cũng hơi khó xử, tạm thời em cất điện thoại vào túi. Và giải quyết vấn đề dòng song nước mắt trước mặt em. Để mặc dòng chữ “đã xem” tin nhắn trong điện thoại. - Em: em đừng khóc nữa, anh xin lỗi, đã nhắc tới chuyện buồn của em. - Bé T*: dạ, anh không có lỗi. Là do em tự nhiên khóc vậy thôi. *vẫn còn đang thút thít* - Em: Thôi, để anh dẫn em đi ăn gì đó ngen. - Bé T*: anh nói thiệt chứ? - Em: thiệt, em muốn ăn gì? - Bé T*: vậy đi ăn kem đi. - Em: ok, let’s go. - Bé T*: em đi xe anh ngen. - Em: Xe em đâu? - Bé T*: Em đi bộ ra đây, nhà em ở gần đây mà. - Em: Ok, ngồi lên. Công an mà hốt em chịu tiền phạt không nón bảo hiểm ngen. - Bé T*: chịu luôn. ^^ *gương mặt tươi tỉnh lên chút chút* Công nhận nhìn nhỏ lúc mặt tươi thế này xinh hơn lúc nhỏ mếu máo khóc gấp nhiều nhiều lần. đôi má ửng hồng, cười chúm chím nhìn muốn nựng ghê luôn. Có một điều em rất thích ở bé T* đó là đôi môi của bé T*, không giống như nhỏ. Bé T* có đôi môi mỏng, xinh xắn, trang điểm nhẹ nhàng hơn, và bé T* không dùng màu son đỏ quyến rũ như nhỏ. Bé T* dùng màu son màu cam nhẹ nhàng. Đặc biệt mỗi khi bé T* cười, rất nhẹ nhàng, quyến rũ theo một kiểu khác. Khi giải quyết xong xuôi mọi chuyện, không muốn tắm trong dòng song nước mắt của bé T*, nhỏ leo lên xe. không nón bảo hiểm (sory mấy anh công an, vì hôm đó đã vi phạm luật giao thông ) - Em: giờ đi quán nào đây? - Bé T*: tùy anh. - Em: quán Tùy Anh nằm đoạn nào? Khu này anh không rành đường. - Bé T*: *nhéo em một phát rõ đau.* - Em: ui da, biết đau, anh không biết thiệt mà. - Bé T*: anh muốn e khuyến mãi them cái nueax không? - Em: thôi, thôi. Để anh xem thử đi quán nào đây ta?? - Bé T*: Quán nào anh thường đi với người yêu đó. - Em: vậy đi Khách sạn ngen, anh toàn đi khách sạn với người yêu thôi. *Em nữa đùa nữa thật.* - Bé T*: *nhéo 2 phát rõ đau vào 2 bên hông em*. Em toàn nói thật mà sao cứ bị nhéo quài vậy trời?? - Em: Sao em biết anh có người yêu rồi? - Bé T*: Thì chị hôm bữa đó? Không phải người yêu anh hả? - Em: không phải, anh chỉ là nhân viên của của bố cô ấy thôi. - Bé T*: em không tin. - Em: Tùy. Rồi em dẫn nhỏ vào quán café kem gì đó trên đường D2, gần trường Ngoại Thương cơ sở 2. Vào quán café acostic. Không gian cũng khá lãng mạn. - Anh chị gọi gì? – Bạn phục vụ hỏi - (cho anh/chị nước ép bưởi ) x 2. Cả 2 đồng thanh trả lời. Em nhìn nhỏ phì cười. Nhỏ cũng cười. ( *vào quán kem mà không ai chịu gọi kem ) Bây giờ em mới phát hiện ra, nhỏ có cái răng khểnh khá duyên. - Em: Nãy em điều tra anh rồi, bây giờ tới phiên anh điều tra em. - Bé T*: điều tra gì? Muốn tìm hiểu anh hả? nhỏ cười nham hiểm. - Em: không được khóc nữa nghe chưa. anh không muốn bơi. - Bé T*: biết oy. - Em: Sao lúc nãy em khóc vậy. - Bé T*: *mặt mếu máo* … im lặng - Em: Không được khóc. Em mà khóc anh hun em rang chịu. em pha trò cho nhỏ không được khóc. - Bé T*: ANh dám? Đưa tay ra tính nhéo nữa. - Em: hehe, - Bé T*: *nhoẻn miệng cười* - Em: Cười rồi, không được khóc nữa nghe chưa. - Bé T*: Dạ. - Em: thế sao lúc nãy khóc vậy. Không được khóc, mếu máo duwois bất kì hình thức nào!! - Bé T*: dạ, em buồn chuyện tình cảm xíu thôi ạ, không có gì đâu. Anh đừng quan tâm. - Em: uhm, vậy mà anh tưởng chuyện gì. Làm anh hết hồn. cứ tưởng em biết anh không biết bơi rồi hù, tính phủ đầu anh. - Bé T*: he he, em mà muốn hù anh, em hù cách khác rồi. - Em: cách gì? - Bé T*: sau này rồi biết. Ngồi nói chuyện, cố gắng làm cho bé vui, nên lâu lâu ngồi trò chuyện, tâm sự đủ thứ chuyện trên đời. vừa làm bé hết buồn, vui vẻ, cười nhiều. mang niềm vui cho người khác, với lại em cũng đang rảnh. Không có gì làm. Điều quan trọng là bé T* và em rất hợp nhau về sở thích, cách sống, cách suy nghĩ… điều đó khiến cho em cảm thấy rất thu hút mỗi khi nói chuyện với bé T*. và nói như không có giới hạn, điểm dừng. Những khoảnh khắc mà bé T* cười, em cảm thấy nhỏ xinh lắm. và những lúc bé T* mếu máo, buồn hay bật khóc, em chỉ muốn được che chở an ủi, là người sẽ làm cho bé T*lúc nào cũng vui vẻ, thích mang lại tiếng cười cho bé T*. Đôi lúc, em cũng tự hỏi những cảm giác ban đầu mà em dành cho bé T* là cảm giác thật của em, hay chỉ là em đang nhầm tưởng một bóng hình khác. Em cũng có những suy nghĩ, những so sánh, và những hoài nghi về bản thân mình, nhưng tới thời điểm đó em vẫn chưa có câu trả lời chính xác nhất. … Café cà pháo xong, em đưa nhỏ về. Phòng nhỏ nằm trong khu chung cư gần công viên lúc nãy. Trên con đường về nhà. Trời bỗng dưng thổi gió rất mạnh. Bé T* thì ăn mặc hơi phong phanh một tẹo. (Quần đùi, ngắn ngắn, loại jean mà tụi con gái thường hay khoe chân dài, áo thun, giày thể thao) gió mạnh đến nối mà những người bán hàng rong hai bên đường phải tạm dừng, chứ không dám đẩy xe đi tiếp. Em thấy tình hình có vẻ không ổn. chắc là sắp chuyển mưa, nên vội chạy nhanh. Chỉ cần qua cầu Sài Gòn, quẹo phải vào Trần Não là tới phòng của nhỏ rồi. nên vô thức, em chạy xe rất nhanh. Mà quên mất có người đang ngồi đằng sau. (em thề là em không cố ý, hay chơi chiêu gì hết ) Rồi một vòng tay ôm chặt lấy em. Áp sát vào người em. Đầu tựa vào lưng em. Lúc này em mới sực nhớ là có bé T* đang ngồi trên xe. nên chạy chậm lại xíu. Vừa xuống chân cầu Sài Gòn em tạm dừng chạy xe lại, đưa áo khoát của em cho bé T* mặc tạm vào. Rồi tình lên xe chạy tiếp. Còn 1 đoạn nhỏ nữa là tới nhà rồi. Thế nào tời lại đổ mưa to. - Em: Chắc mình phải trú mưa một xíu ngen em. Trời mưa to quá. - Bé T*: Không, em muốn tắm mưa. - Em: Thiệt không? Mắc công bệnh đó. - Bé T*: không, em muốn tắm mưa thiệt mà, mình chạy xe về nhà luôn đi. - Em: không. Lỡ em bệnh, ai lo, em ở 1 mình nữa.không được đâu - Bé T*: giờ anh không chở em về, em đi bộ tắm mưa về. Con gái đúng là khó hiểu. - EM: Được rồi, ngồi lên đây, anh chở về, mặc tạm áo mưa ngen, anh ghé mua cho em. - Bé T*: Không. - Em: rỒI, THÔI, lên xe cô nương. - Bé T*: *Nhoẻn miệng cười thấy ghét* Rồi em ngồi lên xe, phóng thẳng về nhà, trời mưa, ướt áo. Nhỏ mặc áo thun loại mỏng mỏng, hên là có áo khoát nên cũng che được phần cần che. Chắc không là em xịt máu mũi luôn quá. Trên xe, bé T* vẫn ôm chặt lấy em, 2 thân thể ướt át, chạy bang bang trong màn đêm. Rồi 10 phút sau cũng tới nhà. Lúc này cũng đã khoảng 11 giờ khuya rồi. - Bé T*: anh ướt nhiều quá. - EM: Em mau vào nhà đi, để bệnh. - Bé T*: Anh vào phòng em luôn đi. Chứ giờ anh ướt thế này, về nàh thế nào cũng bệnh cho mà xem. - Em: Không được đâu, em ở một mình, không tiện, em vào nhà đi, giờ anh tranh thủ về thay đồ tắm rửa xong là ok thôi. - Bé T*: Về bị bệnh đó, anh àm bị bệnh, em thấy có lỗi lắm. - Em: Mời người lạ vào nhà, mới quen 2 ngày, em không sợ anh “làm gì” anh hả? - Bé T*: Em biết ai tốt ai xấu. Em tin anh là người tốt. - Em: *liếm môi* nhìn nhỏ với ánh mắt gian nhất có thể. Đùa chứ, để anh về!! Em vào nhà mau đi, để lạnh. *lúc này, em cũng lạnh bỏ mợ rồi* - Bé T*: KHóc. ANh mà không vào, em cũng sẽ không vào, em không xuống xe. Rồi nhỏ bắt đầu mếu máo, nước mắt chực trào. - Em:…. Em không hiểu tại sao nhỏ lại làm như vậy!!!
|