Con Gái Sếp Tổng Và Osin Cấp Cao
|
|
Chương 21 DỪNG LẠI HAY TIẾP TỤC!!! Một mình với căn phòng trống rỗng và tối tăm, em ngồi một mình đối diện với sự thật hiện tại, em đã không có nhỏ bên cạnh. Có thể em không là gì của nhỏ thiệt hoặc em cũng chỉ là người thay thế hoặc giữa em và nhỏ chỉ là một mối quan hệ không rõ rang. Em suy nghĩ xem chuyện gì đang xảy ra. Và chắc mọi giả thuyết đều đúng. Và em phải chấp nhận sự thật rằng em không có là gì với nhỏ cả… Mọi thứ chỉ là do em tự vẽ nên, tự tưởng tượng nên, cứ nghĩ mọi thứ là màu hồng, nhưng thực tế là một màu xám. Màu xám như bầu trời sắp chuyển sang cơn mưa. Và em cũng mong có một cơn mưa, đổ ào xuống để xóa hết đi thực tại. Và muốn quên hết đi những chuyện về nhỏ. Để đơn thuần giữa em và nhỏ chỉ là một mối quan hệ công việc giữa người thuê và người bị thuê. Giữa ô sin cấp cao và con gái sếp tổng thôi. Mọi chuyện có lẽ nên có điểm dừng, và đây có lẽ là thời điểm thích hợp. - “chị ngủ ngon, cảm ơn chị về tất cả.” Nằm trên giường mà chỉ mong đến sáng ngày mai, Chưa bao giờ muốn trốn chạy khỏi Thái Lan như lúc này… Sáng sớm hôm sau, em cảm thấy lòng nhẹ nhàng thanh thảng hơn tối hôm qua, nhưng ẩn sâu trong đó, vẫn có chút gì đó nhỏi đau. Nhưng dù sao cũng đã quyết định rồi. Hy vọng sẽ nhanh chóng cắt đứt được mối quan hệ với nhỏ. - Em: Chào chị, good morning - Nhỏ: uhm, chào, cậu chuẩn bị đồ xong hết chưa? - Em: dạ xong rồi.. - Nhỏ: vậy xem chuẩn bị đồ đạc đi rồi lên xe. - Em: dạ. Rồi xong mọi chuyện, xem cũng chào tạm biệt mọi người trong gia đình nhỏ, người làm trong gia đình nhỏ và mọi người trong công ty. Em và nhỏ lên xe, nhỏ đưa em ra sân bay. Chuẩn bị kết thúc một chuyến đi đáng nhớ, nhưng cũng đáng để quên. Suốt thời gian chạy xe từ nhà nhỏ ra sân bay. Em muốn nói chuyện với nhỏ, nhưng đành kìm nén lại, và quay mặt qua hướng khác để ngắm nhìn đường phố Bangkok. Mắt ngắm nhìn đường phố Bangkok nhưng tâm trí thì để lại phía sau lưng. Và chính em đang cố tạo nên một bức tường vô hình để dứt điểm mối quan hê hiện tại. chỉ muốn tốt cho cả hai. - Nhỏ: giận gì chị hả? hay hôm nay mặt chị không xinh, không thấy quay mặt về phía chị? - Em: dạ có đâu. Chị lúc nào cũng xinh hết. tại em muốn nhìn đường phố hơn thôi - Nhỏ: uhm. Mà cậu không giận chị thiệt chứ? - Em: dạ, thiệt mà, chả có gì để mà phải giận chị cả. - Nhỏ: uhm, vậy thì tốt rồi. Rồi cũng tới sân bay. Nhỏ đỗ xe rồi cùng em vào trong sân bay. Làm thủ tục check in xong, - Em: xong xuôi hết rồi. chắc chị về được rồi, bây giờ em vào phòng chờ. - Nhỏ: uhm,.. - Em: dạ. - Nhỏ: chuyện tối hôm qua, em không giận chị chứ? - Em: dạ, em hiểu mà. *thực chất em vẫn không hiểu, nhưng thôi, chuyện cũng đã qua, quá khứ rồi* - Nhỏ: uhm, hiểu thì tốt. Mà bữa sau có nói xạo thì nói cho khéo ngen. - Em: dạ. Chắc nhỏ cũng biết là em đang nói xạo, nhưng đành vậy, em cũng không muốn nhắc tới nữa. chỉ khiến tim thêm đau thôi. Rồi nhỏ tạm biệt em quay lưng lại em rồi đi vè, em quay lưng đi thẳng vào phòng chờ. Một chút gì đó luyến tiếc trong giây phút đó, nhưng dù sao cũng đã kết thúc, những chuyện xảy ra ở Thái xem như là một kỉ niệm đẹp, và em sẽ cố giữ sâu ở một góc nhỏ trong trái tim. Sẽ cố để không đào lại những gì được cho là quá khứ. Nhưng rồi em đã không làm được. Nhưng kĩ niệm cùng nhỏ trong khoảng thời gian ngắn ngủi bên Thái cứ dần dần được tái hiện trong suy nghĩ của em, phút giây lần đầu được gặp nhỏ ở sân bay, ngồi cùng xe với nhỏ trên khắp các nẻo đường Bangkok Pattaya, những giây phút hạnh phúc, những giây phút hờn ghen của nhỏ, những cái ôm xiết chặc, những nụ hôn trao cho nhau. Những kỉ niệm ấy cứ ùa về, rồi bất chợt khiến em mỉm cười. Dù sao mọi chuyện cũng sẽ nên được dừng lại tại đây. Tất cả chỉ là quá khứ. Tạm gác lại… Cảm giác giữa gặp gỡ và chia ly nó hoàn toàn trái ngược nhau, khi gặp vui biết bao nhiêu thì lúc chia tay, cảm giác cảm thấy trông vắng. Tạm biệt Bangkok, tạm biệt nhỏ. Lên máy bay rồi, máy bay cũng đã cất cánh. Đất nước Thái Lan ngày một nhỏ lại, Mọi thức cứ dần nhỏ lại. và bao phủ lên đó là gió mây và cả mưa nữa. Và cũng đang có một lớp mây vô hình đang che cách giữa em và nhỏ Về đến sân bay, cũng gần trưa trưa rồi, cảm giác mang vác hành lý va ly các thứ, chỉ có mình ênh, thấy hụt hẫng và chênh vênh kinh khủng. Lúc bên Thái đi đâu cũng có cặp có đôi có nhỏ bên cạnh, giờ đây chỉ có một mình, lòng lại thêm nhớ tới nhỏ. Xác hành lý về tới phòng, mệt quá, dọn dẹp hành lý nằm nghỉ ngơi tính ngủ một phát cho lấy lại sức, thì nhận được tin nhắn Line - “Đi qua Thái rồi trốn luôn bên đó hả? ở đó cắt chim chuyển giới luôn rồi hả? sao nhắn tin không thấy trả lời? Trả lời đê!!! Alô chim sẻ gọi đại bàng con” Đang buồn hết sức mà đọc tin nhắn đầy hơi hướng cà chớn của H* mà cười phun cả nước miếng. Đúng là lúc ở Thái, nhóc H* ngày nào cũng nhắn tin Line, nhưng em không trả lời, lúc đó em đang sống trong men tình, xung quanh toàn màu hồng, nên không để ý đến những tin nhắn của H*, bây giờ đọc lại mới thấy tin nhắn của H*. Em qua Thái bao nhiêu ngày, thì mỗi ngày đều nhận được tin nhắn của H*.( không có tin nhắn nào của bé T* cả ) - Qua Thái tới nơi chưa? - Ăn đồ Thái nhiều chưa? - Bên Thái đẹp hông? - Mua quà cho em chưa? - Anh ăn cơm trưa chưa? Em đang ăn nè. - Ê, giỡn mặt hả? sao nhắn tin mà không chịu trả lời? - Muốn bị ăn đòn hả? - Trời ơi, sao muốn cắn người quá điiiiii - Haizzz, chắc đang bị cắt chim chuyển giới rồi hả? - Hú hú - Khi nào anh về Việt Nam? - Anh mà không trả lời tin nhắn này, về em phá trinh anh cho coi. - Vậy là muốn được phá trinh nên không trả lời tin nhắn của em chứ giề? - Haizzz. Khi nào về, nhắn tin hay điện thoại cho em. Bye bye. Và cuối cùng là tin nhắn lúc nãy. - “Đi qua Thái rồi trốn luôn bên đó hả? ở đó cắt chim chuyển giới luôn rồi hả? sao nhắn tin không thấy trả lời? Trả lời đê!!! Alô chim sẻ gọi đại bàng con” Đọc hết một lượt tin nhắn của nó, mà em cười muốn rụng rún. Không hiểu sao nó có bồ được. à, mà nó với bồ nó tuần trước cãi nhau, không biết bây giờ hết giận nhau chwua nữa. Hay vẫn còn đang giận. Em nhắn tin lại cho ẻm. - Mới về tới nơi nè, anh đang ngủ, mất sức quá. - Cắt chim chuyển giới, mất máu nhiều hả? hay sao mất sức? nó lếu láo nhắn tin lại - Đạp cho phát giờ. Không quà cáp gì nữa hết. Đi ngủ đây. - Thôi mà, em nói giỡn á, anh đẹp trai nhất quả đất luôn, chuẩn men Cao Thái Sơn luôn. Quà em đâu?? Anh mua quà gì cho em vậy? (haha, cái đồ trơ tráo, trơ trẽn nhất quả đất, mới nãy shock xỉa không nể mặt, bây giờ còn bày đặt, đúng là chỉ có nó mới nói chuyện cà khịa vậy thôi.) - He he, nói xạo không biết xấu hổ. - Thoai mà, tối nay quán cũ, mình gặp nhau ngen. - Uhm, thôi anh ngủ đây. *lúc này buồn ngủ lắm rồi, nên ừ đại rồi đi ngủ* - Ngủ ngoan anh trai đập chai. ^^ Lúc nào cũng vậy., nhắn tin với nó chỉ hại não với bao hài thôi. Rồi ngủ một giấc để quên hết đi mọi thứ. Nằm đánh một giấc tới khoảng 5 giờ chiều. ngủ dậy còn cà ngơ mơ ngủ, thì nhớ có hẹn với H* nên tắm rửa thay đồ sạch sẽ thơm tho, chạy con ngựa sắt tới gặp nó trả món nợ ân tình (gửi quà) cho xong. Tới gặp nó, nhìn từ xa là thấy nớ đứng đợi rồi. Nhìn thấy em, ẻm cười tươi như hoa. - H*: hế lô anh trai, đi Thái về đẹp trai dzữ. - Em: khỏi nịnh, anh biết là anh đẹp trai rồi. - H*: sao đi Thái mà em nhắn tin không thèm trả lời?? - Em: anh bận công việc, ngập đầu luôn. Không có thời gian. Em ngụy biện - H*: xạo, bận chuyện gì mà không có thời gian nhắn tin cho em một tin. - Em: anh bận thiệt mà, bận lựa mua quà cho em nè. - H*: chứ không phải muốn bị phá tờ rinh đời trai hả? - Em: đạp cho phát giờ. Muốn giề? - H*: quà đâu? –nhỏ xìa tay ra. - Em: nè, không được chê ngen.(em mua cho nhỏ lọ nước hoa của Thái, chả biết thơm không nữa) - H*: thank you anh trai, - Em: em gửi cái này cho T* luôn. Em nhờ H* gửi quà giúp bé T*. dù gì 2 đứa nó cũng là bạn thân. Bỗng chốc, em thấy mặt H* khựng lại một xíu và hình như có chút gì đó không vui. Chỉ trong một tích tắc nhỏ. Không biết có phải không. Hy vọng em đoán sai. - H*: sao anh không tự đi mà đưa cho T*. - Em: anh hơi bận công việc, thì sẵn tiện em đưa giúp luôn. - H*: ok, được thôi. * trông có vẽ hơi miễn cưỡng* nhưng cuối cùng cũng nhận. Vậy là xong chuyện quà cáp. - H*: giờ mình đi chơi đi. mấy ngày hôm nay không có anh. Em chả biết chơi với ai, buồn muốn khóc. – rồi nhỏ giả bộ làm mặt buồn, y như mấy đứa con nít vậy. - Em: em muốn đi đâu? - H*: đi ăn uống gì đó rồi đi lòng vòng dạo mát cũng được. - Em: vậy mình đi ăn hủ tiếu rồi đi lòng vòng khu quận 7 ngen. - H*: ô cê. Đi đâu cũng được, miễn là đi với anh là em vui rồi. Em tính nói: “Người yêu đâu? Sao không đi, nhưng sợ nó với thằng người yêu còn giận nhau, nên thôi” Dù gì cũng đang rảnh, với lại cũng muốn đi với H* để giải tỏa stress, muốn kiếm chuyện gì đó vui vui để quên đi hết mọi chuyện ở Thái Lan. Nên đi với H*thì chắc chắn là sẽ bao vui, bao hài với cái miệng của nó. Rồi em với nó đi ăn uống, rồi chở nó đi vòng vòng khu quận 7, chụp hình ảnh ọt các thứ. Làm phó nháy cho nó. Công nhận ẻm làm siêng chụp hình thiệt. rồi nói chuyện, tám đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, cười muốn banh nhà lồng. Cảm giác đi với H*, lúc nào cũng vui vẻ như thế, đi với H*, đầu óc mình lúc nào cũng được thư giản, không phải suy nghĩ nhiều, không cần toan tính hay suy nghĩ những chuyện khác. Một cảm giác thoải mái mà không phải lúc nào cũng có được. H* luôn là người như vậy, lúc nào cũng ngây thơ, vui tươi, vui vẻ, luôn khiến cho người đối diện một cảm giác nhẹ nhàng, không phải áp lực hay có khoảng cách gì cả, và lúc ở bên H*, H* biết cách làm cho người khác mỉm cười. Nhưng hình bóng nhỏ xuất hiện trong tâm trí của em. Em vẫn chưa thể quên được nhỏ… đúng là cố quên lại càng thêm nhớ… Xong xuôi, em đưa H* về nhà. Kết thúc ngày đầu tiên, sau khi trở lại Việt Nam. Cũng không đến nỗi tệ lắm. Tâm trạng cũng đã tốt hơn. Về đến nhà, tâm trạng đã tốt hơn, Nhớ lại mấy câu nói của H* mà thấy hài hài không chịu nổi. và cũng nhớ đến những phút giây ở bên Thái cùng nhỏ. Đúng là nói dễ nhưng làm thì khó. Một bên là nhỏ, người lúc nào cũng khiến cho em như muốn phát dại. lúc nào cũng khiến cho em phải lo lắng, lúc nào cũng sợ mất nhỏ. Và đôi lúc cũng khiến cho em cũng hơi áp lực mỗi khi ở bên cạnh nhỏ. Một cảm giác không an toàn…
|
Chương 22 TRÁI TIM VÀ LÝ TRÍ An toàn là thế nào? Và thế nào là không an toàn? Và đến đây, chắc ai cũng biết, giữa em và nhỏ có một khoảng cách vô cùng lớn. gia thế, địa vị, văn hóa hoặc kể cả ngôn ngữ. Những cản trở khác về ngôn ngữ, văn hóa… thì có thể thu hẹp hoặc xóa nhòa giảm dần đi được. Nhưng về gia thế và địa vị xã hôi. Rõ ràng là một khoảng cách gần như là rất xa. Đôi lúc khiến cho bản thân cảm thấy hơi chùn bước, mỗi khi nghĩ đến chuyện tiếp tục hay dừng lại. Một cảm giác không an toàn. Mỗi khi bên cạnh nhỏ. Cảm giác sẽ hơi bị thua so với nhỏ một bậc. Cảm giác như thế, và thực tế đúng là như vậy. Có thể nhiều người sẽ nghĩ là đàn ông gì mà không có chí tiến thủ hay không có ý chí làm giàu. Hay đàn ông gì mà nhu nhược blab la. Nhưng đôi khi nói và làm, lý thuyết và thực tế nó hoàn toàn cách xa nhau. Và đôi lúc thực tế nó sẽ rất phũ đối với những gì mà mình nghĩ. Đừng mơ giữa ban ngày. Và thực tế là em, chàng sinh viên mới ra trường đi làm được một thời gian ngắn. Vô tình làm được việc, được ông chủ thương yêu. ( cứ tạm cho là như vậy đi) và thực tế là vẫn đi làm công ăn lương cho ông chủ (sếp tổng) so với một con gái, xinh đẹp, tài giỏi, địa vị… thì thực tế nó phũ như vậy. nên cũng đừng trông mong gì ở một thằng sinh viên mới đi làm. (Bây giờ thì đã cứng cáp hơn nhiều rồi ) Đôi lúc phải lựa chọn giữa mạo hiểm và an toàn. Và tất nhiên nhiều người sẽ chọn con đường giống em. Chọn con đường an toàn cho bản thân, gia đình, sự nghiệp và cả những dự định cho tương lai. Lý trí chọn con đường an toàn, nhưng trái tim, và trong tìm thức, vẫn đôi lúc muốn lầm đường lạc lối… Rồi gian đoạn sau đó. Em vẫn làm việc bình thường. Vẫn chỉ biết cắm đầu cắm cổ làm việc, cố gắng phục vụ cho công ty, làm việc hết mình. Vì công ty và vì bản thân( được nhận lương thì cố làm việc hết sức, cho dù sếp tổng có con gái hay không có con gái ) Và vẫn thi thoảng nhắn tin nói chuyện với T*, và gặp gỡ thường xuyên với nhóc H*. Được nghe những câu chuyện cười và tiếng cười đùa vui vẻ của nhóc H*, đôi lúc cũng khiến em tạm quên đi những ưu tư phiền muộn hay những nỗi nhớ nhung đối với một ai đó… Và nhỏ, sau khoảng thời gian ở Thái Lan, em tạm thời làm theo lý trí mách bảo, không chủ động liên lạc với nhỏ(ngoại trừ về công việc, chỉ công việc mà thôi.) và nhỏ cũng đối xử với em như vậy. Những phút giây nói chuyện hay được liên lạc với nhỏ. Đó là những phút giây vô cùng quý giá và hạnh phúc. Con tim như thổn thức và đập nhanh hơn, mạnh hơn. Nhưng bề ngoài, em vẫn cố giứ một khoảng cách nhất định, để cho em, nhỏ và một số người liên quan không phải khó xử… Mọi chuyện cứ diễn ra như nó vốn phải như thế, thời gian vẫn cứ trôi đi như bình thường. Cứ 60 giây thì lại mất đi 1 phút. Em vẫn sống và làm việc theo hiến pháp và pháp luật, vẫn cơm ngày 3 bữa, vẫn sáng đi làm, chiều về phòng, cuộc sống vẫn cứ bình bình và êm đềm trôi đi một cách bình thường đều đặn và có phần tẻ nhạt như vậy. Và nó sẽ như vậy nếu như không có làn gió mới làm cho mọi việc trở nên dịu mát và thoải mái hơn. Không còn ngột ngạt và quá tẻ nhạt nữa… - H*: Hey boy, đi chơi không? - Em: đi đâu? - H*: đi ăn mừng. - Em: ăn mừng giề? - H*: đi đi rồi em nói. - Em: không có đi bar hay uống bia ngen. ANh không muốn lại giống như hôm trước sinh nhật em đâu.(lần sinh nhật đầu tiên của nó, lần mà em với thằng D* đánh lộn) - H*: Lần này là ngoại lệ, em muốn uống. - Em: vậy anh không đi. Em đi một mình đi. - H*: Vậy thôi, em sẽ đi 1 mình, tối nay em sẽ tới quán ***, anh không đi thì tùy anh, em không ép. - Em: uhm. Bye bye. - … Nó cúp máy luôn. Kệ nó, chắc nó lại nhõng nhẻo hay lại làm mấy trò mèo giống như lần trước. Chiều hôm đó, đi làm về, vẫn như cũ. Em về thẳng tới phòng, ngồi lấy đàn ra, tập gõ vài hợp âm. Tập đàn, ngắm trời, ngắm đất ngắm về xa xa, nghĩ vu vơ và nghĩ về nhỏ. Nhỏ vẫn luôn trong tâm trí của em, nói quên nhỏ nhưng nói dễ làm thì khó. Cố quên lại càng nhớ… Reng! Reng! Chuông điện thoại vang lên. - Em: alo - Alo, *T phải không cháu? - Em: dạ. - Alo, bác đây, bác là ba của cái H*. H* có đang ở chỗ cháu không? Cả ngày hôm nay, bác không liên lạc được với nó. - Em: dạ không, H* không có ở bên cạnh cháu. Ngày nay cháu không gặp H*. - Uhm, bác cảm ơn nhé. - Em: vậy để cháu đi vài nơi xem sao. Có gì cháu điện thoại liên lạc lại với bác. - Uhm, bác cảm ơn, để bác điện thoại vài nơi xem sao. - Em: dạ, cháu chào bác. Rồi em biết chắc H* đang buồn chuyện gì thiệt rồi, nên chạy thẳng tới quán *** để xem chuyện gì đang xảy ra, hy vọng nhỏ đang ở đó. Chạy tới nơi, chạy thẳng vào bên trong, vẫn không thấy H* đâu, đang đưa mắt đi tìm, xem thử nó có đang ngồi khuất góc nào không? Thì em bị một vòng tay phía sau ôm lấy ngang eo. Và đi kèm là nồng nặc mùi rượu… - Tưởng anh không tới chứ, sao bảo là không tới mà? Biết là H* rồi. Cảm thấy an tâm hơn là H* không có mất tích đi đâu. - Em: ngày nay mất tích đi đâu? Có biết là ở nhà bố mẹ em lo lắng thế nào không? - H*: dạ biết… - Em: biết, biết mà sao vẫn làm? - H*: tại…em không biết nữa. - Em: uhm, thôi, dù sao cũng gặp được em rồi. Có chuyện gì, nói anh nghe đi. Rồi em đưa H* vào một nơi yên tĩnh hơn để nói chuyện. Riêng tư hơn một chút. Để dễ bề nói chuyện… - Em: có chuyện gì với em ngày hôm nay vậy? - H*: dạ, không có chuyện gì hết. - Em: thiệt không? Nhìn thẳng vào mắt anh.( đối với em, em biết khi nào H* nói thật, H* nói xạo.) - H*: không, em khống có chuyện gì thật mà - Em: xạo. Nói anh nghe đi. Có chuyện gì vậy? - H*: … - Em: em không còn tin anh, không muốn tâm sự mọi chuyện với anh nữa hả? - H*: dạ, không, em… em không biết nói xong, anh có giận em không. - Em: có chuyện gì? Lại còn liên quan với anh nữa hả? - H*gật đầu* - Em: chuyện gì? Em nói đi, anh hứa sẽ không giận em, và sẽ không bao giờ giận em đâu. ^^ - H*: anh hứa ngen - Em: uhm. - H*: em với người yêu mới chia tay nhau rồi… Em nghĩ trong đầu, lại giận hờn vu vơ như trước. rồi vài ngày sau lại làm lành với nhau, lại tíu tít với nhau như cũ. Như mọi lần rồi thôi, chắc không có gì đâu. - H* à anh D* cũng đã bắt đầu quen với người mới… - Em: thế thì sao lại liên quan với anh? - H*: anh D* đang tìm hiểu T*… Nói rồi H* nó ôm chầm lấy em rồi òa khóc. Cả em cũng bất ngờ trước tin này, và ngày cả em cũng không thể tin vào tai mình được. ai cũng biết H* và T* là bạn thân với nhau, và T* cũng đủ chin chắn để mọi chuyện không xảy ra theo chiều hướng xấu như vậy. Và em hy vọng mọi chuyện chỉ là hiểu nhầm. chuyện của bé T*, em sẽ nói chuyện với bé T* sau. Bây giờ phải giải quyết vấn đề trước mắt. dòng sông nước mắt đang dàn dụa trước mắt em. Thứ em sợ nhất trên đời. Em ngồi chịu trận cho H* ngồi ôm và khóc. Công nhận con nhỏ này khóc cũng không giống ai, nó khóc nước mắt nước mũi chảy từa lưa, xịt khịt mũi ướt áo em. Nó mà không đang khóc, chắc em cho ăn cốc từ lâu. Và cũng như mọi lần khác, một khi ai đang khóc, em chỉ biết ngồi chờ. Cho đến khi nào khóc xong, khóc đã rồi mới dám lên tiếng. - Em: khóc đã chưa? - H*: *gật đầu* Nhìn mà chỉ muốn nựng má nó thôi, chẳng khác gì mấy đứa cháu ở nhà vậy, y như con nít. - Em: vậy bây giờ về nhà ngen. Mọi chuyện cứ từ từ tính. Có gì anh sẽ bên cạnh em, giúp đỡ em. - H*: anh sẽ bên cạnh em mãi mãi chứ? - Em: tới khi nào em có chồng thì thôi. - H*: lỡ em không có chồng thì sao? - Em: thì anh sẽ bao ế cho em. - H*: là sao? Là anh sẽ chịu trách nhiệm phải không? - Em: uhm. Anh sẽ chịu trách nhiệm. thôi về được chưa? - H*: còn một câu hỏi nữa. - Em: gì nữa? hỏi đi anh trả lời luôn một lần. - H*: anh không giận em khi nói về chuyện anh D* đang quen với cái T* chứ? - Em: không giận. ^^ thôi chuyện đó để khi khác tính. Bây giờ về nhà, chứ để bố mẹ em lo. - H*: dạ. Rồi H* ngoan ngoãn ngồi lên xe, em đưa về nhà. Về tới nhà, thấy 2 bác ở nhà lo lắng. mới biết được bố mẹ nào cũng yêu thương con cái cả. Cho dù bố mẹ của H* có hơi thiếu sự quan tâm, chăm soc hay gần gũi, nhưng tình yêu dành cho con cái cũng bất kì người bố người mẹ nào trên đời. Sau khi đưa H* lên phòng nghỉ nghơi, nằm nghỉ. Chắc nó cũng mệt lắm. em ngồi ở dưới nhà trò chuyện với 2 bác một hồi lâu. - Bác trai: H* nó có chuyện gì vậy? sao mà say khướt như vậy. - Em: dạ, chắc H* có chuyện buồn gì đó, nhưng không biết nói chuyện với ai, nên đi uống vậy, dạ, chắc rồi cũng sẽ bình thường lại thôi. - Bác trai: uhm, cảm ơn cháu ngen. - Em: dạ, không có gì đâu bác. - Bác gái: mà nhà cháu gần đây không? Hay tối nay ở lại đây đi, giờ cũng trễ rồi. - Em: dạ, không sao đâu bác, cháu chạy về nhà một xíu là tới thôi. - Bác gái: uhm, cảm ơn cháu. - Bác trai: có chuyện này hơi cá nhân một xíu. Bác muốn nhờ cháu. - Em: dạ, có gì bá cứ nói, nếu cháu giúp được thì cháu sẵn sang. - Bác trái: cũng không có gì, tại thời gian 2 bác ở nhà là hơi ít, ít khi gần gũi với H*, nên có gì, cháu cứ giúp đỡ 2 bác, trò chuyện bầu bạn với nó cho nó đỡ buồn, nếu nó có chuyện gì thì cháu cứ nói cho 2 bác biết. - Em: dạ, chuyện đó 2 bác yên tâm, cháu với H* chơi nhau thân, nên cũng không có gì gọi là giúp đâu ạ, - Bác gái: thân như vậy, sao 2 đưa không rổ rá cạp lại với nhau luôn đi. À, Mà cháu có bạn gái chưa? - Em: dạ chưa ạ. (thực tế vẫn là chưa có bạn gái,) - Bác gái: thế cháu thấy con H* nhà bác sao? - Em: dạ, cháu không biết, cháu chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này. Dạ, thôi cháu xin phép 2 bác. - Bác gái: ờ, bác chỉ hỏi vậy thôi, có gì đâu mà mất bình tĩnh quá vậy. - Em:… *không nói gì* chỉ biết cười trừ, rồi chào 2 bác về. Rồi ra xe, chạy thẳng một mạch về nhà. Trong đầu cứ nghĩ về câu nói của bác gái mà cũng hơi giật mình một chút. Vì kể từ lúc xa mặt (nhưng không cách lòng với nhỏ) em hầu như thời gian em bên H* là rất nhiều. Và cảm giác như trẻ lại, vui vẻ, không phải suy tư, hay lo nghĩ gì quá nhiều. Một cảm giác khiến cho người bên cạnh luôn cảm thấy vui vẻ không lo âu suy nghĩ gì cả. rồi bất chợt mỉm cười. —
|
Chương 23 KẾ HOẠCH VẠCH RA! Nói về bé T* một chút, đúng là khoảng thời gian này, em ít khi liên lạc với T*, một phần vì không muốn nhớ tới nhỏ, mỗi khi nhìn thấy bé T*, em lại cảm thấy tim mình hơi loạn nhịp một xíu. Ngoại hình, tính cách cách ứng xử đều mang hình bóng của nhỏ – người mà em hết mực yêu quý. Và khi nghe tin là thằng D* đang cua T*, em cũng bất ngờ không kém gì H*. và cũng có chung tâm trạng với H*. Tại sao lại như vậy? Thằng D* thì nhìn cái mặt ban đầu, em đã không ưa gì nó. Cộng thêm việc nó đối xử với nhỏ của em như vậy. Khiến em đã ghét, bây giờ còn càng ghét hơn nữa. Và chuyện nó bắt đầu cưa cẩm bé T*, thì nói thật ra cũng không liên quan gì tới em. Nhưng cuối cùng, em lại không thể mặc kệ được. Em chủ động liên hệ với T*. và muốn gặp bé T*. Gặp lần này, cũng là lần đầu tiên em gặp kể từ ngày em về Việt Nam sau lần đi Thái trước. trông bé T* có vẻ gầy hơn, ốm hơn trước. và có chút gì đó ít nói hơn trước, kiệm lời hơn trước, và một chút lạnh lùng hơn trước. chỉ có một điều là vẫn như cũ, và có phần hơn trước. là xinh và có phần đẹp hơn trước Và lần gặp lần này, em có một chút gì đó hơi mất tự nhiên, hơi ngại ngùng, và hơi khó xử. em không thể nói chuyện tự nhiên với T* như trước kia. Và bé T* chắc có lẽ cũng như vậy. em chỉ ngồi vuốt tóc, bẻ ngón tay, nhìn xa xăm. Và em cũng chẳng khá hơn là mấy, chỉ ngồi nói chuyện, gãi tay, gãi chân, gãi đầu. xé vỏ khăn lạnh… cảm giác thật kì lạ. - Em: dạo này sao rồi? lâu không gặp em. - T*: dạ. em cũng lâu rồi không gặp anh. À, cảm ơn món quà hôm trước tặng em ngen, đẹp không. – Nói rồi T* đưa bàn tay lên khoe, cái vòng tay em tặng. - Em: đẹp, nhờ tay đẹp em. Chứ cái vòng xấu quắc. - T*: đẹp thiệt mà. - Em: uhm… Rồi lại im lặng… em nữa muốn nói tới chuyện hẹn hò của T* và thằng D*, nhưng không biết mở lời như thế nào. và cũng không có tư cách gì để hỏi. Cả 2 cứ ngồi im lặng một hồi lâu. Rồi không biết phải nói chuyện gì nữa. cứ ngồi im lặng, thi thoảng cứ len lén nhìn nhau xem phản ứng của người đối diện như thế nào. Và thi thoảng ánh mắt của cả 2 bắt gặp nhau. Rồi lại ngại ngùng tránh nhau, rồi nhìn đi hướng khác, kèm theo một chút xấu hổ ngại ngùng. Em không biết phải giải thích tâm lý hiện tại của em lúc bây giờ là gì nữa. chỉ biết là mọi thứ dường như thay đổi quá nhanh. Trước kia gần gũi thân quen đến dường nào thì giờ đây, sao mọi chuyện lại thay đổi nhiều đến như vậy. Và cuối cùng, để xóa tan bầu không khí hiện tại. Em liều mạng rủ đi bar, uống bia. Lần đầu tiên em chủ động rủ người khác đi bar, mặc dù việc bia rượu uống chất có cồn là việc em rất ghét, và không ủng hộ cho lắm. Nhưng em cũng không hiểu tại sao, em lại rủ T* đi như vậy. mà thôi kệ, dù sao cũng đi. Biết bao nhiêu người cũng đi bar, đi pub mà có ảnh hưởng tới kinh tế nhà ai đâu. - Em: mình đi bar chơi đi. - T*: bình thường anh có vào mấy chỗ đó đâu? Sao tự nhiên hôm nay lại rủ vào? - Em: tự nhiên muốn đi thôi. Đi với anh ngen. - T*: dạ, mà anh uống dở ẹt, mắc công uống vào lại say nữa. - Em: chưa biết ai uống hơn ai à. - T*: ^^. - Em: thôi đi. Rồi em và nhỏ đi, ghé vào quán bar cũ. Rồi như bị ai nhập. tôi chủ động gọi một chai rượu rồi rót cho cả 2. Rồi ngồi uống. Chắc T* thấy lạ lạ, nên chủ động lay vai tôi T*: anh hôm nay bị sao vậy? hôm nay anh lạ lạ. - Em : có gì đâu mà lạ, thì thèm rượu thì uống rượu thôi mà. - T*: anh lạ thiệt mà. Bình thường anh ghét rượu bia gần chết. - Em : Nhìu lúc ghét nhưng vẫn phải đối mặt với nó. Xem như thế nào. Cứ ghét rồi chối bỏ nó, thì đâu biết được nó đáng ghét như thế nào. - T*: anh nói chuyện khó hiểu. - Em: anh bình thường. có em mới khó hiểu. - T*: em khó hiểu gì? - Em: thì em khó hiểu, khó hiểu nhiều chuyện. - T*: chuyện em quen với D*? - Em:…. (lúc này, em không nghĩ là T* lại có thể đi thẳng vào vấn đề một cách trực tiếp như vậy, nên có phần khựng lại, cộng thêm chút bia rượu vào, nên hơi chậm, khờ một chút.) - T*: mọi chuyện đều có lí do của nó, em biết mình phải làm gì. Mà chuyện em quen với ai, có liên quan gì tới anh không? - Em: … - T*: không. Không liên quan đúng không? Anh đâu có liên quan gì đâu, anh chỉ hỏi vậy thôi đúng không? - Em: thì anh chỉ hỏi cho biết vậy thôi. (Lúc này em chỉ biết chống chế, khan cự một cách yếu ớt.) - T*: ANH THÌ LÚC NÀO CŨNG VẬY, chỉ hỏi cho biết thôi. - Em: uhm, mà thật ra cũng là chuyện cá nhân của em, anh xin lỗi đã đi quá sâu vào chuyện cá nhân của em. - T*:… – đến lượt T* không nói năng gì, chỉ ngồi im lặng. Và Em cũng im lặng. Trong tiếng nhạc xập xình, cộng thêm một chút lâng lâng của rượu, và bầu không khí hiện tại. Có 2 con người ngồi trong bar, chỉ biết nhìn nhau, rồi quay mặt tránh mặt nhau. Em không hiểu, tại sao bé T* lại có thể quen thằng D* như vậy. T* thừa biết là thằng này đang quen với H* mà, cả 2 đứa nó đang là người yêu của nhau. Thì tại sao lại làm cho mọi việc rối tung như vậy. Và trong phút giây đó, trong đầu Em lóe lên một suy nghĩ mang đầy tính ích kỉ cá nhân của bản thân. Việc H* chia tay thằng D*, Em xem như là một chuyện đáng mừng. Vì Em tin rằng nó chỉ xem H* như một cuộc tình chớp nhoáng của nó thôi, chứ thật ra thằng D* cũng chả yêu thương gì H* đâu, và Em nghĩ, H* cũng không nên tiếc nuối gì thằng này. Và xem đó như là việc tốt. Và bây giờ, Em cũng không muốn thằng này quen T* một chút nào. có lẽ do tính ích kỉ hoặc do một nguyên nhân gì đó. Nên Em mới không muốn thằng này đụng vào T*. Chỉ là suy nghĩ thoáng qua. Nhưng Em hoàn toàn tin tưởng tuyệt đối vào suy nghĩ này. Hoặc có thể lúc đó, Em chỉ muốn trả thù việc thằng D* đã đối xử tệ với nhỏ. Nên sẽ lên kế hoạch không để bé T* rơi vào tay thằng D*. Tất nhiên là chuyện của sau này, hiện tại lúc đó thì Em cũng không còn đủ tỉnh táo để mà lên kế hoạch hay kế hiếc gì được. Ngồi một hồi, chẳng biết phải nói gì tiếp theo. Bé T* vẫn cứ ngồi đó. Thi thoảng uống rượu, còn Em thì chỉ biết ngồi tu rượu, chắc có lẽ để cố không muốn đối diện với thực tại. Và suy nghĩ vẩn vơ là bé T* quen thằng D* là vì T* có cảm tình với thằng này thiệt, hay là bé T có mục đích gì khác. Hay tại sao? Câu hỏi thì nhiều vô số. Nhưng câu trả lời thì tuyệt nhiên không. Rồi Em gục luôn lúc nào cũng không biết. Chắc tại tu rượu nhiều quá, nên bị “nốc ao” lúc nào không hay. Mà thế cũng hay, cứ uống rượu vào để quên hết mọi thứ cũng được. Không phải suy nghĩ gì thêm. (cũng nói thêm là tửu lượng của Em là kém, vô cùng kém,.) Mở mắt ra, cũng là lúc em nằm trong phòng quen thuộc mà lần trước em đã nằm một lần. Phòng của T*. vội vội vàng thay quần áo, tắm rửa, để tranh thủ chạy thẳng tới công ty. Thì em nhận được “mật thư” trên bàn. “Không cần vội vàng đâu, từ từ ăn uống đã, bánh mì em để trên bàn, có gì ăn lót bụng xíu đi rồi hãy đi làm (hoặc không đi làm thì tùy anh) nếu đi làm thì em đã chuẩn bị sẵn quần áo trên bàn, có gì cứ lấy mà thay. Còn nếu không đi làm thì ở phòng đó, đợi em về. ps: nhớ ăn bánh mì đó ^^” Cứ tưởng những chuyện như thế này chỉ có ở trong mấy bộ phim Hàn Quốc lãng mạn sến xẩm, nhưng không ngờ cũng có ngày mình nhận được y như vậy. và cũng lãng mạn không kém. Cảm giác vui vui, hạnh phúc và có chút gì đó thích thú. Cười một mình khoảng vài chục giây, rồi bay vào nhà tắm, tắm rửa sạch sẽ, thơm tho rồi bay thẳng lên con ngựa sắt đi làm. Cả ngày hôm đó, vừa làm việc, rồi thi thoảng nhắn tin với T*. Cảm giác vui không thể tả. - T*: sáng nay anh dậy mấy giờ? - Tôi: 7 giờ là dậy rồi. à, bánh mì ngon ghê. - T*: ^^ thôi, anh coi làm việc tiếp đi, để sếp la bây giờ. - Tôi: ok baby - T*: nói chuyện sau ngen. - Tôi. Yes, madam. Rồi lại hăng say lao động làm việc, chưa bao giờ lại làm việc một cách hăng say và thích thú đến như vậy. chắc là đang có chuyện vui nên mới làm viêc hăng máu đến như vậy. - Tôi: hù!!! Đang làm gì đó? - T*: hết hồn. em đang làm báo cáo, còn anh đang làm gì đó. - Tôi: đang thở. He he. - T*: ờ vậy thở tiếp đi, biết vậy, tối hôm qua em bỏ lại quán, cho tắt thở luôn!!! >” - Tôi: độc ác. Thế sao không bỏ lại quán luôn đi, đưa về làm gì? - T*: thôi, em làm báo cáo đây. - Tôi, ô cê. ^^ Cứ thỉnh thoảng lại nhắn tin qua nhắn tin lại như thế, niềm vui sáng ngày hôm đó chỉ như vậy thôi, cũng khiến cho bản thân cảm thấy hạnh phúc lắm rồi. Rồi để gây bất ngờ với T*: Em đã tranh thủ xin phép sếp về sớm 30 phút, và chạy thẳng về phòng T*. chuẩn bị nấu nướng đồ ăn các thứ thay lời cảm ơn T*, tối hôm đó đã đưa tôi về. (thật ra lúc đó chỉ là viện cớ lý do vậy thôi, chứ thật ra tại sao lại về sớm, rồi chuẩn bị các thứ như vậy, bản thân cũng không hiểu sao nữa…) Và lúc đó, Em cũng quên mất rằng T* đang quen với thằng D*. và cũng vì lý do đó mà cả 2 mới khó xử. lúc đó hầu như Em không không nghĩ tới chuyện bé T* đang có người khác theo đuổi. và đang quen người khác. Về tới phòng, tôi chuẩn bị dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị bếp núc để chuẩn bị nấu bữa. Thì Em nghe tiếng của T* về. Em vội vàng nấp vào cửa, để hù bé T* gây bất ngờ. cửa được mở ra. - Em : hù!!!!!! Đúng là T* giật mình thiệt, nên la qué qué lên, rồi ngã nhào về phía em. em cũng bất ngờ, không nghĩ là T* lại giật mình đến như vậy. rồi ngã chồng lên tôi. Mọi chuyện bắt đầu nằm ngoài sự kiểm soát. Bối rối, là tâm trạng của Em lúc đó. Và chắc T* cũng bối rối, nên vội vàng tách ra nhau. Em tiếp tục làm công việc của em. còn bé T* thì vội vàng chạy thẳng vào phòng. Thay đồ mặc ở nhà. Lúc T* bước ra ngoài, ai cũng cảm thấy xấu hổ, ngại ngùng một chút. Nên cũng chưa ai dám mở miệng trước. nên em nam nhi, phải mở miệng trước vậy. - Em: em về sớm nhỉ? Anh đnag cuẩn bị nấu gì đó ngon ngon để cảm ơn em, tối hôm đã đưa anh về. - T*: cảm ơn gì trời. không sao đâu. - Em: anh muốn cảm ơn thiệt àm, để anh nấu món gì đó ngon ngon, trổ tài làm bếp cho em xe,. - T*: anh mà cũng biết nấu ăn hả? - Em: chuyện nhỏ. Hôm nay sẽ nấu lẩu Thái phục vụ em. - T*: biết nấu không đó? - Em: biết àm, ngồi đó, để anh phục vụ tận răng. - T*: được. Cũng đã xóa tan được sự ngại ngùng lúc nãy. Em lao vào nấu ăn, T* cũng phụ em lặt rau các thứ. Nhìn cái bếp trở nên nhộn nhịp và rộn ràng ghê. Có không khí gia đình, lâu rồi em không cảm giác được. vừa nấu vừa trò chuyện, người làm việc này, người làm việc kia. Một cảm giác hạnh phúc. Rồi cũng xong được nồi lẩu. chắc cũng được 8/10 điểm cho nồi lẩu. 2 đứa dọn ra chuẩn bị xơi thì điện thoại em rung chuông. Đúng là trời đánh còn tránh miếng ăn. Nên em cần điện thoại ra khỏi phòng nghe máy. Là số điện thoại của H*: - H*: Alo, anh *T, anh đang làm gì đó? - Em: anh đang ở công ty, còn đang làm tăng ca… Không hiểu lúc đó tại sao em lại nói xạo như vậy, và mọi chuyện còn tệ hại hơn. Đúng lúc em trả lời thì T* mở cửa phòng bước ra… ____ - Chắc em chớt… Sẽ sớm rì viu sớm cho mấy bác. Hy vọng nhận được nhiều comment và yêu thích từ mấy thím mấy bác.
|
Chương 24 PHÂN VÂN… - H*: Alo, anh *T, anh đang làm gì đó? - Em: anh đang ở công ty, còn đang làm tăng ca… Không hiểu lúc đó tại sao em lại nói xạo như vậy, và mọi chuyện còn tệ hại hơn. Đúng lúc em trả lời thì T* mở cửa phòng bước ra… Lúc này em đã giật mình, vội quay lại phía sau nhìn T* ái ngại. Và T* không có vẻ gì là giận dỗi hay bắt bẻ tôi cả. T* chỉ đứng đó nhìn em và nghe cuộc trò chuyện của. Và mỉm cười, một nụ cười ngây thơ đến rợn người. Thấy mọi chuyện như vậy, em mới kiếm lý do để dừng cuộc hội thoại nguy hiểm này lại, để tránh hậu quả về sau. - Em: alo, anh đang bận chút việc. có gì lát anh gọi lại sau ngen. - H*: khoan đã, em có chuyện này,… Không để cho H* nói hết câu, em vội tắt máy, mặc cho nhóc H* còn í ới nói theo gì gì đó, lúc đó em nghe không rõ. Rồi nhìn về phía T* đang đứng chờ đợi. Mà cũng không hiểu sao lúc đó em lại mất bình tĩnh đến như vậy. Cứ như đang vụng trộm hay ăn vụng gì mà bị bắt gặp vậy. Không thể hiểu được. Và lớ ngớ không biết phải nói gì thì T* lên tiếng - T*: anh đang làm tăng ca hả? - Em:… *không biết phải nói gì cả, chỉ biết im lặng, rồi nhìn qua T*, với ánh mắt dễ thương nhất có thể.* - T*: thế giờ anh vào ăn hay đi làm tăng ca? T* vẫn dửng dung hỏi. - Em: tất nhiên là vào ăn chứ, công tình nấu chiều giờ. Em cố gắng chuyển chủ đề. - T*: vậy thì vào ăn, để nguội. - Em: Ok. Rồi em và nhỏ vào phòng, mà cũng đói bụng lắm rồi. Lúc này ngay cả bản thân em cũng chưa hề đá động thêm tới mối quan hệ giữa T* và thằng D*, và T* cũng không đá động đến cuộc điện thoại lúc nãy, chuyên em mới nói xạo xong. Cả 2 cố gắng ăn một cách vui vẻ, và trong lòng đều muốn nhắc tới chuyện của người kia, nhưng vẫn không có cơ hội. Riêng em, em không muốn mất đi không khí buổi tối vui vẻ hiện tại (nhưng lúc này thì cũng không còn vui vẻ như lúc đầu chiều) Nên đành ngồi nói chuyện phím, vu vơ. - Em: thấy tay nghề anh nấu ngon không? - T*: ngon, “tay nghề” anh cái gì chả ngon. Chuyện gì anh chả làm “trơn tru” - Em: anh àm, anh mà trổ tài, thì phải từ ngon trở lên. - T*: tất cả mọi chuyện, anh mà ra tay thì chắc phải như vậy rồi, chuyện gì anh cũng làm giỏi hết, từ chuyện nấu ăn cho tới những “chuyện khác”. Không biết là T* đang khen em thiệt hay cố tình đá để, nói móc em thì em không biết. Nhưng chắc tình hình có vẻ ổn hơn. Đang trên chiều hướng đi lên, mọi chuyện tốt lên thì “vật cản” lại xuất hiện. Vật acrn mang tên H* Tin nhắn tới. – anh mua tặng cho T* vòng tay đẹp, mà không chịu mua cho em một cái giống vậy. Như một thói quen, em lấy điện thoại lên đọc, mà quên mất là có T* đnag ngồi kế bên. Và vô tình hay cố ý, mà cũng không biết là T* có nhìn thấy tin nhắn hay không. Nhưng rồi đột ngột T* đổi chủ đề. - T*: anh có vẻ bận rộn nhỉ? - Em: có đâu. Rồi lại thậm thà thậm thụt như bị cáo đang đứng trước tòa vậy. Lại tới lượt em né tránh ánh mắt của T*. - T*: thôi, anh ăn sớm đi rồi về sớm, còn OT (over time) nữa. - Em: có đâu, anh hết giờ làm rồi mà. - T*: thế sao lúc nãy anh bảo tăng ca cơ mà. Bộ chuyện tới phòng em chơi, đi chơi với người khác là xấu xí lắm hay sao? Mà anh phải giấu giếm như vậy? Bộ em có gì không tốt hả? *2 mắt T* bắt đầu long lanh. Em biết chuyện này, em sai hoàn toàn, không biết giải thích thế nào cho T* hiểu. Chính em cũng không hiểu được thì sao có thể giải thích cho T* hiểu được. Đành vận dụng hết chút chất xám còn sót lại trong não để nói chuyện với T*. - Em: ANh xin lỗi, nhưng anh biết sao được. Anh không muốn mọi chuyện trở nên phức tạp. - T*: Phức tạp? phức tạp chuyện gì? Đi chơi với em mà phức tạp như vậy sao? - Em: ý anh không phải như vậy. - T*: chứ sao? - Em: Thế em biết ai lúc nãy điện thoại, nhắn tin cho anh không? - T*: điện thoại của anh, sao em biêt. *em biết là T* biết, nhưng trả lời như vậy. Chắc để xem em có nói dối lần nữa hay không?* Và tất nhiên, lần này em biết rút kinh nghiệm. Không dại mà chui đầu vào rọ lần thứ 2. - Em: H* mới điên thoại cho anh, nhưng anh không muốn H* biết, nếu H* biết anh đang ở đâu. mọi chuyện lại trở nên rối tung. - T*: anh tốt bụng quá, chắc ai anh cũng đối xử tốt như thế phải không? Anh làm ơn đừng có đối xử tốt với tất cả mọi người có được không? ANh ích kỉ một chút được không? Nói xong, T* bỏ dở bữa ăn, chạy vào phòng. Bỏ lại mình em với bữa ăn dang dở. Cứ tưởng ngày hôm nay là ngày hạnh phúc thì kết thúc lại như vậy. Em có gọi cửa, gõ cửa gọi theo nhưng đành bất lực. Im lặng, không mở cửa. Ngồi trước cửa một hồi lâu, sau một hồi gọi cửa nhưng không thành, em lủi thủi quay lại bàn ăn. Dọn dẹp thức ăn còn dở dang. Dọn dẹp xong, em ngồi đó chờ khi nào T* chịu mở cửa. Nhưng vẫn không thấy động tĩnh gì. - Em: T*, mở cửa ra, nghe anh giải thích đã. - T*: không cần đâu, em không nghe anh giải thích nữa. - Em: thì em cứ mở cửa ra đi. - T*: không. Rồi im lặng. Em chỉ biết ngồi đó, ngắm nhìn các thứ đồ vật trong phòng một cách chán nản. không biết phải làm thế nào, khó khăn chồng chất khó khăn, chuyện cũ chưa giải thích được thì chuyện mới lại đến, em chẳng biết phải giải thích thế nào. Tại sao mọi chuyện lại cứ trong vòng lẩn quẩn như vậy? Mà chắc những lời T* nói với em, em không biết là nó đúng hay sai ? Đến giờ phút này, em vẫn không hiểu. Em cũng muốn ích kỉ, nhưng rồi sẽ có thể khiến người khác sẽ nghĩ như thế nào? Đúng là trong tình yêu, đôi lúc cũng phải có một chút ích kỉ thì mới mong kéo dài được. Lúc này cũng đã khuya, em tới của phòng T* lần nữa, với hy vọng sẽ gọi được T* ra ngoài, nhưng vẫn vô ích… - Em: anh về nhé, khuya rồi. - … - Em: anh đóng cửa lại rồi, mọi chuyện hôm nay, anh xin lỗi, là anh sai. Là tại anh. Em là một cô gái tốt, nên hy vọng em sẽ chọn được người xứng đáng với bản thân. - … - Em: còn nồi lẩu, anh dọn dẹp để ở bếp, khi nào đói bụng, em hâm lại rồi ăn ngen. - … - Em: bye bye em. Rồi em gõ cửa cốc cốc để báo là em về trước. T* cũng gõ cửa lại để hàm ý để em ra về. Nhưng em đâu có để mọi chuyện kết thúc như vậy. Mục đích ban đầu em đã vạch ra là sẽ cố gắng tách T* và thằng D* ra. (Mặc dù em chả có tư cách gì để mà cấm cản 2 con người này đến với nhau, nhưng lý trí vẫn mách bảo em phải làm…) Sau khi em gõ cửa phòng, em ra ngoài cửa đứng đợi, vì em biết chắc thế nào T* cũng phải ra ngoài đóng cửa lại… 10 phút sau, đúng như em nghĩ. Cửa phòng T* mở cửa ra. emliền nắm lấy tay T* lại, còn T* thì giật thót. - T*: ANh làm gì vậy, sao bảo về rồi? - Em: sao anh có thể về được… Anh…lo cho em. - T*: Bộ anh thích em hả? Em không biết trả lời sao. Thú thực em biết T* là người trước giờ có phần hơi e dè, nhút nhát, nhưng không nghĩ là hôm nay T* lại nói ra thẳng như vậy, em không biết phải trả lời như thế nào… Nhưng mục đích của em xem như đã đi được một bước đầu tiên, đó là tách xa T* và thằng D* ra. Càng xa càng tốt. Từ thích với em lúc này, nó cũng quan trọng không kém gì từ yêu. Nhưng sao để mở miệng nói ra, lại khó nói như vậy? Chỉ ừ một tiếng nói là thích T* mọi chuyện sẽ xong thôi mà. Nhưng sao lại khó. Và tim em lại đập liên hồi, đập nhanh hơn bình thường. Tim đập nhanh, miệng lắp bắp… - Em: uhm, anh… thích em. Em nói xong, cứ tưởng tim sẽ trở lại trạng thái bình thường. Nhưng không, khi em nói xong. Tim em lại càng đập nhanh hơn trước. Và chính bản thân em cũng không hiểu, mọi chuyện đang xảy ra trước mắt mình là như thế nào. Chỉ là nói xạo thôi mà, tại sao lại phải hồi hộp như vậy? Không phải chính bản thân em đã nói là chỉ yêu mình nhỏ thôi mà. Và chính giây phút đó. Hình bóng nhỏ lại như hiện hữu trước mắt.( Nhỏ, anh xin lỗi.) - T*: Anh nói thật chứ? Và chính T* cũng bất ngờ trước câu trả lời của em… Và em cũng đã gần như không kiểm soát được cả lời nói và hành động của em. Cả lý trí avf trái tim em cũng không thể kiểm soát được. Mọi chuyện đã gần như đúng theo kế hoạch mà em đã định sẵn, sẽ làm cho T* cách xa thằng D* ra. Nhưng sao trong lòng em lại trống rỗng… Em lại quay về cảm giác trước kia, những lời em nói với T* chỉ là những lời em nói dối để đạt được mục đích, những lời em muốn nói thực sự với T*, hay chỉ là những lời em thực tâm muốn nói ra dành cho nhỏ. Nhưng người nghe không phải là nhỏ, mà lại là một người khác, một người giống nhỏ…?? Và em chỉ biết gật đầu. Nhưng trong lòng cảm thấy vô cùng hoang man. Và cảm thấy có lỗi với cả 2 người con gái. Thật sự tâm trạng lúc đó rất khó nói…
|
Chương 25 VÒNG LẨN QUẨN Việc thích, thương, yêu một ai đó. Trước kia đối với em, đó là một chuyện rất vô cùng quan trọng và em đã từng nghĩ là sẽ chỉ thực sự nói ra đối với người mình thực sự có tình cảm. Nhưng mọi chuyện hôm nay diễn ra quá bất ngờ. Có lẽ bất ngờ với T* và bất ngờ với chính cả em nữa. Em không biết những lời nói ra của em dành cho T* có thực sự là dành cho T* hay không? Hay chỉ là một cơn gió thoáng qua. - T*: anh không đùa giỡn với em chứ? - Em: uhm. Tất nhiên là không rồi. Không lẽ em đã biến thành một kẻ nói dối không ngượng miệng. Hay đó là những điều em muốn nói với T* từ lâu, nhưng không có cơ hội? Thôi thì cứ xác định là đang vạch theo kế hoạch, như vậy cho dễ, khỏi phải suy nghĩ lăn tăn, và sẽ không phải có lỗi với một người, hoặc chí ít là sẽ nhẹ tội hơn. Và sẽ thêm đau lòng, nếu T* biết được những suy nghĩ hiện tại lúc bấy giờ của em… Nói rồi em ôm T* vào lòng. Và nước mắt T* cũng đã rơi, em đã cảm nhận được những giọt nước mắt đang rơi trên má T*. Lúc này em mới cảm nhận được tình cảm của T* dành cho em là như thế nào. Và em cũng mơ hồ nhận ra được vài điều mà bản thân cũng cảm thấy mơ hồ. Nhưng chắc một điều lúc này là time m đập rất mạnh. Và em cũng cảm nhận được tình cảm của T* dành cho em. Rồi như một hành động vô thức, em ôm chặt T* vào lòng, ôm thật chặt xiết lấy T* vào lòng. Cả 2 cơ thể cứ quấn lấy nhau. Giống như vốn dĩ nó phải như thế… Và cứ như thế, mọi chuyện cứ xảy ra… … (Mọi chuyện không như mọi người nghĩ… đâu) Và mọi chuyện chỉ dừng lại ở những nụ hôn nồng cháy, những cái ôm xiết chặt, những “đụng chạm va đập”khác, không có gì hơn… Tối hôm đó, em ngủ lại phòng nhỏ. Lúc này cả em và nhỏ không nói câu gì, chỉ biết quấn lấy nhau, và chỉ quấn lấy nhau. Và cũng đã có nhưng nụ hôn, vô số nụ hôn được diễn ra. - T*: Mọi chuyện tối nay là thế nào hả anh? - Em: thì là như vậy thôi. - T*: Thế anh có yêu em không? - Em: thế em nghĩ anh có yêu em không? – Thật sự lúc đó em không biết phải trả lời như thế nào, trước câu hỏi bất ngờ của T*. Và bản thân em cũng không có câu trả lời - T*: Em biết thế nào anh cũng không trả lời mà, anh vẫn như vậy, cứ vòng vo mãi thôi. - Em: uhm, cho anh nợ một câu trả lời ngen. - T*: Mình như vậy, có nhanh quá không anh? - Em: em cứ làm những gì mình thích, vậy là được. Và anh cũng vậy. - T*: Như vậy là anh vẫn chỉ dừng lại ở thích thôi. Chứ chưa yêu, đúng không? Hôm nay, T* hỏi toàn những câu hỏi khó. Khó tới mức em không biết phải trả lời sao. Khó… - Em: anh hiện tại thích em. còn tương lai như thế nào, anh không muốn nói trước. Cứ hãy để mọi chuyện diễn ra một cách tự nhiên. ANh không muốn nói trước bất cứ điều gì… - T*: em sẽ không để vuột mất anh đâu. Nói rồi, T* nhẹ nhàng hôn em, rồi ôm em ngủ đến sáng. Những phút giây vừa qua, hạnh phúc không? Hạnh phúc. Và hình như lần đầu tiên, em cảm nhận được, T* là T*, nhỏ là nhỏ. Không còn bóng hình của nhỏ xung quanh T* nữa. có phải là em thay đổi quá nhanh hay vì T* đã thay đổi quá nhanh. Thời điểm này, em không trả lời được. Khoảng thời gian giữa khuya, khi T* đã yên giấc, em chỉ biết nằm kế bên, ngắm T* ngủ giống như những gì em đã làm với nhỏ. Và khoảnh khắc này, em không biết có phải trước kia vì quá yêu nhỏ hay không? Mà mọi thứ mọi việc liên quan đến T, em đều liên tưởng đến nhỏ, và đến giờ phút này, có phải vì lý do đó hay không, nhưng em luôn mặc định mình sẽ phải đối xử với T* giống như đã từng đối xử với nhỏ. Lần này là tại vì hình bóng nhỏ đã gắn bó với em quá lâu rồi, khiến em luôn mặc định như vậy? hay tại vì lý do khác. Nhưng tại sao, mọi thứ liên quan đến T* đều dính dáng với nhỏ dù ít hay nhiều… Cho đến lúc này, em cũng ôm nhỏ vào lòng và ngủ tới sáng… Sáng hôm sau, em dậy cùng lúc với T*. Cả hai chuẩn bị đồ ăn sáng và tranh thủ đi làm. Hình như giữa em và T* có chút gì đó e thẹn hay ngại ngùng gì đó, em cũng không biết nữa. - Em: Tối hôm em ngủ ngon không? - T*: dạ ngon. Anh ngủ ngon không? - Em: ngon chứ - T*: anh tắm rửa đi, em chuẩn bị đồ ăn sáng gần xong rồi. tắm xong rồi ăn sáng đi làm. Nói xong nhỏ hôn nhẹ em một cái rồi xuống bếp chuẩn bị đồ ăn sáng. Còn em thì đứng ngơ ra đó, chắc có lẽ vì sung sướng hay hạnh phúc hoặc chí ít là một tâm trạng tốt. Xong rồi em tắm rửa xong xuôi các thứ. Thì ra ngoài bàn ăn sáng, T* đã chuẩn bị đầy đủ các thứ rồi. cơm ngon, người đẹp ngồi kế bên. Còn gì sung sướng và hạnh phúc bằng. - T*: anh thấy ngon không? - Em: ngon, anh mà nói dở, dám em cho anh nhịn luôn?? - T*: có đâu, làm như em ác lắm vậy. - Em: ngon thiệt mà. T* không nói gì, chỉ thấy cười tít cả mắt, nhìn cưng không chịu được. Rồi em và T* cùng nhau vác balo laptop lên và đi làm. Tạm thời chia tay full house ngày hôm qua của 2 đứa. Lên tới công ty, tiếp tục lao đầu vào công việc. Và nhận được vô số tin nhắn từ nhóc H*, vì hôm qua, ẻm nhắn tin cho em quá trời, nhưng em bận, không thể nhắn tin cho ẻm được. - “sao hôm qua không nhắn tin cho em? bận công chuyện gì hả? mua vòng đeo tay cho em chưa? Anh đáng ghét quá điii, nhắn tin lại điiii” Em kệ luôn, không nhắn tin lại. em lại tiếp tục lao vào công việc… Cuối cùng cũng hết ngày. Và nguyên ngày hôm đó, em làm việc cũng cảm thấy rất hiệu quả, và phơn phớn, không biết vì nguyên nhân gì. Và em cũng rất thích tính cách rất người lớn của T*, mặc du hôm qua có xảy ra rất nhiều chuyện ngọt ngào. Nhưng tuyệt nhiên buổi sáng ngày hôm đó, không có kiểu nhắn tin nhõng nhẽo hay muốn được quan tâm, là trung tâm của vũ trụ hay là gì cả. T* vẫn là T*, vẫn nhẹ nhàng. Hiếm khi nhắn tin làm phiền hay tỏ ra nhõng nhẽo gì cả. Chỉ nhắn tin buổi trưa buổi chiều nhắc nhở em ăn tối thôi. Mọi chuyện vẫn cứ thế tiếp diễn cho đến cuối ngày… Reng! Reng! - Em: Alo. Đầu bên kia oang oang lên. - Sao cả ngày hôm qua và hôm nay anh không liên lạc cho em, nhắn tin cũng không thèm trả lời? ANh ghét em rồi hả? hay anh giận gì em? hic Biết là H* điện thoại rồi, lúc này là lúc em đành phải bày trò dỗ dành con nít, giống như em thường dỗ mấy đứa cháu của em. - Em: Anh bận công việc quá. Thôi mà, em đừng giận mà, - H*: có đâu. Ai thèm giận. xì - Em: vậy là không giận anh đúng không? - H*: giận. - Em: ơ, sao nãy nói không thèm giận mà. - H*: giờ giận rồi. - Em: thế giờ sao mới hết giận? - H*: mua vòng đeo tay cho em đi. - Em: mua là hết giận thiệt ngen. - H*: thiệt, mà khoan, dẫn em đi chơi đâu đó đi. - Em: uhm, cũng được. Nhưng phải hết giận ngay lập tức ngen. - H*: ok anh yêu. - Em: đạp cho phát giờ, ai là anh yêu?? - H*: kệ. Vậy là H* lại hết giận. Nhưng hôm nay nói chuyện với nó thấy nó lạ lạ, hiền dịu hơn mọi thường. Chẳng biết có phải nó có chuyện gì không? Hay là nó qua tuổi dậy thì muộn của nó rồi , giờ trở nên nữ tính hơn hay sao cũng không biết nữa. Nhưng mà mỗi lần tiếp xúc với nó, em như dậy thì lại lần 2 vậy, chả phải suy tu suy nghĩ gì nhiều. Cứ nghĩ sao nói vậy, chả cần phải lấp liếm hay nát óc suy nghĩ, hay uốn lưỡi 70 lần trước khi nói. Chỉ có nói chuyện với H* mới khiến cho đầu óc em thứ giản được…. Tối đó, em ghé tiệm bán đồ của con gái, mua cái vòng đeo tay, mấy chục hay mấy trăm gì đó. Cũng quên mất rồi. Tới nhà H*, gặp phụ huynh H* đang ở nhà. Lâu lắm rồi ghé nhà mới gặp cả ba má H* ở nhà. Chứ bình thường chỉ có H* ở ở nhà một mình với cô giúp việc thôi. - Em: Cháu chào 2 bác. - Bác trai, bác gái: Uhm, mới tới hả? đợi con H* một xíu, nó đang chuẩn bị gì ở trên đó. Lát nó xuống. - Em: dạ. Rồi em ngồi ngoài sân tiếp chuyện với 2 bác. Hỏi thăm tình hình làm ăn, nói chuyện thời sự kinh tế tổng hợp thể thao đủ thứ chuyện với 2 bác, công nhận 2 người đúng là hiểu biết sâu rộng, đủ các lĩnh vực. rồi đột nhiên bác trai hỏi. - Bác trai: dạo này công việc cậu thế nào? - Em: dạ, cũng bình thường thôi bác. Cũng ổn. - Bác trai: uhm, thế là tốt rồi. - Em: dạ, - Bác trai: thế cháu có bạn gái chưa? - Em: dạ, sao tự nhiên bác hỏi vậy ạ? Cháu không hiểu. - Bác gái: 2 bác không muốn cam dự vào chuyện riêng tư của cháu đâu, nhưng 2 bác muốn nhờ cháu một chuyện. Không biết cháu có giúp được không? - Em: dạ, 2 bác cứ nói, nếu cháu giúp được gì thì cháu sẽ giúp - Bác gái: uhm, con H*, nó đang dự tính muốn Đi du học… Rồi con nhỏ nó xuất hiện, chỉ mới nghe kịp là đi du học thôi… - H*: Tén ten, xong rồi. đi thôi. - Em: uhm, * rồi nhìn 2 bác, chào 2 bác đi, câu chuyện với bác trai và bác gái còn đnag dở dang*… Rồi em với nó ra xe chạy, em dẫn nó đi chơi, ăn uống, ăn sinh tố, chè, đủ các thể loại cho nó no cành hông luôn, rồi em rủ nó vào quán café cũ. - Em: no chưa? - H*: nghĩ em là heo ảh? sao không no? - Em: có con heo nào mà ăn nhiều như em đâu. - H*: đạp cho phát bây giờ. - Em: nè, tặng cho em nè. * em amng vòng đeo tay mua lúc nãy tặng cho ẻm* - H*: cảm ơn, đồ háo sắc - Em: ảo tưởng sức mạnh à. Tự tin nói lời yêu thương. - H*: không háo sắc mà tự nhiên mua cho em. - Em: thế ai đòi?? - H*: không thèm nói với anh nữa. có vòng đeo tay là vui rồi. Nhìn H* cười mà em chả thấy vui gì cả, khi mới nghe tin nó đi du học, mà nó cứ cười như vậy, còn khiến em có cảm giác buồn thêm, - EM: em chuẩn bị đi du học hả? H* thoáng chút bối rối, nhưng rồi cũng lại vui vẻ trở lại cười tươi - H*: dạ, em muốn đi du học. - Em: sướng ha, được đi du học luôn, - H*: DẠ,.. rồi H* thoáng cười, nhưng có vẻ buồn buồn. - Em: sao tự nhiên quyết định đi du học vậy? - H*: thì em chỉ muốn đi du học thôi. - Em: Thật vậy không? Em có thật sự muốn đi du học? - H*:… *không trả lời* cũng không nhìn vào mặt em. Mọi chuyện diễn ra quá bất ngờ. Không biết tai sao lại như vậy, ngồi đi chơi với H* suốt cả buổi, mà em không cảm thấy thoải mái xíu nào. Lần đâu tiền đi chơi với H* mà em không nhận được niềm vui trọn vẹn. Nên hôm nay em và H* về sớm,. Về đến nhà, vẫn còn hai bác ở dưới nhà, vẫn chưa ngủ. Nên ở lại nói chuyện với 2 bác một lát rồi về. Còn H* thì có vẻ buồn buồn, không biết buồn chuyện du học hay buồn ngủ thì không rõ, ở tít trên phòng luôn, không chịu xuống. em ở dưới nha tiếp chuyện 2 bác. - Bác gái: Nãy 2 đứa đi đâu? - Em: dạ, đi ăn uống lòng vòng dạo mát khu quận 2. - Bác gái: Đi ăn gì vậy? - Em: dạ, ăn mấy thứ linh tinh hủ tiếu bún ốc sinh tố các thứ thôi bác. Bác gái nhìn em cười cười. - Bác gái: Ở nhà nó có chịu ăn uống gì đâu. Toàn ép nó ăn mà có có chịu ăn đâu. - Em: dạ, con không biết nữa. *Mà em không biết thiệt, chứu mỗi lần đi với em, nhóc H* ăn dữ dội như chiến hạm vậy* - Bác trai: Chuyện lúc chiều, bác nói. Tự nhiên nó đòi đi du học. Chắc lúc nãy cháu có nói chuyện với con H* rồi phải không? - Em: dạ… - Bác trai: 2 bác thì không muốn nó đi du học một mình. Ở Việt Nam thì có chuyên gì, cũng có người lo, chăm sóc, giờ tự nhiên nó muốn đi du học, 2 bác không yên tâm…. - Bác gái: Cháu thử khuyên nó ở lại Việt Nam có được không? Chứ cả tuần nay, 2 bác khuyên rang đủ đường, mà không thấy nó chịu đổi ý gì cả. - Em: dạ, lúc chiều cháu có nghe H* nói. Có hỏi nhưng không biết sao H*muốn đi du học nữa. Nhưng cháu nghĩ nếu H*thực sự muốn đi du học để tiếp tục việc học hành thì chắc có muốn cản cũng khó. - Bác trai: uhm, để bác nói chuyện với nó. Nếu nó muốn đi, thì bác cũng không cấm cản. - Bác gái: Vậy là chuẩn bị nhà còn 2 vợ chồng son. Với 2 bác, em đã từng chia sẻ, em rất ngưỡng mộ với những gì mà 2 bác đã làm được, và học hỏi được rất nhiều điều từ 2 bác. Và em cũng rất thân với 2 bác. Và chắc 2 bác cũng rất quý em, *em đoán thế* nên những gì trong phạm vi mà 2 bác có thể chia sẻ được với em thì cả bác trai và bác gái đề luôn mở lòng chia sẻ, truyền đạt những kinh nghiệm trong công việc, kinh nghiệm sống… Nên riêng bản thân em, rất quý 2 bác. Và cả H* nữa. - Bác trai: để bác xem tình hình như thế nào, rồi nói chuyện với H* sau. Cháu coi về đi đễ trời khuya rồi. Em thì lúc này không biết phải nói chuyện thêm gì nữa. nên xin phép về. Khoảng thời gian này, con người em như đang đươc phân thân làm 2 vậy… Một bên thì tiếp tục thực hiện theo kế hoạch đưa T* ra khỏi tay thằng D*, một mặt khác em lại tìm hiểu về chuyện du học đi hay ở của H*. Em cố gắng làm cho bản thân bận rộn, để không còn thời gian mà suy nghĩ về một người con gái khác, đang ở Thái Lan… Về giai đoạn này, giữa em và nhỏ đang dần dần giữa 2 người đang cố tạo nên một khoảng cách, cả 2 đang cố tạo nên hang rào xung quanh, để cho đối phương không thể biết được nhiều, để cả 2 sẽ không còn liên quan được với nhau. Nhỏ thì có những mục đích riêng, những dự tính riêng. Những suy nghĩ riêng… Nhỏ phụ bố quản lý công ty tại Thái Lan, và chịu trách nhiệm một phần công ty tại Việt Nam. Nên giữa em và nhỏ vẫn có khoảng thời gian dành cho nhau, nhưng nó chỉ là thời gian dành cho công việc, chỉ công việc mà thôi. Em cũng không biết là nhỏ cố tình lạnh nhạt với em như vậy, hay có nguyên do nào khác không thì sau này em mới biết được. Thằng D*, sau khi tạm chia tay H*. Thì quay sang cua bé T*. Nhưng sau này, em lại nhảy vào để phá đám thắng D* (Nếu nó có muốn cua con nào khác thì em mặc kệ. Nhưng với T*, tại sao em lại lao vào, em cũng chả hiểu, đến giờ em cũng không hiểu tại sao lại như vậy…) Thì sau này em gần như đã thành công khi kéo được T* về phía em. Chỉ kéo về phía em thôi, cứ trước mắt thằng D* thì em luôn kéo được T* về phía em. Rồi chắc cuối cùng nó cũng nản, nên dần bỏ cuộc. Nếu mọi chuyện đơn giản như vậy thì quá dễ dàng cho em… Sau này em mới biết được, thằng D* có nhắn tin nói chuyện trò chuyện gì đó với nhỏ về tình hình, tất cả mọi chuyện đã đang xảy ra tại Việt nam. Hỏi rằng em có hối tiêc với những chuyện mình đã làm hay không? Có hối hận hay không? Thì em cũng xin trả lời là không? Mối quan hệ giữa con người và con người có nhiều mối quan hệ. em đã từng nói là em yêu nhỏ, còn đối với T* và H* thì đó chỉ đơn thuần là một mối quan hệ khác, không được gọi là yêu. Còn để gọi cụ thể, thì cho tới giờ phút này, em vẫn không có câu trả lời. Trong khoảng thời gian này, em chỉ biết lẩn quẩn vùi đầu với công việc, vẫn không biết các giải quyết mọi chuyện như thế nào. Một bên là người luôn khiến em cười chuẩn bị có ý định du học, một bên là từ tình yêu, có lẽ đã đang dần dần chuyển sang ghét tôi. Chắc có lẽ nhỏ cho rằng tôi đang lừa dối nhỏ. Mà nhỏ nghĩ như vậy cũng không sai. Đi đêm lắm rồi cũng có ngày gặp ma. Và ngày hôm đó, nhỏ điện thoại cho em… - em: Alo, em nghe nè chị - Nhỏ: uhm, dạo này công việc bên đó ổn cả chứ? - Em: dạ, sao vậy chị. - Nhỏ: uhm, không có gì, chỉ hỏi để update tình hình công việc thử thôi, chứ không có gì… - Em: dạ. chị dạo này khỏe không? Có gì vui không chị, kể nghe đi. - Nhỏ: chị không có, có cậu mới là người phải kể đó, có gì vui, thì chia vui với chị đi. - Em: em có gì đâu vui đâu… - Nhỏ: xạo, không phải cậu đang “fall in love” với ai đó hả? - Em:…*không biết trả lời sao* - Nhỏ: thế cậu yêu T* lâu chưa? - Em:… - Nhỏ: có gì đâu mà phải ngại? - Em: em không biết, mình nói chuyện khác đi. - Nhỏ: sao lại phải nói chuyện khác? Trai gái yêu nhau là chuyện bình thường mà, có gì đâu mà xấu hổ? - Em: chị muốn ép em phải đi yêu người khác lắm phải không? - Nhỏ: sao lại liên quan gì tới chị? - Em: chị không hiểu hay cố tình không hiểu, em không biết. còn chuyện khác thì em không biết từ đâu ra, tại sao chị biết. Nhưng em chỉ biết là hiện tại, em chỉ yêu mình chị. - Nhỏ… - Nhỏ: cậu nói vớ vẩn gì đó? Chị đã bảo chuyện của chúng ta nên có điểm dừng rồi cơ mà. - Em: dạ, lúc nào cũng thế, em chưa bao giờ được biết lý do cả. Trước giờ em chỉ toàn làm theo lệnh, yêu cầu của chị thôi. - Nhỏ: Và cậu cứ mãi phải tiếp tục như thế. Hứa với chị đi. - Em:.. - Nhỏ: em hứa với chị đi, em sẽ luôn làm những gì chị yêu cầu chứ? - Em: nếu nó tốt cho chị, khiến chị hạnh phúc, em sẽ luôn làm vì chị. - Nhỏ: ok, cảm ơn cậu, thôi cậu đi nghỉ đi. - Em: dạ… Tút tút tút… Và cứ như thế, em đang trong vòng vây của sự rối, sự lẩn quẩn, sự khó hiểu của bản thân, sự tham lam và là cái giá phải trả của việc cố làm hài lòng tất cả mọi người…
|