[Hồi Ký] Lời Hứa 5 Năm
|
|
Phần 2: Lời hứa 5 năm và Bi kịch cuộc đời - Chap 33: Viếng thăm tiểu thư "Quách Gia" Chuyện Sơn và Hà chia tay, tôi là ng biết đầu tiên. - Mày cũng đừng buồn nữa, mày càng buồn Hà nó biết nó cũng k có quên mày dc đâu. Cố gắng lên. Mạnh mẽ lên nhé. - Em biết rồi. Em sẽ cố gắng. - Ch gì rồi cũng sẽ wa thôi. Rồi tới ĐK cũng biết: - Sơn àh. Mày hãy lấy tao làm gương, mày phải sống tốt để Hà nó yên tâm về mày. Đừng làm cho nó lo lắng. Đàn ông khóc 1lần rồi thôi. - Dạ. Em sẽ k suy sụp đâu anh. - Tốt, tao k nhìn lằm mày. Rồi ai cũng biết, ai cũng an ủi, cả Phương cũng nói: - Sơn vs Hà hãy quay lại vs nhau đi. Phương k trách Sơn đâu. Nhận lại bạn cũ và biết Sơn còn nhớ lời hứa là Phương vui rồi. Đi, đi tìm Hà đi. - Đây là quyết định của 2 người. Phương đừng nói nữa. Sơn sẽ bảo vệ Phương, sẽ ở bên Phương nhưng Sơn sẽ k yêu ai cả vì k ai có thể thay thế dc Hà trong tim Sơn. Thấy Sơn cương quyết Phương cũng k nói gì hơn. Sơn vẫn đi học đi làm bthường chỉ duy nhất là k còn Hà bên cạnh. Đôi mắt buồn đó giờ lại càng buồn hơn khi nhìn về phía xa xăm đó. Một hôm, Diễm và Vân bước vào quán, thấy Vân khóc sưng cả mắt, Sơn cũng tò mò hỏi. - Sao mắt em sưng đỏ vậy Vân? Diễm : Anh nó, là Tiến bị ngta đánh nhập viện nặng lắm, gãy tay và chân lun. Chắc là k đi học dc rồi. Sơn : Sao dữ vậy? Rồi biết ai làm k? Diễm: Thì Tiến chọc ghẹo bạn gái... àh Hà. Sao đó đi học về bị ngta đón đường đánh phải nhập viện. Vân : Hiện giờ vẫn bất tỉnh nhân sự. Hjchjc. Sơn cũng bất ngờ: "ai đã ra tay? Ai đã bảo vệ Hà?" rồi Sơn quay vào trong gặp P.Anh: - Anh quen biết nhiều, a có thể điều tra giúp em người đánh Tiến là ai k? - Thằng đó bị đánh là đáng, anh cũng ghét nó lắm. Mà chú em biết làm gì? - Em muốn biết ai đang bảo vệ Hà thôi àh. Được k anh? - Để coi, mà chú em lạ thật còn yêu Hà sao lại chia tay? - Ch qua rồi mà anh. Có gì cho em hay vs nhé. Một vài hôm sau. Thì Phương 1 lần nữa lại lên cơn hen cấp tính, lần này ở nhà Phương. Và đây là lần đầu tiên Sơn đến nhà Phương. Cũng k bất ngờ, vì biết Phương là ng trong "Quách Gia". Một ngôi nhà thiết kế rất đẹp kiểu xưa. Bước vào bên trong dc trang trí toàn bộ là đồ gỗ, và đồ cổ. Có gì đó dường như rất quen thuộc. Được Vinh TG dẫn vào phòng của Phương, cũng giống như phòng H.Yến, màu hồng và toàn gấu bông. Phương nằm đó hình như đang ngũ, mặt hơi tái nhợt. Nhưng lạ 1 điều là bình thường ở lớp thấy Phương da hơi ngâm ngâm đen nhưng sao hôm da trắng. Đang suy nghĩ. - Aaaaa. Ai cho Sơn vào đây? - Thăm bệnh k vào đây thì vào đâu? - Đây là Phòng con gái, vào k xin phép là bất lịch sự. - Vậy để Sơn ra ngoài gõ cửa nhé hehe. - Khỏi đi. Mai mốt k cho vào nữa nhé. A Vinh đáng ghét, làm em xấu hổ chết được. Vinh TG: Thôi Sơn ở lại nch vs Phương, anh ra ngoài có việc xíu. Vinh TG ra ngoài ở trong phòng còn có Phương và Sơn. Phương : Sơn ngồi chơi chút, Phương vào VSCN cái đã. Nói rồi Phương (mặc váy ngũ chắc mắc cỡ) xuống giường bước nhanh vào trong tolet. Sơn nhìn xung quanh thấy 1 tấm hình gia đình. Chụp lúc Phương còn nhỏ, Có cả mẹ Phương lúc còn sống, có 1 người con trai kế bên nữa.... Phương bước ra, mặc quần short ngang gói, áo thun màu hồng, không đeo kính và làn da đúng là trắng k giống như lúc ở trường. - Ủam Cô là ai? Sao lại trong phòng của Phương? - Giỡn hoài àh. Phương chứ ai. Kẹo bòn bon của Sơn nè. hjhj. Đúng thật bây giờ nhìn Phương rất xinh, Sơn rất bất ngờ. Cứ nhìn chăm chăm. - Nhìn gì dữ vậy? Bộ mặt Phương dính nhọ àh? - K. Thấy khác ngày thường wá. Ở trường da ngâm ngâm đen và đeo kính ngố mà bây giờ khác wá. - Trong trường Phương trang điểm cho đen đen để khỏi bị chú ý tập trung học. Ở nhà thì k cần. Hjhj. Bây giờ, ở trường thì k cần trang điểm đen đen và đeo kính nữa. Có Sơn làm vệ sĩ oỳ. - Sơn... Sơn... - Sơn sẽ bảo vệ Phương phải k? Từ mai a Vinh bận công việc k đưa đoán Phương dc. Sơn chở Phương nhé. Được k? - Được, Sơn sẽ ở bên cạnh Phương, lỡ có gì Sơn còn cứu Phương dc. K phải vì Phương đẹp mà Sơn làm vậy chỉ vì lời hứa thôi. Trong lòng Sơn Hà mãi mãi là cô gái đẹp nhất. - Nhớ nha. Bây giờ Phương mún đi dạo. 2ngày nay nằm trong nhà ù tay ù chân quá. Đi không? - Uhm. Đi thì đi. 1 vòng thôi nhé. Cũng 8h hơn rồi. Chở Phương dạo 1 vòng, trên đường ai thấy Phương đều trầm trồ khen. Phương rất xinh mà, kết hợp vs áo hồng, quần short rất dễ nhìn. Chở Phương về, Phương bắt Sơn vào tận phòng mới chịu (lộ bản tính tiểu thư ra rồi). Lúc về Sơn đi ngang wa 1 căn phòng và nghe tiếng Vinh TG đang nói ch vs ai đó. - Dạ. Dạo này bên "Trịnh Gia" đang chiêu mộ thêm người, toàn những tên có tiền án tiền sự. Con đang nghi ngờ "Trịnh Gia" đang có âm mưu gì đó. - Cho người điều tra đi. Dạo này công việc k thuận lợi lắm, đừng để phát sinh thêm rắc rối. Phương dạo này thường lên cơn hen, con chú ý chăm sóc nó nhé. Bảo vật của ông đó. Ông đang bên Trung quốc tìm thuốc điều trị cho Phương. Cố gắng trị bệnh cho Phương là ưu tiên hàng đầu, dù tốn bao nhiêu tiền đi nữa. - Dạ. Con biết rồi. Bỗng có tiến bước chân đang tiến tới Sơn, vì đang chú tâm lắng nghe cuộc nói và "thân thủ" ng kia khá tốt nên khi ng kia đến gần thì Sơn mới phát hiện. Một bàn tay đặt lên vai Sơn từ phía sau...
|
Phần 2: Lời hứa 5 năm và Bi kịch cuộc đời - Chap 34 : Em đã sẵn sàng Một bàn tay đặt lên vai Sơn, giật mình quay lại đó là ĐK. - Mày đi đâu đây Sơn? - Em đi thăm Phương bệnh giờ chuẩn bị về. Nghe tiếng động bên ngoài thì Vinh TG bước ra xem. - Mày về rồi àh? Sẵn đây vào trong có ng cần gặp mày nè. Sơn : Ai vậy? Vinh TG: "Người đó". Cả 3 bước vào, trc mặt Sơn là 1 ng đàn ông khoảng 55 tuổi, ăn đồ Pijama, tay cầm ống điếu hút thuốc. Đôi mắt tinh anh khá nham hiểm ( đúng kiểu ba tàu). "Người đó" liền nói: - Cậu là Sơn? Người mà Phương hay nhắc đúng k? - Dạ, đúng. Cháu là Sơn. - Ta là Ba nó, cháu cứ Chú Ba, cám ơn cậu đã quan tâm giúp đỡ Phương nhà ta bấy lâu nay. Mẹ nó mất 8 năm nay rồi, Nó bệnh nhưng ta k có thời gian chăm sóc nó. Cậu có thể thay ta chăm sóc nó dc k? - Dạ. Cháu cũng đã hứa sẽ bảo vệ Phương, nên Chú cứ an tâm. Cháu sẽ làm hết sức có thể.-Có 1điều gì đó khiến Sơn phải suy nghĩ. - Phương đối vs gia đình ta là báu vật. Nếu mún làm con rễ ta thì phải có công trạng trong Hội... - Xin lỗi đã ngắt lời Chú, cháu hứa là cháu sẽ bảo vệ và chăm sóc Phương nhưng k có nghĩa là cháu sẽ cưới Phương. Mong chú hiểu rõ đều này. Cả 3 người đều bất ngờ vs lời nói của Sơn. Chú Ba lên tiếng trc: - Con gái ta là báu vật vậy mà cậu chê?.-Đập bàn 1 cái rầm. Sơn k hề nao núng và mạnh dạn nói. - Trái tim cháu đã chết khi lời hứa 5 năm thành hiện thật. Cháu xin phép về. Bước thẳng ra ngoài k chút do dự, đối vs Sơn chỉ có Hà là người mà Sơn yêu nhất. Nhưng vì hoàn cảnh mà hai đứa phải chia tay nên bây giờ đây Sơn sẽ k còn yêu ai nữa... - Kím chỗ nào Anh cần vs mày 1 chút.-ĐK phía sau nó lên. - Dạ. Anh cứ dẫn đường. Tìm dc 1 chỗ vắng vẻ, Hai anh em dừng lại. - Mày có định gia nhập Quách Gia k? Anh khuyên mày đừng dính vào XHĐ, mày còn tương lai đi con đường này làm gì. - Anh cũng biết em mà, em phải thực hiện lời hứa của mình, nhưng em sẽ k lấy Phương và k tham gia Bang Hội nào cả. - Nếu có người đe dọa an nguy của Quách Gia thì sao? Phương cũng là con nhà Quách Gia mà. - Ch tới đâu tính tới đó. Em bây giờ k biết phải làm sao nữa. - Anh cũng k biết khuyên mày sao nữa. Mày cổ hủ wá. Nhớ là phải cẩn thận. Trịnh Gia bắt đầu có hành động gây hấn rồi. - Chuyện 2 gia đình này là sao anh? - Hồi trc khi NC còn làm ông trùm, 2 gđ này đã hợp tác giữ Chợ lớn làm ăn nhiều phi vụ mà ông trùm k biết dc. Sau khi ông trùm bị bắt vì tranh giành các mối làm ăn mà ông trùm để lại, Trịnh Gia mún đem ma túy vào CL nhưng Quách Gia k đồng ý vì lợi ích wá lớn từ ma túy nên Trịnh Gia đã tự ý hoạt động, Quách gia biết dc nên ngăn cản và 2 gđình đã đối đầu vs nhau. Những trận chiến đã diễn ra, lúc đấy Hội Người Hoa phải dàn xếp nên một giao ước dc đưa ra. Bên nào bên đó làm ăn k dc vào lãnh địa của nhau. Mấy tháng trc tết nghe đồn Hội Tam Hoàng ở nc ngoài mún mở rộng địa bàn buôn ma túy nên đã đổ tiền giúp đỡ Trịnh Gia nhầm đánh bật Quách Gia chiếm trọn cả CL. Nhờ Ông ngoại của Phương có địa vị trong giới người Hoa nên Trịnh Gia k dám làm càng. - Rắc rối vậy anh? - Nếu cuộc chiến diễn ra, Phương là con cháu Quách Gia sẽ k thoát khỏi ch này. Lúc đó mày sẽ tính sao? - Em sẽ tham gia. - Mày có suy nghĩ lại k? Mày đừng dính vào ch này Sơn àh! - Em phải bảo vệ Phương khi e còn ở đây và phụ giúp ĐK nữa chi. ĐK cũng là thành viên trong Hội mà. - Anh thì có một mình chết là hết. Còn mày còn ba mẹ, còn Hà nữa chi. Mày đừng nói vs tao mày quên Hà rồi nhé. - Em khắc nó vào tim như ĐK khắc tên chị Thắm vậy. Hehe. - Khác chứ. Chị mày đâu còn nữa còn Hà vẫn còn mà. - Nhìn thấy người mình yêu mà k dám lại gần k dám nói ch còn đau hơn nữa ĐK ơi. - Uhm. Thôi về. Nhớ là phải cẩn thận đó. - Em đã sẵn sàng...
|
Phần 2: Lời hứa 5 năm và Bi kịch cuộc đời - Chap 35: Lần thứ hai nổi giận. Sáng hôm sau wa chở Phương đi học. Hôm nay Phương k cần hóa trang nữa, đã trở lại hình ảnh của tiểu thư Quách Gia xinh đẹp và kiêu kỳ. Đến trường, k chỉ sinh viên khóa khác mà ngay cả sinh lớp Sơn đều ngạc nhiên. Mọi người cứ ngắm nhìn Phương như sinh vật lạ. Còn Sơn hình như vô cảm trc vẻ đẹp Phương hay bất cứ cô gái nào. Phương cũng thấy thế, Dù hứa ở bên Phương như Sơn vẫn lạnh lùng, Phương cũng buồn nhưng tỏ vẻ bthường vs Sơn. Thế là Sơn và Hà chia tay nhau dc 1 tuần rồi, Nhìu lúc Sơn mún gọi dt cho Hà nhưng cầm máy lên rồi để xuống, rồi lại một mình lặng lẽ ngồi đó. Tôi trong thấy thế cũng hỏi han, khuyên nhũ nhưng hầu như k có tác dụng vs Sơn. Có vẻ tình cảm đó quá lớn nên khi mất đi khiến Sơn trở nên như vậy. Một buổi chiều đi làm. P.Anh đi lại và nói: - Tao tìm ra người đánh thằng Tiến rồi. - Có kết quả rồi hả anh? Là ai vậy? - Vinh TG.-P.Anh trả lời chắc nịch. - Sao lại là anh ta?-Sơn khá ngạc nhiên. - Tao chỉ biết hôm đó là 2 đám đánh nhau rồi thằng Tiến là thằng bị đánh nặng nhất, rồi sau đó có Người thấy Vinh TG đưa Hà đi. Rồi mấy hôn sau thấy Vinh TG cũng đi cùng Hà. Ch này tao cũng nghe ngta nói lại thôi. Sơn k nói gì, vẫn làm việc bthường. Tới 7h Sơn lấy xe đi tìm Vinh TG. Sơn gọi hỏi Phương thì biết Vinh TG đang trông coi quán Bar. Xin địa chỉ xong, Sơn chạy ra đó, thì gặp Vinh TG ngoài cổng, Sơn chạy tới: - Tại sao anh lại theo đuổi Hà? - Tao có quyền k trả lời câu hỏi của mày. - Tôi cấm anh theo đuổi Hà. Hãy để Hà dc yên. - Mày là cái gì mà cấm tao? Mày chia tay vs Hà rồi mà. - Là một người bạn của Hà. Tôi k muốn a dây dưa vs Hà. Anh là 1 thằng giang hồ, a đừng làm liên lụy Hà. - Tao làm gì kệ tao k liên quan đến mày. Vinh TG dứt lời, Cơn giận của Sơn lại nổi lên. ( Tuy chia tay Hà nhưng Hà là người mà Sơn yêu nhất, nếu là ng khác theo đuổi Hà, thì chắc Sơn sẽ k làm vậy nhưng ng này là Vinh TG, 1 nhân vật mấu chốt trong 1gia đình giang hồ. Sơn k muốn Hà dính dán tới ch giang hồ của Quách Gia, Sơn sợ Hà có ch nên mới nổi nóng. Đúng hay sai tùy các nghĩ của từng người nhé). Sơn nhào tới tung cú vào người Vinh TG, dù có học võ nhưng khả năng của Vinh TG k thể nào bì dc vs Sơn hay ĐK Phong đầu bạc. Nên Vinh TG trúng đòn té ngã về sau. Lúc này 3 thằng bảo vệ Bar thấy Vinh TG bị đánh cũng nhào vào đánh Sơn. Chúng dùng cây dùi cui đánh Sơn nhưng 1 cú đá vào đầu 1 tên BV đứng gần nhất, Bv típ theo nhắm thẳng vào đầu Sơn mà đánh. Sơn dùng 2tay chặn cẳng tay BV đang đánh xuống rồi lên gối vào bụng tên BV ấy, BV 3 dùng dùi cui cũng nhắm vào đầu Sơn, Sơn co tay đỡ dùi cui đó, tung 1 đấm móc vào hàm BV3. Bv3 vừa ngã xuống Vinh TG đạp vào bụng Sơn, trúng đòn Sơn càng điên tiêt hơn, thủ lại thế nhào lên đấm đá liên tục, Vinh TG chỉ đỡ dc vài cái, trúng đòn khá nhiều. Sơn chuẩn bị tung 1 đấm kết thúc thì 1 cú đấm thẳng vào mặt Sơn, cú đấm quá nhanh và bất ngờ "Bốp" Sơn trúng đòn, đó là ĐK Phong đầu bạc. - Mày điên hả Sơn? Mày mún đánh chết Vinh TG à? - Em bảo nó đừng có theo đuổi Hà mà nó k nghe. - Mày vs Hà chia tay rồi, Nó theo đuổi Hà liên quan gì mày? Máu điên lại dồn lên, Sơn mất tự chủ: - Giờ anh mún cản tôi lun phải k? - Mày thôi ngay. Vinh TG gục rồi. - Nếu nó chưa bỏ ý định, tôi sẽ đánh nó típ đến khi nào nó bỏ ý định thì thôi. - Được. Mày đã thế tao sẽ đánh cho mày tỉnh. Thế là cuộc đấu k tránh khỏi, đây khác hẳn những cuộc đấu tập bthường. 1 trận đấu hết sức vì cả 2 đều có ý định riêng. Sơn lao vào ĐK nhanh như chớp tung cú đấm móc, ĐK né dc cũng trả lại. Quá hiểu nhau nên cả 2 giằng co mãi. Bỗng nhiên Sơn đẩy cao tốc độ tấn công, do bất ngờ trc điều này ĐK đã trúng 1 cú đấm vào bụng và 1 cú đá làm mất thăng bằng lùi lại. Sơn định nhào đến thì 1 tiếng hét vang lên: - Anh bị điên hả Sơn? Sao lại đánh a Phong? Tiếng nói quen thuộc của Hà làm Sơn quay lại nhìn. Đúng là ng con gái đó, ng mà Sơn thương yêu nhất. Đang đứng đó nhìn Sơn vs 2 hàng nc mắt chảy ra. - Sao anh lại như vậy hả Sơn, sao anh hung ác thế? Huhu. Định chạy lại Hà nhưng từ đâu xuất hiện khoảng 5ng to cao lực lưỡng chạy đến khống chế Sơn, Sơn k chú ý nên bị khống chế rất nhanh (những ng này là bảo vệ trong quán Bar, nghe Vinh TG bị đánh thì họ chạy ra ứng cứu). Bị quật xuống đất nhưng đôi mắt Sơn k rời Hà 1s. Vs Sơn lúc đó dc nhìn Hà lâu chừng nào tốt chừng ấy vì Sơn rất nhớ Hà. - Thả nó ra đi. Nó hết khùng rồi- là tiếng của Vinh TG. 5 người kia vội vàng buông Sơn ra, Hà chạy lại gần Sơn (Hà cũng rất nhớ Sơn mà. Cái cảm giác nhớ ng mình yêu mà k gặp dc chắc aj cũng hiểu nhỉ). Đỡ Sơn đứng dậy. - Sao Sơn lại đánh nhau vs a Vinh và ĐK? Là ch hôm trc khiến thằng Tiến nhập viện phải k? - Sơn k muốn a Vinh theo đuổi Hà. - Là hôm trc, thằng Tiến định phá Hà khi Hà đang chạy xe về nhà. Lúc đó Vinh TG thấy mới chạy lại giải vây, Thằng Tiến định đánh a Vinh thì bị bạn của a Vinh (đàn em) từ đâu chạy lại đánh chúng. Rồi mấy hôm sau sợ đồng bọn thằng Tiến trả thù nên a Vinh đi theo bảo vệ Hà. Zj thôi. Chứ k có ch theo đuổi gì cả. - Vậy àh... ĐK : Mày chỉ biết nổi khùng lên, chẳng chịu nghe ai nói cả.-ĐK mắng nó là phải. Sơn : ĐK đưa Hà về dùm em nhé. Em xin lỗi. Em muốn dc yên tĩnh. Rồi Sơn bước đi bỏ lại Hà sau lưng, Sơn sợ ở lại lâu hơn thì Sơn sẽ k kiềm lòng dc mất, người con gái Sơn yêu gặp nguy hiểm mà Sơn k bảo vệ dc, Sơn bước đi mà trong lòng Sơn chỉ nghĩ 1 điều đó là Sơn còn rất yêu Hà, yêu nhiều rất nhiều.... Có ai hiểu cho Sơn k? Tôi thì hiểu đấy các bạn àh.
|
Phần 2: Lời hứa 5 năm và Bi kịch cuộc đời - Chap 36: "Anh đi đi, đừng về đây nữa.." Chuyện đánh nhau tay chú Ba và Phương. Chú Ba chỉ trách móc Sơn vài câu thôi vì Sơn k phải là người trong Hội. Còn Vinh TG và ĐK xem đó là hiểu lầm nên k còn trách Sơn nữa. Phương thì biết ch đánh nhau nguyên nhân là do Sơn lo lắng cho Hà, Phương cũng k nói gì, nhưng lại buồn rồi bệnh lại tái phát, Sơn phát hiện kịp thời nên Phương cũng k sao. - Nhà Phương đang tìm cách chữa bệnh cho Phương, chứ thế này thì làm phiền Sơn wá. - Phương đừng nói vậy. Mình là bạn bè mà chăm sóc Phương là do Sơn tự nguyện thôi. - Đôi khi Phương mún chấm dứt cuộc sống này cho rồi. Phương chỉ là gánh nặng của mọi người. Hichic. - Đừng nói vậy mà. Phương phải lạc quan chứ. Cuộc sống này còn nhiều niềm vui mà. - Nhưng có thứ k dành cho Phương, dù Phương rất mún có nó. - Là gì nhỉ? - Là tình yêu của anh.-thái độ của Phương rất dứt khoát. - Phương lại làm khó Sơn rồi. Sơn nói rồi Sơn k yêu ai khác ngoài Hà cả. Mong Phương hiểu cho Sơn. - Phương nói rồi, chỉ cần gặp lại bạn cũ đối vs Phương là vui rồi. Sơn k cần phải làm zj đâu. - Phương nghĩ ngơi đi. Phương vừa wa cơn hen còn mệt đấy. Sơn về mai gặp nhé. Sơn bước ra khỏi phòng thì thoáng nghe như :"Anh đi đi, đừng về đây nữa"... cũng k cần đúng hay sai nữa. Sơn k cần quan tâm mà bước vội đi... Những thời gian này có lẽ khi tới nhà H.Yến là nơi Sơn k phải suy nghĩ nhiều về ch của Hà và Phương. Nơi đây như ngôi nhà thứ 2 của Sơn vậy. (Nhà tôi thì Sơn thường phải 1 mình vì tôi đi wa nhà chị tôi và chơi game). Cô chú quan tâm hỏi han này nọ (tất nhiên Sơn k nói ch chia tay Hà) có khi còn rủ đi đây đi đó cùng Gđ cô chú nữa. Còn H.Yến thì ngoan ngoãn và học tốt lắm. Nhờ những ngày tháng học tập H.Yến dc học bỗng và sẽ đi ra nc ngoài du học (học bổng này cũng khó lấy lắm nhé, k biết H.Yến tham gia và đoạt giải ra sao). Vừa mừng cho H.Yến và buồn là mai mốt k còn nơi nào để về (Cô chú thống nhất là khi nào Sơn ra trường or tìm dc việc khác thì mới trả típ số tiền còn lại). 7 ngày sau H.Yến bay. Đi tiễn H.Yến chỉ có Cô chú, Sơn và một số bạn bè của H.Yến. H.Yến chia tay mọi ng rồi, mún gặp riêng Sơn. - Anh có bít sao em mún đi sớm k? - Việc học quan trọng mà. - Em muốn quên anh. Em k thể chịu đựng thêm dc. Huhu. Những ngày qua em đã cố gắng wên đi để làm em gái anh, nhưng em thấy a buồn vì chị Hà, em mới biết tình cảm a giành cho chị Hà hết rồi, k có phần nào cho em cả. Nên em mún đi đến nơi khác nơi mà cuộc sống mới, môi trường mới e hy vọng sẽ quên đi anh. - Em khờ quá. Nhưng a nghĩ e đi là tốt, em sẽ tìm dc tương lai và có khi tìm thấy dc hạnh phúc của em lâu nay bên em mà em k biết. - Là sao anh? Em k hiểu, hạnh phúc lâu nay bên em là gì? - Em chờ chút-Sơn móc dt ra gọi ai đó- Tới lúc xuất hiện dc rồi. Lúc này tất cả mọi ng đi tiễn H.Yến và cả H.Yến rất bất ngờ khi thấy Hậu và cha me đi lại. Hậu còn mang theo hành lý. Sơn ngoắc Hậu lại - Đây Hạnh phúc lâu nay bên em là Hậu nè. Những món quà nhân những dịp lễ này nọ là do Hậu nhờ a tặng đó. Hậu cũng âm thầm lo lắng cho em nhìu lắm. Lúc nghe a nói e sắp đi Du học nên a nói Hậu biết, và Hậu quyết định đi theo em cho em bớt cô đơn.(Cha mẹ Hậu là doanh nhân thành đạt. Hậu là con Út nên rất dc cha mẹ cưng chìu, nghe Hậu đòi đi du học họ lập tức sắp xếp cho Hậu đi ngay). - Hậu ... có phải như lời a Sơn nói k? Hậu: Uhm. Mình thích H.Yến từ năm lớp 10 lận. Nhưng mình k dám nói (tính nó lầm lì lắm nhậu mấy lần k nghe nó nói dc 10 câu) Sơn : Anh giao em gái anh cho em đó. Nhớ là phải chăm sóc và bảo vệ H.Yến an toàn nhé. Hậu : Em thề bằng mạng sống của mình a Sơn àh. H.Yến đã hiểu hạnh phúc lâu nay, trong ánh mắt H.Yến cũng ngân ngấn lệ H.Yến: Qua đó phải học và phải ở bên Yến nha. K dc như bấy lâu nay nhé. Hậu : Hậu sẽ ở bên Yến đến khj nào Yến đuổi thì Hậu về. Rồi 3người cũng quay lại đoàn đưa tiễn, hình như mọi ng đã hiểu, họ cười nói suốt đến khi hai đứa lên máy bay. Còn Sơn ước gì nó dc như vậy hay 50% thôi là dc bên Hà cũng mãn nguyện rồi...
|
Phần 2: Lời hứa 5 năm và Bi kịch cuộc đời - Chap 37: ĐK bị úp Hậu đi rồi giờ chỉ còn ĐK và Sơn. (Tôi thì ít tham gia vì tôi bận chạy wa lại nhà chị tôi, tôi định wa đó ở lun nhưng Sơn nó đang như vậy tôi k thể để nó 1 mình). Việc đi học và đi làm ở quán cafe cũng bthường. Dạo này P.Anh và BCN đã là 1 cặp, có thể thấy sự chân thành trong tình yêu của P.Anh dành cho BCN. P.Anh giờ k còn tụ tập đua xe hay chơi bời nữa. Ngoài thời gian đi học, đi thực tập thì còn lại P.Anh đều ở quán. Sơn cũng mừng cho họ. Từ khi H.Yến đi, buổi tối k còn đi dạy Sơn thường hay wa chỗ ĐK chơi, phụ giúp ĐK này nọ. Công việc của ĐK chỉ là khi chỗ nào có rắc rối thì tới giải quyết. Còn k thì ở quán cafe hồi trc mà Đăng làm quản lý (Chap 10: Ngoại truyện. Đăng bây giờ dc giao vào một quán Bar làm quản lý.). Mỗi khi ĐK đi công việc thì Sơn trông coi. Còn Vinh TG dạo này k thấy xuất hiện nhiều (Nghe nói đang đi các địa bàn xung quanh tìm đồng minh để chống lại Trịnh Gia). Một hôm, khoảng 8h, tôi và Sơn ra quán cafe trông dùm ĐK vì ĐK đi có việc. Khoảng 9h thì Cu Tèo ( thằng này mới dc đôn lên thay Hậu, nó là thằng dc việc nhưng hơi nhát) hớt hải chạy về quán: - Anh Sơn.... A Phong bị ngta úp rồi. Đang dc cấp cứu ở BV quận 5 đó. Anh mau đến đó đi. Sơn và tôi tức tốc đi ngay k wên dặn Tèo ở lại trông quán. Dt thì ĐK k nghe máy, tôi và Sơn lo lắng tột độ, Sơn phóng xe như bay (Chắc dc P.Anh truyền ít nghề, tôi ngồi sau tý rơi mấy lần vì k quen đi xe kiểu như thế). Tới BV tôi bảo Sơn vào phòng Cấp cứu kím ĐK đi, tôi đi gửi xe vào sau. Sơn vội chạy vào phòng cấp cứu vs dáng vẻ lo lắng. Tôi hiểu vì tình cảm giữa ĐK và nó như thế nào ( k biết tôi bị thế Sơn có lo lắng vậy k nhỉ, tất nhiên là tôi chưa bị lần nào cho tới bây giờ). Gửi xe xong tôi cũng chạy vào trong phòng cấp cứu thì thấy Sơn đang nch vs mấy anh CA. Chạy lại: - Có ch gì vậy? Sao k cho chúng tôi vào thăm? CA1: Chúng tôi đang tiến hành lấy lời khai. Hai anh ra kia ngồi, khi lấy lời khai xong 2 anh có thể vào thăm. Dù k muốn nhưng cũng phải làm theo. Khoảng 15p sau thì CA đi hết. Hai đứa tôi mới lật đật chạy vào. Mở cửa phòng thì thấy trên người ĐK chằn chịt vết băng bó, ít nhất cũng 5 vết thương lớn nhỏ. Tôi: Bsĩ có nói sao k? Nhìn ĐK như xác ướp ai cập ấy. ĐK : Ổng bảo tao nằm đây mấy ngày để y tá chăm sóc. Sợ vết thương nhiễm trùng. Sơn : Là bọn nào vậy anh? Sao bị úp thế? ĐK : Đám này đeo khẩu trang nên anh k nhìn dc mặt chúng. A đang giải quyết 1 số việc ở đó. Thì nghe có tiếng xe đến. Anh chưa kịp bít ch gì thì bọn nó cầm hung khí lao tới. Hơi bất ngờ vã lại tụi nó có 5 6 thằng. Nên a vừa chống đỡ vừa chạy nhưng tụi này rất chuyên nghiệp nó chặn gần hết lối thoát của anh, a đành phải quay lại đánh nhau vs tụi nó, dc 1 lúc thì CA đến, nghe CA đến tụi này bỏ chạy, nếu k có CA đến chắc anh sẽ chết. Nghĩ lại còn hên. Sơn : Chắc là Trịnh Gia rồi, đó giờ Trịnh Gia đang tìm cách gây hấn mà. Để em wa tìm chúng hỏi rõ mọi ch. ĐK : Bình tĩnh đã. Tụi nó che mặt biết là ai đâu, đừng làm càn kẻo dính bẫy. Ch này chờ Chú Ba cho chỉ định rồi làm. Đừng nóng nẩy. Ba anh em ngồi nch 1 lúc thì, Chú Ba, Vinh TG và 1 số ng tôi chưa gặp bao giờ (Sau này mới biết đó là tụi cùng "chiếu" vs ĐK quản lý những khu khác) Chú Ba: Mày có sao k Phong? Bs bảo bao lâu ra viện? ĐK : 3 4 hôm gì đó. Nhưng bây giờ tôi kbỏe rồi có thể xuất viện dc rồi. Chú Ba: Mày cứ nghĩ ngơi, người đầy vết thương vậy mà đi đâu. ĐK : Nhưng tôi nằm đây ngoài kia ai lo? Chú Ba quay wa Sơn và nói: - Sơn, Mày ra quán cafê để giúp thằng Phong vài ngày dc k?. Sơn : Được. Cháu sẽ ra giúp đến khi nào a Phong khỏe lại. Chú Ba: Tốt, có gì khó khăn tao bảo thằng Vinh ra phụ cho. Thằng Phong cứ nghĩ ngơi tịnh dưỡng, tao sẽ điều tra thằng nào đã úp mày. Vinh TG: Chắc là đám Trịnh Gia rồi. Chúng nó mún gây hấn vs mình đấy. Chú Ba: Là ai phải điều tra mới biết. Tao nói chúng mày hiểu chứ? K ai nói gì, lệnh của Chú Ba người trong Hội k ai dám trái lời. Nhưng có 2 thằng ngoài Hội đang đứng trong phòng, trong đầu 1 trong 2 thằng đã có kế hoạch. Chào ĐK rồi về cho ĐK nghĩ ngơi, thằng Tèo cũng đã vào để chăm sóc ĐK ăn uống vệ sinh này nọ... nó cũng nhanh nhẹn và hiểu ý ĐK lắm. Trên đường về, thằng có kế hoạch đã lên tiếng. - Sơn, mày có ý định trả thù cho ĐK k? - ĐK và chú Ba bảo k dc manh động mà. - Nãy mày nhớ ĐK có nói gì k? Là tụi nó bịt mặt mà, bây giờ tụi mình cũng bịt mặt, che biển số xe, tấn công tụi nó bất ngờ rồi chạy. Hình như hiểu được ý tưởng của tôi nên Sơn cũng trầm trồ. - Anh cũng hay nhỉ. Ok. Anh tính sao em nghe vậy. - Mày vs tao đi mua 2 lít xăng cho vào mấy cái chai thủy tinh ở nhà đó. Quấn vải lại rồi châm lửa quăng vào cơ sở của tụi nó, dù k biết có dc gì k nhưng cũng hả giận. - Được đó. Làm thôi. Thế là 2 thằng thực hiện kế hoạch trả thù nho nhỏ của mình. Xong xuôi cũng gần 11h. Hai thằng đeo khẩu trang mặt áo khoác kín mít, che biển số xe Exciter, rồi lên đường tới 1 quán cafê của Trịnh Gia quản lý. Sơn cầm lái tôi đốt lửa rồi wăng mạnh vào trong quán. Chai thủy tinh vỡ xăng tràn ra lửa bốc lên cháy, mọi người phía trong quán đang hoảng hốt tôi ném thêm 1 chai nữa vào lửa càng cháy lớn hơn. Còn 1 chai tôi quăng vào chỗ mấy chiếc xe máy đang dựng ngoài cổng. Mấy tay bảo vệ chưa kịp làm gì thì Sơn lên ga phóng xe dọt mất. Hai anh em hả hê lắm, về thay đồ ra ăn mì gõ. Rất lâu rồi tôi k thấy Sơn nó cười từ sau khi chia tay Hà. ĐK biết ch thì cũng đoán ra ai làm. Dt chữi hai thằng tôi nhưng cũng cười cười vì hành động trả thù của hai thằng. Anh em mà bất kể ai có ch thì những người kia cũng giúp đỡ thôi, phài không các bạn?
|