Nếu Thiên Đường Có Anh
|
|
Chương 5: Giải quyết tin đồn gái bao (1) Hôm nay đến trường, Lương Vũ Tranh cảm thấy rất lạ khi mọi người đều hướng mắt nhìn cô đầy khó hiểu. Lúc đang chưa rõ có việc gì thì Vương Nhã Đồng – người bạn thân thiết nhất của Lương Vũ Tranh đã vội chạy đến, thì thầm to nhỏ: - Chuyện đó chắc cậu đã biết rồi chứ? - Chuyện gì? Mà hôm nay hơi lạ, tại sao tất cả mọi người cứ nhìn mình như nhìn người ngoài hành tinh thế nhỉ? - Haizz… Xem ra cậu vẫn chưa biết chuyện gì rồi. Mình ra hoa viên nói chuyện đi. Vương Nhã Đồng kéo tay Lương Vũ Tranh đến hoa viên, lôi điện thoại lên forum chính của trường, vào ngay một bài báo được cho là hot nhất hiện nay. Lương Vũ Tranh nhíu mày đọc lên: - “Nữ sinh L, một cô gái xinh đẹp thanh thuần thực tế chỉ là gái bao?” Cái gì thế này? Nhìn xuống những bức hình, Lương Vũ Tranh nhanh chóng nhận ra, thời gian chụp là vào ngày hôm qua khi Hạ Quân Dật đến trường đón cô. Cô gái trong những bức ảnh chắc chắn là cô, nhưng người đăng tin đã che mờ gương mặt của cô đi. Bây giờ Lương Vũ Tranh đã hiểu rõ, vì sao mọi người cứ nhìn cô với vẻ khó hiểu như vậy rồi. Hóa ra là vì cho rằng cô chính là gái bao được Hạ Quân Dật bao nuôi. - Vũ Tranh, mối quan hệ giữa cậu và Hạ Quân Dật chỉ có mỗi mình mình biết, sao đứa viết bài lại biết nhỉ? - Nhã Đồng à, chuyện này không cần phải suy nghĩ quá nhiều cũng biết rõ được mà. Bọn họ đúng là không biết về mối quan hệ giữa mình và Hạ Quân Dật nhưng vì thấy mình ngồi xe của anh ta, chẳng cần quan tâm đúng sai mà viết ra bài này. - Cậu định giải quyết chuyện này thế nào? Không lẽ là định tìm ra tên đó rồi đánh cho một trận? Lương Vũ Tranh mỉm cười, đánh nhau? Đánh nhau không phải là sở trường của cô và cô cũng chẳng muốn dùng đến cách này. - Yên tâm, mình tự có cách giải quyết của mình. Vương Nhã Đồng nhìn Lương Vũ Tranh chẳng hiểu gì. Cô cũng rất muốn biết người bạn thân của mình sẽ xử lý việc này thế nào. ……………………………………. Lương Vũ Tranh sau đó đi đến phòng học. Nhìn đồng hồ thì còn những 15 phút nữa mới đến giờ học. Đương nhiên, những sinh viên khác khi nhìn thấy cô thì chỉ chỉ trỏ trỏ, nói to nói nhỏ, có người chế giễu, có người lại phỉ báng. Lương Vũ Tranh nhất thời không chịu được nữa, cô đi thẳng lên bục giảng, nói lớn: - Chắc các bạn đã đọc tin tức rồi, và chắc chắn cũng nhận ra, sinh viên L được nhắc đến kia chính là tôi. Và đương nhiên, tôi cũng chẳng muốn phủ nhận điều gì cả, ai mà chẳng rõ đó là tôi chứ. Vừa nói xong, Lương Vũ Tranh đã nghe thấy một tiếng chế giễu thẳng thừng: “Đúng là cái loại không xấu hổ, làm chuyện như vậy mà còn lớn tiếng được. Nhìn thì xinh đẹp thế kia, hóa ra cũng chỉ là gái bao nuôi mà thôi.” Bản thân dù rất tức giận nhưng Lương Vũ Tranh vẫn cố gắng nén lại, nói hết những lời cần nói: - Tôi cũng chẳng muốn nói gì nhiều, chỉ muốn nói vài câu thôi. Vừa nãy tôi đã thừa nhận, cô gái L mà các bạn nhắc đến chính là tôi. Nhưng còn người đàn ông ngồi trong xe ấy, các bạn biết là ai không? - Đương nhiên là biết. Anh ta chẳng phải là Tổng giám đốc của Tập đoàn Công nghệ thông tin quốc tế DCL Hạ Quân Dật hay sao? – Một nữ sinh ngồi gần đó bỗng lên tiếng. - Phải, anh ta chính là Hạ Quân Dật, nhưng thì sao nào? Tôi ngồi xe của Hạ Quân Dật thì đồng nghĩa với việc tôi là người phụ nữ được anh ta bao nuôi hay sao? Có lẽ tôi nên giới thiệu một chút, người đàn ông tên Hạ Quân Dật này là bạn trai của tôi, bạn trai chính thức của tôi. Anh ấy là một người đàn ông rất đẹp trai, rất tài giỏi, thành đạt và cũng rất giàu có. Mọi người dựa vào thân phận của anh ấy và nói rằng, tôi được bao nuôi sao? Như vậy nghĩa là gì vậy hả? Vậy tôi cũng xin được hỏi thẳng thế này, những bạn nữ ngồi ở trong phòng học này, đa phần các bạn chắc cũng phải có bạn trai rồi chứ, đúng không? Nếu như một ngày nào đó, bạn trai của các bạn chở các bạn đến trường bằng một chiếc siêu xe hạng sang, để rồi sau đó bạn được lên trang đầu của forum và bị gán danh gái bao, các bạn có chịu được không? Cứ cô gái nào có bạn trai giàu có thì cô gái ấy chính là gái bao sao? Đây là cách gọi kiểu gì thế? Cả phòng học bỗng chốc chìm trong yên lặng. Nhưng ở đâu đó một nam sinh lớn tiếng nói: - Lương Vũ Tranh, cô nói thì nói thế, chứ ai khẳng định được Hạ Quân Dật là bạn trai của cô? - Đúng vậy, đó chỉ là lời một phía của cô thôi. – Một nam sinh khác cũng nói thêm. - Đừng có mà ngụy biện nữa.
|
Chương 6: Giải quyết tin đồn bao nuôi (2) Lương Vũ Tranh vẫn bình tĩnh nói: - Ồ, vậy tôi nên làm thế nào để khẳng định Hạ Quân Dật chính là bạn trai của tôi đây? Chẳng lẽ gọi thẳng anh ấy đến trường này để chính bản thân anh ấy thanh minh hay sao đây? Tôi cũng không muốn nói nhiều, các bạn biết anh ấy là một doanh nhân, nhưng lại không rõ tính cách thường ngày của anh ấy đâu nhỉ? Tôi là bạn gái của anh ấy nhưng lại có người nói tôi là gái bao, tức là làm ảnh hưởng đến danh dự của Hạ Quân Dật rồi. Ở thành phố B này, Hạ Quân Dật được coi là một người đàn ông rất có quyền lực và cũng rất có địa vị, tính cách thì lại vô cùng khó đoán. Nếu như anh ấy biết được chuyện này, tôi không biết chuyện xấu gì sẽ xảy ra phía sau đâu. Có phải không nhỉ? Lương Vũ Tranh hùng hồn bịa ra một loạt câu để phản biện. Cô đương nhiên biết rõ, Hạ Quân Dật sẽ chẳng quan tâm và ngó ngàng đến việc Lương Vũ Tranh cô ra ngoài bị gọi là gái bao đâu. Bởi chính anh cũng hay nói với cô rằng, cô thực tế chỉ là một người phụ nữ được Hạ Quân Dật anh bao nuôi mà thôi. Nhưng mặc dù đó chỉ là những lời nói mà Lương Vũ Tranh nhất thời bịa ra, ít ra nó cũng đã phát huy tác dụng, khiến cho mọi người không còn nói thêm gì được nữa. Những cô gái ngồi trong phòng này dường như cũng đồng tình với lời nói của Lương Vũ Tranh, còn những chàng trai cũng chẳng dám lên tiếng phản bác nữa. “Bộp… bộp… bộp…” Ở bên ngoài cửa là tiếng vỗ tay của một người đàn ông. Lương Vũ Tranh bất ngờ quay sang và nhanh chóng nhận ra ngay, đó chính là Triệu Minh Thành, giáo sư của trường này. - Giáo sư Triệu? Lương Vũ Tranh mãi mới lên tiếng. Triệu Minh Thành từ từ đi đến chỗ cô, rồi quay xuống nhìn cả lớp: - Tin tức sáng nay đăng trên forum của trường, tôi cũng đã đọc qua rồi. Đúng như sinh viên Lương Vũ Tranh đây đã nói, cho dù sự thật như thế nào thì cũng đã bị người viết bài cũng như người đọc bài tẩy đen đi rồi. Các em đều là sinh viên năm cuối, đối với những chuyện như thế này đáng lý không cần phải nói nhiều làm gì, nhưng cũng nên suy nghĩ kỹ càng chứ, đúng không? Chưa biết phải trái trắng đen như thế nào mà đã lên tiếng đổ oan cho người ta, nói người ta những câu nói đầy xúc phạm như vậy rồi. Các em cứ thử đặt bản thân vào trường hợp của Lương Vũ Tranh xem, bị nói như vậy liệu có chịu nổi hay không? Forum của trường được lập ra để cho sinh viên có thể kết bạn, trao đổi về kiến thức học hành chứ không phải để soi mói đời tư của ai đó. Lời nói của Triệu Minh Thành đã khiến cho tất cả sinh viên trong lớp im lặng và cúi đầu xuống. Còn Lương Vũ Tranh cũng cảm thấy rất cảm kích anh. - Được rồi, còn 2 phút nữa là vào tiết học. Tôi cũng hy vọng các em sẽ chú tâm vào giờ của tôi và đừng nghĩ đến những chuyện linh tinh khác. Nhà trường cũng đã biết ai là người viết ra bài này, đã gọi bạn đó đến ban kỷ luật nghiêm khắc phê bình. Chuyện này nếu còn xảy ra nữa, chắc chắn sẽ bị kỷ luật nặng. Lương Vũ Tranh đi vòng qua sau lưng của Triệu Minh Thành, nhẹ nhàng đi về chỗ của mình, tiếp tục nghe giảng. …………………………………. Cuối tiết học, Lương Vũ Tranh nói với Triệu Minh Thành, cô có điều muốn nói với anh. Anh cũng đồng ý nói chuyện với cô và 2 người tranh thủ thời gian nghỉ giải lao đến hoa viên. - Chuyện hôm nay, em thật sự cảm ơn thầy. Trong khi mọi người đều lảng đi thì thầy lại nói giúp em. - Không có gì đâu. Tôi thật sự không thích những kiểu như thế này. Mà sinh viên Lương này, em cũng mạnh mẽ thật đấy. Phải là những cô gái khác chắc chẳng dám đến trường rồi chứ đừng nói đến việc đứng trước bao nhiêu người như vậy tự thanh minh cho mình. - Em cũng không hẳn là mạnh mẽ đâu ạ, chỉ là em không muốn danh tiếng của mình bị bôi nhọ như vậy. Thấy Triệu Minh Thành cười, Lương Vũ Tranh có chút không hiểu bèn lên tiếng hỏi: - Thầy cười gì thế ạ? Triệu Minh Thành lắc đầu, từ từ nói: - Tôi biết, những lời của bài báo kia không hẳn là sai. Cũng có một phần có lẽ là đúng. - Dạ? Câu nói này của Triệu Minh Thành khiến cho Lương Vũ Tranh có phần kinh ngạc. Không lẽ những lời anh vừa nói trong phòng học chỉ là nói cho qua, thực tế anh tin cô chính là gái bao? - Tôi đã từng thấy em đi cùng Quân Dật. Mấy hôm trước gặp anh ấy thì vô tình hỏi, anh ấy nói rằng em thực tế chỉ là một người phụ nữ được anh ấy bao nuôi thôi.
|
Chương 7: Giải quyết tin đồn bao nuôi (3) Phải, Lương Vũ Tranh cô chỉ là một người phụ nữ được Hạ Quân Dật anh bao nuôi. Nhưng không có nghĩa là anh đi đến đâu cũng khoe việc này đấy chứ? Và cũng có một điều khác cô không hiểu, Triệu Minh Thành và Hạ Quân Dật quen biết nhau sao? - Giáo sư Triệu, em không hiểu lắm. Không lẽ thầy và Hạ Quân Dật quen nhau sao ạ? - Phải, rất thân quen là đằng khác. Tôi và em họ của anh ấy kết hôn cũng được 1 năm rồi. Lời nói này của Triệu Minh Thành khiến cho Lương Vũ Tranh hết sức kinh ngạc. Hóa ra giáo sư Triệu vẫn dạy cô bao lâu nay lại chính là em rể họ của Hạ Quân Dật. - Được rồi, những lời muốn nói thì cũng đã nói xong cả rồi. Mà nói thật, tôi rất ngưỡng mộ cách ứng xử của em đấy. Trong số đám phụ nữ của Quân Dật, tôi thấy em là người khác biệt nhất. - Vâng. Ngoài từ “vâng” này ra, Lương Vũ Tranh chẳng thể nói được gì hơn. Mà Triệu Minh Thành có vẻ như biết rất rõ những người phụ nữ ở bên cạnh Hạ Quân Dật thì phải. - Nếu như có gì khó khăn thì cứ đến tìm tôi, giúp được thì tôi sẽ giúp. - Vâng ạ, cảm ơn thầy. Triệu Minh Thành vừa đi khỏi thì Vương Nhã Đồng chạy ngay đến. Cô ấy nhìn bóng lưng của Triệu Minh Thành cho đến khi anh đi khuất rồi mới quay sang hỏi Lương Vũ Tranh: - Công nhận giáo sư Triệu nhìn góc nào cũng đẹp trai chết người đi. Nhưng cậu và thầy ấy nói gì với nhau thế? - Vừa rồi trong phòng học, thầy ấy có nói đỡ giúp mình vài câu nên mới gặp cảm ơn thầy ấy thôi. - Chỉ thế thôi? - Chỉ thế thôi. Vương Nhã Đồng tính cách thật sự rất đơn giản, Lương Vũ Tranh chỉ cần nói vài câu là cô ấy tin ngay lập tức. Bỏ qua chuyện của Lương Vũ Tranh, Vương Nhã Đồng nhanh chóng nói đến Triệu Minh Thành: - Này, thật sự mình đã từng rất hối hận sao mình lại đi học Ngôn ngữ học chứ không phải Kinh tế học. Hàng ngày được ngắm Triệu Minh Thành đại soái ca như thế kia, cậu thật có số sướng. - Đại soái ca của cậu 1 tháng dạy có 4 tiết thôi. - Thì có sao? Ít nhất 1 tháng có thể nhìn mặt nam thần 8 tiếng liền. Nghe bảo có rất nhiều nữ sinh viết thư tình cho thầy ấy, cậu bảo mình có nên viết hay không? Lương Vũ Tranh nghe vậy thì lắc đầu ngán ngẩm. Cô từng nghe Vương Nhã Đồng nói, cô ấy rất ghét viết thư tình, thật sự rất sến súa. Bây giờ lại nghĩ ngược lại rồi sao? - Nhã Đồng à, mình xin thông báo cho cậu một tin cực kỳ đáng buồn đây. Thực tế Triệu Minh Thành đại nam thần của cậu đã kết hôn cách đây 1 năm rồi. Cậu có biết cô dâu là ai không? Cô dâu chính là em họ của Hạ Quân Dật đấy. - Cái gì? Không… không thể nào… Vẻ mặt tuyệt vọng của Vương Nhã Đồng khiến cho Lương Vũ Tranh phải bật cười: - Người như giáo sư Triệu á, nếu như kết hôn thì người mà thầy ấy lấy chắc chắn thầy ấy phải rất yêu cô ta. Sao, bây giờ còn muốn viết thư tình nữa hay không? Mình sẽ gợi ý cho vài chỗ. - Thôi đi, đừng có chọc vào nỗi đau của mình nữa, mình đã đau lắm rồi đây này. Ôi trời đất ơi là trởi, sao Triệu nam thần kết hôn mà chẳng nói với ai thế? Vài hôm trước mình còn tinh đến chuyện tỏ tình nữa. Sao ông trời lại xử tệ với mình thế chứ? - Cũng may là cậu còn chưa tỏ tình với thầy ấy đấy. Bị từ chối chắc là mất mặt lắm. - Ôi buồn quá… Thật sự, Lương Vũ Tranh biết Vương Nhã Đồng rất thích Triệu Minh Thành và cô cũng đã từng nghĩ rằng, nếu giữa họ mà nảy sinh mối tình thầy trò thì sẽ sao nhỉ? Nhưng mà 10 phút trước cô mới biết, hóa ra Triệu Minh Thành đã kết hôn, mà đối tượng anh kết hôn lại chính là em họ của Hạ Quân Dật nữa. - Vũ Tranh, mình buồn quá. Khi nào tan học thì đi làm với mình vài ly đi. Cuối cùng cũng thất tình rồi. - Mình biết rồi. - Mình về lớp trước đây. Mặc dù chuyện tình cảm của Vương Nhã Đồng chẳng ra đâu vào đâu, nhưng ít ra cô vẫn có thể tự do điều hướng tình cảm của mình. Nhưng còn Lương Vũ Tranh cô thì khác. Khi đồng ý với mọi điều kiện của Hạ Quân Dật, tự do về thể xác cũng như tình cảm của cô đều đã không còn.
|
Chương 8: Mặt khác của lương vũ tranh Vương Nhã Đồng nói là đi làm vài ly, nhưng thực tế là cô ấy chỉ kéo Lương Vũ Tranh đến một quán café, uống vài cốc nước hoa quả thôi. Ngồi quán suốt 1 tiếng đồng hồ, Lương Vũ Tranh được nghe Vương Nhã Đồng kể về việc từ ngày đầu cô ấy quen biết Triệu Minh Thành, trúng ngay phải tiếng sét ái tình với anh. Nghe Vương Nhã Đồng nói, Lương Vũ Tranh cũng hiểu rõ, cô ấy không chỉ là thích Triệu Minh Thành mà đã thật lòng yêu anh mất rồi. Trước khi tan học, Lương Vũ Tranh cũng nhận được cuộc điện thoại từ Hạ Quân Dật, nói anh sẽ đến trường đón cô nhưng Lương Vũ Tranh nói rằng cô không cần. Cô cũng giải thích rõ về việc hôm nay cô không cần anh đón. Sau khi nghe được câu trả lời, Hạ Quân Dật cũng chẳng gò ép cô làm gì, chỉ bảo cô nhớ về sớm. - Ấy Vũ Tranh, cậu còn phải vào viện thăm dì Lương nữa đúng không? Mau đi thôi. - Cậu đã hết buồn chưa vậy? - Haizz… Buồn thì sao mà không buồn thì sao chứ? Rốt cuộc thì người đàn ông mình thầm yêu bao năm cũng đã kết hôn rồi. Mà nói thật, nếu có gặp Triệu Minh Thành, khéo anh ấy cũng chẳng biết là ai. Lương Vũ Tranh vẫn nhìn rõ nỗi thất vọng trong mắt của Vương Nhã Đồng, cô chẳng nói thêm gì cả. - Chúng ta mau đến bệnh viện thôi Vũ Tranh. Lâu rồi không đi, mình cũng muốn biết dì Lương dạo này thế nào. - Ừ. Vương Nhã Đồng dường như đã gạt nỗi buồn sang một bên, thấy cô ấy mỉm cười, Lương Vũ Tranh cũng yên tâm hơn. Mặc dù bây giờ Vương Nhã Đồng vẫn còn đang buồn về chuyện tình cảm, nhưng rồi thời gian trôi qua, cô ấy sẽ không còn đau nữa, cũng giống như cô vậy. ………………………………….. Bệnh viện. Vừa mở cửa phòng bước vào, Lương Vũ Tranh đã thấy y tá đang lau tay giúp mẹ cô. Cô y tá tuổi cũng trạc Lương Vũ Tranh và Vương Nhã Đồng, thấy 2 người đến thì mỉm cười đứng dậy nói: - Lương tiểu thư, Vương tiểu thư, 2 cô đến rồi à? - Vất vả cho cô rồi, y tá Trần. Hôm nay tình hình của mẹ tôi thế nào rồi? Có tốt hơn được chút nào không? - Lương tiểu thư cứ yên tâm, hôm nay tình trạng của Lương phu nhân rất tốt. Hai cô cứ ở đây, tôi ra ngoài một lát. - Nếu cô bận việc thì cứ đi đi, không sao cả. Y tá Trần vẫn giữ nụ cười nhẹ nhàng ấy, nói thêm: - Đây vốn là công việc tôi phải làm mà. - Cảm ơn cô. - Không có gì đâu. Y tá Trần vừa đi khỏi, Lương Vũ Tranh đã tiến đến chỗ mẹ cô, ngồi xuống ghế bên cạnh, nắm lấy tay mẹ cô, những giọt nước mắt bỗng rơi xuống. Sao cô có thể không buồn chứ? Mẹ cô đã nằm như thế này suốt 3 tháng qua rồi. Bàn tay mẹ đã gầy đi nhiều, chỉ còn da bọc xương thôi. Bà phải dùng máy trợ thở, bàn tay cắm đầy những ống tiêm. Lương Vũ Tranh có thể nhìn thấy rõ những vết kim tiêm trên tay của bà. - Vũ Tranh, cậu đừng buồn nữa. Ở trên TV với mạng cũng nói rồi còn gì, tình trạng của dì Lương không phải là không thể tỉnh. Đừng có mất hy vọng như thế. - Cảm ơn cậu, Nhã Đồng. - Còn nói cảm ơn nữa sao, khách khí với mình như vậy, cậu coi mình là người ngoài ấy hả? Nhưng mà Vũ Tranh, thật sự mình cũng đã từng suy nghĩ rất nhiều. Ngày trước cậu giúp mình nhiều như thế mà khi cậu gặp chuyện, mình chẳng giúp được mấy cho cậu. Lương Vũ Tranh lau nước mắt trên mặt, mỉm cười nhìn Vương Nhã Đồng, giọng cũng bình tĩnh hơn: - Sao cậu lại nói như vậy chứ? Mình biết cậu cũng có nhiều khó khăn mà. Cảm ơn cậu vẫn luôn ở bên mình như thế này, phải những người khác thì họ đã bỏ rơi mình từ lâu rồi. - Nhưng mà… Mình cũng thật sự lo lắng, liệu cậu có thể ở bên cạnh Hạ Quân Dật được bao lâu chứ? - Đừng lo chuyện ấy. Chẳng phải mình đã từng nói với cậu rồi còn gì, đúng là sẽ có một ngày nào đó, Hạ Quân Dật sẽ chẳng còn quan tâm đến mình nữa. Vì thế mà mình mới cố gắng học nốt đại học và lấy một cái bằng để tương lai đi xin việc cũng dễ dàng hơn. - Ừ, cậu nghĩ rất phải. Vương Nhã Đồng nhìn xung quanh căn phòng bệnh rộng lớn với đầy đủ mọi thứ như TV, sofa, tủ lạnh, nhà vệ sinh,… Căn phòng này chẳng khác phòng khách sạn là bao. - À phải, cũng sắp tốt nghiệp rồi, cậu định xin vào đâu làm việc? Nghĩ đến đây, Lương Vũ Tranh mới bất chợt nghĩ đến chuyện công việc. Cô chỉ nghĩ đến chuyện tốt nghiệp mà chưa nghĩ đến chuyện đi xin việc ở chỗ nào.
|
Chương 9: Phát hiện - Cậu nói thì mình mới nghĩ ra, mình mới chỉ nghĩ đến chuyện tốt nghiệp chứ chưa nghĩ đến nên xin việc ở chỗ nào. Vương Nhã Đồng nghe thế thì bỗng lắc đầu ngán ngẩm: - Cậu nói muốn tự tách ra khỏi Hạ Quân Dật, không muốn dựa dẫm vào anh ta mà ngay đến chuyện tìm việc cũng chưa nghĩ đến nữa. Mình nên nhận xét về cậu thế nào nhỉ? - Nhưng mà cậu yên tâm đi. Hiện nay cũng có nhiều công ty đang xét tuyển, mình sẽ xem xét rồi gửi hồ sơ cho bọn họ. À đúng rồi, thế cậu muốn xin đi làm giáo viên hay làm phiên dịch viên? Nghe đến đây thì Vương Nhã Đồng lại thở dài. Cô ngồi xuống sofa, tự rót cho mình một cốc nước rồi nói: - Mình thích cả giáo viên lẫn phiên dịch viên. Nhưng cậu cũng biết đấy, mình là người thích tự do, lại không thích bị ép buộc thời gian. Thế nên thích hợp nhất có lẽ là phiên dịch viên thôi. - Ừ. Cậu giỏi như thế chắc là nhiều chỗ sẽ nhận cậu thôi. Nhưng nếu cậu còn muốn dịch bài cộng tác như hồi mới vào đại học thì cũng hay đấy. Thích làm lúc nào thì làm. - Ý kiến hay đấy. Mình sẽ thử suy nghĩ việc này. Vương Nhã Đồng có thể thấy ánh mắt buồn của Lương Vũ Tranh khi cô nhìn dì Lương. Cô cũng biết, cô không thể giúp gì nhiều cho Lương Vũ Tranh, chỉ có thể ở bên động viên cô mà thôi. - Vũ Tranh, dì Lương chắc chắn sẽ biết niềm hy vọng của cậu. Dì ấy sẽ tỉnh lại nhanh thôi. - Ừ. Tiếng “ừ” này của Lương Vũ Tranh như có như không. Lương Vũ Tranh mặc dù rất hy vọng mẹ cô có thể tỉnh lại nhưng điều này dường như là rất khó. - Yên tâm, mình sẽ luôn ở bên cậu. - Cảm ơn cậu. Mặc dù vẫn cười nhưng có thể thấy rõ, nụ cười của Lương Vũ Tranh không hoàn toàn vui vẻ gì. …………………………………. Sau khi thăm mẹ xong, Lương Vũ Tranh lập tức trở về Minh viên theo yêu cầu của Hạ Quân Dật. Lúc trở về thì cô nghe Tiểu Hoa nói, Hạ Quân Dật vẫn chưa về nhà. Mọi hôm thì tầm này anh đã về, nhưng hôm nay chắc lại bận hoặc đi dự tiệc ở đâu đó. - Lương tiểu thư, em dọn cơm ra cho cô luôn hay cô định đợi tiên sinh trở về ạ? - Em cứ dọn ra luôn đi. - Vâng. Lương Vũ Tranh cũng không hỏi gì thêm về Hạ Quân Dật. Ăn tối xong, cô cũng tự về phòng nghỉ ngơi và bắt đầu đi tìm kiếm công việc. ……………………………. Khi lên kiểm tra forum của trường, Lương Vũ Tranh cũng đã nhìn thấy bài viết đính chính lại tin đồn làm gái bao. Hình ảnh cô đứng trên giảng đường, hình ảnh Triệu Minh Thành đứng ra nói giúp cô cũng được đưa lên. Ở bên dưới, Lương Vũ Tranh đọc được một số bình luận tỏ rõ ý vẫn tin cô thật sự là gái bao. Nhưng cũng rất nhanh chóng, bình luận ấy bị phản bác lại. Nhiều người khác vào bình luận ủng hộ Lương Vũ Tranh, cùng chung một ý rằng không phải cứ có bạn trai giàu thì chính bản thân mình lại trở thành người phụ nữ được bao nuôi. Tiếng báo hiệu tin nhắn trên trang mạng xã hội DCL vang lên. Lương Vũ Tranh nhìn sang cửa sổ bên cạnh, đó là tin nhắn của Vương Nhã Đồng. Vương Nhã Đồng: “Cậu lên forum trường chưa? Đã có bài viết đính chính rồi đấy. Kể từ nay thì không lo bị người ta nói này nói nọ. Đám con gái cũng ủng hộ cậu hết mình.” Lương Vũ Tranh: “Mình vừa đọc rồi, đang rất hả lòng hả dạ đây.” Vương Nhã Đồng: “Mình cũng vừa tìm mấy công việc ở trên mạng, thấy bảo tập đoàn DCL của Hạ Quân Dật đang tuyển nhân viên cho bộ phận quan hệ công chúng đấy. Sao cậu không bảo Hạ Quân Dật một tiếng nhỉ? Lỡ đâu anh ta lại tuyển thẳng cậu thì sao?” Đọc đến đây, Lương Vũ Tranh bỗng bật cười. Cô có thể thấy rõ ràng là Vương Nhã Đồng đang đùa mình. Lương Vũ Tranh: “Ừ, để khi nào anh ta về thì mình sẽ hỏi. Bây giờ công việc tìm khó lắm, có người có thể giúp đỡ thì cứ nên nhờ.” Vương Nhã Đồng: “Làm thật à?” Lương Vũ Tranh: “Đùa chút thôi. Mình đi tắm đã, có gì nói sau nhé.” Sau khi nói lời tạm biệt với Vương Nhã Đồng, Lương Vũ Tranh lấy quần áo đi tắm. Nhưng cô cũng quên không tắt máy tính. Không lâu sau đó, Hạ Quân Dật đẩy cửa đi vào. Trên người anh là chiếc áo choàng tắm màu đen cùng mái tóc vẫn còn ướt, chắc anh mới về không lâu. Nghe thấy tiếng nước trong nhà tắm, Hạ Quân Dật chỉ mỉm cười. Bỗng anh nhìn thấy trên máy tính của Lương Vũ Tranh chính là trang forum riêng của trường cô. Bài viết đính chính chuyện tin đồn gái bao kia cô vẫn chưa tắt đi. Hạ Quân Dật ngồi đọc bài viết, anh bỗng nhíu mày lại.
|