Thiên Thần Của Bóng Đêm (Black Angel)
|
|
30]Một kẻ độc đoán, khó chiều, dù bảo vệ cô theo một mức nào đó nhưng bản thân và sự nghiệp luôn đặt lên hàng đầu. Còn người có lẽ sẽ bảo vệ Băng (dĩ nhiên là) an toàn tuyệt đối dù cô làm sai bất kì điều gì, nhưng kẻ ấy lại mang khuôn mặt của một người Băng từng quá gần gũi nhưng rồi vì cô lại phải ra đi mãi mãi... Băng sẽ chọn ai??? Lại những giây im lặng đến nghẹt thở trôi qua... Đối với Khang và Phong thôi, còn Băng, cô chẳng nghĩ ngợi thêm gì cho lựa chọn của mình đâu. Cô hơi quay người... lấy một tay... từ từ gạt tay Phong ra. Rồi tiếp tục... tiến về phía bàn tay Khang! Cô không đặt tay vào bàn tay ấy, Khang biết rõ điều này nên đã nhanh chóng nắm lấy tay Băng kéo đi. Giờ thì Khang có thể nở một nụ cười tự mãn, cậu liếc về phía Phong, tặng em trai một ánh mắt hoan lạc và có cả niềm vui chiến thắng. Còn Băng, cô không hề ngoái lại như chẳng có mối quan tâm nào phía sau... cô bước theo Khang như lẽ dĩ nhiên phải vậy. Trong tim Phong lúc này... Máu đang ngưng lại không chảy nữa... Phong cảm giác... mất đi nhịp đập của tim, cảm giác không thể thở. Bàn tay vừa nắm tay người con gái ấy từ từ siết chặt lại. Phong vẫn không rời mắt khỏi Băng, cứ nhìn theo cho đến khi cô đi khuất cùng Khang sang dãy hành lang khác. Người con gái ấy không do dự khi chọn kẻ khác? Không do dự khi gạt tay cậu ra... Người con gái ấy... làm cậu đau! Nhưng điều đó chẳng thay đổi được, Phong vẫn muốn người con gái ấy được an toàn. Phong định quay người trở lại phòng thì chợt nhận ra, cách vài mét, Yến Chi đang chậm rãi tiến lại, có lẽ cô đã thấy toàn bộ sự việc. Mặt Chi hơi cúi, thoáng một nét buồn. Cô đã đứng trước Phong, chỉ sau ba giây, Chi ngẩng lên nhìn Phong với nụ cười như nắng ấm, rõ ràng là cố cười. - Anh ăn bữa trưa chưa? Nếu chưa em sẽ gọi cơm ở khách sạn nhé! Chi cố tỏ ra tự nhiên như chẳng có chuyện gì xảy ra, như cô không hề biết gì. Cô hiểu, nếu hỏi thẳng Phong, tra khảo hay trách móc, giận dỗi, chỉ làm cô tệ hơn trước mắt Phong. Phong giờ vẫn nhìn cô gái trước mặt, không thấy có lỗi nhưng cậu không thích Chi giả vờ cho qua như vậy. Chi lại cười tươi: - Sao anh Phong không nói gì? - Đừng... cố cười nữa! - những chữ phát ra từ cuống họng Phong âm vực rất trầm. Cậu lại tiếp tục bước đến cửa phòng mình. Chi thấy sống mũi cay xè, nếu Phong cũng tỏ ra không có gì và trở lại bình thường thì cô còn cảm thấy dễ chịu hơn. Không kiềm chế nổi,Chi lao đến và... ôm chầm lấy Phong từ đằng sau. Phong đứng yên bất động, cậu đã cảm thấy những tiếng nấc. - Em muốn tỏ ra không có gì... nhưng sự thật em đang phát điên lên. Em giận dữ, ghen tức, em ghét con nhỏ đó!... Nhưng... em không thể, em phải chịu đựng... vì em sợ, em chỉ sợ mất anh! Không! Em không giận anh đâu... xin anh coi như chưa có gì xảy ra đi, hãy đối xử với em như thế đi! Những ngón tay run run níu lấy áo sơ mi của Phong, nước mắt đã chảy dài trên má Chi. - Anh... anh chưa chấp nhận em cũng được, anh lạnh nhạt với em cũng được, nhưng xin anh, đừng làm thế với em lần nữa! Anh chỉ của em thôi... chỉ của em thôi, được không? Anh ghét bỏ em, ruồng rẫy em thì em cũng không buông anh ra đâu... không ai có thể lấy mất anh từ em cả! Bàn tay Chi vẫn cố níu lấy Phong... Phong từ từ gỡ nó xuống. Trước khi bước vào phòng, Phong dằn giọng hai tiếng. - Đủ rồi… Lại thêm trái tim của một người nhói đau nữa... khi cánh cửa phòng 102 khép lại, Chi bắt đầu khóc nấc lên, cô không kìm nén nổi cảm xúc của mình, cô thấy mình thất bại và bất lực... Cô cứ đứng đó khóc, khóc đến khi cạn khô nước mắt... khi đã bình tĩnh lại, Chi khẽ siết chặt hai bàn tay. - Không ai có thể lấy mất anh từ em cả! Không ai cả! Kẻ nào có ý định đó... em sẽ không để kẻ ấy sống yên!
Phòng 101. - Em đã ở chung phòng với bao nhiêu thằng khác, và rốt cuộc, ta vẫn muốn em về bên cạnh. - Khang chợt mỉm cười. - Ta không hiểu nổi chính mình! Khang kéo tay Băng ra khỏi vòng tay mình, chú mục vào cô. - Nhưng có một điều ta nhận ra, nếu không còn em bên cạnh, cuộc sống của ta trống rỗng và ngột ngạt, ta... không còn là chính ta nữa. Băng ngoảnh mặt đi, không tỏ vẻ gì là quan tâm đến lời Khang nói. Khang dùng mấy ngón tay đẩy cằm cô quay lại phía mình. - Hình như em thấy những lời ta nói không quan trọng. Nhưng thật sự, đối với ta, tất cả là những điều không tưởng! Và ta... Khang đẩy cằm Băng hơi nhếch lên, cúi xuống chạm môi lên làn môi mềm dịu ngọt. - Ta vẫn đang nghĩ xem, vào một ngày nào đó, ta sẽ phải chĩa họng súng vào em như thế nào? Nhưng dù có ngày đó thì trước mắt, ta vẫn muốn em thoát khỏi căn bệnh quái dị đó! Smith-agen. Ánh mắt Băng hơi chùng xuống: - Không thuốc chữa! Không cách chữa! - Ta sẽ làm mọi cách để đưa chuyên gia giỏi nhất đến đây điều trị bệnh cho em. - Vô ích! Khang kéo Băng vào lòng, tay vuốt ve những lọn tóc dài. - Được rồi... em nói như em sẽ chết vì căn bệnh đó vậy. Nếu không phải súng từ tay ta, ta không muốn em chết vì bất kì ai khác, vì bất kì điều gì khác... Ta không biết lí do lúc ấy, em chọn ta là gì, dù ta đã quay lưng nghi ngờ và đối xử tệ với em... Dẫu sao, điều quan trọng vẫn là giờ em lại ở bên ta, như thế này.
Hơn 8 giờ tối Tay quản lý vào phòng Khang với vẻ mặt khá căng thẳng. Lúc này, Khang đang gác chân lên bàn đọc tạp chí, còn người con gái của cậu đang trong phòng tắm. - Cậu chủ. Ông chủ vừa đáp chuyến bay về tới đây. Khang dừng đọc, quăng cuốn tạp chí lên bàn. - Vậy sao còn đến thông báo với ta? Đi mà trình bày tất thảy việc nhỏ to mấy hôm nay của ta đi! - Sao cậu chủ lại nghĩ về em thế? Em làm gì cũng chỉ tốt cho cậu chủ thôi. Huống hồ ông chủ dạo này đã quá mệt để chuẩn bị cho buổi gặp ngày mai, em đâu dám làm phiền thêm.. - Có một việc ta muốn nhờ ngươi. - Không dễ dàng để Khang nói tiếng "nhờ" - Bất kì việc gì em cũng sẽ làm mà. - Không nói cho cha ta về căn bệnh của cô ấy, cũng không nói chuyện thằng Hai vướng lưới tình với cô gái cha mang về. - Tại sao chuyện cậu Hai... - Ta không ưa gì nó nhưng ta muốn bảo vệ cô ấy trước cha ta! Nếu ông biết thằng con thiên tài luôn luôn sẵn sàng phục vụ ông đã có tình cảm thật sự với một cô gái, ông sẽ không do dự mà xuống tay với cô ấy đâu... - Em hiểu rồi. Em... thật ra cũng không hề muốn cô ấy nguy hiểm. Khang chợt nhếch mép cười. - Không hiểu nàng có rõ mình hấp dẫn trước mắt tất cả đàn ông thế nào không... - Cậu chủ, việc quan trọng trước mắt là buổi gặp mặt cùng ông chủ sáng mai! - Hiểu rồi... ngươi có thể đi. Tay quản lý quay người nhưng lại khựng lại. - Có lẽ cậu chủ đã đoán ra, không chỉ có quản lý của cậu Hai muốn hại cô ấy và vở kịch tối qua... không thể mình tay hắn dàn dựng. Giọng Khang bỗng sa sầm xuống: - Không giết thằng khốn đó... ta còn kha khá kẻ đang chực chờ Tử Thần đấy. Có lẽ... nên tìm trước một quản gia mới nữa đi. ......Khu A, phòng sinh hoạt. - Quản lý điên rồi! Thụy An gần như phát khùng lên, còn đám giúp việc thì thót tim sợ hãi khi nghe quản lý của Phong dửng dưng nói việc mình đã làm... An đi qua đi lại, ôm đầu, không thể bình tĩnh nổi: - Trời ạ... mọi chuyện đang tuyệt vời kia mà! Sao quản lý có thể làm thế chứ? Tại sao?? - Xin lỗi vậy..., tôi cũng không thích phá hỏng những gì mình đã làm nhưng tôi buộc phải làm theo yêu cầu của cậu Hai. - Nhẽ ra ngay từ đầu quản lý nên nói cho tôi về sự thay đổi của cậu Hai. Nếu tự làm rồi tự phá hỏng sao ngay từ đầu không từ chối đi? Giọng An vẫn gay gắt, cô biết Chấn Khang sẽ không bỏ qua mà sẽ hành hạ rồi cho An gặp Tử Thần bằng những trò điên rồ, đáng sợ của mình. - Có lẽ tự làm nên tự chịu, tôi cũng không chắc có giữ được mạng sống không. Vậy thôi, tôi về phòng trước. - Quản lý... - An ngồi phịch xuống ghế, ôm đầu. - Làm sao đây?... Trời ạ!
Băng mở cửa phòng tắm bước ra, cảm giác ngâm mình trong nước ấm thật thích nhưng cô bị choáng nên ra sớm... Băng thấy Khang đang đứng cạnh bàn làm việc, chậm rãi nhét từng viên đạn vào khẩu súng ngắn, thi thoảng giơ lên nhắm một bên mắt như muốn thử. - Em cứ ở trong phòng nghỉ đi cũng được. Ta đi xử những kẻ khiến ta phải đối xử tệ với em thôi. Khang xoay khẩu súng, liếc nhìn Băng, cười rồi rảo chân bước. ...Rầm! Đám giúp việc đứng tim tưởng chết khi nghe tiếng cửa và thấy Chấn Khang đứng ở ngang cửa, đang tiến vào với khẩu súng trên tay. Thụy An bật đứng dậy, đang cố tự bình tĩnh dù chưa nghĩ ra cách giải thích hợp lý với cậu chủ. - Cậu Cả, có chuyện gì mà...? An cố gượng cười... Khang đã đứng trước cô cách chỉ 3m. - Ta ghét nhất những kẻ dối trá mà cứ giả vờ như không. - Cậu Cả đang nói về chuyện gì ạ? Ai dối trá cậu Cả cơ? - Có lẽ cô biết đấy! Kẻ đã dàn dựng một vở kịch, một thước phim đẹp mắt để hãm hại người tình của ta. Mặt An đã tái đi: - Hình như cậu chủ hiểu lầm điều gì rồi. Khang cười nhẹ, và một quy luật cho thấy, mỗi khi Khang muốn điên lên lồng lộn, cậu sẽ nói nhẹ nhàng hoặc cười nhẹ nhàng. - Hiểu lầm? Ta rất muốn biết mình hiểu lầm điều gì đấy, nhưng sau khi tặng cô vài viên đạn kia! Cạch! Họng súng hướng thẳng về phía An, cô giật bắn, hai tay bất giác run lên. Đám giúp việc co rúm một góc, Khang đang nghiến răng và khuôn mặt đã tối sầm xuống. Ngón tay cậu chậm rãi... chạm vào cò. An nghẹn đắng họng, cô sẽ chết như Kiều Như? Không gì có thể ngăn cản khi cậu Cả đang điên lên và đã giơ khẩu súng... chỉ vài giây nữa, đạn sẽ bay ra, không, chỉ một giây thôi! Nhưng An nhầm! Ngón tay định kéo cò bỗng khựng lại khi Chấn Khang nhìn thấy chắn trước họng súng... là Băng! Khang không bỏ súng xuống: - Em làm gì ở đây? Tránh ra không ta làm em bị thương đấy. - Đừng! Nghe một chữ Băng nói mà An và đám giúp việc thấy các dây thần kinh không còn căng như dây đàn, nhưng tất cả còn phải im re chờ giây phút tử hình có được định đoạt. - Em tránh ra đi! Người ta đang điên lên đây này! Em không biết ta đang bị kích thích muốn thấy máu tươi thế nào đâu... Nhìn cái vẻ giả tạo của chúng, ta càng thấy bị kích thích hơn! - Đừng! - Tiếp tục một lời phản đối nhẹ nhàng, không đanh thép, nhưng cái giọng như mật ngọt ấy cùng đôi mắt nâu tha thiết nhìn Khang, khiến Khang thấy lòng hơi chùng xuống. Nhưng ngay lập tức, máu cậu lại sôi lên khi nhớ đến tội lỗi của đám giúp việc kia. Cậu đẩy Băng né một chút, cùng lúc hướng họng súng chếch sang, vẫn thẳng vào người An! Một lần nữa, ngón tay trỏ định bóp cò! Và một lần nữa, Khang khựng lại! Lần này cơ thể gần như bất động luôn! Băng đã... ôm lấy Khang và dựa vào người cậu trong khoảnh khắc... Cô khẽ lắc đầu. - Đừng! Chấn Khang. Cơn giận dữ tan biến... khó ai biết được giọng nói, cánh tay, hơi thở và cơ thể của Băng quyến rũ kẻ khác tới mức nào, đủ để xoa dịu nổi giận dữ của cả Khang và Phong, đủ để giết chết một nửa đàn ông trên thế giới này, nửa còn lại quỳ xuống phục tùng hoặc... bị gay! Khang từ từ hạ súng xuống. Lúc này An và đám giúp việc mới nhẹ nhõm được... - Nói đi! Giờ em muốn sao... em có tin em bảo ta tự bắn mình ta cũng sẽ làm không... Ta đến đột quỵ vì em mất. - Không giết họ! - Ừ, không giết. - Về phòng! - Ừ, ta đưa em về. ... Cậu chủ và Hải Băng đi rồi, đám người làm ngồi thụp xuống, người vẫn hơi run run vì sợ, An sờ tay lên ngực trái, tim vẫn đánh liên hồi. Chỉ chút nữa thôi, tất cả có thể sang bên kia thế giới rồi. - An à... sao nó lại giúp chúng ta vậy? Không thể nào! Bình thường nó có bao giờ nói gì khi cậu chủ xử ai đâu. - Có lẽ nó bị dằn vặt vì đã quá nhiều người chết vì nó - An ngừng rồi tiếp tục - hoặc nó cố tình giả vờ tốt bụng, hiền lành thôi. - Thật ranh ma... khó mà đoán nổi nó nghĩ gì!
Phòng 102. Phong ngồi dưới khung cửa sổ, cậu đã ngồi yên ở đó từ chiều. Không có ý định lôi laptop làm việc hay đến phòng thí nghiệm vì đầu Phong trống rỗng. À không, phải nói là trống rỗng tất cả nhưng tràn ngập hình ảnh người con gái ấy. Điều làm Phong thấy khó chịu nhất là căn bệnh của Băng ngày càng nguy hiểm. Không ai biết ngoài cậu, vậy mà giờ cô lại không còn bên cậu nữa. Cô sẽ đi theo Tử Thần vào một ngày cậu không xác định được... Tại sao cô không thể chọn cậu? Vì cô không muốn thấy khuôn mặt Chấn Nam sao? Hay không muốn ai mang khuôn mặt của Chấn Nam?? - Anh không ăn tối sao? - Giọng nói của Chi kéo Phong ra khỏi dòng suy nghĩ. Phong đưa ánh mắt lên rồi lại nhìn đi hướng khác. Chi cảm giác Phong lại lạnh nhạt với cô như những ngày đầu. Cô không có cách nào để Phong quan tâm tới mình. Chờ đợi ngày nào đó chỉ là cô hy vọng nó sẽ đến thôi... Vẫn là bất lực, Chi quay người vào phòng trong. Cùng lúc, quản lý của Chấn Phong bước vào. - Cậu chủ dừng lại đi. Tình cảm ấy sẽ chẳng đi đến đâu đâu... Đầu tiên cậu và anh trai xảy ra xung đột, rồi cô chủ vợ cậu, cậu quên mình đã có vợ sao? Nếu làm cô chủ giận dữ, bỏ về thì Hoàng Bá Nguyên có để yên không? Bây giờ thì ông chủ chưa biết nhưng ông chủ sẽ nắm bắt được thông tin nhanh thôi! Cậu nghĩ ông chủ sẽ làm gì? Khi cậu tranh người tình của anh trai, bỏ mặc vợ, khi cậu có tình cảm với đứa con gái ông mang về mà nhẽ ra cậu phải tặng cô ta những phát đạn? Phong cúi đầu... cậu đã quên tất cả những gì tay quản lý nói, trong một thời gian, điều cậu nghĩ được chỉ là Băng. Nhưng bảo cậu dừng lại và quên đi tình cảm ấy sao? Bảo cậu kìm nén và giả vờ như không biết người con gái ấy đang từng ngày bị nguy hiểm tính mạng? Cậu không làm được... - Hay cậu chủ không thể... vì quá yêu cô ta rồi? Bỗng, Phong bật dậy, lao vào phòng trong, lướt qua người Yến Chi và vào phòng tắm... Cậu mở vòi cho nước xối xuống đầu, xuống người ướt rượt. Không! Cậu mặc kệ những điều kia, làm sao cậu sống khi người con gái ấy gặp nguy hiểm? Phong nhìn vào gương. Mặt gương hiện lên khuôn mặt ướt nhèm... Khuôn mặt của Chấn Nam! Tại sao lại là Chấn Nam? Nếu cậu không mang khuôn mặt này, có lẽ Băng đã chọn cậu! Trong một giây phút, Phong thấy căm hận khuôn mặt mình khủng khiếp... hai cánh tay căng lên, những đường gân xanh nổi chằng chịt... một quả đấm thô bạo lao đến... Choang! Gương vỡ thành trăm mảnh rơi loảng xoảng xuống bồn rửa và xuống đất... Phong không phải nhìn thấy khuôn mặt ấy nữa, nhưng chưa thể bình tĩnh lại. Bàn tay vẫn siết chặt, Phong chẳng cảm thấy gì dù máu từ tay đang chảy tong tong xuống sàn ướt, hòa cùng nước, loang ra... Bên ngoài cửa phòng tắm, Chi đang đứng cúi đầu, cô thấy tim mình như bị ai bóp nghẹt... chỉ một câu cứ lởn vởn quanh đầu cô " vì quá yêu cô ta rồi? "... vì quá yêu cô ta rồi??
6 giờ 45 phút sáng. Khang đứng trước giường, cài khuy tay áo trên bộ đồ lịch sự. Rồi cậu kéo lại cổ áo, chỉnh cravat, vẻ như rất cẩn thận chuẩn bị đến một sự kiện quan trọng. Quan trọng vì nó có ảnh hưởng đến bước đi tiếp theo trong sự nghiệp của Lâm Chấn Đông, trong cái âm mưu lớn lao mấy năm nay của ông trùm mafia, đương nhiên sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến Chấn Khang khi cậu còn muốn có được vị trí người thừa kế. Khang đã một lần làm Lâm Chấn Đông thất vọng, lần này cậu vô cùng quyết tâm để lấy lại sự tin tưởng nơi cha. Khang quay người, tiến lại phía giường, nơi Băng đang ngồi và nãy giờ chỉ trân trân nhìn cậu. - Ta có việc quan trọng nên ra ngoài sớm. Đừng có ra khỏi phòng này trước khi ta về đấy, người đẹp. Khang đứng cạnh thành giường, mấy ngón tay vuốt nhẹ lên má Băng. - Cậu chủ, nên đi thôi. - tay quản lý đứng ở cửa phòng ngủ gọi. - Được rồi, ngươi ra trước đi. Khang lại nhìn Băng: - Nếu muốn em cứ ngủ tiếp đi, ta đi đây. Khang định quay người nhưng khựng lại. Băng đã túm nhẹ lấy tay cậu. - Đừng đi! Lại cái giọng nài nỉ ngọt như đường phèn ấy, nhưng Khang rõ buổi gặp mặt ấy quan trọng với cậu thế nào. Cậu hơi quay đầu lại: - Ta sẽ về sớm mà, ta đoán đám người ấy sẽ không làm gì em nữa đâu, vậy nên ngoan đi, ở nhà chờ ta. Khang đẩy nhẹ tay Băng xuống và quay người bước một cách vội vã. Còn 10 phút, đủ để cậu phóng Demo tới đó. Nhưng Khang chưa ra đến cửa thì khựng lại lần nữa. Đôi chân trần đã nhẹ nhàng bước xuống giường và vài giây sau, cánh tay dịu dàng ấy đã vòng qua ôm lấy Khang, từ phía sau. - Đừng đi! Chấn Khang! Tim Khang đập lạc một nhịp, cậu từ từ xoay người. - Em sao vậy? Sao lúc này lại muốn ta ở bên?? Em có biết không khác gì một đứa con nít đòi kẹo không hả? - Ta đang rất vội, công việc hôm nay quá quan trọng, ta không thể không đi được, kể cả là vì em! Khang gỡ tay Băng ra khỏi mình, đương nhiên đó là một sức lôi cuốn khó từ chối nhưng Khang lại chỉ đang nghĩ về buổi gặp và sự nghiệp của mình. Cậu định quay đi lần nữa và lần này là một điều không ngờ. Không chỉ khiến Khang khựng lại mà cậu còn mở căng đôi đồng tử, toàn thân tê liệt hoàn toàn. Không hiểu sao vào đúng lúc quan trọng, Băng luôn khiến Khang không kịp trở tay. Cô đã kéo cái cravat của Khang xuống, vòng tay lên cổ cậu và…hôn! Có lẽ nhỏ học cách chủ động từ Khang. Khang lúc này mới chỉ có thể chớp chớp hai mắt vì chưa tin, nhưng cậu đang dần cảm giác vị ngọt là lạ trên môi mình… Trong vài giây, đầu óc Khang trống rỗng, sự nghiệp, mục tiêu bay đâu mất. Thêm vài giây, Khang bắt đầu đáp trả sự chủ động nhiệt tình ấy. Cậu luồn những ngón tay vào tóc Băng và bắt đầu hôn lại. Nhưng sau nửa phút, Khang chợt nhớ ra mình quên mất chuyện hệ trọng. Cậu sẽ nhớ đến phát điên làn môi này nhưng buộc phải dừng lại vì hậu quả của việc đến buổi gặp muộn là khó lường trước. Khang kéo nhẹ Băng ra: - Xin em… đủ rồi! Nếu em không muốn sự nghiệp của ta tan tành khói mây… Nhưng Băng coi như không nghe thấy gì, như không thể dừng lại, như bằng mọi cách không để Khang đi… Cô giữ lấy cổ áo Khang, nới lỏng cái cravat ra rồi… bắt đầu tháo khuy áo cậu. Khang sửng sốt tập hai, khi đôi môi ấy lại ép vào môi cậu và những ngón tay mềm chạm vào làn da nơi ngực cậu. Khang cố nhớ đến buổi gặp quan trọng, đến sự nghiệp, nhưng chúng cứ mờ dần, mờ dần, lấn át tất cả là ham muốn đang trỗi dậy. Một việc Khang lúc nào cũng thèm khát và giờ Băng (dường như) đang làm mọi cách để đề nghị. Khang hôn đáp trả, cuồng nhiệt hơn Băng rất nhiều, rồi cúi xuống hôn lên cổ, lên vành tai. Những ngón tay mơn theo làn da mềm như nước trên cánh tay, kéo cái dây váy mảnh xuống… - Cậu chủ, muộn rồi! Lời trách móc của tay quản lý ngoài cửa không thể làm Khang dừng lại, cậu chẳng còn biết gì nữa. Tay quản lý thấy cảnh ấy, vô cùng sốt sắng: - Cậu chủ! Đủ rồi, buổi gặp ấy rất quan trọng! Rất quan trọng! Giọng tay quản lý gay gắt hơn, nhưng Khang đâu có cho lọt tai câu nào. Bỗng, Băng dùng hết sức đẩy Khang ra! Lúc này cậu mới thoát khỏi cơn say, thoát ra không có nghĩa là hết thèm khát. Hơi thở mạnh đều đều, Khang nhìn Băng chờ lí do. - Quản lý gọi kìa! Bây giờ Khang mới hay quản lý đang đứng chờ ngoài cửa! À không, chính quản lý là kẻ đã xen ngang khiến Khang phải dừng lại. Lúc nào Băng mới chịu chủ động lần nữa? Mà cậu thì đã bắt đầu rồi, kể như chưa thì còn cứu vãn được. Khang lưỡng lự, sự thật thì ham muốn vẫn lớn hơn. Băng ngước lên nhìn cậu: - Tiếp tục… hay đi? Không suy nghĩ thêm nữa, Khang quay phắt lại: - Cút! - Cậu chủ! Không thể làm vậy… buổi gặp… - Tao bảo mày cút! Tay quản lý định nói gì đó, nhưng nhìn ánh mắt của Khang lại bỏ đi. Khang quay người lại, tiếp tục ghì Băng vào mình. Cậu xoay người cô, đẩy cô lùi dần cho đến khi lưng Băng chạm vào cánh cửa. Vẫn hôn không dừng, còn tay Khang lần trên mép cửa phòng, khóa trái lại. Cậu bỗng bế bổng Băng lên, đem lại giường, đặt cô xuống. Khang tháo phăng cái cravat, vứt nó đi, rồi tháo tiếp khuy áo, vội vã như cậu không thể chịu thêm nữa. Rốt cuộc cả chiếc sơ mi cũng bị ném phăng xuống sàn. Khang vồ đến như một con thú đói. Giờ Băng không chủ động nữa, mặc Khang muốn làm gì thì làm. Khang chận lên người cô, vẫn nụ hôn cuồng nhiệt, chẳng quan tâm Băng có cảm xúc gì không. Tay Khang lần theo đường chỉ váy bên hông, cảm giác thêm kích thích cậu… Bỗng, Khang thấy hơi choáng. Cậu dừng hôn và cúi đầu sang bên, nhắm mắt chờ nó qua đi. Nhưng tay Khang vẫn tiếp tục, cậu kéo cái váy lụa lên, chậm rãi, tiếp tục bị kích thích quá mức khi ngón tay chạm vào làn da mềm ấy… Nhưng! Khang gục xuống vai Băng khi ham muốn đang lên tột đỉnh. Khang bất động như đã… ngủ quên! Băng lúc này mới hơi cựa người, cố đẩy Khang ra. So với cô, Khang nặng quá. Băng xoay người, tìm cách ngồi dậy. Cô thả lỏng cơ thể, nhắm nghiền mắt như vừa bắt cơ thể căng ra như dây đàn và chịu đựng điều gì đó. Cô bước xuống giường, nhẹ nhàng tiến lại chiếc gương đứng. Nhìn mình trong gương, Băng thấy mỏi mệt. Ngón tay cô đưa lên quệt nhẹ qua môi. May quá! Cô đã sợ thuốc ngủ trên môi tan ra và nhanh chóng ngấm xuống họng, nhưng Khang đã quá nhanh nuốt sạch nó! Loại thuốc ngủ khá mạnh và Khang giờ đã chìm trong vô thức. Băng cho thêm vài viên Zkilico vào miệng, cô dùng nó để phản tác dụng liều thuốc ngủ. Và như một chất gây nghiện nhẹ, cô càng ngày càng muốn thêm nhiều Zkilico vào miệng một lần. Cô đã lấy được vài hộp trong phòng ngủ của Chấn Phong! Bất giác Băng quay lại nhìn Khang đang nằm dài trên giường, môi cô mấp máy: - SẬP BẪY!
12 giờ trưa. Khang cựa người, cố mở đôi mắt cứ muốn díu lại. Cậu vẫn thấy đầu hơi choáng, những hình ảnh ban sáng chợt ùa về. Kí ức bị cắt đoạn và Khang không hiểu sao không nhớ nổi đang lúc lên đỉnh thì xảy ra chuyện gì. Dù không nhớ được nhưng Khang nghĩ đó là những giây phút tuyệt vời, tuyệt vời tới mức khiến cậu mụ mị mà không còn nhớ gì. Khang chợt cười, mất nhiều thời gian để cậu chế ngự con thú hoang trong người, rốt cuộc chính Băng lại là người khơi dậy nó. Khang xoay người, nhận ra bên cạnh mình, dưới tấm chăn mỏng, Băng vẫn ngủ ngon lành. Khang chống tay, rướn người dậy, vẫn tư thế nằm nghiêng và thích thú ngắm nhìn người con gái ấy. Ngón tay Khang vuốt nhẹ lên tóc Băng. - Có lẽ… em mệt quá! Em mà cứ dùng cách ấy dụ dỗ ta thì có ngày ta mất trắng thôi. Băng chợt động đậy mi mắt, đôi mắt từ từ mở ra. Cô hơi nghiêng đầu nhìn Khang, chỉ nhìn thôi, bằng ánh mắt vẫn như vô hồn. - Nói xem lí do em thay đổi là gì vậy? Vì… nhận ra tình cảm với ta sao?- Khang chợt cười, như một câu đùa. Ánh mắt nhìn thẳng lên trần nhà, Băng im lặng. Khang cúi xuống hôn lên khóe môi cô: - Được rồi! Nếu thế thì ta thừa nhận. Ta không thể xa em nữa, không thể! Vì ta… hình như đã yêu em thật rồi! Rất nhiều!
Phòng 102. Yến Chi dùng khăn giấy ướt nhẹ nhàng lau những vết máu đã khô lại trên bàn tay Phong. Cậu mặc kệ. - Xin anh, đừng tự hành hạ mình nữa. Nếu giận dữ, hãy trút giận lên vợ anh đây này. Trong lòng Chi, vẫn hy vọng lời tay quản lý nói chỉ là suy đoán. Dù còn một chút cơ hội, Chi vẫn mong Chấn Phong sẽ thay đổi, sẽ chấp nhận cô, hoặc chí ít vẫn lạnh lùng như vẻ vốn có của cậu, thì cũng chỉ mình cô ở bên Phong thôi.
Chiều tối. Băng chậm rãi dùng bữa trên bàn ăn thịnh soạn. Giờ nãy có lẽ Lâm Chấn Đông đang trên đường về. Khang quăng cuốn tạp chí lên bàn, lại bàn ăn, kéo ghế ngồi. - Dù sắp chết đến nới hay gặp chuyện khó khăn em vẫn có thể ăn ngon được nhỉ? Em có biết ta đang lo lắng thế nào không? - Không! - Băng tiếp tục bỏ miếng thịt vào miệng. - Điên mất! Ta đã nói sáng nay cần làm việc quan trọng vô cùng mà. Vì em mà ta không làm được. Hối hận chết mất… - Hối hận? - Băng ngẩng lên nhìn Khang. - Ừ! Thật sự hối hận, người đẹp ạ! Nhưng nếu quay về lúc ấy, với sức hấp dẫn chết người của em, có lẽ ta… vẫn làm y như cũ! Khang lại cười, đúng là đang lo phát điên lên vẫn không cách nào giận được người con gái này. Cạch! Cửa mở, tay quản lý bước vào. - Ông chủ đã về, cho gọi cậu! - Biết rồi, cha ta thế nào? - Tức giận và khó mà kiềm chế được ạ! Khang đứng dậy, đã chuẩn bị tinh thần đón nhận cơn cuồng nộ. - Em cứ tiếp tục dùng bữa ngon nhé… kẻ dụ dỗ!
Phòng làm việc của Lâm Chấn Đông . - Cha! - Con còn dám gọi "cha" sao? - Con sai rồi! - À. Con còn biết mình sai! Trước khi nhận hình phạt, nói lí do đi! - Con… ngủ quên, thưa cha. - Câm ngay! Đến giờ mày vẫn muốn bảo vệ cho con bé đó phải không? Mày điên dại vì tình từ khi nào vậy? Vì ngủ với một đứa con gái mà mày bỏ cuộc gặp quan trọng ảnh hưởng đến mục tiêu của mày và sự nghiệp của cha mày? Khang liếc nhìn tay quản lý bằng ánh mắt sắc ngọt. - Con sai rồi! - Giờ này mày còn nhận sai sao? Mày để Ủy viên Kang chờ nửa giờ đồng hồ quý báu rồi giận dữ bỏ đi! Mày nghĩ ông ta sẽ để yên và kế hoạch mấy năm nay của cha mày sẽ thực hiện tiếp được? - Con sẽ tìm cách hẹn lại Ủy viên và nói chuyện cần nói ạ. - Được, để coi mày làm được gì. Nhưng trước đó, mày muốn nhận hình phạt gì đây? - Bất kể điều gì cha yêu cầu, thưa cha! Giọng Lâm Chấn Đông đột ngột dịu lại: - Sẽ khó khăn đấy! - Cha nói đi! - Mày biết vụ thằng Zan Seven, kẻ đã theo ta cả chục năm nay chứ? - Vâng. Hắn dính vào một vụ giết người và đang bị cảnh sát quốc gia truy lùng. - Với thân phận của nó, nếu không muốn hưởng mức án trên 10 năm tù thì phải sống chui lủi cả đời. - Ý cha là gì? - Nhưng nếu con trai của một trùm mafia - một ông chủ bất động sản lớn vướng vào chuyện này, mức án có thể hạ xuống là 10 tháng. Là hình phạt cũng là yêu cầu của ta! Mày hãy ra đầu thú thay tội thằng Zan đi! - Con? - Phải! Thời gian tới ta sẽ phải ra ngoài vài tháng, ta cần một kẻ như Zan. - Nhưng cha… cha vì muốn bảo vệ kẻ dưới mà cha muốn con trai mang tiền án và vào nhà đá bóc lịch sao? - Thứ nhất, đây là hình phạt dành cho sự vô trách nhiệm của mày! Thứ hai, trước khi thế chiến thứ ba bắt đầu, ta cần một khoản tiền khổng lồ dự trữ đề phòng bất trắc. - Cha muốn điều tra gì trong nhà tù quốc gia chứ? - Thế giới với bốn bức tường ấy là một thị trường lớn cần cung cấp hàng trắng và thuốc kích thích. Ta muốn mày vào đó để tìm hiểu về đường dây vận chuyển thuốc cấm vào bên trong. - Bên cha có bao nhiêu kẻ dưới trung thành, hình phạt thế này… - Vì cần sự trung thành nên ta mới muốn mày làm, để thử lòng trung thành của mày! Không phải tự nhiên Lâm Chấn Đông nói ra mục đích của mình, mà ông đang buộc Chấn Khang phải nhận hình phạt nếu không muốn bị coi là có ý phản ông. - Nhưng… 10 tháng, con còn bao nhiêu việc phải làm… - Chỉ sau một tháng, ta sẽ tìm cách đưa mày ra. - Nhưng… - Khang đang nghĩ đến Băng hơn là cuộc sống tù đầy mình sẽ phải chịu. - Kẻ nào đã nói sẽ nhận bất cứ hình phạt nào? - Con… - Khang khá khó khăn để nói ra điều này - Vâng, con sẽ làm, thưa cha! Dù khó chịu, Khang vẫn phải nín nhịn về phòng, dẫu sao cậu cũng đã mắc tội lớn với cha. Nhưng hình phạt ngồi tù thì thật quá đáng, Khang không tưởng tượng nổi một tháng bị nhốt một chỗ, không chơi bời, không kẻ hầu người hạ, không đàn bà, cậu sẽ sống ra sao. Chỉ riêng việc không thấy Băng một ngày cũng làm cậu phát điên lên rồi, giờ những 30 ngày. Mà biết đâu chưa thể ra ngay, ngồi luôn gần năm trời thì Khang đúng là chết còn dễ chịu hơn. - Ông chủ, buộc cậu Cả ngồi tù, có khổ cho cậu quá không? - Để nó biết cuộc sống của nó tốt đẹp thế nào. Sao rồi? Nó đã đến mức si tình quên cả mục tiêu rồi ư? Lại thêm một thằng con ta sập bẫy, con bé đó cừ đấy. - Có lẽ ông chủ hiểu nhầm rồi. Việc sáng nay là ngoài dự đoán, cậu Cả chỉ nhất thời không kiềm chế được ham muốn thôi, cậu vẫn coi cô gái đó là người tình như bao cô gái khác - Tay quản lý lấp liếm để Băng không gặp nguy hiểm, mà có lẽ chính Lâm Chấn Đông cũng khó tin kẻ độc đoán coi sự nghiệp là trên hết như Khang lại có thể sa vào vũng lầy tình ái không cách nào thoát ra.
Sáng. Khang ngồi dưới sàn, ngả đầu lên mép giường. Chẳng có tâm trạng sang khu A ăn nên vài phút nữa đồ ăn nhanh Khang gọi sẽ được mang đến. Cậu muốn tống khứ những gì Lâm Chấn Đông nói ra ngoài nhưng không thể. Khang sẽ ở trong phòng nghỉ ngơi vài ngày, ít nhất có thể ở cạnh Băng trong suốt những ngày còn ở nhà. Sau đó sẽ tìm cách sắp xếp lại tất thảy công việc trước khi đi đầu thú. Điều cậu lo lắng nhất vẫn là về Băng, cậu chỉ ra ngoài nửa ngày, cô cũng gặp rắc rối rồi, đằng này cậu phải mất tích cả tháng trời. Băng đang ngồi trên giường vừa xếp mấy lá bài vừa chờ bữa sáng, chẳng quan tâm đến những điều khó chịu của Khang. - Nếu xa ta một thời gian, em sẽ thấy thế nào? - Thế nào? - Biết ngay là em sẽ nói những chữ vô nghĩa mà. Được rồi, chỉ cần nói có nhớ hay không thôi! - Đói quá! - Em thật là… Ừ, chắc đồ ăn sắp đem tới rồi. À, ta đã cho người đi tìm hiểu, có vài nhóm chuyên gia đang nghiên cứu về căn bệnh của em. Chưa có kết quả nhưng hy vọng sẽ sớm có. Ít ra thì căn bệnh đó cũng không nguy hiểm tới tính mạng nếu được chăm sóc đúng cách phải không? - Có lẽ. - Không biết sẽ thế nào khi con người ta chẳng biết đau đớn và biểu lộ cảm xúc nhỉ? Sẽ là một cô gái xấc xược, không coi ai ra gì như em sao?
- Cậu chủ, - Wind nhìn Phong (lại) ngồi trên thành của sổ, nghe mp3 - buổi gặp hôm qua của ông chủ, cậu Cả đã phá hỏng một nửa. Nghe nói là vì cô gái đó, cô ta đúng là khó lường. Nhưng có lẽ chúng ta nên cảm ơn cô ta, vì đang làm cho cậu Cả mụ mị vì tình. Cạch! Cửa mở, Yến Chi đang xách một túi đồ ăn nhanh bước vào. - Cậu có thể thôi nhắc đến người tình của anh Khang trước mặt anh Phong không? - Vâng. Chi đặt túi đồ lên bàn, quay ra nhìn Phong: - Tối qua không ăn, chắc anh đói lắm. Mình cùng ăn nhé! - Cậu chủ nên biết quý trọng những gì đang có, một người vợ xinh đẹp và quan tâm cậu nhường này, cậu sao có thể nhớ tới người con gái khác chứ? Phong bỗng bước xuống sàn và đi thẳng ra cửa. - Anh Phong! - Cậu chủ! Nhưng Phong đã kéo cửa ra ngoài. Cậu muốn tiếp tục công việc dang dở của Nam, điều chế thuốc chữa Smith-agen.
Phòng 101 Khang ngồi gác chân lên bàn đọc tạp chí. Băng vẫn dùng bữa sáng trên bàn. Khang liếc nhìn cô, chợt cười. - Hết việc làm rồi nên đến ly sữa em cũng nghịch được sao? Băng đang sờ những ngón tay lên thành cốc, vẻ mặt kì lạ. Rồi cô nhúng một ngón tay vào sữa, giơ lên cho từng giọt rớt xuống từ móng tay. - Rốt cuộc em làm gì thế hả? - Sữa nóng! - Băng ngước lên nhìn Khang. - Cứ như phát hiện ra châu Mỹ ấy nhỉ, uống sữa nóng buổi sáng mới dễ chịu chứ? Khang định cúi xuống đọc tạp chí tiếp thì bất giác nhìn trân trân vào Băng - Em bảo sao? Sữa nóng? Có gì đó không đúng… Băng đang với lấy con dao cắt. - Em định làm gì? Khang thấy Băng nhấn nhẹ mũi dao vào đầu ngón tay, một giọt máu ứa ra. Khang lập tức lao ra khỏi bàn, đến cạnh cô, giật lấy con dao ra, túm lấy ngón tay bị thương. - Em điên sao? Có ai tự làm mình bị thương không? - Khang lấy khăn giấy thấm máu. - Đau! - Ai như em chứ? Tự làm mình bị thương rồi kêu đau hả? Em… em nói là đau? Đau sao? - Khang bỗng thảng thốt. -Đau! - Em… sao có thể… … Mình Phong giữa phòng thí nghiệm ngổn ngang tủ kính và máy móc. Cậu đang đọc tiếp cuốn sổ ghi chép về căn bệnh Smith-agen của Chấn Nam. Chấn Nam đã nghiên cứu vô cùng kĩ lưỡng căn bệnh, đến trang giữa sổ thì dừng ghi chép, có lẽ vướng một vấn đề nào đó chưa tìm ra. Trang cuối cùng ghi một số chất để điều chế thuốc kháng bệnh, một số có sẵn, một số Nam đã tìm ra cách điều chế, nhưng có một gạch đầu dòng bỏ trống. Rõ ràng còn thiếu một chất nào đó Nam chưa tìm ra. Cậu không chú thích tất cả các chất đã ghi chép, nhưng Phong đoán chất cần tìm cuối cùng là chất ức chế sự sản sinh bạch cầu. Với người thường, việc ức chế quá trình sản sinh của máu là điều nguy hiểm, nhưng với người mắc bệnh, điều đó là một trong những điều cần thiết nhất. Bây giờ, việc của Phong là tìm ra thứ chất có tác dụng ấy, hoặc ở trong một thể sống của tự nhiên, trong một hợp chất hoặc phải tìm cách chế tạo ra. Việc mà bao nhiêu nhà khoa học chưa tìm ra, một người có bằng cấp y học tốt như Chấn Nam còn thấy khó khăn thì có lẽ với Phong cũng không dễ dàng. Phong tới góc phòng, nơi một kệ sách cao trong tủ kính với những cuốn sách dày cộp như từ điển. Cậu lấy ra vài cuốn, có lẽ sẽ tìm hiểu được manh mối nào đó.
|
[31] Hai ngày trôi qua. Khu biệt thự khá bình yên. 7 giờ sáng. Yến Chi ra khỏi phòng tắm, bước lại gần giường ngủ, nhìn Phong đến phát buồn và chán nản. Hai ngày nay cậu chỉ dán mắt vào những cuốn sách y to bự mà chẳng làm thêm gì, không quản lý an ninh trên laptop cũng không bước ra ngoài. - Anh không thể rời mắt khỏi chúng sao? Rốt cuộc thì anh định làm gì vậy? Định làm chuyên gia y học à? Phong không để ý, càng khiến Chi bực bội. Cô lôi di động nhìn ngày giờ. - Hôm nay là rằm, hay tụi mình sang khu A dùng bữa đi. Mấy hôm rồi toàn gọi thức ăn mà. Đi anh… Phong tiếp tục giở trang bên và lướt mắt đọc, chỉ cần nửa phút để cậu nhập hết nội dung một trang sách lớn đầy chữ vào đầu, nhưng vẫn tiếp nhận được lời Chi nói, kệ. - Anh cứ thế này có khi sẽ phát điên lên vì bắt não hoạt động quá công suất thôi! Anh không muốn ăn sáng sao? Có khi... - Chi nuốt khan trước khi nói tiếp - Có khi anh Khang và người tình cũng sẽ đến đấy! Chi dứt lời, mắt Phong rời khỏi cuốn sách…
Phòng ăn. Khu A. Đúng như Chi nghĩ, khi cô kéo Phong đến, Chấn Khang và Băng cũng vừa ngồi vào bàn. - Anh Cả! Mấy ngày không gặp! - Trùng hợp nhỉ! Mấy ngày rồi anh cũng không sang đây ăn cơm, hôm nay vừa tới đã gặp em dâu - Thực ra Khang cũng không muốn ra khỏi phòng và mang người con gái của mình đi đâu, nhưng mấy ngày này Băng chán ăn, cậu nghĩ là do chán cơm khách sạn nên đưa qua đây ăn lại cơm nhà xem thế nào. - Chồng em suốt ngày vùi đầu vào sách vở, không thì cũng màn hình máy. Em phải kéo bằng được anh ấy đi ăn cơm rằm ở nhà đấy. - À ừ. Hôm nay là rằm rồi. Bắt đầu dùng bữa, mọi người đều im lặng. Thỉnh thoảng, Chi liếc nhìn Phong. Cậu không hề tập trung vào bữa ăn mà mắt chỉ chú mục vào Băng. Chi hơi nao lòng, cô chỉ định nói Khang cùng người tình đến khu A dùng bữa để muốn Phong ăn gì đó trước khi kiệt sức. Rốt cuộc, cô hối hận vì đã nói vậy. - Em vẫn không muốn ăn gì sao? Khang dừng ăn khi thấy Băng không ăn, chỉ ngồi yên nhìn cốc sữa xoay xoay trong tay. Khang thấy Băng có vẻ thích thú với việc cảm thấy một vật gì đó nóng nóng trong tay, như trẻ con lần đầu chơi búp bê vậy. Nhưng đúng là sau khi có thêm cảm giác, Băng thấy mỏi mệt hơn, nhạt miệng, chán ăn và chỉ muốn nằm. Hiện tượng ảo giác và choáng tăng rõ rệt. Cô không biết rằng, bệnh mình ngày càng xấu đi. Phong chú mục vào Băng, để ý từng nét mặt, cử chỉ, cậu cảm thấy nhiều điều bất ổn - Rốt cuộc em muốn ăn gì hả? Nếu mệt thì ăn cháo hầm nhé? - Băng lắc đầu - Ta không hiểu nổi em nữa, lúc thì ăn không ai bằng, lúc thì chẳng muốn ăn gì. Em cứ không ăn thì sống thế nào hả? Khang chẹp miệng, quay đi. Và cậu nhìn thấy em trai… Phong vẫn đang trân trân nhìn Băng! Khang nhìn theo hướng Phong nhìn, rõ ràng là không rời mắt khỏi người con gái của cậu! - Mày… làm gì vậy hả? - Khang dằn giọng. Nhưng Phong không để ý, cậu vẫn chăm chú vào bộ mặt ỉu xìu biếng ăn của Băng. Thật không thể chịu nổi! Trước mặt Khang mà có kẻ dám nhìn người con gái của cậu chằm chằm như vậy! Rầm! Khang đứng phắt dậy đập bàn, sữa và rượu trong mấy cái ly sóng sánh. - Mắt mày cứ chằm chằm nhìn ai thế hả?? - Giọng gắt lên, Khang đang bắt đầu tức giận không kiềm chế. Lúc này Phong mới rời mắt khỏi Băng, đưa ánh mắt lên nhìn anh trai. - Mày không có tự trọng hả thằng khốn? Vợ mày ngồi cạnh mà mày có thể nhìn người con gái của tao chằm chằm vậy sao? Mày muốn gì? Phong không có ý định gây gổ nhưng Yến Chi đang đứng phắt dậy. - Anh bảo chồng em nhìn ai chứ? Anh đừng có làm quá lên như vậy! Tại sao anh ấy phải nhìn cô ta? - Em lo giữ chồng mình đi, em không thấy sự thèm muốn cô gái của anh trong mắt nó sao? - Anh thôi đi! Anh cứ làm như anh chưa từng nhìn chằm chằm vào cơ thể em đấy! Anh có quyền gì mà phán xét chồng em? Chi dừng lại một chút trước khi nói tiếp, nói những điều vì quá bực mình mà phải tuôn ra: - Em nghĩ anh nên nhìn lại người tình thì đúng hơn! Chính cô ta mới là kẻ chuyên đi quyến rũ đàn ông đấy! Chi dứt lời, Chấn Khang mắt trợn lên! Con gái của Hoàng Bá Nguyên? Cậu mặc kệ! Dám đụng chạm tới Băng nghĩa là mắc tội lớn! Nhưng Khang chưa kịp làm gì thì… Rầm!! Phong đã bật dậy như một kẻ sắp phát điên làm ghế đổ rầm ra sau. Chỉ một giây, Phong đã lao đến và Chi gần như chết sững, chưa kịp hiểu gì thì… Bàn tay rắn chắc và thô bạo đã siết chặt quanh cổ cô. Người Chi căng ra, khí quản bị siết tới mức không thể kêu lên. Cô ngột ngạt và bàng hoàng tới nỗi không tin vào mắt mình! Phong đang nhìn cô, cái ánh nhìn giận dữ và phẫn nộ như cuồng phong, như một con thú dữ đã tóm được con mồi. Và bàn tay tàn bạo của cậu sắp cướp đi tính mạng của vợ cậu! Băng không để tâm, Khang thì ngạc nhiên đến sửng sốt khi thấy phản ứng của em trai. Khang cũng chẳng định can ngăn. Chi nhìn Phong bằng ánh mắt đau đớn và tuyệt vọng, đáp lại vẫn là đôi mắt đen đặc với một biển hận thù. Bàn tay cậu càng lúc càng siết mạnh hơn… Và!!! - Cậu chủ! Thôi ngay đi! Giọng tay quản lý của Phong gắt lên: - Ông chủ muốn cậu đối tốt với vợ cậu và giờ cậu định giết cô ấy sao? Bàn tay Phong chợt dãn ra khi nghe thấy từ "ông chủ". Cơn giận dữ chưa qua đi nhưng cũng dịu bớt lại. Phong nhìn chỗ khác, cánh tay buông xuống. Yến Chi ôm lấy cổ, cố hít thở lại bình thường. - Anh… anh muốn giết em??? - Chi cố nói đứt quãng - muốn giết em… vì cô ta??? Phong lại liếc nhìn Băng, chính cậu cũng không điều khiển nổi cảm xúc của mình khi có kẻ động tới Băng, dù là kẻ nào. Chấn Khang vẫn còn khó chịu với Yến Chi, nhưng thấy chuyện đã đủ rắc rối rồi, nên thôi. Cậu nhận ra tình cảm của em trai với Băng không hề thường. Khang ghét điều đó. Cậu muốn Phong biết rằng, đừng có mơ tưởng gì đến người con gái của cậu, vì cô ấy đã là sở hữu của cậu rồi. Khang thấy Phong nhìn Băng không rời. Lập tức, Khang kéo Băng dậy. - Em cũng không thích ở đây nữa phải không? Về phòng thôi. Mà ta đang khó chịu đến điên mất đây, chỉ có một cách làm ta dễ chịu lại thôi… Khang kéo Băng lại, luồn những ngón tay vào tóc cô và đẩy mặt cô hướng vào mình. Trước đôi mắt của Phong, Khang cúi xuống hôn lên làn môi mềm, khá lâu và nhiệt tình. Băng không phản đối, kệ! Cảnh tượng trước mặt làm Phong thấy ngạt thở… Rời khỏi làn môi ấy, Khang tỏ ra thích thú vô cùng dù cậu vẫn thường làm vậy. Ngón tay quệt nhẹ qua miệng, Khang liếc nhìn em trai, nhếch mép cười. Rõ ràng cậu muốn trêu tức Phong. Khang tiếp tục kéo Băng đi. - Về phòng thôi, người đẹp! Nỗi khó chịu và đau đớn dâng lên trong lòng Phong, không cách nào giải tỏa. Yến Chi nhìn cậu, buồn và đau khổ. Tay quản lý không biết làm gì hơn khi nhận ra tình cảm của Phong lớn thế nào. Còn nãy giờ, chỉ có đám giúp việc là mở căng mắt nhìn những xung đột không thể kinh hoàng hơn!
"Hình như mình hơi quá đáng khi nói thế. Nhưng sao anh ấy có thể ra tay với mình chứ, dù sao mình vẫn là vợ anh ấy mà! Cô ta! Tất cả là tại cô ta! Nhìn cái vẻ mặt thản nhiên của cô ta lúc ấy mà mình muốn điên lên. Vì cô ta đẹp sao??" - Chi vẫn còn tức tối chuyện bữa sáng. Nhưng cô vẫn phải công nhận, lúc Phong nổi giận, quả thực rất đáng sợ. Cô mở cửa phòng ra ngoài, định ra khỏi khu biệt thự đi đâu đó thay đổi không khí. Sau hôm xung đột ở phòng ăn, khu biệt thự lại lắng xuống vài ngày, ai ở yên trong phòng người ấy. Phong vẫn vùi đầu vào việc tìm kiếm manh mối về chất ức chế sản sinh bạch cầu trong máu. Khang thì chẳng muốn ra ngoài vì Băng mệt và chẳng chịu ăn uống gì. Khang nghi ngờ Smith-agen có chuyển biến xấu. Cậu cho quản lý cố gắng tìm hiểu và liên lạc với một số chuyên gia nước ngoài đang nghiên cứu bệnh, bằng mọi cách đưa họ về chữa trị cho Băng, nhưng chưa có kết quả. Khang biết khó nấn ná lâu việc làm theo yêu cầu Lâm Chấn Đông, cậu chấp nhận sẽ làm nhưng sức khỏe Băng không ổn định là cái cớ để Khang không muốn đi. Ít nhất, cậu sẽ đi khi chắc chắn Băng đã an toàn.
Phòng 102. - Anh là sao vậy hả? Mấy quyển sách khủng bố này có gì hay ho kia chứ? Chi ngồi xuống cạnh Phong, cậu vẫn chăm chú lướt mắt trên những hàng chữ. Chi bê ra một cuốn, để dưới đất, giở giở lật lật. - Vẫn là sách y học mà, có gì đâu chứ, toàn chữ là chữ. Anh định chuyển nghề làm bác sĩ hay nghiên cứu y học vậy? Chi thở dài, tay vẫn giở như gió mấy trang sách. - Ồ, ai đã đọc quyển này rồi, chắc đọc dở nên kẹp tờ giấy vào nè. Chi nâng mảnh giấy lên, chưa thấy gì thì Phong đã vội vã rướn đến kéo quyển sách về phía mình. Sách này chỉ có Chấn Nam đọc, mà phải đánh dấu thì có lẽ là vấn đề quan trọng. Phong lướt nhanh trên trang sách. Ở hàng cuối cùng có hai hàng chữ in nghiêng nhỏ xíu "Một loại chất chưa thể đưa vào điều chế và sử dụng dù cần thiết, nhưng nguy hiểm không kém, chất ức chế quá trình sản sinh của bạch cầu trong máu, Angtronskalista". Phong chưa từng biết về chất này nhưng rõ ràng đã thấy ở đâu đó rồi. Ở đâu thì chưa nhớ ra. Cậu bật dậy, lao ra cửa, mặc cho Yến Chi gọi theo rồi nghệt ra. Phong bước nhanh trên hành lang, bỗng thấy ở cuối dãy, một người mặc áo blu trắng, chắc là bác sĩ đang vội vã đi theo quản lý của Khang. Có người gặp chuyện? Không lẽ…
Phòng 101. - Cô bé ngất lâu chưa? - Vị bác sĩ ngồi xuống cạnh Băng, cô nằm sõng soài dưới đất, mặt nhợt nhạt. - Vài phút trước! - Khang khá hốt hoảng - Cô ấy biếng ăn và gần đây có vẻ mệt mỏi. - Có lẽ do máu xấu. Vị bác sĩ mở hộp đồ, lấy ra ống tiêm. - Tôi sẽ tiêm một liều an thần để cô bé ngủ sâu, rồi sẽ truyền dịch. Vị bác sĩ giơ mũi tiêm lên, vài giọt chảy ra, rồi hướng đến cánh tay Băng một liều an thần. Nhưng chưa kịp thì… Rầm! Bà ta bị một bàn tay bạo lực xô mạnh ra, làm suýt ngã xuống sàn. Phản ứng rất nhanh, khẩu súng trên tay Khang đã dí sát vào mặt Phong. - Mày làm quái gì thế? Thằng điên! - Khang rít lên. Nhanh và vô cùng bạo lực, mặc kệ họng súng chĩa thẳng vào mình, Phong rướn tới túm lấy cổ áo Khang, siết chặt và xốc lại gần mình, giọng dằn xuống cũng đáng sợ hơn. - Câm đi! Nếu còn muốn cô ấy sống! Hai ánh mắt gằm ghè giao nhau, Khang không hiểu ý Phong là gì nhưng liên quan đến tính mạng Băng thì phải bình tĩnh lại. Phong buông tay, quay lại nhìn Băng, tay với lấy hộp đồ của vị bác sĩ. - Chuyện gì vậy? - Bà ta sốt sắng hỏi. - Đừng nói gì nếu bà không biết về Smith-agen! - Giọng Phong vẫn còn giận dữ. Bà bác sĩ quay sang nhìn Khang. - Cô bé bị Smith-agen? Sao cậu không nói? - Tôi chưa kịp nói! Cả Khang và vị bác sĩ cùng hướng mắt về phía Phong, cậu đang bơm vào xi lanh lọ dịch có tác dụng làm máu lưu thông lên não. - Tôi có biết về Smith-agen, không nhiều nhưng đủ để hiểu rằng, máu xấu, mệt mỏi và hay ngất là tình trạng bệnh ngày càng tồi tệ. Nếu ngất mà còn tiêm thêm thuốc an thần, có thể sẽ… ngủ mãi mãi. Khang lạnh sống lưng khi vị bác sĩ nói ba chữ cuối cùng. Phong đang tiêm cho Băng, trông như một bác sĩ thực thụ. - Chàng trai này cũng học y sao? Phong không trả lời, đứng dậy và trước khi quay đi, dằn giọng tiếp: - Còn làm chuyện gì ngu ngốc, tôi - sẽ - thiêu - sống - anh! Phong bỏ đi, dù Khang khó chịu vì cái vẻ "dạy đời mình" của em trai, nhưng rõ ràng Phong chỉ muốn người con gái của cậu được an toàn. - Bà nói là biết về Smith-agen? Có cách nào chữa không? - Nhiều chuyên gia đang vật lộn vì thứ thuốc kháng bệnh, hiện nay chưa hề có cách chữa. Trên Trái đất, một nửa số người mắc bệnh đã chết! - Ý bà là cô ấy không thể được cứu? - Lúc này dù có các chuyên gia về bệnh đến, tôi e cũng không thể làm gì hơn. Nhưng tôi có thể lấy máu cô bé giúp gửi lên Viện khoa học kiểm tra tình trạng bệnh. - Vậy làm đi!
Bà bác sĩ chậm rãi đi trên hành lang, tuổi đời và chuyên môn tốt đã cho bà nhiều kinh nghiệm để hiểu nhiều điều. Bà dừng chân, phía trước mặt, một người con trai đang đứng dựa tường, tai đeo mp3 và dù trong lòng bộn bề những lo lắng thì khuôn mặt vẫn ngang tàn và lạnh lùng. - Tôi biết cậu sẽ chờ! Đôi mắt cafe đặc từ từ mở, Phong quay lại, tiến vài bước, đứng trước vị bác sĩ. Tay cậu để ngửa đưa lên, như một lời yêu cầu. Bà bác sĩ nhanh chóng lấy trong hộp đồ nghề một ống nhỏ chứa thứ dung dịch sóng sánh đỏ nhờ nhờ. Là máu của Băng. Phong nhận lấy và lập tức quay người đi. - Tôi nhận ra tình cảm của hai cậu khi hai cậu nhìn cô bé ấy. Tôi chỉ muốn khuyên cậu rằng, khi yêu nên dùng cả trái tim và lý trí. Đừng đánh mất quá nhiều! Chân Phong hơi chậm lại rồi lại sải bước thật nhanh. Nhưng triết lý luôn đúng với những kẻ tỉnh táo, còn tình yêu rõ ràng là một điều không giải thích được. Và khi trái tim đã lên tiếng thì lý trí thường bị bỏ quên. … Băng mê man cả một ngày với 4, 5 lọ dịch truyền, cung cấp đủ chất để nuôi máy và giúp cô hồi phục sức khỏe. Thay vì vừa trông nom Băng vừa đọc tạp chí như mọi khi, Khang chỉ ngồi cạnh và nhìn cô chìm trong vô thức. Nếu Khang phải ra đi lúc này, có lẽ người có thể cho Băng sự an toàn trong khu biệt thự chỉ có Phong! Khang hiểu điều đó, nhưng cậu thật sự, thật sự không muốn để Băng ở cạnh thằng đàn ông khác. Cậu không thể làm thế, không đủ tốt và cao thượng để làm thế! Hết đêm, Băng có dậy một lần rồi lại ngủ tiếp vì mệt, nằm một chỗ quá lâu làm cô không muốn dậy nữa. Cô cũng nhận ra bệnh mình ngày càng tệ. Khang thức trắng đêm, đến lờ mờ sáng cũng ngủ thiếp đi. - Cậu chủ! Khang tỉnh giấc, hai mắt thâm quầng vì thiếu ngủ. - Sao? Cha ta về? - Không! Ông chủ đang ở bên Ma Cao vài ngày. Bác sĩ tới, muốn gặp cậu chủ. Nói là việc quan trọng. Khang bật dậy: - Đưa bà ấy đến phòng ta! … - Có kết quả rồi sao? - Không mất nhiều thời gian đâu! Nhưng… tôi nghĩ cậu nên bình tĩnh để nghe tôi nói. Khang nuốt khan khi nghe giọng hệ trọng của vị bác sĩ: - Được rồi, nói đi!
Trong phòng thí nghiệm. Phong gần như không thể đứng vững khi kết quả phân tích mẫu máu được in ra… Những gì phân tích được từ thứ máu không-đỏ-tươi-như-máu-người-thường của Băng cho thấy, lượng bạch cầu tăng quá cao, trong khi máu vẫn tiếp tục sản sinh quá nhiều bạch cầu thì nó lại dần mất khả năng sản sinh hồng cầu. Smith-agen xấu đi và nặng hơn Phong nghĩ nhiều. Điều quan trọng là sự sống của Băng đang hàng giờ bị đe dọa, và Smith-agen chưa hề có thuốc chữa! … - Bà nói sao? - Tôi đã bảo cậu phải bình tĩnh! - Bà nói cô gái của tôi đang gặp nguy hiểm và ngành y học khốn kiếp các người không có cách chữa bệnh cho cô ấy? - Trên thế giới vẫn còn rất nhiều bệnh nan y không thuốc chữa, chúng tôi đã cố hết sức nhưng hiện tại thì vẫn chưa thể làm gì hơn. Khang chợt cười hắt ra. - Vậy các người còn làm bác sĩ, chuyên gia cái gì nữa? Các người nhận lương để nhìn bệnh nhân chết dần hay sao? - Cậu bị kích động quá rồi. Việc quan trọng của cậu lúc này là chăm sóc cô bé, không còn nhiều thời gian đâu! - Bà nói gì? - Với tình trạng bệnh thế này, nhiều nhất cô bé cũng chỉ sống được khoảng một tháng nữa! Trời đất xung quanh Khang như sập xuống. Cậu không thể đứng vững nổi, cơ thể chẳng còn cảm giác gì. Chết??? Người con gái ấy sẽ chết ư? Chỉ một tháng nữa thôi sao?? Vị bác sĩ đã ra về, Khang vẫn đứng yên chỗ cũ, bất động. Cậu chưa thể chấp nhận nổi sự thực mình vừa nghe. - Cậu chủ! - Cút đi! Tao không muốn nghe gì hết! - Cậu Chấn Phong muốn gặp, có vẻ vô cùng giận dữ! Khang bỗng nghiến chặt răng lại. - Thằng điên! Gọi vài tên cho tao! Tao sẽ giết nó! … - Cô ấy đâu? - Giọng Phong dằn xuống đáng sợ khi vừa nhìn thấy anh trai. - Mày lấy tư cách gì mà hỏi về người con gái của tao? - Khang đáp trả bằng giọng nói hằm hè. - Cô ấy… cần ở bên tôi! Khang nhếch mép cười. - Thằng điên! Cô ấy là của tao! Người cô ấy cần là tao! - Anh bảo vệ cô ấy được tới mức nào? - Mày đến để tranh luận điều vô nghĩa này với tao đấy à? Dĩ nhiên tao sẽ bảo vệ cô ấy bằng mọi giá! - Kể cả trước… sự nghiệp và mục tiêu của anh? Khang thấy nghẹn họng, rõ ràng Phong đang đánh trúng tim đen, những điều Khang khó khăn để quyết định. - Kể cả… trước căn bệnh ấy? - Giọng Phong vẫn trầm, nó như thấm sâu vào từng tế bào não của Khang. - Anh còn chưa thể bảo vệ được sự sống cho cô ấy! - Vậy mày thì làm được! - Khang rít lên. - Tôi có thể tìm cách chữa căn bệnh đó! - Hão huyền! Mày nghĩ mày là thiên tài? Hay chuyên gia? - Khang lại bật cười đầy nhạo báng - Mấy kẻ đó còn chưa thể làm gì! Vậy mày nghĩ mày làm được? Lý do là gì chứ?? - Bởi.. tôi không thể để cô ấy chết! - Nghe hay lắm… điều mày muốn cuối cùng là gì? - Cô ấy… ở bên tôi! - Nếu tao không cho phép? - Giọng Khang hạ xuống đầy nguy hiểm. - Anh-sẽ-phải-xuống- Địa ngục! - Người phải xuống Địa ngục là mày! Xạch! Xạch! Xạch!
|
Cả chục họng súng đã lên đạn chĩa thẳng về phía Phong. Cách Phong vài mét, đám đàn em của Khang đã hành động. Khang lại cười nhạt. - Chỉ nói miệng thì không làm nên trò trống gì đâu, em trai! Mày có nghĩ tao không dám giết mày? Nếu vậy, mày nhầm to đấy! Phong liếc mắt sang nhìn, cả chục họng súng chĩa về phía mình, cậu không một chút mảy may. Đúng lúc, Yến Chi xuất hiện. - Các anh đang làm gì vậy hả? - Em dâu, đến đúng lúc lắm. Xem thằng chồng ngu xuẩn của em đến tranh giành người con gái của anh với anh này. Và xem… nó sẽ chết thê thảm thế nào! - Anh không được đụng đến anh ấy! - Xin lỗi, không thể! Vì anh cũng muốn giết nó từ lâu rồi. Bắn đi! Một câu mệnh lệnh nhẹ nhàng của Khang, Yến Chi như chết sững, nhìn những tay súng đang chuẩn bị kéo cò. Khang đã quay đi để tránh những phát đạn nhói tai. Nhưng! Cậu thật không ngờ… không có một tiếng súng nào phát ra! Đám đàn em của Khang đang đứng như chôn chân xuống đất, mắt trợn trừng. Tay cầm súng của chúng run lên, khi bắt đầu từ họng súng, nó bốc hơi và chảy nhựa kim loại ra, méo dần, méo dần… Chúng đồng loạt buông tay và cả chục khẩu súng bùng cháy khi chưa kịp đáp đất. Cả Khang và Chi đều vô cùng bàng hoàng. Vài giây định thần, cơn giận dữ của Khang bốc lên. - Thằng khốn kiếp!! Cạch! Họng súng trên tay Khang nhằm thẳng vào mặt Phong! Nhưng ngay lập tức, Khang nhận ra, một họng súng trên tay Phong cũng đang từ từ đưa lên, hướng thẳng vào ngực Khang!! Một cảnh tượng kinh hoàng!! Hai kẻ cao lớn đối diện nhau, với hai cánh tay rắn chắc ghì chặt lấy hai khẩu súng… cũng hướng vào nhau! Hai đôi mắt tối sầm, hai ánh nhìn đáng sợ và đầy căm phẫn giao thoa. Cảm giác như giữa Phong và Khang đang có những tia lửa điện xuyên tới. Cảm giác như nỗi căm hận và giận dữ cứ từng giây lại chất thêm, chất thêm… Không rõ Lâm Chấn Đông sẽ thế nào nếu nhìn thấy cảnh này… Hai ngón tay của Phong và Khang cùng lúc từ từ kéo cò… Và… - Thôi đi! Một giọng nói nhẹ nhàng đến yếu ớt vang lên, tan vào bầu không khí căng thẳng. Khuôn mặt của Phong và Khang cùng dãn ra khi nghe thấy… giọng nói của Băng! Cả hai cùng đưa ánh mắt nhìn về phía Băng! - Hạ súng đi! - Thêm một câu ra lệnh nhẹ bẫng, nhưng có vẻ đầy trọng lượng. Hai khẩu súng đang từ từ buông xuống… Chi lại sững sờ. Chỉ một câu nói nhẹ nhàng của Băng mà làm mọi thứ thay đổi. Chỉ giọng nói của Băng cũng đủ làm cơn giận dữ tột cùng của hai con thú dữ lắng xuống. Chi không thể hiểu nổi… tại sao??? - Sao em lại ra đây? Trông em còn mệt lắm - Từ tức giận giọng Khang đã chuyển thành lo lắng. - Sẽ chết sao? - Băng nhìn Khang, từng chữ yếu đuối phát ra. Khang sững người. - Em... đã nghe hết những gì ta và bác sĩ nói chuyện? - Chỉ còn một tháng sao? - Băng nói về thời gian tim mình còn được đập mà dễ dàng như chơi. Khang nuốt khan, cậu phải trả lời thế nào? Nói Băng đã đúng nhưng đừng lo gì sao? - Tôi sẽ không để em chết! - Giọng nói rất trầm và chắc nịch vang lên. Băng từ từ đưa ánh mắt nhìn sang, cô chẳng quan tâm ai muốn cô chết hay sống, cô chỉ nghĩ một tháng thì có đủ để làm việc cần làm? Băng bỗng thấy khuôn mặt dịu dàng và đầy lo lắng của Chấn Nam! Cô lắc đầu vài lần, rồi cố căng mắt hơn, nhìn cho kĩ. Không! Chỉ là kẻ có khuôn mặt Chấn Nam thôi, cô bị ảo giác! - Tôi sẽ giúp em bằng mọi giá! Băng khẽ lắc đầu: - Đừng nói nữa! Vô ích! Rồi cô kéo áo Khang. - Vào thôi… mệt quá! Trước khi bước đi, Khang nhìn em trai bằng ánh mắt sắc như dao. Phong vẫn đứng đó, nhìn cửa phòng 101 khép lại, nhìn người con gái ấy biến mất trước mặt mà không thể làm gì hơn. Cách một đoạn, Chi đang đứng nhìn Phong, bất lực. Cô như kẻ chỉ biết nhìn người đàn ông đã thuộc về mình cứ xa dần, xa dần đến lúc tuột khỏi tầm tay…
12 giờ đêm. Phong đưa tay tắt vòi nước đang chảy xối xả xuống người mình. Phong chỉ cố tìm cảm giác dễ chịu hơn, nhưng đầu cậu vẫn một mớ những suy nghĩ rối mù, tất cả đều về Băng. Cạch! Cửa phòng tắm mở. Chi chậm rãi bước vào, đôi chân thon dài bước trên sàn ướt, để trần. Cô chỉ mặc duy nhất một chiếc sơ mi khá dài, tóc xõa xuống. Cô đã nghĩ rất nhiều, và chỉ còn một cách để có thể níu giữ trái tim Phong. - Em yêu anh! Phong im lặng, nhắm nghiền mắt, chẳng quan tâm Chi nói gì. - Em chỉ muốn anh biết tình yêu của em lớn thế nào. Em cần anh còn cô ta thì không! Em yêu anh, cô ta cũng không! Tại sao người được lựa chọn không phải em? Em là vợ anh kia mà. Phong từ từ quay lại, nhìn Chi. - Nhưng cô… không phải cô ấy! - Em có thể làm tất cả vì anh! Em có thể hiến dâng tất cả cho anh. Cuộc sống của em, trái tim em và cả…thân thể em nữa. Chi đang tháo từng chiếc khuy trên chiếc sơ mi… rất nhanh, rồi kéo tuột nó xuống. Chiếc sơ mi rơi nhẹ xuống sàn. Chi bước từng bước thật chậm về phía Phong. Người con gái trước mặt đang muốn dâng hiến tất cả những gì quý giá nhất cho cậu, nhẽ ra dục vọng của một thằng đàn ông sẽ phải trỗi dậy, nhưng Phong lại nhìn Chi và vô cảm. Đôi tay đưa lên ôm lấy Phong, cơ thể đẹp và ấm áp của Chi áp sát vào Phong. Chi biết dù không có tình cảm nhưng một thằng đàn ông cũng không thể từ chối một người con gái muốn tự nguyện hiến dâng… Nhưng! Phong từ từ đẩy cô ra. Chi vẫn sững sờ chưa hiểu. - Tôi đã từng ghét cô. Còn giờ, tất cả những gì tôi nghĩ về cô chỉ có hai chữ: Ghê tởm! Phong vẫn nhìn trân trân vào Chi, giọng cậu hạ xuống rồi rít lên hai chữ cuối cùng. Cậu bước sang và đi thẳng ra cửa. - Sao anh làm thế với em? - Chi bỗng bật khóc - Sao anh có thể tàn nhẫn với em như vậy? Cửa phòng tắm mở ra rồi khép lại. Chi ngã phịch xuống sàn, người cô run lên, nước mắt chỉ chực trào ra như mưa. - Tại sao cứ phải là cô ta? Tại sao không phải là em? Tại sao lại tàn nhẫn với em như vậy? Tại sao…
Phong đi rất nhanh đến thẳng phòng thí nghiệm. Cậu vừa chợt nhớ ra một điều quan trọng, thứ chất cuối cùng điều chế thuốc kháng Smith-agen: Angtronskalista. Phong cảm giác đã từng thấy chất ấy ở đâu rồi. Nhưng không lẽ, Chấn Nam đã biết về thứ ấy mà lại chưa thể bắt đầu điều chế thuốc, còn chưa liệt nó vào danh sách chất điều chế? Lý do là gì? Trong phòng thí nghiệm, Phong lục tung những xấp tài liệu ở một góc bàn, những tài liệu ghi chép chi tiết về những thuốc độc, những chất Nam từng điều chế hoặc từng dùng đến. Phong lôi ra một xấp được ghim cẩn thận. Ngay dòng đầu tiên có một list dài những chất hóa học. Phong lướt nhanh qua từng dòng và dừng lại tại một gạch đầu dòng: "Angtronskalista". Phong đã không nhớ nhầm! Thứ chất cuối cùng ấy là một loại chất có (duy nhất) trong… nọc độc của loài rắn độc nhất thế giới - rắn Runi! Đó là lí do Nam chưa thể sử dụng nó vào điều chế thuốc. Quá khó để lọc chất đó ra khỏi thứ nọc độc nguy hiểm ấy mà không lẫn tạp chất. Nếu cứ làm liều thì có khi sau khi điều chế thuốc, dùng thuốc chưa chữa được bệnh thì đã chết vì chất độc của nọc rắn rồi. Làm sao để sử dụng Angtronskalista mà không bị nguy hiểm bởi nọc rắn? Bế tắc! Lại bế tắc! Vài tháng trước, Chấn Nam cũng dừng lại và bế tắc ở đây, và cậu ra đi khi chưa tìm được hướng giải quyết. Một ngày nữa qua đi, khi Phong vẫn đau đầu với việc điều chế thuốc kháng bệnh thì Khang lại đang cố trân trọng từng giây phút qua đi để ở bên Băng. Cô vẫn mệt và chẳng ăn được gì. - Không tính! Em hay chơi còn ta mới chơi lần đầu! Em xếp nhanh hơn là đúng rồi! Khang có vẻ hậm hực tháo hết bộ xếp hình mini ra - Chơi lại! Phải chơi lại mới được! Băng đẩy bộ xếp hình của mình lại phía Khang, rồi nằm kềnh xuống gối. - Vẫn thua cho coi! - Ta bảo không mà! Vì ta chưa quen! Không được! Phải chơi lại! Khang kéo Băng dậy nhưng cô lại nằm phịch xuống, dài giọng: - Khô…n…g…g…g…g… Mệt quá… Khang cúi xuống gần Băng: - Không thì cho ta hôn một cái. - Không thích! - Có cho không? - Không thích! - Ta cứ hôn! - Khang cúi xuống định đặt môi lên trán Băng, nhưng giọng nói của tay quản lý ngoài cửa phòng làm cậu dừng lại. - Cậu chủ, chúng ta có khách! - Mẹ kiếp! Nói ta đi vắng rồi. - Một vị khách quan trọng ạ. Vừa về thành phố sau một tháng phải trị liệu tâm lý. Là Davinci Uyliam! Khang sững người khi nghe đến cái tên ấy. Cậu lập tức bước xuống giường - Không biết hắn lại làm gì. Em cứ ở yên đây nhé, ta sẽ quay về nhanh.
- Mời hắn vào phòng khách. - Nhưng ngài Davinci nói muốn gặp riêng ở một nơi yên tĩnh ạ. - Vậy đưa đến phòng 22, gọi người mang trà tới. - Vâng! … Khang bước vào phòng 22, căn phòng khá rộng vì đồ đạc đơn giản, chỉ có một bộ bàn ghế tiếp khách. - Để ngài Uyliam đến tìm thế này, thật thất lễ quá! Khang bắt đầu bằng giọng lịch sự và cung kính. Davinci quay người, sau một tháng điều trị tâm lý, hắn thoát khỏi nỗi ám ảnh về một thiên thần mắt nâu và rõ ràng bây giờ, hắn muốn Lâm Chấn Khang phải trả giá vì những gì hắn đã phải chịu đựng. Ủy viên Black Uyliam sẽ ra tranh cử tổng thống, % trúng cử là không nhỏ nên Khang phải cố gắng giữ quan hệ với gia đình Uyliam nếu muốn sống yên. - Thời gian qua, cậu vẫn sống tốt chứ? - Davinci lên giọng vẻ mỉa mai. - Vẫn ổn, thưa ngài. - Còn tôi thì vì cậu mà chẳng được sống yên ngày nào! - Đâu dám thất lễ như vậy. Nhưng tôi cũng sẽ theo lời ngài nhận một phần trách nhiệm về mình. Nhẽ ra ngày đó tôi không nên để ngài gặp người con gái của tôi. Để rồi cô ấy biến mất không dấu tích và thật khó khăn cho ngài Davinci rồi. - Cậu vẫn biết mạnh miệng như vậy, Lâm Chấn Khang! Cậu đã đoán được tôi đến đây với mục đích gì? - Có lẽ ngài định trách phạt tôi, nếu không muốn nói là "trả thù". - Khang chợt cười nhạt - Tôi sẵn sàng nhận bất cứ hình phạt nào. - Bất cứ hình phạt nào sao? - Phải! - Không nặng lắm đâu. Tôi cũng chỉ muốn thử một chút thứ chính tay cậu đã chế tạo ra thôi. Khang sững lại… khi thấy Davinci đang rút ra một khẩu súng. Đúng như hắn nói: do Khang chế tạo ra! Là khẩu K300! Khang đang cố dò xem khẩu súng có phải hàng nhái không, nhưng nó giống y một chiếc thật. - Ngạc nhiên lắm không? Cha cậu nói thứ này chỉ có đúng hai cái, và ông đã tặng lại một cái cho cha tôi! Phải, K300 Khang chỉ chế tạo hai chiếc, vì chưa thể mặc cả một cái giá xứng đáng với Liên Bang. Một cái Khang giữ, còn một cái, rõ ràng là Lâm Chấn Đông đã tặng ngài Ủy viên để lấy lòng. - Xem nào, Lâm Chấn Đông nói thứ này có khả năng cảm ứng tuyệt vời, đã lên đạn thì mục tiêu không còn cơ hội sống. Tôi chưa có dịp để thử kia. Không biết cậu có vui lòng giúp không? Khang nuốt khan, tên Davinci đúng là định trả thù thực sự. - Nó không phải thứ để chơi đâu, ngài Uyliam. - Vậy sao? Còn tôi thì thấy nó là một trò chơi thú vị đấy. Davinci giơ họng súng lên, nheo mắt lại, như đang tìm mục tiêu. - Thú vị đến cỡ nào, anh Davinci? - Ồ, đây chẳng phải tiểu thư nhà Hoàng Bá Nguyên sao? - Yến Chi vừa bước vào, Davinci tỏ vẻ thích thú nhưng chưa chịu hạ súng. - Lâu quá không gặp. Em nghe nói anh đến khu biệt thự nên em đến chào hỏi. Nhưng giờ em không còn là tiểu thư của cha em nữa mà trở thành cô chủ nhà Lâm Chấn rồi, anh quên nhanh vậy. Mà anh không thể hạ thứ đó xuống được sao? - Anh nghe nói nó thú vị lắm - Họng súng vẫn tiếp tục đưa đi cho đến khi hướng thẳng vào Khang thì dừng lại - Chỉ cần lên đạn thì nó đã tự động nhận dạng mục tiêu và đến lúc bóp cò, dù họng súng chĩa về phía nào, mục tiêu chạy bao xa thì đạn vẫn bay tới ghim đúng chỗ. Chi thấy bất ổn khi họng súng trên tay Davinci vẫn chĩa về phía Khang và hắn đang nhìn Khang đầy thích thú... Chi đã biết Davinci đến để trả thù Chấn Khang. - Có gì thì nên nói chuyện giải quyết. Anh Davinci, em không thích súng ống gì đâu, anh không thể cất thứ đó đi được sao? - Phải đấy ngài Uyliam - Tay quản lý của Khang bước vào khi nhận ra tình hình có vẻ căng thẳng. - Ngài đang ở khu biệt thự nhà Lâm Chấn, ít ra nên nể mặt ông chủ tôi một chút! - Thì ra các người kéo đến đây vì lo cho Lâm Chấn Khang sao - Davinci chợt cười - Vui lắm, càng nhiều người thì trò chơi càng vui! Xạch xạch! Cả Khang, Chi và tay quản lý cùng sững sờ, khi… Davinci vừa lên đạn và khẩu K300 vẫn hướng thẳng vào Khang!! Lập tức, đàn em của Khang lao vào, những họng súng chĩa vào người Davinci, nhiệm vụ của chúng chỉ có một: bảo vệ Chấn Khang! Davinci lại cười: - Thêm nhiều chó canh càng vui nữa! Chúng mày dám bắn tao? - Bỏ súng xuống! - Khang ra lệnh, đám đàn em nhìn nhau. - Tao bảo bỏ xuống, lũ khốn!- Khang dằn giọng tiếp, chúng đành phải hạ súng. Khang hiểu làm hại Davinci sẽ có hậu quả gì. Quan trọng bây giờ là tay hắn đang cầm K300, ngón tay chỉ việc kéo nhẹ thì Khang sẽ chết chỉ sau 30 giây. - Ngài Uyliam - Giọng Khang hạ xuống lịch sự hơn - Thế này thì hơi quá đáng rồi! - Anh Davinci, bình tĩnh có gì nói chuyện đã, em xin anh đấy. Yến Chi cố nài nỉ nhưng Davinci chẳng có vẻ gì là sẽ bỏ qua cả, tay hắn từ từ hạ xuống nhưng ngón tay vẫn ghì lấy cò súng. - Gì mà nghiêm trọng thế - Giọng hắn giễu cợt - Tôi chỉ định thử dùng món quà cha cậu tặng tôi thôi. Có thể không nhỉ? Dù họng súng chĩa về phía nào thì con mồi cũng sẽ chết?? Mọi người trong căn phòng gần như nghẹt thở khi hắn giơ khẩu súng lên trước mặt, ngón tay mân mê trên cò súng. - Thử nhé! - Ngón tay hắn bỗng ghì chặt hơn lấy cò và bắt đầu kéo… Cơ thể Chấn Khang căng cứng! - Đếm cùng nào… một… - Anh Davinci! - Ngài Uyliam!- Giọng Chi và tay quản lý cùng cất lên thảng thốt. - Hai… hai rưỡi… - Davinci nhếch mép cười - Ba!!! - Khoan đã! - Phá vỡ bầu không khí tưởng như ngạt thở là một giọng nói nhẹ như sương. Ngón tay Davinci khựng lại! Đôi chân trần đang tiến vào… Đám đàn em của Khang tản ra nhường đường, chúng cũng đang mở căng mắt nhìn… Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn về… phía Băng! Còn tên Davinci, khi võng mạc vừa đủ thời gian in lên hình ảnh một cô gái tóc thật dài, cơ thể mảnh mai trong chiếc váy lụa trắng… Còn khuôn mặt với đôi mắt trong veo ấy thì… Là Thiên Thần mắt nâu!!! Toàn bộ thần kinh của Davinci dường như tê liệt hoàn toàn. Hắn đứng yên như bất động, như chết sững! Mắt hắn không chớp mà chỉ trân trân nhìn cô gái ấy đang tiến lại gần hắn, gần hơn… Căn phòng im phăng phắc. Băng giờ đã đứng ngay trước mặt Davinci! Hắn vẫn chưa thể nhúc nhích, chưa thể chớp mắt, và còn chưa dám thở. Tim và tứ chi đang cương cứng lại của Davinci bỗng mềm nhũn và như tan thành nước khi giọng nói trong trẻo ấy lại cất lên: - Không phải trò chơi đâu… nguy hiểm đấy! Một bàn tay Băng giơ lên và ngửa ra trước mặt Davinci. Như bị thôi miên, hắn từ từ đặt khẩu súng lên tay Băng không suy nghĩ dù mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt ấy. Ngón tay Băng lần lên mình khẩu súng. - Đã lên đạn… thì mục tiêu sẽ chết? - Băng khẽ lắc đầu, tự trả lời cho câu hỏi của mình. Ngón tay nhỏ nhấn nhẹ lên một thanh kim loại mỏng trên mình khẩu K300, nó lập tức bật ra như một cánh cửa. Cô tiếp tục thò tay vào, lôi lên một bảng điện tử nhỏ xíu bằng ngón tay, rồi giật mạnh ra cho sợi dây nối với nó bị đứt. Băng buông tay, cả khẩu súng và bảng điện từ rơi xuống sàn. Khang giờ mới thở phào, dù không hiểu tại sao Băng biết rõ thiết kế của K300 đến vậy. Cô vừa phá hỏng bộ phận cảm ứng trên bảng điện tử, tức là việc định dạng mục tiêu đã được xóa bỏ. Davinci vẫn hồn bay phách lạc, không cách nào để bình thường lại. - Khi tỉnh dậy… quên hết đi nhé! - Giọng Băng vừa dứt, tay quản lý của Khang đã ở sau Davinci và cho hắn một nhát vào sau gáy. Chưa kịp hiểu gì hắn đã ngã xuống và ngất đi. Không biết sau khi tỉnh lại, hắn sẽ phải điều trị tâm lý thêm mấy tháng nữa. Vài tên đàn em của Khang lại khiêng hắn đi. Khang đã đến bên cạnh Băng, ôm lấy cô từ đằng sau. - Em giỏi lắm… em đã cứu mạng ta đấy. Băng xoay người, dựa vào Khang, trở lại trạng thái mỏi mệt. - Sáng giờ vẫn chưa chịu ăn gì mà, sẽ phải truyền nữa đấy! Băng khẽ lắm đầu. - Chỉ muốn ngủ thôi… Chấn Khang! Khang nhìn ra ngoài cửa. - Ta biết rồi, chờ ta dặn quản lý vài điều rồi sẽ đưa em về phòng nhé- Khang kéo Băng ra, vuốt nhẹ lên má cô. - Một phút thôi, đứng yên đây chờ ta! Khang rời khỏi, Băng cố đứng vững lại vì hơi choáng. Nhưng chỉ một phút thôi mà, cô chịu được. Cô cũng chẳng để ý Thụy An và vài cô giúp việc nữa vừa vào dọn bàn nước, chẳng thấy ánh mắt khó chịu của Yến Chi dành cho cô. Chi nhìn Băng, không thể kìm nén nổi sự ghen tuông và giận dữ trong lòng… "Cô đã có anh Khang, sao còn khiến anh Phong đau khổ? Anh Phong ngay từ đầu đã là của tôi! Vì cô mà tôi mới bị anh ấy ruồng bỏ… Phải! Vì cô!" Trong một giây, lòng Chi bùng lên nỗi phẫn uất tột cùng. Cô nghĩ đến Phong, người đàn ông cô yêu rất nhiều, đã thuộc về cô và cuối cùng cô vẫn chẳng thể giữ được. Tất cả chỉ bởi sự tồn tại của Băng! Khoảnh khắc không lý trí ấy, Chi chợt thấy… khẩu K300 nằm yên vị dưới sàn! Và rõ ràng là nó còn đạn! … Chi cúi người định nhặt khẩu súng lên, nhưng một bàn tay khác nhanh hơn đã túm lấy trước. Chi ngước lên, là Thụy An! - Cô chủ không phiền… nếu tự tay tôi làm? - Nhưng cô… - Chỉ cần cô chủ giúp tôi thoát tội! Một giao kèo chớp nhoáng được thiết lập sau cái gật đầu nhẹ của Yến Chi. An đứng thẳng người, giơ khẩu súng chĩa về phía Băng! K300 mất đi khả năng cảm ứng nhưng vẫn có thể sử dụng như một khẩu thường, với đạn là chất kịch độc M1xx. Phải ra tay trước khi mấy cô giúp việc kia để ý, trước khi Chấn Khang quay lại. Đạn đã lên rồi, ngón tay An đang ghì lấy cò súng. Và Băng bất giác quay người lại, cô nhận ra một họng súng đang hướng về phía mình. Mắt cô nhìn được thẳng vào họng súng! Và cô cũng vừa kịp nhận ra người cầm K300 định gọi Thần Chết đến là An thì… thì… Từ họng K300, một mảnh kim lao ra… xé không khí… bay tới… Dĩ nhiên chỉ trong một phần nghìn của giây….
|
[32] Ngoài cửa phòng 22. - Rồi cho hắn một liều kích thích, lúc tỉnh hắn sẽ nghĩ mình mơ đấy! (hìwink Tên Davinci này … - Á...á...á…á…á… Tiếng thét lên đau đớn chắn ngang giọng Khang. Đôi đồng tử của cậu giãn rộng, cậu đã nhận ra là tiếng ai! Khang quay người, lao vào trong… Khựng lại ở cửa, Khang nhìn thấy một cảnh tượng kinh hoàng…. Người con gái của cậu ngã phịch xuống sàn… hai cánh tay run lẩy bẩy ôm chặt lấy khuôn mặt. Chân Khang bước tới gần, ngày càng gần hơn… Và cậu càng nghe rõ những tiếng rên và tiếng nấc xé lòng từ cổ họng Băng. Cậu nhận ra trên hai bàn tay ôm lấy khuôn mặt đang lắc quầy quậy ấy… máu rỉ ra từ những kẻ ngón tay… Nhanh như chớp, Khang đã ngồi xuống bên Băng, lo lắng và hoảng hốt… - Em… em làm sao… - Bàn tay Khang chạm nhẹ vào Băng mà cứ cứng đơ lại, cậu thấy ngạt thở khi nghe tiếng khóc nấc lên của người con gái ấy. Cô đã cố chịu đựng nhưng không thể vì quá đau đớn… - Xin… xin em… đừng vậy nữa - Giọng Khang lạc hẳn đi. Cậu quá mất bình tĩnh để nghĩ ra hướng giải quyết. Máu đang chảy nhầy nhụa hai bàn tay Băng. Tay quản lý đứng ngay cạnh Khang, hắn đang gọi bác sĩ. - Cậu chủ! Bế cô ấy về phòng, không được mất bình tĩnh! Nhưng Khang cảm thấy như chính mình đang đau tột cùng vậy, cậu vẫn không thể giữ cho tay khỏi run lên khi bế Băng dậy. Trước khi rời đi, tay quản lý nhìn đám người có mặt trong phòng. Quản gia, Yến Chi và đám giúp việc đứng bàng hoàng một góc, không ai có vẻ gì là vừa gây ra tội tày đình.
Phòng 101. Băng vừa chìm vào vô thức do thuốc gây mê, thuốc giảm đau đã ngấm nên cô không còn kêu rên nữa. Vị bác sĩ và người cộng sự bắt đầu vào việc. Ở một chỗ gần chiếc giường, Khang đứng lặng đi, khó thở khi nhìn người con gái của cậu trên giường. Khắp người, váy, tay, mặt, cổ, tóc của cô đều dính máu. Máu rỉ ra từ vết thương duy nhất: trong mắt trái của Băng! Đôi mắt đã thâm quầng đi… Tay quản lý tiến lại đưa cho Khang liều thuốc giảm căng thẳng. Khang vẫn như kẻ mất hồn chỉ chú mục vào Băng. 15 phút sau. - Cô bé bị một mảnh kim (bằng cách nào đówink ghim vào mắt trái. Mảnh kim có độc! Tim Khang siết lại. - Phải cứu cô ấy! Bằng mọi giá! Tôi xin bà! - Tôi đã dùng thuốc ngăn cho chất độc lan đi, không đủ thời gian đến bệnh viện đâu, tôi sẽ phẫu thuật lấy chiếc kim ra. Nhưng tôi không chắc về mức độ nguy hiểm của ca phẫu thuật. - Chỉ cần cứu được cô ấy thôi! - Giờ cậu cần phải ra ngoài. Tay quản lý kéo Khang đi, mắt cậu vẫn không rời khỏi chiếc giường cho đến khi ra được phòng ngoài. - Cậu chủ, phải bình tĩnh vào lúc này! - Mảnh kim sao - Khang lẩm bẩm - Không lẽ… là K300? - Không thể! Nếu là K300 với chất độc M1xx thì cô ấy đã chết từ lâu rồi! - Nhưng khẩu ta làm cho cha, sau cái chết của Chấn Nam, ta đã thay đạn khẩu súng đó, túyt đạn chỉ được ngâm vào chất độc thường! Liều thuốc giảm căng thẳng phát huy tác dụng, Khang bắt đầu tỉnh táo hơn. - Kẻ khốn kiếp nào...? Là kẻ khốn kiếp nào đã làm chuyện đó…? Khang lại nổi khùng lên định lao đi nhưng tay quản lý kịp ngăn lại: - Cậu chủ! Việc quan trọng giờ là cô gái ấy! Khang quỳ phịch xuống sàn. - Không! Là tại ta! Ta đã hại em - Cậu ôm chặt lấy đầu - Ta đã hại em… nhẽ ra không nên để em ở đó một mình. Nhẽ ra không nên xích mích với Davinci! Không! Nhẽ ra không nên chế tạo thứ vũ khí ngu xuẩn ấy... Là ta hại em!!! Khuôn mặt Khang vô cùng đau đớn. Cậu thấy hận bản thân mình, cậu không biết sẽ phải sống sao nếu Băng không được cứu… Một tiếng sau. - Cậu chủ! Họ ra rồi! Khang lao đến. - Cô ấy sao rồi? Sao rồi? - Cậu phải bình tĩnh nghe tôi nói, hết sức bình tĩnh! Tôi đã lấy được mảnh kim ra. Nhưng chất độc đã hủy hoại mắt trái cô bé! Bên mắt sẽ không thể thấy gì nữa! Tay chân Khang như rụng rời.. - Khi tỉnh dậy, thuốc giảm đau hết, cô bé sẽ đau đớn trở lại. Chất độc vẫn còn trong khoang mắt, xin lỗi, chúng tôi cố hết sức rồi. Vị bác sĩ đã đi. Chấn Khang vẫn cảm thấy ngạt thở… Người con gái của cậu… một bên mắt sẽ không nhìn thấy gì nữa sao?? Làm sao cậu chấp nhận nổi chuyện này…
- Không! Không! Chấn Khang! Chấn Khang!!... Khang lao tới, giữ chặt lấy bàn tay đang quờ quạng xung quanh của Băng. - Ta ở đây, em ổn rồi! Băng lắc đầu quầy quậy, thuốc giảm đau chưa hết nhưng cô đã nhận ra điều gì xảy đến với mình. - Không! Không thấy gì hết… Chấn Khang! Một tay cô ôm lấy nửa khuôn mặt mà đôi mắt đã bị băng lại: - Không thấy gì hết… không thấy... - Những tiếng nấc lên từ trong cổ họng Băng làm tim Khang nhói đau. - Đừng! Em đừng khóc, sẽ ảnh hưởng tới vết thương… - Đau… đau lắm… Chấn Khang. Sẽ không thấy gì nữa… Không bao giờ phải không?? Chấn Khang?? Không bao giờ… - Đừng khóc nữa, xin em… Băng đẩy Khang ra, cả hai tay ôm lấy mặt, người run lên. - Không muốn! Không muốn! Không thấy nữa... không thấy gì nữa… Bên mắt còn lại nước mắt giàn giụa. Khang không cách nào dỗ dành cô được, vì chính cậu cũng đang quá đau đớn. Tay quản lý tiêm cho Băng một liều thuốc ngủ, cô thiếp đi trong phút chốc. - Đêm qua cậu chủ mất ngủ rồi, đi ngủ một lát đi! - Ta phải làm sao đây?… Ta không chịu nổi nữa… - Em đang liên lạc với các bệnh viện lớn tìm cách, vẫn còn hy vọng! - Cô ấy như vậy mà ta không thể làm gì… thật vô dụng! - Cậu chủ! Em buộc phải nói điều này. Ông chủ cho người báo, cậu chủ phải ra đầu thú trong ba ngày tới! Khang gục đầu xuống, làm sao cậu bỏ đi khi Băng đang thế này? Làm sao cậu để cô ở lại được?? Khang gục xuống giường ngủ thiếp đi vì quá mệt… không hề hay biết một đôi chân đang bước vào… Phong nhanh chóng thoát khỏi sự mất bình tĩnh, thay vì ngồi một chỗ than rằng mình vô dụng. Phong muốn cứu người con gái ấy hơn! Cậu nhẹ nhàng bế Băng lên khi cô vẫn còn chìm trong vô thức… Đi xuyên qua rất nhiều dãy hành lang, chân Phong dừng lại ở một cánh cửa. Nơi người quản lý của cậu đang đứng đợi, là phòng bệnh của Chấn Nam. - Cậu chủ! Suy nghĩ lại đi! Đôi mắt sẫm màu cafe như hằn xuống. - Im đi! Nếu ngươi hiểu nỗi đau trong tim ta! - Cậu chủ có thể hy sinh tất cả vì cô gái này sao? - Tất cả! - Em không đủ sức ngăn cản cậu nữa rồi. - Không còn thời gian đâu! Vào đi!
- Cậu chủ! Không thấy cô ấy đâu cả! - Không thể! Cô ấy đi đâu được với tình trạng bệnh như thế! - Khang gần như điên lên khi biết Băng mất tích. - Cậu chủ! Kiểm tra camera! - Nó ngừng hoạt động rồi! - Ai đã làm chuyện này chứ? - Chỉ có một kẻ có khả năng! Lâm Chấn Phong! - Mẹ kiếp!!! - Khang như gầm lên - Chỉ một người mà chúng mày tìm không ra trong khu biệt thự này. - Cậu chủ, bình tĩnh đi. Cậu Hai là người thiết kế kiến trúc, không ai hiểu rõ khu biệt thự hơn cậu ấy đâu! - Vậy mày bảo tao phải làm sao?? Thằng khốn đó đưa người con gái của tao đi… trong khi cô ấy đang gặp nguy hiểm! - Chắc chắn cậu Hai có lý do… - Câm đi!! Vì nó muốn có cô ấy! Khang điên lên vì không thể tìm thấy Phong, vì người con gái của cậu có lẽ đang ở bên Phong! … Hai ngày trôi qua. Sau hàng chục lần cho người đi tìm Phong không kết quả, Khang bắt đầu giận điên lên và đập phá mọi thứ để giải tỏa cơn hỏa hoạn trong lòng, nhưng chẳng vơi đi bao nhiêu. Sức khỏe của Khang giảm nhanh chóng vì hai ngày nay không ngủ và cả ngày nay không ăn gì. Quá mệt… cậu gục xuống bàn ngủ thiếp đi. Nhưng chỉ một lúc, tiếng điện thoại lại réo lên làm Khang tỉnh giấc. - Mày tìm thấy cô ấy rồi? - Khang sốt sắng. - Không! Em muốn nhắc sáng mai cậu chủ phải ra đầu thú! - Thằng khốn! Mày muốn tao điên lên thế nào nữa? - Cậu chủ!!! - Tay quản lý giật giọng - Hệ thống camera hoạt động rồi!!! Chiếc điện thoại trên tay Khang rơi xuống. Cậu đứng dậy và lao vào phòng trong… Tim đang đập thình thịch bỗng chậm lại, chầm dần rồi gần như ngừng hẳn! Khang nhìn thấy… người con gái của cậu nằm trên giường!! Chân cậu bước tới mà cứ như ríu lại. Rồi Khang lại sửng sốt nhận ra… mắt trái Băng không còn băng lại nữa, cũng không còn thâm quầng nữa. Đôi mi dày sụp xuống như một người bình thường đang ngủ… - Băng… em… Băng cựa người… rồi từ từ chống tay dậy. Khang ngồi xuống giường đỡ cô lên. Băng tỉnh nhưng không khóc lên vì đau như lần trước. Khang cảm giác như sắp có điều kì diệu xảy ra. Băng nhíu mắt lại… rồi… từ từ… từ từ… mở… Cô thấy dễ chịu như chưa từng có vết thương nào. Và khi cả hai con mắt mở ra… Cả hai đều cảm nhận được ánh sáng tràn vào!! Băng nhìn thấy được bằng cả hai võng mạc!! Còn Khang… thì đang chết lặng đi… Băng đưa những ngón tay sờ lên bên mắt trái… sững sờ. Cô chỉ sợ mình đang mơ… Cô bước nhanh xuống giường. Lại phía chiếc gương đứng. Đứng trước mặt gương phản chiếu… tim Băng đập lệch một nhịp… Cô thấy đôi mắt trong gương… Một bên trong veo màu nâu khói! Một bên đen sẫm màu cafe!
|
[33] - Cô ta... có thể sống không? - Chi hỏi An giọng đầy nghi ngờ, chính cô cũng không rõ vì lẽ gì mà mình trở nên tồi tệ đến vậy... Cô chỉ cho mình một lí do duy nhất chính đáng: bởi... cô quá yêu Chấn Phong! - Nếu còn sống, khuôn mặt của cô ta cũng đã có khiếm khuyết, cô ta không còn đẹp hoàn hảo như trước nữa. Cô chủ tin không, đàn ông chết mệt vì cô ta chỉ bởi vẻ đẹp giả tạo ấy thôi. Gía khẩu súng ấy chỉ là súng thường, khuôn mặt cô ta đã thảm hại hơn nữa rồi. Rầm! - Thụy An! Thụy An! Một cô giúp việc mở sầm cửa chạy vào vẻ hoảng hồn. - Có chuyện gì vậy? - Trời... trời ơi! - Rốt cuộc có chuyện gì? - An biết cô giúp việc này vừa đưa sữa nóng đến phòng 101 cho Băng, có lẽ gặp chuyện khủng khiếp lắm. An hơi mỉm cười... - "Tệ" nhất là... cô ta chết rồi? Hay là đang hấp hối? Đừng có thở hổn hển nữa, nói em nghe đi! Yến Chi nuốt khan chuẩn bị nghe tin có lẽ là sét đánh. - Không! Cô ta không chết, không hấp hối. Cô ta cũng... không hề bị mù! Hai mắt đều sáng rõ! - Gì cơ? - An bật dậy, quá khó tin. - Cô ta... trông cô ta vô cùng quái đản! - Không bị mù? Quái đản nghĩa là sao? - Đôi mắt cô ta... đôi mắt - hai - màu! Con mắt bị thương chuyển màu đen sẫm như cafe!! Yến Chi sững người... Con mắt màu cafe??? Dù cô khó chấp nhận, dù hy vọng khôn xiết mình đoán nhầm, nhưng Chi đủ thông minh để hiểu sự quái đản cô giúp việc nói đến, chỉ có một cách giải thích duy nhất... Và nếu đúng như suy nghĩ thoáng qua của Chi thì chỉ cần gặp Phong sẽ biết câu trả lời. Đôi - mắt - màu - cafe - đặc! Chi chạy đi vội vã ra khỏi phòng của Thụy An.
Phòng 102. Dưới khung cửa sổ lớn, Phong đang ngồi dựa sàn. Chiếc mũ lưỡi trai trên đầu đội sụp xuống. Cánh tay buông xuống đang gân lên những ngón tay cào trên sàn gạch. Đôi mắt Phong nhắm nghiền và mặt lấm tấm mồ hôi... Cạch! Cửa phòng khẽ mở, tay quản lý bước nhanh vào... Hắn ngồi xuống bên Phong, lục ra ống tiêm và thuốc giảm đau trong túi nilon. - Không cần! - Giọng Phong rít lên. - Đừng cố chịu đựng! - Tay quản lý bỗng gắt - Em biết cậu chủ đang đau đớn thế nào! Thật điên rồ! - Rồi hắn tiêm cho Phong thuốc giảm đau liều mạnh. - Sẽ đỡ đau nhanh thôi... nhưng sau này cơn đau sẽ hay tái phát. Em chưa từng thấy cậu chủ làm gì điên rồ hơn thế này!... Chỉ nửa phút cơn đau đã giảm. Phong đưa tay kéo sụp cái mũ lưỡi trai xuống hơn... rồi đôi mắt từ từ mở ra, một bên nhìn thấy bóng tối mập mờ, một bên đau nhức và hoàn toàn không thấy gì. - Sao cậu chủ có thể làm như vậy? Là em thì... em không thể! Phong thở hắt ra, thả lỏng cơ thể vừa căng lên vì đau đến tê dại. - Nếu cô ấy đau đớn …thì thà ta phải chịu nỗi đau đó! - Chẳng ai bắt cậu chủ phải giữ “nó” lại để chịu nỗi đau ấy cả. Hy sinh một phần cơ thể là quá đủ rồi! - Ta không muốn... bất cứ thứ gì thuộc về cô ấy... mất đi! - Cậu chủ mất hết lí trí vì tình rồi! - Tay quản lý đứng dậy. - Nhưng em không thể ngăn cản được cậu, thì em vẫn sẽ bảo vệ cậu bằng mọi giá. Nhưng dù em không nói với ông chủ thì ông chủ cũng sẽ sớm biết thôi. Cạch! Yến Chi bước vào, tay quản lý hơi cúi đầu chào rồi ra ngoài luôn. Chi tiến đến gần Phong, từ từ ngồi xuống. Phong quay mặt về phía khác như không muốn cô nhìn thấy khuôn mặt mình. Chi cầm thuốc giảm đau dưới sàn lên, đọc nhãn qua ánh sáng mập mờ... Cô nuốt khan. - Anh làm gì mà phải dùng thuốc liều mạnh thế này? - Tay cô khẽ chạm vào tay Phong, rồi bỗng nắm lấy cả bàn tay Phong mà thảng thốt - Anh ra mồ hôi nhiều quá! - Nhìn em! Quay lại nhìn em đi! - Chi túm lấy áo Phong kéo về hướng mình. Cô chỉ muốn xác nhận một chuyện đã rõ ràng mà cô chưa thể tin... Rồi, cô bỗng sững người, cúi xuống nhìn tay Phong: - Anh... anh không đeo nhẫn? Nhẫn cưới của chúng mình? Tay Phong đưa tay lần trên sàn ở sát chân tường, rồi cậu sờ thấy vật gì nhỏ xíu, giơ lên và thả xuống. Leng keng... leng keng... Chiếc nhẫn rơi xuống sàn, như một vật vừa bị bỏ đi, một vật chẳng hề quan trọng. Đôi mắt Chi cứng đờ. - Vướng! - Và sau một chữ lạnh lùng của Phong, trái tim Chi như vỡ tan tựa thủy tinh... Vật ấy là thứ Chi nâng niu trân trọng, khi nhàn rỗi thì ngắm không biết chán mắt, là vật Chi nghĩ là minh chứng cho cuộc hôn nhân, cho hạnh phúc cả đời của cô. Vậy mà Phong có thể quẳng đi như ném một nắm rác... Chi ngước lên nhìn Phong khi mắt đã đỏ hoe... Phong đang nhìn cô, và một lần nữa, Chi sững sờ... Khi thấy đôi mắt Phong!!! Thời gian cứ trôi đi, lặng lẽ và vô hình. Căn phòng chìm trong bóng tối tĩnh lặng. Chi thấy lòng mình trống rỗng, cái gì gọi là tình yêu mãnh liệt vì người con trai ấy, cái gì gọi là đợi chờ hay có thể hiến dâng?? Khi nhìn đôi mắt Phong, Chi thấy tình yêu của mình chẳng là gì, ngoài sự ích kỉ của bản thân... - Hình như... em đã hy vọng quá nhiều, đòi hỏi quá nhiều. Em đã nghĩ phải thể hiện để được đền đáp xứng đáng, em đã nghĩ chỉ cần có được anh thôi, vì điều đó sẽ làm em hạnh phúc... Em ích kỉ, phải không anh? Bàn tay Chi từ từ đưa lên, khẽ lau giọt mồ hôi chảy xuống cằm Phong, nhưng mắt vẫn không rời khỏi đôi mắt Phong và nước mắt cô đã trào tự lúc nào. - Anh... yêu cô gái đó... nhiều phải không? - Rất - nhiều! Chi hạ tay, cúi gằm mặt xuống để những giọt nước mắt thi nhau chảy xuống, tóc tách trên chiếc nhẫn ánh kim. - Nếu... anh gặp em trước... thì mọi chuyện có thay đổi không? Thì... anh có thể... yêu em không? - Không! Những câu trả lời vô tình của Phong làm tim Chi đau nhói... nhưng thà đau nhiều một lần, còn hơn cứ đau âm ỉ mãi. Tai Phong vẫn nghe rõ tiếng nấc của người con gái kề bên. Nhưng đầu cậu chỉ có một hình ảnh một người con gái duy nhất - là Băng thôi. Đôi mắt vô hồn lại nhìn xoáy vào một khoảng không tối mịt và không điểm dừng... Đôi mắt... Vẫn một bên màu cafe đặc! Và một bên... màu nâu khói phủ lớp đục mờ!
Phòng 101. Khang ngồi trên mép giường, hai tay đan vào nhau, đầu cúi gằm xuống. Một mớ suy nghĩ hỗn loạn lởn vởn quanh đầu cậu, rời rạc, mà rõ ràng là bởi Khang chưa muốn liên kết chúng... Cậu sẽ phải rời khỏi khu biệt thự trong một tháng. Băng đang mắc một căn bệnh nan y và sự sống chỉ tính bằng ngày. Dù cậu không thể bảo vệ Băng an toàn, bằng chứng là Khang đã gián tiếp khiến Băng không thể nhìn thấy một bên mắt... và Khang rõ hơn ai hết, người cho Băng thấy lại ánh sáng trọn vẹn là Chấn Phong. Vừa nghĩ đến Phong, Khang đã gạt phăng đi... kể cả Phong bảo vệ được cho Băng thì Khang sao có thể đặt lòng tự tôn sang một bên để mà giao Băng cho Phong chứ? Không thể! Khang thấy đôi chân trần đang tiến lại phía mình... Cậu ngẩng lên và thực lòng cậu chẳng muốn nhìn đôi mắt của Băng lúc này chút nào. - Em muốn ăn gì không? Băng khẽ lắc đầu, giờ cô cũng thấy đầu trống rỗng. Cái ý nghĩ không thể nhìn thấy một bên mắt nữa thật khủng khiếp, giờ khi đôi mắt đều sáng rõ lại thì càng thấy lạ lẫm... Cô cũng biết đôi mắt mình lành lặn thì sẽ làm người khác không lành lặn, nhưng kệ, vì cô có cầu xin hay ép ai đó làm thế đâu. Giờ cô vẫn mệt mỏi và tính mạng thì đang gặp nguy hiểm kìa. - Em có biết... về kẻ đã cho em thấy lại ánh sáng trọn vẹn không? - Có lẽ... Bỗng, Băng lảo đảo, bước loạng choạng và ngã phịch xuống đất... Cô lại ngất, như mọi lần, Khang lại cuống lên... - Gọi bác sĩ. Gọi bác sĩ nhanh!! ... Khép cửa phòng ngủ, Khang trượt xuống ngồi dưới sàn, dựa cửa. Phía trong. Băng vẫn đang được bác sĩ chăm sóc. Những điều tương tự đã xảy ra không ít, và thường thì Khang chỉ thấy hốt hoảng và phải chờ bác sĩ tới. Không hiểu sao lúc này, cậu thấy mình... vô dụng, ít nhất khi so sánh với Chấn Phong thì vậy. Phong luôn biết thế nào sẽ tốt cho người con gái đó. Phong tự tin sẽ cứu được Băng khỏi tay Tử Thần, một việc chắc chắn Khang không thể... Khang sẽ phải để Băng lại một mình mà mất tích một thời gian, hoặc không đi đâu hết và vẫn ở nhà, nhìn Băng kiệt sức dần rồi chết. Hai lựa chọn đó, thế nào sẽ được gọi là tình yêu... Khang buộc phải thừa nhận, tất cả đều chẳng giúp được gì cho người con gái ấy. Chẳng có lúc nào Khang tưởng tượng được, mình sẽ để bản thân sang một bên mà nghĩ về một người con gái nhiều đến vậy. Điều quan trọng cuối cùng với Khang là... chỉ cần Băng được sống thôi! Yêu một người không phải sẽ ở bên người ấy mà là mong cho người ấy hạnh phúc và an toàn, dù ở đâu, bên cạnh ai.
10 giờ đêm Cửa phòng 102 chợt mở, Phong bước ra ngoài, một tay kéo chiếc lưỡi trai xuống, một tay cầm theo vỉ thuốc giảm đau. Cậu sẽ tới phòng thí nghiệm và không biết lúc nào sẽ ra. Nhưng Phong khựng lại, vì một người đang đứng chờ. - Mày có thể bảo vệ được cô ấy? Không ngạc nhiên vì Chấn Khang tới nhưng Phong cũng chưa thể hiểu anh trai muốn gì. - Mày có thể vì cô ấy mà làm được mọi việc? Chống đối cha? Hy sinh bản thân? Và cả... cho cô ấy sự sống? - Dĩ nhiên! Khang quay mặt đi, nuốt khan trước khi nói điều khó khăn đó. - Vậy... mày đưa cô ấy đi đi... Ở bên mày, cô ấy được an toàn hơn!
5 giờ sáng. Trên giường Khang, Băng vẫn mê man. Khang ngồi cạnh, nhìn cô như đang ngủ. - Ta không biết vì sao mà thành ra thế này, có lẽ vì em đã khiến ta thay đổi quá nhiều... Ta sẽ xa em một thời gian, với em chắc chẳng có ý nghĩ gì sất, nhưng với ta, đó không phải là một việc dễ dàng. Thật may vì ta đã có thể nói ra rồi... Ta-yêu-em! Có tiếng bước chân thật khẽ... Phong đang vào. - Không thể cứ truyền mãi được. - Hai ngày nay cô ấy không ăn gì, chỉ chịu uống ít sữa thôi... Chẳng làm gì nổi khi cô ấy đã không thích đâu... Anh sẽ phải ra ngoài một thời gian. Đến lúc về, nếu không còn cơ hội thấy cô ấy nữa, anh sẽ giết mày đầu tiên đấy. - Không-cần! Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ sống được khi cô ấy... không tồn tại trên thế gian. Phong bế Băng đi trên dãy hành lang... về phòng cậu... Cảm giác thật dễ chịu khi nghĩ người con gái ấy đã thuộc về mình, dẫu chỉ là lúc này thôi... Bỗng phía trước có những giọng nói tíu tít, xôn xao. Là đám giúp việc vừa từ khu vệ sinh về. Những giọng nói cười chợt im bặt, khi tất cả cùng trông thấy Phong. Và mặt An lẫn mấy cô giúp việc biến sắc khi thấy Băng trên tay Phong. - Cậu Hai! - Tất cả cùng cúi xuống đồng thanh. Phong định không quan tâm và lướt qua họ, nhưng một cô giúp việc bước lên vài bước và lên tiếng, cô ta tò mò vì thấy chiếc lưỡi trai che nửa khuôn mặt Chấn Phong, cô ta cũng khó chịu khi thấy Băng. - Cậu Hai định đưa cô ta đi đâu? Chẳng phải cô ta mắc bệnh nan y sắp chết rồi sao? An giật mình khi cô giúp việc nói những lời ngu xuẩn đó... Và chỉ sau 5 giây, đám giúp việc đã phải trợn tròn đôi mắt, người cứng đơ vì kinh hoàng và hãi hùng. Trong những cặp mắt của họ, dưới võng mạc, in lên hình một ngọn lửa lớn. Chỉ trong 5 giây nữa thôi, ngọn lửa sẽ biến thành tro đen, rơi vãi xuống đất... Bất giác, họ nhìn sang Phong... Một giọng nói trầm và quyền lực vang lên làm tất cả ớn lạnh. - Muốn một cái chết như thế không? Thử đụng vào người con gái này …lần nữa xem! Chỉ một khoảnh khắc, An cảm giác như tia nhìn đáng sợ của cậu chủ hướng về phía mình, ám chỉ gì đó. Rồi Phong tiếp tục bước, lướt qua đám giúp việc. - Tao... không... dám... chạm vào cô ta... nữa đâu!! - Tao sẽ tránh xa cô ta 10m! - Tao muốn được sống yên! An sẵng giọng: - Các chị quên con bé đó xảo quyệt như thế nào à? Nó... - Không! Tụi này muốn sống yên!!! - Đám giúp việc đồng thanh. An đang cân nhắc xem nên nói với ông chủ những gì, thông qua Lâm Chấn Đông thì xử lí con nhỏ kia sẽ dễ dàng hơn. - Sao??? Cậu Cả sẽ ra ngoài một thời gian?- Đám giúp việc nhốn nháo. - Vậy, không lẽ... là cậu Cả giao cô ta cho cậu Hai chăm sóc? - Không thể nào! - An nói chắc như đinh đóng cột. - Chắc giữa cậu Cả và cậu Hai đã xảy ra chuyện gì đó. Không thể tự dưng cậu Cả ra ngoài một thời gian mà để yên cho người tình của mình ở cạnh kẻ khác được. - Chẳng phải nó bị bệnh nan y sao? Bệnh gì gì... - Mất cảm giác! Vì nó sắp chết nên cậu Cả quẳng đi cũng là đúng mà. - Nhưng... cậu Hai thì sao? Có vợ rồi mà còn đi chăm sóc cho đứa con gái khác, lại còn là người tình của anh trai! - Ôi ôi... sao rắc rối vậy. Tóm lại người đáng thương là cô chủ! - Ừa, cô chủ bị đá rồi... Tiểu thư nhà giàu, thông minh lại xinh đẹp sao cứ phải đâm đầu vào ông hoàng lạnh lùng nhà mình chứ? Phía ngoài cửa, Yến Chi không đủ bình tĩnh để nghe nốt cuộc nói chuyện nữa, cô quay người đi, thấy lòng mình cứ đau thắt lại.
Phòng 102. Chấn Phong dừng tay trên bàn phím laptop, nhìn về phía giường mình, Băng vẫn đang mê man. Cậu đứng dậy, bước lại gần mép giường, kéo chăn lên cho Băng, rất nhẹ nhàng. Phong chẳng còn nghĩ được gì nữa ngoài chuyện từ giờ, cô gái ấy sẽ ở bên cậu... Dẫu phía trước có trở ngại gì thì Phong cũng sẽ chỉ bảo vệ Băng thôi, và trước tiên là cứu cô khỏi bàn tay Tử Thần! Phong nhìn người con gái ấy rất lâu, rồi quay người. Cậu nhận ra Yến Chi đã đứng ở cửa phòng ngủ tự lúc nào. - Người con gái đó đã thế chỗ em rồi... em còn mặt dày ở lại thì thật quá trơ trẽn! - Chỗ này... chưa bao giờ là của cô! Mắt Chi lại cay xè, cô vẫn biết Phong là kẻ vô tình nhưng những lời cậu nói ra làm cô đau quá. Nhưng lần này, cô không khóc nữa mà kìm nén vào trong. Một Hoàng Yến Chi tự tin và luôn chủ động, từ khi gặp Lâm Chấn Phong đã trở nên yếu đuối, và có lúc xấu xa. Cô muốn tìm lại con người thật trong mình. - Em biết... gặp anh là định mệnh đời em, nhưng yêu anh là một việc sai lầm. Dẫu vậy, em chưa bao giờ hối hận vì đã yêu anh…không bao giờ! Em sẽ đi, sẽ rời xa anh! Cuộc hôn nhân giữa chúng ta sẽ kết thúc, mà có lẽ với anh, nó chưa từng bắt đầu... Anh chẳng coi nó là gì, chẳng coi em là gì... Em vẫn sẽ yêu anh và có lẽ sẽ chẳng bao giờ quên được anh... Nhưng!... Một tay Chi đang tháo chiếc nhẫn cưới ra, rất mạnh! - Em sẽ khiến anh hối hận vì đã không yêu em! - vừa dứt lời, Chi quay đi. - Em sẽ không làm gì và sẽ sống tốt nhưng anh nghĩ anh sẽ sống yên với cha anh và cha em sao? Chi bước thật nhanh khỏi phòng 102, rõ ràng cô cố gắng để cứng rắn nhưng không hiểu sao nước mắt vẫn trào ra.
Băng tỉnh giấc sau nửa ngày mê man. Cô thấy mắt cứ ríu lại nhưng vẫn cố chống tay ngồi dậy. Cô thấy đầu hơi choáng, lắc đầu nhè nhẹ rồi mở mắt nhìn xung quanh. Không phải phòng Chấn Khang, cô cũng chẳng nhớ là phòng ai dù thấy có gì đó quen thuộc. Phòng rộng, ánh sáng mờ nhạt và không có một bóng người. Chẳng biết tại sao mình ở đây nhưng cô nghĩ cứ ra khỏi phòng rồi tính... Băng xuống giường, lảo đảo bước... Phong kéo cửa phòng tắm bước ra, tấm áo sơ mi và ống tiêm cùng với thuốc giảm đau vừa cháy vụn phía trong... Cậu sững lại khi thấy trên giường mình chẳng có ai. Lập tức, Phong lao ra phòng ngoài... Cửa chính đã bị khóa, không thể ra, Băng ngồi ở dưới sàn, dựa vào cửa, co ro lại... cô mệt lả vì hai hôm nay chẳng ăn gì. Phong tiến nhanh lại, ngồi xuống gần sát với Băng... Cô ngước mắt lên. Tay Phong định đưa đến chạm vào cô nhưng khựng lại, từ từ hạ xuống khi cậu nghĩ đến mấy lần Băng tránh né và không thoải mái khi gần mình. Bất giác, một bàn tay mềm mại với những ngón tay thon dài chậm rãi đưa lên... Mắt Băng từ nãy giờ... đang chú mục vào đôi mắt Phong. Cô cảm thấy được điều gì đó kì lạ dưới vành mũ lưỡi trai đội sụp... Ngón tay Băng khẽ nâng vành mũ lên... Đôi mắt đàng tò mò dò xét chợt đồng tử mở căng. Trái tim Băng ngừng đập vài nhịp... cảm xúc lẫn lộn và khó hiểu. Đôi mi dày sụp xuống như muốn tránh ánh nhìn của Băng. Nhưng ngón tay cô vẫn lần đi, khẽ chạm vào hàng mi ấy, hàng mi che con mắt màu nâu, đục mờ. - Anh... là anh? Người... cho em ánh sáng? Phong hơi ngoảnh mặt đi, cậu định phủ nhận nhưng lại chuyển chủ đề. - Tôi nghĩ... em cần ăn gì đó trước khi kiệt sức! Phong đứng dậy, quay người đi. Sự gần gũi đột ngột của Băng làm cậu trong khoảnh khắc đã bối rối... Nhưng... chân Phong chưa đi được vài bước thì... cậu khựng lại!!! Từ đằng sau... hai cánh tay dịu dàng bỗng ôm chầm lấy cậu, những ngón tay víu lấy áo cậu như muốn níu kéo... Tim Phong sững lại, rồi bỗng đập rất nhanh, đập loạn nhịp...Khi cậu cảm thấy khuôn mặt ấy đang áp sát vào người mình và lắc nhè nhẹ, giọng nói âm vực cao và trong vang lên. - Không cần gì cả... chỉ cần anh thôi... Đừng! Đừng đi! Tay Băng lại siết lấy áo Phong hơn. - Đừng rời xa em... Mỗi lời cô nói ra, làm Phong gần như ngạt thở... Cậu vẫn chưa thể tin người con gái ấy lại cần cậu đến vậy... Sau nỗi sững sờ là một điều gì đó hạnh phúc rò rỉ trong lòng Phong. Rõ ràng cậu thấy vui... Lần đầu tiên! Là lần đầu tiên trái tim Phong mở lời và nhận được lời đáp trả... Phong từ từ siết lấy bàn tay Băng và kéo ra khỏi mình, rồi từ từ quay lại... - Tôi... sẽ không rời xa em! Trừ khi em muốn vậy... Ánh mắt Băng nhìn Phong, lần đầu tràn ngập niềm yêu thương... Cô lại ôm lấy Phong và dựa vào ngực cậu, vẫn cảm giác đó, quá đỗi ấm áp và an toàn. Tay Phong cũng vòng qua ôm lấy cô... Không gì có thể diễn tả cảm xúc trong cậu lúc này. Cho-đến-khi... - Không muốn... không muốn rời xa anh lần nữa đâu... Chấn - Nam! Tim Phong sững lại! Người cậu cứng đờ! Đôi mắt sững sờ không chớp! Và hai cánh tay cậu từ từ buông xuống... Tai Phong vừa nghe thấy gì, cậu chỉ ước là mình nghe nhầm thôi! Cậu nghe người con gái ấy gọi tên kẻ khác... gọi tên kẻ khác khi đang ôm cậu!! Không! Là Băng đã nhầm cậu là Chấn Nam! Vậy mà Phong đã cảm thấy vui, đã cảm thấy hạnh phúc nhường nào... Tim cậu thắt lại, hai hàm răng nghiến chặt... Thì ra chỉ là cậu nhầm tưởng! Thì ra chỉ bởi người con gái ấy nghĩ cậu là kẻ khác! Vậy mà... Phong đẩy Băng ra, rất nhẹ nhàng, cậu nhìn vào mắt cô. - Em nghĩ... tôi... là ai? - Chấn Nam! Nói gì vậy... ghét em rồi sao? - Tôi.... Phong định nói nhưng họng nghẹn lại, cậu sẽ nói mình không phải Chấn Nam sao? Nếu nhận ra mình bị ảo giác, Băng sẽ thế nào? Cô sẽ đẩy Phong ra, sẽ chạy, sẽ tìm cách tránh xa Phong. Bằng một lẽ nào đó, dù không muốn, Phong cũng không thể nói ra sự thật. Băng đang bị chứng ảo giác hoàn toàn, tức căn bệnh ấy ngày càng trầm trọng. Phong thà để Băng nghĩ mình là kẻ khác còn hơn với cái tên Lâm Chấn Phong này, Băng sẽ tránh xa cậu. Nếu cậu trở thành Chấn Nam... nếu trở thành Chấn Nam... - Chấn... Nam...?? - Em sẽ chịu ăn chứ? Băng khẽ gật đầu. Nếu Phong trở thành Chấn Nam, dù chỉ là vẻ bề ngoài làm Băng lầm tưởng, Băng vẫn nhìn Phong... bằng đôi mắt yêu thương thật dịu hiền... Tim Phong lại nhói lên,... nếu Phong trở thành Chấn Nam??? Băng ngồi trên giường, chậm rãi ăn đồ ăn nhẹ. Thỉnh thoảng nhìn lên như sợ "Chấn Nam" sẽ đi mất. Cô lâm vào tình trạng ảo giác hoàn toàn, quên rất nhiều thứ, chỉ nhớ những điều quan trọng nhất. Phong cứ nhìn cô ăn, thấy cô thật ngoan... Cậu cứ nghĩ mãi về điều ấy: nếu cậu là Chấn Nam?? Cậu sẽ có cả tình yêu của mẹ và cả người con gái ấy. Nhưng một sự thực không thể thay đổi: Cậu không-phải-Chấn-Nam! Tim cậu bỗng đau nhói lên… - Em... yêu... Chấn Nam? Cả...em...sao... ... Ngày đầu người con gái ấy ở bên Phong trôi qua có vẻ dễ dàng, chỉ bởi trong đôi mắt cô, Phong là Chấn Nam. Mỗi lần Băng gọi cái tên đó cô không biết đã khiến trái tim Phong nhói lên... Nhưng Phong sẽ chịu đựng, vì như thế làm Băng biết nghe lời hơn. Cô chịu ăn nên có vẻ khỏe lên, nhưng Phong biết đó chỉ là tạm thời. Chờ cho Băng ngủ say, cậu nhân lúc tới phòng thí nghiệm. Phong vẫn tiếp tục với hướng điều chế thuốc kháng bệnh, Angtronskalista trong nọc rắn Runi. Cậu thừa hiểu nọc rắn Runi độc tới độ nào. Ở một bán đảo xa đất liền, nơi Liên Bang bảo vệ rắn Runi, thi thoảng vài nhà thám hiểm tới, phần lớn đã chết vì bị rắn cắn. Chỉ một giọt nọc độc ngấm vào máu chảy đến tim, trong vài giây người bị cắn sẽ co thắt tim và đột tử. Một giọt nọc nguyên chất sẽ để lại trong tim lượng chất độc không nhỏ, đủ biết nọc rắn Runi nguy hiểm thế nào. Nhưng có một điều đặc biệt, ở những nơi có xác người bị rắn cắn phân hủy ra... cây cỏ mọc xanh tốt hơn nhiều so với những chỗ khác! Phong hiểu ý nghĩa của điều kì lạ này, nọc rắn để lại trong tim lượng chất độc quá đủ để giết người, nhưng lại làm máu người trở nên vô cùng dinh dưỡng và quý hiếm! Đương nhiên, chẳng ai vì muốn máu mình thành "quý hiếm" mà muốn thử bị rắn Runi cắn cả... Phong không ngồi miết trong phòng thí nghiệm vì sợ Băng dậy sẽ không thấy... Chấn Nam đâu. Cậu về phòng khi trời mới hửng sáng. Vào phòng, Chấn Phong lại chiếc cửa sổ lấy mp3, thói quen nghe nhạc một mình thật khó bỏ. Phong chợt thấy một tờ giấy trên thành cửa sổ. Cầm lên, qua thứ ánh sáng nhạt từ laptop trên bàn, Phong đọc được vài chứ "Đơn xin ly dị". Cửa phòng chợt mở, tay quản lý của cậu bước vào. - Cô chủ vừa kéo vali đi rồi! Giờ cậu chủ chạy theo giữ lại có khi vẫn kịp đấy! - Chỉ cần kí vào đây... sẽ ly dị luôn được sao? - Cậu chủ thật..... Hoàng Bá Nguyên biết chuyện thì ông chủ sẽ lập tức biết thôi! Cậu nên chuẩn bị tâm lí đi. Tay quản lý quay ra luôn, hắn vẫn biết cậu chủ đã quyết định làm gì thì sẽ không thay đổi. Phong vào phòng ngủ, khép cửa lại. Băng đã dậy... Cô đang đứng ở gần khoảng tường chính giữa phòng, mắt nhìn lên trên tường, nơi treo một tấm ảnh lớn, là ảnh cưới của Phong. Trong mắt Băng thì nó là tấm ảnh Chấn Nam chụp chung với một cô gái khác. Cô chăm chú nhìn, hơi chau mày, vẻ khó chịu, nhưng chưa có cách nào để gỡ nó xuống, nó lớn quá! Chợt... Một bàn tay đưa lên bịt lấy mắt Băng và kéo cô áp sát vào người phía sau... Băng không chống cự. - Em không thích? Cô khẽ gật đầu... Chờ không đến 1/4 phút, bàn tay che mắt Băng đã hạ xuống, cô lại ngước lên nhìn... tấm ảnh lớn đã biến mất, chỉ để lại một vệt đen trên tường và ít tro vụn dưới sàn gỗ. Có gì đó giống lúc con Seiky chết?? Nhưng Băng chẳng muốn nghĩ ngợi gì cả…
|