Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em
|
|
Chương 265: Khốn kiếp! Anh hèn hạ!
Lương Chân Chân bị lời nói và động tác của anh làm giận đến sôi máu, bên tai là vùng mẫn cảm của cô, mà cố tình người đàn ông này hiểu rõ cơ thể của cô như lòng bàn tay! Thật sự làm cho cô rất tức giận, nghiêng đầu qua muốn né tránh anh, nhưng không ngờ đúng lúc đôi môi chạm sát qua khóe môi anh, nhất thời mặt cô đỏ rực.
Tạm thời không bắt bẻ, lập tức bị người đàn ông nào đó hôn, "Ưmh. . . . . . Ưmh. . . . . ." Cô lên tiếng phản kháng, chỉ tiếc sức lực của người đàn ông quá lớn, cô không tránh thoát, đôi môi bị anh dán chặt, ngay cả hô hấp cũng hơi khó khăn.
Rất nhanh hơi thở của hai người đan xen cùng nhau, vòng quanh lẫn nhau, vốn Lương Chân Chân chống hai cánh tay ở trước ngực anh cũng dần dần buông lỏng xuống, bị anh hôn đến đầu óc thiếu dưỡng khí, mà đáng chết là bản thân lại có thể đắm chìm trong nụ hôn nóng bỏng triền miên của anh, không có cách nào tự kiềm chế, cơ thể mềm đến giống như một vũng nước, chỉ có thể bất lực phụ thuộc vào anh.
Đằng Cận Tư dùng một tay vững vàng ôm chặt eo của cô, một tay cố định cái ót của cô, rất hài lòng khi thấy trên mặt cô đỏ ửng, dường như trái tim bị ngâm trong ánh mắt ngập nước của cô, càng thêm dùng sức hôn. Đầu lưỡi trơn trượt linh hoạt thăm dò vào trong cái miệng nhỏ của cô, anh ngậm đầu lưỡi của cô, hấp thụ hương thơm của cô, càng mút càng cảm nhận được hương vị ngọt ngào, từng chút từng chút xuyên thấu qua hô hấp xâm nhập vào máu. Anh cảm thấy dường như cơ thể mình bị đun nóng với đường phèn, sắp hòa tan ở ở bên trong sự ngọt ngào say mê chết người của cô, không nỡ buông ra.
"Ưmh. . . . . ." Tiếng tim đập của Lương Chân Chân như sấm, một tiếng lại một tiếng, dường như muốn nhảy ra khỏi bộ ngực mềm mại của cô, hiện tại cô hoàn toàn ngã vào trong ngực của anh, mặc cho anh ham muốn, đầu lưỡi cũng bị ép buộc múa theo anh, loại cảm giác này, quen thuộc đến mức khiến mặt cô đỏ tới tận mang tai.
Một giây trước khi cô không thở nổi nữa, Đằng Cận Tư buông cánh môi mềm mại của cô ra, trán kề trán, thở hổn hển nói: "Nai con, cơ thể của em có phản ứng, em hoàn toàn không chán ghét anh."
Lương Chân Chân đang mê loạn lập tức bị những lời này kích thích tỉnh táo, quệt mồm mắng: "Khốn kiếp! Anh hèn hạ!"
Cô cho là anh cố ý dùng phương thức này thử dò xét mình, thử xem mình vẫn còn yêu anh hay không, phương thức như thế làm cho cô rất là tức giận, thật là quá đáng!
"Nai con, anh không phải muốn thử em, anh thật sự không kìm lòng nổi, em sờ tim của anh xem, tần số đập cũng giống như em." Đằng Cận Tư nắm tay của cô lên đặt ở vị trí trái tim mình, gương mặt nghiêm túc.
Lời tâm tình buồn nôn như vậy khiến sắc mặt Lương Chân Chân ửng hồng, anh giống như là ma quỷ ẩn sâu trong đáy lòng mình, động một chút là nhảy ra ngoài, quấy nhiễu cô đến tâm phiền ý loạn, kể từ sau khi dính vào, thì cũng không thể thoát ra được nữa.
"Tôi. . . . . . Tôi phải đi đây, Lâm Tịnh vẫn còn ở bên ngoài chờ tôi." Cô hốt hoảng tránh bàn tay anh đang nắm tay mình ra, cầm túi xách lên chuẩn bị đi, trong này hơi thở mập mờ càng ngày càng đậm, không đi nữa cô sợ mình sẽ bị lạc trong đó.
Đằng Cận Tư chợt ôm chặt cô từ phía sau lưng, cằm đặt trên bờ vai của cô, tự lẩm bẩm, "Nai con, tin tưởng anh được không? Từ nay về sau, em tự do, mà anh, là của em, anh sẽ đợi em, cho đến lúc em chấp nhận anh mới thôi."
Cơ thể của Lương Chân Chân không nhịn được run lên, câu nói"Em tự do, mà anh, là của em." Làm cho cô rung động sâu sắc, nhất là từ giọng điệu trầm thấp khàn khàn của anh phát ra, càng thêm quyến rũ, cô biết, sâu trong lòng mình đã muốn thoả hiệp với anh, người đàn ông này, là độc hoa anh túc làm cho người khác muốn ngừng mà không được.ChiMy
"Tôi. . . . . . Thực sự đi đây." Giọng nói của cô khẽ run, trừ nói câu này ra thì không biết nên nói gì nữa.
"Nai con. . . . . ." Đằng Cận Tư vùi đầu vào bên cổ của cô, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, chỉ hy vọng có thể hít thở mùi thơm của cô vào trong lỗ mũi, trong giọng lộ ra chút bi thương và bất đắc dĩ.
"Cái tên khốn kiếp này!" Đột nhiên Lương Chân Chân đẩy anh ra, chạy vội ra ngoài, anh đúng là tên khốn kiếp số một, ức hiếp cô lâu như vậy, nhưng vẫn không làm cho cô hận nổi, mỗi lần gặp gỡ, luôn làm cho tim của cô đập sót mất nửa nhịp, một lần lại một lần đắm chìm vào trong nụ hôn triền miên của anh, không cách nào kềm chế được, đây cũng là vì yêu thôi.
Đằng Cận Tư đứng yên tại chỗ hơi lờ mờ, rõ ràng nai con đang chửi anh, tại sao anh cảm thấy đó là bước đầu tiên nai con mở ra cho anh? Ngón tay anh si mê vuốt môi của mình, phía trên này dính hương vị của nai con, hôm nay đáng giá là một ngày tốt để kỷ niệm.
******
Nam Cung Thần nâng mắt mà nhìn Lương Chân Chân vọt ra từ trong phòng làm việc của cậu chủ, trong lòng buồn bực: chẳng lẽ cậu chủ lại thừa cơ ức hiếp Lương tiểu thư sao? Còn làm cô tức giận chạy đến như vậy? Trên mặt hình như mang theo chút nước mắt, đôi môi. . . . . . . hơi sưng, chậc. . . . . . Có tình ý!
Lâm Tịnh cũng thấy khó hiểu về cảm xúc khác thường của Lương Chân Chân, cùng với người vừa đi vào là hai người hoàn toàn khác nhau, hơn nữa đôi mắt cô đỏ lên, đôi môi sưng, rất khó để cho cô không liên tưởng đến chuyện gì đó, trong đầu không nhịn được YY, đồng thời cũng không quên ân cần hỏi han: "Chân Chân, cô không sao chứ?"
Lương Chân Chân lắc đầu một cái, "Không có việc gì, có thể là bụi bay vào mắt tôi, cô chờ tôi một chút, tôi đi toilet." Nói xong liền đi về phía toilet.
Bụi bay vào mắt, lời nói dối chất lượng kém, rõ ràng trên tầng làm việc này không dính một hạt bụi nào, bụi từ đâu mà ra, trong lòng Lâm Tịnh thầm nghĩ, nhưng dù sao cũng là chuyện riêng của người ta, cô cũng không tiện hỏi, mặt khác, có một điều cực kỳ quan trọng: lời đồn đãi kia! Dường như Chân Chân và Đằng thiếu gia thật sự có quan hệ đặc biệt, bằng không cô cũng sẽ không được mời đến tiệc thọ của Đằng lão phu nhân, cũng sẽ không được tổng biên tập cử tới đây phỏng vấn, hơn nữa môi của cô. . . . . . Rất rõ ràng là bị hôn qua.
Trong phòng rửa tay, Lương Chân Chân nhìn cánh môi sưng lên của mình, cực kỳ tức giận, khốn kiếp! Mỗi lần hôn đều mạnh như vậy, muốn cô đi ra ngoài gặp người khác như thế nào đây! Mọi người có thể phát hiện ra cô có cái gì không đúng, nếu về đài truyền hình, khẳng định sẽ bị một đám người nghị luận ầm ĩ, bất đắc dĩ đành phải gọi điện thoại cho tổng biên tập, nói có chút không thoải mái, sẽ không về công ty.Diễnndànnlqđônn
Tổng biên tập cũng không phải là kẻ ngu, lúc này dĩ nhiên bà sẽ không hỏi nhiều, đồng ý rất sảng khoái.
Ra khỏi toilet, cô và Lâm Tịnh đi xuống lầu, trong lúc đó, cô vẫn luôn im lặng, Lâm Tịnh cũng không tiện hỏi cái gì, cho đến khi đi ra tập đoàn Đế Hào Tư, Lâm Tịnh mới nhỏ giọng hỏi "Vừa rồi phỏng vấn, thuận lợi không?"
"Ừ, Tịnh tử, cô về đài trước đi, tôi đã xin tổng biên tập nghỉ, tôi có chút không thoải mái, ngày mai mới về đài." Lương Chân Chân gật đầu một cái.
". . . . . . Được, tôi biết rồi." Lâm Tịnh cũng hiểu, bộ dáng này của cô nhất định không về đài được, nếu như bị bà tám Hoắc Đình Hương nhìn thấy, nhất định sẽ huyên náo xôn xao, hơn nữa trong đài có một đống người ghen tỵ với Chân Chân, sự thù hằn của phụ nữ, có lúc rất kinh người.
"Tịnh tử, cám ơn cô." Lương Chân Chân rất chân thành nói, cũng may, cô không hỏi mình, bằng không cô thật sự không biết nên giải thích như thế nào.
"Trời ơi! Giữa bạn bè không cần khách sáo!" Lâm Tịnh tuỳ tiện cười nói, tương đối mà nói, cô không có chút tâm cơ nào, tính cách tốt bụng hồn nhiên, còn chưa bị cái xã hội này vấy bẩn.
*****
Sau khi Lương Chân Chân rời đi, trong phòng làm việc của Đằng Cận Tư có nhiều hơn hai người, theo thứ tự là Tam thiếu Nam Hoa Cẩn và Tứ thiếu Mạc Đông Lăng.
"Đại ca, vừa rồi anh và chị dâu nhỏ ở chung không tệ nha." Mạc Đông Lăng bắt chéo hai chân ngồi ở trên ghế sofa, cười đến mập mờ.
"Tạm được, sau này cậu còn phải ra nhiều ý tưởng tốt hơn cái này." Đằng Cận Tư nâng ly trà lên khẽ nhấp một miếng, trong tròng mắt đen chứa một tia ngợi khen. Lần này nhờ có Tứ đệ ra cho anh sáng kiến này, để cho anh tiếp nhận phỏng vấn của đài truyền hình, cứ như vậy, liền có thể danh chánh ngôn thuận tiếp xúc thân mật với nai con, nếu như có thể mà nói, anh có thể vì nai con mà ngày nào cũng tiếp nhận phỏng vấn, cho dù những thứ này anh đều không muốn.
"Đại ca, mới vừa rồi tiểu Tứ còn muốn nghe lén ấy." Nam Hoa Cẩn không vui tố cáo.
Mạc Đông Lăng thiếu chút nữa ném ly trà qua phía anh, nghiến răng toét miệng trừng mắt về phía ác ma cười đến như thiên sứ, "Tam ca, rõ ràng là anh ghen tỵ!"
"Hừ! Quỷ mới thèm ghen tỵ cậu! Lần này chẳng qua là cậu chó ngáp phải ruồi mới nghĩ được một ý tưởng tốt mà thôi! Có gì đặc biệt hơn người!" Nam Hoa Cẩn bĩu môi khinh thường.
"Vậy cũng hơn anh, ra hết chủ ý cùi bắp." Mạc Đông Lăng thật vất vả mới bắt được "Vết thương" lòng của anh, đương nhiên muốn hung hăng rắc muối, đây chính là thú vui của anh em bọn họ, khác với người ta.
Đằng Cận Tư thấy hai người bọn họ tranh cãi ầm ĩ, liếc hai người bọn họ một cái, "Tôi nói này tiểu Tam, tiểu Tứ, hai người vẫn còn là trẻ con sao? Anh em phải hoà thuận, cả ngày vừa thấy mặt đã cãi nhau, không thấy mệt mỏi à!"
Nam Hoa Cẩn hoàn toàn ngổn ngang trong gió, không thể tin nhìn về phía đại ca, hôm nay anh không uống rượu chứ? Sao trở nên không bình thường như vậy? Chẳng lẽ là quá vui mừng, cho nên. . . . . . co rút.
( Đằng Cận Tư giận: Muốn chết sao! Tiểu Thần tử ( Nam Cung Thần ), kéo nó đi ra ngoài, đánh chết! )
Mạc Đông Lăng vẫn còn cười nghiêng ngả ở trên ghế sa lon, "Ha ha ha ha. . . . . . Tiểu Tam, Tiểu Tam. . . . . ."
|
Chương 266: Tình cảm bắn ra bốn phía
Sau khi về đến nhà Lương Chân Chân liền ngã xuống giường, trong đầu rối loạn, cô kinh ngạc vuốt ve đôi môi, chỉ cảm thấy nhiệt độ trên đó thật dọa người, trên gương mặt không tự chủ được đỏ lên, cầm con thỏ bông ở đầu giưởng lên hung hăng giày xéo, coi nó như người nào đó.
Vào lúc cô đang chơi hăng hái, điện thoại vang lên, cô vừa nhìn là Hợp Hợp gọi tới, vội vàng nhận.
【 Chị nai con, chị tan việc chưa? Chị đồng ý đi chơi với em , ngày mai người ta phải về Hồng Kông rồi. 】 Giọng nói của Uý Hợp Hợp ngây thơ đáng yêu, làm cho người nghe không đành lòng từ chối.
"Được, bây giờ em ở đâu?" Lương Chân Chân vội vàng bò dậy từ trên giường.
"Một mình em ở trong khách sạn, Hoàng và Đằng đại ca đi bàn chuyện công việc rồi, em chán quá!" Úy Hợp Hợp nũng nịu nói, đàn ông đều đáng ghét, bất luận đi tới đâu cũng không quên công việc, còn dặn cô chờ anh ở bên ngoài nửa tiếng, bây giờ 40 phút còn chưa ra, cô không thèm chờ nữa, cô muốn đi chơi!
"Ừ, vậy mười phút sau em đến cửa khách sạn đợi chị...chị lập tức gọi điện thoại cho bọn Giai Ny, chúng ta cùng đi dạo phố nha?" Lương Chân Chân nhớ tới hôm nay Cát gia trở về thành phố C, vừa đúng lúc hẹn cả đám gặp mặt.
"Ừ, em thay quần áo rồi xuống ngay."
Cúp điện thoại xong, Lương Chân Chân liền đứng dậy đi toilet, rửa mặt đơn giản, để cho sắc mặt mình tốt hơn một chút, môi cũng không còn sưng như vừa rồi, thôi, dù sao cô đều bị bọn họ thấy quá, bây giờ cũng không sao.
Tiết Giai Ny và Cát Xuyến đều đã nghe Chân Chân nhắc tới Uý Hợp Hợp, ở trong bữa tiệc Tiết Giai Ny cũng đã nhìn thấy cô ấy, cho nên cũng không xa lạ, còn Cát gia là người tự nhiên, thuộc về mẫu hình thân thiện, hoàn toàn không cần phải lo lắng hai người không hợp.
Lúc Úy Hợp Hợp thay xong quần áo xuống lầu, còn do dự hai phút có nên gọi điện thoại hoặc là gửi tin nhắn thông báo cho ông xã không, đúng lúc cửa thang máy vang lên một tiếng leng keng, cô bỏ qua.
Mới vừa đi ra cửa khách sạn, liền nhìn thấy một chiếc Lamborghini màu trắng dừng ở trước mặt cô, cửa sổ xe quay xuống, bên trong có hai người đẹp cô quen biết, sau khi lên xe, bốn người liền bắt đầu tán gẫu, một đường cười nói đến đường dành riêng cho người đi bộ, tiến hành cuộc càn quét mãnh liệt.
Quả thật nhiều người có tình cảm mãnh liệt với mua sắm, hơn nữa mấy người các cô đều không phải là người lằn nhằn, nhìn trúng lập tức mua, nhìn không thích thì lập tức đi, vì vậy, sau ba tiếng quét sạch toàn bộ, bốn người đều mang đầy bao lớn bao nhỏ, thật ra thì cũng không phải là thiếu những thứ này, hoàn toàn xem như phát tiết, nhưng mà loại này hình thức mua sắm này cũng có chỗ tai hại, mệt chết đi. Hơn nữa họ còn chưa ăn bữa tối, bụng đã sớm đói đến kêu rột rột, liền tìm một nhà hàng Trung Quốc tương đối nổi tiếng ở gần đó, mới vừa ngồi xuống liền không có hình tượng bắt đầu xoa chân, chỉ hận không thể quăng giày cao gót đi.
"Hợp Hợp, khẩu vị ăn của em như thế nào? Cay? Hơi cay? Lạt? Ngọt?" Lương Chân Chân vừa liếc nhìn thực đơn vừa nói.
"Em rất dễ ăn, cay và ngọt đều được ." Úy Hợp Hợp cười hì hì nói.
"Khụ. . . . . . Đã nhìn ra." Cát Xuyến cười đến không có ý tốt.
"Phốc! Cát gia suy nghĩ của bạn có thể đừng như vậy hay không! Mình cũng sắp không theo kịp rồi." Tiết Giai Ny thiếu chút nữa phun ngụm nước trong miệng ra.
Cát Xuyến liếc cô một cái, "Thật sao? Phản ứng của bạn nhanh hơn rất nhiều so với tưởng tượng của mình đó!"
"Stop! Là do lời bạn nói làm người khác suy nghĩ mơ màng! Không tin thì bạn hỏi Chân Chân và Hợp Hợp đi?" Lỗ mũi của Tiết Giai Ny hừ hừ, dời tầm mắt sang hai người ngồi ở dối diện.
Vốn mới đầu hai người này còn chưa cảm thấy cái gì, nhưng càng nghe càng cảm thấy đối thoại của hai cô không ổn, làm người từng trải, liền lập tức liên tưởng đến phương diện nào đó.
Úy Hợp Hợp phản ứng chậm nửa nhịp chỉ vào Cát Xuyến, "Chị. . . . . . Đúng là sắc nữ, người ta nói khẩu vị ăn uống, sao chị có thể liên tưởng đến phương diện kia? Bộ nhìn em rất cay sao?"
"Có câu tục ngữ, biết người biết mặt nhưng không biết lòng, mặc dù nhìn Hợp Hợp em rất đáng yêu, nhưng cũng không có nghĩa em không có một mặt khiêu gợi? Thật ra thì chị cảm thấy, thỉnh thoảng phụ nữ phóng đãng một chút, đàn ông sẽ càng thêm thích." Cát Xuyến cười đến như tên trộm.
"Cát gia, mình biết bạn đã lãnh giấy hôn thú, ngày ngày kích tình như lửa với người đàn ông nhà bạn, một ngày không gặp như cách ba thu, ước gì có thể dính nhau từng giây từng phút, gặp mặt lập tức bổ nhào, bạn hạnh phúc như thế, đây không phải kích thích bọn mình sao?" Tiết Giai Ny nghiến răng nói.
Lương Chân Chân không nhịn được che miệng ho, quả nhiên hai người này gặp nhau là cãi vã, thật tài tình!
"Trời ạ! Chị thật sự phóng đãng sao? Đàn ông đều thích như vậy sao?" Úy Hợp Hợp là một cô gái ngoan ngoãn, lần đầu tiên cô gia nhập nói chuyện phiếm với ba người họ, cho nên không biết đây là cách nói chuyện bình thường của bọn họ, còn tưởng rằng Cát Xuyến đúng như lời Tiết Giai Ny nói vậy, không khỏi kinh ngạc há to mồm.
Lúc này đến phiên Cát Xuyến đầy vạch đen, hình tượng tốt đẹp của cô! Hoàn toàn bị huỷ diệt rồi, khóe miệng nặn ra nụ cười, âm thanh uốn éo , "Bé cưng Hợp Hợp, em cảm thấy chị là người như vậy sao? Đừng nhìn bề ngoài chị rất đàn ông, thật ra thì trong lòng người ta rất trong sáng, là một thục nữ ( người con gái đẹp và thuỳ mị )."
"Phốc!" Tiết Giai Ny và Lương Chân Chân đồng thời phun ra, giọng điệu làm nũng của Cát Xuyến khiến người nghe nổi da gà, nhất là hai chữ " người ta ", chịu không nổi mà!
Thấy hai cô phản ứng mãnh liệt như thế, Cát Xuyến hạnh phúc, sắc mặt tự nhiên nói với Hợp Hợp ngu ngơ: "Hai người bọn họ lên cơn, chúng ta đừng để ý tới họ, trước tiên hãy giải quyết vấn đề no ấm mới là quan trọng."
Vì vậy, bữa cơm này ăn đến vô cùng hài hòa thú vị, ở trong nhà hàng, bốn người liên tục truyền ra tiếng cười và âm thanh khoa trương dẫn tới rất nhiều cái quay đầu nhìn, cố tình bốn người bọn họ đều trẻ đẹp, càng thêm hấp dẫn nhiều người ái mộ.
Ăn xong, Cát Xuyến đề nghị đi karaoke, ba người kia đều không phản đối, Úy Hợp Hợp không biết là, điện thoại ở trong túi cô đã hết pin, cho nên Thư Nhĩ Hoàng vẫn không gọi được cho cô, gấp đến độ muốn báo cảnh sát, chạy xuống hỏi nhân viên tiếp tân, nói là nhìn thấy cô đi ra cửa, nhưng một thành phố C to như vậy, muốn anh đi đâu tìm? Quan trọng nhất Hợp Hợp là dân mù đường, anh rất lo lắng cô sẽ bị lạc đường, ngộ nhỡ túi cách của cô bị trộm hoặc rớt, nhất định cô sẽ khóc.
Nghĩ đến đây , anh càng thêm gấp gáp, chỉ có thể nhờ Đằng Cận Tư giúp đỡ, cho anh giúp một tay liên lạc với cảnh sát, bắt đầu tìm kiếm, nhất định phải tìm được Hợp Hợp của anh trước lúc trời tối, nếu không tần số nguy hiểm sẽ càng ngày càng cao, anh nghe nói có một lần sau khi cha mẹ vợ cãi nhau ở Manhattan, mẹ vợ giận đến chạy đi, sau đó cha vợ tìm suốt cả một ngày một đêm cũng không tìm được. Cho nên, anh rất sợ mình không tìm được Hợp Hợp, như vậy không chỉ không có biện pháp giao phó với bản thân, cũng không có biện pháp giao phó với cha mẹ vợ.
Trong lúc anh đang nóng lòng, đột nhiên Đằng Cận Tư nói: "Hợp Hợp ở thành phố C chỉ biết một mình nai con, có phải em ấy tìm cô ấy đi chơi hay không?"
Những lời này giống như đánh tỉnh người trong mộng, Thư Nhĩ Hoàng vội vàng lấy điện thoại di động ra bấm số của Lương Chân Chân, lại phát hiện không có ai nghe máy, gọi liên tục nhiều cuộc cũng không có ai nghe, hoàn toàn làm cho anh buồn bực, không hiểu rốt cuộc tối nay là tình huống gì.
Trùng hợp lúc anh gọi điện thoại, Lương Chân Chân mới vừa vào KTV, bên trong mở âm thanh đặc biệt lớn, cho dù điện thoại đặt ở trong túi xách vang lên thế nào, cũng không nghe được .
Bốn cô gái chơi vô cùng High, một hồi thì cao giọng gào thét, một hồi thí hát tình ý, một hồi hát tình ca với nhau, hoàn toàn quên mất gọi điện thoại cho bạn trai hoặc ông xã để thông báo, trong khi mình chơi vui vẻ, mấy người đàn ông đều nóng nảy.
Lúc đi ra KTV, trời đã rạng sáng rồi, lúc này Úy Hợp Hợp mới nghĩ đến mình vẫn chưa gọi điện thoại cho Hoàng, hơn nữa anh cũng không có gọi cho mình, không khỏi hơi tức giận, lúc vừa lấy điện thoại ra nhìn, điện thoại di động đã hết pin tắt máy, liền mượn điện thoại di động của Lương Chân Chân, mở ra xem thì có hơn mười cuộc gọi nhỡ, đều là Thư Nhĩ Hoàng và Đằng Cận Tư gọi tới, hai người liếc nhìn nhau, trong lòng hiểu rằng chuyện lớn rồi.
Giờ phút này Thư Nhĩ Hoàng đang đi khắp nơi tìm vợ, mắt thấy rạng sáng rồi, Hợp Hợp còn chưa có chút tin tức, tim của anh nhất thời lạnh lẽo, ngồi ở trên ghế dài trong công viên, mười ngón tay đan vào tóc, tràn đầy tự trách, đều do mình tạm thời có chuyện, không nói giữ lời, làm Hợp Hợp tức giận bỏ đi.
Trong lúc anh tuyệt vọng, điện thoại di động của anh vang lên, lúc này tiếng chuông điện thoại như cứu mạng anh, vừa nhìn thấy Lương Chân Chân gọi tới, vội vàng nhận.
【 Ông xã, thật xin lỗi, mới vừa rồi điện thoại di động hết pin rồi, bọn em ở KTV ồn quá, cho nên chị nai con không nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động, anh đang ở khách sạn sao? 】 Giọng nói của Uý Hợp Hợp hơi sợ hãi, dù sao cũng là mình không đúng trước.
Nghe được giọng nói của bà xã, trái tim treo lơ lửng cả đem của Thư Nhĩ Hoàng đã buông xuống rồi, nhưng đồng thời anh cũng rất tức giận, nhưng trong giọng nói vẫn bình thường, chờ lát về sẽ trừng trị cô! Đây là cố ý muốn anh gấp đến chết!
|
Chương 267: Lời đồn đãi Lúc Tiết Giai Ny lái xe đưa Uý Hợp Hợp đến cửa khách sạn, Thư Nhĩ Hoàng đã chờ sẵn ở đó, ba người các cô đều có dự cảm tối nay Hợp Hợp sẽ bị "trừng phạt" nghiêm khắc, nhìn dáng vẻ người đàn ông của cô thì đã biết tìm cô cả một đêm, trong lòng khẳng định rất nóng nảy.
Thấy bóng lưng hai người sóng vai rời đi, ba người liếc mắt nhìn nhau một cái, đây là chuyện của vợ chồng người ta, chỉ có thể tự họ giải quyết, người khác không có cách nào giúp một tay.
Sau khi về đến nhà, Lương Chân Chân mệt mỏi ngã xuống, đối với chuyện ngày mai đến công ty có thể sẽ phải đối mặt với lời đồn đãi, cô chỉ có thể không để ý tới, người sống trên đời, đều sẽ gặp phải nhiều chuyện, nhất là sau khi đi làm, cạnh tranh lớn, chuyện cũng theo đó mà phức tạp hơn rất nhiều, mặc kệ là cái gì, cũng nên thích ứng không phải sao?
******
Ngày hôm sau, cô cầm bản thảo phỏng vấn đã chỉnh sửa lại đi tìm Tổng biên tập, sau khi bà xem, hơi trầm ngâm, "Đúng là có vài điều mới, nhưng không có nhiều như trong tưởng tượng của tôi, tổng giám đốc Đằng không có làm khó cô chứ?"
Trong lòng Lương Chân Chân cười lạnh: mấy điều mới này đã đủ khiến người xem sôi trào, còn không biết đủ hay sao? Vĩnh viễn chỉ muốn nhiều hơn?
"Cám ơn Tổng biên tập đã quan tâm, chúng ta đã sớm quyết định thời gian phỏng vấn là nửa tiếng, nếu như muốn hỏi hết các vấn đề thì cần tổng giám đốc Đằng tích cực phối hợp mới được, nhưng ngài cũng biết, những người có thân phận đó hoàn toàn không thể nào phối hợp với chúng ta, nhất là những vấn đề riêng tư như vậy, có thể trả lời một hai, đã là giới hạn." Cô lạnh nhạt nói.
Tổng biên tập hơi cười nhìn vào hai mắt cô, hình như có thâm ý khác, "À. . . . . . cô vất vả rồi, bản thảo còn cần hoàn thiện, chỉnh sửa xong cô gửi qua hộp thư cho tôi là được, OK, không sao, cô đi làm việc đi."
"Được, trước khi tan làm tôi sẽ gửi vào hộp thư của ngài." Lương Chân Chân đứng dậy tạm biệt.
Từ phòng làm việc của tổng biên tập trở về phòng làm việc của ình, cô nghe được không ít lời ra tiếng vào, cô chỉ có thể lựa chọn mắt không thấy, lòng không phiền, mới vừa trở lại chỗ ngồi, Hoắc Đình Hương liền đi tới đây, "Nghe nói ngày hôm qua cô không khoẻ sao? Khôi phục cũng nhanh quá! Hoàn thành một cuộc phỏng vấn lớn như vậy, có phải Tổng biên tập sẽ phải lập tức thăng chức cho cô hay không?"
Giọng nói của cô không có ý tốt, mơ hồ mang theo ý châm chọc, điều này làm cho Lương Chân Chân cực kỳ khó chịu, bắt đầu từ hôm qua tổ trưởng thông báo cô đi phỏng vấn, giọng điệu của Hoắc Đình Hương đã thay đổi, cô biết, đây là do ghen tỵ, dù sao thời gian cô ta tới làm việc lâu hơn mình, cho dù có cơ hội phỏng vấn cũng chỉ có thể dành cho cô ấy mà không phải mình, hiện tại tương đương với việc mình đoạt công việc của cô ấy, hơn nữa cô ra vào phòng làm việc của tổng biên tập mấy lần, làm mọi người dễ hiểu lầm .
"Đình Hương, có một số việc cũng không phải do tôi muốn, nếu thật sự có khả năng, tôi hi vọng chúng ta vẫn là bạn bè." Trong lòng Lương Chân Chân thở dài một cái, cô biết bây giờ mình nói gì cũng không đúng, chuyện cạnh tranh chức vị như vậy quá phổ biến, cô không có cách nào yêu cầu người khác hiểu cô, nói quá nhiều chỉ làm ra vẻ mình kiểu cách.
Lâm Tịnh ngồi bên cạnh nhìn hai người một cái, cô cũng không biết nên nói cái gì cho phải, giống như giúp ai cũng không đúng, Hoắc Đình Hương ghen tỵ cô hiểu, nói lời thật lòng, ai mà không hâm mộ Lương Chân Chân chứ! Mới vừa vào trong đài đã được tổng biên tập trọng dụng, còn được kêu đi phỏng vấn Đằng thiếu gia tiếng tăm lừng lẫy, quả thật chính là chuyện tốt trời cho.
Hơn nữa, xem tình hình ngày hôm qua, nhất định giữa hai người có mờ ám, cô nghe từ chỗ Hoắc Đình Hương có tin đồn là: Chân Chân đã từng bị đồn là tình nhân của Đằng thiếu gia, kể từ sau ba năm trước đây báo chí tung ra hình khiêu dâm của cô và anh trai, liền biến mất tăm.
Tin tức này làm cho cô rất khiếp sợ, không ngờ Chân Chân còn có quá khứ "Huy hoàng" như vậy, cô nhìn cô ấy hoàn toàn không giống người như vậy! Làm sao sẽ. . . . . .
Hoắc Đình Hương cắn môi, đúng là không nói gì nữa, xoay người đi, cô thừa nhận cô ghen tỵ đến muốn nổi điên, không có bất kỳ gia thế bối cảnh hay quan hệ, muốn có được cơ hội như Lương Chân Chân còn khó hơn lên trời, còn nhớ tháng trước mình may mắn tranh thủ được công việc trợ lý phỏng vấn, cũng chính là cùng phóng viên lâu năm trong đài đi phỏng vấn một nhân vật lớn, làm người ghi chép, ngay lúc đó mình đã rất vui vẻ, trước kia luôn chạy ngoại cảnh, hoàn toàn không có cơ hội như thế, thật vất vả có được đương nhiên là rất quý trọng, nhưng ngay trước buổi tối đó, cô được cho biết là không cần đi, đã sắp xếp người khác.
Sau đó cô mới biết cô gái kia là con gái của một vị quan chức, gia cảnh lớn mạnh, dễ dàng đạp mình xuống, cô rất hận, nhưng hận nữa cũng không có biện pháp, ai bảo mình là con tôm nhỏ đây?
Hôm nay lại đụng phải tình huống của Lương Chân Chân như thế, với cô mà nói, giống như là cơ hội tốt một bước lên trời, cô có thể không ước ao ghen tị sao? Trong lòng cũng biết mình và cô ấy không thể nào làm bạn bè, bởi vì cô không thể thản nhiên nói chuyện với cô ấy, vừa nhìn thấy cô sẽ không nhịn được muốn nói lời châm chọc, cái loại ghen tỵ đó không che giấu được.
Thấy Hoắc Đình Hương rời đi, Lương Chân Chân thở dài, cô thật lòng không muốn tạo quá nhiều kẻ địch, nhưng cố tình trời không chìu ý người, cô hoàn toàn không khiêm tốn được, thậm chí ngay cả cô cũng cảm thấy cơ hội tới quá nhanh, rõ ràng cô không có quan hệ và gia thế gì ở phía sau, lại bị người nghe sai đồn bậy nói lung tung, hiện tại tất cả mọi người trong đài đều biết có một nhân vật như cô rồi.
Nếu như tình thế vẫn phát triển như vậy, cô cảm thấy đây là đang buộc cô rời đi, buộc cô buông tha cho sự cố gắng học tập bốn năm, cuộc sống rắc rối nhiều chuyện không phải là sở thích của cô.
"Chân Chân, cô đừng suy nghĩ nhiều, Đình Hương cô ấy. . . . . . Tính tình chính là như thế, mấy ngày là ổn thôi." Lâm Tịnh an ủi cô nói.
"Ừ, không có việc gì, tôi hiểu." Lương Chân Chân miễn cưỡng lộ ra một nụ cười, trong lòng hiểu rõ ràng mấy ngày nữa sẽ ổn chẳng qua là cái cớ mà thôi, một khi đã có khoảng cách, sẽ rất khó khép lại, hơn nữa quan hệ của các cô cũng không bền chắc, càng thêm dễ dàng tan vỡ.
Cô quyết định không nghĩ những chuyện phiền não này nữa, chỉ tập trung chỉnh sửa bản thảo phỏng vấn, sửa xong cô phải gửi qua hộp thư cho tổng biên tập, đợi sau khi bà ấy xác nhận mình còn phải gọi điện thoại hẹn với Đằng Cận Tư, đi tìm anh thống nhất bản thảo, vừa nghĩ tới chuyện phải gặp anh, trong lòng đã cảm thấy bực bội, nói đi nói lại, tất cả nguyên nhân đều do anh, đều là anh tạo phiền phức cho mình.
Buổi trưa lúc nghỉ ngơi, cô cầm cái ly đi rót cà phê, đi tới trên ban công ngồi, từ từ uống, nhìn về phương xa, nhìn máy vi tính sáng đến giờ, cô cảm thấy mắt mỏi chết đi, vừa đúng lúc ra ngoài thả lỏng một chút.
Đột nhiên nghe thấy sau lưng vang lên tiếng bước chân, cô nghi ngờ buổi trưa mọi người không phải đều đang nghỉ ngơi sao? Ai còn tới ban công giống như cô, giọng nói quen thuộc vang lên, "Có lúc, tôi cảm thấy cô rất đặc biệt rất thú vị; có lúc, tôi cảm thấy rất có thể là cô giả bộ; có lúc, tôi lại cảm thấy cô không giống như vẻ bề ngoài, tính cách phức tạp như thế, rốt cuộc, cái nào mới là cô chân thật nhất đây?"
Tống Tử Quân rất tự nhiên ngồi ở bên cạnh cô, trong tay cũng bưng một ly cà phê, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm cô, chậm rãi uống một hớp.
"Trưởng ban Tống thật đúng là rãnh rỗi, không có việc gì đi tìm hiểu những thứ nhàm chán này sao?" Lương Chân Chân lạnh lùng liếc anh một cái, cô luôn luôn không thích loại người này, cảm giác anh rất kì lạ, mỗi lần ra sân đều không tiếng động, hơn nữa lời nói có nghĩa khác, làm cho người khác không thể hiểu, chỉ có thể nói, lòng dạ của anh ta quá sâu.
"Dĩ nhiên không nhàm chán, chẳng lẽ cô không biết tôi rất có hứng thú với cô sao?" Tống Tử Quân cười đến vô tội.
"Hi vọng trưởng ban Tống đừng nói đùa, tôi không muốn bị fan hâm mộ của anh tấn công." Lương Chân Chân không vui nói, da mặt của người này thật dày, làm như nghe không hiểu.
Tống Tử Quân kiềm chế cực tốt cười nói: "À. . . . . . Ý cô nói đến cô gái Lâm Tịnh kia sao? Hai người là bạn à?"
Lương Chân Chân liếc anh một cái, rõ ràng anh ta cũng biết Tịnh tử thích anh, nhưng anh còn đùa giỡn mình như vậy, không giải thích được, chỉ có thể thấy rõ anh có tâm cơ khác hoặc là cố ý thêu dệt chuyện.
"Chúng tôi có phải là bạn bè hay không không liên quan tới trưởng ban Tống, mặt khác, tôi không có một chút hứng thú nào với anh." Giọng nói của cô không tốt trừng mắt về phía anh, sao người này giống như du côn vậy!
"Thật sao? Ở đây không thể có bạn bè thật sự, hơn nữa hai người còn là đối thủ cạnh tranh, sớm muộn cũng có một ngày, sẽ vì chức vị mà trở thành kẻ địch." Tống Tử Quân thu lại vẻ bất cần đời vừa rồi, nói rất chân thành.
"Thì ra trưởng ban Tống là người có kinh nghiệm phong phú! Bằng không cũng sẽ không tốt bụng nhắc nhở tôi như thế ." Lương Chân Chân thành công khiến anh nghẹn đến không còn lời nào để nói, sau đó đứng dậy mà rời đi, vốn muốn một mình tỉnh táo, kết quả xuất hiện một con ruồi bự đáng ghết, một mực "Ông ông ông" bên tai cô, ồn chết người.
Tống Tử Quân nửa híp mắt nhìn bóng lưng Lương Chân Chân, khóe miệng nhếch lên cười lạnh, anh thật muốn xem, cô có thể duy trì quan hệ như vậy với Lâm Tịnh được bao lâu? Ở đây, căn bản không tồn tại hai chữ bạn bè, tất cả đều là đối thủ cạnh tranh, mình không cố gắng tranh thủ, nhất định sẽ bị đào thải, trở thành vật hy sinh
|
Chương 268: Sỗ sàng
Trở lại chỗ ngồi, Lương Chân Chân liếc mắt nhìn Lâm Tịnh đang gục xuống bàn ngủ say sưa, trong lòng thở dài, loại chuyện tình bạn như vậy chỉ có thể thuận theo tự nhiên, nhất là quan hệ đồng nghiệp, tương lai xảy ra chuyện gì, không ai biết trước được, đương nhiên có thể trở thành bạn là tốt nhất, không thể trở thành bạn tốt là do không có duyên phận, không cưỡng cầu được, nghĩ thoáng là được rồi.
Buổi chiều, cô gửi bản thảo đã chỉnh sửa xong vào hộp thư của Tổng biên tập, sau khi lấy được câu trả lời hài lòng của bà, liền chuẩn bị gọi điện thoại cho Đằng Cận Tư, hẹn thời gian sửa bản thảo với anh.
Đằng Cận Tư rất vui mừng khi nhận được điện thoại của cô, trong giọng nói khó nén sự kích động vui vẻ, 【 nai con, mới vừa rồi anh đang nghĩ tới em, kết quả em đã gọi điện thoại tới rồi. 】
Lương Chân Chân hít một hơi thật sâu vào, sao người này trở nên giống như tên vô lại, nói chuyện cũng càng ngày càng buồn nôn, quyết định không để ý tới anh, thái độ giải quyết việc chung, "Tổng giám đốc Đằng, bản thảo phỏng vấn đã chỉnh sửa xong rồi, chúng ta nên hẹn thời gian để chỉnh sửa bản thảo cuối cùng."
【 Vậy thì tối hôm nay. 】 Đằng Cận Tư nói mà không chút suy nghĩ.
Đầu của Lương Chân Chân đầy vạch đen, có cảm giác muốn chém anh, anh coi cô như cái gì đây ? Còn tối nay! Cô giận đến muốn đập điện thoại, nhưng vẫn nhịn được.
"Xin lỗi, 5 giờ rưỡi tôi đã tan việc, không muốn nói chuyện công việc vào buổi tối." Cô cố gắng trả lời hoà nhã.
【 Ba giờ chiều mai, đúng lúc anh rãnh. 】Trong nháy mắt Đằng Cận Tư đã hiểu ý của cô.
"Được, vậy thì quyết định như vậy." LúcLương Chân Chân đang chuẩn bị cúp điện thoại thì bị bên kia gọi lại.
【 nai con, sáng mai Nhĩ Hoàng và Hợp Hợp bay về Hồng Kông, tối nay mời mọi người ăn một bữa cơm. 】 Đằng Cận Tư biết tối nay mình lại gặp mặt nai con, cho nên mới vừa rồi mới bật thốt lên, nhưng không ngờ cô từ chối, đổi thời gian sang ngày mai, đương nhiên chuyện đó tốt hơn rồi, lại có thêm một cơ hội gặp mặt danh chính ngôn thuận.
Sự im lặng ngắn ngủi trôi qua, "Được, ở đâu?" Lương Chân Chân cảm thấy Đằng Cận Tư cố ý, không nói trước, chờ đổi thời gian hẹn chỉnh sửa bản thảo xong rồi mới nói, đúng là cố tình!
【 Khách sạn Đế Hào Tư. 】 Người đàn ông nào đó rất vui vẻ, hình như anh có thể cảm thấy người bên kia điện thoại đang tức giận, vừa nghĩ tới tối nay có thể gặp cô, trong lòng thật vui mừng.
"Không thể chuyển sang nơi khác sao?" Thật sự là Lương Chân Chân rất không thích đến chỗ đó, thành phố C nhiều nhà hàng ngon đẳng cấp như vậy, tại sao cố tình cứ chọn khách sạn của nhà anh! Thật đáng ghét!
【 Đã quyết định xong rồi, nếu như em có ý kiến, có thể thương lượng lại với những người khác, anh không có ý kiến. 】 Đằng Cận Tư làm ra một bộ dáng rất đại lượng.
Lương Chân Chân tức giận tới mức cúp điện thoại, anh nói thật đơn giản, thương lượng với những người khác? Không phải rõ ràng đây là chuyện không có hi vọng sao?
Nghe điện thoại truyền đến âm thanh "Tút tút tút", khóe miệng của Đằng Cận Tư chậm rãi nhếch lên cười tà mị, nai con của anh, đúng là càng ngày càng đáng yêu, xem ra, tối nay phải chuẩn bị nhiều rượu, hơn nữa tốt nhất là loại rượu chỉ cần uống một chút lập tức dễ dàng say, người ta thường nói rượu vào lời ra, anh muốn biết sau khi uống rượu say nai con sẽ có bộ dáng gì, điều kiện tiên quyết là anh phải tỉnh táo.
Sắp đến giờ tan tầm, Hợp Hợp gọi điện thoại tới, nói ngày mai phải đi, tối nay mọi người cùng nhau gặp mặt, không được nói không đi. Cô đồng ý đồng thời còn thuận tiện hỏi một câu là ai chọn địa điểm, Hợp Hợp nói là cô chọn, bởi vì cô rất thích phòng ăn trên tầng cao nhất của khách sạn Đế Hào Tư, thức ăn cũng rất hợp khẩu vị của cô, nên chẳng thèm đến những chỗ khác thử.
O(╯□╰)o Lương Chân Chân hoàn toàn bất đắc dĩ, nếu là Hợp Hợp chọn, cô còn có thể nói cái gì đây? Đi thì đi chứ, cũng không phải là ăn cơm riêng với anh, dù cho là ăn cơm riêng với anh, cô cũng không cần sợ! Nghĩ như vậy, nhất thời trong lòng thông suốt, có điều, có cần đem theo bản thảo phỏng vấn qua luôn hay không? Như vậy cũng tiết kiệm thời gian không cần đi thêm một chuyến vào ngày mai nữa.
Cái suy nghĩ này tồn tại mấy giây trong đầu cô liền bị bác bỏ, bớt việc thì bớt việc, nhưng lại gây chuyện cho bản thân, nếu như bị những người khác trong Đài biết tối nay mình đi tìm Đằng Cận Tư sửa bản thảo, đoán chừng ngày mai sẽ bùng nổ thêm chuyện mới, mỗi người đều nhìn cô bằng ánh mắt sắc bén và đầy gai nhọn.
Cho nên, cô không nên gánh chịu sự nguy hiểm này, tình nguyện ngày mai đi thêm một chuyến nữa, gặp thêm một lần.
*****
Trong phòng ăn xa hoa trên tầng cao nhất của khách sạn Đế Hào Tư, đèn treo thuỷ tinh rực rỡ lộng lẫy phát ra ánh sáng ấm áp, nhuộm ánh sáng rực rỡ cả một căn phòng, trên bàn tròn lớn ngồi theo thứ tự Đằng Cận Tư, Lương Chân Chân, Uý Hợp Hợp, Thư Nhĩ Hoàng, Quan Hạo Lê, Tiết Giai Ny, Nam Cung Thần, Nam Hoa Cẩn, Mạc Đông Lăng.
Vốn là Lương Chân Chân không muốn ngồi vào vị trí kia , nhưng bởi vì cô đến trễ, lúc vào phòng chỉ còn sót lại một chỗ trống đó, rõ ràng là tất cả mọi người cố ý để lại cho cô, nắm chặt túi xách miễn cưỡng đi tới.
"Chị dâu nhỏ, chị tới thật trễ, bụng của chúng tôi đã hát lên bài Không Thành Kế, vang lên ùng ục liên miên rồi." Nam Hoa Cẩn cười híp mắt nói.
(*)Không Thành Kế: kế để trống thành, chiến thuật vườn không nhà trống.
"Khụ. . . . . . Có thể đừng gọi lung tung được không! Tôi có tên có họ." Lương Chân Chân không vui trừng mắt liếc anh một cái, người đàn ông này đúng là có khuôn mặt lừa gạt, nhất là lúc anh ta cười lên, sẽ mê được một đống nữ sinh thét chói tai không ngừng.
Vẻ mặt của Đằng Cận Tư u ám, nai con gấp gáp phủi sạch quan hệ với anh như vậy, làm cho anh vô cùng khó chịu, trong nháy mắt không khí trên bàn giảm xuống âm độ, vẫn nhờ Nam Cung Thần nhanh trí, thừa dịp này dặn phục vụ bưng hết những món ăn đã chuẩn bị xong vào.
"Nhìn một bàn thức ăn đầy đủ sắc hương vị, mấy người còn có thể nhịn không vươn đũa ra được sao?" Mạc Đông Lăng khoa trương trêu chọc, vừa nói vừa đưa đũa ra gắp một đống thịt kho tàu, "Món ăn ngon! Đúng là ngon! Vị thịt tươi mới, không ngấy, mùi vị thích hợp, ăn quá ngon mà !"
"Tiểu Tứ, nhìn bộ dáng tham ăn của cậu, giống như tám trăm năm chưa được ăn thịt vậy." Nam Hoa Cẩn không nhịn được mở miệng chế nhạo anh.
"Tiểu Lăng tử, em phát hiện anh thật đáng yêu đó!" Ánh mắt của Uý Hợp Hợp híp thành trăng lưỡi liềm, hai lúm đồng tiền trên má lặng lẽ nở rộ, dí dỏm đáng yêu.
Mạc Đông Lăng giận dữ nhìn lướt qua cô, rồi sau đó nhếch môi cười quyến rũ, "Cục cưng Hợp Hợp, em đang đùa giỡn anh ở trước mặt mọi người sao? Anh không ngại em bỏ gian tà theo chính nghĩa, chạy về phía lồng ngực rộng lớn thoải mái của tôi, tôi bảo đảm, sẽ rất tốt."
Thư Nhĩ Hoàng không vui, lạnh lùng trừng mắt về phía Mạc Đông Lăng ngồi đối diện anh, "Tiểu Tứ, tối nay cậu có muốn tứ chi còn hoàn hảo ở đây không?"
"Phốc! Cả đám đều là phần tử bạo lực, ăn cơm, tất cả ăn cơm cho tôi, tôi đói bụng đến dạ dày cuộn lại luôn rồi." Quan Hạo Lê đưa đũa ra gắp một đống thịt cá vào trong chén của Tiết Giai Ny, cũng tỉ mỉ lóc hết xương cá ra giúp cô.
"Anh Hoàng, em cũng muốn ăn cá, phải lóc sạch xương cá đó ~~" Uý Hợp Hợp làm nũng, thuận thế ngã vào trong khuỷu tay của vị hôn phu, một bộ dáng bé cưng ngoan ngoãn, chiêu này thử là trúng, cũng là pháp bảo giành chiến thắng của cô.
Lương Chân Chân ngồi ở bên cạnh thiếu chút nữa bị giọng nói ngọt ngấy của cô làm cho giật mình, chỉ cảm thấy cả người đều nổi da gà, giật thót mình làm như không có chuyện gì xảy ra cầm đũa lên bắt đầu gắp thức ăn, nhưng không ngờ đồng thời gắp một miếng đậu hũ với người nào đó, hai người liếc mắt nhìn nhau, trong đôi mắt bắn ra tia lửa, giống như đang nói: buông ra! Là tôi gắp trước!
Nam Hoa Cẩn hứng thú nhìn hai người, nháy cặp mắt xanh lưu ly vô tội nói: "Tôi nói này, không phải là hai người cố ý chứ? Rõ ràng đĩa kia có đậu hủ vừa to vừa béo hơn, nhưng cố tình lại muốn giành miếng đậu hủ nhỏ, chẳng lẽ. . . . . . là vì tìm cơ hội thích hợp để liếc mắt đưa tình đắm đuối sao?"
"Đưa tình cái đầu anh!" Lương Chân Chân tức giận buông đũa xuống, sao lời từ trong miệng Nam Hoa Cẩn nói ra, liền trở nên mập mờ không rõ như vậy!
"Mọi người đều nói có tật giật mình, nếu như trong lòng chị không có quỷ, sao lại tức như vậy? Phải rất bình tĩnh mới đúng chứ?" Nam Hoa Cẩn tiếp tục phân tích nói.
"Tôi có tật giật mình lúc nào? Anh đúng là đổi trắng thay đen! Rõ rang là ngụy biện!" Lương Chân Chân giận đến gương mặt đỏ bừng.
"Được rồi, đừng nóng giận, anh nhường cho em được không?" Đằng Cận Tư rất thân thiết vỗ lưng của cô, cũng gắp miếng đậu hủ vừa rồi hai người tranh giành vào trong chén cô.
"Ai tức giận? Tôi đang êm đẹp tại sao phải tức giận, lấy ra, tôi không muốn ăn đậu hũ của anh." Lương Chân Chân thở phì phò trả lại đậu hũ vào trong chén của Đằng Cận Tư lần nữa, cô hoàn toàn không có ý thức được giờ phút này trong giọng nói của mình mơ hồ mang theo ý làm nũng.
"Anh thích ăn. . . . . . đậu hủ em gắp cho anh." Đằng Cận Tư rất bình tĩnh bỏ miếng tàu hủ đã nát thành mẩu vụn vào trong miệng, rất là say mê nuốt nó xuống, động tác kia, có hơi gợi tình.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều cười vang, trình độ đối thoại của hai người này thật cao thâm!
Lương Chân Chân xấu hổ đỏ bừng cả khuôn mặt, phồng má tức giận trừng mắt về phía người nào đó, "Anh. . . . . . Không biết xấu hổ!"
"Tôi như thế nào đây? Đây vốn là em gắp cho anh." Đằng Cận Tư rất vô tội hỏi ngược lại.
"Hừ! Tự anh hiểu!" Lương Chân Chân cắn môi không nói thêm gì nữa, không có biện pháp với lưu manh, còn không bằng tiết kiệm hơi sức.
|
Chương 269: Sau khi nai con uống rượu say
Đằng Cận Tư gắp miếng đậu hủ cho cô lần nữa, "Ngoan, thích thì ăn nhiều chút."
"Ai cần anh gắp thức ăn cho tôi! Tự tôi có tay!" Lương Chân Chân có loại kích động muốn đâm nát miếng đậu hủ trong chén ra, tức giận trợn trừng mắt nhìn người đàn ông ngồi ở bên cạnh cô.
"Chị nai con, bớt giận đi ~~ đừng để ý tới bọn đàn ông xấu kia, uống chút canh hạ hoả." Úy Hợp Hợp thân thiếp múc cho cô một chén canh vịt bí đao.
"Khụ. . . . . . Tiểu Hợp Hợp, em không nên vơ đũa cả nắm! Đừng quên người bên cạnh em cũng là đàn ông." Mạc Đông Lăng thâm ý nhìn người bên cạnh cô một cái.
"Đừng kéo tôi vào...tôi không muốn nằm cũng trúng đạn." Thư Nhĩ Hoàng hừ lạnh một tiếng.
"Đúng vậy, không được nói xấu anh Hoàng, anh ấy không giống với bọn anh." Úy Hợp Hợp bắt đầu bao che, điều này làm cho người nào đó cực kỳ vui vẻ, ở dưới bàn đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, yêu thương vuốt ve, trong tròng mắt đen tràn đầy tình cảm dịu dàng ngọt ngào, đương nhiên những động tác nhỏ này không tránh thoát được hoả nhãn kim tinh của những người khác, rối rít chép miệng cảm thán.
Đàn ông thì cũng thôi đi, trong lòng hai cô gái khác cũng xúc động, phụ nữ mà, nhìn người khác hạnh phúc có đôi có cặp, trong lòng nhất định sẽ liên tưởng đến mình, hơn nữa người đàn ông ngồi bên cạnh cũng có quan hệ mập mờ với mình, mọi cử động sẽ kiềm chế tim của các cô.
"Hai người có thể chú ý một chút không? Cố ý kích thích những người đàn ông độc thân như chúng tôi đây, thật là quá đáng." Nam Hoa Cẩn thong thả vênh váo uống một ngụm rượu, mắt xanh liếc nhìn hai người bọn họ.
"Vừa đúng dịp hôm nay mọi người có mặt đông đủ, tôi muốn tuyên bố một chuyện." Thư Nhĩ Hoàng không để ý tới lời nói mỉa mai của anh ta, chỉ thâm tình nhìn Hợp bảo bảo của anh, "Chúng tôi chuẩn bị kết hôn vào mùng tám tháng sau."
Mặc dù trong lòng mọi người đều biết rõ tình yêu của hai người bọn họ, kết hôn chỉ là chuyện sớm hay muộn, nhưng bây giờ nghe thấy, vẫn cảm thấy hơi hâm mộ, người có tình thành đôi, tất nhiên là một giai thoại tốt đẹp.
"Chị nai con, Giai Ny, em muốn hai chị làm phụ dâu của em, đến lúc đó nhất định phải tới!" Trên mặt Uý Hợp Hợp tràn đầy thẹn thùng và hạnh phúc.
"Ừ, nhất định." Lương Chân Chân và Tiết Giai Ny đồng thời gật đầu đồng ý, trong lòng đều đang cảm khái bạn bè bên cạnh từng người từng người đều đã kết hôn, mà họ vẫn dậm chân tại chỗ, khó tránh khỏi có chút thương cảm.
Úy Hợp Hợp là một cô gái tinh tế, chưa bao giờ chỉ nghĩ tới mình mà coi thường cảm nhận của người khác, đối với chuyện tình cảm của Lương Chân Chân và Đằng Cận Tư, cô cũng hơi mê mang, rõ ràng hai người rất yêu nhau, hơn nữa lần trước cảnh tượng Đằng đại ca cầu hôn và giải thích với chị nai con đều làm cho người khác rất cảm động, rõ ràng cũng rất hoàn mỹ, nhưng cuối cùng chị nai con bỏ chạy, cho tới bây giờ hai người còn chưa chính thức hòa thuận. Có lẽ, đúng như anh Hoàng nói vậy, tình yêu của mỗi người đều không giống nhau, tốt, xấu, hạnh phúc, khổ sở, người khác đều không thể phán xét, cũng không lý giải được, chỉ có người trong cuộc rõ ràng nhất.
"Chị nai con, thật ra thì, em cảm thấy. . . . . . chị và Đằng đại ca rất xứng đôi, nếu hai người không kết hôn chắc chắn em sẽ khóc." Úy Hợp Hợp chu cái miệng nhỏ nhắn tội nghiệp nói.
Lương Chân Chân bị cô nói đến dở khóc dở cười, giận lườm cô một cái, chẳng lẽ cô gái nhỏ cũng đã bị tên khốn Đằng Cận Tư kia thu mua, "Nói lung tung cái gì vậy."
Có nhiều người ủng hộ như vậy, lòng tin của Đằng Cận Tư lại tăng lên gấp đôi, trong lòng suy nghĩ phải làm sao mới có thể làm cho nai con ở lại tối nay, Lê tử và Tam đệ Tứ đệ cũng đề nghị tối nay anh lừa gạt nai con lên giưởng, cứ như vậy, chuyện sẽ dễ hơn rất nhiều, trước kia không dám làm như vậy là vì lo lắng nai con không thương mình, nhưng mấy lần tiếp xúc, anh phát hiện trong lòng nai con vẫn có mình, chỉ là cô không muốn thừa nhận thôi, hơn nữa vì đứa con đã mất, trong lòng cô vẫn còn oán hận mình, không muốn tháo gỡ cái nút thắt đó, vẫn như đà điểu trốn tránh tình cảm đối với mình, cho dù anh tiến công thế nào, đều sẽ bị cô bắn trở về, không có chút tiến triển nào, hôm nay, anh chỉ có thể sử dụng một đòn sát thủ cuối cùng, mặc dù hơi hèn hạ, nhưng chỉ cần ôm được người đẹp về, tiểu nhân (*) một lần cũng không sao.
(*)tiểu nhân: kẻ ti tiện bỉ ổi
"Nào, tất cả mọi người cùng nhau nâng ly chúc mừng, chúc Thư Nhĩ Hoàng tiên sinh và Uý Hợp Hợp tiểu thư hạnh phúc mỹ mãn, đầu bạc răng long." Quan Hạo Lê dẫn đầu nâng ly lên, nói sang chuyện khác.
"Khó trách anh họ Quan, nói chuyện như quan chức (*), chúc người khác đồng thời cũng nhân tiện sớm giải quyết chuyện lớn của mình đi, chúng tôi cũng đều chờ uống rượu mừng, nháo tân hôn!" Nam Cung Thần nháy mắt ra hiệu chế nhạo nói.
(*) Ở đây ý của Nam Cung Thần là Quan Hạo Lê đi lo chuyện thiên hạ
Tiết Giai Ny đỏ mặt, hạ mí mắt âm thầm nguyền rủa cái tên bảo mẫu ba chân Nam Cung Thần này! Không nói câu nào thì chết à! Thật là quá đáng ghét! Không có việc gì chạy tới chèn ép bọn họ làm gì?
"Thằng nhóc cậu tưởng bản thân có thể thoát được ngày đó? Đến lúc đó cho cậu khóc." Quan Hạo Lê lạnh lùng liếc anh một cái, bởi vì lời nói của anh ta, Giai Ny cũng xấu hổ.
"Ôi! Thật hiếm thấy, bác sĩ Quan bắt đầu bảo vệ cô dâu của mình !" Nam Cung Thần cười đến đắc chí, sao có thể bỏ qua cơ hội đùa giỡn tốt như vậy?
"Ăn cơm cũng không ngăn được cái miệng của anh!" Tiết Giai Ny cắn răng nghiến lợi liếc mắt nhìn người đàn ông lắm mồm ở bên cạnh.
"Được rồi, khó có dịp mọi người đông đủ, uống rượu, tối nay phải uống say mới được về, nhất là cô dâu và chú rể của chúng ta, nói trước tối nay bọn tôi muốn nháo động phòng (*) đấy!" Nam Hoa Cẩn chớp đôi mắt xanh lưu ly, hình như có thâm ý khác.
(*)nháo động phòng: quậy phá trong đêm tân hôn của cô dâu và chú rể
Lời này vừa nói ra, những người khác lập tức ồn ào lên, hết người này đến người khác nâng ly lên mời rượu Thư Nhĩ Hoàng và Uý Hợp Hợp, huyên náo rất vui vẻ, Thư Nhĩ Hoàng uống không ít rượu giúp bà xã, uống say đến đứng không vững, bưng ly rượu lên ra sức gọi Lương Chân Chân là chị dâu nhỏ, nhất định muốn uống rượu với cô.
Úy Hợp hợp muốn ngăn cản cũng không kịp, tối nay Đằng Cận Tư cũng uống không ít, bởi vì nguyên nhân anh không uống nhiều được, mọi người cũng không tiếp tục chuốc anh, hơn nữa cũng biết sau khi anh say rượu sẽ biến thành một bộ dáng khác, ách. . . . . . Sẽ ảnh hưởng đến mọi việc.
Cho nên, trong lòng ngầm thừa nhận không cho anh uống nhiều.
Lương Chân Chân không hiểu tối nay mọi người làm sao, uống nhiều như vậy làm gì? Làm như sinh ly tử biệt, anh mời tôi...tôi mời anh, huyên náo vô cùng vui vẻ, còn có người bên cạnh cô, một ly rượu trắng đầy, cứ uống hết một hơi như vậy? Anh làm như đó là nước lọc vậy! Chỗ chết người nhất chính là ông xã của Hợp Hợp, không có việc gì mời mình uống rượu làm chi? Cho tới lúc mọi người đều "tấn công" cô, không có ai cản rượu giúp cô, thật là khổ. Mặc dù mỗi lần chỉ uống một ngụm nhỏ, nhưng nhiều lần, vẫn là rất nhiều, trong cổ họng cay nồng khó chịu, đầu cũng bắt đầu choáng váng, đầu óc không còn khống chế được, trước mắt cô người nào cũng xuất hiện hai hình bóng, thật choáng váng. . . . . .
"Tôi. . . . . . Muốn đi toilet." Cô lảo đảo muốn đứng lên, cơ thể không kiềm chế được loạn quạng, giống như lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Đằng Cận Tư chuẩn bị đưa tay dìu cô, kết quả bị cô đẩy ra, híp mắt hung dữ nói: "Sắc lang! Ai cho anh đụng vào bản cô nương! Lấy bàn tay bẩn thỉu của anh ra, cẩn thận tôi đạp anh bay!" Nói xong thật sự chuẩn bị tung chân đá anh, kết quả thiếu chút nữa té ngã, thật may là Đằng Cận Tư nhanh tay lẹ mắt giữ cô lại, mà cô mê man té vào đúng trong ngực của anh.
"Buông tôi ra! Tôi muốn đi toilet tiểu một chút, không nhịn được!" Cả người Lương Chân Chân mềm nhũn không đứng nổi, siết chặt tay kháng nghị, giọng nói lớn đến lạ kỳ.
"Phốc!" Mạc Đông Lăng nhịn không được bật cười, quả nhiên ánh mắt của đại ca rất tốt, cư nhiên tìm đúng một cô gái giống anh, sau khi uống rượu say thì nói nhiều muốn chết, hơn nữa không giống bình thường, so sánh mà nói, sau khi chị dâu nhỏ uống rượu say chỉ nói chuyện thẳng thắn dã man hơn bình thường một chút, mà đại ca thì hoàn toàn giống như biến thành người khác.
O(╯□╰)o một đôi trời đất tạo nên mà!
Lương Chân Chân liếc nhìn Mạc Đông Lăng đang cười, đưa ngón tay thon dài ra chỉ vào anh ta, "Cười cái gì mà cười? Con người có ba cái gấp anh chưa nghe nói qua sao! Óc heo!"
Lúc này đến phiên Mạc Đông Lăng chảy đầy vạch đen rồi, Nam Hoa Cẩn che miệng ở một bên cười đến vui vẻ, sau khi Lương Chân Chân uống rượu say rất có phong thái của chị dâu, khí thế rất mạnh.
Trong con ngươi đen như mực của Đằng Cận Tư tràn đầy ý cười, nai con say thật đáng yêu, gò má hồng hồng, cái miệng nhỏ nhắn mọng nước cong lên, làm cho anh muốn hôn một cái.
"Được, chúng ta đi toilet. . . . . ." Hai chữ phía sau anh không nói ra miệng, đứng dậy ôm cô ra khỏi cửa phòng.
Đợi sau khi hai người rời đi, bên trong phòng lập tức bộc phát ra một trận cười sang sảng, trong đó Nam Hoa Cẩn và Nam Cung Thần cười đến vui vẻ nhất; sắc mặt của Mạc Đông Lăng rất đen; Quan Hạo Lê và Tiết Giai Ny đều hơi say, ý thức rất mơ hồ; Uý Hợp Hợp rất tỉnh táo, nhưng ông xã của cô thì rất say, thừa dịp cô không để ý liền gặm một cái trên mặt cô, trong miệng còn lẩm bẩm, "Cục cưng, chúng ta đi về phòng."
Úy Hợp Hợp lập tức đưa tay che cái miệng của anh, "Trời ơi! Người anh thúi chết! Nhanh trở về tắm đi!"
"Tiểu Tứ, Nam Cung, tối nay chúng ta ở lại xem náo nhiệt đi." Nam Hoa Cẩn cười đến mập mờ, dường như ba cặp tối nay đều muốn mở trận lớn, thật đúng là hết nói!
"Tam ca, thì ra anh có sở thích này? Có điều, tôi thích tìm người đẹp làm ấm giường hơn, tự mình trải nghiệm càng thích hơn." Mạc Đông Lăng cười mờ ám.
|