Tiểu Thư Cappuccino
|
|
Chương 50: Đã đến lúc ông phải trả giá
Ngồi trên taxi, tròng lòng tôi khá bồn chồn, thậm chí còn run run nữa. Đúng, tôi đang sợ, tôi biết vào giờ phút này, mình không được phép hèn nhát, nhưng cơ thể tôi vẫn không ngừng run lên, nhịp tim đập dồn. Hôm nay cũng là ngày tổ chức lại lễ đính hôn của Hoàng Minh và Thủy Tiên, có thể việc làm này của tôi sẽ gây chuyện lớn cho buổi lễ, nhưng tôi không thể chậm thêm ngày nào nữa. Hoàng Minh, xin lỗi... Đây là công an thành phố Hà Nội, tôi cầm cầm tập tài liệu trên tay, run run bước vào. Đã đến lúc mọi chuyện được đưa ra ánh sáng rồi, ba, con sắp làm được rồi. - “Oái, mấy người là ai? Mấy người làm gì vậy? Bỏ ra, bỏ ra!!” * * * Ay, sao mình mẩy nhức nhối thế này? Mở mắt, tôi thấy quanh mình chỉ có bốn bức tường màu xanh dương, còn tôi đang bị trói ở góc nhà. Huy động toàn bộ chất xám, tôi dự đoán mình đang là nạn nhân của một vụ bắt cóc có tổ chức, ngoài ra không biết thêm gì hơn ==” Tôi chỉ nhớ trước khi ở đây, tôi đang đi tới công an thành phố. Không, tôi đang đứng trước cổng công an thành phố mới đúng, sau đó tôi bị một người dí cái khăn có mùi thơm thơm vào mũi, chỉ kịp nhìn thấy người đó mặc vest và đeo kính râm đen, đằng sau có một chiếc Limousine. Tiếp theo đó thì tôi chẳng biết gì nữa, mở mắt ra thì thấy mình đang như thế này rồi. Không nhầm vào đâu được, vụ bắt cóc này chắc chắn do Vương Trí Long bày ra, chắc ông ta cho người theo dõi tôi nên mới bắt được kịp thời như vậy chứ. Nhịp tim tôi bắt đầu đập nhanh dần, gấp gáp. Toi thật rồi. Lần trước ông ta bắt tôi, làm đủ trò mới được tha về, còn lần này thì chỉ có chết thôi. À đúng rồi, điện thoại của tôi. “cạch” - “Không có sóng đâu mà gọi.” - “Kim Chi?” - “Phải. Ngạc nhiên lắm đúng không? Diệp, còn đứng ngoài đó làm gì nữa?” Cả Ngọc Diệp nữa? Hóa ra đây là trò của hai chị em nhà Kim Chi Ngọc Diệp. Tôi vô cùng tức giận, đứng phắt lên dù đôi chân đang tê dại. Chi đẩy dúi tôi xuống sàn, tím cả gối, tôi không thốt lên lời nào, chỉ cắn chặt môi vì đau. Kim Chi nhếch mép cười khinh khỉnh, tôi ghét điệu cười đấy. Còn Diệp thì nhìn tôi chằm chằm, không biếu cảm. Cả hai người họ trông thật đáng sợ. Chính xác thì bây giờ tôi đang run lẩy bẩy, vì vậy tôi sẽ không mở miệng ra nói bất cứ một từ gì, tôi không muốn họ thấy tôi đang run sợ, mặc dù sự thật là như thế. - “Sao, có vẻ như mày đã đoán trước được tình huống này rồi thì phải, bình tĩnh ghê.” - Kim Chi từ từ bước đến trước mặt tôi, ngón tay ngoe nguẩy sợi tóc vàng hoe. - “Sao không nói gì vậy “An công chúa”? Mày bị đứt lưỡi rồi à?” - “...” - “Vẫn không chịu nói hả? Để xem mày lì được đến bao giờ.” - “A.” Vừa nói dứt câu, Kim Chi giật tóc, ghì đầu tôi vào tường. Còn Diệp, nãy giờ cứ đứng nhìn tôi chẳng nói năng gì, mặt lạnh tanh. - “Bây giờ thì mày có chịu nói không?” - “...” - “Mày... Mày nghĩ mày là ai mà tao hỏi không chịu nói? Cho mày chết này, chết đi, chết đi.” Mỗi một từ “chết”, Chi lại dúi đầu tôi vào bức tường phía sau, đau ê ẩm. Tôi không thể kháng cự vì đang bị trói, chỉ tiếp tục cắn môi chịu đau, cắn đến chảy cả máu. Kim Chi tức giận, giật lấy chiếc galaxy của tôi, ném bốp vào tường. Không! Đó là quà sinh nhật của cá sấu tặng tôi mà, sao cậu dám! Ngay cả lúc gia đình đang gặp khó khăn tôi cũng không bán nó, thế mà cậu dám ném như vậy à? Tôi căm phẫn nhìn Kim Chi, cái nhìn sắc nhất có thể, tôi chỉ muốn lao đến túm tóc tạt tai tát tới tấp nó, rất tiếc là không thể. Thấy tôi có chút phản ứng, Kim Chi tỏ ra khoái chí lắm, lấy cái ghế ngồi vắt chân vênh mặt nhìn tôi. Cứ nhìn đi, nếu thoát được khỏi đây, đợi xem tao sẽ làm gì mày! Diệp dã thay đổi hướng nhìn, bước đến chỗ cái galaxy đã bị nứt màn hình, nhặt lên và xoay xoay ngắm nghía. Rất nhanh, chiếc galaxy bay với vận tốc cao về phía đầu tôi, cũng may tôi phản xạ nhanh cúi xuống nên nó chỉ đập vào vai tôi, rất đau nhưng còn hơn là vào đầu. - “Hai con quỷ!” - “Ô, cũng biết nói rồi cơ à?” - “Những hạng người như chúng mày không xứng để nói chuyện với tao.” - “Nhưng cuối cùng mày cũng nói rồi đấy thôi. Là không xứng, hay là mày không dám. Đừng tưởng tao không nhận ra cái giọng run run của mày, dù mày có cố gào to lên.” - “Dù bọn mày có bắt tao, thì Hoàng Minh và Việt Anh cũng không bao giờ yêu loại người như chúng mày đâu!” - “Con ranh này, tao cho mày chết!” “Chát chát!” - “Chị, không việc gì phải tự mình làm việc này cả, cứ để nó cho bọn chúng.” Sau câu nói đó, sáu, bảy đứa con gái khác đi vào căn phòng, mặt đứa nào cũng nhâng nháo cười khẩy. Được lệnh của Kim Chi Ngọc Diệp, bọn chúng túm tụm vào đánh tôi, giằng giật tơi tả. Và tất nhiên tôi không thể chống cự lại chúng khi người mình bị trói thế này, một người còn không nổi huống chi là bảy người. Kim Chi ngồi trên ghế cười khanh khách, còn Diệp vẫn thế, không biểu cảm, chăm chăm nhìn tôi, không ngờ con em còn nguy hiểm hơn con chị, tôi đã đánh giá quá thấp về hai chị em này rồi. Những cái bạt tai, đấm, đá liên tục xô đến người tôi đau đớn, khắp người tôi bầm dập và chảy máu, áo quần rách rưới thảm hại. Hoàng Minh, tôi đau quá, cứu tôi với... Hình ảnh xung quanh tôi bắt đầu mờ nhạt đi, tôi hoa mắt và không nhìn rõ mọi thứ nữa. Một chậu nước lạnh ngay lập tức được tạt thẳng vào mặt tôi, vừa lạnh, vừa đau. - “Tao không cho mày xỉu, mày phải tỉnh táo để tiếp tục chơi với tao chứ, tiểu thư?” - “...” - “Không nói được gì nữa à? Đừng có thở dốc làm bộ đau đớn như thế, tao biết mày còn chịu được mà, tao còn nhiều trò lắm.” - “...” - “Tao bảo mày không được ngất cơ mà con kia!” Lại một chậu nước lạnh. Tôi không chịu được nữa, chắc tôi sẽ chết ở đây rồi. - “Chị, đến rồi kìa.” Trước khi hai mi mắt sụp xuống, tôi vẫn kịp nhìn thấy một người, tôi nhận ra đó là ai. * * * Thơm quá, chính xác thì đây là mùi cà phê espresso, chính xác hơn là mùi mocha. Hắn bước vào, mỉm cười với tôi. Là hắn, hắn đây rồi, cá sấu đáng ghét của tôi đây rồi! - “Hoàng Minh!!” - Tôi òa khóc, nhào đến bên cá sấu - “Cá sấu, cậu đây rồi, sao cậu đến trễ vậy? Tôi sợ lắm.” - “Không sao nữa, có tôi ở đây rồi, đừng sợ.” - “Hoàng Minh...” Tôi ghì chật thân hình to lớn của cá sấu. Nhưng sao càng ôm chặt, hắn càng nhỏ lại, nhỏ lại, rồi không thấy đâu nữa. Hoàng Minh, cậu đâu rồi? Hoàng Minh? HOÀNG MINH!! - “An, tỉnh lại đi An, cậu không sao chứ? An!” Tôi mở mắt. Hóa ra vừa rồi chỉ là một giấc mơ, không có Hoàng Minh nào ở đây cả. Giờ cậu ấy đã là chồng tương lai của người khác rồi, sao còn đến đây cứu tôi được chứ. - “Cậu ổn chứ?” Tôi bắt đầu để ý đến người bên cạnh mình, là cậu ấy. Đúng rồi, hồi nãy trước khi ngất đi, tôi đã nhìn thấy cậu ấy ở cửa. - “Tiên, sao cậu cũng bị bắt vào đấy?” - “Ừ.” - “Bộ đồ này... Cậu bị Kim Chi bắt cóc từ lễ đính hôn đúng không?” - “Ừ. Trên đường đến khách sạn, tớ bị bắt tới đây. Người của Kim Chi đưa tớ vào căn phòng này, tớ đã nhìn thấy cậu bị ngất đi.” - “Vậy lễ đính hôn...” - “Lại không thành. Chắc tớ và Minh không có duyên rồi.” - “Mà...” - “Mà...” - “Cậu nói trước đi.” - “Lúc ngất đi, cậu gọi tên Minh nhiều lắm, cậu còn cười, còn khóc, còn kêu gào nữa.” - “Tớ...” - “Cậu yêu Minh lắm đúng không?” - “Tiên, tớ...” - “Tớ biết mà, cậu đừng phủ nhận nữa. Tớ biết cậu yêu Minh, Minh cũng vậy. Biết thế mà tớ vẫn cứ cố chấp níu lại Minh, và tất nhiên là vẫn không được. Xin lỗi đã làm cậu buồn trong thời gian qua.” - “Không, Tiên, cậu và cá s... Cậu và Hoàng minh mới đúng là một cặp, hai người tương xứng với nhau về mọi mặt, còn tớ thì không...” - “Thôi đừng nói nữa... Trên người cậu nhiều vết thương quá. Bọn Kim Chi ác thật.” Nhắc mới nhớ là tôi đang mình đầy thương tích, đau ê ẩm, lại thêm lúc nãy bị tạt nước lạnh nên trán tôi còn hơi nóng nóng nữa, chắc tôi bị cảm lạnh rồi. Bây giờ trông tôi thảm hại lắm, áo quần rách te tua, tóc rối bù, mặt và người đầy những vết bầm tím và vết chảy máu do bị đánh, dưới mũi và mép có vệt máu đông. Tôi như vừa bị đày xuống địa ngục vậy. - “Trước đấy nữa, tớ cũng đã từng bị chị em nhà Kim Chi Ngọc Diệp làm hại, nhưng không ngờ họ còn độc ác hơn tớ nghĩ nhiều.” - “Diệp và Chi... họ là hai chị em à?” - “Ừ, cậu chuyển vào sau nên không biết. Họ là hai chị em độc ác và thâm hiểm, là những con cáo xinh đẹp đội lốt người.” - “Thật may là họ không làm gì tớ. Mà bây giờ chúng ta phải làm cách nào để thoát khỏi đây?” - “Tớ đã thử nhắn tin cho hội công chúa, nhưng không gửi được vì không có sóng. Với lại điện thoại của tớ bị bọn nó đập rồi. Chỗ này chắc là vùng sâu vùng xa nên mới không có sóng điện thoại.” - “Ủa, lúc bị bắt tới đây cậu không biết gì à?” - “Biết gì?” - “Chúng ta đang ở trong một ngôi biệt thự ở Tokyo Nhật Bản.” - “NHẬT BẢN?” - “Cậu không hề biết tí gì sao?” - “Không. Lúc bị bắt tới đây, tớ bị đánh thuốc mê, không biết gì cả. Tỉnh dậy đã thấy mình ở trong này rồi.” - “Trời.” - “Vậy là xong rồi. Bị bắt cóc ở Việt Nam còn khó thoát chứ nói gì đến ra nước ngoài. Có chăng là ra được khỏi cái nhà này thì cũng chẳng cách nào về được nước.” - “Đúng thế. Tớ có mang điện thoại nhưng đang ở Nhật nên không gọi về Việt Nam được.” Tiên nắm chặt tay tôi, còn tôi chẩng còn chút sức lực nào để cử động nữa. Hai người nhìn nhau bằng ánh mắt vô vọng. * * * Đêm xuống. Thủy Tiên nằm cạnh tôi ngủ thiếp đi như một công chúa trong bộ váy lộng lẫy của buổi lễ đính hôn, tôi thì thảm hại về mọi mặt, chúng tôi nằm cạnh nhau như một bức tranh phản diện vậy. Tiên đã ngủ say, còn tôi không tài nào ngủ được. Một phần vì tôi đã ngủ quá nhiều, một phần vì mình mẩy đau nhức không nhắm mắt nổi. Trong thâm tâm tôi hiện ra một khoảng trống tối tăm khó tả mà tôi cứ bị kéo vào. Đầu óc tưởng như trống rỗng nhưng lại đặc kịt, đặc kịt những suy nghĩ, những lời nói, những hình ảnh về Hoàng Minh. Tôi không biết phải gọi tên cảm giác này là gì, nhưng thực sự nó rất khó chịu. Giá như tôi có thể nhắm mắt ngủ ngay bây giờ, để không còn cảm giác gì nữa, dỗ dành mãi mà đôi mắt không chịu nghỉ ngơi, cứ mở thao láo, chắc tôi sẽ thức trắng đêm nay rồi.
|
Chương 51: Tôi có thể làm tất cả vì cậu
- “Dậy, dậy mau!” Người của Kim Chi Ngọc Diệp mở toang cánh cửa phòng, ầm ĩ gọi tôi dậy, Tiên bên cạnh thấy ồn cũng mở mắt. Đã hai ngày nay không có ai bước vào căn phòng này, tôi còn nghĩ bọn chúng sẽ để hai chúng tôi chết đói chết khát trong này cơ. Cả hai đều đã quá mệt mỏi, kiệt quệ. - “Đi, nhanh.” - “Đi đâu?” - “Mày định đưa An đi đâu.” - “Hỏi nhiều, đi!” - “Tiên.” - “AN!!” * * * - “Chào, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Cánh cửa mở ra, trước mặt tôi là một người đàn ông khệ nệ ngồi trên chiếc ghế bành quý tốc. Phải, đó là Vương Trí Long. Vương Trí Long? - “Là ông?” - “Đúng vậy, là ta. Ngạc nhiên lắm à?” - “...” - “Thật tốt là cô đã gây thù chuốc oán với hai thiên kim tiểu thư nhà họ Nguyễn nên tôi chẳng mất tí công sức nào để bắt được cô. Kim Chi, Ngọc Diệp, làm rất tốt.” - “Không có gì, chủ tịch.” - “Vậy là ông đã liên kết với hai người này để bắt và hành hạ tôi?” - “Yes. Ta giao cho họ căn biệt thự này cùng một số vệ sĩ, còn cô cho họ toàn quyền xử lí.” - “Thế còn Thủy Tien, sao ông lại bắt cậu ấy?” - “Thủy Tiên?” - “Vũ Hoài An, mày ngậm mồm vào được rồi đấy.” - “Im, để cô ta nói tiếp.” - “Chẳng phải ông hợp tác với hai chị em Kim Chi Ngọc Diệp sao? Thủy Tiên bị họ bắt mà ông không biết gì à?” - “Kim Chi! Chuyện này là thế nào?” - “Chủ tịch, nó... nó nói dối đấy. Cháu không có bắt Thủy Tiên.” - “Tôi không nói dối!” - “Mày nói dối!” - “Nhưng ta trông... con bé Hoài An có vẻ thật thà hơn cô đấy, tiểu thư à.” - “Không, chủ tịch, nó nói láo.” - “Ai nói láo giờ sẽ biết ngay thôi. Tuấn, mở camera tất cả các phòng lên.” Chiếc TV to sụ hiện lên hình quay của mấy chục chiếc camera trong căn biệt thự. Sao vậy, tất cả các phòng đều trống, không có người. Kim Chi đã làm gì rồi? - “Đấy chủ tịch thấy chưa, rõ ràng nó nói dối, cháu đã bảo rồi mà. Nó chỉ trưng ra cái mặt ngây thơ để lừa người thôi.” - “Khoan đã, phóng to hình của căn phòng kia.” Ở góc hình có thứ gì đó trắng trắng, thỉnh thoảng còn ngọ ngoe nữa. Đúng rồi, đó là cái váy của Tiên, cậu ấy ngồi sát vách tường nên bị khuất camera. - “Đó chính là Thủy Tiên.” - “Làm gì có ai? Mày đừng nói nhảm nữa.” - “Vào căn phòng đó!” Một lúc sau, cánh cửa lại mở ra, Thủy Tiên đã được cởi trói và dẫn vào đây, mặt Kim Chi tái nhợt. - “An? An!! Cậu đây rồi. Họ không làm gì cậu chứ?” - “Không, tớ không bị làm sao.” - “Ủa chú Long? Chú... Đừng bảo là...” - “Nguyễn Kim Chi! Sao Thủy Tiên lại ở đây? Tôi bảo cô bắt con nhỏ này chứ có bảo cô bắt con dâu tương lai của tôi đâu?” - “Chủ tịch, cháu...” - “Cô dám làm trái lệnh tôi, cô cũng gan quá a?” - “Chủ tịch, cháu xin lỗi, cháu xin lỗi.” - “Cô biết hai đứa đính hôn mà dám bắt Thủy Tiên đến đây chịu khổ à, cô muốn phá tôi!” - “Không không, chủ tịch, không phải thế, cháu... không phải cháu muốn phá chủ tịch...” - Đủ rồi, cô cút ra cho tôi. Để tôi thấy mặt cô, cô sẽ chết!” - “Chủ tịch...” - “Còn không mau đi?” “Rầm!!” - Cánh cửa bật mở. - “AN!!” - “Minh, Hà Anh, sao hai đứa tìm đến được đây?” Tôi có nhìn nhầm không vậy? Trước mặt tôi là Hoàng Minh và Hà Anh. Tôi lại nhìn thấy Hoàng Minh rồi. Là thật hay là mơ đây? Phải nhéo má xem tôi có đang nằm mơ không. Không được! Nếu có thật là đang nằm mơ thì nhéo má xong, tôi sẽ tỉnh dậy, sẽ không được nhìn thấy hắn nữa. Tôi đang rất hoang mang, Hoàng Minh trước mặt tôi có phải là thật không? Tôi muốn chạy đến, ôm chặt hắn, nhưng chỉ sợ càng ôm chặt càng biến mất, giống như trong giấc mơ của tôi. Hoàng Minh, xin cậu, đừng biến mất. Hà Anh và Hoàng Minh chạy nhanh đến chỗ tôi, nhưng bị cản lại. Hai người họ nhìn tôi ánh mắt xót xa. - “Hai đứa theo dõi ta à? Hay điều tra từ ai? Đám vệ sĩ của ta?” - “Chú nghĩ trên đời chỉ có mình chú thông minh thôi à?” - “Xin lỗi chủ tịch, chúng tôi đã cố ngăn họ lại nhưng không được.” - “Lũ vô dụng.” - “Đừng mắng họ, là bọn tôi bắt họ làm vậy thôi.” - “Chú, thả Hoài An ra.” - “Nếu thả nó ra, ta sẽ vào tù.” - “Không, chú sẽ không vào tù. Thả An ra đi, chú.” - “Không nói nhiều nữa. Mấy người, bắt hai đứa nó lại, nhốt mỗi đứa vào một phòng. Hà Anh, chú sẽ gọi cho bố cháu.” - “Bỏ ra. Chú, cháu không đi. Chú phải thả Hoài An ra!” - “Vương Trí Long, ông đã thỏa thuận với tôi những gì mà lại làm như vậy? Ông chưa biết tôi có thể làm những điều kinh khủng đâu đúng không?” - “Ta đã hứa, nhưng đấy là trong điều kiện con bé này không gây tổn hại gì đến ta nữa. Nhưng con nhìn đi, nó còn định tố cáo ta nữa đấy, làm sao ta có thể bỏ qua được?” - “Tôi sẽ hủy hôn ước.” - “Đừng có giở giọng đấy ra với ta. Hiện giờ con bé này đang ở trong tay ta, nếu con hủy hôn ước, nó sẽ chết.” - “Chú Long. Cháu... cháu không muốn tiếp tục hôn ước nữa. Vì thế dù chú có giết Hoài An, cháu cũng sẽ không làm lễ đính hôn với Minh nữa.” - “Thủy Tiên, cháu có biết mình đang nói gì không?” - “Cháu biết. Chú, tha cho An đi.” - “Không được!” - “Bố...” - “Cái gì?” - “Bố...” - “Minh, con vừa gọi ta là...” - “Bố! Con xin bố. Thả Hoài An ra.” Cả gian phòng đông cứng lại trước hành động của Hoàng Minh. Hoàng Minh lần đầu tiên gọi ông ta là bố, xưng con. Hơn thế nữa, hắn còn quỳ xuống, xin tha cho tôi. Bỏ hết tự trọng của một thằng con trai, Hoàng Minh cầu xin cho tôi. Đúng, hắn đang cầu xin, một việc gần như không có khả năng xảy ra trên vũ trụ này, Hoàng Minh đang cầu xin một người. - “Minh, con đứng lên cho ta! Chỉ vì một đứa con gái mà con có thể làm bất cứ chuyện gì à? Sao con hèn kém vậy?” - “Đúng, con hèn kém. Bố hãy thả An ra đi. Cầu xin bố.” - “Con... Con có biết con đang làm ta nổi giận không?” - “Con biết.” - “Hừ. Bắt bốn đứa chúng nó lại, mỗi đứa một phòng!” - “Vâng, chủ tịch.” Chúng tôi được đưa lên tầng hai của căn biệt thự, mỗi đứa ở một phòng. Tôi và Hoàng Minh ở hai phòng cạnh nhau, Tiên và Hà Anh ở hai phòng cạnh nhau đối diện hai phòng tôi và Minh. Căn phòng này có vẻ khả quan hơn căn phòng mấy hôm trước tôi bị nhốt vì có đầy đủ giường, tủ, TV,... nhưng chúng chẳng có tích sự gì trong trường hợp này cả. - “Hoài An.” ? Tiếng gì vậy? - “Này, có nghe thấy tôi nói không đấy?” - “Hoàng Minh?” - “Ừ, ngồi gần vào bức tường giáp với phòng tôi đi.” Tôi liền làm theo, ngồi sát vào bức tường giáp với phòng của cá sấu, áp tai lên tường để hắn khỏi phải nói to. Đã lâu rồi tôi không được nghe tiếng cá sấu đáng ghét nói... - “Cậu đau lắm đúng không? Xin lỗi tôi đã đến muộn.” - “Sao cậu phải xin lỗi chứ. Cậu đâu có trách nhiệm phải cứu tôi.” - “Đừng nói kiểu đấy nữa... Cậu bơ tôi là vì lí do này đúng không, vì bố tôi là người hãm hại ba cậu.” - “Sao cậu...” - “Tôi đã điều tra hết rồi. Hoài An, nghe này, ông ta không liên quan gì đến tôi, cậu đừng vì tư tưởng đó mà lảng tránh tôi. Tôi cấm đấy.” - “Dù sao ông ấy cũng là bố ruột cậu, làm sao cậu có thể nhìn người khác làm hại bố ruột mình được.” - “Tôi đã nói rồi, tôi chỉ sợ ông ta làm hại cậu thôi, còn ông ta bị làm sao tôi không quan tâm.” - “Cậu chỉ nói thế thôi, nếu có một ngày ông ta bị làm sao chắc chắn lương tâm cậu vẫn sẽ cắn rứt.” - “Tôi có thể làm tất cả vì cậu.” - “...” - “Thôi ngủ đi, muộn rồi đấy.”
|
Chương 52: Nắm chặt tay tôi
“Ruỳnh ruỳnh!!” - “Vương Trí Long, mau đem người ra đây, không đừng trách bọn tôi.” “Bùm” “Choang” “Ruỳnh. Uỵch uỵch” Hàng loạt âm thanh náo loạn phát ra từ tầng dưới. Tôi nhận ra giọng nói đó, là Duy. Cậu ấy đã tìm được đến đây rồi, bằng cách nào thì tôi không biết. Chỗ này rất nguy hiểm, đây là địa bàn của ông Long, không phải ở Việt Nam, đến đây cứu tôi là quá liều lĩnh. Cửa sổ không mở được, tôi không thể nhìn xuống dưới, nhưng cũng phần nào hình dung ra quang cảnh hiện giờ. Tôi nghe thấy tiếng của đầu vàng, tiếng của Duy, tiếng của đám người vệ sĩ, còn có tiếng của một đám người lạ nào đó, chắc là Duy thuê đến. - “Hoàng Minh, cậu dậy chưa? Cậu nghe thấy gì chứ?” ... - “Hoàng Minh?” ... - “Này, cậu trả lời di chứ?” Gọi mãi không thấy cá sấu trả lời, tôi đâm ra lo lắng, không biết hắn bị làm sao rồi, hay chỉ là ngủ say quá mà không nghe thấy tôi gọi. Tôi muốn gọi sang hai phòng đối diện của Hà Anh và Tiên, nhưng sợ đám vệ sĩ nên thôi. Bây giờ tâm trạng tôi đang như có lửa đốt đây, không biết những người bạn của tôi thế nào rồi, việc này quá nguy hiểm. Lại một lần nữa tôi gây rắc rối cho họ, tôi là một con bé đen đủi, chỉ đem lại phiền toái cho người khác, chỉ giỏi làm người khác lo lắng, tôi là một đứa vô dụng, vô dụng! - “Đi thôi.” - “Mấy người lại định đưa tôi đi đâu? Cầu xin mấy người, thả tôi ra.” [Đại sảnh] - “Ồ, đây có phải là người thừa kế khu nghỉ dưỡng Gem nổi tiếng đó không? Còn đây là thiếu gia của tập đoàn giải trí Dreamy đây mà. Sao lại lặn lội sang Nhật để gặp tôi thế này, hân hạnh, hận hạnh.” - “Này ông già, đừng diễn trò nữa, mau đưa người ra đây, đỡ phải đánh nhau, mệt lắm.” - “Người nào?” - “Hoài An, Hoàng Minh, Hà Anh. Ông đã bắt họ.” - “Hoài An à? Là ai thế, ta không biết. Còn Minh và Hà Anh là con trai và cháu gái ta, bắt chúng nó làm gì?” - “Ông già có vẻ thích giả nai nhỉ?” - “Tôi không phải người kiên nhẫn đâu.” - “Không kiên nhẫn thì cậu làm được gì hả cậu bé? Nên nhớ các cậu vẫn chỉ là những đứa nhóc 17 tuổi vắt mũi chưa sạch, làm được gì chứ? Đúng là ngựa non háu đá.” - “Bọn tôi làm được gì ông biết à?” - “Không biết, nhưng ta có khả năng kiểm soát nó. Đừng tưởng mấy đứa là đại thiên kim tiểu thư hay là đại thiếu gia gì đó mà lên mặt ở đây, mấy đứa vẫn còn non lắm, không đấu nổi với ta đâu.” - “Rồi ông sẽ biết bọn tôi làm được những gì.” - “Làm được gì? Với đám vệ sĩ quèn và sức mọn của mấy đứa trẻ con à? Mấy người cũng quên nhanh thật, thằng con quý tử của tập đoàn thời trang Crystal vẫn đang nằm viện mà dám kéo bè kéo lũ đến đây lần nữa à?” - “Lục soát tất cả các phòng!” - “Chặn tất cả người của lũ nhóc này lại!” - “Tất cả đứng im, không được đụng đến họ!” - “Cậu chủ, Vương tiểu thư.” - “Giỏi lắm, cũng thoát được rồi cơ à? Không hổ danh là con cháu họ Vương.” - “Minh, Hà Anh, các cậu thoát được rồi, còn An đâu?” - “An? Tôi tưởng các cậu cứu An rồi chứ?” - “Bọn tôi bị nhốt ở các phòng gần nhau, nhưng tối qua trong lúc ngủ, tôi và Hoàng Minh bị đánh thuốc mê và bị đưa về Việt Nam. Sáng nay trốn đến đây thì thấy phòng nhốt An mở toang, nghĩ là các cậu cứu được An rồi nên chạy ngay xuống đây.” - “Ha ha ha, ta đã bảo rồi mà. Lũ ranh con mấy người làm sao đấu nổi ta.” - “Ông đưa An đi đâu rồi?” - “Minh, tốt nhất con nên nghe lời ta, ngoan ngoãn làm lễ đính hôn với Thủy Tiên đi, ta sẽ thả con bé ra.” - “Làm sao tin được lời ông? Mau thả An ra, tôi sẽ làm theo lời ông.” - “Làm sao tin được lời con? Mau làm lễ đính hôn, ta sẽ làm theo lời con.” - “Ông...” - “Thế nào?” - “Ông đang ép tôi vào đường cùng đấy. Nghe đây, bắt đầu từ bây giờ tôi sẽ không nghe theo ông, cũng không nể tình cha con nữa! TÌM!!” - “BẮT!” Đấy là tất cả những gì tôi nghe được. Rồi tiếng đánh đấm lại vang lên đến rợn người. Chắc chắn căn phòng tôi đang ngồi đây ở ngay trên phòng khách nên mới nghe rõ được vậy. Có điều tôi không còn sức để kêu nữa, mấy ngày nay tôi không ăn gì, ngay hôm đầu tiên còn bị người của Kim Chi Ngọc Diệp đánh cho tơi tả nữa. Tôi phải ra khỏi đây. Cửa ra vào, cửa sổ, cửa thông gió đều không mở được. Trong phòng cũng không có cái gì có thể làm dụng cụ để đập phá cửa, mà nếu có tôi cũng không mở được. - “Tôi khuyên các cậu nên về đi, đừng gây loạn ở đây nữa, không ích gì đâu.” - “Tất cả đứng im! Chủ tịch Long, ông còn không mau thả người, tôi sẽ bắn!” - “Duy...” - “Ồ, cậu giỏi đấy, cứ bắn chết tôi đi cũng được, nhưng nếu bắn, tôi sẽ bấm cái nút này, căn phòng của con bé Hoài An sẽ nổ tung. Bắn đi!” - “Chú, bỏ cái điều khiển xuống và thả An ra, sẽ không ai phải chết cả.” - “Ta là trẻ con à? Hoàng Nhật Duy, cậu còn không mau bỏ súng xuống? Hay là muốn Hoài An của cậu bị nổ tung vậy?” - “Ông...” - “1, 2...” - “Duy, bỏ súng xuống.” - “3...” “Huỵch” “Bốp” - “Ha ha, ông già, tôi lấy được rồi nhé, ông vẫn còn “non” lắm!” - “Bây giờ ông không còn cái điều khiển nữa rồi, còn không nói Hoài An đang ở đâu?” - “... Được, đi theo ta.” ..... - “Nhìn thấy căn phòng phía cuối hành lang chưa? Con bé đó đang ở trong đấy, vào đi.” - “Ông cũng phải đi cùng chúng tôi.” “Uỵch uỵch!!” - “Việt Anh, cẩn thận!” - “Hầy. Ông già, đừng cố nữa, ông không giật được cái điều khiển đâu.” - “Cậu bé, cậu không thấy sống lưng mình lạnh à? Có cảm nhận được nòng súng của ta đang dí vào lưng cậu không vậy?” - “Thế ông cũng không thấy gáy mình lạnh à chủ tịch Long?” - “Mấy cậu...” - “Ông đừng giở mấy trò mèo ra nữa, đừng làm bọn tôi tức lên.” - “Nói nhanh, HOÀI AN ĐÂU?” - “Cẩn thận cái điều khiển!” “Pằng!” - “Ha ha ha, ta lấy được rồi. Oái! Aaaa.... ...... ....” - “BỐ!!!!!!!!!” - “Chú!!!!!!!!!!” - “Không xong rồi, ông ta rơi xuống lan can!” - “Còn An?” “BÙM!!!” ... - “KHÔNG!!!!!!!!!!!” - “AN!!!!!!!!!!!!” - “Ông ta nhấn cái nút rồi, ông ta không muốn chết một mình.” - “Vào căn phòng kia, nhanh!” - “An!! An!!” - “Mọi thứ đều nổ tung.” - “Không, An, cậu không được chết. KHÔNG!!” - “Tìm An, có thể chỉ là ông ta lừa mình thôi, có thể An bị nhốt trong căn phòng khác. An không thể chết được, không thể!” - “Nhưng nếu chỉ để lừa chúng ta thì cần gì ông ta phải liều mạng lấy cái điều khiển như vậy?” - “Im mồm. Là giả đấy, tất cả chỉ là giả thôi, ông ta lừa mình. Hoài An không thể chết được!” - “Mọi thứ trong phòng đều tan tành, nhưng không thấy An đâu.” - “Mở tủ quần áo ra, tất cả các loại tủ, cả nhà tắm nữa, có thể An trốn trong đó.” - “Việt Anh, mấy cái tủ đều bị nổ rồi, nhà tắm vẫn đang mở.” - “An, cậu ở đâu? Đừng dọa tớ nữa, cậu ở đâu mau ra đi mà!!” - “Chết phải thấy xác, như vậy chắc chắn An chưa chết, đừng vội nản. Mau chia nhau ra các phòng khác tìm.” - “Đi thôi, sang phòng khác.” - “a...” - “Tiếng gì vậy?” - “Tiếng gì?” - “Tôi vừa nghe có tiếng gì đó mà.” - “Tìm!” - “Mọi người, cửa lan can bị mở.” - “An... Không có gì cả. Sao thế được, không lẽ An nhảy ra từ đây?” - “Nhưng làm gì có gì ở dưới?” - “cứu...” - “Đấy! Các cậu có nghe thấy gì không? Là An, là An!” - “An, cậu ở đâu, nói lại lần nữa đi.” - “cứu...” - “An!! Cậu đây rồi! Minh, Duy, An đang lơ lửng ở dàn cây leo ngoài lan can.” - “Trời, sao chúng ta không nhìn thấy?” - “Cái bệ lan can to quá che lấp mất.” - “Mau đưa An lên.” - “Không dễ thế đâu.” - “Lại là hai cậu.” - “Bọn tớ không để các cậu cứu nó đâu. Minh, sao cậu cứ phải đâm đầu vào con vô dụng đấy thế nhỉ? Đến cả bố ruột cậu cũng từ. Nó thì có gì hơn tớ?” - “Tất cả mọi mặt. An hơn hai người ở tất cả mọi mặt.” - “Cái gì?” - “Duy, đưa An lên, để tôi và Việt Anh đối phó với đám vệ sĩ và hai người này.” “Pằng!” - “Duy, chân cậu...” - “Không sao, tôi phải đưa An lên, các cậu tiếp họ đi, cẩn thận dính đạn.” - “Bắt mấy người họ lại, nhưng không được gây thương tích!” - “Không được tới đây!” “Pằng!”
|
- “Việt Anh!! Mấy tên đần độn, đã bảo không được làm thương họ rồi mà!! Việt Anh!!” - “Rầm rầm” “Uỳnh!!” - “Minh, không cho họ tới chỗ lan can!” - “Hoài An, mày tới số rồi.” - “Không!! An!!” - “Minh!! Cậu làm gì vậy? Đưa tay tớ kéo cậu lên, nhanh, bỏ tay nó ra!” - “An, cố lên, nắm chặt tay tôi. Nếu chết, chúng ta sẽ chết chung.” - “Không... b... bỏ... tôi... ra...” - “Minh, bám vào tay tớ đi nhanh lên, nguy hiểm lắm!” - “Kim Chi! Cô cút ngay đi cho tôi!” - “Cậu im mồm, bỏ tôi ra, tôi phải cứu Minh.” - “Chị, lên đi, nếu không chị cũng ngã đấy.” - “Không.” - “Em sẽ bắn Hoài An.” - “Nếu em cậu bắn Hoài An, tôi sẽ buông tay ra, sẽ chết cùng cô ấy.” - “Diệp, không được bắn, em không được bắn. Minh, đừng buông tay, xin cậu.” - “Không được bắn An!! A...” - “VIỆT ANH!! Sao cậu lại làm thế? Sao cậu lại đỡ đạn cho nó?” - “Cút ra.” - “Không, cậu bị thương rồi.” - “CÚT!!” - “Con nhỏ đáng ghét. Tao bắn mày!” - “Aaaaa...” - “MINH! AN!!” - “Không, Minh!!!!!!!!!!!!! Em làm gì vậy? Chị bảo không được bắn cơ mà!” - “Em bắn trượt rồi!” - “Nhưng Minh đã rơi xuống cùng An!” “Ò e ò e ò e...” * * * Đây là đâu? Sao xung quanh trắng toát và lạnh lẽo thế này? Không lẽ tôi... - “An, con.” - “Ba! Mẹ!” - “Đừng tới đây, con phải ở yên đó.” - “Con nhớ ba mẹ quá.” - “Ba mẹ cũng thế, nhưng con phải ở đó, con phải cố lên, con không được tới gần ba mẹ.” - “Ba mẹ, con đau khổ lắm, con muốn được ở cùng cùng ba mẹ.” - “Cậu không được đi đâu hết!” - “Hoàng Minh?” - “Cậu ở yên đấy cho tôi, tôi cấm cậu bước.” - “Sao cậu ở đây? Mà đây là đâu? Không lẽ cậu cũng... Không lẽ chúng ta...” - “Nếu bước qua cái vạch kia, chúng ta sẽ không quay lại được nữa.” - “Thế cứ đứng ở đây sao? Nơi này lạnh lẽo quá, tôi không muốn ở đây đâu, tôi sợ lắm.” - “Đừng sợ, đã có tôi rồi mà, tôi sẽ ở đây với cậu, hai chúng ta cùng cố gắng, nhé?” - “Hoàng Minh, sao cậu cứ mờ dần thế này?” - “Tôi cũng không biết nữa.” - “Đừng, đừng bỏ tôi ở đây một mình.” - “Không, tôi sẽ không bỏ cậu đâu, nắm chặt lấy tay tôi, nắm chặt lấy.” - “Tôi không nắm được.” - “Cố lên An, chúng ta sẽ không sao cả, đừng sợ.” - “Đừng bỏ tôi, Hoàng Minh, tôi sợ lắm, đừng bỏ tôi.” - “An!!” * * * - “An?... An!! Mọi người, An tỉnh rồi, mau lại đây!” - “An, cậu tỉnh thật rồi, cậu biết mọi người lo lắng lắm không? Sao bây giờ mới chịu tỉnh?” - “Mày đáng ghét lắm, mày phải tỉnh sớm hơn chứ.” - “Mày hành hạ bọn tao cả tuần đấy biết không? Đợi khỏe hẳn xem tao trừng trị mày thế nào.” - “M... Minh... Tôi muốn gặp... Hoàng... Minh.” - “Hoàng Minh... cậu ấy vẫn chưa tỉnh.” - “Không. Minh nói cậu ấy sẽ ở bên cạnh tôi, chúng tôi sẽ cùng cố gắng mà.” - “An...” - “Minh... Gọi cậu ta dậy, gọi dậy đi, đừng cho cậu ta ngủ nữa, ngủ thế nhiều rồi.” - “An. Minh vẫn chưa tỉnh. Lúc hai người ngã xuống, Minh ôm trọn lấy người cậu nên bị thương nặng hơn.” - “Cũng may hai người ngã vào bụi cây, nếu không thì...” - “Hoàng Minh sẽ sớm tỉnh lại thôi, đừng lo.” - “Việc của mày bây giờ là tĩnh dưỡng nghỉ ngơi cho tốt nghe chưa!” Hoàng Minh, cậu nói dối. Cậu nói sẽ ở bên cạnh tôi, cậu nói cả hai cùng cố gắng, nhưng sao cậu ở lại đó một mình? Cậu là đồ cá sấu đáng ghét, đồ gian xảo, đồ quỷ quyệt, cậu chỉ giỏi lừa tôi thôi, đến lúc cận kề cái chết cậu vẫn lừa tôi, cậu lừa tôi! Cậu có mau mở mắt ra không thì bảo? Xin cậu, mở mắt ra đi. Tôi hứa, nếu cậu tỉnh dậy, tôi sẽ không mắng cậu đâu, sẽ không truy cứu việc cậu lừa tôi, chỉ cần cậu tỉnh lại thôi, xin cậu đấy. Sao nào, đã chỉ trích cậu, đe dọa cậu, van xin cậu, thế mà cậu vẫn cương quyết không chịu tỉnh dậy đúng không? Ừ đúng rồi, cậu thích làm tôi đau lòng lắm mà, việc này thú vị lắm đúng không? Tỉnh dậy đi, rồi cậu muốn chêu tức tôi thế nào cũng được, đừng bắt tôi đau lòng theo kiểu này, tôi không chịu được đâu. Vẫn chưa dậy hả? Khi cả hai đang lơ lửng ở lan can, cậu nói nếu chết cả hai sẽ cùng chết. Được thôi, nếu cậu không tỉnh lại, tôi sẽ... đi theo cậu. Cá sấu, chờ tôi nhé... - “Hoàng Minh tỉnh rồi!!” 0_o - “Gọi bác sĩ, mọi người tản ra chút nào.” Cá sấu, cá sấu, cậu tỉnh rồi. Sao hôm nay cậu nghe lời vậy? Cảm ơn vì cậu đã tỉnh lại, cảm ơn. - “An, Minh tỉnh rồi đấy.” - “Cho tớ sang đó.” - “Không được, cậu còn yếu, không được ngồi dậy. Ở yên đó đi.” Cá sấu đáng ghét, tôi phải dọa chết cậu mới chịu tỉnh dậy, cậu là đồ độc ác, đồ nhẫn tâm, lúc nào cũng chỉ thích chêu tức tôi. Đã bao giờ tôi nói cho cậu tôi là người không biết giữ lời hứa chưa nhỉ? Cậu cứ yên tâm mà tĩnh dưỡng đi nhé, đợi khỏe lại, cậu sẽ biết tay tôi! - “Sao rồi, sao lại phải dùng sốc tim? Chẳng phải Hoàng Minh tỉnh rồi sao?” - “Ừ, nhưng lúc đó mới tỉnh lơ mơ thôi, chẳng hiểu sao giờ lại phải cấp cứu.” - “Trời.” Oh God, này cá sấu, tôi chỉ nói đùa thôi mà, đừng giận. Tôi sẽ không làm gì đâu, chỉ cần cậu tỉnh lại thôi. Cậu cũng biết là tôi chẳng bao giờ thắng được cậu mà, tôi không có khả năng hành hạ người khác như cậu đâu. Vì thế cậu mau tỉnh lại đi, tôi biết lỗi rồi, cậu đừng giận nữa. Tôi bảo tôi biết lỗi rồi mà. Cá sấu? Oke, tôi sẽ không gọi cậu là cá sấu nữa, cậu là cá đẹp, không “sấu”, được chưa? Hoàng Minh đẹp trai, mau tỉnh dậy đi nào, đừng như vậy mà, tôi sợ lắm. Cậu đang làm tôi sợ đấy, Hoàng Minh... - “May quá, cậu ấy ổn rồi.” - “Ừ, cậu ta rất khỏe mà, không chết được đâu. Vậy là cả An và Minh đều đã ổn, chúng ta chuẩn bị làm tiệc đi là vừa.” ==”
|
Chương 53: Ông hoàng Espresso
- “Vâng thưa quý vị, chúng ta đang ở trong nhưng giây phút gay cấn cuối cùng của cuộc thi Espresso Genius, liệu ai sẽ là ông hoàng, bà hoàng Espresso? Ai sẽ là người được nhận giải thưởng trị giá 200 triệu? Trước khi biết điều này, mời quý vị đến với một số tiết mục giải trí.” Tôi đang ở sàn thi đấu của đấu trường Espresso nổi tiếng trong cuộc thi Espresso Genius. Hôm nay là vòng chung kết, cả tôi, Duy và Hoàng Minh đều lọt vòng này. Chúng tôi vừa hoàn thành phần thi của mình, và chỉ vài phút nữa thôi sẽ biết ai là người chiến thắng. Đến cổ vũ cho chúng tôi tất nhiên không thể thiếu tập đoàn công chúa cùng đại mĩ nam đầu vàng và tập đoàn fan, tiếc là hoàng tử Minh Huy không thể đến đây cổ vũ cho tôi. Hầy, nghĩ lại thấy buồn, có lần cậu ấy bảo sẽ đến cổ vũ tôi trong cuộc thi này, có bùng học cũng phải đi, vậy mà lúc tôi đang hồi hộp chờ kết quả thì Huy lại đang nằm “ngủ” trong bệnh viện. Bác sĩ bảo Huy phải sống thực vật ít nhất mấy năm, bây giờ mới được vài tháng, sẽ phải chờ rất lâu nữa tôi mới được thấy lại nụ cười của Huy, nụ cười thiên thần trong giấc mơ của tôi. - “E hèm, chúng ta trở lại với cuộc thi, đề nghị mọi người trật tự và chú ý lên đây. Trong cuộc thi này này, trong năm người đứng đây sẽ chỉ có một người chiến thắng. Và đó là... Vâng, Vương Hoàng Minh với cà phê Mocha, cậu ấy là ông hoàng Espresso năm nay, một người rất trẻ nhưng đầy tài năng. Mọi người vỗ tay nào.” Đáng ghét đáng ghét!! Cá sấu đáng ghét, học hành pha chế vất vả mười mấy năm trời mà tôi lại không được giải quán quân, còn hắn chỉ học có mấy tháng mà được làm “ông hoàng” cơ. Nhìn cái mặt vênh vênh kìa, ban giám khảo toàn những người mù ẩm thực! Tôi không chịu đâu, cuộc thi thật là vớ vẩn. - “Mời ban giám khảo lên trao giải thưởng trị giá 200 triệu cho Vương Hoàng Minh.” - “Chúc mừng, bạn rất tài giỏi. Thực ra ở đây ai cũng rất tài giỏi, nhưng đây là cuộc thi Espresso, các bạn thường tập trung vào loại espresso sở trường mà chủ quan với các loại espresso khác, chính vì vậy không được điểm tối đa. Còn anh bạn này có thể pha chế các loại espresso một cách hoàn hảo nhất có thể, chứ không riêng gì với sở trường mocha.” - “Bạn rất xứng đáng với giải thưởng này. Chúc mừng.” - “Vâng, ngoài danh hiệu ông hoàng Espresso ra, chúng tôi còn trao một số giải phụ cho bốn thí sinh còn lại, họ đều là những người xuất sắc trong cuộc thi này.” - “Bạn Phạm Hà Vi và Hoàng Nhật Duy được nhận danh hiệu công chúa Latte và hoàng tử Latte. Nguyễn Tuấn Anh với danh hiệu hoàng tử Breve và Vũ Hoài An với danh hiệu công chúa Cappuccino. Với danh hiệu này, mỗi bạn sẽ được nhận giải thưởng trị giá 20 triệu. Chúc mừng các bạn!” Đấy, phải thế chứ, ít ra cũng được tí giải mang về cho bõ công luyện tập. Mà ban tổ chức thiên vị người thắng cuộc quá, giải của quán quân gấp mười lần chúng tôi bao giờ không, ghét thế. - “Công chúa Cappuccino, thực hiện lời hứa đi chứ, đừng bảo cậu không nhớ gì hết nhá?” ==” ... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ......... [2 tuần trước] - “Mới hồi phục thôi mà, cậu vẫn định thi à?” - “Tất nhiên, tôi đã bỏ bao công sức cho cuộc thi này, không thể bỏ cuộc ở phút chót được.” - “Buồn thật, cậu vẫn có ý định giành ngôi quán quân à?” - “Sao? Cậu sợ tôi giành mất đúng không? Tôi là một đối thủ nặng kí mà.” - “Không, tôi chỉ lo cho cậu, thôi, nhỡ đến lúc nhìn thấy tôi chiến thắng, cậu lại tuyệt vọng đâm đầu vào gối mà tự tử mất.” - “Cá Sấu!!! Cậu nghĩ mình là ai mà thắng được tôi? Trong khi tôi được rèn rũa hơn mười năm trời còn cậu mới chỉ tập tễnh vào nghề, đừng kiêu ngạo quá kẻo đến lúc thua không biết dấu mặt vào đâu nhé.” - “Cá không?” - “Cá gì?” - “Nếu tôi thắng trong cuộc thi, cậu sẽ phải hứa với tôi một điều.” - “S... sao tôi phải cá chứ!” - “Hơ hơ, sợ rồi đúng không? Tôi biết cậu không thắng nổi tôi đâu mà.” - “Ai thèm sợ cậu. Cá... Cá thì cá!” - “Ok, nhớ mồm nhé, tôi đã ghi âm rồi, cậu thử khất hứa xem?” - “Này, thế nếu tôi dành quán quân thì sao?” - “Thì ngược lại, tôi sẽ thực hiện một lời hứa với cậu.” - “Thế nếu... cả hai đều trượt thì sao?” - “Thì thôi, coi như hòa, không có vụ cá cược này.” - “Ok!” ... ...... ...... ...... ...... ...... ...... .... Chuyện là thế đấy, cá sấu đã được giải ông hoàng Espresso, vì thế tôi phải thực hiện một lời hứa với hắn. Hầy, chắc lại bày trò bắt tôi làm osin không công, hoặc khủng bố tinh thần tôi, hoặc nhiều trò quái quỷ khác mà tôi không thể đoán ra được, vì cá sấu rất nhiều thủ đoạn chiêu trò, y hệt con chị họ Hà Anh của hắn, hai người này khiến tôi phát rồ! - “Nói đi, tôi phải làm gì?” - “Tạm thời tôi chưa nghĩ ra, đến khi nào nghĩ được, tôi sẽ nói cho nghe, không lâu đâu...” * * * [Bệnh viện] - “Huy, tớ đã thi về rồi đây. Giá mà cậu có thể mở mắt ra nhìn chiếc cup bạc của tớ, danh hiệu công chúa cappuccino thuộc về tớ rồi, tuy không phải là giải quán quân nhưng tớ rất vui. Bây giờ tớ không chỉ là An công chúa, Miss Văn học của thành phố, mà còn là công chúa cappuccino nữa, nhất định ba mẹ tự hào về tớ lắm. Còn cậu, còn không mau tỉnh dậy đi, cậu sẽ cự hãnh diện vì có một người bạn thân kiêm lắm chức công chúa thế này...” Nhận được giải, tôi phi thẳng vào bệnh viện khoe Huy. Trong khi tôi và mọi người đang tíu tít ở phòng Huy thì cá sấu lầm lũi đi vào phòng bệnh đối diện, nơi bố ruột cậu ta nằm im lìm mấy tháng nay, ông ta đã trở thành người thực vật sau cú ngã từ lan can tầng hai. Cá sấu vẫn cái điệu bộ đấy, chỉ lạnh lùng ngồi xuống, tĩnh lặng đến vô tâm. Nhìn thoáng qua thì thấy hắn đang nhìn bố ruột mình một cách vô cảm, nhưng thực chất hắn đang rất đau, tôi nhận ra điều đó trong ánh mắt “thần sầu” của cá sấu, hắn nén nỗi đau xuống tận cùng của trái tim, từ đáy mắt đâm lên những tia nhức nhối. Tôi hiểu, dù căm ghét thế nào, nhưng ông Long vẫn là bố ruột của hắn, không thể rũ bỏ sự thật này. Nhìn thấy bố ruột mình như vậy đau đớn lắm chứ, càng đau đớn hơn khi mẹ ruột đã qua đời, chỉ có hắn đối diện với sự thật khắc nghiệt này. Chắc hắn nghĩ mình cũng có lỗi với ông Long nên quyết định lấy họ Vương làm họ của mình, đồng thời vẫn giữ lại cả họ Hoàng trong tên, vì đó là gia đình ấm áp đã nuôi nấng hắn suốt hơn mười năm trời. Nhìn vậy chứ cá sấu là con người rất tình cảm, có điều người bình thường không thể nhanh chóng nhận ra được đâu, hắn rất giỏi che dấu cảm xúc. Tôi không phải là người sâu sắc, nhưng không biết từ bao khi nào tôi luôn nhận ra được những nét khó hiểu nhất, những biến chuyển nhỏ bé nhất trong tậm trạng Hoàng Minh. Chính tôi cũng rất ngạc nhiên về điều này. - “An, nhanh sang đây, nhanh lên, Huy vừa mới cử động, tớ nhìn thấy rất rõ, ngón tay cậu ấy ngo ngoe.” - “Cái gì? Huy tỉnh rồi? Huy tỉnh rồi!!” Tôi không nghe nhầm đấy chứ? Không đâu, chắc chắn không nhầm. Đây quả là một kì tích, bác sĩ bảo cậu ấy phải sống thực vật ít nhất mấy năm, thế mà mới có gần một năm đã “sống lại” rồi. Cảm ơn trời đất!! - “Huy!!” Không trả lời. Đúng rồi, đầu vàng bảo thấy ngón tay cậu ấy ngo ngoe, chứ đã hẳn là tỉnh đâu. Dù sao như vậy cũng tốt rồi, tốt rồi. - “A... An... An...” ? - “An...” - “Huy? Cậu... cậu tỉnh lại thật rồi? Cậu vừa gọi tên tớ đúng không? Cậu tỉnh lại thật rồi!! Hu ya!!!! ^o^” - “Tớ đã bảo rồi mà, Huy sẽ tỉnh sớm thôi.” - “Trời, Huy tỉnh thật rồi, cậu ấy mở mắt, còn gọi được tên An nữa.” - “Trời ơi mấy đứa này, còn đứng đấy mà à với chả ồ, còn không mau gọi bác sĩ đến kiểm tra đi!” - “Huy “sống” rồi!! Kiểu này chúng ta phải làm tiệc to, chúc mừng Hoàng Minh được giải quán quân ông hoàng Espresso, An và Duy được danh hiệu công chúa hoàng tử Cappuccino và Latte, và đặc biệt nhất là sự kiện Huy tỉnh lại sau bao nhiêu tháng làm cây trong bệnh viện!!” - “Ok, mai luôn đi, cho nóng.” - “Không được, phải đợi khi nào Huy đứng dậy đi lại chạy nhảy ăn uống được mới mở tiệc chứ.” - “Nếu hồi phục nhanh thì tuần sau nhé.” - “Đồ con rùa lúc nào cũng chỉ thích ăn uống chơi bời, chẳng lo học hành gì cả.” - “Đã bảo cậu đừng có gọi tôi là rùa rồi cơ mà!!!” - “Lại bắt đầu rồi đấy. Thôi con xin hai thánh, hai thánh ngồi trật tự cho con nhờ, đau đầu lắm rồi.” - “Mày làm gì mà đau đầu?” - “Nhiều bồ quá đau đầu.” - “Ha ha chết chưa. Ai bảo số đào hoa.” - “Mày cười tao á? Mày xem lại mày đi. Nào thì Huy, Việt Anh, Hoàng Minh, Duy, còn chưa kể mấy trăm fan boy của mày ở trong và ngoài trường nữa. Giờ Huy đã tỉnh lại rồi đấy, mày phải quyết định đi, chọn chàng nào? - “... C... Chọn... chọn cái gì mà chọn? Mày chỉ vớ vẩn.” - “Thế mày định để cho bốn hoàng tử trường mình chờ đến già đấy à? Phải quyết định đi để người ta còn biết đường mà tìm đối tượng mới chứ! Mày không thể tham lam giữ cả bốn người cho mình được, như thế là xấu tính.” - “Tao tham lam bao giờ. Mày toàn nói linh tinh, không nói chuyện với mày nữa. Tao... đi ăn chè.” - “Uầy, đi với!!” - “Này con kia, đừng có đánh trống lảng, mày phải chọn ra một người đi chứ. Tao thấy thằng em trai tao cũng được mà. Người đâu vừa đẹp trai, cá tính, lại tốt bụng. Chọn nó đi.” - “Nhưng Việt Anh siêu dễ thương, siêu hài hước, siêu tốt bụng, tao vote cho Việt Anh.” - “Huy suýt chết vì mày đấy, không nên để cậu ấy buồn nữa.” - “Nhưng mày chơi với Duy bao nhiêu năm, không có tí tình cảm nào với cậu ấy à?” - “Trời ơi trời ơi, chúng mày muốn đầu tao nổ toang ra mới yên hả? Đã biết tao thuộc hàng trí não kém phát triển rồi mà còn tấn công tổng thể thế ai mà đỡ nổi? Trật tự mà hốc đi.” - “Hầy, cái con này!”
|