Tiểu Thư Cappuccino
|
|
Chương 47: Cố lên nhé, Huy!
[Phòng cấp cứu] Đau quá, tôi đau khắp mình mẩy, trên người tôi lằng nhằng dây chuyền nước và băng gạc. Huy, cậu ấy đâu rồi? Cậu ấy có sao không? Cả Duy và đầu vàng nữa. Tôi phải đi tìm họ! - “An! Mày làm gì vậy? Không thấy mình đang bị thương à? Nằm im đấy cho tao!” - Trang ngồi bên cạnh tôi từ lúc nào, quát tôi nằm xuống. - “Ủa, sao mày không ở trong phòng nghỉ ngơi, sang đây làm gì?” - “Tao đỡ rồi, chỉ bị xây xát ngoài da thôi, chứ lúc nãy có đánh đấm gì đâu mà phải nằm liệt giường như mấy người kia.” - “Đừng có chủ quan. Thôi tao phải tìm Huy, Duy và Việt Anh.” - “Họ đang ở mấy phòng bên cạnh.” - “Họ có sao không?” - “Việt Anh ổn rồi, không có gì đáng lo ngại. Cậu ta khỏe như voi ý. Duy cũng không có vấn đề gì nặng. Tất cả đều đang truyền nước do kiệt sức.” - “Phù, mày quá. Ơ thế còn Huy? Lúc nãy Huy bị ngất trên đường cấp cứu. Huy sao rồi?” - “... Mày ăn táo không? Tao gọt?” - “Tao hỏi Huy sao rồi?” - “Huy...” - “Tao phải sang phòng Huy.” - “An, mày phải nghỉ ngơi đã.” - “Vậy nói đi, Huy làm sao?” - “Huy bị... bị...” - “Sống thực vật!” - “CÁI GÌ?” - “Hà Anh!!” - “Đằng nào nó chẳng phải biết, không giấu mãi được. An, Huy bị đánh vào điểm yếu ở đầu, bị tụ máu, lại không được đưa đến bệnh viện luôn, nên tình trạng rất nặng nề. Bác sĩ bảo Huy không có khả năng hồi phục, phải sống thực vật ít nhất mấy năm thì may ra mới có kì tích xảy ra.” - “S... sao lại thế được? Không thể thế được!” ... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ......... << - “Mượn thước kẻ nhé ^^” ----- - “CẬU???” - “Là cậu???” - “Ủa, hai đứa biết nhau nhau hả?” - “A, bạn cùng lớp của cháu cô à. Trùng hợp thật.” ----- - “Phì!... Tớ có vở mới này, cầm viết tạm đi” ----- - “Ồ, sao cậu ở đây? Nhà cậu gần đây sao?” - “À… ờ… không… tớ đi ngang qua… đi ngang qua đây thôi mà. À mà nhà tớ cũng… cũng ở gần đây luôn... Tớ đi qua đây thì thấy cậu nên… nên đi tới” - “...” - “Cậu, có muốn… ăn nộm bò khô không?... Aya, tớ khao mà, đi.” - “Ukm, cũng được. Nhưng mà tớ sẽ khao. Coi như màn chào hỏi lính mới luôn ^^” ----- - “Cậu cũng thích cà phê espresso à?” - “Ừ, nhưng thích nhất là cappuccino. Mà sao cậu lại thích americano? Nhìn vừa không đẹp, uống vào lại nhạt nhạt.” - “Tớ thích những thứ đơn giản. Mà nếu thưởng thức kĩ, nó cũng rất ngon đấy chứ ^^” ----- - “Từ nãy giờ mới điểm tâm hai cái kem thôi nhỉ. Nhanh, tớ đưa cậu đi ăn.” - “Ăn phở cuốn trước nhé!” ----- - “Làm gì mà nhìn tớ kinh thế? Có phải người ngoài hành tinh đâu mà lạ. ^^ Thôi, tớ về đây.” - “Ơ…” - “Sao lúc nào gặp cậu ở ngoài đường, cậu cũng trong bộ dạng thê thảm thế nhỉ? ^^” ----- - “Hoàng Minh hôm nay xin nghỉ bị ốm.” - “Ơm… ờ… thế hả?” - “Cậu… sao không? ... Phì... Cậu lúc nào cũng thế ^^” ----- - “A, Hoài An cũng đến đây hả?” - “An chưa biết trượt à? Bám lấy tớ này ^^” ----- - “An này.” - “Ưm?” - “Cậu có thể giữ bí mật chứ?” - “Ờ… chắc là có thể. Sao thế?” - “Được. Vậy tớ kể cho cậu chuyện này... Tớ… đang thích một người.” - “Vậy bạn ấy, là người như thế nào?” - “Cô ấy xinh đẹp, trẻ con, dễ thương. Nhưng mà… đần lắm. Hỏi gì cũng kêu biết mà chẳng làm được cái gì ra hồn. Đã thế lại còn tự cao tự đại. Nói chung là rất… buồn cười ^^” - “Tại vì đần quá nên không biết tớ đang thích cô ấy. Thích nhiều lắm. Chắc là sắp chạm đến mức cao hơn thích rồi. Nhưng mà cô ấy vẫn không chịu nhận ra.” - “Thế sao cậu lại…” - “Giúp tớ. Làm cách nào để cô ấy cũng thích tớ. Được không?” - “Á, sao lại nhờ tớ? Tớ… không biết. Không biết đâu!” - “Đi mà. Tại cậu là con gái, cậu biết con gái thích gì mà.” - “Nhưng mà, tớ phải biết đấy là ai thì mới giúp được chứ.” - “Bí mật. Thế nhé. Cậu nhận lời rồi đấy. Chà, tớ định sẽ nói ra tình cảm của mình vào ngày sinh nhật cô ấy, cậu thấy sao?” ----- - “Cô ấy là bạn gái tôi!” ----- - “Chào cô bé, ta là Bụt đây. Nói ta nghe, vì sao con khóc? Thôi nào, ngẩng mặt lên. Có chuyện gì nói tớ nghe.” - “Ba tớ… mất việc rồi…” - “… Chuyện này… Cậu khóc vì chuyện này à? ... Sao ba cậu lại mất việc?” - “Ba bị oan, nhưng người ta không tin, đã đuổi việc ba, còn bắt ba đền bù thiệt hại nữa.” - “Vậy ba cậu không đủ tiền để đền à?” - “Đủ rồi, nhưng phải bán căn nhà hiện tại đi. Bây giờ tớ sang nhà dì Huệ sống, còn ba thuê một căn hộ nhỏ trong Sài Gòn để làm gì đó không biết.” - “Không sao đâu, rồi ba cậu sẽ lại có việc thôi mà. Đừng lo lắng nữa nhé.” ----- - “Cà phê của quý khách đây. Chúc quý khách ngon miệng ^^ … Ơ… Sao cậu lại ở đây?” - “Tớ bị cấm vào đây hồi nào à?” - “À không, chỉ là tớ hơi bất ngờ thôi mà.” - “Cậu làm việc ở đây à? Trùng hợp thật, hôm nay tớ lại vào đây uống cà phê. Cậu có thể xin chị chủ quán nói chuyện với tớ một lúc được không?” ----- [Cậu thích món quà chứ?] [Ừ, nó đẹp lắm] [An này] [Sao?] [Tớ đang định.. tỏ tình] [Với cái người ngu ngu đần đần lần trước cậu kể ý hả?] [Ừ. Có nên không nhỉ?] [Thì cậu cứ làm đi] [Dù tớ có bày tỏ không thành công thì cô ấy và tớ vẫn sẽ là bạn chứ?] [Tất nhiên rồi, cậu tốt bụng lắm mà, ai dám bỏ cậu được] [Haizz, đến cửa nhà cô ấy rồi, có nên vào không nhỉ?] [Can đảm lên] [Vậy tớ bấm chuông nhé?] [Ừ] ----- - “Huy, tớ tưởng cậu đang đi... tỏ tình cơ mà?” - “Ừ đúng rồi ^^” - “Thế sao còn ở đây?” - “Vì tớ tỏ tình ở đây mà.” - “Bạn gái cậu đâu? Định dẫn đến cho tớ xem mặt à?” - “Ngốc. Là cậu đấy.” - “Người tớ thích là cậu đấy An ạ ^^ tặng cậu bó hoa, đẹp đúng không?” - “Huy, tớ...” - “Cậu đồng ý chứ? Đồng ý cho tớ yêu cậu chứ?” - “Huy, tớ...” - “À. Tớ biết cậu định nói gì rồi, thôi đừng nói không tớ buồn lắm. Cậu cứ nhận lấy bó hoa với hộp chocolate này đi. Là cậu xui tớ tỏ tình đấy nhé, cho nên cậu phải nhận.” ----- - “An, hôm nay trông cậu có vẻ không vui?” - “Hả? Ơ... Không vui gì chứ? Tớ vui lắm mà, vui lắm ^^” - “Bọn tớ đã cố không cho Thủy Tiên đi cùng, nhưng cậu ấy bám riết kinh quá.” - “Sao cậu...” - “Tớ biết cậu cảm thấy thế nào mà. Đừng buồn nhé, còn ba người con trai luôn hướng về cậu, trong đó có cả tớ, nhớ đấy ^^” ----- - “An... tớ... y.. yêu... cậu...” >>
|
- “Tất cả là tại mày đấy.” - “Hà Anh, thôi đi.” - “Nếu mày nghe lời tao, nghe lời Hoàng Minh, thì sự việc đâu có xảy ra như thế này? Tất cả là tại sự ngang bướng ngu ngốc của mày. Mày nên tự kiểm điểm lại mình đi.” - “Tao phải gặp Huy!!” - “An, không được!” - “Gặp bây giờ thì có ích gì, cậu ấy sẽ chỉ nhắm mắt thôi. Thay vào đó mày nên ở đây nếu không muốn nhìn thấy gương mặt xám xịt của bố mẹ Huy.” - “Mày ra ngoài đi Hà Anh.” - “Trang, tao phải đi gặp Huy, tao phải gặp cậu ấy!” - “Không được, mày còn yếu lắm. Ăn chút gì và uống thuốc đi đã. Dù gì thì đi bây giờ cũng chẳng giải quyết được việc gì.” - “Không, tao không muốn ăn. Tao phải gặp Huy.” - “Không được. Mày phải nằm đây ít nhất hết ngày hôm nay mới được đi lại.” Trang kiên quyết không cho tôi ra ngoài, còn Hà Anh hờ hững bước đi. Tôi thực sự rất muốn gặp Huy, ngay bây giờ. Tôi có lỗi rất lớn, Hà Anh nói đúng, tại tôi mà nhiều người bị liên lụy, tại tôi mà Huy phải sống thực vật, đến bây giờ tôi vẫn không tin được vào tai mình là Huy phải sống cuộc sống thực vật. Tôi là một đứa ngu ngốc, một đứa vô dụng, tôi chỉ biết gây phiền phức cho người khác. Đáng lẽ người phải sống thực vật là tôi mới đúng. - “An, mày phải ăn chút gì đi chứ, cả ngày nay mày không uống ngụm nước nào rồi.” - “Đã bảo tao không muốn ăn rồi mà.” - “Không được, mày phải ăn. Mày thế này tao khó xử với dì Huệ lắm.” “RẦM!!” - “Hà Anh, mày làm cái trò gì vậy?” - “Mày nghĩ Huy cứu mày, nhường cuộc sống cho mày, để mày sống một cách tàn tạ thế này à?” - “Hà Anh...” - “Đừng gọi tên tao một cách sáo rỗng như thế. Mày nghĩ mày nhịn ăn thì Huy sẽ tỉnh lại à? Hay mày nghĩ nhịn ăn là một cách sám hối? Bỏ ngay suy nghĩ đó đi. Tao không bảo mày kiểm điểm bản thân bằng cách này.” - “Nhưng tao... tao không muốn ăn.” - “... Bố mẹ Huy vừa về rồi. Ăn hết bát cháo này, tao cho mày sang gặp cậu ấy, và cả Duy với Việt Anh và bọn giặc cái kia nữa.” Nhận được tín hiệu tốt, tôi liền bưng tô cháo lên, vứt thìa sang một bên, húp một hơi hất nhẵn. Cả Hà Anh lẫn Trang đều trố mắt lên nhìn tôi, mặc dù chúng nó biết tôi có cách ăn uống khá là “đặc biệt”, thậm chí có phần man rợ, nhưng lần này chúng nó vẫn hết sức ngạc nhiên trước khả năng của tôi. Đừng nhìn thế chứ, tôi ngại lắm. Và rồi tôi cũng được bước ra khỏi căn phòng bí bách này để bước vào một căn phòng bí bách khác ==” Tôi ghét bệnh viện, vì thế dù ở trong phòng vip hay không vip, tôi cũng cảm thấy rất bí bách, ngột ngạt. Huy, cậu ấy đây rồi, cậu ấy đang nhắm mắt. Tôi muốn gọi tên cậu ấy, gọi cậu ấy dậy, nhưng không dám. Tôi sợ gọi nhưng cậu ấy vẫn không dậy, tốt hơn là cứ để cậu ấy nhắm mắt như vậy, chỉ là ngủ thôi mà, đừng lo. Tự an ủi mình là vậy, nhưng nước mắt tôi vẫn rơi lã chã, rơi cả lên khuôn mặt đẹp trai của Huy nữa. Tôi không kìm được mình mà thốt lên tên cậu ấy. Càng đau lòng khi Huy vẫn không mở mắt ra. Đúng vậy, cậu ấy đã trở thành người thực vật rồi, và tất cả là tại tôi... - “Huy, tớ xin lỗi. Huy, cậu có thể mở mắt ra một chút thôi được không? Giá mà lúc đó cậu không đỡ gậy cho tớ thì mọi chuyện sẽ không như thế này, người phải sống thực vật là tớ, không phải cậu. Cậu là người tốt, chắc chắn cậu sẽ sớm tỉnh lại thôi. Cố lên nhé, Huy...
|
NHÒM TRỘM NHẬT KÍ (4): Đừng khóc, bông hoa nhỏ
Đừng khóc nhé Bông hoa bé nhỏ Mỉm cười thật tươi Như những ngày đầu tiên tớ gặp cậu Dù nhắm mắt Nhưng đôi tai luôn tỉnh táo Nghe ngóng mọi âm thanh nơi cậu Bông hoa nhỏ bé ạ ... Tớ nghe thấy cậu khóc, cậu khóc rất nhiều, cậu khóc vì tớ, lần đầu tiên cậu khóc vì tớ. Tớ vui, nhưng cũng đau lòng lắm. Tớ thích nhìn thấy cậu mỉm cười, trông cậu như bông hoa hướng dương rực rỡ, tỏa sáng. Xin lỗi vì từ nay tớ không thể bảo vệ cho bông hoa hướng dương được nữa rồi. Nhưng đừng lo, vì bên cạnh cậu còn ba người có thể lo lắng, chăm sóc, bảo vệ cho cậu. Đừng buồn nhé, vì tớ đâu có chết. Tớ chỉ là nhắm mắt lại để cảm nhận mọi thứ xung quanh bằng đôi tai và trái tim thôi. Có người nói rằng, biết hy sinh cho người mình yêu là cách yêu cao thượng nhất thế giới này, tớ đã làm được rồi, phải không? Tớ đã biết cách biến tình yêu trở thành thứ cao thượng nhất thế giới. Chỉ tiếc là, giá như tớ gặp cậu sớm hơn, được cùng cậu đi ăn nộm bò khô và bánh tôm nhiều hơn, cùng cậu dạo chơi khắp Hà Nội này một lần nữa... Giá mà trước khi ngất đi, tớ được cùng cậu làm nhiều việc hơn, chỉ cần thế thôi là tớ vui rồi. Đừng tự trách bản thân nữa, cậu cũng đâu có muốn tớ bị như vậy, cũng chẳng có chủ đích nào từ cậu khiến tớ bị thương cả, là tại cây gậy nhằm trúng đầu tớ thôi. Vì thế cậu không có lỗi. Giá mà tớ có thể mở mắt, chỉ cần một phút, để nói cho cậu biết rằng cậu không hề có lỗi trong chuyện này, để cậu không phải khóc và trách móc bản thân nữa. Thế nhưng chuyện kì diệu không có trong cuộc sống bao giờ, tớ không thể mở mắt, không thể nói, vì thế mà nước mắt cậu vẫn cứ rơi trên áo tớ, nóng hổi. Tớ chỉ có thể nằm đây, nhắm mắt cầu nguyện cho cậu thôi khóc và buông hết mọi buồn phiền, trở lại với một Hoài An nhí nhảnh trước kia. Đây là tâm nguyện của tớ đấy, cậu có làm được không? Cậu phải sống thật tốt, thật vui vẻ đấy nhé, và nhớ là tớ vẫn chưa bỏ cuộc đâu. Đến một ngày nào đó, cũng không biết là bao lâu nữa, khi tớ tỉnh lại, nếu như cậu vẫn chưa chọn được người thích hợp cho mình, tớ sẽ tiếp tục theo đuổi cậu. Tớ sẽ cố gắng, cố gắng thật nhiều. Đợi tớ nhé... Đừng khóc nhé Bông hoa bé nhỏ Nước mắt cậu là pha lê quý giá Vì thế đừng tự tiện để nó rơi ra Hãy nhớ là dù nhắm mắt Nhưng tớ vẫn luôn dõi theo cậu Đừng khóc nữa nhé Bông hoa bé nhỏ ...
|
Chương 48: Tiểu Vương đại náo
- “An, mày biết tin gì chưa?” - “Tin gì?” - “Sáng ngày kia, ở khách sạn Victoria sẽ tổ chức lễ đính hôn giữa Hoàng Minh và Thủy Tiên đấy.” - “... thì sao?” - “Sao cái gì nữa, mày định giương mắt nhìn Hoàng Minh bị cướp đi à?” - “Sao lại là “bị cướp”, có phải của tao đâu mà.” - “Thôi đi, tao chẳng đi guốc trong bụng mày ý chứ. Thằng Minh nó yêu mày, mày cũng vậy. Làm sao để nó đi đính hôn với đứa khác được. Tao chỉ muốn mày làm em dâu thôi.” - “Mày nói linh tinh vừa thôi. Tao học bài đây.” - “Mày đừng thế nữa đi, chuyện của Huy đã qua được hai tuần rồi, mà ngày nào mày cũng ủ dột như vậy.” - “Tao cần tập trung để học, đừng léo nhéo nữa tao không học được.” - “Ờ! Mày cứ lo cho việc học của mày đi! Ngày kia lễ đính hôn được tổ chức vào 8 giờ sáng tại khách sạn Victoria, hội trường tầng năm. Thôi, tao về đây cho mày HỌC!” Hà Anh đi về, để lại trong đầu tôi một đám mây đen kịt. Rõ ràng chuyện Hoàng Minh đính hôn với Thủy Tiên chẳng có tí gì liên quan đến tôi, nếu có liên quan thì cũng chỉ liên quan một chút thôi, rằng tôi là bạn hơi hơi thân với Hoàng Minh và Thủy Tiên, ngoài ra chẳng có quan hệ nào khác để quan tâm. Thế nhưng ruột gan tôi đang nóng hết lên rồi, còn tim tôi như bị bóp nghẹt vậy, tôi cảm thấy khó thở, tôi cần uống nước. Một cốc, hai cốc,... tôi uống rất nhiều nước. Người ta uống rượu giải sầu, còn tôi không biết uống rượu nên đành uống nước. Kể ra thì cũng chẳng có sầu mà giải, chẳng có lí do gì để buồn, nhưng tôi cứ thấy ấm ức khó tả. Phải chăng nãy giờ uống nhiều nước quá nên chúng phải ra bớt qua đường mắt? Cái gì quá tải thì phải thải bớt ra, là nguyên lí bình thường thôi mà, chứ khóc lóc gì ở đây đâu. Nhưng mà hình như hơi quá thì phải, hai mắt tôi đã sưng húp lên rồi. Biết thế lúc nãy tôi không uống nhiều nước, để nó không làm mắt tôi sưng lên thế này, không có nước vào thì sẽ không có nước ra. Một tiếng sau, tôi mới ngừng rơi nước mắt, nhưng phải mất cả buổi chiều để hai mắt ếch xẹp lại, tôi chẳng dám ra đường với đôi mắt sưng tướng như vậy. Hầy, cái Hà Anh chỉ được cái giống tôi, đi đâu bỏ đấy, để quên túi gì ở đây rồi. Bên trong là một cái khăn len màu xanh sẫm, chắc nó mua để tặng cho “thằng quái vật” nó đang cưa cẩm. Thôi mang sang nhà trả nó vậy, dù sao tôi cũng cần hít khí trời cho tâm hồn thư thái trở lại. Ây, sao cửa nhà lại mở toang hoang ra thế này, phải gia huấn cho con này một trận vì cái tội đuểnh đoảng. Nhà con này to quá, trông như phủ tổng thống ý, bố làm to có khác. Trong nhà có mấy chị giúp việc đi đi lại lại, chào tôi rồi tiếp tục công việc. Đừng ngạc nhiên vì thỉnh thoảng tôi và tập đoàn công chúa vẫn ghé qua đây quậy tung nhà con này nên đội ngũ giúp việc quen mặt bọn tôi lắm rồi. Cánh cửa phòng nó khép hờ, tôi ghé mắt nhòm vào trong khi nghe thấy một giọng nói mà tôi không muốn nghe tí nào. - “Chú đã bảo rồi, việc này không liên quan đến cháu, đừng nhiều lời nữa.” - “Chú độc ác lắm, sao chú có thế áp đặt mọi chuyện cho Hoàng Minh chứ. Chú đừng có ép cậu ta.” - “Hôn sự là chuyện lớn của đời người, cha mẹ phải là người quyết định cho con cái.” -“Bây giờ không phải thời cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy nữa rồi.” - “Nhưng ta muốn như vậy.” - “Chú chỉ biết áp đặt thôi, chú không quan tâm đến cảm nhận của người khác.” - “Thì cũng là chú muốn cho nó cuộc sống tốt đẹp thôi, có gì xấu à?” - “Kể cả ép cậu ta lấy một người không hề có tình cảm à?” - “Người kinh doanh là phải máu lạnh, phải đặt lợi ích lên đầu. Chú phải tập cho nó cách vô cảm với mọi thứ ngay từ bây giờ.” - “Ờ đúng rồi, huấn luyện cho con giống cha, để sau này trở thành người bỏ mấy đời vợ vì “lợi ích” như chú à?” - “Cháu... Thôi không nói nhiều nữa, chú đã quyết định rồi, bây giờ không thể hủy được.” - “Chú... Cháu xin chú!” 0_o Hà Anh quỳ xuống trước mặt ông Long cầu xin. Tại sao nó phải làm thế chứ! Tại sao? - “Nên nhớ chú là người máu lạnh, mấy trò này vô ích thôi, mau đứng lên đi.” - “Không. Chú bỏ rơi Hoàng Minh bao nhiêu năm, giờ gặp lại con trai mình lại bắt làm cái này, ép làm cái kia, áp đặt mọi chuyện lên cậu ấy. Chú không thấy lương tâm mình lay động à?” - “Chú đã nói rồi, người kinh doanh là người máu lạnh, nhất là kinh doanh lớn như chú. Chú làm thế là muốn tốt cho Minh thôi, chẳng lẽ chú lại muốn đứa con trai duy nhất của minh phải cực khổ?” - “Chính những hành động này của chú đang làm cho Hoàng Minh phải đau khổ đấy. Chú nghĩ như thế tốt à?” - “Đừng có một câu Hoàng Minh, hai câu Hoàng Minh như thế. Ta nói rồi, nó là Vương Minh!” - “Như nhau cả thôi. Thế nói chung là chú có chấp nhận lời cầu xin của cháu không đây?” - “Không.” - “Chú! Từ nhỏ đến lớn cháu chưa phải cầu xin ai bao giờ... Chú hãy suy nghĩ lại đi, đừng tổ chức lễ đính hôn nữa.” - “Ta nói không được là không được!” ... Tôi lại rơi nước mắt rồi. Có lẽ tôi không nên gặp nó lúc này. Đặt túi khăn lên xuống trước cửa, tôi lặng lẽ rời khỏi đây, tôi không muốn nghe thêm bất cứ chi tiết nào về chuyện lễ đính hôn nữa, về hình ảnh Hà Anh quỳ rạp trước mặt Vương Trí Long để cầu xin hủy lễ đính hôn. Tôi không muốn nghĩ nữa! * * * [Bệnh viện] - “Huy, tớ đi học về rồi đây, cậu sao rồi? Tớ có ghi thêm một số bài hát vào đây để cậu nghe này, đầy là nhạc hot tháng này đấy, cậu nghe đi. Cả thứ này nữa, là sáp thơm mùi cà phê, dễ chịu không? Nghe nói loại sáp này rất tốt cho sức khỏe nên tớ mua một hộp để trong phòng tớ, một hộp để trong này cho cậu ngửi.” Huy vẫn thế cậu ấy vẫn nằm yên. Mỗi ngày đến đây, tôi đều cầu nguyện rằng bước vào phòng sẽ thấy Huy đang ngồi, mở mắt nhìn tôi và cười, nhưng lần nào cũng không xảy ra. Đến cả trong giấc mơ buổi tối tôi cũng chẳng mơ thấy cậu ấy cười, cậu ấy chỉ nhắm mắt như thế này. - “Huy à, hôm nay là ngày đính hôn của Hoàng Minh và Thủy Tiên. Ngày vui của họ mà tớ lại không được vui, tớ ích kỉ quá nhỉ? Đáng lẽ tớ nên vui và chúc mừng cho họ mới đúng, nhưng tớ không thể. Giá mà cậu có thể nói cho tớ biết tớ phải làm gì bây giờ...” Tôi nhẹ nhàng đáp cao chiếc chăn cho Huy, rời khỏi phòng bệnh. Gọi một chiếc taxi đến khách sạn Victoria, tôi không hiểu sao mình lại nói ra địa điểm đấy nữa, chủ đích của tôi không phải là đến đó, tôi định về nhà mà nhỉ? Thế nhưng nhoắng cái đã đến cổng khách sạn, đôi chân không nghe theo lí trí, cứ bước lên hội trường tầng năm. Cảnh quan rực rỡ, lung linh hoành tráng còn hơn tiệc cưới con gái tổng thống Mĩ, họ thật giàu có, như vậy mới môn đăng hộ đối chứ. Đứng nép mình vào cánh cửa phụ của hội trường, tôi hướng ánh mắt lên sân khấu, đôi chân muốn chạy đến nhưng cứ nặng trịch lại, không bước nổi. Mà nếu có chạy được đến đó, tôi cũng không biết mình sẽ phải làm gì, chỉ biết là giờ tôi đang rất muốn, rất muốn chạy đến. Là hắn, cá sấu đang đứng trên sân khấu với Thủy Tiên và hai người bố. Một bộ vest lịch lãm đứng bên cạnh chiếc váy trắng tinh khiết điệu đà, trông họ thật đẹp đôi, mặc dù cách trang điểm có hơi già so với lứa tuổi. Thủy Tiên hôm nay xinh đẹp như một công chúa xứ thần tiên, còn Hoàng Minh lịch lãm lạ thường với kiểu tóc bỏ suông, không dựng ngược lên như mọi khi, thế nhưng lại không tỏa ra bất cứ một tia ấm áp nào, trông hắn lạnh ngắt. Lại một lần nữa tôi phải nói rằng họ rất đẹp đôi, dù là tôi không được thoải mái với nhận xét này lắm. Hai người bố đưa nhẫn đến để hoàng tử lạnh lùng và công chúa kiêu sa trao nhẫn cho nhau, đính ước một hôn lễ hoàng gia trong tương lai. Tôi nhìn thấy Hoàng Minh nâng tay Tiên lên, tay kia cầm chiếc nhẫn, từ từ đưa vào tay Thủy Tiên. - ”Dừng lại!” Mọi ánh mắt hướng về cánh cửa to nhất của hội trường, nơi phát ra tiếng nói vừa rồi. Tôi thấy lạnh xương sống. - “Vương Hà Anh?” - “Cháu gái đã đến đấy à? Mau vào chỗ ngồi đi.” - “Không cần. Mọi người chú ý, tôi tuyên bố, lễ đính hôn này kết thúc tại đây, sẽ không có giao ước gì cả, vì cô dâu và chú rể còn chưa đến tuổi vị thành niên, với lại cả hai người đều không hợp nhau. Hết. Giải tán!” Mọi người xung qunh nhốn nháo, bàn tán đủ chiều. Ai cũng nhớn nhác không hiểu có chuyện gì xảy ra, đoán già đoán non. - “Hà Anh! Con có biết mình đang làm cái gì không? Sao con lại hành động như thế?” - “Cháu dám phá chuyện đại sự của ta!” - “Ủa, hai người họ đính hôn, sao lại là chuyện đại sự của chú?” - “Cháu muốn ta tức hộc máu đấy hả?” - “Dù sao chú cũng nhiều máu mà, hộc ra một chút cũng chẳng sao.” - “Vương Hà Anh, con xuống mau. Người đâu, bắt nó lại cho tôi, đưa về nhà, tôi sẽ xử lí sau.” - “Bố!! Bố cũng đồng tình với chú Long à?” - “Câm mồm. Con phá phách thế là quá đủ rồi đấy.” - “Mọi người về đi nhé, không đính hôn đâu. Về hết đi!” - “Vương-Hà-Anh!! ><” Hà Anh, sao nó dám làm chuyện động trời như vậy! Đụng vào ai chứ đụng vào Vương Trí Long là xong đời, dù đã biết con này gan to mật lớn nhưng cũng không ngờ nó dám làm chuyện này. Hà Anh chết chắc rồi, tôi lo cho nó quá, cũng may nó là cháu gái ông Long, không thì chẳng biết sẽ có chuyện gì xảy ra. Dù sao thì lễ đính hôn cũng bị hủy vì cuộc đại náo của nó rồi, bỗng dưng tôi cảm thấy nhẹ nhõm phần nào. * * * [Feeling Tea] - “Sao cơ? Một tuần á?” - “Ừ, một tuần.” - “Trời, con người “hoang dã” như nó làm sao chịu nổi một tuần bị nhốt trong nhà không được đi đâu.” - “Thế mới khốn.” - “Cũng tại nó dở hơi, tự dưng đi phá tiệc của Vương Trí Long làm gì, bị nhốt một tuần kiểm điểm là còn nhẹ đấy.” - “Nghe nói cả ông Long và bố nó đều tức lắm. Ông Long hừng hực bỏ đi, còn bố nó lôi nó về, ngay lập tức ban hành lệnh cấm cung.” - “Bị giam lỏng một tuần trong nhà, đến hướng nội như cái Quỳnh còn không chịu nổi huống chi là nó!” - “Phải tìm cách giải thoát cho nó thôi.” - “Đừng, khéo việc không thành lại còn mang thêm tội. Chúng mày không nhớ hôm đi cứu cái An ở nhà ông Long à? Cứ ti toe không gọi cảnh sát, xong cuối cùng suýt bị bắt cả làng, Huy lại còn bị...” Cái Trang lỡ nói ra điều không nên nói, chúng nó nhấm nháy nhau để chọc cho tôi cười, không để tôi nhớ lại chuyện cũ nữa. Quả thật là cứ đụng đến vụ của Huy, tôi lại thấy đau... Về đến cổng nhà, Duy và Việt Anh đã đứng chờ từ khi nào. Từ hôm xảy ra chuyện của Huy, ngày nào hai người họ cũng sang nhà tôi, an ủi tôi, bảy trò chọc tôi. Thế nhưng sáng nay họ vừa sang rồi mà, sang nhiều vậy?” - “Các cậu đến đấy có chuyện gì à?” - “Sang chơi không được à?” - “Nhưng sáng nay...” - “Lạnh quá, cậu định để bọn tớ đứng đây đến khi nào nữa?” - “Mau vào nhà đi.” ..... - “An này, chuyện của Hoàng Minh...” - “Các cậu uống gì? Như mọi khi nhá, hay đổi loại?” - “Như mọi khi đi.” - “Về chuyện lễ đính hôn sáng nay, tớ biết cậu...” - “Chết, hết kem tươi rồi, để tớ ra mua.” - “Thôi không cần đâu.” Xin hai cậu đừng nhắc đến chuyện lễ đính hôn nữa, tôi đã đau lắm rồi, đừng chạm vào vết thương đó nữa. Thật may họ chỉ ngồi ăn uống linh tinh và bày trò như mọi hôm, không đả động gì đến chuyện của Minh hay của Huy nữa. Cảm ơn nhiều!!
|
Chương 49: Có chui ngay ra không thì bảo?
“Kính coong” - “Cho hỏi đây có phải nhà của Vũ Hoài An không?” - “Vâng đúng rồi ạ.” - “Chúng tôi đến từ cuộc thi Espresso Genius. Chúc mừng em, em đã tiếp tục lọt vào vòng trong, lọt top 20. Đây là giấy thông báo. Một tuần sau là vòng bán kết chọn ra top 10 rồi nhé, chúc em thành công ^^” Tờ giấy thông báo đỏ cứng được gửi đến nhà, tôi đã lọt top 20 trong cuộc thi pha chế cà phê, thế nhưng tôi lại chẳng vui tí nào. Đến giờ phút này, tôi chẳng có tâm trí đâu mà thi nữa. Nghe nói một tuần nữa lễ đính hôn của Hoàng Minh và Thủy Tiên sẽ được tổ chức lại... Tôi đang ở trong bệnh viện chăm sóc cho Huy. Cũng như mọi khi, tôi đến và mang theo các loại sáp thơm và tinh dầu, những bài hát nhẹ nhàng mà cậu ấy thích, kể cho cậu ấy nghe những chuyện linh tinh ở trường, ở nhà của tôi,... với một hy vong là cậu ấy sẽ tỉnh dậy. Và vẫn như mọi khi, Huy cứ nằm đấy, mắt nhắm nghiền. Còn giờ thì tôi phải về nhà thôi, sắp đến giờ người nhà Huy đến thăm rồi, chắc hẳn họ không muốn đụng mặt tôi chút nào dù không biết tôi đã gây ra chuyện gì cho Huy, chẳng ai biết vì sao Huy lại bị ra thế này trừ mười một người và đội vệ sĩ có mặt hôm đó. Vì thế họ tưởng chúng tôi rủ nhau đi chơi gì đấy, chẳng may Huy bị ngã từ trên cao nên mới phải nằm viện, đấy là lời kể của Bảo Linh. Mẹ Huy dù không tin lắm nhưng chẳng có cách nào moi ra được sự thật, vì thế mà bà ấy không muốn nhìn mặt những người bạn “xấu” đã rủ Huy đi chơi chỗ không an toàn, khiến Huy bị ra như vậy, và tất nhiên trong đó có tôi. Không chỉ mẹ Huy đâu, đến cả trường cũng lạnh nhạt với ngũ long công chúa lừng lẫy một thời, họ cho rằng sự việc xảy ra với Huy là tại chúng tôi. Tôi cảm thấy mình đầy tội lỗi, rõ ràng là do tôi gây ra nhưng lại làm liên lụy đến cả hội. Việt Anh thì không có vấn đề gì nhiều, vì trước giờ cậu ấy luôn để lại hình ảnh đẹp trong mắt mọi người. Bây giờ tôi còn không muốn đến trường nữa, tôi không chịu được sự kì thị của mọi người đối với mình. Tôi đang rất đau đầu, rất đau đầu... Tối qua, dì Huệ lại bị đau dạ dày phải vào bệnh viện, tôi lo lắm, nhưng chẳng biết làm cách nào, dì không chịu nghe lời tôi. Hôm nay cơm tối chỉ có hai chị em - tôi và Jun. Hây ya, ăn gì bây giờ ta? Dù biết là tài nghệ nấu nướng của tôi nó không được ổn lắm, nhưng mua thức ăn sẵn ở ngoài vừa đắt vừa ít vừa không đảm bảo, thôi thì đành tự nấu vậy, may là sáng nay dì Huệ đi chợ mua đồ ăn cho cả tuần, không thì tôi cũng chẳng biết mua bán gì ngoài chợ, người ta chặt chém kinh lắm. Xem nào, trong tủ lạnh có thịt bò này, thịt gà này, trứng này, rau cải này, rau su su này,... a cái này được - thịt kho đóng hộp ^^ Chỉ cần hâm nóng lên là xong, khỏi phải nấu. Tôi sẽ làm thêm món cải xào bò, gì nữa nhỉ? Trứng chiên, xong bữa! ^o^ Thịt bò đã thái mỏng sẵn rồi, chỉ cần rửa, cho vào xào, cho rau vào cùng nữa. Còn trứng đập ra bát, nêm gia vị và quậy lên. Tôi đã học được cách đập trứng không bị rơi vỏ vào trong từ sư phụ cá sấu... Ầy, lại thế rồi, mắt ơi, xin mày, đừng rơi nước nữa. tao không muốn lại sưng mắt lên đâu. Đôi bắt bướng bỉnh này, tao nói mày không chịu nghe hả? Ngừng ngay! - “Chị An, chị khóc à?” - “Hả? Không, chị có khóc đâu, ra ngoài chơi đi.” - “Nếu chị không biết chiên trứng thì để em làm cho, đừng khóc.” 0_o ==” - “Chị đã bảo ra ngoài đi mà, chị biết chiên!” - “Hừ, không biết làm còn mắng người ta.” - “Jun!! ><” Thằng bé này giống ai mà hay nói xóc thế không biết, chắc là cá sấu dạy nó đây mà. Ăn cơm xong, tôi cùng Jun vào bệnh viện thăm dì Huệ. Nhìn dì xanh xao quá. - “Hai đứa sao không ở nhà học bài đi, vào đây làm gì?” - “Jun với chị An mua bánh cho mẹ mà.” - “Trời, dì đau dạ dày như thế mà tô bún đỏ quẹt màu ớt. Dì, con cấm dì ăn ớt rồi mà.” - “Ô hay, dạo này quyền con to nhỉ?” - “Dì!” - “Cháu cô nói đúng đấy.” - “Ủa? Chú là...” - “Tôi là bác sĩ của cô Thu Huệ.” - “Con chào bác sĩ ạ!” - “Ồ, cậu bé ngoan quá.” - “Cháu là con mẹ Huệ ạ.” - “Thế hả ^^” - “Hừ! Hết ca làm việc của anh rồi, còn vào đây làm gì? =.=” - “Tôi biết ngay thể nào cô cũng nhờ người ra ngoài viện mua bún và cho thật nhiều ớt nên phải vào đây can thiệp.” - “Ai khiến. Đồ nhiều chuyện. Anh rảnh quá phải không?” - “Tùy cô nghĩ. Tôi về đây, tịch thu bát bún của cô, tôi lấy ăn tối nhé, cảm ơn.” - “TRẦN MINH ĐỨC!! >< Trả bún lại cho tôi!! Chưa chết vì đau dạ dày chắc tôi cũng chết vì tức mất!” 0_o - “^^ hì hì, bác sĩ này hay nhỉ?” - “Hay cái gì mà hay? Loại người này mà cũng làm bác sĩ á, lương y để đâu hết rồi, còn dám ngang nhiên cướp đồ ăn của bệnh nhân nữa. Quá đáng!!” - “Tại chú ấy lo dì ăn vào bệnh dạ dày càng nặng thôi mà.” - “Lo cái gì mà lo. Hắn tiếc mấy chục mua bữa tối nên tranh thủ moi móc của bệnh nhân chứ tốt đẹp gì. Bực mình!” - “Thôi mà dì, bọn con mua bao nhiêu đồ ăn cho dì rồi này... Mà dì thuộc cả họ tên của bác sĩ cơ à?” - “Từ mấy lần trước vào bệnh viện, thằng bác sĩ này đã hay nói mát dì rồi, con bảo thế có tức không chứ! Thế nên dì nhớ cả họ cả tên để mà... rủa ==” - “Dì ác quá =.= Thôi dì ăn đi này. Từ giờ con không phải lo dì ăn đồ linh tinh ở đây nữa, vì đã có bác sĩ Trần Minh Đức rồi mà ^_^” - “HOÀI AN!! ><” *chạy* * * * 7 giờ tối, chẳng có việc gì làm, tôi... dọn dẹp lại phòng mình ==” Đừng có há hốc mồm ngạc nhiên như thế, tôi cũng là người có ý thức mà, chỉ có điều bây giờ nó mới thức dậy sau giấc ngủ dài thôi. Mở tủ quần áo ra, như mọi khi, chúng xô vào tôi vồn vã như cún thấy chủ về nhà. Ngồi gấp lại đống quần áo hết mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng xong. Tiếp theo là cái giường đầy những rác, nhìn đến rùng mình, tôi không hiểu sao mình có thể nằm trên cái giường như thế này suốt mấy tỉ năm nay. Cũng tại cái giường này mà tôi phải phục tùng một người, đấy là lần đầu tiên trong đời tôi phải phục tùng ==” Còn cái bàn học và tủ sách là xong, hai chỗ này không tốn quá nhiều công sức vì nó đã khá gọn gàng rồi. Đúng như lời hắn nói, có đụng đến sách vở bao giờ đâu lại chả gọn ==” À quên, còn cái tủ thuốc trong góc, dù khá gọn gàng nhưng không đụng đến bao giờ nên bụi bặm lắm, phải lau lại, khá nhất thì bây giờ tôi biết trong phòng mình có một cái tủ tuốc, nhờ công của hắn đấy =0= ... Trời ơi, Hoàng Minh, Hoàng Minh, sao cậu cứ xuất hiện trong đầu tôi vậy? Cậu có chui ra ngay không thì bảo? Tôi đã cố không nghĩ đến cậu rồi, nhưng sao cậu cứ lò cái mặt đáng ghét ra vậy? Có cút ngay ra khỏi đầu tôi không thì bảo? Cút ngay, cút! Vẫn không cút ==” Được rồi, vậy cậu cứ ở đó đi, tôi đi ngủ. Đã bảo là tôi đi ngủ rồi mà, cậu cứ ở đó làm sao tôi ngủ được? Không cho tôi ngủ chứ gì? Được, vậy tôi không ngủ nữa! Ngồi dậy nhìn lại kiệt tác của mình, căn phòng gọn gàng thật. Chuyện, mấy tiếng đồng hồ của tôi là phải thế này chứ. Hoàng Minh suốt ngày chê phòng tôi bừa bộn, giờ thì hết rồi nhá, để xem chê vào đâu. Chán, tôi ngồi tự kỉ gấp máy bay giấy. Bay đi này, bay đi này... Ủa? Tờ giấy này... Hình như đây là đống tài liệu tôi thu thập được để điều tra về ông Long và vụ án của ba ôi, bây giờ nó thành máy bay giấy hết rồi ==” Nhặt lại từng cái máy bay, tôi mở ra và miết lại cho phẳng. Đây đều là những bằng chứng, tài liệu quan trọng mà tôi phải liều mình mới lấy được, chẳng lẽ chỉ để gấp máy bay thôi à? Đắn đo một hồi, tôi quyết định sắp xếp lại những giấy tờ này. Phải, ngày mai tôi sẽ đến công an thành phố để kiện ông ta, không thể để ba tôi ra đi như thế được. Lần này tôi phải hành động thật nhanh, dứt khoát, cẩn thận và bất ngờ như vậy tỉ lệ sống sẽ cao hơn. Đặc biệt là không thể để ai biết được chuyện này, tôi không muốn làm liên lụy đến bất kì ai nữa. Vương Trí Long, ông sẽ phải trả giá!
|