Tiểu Thư Nổi Loạn
|
|
Chương 10: Tưởng Minh Quân và Bạch Tuyên Vỹ !!! - Thiếu gia!!! Chờ chúng tôi với!!!!!!!!!!!!!
Mặc cho đàn em kêu gọi, Tuyên Vỹ vẫn phóng như điên trên đường. Cục tức với Kiều Liên không xả được thì hắn điên mất!!!
Người dân trên đường được phen kinh hoàng khi chứng kiến cảnh 5 cái môtô phi như bay trên đường. Cái dẫn đầu còn xen lẫn vài màn lạng láchtóe lửa!!!
Dĩ nhiên!!! Chiếc xe đó là do Tuyên Vỹ cầm lái!
Của đáng tội!!! Trình độ tổ lái của hắn thuộc loại bậc thầy! Gần chụcnăm làm anh hùng xa lộ hắn chưa bị cơ động tóm gáy lần nào!!
Chỉ thỉnh thoảng bị " xòe " vài cú!!!
Võ nghệ đầy mình, hắn chả bị làm sao! Chỉ thương thay cho cái xe! Vào tay ông chủ như Tuyên Vỹ... nó thường xuyên bị bầm dập tơi tả...
Một chiếc Mercedes vừa đỗ lại bên đường. Một mệnh phụ phu nhân giàu cótrên người đeo hàng tá đồ trang sức dắt 1 thằng bé bước ra!
Họ chuẩn bị bước vào nhà hàng năm sao thì mấy chiếc mô tô hùng hục lao tới! Chiếc đầu tiên đâm bổ vào cả hai!!
Người đàn bà rú lên kinh hãi:
- Ôi chúa ơi!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Rồi ôm chặt lấy đứa trẻ!!
Những người chứng kiến cảnh đó cũng ôm mặt sợ hãi!
Nhưng lạ thay!!! Vài phút qua đi vẫn không có chuyện gì xảy ra cả!Cũng không có tiếng động như bị tông vào người! Họ run rẩy hé mắt ranhìn thì thấy 2 mẹ con nhà kia vẫn hoàn toàn nguyên lành. Không hề sứtsát tí gì!!!
Mấy chiếc mô tô đã biến mất. Không ai hiểu chuyện gì đã xảy ra!
Chỉ có người đàn bà không biết là do dũng cảm hay sợ quá hóa rồ mà lúc chiếc mô tô phóng tới vẫn trân mắt ra nhìn...
Rõ ràng chiếc xe đang chuẩn bị đâm bổ vào mặt bà thì đột nhiên chuyển hướng!!
Tuyên Vỹ thực hiện cú ngoẹo đầu xe kỉ lục! Thay vì chèn lên hai nạnnhân tội nghiệp, bánh xe chỉ cứa ngọt một đường lên áo mệnh phụ. Đểlại 1 vệt đen mờ mờ!!!
Mãi một lúc lâu sau, bà ta mới run run hỏi đứa trẻ:
- Con... con... con có sao không???
Thằng bé nom mặt rõ ràng là một đứa bướng bỉnh, nghịch ngợm nhưng naygặp vụ khủng bố này cũng không khỏi kinh hoàng! Đôi môi bé nhỏ mấp máykhẽ. Mặt vẫn đỏ bừng:
- Mẹ ơi... con... tè... ra quần rồi!!!
Chưa dừng lại ở đó. Tuyên Vỹ tiếp tục gây rắc rối cho một đôi trai gái!
Đôi này: Nam thì bảnh bao phong nhã. Nữ thì yểu điệu, rụt rè...
Họ khoác tay nhau đi dệt nên một tương lai rực rỡ với... 1 cái biệt thự, 1 chiếc xe hơi...và 2 trái tim vàng!!!
Chiếc xe của Tuyên Vỹ phóng qua vũng nước. Hất làn nước đen đen, hôihôi lên bộ quần áo hàng hiệu của chàng trai ( vì tên này đứng ngoài...)
Kèm theo một trận gió lốc khiến mái tóc giả từ biệt chủ ( chàng trai)... bay đi!!!
Chàng trai hốt hoảng kêu lên:
- Trời ơi!!! Còn gì bộ quần áo hàng hiệu mới đi thuê của tôi!! Đào đâu ra tiền mà đền bây giờ?? Trời ơi!!! Mái tóc giả trị giá: 50k của tôi...
Chỉ 5 phút sau, dân tình lại được chứng kiến một màn kịch đặc sắc!
Cô gái phát hiện ra người yêu của mình là rắn đóng giả lươn liền tángcho anh này 2 cái tát nháng lửa. Miệng không ngừng la hét:
- Đồ khốn!!! Thế mà dám bảo bố anh làm giám đốc!!! Có mà... thái giám thì có!!!
Vậy là một cuộc tình đẹp như trong mơ đã đến hồi bế mạc! Thật tiếc lắm thay!!!
Ngày hôm nay có lẽ là một ngày xui xẻo của Tuyên Vỹ!!!
Không thì tại sao đấu võ với con bé kia hắn không chiếm nổi tiện nghi. Đua xe trên đường lại gặp một tay... anh hùng xa lộ!!!
Chiếc BMW ánh bạc từ từ lăn bánh thì 5 chiếc mô tô nối đuôi nhau lao lên trước mũi xe! Chiếc mô tô đi đầu còn lượn đi lượn lại trêu ngươi người chủ xe hơi!!!
Có lẽ là do tị nạnh xe mình có hai bánh mà chiếc kia 4 bánh nên Tuyên Vỹ quyết tâm dằn mặt xế hộp!!!
Hắn cắt ngang mũi xe khiến chiếc xế hộp phanh đánh kít!!!
Tuyên Vỹ và bọn đàn em hể hả bỏ đi!
Tưởng rằng mọi chuyện sẽ dừng lại ở đó nhưng người chủ xe hơi là một tay không dễ bắt nạt. Anh ta ngoặt vô lăng đuổi theo... bọn *******!!!
Tuyên Vỹ đang nhởn nhơ hứng gió trời thì chiếc BMW ánh bạc vượt lên trên thưởng cho hắn 1 luồng khói đen xì!!!
Thiếu gia họ Bạch nóng máu!!!
- Ta đây dễ bắt nạt vậy sao???
Hắn đạp số bốc xe lao lên...
Thế là cuộc rượt đuổi 1 mô tô, 1 xe hơi bắt đầu!!
Tuyên Vỹ vừa vượt lên trên thì chỉ một phút sau chiếc xe hơi lại chiếmchỗ!! Cứ thế cuộc rượt đuổi ngày càng quyết liệt như để chứng minh tamới là người giỏi nhất!!!
- Két!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Tuyên Vỹ điên tiết tông xe chặn đầu! Chiếc xế hộp lánh sang dừng lại bên đường!!!
Chủ xe mở cửa bước ra. Người này không phải ai xa lạ chính là Tưởng Minh Quân - vị hôn phu tương lai của Kiều Liên!!
Mấy tên đàn em của Tuyên Vỹ cũng đã đuổi kịp. Chúng quây tròn chiếc xe hơi, bao vây Minh Quân vào giữa!!!
Tuyên Vỹ tiến lại!!! Hắn trừng mắt nhìn người đối diện. Minh Quân cũng không vừa. Anh thản nhiên... lườm lại!!!
Cả 2 đấu võ nhìn 3 phút rồi lao vào nhau...
- Rầm!!! Hự!!!!!!!!!!!!!!!!!
Tuyên Vỹ tống thẳng 1 quả đấm vào bụng Minh Quân.
Minh Quân hít thở. Xuống tấn chịu đòn...
Cánh tay của Bạch thiếu gia tê rần. Hắn cảm giác như đang đấm vào một tấm bê tông...
Bên kia!!! Minh Quân cũng nhíu mày. Rõ ràng anh đã chủ động tăng sứcphòng ngự lên 70%. Vậy mà lực tấn công của tên kia vẫn khiến anh lảođảo!!
Trong các trận đấu khác, Minh Quân thường chỉ để sức mạnh phòng ngựkhoảng 50% là thoải mái đánh đấm. Lần này anh biết mình đã gặp phải đối thủ khó xơi!!!
Minh Quân liền thay đổi đấu pháp. Anh túm lấy tay áo của đối thủ rùn người quật về đằng trước theo thế nhu đạo!!
Khốn nỗi!!! Người hắn ta nhẹ bẫng. Tuyên Vỹ chủ động ngã về phía trước. Tay ôm đầu che chắn. Hắn lăn mấy vòng rồi trở về thế tấn công...
Phải thừa nhận Tuyên Vỹ là cao thủ đòn chân!! Những cú đá của hắn khiến Minh Quân tái mặt!!
Bọn đàn em của Tuyên Vỹ ngơ ngẩn đứng nhìn.
Chỉ trong một buổi tối, chúng đã được chứng kiến hai trận đấu vô tiềnkhoáng hậu. Tất nhiên là trận đấu thứ 2 gay cấn, hồi hộp hơn. Nhưngthủ pháp của con bé kia cũng đáng gọi là cao thủ...
Trận đấu giữa Tưởng Minh Quân và Bạch Tuyên Vỹ không biết sẽ kéo dài đến bao giờ nếu như không có sự can thiệp của 113!!!
Người dân chứng kiến cảnh 5 chiếc mô tô cùng 1 chiếc xe hơi phi như điên trên đường liền gọi điện cầu cứu cơ động!
Tiếng Pí po của các vị đại diện pháp luật là liều thuốc hòa giải tốt nhất!!!
Không ai bảo ai! Tất cả tự động tản đi. Đứng lại để mà ăn " dùi cui " à???
Trước khi đi, Minh Quân và Tuyên Vỹ ném cho nhau những cái nhìn đầy ý nghĩa. Đảm bảo!!! Lần gặp gỡ thứ 2 sẽ rất tưng bừng!!!
|
Chương 11: Ồ chúng ta lại gặp nhau !!!!!!! - Papa ơi!!! Papa à!!!
Trước cái giọng nũng nịu không ra nũng nịu, nhõng nhẽo không ra nhõngnhẽo của cô con gái cưng, Hạ Văn Vũ vẫn cương quyết lắc đầu.
- Kiều Liên!!! Ta nhớ rằng chỉ đồng ý cho con 1 tháng tìm đối tượng.Nay thời hạn 1 tháng chỉ còn hôm nay là hết! Sau hôm nay không tìm được thì con phải chấp nhận hôn sự với Minh Quân...
Kiều Liên khổ sở gãi đầu:
- Nhưng Papa à có một tháng thì hơi ít hay papa gia hạn thêm cho con nửa tháng nữa đi!!!
-..........................................................
- Hay một tuần????????
-...........................................................
- Thôi thì 3 ngày vậy???
- Không!!! Hết hôm nay thôi! Ta không nói hai lời!!!
Hạ Văn Vũ nhìn đồng hồ thúc giục:
- Sắp đến giờ thi rồi đấy! Còn không đi đi! Liệu mà làm bài cho tốt đấy!!!
Một chiếc xe hơi đỗ lại trước cổng trường ĐH Bách Khoa! Kiều Liên của chúng ta nhảy ra ngoài...
Chạy được vài bước, cô nhớ ra bèn quay lại dặn người tài xế:
- Chú Hai!!! Khi nào thi xong cháu sẽ tự về! Chú không phải đón đâu...
Người đàn ông được Kiều Liên gọi là " chú Hai " chính là em trai của bàquản gia! Hai chị em bà đã phục vụ gia đình họ Hạ được khá lâu. Tìnhcảm rất sâu đậm!
Ông gật đầu với cô chủ nhỏ. Giọng đầy quan tâm:
- Chúc tiểu thư thi tốt!!!!
- Tất nhiên rồi!!! Cháu thì chú khỏi lo!!!
Kiều Liên hỉnh mũi. Có đôi chút tự hào trong giọng nói!
Quả thật!!! Từ trước đến giờ, việc thi cử với Kiều Liên dễ như ăn kẹo!
Cô sở hữu chỉ số IQ lên tới 180. Học hành chưa bao giờ làm khó được cô!!!
Nhược điểm duy nhất của Kiều Liên có lẽ là: Âm nhạc!!!
Từ lúc 5 tuổi, gia đình họ Hạ đã mời một thầy dậy nhạc nổi tiếng về huấn luyện cho Kiều Liên!
Mẹ của Kiều Liên rất mong con gái có thể trở thành 1 nghệ sĩ Piano nổi tiếng!
Đáng tiếc!!! Sau 1 ngày thẩm định tài năng, ông thầy này đã dương cờtrắng đầu hàng. Câu duy nhất mà ông ta thốt nên được là:
- Tiếng đàn của tiểu thư có thể xem như.... 1 loại vũ khí!!!
Không cam tâm!!! gia đình họ Hạ liền mời thêm vài người nữa. Và người nào cũng có chung một nhận xét:
- Xin lỗi!!! Chúng tôi thật sự bó tay!!!
Cuối cùng thì chương trình đào tạo thiên tài cũng kết thúc! Hậu quả đểlại là ngày nay hễ nhìn thấy cây đàn Piano là tiểu thư Kiều Liên củachúng ta lại... tăng xông, ngất xỉu!!!
Dông dài một chút, còn bây giờ chúng ta quay lại với tình hình hiện tại của Kiều Liên. Cô đang ngồi trong phòng thi số 3!!!
Vào học tại Bách Khoa là ước mơ đã lâu của Kiều Liên!!
Tất nhiên!!! Sau nhiều ngày tranh đấu đến cùng, cha cô mới đồng ý!!!
Kiều Liên nhìn quanh. Lo lắng - hồi hộp - căng thẳng là cảm giác chung của tất cả mọi người!!!
Cá biệt có 1 nam sinh, nước da đen nhẻm như Bao Công. Khuôn mặt hết tái lại đỏ. Anh ta liên tục làm dấu thánh.
Vẻ ngoài hoạt kê của nam sinh nọ khiến Kiều Liên bật cười!!! Nhờ thế mà cô bớt hồi hộp! Dù rất tự tin vào bản thân nhưng đứng trước cuộc thivào ngưỡng cửa đại học, Kiều Liên cũng hơi căng thẳng một chút!!!
Chỉ là căng thẳng đó nhe! Không phải " khớp " đâu!!!
2 giám thị bước vào phòng thi. Một người tuổi trung niên vẻ mặt rấtnghiêm khắc. Một người là thanh niên trẻ tuổi. Có lẽ là sinh viên nămcuối...
Kiều Liên ngồi ngay đơ khi nhìn thấy 2 người giám thị! Chính xác hơn là khi cô nhìn thấy hắn - cái tên đã đánh nhau với cô mấy hôm trước tạiCánh Sen Hồng!!!
Trên ngực hắn có đeo một chiếc thẻ ghi rõ:
- Giám thị 2: Bạch Tuyên Vỹ!!!
Hắn cũng đang ngạc nhiên đến suýt đánh rơi xấp giấy thi trên tay!!!
Cái con nhỏ " to mồm " hôm nọ lại dự thi vào trường này sao???
Rất nhanh!!! Tuyên Vỹ lấy lại bình tĩnh! Hắn nhếch môi lầm bầm:
- Ồ!!! Chúng ta lại gặp nhau!!! Đúng là quả đất tròn!!!
Mồ hôi trên mặt Kiều Liên nhỏ xuống như mưa!!!
Vẻ bất thường của cô chỉ khiến người khác nghĩ tới tâm trạng của các thí sinh trong phòng thi.
Không ai nhận ra " sự cố " này có nguyên nhân từ vị giám thị " đáng kính " kia...
- Bắt đầu làm bài!!!
Tiếng của giám thị 1 vang lên khiến Kiều Liên giật mình.
- Hỏng!!! Cứ thế này thì toi mất!!! Phải tập trung vào làm bài thôi!!!
Kiều Liên cắm cúi viết lia lịa. Được khoảng 3 phút thì hắn - giám thị 2 của phòng thi vác ghế tới gần chỗ cô ngồi!!!
Chẳng làm gì cả!!! Cũng không nói 1 câu nào. Tuyên Vỹ chỉ nhìn chằm chằm vào con bé xấu số...
Những thì sinh khác thấy vậy thì thầm chia buồn với Kiều Liên! Bị giám thị để ý là coi như xong!!!
Đừng nói tới trao đổi bài hay cái gì đó khác! Chỉ mỗi việc tập trung vào làm bài cũng rất khó!
Ánh mắt " quan tâm " của giám thị sẽ gây cho thí sinh một sức ép nặng nề.
Và bây giờ người đang phải hứng chịu cái sức ép nặng nề ấy là Kiều Liên của chúng ta...
Trong thời gian 3 tiếng đồng hồ, Tuyên Vỹ chỉ ngồi và nhìn Kiều Liên!!!
Nhờ ơn của hắn mà Kiều Liên làm bài chỉ đạt 80% hiệu quả so với bình thường...
Ngó con bé chán chê, Tuyên Vỹ bất chợt nhận ra 1 điều rõ như ban ngày:
- Con bé xinh thật!!! Da trắng này!!! Tóc đen mượt! Mũi thẳng thanhtú! Mỗi tội... đôi môi nhỏ bé kia lúc nào cũng mím chặt thể hiện 1 cátính quật cường!!!
Còn phải nói, Cái đức tính " xưa nay hiếm " của con bé đó hắn đã lãnh đủ!
Hắn chơi con bé 1 vố thì con nhỏ chơi lại hắn 1! Chả chịu lép vế lần nào...
Nếu Tuyên Vỹ biết rằng Hạ Kiều Liên từ trước đến nay vẫn nổi tiếng làmột người con gái vừa hiền lành lại dịu dàng, nữ tính... không hiểuhắn sẽ nghĩ sao???
( Tác giả: Đập đầu vô tường chớ sao!!!)
|
Chương 12: Kẻ cắp bà già ... bắt tay nhau !!! 1 bước hắn dừng lại! Không có ai...
2 bước hắn dừng lại! Không có ai!!!
3 bước... hắn quay ngoắt lại đằng sau gầm lên:
- Ra mặt đi!!! Đừng có theo đuôi tôi nữa!!
Một cô gái xinh xắn bước ra từ... phía sau cột điện mỉm cười:
- Hai!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! ( xin chào)
Hắn nhíu mày:
- Cô muốn gì???
Cô gái không nói gì. Chỉ lặng lẽ quan sát hắn từ đầu tới gót chân. Thỉnh thoảng lại chặc lưỡi:
- Chậc! Chậc! Cũng được... Hừm!! Thôi đành vậy...
( tg: sao giống mấy bà đi chợ quá dậy???)
Cái kiểu nhìn của cô ta khiến người có da mặt dầy như hắn cũng hơi khó chịu!
Mẹ kiếp!!! Chẳng nhẽ con nhỏ này " kết " mình rùi sao? Nếu không sao lại theo mình đến tận gần nhà thế này???
- E hèm!! Này cô em! Ngắm đủ chưa? Anh biết là anh rất đẹp trai nhưng em cũng đừng nhìn anh... sỗ sàng như thế...
Cô gái như không nghe thấy lời hắn nói. Vẫn tiếp tục tính tính toán toán. Sau cùng đã đi đến kết luận cô ta ngẩng lên:
- Tôi muốn anh!!!
- Cái gì??????????????
Hắn thiếu điều nhẩy dựng. Tuy bị con gái tỏ tình nhiều lần nhưng từ bétới giờ hắn mới gặp một đứa con gái to gan lớn mật dường này...
- Em ơi! Làm gì mà thô thế? Có thích anh thì cũng phải tế nhị một chút chứ? Để anh còn thở đã...
Bỏ qua lời chọc ghẹo của hắn, cô gái vẫn cười hi hi:
- Tôi muốn anh làm người yêu của tôi!!!
- Hở????????????????
Lần này thì Tuyên Vỹ giật mình đánh rơi cả túi thức ăn mới mua ở siêuthị. Chàng công tử họ Bạch khẽ ve cằm. Hắn chợt cảm thấy ái ngại làmsao!
Biết là mình đẹp trai nhưng không ngờ lại có sức cuốn hút đến dường này!!
Hắn mơ màng nghĩ đến cảnh mình ngồi trên ngai vàng. Các cô gái trẻ đẹpchầu chực xung quanh. Không ngừng chen lấn để chạm vào hắn. Miệngkhông ngừng lảm nhảm:
- Tuyên Vỹ!! Em yêu anh! Em yêu anh!!
Viễn cảnh mỹ lệ đó khiến hắn sung sướng tới nỗi chảy cả nước miếng.Trông cái mặt hắn nom thì rõ đẹp giai mà cái mồm ngớp, mắt chớp chớp.Miệng không ngừng chảy nước dãi. Người khác nhìn thấy chỉ có thể tặngcho hắn 4 chữ:
- KHẢ Ố VÔ ĐỐI!!!
( tg: Thằng cha này bệnh càng lúc càng nặng rùi!!!)
Rất may giọng nói của cô gái kia vang lên kéo hắn về thực tại:
- Chính xác là: Tôi muốn anh đóng giả người yêu tôi! Tiền bạc khôngthành vấn đề! Quan trọng là anh phải diễn sao cho thật giống...
- Cái gì??? Tiền hả???
Ngay lập tức hắn phục hồi ngay phong độ hơn người! Kinh nghiệm nhiều năm làm xã hội đen khiến hắn đánh hơi được món hời!
- Nói một cách đơn giản là tôi bỏ tiền ra thuê anh làm người yêu tôi!Anh sẽ phải đóng vai một quý ông giàu có và lịch thiệp. Nếu anh quađược mắt cha tôi... bất kể bao nhiêu tiền tôi cũng có thể trả cho anh...
Hắn trợn mắt nhìn người đối diện.
Liệu có phải một trò trả thù mới của con bé không nhỉ?? Bị mình ám quẻtrong giờ thi chắc nó phải căm mình lắm! Sao lại có chuyện tìm mình hợp tác thế này?
Nhưng trông con bé không có vẻ gì là dối trá. Hơn nữa muốn lừa gạt hắncon bé chưa đủ trình độ! Gì thì gì hắn cũng có mấy năm kinh nghiệmchuyên tu " đào mỏ thần pháp ". Hắn không lừa người ta thì thôi chứ ailừa nổi hắn???
Hắn có gì phải sợ nào!!!
- OK! Chúng ta vào nhà uống chén nước cho ấm bụng rồi bàn bạc cụ thể!
Hắn chợt nở một nụ cười tươi hết sức có thể! Giọng nói không thể nào ngọt ngào hơn được nữa...
Thế là cả 2 sánh vai nhau đi vào căn hộ tập thể của Tuyên Vỹ! Thái độcủa cả 2 y như những người bạn lâu ngày gặp lại! Ai mà tin được họ đãtừng đánh nhau tơi bời khói lửa cơ chứ!!!
Tuyên Vỹ không hay biết rằng! Chính quyết định ngày hôm nay đã làm thay đổi cuộc đời hắn! Rẽ cuộc đời của chàng thiếu gia họ Bạch sang 1 trang hoàn toàn mới!
Có tình yêu... có nước mắt... có nụ cười... và có cả... đổ máu!!!
Ý định này nhen nhúm từ khá lâu. Lần thứ 3 gặp lại hắn Kiều Liên quyết định thực hiện.
Hắn có ngoại hình hoàn hảo. Cộng thêm tài nói dối trơn như mỡ hẳn sẽbiết cách đối phó với cha cô! Vạn nhất có gì xảy ra một thân võ nghệcũng có thể giúp hắn... chạy thoát!!!
Đã đến bước đường cùng rồi! Không liều không được! Không muốn trởthành cái bóng của tên Tưởng MInh Quân thì phải vậy thôi! Dù cách nàycó hơi bá đạo một chút nhưng không sao...
Kiều Liên này đành phải vì đại nghĩa diệt thân thôi!!!
( tg:????)
Cô ngửa mặt lên trời thì thầm:
- Cha ơi! Đừng trách con nhé! Con chỉ muốn tìm đường đi mới cho mình thôi...
Dường như rất đắc ý với mưu kế của mình, Kiều Liên ngửa mặt lên trời cười khoái trá:
- Tưởng Minh Quân! Hãy đợi đấy!! Ka! Ka! Ka!!!!!!!!!!!!
...................................
- Ách xì! Ách xì! Ách xì!!!!
- Anh có sao không??? Minh Quân! Cẩn thận kẻo cảm lạnh...
Cô gái đang nằm trong lòng Minh Quân kéo chăn lên đắp cho anh ta!
Minh Quân vuốt ve bờ vai tròn lẳn!
Phù Dung đẹp thật!!!
Là một ca sĩ mới nổi, tuy giọng hát không lấy gì làm đặc biệt nhưng vẻ ngoài của Phù Dung thật sự rất mỹ lệ...
Một cô gái mỹ lệ như thế chủ động dâng hiến tình yêu chỉ có thằng ngumới không tiếp nhận! Đương nhiên!!! Minh Quân đâu có ngu... Anh quákhôn là đằng khác!!
Mỡ đến miệng mèo... mèo nào không đớp!!
Cả 2 trở thành tình nhân cũng được khoảng 6 tháng.
Phải nhả một món ngon như Phù Dung ra thì cũng hơi tiếc. Nhưng dù saoMinh Quân cũng đã có vợ chưa cưới! Dây dưa lắm cẩn thận là đi tong...
- Anh... sắp lấy vợ rồi! Chúng ta chia tay đi Phù Dung! Căn hộ nàycùng toàn bộ quà tặng em cứ giữ lại. Anh cũng mới tạo cho em một tàikhoản ở NH...
Minh Quân hắng giọng.
Cô ca sĩ mới nổi đang cuộn tròn trong lòng người tình ngỡ ngàng! Cáigiọng trầm trầm đầy nam tính vẫn cuốn hút cô hôm nay nghe sao trống rỗng...
- Anh... nói gì vây??? Em không hiểu?? Chẳng phải chúng ta đang rất hạnh phúc sao???
Minh Quân với bao thuốc trên bàn. Anh bật lửa rít một hơi rồi nhếch môi:
- Nói thẳng ra nhé! Anh chán em rồi! Hơn nữa anh không muốn bị mangtiếng trước khi làm đám cưới! Nên tốt nhất là: chúng ta chia tay...
|
Chương 13: Quý ông Tuyên Vỹ !!! Hạ Văn Vũ nhìn người đứng trước mặt. Đối diện với ánh mắt của ông hắn vẫn thản nhiên.
Ngoài Tưởng Minh Quân ra thì đây là người thứ 2 dám nhìn thẳng vào mắt ông.
Ông trùm trong giới buôn bán bất động sản gật gù. Kể ra thì con gái của ông cũng tinh mắt lắm chứ! Chàng trai nó đưa về quả thực không hề thua kém Minh Quân...
Minh Quân đẹp trai theo kiểu nam tính, rắn rỏi thì chàng trai này lạicó vẻ đẹp thư sinh hơn. Nhưng vẫn toát ra một khí chất đặc biệt! Khíchất của bậc vương giả.
- Cậu muốn đạt được điều gì nhất???
Hạ Văn Vũ đột ngột lên tiếng.
Không chút chần chừ, chàng trai trả lời ngay ;
- Thiên hạ vô đối!!! Đứng trên tất cả!!!
( tg: té ghế!!!!)
- Thiên hạ vô đối??? Thật nực cười!!! Cậu dựa vào cái gì mà dám nói thế???
Hạ Văn Vũ bật cười.
- Dựa vào chính bản thân tôi!!!
Nghe câu nói đanh gọn của Tuyên Vỹ, Hạ Văn Vũ lắc đầu:
- Cậu... nếu không phải là vĩ nhân... thì là một thằng điên!!!
Sau khi hắn đi khỏi, cha của Kiều Liên khẽ mỉm cười. Ông như nhìn thấy hình ảnh của mình lúc còn trai trẻ...
- Sao rồi??? Có ổn không???
Tường cách âm nên Kiều Liên dù đứng ngay ngoài cửa cũng ko nghe được câu nào. Cô xoắn lấy hắn hỏi thăm dồn dập!
Tuyên Vỹ đang bận... lau mồ hôi cũng cố gắng làm hài lòng khách hàng:
- Có lẽ là ổn! Tôi hi vọng thế...
Vế sau của câu trả lời khiến Kiều Liên mừng hụt. Cô phấp phỏng:
- Anh ko chắc chắn sao???
- Không!!! Cô nghĩ qua mặt cha cô dễ lắm đấy???
Hắn trợn mắt.
Kiều Liên gật gù. Cũng đúng thôi! Papa là người cô sợ nhất trên đời này. Ông ấy đâu dễ bị lừa!!!
Tuyên Vỹ thoáng rùng mình. Hắn nhớ lại cái nhìn sắc lạnh như mãnh thúcủa ông ta mà phát hãi. Dù thuộc loại to gan lớn mật nhưng đứng trướcngười đàn ông đó hắn không khỏi nản lòng.
Ông ta có một khí chất rất đặc biệt. Chỉ có ở những ông trùm maphia...
- Bây giờ đã muộn rồi! Giá mà có món gì nong nóng lót dạ nhỉ???
Hắn gợi ý.
Kiều Liên bĩu môi. Chưa đâu vào đâu đã giở chứng!
Nhưng thôi!!! Cô cũng không phải người hẹp hòi gì! Đãi hắn 1 bữa vậy!
- Đi theo tôi!!!
Chỉ chờ có thế, Tuyên Vỹ liền nhẩy chân sáo theo Kiều Liên. Gì chứ cái trò ăn rồi người khác trả tiền là hắn rất khoái....
- Ủa!! chúng ta đi đâu đây??? Hắn hỏi.
- Thì cứ đi theo tôi thì biết! Càm ràm mãi.. Tôi có đem anh đi bán đâu mà sợ!
( tg: lạy hồn!!! Ai mà bán nổi hắn cơ chứ???)
Kiều Liên đưa Tuyên Vỹ rẽ vào 1 ngõ hẻm. Mọi thứ ở đây cái gì cũng nhỏ xíu nhưng rất gọn gàng, sạch sẽ!
Cả 2 bước vào một quán ăn bầy biện rất đơn giản.
- Cho 5 cái bánh bao nhân đặc biệt!!!
Kiều Liên hô lớn rồi quay sang giải thích:
- Bánh bao ở đây là số dách! Bột bánh vừa trắng lại vừa thơm! Cắn hơidai dai... Nhân bánh vừa miệng... nói chung là... tuyệt vời!!!
Nghe Kiều Liên miêu tả, Tuyên Vỹ cứ nuốt nước miếng ừng ực! Đến khí 5 chiếc bánh bao bốc hơi nghi ngút được đem ra thì...
Cả 2 thi nhau chén!!!
( tg: đôi này nghe vẻ tâm đầu ý hợp về khoản... ăn uống nhỉ???)
10 phút sau:
- Chủ quán!! Cho thêm 5 cái nữa!!!
Lần này là giọng Tuyên Vỹ dõng dạc. Không biết là do bánh bao ngon quáhay không phải trả tiền túi nên chàng trai họ Bạch ăn rất khí thế!
Quán này chủ yếu bán vào 2 thời điểm: Sáng và chiều tối! Lúc Kiều Liên và Tuyên Vỹ bước vào quán cũng khá muộn rồi. Cũng vì bánh bao là thứđồ ăn rất được ưa chuộng vào mùa rét nên quán rất nhanh hết hàng.
Ngày hôm nay cũng vậy! Những vị khách vào sau Tuyên Vỹ và Kiều Liênđành phải thất vọng ra về. Vì số bánh bao cuối cùng đã được dọn ratrước mặt 2 bạn trẻ.
- Bán cho 3 cái bánh bao nhân đặc biệt!!!
Hai khách hàng nữa bước vào.
Đó là một đôi trai gái. Chàng trai mày rậm, mắt to trông cũng khá khôi ngô. Còn cô gái cũng rất xinh xắn. Tuy ăn mặc có phần hơi điệu đà... Trong quán lúc này đã sực nức mùi nước hoa...
Chủ quán vẻ mặt hết sức ái ngại. Miệng cười cầu tài:
- Xin lỗi hai vị! Chúng tôi vừa hết hàng xong! Quý khách chịu khó ngày mai quay lại vậy!!!
Cô gái ngoại hình thì xinh đẹp nhưng tính cách lại quá tệ. Cô ta bĩu môi:
- Cái gì??? Ông có biết ông đang nói chuyện với ai không??? Tinh ÁnhHồng này hạ cố đến mua bánh cho ông là đã vinh dự lắm rồi! Ông dám bắttôi đợi đến mai hả???
Chủ quán có chút bực mình nhưng với loại khách này ông không dám đắc tội!
- Thì ra... là Tinh Tiểu thư! Thất lễ! Thất lễ!!! Xin tiểu thư bớt giận! Quả thật là chúng tôi vừa hết hàng!
- Đủ rồi!!! Đừng có lải nhải nữa! Một là ông đem bánh ra cho tôi! Hai là tôi cho đàn em đập nát cái quán này ra! Nghe rõ chưa???
Cô gái trợn mắt quát.
Chủ quán mồ hôi vã ra như tắm. Gì chứ thói ngang ngược của vị Tinh tiểu thư này dân làm ăn buôn bán tất thảy đều biết tiếng. Chỉ vì cha cô talà 1 nhân vật có thế lực trong giới xã hôi đen đất Hà Thành nên không ai dám đắc tội với cô ta... Được thể Tinh Ánh Hồng càng lộng hành. Cáigì cô ta đã muốn thì nhất định phải đạt được!!
Ông đúng là bị sao quả tạ chiếu mạng nên hôm nay mới gặp phải cô ta...
- Tinh tiểu thư! Thế này... là làm khó cho chúng tôi quá!!
Cô gái cười nhạt:
- Chính ông tự làm khó mình đấy chứ! Tôi đếm từ 1 đến 10 mà ông không mang bánh ra thì đừng có trách! 1... 2.....
- Chuyện gì vậy? bác Bảy!!!
Kiều Liên của chúng ta đang ăn bánh bao với Tuyên Vỹ ở bên trong thì thấy tiếng ồn ào liền bước ra.
Đập vào mắt cô là 1 đôi trai gái ăn mặc chải chuốt đang sừng sộ với chủquán. Đằng sau lưng họ là một đám người mặt mũi dữ dằn.
Ánh mắt người chủ quán nhìn Kiều Liên lóe lên vài tia ấm áp rồi trở lại bình thường.
- Hạ tiểu thư! Cô xem vị khách này làm khó chúng tôi quá! Chúng tôivừa bán hết bánh thì cô ấy tới đòi mua. Có phải chúng tôi không muốnbán cho cô ấy đâu... mà là lực bất tòng tâm!!
- Lải nhải nhiều quá! Tụi bay đâu!!! Đập nát cái quán này cho tao...
Cô gái có tên Tinh Ánh Hồng thản nhiên ra lệnh. Dường như cái việc bẻgẫy cần câu cơm của người khác với cô như trò chơi trẻ con vậy!
Đáng tiếc!!! Hôm nay cô đã gặp phải... Hạ Kiều Liên!!!
|
Chương 14: 2 nàng tiểu thư !!! - Gượm đã nào!!! Kiều Liên hắng giọng.
Tinh Ánh Hồng liếc người mới xuất hiện bằng ánh mắt sắc như... dao cạo râu.
Tất cả những đứa con gái đẹp hơn cô, cô đều... ghét! Huống chi KiềuLiên của chúng ta quá rực rỡ. Nó lấn áp mất vẻ đẹp của Tinh Ánh Hồng.
- Cái gì?????????????
Tinh Ánh Hồng hất mặt đầy trịch thượng.
Kiều Liên chưa vội trả lời. Cô săm soi, nhìn ngó Ánh Hồng như kiểu... mẹ chồng nhìn nàng dâu!
Nhìn ngó chán chê rồi Kiều Liên chép miệng lắc đầu.
- Chậc! Chậc! Tiếc quá! Tiếc quá!!!
- Tiếc cái gì??? Ánh Hồng ngơ ngác.
KIều Liên đột ngột mỉm cười. Giọng nói ngọt như... mía nướng.
- Trông cô em xinh đẹp là thế!, ăn mặc sang trọng vậy mà lại khôngbiết... Việt Ngữ!!! Thật đáng tiếc làm sao! Người ta đã hết hàng vậymà cứ gân cổ lên đòi cho bằng được. Không có lại đòi đập quán người ta... Ở đâu ra cái kiểu lạ đời vậy nhỉ???
Mặt Ánh Hồng xám ngoét. Cô hét lên:
- Con ranh kia!!! Mày có biết Tinh Ánh Hồng này là ai không hả???
- Biết chứ sao không?? Cô là... Tinh Ánh Hồng chứ còn là ai! Kiều Liên tỉnh bơ phán. Hít hít mấy cái rồi cô nhăn mũi.
- Khiếp!!! Mùi gì ghê thế nhỉ??? Cứ như mùi chuột chù vậy...
Câu nói của Kiều Liên vừa dứt thì mặt Ánh Hồng chuyển sang màu đỏ bừng.
Nước hoa cô xức trên người là loại nước hoa hảo hạng của Pháp... vậy mà con ranh kia lại dám ví như mùi chuột chù thì có đau không!!
Bọn đàn em của Ánh Hồng bịt miệng để khỏi phì cười. Chúng biết rõ côchủ nhỏ vốn thích ăn diện và hay điệu đà quá lố. Như thứ nước hoa Phápkia nếu chỉ xức một chút thì sẽ rất thơm và dễ chịu nhưng cô chủ lạirưới lên người hơi nhiều nên gây... phản tác dụng!!!
Dù thế cũng chẳng ai dám góp ý với Ánh Hồng bởi bản tính ngang ngược,đành hanh đã thành thần của cô chủ. Cô gái kia kể cũng to gan lớn mậtkhi dám chọc quê tiểu thư...
Điên tiết!!! Tinh Ánh Hồng nhào tới toan dở thói côn đồ. Vốn là congái của một ông trùm xã hội đen nên võ công của Tinh Ánh Hồng khá giỏi. Cái tát của cô nếu trúng phải chắc cũng phải húp cháo cả tuần chứ chẳng chơi...
- Bốp!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Nhanh như cắt! Kiều Liên dơ tay lên đỡ. Cái tát bị gạt ra. Ngay tứckhắc Ánh Hồng xoay người, chân trái vung lên cao đá thẳng vào cằm KiềuLiên...
Xui xẻo thay cho tiểu thư họ Tinh! Hạ Kiều Liên không phải là người dễbắt nạt. Trước đòn tấn công dồn dập của Ánh Hồng, cô chỉ cười khẩy rồi hóa giải hết!
- Bọn mày còn đứng đó làm gì??? Xông vào thịt con bé này cho tao!!!
Ánh Hồng gào lên ra lệnh cho tụi đàn em.
Cục diện trận đấu chuẩn bị chuyển từ 1 chọi 1 sang... 1 đám oánh 1 người thì Tuyên Vỹ... lò dò bước ra.
- Chà!!! Đông vui nhộn nhịp quá nhỉ!!!
Bọn đàn em của Ánh Hồng nhìn thấy Tuyên Vỹ đồng loạt lùi lại. Vẻ mặtđầy kinh hãi. Chàng trai đi cùng Ánh Hồng thì lộ ra vẻ căm ghét rõ rệt. Chỉ duy có vị Tinh tiểu thư là chào đón sự xuất hiện này:
- Trời ơi!!! Anh Tuyên Vỹ!!!!!!!!!!!!
Trước con mắt kinh ngạc của Kiều Liên và ông chủ quán, Ánh Hồng nhào tới ôm chầm lấy Tuyên Vỹ. Miệng không ngừng tru tréo ;
- Em nhớ anh quá!!! Bắt đền anh đấy!!! Đi hoài mà không thèm về thăm người ta gì cả... Ghét anh luôn!!!!
( tg: quay ra đằng sau nôn thốc nôn tháo)
Tuyên Vỹ đáp lại tình cảm của tiểu thư họ Tinh bằng một vẻ mặt... hơi hơi khả ố!!! Hắn ve cằm cười cợt. Thái độ rất " kịch "
- Là em à??? Ánh Hồng! Lâu ngày không gặp trông em... càng lúc càng đẹp ra!
- Ứ ừ!!! Anh chỉ ghẹo em thôi...
Ánh Hồng mặt ửng hồng, đôi mắt sáng long lanh. Thái độ nũng nịu nhưngười đang yêu phụng phịu. trông cô chẳng còn sót lại chút gì của cáingười vừa đòi... đập quán người ta!!!
Tất thảy mọi người có mặt ở đó không hẹn mà đồng loạt nổi da gà! Bọn vệ sĩ và chàng trai kia dường như đã quen với cảnh này nên vẫn còn đứngvững. CHỉ khổ thân cho ông chủ quán và Kiều Liên của chúng ta. Mộtngười thì đổ mồ hôi thành giọt. còn người kia sức chịu đựng kém...suýt nữa thì ói hết mấy cái bánh bao trong bụng ra...
Con gái yêu bằng tai!!!
Chân lý này được Tuyên Vỹ thuộc nằm lòng. Những câu nói khiến người khác phải nổi da gà thì hắn lại hót như cháo chảy!
- Thật mà!!! Anh ghẹo em làm gì??? Có mấy tháng không gặp mà trông emkhác hẳn. Nếu không nghe giọng nói chắc anh cũng không dám nhận cô gáixinh đẹp này là em đâu!!!
- Anh... Tuyên Vỹ!!!!!!!!!
Ánh Hồng xấu hổ bưng mặt. Những lời nói có cánh của Tuyên Vỹ khiến cô sướng tê người!
- Đủ rồi đấy!!! Cả 2 làm trò đủ chưa??? Chàng trai lạ mặt lên tiếng.
Quay sang Ánh Hồng anh ta gắt gỏng:
- Còn em!!! Em có muốn đập quán người ta nữa không??? Nếu không thì đi về...
Rồi anh ta bỏ đi. Bọn tay chân đồng loạt đi theo. Ánh Hồng hoảng hốt gọi:
- Kìa!!! Ánh Lục!!! Anh làm sao thế???
Không muốn xa Tuyên Vỹ nhưng anh trai và người của mình đã bỏ đi ÁnhHồng rốt cuộc cũng hậm hực chạy theo. Sau khi gửi lại cho Tuyên Vỹ vàicái hôn gió.
- Em đi trước nha!!! Anh Tuyên Vỹ!!! Lúc nào rảnh vào nhà em chơi nha!!!
Khi đi qua chỗ Kiều Liên. Ánh Hồng còn kịp ném lại 1 câu đe dọa:
- Hãy đợi đấy!!! Chuyện này chưa xong đâu! Chọc vào Tinh Ánh Hồng này là mày tới số rồi!!!
Nếu là người khác, bị Ánh Hồng đe dọa kiểu đó hẳn sẽ rất sợ hãi. Nhưng đáng tiếc người bị Ánh Hồng đe dọa lại là Hạ Kiều Liên. Bắt chước vẻmùi mẫn của Tuyên Vỹ và Ánh Hồng lúc nãy, Kiều Liên cũng... rối rítvẫy tay:
- Kưng đi nha!!! Chịu khó học lại lớp mẫu giáo để hiểu Tiếng Việt hơn nhé!!!
Những lời nói của Kiều Liên đập vào tai càng khiến Ánh Hồng củng cổ quyết tâm:
- Phải cho nó biết thế nào là sự đáng sợ của... xã hội đen!!!
Cuối cùng cũng đuổi kịp anh trai, Ánh Hồng cằn nhằn:
- Anh sao vậy??? Chả mấy khi gặp được Tuyên Vỹ! Anh làm em không kịpnói chuyện với anh ấy... Lại chưa thể tính sổ với con bé kia nữa!!!
- Tính sổ??? Với ai??? Tinh Ánh Lục nhướng mày.
- Còn với ai nữa! Cái con bé dở hơi xen vào chuyện của em chứ ai! nể mặt Tuyên Vỹ nên em " tạm " tha cho nó đấy!!!
- Nghe đây Ánh Hồng! Con bé đó không dễ chọc đâu! Đừng có đụng vào nó! Ánh Lục nghiêm mặt.
Trực giác của kẻ nhiều năm lăn lộn chốn giang hồ khiến anh ta đánh hơithấy nguy hiểm. Tiếc rằng em gái anh ta - Tinh Ánh Hồng không có đượctài năng đó. Cô vẫn rất hung hăng:
- Xì!!! Cha chúng ta là một trong Cửu Long Đế!! Ai dám đắc tội với chúng ta nào??? Con bé đó em giải quyết cái một...
- Ánh Hồng!!! Anh không nói đùa đâu! Võ công của em cũng đâu tồi màkhi đánh nhau với con bé đó... có chiếm được chút tiện nghi nào không??? Chưa kể là nó hoàn toàn phòng thủ chứ không hề trả đòn. Nó mà đánhthật thì em... no đòn rồi!!!
Tinh tiểu thư điên tiết. Những lời nói của Ánh Lục ít nhiều cũng độngchạm tự ái cô. So sắc đẹp cô có thể không hơn chứ luận về võ công côđừng hòng chịu kém...
Ánh Hồng hét lên:
- Em không tin! Anh đừng có làm ra vẻ ta đây biết tuốt! Việc của em em tự lo!!!
Cô chạy vụt đi. Để lại Ánh Lục ở đằng sau chưng hửng.
- Kìa Ánh Hồng!!! Ánh Hồng................
Bóng dáng của Ánh Hồng đã biến mất. Tinh Ánh Lục thở dài. Con bé này lúc nào cũng cứng đầu. Đến cha còn bó tay nữa là...
Nhưng điều làm Ánh Lục lo lắng chính là đứa con gái kia... Nó ở đâu chui ra vậy trời???
|