Tiểu Thư Nổi Loạn
|
|
Chương 35: Nhật kí người điên !!!! Ngày... tháng... năm....
Ta nhận được 1 hợp đồng từ 1 ông chủ lớn.
Ông ta tên là Hạ Văn Vũ, là người Mỹ gốc Việt!!!
Hợp đồng giết người! Thù lao rất cao! Nhưng ta không quan tâm! Cáichính là ta lại được thưởng thức niềm vui của " Kẻ đi săn ".
" Con mồi " lần này là 1 nhân vật rất có thế lực trong giới kinh doanh.
Rất khó có thể gặp được lão ta. Nhưng không sao, càng khó khăn ta càng thấy hứng thú...
Ngày... tháng... năm...
Cơ hội tiếp cận con mồi đã tới. Ngay trong bữa tiệc của giới thượng lưu...
Vượt qua hàng rào bảo vệ đối với ta quá đơn giản. Lũ vệ sĩ ngu ngốc chẳng hay biết gì khi ta lẻn vào phòng riêng của lão.
Lão già ngu ngốc chẳng thể nào ngờ tới cái chết sắp đến.
Ngu xuẩn thật!!!
Bỏ tiền ra tổ chức bữa tiệc lớn. Những người đến dự toàn là các nhân vật có máu mặt. Lại còn mời cả vợ con họ nữa...
Lão không hay mình đã tạo điều kiện cho cái chết đến nhanh hơn!!!
Thật nhanh gọn!!! Giết lão chỉ là chuyện nhỏ. Dễ dàng quá khiến ta thấy chán...
Thôi thì kiếm đại đứa con gái nào đó rồi hành hạ cho đỡ buồn...
Cái gì kia nhỉ??? 1 con bé xinh xắn với bộ váy áo màu hồng xuất hiện!
Con mồi đến nhanh quá. Đỡ mất công tìm kiếm.
Ta di chuyển nhẹ như loài mèo. Áp sát sau lưng con mồi. Mặc dù làm thế là thừa. Một con bé như nó, ta giết cái một!!!
Ta ôm chặt lấy nó. Vừa đưa tay lên bịt mồm, chưa kịp đánh ngất con bé, ta đã thấy mình được tặng 1 cú huých chỏ. Và văng mạnh về đằng trước!!
Đòn nhu đạo!!!
Con mồi này coi bộ khá thú vị. Nhưng bé con nhầm rồi!
Ta là God! Làm gì có chuyện bị hạ dễ dàng thế???
Chủ động lao người về đằng trước, ta kéo con bé ngã cùng.
Ngay khi chạm đất, ánh mắt chúng ta gặp nhau...
Giật mình!!!!!!
Im lặng............
" Thiên thần nhỏ!!! "
- Trời ơi!!! Chị có sao không??? Em xin lỗi!!! Em cứ tưởng thằng nào!!!
( tg: hiểu được chết liền à!!!)
- Cú huých chỏ vừa rồi có đau lắm không???
-...................................................................
- Chị à!!! Chị đẹp quá!!!
Không biết tại sao con bé lại tưởng ta là con gái. Nó luống cuống đỡ ta dậy rồi phủ quần áo cho ta... Giọng líu lo như chim hót.
Con bé nói liên tục!!!
Nói không ngừng.
Còn ta.... chỉ ngồi nghe!!!
Lúc ấy, ta bỗng quên mất ý định của mình...
.... Giết nó!!!
Cả buổi chiều hôm ấy, ta và con bé ngồi bên nhau. Một người cứ nói, 1 người chỉ im lặng. Nhưng không hiểu sao lại cảm thấy rất dễ chịu.
Cảm giác ta chưa bao giờ có được trong đời.
Ngày... tháng... năm...
Trong đầu không hề có ý định đến chỗ hẹn, nhưnh không hiểu sao chân ta cứ bước đi.
- Sao mình phải đến đây nhỉ??? Quay về thôi!!!
- Chị ơi!!! Em đến rồi nè!!!
Im lặng....
..... từ từ quay lại....
- Ta... là con trai!!!
Ngày... tháng... năm....
Con bé khóc! Khóc mãi!
Không biết làm sao cho nó nín, ta đành im lặng.
Nó vừa bị bố đánh. Con bé hiếu động, chỉ thích tập võ và chơi nhữngtrò của con trai. Nhưng bố mẹ nó lại bắt nó học lễ nghi, nấu ăn, cắmhoa, trà đạo, ba lê...
Nó trốn đi học võ!
Bố phát hiện! Nó bị đánh!!!
Gò má trắng muốt in hằn 5 ngón tay đỏ rực...
Thở dài!!!
- Ta dạy em phi dao nhé???
Lau nước mắt.
Mỉm cười!!!
Ngày... tháng... năm...
Con bé quả thật rất có năng khiếu!
Thần kinh phản xạ tốt. Tay chân nhanh nhẹn...
Giờ thì nó phi dao chẳng kém gì ta...
Chìa ra con dao cán bạc.
- Tặng em này!!!
Ngỡ ngàng...
.... Lại mỉm cười...
- Cảm ơn anh! Màu Trắng!!!
Ngày... tháng... năm...
- Anh muốn đi vòng quanh thế giới à???
- Cho em đi với nha???
- Hứa đấy!!! Móc ngoéo nè!!!
- Anh phải giữ lời đấy!! Nếu không là em sẽ không tha cho anh đâu...
Ngày... tháng... năm....
3 ngày rồi em không đến!!! Em quên ta rồi sao???
Định dạy em cách phi dao kiểu mới...
Vậy mà....
Ngày... tháng... năm....
Nhớ quá!!!!
Ta... yêu em rồi ư???
Ngày... tháng... năm....
Hay em bị ốm???
Tại sao 1 tuần liền biến mất???
Ta lo quá!!!
Phải đi tìm em thôi....
Ngày... tháng... năm....
Sắp đến sinh nhật " Màu Trắng " rồi!! Phải tặng anh ấy 1 điều bất ngờ mới được! Anh ấy chưa bao giờ được tổ chức sinh nhật...
Mình làm bánh tặng anh ấy thôi...
Ngày... tháng... năm...
Duy Linh ngốc thật!!
Quang Huy cũng ngốc nốt!!!
Chỉ có việc cỏn con mà hai đứa cũng giận nhau.
Chỉ khổ mình đứng giữa. Một bên là bạn. Một bên là em trai....
Giúp cả 2 làm lành vây!!! Hi!!!
Ngày... tháng... năm....
Đại công cáo thành.
Cuối cùng mình cũng làm được bánh!!
Vất vả học suốt cả 1 tuần liền...
Papa và Mama thấy mình chăm chỉ nấu nướng ở dưới bếp thì mừng lắm... Có biết đâu là mình muốn tặng quà sinh nhật cho " Màu Trắng "!!! Hi!!!
Quang Huy và Duy Linh rốt cuộc cũng làm hòa.
Tốt quá!!!
Mình muốn giới thiệu 2 người với " Màu Trắng "....
Chắc là... anh ấy sẽ rất vui...
Ngày... tháng... năm....
Em đang cười nói vui vẻ với 2 đứa trẻ khác.
Lại còn ôm 1 hộp quà rất to.
Chắc là quà chúng tặng...
Em... không cần ta nữa...
... không đến gặp ta nữa....
Đau!!!
A!!! Phải rồi!!! Chỉ cần... giết chúng, em sẽ lại trở về bên ta...
Sẽ mãi mãi ở cạnh ta!!!
Chỉ mình ta thôi!!!
- Không!!! Duy Linh!!!
- Quang Huy!!! Chạy đi!!! Mặc kệ chị... chạy đi em!!!
- Không!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Máu đỏ ngập tràn....
Cười như điên loạn....
- Thiên thần nhỏ!!! Em là của ta!!!!!!!!!!
********
3 ngày sau, God bị bắt.
Nạn nhân may mắn duy nhất còn sống sót là 1 cô bé 12 tuổi tên Hạ Kiều Liên...
Năm đó God... 19 tuổi!!!
- Sao em nhìn ta bằng ánh mắt đó???
- Chẳng phải em yêu ta sao???
- Ta chỉ loại bỏ những kẻ gây cản trở tình cảm của chúng ta thôi mà....
" Thiên thần nhỏ!!! Hãy chờ ta..... "
|
Chương 36: Màu tình yêu !!!! Kiều Liên vô cùng ngỡ ngàng.
Khi cô vừa mở mắt sau lần bất tỉnh thứ 3, cô đã thấy anh ta xuất hiện trước mặt...
- Minh Quân!!! Sao anh lại ở đây????
- Đồ ngốc!!! Tôi đến cứu cô chứ còn sao nữa!!!!!
Dường như Kiều Liên vẫn chưa hiểu chuyện gì cả. Cô chỉ nhớ là mình lại ngất xỉu sau khi gã... rạch lưỡi dao lên cổ cô...
Rùng mình!!!!
Kiều Liên chạm tay vào vết thương trên cổ. Nó đã được băng bó cẩn thận.
Gã... thật khó hiểu!!!
Minh Quân thấy Kiều Liên lần chần thì sốt ruột giục:
- Nhanh lên!!! Ra khỏi đây!!! Tôi còn phải quay lại chỗ bác Vũ! Bác ấy đang cầm chân God!!!
- Cái gìiiiiiiiiiiiii????????? Cha tôi đang ở đây????????
Kiều Liên hốt hoảng chạy vụt đi. Linh cảm của cô rất xấu!!!! Cha cô không phải là đối thủ của gã!!!
- Anh đi trước đi!! Tôi phải đi cứu cha tôi!!!
- Đồ ngốc!!! Một mình cô sao cứu được ông ấy.... Chờ tôi với chứ!!!!!
Minh Quân hối hả đuổi theo.
....................................................
Hạ Văn Vũ nắm chặt tay. Khẩu súng ngắn trong tay áo từ từ tụt xuống.
God đang vất vả chống đỡ. Mười mấy hộ vệ của Rồng Lửa đang lăn xả vào tấn công.
Mãnh hổ quần nan!!!
Dù gã có giỏi đến đâu nhưng cùng lúc chiến đấu với hơn chục người đâuphải dễ. Huống chi những người này toàn là nhân tài được tuyển chọntrong giới xã hội đen để trở thành hộ vệ cho Rồng Lửa!
God đã bị thương ở nhiều chỗ. Nhưng chưa có vết nào chí mạng. Có điềumất quá nhiều máu, gã cũng không thể đứng vững được lâu nữa...
Hạ Văn Vũ nghiến răng.
- Tất cả tránh ra!!! Để ta tự giải quyết gã!!!
God nhếch môi khinh bỉ:
- Nghe oai hùng gớm nhỉ??? Dù ta có bị kiệt sức, ông cũng không hạ nổi ta đâu...
- Câm mồm!!!!!! Hãy xem đây!!!
- Đoàng!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Phát súng thứ nhất trật mục tiêu. Phát thứ 2 chưa kịp bắn ra thì God đã phóng tới trước mặt.
Hạ Văn Vũ tái mặt. Ông vội dương súng lên....
.... bóp cò.....
.... Không một tiếng động....
- Rắc!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Gã vung dao lên.
Khẩu súng bị chẻ làm đôi...
Nhếch môi:
- Vĩnh biệt ông!!! Hạ Văn Vũ....
Hạ Văn Vũ năm nay 49 tuổi!!!
Sang Mỹ từ năm 16 tuổi.
Học xong đại học, có bằng thạc sĩ kinh tế...
Nhưng điều khiến Hạ Văn Vũ trở nên nổi tiếng trong cộng đồng người Việt ở nước ngoài chính là máu kinh doanh liều lĩnh, tham vọng.... Dùng mọithủ đoạn để đạt được điều mình muốn...
Rất nhanh chóng, Hạ Văn Vũ đã trở thành 1 nhân vật có thế lực trong giới buôn bán bất động sản.
Các đối thủ của Hạ Văn Vũ luông gặp phải những rủi ro đáng tiếc!
Nhà chức trách nghi ngờ có bàn tay của các băng nhóm xã hội đen trong đó. Nhưng vô phương tìm ra bằng chứng.
Giới kinh doanh rỉ tai nhau: Hạ Văn Vũ luôn dùng đến các sát thủ chuyên nghiệp nhằm thủ tiêu kẻ ngáng đường!!!
Mật ít ruồi nhiều!!!
Thứ gì thu lợi lớn tất sẽ có nhiều kẻ nhòm ngó. Một ông chủ người Hoa họ Zheng cũng nhảy vào chia phần.
Một rừng không thể có 2 hổ. Điều tất yếu sẽ xảy ra...
Hạ Văn Vũ liền bỏ ra 1 số tiền lớn thuê sát thủ nhổ cái gai trước mắt!!!
Ông ta đã chọn God - sát thủ nổi tiếng nhất bấy giờ. God nổi tiếng là 1 sát thủ máu lạnh, lấy tiền công cực cao, có máu điên trong ngườinhưng hễ ra tay là thành công! Người ta cũng đồn rằng God rất thích tra tấn, hành hạ nạn nhân của mình trước khi giết....
Hợp đồng tội ác được kí kết.
Năm đó God 19 tuổi.
Sai lầm nối tiếp sai lầm. Hạ Văn Vũ chưa bao giờ tha thứ cho bản thânmình. Chính sai lầm của ông là khởi đầu cho 1 vụ thảm sát.Mà nạn nhânđầu tiên là... con trai ông - Hạ Quang Huy!!!
Giá như thời gian có thể quay ngược trở lại!!!
- Cha!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Mắt thấy cha mình sắp bị giết, Kiều Liên không còn suy nghĩ được gì nữa. Thân thể tự hành động.
Cô lao vào che chắn cho ông.
Lại đối mặt!!!
Ánh mắt cả hai chạm nhau.
Hình ảnh 2 đứa trẻ, 1 trai, 1 gái nằm trong vũng máu lóe lên trong óc. Kiều Liên buột miệng thốt:
- Quang Huy??? Duy Linh....
Gã ngỡ ngàng.
Tại sao em lại che chắn cho ông ta???
Giống hệt như 5 năm về trước...
Em cũng hứng con dao cho thằng nhóc đó....
Chẳng nhẽ... con dao này lại 1 lần nữa làm tổn thương em???
Không!!!! Thiên thần nhỏ!!! Dù em không yêu ta.... nhưng ta vẫn mãi yêu em....
Yêu em... cho dù em đã quên ta.....
- Phập!!!!!!!!!!!!!!
God quay ngược con dao đâm vào ngực mình.
Trái tim quỷ dữ nay rỉ máu.
- Yêu...... em................
- Đoàng!!! Đoàng!!! Đoàng!!!
- Tất cả đứng yên!!! Cảnh sát đây!!!
Tuyên Vỹ và Hướng Dương xồng xộc lao vào thì mọi thứ đã kết thúc.
God gục xuống giữa vũng máu. Tay vẫn nắm chặt con dao cán bạc...
Kiều Liên đứng lặng.
Cô nhìn chằm chằm vào thân xác bất động.
Máu của gã bắn cả lên người, lên mặt cô.
Đỏ quá!!!!
Cô đưa tay ôm mặt.
Quá khứ bị đánh cắp từ từ trỗi dậy....
Lần đầu gặp gỡ...
Con dao cán bạc...
Chiếc bánh sinh nhật vỡ nát...
Vẻ mặt kinh hoàng của Quang Huy và Duy Linh...
Trời NewYork đỏ máu...
- Không!!!! A! A! A! A! A! A! A! A! A!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Kiều Liên ôm đầu gào thét.
Tiếng gào của cô vang vọng mãi lên trời cao...
Ngực đau dữ dội, Kiều Liên từ tự khụy xuống bên cạnh thân xác lạnh cứng của God.
Mọi người hốt hoảng chạy lại.
- Trời ơi!!! Kiều Liên... con tôi!!!
- Kiều Liên!!! tỉnh lại đi!!! Có nhận ra tớ không??? Hướng Dương đây mà...
Hướng Dương run rẩy lay gọi bạn. Để tìm Kiều Liên cô đã phải nhờ đếnquyền lực của gia đình mình. Tìm ra người sống sót trong đám người làm - ** Năm. Rồi qua câu chuyện đứt quãng của bà ta, cô và Tuyên Vỹ đãhack thẳng vào tài liệu tuyệt mật của Cục Phòng Chống Tội Phạm XuyênQuốc Gia. Nhờ thế mới tìm ra mối liên hệ giữa gia đình Kiều Liên và tên tội phạm vừa trốn thoát - God!!!
Minh Quân tuy cũng lo lắng cho Kiều Liên nhưng biết rõ Kiều Liên khôngsao nên anh dành sự quan tâm của mình cho tên con trai kia. Ánh mắtlạnh lùng nhưng vẫn không che dấu hết được sự khó chịu..
Nhưng đối thủ của Minh Quân không hề để ý đến anh. Tiếng Tuyên Vỹ vang lên lồng lộng.
- Tất cả tránh ra!!! Mau đưa cô ấy vào bệnh viên!!!!
**********
Hai ngày sau....
Hạ Văn Vũ nhìn con gái mình nằm thiêm thiếp trên giường bệnh. Ông lo lắng hỏi:
- Bác sỹ!!! Tại sao con gái tôi đến giờ này vẫn chưa tỉnh lại????
- Ngài đừng lo!!! Chúng tôi đã khám cho tiểu thư rất kĩ! Trên ngườikhông hề có 1 vết thương nào. Việc cô ấy hôn mê bất tỉnh như thế này có lẽ là do bị sốc trước những gì đã xảy ra.... Nhưng tóm lại là không có gì nghiêm trọng!! Chắc chỉ đến sáng ngày mai là cô ấy sẽ tỉnh lại....
Minh Quân đứng bên cạnh. Anh nhìn vợ chưa cưới của mình chăm chú. Hồi lâu anh lẩm bẩm:
- Một cuộc chiến đã kết thúc! Một cuộc chiến mới lại bắt đầu....
Khi tất cả mọi người đã đi khỏi, cô gái nằm trên giường từ từ mở mắt.
Đôi mắt đen láy bỗng mờ đi. Nước mắt ướt đẫm 2 gò má..
- Vĩnh biệt anh..... " Màu Trắng "!!!!
" Đã biết yêu là đau khổ. Tại sao ta vẫn cứ yêu??? "
|
Chương 37: Don't Cry !!!!!!! (Đừng khóc) Tuyên Vỹ xách túi hoa quả nhảy chân sáo vào bệnh viện. Ta ơn trời cô bé đã tỉnh...
Đằng sau hắn, Lão Tam của Bạch Gia đang trợn mắt đầy kinh hãi.
Nói đến Tuyên Vỹ, những người trong giới giang hồ ai còn lạ gì tính cách của hắn.
- Gian xảo!!! thủ đoạn!!!
Từ trước đến nay chỉ có người ta bỏ tiền ra mua quà cho hắn chứ có thấy hắn bỏ tiền ra mua tặng ai cái gì đâu!!
Trần Kiên lắc đầu.
Đúng là tình yêu!!! Thật không hiểu nổi!!! Dám bỏ ra hơn 1000 $ muacặp nhẫn đính kim cương... Vậy mà lần trước mình hỏi vay có 100.000 đnó cũng không cho!!! Bó tay!!!
( tg: ^ ^)
Vừa đến cửa phòng cả 2 đã nghe thấy tiếng hét của của bệnh nhân:
- Tớ có phải trẻ con đâu!!! Cả ngày ăn toàn cháo trắng thế này làm sao tớ sống nổi?????
Giọng Hướng Dương ngọt lịm:
Tớ biết!!! Nhưng cậu hôn mê mấy ngày rồi! Cơ thể suy nhược!! Bác sỹbảo chỉ được phép ăn thứ gì dễ tiêu hóa thôi!!! Ngoan nào...
- @ # %! $$ ' * # @ $ 1# % %
Tuyên Vỹ ló đầu vào.
- Hai!!! Nhóc khỏe chưa??
Hắn liền nhận được cái nhìn sắc lẻm của bệnh nhân:
- Khỏe sao được??? Bữa sáng cháo!! Bữa trưa cháo!!! Bữa chiều cũng cháo nốt!! Riết rồi người tôi ra cái giống gì????
Hắn lúng túng gãi đầu:
-Vậy... tôi đi mua phở cho nhóc nhé???
Kiều Liên làm bộ chau mày suy nghĩ.
- Phở à??? Tôi ghét ăn phở nhất!!! Nhưng thôi!!! Còn đỡ hơn phải ăn cháo....
Chỉ nghe đến đó... Hắn - Bạch Tuyên Vỹ - Người thừa kế đời thứ 5 củaBạch gia và là người đứng đầu Cửu Long Đế trong tương lai lập tức phóngngược trở lại. Tốc độ không hề thua kém các vận động viên điền kinh thếgiới!!!
Lão Tam - Trần Kiên ngó theo lẩm bẩm:
- Ôi!!! Tình yêu!!!!
Đang lẩm bẩm chợt anh bắt gặp ánh mắt của Hướng Dương. Lạnh lùng nhưng có chút gì đó ai oán, liền lập tức im lặng....
Trần Nguyễn Hướng Dương.... 17 tuổi!!!
Đã từng là 1 cô gái hết sức ngây thơ!!!
Tuổi 15 với bao mộng mơ về chàng hoàng tử định mệnh, cô đã gặp TrầnKiên - 1 chàng trai nam tính, phong độ. Không đẹp trai nhưng lại có 1khí chất hơn người.. khiến cho anh ta dù đứng ở đâu cũng không bị lẫnvới người khác...
Trái tim thiếu nữ chưa 1 lần biết yêu nay đập loạn nhịp....
Còn Trần Kiên, anh cũng bị mê hoặc bởi cô gái xinh đẹp, ngây thơ..
Cả 2 nhanh chóng yêu nhau.
" Mối tình đầu tưởng không gì chia cắt.
vậy mà tan trong sương gió mong manh "
( trích Hoa Sữa)
Đang say đắm trong tình yêu thì Hướng Dương phát hiện:
- Trần Kiên đã có vợ!!!
Choáng váng!!!
Đau khổ!!!
Hận thù!!!
Hướng Dương lột xác. Cô trở thành Trần Nguyễn Hướng Dương như ngày nay!!
Đùa giỡn với tình yêu và căm hận con trai...
Tuyên Vỹ xách chiếc cặp lồng phở lao vào phòng. Hắn đặt chiếc cặp lồnglên bàn rồi xẻ ra bát con. Bưng bát phở đến tận giường cho Kiều Liên,hắn nhẹ nhàng:
- Ăn đi nhóc!!! Còn nóng nguyên đó!!!
Chỉ chờ có thế, Trần Kiên, Hướng Dương ngay lập tức tông cửa chạy ra. Trần Kiên lao ra ban công cố gắng hớp chút không khí để bình tĩnh lại.
Còn Hướng Dương... cô lao thẳng vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo. Nôn xong cô vừa rửa mặt, vừa lắc đầu:
- Trời ơi... ghê tởm quá!!!
Còn đương sự của chúng ta - Hạ Kiều Liên đang ngó chằm chằm vào bát phở. Hết ngó bát phở cô lại ngước lên nhìn người đang bưng nó.
- Anh... bị làm sao vậy???
- Hả????
- Trong bát phở có thuốc độc không đấy???
- Nhóc nói gì thế??? Tôi không hiểu!!!
- Đừng vờ vịt!!! Sao tự dưng... anh lại tốt với tôi thế???
Tuyên Vỹ ngớ ra 1 lúc rồi lúng túng gãi đầu.
Biết nói thế nào cho cô bé hiểu bây giờ?? Chẳng nhẽ lại bảo rằng hắnmuốn bù đắp cho việc trước đây đối xử tệ với cô bé??? Hay nói rằng hắnlỡ cảm cô bé rồi??? Nói thế thì mất mặt chết...
- Ờ.. thì... thì....
- Thôi!!! Anh đã có lòng thì tôi có dạ! Đưa bát phở đây!!
Nhìn Kiều Liên ăn một cách ngon lành, Tuyên Vỹ mừng húm. Hắn sờ vàotúi quần. Trong đó có đôi nhẫn đính hôn hắn mới mua. Làm sao để đưacho cô bé nhỉ???
( tg: Ê tên kia!!! tỏ tình đã chứ???)
Trong khung cảnh lãng xẹt đó! Ý lộn!!! Lãng mạn.... Có 2 con ngườiđang thập thò ngoài cửa mà không dám vào. Họ sợ mình sẽ phá vỡ mấtkhung cảnh đẹp đẽ này...
( tg: đi thăm bệnh mà lãng mạn nỗi gì???)
....................................................
Ánh Lục nhếch môi nhìn người đối diện.
- Tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng! Chỉ còn chờ " người " nữa thôi!!!
Tinh Điền Đức bật cười.
- Cuối cùng thì ta cũng chờ được đến ngày hôm nay! Châu lại về Hợp Phốthôi! " thứ đó " vốn dĩ thuộc về " người "! Nay chúng ta phải thay "người " đòi lại...
Ánh Lục gật đầu.
- Đúng thế!!!Tính cả chúng ta là 7 phiếu thuận trên 9 phiếu. Kế hoạch này... nhất định phải thành công!!!
- Nhưng phải cẩn thận đó!!! Không thể xem thường mụ Bảo Hy được đâu!Còn tên Lão Tam nữa chứ! Chúng mới là những cái đầu chủ chốt của Bạchgia...
Tinh Điền Đức hắng giọng.
Con trai ông gật đầu:
- Cha đừng lo!!! Kế hoạch tuyệt đối bí mật! Ngoài người của chúng tara... không một người nào biết được!!! Ngừng một chút anh ta tiếp,giọng lạnh băng:
- Không may mà có kẻ khác biết được!!! thì.....
Ánh Lục dơ tay cứa ngang cổ. Tia nhìn đầy khủng bố.
.................................................
Tuyên Vỹ gạt chân chống bước xuống.
- Tại sao chúng ta lại đến đây??? Nơi này là nghĩa trang thành phố mà???
Không đáp lời của hắn, Kiều Liên đi thẳng vào trong. Tuyên Vỹ hối hả chạy theo:
- Từ từ đã!!! Chờ tôi với nào........
Kiều Liên đi thẳng đến góc cuối cùng của nghĩa trang. Nơi có 2 ngôi mộnhỏ nằm lặng lẽ. Trên bia mộ là ảnh của 2 đứa trẻ, 1 trai, 1 gái...
- Quang Huy! Duy Linh... chị xin lỗi!!!
Kiều Liên cúi đầu. Nỗi day dứt này có lẽ cả đời cô cũng không thể xóa bỏ....
Nhưng rốt cuộc là lỗi của ai???
Là lỗi của cô???
Là lỗi của... Màu Trắng???
Sai lầm của cha???
Hay... trò đùa của số phận....
Tuyên Vỹ im lặng. Hắn muốn để cô bé được yên tĩnh. Mọi người ai cũngcó khoảng trời riêng của mình. Đột nhiên cô bé lên tiếng:
- Đây... là mộ của em trai tôi và bạn nó! Năm nào cha tôi và chú Haicũng đưa tôi tới đây... nhưng không hề nói cho tôi biết người nằm dướimộ là ai.
- Mỗi khi tôi hỏi! Ông chỉ khóc mà không nói gì cả. Lúc ấy tôi ngạc nhiên lắm... tôi chưa từng thấy ông khóc bao giờ...
- Tại sao cha không nói tôi biết chứ???
- Là tại tôi!!! Nếu tôi không gặp... Màu Trắng... em trai tôi đã không chết!! là lỗi của tôi......
Tuyên Vỹ thở dài. Hắn kéo cô bé vào lòng khẽ thì thầm:
- Đừng khóc!!! Em trai cô không thích nhìn thấy cô bé khóc đâu....
Lau vội nước mắt.
- Tôi đâu có khóc!!!
- Lại còn chối....
" Quang Huy! Duy Linh! Chị xin lỗi vì đã quên..... "
|
Chương 38: Nội loạn !!!! Đặng Bảo Hy giận run người.
Lão già họ Tinh thật quá hiểm độc!!!
Bao năm nay Bạch gia đối xử với lão đâu có tệ. Người nhà Họ Tinh đi rangoài vênh váo, xấc láo, dựa dẫm uy thế mà đe nẹt kẻ khác. Bà cũngkhông tính toán....
Thậm chí con bé Tinh Ánh Hồng còn suýt trở thành con dâu của bà... nếu Kiều Liên không xuất hiện...
Vậy mà... bà nuôi ong tay áo rồi ư???
Tinh Điền Đức nói 1 cách trơ tráo:
Bạch Tuấn Kiệt!!! Mau giao Long Ấn ra! Thứ đó vốn dĩ không thuộc về ông! Hãy trả lại nó cho chủ nó...
Bạch Tuấn Kiệt ngồi như chết lặng. Người ông tin tưởng nhất lại phảnbội ông. Tinh gia vốn chẳng có quyền lực gì trong bang. Nếu không nhờông cất nhắc Tinh Điền Đức làm gì có được địa vị như ngày hôm nay???
Trần Kiên nghiến răng:
- Đồ phản phúc!!! Lão nhất đã đối xử với nhà ngươi như thế mà bây giờ ngươi...
Quay sang Bạch Tuấn Kiệt anh cằn nhằn:
- Em đã bảo rồi mà!!! Lão già ấy mặt chuột tai dơi, lắm mưu nhiều kếtuyệt đối không phải là người có thể tin tưởng được. Vậy mà anh khôngnghe...
- Đủ rồi! Đừng nói nữa!!! Lão Tam!!! Bạch phu nhân lên tiếng.
Bà quay ra nhìn hết 1 loạt người đang ngồi trước mặt, giọng mai mỉa:
- Các vị trưởng lão!!! Các người ăn bao nhiêu của cha con họ Tinh mà dám làm phản hả???
Trưởng lão họ Hùng lên tiếng:
- Bạch phu nhân!! Đừng nghĩ như thế về chúng tôi!! Chúng tôi không hềnhận 1 xu của ai cả!! bà cũng biết rồi đấy! Chúng tôi từ trước đến nay chỉ trung thành với Rồng Lửa...
Trưởng lão họ Mộc tiếp nối:
- Nay người thừa kế của Rồng Lửa đã quay trở lại.. thiết nghĩ Long Ấnvà chức bang chủ bang Cửu Long Đế nên trao lại cho người đó!!! Bạch gia nên lui xuống trở thành 1 phụ tá trong chúng tôi như ngày xưa...
Các trưởng lão còn lại gật đầu phụ họa:
- Phải đấy!!! Chúng tôi cũng nhất trí điều đó!!!
- Các ngươi...........................
Bạch phu nhân nghẹn giọng không cãi được 1 câu nào.
Bạch Tuấn Kiệt thở dài:
- Thôi được rồi!!! Ta hiểu rồi!!! Cho ta 1 ngày chuẩn bị. Sáng sớmmai ta sẽ đến gặp " người đó " trao lại Long Ấn! Cả chức bang chủ nàynữa.... Các người... hãy về đi!!!
- Kìa!!! Ông làm sao thế Tuấn Kiệt??? Bạch gia ta đã lãnh đạo Cửu Long Đế đến đời ông là đời thứ 4 rồi!!! Sao có thể dễ dàng nói bỏ là bỏ???
Đặng Bảo Hy giận dữ nhìn chồng.
Không giống như mọi khi, lần này Bạch Tuấn Kiệt không nghe theo lời vợ nữa. Ông thở ra đầy mệt mỏi:
- Đủ rồi!!! Tôi cũng không muốn tranh giành quyền lực nữa!! Tôi mệtmỏi lắm rồi! Với lại những lời họ nói không sai... Chúng ta chỉ là 1trong 8 hộ vệ của Rồng Lửa. Trung thành với " người " là bổn phận củacon cháu nhà họ Bạch...
Bạch phu nhân giận dữ nhìn theo bóng chồng đi khuất. Bà quay sang Trần Kiên:
- Đến giờ ủng hộ chúng ta còn những ai???
- Chị à!! Chỉ có trưởng lão họ Đặng và trưởng lão họ Bạch là không tỏrõ thái độ. Họ cũng rất khó xử... Hôm nay đến đây cũng thiếu mất 2người họ...
Đặng Bảo Hy mím môi:
- Cậu đi tìm thằng Tuyên Vỹ về đây cho tôi!!! Ngay bây giờ! Nếu nó không đi cứ trói lại lôi về...
Chờ Trần Kiên đi khỏi, bà khẽ lẩm bẩm:
- Ta tuyệt đối không dễ dàng từ bỏ đâu!! Các người hãy chờ xem!!!
.....................................................
- Cái gì??? Bác Vũ!!! Bác nhắc lại điều vừa nói xem nào???
- Minh Quân!! Ta xin lỗi!! Ta muốn hủy bỏ hôn ước giữa cậu và Kiều Liên...
Hạ Văn Vũ thở dài:
- Ta rất quý cậu!! Cũng rất muốn có 1 con rể như cậu nhưng... ta không muốn ép buộc Kiều Liên nữa! Nó đã đủ khổ sở rồi... Nếu con bé thíchcậu, ta sẽ rất mừng nhưng giờ thì...
Bỏ lửng câu nói, ông nhìn ra cửa sổ. Bên ngoài con gái ông và thằng con trai kia đang cãi nhau chí chóe.
Ông thật tình rất thích Minh Quân. Nhưng tình yêu không thể cân đong đo đếm. Ông không muốn tiếp tục phạm sai lầm nữa mà muốn dùng quãng thờigian còn lại của mình chuộc tội với đời...
- Này!!! Làm gì thế hả??? Ai bảo anh tưới cây như vậy???
Tuyên Vỹ lúng túng gãi đầu:
- Thì... tôi thấy mấy bà nông dân vẫn tưới rau như vậy đó thôi!!!
( tg: té ghế ngất xỉu)
Kiều Liên trợn mắt. Cây bon sai trị giá tiền tỷ của nhà cô mà hắn dám xem như mớ rau hả???
- Anh chán sống rồi hả???
- Chán thế nào được??? Tôi đang tuổi xuân... hơ hớ thế này mà!!! Tuyên Vỹ nhún vai tỉnh bơ.
Câu nói của hắn khiến Kiều Liên đang tức giận cũng phải phì cười. Cô lầm bầm:
- Bó tay!!!
Đoạn giật lấy thùng tưới trên tay hắn, Kiều Liên bĩu môi:
- Nhìn nè!!! Phải tưới như thế này mới đúng chứ... Cây này không chịu nước... tưới ít thôi! Cây này cần nhiều nước...
Đang lúi húi, đột nhiên hắn vỗ vai cô:
- Nè!!!
- Gì vậy??? Nhướng mắt.
- Xòe tay ra!!! Tôi tặng nhóc cái này...
- Cái gì vậy??? ( tò mò)
- Cứ xòe tay ra thì biết... ( hí hửng)
Từ từ xòe tay.
Im lặng.
Rồi......
- Á! Á! Á!!!!!! Sâu!!! Trời ơi sâu!!! Sâu trời ơi.............!!!!!!
Tuyên Vỹ cười như nắc nẻ. Kiều Liên nhảy loi choi 1 hồi rồi hầm hầm tiến lại.
Thấy vẻ mặt đằng đằng sát khí của cô bé hắn rối rít xua tay:
- Ê!! Không chơi bạo lực à nghe!!!
Rồi chạy biến.
Kiều Liên tức tối đuổi theo:
- Đứng lại!!! Có đứng lại không thì bảo???
1 người hùng hục chạy. 1 người hăm hở đuổi. Được 1 lúc hắn phều phào kêu lên:
- Đừng đuổi nữa!!! Tôi mệt quá rồi....
- Đứng lại đi thì đây không đuổi nữa!
Đột nhiên hắn dừng lại. Kiều Liên thấy vậy mừng húm toan nhào tới tínhsổ thì bắt gặp nụ cười gian gian của hắn liền khựng lại.
- Nè!!! Cười cái kiểu gì vậy hả???
Tuyên Vỹ nhăn nhở:
- Tôi cười mặc tôi!!! Nhóc cấm tôi cười à??? Lại đây... tôi cho... con sâu nữa...
Kiều Liên giật mình lùi lại:
- Bốc phét!!! lấy đâu ra mà lắm sâu thế???
- Không tin hả??? Nhìn thử coi...
Im lặng.
Lại hét toáng.
- Trời ơi!!! Vứt nó đi!!! Không được lại gần tôi!!!
Hắn tí tởn đuổi theo.
- Rầm!!!!!!!!!!!!!!!
Đang chạy ngon trớn bỗng dưng Kiều Liên đâm sầm vào 1 người.
- Ui da!!! Bộ không nhìn thấy đường hả tri???
Cô sừng sộ quát.
- Hừ!!! Xem ra cái tính đanh đá, chua ngoa của " em " vẫn không đổi nhỉ???
Tưởng Minh Quân nhếch môi. Vẫn thái độ cao ngạo như mọi khi.
Kiều Liên thoáng ngạc nhiên. Minh Quân??? Sau hôm anh ta đến cứu cô,ác cảm của cô với anh ta đã giảm. Nhưng cái kiểu nói này thì...
Máu nóng bốc lên, Kiều Liên bĩu môi:
- Còn anh!! Thói quen xấc láo, vênh váo, cao ngạo còn lâu mới bỏ được...
Minh Quân nhíu mày.
- Lâu ngày không gặp!!! " Em " **** cũng lên tay lắm....
Rồi anh ta ghé sát vào tai cô thì thầm:
- Mà tôi lại kết cái tính đó của " em " mới chết chứ!!!
Minh Quân bỏ đi. Không thèm liếc tình địch lấy 1 lần.
Anh khẽ mỉm cười vì biết rằng:
Đằng sau anh, Kiều Liên đang chết đứng!!!
Còn Tuyên Vỹ, hắn chỉ hận sao không nện cho tên này 1 trận được. Khẽ lẩm bẩm:
- Cuộc chơi... giờ mới... bắt đầu....
|
Chương 39: Mưa Hà Thành Minh Quân ngả người trên ghế. Anh hờ hững xoay chiếc Long Ấn trên tay. Cái thứ này lại chứa đựng quyền lực ghê gớm vậy sao???
Người có nó có thể huy động tất cả thành viên của Bang Cửu Long Đế... chưa kể phần lớn dân xã hội đen Miền Bắc Việt Nam..
Di vật của cụ tổ!!! Hồng Kim Long!!!
Đoạt được nó dễ dàng quá khiến Minh Quân thấy chán. Không ngờ Bạch Tuấn Kiệt lại trao trả 1 cách dễ dàng thế??? Anh đã mong chờ 1 cuộc tranhgiành quyền lực đúng nghĩa!!
Vậy mà.....................
Minh Quân không hề biết rằng. Điều giúp anh đạt được mọi thứ dễ dàngnhư vậy là danh tiếng của Rồng Lửa!!! Sự kính trọng của mọi người đốivới ông!!!
Nếu là bình thường chắc chắn sẽ nổ ra 1 cuộc chiến long trời lở đất!!! Quyền lực là thứ mà con người không dễ dàng từ bỏ...
Nhưng Bạch Tuấn Kiệt cũng như những người khác trong băng vẫn ăn sâu vào máu lòng trung thành đối với Rồng Lửa... nên đành chấp nhận buông tay...
Minh Quân gõ trán. Trên đời này còn thứ gì anh không đạt được nhỉ???
Danh vọng??? Quyền lực??? Tiền bạc??? Tình yêu???
À!!! Hình như vẫn còn 1 thứ đến giờ anh vẫn chưa có được...
............ Hạ Kiều Liên!!!
Minh Quân nhếch môi:
- Sớm thôi!!! Rồi em cũng phải thủ phục dưới chân anh như bao người con gái khác. Chẳng có gì là Tưởng Minh Quân này không làm được!!!
Có tiếng gõ cửa, giọng viên thư kí vọng vào:
- Tổng giám đốc!!! Cô Phù Dung lại đến tìm! Có cho cô ấy vào không thưa ngài???
Minh Quân nhíu mày.
Cô ta còn đến làm phiền anh đến bao giờ nữa???
Anh đã chi cho cô ta không biết bao nhiêu tiền....
- Đuổi cô ta đi!!!
Minh Quân lạnh lùng.
Viên thư kí im lặng 1 lúc rồi cất tiếng:
- Vâng!!! Thưa tổng giám đốc...
Có phải lúc nào tiền cũng giải quyết được mọi chuyện không???
Phù Dung bẽ bàng rời khỏi trụ sở của tập đoàn Dark Moon. Ánh nhìn thương hại của viên thư kí khiến cô càng đau khổ...
Trong mắt mọi người cô đáng thương vậy sao???
- Minh Quân!!! Sao anh có thể tàn nhẫn với em như vậy??
Tất cả mọi thứ của cô, cô đều dâng hiến hết cho anh. Cả tình yêu lẫn đời con gái....
.... vậy mà những gì cô nhận được chỉ là 1 tấm sec....
Trong mắt anh... cô chỉ là 1 call girl không hơn không kém...
- Minh Quân!!! Tôi hận anh!!!!
Đột nhiên Phù Dung nghiến răng. Ánh mắt trở nên cay độc.
- Chỉ tại mày!!! Đứa con gái đáng nguyền rủa!! Nếu mày không xuất hiện anh ấy vẫn bên tao!!!
- Mày không xứng với anh ấy!!! Chỉ có tao - Tạ Phù Dung này mới là người được phép ở bên Minh Quân!!!
- Giết 1 lần mày không chết!!! Tao sẽ giết mày lần thứ 2!!! Lần thứ 3.... lần thứ n!!!
Nắm tấm sec trong tay, Phù Dung nhếch môi:
- Minh Quân!!! Anh tàn nhẫn với em thì em tàn nhẫn với cô ta! Tấm secnày là tiền công thuê người hại nó đấy!!! Em sẽ cho vợ chưa cưới củaanh tàn phế cả đời.....
........................................................
Hướng Dương nhíu mày suy nghĩ.
Từ nãy đến giờ cô đã vòng đi vòng lại chỗ này 3 lần. Lần nào cũng để cho cô 1 cảm giác khó chịu...
Điều gì có thể khiến Trần Nguyễn Hướng Dương phải bận tâm nhỉ???
Chính là nó!!! Chiếc xe taxi dù mang biển số 14L 8306!!!
Nếu như cô không nhầm. Đây chính là chiếc xe gây tai nạn cho Kiều Liên rồi bỏ trốn..
Mặc dù Kiều Liên đã khỏe lại nhưng ít ra tài xế cũng phải chịu 1 phần trách nhiệm chứ???
Hướng Dương có trí nhớ cực tốt. Cái gì cô đã nhìn thấy 1 lần thì tuyệtđối không bao giờ quên. Lúc Kiều Liên bị tai nạn, có quá nhiều chuyệnxảy ra... nên....
Quày quả bước đi, Hướng Dương tiến thẳng đến chỗ chiếc xe:
- Làm phiền!!! Tôi có chuyện muốn nói....
................................................
- Ơ hay!!! Con đã nói với mẹ bao lần rồi!!! Con không muốn làm xã hội đen!!! Tuyên Vỹ gắt gỏng.
Bạch phu nhân gật gù:
- Ta biết!!! Nhưng đây là việc trọng đại liên quan đến cả Bạch gia nhàchúng ta! Cha con đã chấp nhận lui về hậu trường nhường chức bang chủlại cho tên Minh Quân đó! Chức đó lẽ ra phải thuộc về con...
Hắn nhún vai tỏ vẻ không quan tâm, bà ta lại tiếp tục:
- Tuyên Vỹ!! Con không muốn làm bang chủ! Điều đó chẳng sao, nhưng còn Kiều Liên... con cũng cam tâm dâng cho hắn sao???
Tuyên Vỹ trợn mắt. Rõ ràng ngày xưa bà bắt hắn phải từ bỏ Kiều Liên. Vậy mà bây giờ lại bắt hắn tranh đấu...
- Hừ!!! Mẹ càng già càng khó hiểu!!!
Hắn lẩm bẩm.
Thấy vẻ mặt của hắn, Bạch phu nhân khẽ mỉm cười.
- Cả 2 không thể đội trời chung! Trước sau gì cũng phải xảy ra thôi... trận quyết đấu giữa con và Minh Quân!!!
Tuyên Vỹ búng tay.
- Đó không phải là việc của con!!! Mẹ muốn thì tự đi mà quyết đấu! Con và Kiều Liên không liên quan đến việc này...
Nói rồi hắn toan bỏ đi. Nhưng vừa đến cửa thì câu nói của Bạch phu nhân kéo hắn đứng lại:
- Con là đồ chết nhát!! Con muốn Kiều Liên nhìn mình bằng ánh mắt coithường sao??? Con bé đó giỏi võ thế, nó chỉ nể phục những ai hơn mìnhthôi...
Tuyên Vỹ khựng lại. Hắn chau mày suy nghĩ.
Mẹ hắn nói cũng có lí! Chính thức thì hắn vẫn chưa tỏ tình với Kiều Liên mặc dù nhẫn đã tặng..
( tg: thằng này sao bây giờ ngu thế nhỉ??? Kinh nghiệm bao năm tán gái đâu rồi???)
Lưỡng lự một hồi rồi Tuyên Vỹ gật đầu:
- Được!!! Con sẽ quyết đấu với Minh Quân! Nhưng không phải vì chứcbang chủ đâu!!! Con quyết đấu vì tình yêu của mình!! Mẹ gửi chiến thưđi....
Bạch phu nhân mỉm cười đắc thắng. Có vậy chứ con trai!!!
Con ngoan là phải nghe lời mẹ! Võ công của con tuyệt đối không kém hơntên Minh Quân đâu! Ít nhất 2 đứa cũng hòa... Mà hòa thì để xem mấy lão già kia giải quyết sao đây???
Giờ thì ta sắp có lại tất cả: Long Ấn! Chức bang chủ và cả.... con dâu nữa...
Tinh Điền Đức!!! Các người cứ chờ xem...
.................................................
Kiều Liên dơ bàn tay trái lên ngắm.
Chiếc nhẫn hắn tặng, cô đang đeo ở ngón giữa! Thực ra chiếc nhẫn vừa với ngón áp út hơn nhưng....
Kiều liên ngẩng lên nhìn trời.
Bầu trời xanh biếc không một gợn mây.
Khác xa bầu trời ở New York...
Tại sao đến bây giờ cô mới nhận ra điều đó???
- Quang Huy!! Duy Linh!! Các em... có nhìn thấy chị không???
Nếu còn sống chắc giờ Quang Huy cũng đã là 1 cậu con trai cao lớn khôi ngô. Còn Duy Linh hẳn cũng rất xinh xắn...
Cả 2 đẹp đôi hết biết!!!
Tiếc là.................
Kiều Liên cúi đầu. Ánh mắt chợt tối lại.
Trời dường như cũng đồng cảm với tâm trạng cô.
Mây đen ở đâu ùn ùn kéo tới....
.... Nắng tắt......
Những tia chớp rạch ngang bầu trời. Tiếng gió gào rít liên hồi như muốn rũ bỏ tất cả.
Gió đập ầm ầm....
.... Cuốn bụi mù mịt!!!
Những chiếc lá chấp chới trên không... có giống 1 kiếp người???
Bay cao... Hạ xuống... lại bay cao............
Kiều Liên đứng trên ban công. Cô dang hai tay như muốn bay theo những chiếc lá!!!
Ở đâu đó Quang Huy và Duy Linh đang đợi cô có phải không???
Chợt ánh mắt Kiều Liên chạm vào chiếc nhẫn...
- Bạch... Tuyên... Vỹ...
Khuôn mặt của hắn hiện lên.
Nụ cười của hắn...
... Cô hạ tay xuống.... thở dài!!!!
Mưa... đã bắt đầu rơi!!!
Kiều Liên ngửa mặt hứng những giọt nước lạnh buốt...
Lạnh Quá!!!!
Lạnh thấu tâm can!!!
Mưa Hà Thành..............
Bây giờ bên New York... có đang mưa???
Takeshi
SS cũng nghĩ rằng tình cảm của Kiều Liên dành cho God là tình yêu...Bắt đầu từ sự ngưỡng mộ... chứ không phải là thương hại như mọi ngườinghĩ!!!
Chính vì Kiều Liên yêu God nên sau khi God giết Duy Linh và Quang Huy,Kiều Liên đã tự phong ấn kí ức của mình. Khiến cô quên đi tất cả... Vì yêu nên mới muốn quên...Có lẽ là vậy...
|