Nước Mắt Sẽ Ngừng Rơi
|
|
CHAP 87: Sau một đêm dài nghĩ về những thứ đã qua, hắn đã cân nhắc những gì mình phải làm và những gì cậu nên từ bỏ. Cốc!!! Cốc!!!
-anh vào được không_hắn đứng bên ngoài gõ cửa nhưng gọi mãi cũng chẳng có tiếng NH đáp lại, linh cảm có chuyện chẳng lành hắn vội mở cửa ra
Đảo mắt một vòng quanh phòng, không thấy người đâu
-Nhật Hạ em ở đâu_chợt nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm không suy nghĩ nhiều đẩy cửa ra, hắn sững người trước mặt hắn là khuôn mặt tái nhợt đi của NH, trên tay còn nhiều vết cắt chi chít của dao lam máu loang dần trong nước tạo thành màu đỏ nhạt sóng sánh mùi tanh nồng của máu. Và còn nữa dưới sàn là lọ thuốc ngủ những viên thuốc trắng nhỏ vương vãi trên tay NH còn vài viên thuốc, mắt nhắm nghiền
*Bệnh viện: Nơi đây chắc sẽ trở thành ngôi nhà thứ hai của hắn, Jan, Quân, BA và Khánh mất. Ra vào đây chắc hơn cả chục lần và lần nào cũng muốn làm cho người ta sợ hãi NH đã được đưa cấp cứu ngay sau khi hắn phát hiện ra nhưng không ngờ tại bệnh viện Jan và BA cũng đang trong cơn nguy kịch đương nhiên cả 3 chàng đang rất sợ hãi với những gì đang xảy ra, những người con gái của họ đều đang nguy kịch không biết sống chết ra sao (tính cả nó) --- Trở lại đêm qua, sau khi tiễn nó ra khỏi sân bay tụi Jan ra về trong đầu vẫn không thoát được sự hoảng loạn. Vì an toàn nên tất cả đã quyết định bắt taxi ra về
-em với chị BA ra đây chút, hai người về trước đi
-để anh/ox đi cùng_Khánh cùng Quân đồng thanh
-không, bọn em muốn đi hóng gió một chút mọi người yên tâm_Jan gượng cười
Cuối cùng thì hai anh cũng đồng ý, nhưng trong lòng không khỏi có những bất an nhưng không ngờ nỗi bất an ấy lại xảy ra thật chiếc taxi chở Jan và BA đã gặp tai nạn người tài xế tắt thở ngay lúc đó còn BA và Jan đang trong thời gian nguy kịch --- Chuyện là vậy không hiểu sao tất cả sự bất hạnh đau đớn đều xảy ra với tụi hắn, hỡi ông trời sao lại quá bất công
Mỗi người một nơi trong lòng thấp thỏm lo lắng đi qua đi lại, cả bệnh viện xì xào bàn tán một phần vì toàn mĩ nam xuất hiện ở đây một phần vì họ đã quá quen với những gương mặt này
Chờ đợi từng giờ từng phút như một thế kỉ đang trôi 6 tiếng sau -ai là người nhà bệnh nhân Phan Bảo Anh_bác sĩ lau đi giọt mồ hôi còn vương trên khuôn mặt
-là tôi, cô ấy sao rồi bác sĩ_Quân vội vàng chạy đến
-bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, xương bả vai bị gãy đã được ghép lại nhưng chắc xe mất khá lâu để phục hồi, tay trái và chân phải bị rạn xương nhẹ...do tinh thần vẫn chưa ổn định có thể thời gian tới chưa thể tỉnh
Quân thở phào nhẹ nhõm, cậu cứ ngỡ đã mất BA rồi nhưng vẫn đau lòng lắm, cậu vẫn chưa được vào thăm chỉ đứng bên ngoài nhìn vô qua lớp kính BA nằm đó trên người toàn băng trắng mắt nhắm nghiền tim cậu đau quặn lên, nó đã vậy giờ lại là BA cậu biết phải làm sao.
Cùng lúc đó -ai là người nhà bệnh nhân Hàn Nguyễn Nhật Hạ
-là tôi cô ấy sao rồi_trên gương mặt hắn thể hiện rõ sự lo lắng, cậu không dám gọi cho ba mẹ NH sao có thể xảy ra chuyện này sau ngày cưới chưa đầy một ngày
-tôi có thể hỏi cậu là gì của bệnh nhân Nhật Hạ không
-tôi là chồng cô ấy Bác sĩ nhíu mày nhìn anh chàng điển trai trước mặt rồi trầm ngâm nói -tôi không hiểu sao cô gái ấy lại tự sát trong khi trong người còn một hài nhi chưa thành hình người mới có 1 tuần như vậy, vợ cậu đã sảy thai_hắn như không thể tin vào tai mình nữa, vì cậu mà một sinh linh nhỏ bé đã qua đời sao, nhưng cậu đủ tỉnh táo để hỏi tình hình NH hiện tại
-hiện tại cô gái ấy đã tỉnh nhưng không nói chuyện với một ai, chỉ nhìn về một hướng nhất định, cậu nên vào
Nghe lời bác sĩ hắn bước vào, Nh như người vô hồn nằm im trên giường trắng toát lạnh lẽo mắt hướng ra cửa sổ nhìn lên bầu trời xa xăm kia. Nhìn vết thương trên tay cô đã được băng bó cẩn thận cậu nghĩ về đứa bé... đứa con của cậu.
-anh xin lỗi Nhật Hạ Hắn chỉ biết nói vậy, đúng như những gì hắn nói đêm đó “từ giờ hắn chỉ biết nói xin lỗi cô thôi”. NH không đáp, vẫn lẳng lặng như vậy không nói không rằng cũng không khóc, cô là một người mẹ không tốt một người mẹ không thể bảo vệ đứa con của mình nói trắng ra chính cô đã giết đứa bé, cô không đáng để sống, cô có lỗi...có lỗi với đời.
Cảm xúc của hắn và Quân là vậy nhưng ở một nơi gần đó, một chàng trai khác vẫn đi qua đi lại tay run lên từng hồi là Khánh đúng là cậu ấy, đã 8 tiếng trôi qua vẫn không có động tĩnh gì ca mổ vẫn đang tiến hành còn Khánh vẫn là việc của mình là đi qua đi lại và cầu nguyện. 1 tiếng 2 tiếng nữa Tinhhh~ Cửa bật mở -ai là người nhà bệnh nhân
-là tôi, anh mau vào phòng xét nghiệm máu bệnh viện không đủ nhóm máu AB gấp lắm rồi anh nhanh lên
Khánh vội vàng đi ngay không quên gọi cho Quân cùng xét nghiệm nhưng kết quả cũng chỉ là không hợp, ba mẹ Jan đã đi công tác không về kịp, hi vọng gần như đã vụt tắt đi Khánh thẫn thờ tựa người vào tường Jan sẽ chết sao???
|
CHAP 88: Chợt thấy bóng dáng hắn đi ngang qua
-Jan đã ổn chưa_hắn cất tiếng
Một tia hi vọng nữa đã lóe lên trong đầu Khánh -mày vô xét nghiệm máu đi, Jan đang cần gấp nhanhhh_Khánh kéo áo hắn ném thẳng vô phòng xét nghiệm làm cậu xuýt ngã.
Hắn bước ra từ phòng lấy máu, trên cánh tay vẫn còn miếng gạc trắng máu còn vương một chút khuôn mặt tái đi một chút vì mất đi một lượng máu khá lớn. Ban nãy khi xét nghiệm máu của hắn không trùng với Jan nhóm AB nhưng cậu có nhóm máu cho đi nhóm O và may mắn là Jan dã được cứu, thể chất hắn khá tốt nên có thể đi lại bình thường ngay sau đó mà không bị choáng vì thiếu máu.
-bác sĩ cô gái bên trong sao rồi_vừa nhìn thấy bác sĩ đi ra từ phòng Jan Khánh đã chạy tới ngay
-bệnh nhân vẫn đang trong thời gian theo dõi chưa thể nói trước được, hiện giờ đã ổn hơn trước
-đã được vào thăm chưa bác sĩ
Bác sĩ thở dài lắc đầu, cả 3 ca cấp cứu hôm nay đã làm nhiều bác sĩ chia ca trở tay không kịp, cũng đâu phải chỉ riêng 3 ca cấp cứu đó còn rất nhiều ca khác bệnh viện đã quá tải, dù bệnh viện có lớn cỡ nào cũng chật ních người.
Sự thật những tai nạn này không ai có thể đoán biết trước mà tránh, nhưng cả Khánh và Quân đều rất hối hận vì đã dễ dàng để Jan và BA đi taxi về trong đêm như vây...”hối hận”... Còn NH tuy may mắn hơn nhưng với nỗi đau mất con thì người mẹ nào không sock cho nổi, Nh còn không biết rằng mình đã mang thai. Cô thất thần, lặng thinh, không ăn không uống một ngày trời...cô càng như vậy thì người nhìn cô là hắn càng thấy xót xa, đau đớn Hắn đã có lỗi với 2 mẹ con cô
-em ăn chút gì đi, thể trạng em không được tốt Im lặng
-anh xin lỗi Im lặng
-em đừng như vậy nữa, anh biết anh có lỗi với em và...con
“con ư” cô đã cố dấu đi nỗi đau này mà hắn lại khơi lại, một từ “đau” không thể diễn tả hết cảm giác cô bây giờ. Cô cười, cười trong nước mắt hướng mắt về phía hắn. Hắn không đủ tự tin vào đôi mắt ngấn lệ ấy nữa liền lảng đi, nhìn vào bát cháo đang cầm trên tay tiến gần lại giường NH
-em ăn chút đi Mắt cô vẫn còn rưng rưng
-em muốn ngủ Nói rồi cô nằm xuống nhắm mắt lại vai run run cô đang khóc, hắn ngồi đó nhìn cô rồi nói
-anh biết anh có lỗi với em, anh xin lỗi nhưng anh hứa sẽ cố...cố gắng yêu em, em hãy chờ anh rồi anh sẽ quên...cô ấy, lát em nhớ anh cháo nhé!!! NH lắng nghe hết những lời đó nhưng cô không cười không có thái độ gì hết “em tin rằng anh sẽ không thể quên như em đã từng”. Đợi cho đến khi hắn ra ngoài cô mới ngồi dậy nhìn bát cháo vẫn còn bốc hơi nhưng cô không tài nào nuốt nổi, vị giác của cô chỉ cảm nhận được vị mặn của nước mắt của chính cô mà thôi!!! --- Ngày hôm sau
-em ăn cái này đi
-hay em uống sữa
-trái cây nhé
Một mình Quân đọc thoại cười tít mắt mặc dù không có câu trả lời nào (-_-)
BA không trả lời nhướn mày vào cái tay bị rạn, xương vai gãy cố định nằm một chỗ, đầu băng bó khắp nơi tình trạng này có mà ăn bằng niềm ... =)) BA tỉnh dậy đến giờ cũng được 30’ từ đó tới giờ Quân cứ ngồi cười toe toét nói chuyện một mình ai nhìn vào cũng lắc đầu ngán ngẩm với độ tự kỉ của Quân. Khánh nhìn cậu chỉ biết cười buồn nghĩ về Jan, cô chưa tỉnh cũng chưa có dấu hiệu sẽ tỉnh mới có 1 này cậu đã gầy hẳn đi râu mọc gợn lên mà vẫn không cắt tỉa gì hết, da mặt cũng chẳng còn hồng hào.
3 tháng sau -cuối cùng em cũng tỉnh rồi sao_Khánh đến giường ôm lấy Jan
-á ...đau_Jan khẽ kêu lên, 3 tháng cũng giúp cho Jan có thể hồi phục lại các vết thương trên người đương nhiên là không hoàn toàn. Jan mới tỉnh đã bị ngộp thở bởi tất cả những người trước mặt mình ba mẹ cô, Khánh, Quân, BA và các y tá + bác sĩ.
Không hiểu trong thời gian hôn mê Jan có bị chập dây thần kinh hay não có vấn đề mà đã tỉnh như sáo ngay vừa lúc mở mắt. Cười ngây ngô không hiểu chuyện gì xảy ra
-sao mọi người lại ở đây
-em bị tai nạn hôn mê 3 tháng nay không nhớ sao
-hả...hôn mê_vận động chất xám còn xót lại Jan giật mình khi vừa nghĩ ra 1 thứ mà không phải vụ tai nạn, mặt tái xanh
-Ji...nó đâu, có ai đến Mĩ chưa_Ji hốt hoảng nhảy xuống giường té cái oạch dù đau đớn nhưng trong đầu cô chỉ có nó thôi, 3 tháng qua nó đã ra sao. Còn tụi Quân thời gian Jan và BA nhập viện đã quên hẳn sự tồn tại của nó, đúng thật là vô tâm. Quân như người mất hồn đứng im như tượng thạch, cậu đã quên mất nó...sao cậu có thể... Thời gian qua nó vẫn ổn chứ...bệnh tình của nó... "ôi không"
|
CHAP 89: Tất cả không ai hay biết rằng ngày mà Jan+BA bị tai nạn hôn mê cũng là lúc nó trong tình trạng nguy kịch không kém gì họ vì đến nơi nó đã mê sảng Ba nó và Khải luôn túc trực trong phòng bệnh nó 24/24
-con có muốn ra ngoài đi dạo không
Nó nhìn ông cười buồn, nó có còn đi lại được nữa đâu mà "đi dạo" dây thần kinh vận động của nó đã rất yếu. Tay nó không thể cầm những vật nặng, ngón chân vẫn có thể cử động nhưng việc đứng và đi lại với nó rất khó khăn từ 1 tháng trước đổ về đây. Ngoại trừ việc không bị hành hạ bởi các cơn đau ở tim ra thì mất cảm giác ở tay chân với nó đang là trở ngại lớn... Dường như hiểu ra vấn đề Khải khẽ nhíu mày ra hiệu cho ông
-để anh cõng cô em gái của anh nào, từ nhỏ tới lớn anh chưa từng làm việc này với ai đâu trừ em ra đấy_Khải cúi người xuống nháy mắt với nó, nó cười nhẹ nụ cười hiếm hoi trong thời gian qua. Nhìn thấy cảnh 2 anh em thân thiết ông An nở một nụ cười
Nằm trên bờ vai ấm áp của anh trai nó nghĩ về ông An-ba nó, nó vẫn chưa thể tự nhiên gọi một tiếng "ba" được nó quá bất ngờ với những gì xảy ra với bản thân, nó chưa thể tha thứ cho bản thân và cả cho cho chính mình.
-em nghĩ gì vậy
Nó im lặng 1 lúc rồi nhắm mắt trả lời -bao giờ em sẽ chết
Khải đứng khựng lại trong vài dây, nó biết câu hỏi này quá khó để anh trả lời nhưng nó muốn biết sự thật nó hỏi ai cũng nói là "vẫn đang trong thời gian theo dõi, bệnh tình đang có chiều hướng tốt" lừa ai chứ bệnh nhân là nó mà bệnh tình mà tốt gì khi nó càng trở nên yếu đi
-em không thể chết được không bao giờ có chuyện đó, em không được nghĩ đến chuyện này nữa được chứ_đặt nó xuống dưới chiếc ghế đá, Khải nhìn vào mắt nó trấn an nhưng có lẽ người phải trấn an bây giờ là cậu chứ không phải nó.
-em dễ bị lãng quên lắm phải không anh
-sao em lại nói vậy
-không còn ai nhớ tới em hết, kể cả Jan Khải im lặng nghe nó nói tiếp, cậu không biết phải trả lời như thế nào bác sĩ đã dặn dò rất cẩn thận “không được để bệnh nhân sock vậy sẽ làm chiều hướng xấu đi, trong khi tim không cảm thấy đau khả năng tử vong không biết nguyên do rất cao”
Nó nhìn xa xăm rồi cười buồn, nó nghĩ đến mọi thứ không phải mình hôm nay mà là tất cả các ngày khi nó vẫn còn “sống”. Có lẽ nó chết sẽ không ai phải đau khổ cũng chẳng có ai phải rơi lệ vì nó, nó nghĩ vậy vì từ khi nó đến Mĩ nó cảm thấy cô độc Jan và Quân cùng mọi người không ai tìm nó, không ai thăm nó cũng chẳng có một câu hỏi thăm.
Nhìn thấy nó như vậy Khải rất buồn
-anh có chuyện muốn nói với em nhưng em phải thật bình tĩnh, được chứ Nó nhíu mày nghi hoặc, gật đầu
-thực ra Jan với cô gái hôm đó(là BA ý Khải không biết tên) đã gặp tai nạn cô gái kia đã tỉnh còn Jan thì vẫn đang hôn mê_như không tin vào tai mình nữa, có khi nào mất cảm giác có thể lây lan sang mất khứu giác không
-anh nói gì cơ, em không nghe thấy_chưa kịp nghe câu trả lời nó thấy choáng đã ngất lịm từ mũi chảy ra một dòng máu đỏ tươi --- Cùng lúc đó Jan bất chấp tất cả đòi xuất viện hiện tại đang trở về nhà thu dọn đồ đạc Cạch!!! Cốp!!! Choanggg!!! Đt của Khánh được cậu cho "rơi tự do" một cách ngoạn mục
Jan/Quân/BA ngỡ ngàng trước thái độ biểu cảm và "xác" của chiếc iphone dưới sàn. Riêng Jan đang uống thuốc (dư âm của tai nạn) nghe thấy tiếng động lạ giật mình làm rớt luôn li nước trên tay vỡ tan tim đập nhanh bất thường.
-có t...i tin rô. ..rồi Ji đang cấp cứu trong JKay_giờ đến lượt đt Quân "hạ cánh không an toàn" khi nghe những lời lắp bắp không rõ chữ của Khánh, miệng Khánh như cứng đờ đi cố gắng mới nói được vài từ
Jan run run cầm đt lên gọi Key cử một mày bay mini đến, chuyến bay đến Mĩ được tiến hành gấp rút trong sự lo lắng của tất cả mọi người. Đương nhiên chuyện này cũng không thể thoát khỏi tai hắn vì lúc đó Key đang ở cùng với hắn nói chính xác là tại nhà hắn. Hiện tại hắn đã và đang sống chung với NH mặc dù vẫn ngủ riêng, chăm sóc yêu thương NH như anh trai dành cho em gái là những gì hắn có thể làm hắn cần thời gian đương nhiên điều này rất rõ thế nên việc hắn lo lắng bồn chồn không yên khi nghe được tin nó đang cấp cứu không có gì đáng nhạc nhiên với cô nhưng tim vẫn thấy đau lắm
-anh đến Mĩ cùng em nhé
-em có việc gì bên đó sao_hắn trả lời bâng quơ cho có chứ trong đầu đang loạn hết cả lên
-ùm em đặt vé rồi 9h tối tay bay, anh đi nhé
Hắn ngần ngừ vài giây rồi cũng gật đầu. NH mỉm cười quay đi hắn đâu biết rằng khuôn mặt cô giờ đã đẫm lệ
|
CHAP 90: *8h40 tại sân bay: -anh vào trước đi em ra đây một chút_NH lảng đi ngay không để hắn nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe và giọng nói run run của mình Hắn gật nhẹ đầu nhắm mắt lại nghĩ mông lung
-Quý khách ổn định chỗ ngồi chuyến bay chuẩn bị cất cánh_tiếng cô tiếp viên hàng không vang lên, hắn mới chợt nhớ ra NH.
Toan lấy đt gọi cô lục túi áo có 1 bức thư và... Tít!! Tít!! Có một tin nhắn mới “Nhật Hạ này chính thức đá anh :))” Hắn không hiểu gì cả tưởng chừng đó là một trò đùa của cô nhưng tâm trạng hắn hiện tại thì chẳng có chút hứng thú, lại có thêm 1 tin nhắn nữa “tạm biệt anh, nhớ đọc thư nhé” Hắn nhíu mày, chuyện gì đây mở bức thư được bao bằng loại bao thiết kế rất đặc biệt...dòng chữ ngay ngắn thẳng tắp đều đều bắt đầu hiện ra
“Chắc anh đang nói em có vấn đề mới nhắn tin mấy dòng ngớ ngẩn như vậy phải không? À cũng phải mấy từ đó thật vô nghĩa và em cũng biết nó chẳng hề làm anh bận tâm, nhưng khi đọc những dòng này thì anh hãy nhớ nó nhé! *cười* anh còn nhớ ngày đầu tiên em gặp anh không, chắc là không đâu nhỉ chỉ mình em nhớ và “khắc cốt ghi tâm” thôi...chắc anh không tin em yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên đâu nhưng với em đó là sự thật không thì chí ít cũng là thích hay “cảm nắng” không biết vì sao em lại bị cuốn hút bởi anh nhỉ, vẻ lạnh lùng cao ngạo chăng? Nhưng điều đó có lẽ với anh không quan trọng đâu, em biết! Em nhớ những lần em đưa anh vào viện, toàn là anh tự hành hạ bản thân rồi cuốn em theo “hành xác” em thôi nhưng là em tự nguyện, và cũng chẳng biết bao nhiêu lần anh tự làm đau bản thân em biết và em cũng chỉ biết chăm sóc cho những vết thương trên da thịt ấy nhưng càng ngày những vết thương của anh lại dày xéo con tim của em...em đã khóc, khóc rất nhiều cái này chắc chắn anh cũng chẳng hề biết cũng chẳng muốn bận tâm vì em chẳng là gì trong mắt anh Em xin lỗi, em xin lỗi vì đã một phần phá đi hạnh phúc của anh, em xin lỗi anh rất rất nhiều... Em xin lỗi vì em quá ích kỉ em cứ nghĩ chúng ta kết hôn rồi em có thể ở bên anh, thay thế được hình bóng chị ấy hay có thể làm người thay thế em cũng bằng lòng! Ngày cưới của chúng ta em rất vui thật đấy nhưng em không biết rằng chính em lại làm tổn thương anh, làm đau anh người em yêu nhất
Em còn nhớ như in câu nói của anh rằng anh chỉ có thể xin lỗi em mà thôi, từ ngày trở về từ viện anh đã quan tâm em chăm sóc em em cảm thấy rất biết ơn và hạnh phúc mặc dù em biết anh chỉ coi em là một cô em gái đơn thuần không hơn không kém, em hiểu em hiểu tất cả!!! Và em cũng biết anh còn yêu chị Ji rất nhiều và chị ấy cũng vậy...em xin lỗi đã chen ngang vào hai người, vậy thì giờ anh hãy đến với chị ấy, chăm sóc chị ấy bù lại tất cả những gì trong thời gian qua anh không thể làm và làm thay em, em mong anh có thể mang đến cho chị ấy hạnh phúc yêu thương chị ấy...những gì anh đã làm cho em em sẽ nhớ, nhớ trọn đời này!!
Lúc anh đọc đến đây chắc máy bay cũng chuẩn bị cất cánh, anh đi nhé nhớ giữ gìn sức khỏe, anh chị phải thật hạnh phúc đó
Em chỉ xin anh nói một lần duy nhất thôi VỢ YÊU CHỒNG”
Hắn đứng bật giậy định xuống máy bay nhưng đã quá muộn, nhìn những nét chữ một phần bị nhòe đi bởi nước mắt hắn hiểu NH đã khóc rất nhiều vì cậu, và cậu đã mang tổn thương đến cô ấy... “Em chính thức đá anh rồi đấy” giờ cậu đã hiểu hết những tin nhắn này, duy nhất chỉ một điều cậu không biết ở cuối thư một góc nhỏ bên trái có dòng chữ ngay ngắn và nhòe đi nhiều nhất không nhìn rõ chữ
“Chỉ khi thoảng thôi, anh có thể nhớ tới em không?”
Đó có thể là những gì mà NH mong ở cậu nhưng cậu không hề biết bức thư bị cậu nắm chặt muốn nát móng tay bấm vào da thịt tưởng chừng da ở tay có thể trộn lẫn với giấy của bức thư.
“anh xin lỗi em NH và cũng cảm ơn em”
NH nhìn lên bầu trời đầy sao, ngước nhìn ánh sáng mập mờ của chiếc máy bay chở hắn đi...đi ra khỏi cuộc đời cô, nước mắt cô tuôn lã chã nhưng môi vẫn nở nụ cười
“câu hỏi đó em có câu trả lời không anh”
Có lẽ hắn sẽ chẳng thể trả lời cô rồi, vì cậu còn chưa hề nhìn thấy nhưng thâm tâm cậu cậu luôn nhớ đến người con gái đã hi sinh quá nhiều vì cậu,...cậu muốn bù đắp cho cô bằng tình thương của mình nhưng cậu không thể!
“Sẽ có một người con trai khác thay anh yêu em”
Hắn thầm nghĩ nhìn ra khung trời duy nhất có một màu đen, còn NH cô bất giác nở một nụ cười có lẽ cô cảm nhận được những lời hắn nói...
|
CHAP 91: *tại bệnh viện JKay: Nó chỉ bị ngất thôi nhưng mà Khải khăng khăng nó có biểu hiện lạ, còn về phần nó đã tỉnh nhưng vẫn vằm im nghĩ về những cảm nhận của mình về căn bệnh đang gặp phải. “Đầu tiên là mất cảm giác dạo gần đây thần kinh vận động mình yếu dần đầu tuần có biểu hiện chán ăn và mất hoàn toàn vị giác...hôm nay mình lại không nghe rõ anh Khải nói gì chỉ mập mờ, nghe được vài từ THÍNH GIÁC ôi không” Trong đầu nó một cuộc chiến tranh nội tâm bùng nổ với nhiều hướng suy nghĩ khác nhau về tình trạng của bản thân...đã quá tệ nhưng nó vẫn chưa hề biết chảy máu cam cũng là một trong số đó
Trong phòng bác sĩ phụ trách việc chăm sóc theo dõi bệnh tình nó - cụ thể là chú ruột nó (em của ba nó-ông An)
-bệnh tình của Hiểu Nhi đã vượt tầm kiểm soát của chú rồi
-chú nói vậy là sao?_ Khải sau thời gian khăng khăng nói à không “kể lể” bệnh tình và biểu hiện khác lạ bữa nay.
-chú không tin đó là sự thật nhưng có lẽ thời gian của con bé không còn lâu đâu, có lẽ giờ con bé đã mất vị giác và mất dần vị giác rồi...chảy máu cam đã nói lên điều đó, dần dần khứu giác của con bé cũng sẽ mất_chú nó ôm đầu bất lực
-chú nói gì vậy, không phải bệnh nó sẽ chữa khỏi sao, chú đã nói như vậy mà, CHÚ NÓI ĐI_Khải hét lên giận giữ không tin vào tai của mình cậu đang mong cậu giống nó chỉ là thính giác có vấn đề mà thôi...nó không thể chết.
Chợt cánh cửa phòng mở ra là ba cậu -là ba đã nhờ chú con nói vậy với con bé và con Khải à, ba không thể để con bé biết nó sẽ..._một giọt nước mắt chảy ra trên gương mặt hốc hác những vết nhăn dần xô lại với nhau vì tuổi tác. Ông đã già...và ông rất thương đứa con của mình
-không thể, nó còn quá nhỏ con còn chưa chăm sóc nó chưa bù đắp cho nó quãng thời gian không có con ở bên mà, không thể ba ơi cả chú nữa hai người tìm cách gì đi, nó có cần máu không hay các giây thần kinh nó cần gì hãy lấy tất cả của con, con cần nó sống, nó...nó_Khải thẫn thờ gào lên ôm lấy tay chú cậu, “cầu xin” cậu như muốn òa khóc đứa em gái bé nhỏ của cậu sắp từ bỏ cậu đi sao, vậy để cậu đi thay nó miễn nó được sống nó đã chịu quá nhiều uất ức và mất mát.
Bầu không khí như ngưng tụ lại trong im lặng, Jan, Quân, BA, Khánh và cả hắn nữa đứng im như tượng không nhúc nhích họ đang vận động hết chất xám dùng hết IQ của bản thân sắp xếp lại những gì họ nghe từ đầu tới giờ nhưng mọi thứ cứ rối tung cả lên...bộ óc thiên tài đi đâu hết rồi???
CẠCH!!! Cửa bật mở ông An sửng sốt, tay run run cầm núm cửa...nhìn phía sau hắn và chỉ nhìn về hướng ấy coi tụi hắn không tồn tại. Tròng mắt ông nặng trĩu, chân không đứng vững nổi nhìn thấy ông như vậy Khải mới vững tâm bước ra ngoài xem chuyện gì
-Jiii_chữ Ji kéo dài nhìn nó đang trên chiếc xe lăn Khải mua cho nó để nó dễ dàng đi lại
Nó chẳng nói gì nhìn Khải rồi lảng sang nhìn Jan ánh mắt trách móc
-tao tưởng mày quên sự tồn tại của tao rồi, chị và cả hai à ba anh nữa_nó định coi như không quen biết hắn nhưng giờ thì chẳng có nghĩa lí gì, hắn đã có vợ điều đó nó biết rõ và không có gì phải né tránh sự thật...nó không phải người như vậy
Jan mắt rưng rưng sắp khóc, mắt đỏ hoe cố nuốt nước mắt vào trong cô hiểu à không tất cả đều hiểu nó đã nghe thấy và không muốn nhắc đến, nó đã muốn thì cô sẽ “hợp tác”
-con nhỏ này vì tiễn mày hôm đó tao lo quá định cùng chị BA định lẻn đến Mĩ luôn không ngờ lại bị tai nạn, tao mới tỉnh hôm qua đó nhìn thấy gì đây không_Jan vén tóc lên miếng gạc trắng vẫn còn ở đó, Jan thả tóc để che đi phần gạc và đoạn tóc bị cắt đi, giả khóc vì bị trách oan
-chị may mắn hơn là chỉ bị “gãy” vài chỗ tỉnh sớm hơn Jan_BA cũng góp vui. Nó lườm nhẹ 2 người rồi quay sang Khánh và Quân
-hiii, em biết là bọn anh phải ở lại chăm sóc cho họ mà, chỉ có Duy rảnh rỗi nhất ở với NH thôi_biết mình lỡ lời Quân im bặt, biết mình không nên ở lại hắn khẽ liếc sang nó rồi bỏ đi lên tầng thượng mở bao thuốc ra, châm lửa 1 làn khói mỏng trắng xóa hiện ra phả vào không khí, hắn đã hút thuốc từ ngày chia tay nó, thuốc có thể giúp hắn cảm thấy dễ chịu hơn.
-thuốc lá không tốt cho sức khỏe, Ji đã từng nói tôi như vậy_Khải với tay lấy điếu thuốc của hắn ném xuống đất dùng chân dẫm nát mạnh tới nỗi tưởng chừng như Khải muốn dẫm nát cả hắn. Có đôi chút khó chịu nhưng giờ hắn không có tâm trạng mà so đo với Khải nữa, vì Khải nói đúng “thuốc lá không tốt cho sức khỏe”
|