Nước Mắt Sẽ Ngừng Rơi
|
|
CHAP 92: -sao cậu lại đến đây còn NH thì sao_sau một hồi im lặng Khải lại bắt chuyện trước
-chúng tôi chia tay rồi
-cậu coi hôn nhân là trò sao, chia tay ư cậu điên à
-tôi và NH chưa đăng kí kết hôn_nói đến đây hắn cười buồn, NH không nhắc tới chuyện đăng kí kết hôn hẳn là có nguyên do vậy mà cậu không nghĩ ra...
Khải nắm chặt tay cố giữ bình tĩnh -cậu coi NH là cái qoái gì vậy, giờ lại đòi chia tay với NH sao, cậu có còn là đàn ông không hả_Khải gằn lên giận giữ, hơi nóng bắt đầu tỏa ra
-là cô ấy muốn vậy anh không hiểu được đâu
Hắn lẳng lặng bỏ đi, để lại mình Khải đứng như trời trồng
-à phải rồi chuyện lúc nãy là như thế nào_hắn bỗng cất tiếng làm Khải muốn rớt tim ra khỏi lồng ngực...cười buồn nhìn bầu trời về đêm lòng nặng trĩu
-là những gì cậu nghe thấy_hắn cứ mong những gì mình nghe là sai cậu cứ mong Khải sẽ nói rằng “chẳng có chuyện gì cả, tất cả chỉ là đùa đùa” nhưng không tất cả đều là sự thật...một sự thật đến nhói lòng. Mắt cậu đỏ dần bước đi rồi khuất hẳn.
Hắn đi qua phòng nó, thấy cửa khép hờ nhìn vào trong nó đã chìm sâu trong giấc ngủ “Ji ơi, em gầy đi nhiều quá” hắn lại gầy nhìn khuôn mặt nó nhớ nụ cười hiếm hoi vẻ lạnh lùng ban đầu khi hắn mới gặp, người con gái đang năm kia là người đã rời bỏ cậu mà đi...trong khi đó đã cướp mất trái tim của cậu... hắn sai hắn có thể sửa nhưng sao nó chưa bao giờ để hắn phải giải thích, cưới NH một phần vì “trách nhiệm” còn thứ khiến cậu làm như vậy là “vì nó, vì hắn giận nó...muốn ghét nó người mà hắn yêu nhất” nhưng rồi sao? Hắn lại sắp tuột mất tay nó rồi...thử hỏi hắn phải làm sao đây
Nó chưa ngủ mắt nhắm nghiền lại khi nghe thấy tiếng chân của ai đó, không có cảm giác hơi ấm hay lành lạnh nhưng nó vẫn có thể thấy có 1 chất lỏng vừa rơi xuống tay nó...và nó hiểu hắn đau khóc...vì nó.
“Nó nhớ lại chuyện ban nãy khi hắn bỏ đi, Jan đã kéo nó vào phòng và đưa cho nó 1 bức thư khá là đẹp (theo nhận xét của nó). -gì vậy
-tao biết tao làm con mày, mày mở ra xem đi là của NH nhờ tao đưa mày
Nghe tới tên NH nó có chút bối rối không biết có nên mở hay không, và lí do hắn đến đây là gì sao NH lại không đi cùng đó là vợ cậu mà.
Cũng giống như những gì hắn thấy khi mở bức thư ra, hàng chữ đều đẹp của NH
“Chị Ji thân mến! Có lẽ chị đang không biết vì sao em lại gửi thư cho chị phải không? Em cũng có thể đoán ra được Em biết bệnh tình chị đã trở nặng hơn trước mặc dù em cũng không biết rõ chị đang mắc bệnh gì nhưng em mong chị có thể sớm hồi phục. Chị biết không đã có một thời gian em rất ghét chị vì chính chị đã làm anh Duy đau khổ, thời gian em ở bên anh ấy có lẽ không thể bằng thời gian hai người bên nhau nhưng em tự tin rằng tình yêu em trao cho anh ấy cũng không thể kém chị”
Nhìn thấy những vết mực bị nhòe đi một vài phần, nó biết NH đã khóc...nó cũng hiểu chứ nhìn cách NH đối xử với hắn là đủ hiểu NH quan tâm và yêu thương hắn tới mức nào có khi còn hơn cả nó...
“Nhưng anh ấy chưa một lần nào ngó ngàng tới em, chỉ khi đến hôn lễ em nhập viện và mất con từ đó anh ấy mới không coi em “như người vô hình” như trước nữa...cũng nhờ vậy mà em biết nỗi đau mất mát của bản thân với một thứ quan trong là như thế nào, em mất con nỗi đau đó không thể nào diễn tả thành lời nữa nhưng rồi em cũng đã hiểu rằng hai anh chị cũng từng cảm thấy như vậy khi mất nhau...và người gây ra lại chính là em, em xin lỗi
Có lẽ chị không biết thời gian nửa năm chị “chết giả” anh ấy đã khó khăn để vượt qua như thế nào đâu, mục tiêu duy nhất để anh ấy tiếp tục duy trì sự sống và đến công ty làm việc là vì chị...là vì muốn chị ở trên trời cao thấy anh ấy vẫn sống thật tốt, và anh ấy không muốn chị buồn, không muốn chị khóc khi không có anh ấy ở bên...em xin lỗi vì lần đó em đã tung tin rằng anh Duy có tình cảm với em và đã quên chị, em xin lỗi chỉ vì em đã lỡ yêu anh ấy...có lẽ chị cũng hiểu “yêu” là như thế nào, tình cảm đó không do em lựa chọn, em xin lỗi vì em ích kỉ đã muốn anh ấy là của riêng em”
Đọc đến đây nước mắt nó trào ra một phần biết được sự thật và một phần nữa nó khóc vì NH...NH đã quá đau khổ khi yêu hắn, cũng có thể ai yêu hắn cũng sẽ gặp đau đớn nỗi đau giằng xé thấu tận tim gan, vậy mà nó đã từng cảm thấy khinh bỉ tình yêu của NH dành cho hắn...
“Chị còn nhớ cái ngày hai anh chị cãi nhau đứng trước cửa nhà anh Duy không? Vì biết anh chị đang có chút mâu thuẫn...em xin lỗi em đã nói dối chị đúng là em đã đến nhà anh Duy ở thật nhưng những ngày em sống ở đó thì anh Duy ở nhà Key...cũng chính hôm đó là lần duy nhất anh ấy bước vào nhà và nốc rượu...trong cơn say anh ấy tưởng nhầm em là chị nên đã (...) là em tự nguyện nên anh ấy không có lỗi...em mong chị có thể tha thứ cho anh ấy vì tất cả....vì tình yêu anh ấy dành cho chị không hề phai nhòa!
Anh ấy là một người đàn ông tốt nhất mà em đã từng gặp có lẽ em sẽ không thể quên nhanh được nhưng em sẽ cố gắng... Còn nữa chị Ji ơi, thực sự em rất quý chị ngay từ lần gặp đầu tiên em nói thực lòng đó,...em xin lỗi có thể em đã làm những việc đáng “khinh” với người đời họ nghĩ sao về em cũng được nhưng với chị em mong chị chỉ nhớ tới Nhật Hạ của trước kia chứ không phải bây giờ chị nhé!
Em sẽ luôn cầu nguyện cho anh chị được hạnh phúc Một lần nữa em xin lỗi vì tất cả, ngàn lần xin lỗi chị
Kí tên: Nhật Hạ”
~~>.<~~ Trở về hiện tại, mặt nó đã ướt đẫm từ lâu đợi cho hắn đi khuất rồi nó mới bắt đầu nghĩ về tất cả nghĩ về lá thư đương nhiên là nghĩ về NH nữa. Nó phải làm sao đây, nếu có thể lựa chọn lại thì thà nó cứ không biết sự thật đi như vậy nó sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn và NH cũng sẽ không bị tổn thương đến như vậy...nó tự giận bản thân mình, giận cảm giác của mình và giận chính trái tim của nó lại bắt đầu thổn thức vì hắn. Nó đã hết yêu đâu, đúng hơn là tình yêu của nó vẫn còn đó nó chỉ cất gọn vào một góc ở trong trái tim mình nhưng giờ thì sao cái tình cảm đó đã bắt đầu “nổi dậy”...nó khóc khóc mãi rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay
Jan và BA nằm bên giường bên cạnh, kín đáo quan sát tất cả thấy nó đã ngủ sau 1 trận khóc “như mưa” hai người nhìn nhau ra hiệu lẻn ra ngoài
-NH làm vậy thật sao_BA bất ngờ trước câu chuyện của Jan (Jan vừa kể lại bức thư của NH và nội dung trong đó cho BA)
-có lẽ cô ta cũng không xấu như những gì chúng ta tưởng, còn anh Duy và Ji biết làm sao đây_Jan băn khoăn đan tay vào nhau thở dài
-chuyện này họ phải tự giải quyết với nhau thôi chúng ta không thể giúp được...nhưng bệnh tình của Ji, những gì mà mình nghe thấy là sao
-em đã hỏi anh Khải, anh ấy nói là thật_vai Jan run run tay bấu chặt vào nhau, BA nghe vậy cũng bắt đầu không kìm được nước mắt ôm lấy Jan...họ khóc trong đêm tối...vì nó.
Ở bên ngoài bệnh viện, có 6 người đàn ông nói chuyện với nhau là chú nó,ông An, Khải, Quân, Khánh, Duy. Không khí có vẻ căng thẳng trong 1 quán nước nhỏ bên vỉa hè...trên tay ai cũng cầm 1 ly trà nóng “đàm đạo” Nhấp một ngụm trà nóng tay ông An run run ruột gan rối bời, với ánh đèn điện và từ quán trà có thể nhận rõ nét mặt chưa đầy muộn phiền của 6 người họ
-mọi người cho cháu biết về bệnh tình của con bé đi_Quân nói giọng có vẻ run run
Ông An mặt biến sắc khi nói về vấn đề này mặc dù ông biết chắc chắn họ gọi ông ra đây là vì bệnh tình của nó và những gì họ đã nghe ban nãy. Mắt ông nhắm lại cố cho tay và người không run lên nhưng chân ông lại run lên bần bật, nước mắt ông muốn trào ra ngay lập tức.
|
CHAP 93: -con bé sẽ không sống được lâu, bệnh đã chuyển biến quá xấu rồi_biết anh trai mình không thể nói gì lúc này chú nó lên tiếng thay
Sự im lặng lại một lần nữa bao trùm, có lẽ đêm nay là một ngày khó khăn đối với tất cả chỉ riêng mình nó đang chìm vô giấc ngủ mà không hẳn là một giấc ngủ thông thường và một giấc mơ đẹp
“Nó mơ thấy mình đang đứng ở hồ Cảnh Yên mà ngày trước nó từng đến, hương thơm của hoa bầu không khí trong lành làm nó cảm thấy rất dễ chịu và điều căn bản là nó đang bước đi bằng chính đôi chân của bản thân mà không phải xe lăn, đi men theo rìa hồ chợt nó nhìn thấy một người phụ nữ mặc váy trắng, làn da trắng muốt mái tóc dài đen bóng cuốn hút điều duy nhất nó cảm thấy gần gũi với bà là đôi mắt...rất giống nó. Nó đứng im mắt nhìn trân trân vào người phụ nữ đang tiến gần về phía mình vuốt lọn tóc của nó cười hiền rồi biến mất”
Bật giậy sau giấc mơ kì lạ, lần đầu tiên nó cảm thấy đau ở tim một dòng máu đỏ lại tuôn ra từ mũi nó chảy máu cam mà cũng không phải từ trong giấc ngủ máu đã chảy và giờ cũng không ngừng chảy ra đã ướt đẫm một vùng ở ga giường nó hoảng hốt cực độ.
CHOANGGGG!!! Bình nước từ trên tay Jan rơi xuống nền nhà lạnh tanh, mắt cô còn hoen đỏ nhưng giờ điều đó không quan trọng
-mày...máu_Jan lắp bắp chạy ngay tới nó, còn BA chạy đi gọi chú nó *** Vài tiếng sau chú nó từ phòng nó bước ra, măt hơi tái rồi nở một nụ cười tươi rói như nó có thể sống lại và hội phục ngay tức khắc Cơ mà điều đó đúng thật, nó từ sau ông bước ra chân đã đi lại được
-Ji chân em/con/mày_tất cả đồng thanh với những gì xảy ra ngay trước mắt mình, nó đi lại được da mặt hồng hào tuy hơi hốc hác một tí
-con khỏe lại rồi_nó nở một nụ cười, nụ cười tự nhiên và hạnh phúc nhất
-chuyện gì vậy_ông An chạy lại chỗ chú nó, hỏi gấp ông vẫn chưa khỏi bất ngờ sao có thể xảy ra được, hôm đó chẩn đoán là nó có thể chết bất cứ lúc nào những sao chuyện này lại xảy ra
-đó là một kì tích, con bé chảy máu ra quá nhiều cữ ngỡ sẽ mất mạng không ngờ đó là máu độc, số máu đó là tất cả những gì mà căn bệnh đào thải ra ngoài...đúng là một kì tích, bệnh tim cũng chẳng còn con bé đã khỏe mạnh như ngày nào rồi_chú nó hớn hở kể ra tình trạng của nó, rồi khẽ liếc sang nó nhìn nó cười ông có vẻ vui
Hắn ôm chầm lấy nó, tuy hơi bất ngờ nhưng nó để im như vậy nó cũng nhớ vòng tay này quá lâu rồi và nhớ người con trai đang ôm nó nữa. Biết mình phải rút lui cho hai người riêng tư trên môi ai cũng nở nụ cười rồi lẻn đi để nó và hắn ở lại “tâm tình”
-anh xin lỗi em_hắn buông nó ra nhìn sâu vào đôi mắt nâu khói ấm áp của nó
-em biết, NH đã nói cho em tất cả, em mới là người có lỗi_mặt nó có chút buồn khi nhắc tới chuyện này
-em không có lỗi gì hết, là tại anh
-ừ là tại anh, vậy em phạt anh nhé_nó nháy mắt cười tinh nghịch hắn có chút ngờ ngợ nó chưa tỏ thái độ này với hắn bao giờ, có lex là do không ở bên nó lâu có chút bất ngờ vậy thôi
-em muốn phạt anh gì nào?
-mai anh sẽ biết_nó cười rồi nhón chân hôn hắn, một nụ hôn phớt nhẹ nhàng hắn như bị điện giật đứng bất động cả ngày nay hắn gặp quá nhiều bất ngờ, bộ não không kịp tiếp nhận mọi thứ “nó hôn hắn ư, ôi hạnh phúc qá” ( =]] ) Nhìn bộ dạng hắn vậy nó bật cười, nụ cười đó vụt tắt khi môi hắn chạm vào môi nó...một nụ hôn kéo dài chứa đựng nhiều nỗi đau, vui buồn hạnh phúc mà quãng thời gian dài ấy đã làm nên HẠNH PHÚC là những gì cả hai cảm thấy bây giờ...
Ngày hôm sau, trời quang mây tạnh, ánh nắng nhẹ nhàng ấm áp lan tỏa khắp mọi nơi chim hót líu lo trên cành, ong bướm tung tăng bay lượn khắp nơi,... nói tóm lại hôm nay là một ngày đẹp trời rất thích hợp với một chuyến picnic cho các cặp đôi tình nhân, mà đúng rồi hôm nay là valentine 14/2 Và cặp đôi đi chơi hôm nay là Khánh-Jan; Quân-BA đương nhiên có cả nó và hắn còn Khải vẫn lẻ loi một mình thấy mà tội
-mấy đứa đi chơi vui vẻ nhé_ông An vẫy tay nhìn tụi nó đi lên chiếc Lamborghini màu đỏ chói lóa
-dạ_tất cả đồng thanh ( sao nay ngoan dữ)
-mà giờ đi đâu_Quân lái xa ngoái đầu lại thắc mắc
-Smile Love_3 nàng nhà ta đồng thanh, thích thú.
-em còn mệt liệu có ổn không_hắn nắm tay nó lo lắng hỏi – đúng đó mày nên ở nhà à không ở lại bệnh viện kiểm tra_Jan nói
-em rất khỏe mà, mày yên tâm đi_nó cười
Trung tâm giải trí Smile Love đang là mục tiêu của bọn nó, đậu xe trước cổng trung bọn nó trầm trồ về sự thiết kế tinh sảo + tinh tế của toàn bộ khu trung tâm này nhìn khác hẳn ở Việt Nam mà đúng hơn Việt Nam làm gì có, Smile Love đúng là trung tâm giải trí hàng đầu dành cho người lớn đặc biệt là các đôi tình nhân, ở đây lúc nào cũng đông khách mặc dù giá cả hơi đắt đỏ một chút
-woa~ đẹp thật_mắt Jan sáng lên chỉ chỏ khắp mọi nơi, rồi kéo Khánh đi tức thì chen lấn giữa hàng nghìn người chứ không ít
-mình cũng đi thôi anh, để cho bọn họ có không khí riêng tư_BA cười đầy ẩn ý, Quân cũng chẳng kém gì cô vợ chưa cưới mới đính hôn của mình nhưng vấn đề là anh nhìn BA cười ranh mãnh chứ không có ý gì với tụi nó.
-chị BA có vẻ anh Quân lại có ý khác đó, chị nên cẩn thận_nó cố tình nói to cho mọi người cùng nghe, BA mặt đỏ lên vì ngượng lườm nhẹ Quân trong khi cậu vẫn đứng cười ngó lơ chỗ khác như “vô tội”
Tít...tít đt nó rung lên báo có tin nhắn, đọc tin nhắn xong nó cười nhẹ rồi cất đt vào túi xách khoác tay hắn đi thẳng trước khi đi còn nhìn BA cười làm cô ngượng hơn nữa.
|
CHAP 94: Smile Love càng ngày càng đông các đôi tình nhân tới hơn, họ nắm tay ôm eo rất thân mật có đôi còn mạnh bạo hôn nhau giữa chốn đông người mặc kệ bao ánh nhìn của mọi người về ý thức giữa nơi công cộng của đôi bạn trẻ. Bạn nam kia còn lấy tay sờ-mờ-lờ-tờ cô bạn nữ kia mà không hề có phản ứng gì hết. “ôi hại mắt quá” nó thầm nghĩ, hắn nhìn thấy vẻ mặt của nó như hiểu ra chuyện gì lén cười
-nè, anh cười gì vậy muốn chết à_nó giơ nắm đấm ra dọa nạt
-anh biết là anh đẹp trai rồi nhưng em không cần “ngắm” anh đến nỗi nhất cử nhất động cũng nhìn thấy vậy đâu Nó há hốc mồm kinh ngạc từ bao giờ hắn bị mắc bệnh “tự sướng tàn bạo” như vậy. Lắc đầu ngán ngẩm nó chậc lưỡi không đoái hoài gì đến hắn trong đầu đang suy nghĩ tìm cách chữ bệnh hắn càng sớm càng tốt. Thấy mình bị “bơ” hắn giận dỗi đi theo nó ( Devil của ngày xưa đây hả trời không tin vào mắt mình nữa @@ oimeoi)
Đâu biết rằng đằng sau họ vẫn có 4 người 2 nam 2 nữ theo sát cố chen lấn trong đám đông để không mất giấu nó và hắn.
-chúng ta không cần lén lút vậy chứ dù sao hôm nay..._chưa để Khánh nói hết câu Jan đã ra dấu im lặng, cùng BA cười khúc khích mặc kệ Khánh với Quân tức xì khói đi rình mò người khác ai biết được chuyện này biết dấu măt đi đâu. Từ khuôn mặt khổ sở bất chợt trên khuôn mặt 2 mĩ nam kia xuất hiện một nụ cười tinh quoái nhìn nhau gật đầu.
-ôi vợ chưa cưới của anh, em đi với anh nào_Quân kéo tay BA đi một cách dễ dàng chưa kịp để cô ú ớ lời nào nhưng với Jan thì phải dùng sức 1 chút
-bx đi theo ox nào, ox thương_nói rồi Khánh dùng tay bẻ ngoặc hai tay Jan ra sau, tay kia bịt miệng Jan lại tránh tình trạng Jan hét toáng lên giữa thanh thiên bạch nhật. ~~~>.<~~~ Trở lại với hắn và nó -hồ ở đây cũng đẹp anh nhỉ_nó vươn vai hít thở bầu không khí trong lành nơi mà tụi nó mới tìm ra, vừa yên tĩnh lại thoáng mát ít người
-đẹp thật nhưng không bằng hồ Cảnh Yên_ bất giác nó nghĩ về giấc mơ đêm qua trong đầu lại có một ý tưởng khác và một sự tò mò bao trùm lấy nó, người phụ nữ ấy là ai...
-em không khỏe sao
-à không, em ổn anh có muốn về Việt Nam không hồ Cảnh Yên em muốn tới đó...cùng anh_nó cười nắm chặt tay hắn. Đương nhiên đề nghị này với hắn không có gì khó khăn rồi nhưng với tình hình sức khỏe nó thì khác
-chúng ta còn nhiều thời gian mà
-không em muốn đi_nó vội hắng giọng lên, hắn nhìn nó nhíu mày –ý em là em muốn tới đó, vào hôm nay em đã khỏe rồi hay anh muốn em đi một mình_giọng nói nó nhỏ dần pha một chút hờn dỗi, nó cũng không biết tại sao mình lại tỏ thái độ như vậy nữa chỉ đơn giản là nó muốn đến
-được, vậy ăn trưa xong chúng ta sẽ đi chuyến bay gần nhất lúc 1h được chứ, còn giờ thì đi ăn thôi bụng anh đang biểu tình rồi nè_nói rồi hắn xoa xoa bụng nhăn nhó như vừa bị bỏ đói lâu nó huých nhẹ vào mạn sường hắn rồi chuồn lẹ.
Thời gian trôi thật nhanh mới vậy mà đã tới giờ ăn trưa, Jan vẫn đang còn giận Khánh về vụ lôi cô đi như áp giải phạm nhân Khánh mặt không thể nào ‘méo mó” hơn được nữa xin lỗi muốn gãy lưỡi mà Jan vẫn không tha.
-xin lỗi bx mà
-ox nói gì cũng vô ích, bx muốn được yên tĩnh ox thích thì đi ăn một mình đi
-ox xin lỗi mà, mình đi ăn thôi cũng tới giờ ăn trưa rồi
-bx đã nói không là không
Thấy lời nói không còn tác dụng nữa, cần phải dùng hành động Khánh ôm Jan từ đằng sau mặc cho cô vùng vẫy muốn thoát khỏi người đàn ông làm cô bực tức nãy giờ -ox xin lỗi mà, ox chỉ muốn mìh có thể gần nhau đi chơi vui vẻ hôm nay quãng thời gian qua đã quá mệt mỏi với chúng ta rồi. ox biết bx quan tâm Ji vs Duy sẽ như thế nào những bx cũng phải nghĩ cho ox chứ
Nghe những lời này Jan rưng rưng nước mắt quay người lại ôm lấy Khánh, cô quên mất bên cạnh cô còn có Khánh cô đáng trách thật cô quên mất mình phải quan tâm suy nghĩ của cậu, cậu đã yêu cô biết nhường nào quãng thời gian cô nằm viện cậu đã bên cạnh cô 24/24 lo lắng cho cô từng chút vậy mà cô chỉ thích làm theo ý mình, hơi chút lần giận dỗi.
-bx xin lỗi ox
Khánh mỉm ôm Jan vào lòng
-e hèm_Quân hắng giọng còn lại nó hắn và BA đang cười khúc khích với tình yêu nhà “Jan-Khánh” đôi khi trẻ con sướt mướt cơ mà vui lắm. Hai người đỏ mặt buông nhau ra, trên môi ai cũng thấp thoáng một nụ cười.
Quán ăn nhanh ở Smile Love tuy không có gì đặc biệt nhưng bày trí rất đẹp mắt, các món ăn được mang ra toàn là những món được trang trí bằng đủ loại rau củ quả với màu sắc khác nhau nhưng điều đặc biệt là đều được trang trí thành những trái tim và khuôn mặt cười bằng nước sốt của từng món. Đây có lẽ là một nơi lí tưởng cho các đôi tình nhân đến bởi không chỉ các món ăn bày biện trái tim mà xung quanh phòng ốc đều có. Không quá cầu kì nhưng lại gấy ấn tượng với cách phối màu sắp sơn tường cây cảnh và cả ánh đèn màu thay đổi lên tục với tình thù ngộ nghĩnh.
Và chắn hẳn ở trong quán ăn đó không ai là không ngắm nghía khung cảnh căn phòng ốc rộng rãi mà đẹp đến mê hồn này nhưng có lẽ phải trừ tụi nó ra.
Một chồng bát đĩa đã sạch bong đang chất thành núi với sự kinh ngạc của khác khách hàng khác trước mấy cái máy tiêu thụ đồ ăn bao gồm 3 nam 3 nữ, với hiệu suất ăn tăng vọt mức bát đĩa chồng lên ngày càng nhiều nhân viện phục vụ tái mặt không biết những nam thanh nữ tú này có phải nhập viện để rửa dạ dày hay chảy máu đường ruột, bội thực,... sau khi trở ra khỏi Smile Love không.
-em no quá rồi không nuốt nổi nữa_nó nói mà tay vẫn cầm chiếc đùi gà gặm ngon lành (em phải gọi chị = thánh mất)
-đúng no thật cơ mà ngon_Jan ôm bụng
-em ăn vậy là đủ rồi đó Ji, bội thực mất_hắn nhíu mày với cách ăn của nó nhìn sang chồng đĩa bên cạnh nó chất ngang đầu nó rồi.
-mấy anh còn ăn nhiều hơn bọn em mà_nó bật lại, phải rồi tụi nó ăn bao nhiêu thì tụi hắn ăn gấp đôi mà (haha). Gặm xong chiếc đùi gà cuối cùng nó cũng tha cho dạ dày của mình.
-của chúng tôi hết bao nhiêu_hắn cầm chiếc bóp ra hỏi cô phục vụ, mặt cô ấy tái nhợt tay run run cầm tờ hóa đơn 63.678.500đ lần đầu tiên có khác hàng nào như tụi nó ăn với số lượng khủng dành cho 50 người ăn như vậy.
Nó cười trừ rồi kéo cả bọn ra về
-mọi người về trước đi tụi em có chút việc sẽ về sau (hoặc là không bao giờ về nữa)
Tụi Jan cũng không bận tâm lắm, gật đầu rồi lên xe đi trước. Nó với hắn ra sân bay chuyến bay từ Mĩ về Việt Nam tâm trạng nó giờ đang rất hỗn loạn nó không hiểu cảm giác này là gì nhưng nó đang sợ ngồi trên hàng ghế chờ một mình đợi hắn mua chút nước nó như thấy lạc lõng bơ vơ, Khi nhìn thấy hắn đang chạy tới nó mới thở phào nhẹ nhõm được một chút nhưng ẫn không bớt căng thẳng.
|
CHAP 95: -đi thôi em, đến giờ rồi Nó nắm tay hắn bước lên máy bay, cuối cùng sau nửa vòng trái đất chuyến bay cũng đáp xuống sân bay Nội Bài. Lần thứ hai nó xuống đây nhưng lần này có hắn bên cạnh và đi cùng nó
-em có muốn về nhà nghỉ trước khi đến hồ Cảnh yên không?
Nó bật cười trấn an hắn
-anh hỏi em câu này cả chục lần rồi đó, em vừa gọi Key đưa trực thăng tói rồi chúng ta đi thôi_hắn đành gật đầu nhưng vẫn đang quan sát thái độ của nó, và đương nhiên nó rất rõ điều này.
~~>.<~~ Chân núi cái nơi mà nó xém bị Mun-chú gấu của Tố Tố “thịt” tại đây.
-ở đây không khác ngày trước là mấy anh nhỉ, ngoại trừ có nhiều cây hơn trước và đã cao và lớn hơn
-cũng khá lâu rồi mà_hắn ôm eo nó, kéo sát lại gần mình như sưởi ấm thời tiết hôm nay hơi lạnh đặc biệt là ở nơi hoang vu này hiển nhiên lúc nó và hắn về đây không hề mang theo áo khoác hay đồ đạc.
Gió lạnh phả vào da thịt nó, nó bất giác run lên môi tái giần vì trời tối nên hắn không nhìn ra dưới ánh trăng mờ ảo mọi thứ cũng ảo dần trong mắt nó, nó đang choáng đúng vậy
-anh cõng em được không_nó đề nghị và hắn đương nhiên sẽ gật đầu, hắn thích luôn là đằng khác và chắn chắn không thể nhận ra điểm khác thường nào trên khuôn mặt của nó rồi.
Nằm trên lưng hắn, công nhận có thể làm nó bớt choáng hơn thật nhưng một giọt nước mắt đang trào ra khỏi khóe mắt nó.
-em mệt thì cứ ngủ đi, lát anh sẽ gọi em dậy_nó gật đàu rồi nằm im đó nhưng không ngủ nó nhớ về ngày hôm qua không hẳn là đêm qua mới đúng lúc nó bị chảy máu “Máu nó chảy không ngừng khuôn mặt nó tỏ rõ vẻ hốt hoảng và sợ hãi, nhìn vào mắt chú nó nói khẩn khoản
-nói cho cháu biết chuyện gì đang xảy ra Chú nó bất lực thở dài
-chú sẽ cho con biết ngay sau khi cầm máu_nó gật đầu nước mắt bắt đầu rơi lã chã. Máu đã được cầm và người thông minh như nó không thể không nhận ra máu nõ loãng và đang chuyển dần sang màu đen.
-cháu sẽ chết phải không, cháu không cảm thấy đau, tay chân cháu như không còn thuộc về cháu nữa vị giác cháu cũng đã mất hẳn và thính giác đang rất mập mờ_nó vừa nói vừa khóc
-cháu hãy bình tĩnh nghe chú nói được chứ_nó cố găn dòng nước mắt đang trào ra muốn nuốt ngược vào trong nhưng khó quá, “bình tĩnh nào Ji” nó phải giặn lòng như vậy cho đến khi hơi thở đều và không còn khóc nữa, chỉ đợi đến vậy chú nó bắt đầu kể
-có lẽ cháu hiểu về căn bệnh cháu đang gặp phải về lí thuyết, nhưng trên những gì chú điều trị cho cháu thì...chú rất tiếc chú xin lỗi cháu. Căn bệnh này nếu chỉ có một mình còn có thể chữa được nhưng bệnh tim của cháu đã ngăn con đường sống mỏng manh ấy, cơ thể của cháu chú biết cháu là người hiểu rõ nhất thần kinh vận động cháu sẽ không hoạt động nữa, vị giác, thính giác ngay cả khứu giác thị giác cũng sẽ mất dần máu của cháu đang loãng dần ra và chuyển sang màu đen...dần dần cháu sẽ chết não và tim sẽ ngừng đập, Hiểu Nhi à chú rất tiếc phải nói những lời như vậy nhưng sự sống cháu vẫn còn cháu nên tin vào điều đó và sống thật tốt
Nó như mắc nghẹn bởi chính nước mắt của mình, nó đã biết mình sẽ chết nhưng không phải lúc này nó cần Duy nó cần ba nó nó cần mọi người và rất cần sự sống này. Nó thực sự chưa muốn chết và tin vào điều đó
-cháu còn bao lâu
-2 tuần nữa chú xin lỗi, chú đã cố hết sức nhưng...
-cháu hiểu mà chú John
Im lặng, sự im lặng trong căn phòng này đang nhấn chìm đi nỗi đau của nó và cả chú nó-John. Nó không còn khóc mà nó đang suy nghĩ...nghĩ về những chuyện nên làm trước khi cuộc đời nó về dấu chấm hết. và cuối cùng suy nghĩ trong nó vụt sáng lên
-chú có loại thuốc nào cho cháu trở về bình thường được không, có nghĩa khỏe hẳn lại ý_nó nhướn mày nhìn về phía chu John, trên mặt chú lúc này đang hiện lên dấu hỏi chấm to đùng
-cháu định làm gì vậy, thuốc đó sẽ giết chết cháu sau 2 ngày có khi còn ngắn hơn nữa
-vậy là có_như bắt được thóp, nó cố nài nỉ ông
-không thứ thuốc ấy chú không có
-cháu xin chú đấy chú John, cháu muốn được trở lại bình thường ít nhất là khoảng 2 ngày như chú nói còn không thì một ngày cũng được cháu muốn mọi người có thể yên tâm về cháu, và cháu muốn được đi trên đôi chân chính mình chứ không phải chiếc xe lăn đáng ghét kia, cháu có thể ăn những gì cháu thích dù chỉ một lần, cháu muốn sống một ngày như trước kia thoải mái và vui vẻ cùng mọi người và cháu muốn cùng Duy đi chơi lúc cuối đời, chau xin chú đấy chú John chú làm ơn hãy hiểu cho cảm giác của cháu cháu không muốn phải sống dưới cái nhìn thương xót của mọi người đâu chú à
Nó nói hết những gì trong lòng nó ra, nó không khóc nhưng miệng nó đắng ngắt khô khốc giờ nó lại ước gì mình có thể khóc như vậy có khi còn dễ chịu hơn bây giờ, nỗi đau đang gặm nhấm từ bên trong và căn bệnh đang phá từng tế bào mô thần kinh của nó. Nó đang sống sao, một cuộc sống vô nghĩa đến buồn cười...nếu nó còn phải sống như thế này trong 2 tuần nữa thì thà đánh đổi bằng một ngày nó được sống với chính mình còn hơn.
Chú John chú ấy đang khóc...khóc vì một đứa cháu gái bé nhỏ đáng thương với sự rình mò của cái chết. Chú đang xiêu lòng rồi, chú đang đặt mình vào hoàn cảnh của nó nếu là nó chắc chắn chú cũng sẽ làm vậy...
-chú sẽ giúp cháu, cháu biết cháu sẽ không cảm thấy đau mà phải không_chú chua xót nói giọng nặng trĩu có chút nghẹn ở cổ, đôi mắt cay xè
-chú đừng kể với mọi người rằng...
-chú biết mình phải làm gì, cháu biết chú từng học diễn xuất mà tin ở chú...và hứa với chú rằng cháu sẽ hạnh phúc kể cả khi cháu từ rã cõi đời này không...
-cháu rất hạnh phúc chú John à, và cháu cảm ơn chú vì những gì chú đã làm cho cháu, cảm ơn vì tất cả cháu nợ chú rất nhiều”
Nó đang cố đưa nước mắt chảy ngược vào trong, chân tay nó như rã rời, đầu óc đang quay mòng mòng rối bời
|
CHAP 96: -chúng ta đến nơi rồi, em tỉnh dậy đi_hẵn vỗ vào người nó đánh thức nó dậy nó như bừng tỉnh cố gượng nở một nụ cười
-có lẽ bệnh có chút tái phát em hơi mệt anh giúp em ngồi xuống kia đi_nó chỉ tay về phiến đá khá to đủ chỗ cho hai người ngồi xung quanh là cây bồ công anh và chắn chắn không thể thiếu mặt nước của hồ Cảnh Yên trước mặt được
-em thực sự ổn chứ hay chúng ta quay về
-không, anh ngồi xuống đi em ổn
Và hắn ngồi xuống đặt nó dựa vào mình, nỗi bất an hiện rõ trên khuôn mặt hắn lúc này. Chợt thấy tay mình lành lạnh nó đang khóc thực sự hắn đang rất hốt hoảng, nó đang gặp phải chuyện gì sao lại muốn về đây và căn bện của nó sao có thể nhanh chóng trở về bình thường ngay như vậy. Cuộc chiến tranh nội tâm bùng nổ nhưng miệng hắn không thể thốt lên lời nào
-em rất yêu anh, Hiểu Nhi này rất yêu anh Nhật Duy à_nó ôm chặt lấy người hắn như thể thiếu hắn nó sẽ mất đi tất cả vậy.
-hãy nói cho anh biết em đang gặp phải chuyện gì đi
-chuyện đó giờ không quan trọng nữa
-gì chứ, hay nói cho anh biết anh xin em
Nó bặm môi một giọt nước tinh khiết lại trào ra khỏi koes mắt nó, người nó run lên nó đang sợ nó nhớ tới dòng tin nhắn mà chú John gửi lúc ở Smile Love “cháu chỉ còn 12h nữa thôi” tính từ thời điểm đó tới bây giờ đã là 11 tiếng, nó đang rất sợ thực sự nhưng rồi nó đã hiểu những gì mình nên làm chứ không phải ngồi khóc như một con ngốc trước sự lựa chọn của bản thân, nó cần nói sự thật với hắn người mà nó yêu nhất
-em xin lỗi đã nói dối anh, bệnh của em không hề khỏi và thuyên giảm chút nào. Nó chỉ đang gặm nhấm dần dần và em sẽ chết, nó bắt đầu kể lại toàn bộ sự việc đêm qua với hắn tim hắn như thắt lại từng hồi, máu muốn ngừng lưu thông tắc nghẽn hoàn toàn
-sao em lại có thể, anh không cho phép em làm điều đó, anh không cho phép em rời bỏ anh thêm một lần nào nữa quãng thời gian qua là quá đủ rồi
-em xin lỗi nhưng anh hãy hiểu cho em, không đúng ra là anh phải hiểu cho em vì sao em muốn làm như vậy_đúng cậu hiểu tất cả, cậu hiểu nó muốn gì làm gì và đương nhiên biết nó còn muốn sống tới chừng nào...và quan trọng nhất nó rất yêu cậu. Hắn ôm nó vào lòng ép sát nó vào người cậu để cậu có thể cảm nhận nhịp tim của nó, để biết nó còn bên cạnh cậu
-anh rất yêu em, và anh rất cần em_từng lời nói như ngàn vết dao cứa vào trái tim bé nhỏ sâu hoắm mặc dù biết trái tim nó không thể cảm thấy đau nhưng sao bây giờ nó lại thấy đau thế này, tay chân nó mềm nhũn ra da tái ngắt không còn một giọt máu là chú John chú ấy đã nói dối cho cái chết của nó, cái chết của nó sẽ rất đau.
-em thực sự rất hạnh phúc khi có anh bên cạnh, dù là lúc cuối đời đi chăng nữa...với em dược gặp anh và yêu anh đối với em đó là một kỉ niệm đẹp mãi giữ trong lòng, cảm ơn anh vì tất cả
Nó còn muốn nói nữa nói rất nhiều với hắn nữa cơ nhưng môi nó đã bị hắn khóa chặt, nụ hôn sâu và mềm mại như cuốn nó vào nó không còn cảm thấy đau nữa và cả hắn cũng vậy hắn muốn cả hai cùng tạm quên đi nỗi đau sau nụ hôn này Nụ hôn kéo dài như bất tận nhưng cái gì đến rồi cũng sẽ đến tay nó buông thõng xuống nền đá lạnh tanh, môi hắn vẫn khôn rời môi nó cả hai cùng rơi nước mắt cùng một lúc một thời điểm. Nó đã chết, nó đã từ bỏ hắn nhưng hắn vẫn chưa thể nào chấp nhận điều này cuối cùng thì hắn cũng rời môi nó ra cũng là lúc ông An, ông Dũng cùng tất cả kéo đến hồ Cảnh Yên trước mắt họ là hắn đang ôm nó trong vòng tay của mình khuôn mặt ướt đẫm nước mắt thẫn thờ... ~~~>.<~~~ Trở lại lúc tụi Jan trở về sau chuyến đi chơi cùng nó và hắn, vừa bước vào phòng bệnh (phòng bệnh của nó nhưng cũng là nơi tá túc của tụi Jan vì trong đó rất rộng và đủ giường cho tất cả) nhưng giờ không quan trọng nữa trước mắt Jan và mọi người là khuôn mặt đẫm lệ của ông An, Khải, và chú John trên tay cầm 1 bức thư khá dài và 1 phong thư khác giành cho Jan
Tay Jan run run nhìn nét chữ trên bức thư là chữ của nó, cô mới gặp nó tức thì mà sao giờ còn có thư ở đây nỗi bất an trào dâng làm cô không thể kiểm soát đượcnữa khi bắt đầu đọc
“Jan ngốc ơi, tao Ji nè! Hiii *cười* chắc mày đang khóc phải không, tao xin lỗi vì tao đã làm mày lo lắng vì tao. Mày biết không từ khi gặp mày cuộc sống của tao thay đổi hẳn tao đã biết cách mở lòng mình ra với mọi người, tao không còn cảm thấy cô đơn trống tải nữa khôn còn cảm thấy còn một mình vì tao đã có mày bên cạnh. Cảm ơn mày đã đén với cuộc đời của Triệu Hiểu Nhi này! Mày ơi, có lẽ tao không còn sống được lâu nữa mà ạ, tao xin lỗi vì đã nói dối mày cũng chỉ vì tao muốn có một cuộc sống bình thường muốn tự đi trên đôi chân của mình chứ không phải xe lăn nữa, tao muốn được sống với con người của tao thêm 1 lần duy nhất hoặc cũng có thể lần cuối cùng. Mày hiểu cho tao phải không, mày không hiểu thì tao cũng bắt mày phải hiểu cho ra hì hì! Tao đang cảm thấy hạnh phúc mày ơi, có lẽ được cầm bút viết như thế này cũng là 1 ân xá trước khi chết nhỉ Mà nè Jan à không cho tao gọi tên mày lần cuối nhé có lẽ là lần đầu tiên sau bao nhiêu năm quen nhau tao gọi tên thật mày thay vì tên Jan mà tao đã đặt cho mày Phan Nguyễn Tuyết Mai tao yêu mày nhiều lắm, nhỡ giữ gìn sức khỏe ngủ sớm ăn uống đầy đủ khi không có tao nhé! À không châc nh Khánh sẽ làm những việc này thôi đó là bổn phận của anh ấy à, anh ấy mà không làm tao có làm ma cũng không tha cho anh ấy! Thôi đến đây chắc đủ rồ, mày cũng quá hiểu tính tao rồi mà...tao đi trước nhé chăm sóc mọi người giuos tao tao tin mày làm được Vì mày là ai chứ là bạn của tao mà phải không? xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi..........ngàn lần xin lỗi mày Kí tên: Ji-Triệu Hiểu Nhi”
Jan vẫn cầm khư khư bức thư đó trong tang lễ của nó, miệng vẫn lẩm bẩm chửi nó
“ sao mày dám bỏ tao” “mày ngon về đây xem tao có băm mày thành trăm mảnh không” “Triệu Hiểu Nhi mày trốn đi đâu rồi” “mày về đây cho tao, ai cho phép mày bỏ tao thế này”
Mắt Jan giờ đã sưng mọng lên, đồng tử đỏ hoe vì khóc quá nhiều những vẫn chưa bằng ông An và ông Dũng hai người ba của nó đã không giữ được bình tĩnh nhập viện ngay đêm qua vì quá sock, một người nuôi dưỡng nó một người sinh thành nó hỏi sao không đau lòng cho được. Quân nắm tay BA mong cho bản thân mình đứng vững, nhìn di ảnh nó trên kia cậu nghĩ không cậu ước nó có thể như trước kia chỉ là chết giả nó vẫn còn sống và đang trốn ở đâu đó mà cậu chưa tìm ra giống như cậu tất cả mọi người cũng mong ước như thế...một điều ước nhỏ nhoi nhưng không bao giờ có thể thành hiện thực.
|