Lão Đại Hắc Bang Cực Sủng Vợ Yêu
|
|
Chương 35: Thuyết phục ông xã[EXTRACT]Mạnh Ái đêm đó được Hàn Dương đưa về thì say tí bỉ không biết trời trăng mây đất gì. Còn ói lên ói xuống cả một buổi tối hại Hàn Dương chạy đi chạy lại chăm sóc cho cô. Tới tận sáng khi cô nằm ngủ yên ổn, anh mới vén chăn lên nằm ôm Mạnh Ái vào lòng.
Bực thì có bực, giận thì có giận, nhưng làm sao được cơ chứ? Mạnh Ái là bà xã bảo bối của anh mà.
----------
Sáng hôm sau.
Mạnh Ái đầu đau như búa bổ, khó khăn ngồi dậy mới biết là mình đã về nhà, còn ngủ kế Hàn Dương nữa.
Hôm qua cô đi chơi với Ny Ny, rồi lại vô bar Crayon chơi, sau đó uống say tí bỉ rồi làm sao lại về nhà được chứ? Ngẫm đi ngẫm lại không sao nhớ nổi, Mạnh Ái thở dài ngao ngán, lấy tay cốc đầu mình một cái. Nếu Hàn Dương biết cô đi bar, chắc chắn sẽ nổi giận linh đình.
Cô không biết rằng Hàn Dương từ nãy giờ đã dậy từ lúc nào, ngắm ngía cô một tí, thấy cô tự biên tự diễn thì muốn cười nhưng không dám. E hèm, phải làm cho ra dáng chứ, thử giận cô xem sao đã, hôm qua cô quả thật là to gan. Dám lén anh đi bar với Kiều Ny.
Anh dở nhẹ chăn ra, bước xuống vào nhà vệ sinh. Đến cô cũng thấy lạ, aizz, chắc chắn là anh đã biết rồi, nên mặt mới lạnh lùng như vậy. Một câu cũng không thèm nói với cô.
Một lúc sau, Hàn Dương bước ra với một bộ vest màu đen áo sơ mi trắng bên trong để đi làm, cà vạt anh chưa thắt, cô định lại thắt dùm thì anh đã nói: " Không cần, em ở nhà đi, anh đi làm đây. "
Mạnh Ái nghe vậy mặt thoáng buồn, lòng nhoi nhói, là tại cô hư hỏng mà, anh giận cũng phải lẻ thôi. Phải làm sao đây??
Thế là.. Mạnh Ái vệ sinh cá nhân xong, nhanh chóng ngồi vào bàn bấm máy tính, bấm vào Google rồi gõ: " Làm cách nào để chồng hết giận mình? " hay " Nếu người ấy giận mình thì phải làm sao? "
Google đưa ra rất nhiều trang web chỉ dẫn cho Mạnh Ái, nhìn sơ qua một lượt, cô click vào trang web thứ ba. Trong đây có rất nhiều cách nha, nào là buổi trưa làm cơm đem đến, tự tay pha một tách trà mát cho anh ấy, pla pla pla pla.
Cô áp dụng hai cách đó để thực hiện nhiệm vụ cao cả này. Đó là thuyết phục ông xã hết giận.
-----------
Mạnh Ái đi siêu thị, tự tay chọn lựa những thực phẩm tươi ngon nhất, rồi qua quầy trà chọn loại hảo hạng ngon nhất mà mua về pha cho anh. ( Dương ơi anh thấy anh có phước không? ~~)
Sau đó về nhà bắt tay vào làm, tuy là biết nấu ăn, nhưng món cô chọn lại là một món khó, nên hơi khó nấu với người lần đâgu tiên làm thử. Quản gia Trần kêu là để bà làm cho, cô cũng không chịu, cứ kêu bà buổi sáng cứ thoải mái nghỉ ngơi đi.
Kết quả là? Món ăn và bình trà hảo hạng kia đã được hoàn thành mĩ mãn, nhưng tay cô lại bị phỏng một phần. Không sao, chỉ cần Hàn Dương hết giận, đó là điều cần thiết nhất. Mạnh Ái tự nhủ với mình như vậy để quên đi cái đau ở tay.
Đúng 11 giờ trưa, Mạnh Ái đóng gói tất cả để trong một cái túi xinh xinh, sau đó nhờ tài xế chở tới tập đoàn Ngô Thị.
-----------
Mọi người đều biết cô là Ngô phu nhân, là người được chủ tịch sủng hết mực nên đều e dè, không ai nói tiếng nào. Nhưng đi đến đâu ai cũng nhìn cô à nha, bởi vì hôm nay cô mặc một chiếc váy, không dài không ngắn nhưng nó lại có kiểu dáng rất xinh. Vì đây là váy mà Hàn Dương đặt riêng may theo chính số đo của cô nên dĩ nhiên phải đẹp rồi nha.
Lên tầng cao nhất của tập đoàn, Mạnh Ái bước vào phòng làm việc thì không thấy ai, hỏi ra mới biết đại cổ đông đang họp, nên cô đành ngồi đợi.
Hàn Dương có nói chỉ riêng mình cô được vô phòng của anh mà không cần xin phép gì hết nên cô mới tự nhiên như vậy.
Hết đọc báo, chơi game rồi đi vòng vòng, quá chán nên Mạnh Ái đã ngồi ngủ quên trên bàn làm việc của anh lúc nào không hay luôn.
Cuộc họp kết thúc đã quá 12 giờ 30 phút trưa, Hàn Dương bước vào phòng làm việc của mình. Thấy một bóng đen đang ngồi đó thì chân mày nheo lại, anh rất ghét ai tự tiện vô phòng của mình ngoài cô.
Bước gần lại, anh mới bật cười vì người đang ngủ ngon lành là cô vợ nhỏ bé của mình. Môi đỏ chúm chím chu ra vì cô nằm lên tay mình, nhìn dễ thương thật sự đó nha.
Hàn Dương liền đứng kế bên bàn làm việc ngồi ngắm nhìn cô vợ nhỏ của mình, liền nhoẻn miệng cười toe toét.
Mạnh Ái trong lúc ngủ có quơ tay trúng chân của anh, liền mơ mơ màng màng tỉnh dậy, liền nhận ra người đó là anh.
Dụi dụi mắt như mèo con, cô nói: " Ông xã, anh họp xong rồi hả, có mệt lắm không? "
|
Chương 36: Anh không giận, đừng khóc[EXTRACT]Ông xã, anh họp xong rồi hả, có mệt lắm không?
Hàn Dương lắc đầu, chỉ chưa tới nửa ngày giả vờ giận cô thôi là anh đã không chịu nổi nữa, thôi kệ, một tí nữa cũng không sao đâu.
- Em có làm đồ ăn cho anh, qua đây ăn đi _ Cô dắt tay Hàn Dương lại ghế sofa ngồi xuống rồi mở hộp đồ ăn ra, nó được trang trí đẹp, mùi đồ ăn lan tỏa lên làm anh chỉ muốn ăn liền thôi.
- Nhưng tại sao lại tự làm bản thân bị thương? _ Hàn Dương liếc thấy tay của cô bị thương nên có phần hơi cáu, anh không muốn cô nhận một tổn thương nào dù là 1%.
- Tại vì.. em làm đồ ăn cho anh. Xin lỗi anh vì tối hôm qua, em thật sự biết lỗi rồi, ông xã, anh tha cho em đi.
Mạnh Ái mắt đã ngấn nước, tay đan chặt lại với nhau, cô rất sợ anh nổi cáu. Hàn Dương thấy vậy thì vội ôm cô vào lòng vỗ về: " Được được anh không giận nữa, bà xã đừng khóc, anh chỉ là không muốn em bị thương "
Nghe anh nói vậy, cô như con mèo nhỏ dụi đầu vào *** ngực săn chắc của anh rồi khóc. Mãi một lúc sau mới chịu nín.
- Đã nín? _ Mạnh Ái gật đầu
- Có đói không, ăn cùng anh.
Hàn Dương dịu dàng đặt cô lên chân mình rồi cả hai cùng nhau ăn. Anh luôn liên tục đút cho cô ăn cho dù phần đồ ăn này là cô làm cho anh.
Có lẽ khi khóc cô đã thấm mệt, sau lại ăn được một tí, vì no bụng nên cô đã nằm ngủ ngay trên sofa. Hàn Dương thấy vậy cũng vui, cứ tiếp tục như vậy cô sẽ tăng cân thêm một tí, không được ốm quá. Anh đắp cho cô một cái chăn mỏng rồi quay lại bàn làm việc dở dang. Dù làm việc nhưng cứ 5 phút là anh lại hướng mắt lên nhìn con mèo nhỏ ngủ ở bên kia.
Hàn Dương anh sẽ cố gắng làm xong công việc của tuần này, việc ở bang thì giao cho Tử Hy và Kha Đức giải quyết, còn anh chắc chắn sẽ dẫn cô đi chơi. Từ sau lần đi Bora Bora tới nay cũng đã lâu rồi anh chưa dẫn cô đi đâu chơi nữa.
------------
Suốt một tuần nay, Hàn Dương đi làm thì sớm về thì trễ nên là thời gian cả hai gặp nhau và nói chuyện rất ít.
Mạnh Ái ở nhà rất chán nhưng không dám đi chơi như hôm bữa, vì sợ Hàn Dương giận.
Hôm nay là cuối tuần, anh không phải đi làm nên cả hai cứ nằm ôm nhau ngủ say sưa. Đến mãi hơn 10 giờ sáng anh mới lay người cô dậy: " Bà xã dậy đi. Anh đưa em đi chơi "
Mạnh Ái dù đang mơ mơ màng như vậy nhưng khi nghe anh nói tới " đi chơi " thì liền bật dậy nhanh chóng.
- Đi chơi thật á? _ Hàn Dương gật đầu xác nhận, sau đó thấy cô vợ nhỏ của mình chạy vào nhà vệ sinh tắm rửa. Sau đó lại chạy ra để quần áo vào vali.
- Không cần, qua đó sẽ mua đồ mới cho em.
- Em không thích tốn tiền. _ Mạnh Ái lắc đầu không chịu.
- Nhưng anh vẫn mua.
Anh ngang nhiên ôm eo cô đi xuống sân sau nơi để máy bay tư nhân rồi đi.
- Nhưng mà anh chưa nói em nghe mình sẽ đi đâu mà.
Mạnh Ái cúi mặt phụng phịu nói, cô vợ nhỏ này dễ thương thật sự nha.
- Milan, Italia, chịu chưa bà xã?
- Oa, thật á, cảm ơn ông xã. _ Mạnh Ái mắt sáng lên khi nghe được đi Ý, quả thật cô rất thích à nha nha nha.
Trong suốt quá trình đi qua Italia trên máy bay, Mạnh Ái rất vui nên 1-2 tiếng đầu cứ kích động không thôi, chỉ khi thấm mệt mới bắt đầu chịu đi ngủ.
Cô nằm gọn trong lòng anh ngủ ngon lành ( À, máy bay tư nhân có giường ngủ, ok mình hơi lố:v). Hàn Dương thấy vậy thì tâm tình vui vẻ, anh chỉ cần duy nhất Mạnh Ái thôi.
Không phải là mê tín dị đoan hay là gì, nhưng anh vẫn thấy có một chuyện gì đó sắp xảy ra với cuộc sống của mình.
|
Chương 37: Tập kích[EXTRACT]Sau mấy tiếng dài đăng đẵng trên máy bay, cuối cùng cô và anh cũng đến được nơi mà anh nói sẽ đi chơi. Ở đây là sân bay quốc tế Malpensa, một trong hai sân bay chính ở Milan, Italia, mặc dù là đi bằng máy bay tư nhân nhưng cũng phải làm một số giấy tờ thế nên mới đậu vào đây.
Vì cô còn hơi mệt do chuyến bay dài nên Hàn Dương cứ kè kè bên cạnh ôm eo cô như papa dùm bé nhỏ. Sau khi làm xong thủ tục xuất nhập cảnh, cả hai được một dàn người áo đen cung kính chở trên xe về khách sạn.
Mạnh Ái có thắc mắc không lẽ Hàn Dương đem nhiều người qua vậy sao, anh chỉ nói là đối tác nghe tin anh qua nên trân trọng đón tiếp. Điều này làm cô khá bất ngờ, không ngờ thế lực của chồng mình lại lớn như vậy, đến bên Italia cũng có tiếng tăm vang dội đến mức phải có người ra đón như vậy.
Suốt quãng đường đi, vẫn còn mệt nên cô lim dim vào giấc ngủ trên vai của Hàn Dương, dù vậy chỉ được một lúc sau lại nghe tiếng Hàn Đại báo cáo: " Lão đại, chúng ta bị tập kích, phía sau có rất nhiều xe. " Mạnh Ái nhìn thấy Hàn Dương nheo mắt lại, cả người dần tỏa ra khí thế, sau 2 phút anh mới nhàn nhạt mở lời nói.
- Báo cáo cho bên Hải Nguyệt biết, sau đó hãy gọi người ra. _ Hải Nguyệt là đối tác đã phái người đến đón anh hôm nay, đó cũng là một bang phái lớn bên Italia. Trước khi đi, anh đã dự tính sẽ có người tập kích, nên đã chuẩn bị người âm thầm chuẩn bị người đi theo mình, thật không ngờ suy đoán của anh đã chính xác.
Khi nào bắt được, anh sẽ san bằng hết, chuyến đi chơi anh dành tặng Mạnh Ái cũng phá cho được, thật quá quắt. Mạnh Ái ngồi bên cạnh chỉ im lặng để xem anh giải quyết, dù vậy nhưng cô vẫn rất sợ, sợ anh bị thương là điều quan trọng nhất.
Rất nhanh sau đó, có một chiếc xe không biết sợ là gì lao lên song song với xe củ anh, Hàn Lục liền mở cửa xe xuống cầm súng bắn, bên kia cũng không kém cạnh mà bắn lại. Nhưng họ không quan tâm tới Hàn Lục đang cầm súng chỉa vào họ, chỉ chăm chú một điều vào ghế sau, đó là chỗ Mạnh Ái và Hàn Dương đang ngồi.
Vì là xe có kính chống đạn bậc nhất thế giới nên cho dù bên kia có bắn bao nhiêu vẫn không hề si nhê, cửa kính ngay chỗ anh và cô vẫn không nứt dù chỉ một đường nhỏ, thật quả là đỉnh.
Không chỉ một chiếc mà còn hai ba chiếc xe của địch đang áp sát xe của anh. Hàn Đại dù lái xe nhưng vẫn cầm súng bắn trả, cô quả thật khâm phục họ, sống chết không màng, lão đại và chị dâu vẫn là trên hết, bảo vệ Hàn Dương và cô là trách nhiệm của họ. Mạnh Ái vừa thấy khâm phục vừa thấy đáng thương cho họ một phần.
Mãi suy nghĩ, cô không biết rằng Hàn Dương đã mở cửa xe xuống, trực tiếp rút dao găm trong người phóng ra những tên cầm súng bên địch. Mỗi lần phóng của anh đều trúng bọn họ, người ở tay, người ở ngay cổ và chết tại chỗ. Vì vậy mà chỉ còn vài tên, nhưng nhìn chúng đều đang run sợ. Cơ thể Hàn Dương tỏa ra sát khí cực kì lớn, đôi mắt lướt ngang chúng làm chusung nổ súng cũng không dám.
Mạnh Ái thấy mọi người đều đã hạ cửa kính xuống, ung dung cứ đi về khách sạn. Nhìn vậy, Mạnh Ái không hiểu, không phải là bọn họ vẫn còn cầm súng sau. Hàn Dương đột nhiên lấy hai tay của mình che lỗ tai của cô lại.
" BÙM " " BÙM " " BÙM "
Đó là tiếng nổ của 3 chiếc xe đang chạy đằng sau tính ám sát anh, cô chưa hiểu lắm vì sao lại như vậy thì anh đã giải thích. Là do khi nãy, anh phóng dao, trên dao là những quả bom mini cực nhỏ, gắm vào chúng, còn chúng thì ngồi trong xe, sau 2 phút quả bom sẽ được kích hoạt nếu có tác động mạnh vào nó.
Cô thật hâm mộ anh, dù có đang ở tình thế nào anh vẫn dửng dưng như vậy, còn nghĩ được ra cách đối phó, quả thật họ mệnh danh anh là ÔNG TRÙM HẮC ĐẠO cực kì đúng. Ra tay không ai biết, rất nhanh và gọn.
----------
Chiếc xe dừng lại ở một khách sạn 5 sao ở Milan, Italia. Nó có tên là Gallia, khách sạn bậc nhất của Italia. Mạnh Ái đã từng thấy qua khách sạn này ở trên mạng, nhưng không ngờ bên ngoài của nó còn rộng hơn. Cô chợt nhớ tới một đêm ở tại đây là 17000 Euro một đêm, nó là một con số không nhỏ, vậy mà anh dám đặt phòng ở đây sao?
Nói là phòng cũng không phải, một căn phòng của nó như thể là một ngôi nhà vậy, nó rất là bự. Khách sạn này dành cho những người giàu có, quan chức lớn trên thế giới. Chắc chắn cô sẽ la anh một trận mới được, chỉ là đi chơi thôi không cần xài tiền phung phí như thế đâu.
Sau khi nhận phòng, cô như bước vào cung điện, ở đây thật sự rất đẹp mà còn rộng nữa, không thể tin được, cô như bước vào truyện cổ tích hồi xưa vậy.
Hàn Dương nhìn thấy cô chạy lung tung ngắm nhìn mọi thứ thì tâm tình có vẻ khá hơn lúc nãy, vì bị tập kích nên tâm trạng anh có vẻ không vui lắm. Nhưng chỉ cần thấy cô cười, mọi điều ấy đều biến mất không còn gì nữa.
" Cốc, cốc "
- Vào đi _ Hàn Dương nghiêm giọng lại ra lệnh.
- Lão đại, đã tra ra, tất cả đều là bang Tigon hại mình. _ Hàn Đại cung kính báo cáo, Hàn Dương có nghe nói đến Tigon, lão đại của họ là Đường Trung, một người Italia gốc Trung, hắn ta rất phong lưu và đào hoa, còn rất ngạo mạn với người khác về những thứ mình có được. Đường Trung đã tính toán rất kĩ cho lần tập kích này, nếu giết được LÃO ĐẠI HẮC BANG Hàn Dương, hắn ta chắc chắn sẽ làm trùm. Nhưng điều hắn không ngờ tới là anh đã đi trước một bước như vậy.
- Giết chết không tha. Còn Đường Trung, chắc chắn phải bắt sống về bang.
Nghe xong mệnh lệnh, Hàn Đại liền lui xuống.
|
Chương 38: Lời tiên tri[EXTRACT]Sau khi ngủ một đêm dài, Hàn Dương và Mạnh Ái đã thức dậy bởi ánh nắng chói chang từ cửa sổ. Nhưng cô vẫn còn thấy mệt vì bị chênh lệch múi giờ.
Khi vệ sinh cá nhân xong, anh đưa cô đi ăn sáng ngay trong khách sạn, có thể nói cô bị hoa mắt bởi những món ngon ở trên bàn, tất cả đều là các món cô rất thích ăn, ngoài ra còn có những món đắt tiền sang trọng khác.
----------
Sau khi ăn sáng xong, anh dẫn cô tới trung tâm mua sắm ở Milan, vì Milan nổi tiếng với thời trang.
Mọi thứ ở đây rất đẹp, những cửa hàng nổi tiếng luôn xuất hiện ở đây. Đối với một người thích phung phí tiền cho vợ như Hàn Dương thì chỉ cần Mạnh Ái nhìn một thứ gì đó, thì thứ đó rất nhanh sẽ được mua gửi về Ngô Gia. Vì vậy Mạnh Ái không dám nhìn một thứ gì hết, nhưng đâu dễ như vậy, cho dù cô có không nhìn, chỉ cần Hàn Dương nhìn trúng nó thì cũng sẽ mua.
Khi đi ngang qua một cửa hàng khác, trên kệ họ có trưng bầy một đôi áo cặp màu trắng rất xinh. Mạnh Ái rất muốn cô và anh cùng mặc nó chụp hình nhưng cứ sợ anh không chịu nên đành thôi.
Ánh mắt hơi thất vọng của cô vô tình bị Hàn Dương nhìn thấy, anh chuyển tầm mắt của mình qua cặp áo ấy. Dù bản thân cũng không muốn mặc là mấy, nhưng cứ nghĩ tới Mạnh Ái sẽ vui là anh sẽ làm bằng được.
Anh dắt tay cô đi vào trong tiệm, lấy đúng một cặp áo đó, sau đó giục cô đi thay rồi bản thân anh cũng vào thay.
Nhìn mình trước gương, Hàn Dương có hơi bất ngờ, bây giờ nhìn anh khi bận chiếc áo này vào như một thiếu niên cá tính, nhưng trên khuôn mặt vẫn không thoát khỏi tà khí rùng mình được.
Vì Hàn Dương đồng ý chịu mặc với cô nên Mạnh Ái rất vui, cứ cười toe toét nãy giờ. Cả hai nắm tay nhau đi trên phố, ai cũng ngoái đầu lại nhìn. Một chàng trai lạnh lùng đi bên cạnh một tiểu bạch thỏ trông rất đẹp đôi.
- Hai vị có muốn chụp một tấm ảnh kỉ niệm không ạ? _ Một người đàn ông trạc 50 tuổi cầm một chiếc máy ảnh tiến gần lại anh và cô hỏi.
- Được. _ Anh thấy Mạnh Ái nhìn mình với vẻ mong chờ tjif liền đồng ý.
Sau đó cả hai đứng sát vào nhau chụp hình, nhìn Mạnh Ái vui vẻ như vậy, tâm tình của anh rất tốt, trên môi liền vẽ ra một nụ cười mỉm. Đúng lúc đó cũng là bác thợ ảnh chụp.
" Tách "
- Được được, rất đẹp _ Vừa chụp xong cũng là lúc ảnh được in ra, cầm tấm ảnh trên tay, bác thợ ảnh không khỏi xuýt xoa, đúng là trai tài gái sắc.
-----------
Anh và cô tiếp tục đi tới một địa danh khác ở Rome - Italia. Đây là một trong những đài phun nước tên Trevi rất nổi tiếng vì độ tráng lệ của chính nó.
Mạnh Ái khi tới nơi không khỏi bất ngờ, quả thật còn đẹp gấp mấy lần so với trong ảnh.
Italia có rất nhiều công trình kiến trúc điêu khắc độc đáo, trong đó đài phun nước Trevi là công trình điêu khắc tráng lệ nhất, thu hút nhiều khách tham quan du lịch nhất. Các bức tượng thần Neptune, thần Tritons, cá ngựa, thiếu nữ,…được chạm khắc tinh xảo từ đá vôi và đá cẩm thạch Carrara chính là điểm nhấn cuốn hút của địa danh đáng đến nhất khi du lịch Rome, Italia này.
Ở đây điều khiến thu hút du khách tới tham quan nhất là cầu may mắn, tình yêu, sức khỏe,... Mạnh Ái có vẻ khá tin chuyện này, nên lập tức lấy tiền thẩy vào đài phun nước, sau đó chấp tay cầu nguyện.
" Con không cần biệt thự, lâu đài xa hoa hay kim cương. Thứ con cần chỉ là được sống bên Hàn Dương suốt đời. Dù có bao nhiêu xảy ra trong tương lai con cũng không quan tâm, sẽ cùng nhau nắm tay mà vượt qua mọi thứ. " - Suy nghĩ của Mạnh Ái.
Hàn Dương thấy cô mỉm cười thì trong lòng cũng vui lây.
Đi tham quan vòng quanh đây, Mạnh Ái bị thu hút bởi một đám người vây quanh một cụ bà ở phía bên kia. Nghe mọi người nói cụ bà này bán vòng tình duyên, sau đó có thể nói đúng được số phận sau này của họ.
Mạnh Ái nắm tay Hàn Dương chen chúc một hồi cũng qua được đám đông, cô ấn tượng với một đôi vòng màu đỏ được thêu bằng chỉ bảng to, ngay chính giữa có đính một trái tim nhỏ nhỏ, dù đơn giản nhưng lại rất đẹp mắt.
- Bà ơi, cháu lấy đôi này. _ Mạnh Ái chỉ đúng đôi vòng đó, cô nhất định sẽ mua cho anh và cô.
- Được, hai đứa đeo vào đi. _ Sau khi đeo xong và trả tiền đầy đủ, Mạnh Ái năn nỉ lắm anh mới chịu đeo vào.
Cụ bà nãy giờ nheo mắt nhìn chằm chằm hai người cuối cùng cũng lên tiếng.
- Hãy nhớ cho kĩ, khi một trong hai chiếc vòng hai đứa đeo rớt xuống, đó là lúc tình yêu của hai con xảy ra biến cố nghiêm trọng. Nhưng theo ta thấy, hai đứa chắc chắn sẽ quay lại với nhau, chỉ là không biết bao lâu mới gặp lại được, 5 năm, 10 năm, có thể cũng là nhiều hơn.
Mạnh Ái nghe vậy lòng hơi bất an nhưng chưa gì đã bị anh kéo đi ra khỏi chỗ đó, trở về khách sạn sau một ngày dài.
Nằm xuống ôm nhau ngủ, Mạnh Ái chợt lên tiếng nói về lời nói hồi chiều của cụ bà.
- Anh nghĩ chúng ta có như vậy không?
- Đừng nghĩ lung tung, em ngủ đi. _ Không nhận được câu nói mong muốn, Mạnh Ái có hơi nhoi nhói nhưng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
|
Chương 39: Gặp lại người cũ[EXTRACT]Những ngày hôm sau, Hàn
Dương đều dẫn cô đi chơi ở những địa điểm khác nữa.
Sau khi đi Trevi, cô và anh đi chơi ở một hòn đảo sặc sỡ khác, đó là Burano, hòn đảo của những người đam mê màu sắc và hội họa. Ở đó được 3 ngày, cô lại được anh đưa tới Puglia, thiên đường nghỉ dưỡng ở Italia, ở đó thật sự rất thoải mái, khung cảnh và khí hậu rất ổn, làm người ta có cảm giác thật thoải mái khi ở đây.
Hết 2 tuần du hí ở Italia, anh và cô cùng nhau trở về, tuy có hơi tiếc nhưng chơi như vậy vẫn là đủ rồi.
----------
3 tháng sau.
Hôm nay Hàn Dương đi kí hợp đồng với một tập đoàn lớn nên có thể về trễ, anh đã dặn cô ở nhà nghỉ ngơi sớm.
Sau khi kí hợp đồng thành công, anh lên xe về cũng đã hơn 9 giờ, vì Hàn Đại có việc nên hôm nay đích thân anh tự lái xe về.
Suốt dọc đường đi, khúc cua ngay bar Thiên Hàn, anh nhìn thấy cỡ 4-5 tên đàn ông đang đánh túi bụi vào một cô gái, lúc đó không hiểu sao cảm giác của anh rất lâng lâng, khó chịu.
Định bỏ mặt làm ngơ nhưng vì thấy bứt rứt nên Hàn Dương quyết định dừng xe lại bước xuống.
- Dừng lại! _ Giọng nói băng lãnh của anh thu hút những gã bặm trợn kia.
- Khôn hồn thì biến đi, đừng ở đây lo chuyện của tụi tao nhóc con. _ Đầu anh chảy hắc tuyến xuống khi nghe thằng kia gọi mình là nhóc con, đúng là thiếu hiểu biết.
- 4 thằng đàn ông hùa đánh 1 cô gái, tụi bây không thấy nhục nhã?
- Mẹ kiếp, thằng chó. _ Một tên trong đám đó xông lên quýnh anh, nhưng không dễ gì mà đánh được. Hàn Dương chụp được tay hắn, quay vòng đã nghe tiếng " rắc rắc ".
Những tên kia thấy vậy đều có chút sợ hãi, lúc này, một đứa trong đám nãy giờ đứng bên trong tự nhiên quỳ xuống.
- Hàn Ca Ca, em biết lỗi rồi, tha cho tụi em, tụi em có mắt như mù vậy.
Hành động và lời nói của tên đó vô tình lọt vào tai những đứa còn lại, chúng tự động quỳ lạy van xin. Ai mà không biết Hàn Ca Ca chính là thủ lĩnh của bang Thiên Hàn chứ, thật đáng sợ.
- 5 giây? _ Chỉ câu nói đó, bọn chúng đều chạy thục mạng thật xa, có chết cũng không dám quay đầu hay lùi lại dù chỉ 1 bước đâu, đó gọi là nộp mạng cho hổ đó.
Anh từ từ tiến lại cô gái ngồi run sợ ở đó, đưa tay khều khều: " Cô ơi, bọn chúng đi rồi. "
Cái lúc mà người con gái đó ngẩng đầu lên, Hàn Dương như bị mất hồn, cả người tê liệt, sững sờ nhìn người con gái trước mặt. Cô gái ấy cũng ngạc nhiên không kém..
- Minh.. Ngọc, là em thật sao? _ Môi anh mấp máy vài cái, khó khăn nói.
- Hàn Dương..
- Sao em ra nông nỗi này? Hắn ta làm gì em? _ Sực nhớ ra, không phải Minh Ngọc là vợ của tên khốn nạn kia sao?
- Dương, anh ta đánh đập, hành hạ em, coi em như một con chó, khó khăn lắm mới về được đây thì bị chúng truy đuổi. _ Minh Ngọc bắt đầu khóc lớn lên, cả người run rẩy.
- Em..đừng khóc nữa, anh đưa em về nhà anh. _ Nói rồi, anh cởi áo vest ngoài ra, khoác lên cho Minh Ngọc, sau đó cẩn thận dìu cô ta ra xe.
---------
Hàn Dương không chở cô ta về nhà mà anh với cô đang ở, đây là một biệt thự khác, cũng là của anh nhưng anh ít khi lui tới đây, cả Mạnh Ái cũng không biết được nữa.
Cẩn thận dìu cô ta vào nhà, rồi đưa lên phòng, còn dặn dò người hầu phải chăm sóc kĩ càng nữa. Đợi đến khi cô ta ngủ lim dim, anh định đi về vì đã quá trễ thì thấy Minh Ngọc nắm tay mình lại, cơ thể rất nóng, mồ hôi nhễ nhại trên trán. Thì ra Minh Ngọc bị sốt, anh quýnh quáng gọi bác sĩ tới, chăm sóc cô ta cả đêm rồi ngủ quên ở đó bỏ mặc Mạnh Ái ở nhà một mình.
Ánh nắng chiếu vào căn phòng, Minh Ngọc tỉnh dậy, thấy Hàm Dương ngủ quên trên tay mình, miệng nhếch lên cười, thì ra anh vẫn còn yêu mình. Không ngờ lại hời đến thế, có vợ sao? Vậy thì đập chậu thôi. Suy nghĩ điên rồ đó xuất hiện trong đầu của ả.
Mạnh Ái tỉnh dậy thấy Hàn Dương không về liền lo lắng, lấy điện thoại ra gọi lại cho anh.
- Dương, sao đêm qua anh không về?
- Còn nhiều việc nên hôm qua anh không về, em đừng lo quá.
- Em biết rồi, anh nhớ chăm sóc bản thân đó.
- Được.
Đây là lần đầu anh nói dối cô, anh đang ngồi ăn sáng với Minh Ngọc, còn tối hôm qua là ở lại chăm sóc cho cô ta chứ không phải làm việc.
- Dương, ai vậy? _ Cô ta biết là cô nhưng vẫn vờ hỏi.
- Vợ anh. _ Hàn Dương nhàn nhạt nói ra hai từ.
- Anh có vợ rồi ư?
Hàn Dương gật đầu xác nhận, sau khi ăn sáng xong, anh liền đi tới tập đoàn. Trước khi đi anh có dặn Minh Ngọc cứ ở lại đây, có gì thì gọi anh. Đầu óc anh bây giờ rất rối, Minh Ngọc hay Mạnh Ái, ai là người thật sự anh yêu?
Đến tập đoàn, anh liền sai Hàn Lục đi mua một bộ đồ mới, anh sợ Mạnh Ái sẽ biết trên cơ thể anh có mùi lạ.
|