Câu Chuyện Của Tôi Tình Yêu Đẹp
|
|
CHƯƠNG 6:
Sơn hào hải vị xong thì mấy bà cô mới chịu vào bày ra giúp em. Chịu mấy bà cô. Vào bữa ăn thì mấy bà lôi bia ra luôn em hơi chột dạ, im ỉm xem mấy bà uống thế nào đã. Tưởng thế nào mỗi bà mấy ngớp đã đỏ lựng mặt rồi, thôi chắc chỉ còn mình em trên chiến tuyến, một mình xông pha mà không có chiến hữu đâm nản nên em chỉ cầm chừng 7 lon. Mới vậy mà mấy bà đã xanh mặt kêu em sao uống nhiều thế. Ệt chắc uống thật như ở nhà thì mấy bà ngất luôn à. Cơm lo bia say thì mấy bà mới hết mỗi người một lon. Vâng 1 lon cũng đủ mấy bà gục hết luôn. Vậy là công cuộc thu dọn lại phần em, may là có H không uống bia nên phụ giúp. Đang cùng rửa bát thì H lên tiếng phá vỡ khoảng lặng: – Tối P có ra quán coffe không?
– À có. Sao không?
– Không có gì. Lại im lặng – khó hiểu với mấy con vịt này.
Xong chiến dịch thu dọn cũng đã 2h. Các bà cũng đã lết về ổ. Không có việc gì nen em vào cf luôn. Chơi hôm nay chán vl. Nên được vài ván em lên ngủ luôn.
Ngủ luôn tới 5h, căn bản là không quen ngủ chưa. Dậy chuẩn bị bữa tối rồi ra tập tành tý, cứ đều như thế này thì làm sao mất 6 núi được cơ chứ. Hehe
Ăn xong ngồi CF tiếp. Ngồi đến 7h45 thì bay luôn ra quán coffe đã. Đấy tự lập nên vất vả mưu sinh đấy. Đừng gạch đá gì em
Ra đến quán thì vẫn chưa đông lắm, té vào tìm anh Lâm thì gặp ngay Hà:
– Phong đi làm đó hả, anh Lâm vừa đi đâu ý, mà vẫn sớm mà.
– Ờ thì ra sớm, tiện thể xem qua quán luôn.
– Ùm mình ra kia đã. – Nói xong nguẩy đít đi luôn.
Mẹ cái ông này quán thì cũng ít việc mà cũng thuê mấy gái liền. Ba gái kể cả Hà, hai đứa kia chắc lớn hơn mình, nhìn cũng tạm nhưng vẫn thua Hà nên thôi bỏ qua. Ngó vào quầy nhìn thì thấy một chị lớn hơn đang luay hoay pha coffe. Nhìn cũng được lại có vẻ trưởng thành, nhìn có vẻ già dặn. Nhìn dáng vẻ hơi vụng nên em tạm đoán mò bà chị ấy là bx của ông L. Rút con ip4s ra gọi luôn ông ý, sau ba hồi chuông thì nghe máy:
– Phong à có chuyện gì thế?
– Ơ đậu. Hôm qua kêu ra làm mà anh.
– Ấy chết anh quên cmn mất.
– Vờ cờ lờ.
– Thôi có chị Duyên ở đó coi quán đó.
– Chị xinh xinh mà tóc cắt bấm đó à.
– Ờ. Mà chị dâu chú đấy chấm điểm xem nào.
– Ờ thì thang điểm 10 thì được 7.
– Chú chấm 7/10 ghì hơi chơi anh đó. Anh là 10/10 luôn ấy chứ.
– Đó là với con mắt yêu nhau lại chả thế. Anh biết lv em mà nhìn gái thì chỉ có chuẩn, công bằng thôi.
– Đệt chị dâu chú mà nghe chắc buồn đây.
– Đờ. Có phần uy hiếp nhỉ.
– Vợ anh anh bênh chứ sao. Mà thôi đưa máy cho cô ý đi.
– Ok.
Đưa chị máy mà mặt chị cứ như này rồi như này, nhìn em như sinh vật lạ ý. Nghe có phần vâng dạ rồi quay sang em.
– Em P à. Anh L nhắc em suốt, giờ mới được gặp mà thấy tiếc quá.
– ?
– Thì gặp sớm chị yêu em luôn ý. – Xong cười ha hả
– Thôi bà chị cho em xin.
– Ờ. Mà anh Lâm bảo nay chưa có đồng phục, em làm tạm nay đã.
– Ok. Mà pha chế luôn hả.
– Ờ. Mà em chắc có tay nghề lắm hả. Anh Lâm trước giờ tuyển người kĩ lắm đó.
– Chắc ảnh nể người quen thôi.
– Vậy em bắt đầu làm nha. Mà coi quán giúp luôn chị đi có việc.
– Cái gì thế nhân viên mới làm buổi đầu mà cho trông quán luôn hả.
– Hì. Em anh L chứ ai mà sợ.
– Thôi đi tôi thừa biết hai ông bà lợi dụng tôi để đi ăn quả lẻ rồi. Nhưng bà chị đi mua quà về nhá.
– Cậu nói đúng thì nói bé thôi chứ, mọi người nhìn kìa. Thôi chị đi đây. Xong nguẩy đí chạy thẳng
Thế là chưa kịp làm quen quán mà đã làm quản lý bất đắc dĩ rồi. Mà nghĩ lại thì đúng là ông Lâm gài mình vụ này rồi. Số mình hiền lành toàn bị bắt nạt thôi. Haizz
Đấy trông quán mới vl chứ. Vẫn vắng khác nên ba con vịt kia kéo vào hỏi han luôn.
– Em sn mấy? Học ở đâu? Em pha coffe giỏi lắm hả? Em quen hai anh chị chủ hả? Mà sao đẹp trai lại ít nói dữ…..
– Ax. Chị nói có cho em kịp nghe đâu mà trả lời.
– Vậy giờ nói đi.
– Vâng em 95. Chuẩn bị học trường PBC gần ngay đây này. Em ở nhà có đi làm pha coffe một thời gian. Cũng có chơi và kết nghĩa với anh L.
– Mà đẹp trai với lại dáng em như thế này chắc có nhiều người thích lắm nhỉ?
– Người yêu thì nhiều nhưng ngại với có ít mặc cảm nên có dám yêu ai đâu.
– Mặc cảm?
– Ừm. Chị chưa biết gì về em thôi.
– Có vẻ thần bí. Nhưng chị đoán là em rất tốt thôi.
– Rồi còn nhiều dịp mà.
– À thế em nhỏ hơn chị 2 tuổi. Chị là Linh, kia là Minh Anh(chỉ bà kia) còn đây là Hà. Chị học NTT nè. Có bé Hà là chuẩn bị thi PBC nữa thôi.
– Thế cũng tạm. Gặp nhau nói chuyện là toàn người quen rồi.
– Ukm. Mà em chuẩn bị học hành thế nào rồi lắm chắc thi vào không, trường dân lập nhưng còn hơn chuẩn quốc gia đó. Học sinh thi vào đó toàn loại học siêu thôi, nhiều đứa nhà có tiền cũng không vào được đâu.
– Thi ở đó khó lắm, kết hợp 4 môn toán, văn, anh, hoá. Tuỳ mức điểm các môn mà xét lớp. Mà lại còn xét học bạ c1 c2 nữa.
Ôi chột dạ vl. Chỉ biết là chuyển lên học thôi chứ có biết là thi nữa đâu mà chuẩn bị.
– Có cả loại ấy nữa sao?
– Thế em không tìm hiểu trước gì à?
– Mà thôi, tới đâu thì đến. Mà có khách kìa.
Đợi làm xong cho khách mới vào thì té luôn ra kho gọi cho bác S.
– Bác ơi con nghe trường này khó vào lắm sao lại nhắm con học ở đó.
– Mày chỉ việc đợi đi học thôi. Tất cả còn lại bác sẽ lo.
– Lại bố con kêu giúp ạ.
– Không việc này bác lo được không phải nghĩ gì nữa nhớ.
Là thế bất nào nhỉ. Thôi đéo nghĩ nữa, nghĩ nhiều mệt óc. Lại ra ngoài pha coffe, đánh mắt quanh quán rồi pha liên tiếp hàng chục ly mang lần lượt ra. Xong thì đánh mắt quanh quán thì ở góc trong chiếc bàn ấy cô bé ấy đang ngồi đó. Nhìn gái hôm nay có chút thay đổi không uống đen nữa mà ngồi ăn kem. Em thấy gái với lại quán không đông với chưa thấy vào thêm nên tự lấy một ly đen và đi ra ngồi với gái.
– Lại gặp lại ha. Chắc tâm trạng đỡ hơn rồi chứ.
Ngước lên nhìn thấy mình thì cười toe. Ệt nhìn mà thấy nhớ fan jeven luôn á, đùa thôi chỉ tý làm mất ít máu mũi thôi. Nhưng mà may vẫn còn đủ độ bơ với gái. Vẫn mặt lạnh cười nửa miệng với gái.
– Bạn đấy hả? Sao hôm qua mình ra đây không thấy bạn? Làm mình tưởng bạn quên mình rồi chứ? Làm mình ngồi đợi cả tối.
Ax trách mình mới sợ chứ, có hứa hẹn gì đâu mà đợi.
Đéo hiểu sao lúc ấy em ngoan như cún, trả lời mà như thằng có tội đứng trước toà ý.
– Thì mình hôm qua có việc bận. Hỳ mà người đẹp như thế này sao quên được chứ. Nịnh gái tý mà thấy gái đỏ lựng mặt rồi cúi xuống mân mê cốc kem.
Im lặng rồi có khách vào nên em té luôn không ở lại chơi bài im lặng thế này khó cịu bm.
Xong từ lúc ấy thì có khách liên tục nên cũng quên mất gái luôn. Tầm gần mười giờ vãn khách dần nhìn sang chỗ gái đã trống rồi. Hơn 10h thì hai ông bà kia về, may là vẫn nhớ mua cho em một túi chuppachup (èo mấy tuổi đây) mà mua về em nản bả lại lấy luôn. Vãi quà thằng em. Trao chả lại quán rồi bắt đầu về khi đã hơn 10h. Về đến nhà thì lại ôi đm cuộc đời. Lại quên cmn mất không hỏi được thông tin gì về gái rồi.
Mà lúc về em có chở Hà. Hà cứ ngồi sau im lặng thôi. Chắc lại có chuyện. Thôi em không giám nhận mấy ca khó này. Vướng vào chỉ tổn xóc óc thôi.
|
CHƯƠNG 7:
Từ ngày hôm đấy trở đi thì không gặp gái ở quán coffe nữa, hay là ghét hay giận gì em nhỉ, mà mình có làm gì đâu cơ chứ, mà cũng chẳng là gì để mà giận cả. Còn Hà với em thì ngày càng thoải mái hơn, hay đi chơi với em đi ra coffe cũng đi cùng, thành ra em thành một thằng xe ôm đắc lực. Hôm nay ngày 4/8 đang chuẩn bị như mọi ngày bình thường võ vẽ tạ và chuẩn bị lên coffe. Thì có điện của bác S:
– P à cháu. Mai lên trường nhận lớp với học quân sự luôn nha.
– Vâng. Mà có cả học quân sự đầu năm nữa hả bác.
– Ừ. Chuẩn bị tốt, nhớ bạn bè mới thì đừng làm gì bọn nó nha.
– Ax bác cứ làm như cháu gặp ai là đánh luôn ý.
– Bác đùa thôi. Nhưng cố gắng vào nha cháu.
– Vâng cháu biết rồi. Vậy chào bác.
– Ừm. Nhớ nha cháu.
– Vâng ạ.
Tối đi làm có chở Hà mình hỏi luôn. (Hà cũng đỗ trường PBC rồi nhá)
– Mai có màn nhận lớp và học quân sự à.
– Ừm mà sao ông thi hồi nào đấy sao lại đỗ dễ thế.
– Thì tôi cũng có thấy bà ôn bài bao giờ đâu.
– Bleu. Tôi đi làm nhưng sáng vẫn học thêm với lại ôn bài buổi chiều đó.
Em nín luôn, chẳng nhẽ bảo là không thi mà là chạy vào, ngại bm.
Hôm sau dậy sớm võ trang chuẩn bị nghênh chiến. Hì thì là quần thun thể thao (loại như ngố bò ngang gối ý, áo sơ mi đen lại trùm áo khoác ngoài để che bớt hình xăm Tóc thì hôm qua đã dã từ cái mái che mắt mà làm luôn kiểu undercut lại còn xịt ít keo thêm đôi doctor nhìn qua gương cũng thấy yêu luôn thằng nào ẹp trai thế này có mà giết gái hàng loạt. Đừng thông em, xong xuôi lại mũ đen kín đầu lên con ex thẳng vào trường gạt chống đi thẳng vào like a boss.
Vào nghe điểm danh nhận lớp thì kia góc hướng 11h đúng gái cmnr, nhưng giờ vẫn phải hóng đã lát có cơ hội gặp sau. Nhìn xung quanh toàn quần áo chỉnh tề, chỉ lọt mỗi mình em như điểm đen giữa tờ giấy trắng ý. Thôi kệ mệ nó ngon vào mà đớp ha ha. Mà có một con bé ở hàng trên mình thỉnh thoảng có thấy nó nhìn xuống mình ánh mắt là mình khá khó hiểu. Tập trung xong cũng chỉ phổ biến ít kế hoạch chứ chả thấy quân sự gì, thêm 15′ rồi giải tán. Nghe lệnh xong em hướng mắt tìm gái luôn.
Thấy nhỏ đi ra một ghế đá trong góc thì theo luôn vào đấy. Ngồi cạnh nhỏ rồi đành mở lời trước:
– Lại gặp ha. Mà lại còn học chung lớp nữa.
– Vui ha, thế là có bạn ở với mình rồi.
– Hì, (gãi đầu giã tai, chắc trông mình lúc ấy ngu ngu) mình quên chưa hỏi tên bạn. Lại gãi
– Mình tên Nhi. Hoàng Uyên Nhi.
– Mình tên Phong.
– Mà…….
– Sao vậy?
– Từ hôm đó giờ mới gặp nói chuyện á.
– Ngày hôm ấy lúc xong việc nhìn ra Nhi đã về rồi
– Ờ. Hôm lần đầu mình được tâm sự á.
– Ngày quan trọng ghê nhỉ?
– Hôm ấy bạn là người bạn đầu tiên của mình ở đây mà.
– Vẫn nhớ à.
– Sao không nhớ, việc gì quan trọng thì phải nhớ chứ.
– Mà sao từ lúc ấy không thấy bạn tới quán.
– Ừm vì mình bận ôn thi thôi. Với lại mấy lần mình tạt qua thấy bạn đang bận nên thôi. Nhi nói lí nhí dần rồi cúi dầm mặt xuống.
– Thế là nhớ mình quá hả. Đang được đà trêu em cười ha hả
– Á á á á á mấy người bắt nạt trêu tôi. Hu hu… – mặt mếu + véo luôn eo em. (Tập võ có luyện hai bên hông để chịu đòn mà sao giờ tác dụng nó đi đâu hết ý, đau thấy bà nội luôn)
– Thôi chị tha cho em em chót dại lần này thôi. Chị tha em rồi tý em dẫn đi ăn
– Òm để chị xem xét đã. (Vậy mà em trót dại tưởng gái hiền). Mà tưởng mời chị đi ăn là dễ à.
– Vậy thôi để đi ăn một mình vậy.
– Đã ai bảo là không đi đâu.
– Em lạy chị thế là chốt nhớ. Về rồi đi ăn bánh ngọt được chưa.
Lại cười toe (tý xịt máu mũi) rồi gật gật. Vãi con gái, khó hiểu vcl. Bác nào chuẩn men dám nhận là mình hiểu hết được bọn con gái cho em biếu một lạy.
Đã nắm rõ thông tin ngồi chém thêm một lúc thì thấy gần bên mình có một đám vịt đang um sùm chuyện trò. Nhìn đội hình cũng được đó chứ, cứ tưởng lớp trọn toàn lacoste chứ. Cũng không quan tâm lắm
Một con vịt trong đám đó lên tiếng.
– Nhi ơi qua đây với tụi mình đi.
Em thấy lạ vì bọn vịt đó lại gọi tên Nhi.
– Ai vậy Nhi.
– Mấy bạn đó à. Là Nhi gặp rồi làm quen khi đi thi đó.
– Cố gắng làm quen môi trường mới, càng nhiều bạn càng vui mà. Chỉ cần chủ yếu là biết chọn bạn thôi.
– Òm, mình biết chứ mà P vẫn là người bạn đầu tiên của Nhi ở đây đó.
Lần thứ bao nhiêu trong ngày rồi ấy nhỉ, hay là Nhi phủ đầu em luôn để chỉ là bạn (best friend forever đó)
– Thôi Nhi đi ha. P ngồi đây không buồn đó chứ. – Hấp háy mắt nữa chứ.
Nhi thì nghe theo tiếng gọi đàn vịt đi luôn. Tôi thì lại ngồi cạnh gốc cây.
Đang ngồi thì con nhỏ lúc nãy ngó em ý, nó đi lại chỗ em rồi ôm luôn qua cổ em. Nhỏ đứng sau lưng em nhá, còn em đang ngồi bệt luôn.
– P phải không. Duyên nè. Sao lại ngơ ra thế. Không nhớ D à.
– Ai vậy. Nhầm người rồi bạn.
– Tôi Duyên nè nghĩ lại xem.
– Sao bạn là ai? Mình có quen nhau sao?
– Không quen tôi thật sao.
– Không thì đùa chắc. Đây không rảnh.
– Ông ác lắm còn giả bộ như không quen tôi nữa chứ.
– Tôi không cần phải giả vờ. Tôi không biết cô.
– Tôi chắc chắn luôn đó.
– Thật sự là ông không quen tôi chứ. Ông cứ thử nhớ lại xem.
Đm con điên này, tưởng mày xinh thì muốn làm gì thì làm à. Nhưng thật sự vẫn cảm thấy những điều nó nói là thật, mà lại còn biết tên cúng cơm của em nữa mới vl chứ. Lại còn rơm rớm nước mắt.
Cả buổi sáng hôm đấy chả còn mấy tâm trạng gì nữa, kéo tai phone, đội lại mũ rồi lại ngồi ngủ tựa gốc cây. Giờ ai nhìn mình cũng sẽ hiểu là đang càn yên tĩnh một mình không nên động vào ý. Nhi thì chắc chắn có chứng kiến vụ vừa rồi nhưng không thấy nói gì. Chỉ thấy trước lúc về Nhi có định nói gì đó nhưng lại im luôn.
Kết thúc một ngày đấu ở trường mới với hai tâm trạng. Vui và còn lại là một dấu hỏi to vật.
Thôi thế là tạm ổn rồi đẫ đầy đủ thông tin về gái rồi Nhi, mà lại học lớp mình, sđt có luôn. Tên đẹp mà người cũng đẹp. Mà còn cô bạn duyên kia thì là thế nào nhỉ nghe thì chắc chắn là có biết em mà thực sự không có ấn tượng gì trong quá khứ cả. Thôi thì cứ để xem tình hình đã. Mà Hà học a1 nhá em a2
|
CHƯƠNG 8:
Vâng vậy là mùa hè thả cmn ga của em đã hết ngày hôm nay 5/8 đã bị lôi đi học 1 tuần quân sự. Hự hự Lại chuẩn bị võ trang, đi học thì vẫn gần như hôm qua nhưng khác màu và đi đôi giày của lính mua được khi đang đi chơi. Ngày đầu vẫn chưa có việc gì. Lớp phân làm 3 dãy bàn đôi éo hiểu sao lại ngồi cùng bàn con nhỏ Duyên. Nhưng hôm nay thấy nó cứ sao sao ý, thái độ rất bình thường khác hẳn con người hôm qua. Tính tổng quan thì nhìn cả lớp chỉ có vài ba em lacoste thôi còn lại thì cũng không đến nỗi nào. Trong số đó đương nhiên là Nhi thuộc dạng nổi trội nhất cùng với đó thì chân thành mà nói là nhỏ Duyên. Thực sự nhỏ rất xinh mang nét tự nhiên, nhí nhảnh hoà đồng. Còn Nhi thì trái ngược, kiêu sa đài các và mang vẻ mặt lạnh tanh. (Sao khi nói chuyện với em lại khác nhỉ)
Cuối buổi có té qua chào Nhi rồi mới về. Không thấy gì khác lạ, chắc cũng không nghĩ gì về chiều qua.
Trưa về nghỉ ngơi. Hoạt động bình thường, tối lại lạc ra quán
Ra thì lại bị bắt làm chân trông quán tiếp. Đang trong quầy thì thấy D vào.
Lúc ấy vì mấy phục vụ đang ăn phía trong lên em phải ra tiếp:
– Bạn dùng gì? Vẫn phải lịch sự
– Hả P. Cho mình 1 cacao, và cho mình một ít thời gian được không.
– Mình không rảnh.
– Thật sự không được sao, chỉ nói chuyện một lát thôi. Với lại vẫn chưa có khách mà.
– Có gì nói luôn đi.
– Một lát thôi. Mình muốn nói chuyên đàng hoàng.
– Được rồi 10′ đợi tôi lấy cho.
Vào mang cho D và tự lấy cho mình một đen như thường lệ.
– Rồi đó, bắt đầu đi.
– Ông không nói chuyện thoải mái hơn được à?
– Không cần gượng ép mà.
– Thật sự ông không nhớ tôi.
– 100% Không có một chút ấn tượng.
– Ông phũ quá rồi đó. Nhưng thực sự tôi rất nhớ ông.
– ???
– Bây giờ ông chưa nhớ ra nhưng tôi sẽ cố cho ông phải nhớ ra tôi.
– Không thì sao.
– Thì tôi sẽ cố gắng, không thì sẽ làm lại quen lại từ đầu.
– Điên rồi đấy. Em đi luôn về quầy.
Ngồi chán thì con nhỏ đó về lúc sau thì thấy Nhi vào. Lại kêu cacao nữa chứ. Thôi thì mặc kệ vào lấy luôn.
Mang ra cho Nhi rồi ngồi cùng xuống nói chuyện luôn.
– Lại bắt đầu học hành rồi.
– Hi thì đi học chứ sao mà kêu thế.
– Thì cũng chịu thôi.
– Ùm mà từ tuần sau là học hè rồi.
– Vậy là bắt đầu ổn định rồi nhỉ?
– Ờ phân chỗ thế nào lại tách hết con trai. Mà chỗ N toàn con gái nhỉ
– Ùm nhưng ngồi đó……
– Sao, không có mình ngồi cùng chán à. – Em troll nào ngờ
– Ùm chắc muốn ngồi cạnh thật. – Đỏ mặt nữa chứ. Im luôn, lái luôn chuyện khác:
– Lớp mình có vẻ vui nhỉ
– Ùm lớp mới các bạn rất tốt.
– Sao thấy trong lớp N có vẻ lạnh lùng vậy.
– Ừm chắc chưa quen lớp.
Lại một khoảng lặng, đinh nói gì đó vui vui xua tan bầu không khí.
Chưa mở lời thì N lên tiếng:
– P ơi có bạn của N hỏi thăm về P đó.
– Rồi sao?
– Bạn ý còn nhờ…
– Sao nữa?
– Bạn mình ý, muốn hỏi xem P có bạn gái chưa.
– Bạn gái thì đầy. Lớp mình 41 bạn gái đó.
– Mình không giỡn.
– Minh chưa mà sẽ không có.
– Sao lại như thế.
Không muốn trả lời. Nhưng lúc gái chuẩn bị đi thì em ra đứng trước mặt N nói.
– Vì với mình…………. Tình yêu không tồn tại.
– S lại phải như vậy….. Mà thôi muộn rồi mình về ha.
– Ừm. Về cẩn thận.
Gái còn định dối em nữa, nhưng em mong không phải như em nghĩ. Nếu có là thật mong N sẽ hiểu. Thôi lại đóng cửa rồi té.
|
CHƯƠNG 9:
Vừa làm về xong, cũng khá mệt lên lăn vào giường luôn. Vừa được lúc thì đt reo, mệt nên kệ nhưng số ấy vẫn gọi. Đến lần thứ ba thì em nghe máy. Là số lạ, em nghe luôn 1, 2, 3, 4 rồi hơn 10s trôi qua vẫn im lặng.
– 1, 2 Em đếm….
– Khoan đã.
Bên kia trả lời luôn. Đang mừng vì đoán đúng đó là người quen em, biết em có thói quen là khi đợi cái gì đó mà đếm đến ba thì xẽ coi như không có, bỏ đi luôn. Nhưng giọng nói ấy, cái giọng nói mà đã có lúc em luôn mong được nghe, nhưng cũng đã có lúc nói ra câu mà em thực sự không muốn nghe. Vâng là cô ấy ” Người con gái tôi từng yêu”
– Em muốn nói chuyện với anh, được không.
– Cô cứ việc nói. Nghe hay không là việc của tôi.
– Anh đừng nói như vậy mà.
– Vậy muốn nói như thế nào?
– Em biết, chia tay nhau là lỗi của em và đã làm anh rất buồn. Nhưng anh cho em xin lỗi.
– Tôi không có lỗi cho cô xin. Và càng không rảnh để nói chuyện với người dưng.
– Anh em x…..
Không để nói thêm câu nào em tắt máy luôn. Lại gọi tiếp làm em bực mình tắt nguồn luôn.
Làm thế một là vì em vẫn còn cay đắng với nỗi đau vì tình đó. Hai là sợ sẽ lại không buông được mà quay lại với người con gái ấy, vì thực sự em vẫn còn yêu gái.
Chắc quên đi người con gái từng làm em đau rất khó. Đó là mối tình đầu mà, trẻ con nhưng thực sự đó là sự chân thành của em với cô ấy. Bỏ em rồi nói yêu em chỉ là muốn thử cảm giác, muốn được như người khác chứ không hề có tình cảm gì. Làm một thằng nhóc lớp 8 cảm nhận được tình yêu rồi lại nhẫn tâm bóp nát nó. Gắng gượng vượt qua để rồi hoàn toàn mất niềm tin vào con gái. Em giỏi lắm em biết không. Anh thua rồi đấy, nhưng buông tha anh đi.
Nay 6/8 lại công cuộc chống lại cái chăn và thoát khỏi chiếc giường dậy sớm 5h tập tành tí rồi tắm rửa. Xong xuôi cũng 6h15′ vẫn sớm nên té ra quàn phở nhai tạm. Lại ăn mặc như thường lệ.
Tới nơi thì cũng gần đủ mặt cả lớp. Chả có chuyện gì nói nên lại cái phong cách bơ đời đi ra ngồi một góc.
Đang ngồi thì cảm giác có người ngồi xuống bên cạnh, chả buồn nhìn xem ai, vẫn tiếp tục như vậy rồi bỗng người đó lấy một bên tai nghe của mình ra.
Quay lại thì hoá ra là Nhi, Thản nhiên lấy bên tai nghe đó nghe luôn. Mặc kệ lại quay lại với sự bình yên đã. Nhưng Nhi lên tiếng:
– Mình đã chia sẻ tâm sự với bạn sao bạn lại không chia sẻ với mình.
– Giờ chưa phải lúc.
– Vậy là bao giờ?
– Chưa biết nữa….. Im lặng
Ngồi thêm một lúc thì tới giờ tập trung. Nhi đi ra trước còn em đứng dậy đi sau.
Đang đi thì nhỏ Duyên đứng chống tay ngang hông chắn đường.
– Này đồ điên kia.
– Gì? Mà tôi không điên nhá
– Ra tôi về lớp.
– Không.
– Tránh.
– Không.
– Đồ điên này, xa tôi ra đi.
– Tôi nói rồi và tôi sẽ không dễ dàng từ bỏ đâu.
Lại mặc kệ, gạt D sang bên rồi bỏ luôn đi trở lại với lớp.
Học quân sự mà chán òm, chả có gì thú vị, chờ hết giờ rồi té luôn.
Lại cái số hôm qua, sao đã chia tay lâu vậy rồi, lại còn là người chủ động mà giờ lại cứ như vậy.
Lần thứ 5 em nhấc máy. Muốn nghe xem thực sự như thế nào.
Lại luôn một tràng:
– Em xin lỗi. Em rất nhớ anh. Muốn quay lại với anh.
– Sao lúc đó bỏ đi dễ dàng vậy mà.
– Vì lúc đó em phải nghe lời bố mẹ. Với lại còn quá trẻ con nên chưa hiểu hết được tình yêu, nhưng thực sự em đã nhận ra anh quan trọng đến nhường nào đối với em. Em đã muốn nói như vậy từ rất lâu nhưng nhớ lại những gì đã nói với anh em lại không dủ can đảm, nhưng tới giờ em đã quyết tâm hết sức để nói nhưng lời này.
– Vậy thì vô ích rồi.
– Anh không thể suy nghĩ lại ư.
– Khi tôi nghĩ về quá khứ tôi chỉ thấy được những lời nói ngày hôm ấy thôi.
– Lỗi của em, nhưng em không thực sự muốn thế.
– Nếu là trước đây tôi sẽ tin.
– Giờ không kịp sao anh.
– Nó đủ để giết hết niềm tin, đủ để giết hết cái thứ gọi là tình yêu trong tôi rồi.
– Không em không…..
– Vậy là cũng đã quá đủ rồi.
– Em thực sự rất muốn quay lại, chúng ta lại bên nhau như lúc xưa thôi.
– Tất cả đã qua tồi. Đừng cố làm gì nữa. Giờ tôi cũng chả muốn nghĩ tới tình yêu đâu.
– Em biết em sai rồi nhưng anh ác lắm anh biết không.
– Vâng tôi ác vậy cô ngày đó ra sao. Tôi không bao giờ níu kéo điều gì cả, đã đi thì đi luôn đừng cố gắng quay lại……… Bỏ đi luôn.
Tối ngủ mà đầu cứ loạn hết cả lên. Giờ chỉ muốn hét lên.
“Đừng ai vì mình mà khổ nữa. Mình chỉ làm khổ mọi người xung quanh thôi. ” Mà tôi cũng chả mong được sự thương cảm của ai đâu xa tôi hết ra.
|
chương 10:
Sáng ra có điện thoại của sư phụ. Sao lạ vậy, hay là có chuyên gì mà hôm nay sư phụ gọi. Bắt máy nghe: – Dạ con nghe sư phụ.
– P đấy à.
– Dạ.
– Con đang làm gì đấy.
– Dạ giờ con rảnh không làm gì ạ.
– Vậy con qua đi với Huy đi, nhớ nghe lời nó đấy.
Chuẩn bị xong xuôi đến nhà anh Huy thì anh đang đứng đợi, thấy mình thì anh nháy lên luôn con camry (giống của ông già tôi) rồi tới một quán ăn nhỏ, anh vào luôn còn tôi đi theo sau. Vào một bàn kẹp 2 có tầm mười người mà chắc toàn dân chơi săn trổ đầy mình mà nhìn qua trông mặt ai cũng có toát ra một vẻ giang hồ thực sự. Vào bàn anh Huy lên tiếng giới thiệu tất cả những người đó và em. Vào bàn anh Huy kể về kia. Đúng như dự đoán tất cả ở đấy đều là dân anh chị, có số má đàng hoàng:
– Tất cả cùng là anh em, có chuyện gì với chú cứ gọi bọn anh. Em Huy cũng là em của anh mà. Một trong số đó lên tiếng tất cả hưởng ứng theo luôn.
Ngồi thêm xã giao một lúc rồi anh Huy xin phép về trước xong kéo em luôn. Dời đi mà vẫn mải suy nghĩ.
Lại tới một quán bar rất lớn. Xuống xe không biết sao lại gây sự chú ý. Mặc kệ tất cả xong hai anh em vào quán luôn.
Vào quán bar mà ai nhìn anh Huy cũng chào khá nhún nhường.
Lại kêu mang ken ra uống xong xuôi tôi gọi tính tiền thì.
– Nữa đó, quán này là của anh mà, không tiền nong gì hết.
Bảo sao được đặc cách ngồi tách biệt một ngăn kính, lại phục vụ tận tình. Lại kéo mình đi tiếp.
Vào một quán coffe khá lớn, bên trong bày trí khá đẹp mắt. Vào thì tất cả vẫn chào tôi và A Huy. Đây là quán nữa của anh, mà phải nói là gia đình anh. Giới thiệu thêm chút rồi tiếp.
– Đi tiếp thôi cậu em.
– Chào anh.
Tất cả nhân viên nhìn tôi. Thôi lướt khỏi đây đã.
Lại chào và đi tiếp.
– Đây cũng là của gia đình anh. Nói khi đi vào một quán ăn khá sang trọng, nhân viên thấy hai chúng tôi đều chào rất lễ phép.
Anh Huy vậy là rất có thế lực, có bar coffe khách sạn nhà hàng. Nhưng thấy anh sống như vậy khá bức bối. Và anh nói:
– Đó là gia sản ba mẹ anh có bên này, Đã để lại cho anh. Anh phải đi học và quản lí từ năm lớp 10, anh đã cố gắng thật tốt để được như hôm nay, Giờ có chú, anh đã coi chú như em trai và cũng là một người anh tin tưởng nhất. Nên anh muốn chú cùng anh gây dựng tiếp sự nghiệp này.
– Gì?
– Chú thấy sao?
– Chả có nghĩa gì. Anh biết tính em mà. Nhỏ giờ vẫn không đổi và có lẽ sẽ mãi không đổi.
– Chú còn cả cuộc đời gắn vời nó đấy. Anh mong chú nên suy nghĩ.
– Em không thể. Nhưng nếu anh cần em có thể giúp bất cứ giá nào có thể. Và hãy để em như một học sinh bình thường khi ở trường. Và có cuộc sống như bao người bình thường khác. Giờ là quá đủ rồi, mong anh hiểu.
Anh Huy thấy nói vậy cũng xuôi, tôi thì cũng đành vậy, tôi muốn có cuộc sống bình thường không thích cảm giác bon chen, xô bồ. Rồi anh nói:
– Anh không ép chú nữa, nhưng cần bất cứ điều gì cần giúp đỡ thù gọi anh. Anh em mình vẫn mãi là anh em tốt mà.
Đêm lại thấy khó ngủ, thôi thì lại thử suy nghĩ về quá khứ hiện tại và tương lai
…
Hôm sau em cũng không nghĩ thêm gì về ngày hôm qua. Sáng vẫn chuẩn bị như thường nhưng hôm nay là đi học thêm rồi, học một tuần phụ rồi học chính luôn. Chắc là cho học sớm vào năm học đỡ phải gối. Giờ em mới nghĩ ra thêm một trò mới và sẽ thực hiện hôm nay.
Qua đã bàn thuê thêm một phòng nhỏ ở tầng một của bà chủ nhà, gửi luôn em ex sang bên nhà bà ấy. Con 4s thì em thanh lý luôn rồi kéo em 1280 về đội. Mặc cái quần xước đã bạc màu đi đôi giày 50k mà mời mua ở shop vỉa hè. Cái áo sơ mi trắng đã khá cũ. Xong xuôi nhìn quê đúng chất nhưng vẫn đẹp trai bỏ mợ. Ha ha
Thêm nữa dặn Hà là không nói với ai về gia cảnh mình. Nếu ai có hỏi chỉ bảo là ở quê ra trọ học đi làm luôn ở đây.
Hà thắc mắc:
– Sao lại như vậy?
Cũng đang cần lan truyền thông tin nên vờ làm mặt buồn rồi chém:
– Thì ở nhà xảy ra chuyện, từ giờ sống tự lập thôi. Bán hết các thứ giá trị rồi. Chắc giờ tự lập thật sự thôi.
Hà tin luôn lại còn an ủi nữa. Ở lớp chắc không ai biết tôi ra sao vì đi học cũng khá khép kín. Chỉ có chuyện con xe và điện thoại thôi. Thôi thì lại bài cũ với Hà thôi.
Tôi muốn làm vậy để mong có những người bạn thật sự chứ không phải là bè.
Tôi đi xe bus luôn. Cũng cứ chờ xem, vai diễn này thì có vẻ sẽ lâu dài đây. Vào lớp học tạm thời vẫn bình thường.
Tiết toán đầu tiên, vẫn tưởng chỉ là học thêm như đi chơi nào ngờ.
– Vào lớp ổn định vị trí, lấy sách ra học bài, trong giờ nghiêm túc không làm việc riêng. Cô dạy toán vừa vào lớp đã xả một tràng như tới tháng.
Bọn trong lớp ngồi ngoan như cún, mà trong giờ học thấy nghiêm túc vl. Đành theo tập thể thôi.
Giờ ra chơi chẳng muốn làm gì ngồi luôn trong lớp, bọn con gái thì kéo nhau đi căng tin hết.
Bọn con trai lớp em kéo lại chỗ em rồi bắt đầu.
– Tao tên Sơn, mình cùng lớp đó. Có gì thì trước sau cũng là anh em.
– Con trai cả lớp mình đó, tự trân trọng nhau nha mày. Nó cười cười chỉ hết 5 thằng còn lại.
Giới thiệu bản thân có thằng Chung, Nam, Tùng, Dũng, Đăng, Sơn và em, đấy đội hình toàn bộ mày râu lớp em đó.
– Ờ, cả lớp hơn 40 con vịt, giờ chỉ mấy anh em mình chống chọi thôi.
– Mình là đàn ông không thể khuất phục được.
– Được thằng này có chí khí. Thằng C lên tiếng. Sau đó là cả lũ ôm bụng cười lăn.
Em tiếp luôn.
– Mà mày, học ôn hè mà như này rồi á.
– Thì học nâng cao chất lượng luôn, trường mình học rất căng. Thế nên chất lượng đầu vào và ra mọi năm đều rất tốt. Mày không thấy thi tuyển sinh vào đã là rất cạnh tranh rồi sao. Bọn nó tuôn một tràng làm em khá bất ngờ.
Ax mới học thêm đầu hé mà đã ác liệt như ôn thi cuối năm ở nhà rồi. Đời này lại khổ rồi.
Oài thảo nào trường dân lập mà học sinh giỏi nó đua nhau vào như thế. Học thế này thì xác định. Hết giờ lê thân về luôn.
Đến gần chỗ dừng xe bus thì có một đám đứng chắn đường bọn lớp 10 bọn em.
– Đây là anh Luân học 12a6. Đại ca và cũng là đại gia toàn trường này, thằng nào vào đây cũng phải nghe lời anh ý hết. – Một thằng đứng ton hót.
Hoá ra là công tử bột ăn bám lấy tiền bố mẹ mà làm phách.
– Giờ biết tao là ai rồi chứ. – Thằng công tử vừa nói vừa vênh.
Bố sợ mày chắc. Nhưng không muốn gây sự.
– Tao nói mày đó thằng kia. – Hướng về phía em.
Chẳng quan tâm.
– Thằng ranh chán sống à.
Vẫn cái thái độ bơ đời em mặc kệ bọn nó.
– Mày ngon lắm. Vào chơi nó cho tao. – Thằng công tử khoát tay. Lập tức bọn nó nhào vào.
Chúng nó có tầm chục thằng, nếu muốn em có thể cho bọn nó đo sân ngay nhưng từ ngày hứa với bé Linh thì em đã không muốn đánh nhau hay gây sự gì.
Còn bọn lớp 10 kia thì chẳng dám ngo nghe gì, đám Hà, Nhi, Duyên thì cũng lo lắng nhưng có làm gì được đâu.
Em cứ mặc kệ bọn nó đánh, dù gì cũng toàn bọn ẻo lả đánh trả thấm vào đâu. Thế là người đánh cứ đánh người chịu vẫn chịu. Được một lúc chắc đánh chán rồi thì bọn nó dừng lại. Cũng chẳng sao người ngợm em chỉ có vài vết bẩn còn bọn nó đánh như tẩm quất ấy, em lại thấy dãn xương thoải mái chứ. Hài
– Từ giờ sống an phận nhé cu. – Bọn nó nói xong thì kéo nhau đi.
Lẳng lặng đứng dậy cắp cặp về. Hà Nhi với Duyên có vẻ muốn lại an ủi nhưng thấy em thế nên thôi.
Học với hành, bọn này ngán sống nhưng cứ đợi đi, em giờ thực sự không muốn đánh nhau với gây phiền phức gì.
|