Câu Chuyện Của Tôi Tình Yêu Đẹp
|
|
Câu Chuyện Của Tôi - Tình Yêu Đẹp
Tác giả:Doanh Hoàng
Thể loại:Truyện Teen
Tình trạng:Hoàn thành
CHƯƠNG 1: Em sinh ra và lớn lên ở một vùng nông thôn. Ngày ấy gia đình em cũng khá giả, lại là thằng cháu đích tôn nên được cưng chiều từ nhỏ, em lớn lên chỉ trong sự đùm bọc từ gia đình.
Chuyện bắt đầu từ năm em lên 5 tuổi.
Ngày ấy chắc vì bé đã ương bướng ngang ngạnh lên ông già em đã cho em đi học võ, bảo là để rèn em hay sao ý. Ngày ấy bé thì có biết gì đâu, chỉ nghĩ là học võ thì rất oai (theo lời nịnh của bà già). Thế là câu chuyện của em cũng bắt đầu từ đây.
Học võ thì ngày ấy ở chỗ em cũng làm gì có. Trung tâm không, võ đường không. Chỗ em học chỉ là nhà của một “ông bác” trước làm ăn với ông già. Mà chính ông bác này từ ngày hôm ấy trở thành sư phụ dạy em.
Ngày đầu là ông già em dẫn đến nói chuyện với sư phụ. Đi đường thì lâu mà khó đi nên dọc đường em kêu suốt mà ông già thì cứ mặc kệ. Tới nơi thì đập vào mắt em là một khu vườn, mà không nó phải, là một “pháo đài” thì đúng hơn. Chỗ ấy cũng rất rộng, xung quanh là một lượt hàng rào bao phủ bằng cây, đường đi vào thì qua một con mương nhỏ được bắc một cây cầu tre đi qua, bốn góc cầu là bốn cây hoa gạo rất to, bên trong thì là một căn nhà lá ở trung tâm khu vườn, phía trước nhà có khoảng sân khá rộng, còn xung quang thì bạt ngàn là cây cảnh, nhưng lúc ấy chả quan tâm mấy, chủ yếu là đợi xem mặt sư phụ thôi.
Được 1 lúc thì thấy từ trong nhà có một ông bác tầm hơn 50 đi ra. Tuy đã đứng tuổi nhưng bác lại có một thân hình khá rắn chắc vạm vỡ. Lúc này ông già tôi đang định nói gì đó thì bác đã lên tiếng trước.
– Thằng bé đây hả? Cậu cứ để tôi nói chuyện với nó đã.
Thấy nhắc đến tôi thì tôi giật mình, hết nhìn bác lại nhìn ông già.
Ông bác lên tiếng:
– Cậu bé nếu muốn học võ thì theo ta.
Hết nhìn ông bác tôi quay sang ông già. Ông già thấy vậy thì ra hiệu tôi đi theo ông bác.
Đi ra sau vườn nhà ông bác thì thấy một sân cỏ lớn và rất nhiều dụng cụ học võ. Nhưng ở khu tập ấy chỉ duy nhất có hai đứa bé tập. Một trai lớn hơn tôi, chắc là phải học cấp 2, còn cô bé kia chắc nhỏ hơn tôi thì phải.
Lúc này ông bác quay qua tôi nói.
– Cậu bé có chắc muốn học ta không, nếu muốn từ giờ gọi ta là sư phụ, kia là sư huynh cậu tên Huy học lớp 6, hơn cậu 7 tuổi và con gái ta Linh nhỏ hơn cậu một tuổi. Nếu cậu theo ta học thì phải biết mình luôn là vị trí thứ hai, luôn coi trọng, nghe lời và đứng sau Huy. Và luôn nhớ kĩ mục đích học võ của cậu. Vậy mục đích học võ của cậu là gì?
Chả hiểu sao trong đầu tôi lại có một suy nghĩ và chưa kịp suy nghĩ thì thốt ra luôn khi nghe lệnh “TRẢ LỜI TA” từ ông bác thì nói luôn:
– Cháu học võ để bảo vệ mọi người thân xung quanh cháu.
Ông bác chợt mỉm cười rồi nói:
– Vậy được rồi. Từ giờ cậu gọi ta là sư phụ. Giờ ra kia làm quen đi.
Vậy là được rồi hả. Học võ, rồi có võ như trên tv. Thằng nhóc là tôi lúc ấy chỉ có suy nghĩ như vậy đó.
Tôi ra làm quen với hai tên kia. À nhầm một tên với một bé. Không hiểu sao lại làm quen rất nhanh rồi phân chia.
Huy lớn nhất là anh cả “Đại ca” luôn. Tôi anh hai và Linh em út.
Vì lúc ấy tôi còn nhỏ “5 tuổi” nên sư phụ bảo ông già cho tôi ở đấy học luôn. Sau hơn một năm học thì lúc ấy tôi có thể đánh ngang cơ với… Bé Linh rồi. Nhưng rồi tôi phải về nhà để bắt đầu đi học và anh Huy cũng vậy. Sụt sùi chia tay nhau nhưng anh Huy kéo lại và cả Linh 3 đứa hứa với nhau sẽ mãi là anh em giúp đỡ bảo vệ nhau.
Kể từ lúc ấy tôi phải học và chỉ đến nhà sư phụ vào ngày nghỉ, nhưng không hiểu tại sao không thấy bóng dáng hai người kia. Hỏi sư phụ thì sư phụ bảo Linh đi học còn anh Huy thì về với bố mẹ và cũng học từ một người khác. Lúc ấy tôi thấy rất giận và ghét lão Huy kia.
Sau 3 năm học võ tôi tuy nhỏ nhưng lại rất ngỗ nghịch, lại cậy mình có võ nên tham gia chơi với đám lớn hơn chuyên đi bắt nạt quậy phá. Cứ như vậy cho tới khi tôi học lớp 7.
Vào một ngày bình thường, vẫn như thường lệ tôi đến học của sư phụ vào thứ bảy. Nhưng trong nhà lại có một con bé. Nhìn kĩ thì tôi thấy nó có chút nét của bé Linh. Vẫn đang mãi quan sát thì tôi bị bạt tai từ phía sau. Quay lại thì ra là sư phụ, lại thêm một cái véo tai nữa sư phụ tôi vừa véo vừa lên tiếng:
– Nhìn con gái ta thế hả.
Vậy đúng là Linh thật. Chưa kịp định thần lại thì Linh từ trong nhà nhìn ra rồi chạy thẳng ra ôm tôi. Thút thít :
– Anh Phong nhớ bé Linh không. Sao bé Linh đi học anh không thăm bé… bla.. bla.
Tôi chợt tỉnh nói đùa luôn:
– Ai vậy sư phụ, đâu phải bé Linh của con đâu. Bé Linh của con bé tí như cái kẹo mà.
Đang định troll tiếp nhưng ngờ đâu bé Linh oà khóc. Mà tôi sợ nhất là nước mắt bọn con gái, lúc ấy vẫn chưa hiểu nhưng giờ thì biết rồi. (Dại gái đó các bác) Đành phải xuống nước dỗ bé:
– Thôi anh nhớ ra rồi, bé Linh xinh gái dễ thương ngoan hiền.. bla.. bla của anh nè.
Bé thấy thế không khóc nữa mà tỏ mặt dỗi. Tôi đành bấm bụng:
– Thôi bé tha anh, anh chở bé đi ăn kem ha??
Nghe thấy kem mắt bé sáng lên rồi lại đu tay đu cổ tôi luyến thoắng.
Sau đó sư phụ bảo từ giờ bé Linh sẽ tới ở nhà tôi để tiện việc hoc hành và bắt tôi phải chăm sóc bé, việc này đã bàn bạc với ông bà già. Từ đó đến hết cấp 2 tôi cũng chỉ chú tâm học võ, chăm bé Linh và giao du với hội lớn hơn để đi… đánh nhau.
Cho tới một ngày cuối cấp 2…
|
CHƯƠNG 2:
Năm lớp 8 tôi vì mải chơi bời đánh nhau nên gần như mất hết kiến thức, chả nghe ai khuyên bảo với lại không chịu thay đổi, cánh cửa THPT gần như quá xa xôi với tôi khi mà tôi cuối lớp 8 chỉ đủ điểm lên lớp. Nhưng bản tính không đổi, lên lớp 9 vẫn vậy cho hết nửa hoc kì 1. Và ngày hôm ấy khi hết giờ học bé Linh vẫn chờ tôi để đi về như mọi ngày, nhưng tôi lại muốn đi đánh nhau vì có thằng bạn trong lớp bị bọn lớp khác đánh. Tôi muốn đi nhưng Linh cứ ngồi lì trên xe không chịu đi cùng bạn về, đám bạn tôi thì đã chuẩn bị hết chuẩn bị kéo nhau đi chiến. Lúc này tôi bực quá bỏ luôn cả xe và Linh ở đó rồi ra đu luôn cùng đám bạn. Đi tới nơi là một bãi đất trống khá rộng chắc chuẩn bị xây nhà, xung quanh là vài khu vườn khá kín đáo. Giữa bãi đất là hơn chục thằng là đám đánh bạn tôi. Thằng bạn thấy chúng thì kéo chúng tôi vào. Nhưng vừa vào gần đến chỗ bọn nó thì từ xung quang có thêm hơn chục thằng nữa nhào ra bao vây bọn tôi. Lúc này chúng tôi có 7 thằng còn bên kia là 20 thằng. Trình học võ của tôi lúc này cũng khá nhưng nhắm chỉ ăn được 5 – 6 thằng là cùng, còn đám đi cùng tôi thì toàn thằng ẻo lả chỉ ra cho đủ đội hình. Bất lợi nhưng chả thể làm thế nào nên chắc đành liều vậy. Bọn kia bắt đầu xông vào, tôi liền sút ngay bụng thằng gần tôi nhất rồi dấn người xoay đá gót vào gáy một thằng gần đó, bọn kia thấy vậy thì bớt hăng lùi về vị trí bao vây lại. Tôi nghĩ cả đám này chắc cũng chỉ được như vậy thì mừng thầm trong bụng vì 20 thằng với trình này thì như là cho tôi tập đánh vậy.
Nhưng đéo thể ngờ là bọn chó ấy chơi bẩn lôi ở đâu ra một đống gậy gỗ. Nhìn lại tình hình thì chỉ lẩm nhẩm “mẹ ơi xuân này con không về”. Lần này bọn nó từ từ tấn công chứ không vội tấn công như lần trước. Thằng đi đầu tiên định lao vào thì có tiếng chửi đằng sau “mấy thằng chó chán sống à” giọng này nghe quen quen nên tôi quay lại nhìn ngay, hoá ra là một ông anh tôi có quen. Ông này là đại ca một trường THPT ở gần đó, có cả một đám đi cùng, “thế này là đủ ngon rồi”. Tôi nghĩ rồi cười thầm.
Nhưng chợt nghe tiếng bé Linh hét “anh Phong” rồi một tiếng gậy gỗ vụt xuống vào cái gì đó. Quay lại thì là Linh, vừa dùng tay đỡ cho tôi một gậy từ một thằng định cắn lén. Linh ngồi gục xuống ôm cánh tay vừa bị đánh. Đám tôi và mấy ông anh thấy vậy nóng máu quá liến phi vào đập bọn kia, chắc vì cay cú cho bé Linh tôi dùng gần như hết các đòn hiểm mà sư phụ dạy đánh không thương tiếc vào bọn kia và chủ yếu là thằng đánh trúng bé Linh. Sau 20′ thì đám bọn kia gục hết bên tôi cũng có vài người bị thương nhẹ. Lúc này tôi mới nhớ ra bé Linh, liền chạy ra chỗ bé. Vừa ra thì thấy bé vẫn ôm tay ngồi khóc. Bé thấy tôi thì oà khóc ôm lấy tôi tồi kiểm tra khắp người xem tôi có bị làm sao không. Tôi chợt nhận ra mình đã quá ích kỉ và ham vui mà quên mất bài học đầu tiên mà sư phụ dạy và mục đích học võ của tôi.
Gõ một cái vào trán bé Linh rồi tôi ẵm luôn bé lên xe rồi đưa đi khám. Kết quả là gãy tay, bé Linh thì nhân cơ hội ép tôi làm osin cả tháng. Sau tôi biết rằng ngày hôm ấy vì lo cho tôi nên bé Linh đi theo, gặp ông anh kia liền kéo ông với đám bạn đi giúp tôi. Vâng vậy mà tôi lại bỏ lại cô em gái đó mà tham gia đánh nhau.
Sau ngày hôm ấy tôi bỏ luôn đánh nhau và tự hứa với mình chỉ dùng võ khi thực sự cần thiết. Rồi cố gắng cắm đầu vào học ngày học đêm hướng tới mái trường THPT.
Sau sự cố ấy tôi mới như sực tỉnh sau cơn mê thực sự suy nghĩ rất nhiều về những người thân xung quanh tôi. Những thứ họ cho tôi, rất nhiều mà tôi thì làm được gì, chỉ gây ra rắc rối nỗi buồn và sự thất vọng. Lần này tôi thực sự muốn thay đổi.
Tìm tới các lớp học thêm bù lại những kiến thức đã bỏ lỡ. Cùng đó tôi tới chỗ những người quen để làm thêm và học hỏi mọi thứ.
Tôi làm ở ba chỗ. Đầu tiên là pha cà phê ở chỗ chú họ nội. Hai là học nấu ăn ở quán ăn gia đình một ông anh. Và nghề cuối tuy bố mẹ định không cho nhưng lài nỉ vì lí do muốn luyện lại bản thân là bartender cho quán bar của một ông anh mà chơi cùng từ nhỏ. Ba công việc vừa học vừa làm vừa luyện võ. Đủ để lấp hết khoảng thời gian trống của tôi. Khá mệt nhưng thấy được nụ cười hạnh phúc và tự hào của mọi người xung quanh nên cũng vơi bớt đi sự mệt mỏi.
Năm học tôi đã tốt nghiệp loại khá, cùng với đó tôi bổ sung thêm được một số kinh nghiệm từ những chỗ tôi làm.
Sau đợt thi tốt nghiệp tôi lại vùi đầu vào ôn thi chuẩn bị tuyển sinh THPT. Đành dành thời gian vào việc cấp bách trước nên tôi cũng xin nghỉ làm thêm. Giờ chỉ ” văn ôn võ luyện” thôi.
Nhưng ôn luyện được nửa tháng thì vào một ngày ông già tôi sau khi vừa đi đâu về tới thì kêu tôi vào nói chuyện.
Những tưởng chỉ là nói chuyện bình thường thôi, ông già tôi nên tiếng:
– Phong à con. Giờ con đã hiểu chuyện nên hai bố con mình sẽ nói với tư cách là hai người đàn ông nhớ.
Giật mình thật sự vì đây là lần đầu ông già nói như thế nên chắc có chuyện quan trọng lắm. Tôi chỉ nói nhỏ “Dạ vâng”
Ông già bắt đầu:
– Thời gian qua bố đã thấy con thực sự thay đổi đã biết suy nghĩ. có thể tự lo cho bản thân… bla… bla
Tôi đâm hoảng. “Không biết là có chuyện gì đây” Ngồi thừ ra thêm một lúc thì ông già bắt đầu vào chuyện chính.
– Bố với mẹ tính kĩ rồi, học kì sau sẽ chuyển con lên HN. Ở đó có bác S bác sẽ lo cho con học THPT. Học trên đó điều kiện sẽ tốt hơn…..
– Nhưng con ở đây vẫn rất tốt mà. Với lại….
Chưa để tôi nói hết câu ông già nói luôn:
– Bố mẹ đã quyết rồi. Không thay đổi gì nữa. Vào chuẩn bị đồ với chào mọi người đi, hai ngày nữa xuất phát.
Vâng thánh chỉ đã ban tôi không thể nói thêm gì nữa. Chỉ lẳng lặng gật đầu.
|
CHƯƠNG 3:
Tôi tranh thủ chào hết mọi người. Hai ngày trôi qua nhanh chóng. Ngày tôi đi chỉ bé Linh và sư phụ không biết vì sư phụ và bé đã đi vào Nam có công việc. Cũng hơn chục người ra tiễn. Bà nội tôi thì ôm tôi xoa đầu như con nít rồi đưa tôi một phong bì, tôi dịnh chối thì bà nói chỉ một mình tôi là châu đích tôn, giờ xa bà bà không chăm được, chỉ có ít tiền mà không lấy là bà không nhận cháu luôn đấy. Tôi đành nhận lấy rồi quay qua chào mọi người. Lên xe đi mà cứ quay lại nhìn thì thấy bà già với bà nội cứ khóc nhìn theo xe. Ông già thì chỉ lặng thinh nhìn nhưng sâu trong ánh mắt là biết bao sư yêu thương lo lắng. Mọi người thì chỉ vẫy tay chào thôi. Tôi cũng chả sao, dù gì cũng chỉ là nơi mới, mọi người mới thôi. Cái chủ yếu tôi tìm là hình bóng bé Linh mà mãi cũng chả thấy, xe đi xa khuất không thấy bóng dáng mọi người nữa tôi cũng quay lên ngủ một giác ngắn để đón cuộc sống mới.
…
Xe vào tới thủ đô thì tôi cũng tỉnh giấc. Bắt một chiếc taxi rồi tôi đến nhà bác Sơn. Tôi cũng đã vài lần đến nhà bác, bác cũng rất quý tôi, ngày bé bác về thăm lần nào cũng có quà, lớn hơn thì không có quà nữa nhưng thay vào đó là những lời tâm sự và dạy bảo từ bác. Dù rất thân nhưng tôi cũng chỉ biết bác là nhà giáo ở trên đất HN này. Trong kí ức tôi nhà bác đơn giản là một căn nhà hai tầng trong một hẻm nhỏ. Nhà còn có một khoảng sân ở phía trước và sau nhà. Ngày nhỏ tôi lên chơi cùng anh Nam con trai bác ngày nào cũng hai anh em chơi đùa quanh khoảng sân đó. Xe dừng lại, trước mắt tôi ngôi nhà ấy hiện ra, vẫn y nguyên như trong kí ức tôi. Trả tiền taxi vào gặp bác chào hỏi, hỏi thăm xong bác nói chuyện chính:
– Phong à, bác đã nghe bố con nói rồi, giờ cháu lên vẫn sớm. Cháu cứ làm quen môi trường đi, việc học hành thì đã có bác lo. Nhưng sao chê nhà bác à mà lại đòi ở riêng.
Ở riêng là do tôi muốn thực sự tự lập muốn tự lo cho bản thân, nên tôi đã mặc cả với ông bà già sẽ cho tôi ở riêng, giờ bị bác hiểu nhầm như vậy thì thấy ngại quá. Tôi liền nói lí do và mong bác thông cảm. Bác thấy tôi rối lên thì cười hà hà. Rồi phán một câu:
– Bác đùa thôi không phải cuống. Với lại cháu bác lớn thật rồi đó.
Ngồi chuyện thêm một lúc nữa tôi hỏi bác địa chỉ trường tôi sẽ học và xin phép đi tìm chỗ ở.
Tới địa chỉ bác cho hiện ra trước mắt tôi là một ngôi trường THPT khá lớn. Tôi thăm dò thêm một lúc rồi ra quán nước ven đường vừa giải khát vừa hỏi thăm tìm nhà luôn. Cũng may bà bán nước nhiệt tình, bà chỉ cho một khu nhà trọ sinh viên khá gần trường tôi. Theo chỉ dẫn tôi tới một căn nhà tập thể 4 tầng, mỗi tầng ngang có 5 phòng khá rộng rãi thoáng mát lại khá sạch sẽ. Tôi tìm chủ nhà rồi thống nhất giá cả. Xong xuôi tôi nhận một phòng ở tầng 3 ngay đầu nối cầu thang đi nên. Căn phòng khá rộng có bếp với nhà tắm khép kín. Giá cả thì chỉ có 2,5m một tháng bao gồm cả điện nước.
Bắt tay vào dọn dẹp xong xuôi đi sắm các đồ cần thiết. Các đồ cần thiết thôi vì ông già tôi sẽ sắm và mang đồ lên cho sau, giờ tôi ổn định đã.
À mà các công việc hồi lớp 9 tôi làm để ra cũng được hơn 50m(cf hơn 15m, quán ăn 10m, bar nhiều nhất 25m) với 10m tiền mặt ông bà già cho với một cái thẻ ngân hàng cũng của ông bà già cho nhưng chưa xem thử. Mà còn tiền bà nội cho thì cứ niêm phong đã vì chưa cần đến, nhưng chắc không dưới 10m vì nhìn phong bì cũng kha khá. Mà sắm đồ dùng vài thứ lặt vặt, một cái máy cây 5m cũng chỉ hết có hơn 10m. Nghĩ chưa học với lại ở riêng nên tôi quyết định kiếm việc làm thêm cho dù tiền thì giờ chưa thiếu.
Tôi sắp xếp xong thì cũng chiều tối lười nấu ăn lên ra ngoài đầu hẻm ăn phở luôn. Hết ngày nhắn tin cho ông già địa chỉ, ổng kêu ngày mai lên mang luôn cho con EX135 của em để lấy phương tiện đi lại, mừng húm. Mà quên mất chưa chào hàng xóm. Đứng dậy ngó xung quang chỉ có một phòng sáng đèn phòng này ở cuối dãy cùng tầng tôi. Sang chào hỏi thì phòng có hai chị em, chị thì đang sinh viên năm nhất, cô em thì bằng tuổi em. Vì ở quê ba mẹ bận làm ăn lên cô em lên đây ở luôn.
Chào hỏi xong hỏi thêm về khu này thì tạm thời đang nghỉ hè nên họ về quê hết rồi, hai chị em kia thì bà chị còn bận làm thêm hè nên đành ở lại. Chào hỏi xong hẹn mai sang nhà em ăn cơm rồi ù về ngủ đã. Ngày hôm nay mệt quá…
…
Sáng hôm sau thức dậy chào ngày mới cuộc sống mới. Dậy sớm vệ sinh cá nhân tự chuẩn bị bữa sáng. Chuẩn bị tinh thần cho một việc mà mình đã chuẩn bị từ lâu.
Gọi sư phụ xin địa chỉ, sư phụ chỉ cho rồi cười khó hiểu. Rồi bắt xe tới thẳng chỗ ấy. Một căn nhà, không mà phải gọi là biệt thự trước mắt tôi. Bấm chuông một lúc thì một chị bước ra. Chị nhìn khá xinh, hơi choáng nhưng nhớ ra mục đích tới đây.
– Chào chị ở đây có ai tên Huy không, Vũ Long Huy đó.
– Có, mà em là ai gặp có chuyện gì?
– Chị chỉ cần nói có Phong cần gặp.
– Phong em kết nghĩa với anh Huy hả?
– Đã từng.
Chị tỏ vẻ mặt không hiểu:
– Sao lại từng. Mà thôi cậu vào nhà đi để chị kêu anh ý.
– Em không cần vào. Chị kêu ra hặp em đi.
Vẫn vẻ mặt không hiểu nhưng cũng vào nhà luôn.
Một lúc sau một thanh niên khá lịch sự đi ra. Trông quá thay đổi nhưng vẫn còn nét của người tôi đã coi là anh đấy.
Tôi không nói không rằng lao vào đấm tên đó. Hắn né được cú đấm nhưng ngay khi gần lướt qua hắn thì tôi lên gối, không kịp né hắn nhận chọn cú lên hối của tôi rồi khuỵ xuống. Tôi quay lại tiếp tục đạp vào lưng hắn. Đang định đánh tiếp thì có tiếng sư phụ. Sao lại có tiếng sư phụ ở đây. Tôi quay ngươi lại thì không chỉ sư phụ mà còn cả bé Linh. Vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì sư phụ lại lên tiếng.
– Phong sao lại đánh sư huynh con?
– Hắn bỏ sư phụ theo người khác không đáng làm sư huynh con.
– Là sao. Đệ nói gì huynh không hiểu?
Cái quái gì thế này. Hơn chục năm qua tôi ghét bỏ vì bỏ sư phụ tôi và Linh giờ lại được so và Linh bảo vệ và như không hiểu tại sao.
Sư phụ thấy thế thì kêu cả 3 vào nhà. Vào thì tôi được nghe và thức sự rõ mọi việc. Lại thêm một bất ngờ nữa.
Huy rời đi là vì để về học cách chiến đấu đầu óc “chỉ huy” và để về với bố mẹ ở trên này. Và thực sự bất ngờ là Huy và Linh là hai anh em ruột.
Tôi dần hiểu câu nói “chỉ được đứng thứ hai” là vì sư phụ thấy được tính cách bốc đồng bất cần của tôi nên như vậy để tôi luôn có người giám sát và đó là Huy. Còn việc gây sock thực sự là hai người kia là anh em ruột. Thực sự trong hơn chục năm qua cái điều ấy tôi chưa từng được biết đến hay đề cập đến. Tôi cảm giác như đang là con rối bị lừa rối như một đứa trẻ suốt ngàn ấy năm.
Tôi đang định bỏ chạy để được thoát khỏi nơi ấy suy nghĩ ấy. Nhưng sư phụ đã nhận ra kéo tôi lại và giảng giải. Cuối cung tôi nhận ra người có lỗi chính là mình. Tự nhận là anh em mà những việc nhỏ nhoi ấy cũng không thể bỏ qua được. Quá vô tâm đến những người xung quanh. Cũng may mọi người có thể tha thứ cho tôi. Hai anh em lại ôn lại chuyện xưa. Chỉ có câu kết nói đùa mà mình thấy có lỗi nhất là.
– Chú lên cơ đấy. Đánh mà giờ anh vẫn còn đau đấy…
Sau khi rõ mọi chuyện với anh Huy thì tôi ở lại ăn cùng gia đình anh và bé Linh. Bữa tối có cả bố mẹ Linh. Ăn mà toàn bị tra hỏi như tra khảo ấy. (Sau này mới biết là vì bé Linh) Còn sư phụ chỉ là bố nuôi của Linh và anh Huy thôi.
Xong bữa tối định chào tạm biệt thì bé Linh kéo áo tôi nũng nịu.
– Anh Phong mai bé lại về quê rồi, anh phải ở lại với bé thêm đã.
Tôi thì chịu rồi, cô em gái mà, lại thêm cả cái mặt xụ xuống trông ghét thật ý (toàn thua bé khi bé dùng chiêu ấy).
Đành ở lại nói chuyên thêm với bé. Tới 21h thì về, bé Linh cứ lài suốt rồi phụng phịu khi tôi về nhưng chịu thôi có ở thêm cũng chỉ để hành xác bởi bé thôi.
|
CHƯƠNG 4:
Vẫn sớm lang thang dạo bộ vì nhà cũng gần nhà anh Huy. Về gần đến khu nhà trọ của tôi thì có đánh mắt thấy có quán cà phê. Cũng rảnh nên đá vào luôn. Bày trí khá đẹp mắt, nhưng nhìn khá quen giống với quán của ông anh ở nhà. Vẫn đang mải suy nghĩ thì có người gọi tôi
– anh lâm. Thằng Phong phải không. Nay làm gì mà lạc tới tận đây thế.
– Anh Lâm hả. Em mới bị ông bà già đạp lên HN đây. Ở trọ ở gần đây, nãy qua quán này thèm cà phê nên té vào.
Anh Lâm ngày trước tôi có quen qua một thằng bạn. Chơi thấy anh khá được nên cũng thân (rồi ông cũng thân với nhà em nữa, rồi vì ông mồ côi nên ông bà già em nhận là con nuôi luôn). Mà chợt nhớ ra anh bảo là có một quán cà phê trên này.
– Quán này của anh đây hả.
– Ừ. Nhỏ nhưng cũng khá. Hay là cậu làm cho anh luôn đi. Dù sao trước ở quê cậu cũng từng làm rồi mà.
– Cũng hay đó. Nhưng sắp tới em lại đi học nữa nên hơi khó.
– Có gì đâu, cậu thích làm lúc nào thì làm, nghỉ thì nghỉ. Mà hay chỉ làm ca tối thôi cũng được. 20k 1h. Ca tối 4 tiếng. Ok thì từ mai làm cho anh.
– Thế thì còn gì bằng. Vậy từ mai nhá.
– Ha ha. Thế là xong nhớ giờ vào anh khao cậu một chầu đã.
Lúc này mới nhìn quanh quán. Wtf tất cả đang nhìn về phía hai thằng tôi vì khi nãy nói khá to tiếng. Mà lại toàn gái là gái nữa chứ.
Mình là mình biết mình đẹp trai rồi nhưng đâu cần phải như thế chứ.
Mà quên tự giới thiệu tý. Em tên Phong sinh năm 95 cao 1m75 nặng 67kg. Thân hình khá (vì học võ với lại tập gym từ hồi lớp 7) mặt mũi thì là khá ưa nhìn(theo mọi người nói là như thế). Thân người thì có ba hình xăm (không phải đú đởn đâu nhé, ba hình xăm này là do lúc bị gấu cũ chia tay, với tâm trạng thất tình của thằng cu lớp 8 nên xăm luôn, nghĩ lại ngu vãi) hai hình xăm thì một là hoa hồng đen ngay ngực trái, vài nét rồi kéo rồi ôm luôn bắp tay phải là một bông hồng đỏ có con rắn quấn, từ đó là các nét cong uốn ôm gần hết cánh tay trái. Hai là xăm chữ sát to bằng bàn tay ở ngay phìa bụng phải. Còn một hình xăm nhỏ nữa là 5 chữ nhỏ theo năm ngón tay phải khi nắm vào nhìn phía trước từ ngón cái là dòng chữ death. Cũng vì nhiều hoa văn nên từ khi quyết tu chí thì khi ra khỏi cửa em luôn mặc áo dài tay để che đi nó. Nhưng em không muốn xoá nó em giữ nó để luôn tự nhắc mình như một bài học về cuộc sống.
Sau khi thành tâm điểm của quán thì em rẽ vào luôn một bàn trong góc gần phía cửa sổ nhìn ra đường. À mà tả qua về quán này nhà. Quàn khá rộng có tầm 24 bàn chia làm hai bên mỗi bên 3×4 nhá. Mặt trước là kính nhá lên 8 bàn ngoài là nhìn ra đường được.
Anh Lâm vào ngồi cùng luôn rồi gọi phục vụ kêu:
– Lấy anh một đen một cap.
– Em đã bảo uống gì đâu mà anh kêu vậy. Kkk
– Anh còn lạ chú à.
– Được. Ông anh tốt.
– Anh mà lại. Mà vẫn chưa nghe lý do chú uống như thế đâu nhớ.
– Thì em đã trả lời rồi mà. Đơn giản là thích cái vị đắng ngắt của nó thôi.
– Thằng em cũng lạ.
– Chuyện, khó kiếm lắm đấy ông anh.
Ông đá mắt sang bàn bên cạnh. Em nhìn theo thì ra là một con bé, chắc tầm tuổi em cũng đang uống đen. Muốn nhìn mặt nhưng đã bị mái tóc che gần hết lên chịu. Vẫn đang soi thì ông lại lên tiếng:
– Giờ thì nói lý do đi. Hay vì nó, lâu rồi mà, mà cũng là trẻ con bồng bột thôi, nên quên thì cứ quên đi.
– Ừm. Có lẽ có một phần, nhưng cũng khó anh ạ, trẻ con nhưng là thật lòng và còn là tình cảm đầu đời nữa.
– Ghê à bay. Nhưng không cần phải cứ mãi nghĩ về quá khứ như thế chứ.
– Thì cũng từ từ.
Ông có điện thoại. Nghe qua giọng ổng là biết đang nói chuyện với gái rồi.
Đợi ông nghe xong.
– Sao… gái mới à? Thật lòng hay lại….
– Chú coi thường anh quá. Lần này xác đinh chào chị dâu đi nhớ.
– À được. Em chờ ăn cỗ đấy.
– Sắp rồi, mà chuẩn bị tiền mừng đi là vừa.
– Thì đợi có tiền lương của ông anh thôi.
– A thế thì cố gắng làm nhiều vào nhớ, anh thu lại hết.
– Vờ lờ ông anh.
– Ha ha he he thôi anh đi theo lệnh sếp đây.
– Bỏ anh em đi theo gái à.
– Không phải gái. “Vợ anh” nghe chưa.
– Vâng “chị dâu”. Thôi anh té đi không lại kêu tại em, mà cho em gặp chị dâu sớm sớm nhá.
– Thì chú làm ở đây cho anh, sẽ gặp sớm thôi. Thôi anh đi.
Ngồi một lúc thì chán quá ngó sang bàn bên thì em ý đang nhìn mình. Ủ ôi mặt xinh vờ lờ nếu không phải đang ở trình độ bơ gái thì chắc cũng mê luôn. Gái thấy em nhìn thì quay mặt đi, như kiểu đang làm gì mờ ám thì bị bắt quả tang ý. Hài vl. Em định thần nhìn kĩ lại gái, lần này thì có hơi choáng, phải nói thế nào nhỉ, à phải gọi là nếu em không đang mất thiện cảm với con gái thì chắc là xin đi tham gia fan juven clup luôn ý chứ. Nhưng thôi đang tu nên thôi. He he
Quay về với cốc coffe nhấp một ngụm cảm nhận vị đắng, rồi lại nhìn lơ đãng ra ngoài đường. Cảm thấy mình đang rất đơn độc giữa nơi phồn hoa nhộn nhịp này.
Vẫn đang thả hồn thì có một giọng nói vang lên:
– Mình ngồi cùng bạn được chứ?
Là gái đấy ạ… Quay lại nở nụ cười nửa miệng (mấy lần bị coi là cười đểu) rồi gật đầu. Lại quay ra tiếp tục sự nghiệp ngắm đường.
Gái lại lên tiếng.
– Bạn có tâm sự gì à?
– Có nhưng chắc không mang nhiều tâm sự như bạn.
Tròn mắt (đừng làm thế chứ đau tim đấy gái)
– Sao bạn nói vậy?
– Mình có giác quan thứ 6.
– Hi hi, bạn vui quá hà.
– Không mình chắc đấy, nếu muốn có thể tâm sự, mình có biệt tài lắng nghe đấy.
– Nhưng mình đâu có chuyện gì. – Cười gượng.
– Nhìn qua là mình cũng đoán được mà, không phải giấu, giấu trong lòng chỉ thêm khó chịu thôi.
– Bạn muốn nghe thật chứ?
– Tuỳ việc bạn muốn nói hay không.
– Bạn hay thật đó.
Lại im lặng.
– Thì là mình vừa chuyển từ Đà Lạt ra, về đây để chăn sóc ông bà nội. Nhưng ở đây chưa quen biết ai nên hơi cảm thấy…
– Đơn độc à.
– Ừm.
– Vậy giờ có mình là bạn này. Chắc là vơi bớt sự đơn độc chứ.
– Thật chứ.
– Tuỳ bạn có coi mình là bạn không thôi.
– Vậy từ giờ là bạn rồi ha
– Chắc rồi.
– Thôi chết muộn rồi mình về không ông bà mong.
– Ừm. Gặp lại sau.
Gái đi rồi mới chợt nhớ là đéo hỏi hay biết gì về gái. Lẩm nhẩm “có duyên ắt gặp lại.
|
CHƯƠNG 5:
Ông bà già gọi. Nghe luôn máy:
– Alo, sếp có việc gì mà gọi con thế.
– Mày đi đâu về mở cửa không hay là bắt hai cái thân già này đứng hóng gió đây?
– Ấy con về ngay đây. Mà tạo cơ hội hai sếp tình cảm còn gì.
– Tình cảm thì tao thừa rồi. Nhanh không hay tao bốc mày về với bác S.
– Ấy con về ngay đây bố đừng nóng.
– Đang lạnh sun đây nóng cũng tốt.
– Èo.
Đấy ông già em đấy nhiều lúc nói chuyện như thanh niên ý, mà lúc nào nóng thật thì em cũng xác định.
Gọi phục vụ ra thanh toán thì không dám nhận, chắc ông Lâm tính rồi. Vậy thôi anh chuồn. Chạy bộ thẳng về chỗ trọ thì cay đắng không để đâu hết. Hai ông bà ý ngồi trong xế hộp thì ngại gì thời tiết, mà lúc thấy em lại còn cười nữa chứ. Mất công chạy về phờ râu hix.
– Hix. Sếp ngồi trong đấy ấm như thế mà làm con chạy hục mạng về.
– Tao phải nói thế mày mới chịu nhanh chân lên chứ.
– Ệt.
– Cái gì thế?
– À dạ không, con mệt thôi.
– Vậy mở cửa chuyển đồ đi nhanh tôi còn đưa vợ tôi về.
– Dạ.
Èo, chuyển cho như chuyển nhà ý. Tủ lạnh, máy giặt, tv…. Mà cũng may mang lên con ex135 của em. Lại có cái đi chơi rồi.
– Con ở riêng đi học chứ có phải chuyển nhà lấy vợ đâu mà bố mẹ mang thế này?
– Ơ hay, mày chê à? Hay bố mang về hết nhớ?
– Con nào đâu giám ý kiến.
Mẹ em nói.
– Thôi hai bố con nhà ông nhanh lên đi.
– Ơ, mẹ gặp thằng con một tý đã muốn về à.
Bố em.
– Mẹ máy sợ gặp lâu lại không nỡ cho mày ở lại đấy.
– Con tưởng bố mẹ mừng lắm chứ. – Mặt gian.
– Thằng này được. Bố duyệt.
Ăn ngay véo tai của mẹ.
– Mẹ lo cho mày mà mày thế à? Hay muốn mẹ kệ luôn?
– Á, con xin lỗi, con chỉ trêu thôi mà, mẹ tha cho con, con trót dại.
– Thôi ở lại cố gắng nha con, thi thoảng rảnh mẹ lên thăm, nhớ giữ gìn sức khoẻ lo cho bản thân… Bla… Bla.
Đợi nhân viên chuyển đồ xong thì hai ông bà đi về.
Mà hình như mình quên mất gì thì phải. Lục lại trí nhớ thì ôi thôi, qua kêu mời hai chị em kia sang mà quên mất. Thôi thì mai muối mặt xin lỗi rồi mời lại vậy. Tắm táp rồi đi ngủ mai lại mất mặt rồi…
Sáng thì 5h đã dậy rồi, hôm qua bố mẹ cũng mang cho mấy đồ tập võ với mấy quả tạ tay. Nên phi vào tập tành tý đã. Xong xuôi 5h45′ ra chuẩn bị đồ ăn sáng mở tủ lạnh thì nhìn như tích đồ tránh bão ý, kín hết ngăn trên ngăn dưới, toàn thức ăn, mẹ mình lo xa quá.
Táp tạm bát mì thôi chả có gì nhiều ngoài thịt bò xúc xích rau trông vẫn nản ốp thêm quả trứng, thôi thì đạm bạc qua ngày, đời sống thiếu thốn nó thế đấy khổ em quá.
Táp xong là hơn 6h. Nhớ ra nhiệm vụ hôm nay, phi sang luôn phòng hàng xóm. Cũng thấy hai chị em cũng đã dậy rồi. Gõ cửa thì cô em ra (tạm gọi là E nhá). Ệt tý phọt máu mũi, quần đùi 15cm áo ba lỗ. Cứ thế này chắc em chết. Nhưng may là có thần công hộ thể miễn nhiễm với gái nên em vẫn đủ bình tĩnh:
– Hỳ. Hôm qua xin lỗi lỡ hẹn với hai chị em. Mời qua mà bận quá không thể thực hiện đươc mong hai người thông cảm.
– Không có gì đâu.
– Vậy hôm nay hai chị em có bận gì không. ?
– Sáng tới chưa thì hai chị em mình rảnh. Đờ mờ làm đêm chăng he he
– Vậy lát tầm 11h mời hai chị em sang ăn nha.
– Ok. Mà không cần chị với Hà phụ gì à.
– Nếu hai chị em thích thì có thể qua phụ. Càng đông càng nhanh mà. Hehe
– Vậy lát chị sang nha.
– Vâng. Mà khu mình vẫn chưa có ai lên à chị.
– Có rồi đó, hai chị em Phương Lan ở góc ngoài tầng một đó.
– Vậy chị kêu luôn họ giúp em nha. Em về chuẩn bị.
– Ừm để chị.
– Thôi em về trước.
Bảo là về chuẩn bị nhưng giờ chả thiếu gì. Bỏ tạm ít thịt bò với con gà ra khỏi tủ để giã đông xong nhào vào máy làm trận cf luôn. Tầm hơn 9h thì chị em nhà Hà qua, có luôn cả hai người mới chắc là Phương và Lan. Mời vào thì họ thăm quan phòng em luôn chị (quên lúc ấy chưa hỏi tên thôi gọi tạm chị C nha) phán câu xanh rờn.
– Chú thuê nhà chuẩn bị lấy vợ à, đầy đủ tiện nghi chả thiếu gì.
– Thì do bố mẹ em lo em sống một mình lên chuẩn bị như thế thôi.
– Sướng nhất cậu ấm rồi còn gì.
Chị nói xong thì cả ba con vịt kia cười ầm lên. Chỉ có Hà là không cười to chỉ tủm tỉm thôi.
Chị C:
– Mà sao chú có điều kiện vậy mà lại phải ở trọ?
– Lúc đầu xin cho ở riêng để tự lập. Nhưng chị thấy đấy thế này thì khó quá
– Thôi đi chợ chuẩn bị đi nhỉ?
– Không cần đâu chị, trong tủ lạnh mẹ em tích cả tháng cho em kìa.
– Uầy nhất cậu em thật rồi.
– Thôi bà chị tha em. Mà mọi người uống gì để em triển luôn. Thức ăn thì để em làm sau, để nhận xét xem trình độ em thế nào.
– Bia đi em (ba bả đồng thanh) cho con Hà nước cam, nó không biết uống bia.
– Rồi, để em.
– Để cái Hà đi phụ em đi. Bọn chị chuẩn bị trước.
– Biết em làm gì không mà chuẩn bị. Hehe
Thôi thì đi chuẩn bị bia nước đã. Xuống lấy xe thì Hà có vẻ ái ngại khi thấy em lôi con ex ra. Chắc sợ em trẻ con không đi được mất. Chèo kéo mãi cũng chịu lên xe. Đi tầm 300m là tới một quán tạp hoá, mua tạm hai thùng ken lon với vài trai mirinda. Hà hỏi mua nhiều vậy thì em bảo mua uống không hết thù bỏ tủ lạnh uống dần. Trên đường về cứ nghĩ lại im lặng như lúc đi nhưng Hà lên tiếng:
– Hai chị em Hà cũng làm thêm ở quán coffe hôm qua Doanh vào đó.
– Vậy sắp làm đồng nghiệp hả?
Thế là lại có người quen ở quán coffe rồi.
Hà:
– Bạn quen anh Lâm chủ quán à?
– Ừm. Trước ở nhà có chơi vơi em anh ý, thấy chơi hợp lên anh em khá thân.
– Phong không phải ở HN à?
– Không. Ở nhà hư quá nên bị đuổi lên đây.
– Đuổi mà lo cho như thế á?
Trông cái vẻ mặt nhăn nhăn không hiểu của Hà mà em buồn cười quá. Nhưng trêu rồi nên đành tiếp thôi.
– Bố mẹ chỉ lo cho như thế thôi rồi coi như không nhìn đến nữa luôn.
– Hix mình xin lỗi. Mắt rưng rưng
Vãi, chả có gì mà cũng khóc. Thôi đàng chịu
– Ax sao thế khóc cái gì chứ.
– … Không biết
Cái nồi gì thế. Chắc trêu em, em sợ nhất là cái thứ vũ khí này của đám con gái.
– Thôi nín đi giùm cái đi. Hay là ăn kem nhá.
Vẫn sụt sịt.
– Thôi nín đi cô nương. Tôi sợ món nước mắt này lắm.
– Tại…….. Sợ làm P buồn khi nhắc chuyện ấy.
– Ax chỉ thế thôi á. Thôi đó là Phong chọc Hà thôi. Bố mẹ quý Phong lắm, không có chuyện bỏ Doanh đâu.
Dại quá khai thật làm gì để rồi hại cái eo của tôi, vì vừa nói xong thì ăn ngay cái véo thật lực của H.
– Aaaaaa mấy người lừa tôi.
– Thôi đi cô nương, tha cho tại hạ, tại hạ vào kia mua kem đã.
Vào mua 2 hộp kem to rồi dong về nhà. Vừa vào đã thấy mấy con vịt bu vào em pc của mình. Hà cũng không kém té vào cùng luôn. Chả hiểu mấy cái phim hàn xẻng này có gì hay mà bọn con gái suột ngày xem được. Thôi thì lăn vào bếp đã.
|