Làm Phu Nhân Đông Tà Không Phải Dễ
|
|
Chương 20
nhìn thấy cảnh Công Tôn Chỉ đang cầm tay của Tiểu Long Nữ, trong lòng Phùng Hành thầm kêu: không ổn, nhanh chóng chạy lại bên cạnh hai người, làm dịu bớt bầu không khí ái muội kia. - "Muội muội, sao vậy?" - Phùng Hành làm như vô ý chen vào giữa hai người. Tiểu Long Nữ nhìn Phùng Hành mỉm cười: "Không có gì, chỉ là bị gai hoa đâm thôi." -"Gai ?" - Công Tôn Lục Ngạc như nghĩ tới cái gì, đi tới bên cạnh nàng ta, cầm bàn tay lên xem chỗ đang chảy máu. -"Là gai hoa Tình, gai của hoa này có độc đó." - Công Tôn Lục Ngạc lo lắng nói. Công Tôn Chỉ lúc này mới chịu lên tiếng, chỉ thấy hắn mỉm cười nhìn vào Tiểu Long Nữ, bình tĩnh trấn an: -"Không có gì, độc hoa Tình chỉ phát tác khi người trúng độc nghĩ tới người mình yêu, chỉ cần không nghĩ tới, sẽ không sao?" Tiểu Long Nữ nghe thấy tác hại của độc hoa Tình, cũng trở nên hoang mang: "Thế nhưng trong lòng ta có Quá Nhi, làm sao có thể không nghĩ tới hắn ?" Vừa nhắc tới Dương Quá, Tiểu Long Nữ liền đưa tay lên bấu chặt ngực, ngay chỗ trái tim, gương mặt nhăn lại tỏ vẻ đau đớn, mọi ngườ nhìn vào liền biết ngay, độc đang phát tác. Phùng Hành khẩn trương hô to: "Cố gắng đừng nghĩ tới hắn nữa, nghĩ sang chuyện khác đi!" Tiểu Long Nữ gật đầu, không biết nàng ta nghĩ đến việc gì, thế nhưng lát sau, quả nhiên gương mặt không còn tái nhợt như lúc đầu nữa. Mọi người lo chú ý đến tình hình của Tiểu Long Nữ mà không để ý lúc Tiểu Long Nữ nhắc tới Dương Quá, đôi mắt Công Tôn Chỉ trở nên thâm sâu mấy phần. Phùng Hành lúc này mới quay sang Công Tôn Chỉ, hỏi: "Xin hỏi Công Tôn cốc chủ, độc hoa Tình có thuốc giải không?" Công Tôn Chỉ nhìn Phùng Hành, ra vẻ tiếc hận nói: "Lúc trước trong cốc xảy ra một vụ cháy, thuốc giải hoa Tình đã bị thiêu rụi gần hết, đến nay cũng chỉ còn một viên, được dùng làm thuốc cứu mạng, thứ lỗi ta không thể đem ra được." (truyện chỉ post tại Diễn đàn Lê Quý Đôn và Hoa Sơn Trà Blog) Phùng Hành nghe tới đây, liền biết tên này có âm mưu, hơn nữa không đễ gì đưa ra thuốc giải, vốn để bị gai đâm là do lỗi của Tiểu Long Nữ, giờ hắn đã nói đó là thuốc cứu mạng, cũng không thể bắt hắn giao ra đi. Tiểu Long Nữ trấn an nhìn Phùng Hành: 'Không sao, sau này ta ít nghĩ tới Quá Nhi một chút, sẽ không có chuyện gì, hơn nữa, trên đời này có nhiều kì nhân dị sĩ như vậy, thế nào cũng có người chế ra thuốc giải được độc hoa Tình." Phùng Hành thấy nàng không có buồn bã gì, cũng yên tâm, đúng vậy, nàng còn nhớ là thật sự có một người tìm ra được thuốc giải độc hoa Tình, hình như là người quen của Hoàng Dung thì phải, đã lâu nên nàng không nhớ rõ, cũng chẳng nhớ được thuốc giải là gì, thôi thì đành chờ sau khi ra khỏi cốc rồi, nhờ Hoàng Dung tìm người vậy. Nghĩ vậy, tâm trạng Phùng Hành nháy mắt sáng sủa hẳn, cùng Tiểu Long nữ và Công Tôn Lục Ngạc rôm rả nói chuyện phiếm, cố ý làm như vô tình bỏ lại Công Tôn Chỉ phía sau. (truyện chỉ post tại Diễn đàn Lê Quý Đôn và Hoa Sơn Trà Blog) *-* Bên này Phùng Hành đang làm tất cả mọi cách để phòng sói, bên kia, sau khi Dương Quá được Trình Anh cứu, thì ở tạm một nhà gỗ ngay ngoại ô, còn có Lục Vô Song và Cô Ngốc (trong nguyên tác là đi cùng với HDS, thế nhưng giờ anh đi với chị, nên đành để Cô Ngốc đi với Trình Anh), bốn người vừa trị thương, vừa tìm cách chống lại Lý Mạc Sầu. Dương Quá bây giờ đang bị thương, hai người Trình Anh và Lục Vô Song võ công thường thường cùng với sự trợ giúp của cô Ngốc nên miễn cưỡng chống chọi được với Lý Mạc Sầu, nhưng cũng không được bao lâu. Cũng may Hoàng Dược Sư xuất hiện kịp thời, đuổi Lý Mạc Sầu đi, mọi người mới xem như thoát nạn. (truyện chỉ post tại Diễn đàn Lê Quý Đôn và Hoa Sơn Trà Blog) *-* Tháng 12, trên đào Đào Hoa là cả một vùng trắng xóa, cây cối xanh tươi nay chẳng thấy đâu, chỉ còn những đống tuyết lớn phủ lên những cành cây trơ trọi, khiến cho khung cảnh thêm tiêu điều. Chỉ là, có người không cảm thấy như vậy. (truyện chỉ post tại Diễn đàn Lê Quý Đôn và Hoa Sơn Trà Blog) Trên người Phùng Hành mặc một cái áo choàng lông thú màu trắng, xung quanh may viền đỏ, trên cổ cũng được bao một cái khăn choàng lông chồn, cả người nàng trông như một quả cầu lông, gương mặt trắng như tuyết nay ửng đỏ vì lạnh. Nàng chạy lăng xăng khắp nơi, bàn tay hốt từng nắm tuyết nhỏ đắp lên thành một cái núi nhỏ. Hoàng Dược Sư nhìn thấy cảnh này, chỉ có thể âm thầm thở dài, cũng may là hắn đã lường trước, sai hạ nhân làm cho nàng một cái bao tay, nếu không, với cái thú vui này của nàng, chẳng phải là lạnh chết hay sao. Hắn bước đến gần nàng, nhìn thấy nàng cứ đắp từng nắm từng nắm tuyết lên thành một khối, cuối cùng, cũng thành một hình thù, nhìn nhìn, thử mở miệng: -"Hồ lô?" Phùng Hành nhìn hắn, cười thật tươi, nói: "Không phải hồ lô, là người." (truyện chỉ post tại Diễn đàn Lê Quý Đôn và Hoa Sơn Trà Blog) Nói rồi, nàng cầm theo mấy viên than đã chuẩn bị từ trước, đắp lên hai bên làm mắt, củ cà rốt làm mũi, thậm chí nàng còn thấy trái chuối vàng mà hắn rất khó khăn mua được trong mùa này ra làm miệng, hai cành cây khô làm tay. Sau đó cười toe toét khoe với hắn. Hoàng Dược Sư nhìn nhìn "người" đang ngu ngu nhìn hắn, một lát sau, dưới ánh mắt mong mỏi của thê tử, mới thốt lên: "Người tàn tật!" Phùng Hành nghe vậy, nụ cười trên mặt cứng lại, nhìn nhìn người mà mình vừa làm xong, không có chân, quả nhiên là người tàn tật sao. Nhìn nàng rối rối rắm rắm một hồi, Hoàng Dược Sư cũng không chịu được, đi tới, bế bổng nàng lên, xách vào trong: "Chơi đủ rồi, trời lạnh, mau vào nhà." (truyện chỉ post tại Diễn đàn Lê Quý Đôn và Hoa Sơn Trà Blog) -"Nhưng còn nó !" Hoàng Dược Sư tỏ vẻ: "Không sao, lần sau ta sẽ tạo cho nàng một người thật sự." (là "tạo người" ấy) Phùng Hành nghe vậy, liền ngượng ngùng, vùi gương mặt đỏ ửng của mình vào lòng hắn, thầm than: nói chuyện không đứng đắn tẹo nào. *-* Phùng Hành mở mắt ra, nằm một hồi, lại ngồi dậy, bước xuống giường, vớ lấy cái áo khoác mặc vào, sau đó đi ra ngoài sân. Dạo gần đây, nàng càng thường xuyên mơ thấy chuyện của hắn và "nàng". Nhìn lên bầu trời đầy sao, đôi mắt Phùng Hành nhòe nhòe, rồi từng giọt, từng giọt rơi xuống. (truyện chỉ post tại Diễn đàn Lê Quý Đôn và Hoa Sơn Trà Blog) Đây là cái mà Lục Ngạc nói, cho dù có đau khổ, cũng cam tâm nhận sao. Mặc dù đau đớn này là nàng cam tâm tình nguyện nhận, nhưng thật sự, lòng vẫn rất đau. Hoàng Dược Sư, ngươi đang ở đâu. Lúc này, ngươi có đang nhớ đến ta...hay...nhớ "nàng"? _Hết chương 20_ Xem thêm: http://diendanlequydon.com/viewtopic.php?t=385020
|
Chương 21
Từng ngày từng ngày trôi qua, Phùng Hành càng lúc càng lo lắng. Cái tên Công Tôn Chỉ dạo gần đây không còn biết tiết chế nữa, luôn tìm kiếm cơ hội để có thể gần gũi với Tiểu Long Nữ, dụ dỗ nàng ta. Vết thương của nàng đã khỏi hẳn, nếu được, nàng muốn cùng Tiểu Long Nữ rời khỏi Tuyệt Tình Cốc ngay bây giờ, thế nhưng tên Công Tôn Chỉ lại năm lần bảy lượt ngăn cản, tuy lời nói là muốn tốt cho hai người, thế nhưng lòng dạ của hắn sao nàng lại không hiểu. Tuy trong cơ thể Tiểu Long Nữ đang có độc hoa Tình, nhưng nàng cũng không sợ lắm, chẳng phải là có thần y gì đó quen với Hoàng Dung hay sao, chỉ cần tìm nàng ta hỏi thăm là được. Hơn nữa, gần đây ánh mắt của Công Tôn Chỉ nhìn nàng, đã dần không có thiện ý, tuy hắn che giấu khá tốt, nhưng sẽ có những lúc lơ là, mà nàng thì vô tình bắt được ánh mắt lạnh lùng của hắn lúc đó. Vì vậy, Tuyệt Tình Cốc đã càng ngày càng nguy hiểm, nàng phải mau chóng thương lượng vời Tiểu Long Nữ, nhanh chóng rởi khỏi, chứ nếu tên Công Tôn Chỉ phát giác ra, trở mặt thì nguy. (truyện chỉ post tại Diễn đàn Lê Quý Đôn và Hoa Sơn Trà Blog) Phùng Hành làm ra vẻ như không có gì, thoải mái cùng Tiểu Long Nữ dùng bữa tối với hai cha con Công Tôn Chỉ, vô tư nói chuyện phiếm với Công Tôn Lục Ngạc. Nhìn Công Tôn Lục Ngạc, trong lòng Phùng Hành đầy rối rắm. Nàng đang phân vân không biết có nên để Công Tôn Lục Ngạc biết tình hình sau đó nhờ nàng ta giúp đỡ hay không. Tuy Công Tôn Lục Ngạc là một cô nương tốt, thế nhưng dù sao đó cũng là cha nàng ta, là người đã cùng nàng ta sống nương tựa lẫn nhau đến bây giờ, mà nàng thì không có tự tin có thể khiến Công Tôn Lục Ngạc có thể giống như đối xử Duông Quá vậy, giúp đỡ hết mình. Vẫn là không nên nói với nàng ta thì hơn. Ăn cơm xong, lại tiêu thực, làm một vài trò giải trí, sau đó mọi người liền chia tay nhau, đi ngủ. Phùng Hành tắm xong, liền đi đến trước cửa phòng của Tiểu Long Nữ, gõ cửa. Bên trong liền truyền ra giọng nói trong trẻo, lạnh lùng của nàng ta: "Ai?" (truyện chỉ post tại Diễn đàn Lê Quý Đôn và Hoa Sơn Trà Blog) -"Ta, A Hành!" Nghe thấy là tiếng của Phùng Hành, Tiểu Long Nữ liền đi ra mở cửa, trong lòng lại đầy thắc mắc, dù sao, Phùng Hành rất ít khi tới vào giờ này. Phùng Hành bước vào phòng, không ngoài dự đoán, đập vào mắt là một sợi dây thừng dài được mắc trên cột, đây hẳn là "giường" của nàng ta. Nàng thật là khó hiểu, trước đây nàng ta ngủ dây thừng, có thể hiểu là do không thể chung giường với Dương Quá, thế nhưng bây giờ một mình một phòng, nàng ta vẫn ngủ dây thừng, chẳng lẽ nàng ta là thể chất chịu ngược. Tiểu Long Nữ cũng không để ý đến việc Phùng Hành nhìn chằm chằm vào "giường' của mình, mà ung dung ngồi xuống ghế, rót cho Phùng Hành một ly trà, sau đó hỏi: (truyện chỉ post tại Diễn đàn Lê Quý Đôn và Hoa Sơn Trà Blog) -"Có chuyện gì vậy ?" Phùng Hành hồi hồn lại, bây giờ mới nhớ đến mục đích mình tới đây, liền đi đến trước mặt nàng ta, vô cùng tự nhiên nói: -"Lâu rồi tỷ muội chúng ta không ngủ chung, nên hôm nay ta muốn ngủ cùng muội!" Tiểu Long Nữ đang định nói "ta không ngủ giường", thế nhưng nhìn đôi mắt đang chớp chớp ra hiệu với mình, liền nhẹ giọng nói: "Ta cũng vậy !" - Sau đó dùng ánh mắt khó hiểu nhìn nàng. (truyện chỉ post tại Diễn đàn Lê Quý Đôn và Hoa Sơn Trà Blog) Phùng Hành vui vẻ vì sự phối hợp của nàng ta, nàng ngồi xuống trước bàn, giả bộ hỏi thăm Tiểu Long Nữ, nhưng lại dùng ngón tay, chấm lấy nước, sau đó viết "có ai đang theo dõi hay không". Tuy nàng không có võ công, không thể biết được liệu có người hay không, nhưng điều đó cũng không thể làm nàng bớt cảnh giác, cứ đóng kịch một hồi cho chắc ăn. Tiểu Long Nữ cũng giả vờ như nói chuyện phiếm với nàng, nhưng đầu lại gật nhẹ. Phùng Hành liền hưng phấn, quả nhiên ta đoán không sai mà. Sau đó lại giả bộ nói chuyện phiếm, nhưng lại lén trao đổi với Tiểu Long Nữ bằng cách viết chữ xuống bàn. Hai người ngồi nói phuyện tầm phào một hồi, liền lên giường, giả bộ ngủ. À không phải, là Tiểu Long Nữ giả bộ ngủ, còn Phùng Hành thì ngủ thiệt. Đến lúc nửa đêm, khi xác định kẻ do thám đã đi, Tiểu Long Nữ liền lay lay Phùng Hành dậy, hỏi rõ mọi chuyện. -"Ngươi nói Công Tôn cốc chủ muốn giữ chân chúng ta lại? Vì sao?" (truyện chỉ post tại Diễn đàn Lê Quý Đôn và Hoa Sơn Trà Blog) Đề cập đến vấn đề nghiêm trọng, Phùng Hành liền tỉnh hẳn. Nàng nhỏ giọng kể hết mọi chuyện cho Tiểu Long Nữ nghe, từ ánh mắt dâm dê của hắn, lẫn việc hắn năm lần bảy lượt lấy cớ không cho hai người đi. Cũng chỉ có kẻ ngây thơ không màng thế sự như Tiểu Long Nữ mới tin vào mấy lời lừa gạt của hắn. Tiểu long Nữ rất im lặng nhưng Phùng Hành biết, nàng ta nghe vào tai. Tuy không rành thế sự, không thể nhận ra ánh mắt của CÔng Tôn Chỉ và mấy lời nói dối của hắn, thế nhưng việc cho tới bây giờ, hai người vẫn không thể thoát khỏi Tuyệt Tình Cốc là sự thật. Thế là hai người liền lên kế hoạch, rời khỏi Tuyệt Tình Cốc. Mấy ngày sau, để tránh cho Công Tôn Chỉ nghi ngờ, Phùng Hành liền dặn Tiểu Long Nữ cứ làm ra vẻ như không biết gì, đừng tránh né việc hắn tìm đến nàng, còn nàng thì giả bộ loanh quanh, nhờ Công Tôn Lục Ngạc dẫn đi tham quan Tuyệt Tình Cốc, tìm hiểu địa hình. Mấy ngày trước nàng cứ lo canh Tiểu Long Nữ và Công Tôn Chỉ, thành ra bây giờ mới phải đi dò xét. (truyện chỉ post tại Diễn đàn Lê Quý Đôn và Hoa Sơn Trà Blog) Hai người cứ chia ra hành động như thế, cho đến năm ngày sau, cả hai liền quyết định, sẽ âm thầm rời đi vào lúc trời tờ mờ sáng. Tối trước hôm rời đi, Công Tôn Chỉ vẫn như mọi ngày, đòi dùng bữa chung với mọi người, lấy lí do, càng đông càng vui, sau đó bắt chuyện với Tiểu Long Nữ. Phùng Hành thì như thường lệ, nói chuyện phiếm với Công Tôn Lục Ngạc, nhìn gương mặt xinh đẹp mĩ miều của Lục Ngạc, trong lòng Phùng Hành lại đầy áy náy. Nàng cũng phát hiện, khi Công Tôn Chỉ giữ hai người lại, Công Tôn Lục Ngạc cũng rất vui vẻ, nàng ta lớn lên trong cốc, có lẽ cả đời này cũng không thể rời khỏi đó, giống như trong nguyên tác. (truyện chỉ post tại Diễn đàn Lê Quý Đôn và Hoa Sơn Trà Blog) Cha vì háo sắc mà hy sinh mình, khó khăn lắm mới tìm thấy mẹ trong huyệt động, từ đó nhận ra bộ mặt lòng lang dạ thú của cha, cứ tưởng rằng, sau này, mẹ nàng ấy sẽ vì bù đắp mà yêu thương nàng. Thế nhưng, người mẹ vì báo thù, không để ý đến mọi chuyện, cuối cùng, nàng ta cũng phải theo mẹ mà rời khỏi nhân thế. Cuộc đời nàng là một chuỗi bi kịch, ngay cả tình yêu đầu, vừa chớm nở cũng đã lụi tàn, vì người ấy đã sớm yêu thương người khác. Nếu như có thể Phùng Hành thật sự muốn làm gì đó cho nàng ta, thế nhưng nàng biết, mình không phải là thánh, cũng không phải mấy dạng nữ chính xuyên không đầy tài năng, có thể giải quyết mọi chuyện, thậm chí mạng của nàng, cũng có thể mất trong nay mai, mất vào tay người nàng yêu nhất. Vì vậy, ngoài việc thương cảm, nàng thật sự không biết làm gì hết. (truyện chỉ post tại Diễn đàn Lê Quý Đôn và Hoa Sơn Trà Blog) Mang tâm trạng tồi tệ bước vào phòng, đột nhiên, Phùng Hành vỗ mạnh vào hai má, đến giờ khắc này lại đi suy nghĩ lung tung, nàng cũng không phải thánh mẫu, con người luôn ích kỉ, vì vậy nàng chỉ có thể ích kỉ, những suy nghĩ như vậy sẽ chỉ khiến cho nàng càng rơi vào tình trạng khó khăn. Nếu đã không giúp được, nàng cũng chỉ có thể bỏ qua, chứ nếu dây dưa, để Công Tôn Chỉ phát hiện cái gì, vậy thì hay rồi, lúc đó nàng không còn là thánh mẫu nữa, mà nâng cấp thành não tàn luôn. Sau khi tỉnh táo lại, nàng bắt đầu xem xét những vật dụng có thể mang theo, lúc đến đây, nàng cũng chỉ có cái thân này, vì vậy khi ra đi, ngoại trừ y phục và trang sức trước đó, nàng cũng không mang theo cái nào, chỉ cầm thêm mồi lửa, hay những thứ thực dụng khác. (truyện chỉ post tại Diễn đàn Lê Quý Đôn và Hoa Sơn Trà Blog) Chuẩn bị xong, liền tranh thủ ngủ sớm, chờ đến khi trời gần sáng, cả hai sẽ rời khỏi đây. _Hết chương 21_ Xem thêm: http://diendanlequydon.com/viewtopic.php?t=385020
|
Chương 22
Nửa đêm canh ba, Tuyệt Tình Cốc vốn nằm ở nơi hẻo lánh nay lại càng yên tĩnh tột độ, mọi người đều chìm trong giấc ngủ say, HST b chỉ có những người có nhiệm vụ canh gác đêm nay vẫn đang cố chống lại cơn buồn ngủ, gật gà gật gù canh giữ. Thấy Tiểu Long Nữ gật đầu, Phùng d,dlq đ Hành nhanh chóng sử dụng khinh công phi lên phía trước, theo sát nàng ta. Võ công của nàng không bằng Tiểu Long Nữ, cho nên cảnh giới cũng không bằng, vì vậy việc cảnh giới và hạ gục thuộc d,dlq đ hạ của Tuyệt Tình Cốc do Tiểu Long Nữ đảm nhận, Phùng Hành chỉ cần không bị phát hiện, đã là một sự giúp đỡ rất lớn. Vòng vòng vèo vèo, khi vừa nghe thấy tiếng bước chân, Tiểu Long Nữ lập tức ra hiệu cho Phùng Hành dừng lại, núp d,dlq đ ở một nơi, tốt nhất chớ bứt dây động rừng, chờ cho lũ người đó đi qua thì cả hai lại đi, nhưng nếu không thể, thì Tiểu Long Nữ chỉ còn cách ám toán bọn họ. Việc ám toán hễ có thể không làm thì tuyệt đối không làm, nên biết là cho dù là điểm huyệt hay là giết, lỡ bị người tuần tra phát HST b hiện "hiện trường gây án", thì bọn họ không thể âm thầm rời d,dlq đ đi như kế hoạch ban đầu được. Cứ lập đi lập lại nhiều lần như vậy, thậm chí có nhiều lúc tránh người của Tuyệt Tình Cốc, mà cả hai không thể không vòng đến đường xa hơn, ép buộc cả một buổi, cho đến khi trời tờ mờ sáng, cuối cùng họ cũng sắp bước ra khỏi Tuyệt Tình Cốc. Càng đi xa, Phùng Hành càng hoan hỷ, không ai có thể biết, thoát khỏi Tuyệt Tình Cốc đó là việc khiến nàng vui d,dlq đ và hạnh phúc tới cỡ nào. Phải biết rằng, trong Thần Điêu, Công Tôn Chỉ và Cừu Thiên Xích trong Tuyệt Tình Cốc này là kẻ mà nàng còn sợ hơn cả đại boss Kim Luân. Kim Luân người ta ít nhất còn là người tốt, chỉ là quan điểm khác nhau thôi, còn Công Tôn Chỉ và Cừu Thiên Xích, hừ, cái đám vừa xấu vừa vô liêm sỉ đó, thật đúng là ... không biết diễn tả như thế HST b nào. Nàng còn nhớ, có một nhân vật trong Thần Điêu từng chỉ vào mặt Cừu Thiên Xích mà nói: phu quân bà thì muốn lấy Long cô nương, bà lại muốn Dương huynh đệ lấy con gái mình, cả nhà bà, thật đúng là hèn hạ mà. Nói thật, nàng rất là đồng tình với câu nói này, nhưng mà thời gian đã lâu, nàng cũng không nhớ được, vị anh hùng đã nói câu này là ai, nếu không, nhất định sẽ tìm đến, đàm đạo một phen. (Nếu ta không nhầm thì hình như người nói câu này là Lục Vô Song phải không ta?) Vì Tiểu Long Nữ chiếu cố đến thực lực của Phùng Hành, nên cũng không đi nhanh lắm, mặc dù vậy, Phùng Hành vẫn mất rất nhiều công sức mà đuổi theo, cho đến khi đã ra khỏi địa phận của d,dlq đ Tuyệt Tình Cốc, mới coi như an toàn. Đến lúc này, Phùng Hành mở miệng gọi Tiểu Long Nữ: -"Long cô nương... Long.. cô cô... Chúng ta nghỉ.. nghỉ chút được không....ta thật sự.. đi hết nổi rồi!" Giờ Tiểu Long Nữ đang rất hưng phấn, cứ nghĩ HST b đến chuyện rời khỏi Tuyệt Tình Cốc, sẽ đi tìm Dương Quá ngay, vì vậy mà đã bất giác đi nhanh hơn. Khi nàng ta nghe thậy tiếng gọi thều thào của Phùng Hành, mới trấn tĩnh lại, nghe lời mà dìu Phùng Hành qua một bên nghỉ ngơi, nhưng cũng không quên nói: -"A Hành, ngươi thật vô dụng !" - Khi nói, ánh mắt nàng ta vẫn trong suốt như vậy, vẫn tĩnh lặng như vậy, như d,dlq đ thể điều nàng ta nói là sự thật ấy. Mắt Phùng Hành trợn trắng, quả thật điều nàng ta nói là sự thật, thế nhưng có thể nói uyển chuyển một chút được không, nàng HST b cũng đau lòng chớ bộ. Tiểu Long Nữ không để ý ánh mắt ai oán của nàng, tiếp tục nói: "Chúng ta chỉ có thể nghỉ một chút, đến khi trời sáng, Công Tôn Chỉ nhất định sẽ phát hiện chúng ta mất tích, sẽ phái người ra d,dlq đ bắt chúng ta. Tuy võ công của ta cao, nhưng cũng không thể chống lại Tuyệt Tình Cốc người đông thế mạnh, hơn nữa, võ công của Công Tôn Chỉ, còn cao hơn cả ta." Điều Tiểu Long Nữ nói, Phùng Hành cũng đã sớm nghĩ tới, chỉ là cơ thể của nàng quả thật không thể chịu đựng nhiều như vậy, cái xác tê liệt hơn mấy chục năm, muốn khôi phục như trước không HST b phải nói được là được. Trước đây, Hoàng Dược Sư vẫn luôn điều dưỡng cơ thể cho nàng, nhưng từ khi rời xa hắn, cơ thể của nàng liền dậm chân tại chỗ. Chỉ là, nếu không thoát khỏi Công Tôn Chỉ, vậy thì hậu quả khó lường. Vì vậy, Phùng Hành chỉ tính ngồi nghỉ một lát, rồi lập tức đi ngay. Chỉ là, khi cả hai chuẩn bị tiếp tục lên đường, thì Tiểu Long Nữ lại đột nhiên đè tay nàng lại, kéo vào nấp ở bụi cây gần đó, nói nhỏ: "Có người đến, hơn nữa, rất lợi hại." Phùng Hành nghe vậy, liền căng thẳng, có người, chẳng lẽ... Công Tôn Chỉ, không nhanh chư vậy chứ, trời d,dlq đ còn chưa sáng hẳn mà. Thế nhưng, lời đối thoại của kẻ kia, à là những kẻ kia mới đúng, khiến cho Tiểu Long Nữ tỏ ra rất vui mừng. -"Đứng lại, ngươi phải nói d,dlq đ cho ta biết, ngươi lấy cái chuông ở đâu?" - Một giọng nam nhân trung khí mười phần nói. Đáp lại hắn là tiếng nói mang theo đầy sự tinh nghịch của một cụ già: "Không nói, không nói, không nói, có giỏi thì HST b ngươi đuổi theo đi!" Phùng Hành còn chưa biết được người tới là ai, Tiểu Long Nữ đả nhảy ra khỏi chỗ nấp, hướng đến hai ngời kia, tha thiết hô: "Quá Nhi!" Thanh niên anh tuấn đang chăm chú đuổi theo người già kia, khi nghe tiếng của Tiểu Long Nữ, cũng sững lại, quay sang phía nàng, nhìn thấy là dung nhan mà mình hằng nhớ đêm mong kia, liền kích động chạy lại, ôm lấy nàng ta hô to: "Cô cô!" Dương Quá bế bổng Tiểu Long Nữ lên, ôm chặt vào lòng, vừa ôm vừa nói: "Cô cô, người đã đi đâu, Quá Nhi d,dlq đ rất nhớ người, nếu người giận Quá Nhi, người cứ đánh Quá Nhi, mắng Quá Nhi, nhưng cầu xin người đừng rời khỏi Quá Nhi, Quá Nhi không thể không có người." Phùng Hành nhìn đến đây, liền nhớ ra, đây không phải là lúc Dương Quá đuổi theo Chu Bá Thông sau đó vô tình đến HST b Tuyệt Tình Cốc hay sao. Nhưng lúc này bọn họ đã thoát ra, cho nên thay vì gặp nhau ở Tuyệt Tình Cốc, bọn họ lại gặp nhau giữa đường. Chu Bá Thông phía trước thấy Dương Quá không đuổi theo nữa, liền không vui quệt mồm, chạy ngược lại, chạy d,dlq đ xung quanh hai người đang thi nhau thổ lộ tình cảm, nháo: -"Sao lại không chơi nữa, mau đuổi theo ta đi chứ, sao lại dừng lại, không vui chút nào." Vì Chu Bá Thông phá bĩnh, Dương Quá lẫn Tiểu Long Nữ không thể không buông tay trong lưu luyến. Tiểu Long Nữ HST b kéo tay Dương Quá, muốn dẫn lại chỗ Phùng Hành, nhằm giới thiệu nàng với hắn, dù sao, đây là người bạn cùng lứa đầu tiên của nàng từ khi ra khỏi Cổ Mộ (cùng lứa?) Chỉ là, chưa kịp nói năng gì với Dương Quá, Chu Bá Thông bên cạnh họ sau khi nhìn thấy Phùng Hành đã nhảy cẫng lên, lập tức trốn sau lưng Dương Quá, còn run rẩy la: "Maaaaaaa! Ma ơi, ma ơi, đừng tìm ta, ta sợ ma lắm, ta sợ lắm!" Dương Quá không hiểu sao đối với hành động của Chu Bá Thông, liền lôi ông ra khỏi người mình, không khỏi nói: "Chu huynh, huynh nói gì vậy, ở đây làm gì có ma." Chu Bá Thông bị lôi ra đứng trước mặt Phùng Hành thì tái mặt, không khỏi lại trốn sau lưng Dương Quá, một tay chỉ HST b vào Phùng Hành, nói: -" Đó, ma đó, Hoàng phu nhân, Hoàng phu nhân, ta với bà không có ân oán gì hết, chuyện năm xưa bà lừa ta Cửu âm chân kinh, ta sẽ không trách bà, bà đừng ám ta nha, bà đi tìm Hoàng Lão Tà đi, ha!" _Hết chương 22_ Xem thêm: http://diendanlequydon.com/viewtopic.php?t=385020
|
Chương 23
Chương 23 Au: Hoa Sơn Trà Be: rinnina Cả Dương Quá lẫn Tiểu Long Nữ đều quay lại nhìn Phùng Hành, tuy nhiên Dương Quá vẫn chưa biết được ngọn nguồn của chuyện năm xưa nên không thể nào rõ được chuyện mà Chu Bá Thông vừa nói là chuyện "Phùng Hành" đã từng lừa Chu Bá Thông, học thuộc lòng Cửu Âm Chân Kinh rồi chép lại cho Hoàng Dược Sư. Còn Tiểu Long Nữ thì càng không biết gì về chuyện giang hồ cả, cả hai người quay lại cũng chỉ thuần túy thắc mắc vì sao Chu Bá Thông cứ chắc chắn Phùng Hành là ma. Phùng Hành mỉm cười bước tới gần Chu Bá Thông, thấy hắn lại lùi thêm vài bước vì thế không tiến tới nữa, chỉ đứng ở gần đó, nói: -"Ta không phải ma, ta là người, ngươi xem, ta có chân, cũng có hơi ấm!" Chu Bá Thông nhìn nhìn chân của Phùng Hành, sau đó lại nhìn nhìn Phùng Hành, gương mặt vẫn lóe ra chữ "không tin". Phùng Hành thấy vậy, thì chỉ Tiểu Long Nữ, nói: -"Không tin ngươi hỏi nàng ta đi, nàng ta đã ở cùng ta suốt thời gian qua, nếu ta thật sự là ma, thì đã ám chết nàng ta từ lâu rồi, phải không?" Chu Bá Thông quay sang Tiểu Long Nữ, sợ sệt hỏi: "Thật vậy?" Tiểu Long Nữ cũng không keo kiệt gật đầu. Lúc này Chu Bá Thông mới coi như yên tâm, chỉ thấy ông ta thở phào một cái, vẻ mặt lại bắt đầu trở nên tinh nghịch, vây quanh Phùng Hành, chạm chạm vào tay nàng, sau đó lại nhanh chóng tránh ra, kinh hỉ nói: -"Đúng là có hơi ấm, vậy ngươi không phải ma rồi! Tiểu cô nương, nhìn ngươi giống hệt Hoàng phu nhân, làm ta sợ chết khiếp!" Dương Quá lúc này mới tiến tới, hứng thú hỏi Chu Bá Thông: "Chu huynh, Hoàng phu nhân mà huynh nói, là ai vậy?" Chu Bá Thông trả lời: "Thì là thê tử của Hoàng lão tà, Hoàng phu nhân chứ ai?" Dương Quá nghe vậy, cũng kinh ngạc quay đầu, nhìn Phùng Hành đầy thâm ý. Phùng Hành biết, trong nguyên tác, Dương Quá là người phải ra đời sớm, vì vậy rất thông minh khôn khéo, nhìn như vầy, biết ngay là hắn đang nghi ngờ mình rồi. Nếu nàng nhớ không lầm, lúc này là lúc Dương Quá cho rằng Quách Tĩnh và Hoàng Dung là kẻ thù giết cha của hắn, nếu như hắn biết nàng thật sự là mẹ của Hoàng Dung, nhất định sẽ đề phòng mình. Phùng Hành suy tính xong, liền giả bộ sửng sốt nói: "Ta thật sự trông giống thê tử của Hoàng đảo chủ sao, thế nhưng, cũng chỉ là người giống người thôi, các ngươi xem, ta trông bao nhiêu tuổi chứ, làm sao có thể là thê tử của Hoàng đảo chủ được!?" Dương Quá nghe vậy, suy nghĩ một hồi, cũng thấy là một cô nương trẻ tuổi như vậy, không thể nào là thê tử của Hoàng đảo chủ được, vì vậy buông nghi ngờ xuống. Tiểu Long Nữ im lặng từ nãy giờ bỗng lên tiếng: "Trời sáng rồi, chúng ta đi nhanh lên, nếu như người của Tuyệt Tình Cốc đuổi theo, vậy thì rắc rối!" Phùng Hành lúc này mới nhớ đến chuyện này, lo sốt vó. Dương Quá thắc mắc vài câu, cũng bị Tiểu Long Nữ bỏ qua, nói là sau khi an toàn mới trả lời hắn. Ở đây, mọi người chỉ có một con ngựa, theo lí, thì nên để Phùng Hành ngồi, vì nàng yếu nhất, hơn nữa cũng không còn sức chạy, thế nhưng nàng lại không biết cỡi ngựa, trước kia Hoàng Dược Sư cũng chỉ là đi thuyền, xe ngựa, hoặc là chính hắn ôm nàng đi, chưa bao giờ để cho nàng phải bận tâm đến, nay gặp tình huống như vầy, cũng không biết làm sao. Vì vậy, chỉ còn cách Tiểu Long Nữ cùng nàng cỡi một con ngựa. Đúng lúc này, bọn người của Kim Luân tới, vì thế, mọi người cùng nhau rời đi. Riêng Chu Bá Thông, sau khi thấy bọn người Kim Luân tới, cũng lập tức biến đi đằng nào rồi. *-* Phùng Hành ngồi trên lưng ngựa, dây cương thì bị Kim Luân cầm ở phía trước, hắn vừa cưỡi ngựa vừa dắt ngựa cho nàng, cả bọn chầm chậm mà đi, không còn vội vã như mấy ngày trước. Nàng buồn bực nhìn cặp tình nhân tay trong tay ở phía trước, trong lòng thì phun tào: các người thật sự là người cổ đại sao, mức độ sến súa của mấy người còn vượt hơn cả các cặp tình nhân thời hiện đại, có lẽ ở bên Tây mới có thể sánh được với mấy người!!! Hai ngày nay, nàng thật sự là bội phục cặp đôi này rồi, khanh khanh tata thì không nói, thế nhưng, nhiều người nhìn như vậy, thật sự là...xấu hổ quá. Thế nhưng, nhìn Tiểu Long Nữ đang vui cười hạnh phúc ở phía trước, ở gần với Dương Quá, thì có nghĩa là số lần phát độc tăng lên nhiều. Tuy vẫn không thấy nàng ta tỏ vẻ gì, nhưng nàng biết, độc có phát. Điều này khiến cho nàng nghĩ đến, sau khi tới Tương Dương, nhất định sẽ nhờ Quách Tĩnh dùng nội công áp chế độc một chút, sau đó nhờ Hoàng Dung tìm tới cái ông thần y gì đó, hoặc ít nhất thì nhờ Nam Đế cũng được. Tiểu Long Nữ và Dương Quá dù sao cũng là cháu của bọn họ, lại có công giữ gìn Tương Dương, chắc chắn họ sẽ giúp. Ở đằng sau, Phùng Hành đang rối rắm suy nghĩ, thì chợt, nghe giọng của Dương Quá: -"Hoàng phu nhân, hiện giờ chúng tôi chuẩn bị đi đến một nơi, phu nhân có tính toán gì không, có cần chúng tôi liên hệ với gia nhân của phu nhân không?" (Dương Quá không hề biết Phùng Hành là tên của thê tử Hoàng Dược Sư nha, cho nên nghe tên xong cũng không có phản ứng gì.) Chuyện Phùng Hành từng nói mình đã có phu quân với Công Tôn Chỉ, Tiểu Long Nữ vẫn nhớ, vì vậy nói cho Dương Quá, mặc dù vậy, ai cũng không hề nghĩ tới, họ Hoàng này là Hoàng Dược Sư. Phùng Hành nghe Dương Quá hỏi, liền nói: "Ta tính đến Tương Dương thành, ta và phu quân bị lạc nhau ở đó, nên ta tính tới đó chờ hắn." Dương Quá cũng có nghe Tiểu Long Nữ nói đến chuyện Phùng Hành vì cứu nàng khỏi tự sát mà bị trôi từ Tương Dương thành đến Tuyệt Tình Cốc, khi ở đó thì lại rất săn sóc cho Tiểu Long nữ, vì vậy, trong thâm tâm, hắn hết sức biết ơn Phùng Hành. Sau khi thấy nơi Phùng Hành đi cũng là nơi hắn muốn tới, nên lngỏ lời mời: "Ta và cô cô cũng muốn tới Tương Dương, hay là như vầy, chúng ta đi cùng đi, có ta và cô cô đi cùng, sẽ an toàn hơn." Tuy đã biết trước hắn sẽ nói vậy, nhưng Phùng Hành vẫn ra vẻ vui mừng hớn hở gật đầu. Tuy hai ngày nay nàng luôn ở cùng với họ, thế nhưng mỗi khi nói đến chuyện của Quách Tĩnh và Hoàng Dung, mọi người đều tránh để nàng nghe thấy, dù gì trông nàng cũng là người Tống. Cả bọn Kim Luân, ngoại trừ Kim Luân thì không ai ăn mặc giống Mông Cổ, vì vậy họ cũng không sợ nàng nghi ngờ. Phùng Hành cũng rất phối hợp mà tỏ vẻ không biết gì, nên lần này Dương Quá mới chịu dẫn nàng theo mà không sợ nàng phá hư kế hoạch báo thù của hắn. Sau khi quyết định đến Tương Dương, Dương Quá chia tay với bọn Kim Luân, lên đường tới Tương Dương thành. Lần này cũng là Dương Quá cưỡi một con ngựa, Tiểu Long Nữ và nàng một con. Sau một ngày một đêm đi liên tục, đến lúc trời tối, cuối cùng họ cũng đã đến Tương Dương. Xem thêm: http://diendanlequydon.com/viewtopic.php?t=385020
|
Chương 24
Chương 24 Au: Hoa Sơn Trà Beta: rinnina Ban đêm, thành Tương Dương vẫn được canh giữ rất nghiêm ngặt, cổng thành đóng chặt, binh lính trên Tường thành thì hết sức cảnh giác. Dương Quá phải hô to báo tên họ, sau khi hai huynh đệ họ Võ xác nhận, mới ra lệnh cho binh lính mở cổng thành. Phùng Hành đi theo bọn họ đến chỗ ở của Quách Tĩnh, Hoàng Dung, trong lòng thì đang hồi hộp từng đợt. Dù gì một nhà họ Quách cũng là thân thích của "nàng", bây giờ gặp họ, Phùng Hành vẫn có một chút lo lắng. Quách Tĩnh, Lỗ Hữu Cước và một người trung niên trông có vẻ rất trí thức ra đón bọn họ. Nhìn thấy Dương Quá, Quách Tĩnh trông rất vui mừng, trò chuyện mấy câu, Phùng Hành mới biết, người trí thức kia là đồ đệ của Nam Đế, Chu Tử Liễu. Trên bàn cơm, Phùng Hành nhìn Quách Tĩnh, quả nhiên, cả người đầy chính khí, trông chính trực vô cùng. Thế nhưng lại không thể giấu đươc vẻ mệt mỏi do phải trấn giữ thành bấy lâu. Sau khi hỏi thăm chuyện của Dương Quá, lúc này Quách Tĩnh mới chú ý tới Phùng Hành: "Quá Nhi, vị cô nương này là...?" Theo cách đi đứng của nàng ta, hắn đã nhận ra, đây là người võ công không cao, nói đúng ra thì giống người mới tập thôi, ngay cả bọn đệ tử tạp nham cũng không thắng nổi, nhưng cách ăn mặc lại cho thấy, không phải xuất thân từ nhà tầm thường, nên hắn liền thắc mắc. Dương Quá, liền giới thiệu Phùng Hành với Quách Tĩnh: "Quách bá bá, đây là Hoàng phu nhân, trên đường đã giúp Quá Nhi một vài việc, nay Hoàng phu nhân đang thất lạc với phu quân, vì vậy mong Quách bá bá cho nàng ta ở lại một vài hộm, chờ phu quân nàng tới tìm." Quách Tĩnh nghe nói Phùng Hành có ân với Dương Quá, thì cười khách sáo cảm tạ, sau đó nhiệt tình nói Phùng Hành cứ yên tâm chờ cho tới khi phu quân tới đón. Trong quá trình nói chuyện, Dương Quá cũng từng hỏi đến Hoàng Dung, thế nhưng Quách Tĩnh cho biết, hai hôm nữa nàng ta sẽ lâm bồn, vì vậy lúc này không tiện ra ngoài. Nghe được không thể gặp được Hoàng Dung, không hiểu sao trong lòng Phùng Hành lại có một chút thất lạc, nàng không hiểu, theo lí thì Hoàng Dung và nàng không có quan hệ gì, biết được sẽ gặp Hoàng Dung, nàng cũng từng hồi hộp, nhưng nếu không gặp được, nàng lại cảm thấy tiếc nuối. Sau khi ăn uống xong xuôi, Quách Tĩnh liền sắp xếp cho bọn họ nghỉ ngơi. Phùng Hành quay về phòng. Nhớ tới Quách Phù mà nàng nhìn thấy khi nãy. Vẫn còn là một con nhóc con, nàng ấy rất xinh đẹp, nếu nhìn kĩ, sẽ thấy Quách Phù trông giống nàng 3 phần, phần còn lại chắc giống mẹ nàng ta, Phùng Hành nghĩ. Đối với Quách Phù, nói thật thì Phùng Hành không hề ghét. Tuy nói nàng ta điêu ngoa tùy hứng, đanh đá, đầu óc lại không thông minh, thế nhưng, có một điểm mà Phùng Hành thấy Quách Phù rất giống Hoàng Dược Sư. Đó là tính bao che khuyết điểm, tuy Quách Phù đối mới mọi người chua ngoa, đanh đá, nhưng đối với ngưới trong nhà lại rất nhu thuận, hiểu chuyện, vì người nhà có thể hy sinh cả tính mạng. Nếu không phải như vậy, vì sao sau này Quách Tương bị bắt, ngay cả Quách Tĩnh lẫn Hoàng Dung đều muốn "vì đại nghĩa diệt thân", bỏ qua con gái của mình, thì chỉ có Quách Phù một mình xông lên, muốn cứu muội muội. Đến bây giờ, Quách Phù vẫn chưa làm ra chuyện gì lớn, cho nên Phùng Hành quyết định, sẽ canh Quách Phù thật kĩ, quyết không để cho Quách Phù phạm sai lầm. Cháu gái của nàng, không nên như vậy. Suy nghĩ xong xuôi, Phùng Hành yên tâm đắp chăn, đi ngủ. Thế nhưng nàng đã không để ý. Bất giác, trong thâm tâm nàng đã coi Quách Phù, Hoàng Dung là người nhà của mình rồi. *-* Sáng hôm sau, khi Phùng Hành thức dậy, thì mọi người đã ra ngoài đánh giặc rồi. Nhấm nháp bánh bao mà gia bộc mang lên, bây giờ là lúc chiến sự khó khăn, cũng không ai rảnh rỗi mà nấu mấy món ngon cho nàng, cũng may mà mấy ngày ăn uống ở Tuyệt Tình Cốc, nàng đã dần quen ăn những món bình thường. Chứ nếu như là lúc trước, Hoàng Dược Sư nuôi nàng kĩ như vậy, thì sợ là không nuốt nổi mấy cái bánh này. Từ hôm qua Hoàng Dung cũng đã nghe đến việc Dương Quá đưa một người lạ tới. Do được Chu Tử Liểu nhắc nhở, nàng cũng nghi ngờ Dương Quá, hôm qua nàng cũng đã nói cho Tĩnh ca ca, thế nhưng huynh ấy cũng rất tin tưởng Dương Quá. Vì vậy, nàng định đến gặp vị Hoàng phu nhân này một lần, xem xem có tìm được manh mối nào không. Khi Hoàng Dung đến, chỉ thấy một nữ nhân mặc áo xanh nhạt đang ngồi gặm bánh bao. Mái tóc trên đầu được tùy ý cột lại bằng một sợi dây lụa màu xanh, trên đầu không có thêm trang sức gì cả. Thật ra, bình thường đều là Hoàng Dược Sư tết tóc cho nàng, nàng cũng không tự làm được, khi đến Tuyệt Tình Cốc, thì có Tiểu Long Nự giúp nàng, nhưng hôm nay thì mọi người lại ra ngoài đánh giặc hết, không có ai giúp đỡ, Phùng Hành chỉ tùy ý cột lấy. Hoàng Dung gõ gõ cửa phòng, nói: "Hoàng phu nhân, ta vào được chứ?" Phùng Hành quay người lại thì nhìn thấy một nữ nhân rất xinh đẹp, bụng đã nhô cao, liền biết, đây chính là Hoàng Dung, bất giác, nàng đã buông bánh bao xuống, đến bên người Hoàng Dung, dìu nàng ta vào phòng: -"Mời vào, mời vào!" Hoàng Dung từ khi nhìn thấy gương mặt của Phùng Hành, vẫn cứ nhìn chăm chăm vào nàng, cho đến khi Phùng Hành đỡ nàng ngồi lên ghế, mới hoàn hồn lại. Nhìn dung nhan hết sức quen thuộc trước mắt, Hoàng Dung bỗng thấy ánh mắt cay cay. Từ khi thành thân đến nay, nàng đã không còn được vào mật thất thăm mẹ nữa, nhưng gương mặt đã nhìn từ nhỏ đến lớn, sao nàng có thể quên. Sau một thời gian dài, lại nhìn thấy dung nhan quen thuộc, không khỏi khiến nàng xúc động. Nhìn kĩ Phùng Hành mấy lần, nàng mới lên tiếng hỏi thăm: "Ta tên Hoàng Dung, phu quân tên Quách Tĩnh, Hoàng phu nhân có thể gọi ta là Quách phu nhân.' -"Quách phu nhân." - Hình như hơi rối loạn bối phận một chút, thế nhưng bây giờ nàng thật sự không dám nói sự thật cho Hoàng Dung nghe. Dù sao, chuyện người chết sống dậy quả thật là khó tin, nói không chừng, người ta còn cho nàng là có ý đồ. Hoàng Dung nghe vậy thì mỉm cười, sau đó lại hỏi: "Nghe Quá Nhi nói, vì giúp nó mà phu nhân bị lạc khỏi phu quân, thật sự là có lỗi. Hoàng phu nhân có thể nói cho ta biết, mọi chuyện là như thế nào không, ta có thể nhờ cái bang tìm phu quân giúp." Phùng Hành mỉm cười: "Không có gì, ta và phu quân đến Tương Dương thăm người thân, nhưng giữa đường thì lạc nhau. Nếu Quách phu nhân có thể giúp, thì thật không còn gì bằng." Hoàng Dung nhìn như không để ý, hấp một ngụm trà, sau đó hỏi: "Chẳng biết quê quán của phu nhân ở đâu, có thể cho ta biết không, như vậy cũng tiện để ta tìm người thông báo cho gia nhân. Biết đâu bây giờ, phu quân của phu nhân đã về đến cố hương rồi." Phùng Hành nghe vậy, vội vàng lắc đầu, chắc chắn nói: "Không đâu, nếu không tìm được ta, hắn sẽ không trở về." - Theo những gì nàng hiểu về hắn, nàng có thể chắc chắn như vậy. Ánh mắt Hoàng Dung lóe lóe, cười nói:" có vẻ như người rất tin tưởng phu quân của mình." Phùng Hành gật đầu, cười vô tâm vô phế nói: "Tất nhiên rồi!" Nói xong, Phùng Hành không tự chủ được uống một hớp nước. Nàng biết, Hoàng Dung đây là muốn moi tin từ nàng. Hoàng Dung quan sát Phùng Hành một hồi, lại hỏi: "Nhìn phu nhân còn trẻ như vậy, không biết năm nay đã được bao nhiêu ?" Phùng Hành nghe hỏi, ngẫm nghĩ một hồi, nói: "Ta năm nay 23." Nhưng mà là tuổi tâm lí, nàng nhủ thầm. Hoàng Dung thở dài trong lòng, mặc dù biết là không thể, nhưng nàng không tự chủ được muốn dò hỏi người này. Tuy nay nàng đã thành gia thất, thế nhưng, niềm khát khao đối với mẫu thân lại chưa hề vơi đi. Vì vậy, khi nhìn thấy Hoàng phu nhân, lại thấy nàng nói phu quân mình họ Hoàng, thì lại không tự chủ được suy nghĩ lung tung. Nghĩ đến đây, nhìn nhìn gương mặt trẻ tuổi tươi tắn của Phùng Hành, trong lòng lại ê ẩm nhủ, cũng phải thôi, làm sao có chuyện người trước mắt đây lại là mẹ của nàng được. Thế nhưng, thật sự là giống quá. _Hết chương 24_ Xem thêm: http://diendanlequydon.com/viewtopic.php?t=385020
|