Làm Phu Nhân Đông Tà Không Phải Dễ
|
|
Chương 25
Chương 25 Au: Hoa Sơn Trà Be: rinnina Ngồi nói chuyện một hồi, Hoàng Dung cũng rời khỏi, trước khi đi, nàng còn dặn Phùng Hành cứ tùy ý, nếu có gì không vừa lòng thì cứ nói ra. Dù biết là không phải, nhưng gương mặt của Phùng Hành khiến Hoàng Dung không tự chủ được muốn đối xử tốt với người này. Tiễn Hoàng Dung đi, Phùng Hành ngồi lại trên bàn, suy nghĩ về đoạn đối thoại của hai người. Nàng biết, Hoàng Dung hơi nghi ngờ thân phận của nàng, nhưng cũng chỉ là nghi ngờ mà thôi. Bởi vì gương mặt này là của Phùng Hành, nên mới khiến Hoàng Dung mơ màng một thoáng. Nghĩ đến đây, nàng lại bắt đầu rối rắm, không biết phải đối xử với Hoàng Dung ra sao. Tuy nói hiện tại Hoàng Dung là nữ nhi của nàng, thế nhưng, nói theo một cách khác, Hoàng Dung cũng không phải là con của nàng. Để một người mới 23 tuổi như nàng nhận là mẹ của một đứa con gái còn lớn tuổi hơn mình, nói thật, có chút khó chấp nhận. *-* Ngày hôm đó, quân đội trấn giữ thành Tương Dương chiến thắng trở về, không khí u ám mấy ngày qua đã biến mất, đại soái mở tiệc linh đình chúc mừng, khắp nơi trong thành đều rất náo nhiệt, Phùng Hành cũng được mời đi tham dự, thế nhưng, nàng lại từ chối. Thật tình là nàng không thích hành động của Quách Tĩnh chút nào, cứ thích làm anh hùng rơm, bộ cha ngươi đặt cho ngươi cái tên Tĩnh thì ngươi cứ phải nhớ đến mối thù Tĩnh Khang gì đó hả, sau đó đâm đầu chạy đi đánh giặc. Quân triều đình mãi cũng không chịu viện trợ, vậy mà còn ngu ngu đưa mặt ra cho người ta giết, đúng là đầu óc ngu si, trong đầu chỉ biết ngu trung. Phải nói, trong phương diện đánh giá Quách Tĩnh, nàng và Hoàng Dược Sư có suy nghĩ giống nhau, đúng là phu xướng phụ tùy mà. Mọi người đều kéo nhau đi dự tiệc, Phùng Hành một mình ngồi trong sân hóng gió, trước mặt là đĩa điểm tâm, tuy nói không phải do đích thân Hoàng Dung xuống bếp, nhưng vì để bảo đảm chất lượng cuộc sống, Hoàng Dung cũng dạy một ít bản lĩnh cho đầu bếp. Vì vậy mà chất lượng ẩm thực của Phùng Hành cũng được nâng lên, khiến nàng vui mừng biết mấy. Nhâm nhi miếng bánh hoa quế, hấp một ngụm trà thơm, nhìn về phía ngôi đình cách đó không xa. Nơi đó, Quách Phù cùng với Võ Đôn Nho đang "tâm tình". Tuy với trình độ của Phùng Hành thì không thể nghe được gì, nhưng dựa vào tình hình hiện nay, thì chắc là Võ Đôn Nho đang tán tỉnh Quách Phù, còn Quách Phù thì phối hợp e thẹn một chút, sau đó làm giá một chút. Cắn hết hai cái bánh hoa quế, Võ Đôn Nho cũng rời đi. Thế nhưng, nàng vừa cầm cái bánh hoa mai lên nhâm nhi, Võ gia lại tới nữa, lần này là Võ Tu Văn. Cứ như nhìn một bộ phim với nội dung y hệt, nhưng nam chính bây giờ đã thay đổi. Phùng Hành lại rót một ly trà, lắc lắc đầu, cái tình dây dưa giữa hai người như thế này, 99% không phải là gen nhà nàng, chắc chắn là của tên Quách Tĩnh kia. Dù sao, nếu năm đó Thành Cát Tư Hãn không có ý định xâm chiếm Trung Nguyên, có khi Quách Tĩnh bây giờ là Kim Đao Phò Mã rồi ấy chứ. Phùng Hành lúc này vẫn chưa ý thức được, không tự giác, nàng đã xem Quách Phù là cháu gái của mình, còn bàn luận về gen của nhà mình nữa. Điều này cũng có nghĩa, tuy bề ngoài nàng đang rối rắm, thế nhưng trong tâm, nàng đã tự xem Hoàng Dung là nữ nhi nàng sở sinh rồi. Cái tính bao che khuyết điểm nặng nề ấy, đúng là đặc trưng của Đào Hoa đảo. Sau khi Võ Tu Văn rời đi, Quách Phù cũng định trở về phòng, nhưng khi nàng xoay người, lại nhìn thấy Phùng Hành đang ngồi ở phía xa xa, vì vậy thay đổi ý định, đến gần nói chuyện. Cái người này, chính là cùng về đây với tên Dương Quá kia. Bởi vậy, khi Phùng Hành đang mắng Quách Tĩnh ngon lành, thì Quách Phù đã tiến tới, rất tự nhiên ngồi xuống trước mặt nàng, còn không khách khí rót cho mình một ly trà khác. Sau đó khinh khỉnh nhìn Phùng Hành, mở miệng: -"Ngươi thấy rồi ?" Phùng Hành ngơ ngác nhìn Quách Phù đang ngồi trước mặt, hỏi: "Thấy gì ?" Quách Phù căm tức liếc người trước mặt, khi nhìn thấy đôi mắt mơ màng của nàng, trong lòng lại nghẹn khuất: "Hừ! Chính là chuyện lúc nãy!" Phùng Hành không để ý gương mặt thối của Quách Phù, cười cười nói: "À, Quách đại cô nương, đúng là nhiều người theo đuổi." Quách Phù nghe nàng ta nói như vậy, thì khoái trá hất mặt lên: "Tất nhiên, ta đường đường là nữ nhi của Quách đại hiệp và Hoàng bang chủ, người có mắt một chút, tất nhiên là chọn ta. Không giống một số người, không biết tốt xấu, cũng không ngẫm lại xem, vị trí của mình là ở đâu, làm sao có thể khiến bản cô nương để mắt tới!" Phùng Hành nhìn Quách Phù đang oán giận trước mặt, nàng biết Quách Phù đang nói tới Dương Quá, cầm bình trà lên, châm cho nàng ta một chút, không để ý nói: -"Phải phải, nữ nhi của Quách đại hiệp và Hoàng bang chủ là giỏi nhất, không nam nhân nào chống lại được sức quyến rũ của nàng ta." Quách Phù đang cảm thấy sung sướng khi được Phùng Hành khen ngợi, thế nhưng, câu nói tiếp theo lại khiến nàng không vui được nữa. "Chứ không phải bị sức quyến rũ của Quách Phù thu hút." _Hết chương 25_ Xem thêm: http://diendanlequydon.com/viewtopic.php?t=385020
|
Chương 26
Chương 26 Au: Hoa Sơn Trà Be: rinnina Lời nói của Phùng Hành thật sự đã khiến Quách Phù tức giận, nàng ta lập tức đứng phắt dậy, đập bàn, hùng hổ nói: "Ngươi nói cái gì?" Phùng Hành không để ý đến hành động của nàng ta, tự nhiên nói tiếp: "Ta nói có gì không đúng ? Quách đại tiểu thư, con gái của Quách đại hiệp và Hoàng bang chủ." Thấy nét mặt nàng ta từ từ âm trầm, Phùng Hành lập tức đứng lên, đưa tay dọn dẹp những thứ trên bàn, vừa nói: -"Nếu như bỏ đi những tiền tố lúc nãy, thì có ai biết cô nương là ai chứ, mà cũng chẳng ai cần biết đâu. Cha cô, mẹ cô, nhắc đến họ, không ai dùng tên gọi "đệ tử Bắc Cái" hay "con gái của Hoàng Dược Sư" cả, thế nhưng, liệu có ai từng gọi cô là Quách Phù chưa. Tiểu cô nương, cô vẫn chưa làm được gì cả, tất cả những gì cô nương làm cho tới bây giờ là dựa vào danh tiếng của cha mẹ để hất mặt lên, kiêu ngạo với đời thôi. Cô nương vui vẻ vì có nhiều người theo đuổi, nhưng liệu trong những người đó, có ai là thiếu niên anh tài, có ai, vì cô nương mà mạng sống cũng không cần chưa. Không có, đúng không. Cô nương xem thường Dương Quá, cảm thấy hắn là cô nhi, bần hàn. Ấy vậy mà người ta ai cũng biết đến hắn, gọi hắn là "Dương huynh đệ", có võ công cao ấy chứ. Cô nương xem thường Long cô nương, nhưng người ta lại có Dương Quá yêu thương, yêu hơn cả chính hắn. Thật ra, trong thâm tâm cô nương cũng hiểu rằng, cô nương đang ghen tị với họ. Cô nương mở miệng là xem thường hắn, xem thường tình yêu của hai người họ, mở miệng là một đống thứ lễ giáo gì đó. Nói thật, cũng may là không ai lấy cô nương để liên hệ với ngoại công của cô nương. Thử nghĩ coi, cháu gái Đông Tà mà lại nông cạn như vậy. Người của Đào Hoa đảo ai mà không coi thường lẽ đời, chỉ làm theo ý mình thích chứ. Chẳng trách hắn không muốn gặp các người. Hơn nữa, ngoài miệng thì xem thường bọn họ, nhưng cô nương lại tự nhiên mà gần gũi với cả hai huynh đệ nhà họ Võ. Chà, hành động này cũng tuân theo lễ giáo thật đấy." -"Đó là vì ta lớn lên cùng với bọn họ, thân như người nhà." - Nghe đến đây, Quách Phù không nhịn được phản bác. Thế nhưng, gương mặt trắng bệch của nàng ta lúc này cũng đã tiết lộ tâm tình của mình. Phùng Hành uống một hớp trà, sau đó nhìn thẳng vào mắt Quách Phù, cho đến khi nàng ta chịu không nổi, phải quay đầu sang chỗ khác thì mới nói tiếp: -"Trong lòng cô nương có nghĩ như vậy hay không thì tự cô nương biết rõ. Thế nhưng Quách Phù, cô nương nên nhớ, một nữ nhân chỉ có thể lấy một phu quân. Hành động nửa vời của cô nương bây giờ, sớm muộn gì cũng có kết quả xấu xảy ra thôi." Nói xong, không nhìn gương mặt trắng bệch của Quách Phù, quay lưng đi tới trù phòng. Nãy giờ nói nhiều, nàng hơi đói. Đi được vài bước, nghĩ nghĩ, lại nói: -"Một điều cuối cùng. Quách Phù, việc cô nương cứ ỡm ờ giữa hai nam nhân như vậy. Cho dù sau này cô nương có thành thân với một trong số họ hay thành thân với người khác, nếu như phu quân của cô nương nhớ đến việc này, thì họ sẽ nghĩ gì về cô nương." Nói xong, Phùng Hành bước thẳng. Theo lí mà nói, Quách Phù là cháu gái của nàng, vì vậy, nàng không muốn nàng ta giống như trong nguyên tác, làm bậy như vậy. Cháu gái của Đông Tà, phải là người mà người người ngưỡng mộ, chứ không phải "Quách đại cô nương." Phùng Hành quay lưng bước đi mà không nhận ra, tại một chỗ gần đó, có một người đã chứng kiến tất cả. Người đó nhìn theo bóng lưng của Phùng Hành, đôi mắt ẩn chứa sự nghi ngờ. Sáng hôm sau, khi Phùng Hành ngáp ngắn ngáp dài đi tới trù phòng dùng bữa sáng thì thấy trong phủ vắng đến kì lạ. Hỏi han thì mới biết, thì ra huynh đệ nhà họ Võ đêm qua trà trộn tới chỗ quân Mông Cổ, mong lập được đại công nào đó, ai ngờ bị bắt. Phùng Hành nghĩ, không phải linh như vậy chứ, ngày hôm qua nàng vừa mới "trù ẻo" xong, hôm nay chuyện xấu thật sự tới rồi. Chuyện này sớm muộn gì cũng xảy ra, hai huynh đệ nhà đó cuối cùng cũng được cứu về thôi. Hơn nữa, hành động lần này cũng khiến cho Dương Quá cởi bỏ khúc mắc về thù hận của cha hắn với Quách Tĩnh, nhưng hình như cái giá phải trả là Quách Tĩnh bị thương nặng vì cứu hắn. Nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng không có thiệt hại gì to lớn, vì vậy không quan tâm nữa. Thế nhưng, không hiểu sao trong thâm tâm nàng lại có một cỗ bất an, dường như, có chuyện gì đó mà nàng quên mất, một chuyện rất quan trọng. Phùng Hành cứ thấy trong lòng bồn chồn mãi, cho đến khi Quách Tĩnh và Dương Quá cùng nhau đi tới chỗ bọn người Mông Cổ, sự khó chịu trong lòng lại dâng lên. Thật ra, là chuyện gì. Sau khi bọn họ đi, tất cả mọi người đều tập trung trong đại sảnh. Hoàng Dung và Tiểu Long Nữ đang ngồi ở chủ vị, Quách Phù từ khi nàng bước vào tới giờ, vẫn không dám nhìn nàng, mọi người không ai nói gì, khiến bầu không khí trở nên yên tĩnh, áp lực lạ thường. Phùng Hành bất an cắn cắn ngón tay, đây là một trong những thói quen xấu của nàng, cứ hễ căng thẳng, là cắn ngón tay. Nhớ lúc đầu khi vừa "nhập" vào thân thể này, do lo lắng Hoàng Dược Sư sẽ phóng phụ cốt châm vào người mình mà nàng cũng từng lo sợ mấy hồi, cứ hay cắn ngón tay. Bị Hoàng Dược Sư răn dạy mấy lần, mới bỏ bớt. Nay không có hắn ở bên cạnh, cái thói quen này cũng bắt đầu quay lại. Hoàng Dung dường như cũng nhận ra tâm hồn nàng không yên, vì vậy lên tiếng hỏi: "Phu nhân có chuyện gì sao, không khỏe à, có cần nghỉ ngơi không ?" Phùng Hành giật mình, đưa mắt nhìn sang, thấy Hoàng Dung đang dùng ánh mắt lo lắng, dịu dàng nhìn mình, nàng cũng có vài phần cảm động. Lại nhìn thấy cái bụng nhô cao của Hoàng Dung, Phùng Hành liền lắc đầu: -"Ta không sao, ngược lại là phu nhân, người cũng sắp lâm bồn rồi, lúc này là lúc nên nghỉ ngơi cho tốt mới phải." _Hết chương 26_ Xem thêm: http://diendanlequydon.com/viewtopic.php?t=385020
|
Chương 27
Chương 27 Au: Hoa Sơn Trà Be: rinnina Hoàng Dung nghe nàng nhắc tới đứa bé, thì nhẹ nhàng vuốt bụng, nói: "Ta không muốn quay về phòng, sợ quay về rồi, lòng lại lo lắng hơn trước. Ta muốn mình có thể nghe được tin tức của Tĩnh ca ca sớm nhất." Phùng Hành thấy Hoàng Dung cố chấp, cũng không khuyên nữa. Nhìn nhìn cái bụng của Hoàng Dung, đây là long phượng thai Quách Tương và Quách Phá Lỗ. Trước kia khi xem phim, nàng chú ý tới Quách Tương nhiều hơn, vì nàng ta gặp nhiều rắc rối hơn. Nhưng bây giờ khi nghĩ đến Quách Phá Lỗ, Phùng Hành lại nhủ thầm, Quách Tĩnh cuối cùng cũng có con trai để nối dõi. Chợt, đang suy nghĩ về Quách Phá Lỗ, bỗng hình ảnh của một đứa bé khác không tự chủ mơ hồ lướt qua đầu Phùng Hành "Sư mẫu, sư mẫu, bọn sư huynh lại bắt nạt con." "Sư mẫu, Mặc Nhi nhất định sẽ bảo vệ muội muội/đệ đệ." "Sư mẫu đừng lo, con thật sự không đau, thật đấy, người xem..." Phùng Hành hai tay ôm trán, gương mặt hoảng hốt, miệng run run khẽ gọi: "Mặc Nhi." Đến lúc này, nàng đã nhớ ra chuyện gì rồi, hèn gì từ sáng tới giờ nàng luôn bồn chồn không yên.. Gương mặt Phùng Hành trắng bệch, trong lòng lại rối như tơ vò, Phùng Mặc Phong, đệ tử nhỏ nhất của Hoàng Dược Sư, là đứa bé được nàng yêu thương nhất. Nhưng hôm nay, nếu như mọi chuyện xảy ra giống như trong nguyên tác, thì nó sẽ mất mạng vì cứu Quách Tĩnh và Dương Quá. Phùng Hành bối rối cắn ngón tay, đây là một thói quen xấu của nàng, trong lòng đang gấp đến cực điểm. Nàng muốn đi cứu Phùng Mặc Phong, nhưng nàng lại không biết võ công, nàng lại không có cách nào nói cho Hoàng Dung và Tiểu Long Nữ biết mọi chuyện. Đang suy nghĩ phải làm thế nào, thì một giọng nói chứa đầy lo lắng vang lên: "Hoàng phu nhân, phu nhân không được khỏe sao, gương mặt trắng bệch rồi kìa." - Đó là Hoàng Dung. Phùng Hành ngẩng mặt lên, thì thấy Tiểu Long Nữ, Quách Phù cũng đều đang nhìn mình, liền nói: "Không có gì, chỉ là... hơi có chút bất an mà thôi." Hoàng Dung thấy Phùng Hành thật không sao, liền yên tâm, cười trấn an nói: "Phu nhân không cần quan tâm quá, Tĩnh ca ca võ công cao cường, ở đó có mấy người có thể đấu lại huynh ấy, lại có Quá Nhi đi cùng, sẽ không sao đâu." Phùng Hành cúi mặt xuống, suy nghĩ một hồi, lại ngẩng lên, nhìn thẳng vào ánh mắt của Hoàng Dung: "Thế nhưng, nếu bọn Mông Cổ dùng thủ đoạn thì sao? Quách đại hiệp dù gì cũng là chủ soái quân ta, họ sẽ làm mọi giá để lưu hắn ở lại." Hoàng Dung nghe xong, gương mặt cũng trở nên phiền muộn: "Cái này, ta cũng có nghĩ đến, chỉ sợ là bọn Mông Cổ dùng ám chiêu, cho dù có Quá Nhi..." Nói đến đây, Hoàng Dung chợt nghĩ đến chuyện Chu Tử Liễu đã nói mấy ngày hôm trước. Lần này trở về, thái độ của Quá Nhi rất lạ, nàng đã nghĩ, có khi nào Quá Nhi nghi ngờ cái chết của cha nó là do bọn họ làm, nên ghi hận hay không. Tĩnh ca ca tin Quá Nhi như vậy, nếu như Quá Nhi thật sự muốn đánh lừa huynh ấy, sẽ rất dễ dàng. Nghĩ đến khả năng này, tâm tình Hoàng Dung cũng đứng ngồi không yên, cuối cùng, không nhịn được nữa, đứng lên nói: "Không được, ta phải đến chỗ Tĩnh ca ca." Phùng Hành nghe vậy thì cả kinh, nàng muốn cứu Phùng Mặc Phong, nhưng cũng không muốn Hoàng Dung đi nạp mạng. Quách Phù đã đứng lên, lại gần nắm lấy tay Hoàng Dung, sốt sắng nói: "Không được, mẫu thân, người bây giờ cũng sắp lâm bồn rồi, nếu đi sẽ rất nguy hiểm." Nói xong lại oán hận nhìn Phùng Hành: "Cũng tại ngươi nói bậy, cha ta võ công cái thế, làm sao có thể có chuyện gì chứ." Phùng Hành không có thời gian quan tâm đến Quách Phù, cũng lo khuyên can Hoàng Dung: "Phải đó, phu nhân cũng sắp lâm bồn rồi, nếu như bây giờ đi, chẳng phải sẽ liên lụy Quách đại hiệp và Dương Quá sao?" Hoàng Dung ngồi xuống, có vẻ như đã không còn muốn đi nữa, nhưng gương mặt vẫn còn rất lo lắng: "Vậy phải làm sao đây, Tĩnh ca ca và Quá Nhi có thể sẽ gặp nguy hiểm." Phùng Hành cũng không biết phải làm sao, suy nghĩ một hồi, chợt, một ý nghĩ lóe lên trong đầu, nàng liền nói: "Phu nhân đừng lo, không phải Dương Quá đã đi theo sao, nếu như Quách đại hiệp thật sự gặp chuyện, Dương Quá chắc chắn sẽ liều mạng để cứu hắn, dù sao, từ lớn tới nhỏ, Quách đại hiệp luôn rất thương Dương Quá mà." Ở bên kia, Tiểu Long Nữ luôn im lặng từ nãy tới giờ, khi nghe tới câu nói của Phùng Hành, cũng không khỏi phải suy nghĩ. Đúng vậy, Quá Nhi luôn nói Quách bá bá đối xử với hắn rất tốt, Quách bá bá của hắn rất thương hắn. Tuy lần này Quá Nhi mang trong mình thù hận, nhưng Quá Nhi thật sự có thể xuống tay sao? Nếu như hắn không thể thì sao, nếu như Quá Nhi mềm lòng, cả Quá Nhi cũng sẽ gặp nguy hiểm. Phùng Hành đã thử thả mồi câu, thế nhưng mãi vẫn chưa thấy Tiểu Long Nữ lên tiếng, tưởng mình đã thất bại. Ai ngờ, khi Phùng Hành đang nghĩ sẽ tự mình đi, thì Tiểu Long Nữ cuối cùng cũng mở miệng: "Quách phu nhân, ta sẽ đi!" Tiểu Long Nữ đồng ý đi, Phùng Hành rất là vui mừng, nếu như nàng ấy đi, chắc chắn sẽ không sao. Tiểu Long Nữ võ công rất cao, hơn nữa cả hai người lại còn có chiêu song kiếm hợp bích. Tiểu Long Nữ, Dương Quá, Quách Tĩnh hợp lại là dư sức đấu với Kim Luân rồi,. Còn về phần những người khác, nếu như Kim Luân đã giải quyết, thì còn lo lắng gì nữa, đám còn lại cũng chỉ là tép riu thôi. Sau khi Tiểu Long Nữ đi, mọi người vẫn tiếp tục ngồi ở đại sảnh, ngay cả bữa trưa cũng là dùng ở đây. Khi không có tin tức của mọi người, không ai có thể thoải mái nghỉ ngơi cả. Ngay cả Hoàng Dung cũng không nghe lời khuyên, chỉ đứng ở đại sảnh. Đến một lúc sau, Võ Tu Văn và Võ Đôn Nho cũng trở về, sau khi cả hai bước vào đại sảnh, Hoàng Dung và Quách Phù lập tức hỏi thăm tin tức của Quách Tĩnh, biết là Quách Tĩnh và Dương Quá vẫn còn ở lại đó, Hoàng Dung âm trầm nói: -"Quả nhiên không sai, bọn họ muốn đối phó với Tĩnh ca ca, chắc chắn sẽ không để cho hai người bọn họ bình yên trở về." Sau khi hỏi thăm xong, Hoàng Dung cũng chẳng thèm để ý đến hai huynh đệ Võ gia nữa, chỉ có Quách Phù hùng hùng hổ hổ mắng bọn họ một trận. Phùng Hành cũng rất bất mãn với hành động ngu ngốc của hai huynh đệ Võ gia, nhưng nếu suy cho cùng, thì cũng do Quách Phù kích thích nên mới như thế, vì vậy nàng cũng không tiện nói gì. Mọi người lại đợi thêm một hồi, đến khi trời tối, cuối cùng cũng đợi được bọn Quách Tĩnh về, ngoài ra còn có một người nam nhân trung niên cả người đầy máu đang thoi thóp. Mọi người ngay lập tức vây quanh họ, mau chóng tiến hành công đoạn chữa thương. Khi Phùng hành đến gần Phùng Mặc Phong, bàn tay nàng không ức chế được run run, trong lòng như có cái gì đó nghẹn khuất, nước mắt muốn ứa ra. Dường như cảm nhận được điều gì, Phùng Mặc Phong hơi hơi mở mắt, nhìn thấy hình bóng quen thuộc mờ mờ ảo ảo xuất hiện trước mắt, dùng giọng nói yếu ớt, thều thào, không xác định gọi: -"Sư...mẫu?" Nước mắt của Phùng Hành cuối cùng cũng rớt xuống, nàng bắt lấy bàn tay đầy vết sẹo của hắn, giọng nói nhỏ đến mức khó nhận ra: "Mặc Nhi!" _Hết chương 27_ Đã sửa bởi rinnina lúc 27.04.2016, 20:14. Xem thêm: http://diendanlequydon.com/viewtopic.php?t=385020
|
Chương 28
3 ngày qua thật là nhanh Chương 28 Au: Hoa Sơn Trà Be: rinnina Vết thương của Quách Tĩnh hơi nặng, cần phải ở trong phòng vận công điều tiết, riêng Phùng Mặc Phong, do nội thương hơi nghiêm trọng một chút nên không thể không nhờ Chu Tử Liễu và Lỗ Hữu Cước hợp lực lại chữa thương. Ngồi nghe Dương Quá kể lại mọi chuyện, Phùng Hành âm thầm đổ mồ hôi. Quả nhiên là giống như ngyên tác, Dương Quá muốn mượn tay người Mông Cổ giết chết kẻ thù giết cha của mình là Quách Tĩnh. Thế nhưng sau khi nhìn thấy Quách Tĩnh tuy bị thương đầy người, vẫn không do dự mà chạy đến 'cứu hắn', thì Dương Quá cảm động, tuy nhiên, cũng đã muộn rồi. Bọn họ đã bị quân Mông Cổ bao quanh, cho dù võ công của hai người đều cao, nhưng đứng trước thiên quân vạn mã, vẫn không thể thoát được. Ngay lúc này, Phùng Mặc Phong từ đâu lao ra, tử chiến với quân Mông Cổ để tìm đường thoát cho Dương Quá và Quách Tĩnh lúc này đã ngất xỉu. Ngay lúc tưởng chừng như mọi chuyện đã không thể thay đổi, Tiểu Long Nữ cũng tới kịp, có sự giúp đỡ của Tiểu Long Nữ, tuy nói không đến mức thắng được bọn chúng, nhưng thoát đi cũng không phải là chuyện khó, cũng nhờ vậy mà mọi người mới còn mạng về đây. Phùng Hành nghe xong, lập tức quay về phòng chăm sóc cho Phùng Mặc Phong, Quách Tĩnh có Hoàng Dung, Dương Quá lại có Tiểu Long Nữ, không cần nàng phải quan tâm. Nhìn gương mặt đầy phong sương của Phùng Mặc Phong, tuy nàng không phải là người đã từng trải qua những cảnh trong quá khứ đó với Phùng Mặc Phong, nhưng nàng cũng không thể khống chế nước mắt lại muốn chảy ra, những hình ảnh đó lại càng hiện ra nhiều hơn: -"Sư mẫu, con hái hoa đào mà người thích nhất nè !" -"Sư mẫu, nếu như sau này người có sư đệ thì người thích đặt tên gì cho hắn?" -"Tên à ? Sư phụ con muốn đặt là Hoàng Ngạo, nhưng ta lại muốn nó tên là Hoàng Hy hơn." -"Tại sao vậy?" -"Hy của hy vọng, chẳng phải là rất hay sao? Hoặc là Tường Nhi, cũng được." -"Tường Nhi? Hy Nhi? Ngạo Nhi? Dung Nhi? Nhiều quá, vậy biết chọn cái nào đây?" -"Vậy thì dành cho những đứa tiếp theo." - Người nam nhân nào đó bất ngờ bước vào phòng nói. Nàng không thể nào tưởng tượng được, đứa trẻ trong trí nhớ nay lại trở thành người nam nhân mặt nhuốm đầy dấu vết của năm tháng. Đệ tử của Hoàng Dược Sư đều là cô nhi, nhưng Phùng Mặc Phong lại còn thảm hơn, hắn bị bỏ ngay khi vừa mới sinh, cũng không biết họ của mình là gì. Vì vậy, Phùng Hành lấy họ của nàng cho hắn, bởi thế, đứa trẻ này thân thiết với nàng hơn cả. Đợi đến nửa đêm, bên ngoài lại có động tĩnh, Phùng Hành biết, đây là lúc Hoắc Đô đến đưa thư thay cho Kim Luân, cũng biết với bản sự của nàng thì cũng không nên ra góp vui, vì vậy ngoan ngoãn ở trong phòng. Đến sáng, cuối cùng Phùng Mặc Phong cũng tỉnh dậy, đúng lúc Phùng Hành đang bưng cháo cho hắn. Vừa nhìn thấy Phùng Hành, đôi mắt Phùng Mặc Phong dán vào nàng, Phùng Hành để cháo qua một bên, sau đó cũng yên lặng nhìn hắn. Đợi một hồi, chỉ thấy Phùng Mặc Phong dùng giọng nói khàn khàn của mình nói: "Là sư mẫu đúng hay không ?" Phùng Hành không dám nhìn hắn, giả điên nói: "Sư mẫu ? Tiền bối đang nói cái gì, ta không hiểu?" Phùng Mặc Phong nghe nàng nói vậy thì kích động muốn xuống giường, như muốn tiến về phía nàng, Phùng Hành thấy vậy, liền đi lên vài bước đỡ lấy hắn, Phùng Mặc Phong liền thuận thế cầm chặt tay nàng, đôi mắt đầy sự tha thiết nói: -"Sư mẫu, con biết chắc đó là người mà, người nuôi con đến lớn, sao con có thể không nhận ra người được, cho dù người có hóa thành tro, con cũng nhận ra người." Người ta cũng đã nói như thế, nàng lại không thể chối nữa, liền nhẹ nhàng vuốt tóc hắn, nói: "Bây giờ con còn yếu lắm, ăn miếng cháo trước đã, có gì chúng ta nói sau." Phùng Mặc Phong ngoan ngoãn ngồi xuống giường, cầm lấy bát cháo mà ăn, tuy hắn không hiểu sao sư mẫu đã chết nay lại xuất hiện bên người hắn, thế nhưng, đối với hắn, sư mẫu là mẫu thân của hắn... tuy bây giờ thì nhìn hắn giống trưởng bối của nàng hơn, thế nhưng, cho dù sư mẫu có là cô hồn dã quỷ, hắn cũng không sợ. Cả hai người ngồi trong phòng, Phùng Hành kể sơ mọi chuyện cho Phùng mặc Phong nghe, cũng nói cho hắn biết việc nàng đang bị lạc với Hoàng Dược Sư, khi nghe nàng nhắc đến Hoàng Dược Sư, Phùng Mặc Phong hơi cứng người lại một chút, nhưng sau đó lại tỏ vẻ không có gì. Hai người ngồi trong phòng mà không hề hay biết, chiến hỏa bên ngoài đã bắt đầu, một nguy cơ mới lại muốn xảy ra. Khi Phùng Hành đang ngồi nói chuyện với Phùng mặc Phong, bỗng, một tiếng nói đầy nội lực vang lên, phá vỡ sự bình tĩnh của mọi người. -" Quách đại hiệp, Hoàng bang chủ, lão phu đến thăm các người đây!" -"Kim Luân đến rồi!" - Phùng Hành hô lên một tiếng, sau đó quay sang Phùng Mặc Phong, nói: "Ta đi ra ngoài xem một chút, sẽ trở lại ngay.' Khi thấy Phùng Mặc Phong gật đầu một cái, liền chạy ra khỏi phòng. Vừa đi đến bên ngoài, nàng nhìn thấy Dương Quá và Tiểu Long Nữ đang đối phó với người của Kim Luân. _hết chương 28_ Xem thêm: http://diendanlequydon.com/viewtopic.php?t=385020
|
Chương 30
từ nay trở đi lịch đăng đổi thành thứ tư và thứ bảy. Chương 30 -"Cha!" - Tiếng hô vui mừng của Hoàng Dung vang lên bên tai. Phùng Hành chỉ cảm thấy mình bị vây quanh bởi một hơi thở quen thuộc, bàn tay đang vây quanh eo nàng cũng mạnh mẽ như ngày nào, chợt, nàng cảm thấy ánh mắt mình cay cay, lúc này đây, nàng chỉ muốn bổ nhào vào lòng hắn để kể hết tất cả những ủy khuất mà nàng phải chịu. Kim Luân nhanh chóng phản ứng lại, lập tức đánh ra một chưởng phong về phía Hoàng Dược Sư. Chỉ thấy Hoàng Dược Sư hoàn toàn không hề chớp mắt, một bàn tay vẫn ôm thắt lưng Phùng Hành, tay kia thì thong thả đỡ lấy chưởng phong của Kim Luân, sau đó xoay tròn, một chiêu Lạc Anh Thần Chưởng nhanh chóng đẩy đi chưởng phong của Kim Luân. Kim Luân nhìn tay áo bị phá một mảnh lớn của mình, âm thầm may mắn, nếu như lúc nãy không tránh kịp, thì bây giờ bị phá sẽ chính là cánh tay của hắn. Tuy khiếp sợ trước sức mạnh của người mới tới, nhưng hắn vẫn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, tay ôm quyền, nhìn người nam nhân mặc áo xanh đang tỏa ra khí tràng cường đại trước mắt, nói: -" Chiêu vừa rồi quả là cao diệu, không biết các hạ đây là cao nhân phương nào ?" Tay Hoàng Dược Sư vẫn đang ôm hông Phùng Hành, không mặn không nhạt phun ra ba chữ: "Hoàng Dược Sư !" Kim Luân đầu tiên là sửng sốt một lúc, như thể hắn không ngờ người nam nhân tuấn tú trước mắt lại chính là Đông Tà Hoàng Dược Sư, một trong ngũ tuyệt của võ lâm. Biết là hôm nay mình không thể chiếm được thượng phong, cũng không cố chấp, cười hòa nhã: -" Hôm nay có lẽ không phải là thời cơ tốt, ta không làm phiền mọi người nữa, đợi ngày khác, nếu có cơ hội, lão phu sẽ lại bàn luận một phen." Nói xong, liền dùng khinh công phi đi. Sau khi hắn đi rồi, quách Tĩnh, Quách Phù đỡ Hoàng Dung dậy, vừa sinh xong, hạ thân nàng ta vẫn còn dính đầy máu, Phùng Hành thấy Hoàng Dược Sư không khỏi nhíu mày, liền lên tiếng: -"Bây giờ nhanh chóng đưa Dung Nhi đi nghỉ ngơi đi !" Quách Tĩnh cùng Quách Phù liền tìm một gian phòng chưa bị hư hại, đưa Hoàng Dung vào, còn bản thân hắn và huynh đệ Võ gia, sau khi hành lễ với Hoàng Dược Sư xong, cũng nhanh chóng cáo lui, đi ra ngoài giúp mọi người dập lửa. Trong phòng chỉ còn Phùng Hành, Hoàng Dược Sư, Hoàng Dung và Quách Phá Lỗ và Quách Phù. Quách Phù vẫn còn rất sợ ngoại công của nàng, nên nhanh chóng giành lấy công việc nấu nước, chuồn đi mất. Bên trong lại chìm vào một bầu không khí im lặng. Hoàng Dung nhìn cha mình đang lạnh lùng nhìn người trước mặt, lại nhìn Phùng Hành có chút co quắp, ngay cả ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng, liền mở miệng: -"Quả nhiên ta đã đoán không sai, người là mẫu thân!" Phùng Hành nghe lời này, quay lại nhìn Hoàng Dung, đến bên giường ngồi xuống, nắm lấy bàn tay của nàng. Hoàng Dung cầm tay nàng, lại nói tiếp: -"Ta đã nghĩ, trên đời làm sao có thể có người giống nhau đến như vậy, hơn nữa, lại còn mặc đúng một trong những bộ y phục mà cha chuẩn bị cho nương, vì vậy ta đã sớm nghi ngờ, lại thêm mấy lần quan sát, ta đã chắc chắn, người là mẫu thân ta!" Phùng Hành nghe xong liền hiểu rõ: "Thì ra Dung Nhi đã sớm nghi ngờ ta ?!" - Hèn chi nàng ấy đối xử với nàng tốt như vậy, lại còn trong lúc dầu sôi lửa bỏng, tin tưởng nàng như vậy, thì ra là biết sự thật từ trước. Hoàng Dung nhìn mẫu thân của mình, lại nhìn cha luôn không dời mắt khỏi nàng, mỉm cười một cái, sau đó lại quay sang Phùng Hành hỏi: -" Vì sao đã đến thăm ta rồi, lại không chịu thừa nhận thân phận thật sự, mẫu thân cò biết, khi ta nhận thấy người có thể là mẫu thân của ta, ta đã vui đến chừng nào không?" Phùng Hành nhìn Hoàng Dung cuối cùng cũng rơi nước mắt trước mặt, ánh mắt nàng cũng không kiềm chế được mà rơi lệ. Nàng ngay từ đầu sẽ không dám cho Hoàng Dung biết sự thật, vì nàng chưa bao giờ nhận việc mình là mẹ của Hoàng Dung. Trong thâm tâm nàng, "Phùng Hành" mới chính là mẹ của Hoàng Dung. Hoàng Dung lại thông tuệ như vậy, nàng sợ, Hoàng Dung sẽ phát hiện ra sơ hở của mình. Nay nhìn thấy Hoàng Dung đang thương tâm trước mắt, nàng chợt cảm thấy mình thật có lỗi với nàng ấy, nhưng lại không thể biện hộ cho mình, chỉ có thể không ngừng xin lỗi: -"Xin lỗi, Dung Nhi...Ta xin lỗi...hức...thật xin lỗi...!' Hoàng Dung lại đưa tay lên lau nước mắt cho Phùng hành, nói: "Không sao, chỉ cần mẫu thân thật sự còn sống, là ta đã rất vui rồi, những chuyện khác, không sao cả." Hoàng Dung nói lời này cũng chỉ là muốn an ủi Phùng Hành, nhưng ai ngờ, khi Hoàng Dung vừa dứt lời, thân thể Phùng Hành run lên một chút. Đúng lúc này, Quách Phù bưng nước nóng vào trong, Phùng Hành liền cùng với Quách Phù lau chùi thân thể cho Hoàng Dung và cho đứa bé. Đến khi cả hai sạch sẽ khoan khoái, thiếp đi trên giường thì nàng mới yên tâm rời đi. Trong cả quá trình, Hoàng Dược Sư đều không nói gì cả, chỉ im lặng nhìn mọi thứ. *-* Trong một căn phòng khác, Phùng Hành ngồi trong thùng gỗ đầy nước ấm tắm rửa, nàng thất thần nhìn vào cảnh vật phía trước, trong đầu không ngừng lập lại câu nói của Hoàng Dung lúc nãy, một lúc sau, Phùng Hành chìm cả người xuống dưới nước, đợi một lúc mới nhô lên. Bàn tay vuốt nước trước mặt, nàng cười khổ: "Thật sự còn sống ư ? Ta như vầy, có được tính là "Thật sự còn sống' không ?" Khi nàng bước ra, Hoàng Dược SƯ đã ngồi sẵn trên giường, hắn đang lục lọi bao hành lí của nàng. Khi đã lục lọi xong, hắn mới quay mặt, nhìn về phía nàng, nhìn mái tóc còn ướt nước của nàng, hắn ra lệnh: "Lại đây!" Phùng Hành đi lại, quen thộc đưa khăn trên tay cho hắn, sau đó ngoan ngoãn nằm úp sấp trên đầu gối của hắn để hắn lau tóc cho nàng. Đang hưởng thụ phục vụ quen thuộc, chợt, tiếng Hoàng Dược Sư vang lên: "Vì sao lúc đầu lại không nói cho Dung Nhi biết!" Phùng Hành nghe câu hỏi của hắn, cả người cứng lên một chút, nhưng cũng không trả lời, chỉ im lặng, bàn tay nắm chặt vạt áo của hắn. Hoàng Dược Sư sâu kín nhìn nàng một cái, hơi thở càng lúc càng âm trầm, khiến Phùng Hành cũng cảm nhận được sự nguy hiểm từ hắn. Liền quẫy người một cái, không được tự nhiên nói: -"Được... được rồi! Không cần lau nữa đâu!" Sau đó định ngồi dậy, thế nhưng, một bàn tay của hắn đè nàng lại, không cho nàng vùng vẫy, Phùng hành sợ run một cái, nhưng cũng không vẫy nữa, chỉ yếu ớt nói: -"Ta muốn đi ngủ!" Hoàng Dược Sư cũng không buông nàng ra, Phùng Hành chỉ nghe thấy giọng nói âm trầm lạnh lùng của hắn vang lên: "Vội gì? Đêm nay còn rất dài!" _Hết chương 30_ Xem thêm: http://diendanlequydon.com/viewtopic.php?t=385020
|