Cho Tớ Mượn Bài Tập Chép Với!
|
|
Chương 41
Đêm đó sờ lên chiếc nhẫn ở ngón giữa, Trương Lam cũng không muốn rời đi Tiết Nhượng, hai người đi dọc theo đường phố Trạng nguyên, đi từ đầu đi tới lại xoay người đi trở về, ăn không ít đồ ăn vặt, Tiết Nhượng nghiêng đầu, cắn đi miếng sườn Trương Lam đút cho cậu, Trương Lam muốn hai người nắm tay nhau, chiếc nhẫn trên ngón tay chạm vào, cô thỉnh thoảng nâng tay lên cho Tiết Nhượng nhìn, Tiết Nhượng mỉm cười, nói: "Về sau mua cho cậu cái tốt hơn, nhẫn kim cương, đặc biệt xinh đẹp." "Được." Trương Lam cười đáp lại. Cho đến khi ngồi trên xe về nhà, trong lòng Trương Lam vẫn còn ấm áp, mềm nhũn, cô giống như thường ngày đều như vậy, nằm ở trên cửa sổ xe, vẫy vẫy tay với Tiết Nhượng, Tiết Nhượng tay đút trong túi quần, trong mắt lộ ý cười, đứng ở giao lộ phố Trạng Nguyên, nhìn cô, cho đến khi xe đi xa, không nhìn thấy người, Trương Lam mới thu hồi tầm mắt, ngã trở về ghế ngồi, tay sờ ngón tay đeo nhẫn, khóe môi hiện lên ý cười không giấu được. Chú Trần thấy cô cười như vậy, cũng không nhịn được nở nụ cười, nhưng ông không phát ra âm thanh. Mặc dù Trương Lam yêu đương cũng không phải là bí mật, nhưng trừ lần đầu tiên Trương Trọng Cảnh cùng Trương Lam nói qua, cũng không có nhắc lại lần thứ hai, mọi người trong lòng đều hiểu, can thiệp quá nhiều cũng không tốt, chỉ cần nhìn chằm chằm Trương Lam không để vượt qua ranh giới là được, "Đúng rồi, ba cháu vừa mới về." "Ba đã về ạ?" Trương Lam chợt buông tay xuống, hỏi. " Đúng vậy, ở nhà chờ cháu về cùng ăn khuya." "Ba đi công tác thật lâu." Trương Lam chu miệng, "Chú Trần, chú lái nhanh chút." "Được." Chú Trần mỉm cười nhấn chân ga, xe hơi nhanh chóng đi ra ngoài, hướng tới khu biệt thự mà đi, xuống xe, Trương Lam liền chạy vào trong nhà: "Ba ba!" Trương Trọng Cảnh đang uống nước, bị Trương Lam ôm một cái, thiếu chút nữa đem nước trong miệng phun ra ngoài, ông ho khan hai tiếng, vỗ bả vai cô: "Tiểu công chúa nhà chúng ta đã về rồi." "Đúng vậy, đúng vậy, con đã trở lại rồi." Trương Lam hừ nói: "Ba thì sao, vừa đi liền lâu như vậy, ba để mẹ một mình cô đơn trong phòng trống." Trương Trọng Cảnh cười khẽ, nhìn Trì Bình một cái: "Em cô đơn sao?" Trì Bình ôm áo khoác của ông liếc mắt: "Sẽ không, em mỗi ngày đều ngủ ngon, anh không trở về em một người cũng có thể ngủ." "Nga, thật không?" Trương Lam cười híp mắt nhìn cha mẹ chế nhạo, Trì Bình đem áo khoác Trương Trọng Cảnh ôm lên lầu, lại lấy xuống một chiếc áo lông cho ông, đưa ông mặc vào, sau khi Trương Trọng Cảnh mặc vào, vỗ Trương Lam nói: "Đi, cùng ba xem ti vi." "Vâng." Một nhà ba người, ấm áp ngồi trên ghế sofa, xem ti vi, chỉ chốc lát, dì Lưu đã nấu xong tổ yến bưng ra ngoài, cho bọn họ ăn, tay nhỏ bé của Trương Lam cẩn thận cất giấu, nhưng lúc bưng tổ yến lên, làm cho chiếc nhẫn lộ ra ngoài, tổ yến trong miệng Trương Trọng Cảnh thiếu chút nữa phun ra ngoài. Ông nhìn về phía vợ. Trì Bình nhướng mày, Trương Trọng Cảnh thấp giọng hỏi: "Em nói xem, ngón giữa đại biểu cho cái gì?" "Tình yêu cuồng nhiệt." Trì Bình nói. " Vậy còn tốt." Trương Trọng Cảnh gật đầu, "May mắn không phải là đính hôn, anh suýt nữa thì bị hù chết, tuy nói rằng thời đại bây giờ đã thay đổi, nhưng hôn nhân của con cái vẫn cùng cha mẹ có quan hệ rất lớn, đúng không?" "Đúng, anh sợ con bé tự mình quyết định chung thân đại sự, nên anh muốn nhúng tay vào." Trì Bình nhìn chiếc nhẫn trên ngón giữa Trương Lam, càng nhìn càng thấy chướng mắt, nhưng nếu đồng ý cho con bé yêu, mua một chiếc nhẫn nhỏ cũng không có gì là không được, không có lý do gì phản đối. " Không quản được, con gái lớn rồi." Trương Trọng Cảnh bĩu môi. Trì Bình trừng ông một cái, bọn họ lén lút nói chuyện, Trương Lam vẫn còn đang sờ chiếc nhẫn, lại nghĩ đến Tiết Nhượng, khóe miệng cười cũng sắp tới mang tai, Trương Trọng Cảnh cùng Trì Bình vẫn luôn quan sát cô. Ăn xong đồ ăn khuya, cũng đã trễ, Trương Lam ôm thắt lưng Trì Bình ngủ gà ngủ gật, Trì Bình sờ đầu cô, để cho Trương Trọng Cảnh ôm cô lên lầu, Trì Bình đứng ở bên cạnh, nhìn xem chiếc nhẫn trong tay cô, cũng không có gì đặc biệt, có thể nói là một chiếc nhẫn vô cùng thông thường. Thế nhưng lại là bạc trắng, trên vòng còn có hai viên kim cương nhỏ, đoán chừng giá không thấp, thẻ tín dụng Trì Bình cho Trương Lam cũng không có nhận được tin nhắn quẹt thẻ. Vậy thì đồng nghĩa với tiền này, là Tiết Nhượng đưa ra. Trì Bình thấp giọng nói: " Gia cảnh của Tiết Nhượng khá bình thường đi?" "Xem như là vậy, gia đình bậc trung trở lên, cha mẹ đều là giáo sư." "Nghe chú Trần nói, thằng bé ngồi xe buýt đi học." Trương Trọng Cảnh cười khẽ, "Em đang nghĩ cái gì vậy? Em cho là mọi người đều giống nhà chúng ta sao? Học sinh đi xe buýt đi học là rất bình thường, còn có người đạp xe đạp đi học." "Ừ, cho nên đứa nhỏ này còn rất đầu tư tiền vào trên người con gái chúng ta."Trì Bình rất vui mừng, Trương Trọng Cảnh vừa nghe, cười nói, "Thằng bé tương lai chưa chắc sẽ kém, chúng ta lại quan sát là được." "Anh có lòng tin như vậy?" Trì Bình liếc mắt nhìn ông. "Đương nhiên." Trì Bình lại nhìn ông xem thường. "Bà xã, trừng đủ rồi thì mở cho anh cái cửa." Trì Bình lúc này mới không tình nguyện mở cửa phòng Trương Lam, Trương Trọng Cảnh vội vàng đem Trương Lam ôm vào, cũng đã trễ thế này, thời tiết lạnh, một buổi tối không tắm cũng không có gì, Trương Lam vừa tiếp xúc với giường, liền tự động rúc người vào bên trong, Trương Trọng Cảnh ôm eo Trì Bình đứng ở mép giường, nhìn Trương Lam làm ổ ở trong chăn, lẳng lặng nhìn một hồi, thời điểm lúc trước mang thai Trương Lam thì rất bất ngờ, hai người cũng chưa chuẩn bị, thì có. Khi đó Trì Bình còn trẻ, chung quanh đều có một ít người không muốn kết hôn quá sớm cũng không muốn sinh con làm mẹ sớm, bà lại cố tình mang thai, lúc này trong lòng bà vừa vui cũng vừa buồn, bà muốn định xuất ngoại học bổ túc, cuối cùng vì sinh Trương Lam, đem cơ hội này buông tha, Trương Trọng Cảnh thấy vợ rất phiền não. Cũng không dám nói quá nhiều lời, đưa Trì Bình đi một vòng Tây Tạng, đến khi trở về, Trì Bình bắt đầu từ chức, trở về trong nhà, chuyên tâm làm một người phụ nữ có thai. Trương Trọng Cảnh cảm động khi Trì Bình nghỉ, đối với Trì Bình càng quan tâm hơn. Hai người ân ân ái ái, làm cho không ít người làm mẹ ở gả vào nhà giàu hâm mộ không thôi, không ít người mong đợi Trương Trọng Cảnh trong tình cảm phát sinh biến cố, càng muốn xem bọn họ Thất niên chi dương*, nhưng rất đáng tiếc, bọn họ thấy chẳng qua là hai người càng thêm ân ái, bọn họ biết thời gian dài như vậy, hai mươi mấy năm, cảm tình dung hợp tình yêu, tình thân càng vững chắc hơn, cũng không phải dễ dàng bị phá hư như vậy. * Thất niên chi dương (七年之痒): thành ngữ của Trung Quốc, ý nói 7 năm là cột mốc mà người ta nói rằng tình cảm trở nên phai nhạt, dễ có sự phản bội. Nếu vượt qua ngưỡng bảy năm này thì coi như bách niên giai lão, bên nhau trọn đời; bằng không thì xa nhau vĩnh viễn, muôn thuở không thể tái hợp.
|
Chương 41-2
* Thất niên chi dương (七年之痒): thành ngữ của Trung Quốc, ý nói 7 năm là cột mốc mà người ta nói rằng tình cảm trở nên phai nhạt, dễ có sự phản bội. Nếu vượt qua ngưỡng bảy năm này thì coi như bách niên giai lão, bên nhau trọn đời; bằng không thì xa nhau vĩnh viễn, muôn thuở không thể tái hợp. Sau khi sinh ra Trương Lam, ngày đó bầu trời quang đãng an lành, ở giữa không trung hiện lên đám mây bảy màu, tiểu công chúa Trương Lam, ở trong ngực ba cô, vùng vẫy một chút, liền hôn ba cô một cái. Đơn giản ấm áp như vậy làm cho tâm mọi người đều mềm nhũn, Trì Bình vui vẻ yên tâm may mà ban đầu không có đem Trương Lam đi phá, mới có thể nhìn thấy một bảo bối đáng yêu như vậy. Hai vợ chồng nhìn chằm chằm mặt con gái, nhìn mãi cũng không muốn rời. Trương Lam xoay người, áo vén lên, lộ ra cái bụng, đáng yêu không chịu được, Trì Bình lập tức ngồi xuống, kéo cái chăn cho cô, hừ nói: "Chỉ biết lộn xộn." Trương Lam không nói, liền chôn ở trong ổ chăn. Trương Trọng Cảnh đột nhiên thở dài: " Anh hy vọng Lam Lam của chúng ta sẽ không phải chịu bất kỳ tổn thương gì, vĩnh viễn hoạt bát xinh đẹp như vậy, đáng yêu như vậy." Trì Bình nắm tay Trương Lam, nói: "Em cũng hy vọng, em hy vọng con bé lớn lên chậm một chút, nhưng con bé đã đến tuổi yêu đương, anh nói xem, Tiết Nhượng sẽ làm con bé bị thương sao?" Lời này cũng hỏi Trương Trọng Cảnh. Yêu, hoặc là ngọt, hoặc là khổ, hoặc là chua, ai có thể vĩnh viễn sẽ ngọt ngào như vậy. Trương Trọng Cảnh nhẹ giọng nói: "Hẳn là sẽ không." Trì Bình: " Sẽ không làm sao?" "Anh tin chắc, vẫn là sẽ không." Trì Bình không lên tiếng, sau một lát, mới cùng Trương Trọng Cảnh ra khỏi phòng, thuận tiện giữ lại một ngọn đèn nhỏ cho Trương Lam, cẩn thận đóng cửa lại. Trương Lam một đêm ngủ ngon, ngày thứ hai tỉnh lại, vươn người, khoát tay nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay, cô lại cười khanh khách, cô nhảy xuống giường, đi đến tủ quần áo tìm quần áo, sau đó phóng tới phòng tắm, thay quần áo mới đi ra, xuống lầu cùng cha mẹ ăn điểm tâm. Trì Bình nhìn cô chạy từ trên tầng xuống, thật sự sốt ruột: "Đi bộ cho tốt, ai bảo con chạy nhảy." Trương Lam le lưỡi, cười híp mắt cọ cọ lên người Trì Bình, ngồi xuống, Trì Bình nhẹ nhàng liếc mắt trừng cô một cái: "Xuống cầu thang đi thật cẩn thận, đừng chạy nhảy." "Đã biết ạ." Trương Lam bĩu môi làm nũng. Trì Bình xụ mặt lập tức cũng mềm nhũn, Trương Trọng Cảnh gấp báo lại, uống một ngụm sữa, hỏi Trương Lam: "Hôm nay ba với mẹ con đều có thời gian rảnh ở nhà cùng con hay là muốn đi đâu chơi?" "Ở nhà đi!" Trương Lam nói, thời tiết lạnh như vậy cô không muốn ra khỏi cửa. "Được." Trương Trọng Cảnh nói: "Chờ chút nữa cùng cha chơi một ván cờ vây." "A?" Trương Lam lắc đầu: "Để cho mẹ cùng ba chơi, con không biết chơi đâu." "Không biết có thể học." Trương Trọng Cảnh cười nói, Trương Lam mặt đầy cự tuyệt, nhưng ăn bữa sáng xong rồi, vẫn bị kéo lên ghế sofa, cùng Trương Trọng Cảnh chơi cờ vây. Cô vô cùng không muốn, thở phì phì làm ra vẻ bất mãn. Trương Trọng Cảnh nhìn vợ một cái, rồi nói với Trương Lam: "Ba ba nói cho con, chơi cờ vây có thể rèn luyện khí chất, con xem khí chất của mẹ con cũng từ đây mà luyện ra, tương lai Tiết Nhượng càng ngày càng xuất sắc, con không muốn cùng nhau tiến bộ sao?" Trương Lam vừa nghe đến Tiết Nhượng, cả người theo bản năng ngồi thẳng. Trương Trọng Cảnh cười lên, nói: "Vậy cùng ba chơi ván kế tiếp đi." "Nga." Vì câu nói Tiết Nhượng càng ngày càng xuất sắc kia, Trương Lam lưng thẳng tắp, cùng Trương Trọng Cảnh một buổi sáng chơi cờ vây, làm cho cô nhanh chóng buồn ngủ. Trì Bình liếc mắt xem thường, nói: "Chỉ biết khi dễ con gái." Trương Trọng Cảnh cười trộm. Ăn bữa trưa xong, Trương Lam đi lên lầu ngủ một hồi, lại trốn trên giường cùng Tiết Nhượng phát wechat, sau đó ngủ tiếp, hơn ba giờ mới tỉnh lại, cô gạt bỏ mái tóc như cỏ dại xuống lầu, trong phòng khách lại trống không, cô lập tức hỏi dì Lưu, dì Lưu nói: "Ba cháu mới nhận một cuộc điện thoại, hình như bên Tần gia có chuyện gì đó, mẹ cháu cũng liền đi theo, đợi lát nữa đến cơm chiều sẽ về ăn." "Nga." Trương Lam có chút mất mát, cô đem mình ngã ngồi xuống ghế sofa, gãi đầu. Một lát sau, cô lại cảm thấy ở nhà nhàm chán, cầm điện thoại di động lên đeo khăn quàng, đi ra ngoài tìm mấy người Chu Huệ chơi, Chu Huệ cũng ở tại khu biệt thự này, nhưng cách quá xa, đi tới rất phiền, bình thường Trương Lam đều lười đi, hôm nay vừa đúng lúc chú Trần không ở nhà, Trương Lam chỉ có thể đi bộ. Đi được hai bước, một người phụ nữ mặc áo bành tô màu đen không biết từ nơi nào đi ra, chặn ở trước mặt Trương Lam, bà đeo một chiếc mắt kính, khăn quàng cổ hoa sắc, tay để trong túi, nhìn Trương Lam hỏi: "Cháu là Trương Lam sao?" Trương Lam cúi đầu, lui về phía sau hai bước, trên mặt mang theo cảnh giác: "Là cháu, xin hỏi dì là ai vậy?" "Dì là mẹ của Tiết Nhượng, dì gọi là Chung Lệ Nhan." Trương Lam che miệng lại, cô lần nữa lui về phía sau, cô nói: "Dì, dì nói dì là mẹ của Tiết Nhượng, cháu không tin, Tiết Nhượng không ở nơi này, nhà cậu ấy cách nơi này rất xa." "Cho nên dì mới đặc biệt tới đây tìm cháu." Chung Lệ Nhan lấy điện thoại ra, ấn mở một tấm ảnh chụp, là ảnh gia đình, ở trên Tiết Nhượng đứng bên cạnh một người phụ nữ, rất giống với Chung Lệ Nhan. Trương Lam cảnh giác biến thành chột dạ, cô thấp giọng nói: "Dì, dì tìm cháu làm gì?" "Không có gì, chỉ muốn tìm cháu tâm sự, cháu yên tâm, dì không phải là người xấu." Chung Lệ Nhan kinh ngạc một thiếu nữ mới mười bảy tuổi mà đã cảnh giác như vậy. Điều này chứng minh cha mẹ cô giáo dục cô rất toàn diện. Nếu cô không phải là nữ sinh Tiết Nhượng thích, Chung Lệ Nhan cũng miễn cưỡng thích cô. Trương Lam có chút kinh hoảng: "Dì, dì tìm cháu có chuyện gì? Cháu không có kéo thấp thành tích của Tiết Nhượng." Nhắc tới thành tích, sắc mặt Chung Lệ Nhan liền thay đổi, Trương Lam nhìn sắc mặt của bà thay đổi, liền càng hoảng hơn, Chung Lệ Nhan nói: "Nhà các cháu gần đây có một công viên, cách ở nơi này không xa, chúng ta tới đó ngồi một chút, dì liền tán gẫu với cháu một hồi." Hễ là học sinh đối mặt với gia trưởng, bất kể là người lớn nhà mình, hay người nhà khác, cũng sẽ sinh ra một loại kính sợ cùng sợ hãi, Trương Lam cũng không ngoại lệ, Chung Lệ Nhan đều nói tới đây, Trương Lam cũng không có cách nào khác cự tuyệt, chỉ có thể đi theo Chung Lệ Nhan đi đến công viên kia, công viên kia không tính là rất xa, ngay tại lối vào, lúc nhìn ra phía ngoài, có thể thấy xe cộ đi ra tiến vào. Trương Lam nghĩ tới đây, cũng thoáng thả lỏng, hơn nữa, Chung Lệ Nhan là mẹ Tiết Nhượng cũng làm cho cô không có lòng đề phòng, vì vậy liền đi theo sau. Chính là vẫn luôn nắm chặt điện thoại di động, để giảm bớt kích động. Tác giả có lời muốn nói: Qua khoảng thời gian này là tốt rồi.
|
Chương 42
Đến trong công viên, trong sân không có ai, lúc trời nóng mới có người ở đây nghỉ ngơi, bây giờ lạnh như vậy, mọi người đều ở trong nhà mở lò sưởi, Chung Lệ Nhan trước tìm một chỗ ngồi xuống, bà nhìn Trương Lam, Trương Lam cẩn thận đi tới, cúi đầu ngồi ở phía đối diện bà. Ngay cả Chung Lệ Nhan không nói, Trương Lam cũng có thể qua nét mặt của bà nhìn ra được Chung Lệ Nhan tìm cô khẳng định không phải chuyện tốt gì. Sau khi ngồi xuống, Chung Lệ Nhan nhìn Trương Lam, không lên tiếng. Trương Lam thấy bà không lên tiếng, cũng không dám nói lời nào, liền trầm mặc như vậy một hồi, điện thoại của Chung Lệ Nhan reo lên, giống như phá vỡ sự yên lặng giữa hai người, Chung Lệ Nhan tắt điện thoại đi, bà nói: "Dì cũng không quanh co lòng vòng." Bà vừa nói lời này ra, Trương Lam theo bản năng ngồi thẳng người, giống như là học sinh tiểu học gặp phải thầy cô giáo vậy, trên mặt rất cung kính, hai mắt Chung Lệ Nhan sâu thẳm, bà nói: "Dì hy vọng cháu có thể chia tay Tiết Nhượng, các cháu mới học cao nhất*, không thích hợp nói chuyện yêu đương." *Lớp mười. Hai chữ chia tay làm cho Trương Lam một trận choáng váng, cô chớp chớp đôi mắt xinh đẹp nói: "Dì, cháu sẽ không ảnh hưởng đến thành tích của Tiết Nhượng, cháu... Không đúng, cậu ấy sau khi ở cùng một chỗ với cháu, thành tích vẫn tốt như vậy." "Bây giờ không nhìn ra vấn đề, bởi vì các cháu học cùng chung một lớp, nếu cao nhị* thì sao? Sau này phân ban thì sao, thằng bé vì cùng yêu đương hẹn hò với cháu, có phải hay không mỗi ngày phải chạy đến phòng học của cháu tìm cháu? Như vậy trễ nãi thằng bé học tập thì sao? Thằng bé từ sau khi cùng cháu yêu đương, cơ hồ mỗi đêm đều đi ra ngoài, chúng ta cũng không biết thằng bé đi ra ngoài làm gì, nhà chúng ta chỉ có một đứa con trai là nó, nhà chúng ta cũng không giống với nhà cháu." *Lớp mười một. Chung Lệ Nhan theo thói quen giáo huấn người, đè thấp giọng, uy nghiêm mười phần, Trương Lam bị mấy câu bà nói liên tục như vậy, đều không dám mở miệng, cô muốn nói, cậu ấy không cần đến tìm cháu, cháu sẽ đi tìm cậu ấy, nhưng cô lại không dám, Chung Lệ Nhan tiếp tục nói: "Dì hiện tại cầu cháu cùng thằng bé chia tay." "Dì! Cháu sẽ không liên lụy tới cậu ấy." "Cháu dám cam đoan sao? Cháu xác định thành tích của thằng bé cao nhị sẽ luôn bảo trì như vậy sao? Thằng bé có thể thi được trường y sao?" "Trường y?" Trương Lam sửng sốt, "Cậu ấy, cậu ấy không phải muốn làm thương nhân sao?" "A! Dì cùng cha nó đều sẽ không đồng ý, Trương Lam, dì cầu xin cháu, được không? Cháu chia tay đi, nhà các cháu điều kiện tốt, không phải nhà chúng ta có thể so sánh, chúng ta chỉ có một đứa con là nó, nếu tương lai thằng bé không có tiền đồ, nhà chúng ta sau này sẽ phá hủy." Nói xong, Chung Lệ Nhan liền đứng lên, đi đến trước mặt Trương Lam, Trương Lam vừa thấy bà đứng lên liền sợ hãi, thân mình theo bản năng rụt về sau. Chung Lệ Nhan đi đến trước mặt cô, hơi khom người xuống, tay nắm chặt tay Trương Lam, Trương Lam muốn giãy giụa, nhưng tay đã bị bắt lại, giọng Chung Lệ Nhan đột nhiên ôn nhu, nói: "Coi như dì cầu xin cháu, được không? Cháu cùng thằng bé chia tay, sau đó nếu cháu cảm thấy mỗi ngày ở trường học chạm mặt xấu hổ không nói nên lời, dì liền tiến hành chuyển trường cho thằng bé." "Chuyển trường!" Trương Lam cả kinh nói: "Dì, cậu ấy vì sao lại phải chuyển trường." "Cháu không hiểu sao? Vì không cho hai người các cháu ở cùng nhau." "Không được, dì, dì ngàn vạn lần đừng làm như vậy." "Vậy cháu sẽ chia tay sao?" "Dì!" Giọng của Trương Lam cũng khàn khàn, sắc mặt cô trắng bệch, giọng run rẩy, không ngừng lắc đầu, Chung Lệ Nhan nắm tay cô thật chặt, trên gò má Chung Lệ Nhan cũng rơi xuống một giọt nước mắt, bà nghẹn ngào nói: "Trương Lam, coi như là dì cầu xin cháu, chỉ cần cháu nói chia tay, thằng bé sẽ chết lòng, tuyệt đối sẽ không làm phiền cháu." "Dì... "Trương Lam không nhịn được, cô cũng khóc, ngực cô rất khó chịu, đặc biệt muốn khóc thật lớn, Chung Lệ Nhan tiếp tục nói: "Nếu cháu không cùng thằng bé chia dì... " Chung Lệ Nhan xoay người lấy túi sách ở một bên, từ trong lấy ra một chiếc dao cắt hoa quả, Trương Lam lau nước mắt liếc mắt nhìn đến chiếc dao, kinh ngạc, giãy giụa nói: "Dì, dì muốn làm gì?" "Đừng sợ!" Chung Lệ Nhan vỗ vỗ tay Trương Lam, bà mở nắp của chiếc dao, giơ chiếc dao lên, nói: "Cháu nếu không chịu chia tay, dì chỉ có thể ở đây kết liễu bản thân, tuổi bây giờ của các cháu không thể yêu đương, sẽ hủy hoại thằng bé, thằng bé mà bị hủy hoại tương đương với dì cũng bị hủy, nếu cháu không muốn nói, vậy dì chỉ có thể xuống hoàng tuyền trước." Trương Lam cả người cứng đờ. Cô nhìn chiếc dao kia, trong giọng nói của Chung Lệ Nhan có uy hiếp, cô rất rõ ràng, rành mạch. Nếu cô không đồng ý chia tay, Chung Lệ Nhan thật sự sẽ làm bản thân bị thương, Tiết Nhượng sẽ tha thứ cho cô sao? Còn có thể cùng ở bên cô sao? Sẽ không, đều sẽ không.
|
Chương 42-2
Nếu cô không đồng ý chia tay, Chung Lệ Nhan thật sự sẽ làm bản thân bị thương, Tiết Nhượng sẽ tha thứ cho cô sao? Còn có thể cùng ở bên cô sao? Sẽ không, đều sẽ không. Cô chỉ biết sẽ trở thành kẻ thù của Tiết Nhượng, bởi vì mẹ cậu vì cô mà chết, Trương Lam vươn tay lấy dao cắt hoa quả: "Dì, dì đưa dao cho cháu." Chung Lệ Nhan làm sao sẽ để cô lấy dao đi, bà giơ lên thật cao, nhìn vào đôi mắt Trương Lam: "Dì hỏi cháu, cháu có chia tay hay không?" "Dì!" Trương Lam nước mắt rơi xuống, cô lớn như vậy, cho tới bây giờ chưa từng gặp phải chuyện như vậy, loại chuyện này làm cô đặc biệt sợ hãi, cô bất lực, cô thật sự không muốn chia tay, cô nghẹn ngào, run rẩy: "Dì, chúng ta không thể bàn lại sao? Cháu tuyệt đối sẽ không liên lụy tới Tiết Nhượng, thật sự sẽ không!" Sắc mặt Chung Lệ Nhan trầm xuống mấy phần, bà đem dao cắt hoa quả nhắm ngay cổ tay của mình. Trương Lam thấy thế, thiếu chút nữa muốn điên rồi, cả người nhảy dựng lên, hô: "Dì đừng làm bậy, dì, cháu van cầu dì." "Vậy cháu nói, cháu có chia tay hay không? Nói cái gì mà không liện lụy tới Tiết Nhượng, dì không tin." Chung Lệ Nhan cơ hồ không muốn thương lượng, bà cảm thấy chuyện Tiết Nhượng yêu đương không thể nói chuyện. "Dì!" Trương Lam hàm chứa nước mắt, mặt cầu xin, Chung Lệ Nhan liền nhìn chiếc dao cắt hoa quả, Trương Lam nhìn theo tầm mắt bà, dao cắt hoa quả kia cách cổ tay bà rất gần, chỉ chần nhẹ nhàng chuyển lên phía trước là có thể chạm tới da thịt, Trương Lam lau nước mắt trên mặt, nghẹn ngào, bả vai vẫn luôn run rẩy. Cô lắc đầu: "Dì đừng làm bản thân bị thương, cháu van cầu dì." Chung Lệ Nhan không nghĩ tới đứa nhỏ này lại quật cường như vậy, bà có chút kinh ngạc, sau đó bà hừ lạnh một tiếng, dao nhỏ nhẹ nhàng cắt xuống, một tia máu màu đỏ chảy ra, Trương Lam choáng váng, cô ngã ngồi ở trong sân, che mặt nói: "Cháu đồng ý với dì, cháu chia tay, cháu sẽ nói với cậu ấy, dì cũng đừng chuyển trường cho cậu ấy, cháu sẽ chuyển, dù sao thành tích của cháu cũng không tốt, cháu cũng không thích hợp với Nhất Trung, dì để cậu ấy học tập thật tốt, tương lai vào một đại học thật tốt." Nói xong, cô gào khóc. Chung Lệ Nhan thở dài nhẹ nhõm một hơi, buông dao nhỏ, nhặt nắp ở trên mặt đất, đóng lại, ném vào trong túi, cầm túi xách lên, nói: "Nếu cháu không thể thực hiện hứa hẹn, dì sẽ còn tìm đến cháu. Trương Lam, các cháu vẫn còn trẻ, sau này cháu sẽ cảm ơn dì, cháu cho là bây giờ cùng Tiết Nhượng nói yêu đương có thể kéo dài sao? Không phải vậy, có lẽ lên đại học các cháu mỗi người mỗi ngã, nhà các cháu điều kiện hơn chúng ta nhiều như vậy, cha mẹ cháu sẽ không đồng ý cháu tìm tới Tiết Nhượng." "Mới không phải, ba mẹ cháu đồng ý!" Trương Lam đè nén xuống thống khổ, hướng Chung Lệ Nhan quát. Chung Lệ Nhan sửng sốt, sau đó cười lạnh: "Vậy cũng khó trách, cháu không sợ hãi như thế, không cách nào hiểu cha mẹ cháu." Nói xong bà cầm túi, sải bước đi ra khỏi sân, Trương Lam ngồi ở trong sân, hai mắt ngấn lệ mông lung nhìn bóng lưng kia rời đi, đây là lần đầu tiên cô lớn như vậy. Lần đầu tiên bị người dọa như vậy. Thì ra dì vì con trai mình, có thể không từ thủ đoạn nào như thế. Nước mắt chậm rãi bị gió thổi khô, Trương Lam ngơ ngác nhìn xa xa, nhìn ở cửa ra, nhìn chiếc xe ra vào, bóng lưng của Chung Lệ Nhan đã không thấy tăm hơi, mới vừa rồi hết thảy tựa như một giấc mộng, cô đứng lên, lau nước mắt, điện thoại cũng vang lên một tiếng. 【 XR: Tỉnh ngủ chưa? 】 Nhìn đến tin wechat này, nước mắt Trương Lam lại lần nữa chảy xuống, cô ngồi xuống, che ngực, nghẹn ngào, nức nở, cô nắm chặt điện thoại. Cho đến khi đầu bên kia lại gửi một tin mới. 【 XR: Xem ra còn chưa tỉnh ngủ, tỉnh thì gọi điện thoại cho tôi. 】 Trương Lam chịu không nổi, cô đứng dậy, xoay người chạy tới khu biệt thự, sau khi vọt vào trong nhà, dì Lưu chỉ nghe thấy tiếng bước chân, từ phòng bếp đi ra, chỉ nghe thấy tiếng chạy lên cầu thang, dì Lưu cười hỏi: "Sao vậy? Không đi tìm Chu Huệ chơi sao? Buổi tối muốn ăn cái gì? Dì làm cho cháu." Phanh —— đóng cửa lại. Dì Lưu cũng không nghĩ nhiều, vào phòng bếp chuẩn bị làm bữa tối. Trì Bình cùng Trương Trọng Cảnh về nhà hơn sáu giờ, vừa vào cửa liền tìm Trương Lam, dì Lưu cười chỉ chỉ trên lầu, Trì Bình nói: "Tôi đi xem con bé, xem có phải chơi trò chơi hay không." Dì Lưu cười nói: "Đoán chừng là vậy, vừa mới trở về liền chạy vào rất nhanh." ... Trương Lam ở trên giường khóc xong rồi ngủ, sau đó vẫn luôn gặp ác mộng, tiếng gõ cửa của Trì Bình cũng không đánh thức cô, Trì Bình gõ một hồi lâu, không ai đáp, bà dừng một chút, nghĩ đứa nhỏ này chắc đang ngủ, mà trong lúc này, điện thoại Trương Lam vang lên, Trương Lam vẫn còn ở trong mộng, Trì Bình nghe tiếng điện thoại vang lên, vì thế tìm dì Lưu hỏi chìa khóa, mở cửa đivào, trong phòng một mảnh tối đen, tất cả rèm cửa sổ đều kéo kín, điện thoại đặttrên bàn vang lên, lóe sáng,
|
Chương 42-3
Trì Bình nghe tiếng điện thoại vang lên, vì thế tìm dì Lưu hỏi chìa khóa, mở cửa đi vào, trong phòng một mảnh tối đen, tất cả rèm cửa sổ đều kéo kín, điện thoại đặt trên bàn vang lên, lóe sáng, Trì Bình đi qua đem rèm cửa sổ kéo ra một chút, khẽ cười nói: "Đứa nhỏ này....." Một giây kế tiếp, sắc mặt bà khẽ biến. Trương Lam nằm trên giường vẫn luôn run rẩy, Trì Bình nhìn cô vẫn luôn che lấy ngực, dường như đặc biệt khó chịu, Trì Bình chạy tới một phen ôm lấy Trương Lam, Trương Lam ngã đến trong lòng bà, mày nhỏ nhỏ vẫn luôn nhăn lại, miệng khẽ nhếch, tay nắm quần áo thật chặt, như là muốn kéo cái gì đó. Trì Bình sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, bà lập tức nắm mu bàn tay Trương Lam, hô: "Bảo bối! Bảo bối! Mẹ đây!" "Con mau tỉnh lại, con mau tỉnh lại!" Trì Bình vuốt mặt Trương Lam, phát hiện mặt cô thật nóng, nhưng tay che ngực cùng nắm quần áo lại rất lạnh, Trì Bình càng không ngừng hô Trương Lam, Trương Lam vẫn như cũ luôn nhíu mày, càng không ngừng run rẩy, Trì Bình sợ hãi, bà cố hết sức bế Trương Lam dậy, chạy thật nhanh ra cửa. Chạy chưa tới hai bước, Trương Lam tỉnh lại, cô trợn tròn mắt, nước mắt theo khóe mắt cô rơi xuống, cô gọi: "Mẹ." Một tiếng gọi này suýt nữa làm cho đầu gối Trì Bình mềm nhũn, bà cúi đầu nhìn, hốc mắt đều đỏ: "Bảo bối, con làm sao vậy? Gặp ác mộng?" Trương Lam tiến sát vào trong lòng mẹ, cọ cọ ngực bà, nói: "Vâng, con gặp ác mộng." Trì Bình sờ lên trán cô, đẩy mấy sợ tóc ra, tóc bị mồ hôi dính ướt, trán Trương Lam cũng bớt nóng hơn, Trì Bình hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì? Sao lại có thể gặp ác mộng?" "Không có việc gì, chắc do con ngủ nhiều." Trương Lam nháy mắt, đem nước mắt rơi xuống, tiếp tục cọ cọ vào trong ngực Trì Bình, giống như đang hấp thụ ấm áp. Trì Bình nhìn nước mắt của cô, muốn để cho cô ngủ một chút, bà ôm Trương Lam trở lại trên giường, giống hồi nhỏ ôm cô như vậy, nói: "Con có phải đã xảy ra chuyện gì? Con nói cho mẹ, mẹ chia sẻ cùng con." Giọng Trì Bình ôn nhu. Trương Lam chỉ cảm thấy ấm áp, cô tiếp tục lắc đầu: "Con không sao, mẹ, con chính là ngủ nhiều quá, đè phải ngực, khó chịu." "Mẹ xoa cho con." Trì Bình đưa tay đẩy tay Trương Lam ra, nhẹ xoa, Trương Lam không để ý tới xấu hổ, liền ôm thắt lưng Trì Bình, nói: "Mẹ, mẹ thật tốt." "Đồ ngốc, mẹ không tốt thì ai tốt." Trì Bình cười khẽ, nói, "Có chuyện gì con đều có thể nói cho mẹ." "Vâng, con sẽ." Trương Lam gật đầu. Mà đúng lúc này, điện thoại mới tắt xuống lại vang lên, Trì Bình vuốt tóc Trương Lam, nói: "Điện thoại của con vang lên." "Mẹ giúp con lấy với." Trương Lam không nhúc nhích, giọng nói buồn buồn. Trì Bình đưa tay đi lấy điện thoại, vừa thấy người gọi tới, nở nụ cười: "Là Tiết Nhượng, tiểu ca ca của con." Nói xong, bà liền cảm thấy thân mình Trương Lam cứng đờ, tay Trì Bình hơi ngừng lại, bà đưa điện thoại: "Muốn nhận sao?" Trương Lam từ trong lòng bà ló đầu ra, nhận điện thoại." "Nhận." Cô nói. Nhưng giọng rất vững vàng. Không giống như lúc trước, vui vẻ chờ mong, Trì Bình như có điều suy nghĩ nhìn con gái, Trương Lam từ trong ngực bà, cúi đầu, nhẹ giọng a lô một tiếng. Tiết Nhượng nhẹ cười hỏi: "Còn đang ngủ? Đã ngủ một một chiều rồi, heo." Nước mắt Trương Lam liền rào rào rơi xuống, cô cắn chặt môi dưới, tận lực đè giọng xuống: "Tớ đã dậy, vừa dậy, muốn đi ăn cơm, cúp đây." "Ừ? Không trờ chuyện thêm một hồi?" Nghe được giọng mũi nồng nặc của Trương Lam, Tiết Nhượng cho là cô mới vừa tỉnh ngủ, cũng không suy nghĩ nhiều. " Không được, tớ cơm nước xong rồi hãy nói, ba mẹ tớ hôm nay đều ở nhà, ở dưới lầu chờ tớ." "Được, nhớ phát wechat cho tôi." "Ừ." Tiết Nhượng đầu bên kia còn muốn Trương Lam hôn một cái, Trương Lam liền cúp điện thoại. Cúp điện thoại, Trương Lam liền nhìn chằm chằm drap trải giường, rơi nước mắt, Trì Bình sớm liền nhìn thấy, bà ôm vai con gái, Trương Lam ngã vào trong ngực bà, gào khóc nói: "Mẹ, con muốn cùng Tiết Nhượng chia tay." Trì Bình liền phát hoảng, "Vì sao chứ? Buổi sáng không phải còn rất tốt sao?" "Ô ô, con muốn cùng cậu ấy chia tay! Mẹ cậu ấy không cho chúng con yêu đương, bà nói không thích Tiết Nhượng yêu sớm, mẹ con không muốn hại cậu ấy, mẹ con muốn chuyển trường, con muốn cùng Tần Thiên cùng nhau đi Bắc Kinh." Trương Lam nức nở khóc, Trì Bình đau lòng, vẫn luôn lấy tay lau nước mắt cho Trương Lam, thấp giọng nói, "Bảo bối à, con không phải rất thích thằng bé sao? Nếu không chúng ta tìm mẹ thằng bé nói chuyệnmột chút?" "Không cần, con muốn cùng cậu ấy chia tay!" Trương Lam lắc đầu, nước mắt luôn luôn rơi xuống, rơi ở trong lòng Trì Bình, bà liền cảm thấy hối hận, lúc trước Trương Lam cùng với Tiết Nhượng ở chung không nên để mặc, lại cảm thấy ít nhất phải hiểu gia đình Tiết Nhượng, biết một ít tình huống. Bây giờ tốt lắm, con gái bị tổn thương, còn khóc lợi hại như vậy. Trì Bình không nhịn được trách chồng Trương Trọng Cảnh
|