Cho Tớ Mượn Bài Tập Chép Với!
|
|
Chương 36
Cái này thuộc về một chút tâm tư nhỏ của thiếu nữ, cô cũng không biết làm sao mở miệng, Trương Lam nghiêng đầu, rũ mắt không nói lời nào, Tiết Nhượng lại nâng cằm cô lên, hai người nhìn nhau, Trương Lam nhìn lông mày tựa như kiếm của cậu, ánh mắt hẹp dài, khuôn mặt góc cạnh, bộ dạng như vậy, ở trong trường học cũng là số một số hai, cũng khó trách những nữ sinh kia nhìn thấy cậu liền đứng yên. "Nhìn cái gì? Bảo cậu nói chuyện." Tiết Nhượng híp mắt nhìn chằm chằm cô, lông mi cô hơi run, giống như chiếc quạt, Tiết Nhượng không kiên nhân thu tay về, tay ôm eo cô, hướng vào trong, Trương Lam nhào tới trong ngực cậu ngửi được mùi thuốc lá nhàn nhạt, cô buồn bực ở trong ngực cậu, nhỏ giọng hỏi: "Cậu vì sao lại thích tớ?" Giống như muỗi kêu, thanh âm nhỏ rất nũng nịu, mi mắt Tiết Nhượng rung rung, cậu nói: "Tôi tại sao thích cậu? Cái vấn đề này hỏi có phải quá muộn hay không?" Trương Lam nói nhỏ: "Không muộn, tớ phát hiện cậu bây giờ cùng trước kia không giống nhau." "Không giống nhau chỗ nào?" Tay cậu ôm eo cô sờ một cái, chuyển thân mình, cậu tựa vào trên thân cây, ôm cô, Trương Lam liếc một cái: "Lúc mới quen cậu, cậu giống như một tòa băng sơn, đều không quan tâm đến người khác, bây giờ thì thế nào, còn có thể nhìn nữ sinh khác." "A... Còn nhớ chuyện hồi sáng?" Tiết Nhượng hừ cười: "Cậu nhớ nó làm gì? Tôi nhìn những người đó chẳng qua là vì cậu nói tới." "Không phải nhớ chuyện hồi sáng này." " Đó là cái gì?" "Cậu tại sao lại thích tớ? Là bởi vì tớ rất dễ theo đuổi sao?" Trương Lam từ trong ngực cậu đi ra, câu hỏi quan trọng như vậy cần phải nhìn mặt cậu hỏi, hô hấp của cô hơi ngừng, Tiết Nhượng cúi đầu, tóc mái chặn ánh mắt của cô, Tiết Nhượng vén lên, rất nhẹ hỏi: "Tôi theo đuổi qua cậu sao?" " Tiết Nhượng!" Trương Lam nhất thời nhảy lên, tay cậu dùng sức đem cô ôm chặt vào trong ngực, nghiến răng nói: "Đừng động, không phải để cho tôi giải thích sao?" "Cậu đây là đang giải thích sao? Cậu nói không theo đuổi tớ!" Trương Lam cảm giác mặt mũi như rào rào rơi xuống, cô cũng rất sĩ diện, quả nhiên vẫn là cô quá dễ theo đuổi. Không, người ta cũng không thừa nhận đã theo đuổi qua cậu. " Tốt lắm, đừng nháo, vậy cậu muốn tôi nói gì?" Tiết Nhượng bị cô giãy giụa có chút không ôm được, Trương Lam thở phì phò, toàn bộ đều là người này không chịu thừa nhận theo đuổi cô, cậu là có ý gì vậy chứ, cô giận đến mức hơi thở cũng từ trong miệng đi ra, Tiết Nhượng nắm cằm cô, ngăn chặn. Môi Trương Lam vừa tiếp xúc với môi của cậu, hai mắt trợn to, tức giận cắn một cái ở môi dưới của cậu. Tê. Tiết Nhượng hơi híp mắt lộ ra một tia xâm lược, cậu không để ý vết máu, đầu lưỡi xông vào, đi sau vào hôn cô, Trương Lam bị cậu hôn như vậy, bị sợ đến chân cũng mềm nhũn, mấy phút sau, Tiết Nhượng buông cô ra, cúi đầu hỏi: "Cậu bình tĩnh một chút chưa?" Trương Lam ngây người, trên khóe môi cô có tia máu, Tiết Nhượng vươn đầu lưỡi liếm đi, lại hôn trán cô, tay buộc chặt, giọng nói hiếm khi nhu hòa: "Tôi thích cậu, chính là thích mcậu, tôi không thích cô gái khác, tôi chỉ thích cậu, Trương Lam, nếu như cậu muốn hỏi vì sao tôi thích cậu, vậy đại khái là, bộ dáng của cậu rất đẹp." "Tớ đẹp sao?" Trương Lam ngơ ngác hỏi. "Đẹp, ở trong lòng tôi là đẹp nhất." Tiết Nhượng lười biếng nói. "Vậy không ở trong lòng cậu thì sao?" Trương Lam sát theo hỏi. "Không ở trong lòng tôi sẽ không đẹp như vậy." Bên tai Trương Lam ửng đỏ, Tiết Nhượng còn nói: "Nếu cậu muốn hỏi thích bao lâu, tôi sẽ nói cho cậu, là một vạn năm." Trương Lam ngây người. Lời này, làm cho những bất mãn trong lòng cô tan thành mây khói, còn có chút ngọt ngào. Cô che miệng cười một tiếng: "Một vạn năm rất dài, cậu đây là đạo bản, đừng tưởng tớ không biết." "Lời mặc dù lấy từ trong sách, nhưng tâm là chân thành." Tiết Nhượng nắm tay cô, áp đến ngực cậu, dưới lòng bàn tay thanh âm tim đập thình thịch —— truyền tới, Trương Lam kinh hô: "Tim cậu đập thật nhanh." Cô cho là chỉ có cô tim mới đập nhanh, không nghĩ tới cậu cũng vậy, bên tai Tiết Nhượng hơi đỏ, cậu nâng mặt cô, thấp giọng nói: "Cho nên, không phải cậu sợ mất đi, tôi cũng sợ, cậu có chuyện gì liền trực tiếp nói, đừng túc giận với tôi, cũng đừng suy nghĩ quá nhiều, tôi sẽ không thay lòng đổi dạ." "Ừ." Trương Lam đỏ mặt, lại cảm thấy có chút xấu hổ, mình không có việc gì lại suy nghĩ nhiều, còn giận dỗi. Tiết Nhượng tựa vào trên cây, lười biếng ôm cô, nói: "Đều đang giờ nghỉ trưa, chúng ta hôn tiếp đi?" "A?" Cô còn chưa nói, cậu cúi đầu liền hôn trụ cô, Trương Lam níu chặt cổ áo cậu, mềm yếu dựa vào trong lòng cậu, tùy ý cho cậu hôn. Chờ đến khi Tiết Nhượng buông Trương Lam, môi của cô đã sưng lên, ngón tay Tiết Nhượng cọ cọ môi cô, nhìn đôi mắt chứa đầy nước của cô, thân thể cậu nổi lên một chút phản ứng, cậu hơi đem Trương Lam đẩy ra, Trương Lam không muốn, bên ngoài rất lạnh, chỉ có trong lòng cậu mới ấm áp, vì thế liền dựa vào người cậu. Cổ Tiết Nhượng đỏ lên, nhìn về phía cây Thường Xanh xa xa, hít một hơi thật sâu, bình tĩnh cảm xúc.
|
Chương 36-2
Cổ Tiết Nhượng đỏ lên, nhìn về phía cây Thường Xanh xa xa, hít một hơi thật sâu, bình tĩnh cảm xúc. Trương Lam tựa vào trong ngực cậu, cũng ngửa đầu lên, nhưng bởi vì cậu cao, sau khi cô ngửa đầu, thấy đường cong cổ cậu, có hơi đỏ, cùng với hầu kết, độ cong của cằm cực kỳ có tính dẻo, Trương Lam nhìn cũng hơi đỏ mặt, cho dù là nhìn cậu từ góc độ này. Cậu cũng rất đẹp trai. Trương Lam nhón chân, vội vàng hôn xuống cổ cậu. Tiết Nhượng chợt cúi đầu, hai mắt sâu thẳm, Trương Lam bị ánh mắt của cậu dọa sợ hết hồn, luôn có cảm giác mình sẽ bị nuốt vào bụng, cô giãy giụa, nhỏ giọng nói: "Tớ... chúng ta trở về lớp chứ?" Cậu trầm trầm nhìn cô, lát sau, nói: "Được." Giọng hơi khàn. Sau đó cậu nắm tay cô, trở về trong lớp, kết quả hai người vừa đi ra khỏi thư viện, liền thấy mấy người Phan Vĩ, mấy người Phan Vĩ muốn trốn, liền bị hai người bắt tại trận, Trương Lam đỏ mặt: "Các cậu vẫn luôn ở đây sao?" Phan Vĩ lắc đầu: "Không, là chúng tớ đi ngang qua, thật sự, chỉ đi ngang qua." Chu Nghệ đi theo cũng gật đầu. Tề Thích nắm tay Annie, lười biếng cười, biểu cảm cậu tin sao. Tiết Nhượng đương nhiên không tin, cậu ngoắc ngoắc môi, nói: "Trở về lớp, đi thôi." Trương Lam đi theo bên cạnh Tiết Nhượng, đi hai bước lại quay đầu, nhìn về phía Phan Vĩ, Phan Vĩ vò đầu hắc hắc nở nụ cười, lúc này Long Ngọc vừa vặn ôm sách từ trong thư viện đi ra, vừa thấy đến Trương Lam, lập tức hô to: "Lam Lam! Cậu trọng sắc khinh bạn." Trương Lam vừa thấy, cười nắm lấy tay Long Ngọc: "Tớ sai rồi, Nguyên Đán cùng cậu đi dạo phố được không?" " Cái này còn không sai biệt lắm." Long Ngọc cầm lấy tay Trương Lam, Trương Lam cúi đầu hỏi: "Cậu lấy sách gì vậy?" "Làm sao để luyện thành sắt thép." Long Ngọc đưa bìa cho Trương Lam nhìn. "Phốc!! Bao nhiêu người còn xem sách này, có ngốc hay không!" Sau lưng đột nhiên một tiếng cười to vang lên, Phan Vĩ cười đến không kịp thở, Long Ngọc quay đầu, hung hăng trừng cậu ta: "Không văn hóa!" Phan Vĩ nghẹn họng. Những người khác đều cười, Chu Nghệ hừ hừ: "Không văn hóa." Phan Vĩ cong môi, nói: "Này, tiểu long muội muội, quyển sách này tớ đọc thuộc tám trăm lần." "Nga, thật không." Long Ngọc cũng không quan tâm cậu ta, chỉ vào bìa sách cùng Trương Lam tán gẫu, đoàn người trở về trong lớp, đại đa số mọi người đều nghỉ trưa, Trương Lam sau khi ngồi xuống, cằm rúc trong khăn quàng, lười biếng không muốn động đậy, Tiết Nhượng kéo kéo khăn của cô nói: "Ngủ một lát đi." " Có chút lạnh." Trương Lam nói. "Nắm lấy." Tiết Nhượng từ bên cạnh đưa tay ra, đụng vào mu bàn tay cô, một giây kế tiếp, đem tay cô bọc ở trong tay, thật ấm áp, Trương Lam lập tức nhìn hướng bên cạnh, chỉ thấy Phan Vĩ biểu cảm ta đây biết các ngươi đang làm gì, những bạn học khác đều đang nghỉ ngơi, cô liền thở phào. Tùy ý để cậu nắm, trong lòng bàn tay ấm áp. Cô rúc ở trong khăn quàng, nằm úp sấp, mặt hướng về phía Tiết Nhượng, Tiết Nhượng xoay bút điền trên bài thi, Trương Lam nhìn cậu, từ từ ngủ. Chờ cô ngủ, Tiết Nhượng mới nhìn cô, khóe môi cậu hơi câu lên, kéo khăn quàng cổ, vây quanh môi của cô. Thời tiết buổi chiều, lạnh hơn, không khí lạnh thổi tới, giờ thể dục, không ít bạn không không chịu động, hận không thể tìm một nơi ấm áp, thầy giáo thể dục hừ một tiếng nói: "Biết thời tiết lạnh còn không biết vận động, ngồi có thể ấm áp sao? Đều đứng lên, chạy hai vòng quanh sân thể dục, ấm áp ấm áp....." Trong lớp đồng thời rên lên, hai vòng chính là tám trăm mét đấy, ai chạy. Phan Vĩ chửi thề một tiếng, đá giày chơi bóng, nói: "Thầy Chu lần nào cũng dùng đến chiêu này, ông ấy thích chạy bộ như vậy sao không tham gia chạy marathon chứ." "Đều nói nhảm cái gi? Quay sang trái!" Lẩm bẩm một hồi, mọi người vừa nghe liền quay sang bên trái, lập tức theo bản năng liền không bị khống chế, xoay người, sau đó chạy lên đường đua, Trương Lam cùng Tề Thư một hàng, sau khi chạy ra, Trương Lam chạy chậm lại, cô muốn chờ Tiết Nhượng, ở phía sau hai hàng, Tề Thư liếc nhìn Trương Lam, thở hồng hộc muốn nói chuyện, cuối cùng vẫn là không nói. Hai người các cô từ chuyện của Chung Miêu Miêu, liền không nói chuyện, Tề Thư kéo khăn quàng cổ xuống, Chung Miêu Miêu chạy tới, đem Tề Thư kéo ra sau hai bước, Tề Thư chỉ có thể thả chậm bước chân, Trương Lam chạy phía trước, chạy chạy, Trương Lam bị tuột dây giày, cô không phát hiện, thật sự là khăn quàng cổ che mất tầm mắt của cô, cô không thấy được. Những người khác cũng không chú ý, ai nhìn cái này chứ. Cùng lúc đó, Chung Miêu Miêu tăng nhanh tốc độ, Tề Thư hơi nghi ngờ nhìn Chung Miêu Miêu, ngay sau đó chỉ thấy đến Chung Miêu Miêu chạy đến bên cạnh Trương Lam. Liền trong chốc lát, cả người Trương Lam té sấp về phía trước. Đối mặt với đường nhựa, hung hăng ngã xuống, mũi cũng đụng trên mặt đất, đau đớn như bị côn trùng cắn, trong nháy mắt lan ra các dây thần kinh. Sắc mặt Tiết Nhượng thay đổi, xông lên, đẩy đám người ra, đem Trương Lam bế lên. Trong cặp mắt xinh đẹp của Trương Lam tất cả đều là nước mắt, mũi bị đụng trầy da. Tác giả có lời muốn nói: Ừ. Có thể kịch tình bắt đầu lên cao, triều. Thuyền, cũng sắp tới.
|
Chương 37
" Thật là đau." Trương Lam nói với Tiết Nhượng. Tiết Nhượng ôm cô đứng lên, hàng người đang đi theo cũng ngừng lại, thầy giáo chen qua đám người, đi đến, vừa thấy, nói: "Mau đưa em ấy đi phòng y tế." Tiết Nhượng gật đầu, Trương Lam không dám đi sờ sờ cánh mũi, cô biết mũi cô khẳng định rất xấu, nước mắt từ trong hốc mắt chảy ra, thấm ướt tóc mai. Hàng ngũ rối rít, mọi người cũng quan tâm tới tình huống của Trương Lam, mới vừa rồi một màn kia mọi người cũng không biết chuyện gì, thấy dây giày của Trương Lam, liền cho là Trương Lam giẫm phải, chạy bộ mà dây giày bị tuột là rất nguy hiểm, trước khi Tiết Nhượng ôm Trương Lam rời đi, tầm mắt lướt qua đám người. Ánh mắt lạnh như băng, làm cho Chung Miêu Miêu núp phía sau phát run, cô ta trốn, không dám lộ mặt. Thấy Tiết Nhượng cùng Trương Lam đi xa, thầy giáo thể dục chỉ huy bọn họ, tiếp tục chạy, Chung Miêu Miêu tay đút vào trong túi, như không có việc gì tiếp tục chạy. Tề Thư đứng ở phía sau, nhìn bóng lưng Chung Miêu Miêu, trong lòng hốt hoảng. Chung Miêu Miêu chạy một hồi, phát hiện Tề Thư không theo kịp, lập tức quay đầy nói: "Chạy đi chứ? Cậu làm sao vậy?" Tề Thư nhìn cô ta, do dự, mới chạy lên, hai người song song chạy, trên mặt Chung Miêu Miêu mang theo ý cười nhàn nhạt, Tề Thư nhìn nhìn, đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu, còn có một chút chán ghét. Lại chạy một vòng, Tề Thư mới gọi: "Miêu Miêu." "Cái gì?" Chung Miêu Miêu quay đầu nhìn cô ta. Tề Thư hỏi: "Cậu có phải cảm thấy cậu vừa làm như vậy, không ai biết hay không?" Chung Miêu Miêu kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh: "Tớ không phải cố ý." "Cậu không phải cố ý? Cậu rõ ràng ở sau hàng tớ, còn chạy lên, đây không phải là cố ý sao?" Tề Thư không hiểu Chung Miêu Miêu, cô phát hiện cậu ta cực kỳ xấu. "Cậu muốn nói cái gì? Tề Thư, cậu đừng quên, ai mới là bạn cậu? Tớ nói tớ không phải cố ý liền không phải cố ý." Sắc mặt Chung Miêu Miêu thay đổi, nhìn Tề Thư, Tề Thư không lên tiếng, cô ta vùi đầu chạy lên phía trước, Chung Miêu Miêu chạy tiến lên, đuổi theo cô ta nói: "Cậu chớ nói bậy bạ, tớ không phải cố ý, tớ lại không thấy dây giày của cậu ta bị tuột." Tề Thư vẫn không lên tiếng. Chung Miêu Miêu nói dối làm cô ta sợ hãi. ... Bên trong phòng y tế, Trương Lam nhìn chằm chằm bông vải còn có bình xịt, oa oa kêu không chịu bôi thuốc, luôn trốn tránh tay của bác sĩ, cái mũi của cô, cô bảo Tiết Nhượng lấy điện thoại di động cho cô nhìn một chút, Tiết Nhượng đè vai cô, thấp giọng nói: "Không có việc gì, chút vết thương ấy rất nhanh sẽ tốt." Cô giáo y tế cũng nói: "Đúng vậy, không có chuyện gì, chỉ rách một chút da, qua hai ngày kết vảy thì tốt rồi." "Thật là xấu xí! Tớ muốn nhìn!" Trương Lam giãy giụa muốn Tiết Nhượng đưa điện thoại trong túi cho cô, Tiết Nhượng cúi đầu hôn xuống mặt cô, nói: "Bôi thuốc xong lại nhìn." Cô giáo y tế ở một bên, cầm bông gòn, mặt đờ đẫn. Trương Lam bị hôn, nhất thời an tĩnh lại, cô nhéo tay Tiết Nhượng: "Làm sao bây giờ, mặt tớ có phải hốc hác lắm không?" "Không có." Tiết Nhượng nhẹ giọng nói, cậu ngẩng đầu nói với cô giáo y tế: "Phiền cô giúp cậu ấy sát trùng." "Ai, được, được." Cô giáo y tế lại nhìn nhìn cậu con trai, mới tiến lên, ôn nhu nói với Trương Lam: "Rất nhanh là tốt rồi, không có việc gì ha." Trương Lam lúc này mới an tĩnh lại, ngước mũi, cô giáo y tế nhẹ nhàng sát trùng, bôi thuốc, cảm giác đau nhói làm cho nước mắt Trương Lam lại tràn ra, đôi mắt xinh đẹp rưng rưng nước, đừng nhắc tới nhiều người đau lòng, cô giáo y tế cũng không nhịn được động tác nhẹ hơn, dán lên băng gạc cá nhân, mũi Trương Lam liền nặng hơn chút. Lúc vừa băng bó vết thương xong, thoạt nhìn giống như nhân vật trong hoạt hình, Trương Lam kiều kiều ôm eo Tiết Nhượng, anh anh nói: "Thật là đau, khẳng định rất xấu, làm sao bây giờ đây." "Không xấu, rất đáng yêu." Tiết Nhượng an ủi nói: "Cậu đau thì véo tôi." Trương Lam bấm vào eo của cậu, Tiết Nhượng chịu đựng, cô giáo y tế ở một bên thấy nổi da gà đứng lên, mặt đầy bi thương xoay người đi ra ngoài. Bên ngoài phòng y tế, mấy bạn học chen vào, rối rít thò đầu vào trong nhìn, Phan Vĩ hỏi cô giáo: "Xong chưa? Cô giáo." "Tốt lắm, tốt lắm, các em đi vào... Đừng... Trước đừng đi vào." Cô giáo nói được một nửa liền chuyển, Phan Vĩ cười hắc hắc, nói: "Chúng em cũng không quá muốn đi vào, tiểu tỷ tỷ không sao là tốt rồi." Đi vào, vừa nhìn thấy Trương Lam cùng Tiết Nhượng, ánh mắt cũng muốn mù. Chỉ chốc lát, Trương Lam ở bên trong lấy mấy miếng băng gạc, cô mới bị Tiết Nhượng dắt ra, những người khác nhìn thấy băng gạc trên mũi cô, không nhịn được muốn cười, lại chỉ có thể nhịn, Trương Lam lập tức muốn khóc, cô hỏi Phan Vĩ: "Có phải rất xấu hay không vậy?" "Không xấu, thật sự, thật sự." Phan Vĩ buồn cười nói, còn nói, "Cậu chạy làm sao không cẩn thận như vậy, giẫm phải dây giày của chính mình, may mắn mặc khá dày, nếu là mùa hè cậu ngay cả cánh tay cũng chảy máu."
|
Chương 37-2
"Không xấu, thật sự, thật sự." Phan Vĩ buồn cười nói, còn nói, "Cậu chạy làm sao không cẩn thận như vậy, giẫm phải dây giày của chính mình, may mắn mặc khá dày, nếu là mùa hè cậu ngay cả cánh tay cũng chảy máu." "Tớ cũng không biết a, lúc chạy không thấy, bất quá... "Trương Lam chần chờ một chút: "Tớ..." "Cậu ấy không phải tự mình giẫm, là bạn học khác giẫm." Chu Nghệ ở bên cạnh, nói: "Là Chung Miêu Miêu giẫm." Sắc mặt Tiết Nhượng trầm xuống, Phan Vĩ chửi thề một tiếng: "Cố ý?" Chu Nghệ buông tay: "Cái này không biết, có lẽ là vô ý." Trương Lam vừa nghe đến tên Chung Miêu Miêu, cũng có chút khó chịu, nói: "Cậu ta cùng tớ đều không ưa nhau, tớ cũng nghi là cậu ta cố ý, thật đáng ghét, tại sao có thể có loại người như vậy, thật muốn đánh cậu ta." Chu Nghệ sờ sờ đầu Trương Lam: "Cậu muốn đánh cậu ta, tớ giúp cậu." "Không được." Trương Lam ôm chặt cánh tay Tiết Nhượng nói: "Tớ cũng không biết cậu ta có phải cố ý hay không." Tiết Nhượng nắm tay cô: "Đi thôi, giờ học thể dục cũng sắp kết thúc rồi, chúng ta về lớp trước." "Được." Sau tiết thể dục là môn chính trị, mười phút trôi qua, những bạn học đều trở về, không ít người đi vào, thấy Trương Lam cũng chạy tới, quan tâm hỏi một chút, Chung Miêu Miêu cùng Tề Thư cũng đi vào, Tề Thư thấy Trương Lam muốn nói lại thôi. Trương Lam nghiêng đầu cùng Chu Nghệ nói chuyện, cũng không chú ý tới hai người. Nhưng Chu Nghệ nhìn thấy Chung Miêu Miêu, Chung Miêu Miêu dường như không có việc gì ngồi vào ghế, Chu Nghệ khó chịu hô: "Chung Miêu Miêu, cậu giẫm dây giày của Trương Lam mà không cần xin lỗi sao? Cậu hại người khác ngã sấp xuống một chút hối lỗi cũng không có?" Chung Miêu Miêu vốn cho rằng chỉ có Tề Thư biết, cho nên cô ta mới đúng lý hợp tình như vậy, không nghĩ tới Chu Nghệ vậy mà cũng thấy được, cô ta liền phát hoảng, người cương cứng tại chỗ, bạn học khác vừa nghe, lập tức nói: "Dây giày không phải Trương Lam tự mình giẫm sao?" " Chung Miêu Miêu cậu giẫm phải dây giày làm mũi của người ta bị thương như vậy, cậu ít nhất cũng phải nói xin lỗi đi?" "Mặt cũng thật dày đấy, biểu cảm như không liên quan đến cậu ta vậy." Lời nói của các bạn học nghiêng về một phía, Chung Miêu Miêu bị nói đến da đầu tê dại, cô ta chợt quay đầu, nói với bọn họ: "Tớ không phải cố ý! Tớ cũng suýt chút nữa ngã xuống các cậu sao không nói cậu ta hại tớ!" Trương Lam nhất thời nổi nóng, cô cắn răng: "Tôi hại cậu? Cậu đạp tôi còn nói lý, cậu con mẹ nó là cố ý đi?" Chung Miêu Miêu hung hăng nhìn Trương Lam: "Tôi cố ý thế nào? Cậu đừng có ngậm máu phun người." Trương Lam nhìn chằm chằm cô ta, hai người đại chiến hết sức căng thẳng, các bạn học khác líu ríu thảo luận, Tiết Nhượng chậm rãi đứng lên, cậu vừa đứng lên, các bạn học liền yên lặng, Chung Miêu Miêu thấy Tiết Nhượng nhất thời kiêu căng liền giảm xuống, Trương Lam thấy cậu thì mặt đầy ủy khuất. Tiết Nhượng xoa xoa đầu cô, ánh mắt lạnh lùng nhìn Chung Miêu Miêu, cậu lạnh lùng nói: "Đi ra!" Hai chữ giống như từ trong hầm băng đi ra, cả người Chung Miêu Miêu run lên, cô ta mạnh miệng nói: "Tại sao tớ phải đi ra ngoài?" Tiết Nhượng chỉ, nói: "Đi ra, nếu cậu không muốn nói xin lỗi, rất đơn giản, cậu để cho Trương Lam đạp cậu." "Dựa vào cái gì? Tớ muốn nói cho thầy giáo!" Tiết Nhượng cười lạnh, ngón tay cậu ở trên bàn gõ gõ: "Đi, cậu đi nói cho thầy giáo, một là xin lỗi hai là để Trương Lam đạp cậu, cậu có hai lựa chọn, nếu không sau khi tan học cậu sẽ biết, lời Tiết Nhượng tôi liền nói ở đây!" Lời của cậu vừa nói ra, toàn bộ trong lớp càng an tĩnh. Không khí ngưng kết lại, không cách nào lưu thông, Chung Miêu Miêu tức giận đến cả người phát run, nhưng cô ta cũng sợ cậu, cô ta học cùng lớp với Tiết Nhượng nhiều năm, biết cậu đánh nhau rất lợi hại, nắm tay vừa ra nam sinh đều phải cầu xin tha thứ, liền không phải nói cô ta là con gái, nước mắt lập tức chảy xuống, ý đồ muốn dùng nước mặt cầu mọi người thương hại. Đáng tiếc, mọi người đều sợ Tiết Nhượng. Cho nên không ai dám để lộ thương hại, càng cũng không dám thấy cô ta đáng thương. Chung Miêu Miêu cuối cùng chỉ có thể nhìn Trương Lam, nói: "Thật sự xin lỗi." Tiết Nhượng lạnh lùng nói: "Cúi người!" Chung Miêu Miêu thiếu chút nữa nhảy lên, cô ta nghiến răng nói: "Tại sao?" Tiết Nhượng tay đút trong túi, liếc cô ta một cái. Chung Miêu Miêu nuốt xuống khuất nhục, trước mặt toàn lớp, cúi người, nói: "Thật xin lỗi, Trương Lam, tôi không nên giẫm dây giày của cậu." "Tôi sẽ không tha thứ cậu." Trương Lam lạnh lùng nói, cô đối với lần đầu tiên gặp Chung Miêu Miêu liền không có thiện cảm, sau này cũng sẽ không có, Chung Miêu Miêu muốn phản kích, nhưng thấy Tiết Nhượng, cô ta lại đem lời nuốt vào, xoay người ngồi xuống, miệng lẩm bẩm, ai hiếm lạ. Trương Lam trừng mắt nhìn sau lưng cô ta, hận không thể cào mặt cô ta, Tiết Nhượng kéo tay cô ngồi xuống, xít lại gần cô, hỏi nhỏ: "Còn chưa hết giận?" Trương Lam suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Không phải, chỉ là ghét cậu ta thôi." "Ừ, tôi cũng ghét cậu ta." Tiết Nhượng nói to, ở phía sau Chung Miêu Miêu, một giây kế tiếp cô ta khóc lên, ở cái tuổi này, bị nam sinh nói ghét, thật đặc biệt khó chịu. Phan Vĩ hì hì cười nói: "Ai, chúng ta ai thích chứ, tớ cũng không thích họ Chung." Tề Thư nhìn sườn mặt Chung Miêu Miêu, phát hiện, thật sự rất đáng thương, cũng rất đáng buồn.
|
Chương 38
Tan học, trên mũi Trương Lam dán một cái băng gạc, lại sợ xấu, vì thế dùng khăn quàng cổ đem cằm cùng mũi giấu đi, đi bên cạnh Tiết Nhượng, cúi đầu, Tiết Nhượng cúi đầu nhìn cô một cái, lặng lẽ từ trong túi vươn tay ra, nắm giữ lòng bàn tay cô, Trương Lam kinh ngạc, muốn tránh thoát, chỉ thấy mấy người Phan Vĩ nhanh chóng vây lại, che giúp bọn họ, đoàn người chậm rãi đi ra cổng, Trương Lam không cao, đi trong đám người, lòng bàn tay ấm áp, cô mím môi nhìn cậu một cái, mặt lén lút đỏ lên. Đến cửa trường học mỗi người một ngã, chú Trần đã đậu xe ở cửa, Tiết Nhượng cúi đầu sửa sang lại khăn quàng cho Trương Lam nói: "Ngày mai gặp." Trương Lam nhìn cậu, cười nói: "Được, ngày mai gặp." Cô đi tới xe hơi màu đen, đi hai bước, cô quay đầu, cười với Tiết Nhượng, Tiết Nhượng tay đút túi, đứng giữa đám người, cũng miễn cưỡng cười với cô, Trương Lam đỏ mặt, thật nhanh đi tới xe, tiến vào trong, đóng cửa xe, chú Trần cười nhìn vào gương chiếu hậu muốn nói với cô. Lại thấy cô tháo khăn quàng cổ, lộ ra băng gạc dán trên mũi, nụ cười trên mặt chú Trần liền tắt, hỏi: "Mũi của cháu sao vậy?" Trương Lam lấy tay bịt mũi, nói: "Hôm nay chạy bộ vô tình bị đụng phải." " Không có chuyện gì lớn chứ?" Chú Trần rất là lo lắng, tắt xe, muốn tự mình nhìn, Trương Lam lập tức chặn tay chú Trần, lắc đầu nói: "Không có sao, chỉ hơi trầy da một chút." Chú Trần vẫn lo lắng, tay thu về, theo bản năng nhìn về một đám nam sinh bên ngoài, chân mày ông hơi nhíu, Tiết Nhượng còn đứng tại chỗ, nhìn theo bọn họ, chú Trần lúc này mới khởi động xe, đi ra đường lớn, Trương Lam ngồi trong xe, vẫy tay với Tiết Nhượng, Tiết Nhượng cũng cười với cô. Xe chạy xa, Trương Lam nhìn không thấy Tiết Nhượng, mới ngồi thẳng thân mình, lại nâng tay sờ sờ cái mũi, chú Trần từ kính chiếu hậu nhìn cô vài lần, nhịn không được nói: "May mắn cha cháu đi công tác, nhìn thấy bộ dạng này của cháu sẽ rất đau lòng." Trương Lam chu miệng nói: "Không có việc gì đâu, chỉ là không cẩn thận va chạm, qua vài ngày thì tốt rồi." Vì không muốn chú Trần lo lắng, Trương Lam giả bộ kiên cường còn an ủi chú Trần, trên thực tế lúc cô ngã sấp xuống biết cái mũi của mình như vậy đều bị dọa suýt nữa hôn mê, cô từ nhỏ được nuông chiều, đâu chịu nổi được vết thương như vậy achứ, Trương Lam tận lực không nghĩ đến cái mũi của mình nữa, tuy rằng Trương Lam nói như vậy, nhưng chú Trần vẫn rất đau lòng. Xe rất nhanh tiến vào khi biệt thự, Trương Lam hỏi: "Mẹ cháu ở nhà sao ạ?" "Đi ra ngoài rồi, chắc là tối nay mới về, cháu nghĩ nên nói với mẹ cháu về chuyện cái mũi như thế nào?" "Đương nhiên sẽ rất tốt." Trương Lam thở phào một hơi. Về đến nhà, dì Lưu lại hỏi đông hỏi tây, lúc giúp cô thay thuốc trên mũi, lẩm bẩm, đau lòng đến đòi mạng, Trì Bình đã trở về nhìn đến cái mũi của con gái, lại nói nhiều, ôm Trương Lam nói: "Sau này ở bên ngoài phải thật cẩn thận, chạy bộ không nên cắm cúi chạy như vậy." "Vâng, con đã biết." Trương Lam vùi ở trong ngực Trì Bình nhu thuận đáp, cho đến khi cô đi lên phòng nghỉ ngơi, Trì Bình cầm lấy điện thoại, gọi cho Tề Hoành, đối với Tề Hoành hưng sư vấn tội, làm cho Tề Hoành vô cùng ngượng ngùng, cũng rất lúng túng, đêm đó lại gọi điện thoại cho nhà Chung Miêu Miêu, nói chuyện này. Cha mẹ Chung Miêu Miêu không nghĩ tới con gái ở nhà còn đắc tội người, để cho thầy giáo tự mình tới hỏi, đêm đó lại lôi kéo Chung Miêu Miêu ngồi xuống nói chuyện một hồi, Chung Miêu Miêu ở trong trường đã bị đám người Tiết Nhượng giáo huấn một chút, trở về trong nhà còn bị cha mẹ hỏi một phen, cả người đều không tốt, cơm cũng chưa ăn, trốn vào trong phòng, yên lặng rơi lệ. Cô ta nhân tiện phát Wechat cho Tề Thư. Lại phát hiện bản thân bị kéo vào danh sách đen. Chung Miêu Miêu ở trong nhóm lớp không ngừng gọi Tề Thư, Tề Thư cũng không quan tâm cô ta. Chung Miêu Miêu tức giận ném điện thoại, điện thoại rơi trên mặt đất sáng lên một cái, trên màn hình, là Quách Vệ Đông mặc áo màu đen quần jeans ngồi xổm trên mặt đất, trên tay đè một quả bóng rổ, Chung Miêu Miêu ngơ ngẩn nhìn màn hình, một lát sau, cô ta mở Wechat ra, tiến vào vòng bạn bè của Quách Vệ Đông. Tin mới nhất, chính là tiệc rượu ngày đó, Quách Vệ Đông cùng Trương Lam chụp chung một tấm ảnh, trên đó viết: "Cô ấy rất đẹp, có phải hay không." Âm thanh nghẹn ngào từ trong cổ họng Chung Miêu Miêu tràn ra, cô ta siết chặt điện thoại di động, tâm tình thật u ám. ... Đầu kia, Tiết Nhượng nhìn xe hơi màu đen đi xa, liền cùng Phan Vĩ đi đến trạm xe buýt, vừa có một chiếc đã lái đi, mười phút sau, một chiếc xe buýt tới, mang theo một chút hơi nước lái đến trạm xe, Tiết Nhượng đút túi, lên xe, Phan Vĩ theo sát sau đó, học sinh đều xếp hàng lên, cửa xe cũng sắp đóng lại, một nữ sinh vội vàng chen lên, cô ta chật vật đi ra sau, lúc đi tới buồng xe, ngẩng đầu một cái, thấy Tiết Nhượng, cô ta cười hô: "Tiết Nhượng." Tiết Nhượng ngẩng đầu nhìn cô ta, từ trong mũi ừ một tiếng, Chu Di chen đi qua, nhìn cậu, lại nghĩ đến một màn truyền thông kia, bên tai ửng đỏ, Phan Vĩ ở phía bậc thang, bị người đẹp chen mất vị trí, nửa thân mình đều nhẹ nhàng, cậu ta cười xấu xa hỏi: "Chu Di, xe nhà cậu đâu? Cậu đã lâu không đi xe buýt đi?" "Xe trong nhà ba tớ lái đi rồi, một chiếc khác cũng bị chú lái đi." Chu Di đem tóc từ bên miệng lấy ra, nói, trước kia cô ta đều cùng Tiết Nhượng chen lên xe buýt, nhưng từ khi nhà cô ta giàu lên, xe một chiếc lại một chiếc, ngay từ đầu còn không đồng ý đi xe nhà, sau này ngồi một lần lại ngồi xe buýt liền cảm thấy đặc biệt khó chịu, cho dù trên xe có Tiết Nhượng, nhưng cô ta vẫn quyết đoán lựa chọn xe trong nhà, cũng không cùng Tiết Nhượng đi học. Cô ta lặng lẽ nhìn Tiết Nhượng.
|