Cho Tớ Mượn Bài Tập Chép Với!
|
|
Chương 50-2
Một cây đao trực tiếp cắm ở trong ngực hắn, mà động tác của bọn họ quá nhiều, đoán chừng bị Mao Khái lão sư theo dõi, tay ông chỉ một cái, chỉ hai người bọn họ: "Hai bạn học nam kia, các em đứng lên." Xoát, tất cả bạn học ở hàng trước đều nhìn về sau. Thẳng tắp nhìn như vậy, nhìn Tiết Nhượng cùng Tiêu Lệ, Trương Lam sửng sốt, nắm lấy cánh tay Tiết Nhượng, Tiết Nhượng vỗ vỗ tay của cô, vô cùng ung dung đứng lên. Tiêu Lệ thấp giọng mắng một câu, cũng không tình nguyện đứng lên, Mao Khái lão sư là một lão đầu nói chuyện chậm rì rì, hỏi: "Tên gọi là gì?" Tiêu Lệ không kiên nhẫn nói: "Tiêu Lệ." Chữ Tiêu đó, làm cho Tiết Nhượng nhìn hắn một cái, buổi trưa tiểu học đệ đó nói qua, Tiêu đại tài tử nào đó đang theo đuổi Trương Lam, tròng mắt anh sâu thẳm. Mao Khái lão sư kia lại đỡ kính, tầm mắt dừng ở trên người Tiết Nhượng, "Còn em thì sao?" " Tiết Nhượng!" Một tiếng Tiết Nhượng này vừa đáp làm cho các bạn học nữ đang suy đoán, rối rít kinh hô lên, điện thoại di động buông xuống lần nữa lấy ra, Mao Khái lão sư kia vừa thấy động tĩnh, hô: "Làm gì vậy? Làm gì vậy? Một người Tiết..... Em tên là gì?" "Tiết Nhượng!" Mao khái lão sư đỡ mắt kính, có chút bất khả tư nghị hỏi: "Tiết Nhượng Thanh Hoa? Trạng Nguyên XX kì thi đại học?" "Là em." "Em tới đại học trung y dược chúng tôi làm gì?" "Gặp bạn gái." Bạn học nữ thét chói tai. Mao Khái lão sư vỗ bàn, bên dưới yên tĩnh, ông nhìn nhìn Tiết Nhượng, cười hỏi: "Bạn gái em là ai?" Tiết Nhượng cúi đầu nhìn. Ánh mắt của mọi người hướng tới Trương Lam, Trương Lam nhất thời đỏ mặt, che mặt, Mao Khái lão sư lại hỏi: "Bạn gái của Tiết Nhượng, em tên là gì?" Trương Lam mặt đỏ lợi hại hơn, cô đứng lên. "Thầy giáo, em gọi là Trương Lam." Mao Khái lão sư cười: "Ai nha, người trẻ tuổi, đều ngồi xuống đi." Trương Lam thật nhanh túm lấy Tiết Nhượng ngồi xuống, Tiết Nhượng khẽ cười một tiếng, cũng ngồi theo xuống, sau đó chương trình học mới bắt đầu, mà trong thời gian học. Tin tức Tiết Nhượng Thanh Hoa chạy tới đại học trung y gặp bạn gái cùng bạn gái lên lớp Mao Khái ở trên diễn đàn nổ tung, khắp nơi pháo bông. Bái thiếp treo cao đứng đầu bảng các diễn đàn lớn. Sau đó tên Trương Lam cũng sát theo bị kéo ra ngoài. Thì ra bạn gái của Tiết Nhượng Thanh Hoa là tiểu tỷ tỷ Trương Lam của đại học Trung y, thật sự rất xứng đôi. Cao muội giơ điện thoại di động, đưa cho Trương Lam nói: "Cậu nổi tiếng." Trương Lam mở ra, lại nhìn Tiết Nhượng ngồi bên cạnh, cô đem đem điện thoại di động đẩy tới bên cạnh Tiết Nhượng: "Anh cũng nổi tiếng." Tiết Nhượng nhìn bái thiếp kia, nhìn xuống, sau đó hài lòng: "Sau này trường học em đều biết bạn trai em là anh, anh nhìn xem còn có ai dám theo đuổi em." Trương Lam: "..." Tiểu ca ca dục vọng chiếm hữu của anh quá mạnh. Học xong Mao Khái, chương khóa tiếp theo của Trương Lam là giờ chuyên ngành, Tiết Nhượng cũng không đi theo, nhưng anh buổi chiểu không có chương trình học, ở quá cà phê Trung y dược chờ Trương Lam. Thật sự thành tích của Trương Lam không phải rất xuất sắc, cô chỉ có thể đảm đàm chiến chiến đêm mỗi bài giảng đều chăm chú, tranh thủ không muốn treo, ban đầu cô thi đậu vào thật sự rất vất vả, bây giờ thi đi lên, tự nhiên phải đem chương trình học đều làm tốt, bất quá bài chuyên ngành của cô không tệ, thông minh của cô ở chỗ năng lực chủ động mạnh. Trong phương diện châm cứu, cô so với người cũng mạnh hơn, thầy giáo giờ chuyên ngành rất thích cô. Giờ học chuyên ngành này, Trương Lam vẫn như cũ nhận được ánh nhìn chăm chú của bốn phương tám hướng, cô lúc trước ở trường học rất được hoan nghênh, tuổi còn trẻ nhưng đã lái xe Jeep, thân thế bối cảnh tuyệt vời, bộ dạng lại xinh đẹp, tính cách sáng sủa, bao nhiêu hoạt động đều thích tìm tới cô, hiện tại lại thêm bạn trai cô là Tiết Nhượng Thanh Hoa. Cô rất được chú ý. Học xong giờ chuyên ngành, lúc cô ôm sách cùng Bàn muội đi ra phòng học, có rất nhiều người nhìn cô, Trương Lam đem quyển sổ nhét vào trong ngực Bàn muội, nói: "Bài tập buổi tối cậu chụp gửi đến cho tớ, hình như là luận văn đúng không?" Bàn muội gật đầu, ngay sau đó nháy nháy mắt: "Hẹn hò sao? Buổi tối lại không trở về?" Trương Lam đỏ mặt: "Ừ, hai ngày cuối tuần tớ không về, các cậu tự mình giải quyết." "Nói thế sao cậu, đi đi!" Bàn muội duỗi chân một cái, đạp tới cô, Trương Lam thật nhanh chạy xuống bậc thềm, xách túi nhỏ, chạy tới quán cà phê. Chạy tới gần cô dừng lại, một đám nữ sinh vây ở bên ngoài kính thủy tinh, không ngừng giơ điện thoại di động trong tay chụp chụp, trong miệng lẩm bẩm, rất hưng phấn. Trương Lam đi tới, đứng ở bên người các cô, ánh mắt nhìn theo. Chỉ thấy Tiết Nhượng ngồi ở trên ghế sofa, cổ áo anh hơi mở ra, lộ ra xương quai xanh, cúi đầu chơi điện thoại di động, ngón tay khớp xương rõ ràng thật nhanh ấn, tốc độ kia rất nhanh, gò má góc cạnh, điêu khắc, môi mỏng nhẹ mân, vô hình để lộ ra một loại hấp dẫn, một bạn học nữ trong đó hỏi: "Anh ấy đang làm gì vậy?" "Chơi game?" "Anh ấy thích chơi game sao?" Trương Lam ở bên người các cô đáp: "Thích." "Thật sao?" Ánh mắt các cô cũng không dời đi, cứ nhìn như vậy, cũng không chú ý tới thêm một người, còn trả lời vấn đề của các cô. Trương Lam nói: "Thật." "Vậy anh ấy chơi game gì?" " Vương giả vinh dự." "A cái này tôi cũng chơi, cậu biết..." Mấy nữ sinh kia quay lại nhìn Trương Lam, câu cậu biết ID của anh ấy không nghẹn ở trong cổ họng. Trương Lam hướng các cô khẽ mỉm cười, hỏi: "Chồng của tôi có rất tuấn tú không?" Đám nữ sinh kia theo bản năng gật đầu: "Ừ ừ ừ." Nói xong, Trương Lam mang theo ý cười, đi vào quán cà phê, từ sau lưng Tiết Nhượng, ôm lấy anh, Tiết Nhượng buông điện thoại di động trong tay xuống, ngửa đầu nhìn cô, hôn môi cô, sau đó đứng dậy, nắm lấy tay cô, nói, "Buổi tối hẹn Tần Thiên." "Ừ." Tác giả có lời muốn nói: Tuyên cáo chủ quyền thành công.
|
Chương 51
Tiết Nhượng đã lâu không gặp Tần Thiên, hai người ở trong cùng một thành phố, mặc dù nói là anh em họ, nhưng mỗi người đều có chuyện phải làm, sau khi Tiết Nhượng lên Thanh Hoa, hai tháng này anh mới rảnh rỗi, lúc trước công việc, kiếm tiền, học nghiệp, bận bịu, về sau mua xe cùng mua nhà, anh mới hoàn toàn thả lỏng. Trên Land Rover, Trương Lam duỗi người một cái, tựa lưng vào ghế ngồi, Tiết Nhượng thắt dây an toàn cho cô, nhìn cô một cái, Trương Lam bắt được ánh mắt của anh, che mặt: "Nhìn em làm gì?" "Nhìn em xem có chỗ nào lại làm cho nhiều con trai thích như vậy." Trương Lam từ trong kẽ hở nhìn anh, thanh âm từ trong lòng bàn tay truyền ra: "Bây giờ sao? Nhìn ra cái gì không?" "Đã nhìn ra?" "Là gì?" "Xinh đẹp, đáng yêu, hào phóng, quan trọng nhất là....." Anh kéo tay cô ra, "Được Tiết Nhượng anh coi trọng." Trương Lam sửng sốt, bật cười ha ha, "Tiểu ca ca anh thật tự kỷ nha." Tiết Nhượng hôn cô một cái, sau đó trở lại vị trí lái xe, vén tay áo lên, khởi động xe, Trương Lam tựa lưng vào ghế ngồi, hỏi: "Anh hẹn Tần Thiên ăn ở nơi nào?" "Công ty cậu ta." "Ăn cái gì ở công ty của cậu ấy." "Đồ nướng." Hai mắt Trương Lam sáng lên, "Sao không nói với em?" "Bây giờ không phải đã nói rồi sao?" Khóe môi Tiết Nhượng mang theo ý cười, liếc nhìn cô một cái, chuyển động tay lái, lái ra cửa trường đại học trung y dược, không ít đồng học ôm sách ở dưới bóng cây đi lại, liền nhìn thấy chiếc xe Land Rover màu đen lái qua, mà ở bên trong một sườn mặt tuấn tú cũng lướt qua. Bước chân của các cô hơi ngừng lại, muốn nhìn một cái, không có. Công ty của Tần Thiên ở sân vườn khu thương mại bên kia, công ty Tần Thiên mở này, trên thực tế đã đóng cửa một lần, thời điểm đó chính là lúc khổ sở nhất của Tần Thiên. Khổ sở không phải là bởi vì công ty đóng cửa, mà bạn gái cùng ông chủ của công ty cạnh tranh trốn chạy, sau đó là khoảng thời gian khó chịu đựng nhất, đúng lúc có Giang Dịch Khải ở bên hắn. Lúc công ty Tần Thiên đóng cửa, Trương Lam đang cố gắng chuẩn bị thi đại học, chờ tới lúc cô đi tìm Tần Thiên, Tần Thiên đang làm việc trong phòng, ba ngày chưa từng đi ra, sau này, Trương Lam cũng mới nghe nói, Tần gia cũng xuất hiện khủng hoảng tài chính, Trương Trọng Cảnh đem tất cả số tiền có thể đưa ra đều đưa cho Tần gia. Nhưng vẫn vô dụng như cũ, xí nghiệp Tần gia, ở trong lúc đó, sụp đổ mất bảy tám phần, chỉ còn có hai ba thực nghiệp đang chống đỡ, Giang Dịch Khải từ trong nhà lấy ra tiền vốn mở công ty, cuối cùng hắn hoàn toàn đầu tư cho Tần Thiên, gắng gượng đem công ty Tần Thiên kéo lên. Hai người trong lúc đó..... Rốt cuộc ở chúng với nhau từ lúc nào, Trương Lam cũng không biết. Dù sao thời điểm cô biết, bọn họ đã ở cùng một chỗ. Nghe nói Giang Dịch Khải đã từng rời đi Tần Thiên, là Tần Thiên đi đem hắn tìm trở về, đoán chừng cũng rất khó, Trương Lam biết được không nhiều lắm. Xe tiến vào trong gara, Trương Lam xuống xe, Tiết Nhượng nắm tay cô, đóng cửa xe, lên tầng, phòng làm việc của Tần Thiên ở tầng ba, hắn mở là công ty truyền thông, trong tay có một đoàn đội võng hồng, còn có một chuyên mục tác giả chuyên môn chuyên dùng đầu bút làm việc, trong tay mỗi người đều có một danh hiệu thuộc công chúng. Lúc này những công ty khác đều còn đang làm việc, công ty của Tần Thiên đều tan tầm, vừa vào cửa liền thấy một đám người trẻ tuổi dựa vào nhau ăn gói snack khoai to, còn có người uống trà sữa đóng vai nhân vật nào đó. Cửa thang máy vừa mở, bọn họ quay đầu nhìn lại, sau đó lại bình tĩnh đem đầu quay trở về, tiếp tục nói chuyện phiếm tán dóc. Giang Dịch Khải ở một bên cười đến ôm bụng, Trương Lam đi qua, cầm lấy gói khoai tây chiên trong bao đè lên đầu hắn, hắn mới ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy Trương Lam, xoát cái đứng thẳng người, cười nói: "Ai nha, tiểu tỷ tỷ đến..... Họ hàng nhà chúng ta cậu đưa đến không?" Sau đó hắn liền thò đầu, liền nhìn thấy Tiết Nhượng, sau đó hắn một phen kéo Trương Lam ra, cười với Tiết Nhượng đưa tay: "Cậu khỏe, họ hàng." Sau đó một cô nương hai má phúng phính, một bên nhét nhét vào miếng khoai tây chiên vừa nói: "Gianh Dịch Khải, họ hàng nhà anh sao nhiều như vậy." Giang Dịch Khải hướng cô nương kia thở dài, nói: " Im miệng! Đây là họ hàng thật!" Cô nương kia lại dùng sức nhét vào miếng khoai tây chiên, "Anh dài như vậy, họ hàng nhà anh càng dễ nhìn hơn nhiều, rất tuấn tú, em suy nghĩ một chút xem anh ấy giống ai... " Tiết Nhượng nhìn Giang Dịch Khải hai giây, Giang Dịch Khải rất thanh tú, mi mắt mang theo ý cười làm người ta cảm thấy thoải mái, anh nhẹ bắt tay Giang Dịch Khải, sau đó buông tay, hỏi: "Tần Thiên đâu?" "Ở bên trong, nói điện thoại." Giang Dịch Khải chỉ vào cửa văn phòng, Trương Lam đã sớm cùng mấy người ngồi chung một chỗ, cùng ăn khoai tây chiên. Bên trong công ty Tần Thiên cũng có mấy cô gái gần bằng tuổi với Trương Lam, hai bên đều biết nhau, hơn nữa quan hệ đều rất tốt, các cô ăn một miếng khoai tây chiên một bên hỏi Trương Lam: "Bạn trai cậu sao?" "Ừ." Trương Lam lại ăn một miếng khoai tây chiên. "Dáng dấp rất đẹp trai thôi." "Ừ. đúng vậy." "Cậu lúc nào thì yêu đương?" "Đã rất nhiều năm." "A? Cậu thật lợi hại, vẫn luôn cất giấu?" "Đúng vậy." Trương Lam cùng các cô rất thoải mái, mấy người các cô đã quen nhìn soái ca, cho nên đối với Tiết Nhượng cũng chỉ nhìn nhiều thêm hai cái mà thôi, trong công ty cũng có rất nhiều người đẹp trai, tiểu thịt tươi, Tiết Nhượng đẹp mắt, đẹp trai, nhưng tạm thời các cô đã gặp qua trai đẹp, sẽ không giống như nữ sinh trong trường. Người người kinh hô không thôi. Phụ nữ ra ngoài xã hội, ánh mắt nhìn đàn ông trừ diện mạo, nhiều hơn là thực dụng, trong đó một người gọi là tiểu yêu tinh liếm ngón tay, chỉ vào váy của Trương Lam: "Cậu lại mua váy mới?" Trương Lam vùi đầu tận lực ăn, nói: "Đúng vậy?" " Bao nhiêu tiền vậy?" " Không biết, đại khái.... Số này?" Trương Lam đếm đếm, tiểu yêu tinh kia lại cắn một miếng khoai tây chiên, "Cậu mua cũng không biết giá sao?" "Bạn trai tôi mua, không phải là tôi mua." "Răng rắc." Tiểu yêu tinh cắn khoai, tạm dừng hai giây, "Bạn trai cậu mua váy nhãn hiệu XX trong hệ hoa hồng? Cả nước cũng chỉ có hai chiếc! Anh ấy là con nhà giàu sao?"
|
Chương 51-2
"Răng rắc." Tiểu yêu tinh cắn khoai, tạm dừng hai giây, "Bạn trai cậu mua váy nhãn hiệu XX trong hệ hoa hồng? Cả nước cũng chỉ có hai chiếc! Anh ấy là con nhà giàu sao?" Tiếng thét này, lập tức làm cho mấy người ngồi chung quanh không để ý trong nháy mắt ngồi thẳng người, xoay cổ nhìn phía sau. Các cô đều không tin: "Bạn trai vừa đẹp vừa có tiền như vậy..... Quả thực nhân gian khó tìm!" Giang dịch khải hắc hắc hai tiếng nói: "Các cô đủ rồi đấy, đừng nhìn, bạn trai vừa đẹp vừa có tiền là của người ta, không có quan hệ gì với các cô." "Dựa vào, tôi đây phát hiện bạn trai của tiểu tỷ tỷ thật sự siêu cấp soái, tôi mới vừa nhìn, dựa vào, tôi thích nha, loại hình này." Các cô nhìn xuyên qua cửa kính nhìn vào bên trong, chỉ thấy Tiết Nhượng ngồi ở trên ghế bên cạnh Tần Thiên, hai tay đan vào nhau, gò má tựa như điêu khắc, các cô lập tức liếm ngón tay nằm sấp xuống ngắm nhìn. Trương Lam lại răng rắc hai tiếng ăn mấy miếng khoai tây chiên, sau đó nhìn các cô một cái, sau đó cô đứng dậy, cầm lấy túi khoai tây chiên, vào phòng làm việc của Tần Thiên, một giây kế tiếp. Cô đem rèm cửa sổ kéo xuống, đem mấy cặp mắt của các cô cũng che lại, cũng hướng các cô le lưỡi. Các cô sửng sốt một chút, tiểu yêu tinh tức giận nói: "Cái này đúng là không quen, đợi một hồi cậu ấy đi ra, phải cướp đi túi khoai tây của cậu ấy." Một cô gái khác cười nghiêng ngã: "Cậu sao bây giờ không đi vào lấy khoai tây chiên đi, lấy cái túi làm gì." "Bày tỏ tâm tình tuyệt giao của tôi." Đoàn người cười ngã. Trương Lam đóng kỹ rèm cửa sổ, Tiết Nhượng nhìn cô một cái, đem cô kéo đến trên đùi ngồi xuống, hỏi: "Làm gì vậy?" Trương Lam đưa một miếng khoai tây đến bên mép anh, Tiết Nhượng quay đầu, "Không ăn." Trương Lam hừ hừ: "Các cô ấy nhìn anh." Tiết Nhượng cười một tiếng, lau vụn khoai tây trên khóe môi cô, dáng vẻ cô làm nũng như vậy, làm anh muốn cưng chiều cả đời. Tần Thiên treo điện thoại, mang theo ý cười nhìn hai người bọn họ, sau đó đi đến trước mặt Tiết Nhượng, ba năm không gặp, Tần Thiên thành thục rất nhiều, đôi mắt đều thâm rất nhiều, tay hắn đút trong túi, lại cười nói: "Cậu ba năm này, cũng không dễ dàng trải qua đi?" Tiết Nhượng ôm thắt lưng Trương Lam, gật gật đầu: "Rất khó." Tần Thiên vỗ vai anh một cái, "Đều đã qua." Tiết Nhượng không đáp, Trương Lam nhìn hai người họ có chuyện muốn nói, lại ăn một miếng khoai, nói: "Em đi ra ngoài, hai người cứ nói chuyện." Sau đó, liền đến cửa, đi ra ngoài. Tần Thiên xoay người, từ bên máy tính lấy ra một gói thuốc lá, rút một điếu đưa cho Tiết Nhượng, Tiết Nhượng nhận lấy, đốt, hơi hơi thả khói, mới hỏi: "Khi nào thì cùng với cậu ta?" Tần Thiên theo tầm mắt của Tiết Nhượng, nhìn xuống, nhìn đến người con trai trên trang web trên điện thoại anh, hắn nở nụ cười, "Lúc mấy người thi đại học." "Ừ." Tiết Nhượng không tiếp tục hỏi. Tần Thiên lại nói: "Đại khái đi, tôi trời sinh cũng có một chút khuynh hướng này." "Cậu bị bẻ cong?" " Không biết, dù sao... Thời điểm cậu ấy chạy tôi liền luống cuống." "Nha." Tiết Nhượng không hỏi lại, Tần Thiên ngậm thuốc lá, nghiêng đầu nhìn anh, "Cậu thì sao? Ba năm không tới tìm tôi, lại nghe nói cậu rất vất vả, cậu thật sự tính đời này không liên lạc với dì sao?" " Liên lạc, hàng tháng đều gọi điện thoại một lần, tôi đúng giờ sẽ gửi tiền cho bọn họ, ở Bắc Kinh chắc sẽ mua một căn nhà nữa, bọn họ muốn đến tôi sẽ sắp xếp, nhưng là.... " Tiết Nhượng búng tro thuốc lá, đôi mắt sâu thẳm, "Nếu còn cản trở tôi cùng Lam Lam, sinh con liền mang họ của Trương gia." Tần Thiên: "..." Sau một lát, hắn nhẹ cười ra tiếng, "Cậu cũng thật là đủ ngoan, Tiết gia chỉ có cậu là độc đinh, nhưng theo như tôi phân tích, dì nhỏ sẽ không lại ngăn cản, lúc trước dì ngăn cản chỉ là vì bà muốn nắm cậu trong tay, sợ cậu cố ý đi con đường của mình, lại sợ cậu thật sự vì Lam Lam mà ảnh hưởng tới việc học, bây giờ cậu đi con đường của mình bà đối với cậu cũng không thể nào khống chế, cậu muốn yêu đương kết hôn cũng là một quá trình cần thiết trong cuộc sống, bà có cái gì phản đối?" " Chỉ mong vậy." Khóe môi Tiết Nhượng hơi giương lên, một ngụm khói từ khóe môi tràn ra, gò má của anh mông lung, Tần Thiên vỗ xuống bả vai Tiết Nhượng, nói: "Cậu thật là có phúc lớn, người cậu gặp là Lam Lam, cô ấy là một cô gái thiện lương, bằng không hiện tại liền tránh cậu rất xa, cậu có biết bây giờ con gái sợ nhất là cái gì không?" " Cái gì?" "Quan hệ với mẹ chồng, quan hệ này đã phá hủy đại đa số gia đình, cũng sẽ phá hủy người con gái cậu yêu." Tiết Nhượng tay kẹp điếu thuốc hơi run, sau một lát, anh lại hung hăng hít một hơi, "Cậu nói không sai, cho nên tôi rất may mắn." "Đương nhiên, cho nên, đối với cô ấy tốt một chút." "Sẽ." Hai người đàn ông nói chuyện phiếm xong, kéo cửa phòng làm việc ra, đi ra ngoài, bên ngoài nháo thành một đoàn, Giang Dịch Khải tựa vào trên bàn, khóe mắt cười đến chảy nước mắt. Trương Lam cùng tiểu yêu tinh kia ở trên bàn vật tay, hai người để miếng khoai tây chiên ở hai bên, xem ai ép cho miếng khoai tây bể vụn, kết quả người cũng không muốn đè bể miếng khoai tay kia, vì vậy cái tay còn lại của hai người liều mạng lấy khoai tây chiên trên bàn nhét vào miệng, những người khác thấy vậy, lại liều mạng xê dịch cách xa các cô. Trương Lam vừa nhìn thấy Tiết Nhượng đi ra, lập tức hô: "Chồng! Giúp em." Tiểu yêu tinh tức giận: "Cậu chơi trò chơi còn gọi chồng tới hỗ trợ? Giang Dịch Khải, đi tới đây giúp tôi!" Tần Thiên cười khẽ: "Không được, Giang Dịch Khải không thể giúp cô." Tiểu yêu tinh: "..." MMP, nam cẩu. Tiết Nhượng rốt cuộc cũng không có đi qua giúp Trương Lam, bất quá anh giúp Trương Lam ăn khoai tây chiên, còn đút cho Trương Lam, tiểu yêu tinh ở đối diện hâm mộ ghen tị. Cuối cùng tay buông lỏng một chút: "Không chơi, tôi cũng phải tìm bạn trai!" Đoàn người cũng cười điên rồi, sau đó mở tủ lạnh lấy ra một đống đồ ăn thức uống, để lên, Trương Lam nhón chân lau khóe môi giúp Tiết Nhượng, Tiết Nhượng một tay ôm thắt lưng cô, Trương Lam hỏi: "Anh vừa rồi không phải nói không ăn sao?" Tiết Nhượng cúi đầu hôn cô một cái, "Vì em, ăn." Trương Lam ôm cổ anh, nhón chân lên hôn, "Thưởng cho anh." " Cám ơn vợ." Trương Lam cười cong mi mắt. Tác giả có lời muốn nói: Ai yêu.
|
Chương 52
Ở trên tầng thượng mấy công ty cùng tụ lại một chỗ, một tầng lầu chừng năm tầng, tổng cộng có ba công ty, đều là những ông chủ trẻ tuổi, nhân viên càng trẻ tuổi hơn, vì vậy cuộc họp lần trước bọn họ đem tầng thượng thu thập sửa sang lại một chút, treo những bóng đèn đầy đủ sắc màu ở trên lan can. Xích đu lắp ráp, có một giá gỗ, trên giá gỗ đó quấn hoa giả, bàn gỗ ghế gỗ tất cả đều là ông chủ của hai công ty gọi người làm, Tần Thiên ở bên này tiêu tiền, sân thượng lúc này giống như một sân vui chơi giải trí mini, trang trí dễ nhìn vô cùng, đoàn người lên trên bục. Người con trai đem than tới, bỏ vào trong lò nướng, cô gái ngồi ở một bên nướng các xâu thức ăn, Trương Lam cũng rất tự giác ngồi xuống, cùng tiểu yêu tinh cắt mấy quả cà tím, rau hẹ, hai người Tiết Nhượng cùng Tần Thiên đến bên kia ngồi uống bia, tầng năm ở thành phố tuy không cao, nhưng có thể nhìn thấy được đường phố phía dưới, ngựa xe như nước, đèn nê ông lóe lên. Tần Thiên đụng chai bia trong tay Tiết Nhượng một cái, Tiết Nhượng búng tro thuốc hút một ngụm, chất lỏng từ khóe môi tràn ra, anh lau đi, Tần Thiên hỏi: "Cậu định sau khi tốt nghệp làm thương nhân sao?" Tiết Nhượng người nghiêng về phía trước, tay nắm chai bia bóp tới bóp lui, nói: "Trước làm đã, đến lúc đó rồi xem tiếp." " Không có ý định tự mở công ty?" Tần Thiên hỏi ngược lại. " Có kế hoạch, nhưng mấy năm gần đây không biết..." " Cũng tốt, công ty rất mạo hiểm." " Không phải, là bây giờ không có hứng thú gì." Tần Thiên duỗi dài chân, chân giẫm chai bia xuống, rắc rắc một tiếng, hắn cười nói: "Cậu cùng Lam Lam ở chung với nhau, đoán chừng.... Sau này phải quản lý công ty nhà cô ấy." Tiết Nhượng nhấc mí mắt nhìn hắn, "Sau này hãy nói." Tần Thiên cười khẽ: "Cậu có phải đợi đến ba mươi năm?" Tiết Nhượng cười nhạt: "Chưa tới hai ba năm, giá trị con người tôi không thấp." "Còn rất tự tin." Tiết Nhượng lại uống một ngụm bia, vừa vặn hết, anh đem chai bia bóp ném, hơi: "Cậu thì sao? Gia đình đồng ý cậu cùng Giang Dịch Khải? Theo tôi biết, Giang Dịch Khải là Tứ thiếu gia của Giang gia." Tần Thiên cười một cái, khóe mắt mang theo nụ cười thanh đạm, "Tứ thiếu gia đúng là vẫn không chọc nổi, hắn trên có ba người anh, dưới còn có một Giang Tuấn, thì xem chúng ta có thể đi bao xa." Tiết Nhượng dựa về sau, chân cũng nhẹ nhàng đạp bình đồ nhắm, "Con đường này của hai người không dễ đi." Tần Thiên nhìn cậu con trai đang sửa sang than củi, không có lên tiếng. Trương Lam vừa bắt đầu nướng, nướng một cánh gà, cô nướng đến trên mặt cũng đỏ lên, một cái tay từ sau lưng cô đem cánh gà lấy đi, Trương Lam nghiêng đầu, Tiết Nhượng kéo kéo cổ áo, ngồi xuống, ngồi vào bên người cô, nói: "Anh tới." Tiểu yêu tinh ở đối diện nhìn Tiết Nhượng một cái, nhất thời tao thủ lộng tư*, đem tóc lập tức vén lên một bên lộ ra cổ như tuyết trắng, cô ấy trực tiếp, biết mình nơi nào đẹp mắt nhất, Trương Lam nhìn một cái, nhất thời lấy tay ngăn trở tầm mắt của Tiết Nhượng, Tiết Nhượng sửng sốt một chút, lấy tay cô xuống, thấp giọng hỏi: "Sao vậy?" *Nạo thủ lộng tư(挠首弄姿)/ tao thủ lộng tư(搔首弄姿)/:làm điệu làm bộ; làm duyên làm dáng; làm bộ làm tịch; Lả lơi đưa tình giống: Mại lộng phong tình(卖弄风情) Trương Lam tức giận trợn mắt nhìn tiểu yêu tinh một cái, lắc đầu: "Không có gì." " Tiết ca ca...." Tiểu yêu tinh ở đối diện ỏn ẻn gọi, Tiết Nhượng hơi vén mí mắt lên, Trương Lam khẩn trương, Tiết Nhượng nhìn một cái, giọng lạnh lùng nói: "Gọi tôi là Tiết Nhượng, ca ca là Trương Lam gọi." Tiểu yêu tinh: "..." MMP. Những cô gái chung quanh đều nở nụ cười, tiểu yêu tinh chợt đẩy tóc mình, đem cánh gà vàng rụm mình nướng nhét vào trong tay Trương Lam, nói: "Cho cậu ăn, bạn trai cậu quá khó!" Trương Lam đem cánh gà đưa về: "Tôi không ăn." Còn muốn câu dẫn Tiết Nhượng của cô, mới không ăn của cô ấy đâu, tiểu yêu tinh: "Ài? Đây là giận tôi?" "Đương nhiên." Trương Lam hừ hừ. Tiết Nhượng mí mắt đều không năng, kéo tay Trương Lam nói: "Không cần ăn của các cô ấy, ăn của anh." "A...." Tiểu yêu tinh hừ một cái: "Đây là cùng tôi khiêu khích?" Tiết Nhượng không phản ứng, chuyên tâm nướng cánh gà, Trương Lam tựa vào trong ngực anh, nhìn ngón tay khớp xương rõ ràng của anh lật qua lật lại cánh gà trong chiếc tăm trúc, cô mở một chai Sprite, uống một ngụm, sau đó đem ống hút đưa tới khóe môi anh, Tiết Nhượng há miệng, cắn ống hút uống, Trương Lam ngửa đầu hỏi anh: "Sprite tình yêu uống ngon không?" Tiết Nhượng trầm mặc hai giây, đáp: "Dễ uống." "Phì.... Thật muốn chết, uống Sprite cũng muốn ngược cẩu!" "Đúng vậy, còn Sprite tình yêu uống sao..... " "Uống ngon... " Tiểu yêu tinh cùng một cô gái khác giả giọng nói, Trương Lam bị các cô nói mặt đều đỏ lên, Tiết Nhượng đem Trương Lam ôm ở trong lòng, lạnh đạm liếc mắt nhìn các cô một cái, tươi cười của tiểu yêu tinh cứng đờ lại, cô ấy liếc mắt nhìn xem thường: "Mẹ nó, bạn trai như vậy tôi có đến một chục." Tức giận. Chỉ chốc lát, cánh gà nướng xong, Tiết Nhượng nướng bên ngoài không chỉ đẹp hơn so với các cô, quan trọng ăn rất ngon, thịt bên trong mềm, cắn một cái đều là mỡ, Trương Lam xé một miếng, mình ăn một miếng, lại đút Tiết Nhượng ăn, Tiết Nhượng tiếp tục nướng cho cô, lấy ra quả cà tím nướng. Mấy người bên kia mở bluetooth ở bên kia hát rống, Giang Dịch Khải uống chút rượu, trốn ở trong góc, chơi điện thoại di động, Tần Thiên đi tới, tay chống đỡ đỉnh đầu hắn, hai người không biết nói cái gì, Giang Dịch Khải phì cười, Tần Thiên nhàn nhạt ở khóe môi hắn hôn một cái..... Trương Lam vừa nghiêng đầu, thấy được, Sprite trong miệng phun ra ngoài. Tiết Nhượng đem đầu cô xoay trở lại, nói: "Đừng nhìn loạn." Trương Lam đỏ mặt, cô tránh trong ngực anh, ôm eo anh, "Em muốn uống rượu."
|
Chương 52-2
Trương Lam đỏ mặt, cô tránh trong ngực anh, ôm eo anh, "Em muốn uống rượu." "Được." "Em uống say anh cũng không sợ sao?" Tiết Nhượng nhàn nhạt nói: "Cùng với anh, uống bao nhiêu cũng không sợ." " Tốt lắm." Trương Lam không khách khí, rượu cocktail cùng bia cũng đều đến, Tiết Nhượng phụ trách nướng, cô phụ trách ăn cùng uống, ăn một lúc sau, bên nướng thịt không còn mấy người. Đều chạy đi ca hát, còn có người ở trên đất trống nhảy nhót, còn có người cầm micro nói một người cosplay nhân vật, giọng nam bên này, giọng nữ bên kia, quả thực không chút nào xa cách. Trương Lam cũng chạy tới, cùng mấy cô gái nhảy khiêu vũ, nhảy đến hăng hái, xoay thắt lưng lắc mông, váy chiffon sát thắt lưng cô, rất đẹp mắt, tiểu yêu tinh uống nhiều, liền đi tới trước mặt cô, còn ôm thắt lưng Trương Lam, cùng nhau khiêu vũ, Tiết Nhượng nắm chặt chai bia, ném, đi lên phía trước, đem tay của tiểu yêu tinh kéo ra, một tay ôm thắt lưng Trương Lam, Trương Lam hơi say, cô đụng vào trong lòng anh, ngửa đầu nhìn thấy, nở nụ cười: "" Tiểu ca ca, anh trưởng thành." Tiết Nhượng cúi đầu, ôm thắt lưng của cô nói: "Đúng vậy, anh trưởng thành." "Anh càng đẹp trai hơn." "Ừ, em cũng đẹp hơn." Trương Lam ha ha cười, che miệng nói: "Anh còn nhớ rõ lần đầu tiên em ngồi và bên cạnh anh, anh nói gì không?" Tiết Nhượng dừng một chút, nói: "Không nhớ rõ." Trương Lam nhảy lên, ôm cổ anh cười ha ha nói: "Anh nói cùng bạn học nữ ngồi chung sẽ mang thai.... Ha ha anh mang thai sao?" Khóe môi Tiết Nhượng câu lên: "Anh sẽ không mang thai, nhưng anh sẽ làm cho em mang thai." Trương Lam đụng bả vai anh: "Anh xấu xa, em mới không cần đâu." Tay Tiết Nhượng thu lại, cô ở trong lòng mắt đều đầy ý cười, khuôn mặt trứng ngỗng nhỏ nhắn cùng với lúc học cao trung cũng không thay đổi bao nhiêu, vẫn xinh đẹp như vậy, vẫn động lòng người như vậy, anh đột nhiên cảm ơn cô đi ngang qua ba năm, còn có thể có nụ cười như vậy, Trương Lam còn nhảy nói: "Anh muốn mang thai." "Em mới có thể." Tiết Nhượng nói xong, cúi đầu, trực tiếp chặn lại môi đỏ mọng của cô, Trương Lam uống say không có năng lực phản kháng, bị anh hôn một hồi chân liền mềm nhũn, đầu lưỡi Tiết Nhượng tiến quân thần tốc mà vào, không để ý chút nào ở trước mặt mọi người, đem cô ôm thật chặt vào trong ngực ôm hôn, người đang khiêu vũ chung quanh đều sững sốt. Rối rít tản ra, nhìn tuấn nam mỹ nữ ở chính giữa, Tiết Nhượng nghiêng mặt sang bên, tiếp tục hôn cô, môi Trương Lam dính rượu so với bình thường ngọt hơn gấp mấy lần, anh hôn thế nào cũng không đủ, thắt lưng tinh tế của cô bị anh ôm chặt, đầu lưỡi cũng không tự chủ được không tự chủ được vươn ra, cùng lưỡi anh quấn quít. Mọi người ở chung quanh có thể dễ dàng nhìn thấy đầu lưỡi tiến vào của bọn họ, Tiết Nhượng hôn đem Trương Lam ép ở trên vách tường. Cổ áo anh hơi mở, gò má anh tuấn, xương quai xanh mơ hồ lộ ra, áo sơ mi đen càng làm nổi bật lên cổ trắng nõn, làm cho cả người anh đều mang theo hơi thở thần bí cùng hấp dẫn, Trương Lam ôm cổ anh hai tay ở sau ót quấn quít, cánh tay trắng nõn của cô gái mềm mại mà làm người ta ghé mắt. Tiểu yêu tinh đầu gối mềm nhũn, cô ấy che mặt, mắng một tiếng nói: "Con mẹ nó, tôi nhìn muốn cứng lên." Tần thiên nhịn cười: "Cô không có JJ làm sao cứng?" Tiểu yêu tinh nghiêng đầu trừng hắn một cái: "Anh cứng sao?" Chân Tần Thiên duỗi ra, đạp vào ghế ngồi của cô ấy. Đang lúc mọi người nhìn nhập thần, Tiết Nhượng dừng lại, anh chặn ngang đem Trương Lam bế lên, cầm lấy túi nhỏ của Trương Lam, nói với vọn họ: "Tôi đi trước." Tiểu yêu tinh nhảy cỡn lên nói: "Đứt đoạn thế sao? Tiếp tục đi chứ! Chúng tôi không ngại." Tiết Nhượng nhàn nhạt nhìn cô ấy một cái, sau đó đi xuống cầu thang, thuận thế vào thang máy, anh đã rất cứng, xuống gara, anh ôm Trương Lam đi vào, đóng cửa xe, cũng quay đi lên, vén quần áo cô lên, vùi đầu liền hôn, Trương Lam mơ mơ màng màng, nhưng anh vẫn luôn dính sát, cô liền chủ động phụ họa. Chỗ ngồi phía sau xe có hơi hẹp, Trương Lam tựa vào trên cửa xe, bị anh tiến vào, cô có chút đau, Tiết Nhượng hôn môi của cô, thấp giọng nói: "Anh sẽ chậm một chút." Trương Lam vặn chặt chân mày: "Em đau." "Anh biết." Tiết Nhượng thở hổn hển, tiếp tục trấn an cô, sau đó chờ cô buông lỏng, anh mới động. Cửa kính xe Land Rover màu đen đóng lại, ở dưới gara một mảnh an tĩnh, chỉ có đèn trên đỉnh đầu hơi lóe, theo từng tia sáng sáng lên. Chỉ có thể mơ hồ từ trước cửa xe Land Rover thấy một người đàn ông ôm một cô gái, hơi động hông, loáng thoáng, mơ mơ hồ hồ. Tiết Nhượng uống rượu, không cách nào lái xe. Nhưng anh cũng không muốn gọi người lái thay, trong xe anh có mùi vị của anh và Trương Lam, cho nên anh sửa sang lại, ôm Trương Lam xuống xe, ra gara. Đúng lúc, đụng phải Tần Thiên cùng Giang Dịch Khải đi xuống, Tần Thiên vừa nhìn thấy anh, rất kinh ngạc: "Cậu còn chưa đi." Tiết Nhượng ôm chặt Trương Lam, nhàn nhạt nói: "Chưa." Giang Dịch Khải chậc một tiếng, nhìn theo phương hướng Tiết Nhượng mới vừa đi ra ngoài, cười nói: "Cậu cũng quá không kiên nhẫn đi." Tần Thiên phản ứng lại, mắng thầm một tiếng, che trán: "Tôi gọi ta-xi tới cho hai người." "Cám ơn." Giang Dịch Khải cười nói: " Sáng ngày mai tiểu tỷ tỷ tỉnh lại, chắc sẽ nói cậu cầm thú...." Tiết Nhượng cúi đầu hôn lên gương mặt Trương Lam, Trương Lam ngủ say, ở trong xe còn có thể kêu, anh đi ra ngoài, sửa sang lại quần áo cho cô, cô nghiêng đầu liền ngủ, Tần Thiên vẫy vẫy ta-xi đi lại, mở cửa xe, nói: "Ngày mai tôi giúp cậu lái xe về." "Không cần, chính tôi đến." Tần Thiên cười: "Được, xe này chỉ có hai người mới chạm vào, không để cho chúng ta đụng sao?" Tiết Nhượng không lên tiếng, ôm người đi vào, hạ cửa kính xe xuống, "Các cậu cũng về sớm một chút, cám ơn." "Ừ được." Tần Thiên vẫy tay, sau đó phân phó tài xế, xe lái đi ra ngoài, Trương Lam ở trong ngực anh, nặng nề ngủ. 23 giờ 15 phút, xe ta-xi đến bên ngoài Vạn Khoa, Tiết Nhượng trả tiền, xuống xe, ôm người lên tầng, trên người hai người đều dính, anh ôm cô đi vào phòng tắm. Cổ Trương Lam bị anh cắn có rất nhiều dấu vết lớn lộ ra, anh cúi đầu hôn xuống, dùng khăn tắm quấn cô lại, ôm đến trên giường. Tác giả có lời muốn nói: Oh, ha ha ha.
|