Cho Tớ Mượn Bài Tập Chép Với!
|
|
Chương 53
Trương Lam rất dính giường, liền rúc vào bên trong, khăn tắm trên người cô đều quấn ở ngực cùng hông, Tiết Nhượng kéo không ra, Trương Lam gắt gao nằm úp sấp, lộ ra thắt lưng tinh tế, Tiết Nhượng ngồi ở mép giường, thật sâu nhìn thắt lưng của cô, một lát sau, anh xoay người, hôn phần lưng lộ ra của cô, tay theo xương quai xanh mà đi xuống, vuốt ve....... Trương Lam lầm bầm một tiếng, ngón tay Tiết Nhượng khớp xương rõ ràng mò tới khăn tắm ngang hông cô, sau đó kéo khăn tắm xuống, chậm rãi kéo ra ngoài, cả người Trương Lam không có một chút che giấu, phần lưng trơn bóng cùng với cái mông vểnh lên, tay Tiết Nhượng từ thắt lưng của cô, đem cô nâng lên. Xoay người bầu ngực của Trương Lam đứng thẳng, thắt lưng tinh tế, chân dài thẳng tắp, tròng mắt của Tiết Nhượng hơi trầm xuống, nhưng anh không nhúc nhích, anh giống như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật. Sau một lát, anh ôm cô, áp ở đầu giường, cắn môi của cô, thấp giọng nói: "Bảo bối, chúng ta lại tới đi." Trương Lam nhíu chặt chân mày, cô hơi mở mắt, thấy là anh, hơi hơi há miệng tùy ý anh hôn, Tiết Nhượng cười, nói: "Trên mặt không muốn, thân thể còn rất thành thật." Dứt lời, liền đem cô ôm ở trên đùi, tay chạm xuống da thịt vừa trơn lại trắng, Tiết Nhượng tại vị trí này, tiến vào. Trương Lam ôm cổ anh, ân hừ một tiếng, cũng rất tín nhiệm đem mình giao cho anh. Sau đó cô có chút thanh tỉnh, là bị anh đánh thức, Trương Lam nghiêng đầu cắn chặt môi dưới, trán toát ra mồ hôi, một đường nhỏ xuống, cô ở trong cổ anh, gọi Tiết Nhượng. "Ừ, anh đây." Trương Lam lại ôm chặt anh nói: "Thật ra thì em đối với anh nhất kiến chung tình." " Biết." Tiết Nhượng thấp giọng nói. "Anh thì sao?" "Cũng không kém bao nhiêu." " Gạt người, anh sẽ gạt người ta." Trương Lam ngửa đầu hừ hừ. "Không lừa gạt em." Hai người một bên hôn một bên chinh phạt đối phương, càng về sau, Trương Lam mơ màng, Tiết Nhượng ôm cô đi tắm, tắm xong, liền nằm trên giường, cô ôm eo anh nói: "Ngủ thôi, thật là mệt." Tiết Nhượng kéo chăn lên, đắp lên hai người, ôm chặt thắt lưng cô, "Ừ, đi ngủ." Ngày hôm sau là cuối tuần, vừa cảm giác trời sáng, Trương Lam liền thấy nóng, duỗi người thức giấc, cô ở lúc nãy có tỉnh một lần, Tiết Nhượng liền lôi kéo cô, lúc này cô tỉnh lại, liền không có, cô lúc này mới hơi mở mắt, tay sờ bên cạnh một cái, không có ai, không. Xoát một tiếng, cô ngồi dậy, kéo rèm cửa sổ, trong phòng chỉ có vài tia ánh sáng xuyên vào, nhưng Tiết Nhượng không có ở đây, cô xuống giường, phát hiện cả người mình trần như nhộng, lập tức lấy ga trải giường bao lấy thân mình, lại kéo rèm cửa sổ ra..... Ánh sáng mặt trời buổi sáng. Trương Lam duỗi người một cái, sau đó bọc drap trải giường, chạy ra phía ngoài nhìn quanh. Trong phòng khách không người, rất an tĩnh, cô cẩn thận đi tới thư phòng, cửa thư phòng không đóng, cô thò đầu vào, liền thấy Tiết Nhượng tựa vào bên bàn đọc sách, đang gọi điện thoại, ngón tay anh kẹp thuốc, khói thuốc mờ ảo, đem khuôn mặt anh ngăn trở mông lung lại anh tuấn đẹp trai, Trương Lam thấy anh ở trong, trong lòng ổn định. Lập tức xoay người muốn đi. Tiết Nhượng lại gọi: "Lam Lam." Người Trương Lam cứng đờ, cô quay đầu, Tiết Nhượng ngậm thuốc lá, lười biếng giang hai tay ra với cô. Trương Lam bọc drap trải giường lắc đầu. " Đi vào." Anh che loa, để thuốc lá xuống, nói. "Em đi thay quần áo." "Không cần thay." Anh buông điện thoại xuống, Trương Lam thấy anh đi tới, sợ hết hồn, theo bản năng chạy đi, chạy chưa tới hai bước, liền bị anh ôm từ phía sau, Trương Lam giãy giụa nói: "Em đi thay quần áo." " Đừng nóng, anh ôm một cái." Tiết Nhượng đem cô chặn ngang bế lên, trở lại bàn đọc sách sau đó ngồi xuống ghế, Trương Lam ngồi ở trên đùi anh, ôm cổ anh, vùi đầu. Tiết Nhượng lấy qua điện thoại, tiếp tục nói, khóe môi mỉm cười. Trương Lam liền vùi ở trong ngực anh, nghe anh nói điện thoại, nghe một hồi cô lại có chút mệt, những thứ anh nói kia một chữ cô nghe cũng không hiểu, đối diện với giọng nam uể oải đó, vẫn luôn lười biếng nói cái gì đó, cổ phần, vượt qua, giảm xuống,..... Trương Lam thì càng mệt, rất nhanh, cô chôn ở trong cổ anh, ngủ, Tiết Nhượng hút xong ngụm thuốc cuối cùng, cúi đầu nhìn một cái, cô chôn ở trong ngực anh, đã ngủ, anh nói chuyện liền hạ giọng thấp một chút. Bên kia, Hoành Thuân hỏi: "Làm gì vậy chứ? Giọng đột nhiên thấp như vậy." "Vợ tôi ngủ." "Tút tút tút..... " Đầu kia trực tiếp cúp điện thoại. Tiết Nhượng ngừng một lát, nhìn xuống điện thoại, cười lên, đem điện thoại thả trở về, ôm lấy Trương Lam, đem cô ôm vào trong phòng, thả xuống. Lại nhìn đồng hồ trên vách tường, còn sớm, chưa tới chín giờ, Tiết Nhượng cẩn thận để Trương Lam lên giường, đắp kín chăn cho cô, cô động một chút, lộ ra bả vai như tuyết trắng, Tiết Nhượng dừng một chút, khom người, môi hôn xuống xương quai xanh của cô, sau đó lại che kín, anh mới đứng dậy, anh còn có rất nhiều chuyện phải làm. Không có cách nào cùng cô ngủ một lát nữa, anh kéo rèm cửa sổ, lại điều khiển máy điều hòa, lúc này mới xoay người đi ra, cũng đóng cửa lại. Anh không muốn người vì cưới vợ mà thiếu phấn đấu ba mươi năm, thân thế Trương Lam anh không có cách nào thay đổi, anh có thể có thể thay đổi chính mình. Để cho mình đứng ở trên đỉnh kim tự tháp, không thua bất kỳ tư thái của người nào, nghênh đón Trương Lam, đây chính là điều anh phải cố gắng. Tài chính là nghề nghiệp có nguy hiểm cao, ở trong cái nghề này, bao nhiêu người còn trẻ đã bạc đầu, cả người tục khí, thậm chí vì một khoản tiền khổng lồ mà có thể vượt qua quy tắc nghề nghiệp làm ra chuyện phạm pháp.
|
Chương 53-2
Tài chính là nghề nghiệp có nguy hiểm cao, ở trong cái nghề này, bao nhiêu người còn trẻ đã bạc đầu, cả người tục khí, thậm chí vì một khoản tiền khổng lồ mà có thể vượt qua quy tắc nghề nghiệp làm ra chuyện phạm pháp. Nhưng cũng bởi vì nghề này nguy hiểm cao, thì càng có không gian mặc cho anh tới phát triển, làm anh có thể trong thời gian ngắn tập hợp một ít tài sản. Sau khi trở lại thư phòng, Tiết Nhượng ngồi xuống, tiếp tục cùng Hoành Thuân gọi điện thoại, hai người còn chưa nói chuyện xong. Trương Lam là bị tiếng chuông đánh thức, tiếng chuông kia không phải của cô, nhưng đang trong giấc ngủ, cô cũng không để ý là ai, tay sờ đầu giường một cái, liền mò tới, cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, ấn xuống nút màu xanh, để ở bên tai, cô còn chưa lên tiếng. Bên kia một giọng nữ trung niên truyền tới: "Tiết Nhượng, mẹ cùng ba con trưa nay đến, chúng ta đi ra ngoài ăn cơm hay là mẹ ở đó nấu cơm cho con ăn?" Trương Lam trong nháy mắt thanh tỉnh, âm thanh này cô biết, cô ngồi dậy, Chung Lệ Nhan đầu bên kia còn hỏi: "Còn chưa tỉnh ngủ sao? Vậy mẹ cùng ba con liền trực tiếp tới nhà con..... " Nhớ lại chuyện ba năm trước, Trương Lam ngơ ngác nhìn màn hình điện thoại, tay run một cái, sau một lát, bên trong vẫn còn nói, cô ném điện thoại di động xuống, xuống giường, thật nhanh mặc nội y, váy, sau đó cầm lấy túi nhỏ cùng điện thoại di động, nhìn đồng hồ trên vách tường một cái. Gần mười giờ, cô vội vàng ra cửa, sau khi ra khỏi phòng, cô nhìn về phía thư phòng..... Cửa thư phòng không có đóng, nhưng cô không đến gần, cũng không thấy được Tiết Nhượng, cô đứng tại chỗ do dự một chút, cuối cùng, tựa vào vách tường, chạy ra ngoài, trực tiếp chạy ra cửa. Khom người lấy giày, cô cũng không đi vào, mở cửa, đi ra ngoài, chạy vào trong thang máy, cô mới tựa vào trên vách thang máy, thở dốc. Một khắc kia, khủng hoảng tập kích vào trong lòng cô, cô chỉ muốn chạy trốn. Trong đầu cô chỉ có một ý niệm mẹ Tiết Nhượng sắp tới, bà không đồng ý cô cùng Tiết Nhượng ở chung một chỗ, bà sẽ tách bọn họ ra. Hoàn hồn, Trương Lam đã đi ra thang máy, cô đạp giày cao gót, nhìn ánh mặt trời bên ngoài, sau đó cầm túi nhỏ, thật nhanh đi ra ngoài, ở giao lộ chặn một chiếc ta-xi, sau khi đi lên xe, Trương Lam mới tựa lưng vào ghế ngồi bình phục tâm tình. Nửa giờ sau, cô mới xuống ta-xi, điện thoại di động cũng vang lên, Trương Lam cầm lấy điện thoại ra nhìn một cái, là Tiết Nhượng gọi tới. Cô đi tới ghế trong đại học Trung dược y, ngồi xuống, mới nhận. "Em đi đâu?" Tiết Nhượng giọng rất thấp, mang theo tức giận. "Em trở về ký túc xá." "Tại sao không thông báo anh?" "Mẹ anh sắp tới." "Cho nên em một tiếng không nói liền đi?" Trương Lam không lên tiếng, cô nhìn giày cao gót của mình. Tiết Nhượng ở đầu bên kia giọng thấp hơn, "Cho nên, sau này mỗi lần mẹ anh vừa xuất hiện, em liền chuẩn bị không chào hỏi liền đi đúng không? Giống như ba năm trước vậy, em một câu cũng không nói, nói đi là đi, phải không?" "Thật xin lỗi." "Anh không muốn em xin lỗi, em ở đấy, anh đi đón em." "Em ra ngoài, không có ở trong ký túc xá, cũng không có ở chung với bất kỳ ai, em chỉ là tùy tiện đi dạo một chút, anh đừng tới đón em, mẹ anh tới anh tiếp đón bọn họ thật tốt." "Trương Lam!" Tiết Nhượng đầu kia giận dữ. "Tút tút tút.... " Lòng Trương Lam run lên, theo bản năng cúp điện thoại, trong sân trường không có gió, cô xoa xoa chân hơi tê, đứng lên, đi tới chỗ đậu xe gần trường học, cô muốn lái xe. Cô chưa nói là. Cô sợ. Sợ chiếc dao gọt trái cây kia của Chung Lệ Nhan. Cô có thể ở cùng nhau với Tiết Nhượng, có thể lên giường, có thể lĩnh chứng, có thể kết hôn, nhưng Chung Lệ Nhan, chính là nút thắt của cô, một khi chạm vào, cô sẽ văng ra. Giống như sáng sớm hôm nay nhận được điện thoại bà gọi tới vậy, vừa nghĩ tới muốn chạm mặt, Trương Lam đầu tiên chính là muốn trốn đi. Đại khái, cô vẫn luôn không tha thứ cho Chung Lệ Nhan. Dùng thủ đoạn cực đoan như vậy ép cô rời đi Tiết Nhượng. Lên xe Jeep, Trương Lam đi ra trường học, xe Jeep màu đỏ sáp nhập vào trong làn đường, cô cũng không quá muốn đi, nhưng chính là không muốn để cho Tiết Nhượng tìm được. Vạn Khoa. Chung Lệ Nhan cùng Tiết Khang đến cửa, gọi điện thoại, Tiết Nhượng không nhận, bọn họ liền lấy chìa khóa dự bị đi vào, trong phòng rất an tĩnh, phòng khách không người, ngay cả rèm cửa sổ cũng không mở, Chung Lệ Nhan nhíu nhíu chân mày, tiến lên kéo màn cửa sổ ra, nói: "Con hôm nay phải đi học sao?" Tiết Khang lắc đầu: "Không có, hôm nay cuối tuần, có thể ở thư phòng hay không?" Ông đi tới thư phòng, mở cửa, máy vi tính đều mở, nhưng không có người. Chung Lệ Nhan hỏi: "Cũng không có ở thư phòng sao?" " Không có." "Đi xem phòng ngủ một chút đi." Tiết Khang đẩy cửa phòng ngủ ra, trong phòng rèm cửa sổ cũng không có mở, mang theo mùi thơm ấm áp, giống như là mùi nước hoa, ông nhíu chân mày, cũng đem rèm cửa sổ mở ra. Vừa quay đầu, liền thấy trên đất rớt một cái son môi, mà dưới đất còn có một đôi dép nữ. Tiết Khanh hơi sửng sốt, gọi: "Lệ Nhan, bà tới đây." Chung Lệ Nhan mang dép đi vào, nhìn một cái, đang lúc hai mắt đối diện lẫn nhau, Chung Lệ Nhan nhận lấy son môi, trong mắt mang theo mỉm cười: "Đây là của bạn gái?" " Xem ra là vậy." Tiết Khang nói. Hốc mắt Chung Lệ Nhan ửng đỏ, "Quá tốt... Em thật sự sợ ban đầu bởi vì sai lầm của em, hại con trai." Tác giả có lời muốn nói: Luôm có tư tưởng. Càng đơn thuần càng dễ dàng có.
|
Chương 54
Xe Land Rover màu đen đi trên đường ở thành phố, Tiết Nhượng tay khoác lên cửa xe, đầu ngón tay kẹp thuốc lá, chân ga vẫn luôn buông, anh chưa gấp, vẫn luôn chậm rãi chờ, tầm mắt nhìn ở chung quanh, mắt nhìn thấy khu mua sắm thương mại, anh liền lái vào, dừng xe lại, sau đó dập tắt thuốc, chạy vào. Từng vòng từng vòng tìm, điện thoại di động của Trương Lam tắt máy, lại tắt máy điện thoại, Tiết Nhượng kéo kéo cổ áo, tìm từng tầng một. Anh không bỏ qua bất kỳ nơi nào mà những cô gái thích đến, ngay cả quán cà phê anh cũng đi vào, đi một vòng đi ra, nhưng vẫn luôn không thấy Trương Lam, ngay cả vạt áo cũng không thấy. Anh tìm hai giờ, từ trong khu mua sắm đi ra, anh tựa vào cạnh cửa, đốt một điếu thuốc, mặt mày đã không còn hăng hái như hôm qua. Chán chường, anh lại hít một hơi thuốc, liếc nhìn đồng hồ đeo tay, một giờ rưỡi trưa, điện thoại trong túi reo lên, anh lấy ra nhìn một cái, là Chung Lệ Nhan. Anh nhìn một hồi, mới nhận, Chung Lệ Nhan ở đầu bên kia hỏi: "Ở đâu? Muốn về nhà ăn không?" "Con không về, hai người về Phí thành trước đi." "Tại sao?" " Không tại sao....." Chung Lệ Nhan đầu bên kia chần chờ một chút, hỏi: "Con có phải có bạn gái hay không?" "Đúng vậy." "Tốt quá, mang bạn gái trở về cho mẹ nhìn xem." "Cô ấy tên Trương Lam." "Tút tút tút....." Đầu bên kia treo máy, tay Chung Lệ Nhan run lên, Tiết Khang đang xếp đũa xuống, thấy thế, hỏi: "Bà làm sao vậy?" Chung Lệ Nhan lắc đầu, đem điện thoại di động nhét vào trong túi xách, bà vội vàng xốc lên rương hành lý, nói: "Đi, chúng ta trở về Phí thành." "Tại sao? Thức ăn vừa mới làm xong, con trai không về ăn sao?" Tiết Khang hơi sửng sốt, kéo tay Chung Lệ Nhan lại, Chung Lệ Nhan lắc đầu nói: "Không ăn nổi, đi mau, nếu không đi, con trai đời này cũng sẽ không tha thứ cho chúng ta, đi thôi.... Đi thôi..... " Tiết Khang nhìn vợ như vậy, trong lòng đại khái đoán được chuyện gì, ông hỏi: "Chuyện bạn gái của nó? Sẽ không phải là...." "Đi thôi." Chung Lệ Nhan nắm tay ông, ngữ khí mang theo sốt ruột. Tiết Khang ném chiếc đũa, vội vàng cầm lấy túi công văn của ông, sau khi đi theo Chung Lệ Nhan ra cửa, cũng nói: "Lúc trước bà không nên làm như vậy, làm sao bà.... Ài, tôi còn phải đi họp, đưa vé cho bà về trước?" " Đều được." Chung Lệ Nhan cúi đầu nhìn rương hành lý, nói. ... Tiết Nhượng lại dừng xe, lúc này là ở một thành phố bên cạnh khu thương mại, trời nóng nực, vừa xuống xe, sóng nhiệt liền đập vào mặt, Tiết Nhượng kéo kéo cổ áo, sải bước đi tới khu mua sắm, vừa đi vào, đối diện vừa vặn đụng phải Cao muội cùng một bạn học nữ người khác, Tiết Nhượng không có tâm tư đi chú ý người khác. Quay người đi tới thang máy, Cao muội thấy anh, lập tức ngăn anh lại nói: "Hắc, Tiết Nhượng." Tiết Nhượng dừng bước lại, nhìn cô ấy một cái, suy nghĩ một chút, Cao muội chỉ chính mình: "Em là bạn cùng phòng của Trương Lam." Tiết Nhượng gật đầu, nói: "Tôi biết, tôi mới vừa tới trường học mấy người, mấy người đều đi từ trong ký túc xá... " "Đúng vậy, cuối tuần mà, không đúng, anh đi ký túc xá chúng tôi làm gì? Lam Lam đâu?" Cao muội sửng sốt, lúc này mới nhớ tới ngày hôm qua anh đem người đi. Tiết Nhượng mím chặt môi, tròng mắt sâu thẳm, Cao muội đoán chừng đã nhìn ra có điều gì đó, hỏi: "Có phải cãi nhau hay không?" Tiết Nhượng sờ điện thoại di động một cái, nói: "Ừ, tôi đi tìm cô ấy, mấy người có liên lạc với cô ấy không?" "Không có, nếu không, tôi gọi điện cho cô ấy thử xem?" "Làm phiền cô." Ngữ khí Tiết Nhượng thận trọng, điều này làm cho Cao muội cảm giác bản thân mình đang gánh một trách nhiệm trọng đại, vừa gọi vừa nói, "Yên tâm, đợi một lát tôi nói cho anh mấy nơi cô ấy thường đi tới, cô ấy thông thường sẽ không đi quá xa, hơn nữa, nơi cô ấy có thể đi dạo cũng chỉ là mấy cửa hàng nhãn hiệu nổi tiếng, Tần Thiên bên kia anh gọi rồi sao?" "Đã gọi." "Được." Nhưng Cao muội bên này cũng tắt máy, lúc cô ấy nghe được bên trong nói "Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được", cô ấy trừng lớn mắt, một mặt không dám tin. Tiết Nhượng hỏi: "Có phải tắt máy hay không?" Cao muội nắm điện thoại gật đầu: "Ừ." "Được rồi." Tiết Nhượng không nói gì thêm, anh nắm chặt điện thoại, đi đến thang máy. "A, bên kia khu thương mại có mấy cửa hàng nhãn hiệu nổi tiếng cô ấy thường hay đi, còn có Starbucks, còn có quán vịt nướng bên kia." "Ừ." Tiết Nhượng nhấn thang máy, tầng bốn là tầng mỹ thực, tầng ba là giày mũ quần áo các loại, tầng hai chính là siêu thị, Tiết Nhượng bắt đầu từ tầng hai tìm, ở siêu thị đi dạo một vòng, mới lên tầng ba, mỗi cửa hàng anh cũng không bỏ qua, đến tầng bốn, đã hai giờ chiều, liền nhìn thấy một người mặc chiếc váy quen mắt từ cửa hàng trước anh đi ra. Chính là cái váy mà anh mua kia. Tiết Nhượng tay nắm bình nước căng thẳng, vội vàng đuổi theo, đến gần, bước chân anh dừng lại, anh tựa vào trên vách tường, nhìn cô. Trương Lam mua một ít sushi, lại mua sữa chua ở quán đối diện, sau đó xuống tầng, tầng một có một hoa viên nhỏ còn có ghế dựa, cô ra thang máy, Tiết Nhượng liền đi theo.... Trương Lam cũng không phát hiện có người đi theo cô, lúc tâm tình không tốt, liền ăn ăn ăn, ăn xong tâm tình cũng tốt lên, cô xoay người ngồi vào ghế tựa, chung quanh còn có rất nhiều người ngồi, cô mở ống sữa chua cùng sushi ra, gắp lên ăn. Hai gò má phồng lên, Tiết Nhượng ngồi ở cái ghế đối diện, nhìn cô. Khi cô cúi người xuống, một chiếc vòng cổ liền rơi ra, mặt trên là một chiếc nhẫn, trái tim Tiết Nhượng co rụt lại, anh nâng tay, vuốt ve cái nhẫn của mình.
|
Chương 54-2
Khi cô cúi người xuống, một chiếc vòng cổ liền rơi ra, mặt trên là một chiếc nhẫn, trái tim Tiết Nhượng co rụt lại, anh nâng tay, vuốt ve cái nhẫn của mình. Trương Lam ăn xong sushi, uống xong sữa chua, cô chống cằm, lười biếng nhìn người bên cạnh đang đút cho trẻ con. Tiết Nhượng liền như vậy nhìn cô, trong không gian có rất nhiều người, Trương Lam không chăm chú nhìn, cũng không phát hiện Tiết Nhượng, Tiết Nhượng cũng không có ý định lên tiếng bây giờ. Sau khi tìm được cô, anh thở phào nhẹ nhõm, chỉ là muốn nhìn cô. Lúc trước thời điểm cô chuyển vào trong lớp, anh không thể tưởng tượng được sẽ có ngày hôm nay, anh thích cô hào phóng, sáng sủa, còn có đôi khi làm nũng, mềm mại, trong cả lớp không tìm được một cô gái nào độc nhất vô nhị như vậy, cho nên anh nguyện ý chơi cùng cô, nguyện ý để cho cô đi theo, cô nói rất nhiều lời thật ra anh vẫn còn nhớ. Là về sau mới phát hiện, thì ra đều nhớ. Anh đã từng nghĩ tới, Trương gia có thể đời này không để cho cô xuất hiện ở trước mặt anh hay không, anh trước chỉ có thể làm tốt bản thân, thế nhưng tại lúc Thanh Hoa kia vội vàng nhìn thấy. Một cái liếc mắt kia, anh liền không ngồi yên nữa. Anh làm sao không biết hành vi của mẹ anh rất cực đoan, cực đoan đến lúc trước anh nghe được, thậm chí muốn giết bản thân mình. Cô làm sao có thể bị tổn thương như vậy. Nhưng là, gặp lại anh thấy cô vẫn sáng sủa như thế, lạc quan như thế, anh cho là thời gian đã lau sạch vết thương của cô, đến hôm nay, anh mới biết. Thì ra căn bản cũng chưa có lau sạch. Tiết Nhượng nắm thuốc, vẫn luôn nắm, Trương Lam ngồi một hồi, mới đứng lên, cô thuận tay vén váy xuống, đi tới cửa Tây, Tiết Nhượng lập tức đứng dậy, đi sát theo, Trương Lam từ từ đi, Tiết Nhượng tay che miệng tay đút túi đi theo phía sau, chậm rãi, người đi dạo trên phố phát hiện không thích hợp. Chính là ở phía sau cô gái mặc váy chiffon vẫn luôn có một người đàn ông đẹp trai đi theo không xa không gần. Trương Lam lần thứ n phát hiện ánh mắt của người đi đường rơi trên người cô, sau đó sẽ nhìn vào sau lưng cô, bước chân của cô hơi ngừng lại, nghiêng đầu, nhìn về phía cửa kính của cửa hàng bên cạnh, trên kính hiện ra người đứng sau lưng cô, một người đàn ông rất cao, sườn mặt rất giống Tiết Nhượng của cô. Trương Lam theo bản năng muốn nhấc chân chạy, sau đó lại nhịn được, cô nhìn thang máy trước mặt, đi tới, tầm mắt ngẫu nhiên nhìn vế phía người trên cửa kính, nhìn rất cẩn thận. Tiết Nhượng mới vừa rồi vừa vặn cúi đầu nhìn điện thoại di động, anh không phát hiện Trương Lam phát hiện ra anh, anh tiếp tục đi theo sau lưng Trương Lam. Trương Lam thấy anh đi theo, cô nắm túi nhỏ, lên thang máy, đi tầng ba. Cô cố ý đi vào một cửa hàng bán nội y, cô cố ra vẻ đang chọn đồ, chọn tới chọn lui, cô ở trong cửa hàng, di chuyển, liếc mắt nhìn ngoài cửa. Tiết Nhượng không đi theo vào, anh liền tựa vào trên lan can, tựa hồ cũng không sợ Trương Lam phát hiện anh, anh cúi đầu nhìn điện thoại di động, lặng lẽ ở bên. Lúc nhân viên bán hàng đưa đồ cho Trương Lam, còn hỏi: "Người kia là bạn trai của cô phải không?" Tay Trương Lam dừng một chút, rầu rĩ nói: "Đúng vậy." " Thật là đẹp trai, hơn nữa bộ dáng rất nghe lời." "Nha, thật không." Trương Lam buông đồ lót xuống, nói: "Tạm thời không cần." Cô đi ra cửa hàng nội y, không dám nhìn Tiết Nhượng, giả bộ như anh không tồn tại, đi tới cửa hàng bên cạnh, Tiết Nhượng lần này lại không đuổi theo, anh đi tới cửa hàng nội ý, nói: "Những thứ cô ấy vừa mới xem, đều gói lại." "Gói... Gói lại?" "Đúng." "Vâng." Tiết Nhượng cà thẻ, xách túi đi, lần nữa đi ra, đuổi theo Trương Lam, Trương Lam ở một cửa tiệm khác chọn hồi lâu, thấy anh không đi theo, có chút tức giận. Cô từ cửa nhìn lên, khóe môi Tiết Nhượng câu lên, thật nhanh cúi đầu, làm bộ kiểm tra túi đồ. Trương Lam thấy anh đi theo, trong tay còn xách mấy cái túi, mày hơi nhướng, nói với nhân viên bán hàng kia: "Không cần." Sau đó cô đi tới một cửa hàng khác. Tiết Nhượng lần nữa đi tới cửa hàng kia, nói với nhân viên bán hàng: "Đem những thứ cô ấy vừa xem, cũng gói lại." "Vâng." Chỉ như vậy, một đường đi dạo mấy cửa hàng ở tầng ba, Trương Lam rốt cuộc không chịu nổi, cô thấy túi trong tay anh càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nhiều. Bước chân rốt cuộc dừng lại. Bức màn làm bộ không biết nhau của hai người rốt cuộc cũng rơi xuống, Trương Lam xoay người, nhìn anh. Tiết Nhượng buông xuống những túi kia, quỳ một chân, từ trong túi lấy ra viên nhẫn kim cương cô vừa nhìn trong cửa hàng châu báu kia, giơ lên cao. "Anh sai rồi, vợ ơi." Cái quỳ này của anh, chung quanh cũng bùng nổ lên, hôm nay là thứ bảy, người đi dạo phố rất nhiều, mọi người đều dừng lại, cầm điện thoại di động nhìn chằm chằm, hoặc là len lén chụp anh. Trương Lam giậm chân, hỏi: "Anh làm gì vậy?" " Thật xin lỗi." Tiết Nhượng nhìn cô, nói: "Tha thứ cho anh." Trương Lam nơi nào chịu để anh quỳ xuống, cô thật nhanh đi về phía anh, kéo tay anh nói: "Anh không sai, người sai là mẹ anh, mẹ anh dọa em, em... em không có cách nào đối mặt với bà, coi như em cùng anh kết hôn em cũng không muốn gặp lại bà." Nói xong những lời này, cô cũng bị chính mình hù dọa, cô theo bản năng lui về phía sau, có chút sợ hãi nói: "Thật xin lỗi, em không muốn xúi giục anh không cùng mẹ anh lui tới, em chẳng qua là...." Cô quay đầu đi, hốc mắt ướt lên, "Không có cách nào tha thứ bà ấy, cùng bà ấy gặp mặt." Một tay Tiết Nhượng đem cô ôm chặt vào trong ngực, thấp giọng nói: "Vậy thì không gặp."
|
Chương 55
"Không gặp có thể sao?" Trương Lam ngửa đầu nhìn anh, Tiết Nhượng khom người, cầm túi đồ vừa mua ở trên đất lên, ôm cô, đi tới thang máy, quá nhiều người xem náo nhiệt, anh có chút không chịu được, vào thang máy, Tiết Nhượng mới đẩy Trương Lam tới trên vách tường, cúi đầu hôn cô một cái, nói: "Có thể, em ở cùng anh, cùng anh một chỗ, không cần đối mặt với ba mẹ anh." Trương Lam ngẩn người, cô nhìn chằm chằm anh, nửa giây sau, nói: "Em, thật xin lỗi, em cũng không phải..... " Cô chính là không vượt qua được khúc mắc trong lòng mình. "Anh hiểu." Anh hôn xuống môi cô, sau đó lại nói: "Nhưng em phải cam đoan với anh, về sau nếu có chuyện gì, em không thể tắt máy, không thể trốn chạy." Trương Lam nhìn anh chằm chằm, nửa ngày sau, đáp: "Được." Xuống gara dưới tầng hầm, Tiết Nhượng nắm tay cô, lên xe, cũng cài dây an toàn cho cô, lúc rời đi, anh rên một tiếng, Trương Lam nghe thấy được, "Anh làm sao vậy?" Tiết Nhượng lắc đầu: "Không có việc gì." Sau đó anh vòng qua trước xe, nhưng tình cảnh tay anh nhẹ nhàng xoa xuống bụng kia, bị Trương Lam thấy được, ánh mắt Trương Lam đuổi theo anh, thấy anh vừa lên xe, một phen giữ chặt tay anh, một bàn tay khác của cô hơi đè nơi dạ dày anh một chút, Tiết Nhượng buồn hừ một tiếng. "Anh đau bao tử? Buổi trưa chưa ăn?" Trương Lam sốt ruột hỏi. Tiết Nhượng nắm tay cô nói: "Không có việc gì, trong nhà có thuốc bao tử." "Tại sao buổi trưa anh không ăn?" Trương Lam rất sốt ruột, cô nói: "Nơi này có hiệu thuốc, anh ở trong xe chờ em, em đi mua." "Lam Lam!" Tay Tiết Nhượng nắm tay cô, Trương Lam trừng anh một cái, đẩy tay anh ra, tháo dây an toàn, bước nhanh xuống xe, chạy tới thang máy. Tiết Nhượng tựa lưng vào ghế ngồi, trên trán đổ mồ hôi, hai năm này công tác học tập, anh đều hợp chung lại mà làm, ở một mình, bữa ăn bữa không, bệnh bao tử cứ như vậy liền nặng thêm, tay Tiết Nhượng đặt ở trên tay lái siết chặt, lại nới ra. Chỉ chốc lát, Trương Lam trở lại, cô vừa mở cửa xe, đổ thuốc bao tử ra, đưa cho anh, Tiết Nhượng nhìn cô một cái, ngoan ngoãn há miệng, uống thuốc, sau khi uống thuốc xong, Trương Lam lấy cháo trắng vừa mua, nóng hổi đưa cho anh, "Uống thuốc xong thì ăn một chút cháo, sẽ tốt hơn một chút." "Ừ." Tiết Nhượng vốn là muốn nâng tay lấy, sau đó lại buông xuống, đôi mắt anh đen nhánh nhìn Trương Lam, cúi đầu hỏi: "Em đút anh?" Trương Lam: "..." Nửa giây sau, cô múc cháo, thổi thổi, đút tới bên môi anh, Tiết Nhượng nhìn cô, há miệng, ngậm thìa. Trương Lam lại liếc mắt trừng anh một cái, còn nói thêm: "Anh mua nhiều đồ như vậy làm gì?" "Em thích." Trương Lam không lên tiếng, từng thìa từng thìa đút cho anh, cô mua cũng không nhiều, chỉ chốc lát liền ăn xong, sắc mặt của Tiết Nhượng cũng tốt hơn một ít, Trương Lam ném túi to, mở cửa xe ở vị trí lái xe, nói: "Anh đi xuống, ngồi ở bên cạnh đi, em lái cho." Tiết Nhượng nghiêng đầu nhìn cô, hôn khóe môi cô một cái, "Anh lái, không có việc gì đâu, em trở lại ngồi đi." Trương Lam kéo tay anh xuống, "Anh bây giờ không thoài mái đâu." "Tốt hơn nhiều rồi." "Hai người ở cạnh xe cãi nhau một chút, cuối cùng, Trương Lam không tranh với anh, thở phì phò trở lại vị trí bên cạnh, thắt dây an toàn lên, trừng anh một cái. Tiết Nhượng chống đỡ đầu, nhìn nhìn, cười: "Anh không yếu như vậy đâu, tiểu tỷ tỷ." "Trán của anh đều đổ mồ hôi, anh dám nói anh không đau?"" Trương Lam chỉ vào trán anh, bản thân cô không bị đau bao tử, nhưng cô có một thầy giáo chuyên ngành bị, mỗi lần giảng bài đến một nửa, bao tử đau chịu không nổi, ông chống tay trên bàn, ông nói ông mỗi bữa ăn không thể ăn nhiều, mỗi lần đều ăn một chút, nhưng phải ăn nhiều bữa, nếu không bao tử liền đau không chịu nổi. " Tạm được, anh bình thường ăn cơm là được." Tiết Nhượng nổ máy xe, đi ra gara dưới tầng hầm, anh vừa lái vừa nói: "Em phải tắm, cái váy trên người em cũng mặc hai ngày rồi." Trương Lam cúi đầu nhìn một cái, lúc này mới phát hiện chiếc váy này cô không chỉ mặc hai ngày, tối hôm qua có nướng đồ ăn, mùi rất khó ngửi, cô vén lên ngửi một cái, liền ghét bỏ le lưỡi. Tiết Nhượng nhìn đến, khẽ cười một tiếng. Trong lòng buông lỏng rất nhiều, anh mở nhạc, âm nhạc mềm nhẹ ở trong xe vang lên, một đười lái về Vạn Khoa, sau khi dừng xe, Tiết Nhượng nắm tay Trương Lam, lên lầu, tay mang theo túi to, lên thang máy, gặp một người quen ở tầng tám, người đàn ông kia còn hỏi Tiết Nhượng: "Mang bạn gái đi mua sắm sao?" Tiết Nhượng khẽ gật đầu, "Ừ." "Bạn gái cậu rất xinh đẹp." Lời này vừa nói ra, Tiết Nhượng kéo Trương Lam tới vị trí khác, trong thang máy liền có chút xấu hổ, thang máy vừa đến, người đàn ông kia vội vàng chào hỏi, sau đó liền đi ra. Còn lẩm bẩm: "Xấu tính, nhìn một cái cũng không được." Đến tầng lầu của Tiết Nhượng, Trương Lam cướp lấy chìa khóa, mở cửa, trên người cô có mùi, cô có chút dọa người, hơn nữa nghĩ lại lúc nãy ở bên trong khu mua sắm thương mại, cô còn tùy ý đi lại như vậy, người đi tới đi lui, không biết bọn họ có nghửi thấy mùi đồ nướng trên người cô hay không. Vừa nghĩ đến đây, Trương Lam thật căm tức, cô trừng mắt nhìn Tiết Nhượng một cái, đều do anh. Tiết Nhượng mỉm cười, hôn xuống trán cô: "Được được, đều do anh, nhanh đi tắm rửa đi."
|