Cho Tớ Mượn Bài Tập Chép Với!
|
|
Chương 23-1
Trong xe bật điều hòa, Trương Lam lại tự mang hơi nóng lên xe, giống như lửa vậy, cô kéo cửa kính xe xuống, thò đầu ra, nhìn Tiết Nhượng đang đứng tựa vào cây cột, cô hướng cậu cười. Đôi mắt Tiết Nhượng đen nhánh ở trong đêm tối rất sáng, cậu lười biếng, câu môi, cũng nhẹ nhàng cười với cô. Mang theo mấy phần xấu xa. Trương Lam mặt lại đỏ lên, cô rụt đầu về, sau đó lại lần nữa nhìn lại. Xe rẽ ngoặt, cô chỉ thấy góc áo của Tiết Nhượng, cái gì cũng không thấy, cô mới mất mát ngồi xuống ghế dựa, chú Trần nhìn qua kính chiếu hậu, nhìn cô một cái. Tròng mắt thoáng qua vẻ lo âu, ông lên tiếng nhắc nhở: "Lam Lam, đóng cửa sổ lại, bên ngoài lạnh." "Nga." Trương Lam hoàn hồn, đưa tay đè nút đóng cửa, cửa sổ vừa đóng, ngăn cách tiếng huyên náo bên ngoài, trong xe yên tĩnh, chỉ có nhạc nhẹ ở trong xe truyền ra. Trương Lam dựa vào lưng ghế, nhìn cảnh đêm ở bên ngoài. Khóe môi hơi mỉm cười. Chú Trần nhiều lần nhìn cô, sau đó thở dài, dò xét hỏi: "Lam Lam, cháu về trễ như vậy, là vì gặp người bạn học nam này?" "Đúng vậy." Trương Lam hơi ngồi thẳng, có chút cảnh giác đáp. Cô cũng nhìn về kính chiếu hậu, nhìn vào tầm mắt của chú Trần, chú Trần nhàn nhạt nói: "Là cậu ấy giúp cháu học bổ túc hay là?" "Học bổ túc." Trương Lam lập tức trả lời. Tốc độ nói rất nhanh. Chú Trần gật đầu: "Ừ." Sau khi ông nói xong, Trương Lam lại có chút bất an, cô dựa lên trước, cào cào ghế, nói: "Cháu ngày mai có kỳ thi, cậu ấy giúp cháu ôn tập bốn môn, còn có tiếng anh, cháu nghĩ, lần này có thể đạt yêu cầu." Chú Trần thấy cô như vậy, cười: "Cháu lần trước cũng đạt, lần này khẳng định có thể, cậu ấy gọi là gì?" "Tiết Nhượng!" Trương Lam biết thành tích của Tiết Nhượng tốt, cho nên nói thẳng tên. "Ừ." Chú Trần không hỏi lại. Trương Lam cào cào ghế, cũng không có gì nói, cô hướng ra sau dựa vào ghế ngồi. Cha mẹ cô đều là người ngay thẳng, sáng suốt, nhưng cũng không có nghĩa là để cho cô yêu đương, Trương Lam chỉ có thể dò xét bọn họ, có lẽ, bọn họ cũng sẽ thử cô. Chú Trần là người nhìn cô lớn lên, lời nói cũng có ít quyền lực, cũng có quyền giám sát cô, Trương Trọng Cảnh đem Trương Lam giao cho chú Trần, tự nhiên, cũng hi vọng ông trông coi Trương Lam. Nhưng ngay cả như vậy, cũng không ngăn được trái tim nhảy tán loạn của Trương Lam. Cô nắm chặt điện thoại di động, cúi đầu gõ chữ, cười trộm. 【 Tiểu tỷ tỷ: Cậu vừa nãy mới nói cái gì? 】 【 XR: Tôi ôm cậu? 】 【 Tiểu tỷ tỷ: Không phải, là câu tiếp theo. 】 【 XR: Thử trước? 】 【 Tiểu tỷ tỷ: Không phải, là câu tiếp nữa! 】 【 XR: Cậu muốn làm cái gì? 】 【 Tiểu tỷ tỷ: Tiết Nhượng! Cậu đừng có mà giả bộ! 】 Đầu bên kia không trả lời, Trương Lam nhìn wechat, nhìn chằm chằm hồi lâu, một lát sau, xe tiến vào sân khu biệt thự, yên tĩnh. Hai tin nhắn wechat được gửi đến. Là hai tin nhắn thoại, Tiết Nhượng phát đến. Trương Lam nhìn chú Trần đang chuyên tâm lái xe, đem di động giơ lên bên tai, ấn nút nghe. "Bé ngốc." "Tôi thích cậu." Thật thấp, trong trẻo, giọng nói như xuyên qua truyền tới, nửa bên mặt Trương Lam nóng lên, cô đem điện thoại lấy ra, cúi đầu gõ. 【 Tiểu tỷ tỷ: Không biết xấu hổ. 】 Sau đó giơ điện thoại lên, nghe lại hai câu kia. Xe đến gara, thấy chú Trần quay đầu, cô mới vội vàng cất di động, xách túi nhỏ, mở cửa cuống xe. Chú Trần cười nói: "Chậm một chút, đi ngủ sớm chút." "Vâng ạ." Trương Lam gật đầu, sau đó lạch bạch chạy vào nhà, dì Lưu còn chưa ngủ, mở đèn trong phòng khách lên, sáng lên, bà ở trên ghế sô pha chờ Trương Lam, thấy cô vào cửa, lập tức tiến lên: "Bên ngoài lạnh chứ? Đã bảo cháu đừng mặc váy ——" Trương Lam cười híp mắt, ôm tay dì Lưu: "Cháu muốn ăn một chút, có gì không ạ?" Dì Lưu: "Dì hầm tổ yến, cháu muốn uống không? Không thích thì dì đi làm mì." "Vậy thì tổ yến đi." Cô chính là muốn ăn chút gì đó, tổ yến cũng được, dì Lưu đi tới phòng bếp: "Cháu đi tắm trước, dì mang lên cho cháu." "Vâng." Trương Lam xách túi nhỏ, ngáp một cái, lên tầng. Vừa vào cửa phòng, cô lại lấy điện thoại ra. 【 XR: Đi ngủ sớm một chút. 】 【 Tiểu tỷ tỷ: Tớ còn chưa tắm đâu. 】 【 XR: Vậy đi tắm đi, muốn tôi giúp cậu sao? 】 【 Tiểu tỷ tỷ: Cậu sao lại lưu manh như vậy chứ. 】 Cô ném điện thoại xuống, cầm áo ngủ, đi tắm rửa, trong phòng mở lò sưởi, một chút cũng không lạnh, tắm xong đi ra, dì Lưu bưng tổ yến tiến vào. Trương Lam uống xong tổ yến, sắp mười một giờ rưỡi, dì Lưu giúp cô lau khô tóc, sau đó lại sấy khô, dặn dò nói: "Đi ngủ sớm một chút, đừng chơi trò chơi." "Ừm ừm ừm." Cô gật đầu như giã tỏi: " Ngày mai còn có kỳ thi, cháu phải ngủ." Trương Lam lau miệng, trèo lên giường. Dì Lưu giúp cô vén chăn, xoay người ra cửa. Đóng cửa lại, dì Lưu cũng nhân tiện tắt đèn, Trương Lam vẫn là lần đầu tiên ngủ sớm như vậy, nằm trong chăn, cầm điện thoại di động lên, trong chăn tối như mực. Lập tức liền sáng lên. Cô híp mắt. 【 Tiểu tỷ tỷ: Tớ ngủ đây. 】 【 XR: Ngủ ngon. 】 【 Tiểu tỷ tỷ: Cậu còn chưa ngủ sao? 】 【 XR: Chờ cậu. 】 【 Tiểu tỷ tỷ:... ( ngao ô) 】 Đầu bên kia không trả lời, chắc là ngủ rồi. Trương Lam xoay người, nằm trong chăn nở nụ cười. Cười cười, cô cho tới bây giờ đều chưa ngủ giờ này, chừng mười một giờ bốn mươi phút, liền tiến vào mộng đẹp, bởi vậy tối nay là đêm ngủ sớm nhất. ...
|
Chương 23-2
... Chú Trần giũ áo khoác, vào cửa, dì Lưu cầm áo của ông: "Đậu xe mà lâu như vậy sao?" "Ừ, sửa sang lại xe." Chú Trần đi tới phòng khách, ngồi xuống, hỏi dì Lưu: "Con bé đã ngủ chưa?" "Ngủ rồi đi." Ngữ khí của dì Lưu có chút không xác định. Dù sao cho tới bây giờ Trương Lam cũng chưa ngủ vào giờ này, chú Trần nói: "Chờ một chút nữa lên xem, không ngủ cũng bảo con bé ngủ, ngày mai còn có kỳ thi." "Ừ." Dì Lưu gật đầu, đi lấy đồ ăn cho chú Trần. Chú Trần ngồi trên sofa, nhìn đồng hồ trên vách tường, cầm lấy điện thoại, gọi cho Trương Trọng Cảnh. Đầu bên kia rất nhanh liền nhận. Chú Trần lễ phép gọi: "Ông chủ." Trương Trọng Cảnh cười nói: "Đều có thể gọi tên của tôi, đâu có cần gọi ông chủ đâu, như thế nào? Đã trễ thế này." "Tôi vừa mới đưa Trương Lam về." "Mùa đông lạnh giá, đi ra ngoài làm gì?" Trương Trọng Cảnh lập tức liền hỏi ngược lại. "Đi bổ túc, nói có bạn học nam ——" " Là Tiết Nhượng sao? Bạn ngồi cùng bạn với con bé." Chú Trần sửng sốt một chút: "Ngài biết?" Tiếng cười hùng hậu của Trương Trọng Cảnh xuyên qua điện thoại truyền tới, ông cười nói: "Biết, đứa bé Tiết Nhượng này tốt, thư hương thế gia, có ý tưởng, thành tích tốt, tuổi còn trẻ, biết bản thân muốn cái gì, tôi rất tán thưởng, ban đầu, chính là để cho Tề Hoành an bày Trương Lam ngồi cùng chỗ ngồi với thằng bé." "Thì ra ông chủ có sắp xếp, vậy ngài không sợ?" Chú Trần muốn hỏi lại thôi. "Đứa nhỏ hiểu chuyện, cứ để cho con bé đi đi, tôi cảm thấy trước mắt vấn đề không lớn, không cần lo lắng, hi vọng Trương Lam, có thể học giỏi chút, ở Thanh Diệp, tốt thì tốt, nhưng lại dễ dàng làm cho đứa nhỏ bị lạc, cũng giống như, tương lai chúng ta đưa Trương Lam đi xuất ngoại, con bé còn cùng với những học sinh ở Thanh Diệp lăn lộn ở chung với nhau, con bé sau khi xuất ngoại trở về, có lẽ cũng chỉ học được văn hóa nước ngoài cùng với tiếng anh, nhưng nếu cùng Tiết Nhượng học chung, con bé có thể học được một ít điều thực dụng, có thực lực chân chính." Trương Trọng Cảnh ban đầu để cho Trương Lam đến trường này học, cân nhắc rất chu toàn. Có thể thành tích cô không tốt, có thể cái gì cũng không biết, nhưng cô phải biết bắt đầu học tập như thế nào. Đây là một chút hy vọng của Trương Trọng Cảnh. Mà chuyện lúc trước ở Thanh Diệp, chính là một lần mà thôi. "Vâng, tôi đã biết." Chú Trần đáp. "Lão Trần à, tôi thường không ở nhà, Lam Lam liền nhờ hai người chăm sóc nhiều." Trương Trọng Cảnh lời nói thấm thía dặn dò. "Mọi người cứ yên tâm." Cúp điện thoại, chú Trần ngồi yên một hồi, mới đứng dậy, đi lên tầng, dì Lưu nghe lén, thấy thế cũng vội đuổi theo: "Xem Lam Lam?" Chú Trần: "Xem xem con bé đã ngủ chưa." Dì Lưu có chút bất đắc dĩ: "Chắc là đang chơi trò chơi, con bé khá thông minh, mỗi lần chơi đều không bật đèn, đến gần mới nghe được tiếng gõ bàn phím, tôi vặn cửa đi vào, con bé liền trốn trong chăn, hô hấp rõ ràng là chưa ngủ, nhưng thực sự không có biện pháp." Chú Trần không lên tiếng, khóe môi hơi mang ý cười. Nhớ lại Trương Lam khi còn bé. Cũng là rất nghịch ngợm nhưng trong nghịch ngợm lại mang theo khả ái, hoạt bát. Mấy năm này, cô không thay đổi, vẫn như vậy. Lúc thiết kế hành lang tầng hai, chính là dùng màu sắc ấm áp, lúc này đèn không bật hết, nhưng một chút cũng không quạnh quẽ, ngược lại còn có một cỗ ấm áp nhàn nhạt, phòng Trương Lam ở giữa, chú Trần cùng dì Lưu đi đến ngoài cửa, tới gần, nghe thanh âm trong phòng, yên tĩnh, không có tiếng bàn phím. Dì Lưu cùng chú Trần liếc mắt nhìn nhau, dì Lưu đưa tay vặn chốt cửa: "Tôi vào xem." "Ừ." Vì thế, dì Lưu mở cửa, trong phòng một mảnh tối đen, hơi ấm phả vào mặt, trong phòng mùi thơm hoa cỏ nồng đậm, bà đi tới cửa, chưa tiến vào, nhìn ánh đèn chiếu trên đầu giường, thấy người đang ngủ, lại liếc máy tính bàn, màn hình tối đen, dì Lưu nửa ngồi xuống, nhìn máy chủ. Máy chủ cũng đã tắt. Dì Lưu rất kinh ngạc, bà lui ra ngoài, nói với chú Trần: "Con bé ngủ rồi." Chú Trần nhíu mày: "Thần kỳ như vậy." " Đúng vậy, máy tính đều không mở." Chú Trần suy nghĩ, lại nhớ tới lời nói của Trương Trọng Cảnh, trong lòng buông lỏng, nói: "Không có việc gì, xuống lầu đi." "Được." Dì Lưu quay đầu nhìn cánh cửa. Trên thực tế Trương Lam có thói quen thức đêm, nếu không phải cô mệt thật thì cô cũng kiên trì trợn tròn mắt để chơi trò chơi. Thật rất khó được, có thể ngủ đúng giờ như vậy. ... Ngủ đến sáng, ngày thứ hai Trương Lam nghe chuông báo thức liền tỉnh, tỉnh dậy liền cầm điện thoại xem, quả nhiên, có một tin nhắn. Cô mừng rỡ mở ra. 【 XR: Mang đủ giấy bút. 】 Mười phút sau. Trương Lam trả lời. 【 Tiểu tỷ tỷ: Đã biết, dài dòng. 】 Lập tức xoay người xuống giường, thay quần áo. Lúc dì Lưu đi lên, Trương Lam đã thay quần áo xong, dì Lưu vui mừng nói: "Dì còn tưởng cháu ngủ quên, đeo khăn quàng lên, còn có cái này, cũng đội lên, bên ngoài nhiệt độ thấp. Nhiệt độ hạ xuống chỉ còn mười lăm độ, ở Phí thành là thời tiết phương nam, mười lăm độ là lạnh thấu xương. Trương Lam đeo lên cái chụp tai bằng lông nhung. Cổ quàng khăn, cả khuôn mặt rụt vào bên trong khăn, chỉ lộ ra đôi mắt hồ ly. Đi vào phòng học, Tiết Nhượng nghiêng đầu nhìn, bút trong tay dừng lại, tròng mắt thẳng tắp rơi trên mặt cô. Trương Lam đứng ở phía sau cửa, do dự, đi qua, trừng cậu một cái, ngồi xuống, lúc này trong lớp học người đến còn ít, có lẽ là do trời lạnh, đều vẫn nằm trong ổ chăn. Một tay Tiết Nhượng đặt trên bàn, nhìn chằm chằm cái chụp tai lông nhung của cô, đi lại gần, khóe môi hơi câu lên: "Đáng yêu chết mất." Tác giả có lời muốn nói: Sờ sờ một cái, hôm nay đến chậm. Bởi vì trong nhà máy tính hỏng rồi.
|
Chương 24-1
Trương Lam tức giận, nghiêng đầu: "Đáng yêu thì có thể yêu, vì sao phải chết?" Tiết Nhượng chống đầu, lười biếng câu môi: "Vậy thì vô cùng đáng yêu." Trương Lam nhìn môi mỏng của cậu, nghĩ đến xúc cảm tối hôm qua, mặt đỏ lên, cô quay đầu trở về, rầm rì: "Kỳ thi, học thần." Hôm nay còn lại bốn môn, làm cho đầu người ta đau nhức nhất hôm nay là môn toán học cùng môn tiếng anh, nhưng có lẽ là do tối qua có ôn tập, nhìn đến đề bài Trương Lam vậy mà cảm thấy quen thuộc, tuy rằng không nghe được, nhưng mà phần viết thì cô vẫn có thể làm,lấy bài thi, cô nhìn thoáng qua Tiết Nhượng, Tiết Nhượng chọc xuống môi cô: "Vẫn là vị quýt sao?" Trương Lam đỏ mặt, vung tay cậu ra, cúi đầu bắt đầu làm. Tiết Nhượng thu bút, trên đầu bút còn dính một chút son của cô, cậu chạm vào khóe môi, vị quýt nhạt dính ở khóe môi, cậu câu môi cười, cũng bắt đầu làm. Trước kia Trương Lam vừa nhìn đến tiếng Anh liền choáng váng đầu óc, choáng váng mãi cho đến khi nộp bài thi, lúc ở Thanh Diệp, nhân duyên tốt, chỉ cần thi thì sẽ có người giúp cô ăn gian. Cô liền mơ mơ màng màng, cầm bút chép. Khi đến nhất trung, cô cũng diễn như vậy, nhất là bên người có học thần rất tiện lợi. Nhưng cô không nghĩ tới, có một ngày, cô lại thành thành thật thật cầm bút, đầu cũng chưa nâng, nghiêm túc điền đáp áp bài thi, tối hôm qua Tiết Nhượng giảng đề, tuy rằng không phải toàn bộ đều hiểu, nhưng có thể làm được mấy bài. Cái này, cảm giác tự bản thân làm. Thật sự quá sung sướng. Tuy rằng cô vẫn có nhiều bài cô không biết, chờ đến khi cô làm được nửa đề thì ngẩng đầu, không ít bạn học đều nộp bài thi, người bên cạnh động một cái, Tiết Nhượng đi nộp bài. Nộp bài thi xong, cậu đi trở về, Trương Lam chợt cúi đầu, Tiết Nhượng đi tới bàn bên cạnh cô, nhìn thầy giáo giám thị đang cúi đầu. Cậu vươn ngón tay ra, kéo khăn quàng cổ của cô, hơi khom người: "Buổi trưa đi ăn cơm." Lỗ tai Trương Lam hơi ngứa, rụt cổ, hừ hừ nói: "Không đi." "Tôi ôm cậu đi." Cậu khẽ cười. "Cút đi." Trương Lam đỏ mặt, tức giận mắng người. Cậu nhẹ nhàng cười, tay khoác lên bả vai cô, sờ vào trong ngăn kéo, cầm một gói thuốc lá đi ra, xoay người ra phòng học, Phan Vĩ tựa vào cánh cửa, hai tay ôm ngực, khiêu mi, Tiết Nhượng đi qua người cậu ta, cậu ta vội vàng đuổi theo, chậc một tiếng nói: "Tiết ca, cậu gần đây rất lãng* nha." *Lãng: Phóng túng, buông thả. Tiết Nhượng nghiêng đầu liếc cậu ta. "Lãng cậu sao?" "Chậc, chớ đổi đề tài, mẹ nó tớ thấy cậu chút nữa là hôn lỗ tai của tiểu tỷ tỷ rồi, là đang theo đuổi hay là đã ở trong tay rồi?" Lời này Phan Vĩ đã nghẹn hai tiết rồi. "Có chút mất mặt." Tiết Nhượng ngồi xuống, ngậm thuốc lá, nói. "Mất mặt???" Phan Vĩ mặt đầy mờ mịt. "Ừ." Tiết Nhượng búng tro thuốc. "Mất mặt chỗ nào? Cậu nói rõ ràng đi chứ." Lòng Phan Vĩ sốt ruột. Tiết Nhượng nghiêng đầu, gió lạnh thổi tới, thổi mấy sợi tóc trên trán cậu bay tán loạn, cậu lộ ra một đôi mắt đen nhánh, suy nghĩ một chút, nói: "Tôi đã từng từ chối cậu ấy." "Hả? Cái gì?" Phan Vĩ kinh ngạc: "Tiểu tỷ tỷ từng theo đuổi cậu sao? Tớ mẹ nó sao lại không biết chứ?" "Không sai biệt lắm." "Không sai biệt đó là kém bao nhiêu?" Tiết Nhượng đem tin nhắn trên wechat nói cho Phan Vĩ. Phan Vĩ ngồi trên mặt đất, bụi bị gió thổi bay bốn phía, ngồi nửa ngày, ngón tay cậu ta nóng lên, cậu ta chợt dập điếu thuốc, lúc này mới hoàn hồn, nhất thời cười ha hả, chỉ vào Tiết Nhượng: "Người ta cái gì cũng chưa nói, cậu ở đâu mà lại bảo người ta thích cậu? Nếu đổi lại là tớ, sớm đã đem cậu vào danh sách đen, gặp mặt cũng coi như không quen biết cậu!" Tiết Nhượng: "..." Cậu lười biếng nhấc lên mí mắt: "Cậu ấy kéo tôi vào danh sách đen." Phan Vĩ sửng sốt, nửa giây sau, lại ha ha cười: "Ha ha ha ha đáng!" Cười xong cậu ta lại đứng lên, đứng sát Tiết Nhượng, nhìn mặt cậu: "Hối hận sao?" Tiết Nhượng liếc cậu ta, không lên tiếng, môi mỏng của cậu khẽ mân, hút một cái, dập tắt thuốc, nói: "Trở về tiếp tục chọc cậu ấy." Phan Vĩ: "..." Tiết Nhượng bây giờ, thật đúng là con mẹ nó băng sơn sao? "Thật là tự tin." Phan Vĩ chậc một tiếng. Đã thi xong tiếng anh cùng toán học, nghỉ ngơi mười phút giữa giờ. Trương Lam nằm ở trên bàn, bị hơi lạnh mùa đông thổi vào hơi buồn ngủ, nửa tỉnh nửa ngủ, trong không khí truyền tới mùi thuốc lá, cô mở mắt ra, chỉ thấy Tiết Nhượng cầm một cốc trà sữa đặt bên cạnh cô, cậu ngồi xuống, chống đầu: "Mệt sao?" "Có chút chút, vị gì vậy? Tớ không uống đậu đỏ." Trương Lam vươn tay sờ cốc trà sữa, nóng, cô nhất thời bĩu môi. "Socola." Cậu nói, ngay sau đó lấy ông hút ra, cắm vào, đưa cho cô. Trương Lam ghét bỏ: "Không muốn uống nóng." "Nghe lời." Tiết Nhượng đè thấp giọng. Trương Lam không tình nguyện: "Muốn uống đá." "Làm bạn gái tôi ——" Tiết Nhượng nhíu mày: "Sẽ cho cậu uống đá." "Mẹ nó! Tiểu tỷ tỷ đừng nghe cậu ta! Cậu ta chỉ cho cậu uống nóng thôi, cậu nếu mà làm bạn gái cậu ta, cậu ta có khả năng cho cậu uống nước sôi một trăm độ cũng không chừng." Phan Vĩ luôn trốn một bên nghe lén, đột nhiên nghe không nổi nữa, cười xấu xa chạy đến nói.
|
Chương 24-2
Tiết Nhượng ném một viên phấn đến trên mặt Phan Vĩ. Ném cực chuẩn, cái trán của Phan Vĩ có một chút màu hồng Trương Lam vừa nghe, theo bản năng lắc đầu: "Tớ từ chối!" Tiết Nhượng híp mắt: "Từ chối cái gì?" Trương Lam rụt cổ, nhỏ giọng nói: "Từ chối làm bạn gái cậu." "A, lấy đi nụ hôn đầu của tôi, còn không muốn phụ trách!" Tiết Nhượng cười lạnh, cậu nhàn nhạt gõ bàn: "Nhìn xem tôi có buông tha cho cậu hay không." " Phi! Tớ cũng vậy chứ bộ!" Trương Lam đè thấp giọng nói. "Cậu cũng là cái gì?" Trương Lam trừng cậu, hầm hừ không nói, lỗ tai hồng lên trốn bên trong khăn quàng cổ. Tiết Nhượng vươn ngón tay ra, móc móc khăn quàng cổ của cô, nửa ngày, cậu xích lại gần, ở bên tai cô nói: "Tôi biết, cậu cũng là nụ hôn đầu tiên." "..." Dựa vào! ... Nộp bài thi toán lên, Trương Lam xoa cổ đi xuống. Tiết Nhượng tựa vào ghế, chơi game, lười biếng nhìn cô một cái: "Làm tốt?" "Ừ." Trương Lam ngồi xuống, lấy cốc trà sữa uống một ngụm, vị socola lạnh thấu giống như ăn từng miếng socola vậy, miệng đầy chua xót, cô le lưỡi, đẩy trà sữa lên trước. Tiết Nhượng vươn tay, lấy trà sữa ném ra phía sau, ném vào trong thừng rác: "Lạnh thì đừng uống, đi ăn cơm." Phan Vĩ cũng đói, nghe được lời này liền đứng lên: "Được được được, đi ăn cơm, hôm nay không biết nhà ăn có thịt kho hay không." "Chờ một chút, tớ gọi điện thoại rủ Long Ngọc." Trương Lam đứng dậy lấy điện thoại gọi cho Long Ngọc, Long Ngọc ở đầu bên kia oa oa kêu lên: "Tớ dọn dẹp xong liền qua!" "Được." Chỉ chốc lát, Long Ngọc ở ngoài cửa sổ vẫy tay, Trương Lam lập tức cầm điện thoại di động cùng thẻ cơm đứng dậy, ra phòng học, Long Ngọc ôm cánh tay cô: "Tớ vừa mới nộp bài thi liền ngủ, nếu không phải cậu gọi điện rủ đi ăn cơm chắc tớ cũng đã ngủ rồi." Trương Lam cười: "Sớm biết cũng không gọi cậu." Tiết Nhượng cùng Phan Vĩ ở phía sau đi ra, Tiết Nhượng gọi: "Trương Lam." "Ừ?" Trương Lam quay đầu, một cái khăn quàng cổ vòng qua cổ cô, trước mặt bỗng tối sầm, Tiết Nhượng đến gần cô, ngón tay thon dài cầm khăn quàng, một vòng lại một vòng quấn lên, Trương Lam hơi ngửa đầu, hôm nay cậu mặc áo khoác màu đen, trên người nhàn nhạt mùi thuốc lá cùng mùi bạc hà. Động tác ôn nhu quấn khăn, đầu ngón tay đôi khi chạm vào má cô, Trương Lam mặt đỏ lên, ánh mắt tựa như hồ ly chớp chớp, chung quanh tựa như an tĩnh lại, ngay cả một chút âm thanh ồn ào cũng không có. Long Ngọc bên cạnh miệng há to. Phan Vĩ mắng một tiếng: "Các cậu có thể ngừng được chưa, trên hành lang ân ái cái gì, thầy đi ra các cậu sẽ biết ——" Trương Lam đem nửa gương mặt chôn ở trong khăn quàng, kéo Long Ngọc chạy nhanh xuống tầng, miệng Long Ngọc vẫn là hình chữ O, rất nhanh, cô ấy kịp phản ứng: "Cậu ấy... cậu ấy..." Trương Lam đỏ mặt. "Cậu ấy... cậu ấy đây là làm gì vậy? Cậu ấy thích cậu sao?" Long Ngọc nhìn người bên cạnh không nói lời nào, Trương Lam nháy mắt mấy cái, cúi đầu, nói: "Không biết cậu ấy thích tớ lúc nào, tớ cũng bị dọa cho nhảy dựng lên." Gió rét thổi qua, bên người rào một tiếng, Long Ngọc hoàn hồn, nở nụ cười, ôm lấy tay Trương Lam: "Khó trách, tớ luôn cảm thấy cậu ấy đối với cậu rất đặc biệt, thì ra không phải ảo giác." Trương Lam nhìn cô ấy. Long Ngọc kiễng mũi chân, hôn Trương Lam một cái: "Tớ hiện tại không thích cậu ấy, không cần băn khoăn đâu." Trương Lam che mặt, nửa ngày, cô chọc trán Long Ngọc: "Làm gì vậy, tùy tiện hôn người." Long Ngọc cười cười, nghiêng đầu: "Trước đó cậu có phải hay không cũng thích cậu ấy?" Trương Lam quay đầu nhìn Tiết Nhượng cùng Phan Vĩ đi cách một đoạn ở sau lưng, thấp giọng nói: "Tớ thích ở chung cùng cậu ấy, nếu như có cậu ấy ở bên tớ sẽ tương đối chú ý cậu ấy, nhưng cũng không khác, có khi cũng sẽ mặt đỏ tim đập, nhưng tớ lại rất kiêu ngạo, chính là nếu cậu ấy nói không thích tớ, tớ tuyệt đối sẽ không thích cậu ấy, cho nên cậu ấy gửi wechat nói với tớ, bảo tớ đừng thích cậu ấy, tớ lập tức thu hồi lại tâm tư." "Cậu ấy còn nói cậu đừng thích cậu ấy? Lúc nào chứ." Long Ngọc trợn to hai mắt, mặt đầy bát quái. "Lúc tớ mới chuyển vào." Trương Lam nói, cô kéo kéo khăn quàng: "Tớ rất kiêu ngạo, tính tớ với tính mẹ giống nhau, lúc trước mẹ tớ thích ba tớ, ba tớ tỏ vẻ không quan tâm, mẹ tớ liền cắn chặt răng, cùng ông làm thanh mai chúc mã, lúc sắp chịu không nổi, bà liền quay người rời đi, ai biết ba tớ cũng yêu thầm mẹ tớ, ha ha." "Oa a, mẹ cậu với ba cậu là thanh mai chúc mã sao? " Long Ngọc lại tò mò. "Ừ." Cằm nhỏ của Trương Lam vểnh lên, có chút đắc ý. Nhìn bộ dáng này Long Ngọc nở nụ cười, trong lòng chúc phúc cho Trương Lam cùng Tiết Nhượng.
|
Chương 25
"Nói chuyện gì mà vui vẻ như vậy?" Khăn quàng cổ của Trương Lam bị người phía sau kéo lấy, Trương Lam quay đầu, Tiết Nhượng lười biếng dùng đầu ngón tay móc khăn quàng, nhàn nhạt nhìn cô. Trương Lam túm khăn lại, le lưỡi với cậu: "Tại sao phải nói cho cậu chứ, bí mật!" Tiết Nhượng nhìn chằm chằm đầu lưỡi phấn nộn của cô, đôi mắt tối sầm lại, cậu hơi buông tay: "Được, tôi cũng không phải muốn biết, dù sao nhất định là..." Cậu cố ý ngừng lại, cúi xuống, đến sát bên Trương Lam, ở bên tai cô thấp giọng nói: "Nhất định là nói chuyện cậu thích tôi." "Mới không phải, mặt cậu thật dày." Trương Lam đẩy cậu ra, ôm lấy cánh tay Long Ngọc, bước nhanh đi lên trước. Tiết Nhượng lui về phía sau hai bước, tay đút trong túi, lười biếng đi theo. Phan Vĩ ở một bên lắc đầu: "Tiết Nhượng, cậu bây giờ trông rất giống lưu manh." Tiết Nhượng nhàn nhạt liếc cậu ta: "Tôi lưu manh với cậu sao?" "Phi, tớ hơi sợ nha." Phan Vĩ hai tay ôm ngực, bộ dáng như bị dọa sợ. Trong căn tin có nhiều người, đầu mùa đông, còn phải xếp hàng, Trương Lam cùng Long Ngọc đứng ở hàng sau, khăn quàng cổ của cô lại bị kéo, cô quay đầu, Tiết Nhượng nhíu mày nói: " Cậu cùng cậu ta, đi ra sau ngồi, tôi giúp cậu lấy cơm." Long Ngọc bất mãn: "Cậu ta? Cậu ta là ai? Cậu không biết tên tớ sao?" Tiết Nhượng nhấc mí mắt, nhàn nhạt nói: "Không biết." "... Mẹ nó." Long Ngọc nhịn không được chửi tục. Phan Vĩ cười híp mắt nói: "Đi thôi đi thôi, tớ giúp Long Ngọc lấy." Trương Lam còn chưa có động, khăn quàng cổ đã bị Tiết Nhượng kéo đi, giống như đang kéo thú cưng, Trương Lam dùng sức túm khăn lại, kéo Long Ngọc, lại nói với Tiết Nhượng, "Tớ muốn ăn thịt kho." Tay Tiết Nhượng đút trong túi, gật gật đầu. Tuy rằng không nói chuyện, nhưng trong đôi mắt đen nhánh lại rất chuyên chú. Trương Lam liếc cậu một cái, đi theo Long Ngọc tìm chỗ ngồi xuống, vào mùa hè lúc ăn cơm thích ngồi gần cửa sổ, vừa đến mùa đông, lại ước gì cách cửa sổ xa một chút, tuy rằng tìm vị trí có cách một khoảng nhất định với cửa sổ, nhưng vừa ngồi xuống, gió thổi qua, Trương Lam rụt cổ lại. Long Ngọc không mang khăn quàng cổ, cũng run run, Trương Lam tháo khăn ra, chia một nửa cho Long Ngọc, Long Ngọc oa một tiếng, ngồi lại gần cô, nói: "Ấm áp quá đi." "Cậu không mang khăn quàng cổ à?" Trương Lam chà xát tay. "Không, buổi sáng ngủ dậy muộn nên quên mất." Long Ngọc hít hít mũi. Lúc Tiết Nhượng cùng Phan Vĩ bưng đồ ăn tới, nhìn đến hai viên tròn tròn ngồi sát nhau, ở trong căn tin quả thực rất đáng yêu, Phan Vĩ nhướng mày: "Tớ phát hiện Long Ngọc còn rất đáng yêu nha." Tiết Nhượng không nói, tầm mắt rơi trên khuôn mặt Trương Lam, cậu đem đồ ăn đặt xuống, nói: "Uống nước canh trước." "Ừ." Trương Lam cũng hít hít mũi, cầm lấy thìa, múc canh uống, vừa vào cổ họng liền ấm áp. Hai người lại đi xếp hàng mua đồ ăn cho bản thân, sau đó ngồi ở đối diện, bốn người vừa tán gẫu vừa ăn cơm, có canh nên đỡ lạnh hơn, Trương Lam cùng Long Ngọc buông lỏng khăn, khăn rớt xuống dưới, bên cạnh truyền đến tiếng cười nói: "Tiểu tỷ tỷ, tớ có thể ngồi đây không?" Trương Lam nghiêng đầu nhìn, Quách Vệ Đông bưng đồ ăn đứng bên cạnh. Vị trí cạnh bên cô không có người. "Được..." "Không được." Âm thanh của Tiết Nhượng vang lên, Trương Lam nhìn sang, ngón tay Tiết Nhượng chọc chọc mũi cô: "Nếu cậu dám đồng ý..." Trương Lam há mồm, liền muốn cắn tay cậu: "Tớ đồng ý thì sao? Cậu có thể ăn tớ hay sao?" Ngón tay Tiết Nhượng tránh thoát răng nanh của cô, đè ở môi cô, cậu lại gần, nhìn cô cười: "Môi lại ướt như vậy?" Trương Lam lập tức lấy khăn giấy lau môi, lại trừng mắt nhìn cậu, Tiết Nhượng ngoắc ngoắc cằm cô. Trương Lam đẩy tay cậu ra, đỏ mặt vùi đầu ăn cơm. Tiết Nhượng thu tay, mày hơi nhướng, cùng Quách Vệ Đông đối mặt, sắc mặt Quách Vệ Đông tái xanh, cuối cùng, bưng đồ ăn, xoay người rời đi. Không lâu sau. Tiết Nhượng lấy điện thoại mở wechat. Tiết Nhượng đang chơi game thì bị gián đoạn, cậu mở ra nhìn. 【 Quách Vệ Đông: Đánh một trận 】 【 XR: Phụng bồi tới cùng. 】 【 Quách Vệ Đông: Cậu cố ý? 】 【 XR: Cố ý cái gì? 】 【 Quách Vệ Đông: Biết tôi thích Trương Lam, cố ý cướp cô ấy. 】 【 XR: A, coi là thế đi. 】 【 Quách Vệ Đông: Tiết Nhượng, cậu đừng có kiêu ngạo như vậy! Bà nó! 】 Thi xong hai môn vào buổi chiều, liền hoàn thành kỳ thi, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, nộp bài thi, cầm cặp sách liền chạy ra khỏi phòng học, vui mừng rời đi, Trương Lam làm xong câu cuối cùng, ném bút, nằm ở trên bàn than thở: "Rốt cuộc đã thi xong." Tiết Nhượng để điện thoại trên bàn, cầm lấy bài thi của cô, còn có bài mình, đi lên nộp, sau đó đi xuống, tay chống bàn, cúi đầu nhìn cô, nói: "Buổi tối đi KTV?" Trương Lam mở to mắt, chớp chớp: " Cậu cũng sẽ đi KTV sao?" Ngón tay thon dài của cậu chọc mũi cô: "Tôi đương nhiên sẽ đi KTV." "Còn có những ai đi?" Trương Lam ngáp một cái, mùa đông rất dễ buồn ngủ, cô rụt đầu vào trong khăn quàng, tròn tròn, mặt Tiết Nhượng nhu hòa, tay từ trên mũi cô di chuyển xuống mặt, chậm rãi, giống như đang sờ một khối ngọc thượng hạng, Trương Lam rụt một cái, muốn trốn, cậu âm thầm đưa tay vào khăn cô, nâng cằm cô lên.
|