Tà Áo Dài Hương Sắc Hoa Sakura
|
|
TÀ ÁO DÀI HƯƠNG SẮC HOA SAKURA Tác giả: Tuyết Băng Chương 3: Chuyến Tham Quan Kyoto Ý Nghĩa Ads Ngày qua ngày, ngoài việc sáng lên giảng đường, chiều cắm đầu vào học, Hà còn dành thời gian tìm tư liệu cho chủ đề “mùa thu Nhật Bản” mà cô Akako giao cho nhóm. Không biết từ lúc nào, Akira biến thành người dẫn dắt cả bọn. Akira phân công cô bạn lanh lợi, nhí nhảnh Tiểu Ngôn tìm hiểu thời trang người Nhật ưa chuộng trong tháng mười. Anh chàng điển trai, dễ thương Ryan phụ trách bên mảng phác họa những mẫu trang phục đặc biệt mà Tiểu Ngôn gửi qua. Dường như không tin tưởng năng lực của Bảo Hà, Akira chỉ giao cho cô làm nhiệm vụ thư ký cho anh. Cô sẽ cùng anh đi đến Kyoto tìm cảm nhận “Mùa thu Nhận Bản” tại đây.
Cô cảm thấy bất mãn, ai cũng có phần việc riêng của mình, sao cô lại phải te te theo Akira mà chỉ được làm thư ký, cô nhăn nhó, hậm hực suốt ngày với Tiểu Ngôn :19.jpg-29: :19.jpg-29: :19.jpg-29:. Bảo Hà trách Akira không công bằng, Bảo Hà nghĩ Akira có cảm tình với Tiểu Ngôn, Akira thành kiến người Việt. Tiểu Ngôn thở dài :9.jpg:, nói là Bảo Hà có phước mà không biết hưởng, Kyoto là một trong những nơi đẹp nhất ở Nhật Bản, người ta thường nói : “Muốn hiểu nước Nhật hiện đại, hãy đến Tokyo. Để hiểu về Nhật truyền thống phải tìm về Kyoto”. Bảo Hà biết Kyoto rất đẹp, cô từng ao ước được một lần đặt chân đến đó, nhưng đi với Akira cô không thích. Tính tình hai người quá khác nhau, khó lòng mà hòa hợp.
Sáng thứ bảy, cái ngày mà ai cũng cuộn tròn trong chăn, vùi đầu vào những giấc ngủ ngon lành, thì Bảo Hà phải khăn gói lên đường đi Kyoto cùng Akira. Cô có thói quen vào sáng thứ bảy thường hay ngủ nướng, hôm nay cũng thế. Akira hẹn cô sáu giờ rưỡi trước cổng ký túc xá. Nhưng mải mê ngủ, cô quên cả giờ giấc, bỗng điện thoại vang lên, Akira gọi, cô hấp ta hấp tấp thức dậy, thay quần áo, vớ vội cái cặp, bay như tên bắn xuống lầu. Bảo Hà trễ nữa tiếng, sắc mặt Akira vô cùng khó coi: :30.jpg::30.jpg::30.jpg:
- Cô có biết thời gian là vàng bạc không hả? Suốt ngày ngủ ngủ thì làm được tích sự gì chứ?
Bảo Hà tuy mặt đỏ bừng bừng nhưng mình trễ hẹn trước, không thể nói gì, đành ngậm ngùi nghe những lời trách mắng của Akira. :44.jpg:
Cuối cùng, hai người cũng đặt chân đến mảnh đất Kyoto xinh đẹp, cổ kính.
Nơi đây không có những tòa nhà chọc trời, những công trình hiện đại như ở Tokyo hay Yokohama. Bù lại, nơi đây được thiên nhiên ban tặng vẻ đẹp dịu dàng, thanh khiết và thoát tục. Akira nói với cô, ở Nhật Bản có hai mùa đẹp nhất là mùa hoa anh đào nở và mùa lá đỏ, vào mùa lá đỏ đến Kyoto là thích hợp nhất. Anh nói, nhóm mình thật may mắn khi được cô giao cho chủ đề này, anh cảm thấy rất thích thú. Akira còn nhấn mạnh là, mong cô đừng làm “hư bột hư đường”. Cô tự nhủ trong lòng: “Để người khác không xem thường mình, trước hết tự mình không được xem thường mình. Đúng vậy, phải làm cho hắn biết sự lợi hại của ta”, để trả thù anh, cô sẽ cố gắng học :31.jpg:. Bài luận văn tốt nghiệp của cô sẽ là một tác phẩm nghệ thuật xuất sắc, cho cả thế giới phải ngước nhìn.:17.jpg-44:
Akira đưa cô đến ngôi chùa Kyzomizu tọa lạc trên vùng đồi rộng lớn và nổi tiếng. Đặc điểm kiến trúc nổi bật của ngôi chùa là nó được đỡ bởi hàng trăm cột gỗ chống vào sườn đồi tạo cảm giác như đang lơ lửng trên không trung. Vào mùa thu, nơi đây như được khoác tấm áo dệt bởi những cây phong lá đỏ, lá vàng mọc khắp nơi. Những chiếc lá rơi rụng đầy cả sân chùa, tạo nên một màu sắc vô cùng rực rỡ. Hà và Akira đứng trên đỉnh đồi nhìn xuống thung lũng và sườn núi phía bên kia, choáng ngợp trước vẻ đẹp lung linh huyền ảo của Kyoto. Akira lấy máy ảnh ra bấm lia lịa, Bảo Hà cũng muốn chụp hình để đăng facebook khoe bạn bè:
|
Akira hờ hững, không để ý lời Hà vừa nói, Hà đã tạo dáng xong, nhưng không thấy Akira lia máy ảnh qua mình, cô cảm thấy mình bị “ troll” một vố đau đớn :confused::confused::confused:. Akira nghiêm khắc nói:
- Chúng ta đến đây là để làm việc, thu thập thông tin chứ không phải đi du lịch. Ok!
Bảo Hà sực nhớ ra nhiệm vụ chính của mình đến đây, lè lưỡi, ngại ngùng :18.jpg-81:.
Cô mở cuốn sổ tay ra, ghi ghi chép chép, còn Akira thì cứ vun máy ảnh ra mà chụp như một nhà nhiếp ảnh thực thụ.
Sau đó, Akira dẫn Bảo Hà đến Kinkakuji hay còn gọi là chùa Lộc Uyển (Kim Các Tự). Nhìn ngôi chùa hiền hòa soi bóng xuống mặt nước màu ngọc bích của hồ Kính Trì thật là lung linh huyền ảo, ngỡ như một bức tranh thủy mặc kỳ bí liêu trai. Bảo Hà đang đắm chìm trong vẻ đẹp ngất ngây say lòng người của Kim Các Tự, bỗng Akira lên tiếng:
- Có muốn chụp một tấm ở đây không?
Bảo Hà ngỡ ngàng như không tin vào tai mình :15.jpg-89:. Akira nhìn cô cười nói:
- Từ nhỏ, cha mẹ tôi dạy “ đã không làm thì thôi nhưng đã làm thì phải làm hết mình”. Ngoài ra, người Nhật chúng tôi luôn có một phương châm “ chơi ra chơi mà làm ra làm”. Khi chơi thì có thể rất vui vẻ thoải mái nhưng khi làm việc thì cực kì kỷ luật và nghiêm túc.
Nghe những giải bày, tâm sự của Akira, Bảo Hà một phần nào hình dung được cách dạy những đứa trẻ của người Nhật rất khắt khe và nghiêm túc thế nào.
Trong trường mầm non Nhật Bản, bọn trẻ tự xách túi mà không cần sự trợ giúp của bố mẹ, chính điều đó đã dạy chúng tính cách tự lập. Còn những đứa trẻ ở Việt Nam, dù đã lên lớp một, lớp hai nhưng cơm vẫn đút từng thìa. Cha mẹ đưa con đến trường đều phải xách đồ hộ con, chính điều này đã vô tình gieo vô trong tiềm thức của trẻ tính ỷ lại, nhờ vả vào người khác. Nhật Bản luôn dạy cho học sinh của họ : “Đất nước chúng ta nghèo tài nguyên khoáng sản, không được thiên nhiên ưu ái, cho nên tự bản thân chúng ta là tài nguyên của đất nước....”. Cả thế giới đã khâm phục người Nhật, một đất nước chịu đựng nhiều thiên tai, sóng thần, nhưng vẫn mạnh mẽ kiên cường vươn lên đứng thứ ba những cường quốc trên thế giới. Còn người Việt thì nói rằng : “Đất nước chúng ta rừng vàng, biển bạc, được thiên nhiên ưu ái...” thế nhưng, ta cứ lẹt đẹt theo sau những nước khác.
Cho nên, chúng ta cần nhìn nhận cái khuyết của mình, học hỏi cái ưu của người khác, không thể lúc nào cũng tự tôn hay tự ti được. 3q-cu-hanh-kim-nguu.png 3q-cu-hanh-kim-nguu.png 3q-cu-hanh-kim-nguu.png Thời gian không còn sớm, Bảo Hà và Akira vội vã quay về Kanagawa để tổng hợp lại những thông tin, cảm nhận của bản thân trong một chuyến tham quan “Mùa thu Nhật Bản” sống động . Bảo Hà quyến luyến Kyoto, cô sẽ đến đây nhiều lần hơn nữa, để còn đắm chìm trong làn nắng ấm, phơi mình dưới những gốc cây phong mát rượi
|
TÀ ÁO DÀI HƯƠNG SẮC HOA SAKURA Tác giả: Tuyết Băng Chương 4: Tình Bạn Ấm Áp Ads Chủ nhật, cả nhóm cùng hợp lại làm chuyên đề. Ngoài mong đợi, Tiểu Ngôn và Ryan làm xong phần việc của mình một cách tròn trịa. Bảo Hà khâm phục tài năng của hai bạn ấy, nhưng Bảo Hà quyết không tự ti, ai cũng có tài năng, chỉ là tài năng chưa có thời cơ để bộc lộ. Thành quả của Hà và Akira cũng được đem ra. Những tấm ảnh với sắc đỏ lá phong đập vào mắt Ryan và Tiểu Ngôn trước tiên, Tiểu Ngôn xuýt xoa:
- Đẹp quá. Cô bạn cứ tròn xoe hai mắt mà nhìn y như vừa khám phá con đường đến xứ sở thần tiên.
Còn anh chàng Ryan luôn miệng:
- Good... Good...!
Bảo Hà cặm cụi lật từng trang giấy ghi chép của mình ra nghiên cứu, tìm kiếm ý tưởng. Bỗng Ryan và Tiểu Ngôn cùng đưa mắt về phía Bảo Hà. Bảo Hà chớp chớp:
- Gì cơ?
Tiểu Ngôn quơ quơ hai tấm ảnh có hình Bảo Hà cực kì dễ thương. Bảo Hà với lấy, trố mắt ra nhìn kinh ngạc:
- Oh, một tấm ở Kim Các tự và một tấm ở trên ngọn đồi.
Bảo Hà nhìn Akira nghĩ thầm “ hắn ta khoái chụp lén nhỉ”.;););)
Vài tiếng sau, buổi hợp nhóm kết thúc trong hoàn hảo, mọi người ai cũng mệt mỏi, vươn vai, đứng dậy duỗi tay, duỗi chân.
Tiểu Ngôn đứng lên khởi xướng:
- Cũng đã năm giờ chiều rồi, mình nghe nói nơi đây có một khu phố gọi là “ phố hoa kiều” buổi tối rất ồn ào, náo nhiệt, hay chúng ta đến đó ăn gì đi, mình đói rã ruột rồi đây.
Ryan và Akira vỗ tay tán thành. Còn Hà thì sao cũng được.
Đúng như Tiểu Ngôn nói, nơi đây thật nhộn nhịp, rực rỡ. Dưới những đường phố chật hẹp đầy màu sắc, những ngôi nhà, cửa hàng, tiệm ăn mọc lên san sát, tấp nập. Bốn người ghé vào một quán ăn, bên ngoài trang hoàng lộng lẫy, bắt mắt, đèn lồng đỏ treo khắp nơi. Cả bốn cùng gọi món há cảo. Nhìn những cái bánh với lớp vỏ trong mờ, lấp ló nhân tôm thịt hồng hồng đẹp mắt điểm xuyến chút xanh của hành lá cùng mùi thơm hấp dẫn khiến Bảo Hà thích thú muốn ngay lặp tức cho chúng vào miệng, nhưng nhớ đến ánh mắt xem thường của Akira khi nhìn mình ăn mochi :54.jpg::54.jpg::54.jpg:, Bảo Hà trở nên từ tốn hơn. Bảo Hà chăm chú nhìn Akira, trước khi ăn đúng là anh ta mặc niệm gì đó hai phút, rồi mới cầm đũa lên dùng.
Tiểu Ngôn nói là món há cảo có mùi vị không giống như ở Trung Quốc vì nó đã bị “ Nhật hóa” một phần, tuy vậy vẫn ngon vô cùng. Ăn xong, cả đám kéo nhau đi tản bộ. Akira giới thiệu, ở Nhật có rất nhiều phố Hoa kiều, nhưng ở đây là hoành tráng và náo nhiệt nhất. Bước dạo qua các cửa hàng, khu phố từ hẻm nhỏ, đến hẻm lớn, điều Hà ấn tượng đầu tiên là màu sắc rực rỡ trên những bảng hiệu và cả trên tường của những ngôi nhà... Tụi Hà không biết tiếng Trung, Tiểu Ngôn bỗng dưng trở thành thông dịch viên bất đắc dĩ.
Từ ngày đến xứ sở Phù Tang này, lần đâu tiên Hà cảm thấy hạnh phúc, ấm áp đến thế. Tuy bên cạnh không có người thân chăm sóc, nhưng tình bạn thân thiết cũng đủ sưởi ấm trái tim lạnh giá của Bảo Hà.
Một cô bạn Trung Quốc lém lĩnh, hoạt bát. Một anh chàng người Anh vô tư, thoải mái. Một chàng trai người Nhật nguyên tắc, nghiêm túc. Những người này sẽ vẽ nên một bức tranh đầy màu sắc trong hồi ức của Bảo Hà sau này. Về đến phòng, Hà chăm chỉ đọc quyển sách Tiểu Ngôn đưa, mong sao đừng bị rơi vào mũi giáo chờ sẵn của Akira. Càng đọc càng say mê, Hà nghĩ rằng nên văn hóa Nhật Bản đáng để người Nhật tự hào. Nhưng cô cũng yêu đất nước mình, cô yêu những con người bình dị, chất phác hiền hòa nơi đó:59.jpg::59.jpg::59.jpg:, dù người Việt cũng có nhiều thói hư tật xấu cần thay đổi, đó là sự thật không thể bàn cãi. Ví dụ như: người Việt Nam rất cần cù, chăm chỉ nhưng lại dễ thỏa mãn nên tâm lý hưởng thụ còn nặng hay người Việt chúng ta thông minh và có óc sáng tạo song chỉ có tính chất đối phó, thiếu tầm tư duy dài hạn, chủ động... Tính cách người Việt luôn luôn có hai mặt tốt và xấu đi đôi với nhau. Nếu chúng ta phát huy mặt tốt và làm lu mờ mặt xấu trong những tích cách đó thì cả thế giới phải ngước nhìn chúng ta, giống như cả thế giới đều đang hướng về những con người Nhật Bản lúc này. Nằm trằn trọc suy nghĩ, cô chìm vào giấc ngủ khi nào cũng không hay.
Cuối cùng, bài báo cáo của nhóm Bảo Hà được cô Akako đánh giá cao, tuy nhiên cũng có một số thiếu sót nhỏ cần chỉnh sửa cho hoàn thiện hơn. Điều đó là món quà quý giá bù đắp xứng đáng cho khoảng thời gian cả đám vùi đầu vào làm việc cật lực. Xong một chuyên đề, Bảo Hà cảm thấy như vứt bỏ được cục đá nặng nề. Mai không có tiết lên lớp, tối này cô có thể tự do ngủ thỏa thích. Bảo Hà lười biếng chui vào chiếc chăn bông lim dim đôi mắt, rồi từ từ chìm vào giấc chiêm bao đẹp đẽ.
|
TÀ ÁO DÀI HƯƠNG SẮC HOA SAKURA Tác giả: Tuyết Băng Chương 5: Cú Sốc Tinh Thần Ads Đang an giấc nồng, điện thoại reo lên từng hồi, Hà với tay bắt máy.
- Alo.
Đầu dây bên kia, giọng Akira vang vang:
- Xuống lầu đi, chúng ta chạy bộ nào.
Bảo Hà tức tối: “Điên chắc, ta đang ngủ ngon, giật đầu dậy kêu chạy bộ là chạy kiểu nào. Đó giờ bổn tiểu thư không thích tập thể dục buổi sáng :11.jpg-6::11.jpg-6::11.jpg-6:” nghĩ vậy, nhưng Hà lại dùng giọng ngọt ngào nhất đáp lại:
- Hôm nay mình cảm thấy hơi mệt:53.jpg:.
Akira tỏ vẻ khinh thường:
- Người Việt cũng thích nói dốc quá nhỉ?
Hà bỗng dưng ngồi sửng dậy, thay quần áo, mang vội đôi giày, rồi lao ào ra khỏi phòng. Thấy mặt ngái ngủ của Hà, Akira nhoẻn miệng cười.
Vừa chạy theo Akira, Bảo Hà vừa chửi thầm “Cái tên Akira chết tiệt, sáng sớm hành hạ ta thế này, lạnh quá. Ta ghét ngươi..aaaaaaaaa:65.jpg::65.jpg:”.
Khi mặt trời gọi những tia nắng vàng trong vắt đầu tiên, dịu dàng đậu trên vai Hà, Akira mới chịu quay về. Hà mệt mỏi tới nỗi không còn sức để nói chuyện. Mồ hôi túa ra khắp người, cô ngồi bệt xuống đất, le lưỡi mà thở lấy thở để:6.jpg:. Akira kéo cô đứng dậy mắng:
- Cô muốn chết sao, tập thể dục mệt không được ngồi xuống, nguy hiểm lắm biết không? Ngày đầu tiên chạy, bộ dáng thế này cũng bình thường. Từ từ rồi cô sẽ quen và thấy nó rất tuyệt. Cứ như hôm nay tiếp tục phát huy nhé, lên phòng nghỉ chút, tắm rửa rồi rủ Tiểu Ngôn cùng đi ăn. Bye!
Akira quay về ký túc xá của mình. Hà đứng thẳng người dậy, chống nạnh hai tay:
- Cái gì? Bắt ta ngày nào cũng thức sớm chạy bộ à, nằm mơ chắc.
Hà lếch cái thân tàn tạ không chút sức lực vào phòng. Tiểu Ngôn đã thức từ lúc nào, nhìn bộ dạng của Bảo Hà mà cười ra nước mắt.
- Sao hôm nay có tâm trạng chạy bộ vậy ta?
Hà thiểu não:
- Bị ép buộc, bị thằng cha Akira hành xác:10.jpg:.
-Tập thể dục rất tốt cho sức khỏe, sau này Hà phải cảm ơn Akira nữa đó. Akira đúng là tốt với Hà quá. Mình muốn có người rủ chạy bộ mỗi buổi sáng mà không có nè.
Biết thừa là Tiểu Ngôn đang ghẹo mình. Hà ném nguyên cái gối vào người Tiểu Ngôn, Tiểu Ngôn ném trả lại. Hai người đùa giỡn, tiếng cười vang khắp phòng.
Ryan và Akira đứng đợi Tiểu Ngôn và Bảo Hà dưới ký túc xá Nakamura. Các cô gái đi ngang nhìn hai anh chàng như sinh vật lạ. Ryan mỉm cười giơ tay chào. Các cô gái mắc cỡ, mặc đỏ ửng, chạy vội vào phòng ngại ngùng.
|
Hôm nay, Akira dẫn cả bọn đi ăn mì Ramen. Hà là người phấn khích hớn hở nhất:
- Woa, mì Ramen, mình thường thấy trong truyện "Thám tử lừng danh Conan”, một vài vụ án có nhắc tới loại mì này. Nó rất ngon, ôi thích quá đi! Có thể sống lại những khoảnh khắc trong truyện rồi. Mấy người có ai đọc Conan chưa? Nếu chưa thì đọc đi nhé, ly kỳ và hấp dẫn đến từng trang giấy...
Hà cứ nói huyên thuyên như thế suốt cho đến khi xe buýt dừng lại, cả đám bước xuống xe, tiến thẳng đến tiệm có treo bảng hiệu “ Ramen mê ly”. Bốn tô ramen phút chốc được đem ra. Akira nói:
- Trời lạnh, ăn món này là thích hợp nhất đấy.
Ryan ăn thử một đũa:
- Ngon tuyệt!:14.jpg:
Bỗng Hà sững lại khi nghe bàn bên cạnh hai người phụ nữ đang bàn tán vụ một người Việt Nam lấy trộm ô dù trong siêu thị tại Nhật. Sắc mặt Hà sa sầm:10.jpg:, cô bỏ đũa xuống, lặng lẽ nhìn tô mì ăn dang dở, thổn thức, nước mắt lăn dài trên má. Ba người nhìn nhau, không biết làm gì. Tiểu Ngôn ra hiệu bảo cả đám rời khỏi đây. Akira nói:
- Ở Nhật rất quý trọng thức ăn, dù là một hạt cơm cũng không thể bỏ.
Nghe vậy, Hà cầm đũa lên, tiếp tục ăn, nhưng những sợi mì giờ này thật nhạt nhẻo và vô vị.
Trên đường về nhà, cô im lặng không nói một lời, mặc cho Ryan dùng bao nhiều trò hài hước chỉ mong mua được nụ cười mỹ nhân. Về ký túc xá, Akira kéo tay Hà đến một nơi vắng vẻ, mắng cho cô một trận ra trò:
- Cô đã thấy, đã nghe rồi đó. Một số người Việt ở nước ngoài có hành động xấu như trộm cắp, lấy thức ăn quá nhiều rồi bỏ... Khiến hình ảnh Việt Nam đang dần trở nên xấu xí trong mắt bạn bè quốc tế. Cho nên, cô là một công dân Việt Nam cô phải phấn chấn lên, cô phải biết mình cần làm gì để lấy lại hình ảnh tốt đẹp của đất nước cô.
Hà ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn Akira nghẹn ngào:
- Nhưng tôi phải làm gì, một mình tôi làm sao cứu vãn được chứ.
Akira cốc đầu cô:
- Ngốc, một giọt nước thấu hiểu cả biển xanh!
Ngộ ra triết lý sâu xa, Hà lau vội nước mắt, mỉm cười, chạy đi, không quên quay lại nói :
- Cảm ơn!
Khi Akira kéo Bảo Hà đi, Tiểu Ngôn có ý ngăn cản vì tâm trạng Hà lúc này đang tệ, sợ Akira lại làm tổn thương tâm hồn cô ấy một lần nữa. Nhưng Ryan lắc đầu ý bảo, để họ đi. Tiểu Ngôn trong phòng đi đi lại lại sốt ruột vô cùng. Khi thấy Bảo Hà quay về, khuôn mặt hớn hở, vui tươi. Cô mới thở hắt ra nhẹ nhõm.
Lúc những vì sao còn quyến luyến bầu trời đêm thì Bảo Hà đã thức, khoác áo ấm vào người, mang đôi giày, chạy xuống ký túc xá, đứng đợi Akira. Mười phút sau, Akira đến, nụ cười hài lòng thoáng hiện trên gương mặt của anh. Cứ như thế, sáng nào Bảo Hà cũng thức sớm cùng Akira chạy bộ. Từ từ, cô xem chạy bộ như công việc vệ sinh cá nhân hàng ngày, không thể thiếu.
|