Tà Áo Dài Hương Sắc Hoa Sakura
|
|
TÀ ÁO DÀI HƯƠNG SẮC HOA SAKURA Tác giả: Tuyết Băng Chương 6: Nữ Anh Hùng Ads Mấy tuần nay sau giờ học, Bảo Hà không về ký túc xá mà đến chăm sóc những đứa trẻ trong trại trẻ mồ côi, khuyết tật. Có khoảng hơn một trăm em nhỏ sống ở đây. Các em bị cha mẹ bỏ rơi vì lý do hay hoàn cảnh riêng nào đó. Cũng có những em, cha mẹ mất sớm, không người thân nương tựa. Nơi đây là tổ ấm của các em, nơi đây đã cho em mái nhà, cho em ăn, cho em mặc..... Nơi đây cho em tình thương của cả cộng đồng. Mỗi em đều có một hoàn cảnh khác nhau. Hà cảm động nhất là cô bé bị cụt mất một chân trái, tổ chức tình nguyện đã tặng cho em một chân giả để em có thể đi lại như bao người khác. Tuy đi trên một cái chân giả, nhưng em không cảm thấy tự ti và mặc cảm, nụ cười luôn nở trên môi. Hà khâm phục cô bé ấy, tuy còn nhỏ nhưng đã có một sức sống mãnh liệt đến thế. Em như những cây xương rồng sa mạc, dù gặp nghịch cảnh khó khăn đến đâu, cây xương rồng vẫn hiên ngang bám trụ. Hà từng hỏi em:
- Sống ở đây có vui không? Có khi nào em nhớ đến cha, mẹ mình, muốn gặp họ không?
Cô bé vô tư trả lời:
- Các cô, các chú ở đây đều là cha, là mẹ em đó. Em có rất nhiều cha mẹ, bạn bè xung quanh nên em sống rất vui chị ạ..
Hà chỉ biết xoa đầu em khen ngoan, che giấu đôi mắt long lanh, rớm lệ. Hà từng đọc qua một câu danh ngôn của một học giả khuyết danh, người ấy nói như thế này: “Chúng ta đều là những thiên thần chỉ có một chiếc cánh, và ta phải ôm lấy lẫn nhau để học bay”. Bảo Hà thích triết lý đó. Đúng vậy, thiên thần một cánh thì không thể bay, mà bay là quy luật tất yếu của một thiên thần, nếu bay không được thì không thể trở thành một thiên thần hoàn hảo. Con người cũng vậy, để trở thành một con người thực thụ chúng ta phải biết yêu thương lẫn nhau, nếu không có tình yêu, nếu con người sống ghẻ lạnh, dửng dưng thì dù bề ngoài là một con người nhưng bản chất thì không phải.
Trên đường về ký túc xá, Bảo Hà ngâm nga mấy câu thơ của William Arthur Ward:
Lại một năm mới đến...
Lại một năm để sống!
Để xua đi lo lắng, nghi ngờ và sợ hãi,
Để yêu và cười và cho đi
Năm mới tươi sáng này được trao cho tôi
Để sống nhiệt huyết từng ngày...
Để phát triển từng ngày và cố gắng
Nỗ lực hết sức của mình
Tôi được cho cơ hội
Để một lần nữa sửa chữa lại sai lầm,
Để cầu nguyện cho hòa bình, để trồng cây cối
Và để cất tiếng ca vui tươi!
Tâm hồn đang chơi vơi theo những câu thơ đầy ý nghĩa, Hà bỗng hốt hoảng, khi thấy một bé trai đứng giữa đường, khóc lóc gọi “ mẹ ơi...mẹ ơi”, từ xa một chiếc xe ô tô đang lao tới, Bảo Hà không suy nghĩ, vội vã bay ra, kéo nhanh em vào, Hà lăn tròn vài vòng trên đường, rồi ngất đi, máu từ cánh tay Hà, cánh tay đỡ cho em bé đó không bị thương đang chảy rỉ rã . Chiếc xe ô tô dừng lại, hớt hải đưa Hà vào bệnh viện.
Mấy tiếng sau, Hà tỉnh lại, trước mắt cô là một màu trắng xóa. Cô thầm hỏi : “Nơi đây là đâu? Không lẽ mình lên trời rồi sao? Không thể nào, mình chưa thực hiện được ước mơ, mình không thể chết như thế này:50.jpg::50.jpg:”.
Cánh cửa được hé mở, Tiểu Ngôn, Ryan và cả Akira cùng bước vào, đến bên giường Hà ân cần hỏi:
- Nữ anh hùng tỉnh rồi à? Có thấy đau chỗ nào không?
Hà há hốc:
- Mình chưa chết:33.jpg:?
Tiểu Ngôn nhéo hai đôi má phúng phính của cô bạn ngốc nghếch:
- Bà đâu thể chết như thế được:13.jpg-83:.
Hà hớn hở, cười toe toét. Akira nói:
- Xem ai đến thăm cô nè.
Hà nhìn ra cửa, hai vợ chồng người Nhật dẫn theo cậu bé mình vừa cứu, giờ nhìn kỹ thì cậu ta khoảng chừng bốn, năm tuổi. Trên tay cầm nhiều quà và một bó hoa Lan quân tử xinh đẹp bước vào:
|
- Cảm ơn cô đã cứu con tôi, tôi không biết lấy gì đền đáp.
Bảo Hà mỉm cười:
- Chuyện nhỏ mà, nếu đổi lại người khác thấy tình cảnh ấy cũng sẽ làm vậy thôi.
Cậu bé dễ thương chạy đến bên Hà tíu tít:
- Chị ơi, chị bớt đau chưa, chị bớt đau mau đi, em dẫn chị đi ăn kem nhe.
Hà nựng má cậu bé rồi nhẹ nhàng nói:
- Được thôi, chị sẽ mau khỏe để em dẫn chị đi ăn.
Bảo Hà cùng hai vợ chồng người Nhật nói chuyện chút xíu, rồi họ xin phép ra về.
Tiểu Ngôn cấm hoa vào lọ. Akira ngồi gọt trái cây. Ryan giành phần đi mua cơm trưa cho “Tiểu anh hùng”.
Căn phòng đang yên lặng, bỗng Ryan chạy vào,hớn hở:
- Này các bạn, hay gì chưa nào?
Mọi người dừng tay ngơ ngác nhìn Ryan.
Ryan đưa tờ báo giấu sau lưng mình cho mọi người cùng xem. Trên báo xuất hiện tiêu đề “Cô sinh viên người Việt anh dũng xả thân cứu bé trai người Nhật thoát nguy trong gang tấc” đã gây chấn động. Bảo Hà ôm tờ báo vào lòng nâng niu. Cuối cùng, người Nhật cũng đã bắt đầu nhìn người Việt với một con mắt khác. Hà cười vui sướng. Akira nói nhỏ vào tai Hà: “Thấy chưa, tôi nói cô sẽ làm được mà, giỏi lắm”. Tiểu Ngôn chạy đến, ôm chầm lấy cô bạn thân
- Mình vui quá đi, mình thật là tự hào khi có một người bạn như Hà. 3q-quan-su-cu-hanh-binh-chon.png 3q-quan-su-cu-hanh-binh-chon.png 3q-quan-su-cu-hanh-binh-chon.png Đêm đó, Bảo Hà không thể chợp mắt được, niềm vui sướng, hạnh phúc đã choáng chỗ của cơn buồn ngủ. Cô nhớ đến lời thầm thì của Akira lúc sáng, tim đập thình thịch, mặt đỏ tươi vì vui sướng.
|
TÀ ÁO DÀI HƯƠNG SẮC HOA SAKURA Tác giả: Tuyết Băng Chương 7: Cuộc Thi Trang Phục Truyền Thống Các Dân Tộc AdsHọc viện Yokohama mỗi năm đều tổ chức lễ hội dành cho sinh viên, học viên với ý nghĩa thắt chặt tình đoàn kết, tạo ra một sân chơi bổ ích sau những giờ học tập căng thẳng trên lớp. Năm nay, lễ hội có một nét đặc biệt là thi “Trang phục truyền thống các dân tộc”, mỗi người ai muốn dự thi thì đăng ký cho ban tổ chức và chọn cho mình trang phục truyền thống ấn tượng nhất. Người thắng cuộc là người có phiếu bầu chọn cao nhất. Tất cả sinh viên trong học viện đặc biệt là các cô gái rất thích thú, xếp hàng dài thật dài để đăng ký. Trong đám đông đó có cả Hà và Ngôn.
Ngôn chọn cho mình chiếc Xường Xám màu hồng phấn, không sang trọng, quý phái như màu đen nhưng nhẹ nhàng và thoát tục, không quyến rũ như màu đỏ nhưng làm người khác phải say đắm. Chiếc áo được may bằng loại tơ lụa thượng hạng, điểm nhấn là một đường chỉ nối dài, như nụ cười hay nét mặt của thiên sứ. Các họa tiết vòng xoáy liên hoàn của khuy áo mang đậm bản sắc Trung Quốc hay các đường viền tay, gấu, tà áo cũng làm nổi bật phong cánh cho người mặc.
Còn Hà nghĩ rằng vẻ đẹp thật sự là vẻ đẹp bình dị, đơn giản không phô trương, cầu kỳ. Nên cô quyết định chọn chiếc Áo Dài màu trắng được may bằng chất liệu voan mềm mại, uyển chuyển, dưới tà áo thêu vài đóa sen hồng. Khi bước đi vô cùng lả lướt, làm cho người xem cảm giác như đang ngắm tiên nữ bay nhẹ nhàng trên hồ “Liên trì”.
Khác với Kimono của Nhật Bản hay Hanbok của Hàn Quốc, chiếc Áo Dài Việt Nam vừa truyền thống lại cũng vừa hiện đại. Chiếc áo dài dường như có phép màu dịu kỳ tôn nét đẹp mọi thân hình. Phần trên ôm sát thân nhưng hai vạt áo lại buông xõa mềm mại trên đôi ống quần rộng. Hai tà xẻ từ trên vòng eo khiến cho người mặc cảm thấy thoải mái, lại tạo dáng thướt tha, tôn vẻ nữ tính, vừa kín kẽ vì toàn thân bao bộc bởi lớp lụa mềm mại, vừa khiêu gợi vì chiếc áo tôn lên vòng eo thon thả của người phụ nữ.
Tà áo dài Việt Nam đã làm thổn thức biết bao trái tim nghệ sĩ trong và ngoài nước, đến nỗi nhạc sĩ Jo Marcel đã cho ra đời ca khúc “ Áo dài Việt Nam”
“ Người Việt Nam trong chiếc Áo Dài
Người Việt Nam tha thướt bước về
Vẻ đẹp Việt Nam ngàn đời không phai
Cùng tha thướt bước trên đường của xứ khách
Cùng nắm tay nhau chia sẻ buồn vui
Cùng tiếp tay nhau duy trì nét đẹp
Vẻ đẹp của người Việt Nam....”
Trong cuộc thi này, Hà giới thiệu với bạn bè quốc tế về nét đẹp mộc mạc, đơn sơ, giản dị của tà Áo Dài, qua đó Hà sẽ tuyên truyền nét đẹp văn hóa, nét đẹp tâm hồn trong con người Việt Nam qua phần thi thuyết trình của mình.
. Cô cười khúc khít phía sau cây quạt màu vàng. Nhạc vừa tắt, cũng là lúc Bảo Hà mất dạng sau cánh gà. Ryan quơ tay trước mặt Akira, anh không có phản ứng, tâm trí anh còn bận dõi theo nơi mà Bảo Hà biến mất. Ryan chỉ còn cách gọi tên bạn mình thật lớn để lấy hồn phách cậu ta về.
- A...............ki.................ra...........aaaaaaaaaaa
Akira giật bắn mình, lau vội những giọt mồ hôi trên trán.
Tiếp theo là phần thi thuyết trình. Như các cuộc thi nhan sắc khác, phần thuyết trình dễ làm người ta nhàm chán và mệt mỏi. Cho- cô gái đại diện xứ sở mặt trời mọc có một phần thuyết trình tương đối hấp dẫn hơn các thí sinh trước. Cho nói rằng : “ Khi nhắc đến Kimono, người ta nghĩ ngay đến xứ sở Phù Tang cùng với hình ảnh người phụ nữ Nhật xinh đẹp, kiêu sa trong vườn hoa anh đào...... Kimono là nét đẹp văn hóa cũng như tinh thần của người Nhật..” giọng nói lưu loát, thánh thoát là thế mạnh của Cho.
Tiếp theo là phần thi mong đợi nhất của Ryan. Tiểu Ngôn bước ra sân khấu, nhìn khắp toàn bộ khán đài, rồi cùi đầu kính cẩn chào. Sau đó, cô bước vào phần thi thuyết trình của mình, cô vừa nói, tay vừa múa mai minh họa, làm mọi người hết sức chú ý lắng nghe: “.... Có thể nói Xường Xám tạo ra một thế hệ mỹ nhân hay mỹ nhân tồn tại để tôn vinh Xường xám. Khi người phụ nữ khoác lên mình chiếc Xường xám họ sẽ trở nên cực kỳ quyến rũ. Bạn gái có thể chọn những chiếc Xường xám được cách điệu đơn giản trong những buổi tiệc nhẹ nhàng, chắc chắn các bạn sẽ để lại dấu ấn trong lòng mọi người....” kết thúc phần thi thuyết trình của mình, Tiểu Ngôn nở nụ cười thật tươi, rồi dịu dàng bước vào trong.
Ryan vỗ tay: “ Hay quá, ủng hộ Lưu Hiểu Ngôn”.
Bảo Hà bước ra, ánh mắt điềm tĩnh nhìn lướt qua tất cả mọi người trong khán phòng, cô dõng dạc cất cao giọng nói: “ Cũng giống như tiếng nói , mỗi dân tộc đều có một tiếng nói riêng của mình. Tiếng nói thể hiện chủ quyền, lãnh thổ, sự tồn tại của một quốc gia, một dân tộc. Mất tiếng nói dân tộc, chúng ta sẽ mất tất cả. Người Việt không chỉ có tiếng Việt, mà còn hãnh diện về tà Áo Dài và trân trọng nâng nó lên hàng quốc phụ. Năm 1970, tại hội chợ quốc tế Osaka chiếc Áo Dài Việt Nam đã đoạt huy chương vàng về mảng y phục dân tộc. Khách quốc tế phải trầm trồ thán phục trước vẻ đẹp vừa kín đáo vừa e ấp nhưng không kém phần gợi cảm. Nó tôn lên những đường cong mảnh mai của cô gái Việt. Chiếc Áo Dài không chỉ có nét đẹp văn hóa mà ẩn sâu trong nó là nét đẹp về tâm hồn, tính cách của người Việt”. Nói đến đây, cô đưa mắt về phía Akira, mỉm cười như muốn anh lắng nghe phần quan trọng sau đây. Cô tiếp tục : “ Tà Áo Dài tượng trưng cho tứ thân phụ mẫu” vừa nói cô vừa nhẹ nhàng cầm vạt áo lên cho mọi người cùng ngắm “ Cái yếm che trước ngực cũng giống như phần thân trước của chiếc áo dài tượng trưng cho hình ảnh mẹ ôm ấp con vào lòng. Năm khuy cài nằm cân đối trên năm vị trí cố định, giữ cho chiếc áo ngay thẳng, kín đáo tượng trưng cho năm đạo làm người là: nhân, lễ, nghĩa, trí, tín. Vì thế, chiếc Áo Dài là tâm hồn, là cốt cách của người Việt gửi vào đó... Khi người Việt khoác lên mình chiếc Áo Dài, thì không bao giờ quên nguồn cội, không bao giờ quên đạo lý làm người vốn có từ bao đời nay của ông cha ta...” cả khán phòng, đứng lên vỗ tay như dậy sóng, cả người Nhật, người Anh, hay người Ý... Tất cả hướng về Bảo Hà cũng như hướng về tà Áo Dài Việt Nam ngưỡng mộ và kính phục. Họ không ngờ rằng, chỉ một chiếc áo bé nhỏ thế, những chứa đựng cả tinh túy của người Việt Nam. Đúng vậy, áo dài Việt Nam mang nét đẹp riêng của người Việt Nam, không thể chối cãi. Bảo Hà hạnh phúc, khi đón nhận những tràng pháo tay của mọi người. Hình ảnh kiên cường, mạnh mẽ của Bảo Hà đứng trên sân khấu nói về nét đẹp văn hóa tinh thần người Việt để lại trong lòng Akira bao cảm xúc khó tả, đó có lẽ là ấn tượng mà anh sẽ nhớ mãi suốt cuộc đời. Anh thầm thán phục cô bé nhỏ nhắn nhưng có nghị lực phi thường.
Phần công bố kết quả cũng đến, liệu may mắn sẽ đến với ai. Thời khắc MC từ từ mở phong bì công bố kết quả, cả khán phòng như thót tim, trong lòng mọi người đếu đã chọn cho mình một gương mặt chiến thắng và........ “Giải nhất thuộc về, cô gái đến từ khoa thiết kế thời trang, với chiếc áo Xường xám Trung Quốc, vâng... Chẳng phải ai khác... Lưu Hiểu Ngôn...”. Cả khán phòng chỉ một phần vỗ tay nồng nhiệt, phần còn lại đều hướng về Bảo Hà. Akira cũng hụt hẫng vô cùng.
MC tiếp tục: “Nhưng năm nay có một điều đặc biệt là có hai thí sinh cùng phiếu bầu bằng nhau, cho nên giám khảo quyết định dành tặng giải đặc biệt cho thí sinh còn lại.... Trong những bạn nữ xinh đẹp ở đây, ai sẽ là người dành được sự may mắn này, mọi người nghĩ là ai ạ...” đáp lại lời của MC, cả khán đài náo loạn như ong vỡ tổ, đồng thanh cũng gọi tên “ Lâm Ngọc Bảo Hà”... Cuối cùng, MC cũng công bố, người đoạt giải đặc biệt trang phục truyền thống năm nay cũng đến từ khoa thiết kế thời trang, cô bạn nhỏ nhắn người Việt, Lâm Ngọc Bảo Hà”. Mọi người chạy ào đến ôm cô, cô vỡ òa trong niềm xúc động.
|
TÀ ÁO DÀI HƯƠNG SẮC HOA SAKURA Tác giả: Tuyết Băng Chương 8: Quay Về Miền Sông Nước Quê Hương AdsSau cuộc thi “Trang phục truyền thống” Khoa thiết kế thời trang bỗng nhiên nổi lên như một hiện tượng. Bảo Hà và Tiểu Ngôn trở thành tâm điểm chú ý của các chàng trai. Những lá thư tỏ tình, ngưỡng mộ cứ gửi tới tấp đến hai cô gái, thế nhưng không có lá thư nào thực sự rơi vào tay của Hà và Ngôn. Tất cả đều bị Akira và Ryan chặn lại tiêu hủy.
Chớp mắt, mùa hè cũng đến, Bảo Hà mời Ryan, Tiểu Ngôn cùng Akira đến thăm đất nước của cô. Ai nấy mang trong lòng tinh thần khám phá mãnh liệt, thế là cả bốn vác ba lô lên và đi.
Bảo Hà sống ở Thành phố Cần Thơ một trong các đô thị lớn nhất cả nước. Cần Thơ nằm ở miền Tây Nam Bộ, được thiên nhiên ưu ái ban mưa thuận gió hòa. Là đất lành cho cây trái xum xuê trĩu quả, đồng ruộng mênh mông, bát ngát....
Ryan, Tiểu Ngôn và Akira được Bảo Hà dẫn đi tham quan công viên Ninh Kiều hay còn gọi là Bến Ninh Kiều. Tiểu Ngôn như con chim nhỏ bay khỏi lồng son, chạy tung tăng khắp nơi. Tiểu Ngôn cảm thấy bến Ninh Kiều phong cảnh thật hữu tình và nên thơ. Những rặng liễu như cô gái mười tám, e lệ xõa tóc bên dòng nước. Ryan ấn tượng với bức tượng Hồ Chí Minh vĩ đại cao lớn, sừng sững đứng nghiêm trang giữa trung tâm công viên, Bác nở nụ cười hiền hòa nhìn con cháu mình hưởng cuộc sống ấm no, hạnh phúc. Còn Akira cảm thấy những gì mình nghĩ về đất nước, con người Việt Nam không hoàn toàn đúng. Anh thấy nổi bật trong tính cách của người Cần Thơ là cởi mở, năng động, hào hiệp và nghĩa tình. Họ rất dễ tiếp xúc. Khi nói chuyện với họ, anh cảm thấy rất vui (Mặc dù anh không trực tiếp nói chuyện mà cần Bảo Hà phiên dịch). Khi đi tham quan chợ nổi Cái Răng- Chợ buôn bán trên sông, một nét sinh hoạt đặc trưng của văn hóa Nam Bộ, anh được một chị bán trái cây, tặng cho hai trái bưởi Rồi thì, kỳ nghỉ hè cũng trôi qua rất nhanh, cả đám phải chuẩn bị quay về học viện Yokohama. Giây phút chia tay, ai cũng bồi hồi xúc động, hứa sẽ quay lại để leo cây dừa, chèo xuồng và vui chơi với tụi nhỏ trong xóm.... Nhìn những món quà giản dị, đậm chất thôn quê mà bà con hàng xóm biếu tặng cả bốn làm quà, Ryan và Akira phải quay mặt chỗ khác lau nước mắt, còn Tiểu Ngôn thì ôm chầm lấy các cô, các bác cảm ơn rối rít vì đã cho mình một mùa hè sôi động như thế này.
Không biết từ lúc nào, nơi đây đã gieo vào lòng Akira một tình cảm đặc biệt. Anh không nỡ rời xa những con người chân chất, hiền hòa. Anh không nỡ rời xa công viên Ninh Kiều, ngày ngày, cùng Bảo Hà, Ryan, Tiểu Ngôn tản bộ. Cuộc sống tĩnh lặng, êm đềm hiền hòa như nước sông Hậu ở làng quê Việt Nam mãi mãi trong trái tim Akira. Anh nói với Bảo Hà, sẽ cùng Bảo Hà về thăm nơi đây nhiều lần nữa. Bảo Hà gật đầu mỉm cười.
|
TÀ ÁO DÀI HƯƠNG SẮC HOA SAKURA Tác giả: Tuyết Băng Chương 9: Thực Thi Kế Hoạch AdsBảo Hà được một công ty thời trang mời làm người mẫu. Bảo Hà rất thích công việc này, nhưng Akira lại ngăn cản dữ dội. Anh bảo rằng, năm cuối nên tập trung vào việc học, không được xao nhãng. Bảo Hà thì nhất quyết muốn đi làm thêm, cô nói mình biết cách sắp xếp thời gian thích hợp, sẽ không bỏ bê việc học.
Nhưng công việc làm người mẫu không dễ dàng như Bảo Hà từng nghĩ. Thời gian cô ở công ty còn nhiều hơn cô ở trên lớp, đến tối về phòng chỉ còn biết lăn ra ngủ li bì. Tiểu Ngôn đã nhiều lần khuyên Hà từ bỏ công việc này đi. Nhưng Bảo Hà nói sẽ cố gắng làm hết tháng, nhận lương rồi sẽ xin nghỉ.
Cô Akako năm nay cũng giao chuyên đề cho sinh viên làm, nhưng mỗi người làm một chuyên đề. Đến thời hạn nộp bài, Bảo Hà không thể làm kịp tiến độ. Kết quả, bài báo cáo của cô tệ nhất lớp, cô Akako phải gọi lên nhắc nhở. Tin này đến tai Akira, Akira tức giận vô cùng, liền hẹn Bảo Hà ra nói chuyện:
- Cô thấy kết quả bài báo cáo của mình chưa? Cô nói cô biết sắp xếp thời gian, cô không xao lãng việc học, không xao lãng việc học mà thế này sao?
Bảo Hà ngồi trên băng ghế trong công viên, đầu gục xuống, hai tay bịch lỗ tai như không muốn nghe những lời phàn nàn chế giễu của Akira. Nhưng Akira vẫn cứ nói, anh phải đưa Bảo Hà về quỹ đạo đích thực của mình.
- Cô hãy nhớ lại, mục đích mình đến đây là gì, chẳng phải cô có ước mơ tạo ra một tác phẩm nghệ thuật làm mọi người phải ngước nhìn, chẳng phải cô đã từng khóc khi nghe người ta chế giễu người Việt Nam sao. Cô hãy suy nghĩ đi, nếu cô vẫn cứ như con thiêu thân lao đầu vào lửa như thế mãi, tôi cũng đành bó tay.
Nói rồi, Akira bỏ đi, để lại Bảo Hà một mình trong đêm khuya tĩnh lặng. Bảo Hà suy nghĩ: “Mình đang làm gì vậy? Mình đã bị đồng tiền làm mờ mắt mà quên đi ước mơ từ nhỏ của mình rồi sao”
Mưa... Trời đã đổ cơn mưa... Lạnh lẽo vô cùng. Từng hạt mưa táp vào mặt, vào mắt Hà. Mưa và nước mắt Bảo Hà hòa nguyện vào nhau.
Tiểu Ngôn nhìn ra ngoài, trời đang mưa rất lớn, nhưng Bảo Hà vẫn chưa chịu về, điện thoại cô ấy bỏ ở nhà. Tiểu Ngôn dự định gọi cho Akira nhưng Bảo Hà đã về. Cô ướt như chuột lột, đầu tóc rũ rượi. Tiểu Ngôn lo lắng, lấy khăn cho Bảo Hà lau người. Nhìn bạn mình thế này, Tiểu Ngôn rất đau lòng.
Hôm sau, Hà bị cảm, Tiểu Ngôn đã báo cho Akira biết. Anh lo lắng nhưng nhất quyết không đến thăm cô. Ryan và Tiểu Ngôn chăm sóc Bảo Hà suốt một tuần lễ. Bảo Hà khỏe lại, tinh thần phấn chấn hơn. Trong khoảng thời gian ngã bệnh, cô đã ngộ ra nhiều điều. Đúng là mình đã sai, cô quyết định không làm người mẫu nữa mà chuyên tâm vào việc học. Cô biết Akira không đến thăm mình suốt một tuần qua. Đúng, Akira đã bỏ mặc cô rồi, anh đã chán ghét một đứa cứng đầu, ngốc nghếch như cô.
Vừa khỏi bệnh, Bảo Hà lao vào việc học, cô cày ngày cày đêm đến nỗi Tiểu Ngôn phải quát mắng, Bảo Hà mới chịu nghỉ ngơi.
Ngôn và Ryan quyết định tổ chức một buổi picnic để Hà và Akira có thể làm hòa lại.
Chủ nhật hôm ấy, cả đám vào rừng nơi có con suối róc rách chảy qua, cấm trại, nướng thức ăn.
Lúc đầu, Tiểu Ngôn phân công Bảo Hà và Akira đi kiếm củi nhóm lửa, mình và Ryan sẽ chịu trách nhiệm ra suối bắt cá. Nhưng Hà dùng dằng không chịu.
Cuối cùng, Tiểu Ngôn và Akira một nhóm, Hà và Ryan một nhóm. Ngồi trên bờ nhóm lửa, nhìn Hà và Ryan nô đùa, té nước dưới suối, lòng Akira nóng như lửa đốt Hôm sau, Ryan hẹn Bảo Hà đi chơi. Hai người đang cười cười nói nói trong quán ăn nhanh thì bắt gặp Tiểu Ngôn và Akira cũng đang bước vào tình tứ. Bảo Hà và Akira nhìn nhau, tóe lửa. Thấy Akira, Bảo Hà bỗng thân mật với Ryan như cặp tình nhân đang yêu nhau. Akira cũng không vừa, bạo dạng nắm tay Tiểu Ngôn bước hiên ngang đến trước bàn hai người đang ngồi:
- Chào, trùng hợp quá nhỉ?
Ryan cũng nở nụ cười thân thiện:
- Oh, thật là có duyên....
Cứ như thế, Hà và Akira vô tình rơi vào cái bẫy mà Ryan và Tiểu Ngôn cố tình giăng ra. Số phận hai con cá nhỏ này sẽ thế nào?
|