Tà Áo Dài Hương Sắc Hoa Sakura
|
|
Tà Áo Dài Hương Sắc Hoa Sakura Tác giả: Tuyết Băng Thể loại: Truyện Teen Tình trạng: Hoàn Thành
TÓM TẮT NỘI DUNG TRUYỆN Tà Áo Dài Hương Sắc Hoa Sakura là truyện teen đặc sắc nói về Lâm Ngọc Bảo Hà sau khi tốt nghiệp phổ thông, với bộ thiết kế thời trang xuất sắc, cô được nhận học bổng từ học viện Yokohama và cô chính thức lên đường sang xứ sở Phù Tang theo đuổi ước mơ từ nhỏ của mình.
Tại đây, cô quen với Lưu Hiểu Ngôn một cô bạn đáng yêu đến từ Trung Quốc. Cô gặp anh chàng lém lỉnh, tính tình thoải mái người Anh- Ryan và cậu bạn khó khăn, nguyên tắc Akira. Trong họ đan xen giữa tình bạn và tình yêu, giữa lòng tự tôn dân tộc và lòng yêu đất nước tha thiết. Với những tính cách khác nhau như thế, liệu họ có thể hòa hợp cùng vẽ nên bức tranh xinh đẹp giữa học viện Yokohama hay không?
“Tà Áo Dài hương sắc hoa Sakura” không có những tình tiết gay cấn cuốn người đọc theo vòng xoáy ganh ghét hay thù hận của các nhân vật giống như những câu chuyện ngôn tình và sắc hiệp, mà nó là dòng suối nhẹ nhàng, êm ái chảy vào tâm hồn con người. Nó là khúc thụy du đưa con người đến xứ sở hoa anh đào đẹp như một bức tranh thủy mạc, kỳ bí liêu trai.
Hy vọng, tựa truyện sẽ đem đến một cái gì đó đặc biệt và mới mẻ cho độc giả.
Mời các bạn cùng đọc truyện Tà Áo Dài Hương Sắc Hoa Sakura!!
|
TÀ ÁO DÀI HƯƠNG SẮC HOA SAKURA Tác giả: Tuyết Băng Chương 1: Học Viện Yokohama Và Tiểu Mỹ Nhân Ads Đứng giữa sân bay Haneda, Bảo Hà cảm thấy bối rối trước không khí nhộn nhịp, tấp nập của nó. Cô loay hoay kéo hành lý ra khỏi sân bay, rồi đi thẳng bằng tàu điện đến thành phố Yokohama. Sau đó, cô lại bắt một chiếc xe buýt để đến tỉnh Kanagawa nơi có học viện Yokohama mà Bảo Hà sắp sửa nhập học. Trên đường đến học viện Yokohama cô thấy hai bên đường toàn là dương xỉ, những hàng dương xỉ chạy thẳng tắp như một tấm dải lụa màu xanh mềm mại, bao phủ cả vùng Kanagawa rộng lớn. Bảo Hà thầm nghĩ: “ sao nơi này trồng toàn dương xỉ thế nhỉ?”. Cô cố gắng lục lội lại những kiến thức mình tìm hiểu qua sách báo, internet “ sở dĩ nơi đây trồng nhiều cây dương xỉ vì đơn giản, nó thích hợp với khí hậu của tỉnh Kanagawa. Do đó, nó còn là cây tượng trưng của tỉnh Kanagawa”. Mãi mê suy nghĩ, xe buýt đã dừng trước cổng học viện Yokohama từ khi nào, cô vội lục đục kéo hành lý xuống xe, nhưng nó đã bị mắc kẹt vào thứ gì đó, đang không biết xoay sở thế nào, một cậu trai mạnh khỏe đã đến giúp cô, khiên nguyên cái vali nặng trình trịch đồ và sách xuống xe. Cô cúi đầu cảm ơn cậu ấy. Cậu ấy cũng cúi đầu, rồi nhẹ nhàng bước lên xe, chiếc xe buýt tiếp tục lăn bánh. Từ lâu, cô đã nghe danh người Nhật lễ nghĩa, lịch sự, hiếu khách. Hôm nay, cô mới tận mắt diện kiến, đúng là khiến người khác phải ngước nhìn.
Trước mắt cô là học viện Yokohama, Bảo Hà nhìn ngôi trường thân yêu, với lối kiến trúc bề thế, vẻ đẹp truyền thống và hiện đại cùng hòa nguyện vào nhau tạo thành một Yokohama xinh đẹp. Học viện Yokohama đứng đó hiên ngang và tĩnh lặng. Cô ngước nhìn những tòa nhà cao ngất mà thấy mình nhỏ bé làm sao. Cô tự nhủ: “ nơi đây có chứa ước mơ của mình, nơi đây sẽ chấp cánh cho ước mơ của mình bay cao, hãy mạnh mẽ đối diện với nó”. Cô mím chặt môi từ từ bước từng bước qua cổng trường. 3q-cu-hanh-su-tu.png 3q-cu-hanh-su-tu.png 3q-cu-hanh-su-tu.png Đến phòng hiệu trưởng, cô rụt rè gõ cửa, một giọng nói trầm trầm vang lên:
- Mời vào!.
Cô nhẹ nhàng mở cửa và bước đến trước bàn vị hiệu trưởng. Ông hiệu trưởng già, tóc đã bạc đi rất nhiều, gỡ gọng kính lão ra nhìn Bảo Hà, rồi nở nụ cười thân thiện:
- Em là Lâm Ngọc Bảo Hà đến từ Việt Nam, du học theo diện nhận học bổng. Em theo học ngành thiết kế thời trang, phải không?
Bảo Hà lí nhí :- Vâng ạ!
Thầy hiệu trưởng tiếp tục nói:
- Học viện này là một trong những ngôi trường dẫn đầu trong lĩnh vực đào tạo các nhà thiết kế tài ba, uy tín nhất thế giới. Tôi đảm bảo, trong vòng hai năm em sẽ có sự thay đổi vượt bậc. Ngày mai, em có buổi học đầu tiên. Cho nên, em hãy về ký túc xá nghỉ ngơi và làm quen với nơi đây trước đã. Hẹn gặp lại em.
Sau khi nghe những lời động viên tinh thần của thầy hiệu trưởng, Bảo Hà cảm thấy tự tin và thoải mái hơn nhiều. Cô cúi chào thầy và nhẹ nhàng bước ra ngoài.
|
Khu ký túc xá tọa lạc ở vùng phụ cận của trường học, rất yên tĩnh và thanh bình. Trường gồm ba ký túc xá cho học viên, hai ký túc xá giành cho nữ là Shigakusha và Nakamura. Một ký túc xá giành cho nam là Keigakusha. Bảo Hà được phân đến ở trong ký túc xá Nakamura. Cô mở cửa bước vào, trong phòng không có ai, được bày trí rất đẹp mắt, mang phong cách cổ điển xen lẫn hiện đại, giường gồm hai tầng, tầng trên đã thấy có đồ đạc. Bảo Hà nghĩ rằng đó là của cô bạn chung phòng. Cô đến bên chiếc giường nhỏ nhắn của mình, mở vali và sắp xếp quần áo. Đang loay hoay với mớ đồ linh ta linh tinh, bỗng nghe đâu đây giọng hát ôn nhu điềm mĩ, giống như sự hòa hợp giữa tiếng hát của Đặng Lệ Quân và Dương Ngọc Oánh. Vừa suy nghĩ dứt câu, đã thấy mỹ nhân đứng ngay trước cửa phòng. Đó là một cô gái dễ thương, đôi mắt to tròn, đen lay láy, mái tóc dài buông xõa ôm đôi vài gầy gợi cảm:3.jpg-58::3.jpg-58::3.jpg-58:.
Cô gái đang ngậm cây kẹo trong miệng cũng “đờ” ra khi thấy ánh mắt Bảo Hà nhìn mình xem xét tỉ mỉ như thế. Tiểu Ngôn gật đầu và nói:
- Chào bạn.
Bảo Hà đứng lên cũng gật đầu chào lại và giới thiệu:
- Mình tên Lâm Ngọc Bảo Hà, mình đến từ Việt Nam, học khoa thiết kế thời trang.
Một sự ngạc nhiên vừa thoáng qua khuôn mặt trắng trẻo của cô bạn chung phòng, cô hí hửng chạy đến bên Bảo Hà nắm tay:
- Thật trùng hợp, mình cũng học khoa thiết kế thời trang. Tên mình là Lưu Hiểu Ngôn, mình đến từ Trung Quốc. Hà cứ gọi mình là Ngôn Ngôn hay Tiểu Ngôn cũng được.
Hà nhẩm nhẩm “ Lưu Hiểu Ngôn... Lưu Hiểu Ngôn..” tên đẹp và mang đậm chất Hoa.
Tuy mới gặp nhau lần đầu, nhưng hai người cảm thấy thân thiết từ lâu. Tíu ta tíu tít suốt ngày. 3q-cu-hanh-su-tu.png 3q-cu-hanh-su-tu.png 3q-cu-hanh-su-tu.png Buổi tối trong ký túc xá, gió rào rú, mưa quất từng hạt vào ô cửa kính. Bảo Hà bước đến bên cửa sổ, phóng tầm mắt trông ra xa, cơn gió mạnh mẽ ấy lướt qua tới đâu, cỏ cây nơi đó liền rạp người cung kính. Đêm đầu tiên trên mảnh đất xa lạ này, không người thân, Bảo Hả cảm thấy bất an. Cơn gió luồn qua khe cửa thổi vào mặt cô lạnh buốt. Cơn gió bò trên mái nhà, thè chiếc lưỡi dài qua kẽ hở tạo thành những tiếng “ rít.. rít” rợn người. Cô xoa hai bàn tay vào nhau cho ấm, rồi đến bên giường, nhìn cô bạn đang chăm chú làm gì đó ở tầng trên:
- Tiểu Ngôn này, sao hôm nay mưa lớn thế ?
Tiểu Ngôn vừa chuẩn bị tập vở cho ngày mai vừa trả lời:
- Hà không biết à? Vào tháng chín, thời tiết ở Nhật nhiều bão lắm, khi ra đường nhớ đem theo ô nhé. Nhưng chắc mấy ngày sau không còn mưa nữa đâu vì sắp sửa sang tháng mười rồi.
Bảo Hà mở laptop ngồi dựa vào thành giường lướt web, không màng đến những cơn gió gào thét ngoài kìa. Không khí đang yên ắng, cô bạn tầng trên bỗng nhiên nhảy xuống cái “ bộp”, ngồi cạnh Bảo Hà hào hứng:
- Hà có biết gì không?
Bảo Hà ngây ngốc:
- Biết gì cơ?
Tiểu Ngôn vụt cái biến thành một hướng dẫn viên du lịch chuyên nghiệp:
- Người Nhật coi trăng trong tháng này là đẹp nhất , tròn nhất trong năm đó. Vào buổi tối thì họ thường ngồi quây quần bên nhau cùng ăn bánh dày, cùng ngắm trăng, và còn uống rượu nho nữa.... Giống như Tết Trung Thu ở Việt Nam và Trung Quốc vậy.
Bảo Hà cảm thấy hứng thú với những thông tin Tiểu Ngôn chia sẻ:
- Vậy mình cũng ngắm trăng, cũng ăn bánh dày như họ đi.
Tiểu Ngôn chạy đến bên ô cửa sổ, nhún vai, chỉ ra ngoài khoảng không tối đen:
- Mưa thế này, sao mà thấy được trăng chứ.
Vài giây sau, Tiểu Ngôn hí hửng đến bên Bảo Hà:
- Nhưng Hà yên tâm, không thể ngày nào cũng mưa được, mai học xong chúng ta đi mua bánh dày để đó, đến khi nào có trăng sẽ cùng ngắm.
Bảo Hà rất tán thành ý tưởng này, bèn gật đầu đồng ý.
|
TÀ ÁO DÀI HƯƠNG SẮC HOA SAKURA Tác giả: Tuyết Băng Chương 2: Bánh Mochi Ngon Tuyệt! Ads Trời vừa tờ mờ sáng, hai cô đã thức dậy, chuẩn bị sách vở, cùng nhau lên giảng đường. Khoảnh khắc tiếng chuông báo giờ vào học ngân lên, cũng là lúc Hà cảm thấy hồi hộp nhất, trống ngực đập mạnh từng hồi dữ dội. Người Nhật rất chú trọng giờ giấc cho nên tiếng chuông vừa dứt, cô Akako đã bước vào lớp, cả phòng đứng lên cuối chào, cô Akako cũng dịu dàng cúi nhẹ đầu chào lại các em sinh viên.
Hôm nay, cô chọn cho mình một chiếc váy màu đỏ đằm thắm, dài tới đầu gối, bó sát hai chân thon và trắng nõn. Cô Akako có một cách dạy học rất đặc biệt. Cô sẽ giao cho mỗi nhóm một chủ đề, mỗi nhóm tự mình tìm hiểu những vấn đề xoay quanh chủ đề đó, sau đó cùng nhau thảo luận, nếu có gì không hiểu, đặt câu hỏi, cô sẽ trả lời ngay trên lớp. Cô Akako nói rằng: “ có như vậy các em mới phát huy được khả năng cũng như sự sáng tạo của mình”. Hôm nay, cô chỉ bàn giao chủ đề cho từng nhóm và mỗi người hãy tự chọn cho mình một nhóm để học tập, một nhóm có từ ba đến năm em không được quá năm, vì nhiều quá, hiệu quả học sẽ không cao.
Cô cúi chào và cho lớp nghĩ. Hà và Tiểu Ngôn cũng vội vã tìm người cho đội của mình. Thật trùng hợp, hai cô vừa quay ra sau bắt gặp hai cặp mắt cũng đang nhìn mình như có ý....
Tiểu Ngôn nhanh nhảu:
- Hai bạn có muốn cùng bọn mình lập nhóm không ?:33.jpg:
Anh chàng da trắng, tóc vàng hoe mỉm cười:
- Thế thì còn gì tốt bằng. :77.jpg:
Để hiểu thêm về hai người bàn mới quen, Hà đề nghị:
- Bốn chúng ta đi uống gì đó nhé?
Cả đám cùng gật đầu đồng ý.
Akira đưa mọi người đến một quán ăn bình dị, nhưng không kém phần tao nhã trong lòng thành phố Yokohama. Quán trang trí theo phong cách truyền thống Nhật Bản. Món ăn chủ đạo ở đây là trà sữa và bánh mochi. Lần đầu tiên Hà được uống trà sữa ngon đến thế, lần đầu tiên Hà được thưởng thức món bánh mochi tuyệt vời đến thế. Hà ngồi ăn ngấu nghiến “ ôi bánh mochi hương so-co-la, ôi mochi hương trà xanh, ôi mochi hương anh đào :p.... Cái nào cũng tuyệt vời ông mặt trời :p”.
Người Nhật ăn uống rất từ tốn, nhã nhặn, giống như phong cách uống trà đạo, cho nên khi thấy thái độ ăn “ bạo dạng” của Hà, Akira cảm thấy khó chịu vô cùng:
- Phong cách ăn uống của người Việt là như thế sao? Khi ăn buffet chắc “ náo nhiệt” lắm nhỉ?
Đang ăn ngon lành, nghe câu nói của Akira vừa thốt lên, Hà phun toàn bộ “tinh túy” trong miệng mình vào cả khuôn mặt điển trai, cùng chiếc áo trắng tinh của Akira, rồi ho sặc sụa. Tiểu Ngôn hoảng hốt:
- Bạn sao rồi, nè uống đi..từ từ thôi. Vừa nâng cốc nước cho bạn, Tiểu Ngôn vừa vỗ lưng như cho em bé uống sữa.
Akira nhăn mặt, nghiến răng , đứng dậy đi vào nhà vệ sinh. Ryan chỉ còn biết há hóc mồm, ngồi ôm bụng cười khanh khách.
Hà cảm thấy bị xúc phạm “tại sao hắn có thể nói ra những lời lẽ xem thường người khác đến thế :”..... Hà rơm rớm nước mắt, đứng lên từ giã hai bạn rồi về trước, không quên nói thầm vào tai Tiểu Ngôn: “ nhớ khi về mua cho mình mấy cái bánh mochi nữa nhé
|
Tiểu Ngôn lắc đầu, cười khổ: “ mình cứ tưởng là từ nay không thèm ăn bánh mochi nữa chứ :35.jpg:”.Hà bước từng bước trên vỉa hè, dòng người qua lại tấp nập. Ở đây, con người ít sử dụng xe máy, phương tiện đi lại chủ yếu là xe đạp, xe buýt hay tàu điện, những nhà khá giả, giàu có hơn thì đi ô tô. Nhìn những chiếc xe ô tô chạy bon bon trên làn đường quy định của mình, dù có bị áp tắc giao thông, Hà thầm cảm thán trong lòng: “ ý thức người Nhật thật tốt”, nhưng sau đó nhớ lại câu nói chế giễu của Akira, cô thấy tức giận vô cùng. “ Người Việt Nam có câu “trời đánh cũng tránh bữa ăn”, hắn có cần “ dạy dỗ” ta ngay trên bàn ăn thế không, ăn chưa no nữa”. Cô xoa xoa cái bụng còn kêu “ ọt...ọt..:36.jpg:”. 3q-cu-hanh-song-ngu.png 3q-cu-hanh-song-ngu.png 3q-cu-hanh-song-ngu.png Hà đang nằm trên giường đọc sách thì cô bạn Tiểu Ngôn về. Tiểu Ngôn quơ quơ bịch bánh mochi màu sắc sặc sỡ trước mặt Hà : “ mochi về rồi đây”. Hà vội bỏ cuốn sách, tóm ngay bọc bánh vào lòng hí hửng:
- Cảm ơn Tiểu Ngôn nhé!
Tiểu Ngôn cười nói:
- Mình cũng có mua bánh dày, tối này chúng ta cùng đi ngắm trăng. Bánh dày này ngon lắm đó, Akira đích thân dẫn mình đến tiệm bánh dày nổi tiếng nhất ở đây. Nhóm mình có một “thổ địa” cũng tốt nhỉ.
Hà tức tối:
- Mình thì thấy thật tồi tệ. Tiểu Ngôn xem thái độ khinh thường ra mặt của hắn khi sáng có quá đáng không chứ.
Tiểu Ngôn giải thích:
- Âyza, thật ra Akira rất nhiệt tình và tốt bụng, nhưng có điều Hà không biết là cậu ta từ nhỏ đã được cha mẹ dạy dỗ vô cùng nghiêm khắc, đến nỗi trước khi ăn, anh ấy cũng thường nói “tadakimasu”, có nghĩa là “ xin mời”.
Hà há hóc:
- Ăn cơm mà cũng nguyên tắc thế à? Nhưng nói “itadakimasu” để làm gì?
Ngôn tiếp túc thao thao bất tuyệt:
- Nó nhấn mạnh sự cảm ơn đến người đã cất công chuẩn bị bữa ăn. Khi ăn xong họ lại cảm ơn một lần nữa “gochiso sama deshita” có nghĩa là “cảm ơn vì bữa ăn ngon”.
Hà ôm đầu:
- Sao mà rắc rối thế?
Tiểu Ngôn thắc mắc:
- Vậy trước khi qua đây, Hà không tìm hiểu phong tục, tập quán của người Nhật sao?
Hà lè lưỡi, ngại ngùng trả lời:
- Mình chỉ xem sơ sơ, không nghiên cứu sâu như bạn.
Tiểu Ngôn nhảy lên tầng trên, lục lội gì đó, phút chốc bay xuống:
- Cho Hà nè, rãnh rỗi thì đọc đi.
Hà cầm cuốn sách trên tay “ Văn hóa Nhật Bản”, toàn bộ được viết bằng tiếng Nhật nên Hà có thể đọc được. Đúng là một buổi tối trăng thanh gió mát, không mây đen, không mưa to như đêm qua, Hà và Tiểu Ngôn ngồi trên thảm cỏ phía sau ký túc xá. Lúc này, không gian thật yên tĩnh, gió thổi nhè nhẹ làm tâm hồn con người cảm thấy thư thái, thoải mái. Trăng đã lên cao, ánh trăng tròn vành vạch, sáng lung linh, Hà ngước nhìn luôn miệng tấm tắc khen ngợi. Từ xa, bóng hai người đàn ông đang tiến lại gần. Hà nhận ra anh chàng điển trai người Anh tên Ryan và ông bạn người Nhật khó khăn Akira. Hà nhăn mặt:
- Tiểu Ngôn mời hai người họ nữa à?
Tiểu Ngôn vừa vẫy tay vừa trả lời:
- Ùm, sáng nay mình mua bánh dày, họ mua rượu nho, cả đám hẹn cùng ngắm trăng.
Bốn người ngồi trên thảm cỏ ăn bánh dày, uống rượu nho, trò chuyện rôm rã. Hà cảm thấy ám lực nặng nề khi đối diện với Akira. Chốc chốc, Hà liếc nhìn Akira ánh mắt như muốn nói : “ Hãy xin lỗi mình chuyện lúc sáng đi, xin lỗi đi... :confused:”. Nhưng đổi lại vẫn là ánh mắt ấy, hờ hững, cứ ngỡ mình vô tội.
|