Tà Áo Dài Hương Sắc Hoa Sakura
|
|
TÀ ÁO DÀI HƯƠNG SẮC HOA SAKURA Tác giả: Tuyết Băng Chương 10: Tà Áo Dài Hương Sắc Hoa Sakura AdsThời gian không còn nhiều, Bảo Hà đang ráo riết tìm kiếm chủ đề cho luận văn tốt nghiệp của mình. Nhưng trong đầu cô trống rỗng, không có nỗi một ý tưởng. Cô ngồi nhớ lại khoảng thời gian mình và Akira bên nhau. Lúc đó, mình thật trẻ con và vô tư, Akira tuy thường hay la mắng cô, nhưng điều đó chứng tỏ anh ta quan tâm cô. Cô và Akira còn cùng nhau chạy thể dục mỗi buổi sáng, cùng ngồi ngắm bình minh lên... Cô cảm thấy mình đã thay đổi rất nhiều tất cả cũng nhờ Akira...
Bỗng nhiên, trong đầu cô lóe lên một ý tưởng hay: “Áo Dài và Kimono, mình và Akira, ... Việt Nam- Nhật Bản”
Bảo Hà nhảy cẫng lên: “Yeah... Ta có chủ đề cho luận văn tốt nghiệp rồi, hay quá”. Thấy Tiểu Ngôn vừa về, cô chạy lại ôm chầm lấy người bạn thân cười khanh khách. Tiểu Ngôn ngơ ngác không biết trời trăng gì cả.
Bảo Hà nhớ đến Kyoto, nhớ lúc cô và Akira đi tìm cảm nhận cho chủ đề “Mùa thu Nhật Bản”, lần đó cô chơi chưa đã. Cô chưa thăm thú hết các danh lam thắng cảnh. Cô quyết định sẽ quay lại đó, nhưng lần này chỉ có một mình độc hành.
Năm nay, cô đến Kyoto cũng vào mùa thu, những chiếc lá phong đã ngả màu vàng, màu đỏ như ngọn lửa chỉ đường cho du khách thập phương đến đây chiêm ngưỡng.
Bảo Hà tìm đến Kim Các Tự, đứng ngắm ngôi chùa soi mình trên dòng nước. Năm ngoái, Akira đã chụp một tấm ảnh lúc cô đứng trên cây cầu rợp bóng lá phong bay. Bây giờ, cô cũng đang đứng trên cây cầu này nhưng chỉ một mình cô đơn. Một cơn gió thổi qua, từng chiếc lá phong rơi lã chã xuống hồ. Bảo Hà với tay hứng lấy một chiếc lá. Nhìn lá mà nhớ đến người da diết. Cô lau những giọt nước mắt lấp lánh trên hàng mi. Ngẫng đầu lên, Akira đứng ngay đầu cầu từ khi nào. Phút bối rối, hai người nhìn nhau chẳng nói nên lời, lòng tái tê. Anh bước từng bước đến gần cô. Cô cũng bước từng bước về phía anh, nhưng cả hai lướt qua nhau như người xa lạ. Akira nắm chặc hai bàn tay, ngửa mặt lên trời cất lên tiếng hát, lời bài hát như nỗi lòng của anh gửi đến Bảo Hà:
“Nhanh hơn cả tình yêu hay sức hút. Cuộc gặp gỡ tình cờ với em, đã làm thay đổi hoàn toàn cuộc đời anh. Và anh đã yêu... Cuộc gặp đó đơn giản chỉ trong thoáng chốc. Nhưng sao giờ đây lại đè nặng trái tim anh? Những cuộc chia ly luôn khiến người ta càng luôn khao khát kiếm tìm tình yêu. Bao đêm nước mắt hoen mi, sao đôi ta lại quay lưng, chia đôi ngã, sao không đến được với nhau?” (Yume no shizuku).
Bảo Hà sững lại, sau đó tiếp tục lặng lẽ rời đi, lá phong rơi càng ngày càng nhiều, phút chốc, đỏ rực một khoảng trời.
Cả khán phòng chìm trong tĩnh lặng vài phút và sau đó là tiếng vỗ tay vang lên từng hồi. Thầy hiệu trưởng hài lòng gật gù. Ngồi dưới hàng ghế khán giả, Bảo Hà đã nghe tất cả, và cũng đã biết Akira đang nói đến ai. Nhưng cô không phản ứng gì, vì tiếp theo là phần báo cáo của cô, cô cần phải thực bình tĩnh.
Bộ sưu tập của Bảo Hà mang tên “Tà Áo Dài hương sắc hoa Sakura”. Cái tên nghe rất lạ lùng, mọi người trầm ngâm suy nghĩ: “Áo Dài và hoa Sakura thì có liên quan gì nhau”. Không đợi mọi người chờ lâu, những bộ trang phục được thiết kế công phu bắt đầu từ từ được trình chiếu. Cả khán phòng há hốc, bất ngờ và cảm thấy thật tuyệt. Đó là chiếc Áo Dài Việt Nam có phần trên được cách điệu theo phong cách Nhật Bản, nhưng không làm mất đi nét đẹp truyền thống vốn có của nó. Cô nói rằng: “Văn hóa Nhật Bản rất đáng tự hào, Văn hóa Việt Nam cũng đẹp đẽ vô cùng, cho nên chúng tôi sẽ học hỏi có chọn lọc những cái đẹp, cái hay của nước bạn để đem về áp dụng cho nước nhà. Cũng giống như bộ thiết kế này, tôi sử dụng hương sắc hoa Sakura của các bạn tô điểm cho chiếc Áo Dài chúng tôi hoàn mỹ, xinh đẹp hơn”.
Cô Akako đặt câu hỏi:
- Do đâu mà em có một ý tưởng kết hợp hay như thế?
Bảo Hà trầm ngâm vài giây, rồi nhìn về phía Akira trả lời: “Do một người, người ấy đã làm em thay đổi rất nhiều, anh ta là người Nhật, còn em là người Việt. Sự hòa hợp giữa tà Áo Dài và hoa Sakura cũng là hy vọng tình yêu của em và anh ấy sẽ đẹp như thế”.
Mọi người đứng dậy vỗ tay, kể cả Akira và ban giám khảo. Thầy hiệu trưởng nói:
- Em là người Việt Nam đầu tiên làm tôi bất ngờ, làm tốt lắm cô bé.
Akira nhìn Hà mỉm cười, ánh mắt chan chứa yêu thương.
|
TÀ ÁO DÀI HƯƠNG SẮC HOA SAKURA Tác giả: Tuyết Băng Chương 11: Lời Thề Ước Dưới Tán Hoa Anh Đào AdsMột tháng sau, kết quả tốt nghiệp đã có, Ryan và Tiểu Ngôn được loại khá, nhiêu đó cũng đủ để hai người ôm nhau nhảy tung tăng. Akira và Bảo Hà được loại xuất sắc. Phút giây xem kết quả, Bảo Hà đã khóc vì hạnh phúc. Bộ thiết kế của Bảo Hà nhanh chóng lan tỏa khắp thế giới. Cô được các chuyên gia thời trang đánh giá cao về tài năng lẫn óc sáng tạo. Các công ty nước ngoài gửi lời mời tới tấp đến cô. Trong đó, có những nhãn hiệu nổi tiếng ở Ý. Bảo Hà biết Ý là quê hương của những nhà thiết kế, những thiết kế của họ có tầm ảnh hưởng toàn cầu, cô quyết định đến Ý để lập nghiệp, học hỏi thêm kinh nghiệm. Trước khi chia tay, cả nhóm tổ chức một chuyến du ngoạn đến Tokyo, tham gia lễ hội hoa anh đào.
Đêm đó, trong ký túc xá Nakamura, Bảo Hà ngồi bó gối trên giường, sụt sùi khóc. Tiểu Ngôn đang chuẩn bị đồ cho buổi thưởng hoa ngày mai lo lắng, nhảy xuống hỏi:
- Hà sao thế? Nhớ nhà à?
Bảo Hà như mèo con, ngước đôi mắt long lanh nhìn Tiểu Ngôn, rồi ôm chầm lấy cô bạn thân thủ thỉ:
- Mình hối hận lắm, phải chi mình đừng cứng đầu, phải chi mình ngoan hơn, thì Akira đã không từ bỏ mình như thế. Nhìn thấy hai người hạnh phúc, tay trong tay như thế, mình cảm thấy rất buồn, thật sự mình đã yêu cậu ấy mất rồi, nhưng mình cũng chúc phúc cho bạn và Akira mãi mãi bên nhau. Khi mình đi rồi, hai người không được quên đứa bạn ngốc nghếch này đâu đó.
Tiểu Ngôn bất giác cũng khóc, nước mắt tuôn rơi, càng ngày càng nhiều, ôm siết lấy Hà tự thú:
- Cuối cùng, Hà cũng nhận ra tình cảm thật của mình rồi, mình cũng không còn gì phải che giấu. Thật ra.... mình và Akira...........
Nói đến đây, Tiểu Ngôn ngừng lại, tim Hà đập thình thịch, sốt ruột:
- Hai người làm sao?
Tiểu Ngôn cười "Hì...hì..":
- Không có gì cả, Akira chỉ mượn mình chọc tức bạn thôi. Mình đã có "ý trung nhân" rồi!
Bảo Hà như không tin vào tai mình, nắm cánh tay Tiểu Ngôn lắc mạnh dữ dội:
- Thật chứ, Ngôn không gạt mình?
Tiểu Ngôn kêu khổ:
- Bạn lắc một hồi, là cánh tay mình một nơi, Tiểu Ngôn này một ngã luôn. Đó chỉ là kế hoạch của mình và Ryan lập ra để hai con thỏ ngốc nghếch như cậu và Akira nhận ra tình cảm chôn sâu trong lòng mình thôi, giờ hai người đã chịu thừa nhận, Ngôn còn lừa gạt làm gì nữa.
Hà buông cánh tay Ngôn, vui sướng, nhảy tung tăng khắp phòng. Ngôn lắc đầu cười khổ.
Bỗng Hà quay lại thắc mắc:
- Ý trung nhân của Ngôn là ai thế?
Tiểu Ngôn tỏ ra bí mật, đưa ngón tay lên miệng:
- Suỵt, không nói cho bạn biết!
Hà rượt theo Ngôn :
- Nói mau, nói mau...
Tiểu Ngôn chạy phía trước ngoái đầu lại:
- Không bao giờ! Không bao giờ....
Hai cô bạn cứ thế chạy loạn xạ khắp khu ký túc xá.
Tại ký túc xá Keigakusha.
Akira với khuôn mặt u sầu, bước đến bên giường Ryan:
- Mai có thể là ngày tụ họp cuối cùng của cả bọn. Không biết rồi đây, có còn gặp lại đông đủ như thế này không? Nên mình có nhiều chuyện muốn nói với ông.
Ryan cười nói:
|
- Làm gì nghiêm trọng dữ vậy, chúng ta còn nhiều cơ hội để tụ họp cơ mà, ngốc quá.
Dường như không để ý đến những lời bạn nói, Akira tiếp tục dòng cảm xúc của mình:
- Điều mình muốn nói với Ryan là... Hãy chăm sóc tốt cho Hà, chúc hai người hạnh phúc... Nói xong Akira trực đứng dậy và đi nhưng Ryan đã kịp lên tiếng:
- Chờ đã, Akira đang nói đến Hà nào? Bạn gái mình đâu ai tên Hà?
Akira quay lại, đôi mắt ngu ngơ.
Ryan đứng dậy, cười nói:
- Mình và Hà chỉ là bạn, Hà mượn mình chọc tức Akira nhà cậu thôi, thông minh cả đời nhưng ngốc một giờ .. nhém xíu cũng đã hối hận suốt đời rồi.
Akira "đờ" ra năm phút, mới vỡ lẻ, đôi mắt xuất hiện nhiều tia hy vọng và vui sướng, liền cốc đầu ông bạn chung phòng:
- Dám " troll" ta một vố đau đớn thế này, giỏi lắm.
Ryan ôm đầu phân trần:
- Không cảm ơn còn hành hạ ta, không nhờ ta, nguơi giờ đây vẫn còn ngu muội chưa biết người mình thực sự yêu là ai kia.
Akira hạnh phúc ngập tràn.
THE END
|
|
|