Tôi Yêu Em ! Cô Bé Hai Tính Cách
|
|
Chap 34 tt “cạch” cánh cửa bật ra một tốp người đi vào, Ji, Snow, Jun, Emma đều nghĩ là bọn hắn, còn nó cứ tưởng là anh nó ai ngờ….. “mấy người là ai”-Jun hỏi “ cô bỏ tiền ra mướn người của tôi, giờ hỏi tôi là ai thật nực cười”-tên đó lạnh lùng nói “bang chủ W.V”- Nó vô tình thốt lên “bốp” bốp” “ thật chính xác ah nha, không lầm cô là ác quỹ khác máu. Cô thật xinh đẹp ah”- hắn cười đểu “chết tiệt, sao hắn lại xuất hiện ở đây chứ, điên mất thôi”- nó nghĩ “hừ”-nó hừ lạnh “rất có khí chất, bang chủ B.V chọn không lầm người mà”-hắn “ngươi muốn gì”-nó “tôi có hai sự lựa chọn cho cô, một là làm người của tôi, hai là cô sẽ chết kể cả cô ta (chỉ Ji) và cô ta (chỉ Snow)”-hắn đe dọa “vậy xem anh có giết được tôi không, còn hai người đó cứ tự nhiên”-nó nhúng vai Hắn thấy thái độ bình thản của nó thì rất bất ngờ không ngờ cô ta tàn nhẫn như vậy ngay bạn mình cũng không quan tâm. Đúng như cái tên của nó. “vậy được thôi, giết chết cô ta”-hắn ra lệnh Thế là một đám người bay vào đánh nó, nhưng nó đâu có ngán, thằng nào bay vô nó cũng đá cho một cú là Knock.Out. Snow và Ji cảm thấy lo lắng cho nó khi nó một mình đấu với cả trăm người, chắc chắn nó sẽ thua là cái chắc. còn Jun thì đắc chí mặc dù mình không trực tiếp giết nó cũng có người làm thay mình. Emma thì lo lắng nếu mấy người đó xử xong nó thì có tha cho mình không. Nó càng ngày càng đuối sức do sáng giờ chưa ăn gì, cộng thêm khát nước nên không có sức bao nhiêu. Bỗng….. “Ice cẩn thận”-Snow hét lên “Bốp” cái cây đánh vào lưng nó, nó ngã xuống, Snow nhanh chóng lao về hướng nó, đá tên đó một cái, Ji cũng góp sức (một năm qua, bọn hắn bắt Ji học võ để phòng thân, nhưng Ji dường như có năng khiếu với môn này nên học rất nhanh, ra đòn cũng rất mạnh nên có câu “đừng nhìn mặt mà bắt hình dong”). Rồi Snow đỡ nó dậy, hỏi hang nó, nó lắc đầu không sao. thế là cả ba tiếp tục cuộc chiến của mình. Cuối cùng tụi nó cũng giải quyết xong mấy đám tép riêu này, chỉ còn lại tên bang chủ và mấy tên đứng sau hắn nữa thôi là xong. Thấy ba tụi nó xử đám W.V nhanh gọn lẹ thì Jun, Emma ngay cả tên bang chủ W.V cùng mấy tên đàn em còn lại của hắn cũng bât ngờ không kém. Hắn cảm thấy thú vị với nó. “thật tuyệt vời, trăm nghe không bằng mắt thấy”-hắn khen nó “hừ”-nó “Nhưng còn tôi nữa chi, khi nào thắng tôi cái đã”- vừa nói xong là hắn bay vào nó, đá vào bụng nó, do hắn ra tay bất ngờ nên nó bị trúng đòn, nó ngã xuống, máu trong miệng rĩ ra. Nó ngượng dậy, lau đi máu ở khóe miệng, nhếch môi cười. bang chủ W.V không ngờ nó mạnh dữ vậy, người nào mà bị hắn đá một đá cũng đã bất tỉnh huống gì nó còn là con gái mà chẳng si nhê gì. Ji và Snow thì đứng không yên, rất muốn giúp nó nhưng vì hai người bị mấy tên đàn em còn lại của hắn giữ lại. Ji và Snow cũng không còn sức đánh chúng, nên chỉ biết cầu mong nó không sao. Bên phía anh nó và bọn hắn cũng không khá hơn, huy động toàn bộ lực lượng tìm tụi nó luôn, kể của báo cảnh sát mà chẳng có kết quả. bọn kin và bọn hắn quyết định gặp nhau để bàn bàn kế sách. Tại bar Black “chúng ta phải làm sao đây”- hắn lo lắng “ thật ra cô ta nhốt bảo bối ở đâu chứ”-Hell cũng lo lắng không kém. Cả hai bên đang bàn bạc thì nghe được cuộc nói chuyện của mấy tên nào đó, hình như có liên quan tới nó, vì bọn chúng có nhắc tới phó bang B.V “ nè, lần này phó bang B.V chết là chắc”-tên 1 “sao mày biết?” tên 2 “ hồi nãy tao về bang nghe phó bang nói, hôm nay sẽ là ngày chết của phó bang B.V” Nghe tới đây ánh mắt Kin hiện lên tia giết người, Kin nhanh chóng đi qua chỗ bọn đó nắm lấy cổ của tên một mà quát: “phó bang B.V đang bị nhốt ở đâu, NÓI” “tao… tao.. không…biết”-tên 1 sợ rung người “không nói?, được là mày ép tao “bằng”” Kin nói xong không ngừng ngại rút khẩu súng chĩa vào đầu tên đó, cho hắn một phát đạn, chết ngay tại chỗ, rồi Kin chĩa súng qua bên tên 2, tên đó sỡ hãi khai hết tất cả. Bọn hắn rất bất ngờ, nhưng chính xác hơn là cả ba như chết đứng vì hành động của Kin, giết người không cần suy nghĩ, thật độc ác. Bây giờ cả ba mới nghiệm ra câu nói của Kin hôm đó ( chap 24). Nhưng đồng thời họ cũng không hiểu tại sao khi nghe tới phó bang B.V thì Kin lại như vậy, vậy còn nó thì sao. Hắn tò mò nên lên tiếng hỏi: “chuyện này là sao?” “cái này chúng tôi sẽ giải thích sau, giờ thì đi theo bọn tôi”- Hell khẩn trương. Bọn hắn thấy hell nói vậy cũng đi theo. Quay lại chỗ nó Hiện tại nó bị thương đầy mình, bang chủ W.V vẫn ra đòn tấn công nó, nó dường như không còn sức nữa, gã gục xuống, tên bang chủ W.V thấy vậy cười mãn nguyện. hắn từ từ rút súng ra, chĩa thẳng vào nó, Ji và Snow như ngừng thở không lẽ nó sẽ chết sao, Jun cười thầm. Tên đó chuẩn bị bóp cò thì “RẦM”- cánh cửa bật tung, bọn hắn và Kin, Hell, Jin cùng đàn em và cảnh sát đi vào. “cảnh sát đây, mau bỏ súng xuống, giơ tay lên”-cảnh sát Khi nghe cảnh sát nói vậy Jun và Emma đứng không vững nữA. Lúc này Kin bay tới đám cho tên bang chủ đánh tới tấp vào hắn, may có Jin và Hell ngăn lại không thì Kin cũng mang tội giết người rồi. Ji và snow nhanh chóng chạy lại phía nó, Ji khóc “Ice, cậu có sao không”
|
Nghe tới từ Ice thì Kin, Hell và bọn hắn nhanh chóng chạy lại phía nó, nó giờ mình đầy máu me, không chỗ nào trên người là không có vết thương. Hắn nhanh chóng đỡ nó dậy dựa vào người mình, Jin thì xem xét tình hình của nó, theo Jin thì nó bị thương rất nặng cần đưa vào bệnh viện gấp. hắn định bế nó lên thì nó nấp máy môi gọi tên hắn “Joo…Joo”-nó “Ice, em tỉnh rồi sao”-hắn vui mừng “anh …. Tới… rồi sao?” nó mỉm cười “uhm, thôi em đừng nói nữa, anh đưa em vào bệnh viện”-hắn “Joo, em…. yêu….anh”-nó nói được mấy từ đó rồi tự nhiên máu trong miệng nó chảy ra, ai cũng hốt hoảng, nhanh chóng đưa nó đi bệnh viện Còn bọn bang W.V cùng Jun và Emma bị đưa về đồn cảnh sát, lấy lời khai. Vì cả đám đó bị bắt tại trận nên dù không có lời khai cũng bị kết án tù rồi. Tại bệnh viện Nó được đưa vào cấp cứu, ngoài đây hắn với Kin cứ đi tới đi lui trước phòng phẩu thuật. vì là Jin trực tiếp thực hiện ca của nó luôn nên mọi người cũng đỡ lo một tí. Thấy hai người cứ như vậy Hell bực mình quát: “hai người ngồi yên cho tôi một phút thôi cũng được, hai người cứ đi đi lại lại như vậy, cấp cứu cho ice xong là đến lượt tôi ak” Bỗng hắn nhớ chuyện hồi nãy, quay qua hỏi hai người “giờ hai người giải thích đi”-hắn nghiêm mặt. Kin không có tâm trạng kể nên Hell kể luôn. Khi nghe Hell kể xong hắn nắm lấy cổ áo của Kin, rồi đánh cho Kin một cái “ Sao anh lại làm vậy hả, anh biết rất nguy hiểm không, dù sao Ice cũng là con gái mà”-hắn nổi khùng “Thôi, đây là bệnh viện có gì về nhà rồi tính”-Hell can ngăn. Rồi cả ba lại rơi vào im lặng. nãy giờ không thấy Soo và Joon là do hai người họ đang ở hai phòng cấp cứu của Ji và Snow. Khoảng bốn tiếng sau, cửa phòng phẩu thuật mở , Jin bước ra, trên mặt anh hiện lên vẻ mệt mỏi. “Ice sao rồi”-cả ba …………. End chap 34
|
Chương 35 hi vọng “tinh” cửa phòng phẩu thuật mở , jin bước ra với vẻ mặt mệt mỏi “ice sao rồi”-cả ba người “đã qua cơn nguy hiểm nhưng….”-jin ấp úng “nhưng cái gì, nói mau”-cả ba hét “lúc phẩu thuật tôi mới phát hiện ice bị khối máu đông tụ ở não giai đoạn hai, cộng thêm bị thương khá nặng, phổi bị tổn thương. có lẽ….”-jin “sao cậu/anh cứ ấp úng hoài vậy”-ba người “ có lẽ khả năng em ấy tỉnh lại rất thấp, nếu sáng mai em ấy vẫn không tỉnh thì có khả năng là sống thực vật”-jin nghẹn giọng “bịch”-hắn ngã xuống, sao ông trời lại tàn nhẫn với hắn như vậy, nó chỉ mới nói yêu hắn thôi mà. Hai người vẫn chưa có buổi hẹn hò chính thức, hắn vẫn chưa tỏ tình với nó mà. Còn kin thì cảm thấy có lỗi với bọn hắn với gia đình nó, chính anh cứu lấy nó và cũng chính anh gián tiếp hại nó. nếu như lúc đó anh nói mình không phải anh nó, nói anh chỉ cứu nó, anh không đưa nó vào thế giới đêm , chắc giờ này nó sẽ không bị như vậy mà đang vui vẻ bên gia đình bên người mình yêu và bên bạn bè. “tôi biết mọi người rất đau lòng, nhưng hãy mạnh mẽ lên, nếu ice biết mọi người như thế sẽ đau lòng lắm”-jin an ủi thật sự anh cũng buồn Nó sau khi phẩu thuật xong được đưa vào phòng hồi sức, nhìn nó bây giờ thật tiều tụy, mặt xanh xao, chỉ mới có mấy tiếng mà nhìn nó ốm hẳn. trên người thì đầy dây dẫn lưu. Nhìn nó như vậy bọn hắn càng đâu lòng hơn. Bên phía ji và snow, sau khi cấp cứu giờ cũng đã tỉnh rồi, cả hai khi nghe tình trạng của nó như vậy thì rất sock, ji thì ngất tiếp, snow thì mạnh mẽ hơn. Bây giờ mọi người ai cũng căng thẳng, cầu mong nó tỉnh lại, một tiếng, hai tiếng, ba tiếng ….rồi sáu tiếng nó cũng chưa có dấu hiệu tỉnh lại. bỗng “tít…tít…tít”, máy theo dõi nhịp thở (huyết áp, nhịp tim, mạch) của nó bất ổn, huyết áp giảm, mạch đập chậm lại, nhịp tim giảm. Hắn nhanh chóng nhấn chuông gọi bác sĩ vào. “mời mọi người ra ngoài”-điều dưỡng gấp gáp Đứng ngoài cửa phòng của, ai cũng lo lắng sợ nó sẽ……. nghĩ tới đây không ai dám nghĩ nữa. một tiếng sau, bác sĩ bước ra “em ấy sao rồi”-tất cả “chúng tôi đã cố gắn hết sức, bệnh nhân đã….”bác sĩ chưa nói hết thì hắn đã nắm lấy cổ áo của bác sĩ quát “ý ông là sao hả?, hả?”-hắn “joo, bình tĩnh đi”-bọn kia vừa khuyên hắn vừa lôi hắn ra khỏi ông bác sĩ. Ông bác sĩ đó khi thấy hắn như vậy thì mặt cắt không còn giọt máu, mồ hôi đầm đìa. Ông bác sĩ định đi thì điều dưỡng hớt hải chạy ra “bác sĩ….bác sĩ tim của bệnh nhân đập lại rồi, huyết áp mạch đều đang ổn định lại” “thiêt…sao”-ổng bất ngờ vì tính theo thời gian thì nó đã ngưng tim nửa một tiếng rồi, giờ đập lại thật là kì tích. Bọn hắn nghe vậy cũng rất mừng. 15’ sau bác sĩ bước ra với vẻ mặt vui vẻ “thật kì tích, bênh nhân đã sống lại,nhưng không xác định được thời gian cô bé tỉnh lại có thể một năm, hai năm ba năm hoặc mãi mãi, nếu có thể mọi người nên thường xuyên nói chuyện với cô bé có thể sẽ cải thiện được tình trạng của cô bé” “vâng, chúng tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ”-mọi người Dù nó có hôn mê đi chăng nữa nhưng nó con thở thì sẽ còn hi vọng, hi vọng nó sẽ tỉnh dậy. Bọn hắn cũng nhanh chóng báo cho ba mẹ nó và anh nó, mặc dù biết họ rất sock, nhưng cũng phải để họ đối mặt với sự thật, không thể che giấu mãi mãi được. Khi nghe tin nó thì ba mẹ nó nhanh chóng bay sang hàn, kể tất cả mọi chuyện cho ba mẹ nó biết. họ không những không trách kin mà còn cảm ơn anh vì đã cứu nó. mẹ nó thấy nó nằm trên chiếc giường trắng toát, mặt nhợt nhạt thì rất đau lòng, con gái họ làm gì nên tội mà phải để nó chịu những đau đớn như vậy chứ. ba mẹ nó muốn đưa nó về Việt nam nhưng kin và hắn không đồng ý, hắn muốn bên cạch chăm sóc nó. ba mẹ hắn đành đồng ý mặc dù không muốn. suốt ngày hắn đi học về là tới bệnh viện chăm sóc nó, lo cho nó, nói chuyện với nó. kể cho nó nghe những chuyện xảy ra của nó với hắn. kể những lúc nó với hắn đấu đá, cãi nhau. Rồi lúc hai người nói chuyện vui vẻ với nhau. Kể những kỉ niệm của nó với bọn hắn. bọn kia cũng vậy, cũng thay nhau tới thăm nó, vì muốn tạo cho nó cảm giác thoải mái nên kin xin bệnh viện cho nó về nhà dưỡng bệnh và jin sẽ là bác sĩ phụ trách của nó. hắn cũng đồng ý, nhưng hai người lại xảy ra một cuộc tranh cãi giành nó “ice sẽ ở nhà tôi”-hắn “cậu mơ ah, ice sẽ ở với tôi, với lại jin là bạn tôi, cậu ta lại là bác sĩ phụ trách của nó, nó đương nhiên phải ở với tôi”-kin đưa ra lý luận “với tôi”-hắn “với tôi”-kin Và điệp khúc với tôi được hình thành, mọi người ngán ngẩm với tính trẻ con của hai người, nội cái chuyện mà chăm sóc cho nó lúc bênh viện cũng giành nhau, giờ cũng giành nhau thật nhức đầu với hai người này mà. Nhưng mọi người cũng vui vì hắn không còn lầm lì như lúc trước nữa. Và kết quả là hai người quyết định mua một căn nhà to đủ cho tất cả mọi người sống chung trong đó, như vậy sẽ tiện chăm sóc cho nó, khỏi phải tranh giành. Còn emma thì bị kết án tù là hai năm và bị phạt tiền là 20 triệu won, riêng jun thì bốn năm tù vì jun còn dính tới kế hoạch giết nó một năm trước (cái này tác giả tự bịa ra nha), còn bang chủ W.V thì bị tù sáu năm,tiền bồi thường 50 triệu won (tg tự bịa luôn nha). Bang W.V giả tán và gia nhập vào bang của kin. Bọn hắn dường như vẫn chưa hài lòng với mức án này (ác quá), ông của jun thì bị đột qụy khi biết tin cháu mình như vậy. ông không ngờ đứa cháu mà mình yêu thương muôn chiều lại độc ác, mưu mô như vậy, chỉ vì tình yêu mù quán mà khiến cho bản thân ra thành như vậy, ông thật có lỗi với ba mẹ jun vì không dạy cháu đàng hoàng. ba mẹ emma cũng không khác là mấy. End chap 35
|
Chương 36 Năm năm sau Nó vẫn nằm đó, vẫn không có dấu hiệu gì là tỉnh lại, ba mẹ nó thì không còn nuôi hy vọng nó tỉnh lại nữa một, hai năm thì còn hi vọng chứ năm năm rồi nó vẫn nằm im trên chiếc giường đó. Anh nó và chị hắn cũng đã ra trường, họ không đi làm mặc dù có nhiều bệnh viện ở Mỹ mời. Hai người quyết định về hàn để chăm sóc cho nó. Còn hắn bây giờ đã là chủ tịch tập đoàn A&D, hắn ngày càng lạnh lùng với tất cả các cô gái, không phải cô gái nào hắn cũng vậy, hắn chỉ như vậy với tụi con gái õng a õng ẹo, trang điểm lòe loẹt, đi ngang mùi nước hoa nồng nặc, nên thư kí của hắn luôn là con trai. Hắn ngày ngày ngày đi làm về là ngồi nói chuyện với nói, đọc truyện cho nó nghe. Và hôm nay cũng vậy “ice ah, giờ anh không biết gọi em là ice hay là sun nữa, năm năm anh gọi em là ice, giờ cũng vậy nha.hihih” “em biết không , em đã nằm đây năm năm rồi, em không thấy buồn sao, anh thì rất buồn đó nha” “thấy bọn joon, ji, snow, soo tình cảm với nhau anh chướng mắt lắm em ah, vì thế anh đã đuổi họ khỏi căn nhà này rồi, cho chừa cái tật chọc anh”- hắn mét nó “ah, Nhóm nhạc thần tượng mà em yêu thích ak, Nu’est với Super junior ra album mới rồi, anh đã đặt mua tất cả cho em rồi đó, có cả poster luôn nha, em thích không” nước mắt hắn bắt đầu chảy “ cuối tuần này là đám cưới của ji với soo và joon với snow đó, em mau tỉnh lại còn tham dự đám cưới của họ chứ, họ sẽ rất vui khi có sự góp mặt của em đó”-bây giờ nước mắt đã lăn dài trên má hắn. Năm năm mỗi lần hắn nói chuyện hay đọc truyện cho nó nghe hắn đều khóc. Tụi kia đứng ngoài nhìn thấy cảnh này không khỏi rơi nước mắt, người khóc nhiều nhất chính là ji. Suốt năm năm qua mà ji vẫn không thoát khỏi tính mít ước, hở một chút là khóc. “ không biết khi nào ice tỉnh nữa”-snow “chắc chắn ice sẽ tỉnh mà”-joon “hi vọng là vậy”-ji và soo đồng thanh rồi cả bốn người thở dài Rồi ngày mà diễn ra đám cưới của ji với soo, snow với joon cũng diễn ra, đám cưới có mặt của ba mẹ nó nữa. vì nó với snow chơi thân từ học mẫu giáo snow qua nhà nó chơi rất thường xuyên nó cũng vậy, nên cả hai bên gia đình đều xem nó với snow là con của mình. Hôm nay ji và snow thật đẹp và lọng lẫy trong chiếc váy cưới, nhìn ji với snow như thiên thần vậy. ji là nét đẹp của sự ngây thơ hồn nhiên, còn snow là vẻ đẹp của sự quyến rũ, không kém phần lạnh lùng. Joon và soo cũng vậy rất là lịch lãm Giờ lành đã tới, baba của snow và baba nó dẫn snow với ji vào lễ đường (vì snow mồ côi nên baba nó thay baba ji, dẫn ji vào lễ đường), rồi giao ji và snow cho soo và joon. Và buổi lễ bắt đầu “Nguyễn Thị Thiên Băng, Lee Ji Eun hai con có đồng ý lấy hwang min joon, Kim Myung Soo làm chồng dù nghèo khó hay giàu sang, dù có xảy ra bất kì việc gì thì các con mãi bên nhau”-cha sứ “tụi con đồng ý” ji và snow “ Hwang Min Joon, Kim Myung Soo con đồng ý lấy Nguyễn Thị Thiên Băng, Lee Ji Eun làm vợ dù nghèo khó hay giàu sang, dù có xảy ra bất kì việc gì thì các con mãi bên nhau”-cha sứ “con đồng ý”-Joon và Soo “ta chính thức tuyên bố các con là vợ chồng, giờ thì chú rể trao nhẫn cho cô dâu, và cô dâu trao nhẫn cho chú rễ”-cha sứ Sau khi trao nhẫn. Hai cặp đọc lời thề ước, hắn nhìn thấy cảnh này mà thật ghen tỵ. Ước gì bây giờ là đám cưới của hắn với nó. Ngồi một tý hắn bỏ ra ngoài, lái xe trở về nhà. Đang trên đường về thì hắn nhận được điện thoại của thư kí. Báo với hắn là ngày mai hắn phải đi công tác mĩ một tháng. Hắn thật sự không muốn đi, lúc trước toàn do soo đi thôi, giờ hắn buộc phải đi. Tại phòng nó " ice hôm nay là đám cưới của ji vs soo, joon vs snow ak bọn họ thật đẹp" " ah. Mai anh phải đi công tác rồi, một tháng lận. Anh không muốn xa em chút nào" " anh sẽ cố gắng hoàn thành công việc thật nhanh để về với em" " tối nay cho anh ngủ với em nha"- nói xong hắn leo lên giường nằm chung với nó. Ôm nó ngủ. Giờ nhìn hắn thật yên bình. Sáng tại phòng nó. Tay nó cử động nhẹ, mí mắt dần dần mở ra, ánh sáng của căn phòng chiếu vào măt nó làm nó nheo lại. lúc này chị hắn vào làm vệ sịnh cá nhân cho nó, thấy nó tỉnh chị hắn vui mừng. lật đật chạy báo cho mọi người. Hiện tại mọi người đã có mặt tại phòng nó, nó nhìn mọi người một lượt nhưng không thấy hắn, nên nó mấp máy môi gọi tên hắn “joo….joo”-nó “em kiếm joo sao, sáng nay nó đi công tác rồi, hay chị gọi cho nó trở lại nha, nó vừa đi thì em tỉnh lại ak”-chị hắn Nó lắc đầu “đừng… nói cho joo… biết em đã…. Tỉnh”- nó khó khăn nói. Mọi người nhìn nhau rồi gật đầu. Những ngày sau đó, nó dần dần hồi phục, nói thì rõ rồi, chân nó thì đang trị liệu tập đi, nhưng vẫn phải ngồi xe lăn. Tại mỹ “cô thấy kế hoạch của chúng tôi thế nào?”-hắn “tôi cần đọc kĩ nó hơn, chúng tôi sẽ có câu trả lời nhanh nhất cho anh”-TGĐ bên tập đoàn angel “vâng, tôi mong cô sẽ hài lòng”- hắn cười xã giao, nhưng vô tình nụ cười của hắn làm cô ta điên đảo “tối nay là sinh nhật của tôi nên tôi có mở tiệc tại bar PINK anh có thể tham gia không”-cô ta mời “được, tôi sẽ tới”-hắn. Tại bar PINK “ giới thiệu với mọi người đây là chủ tịch tập đoàn A&D” cô TGĐ Hắn gật đầu chào mọi người, mấy cô gái ở đó nhìn hắn bằng con mắt hình trái tim, làm hắn khó chịu. Hắn thật sự không thích bar chút nào rất ồn ào, cô TGĐ kia cứ lôi hắn ra sàn nhảy nhưng hắn từ chối, hắn chỉ ngồi một chỗ nhâm nhi ly rượu của mình. Ra ngoài đó chắc chắn bị bao vây bởi mấy cô gái ăn mặc hở hang đó. Khoảng 22h thì tiệc tàn, lúc này cô TGĐ kia đã say rồi, không biết trời trăng mây gió gì hết, nếu như cô ta không phải là đối tác làm ăn của hắn thì hắn đã cho cô ta ngủ ở bar hoặc vứt cô ta ngoài đường rồi. Sau khi đưa cô ta về nhà, thì hắn cũng trở về khách sạn nghỉ ngơi, để chuẩn bị cho việc đi khảo sát ngày mai. End chap 37
|
Chap 37 bất ngờ- giận dỗi Tại khách sạn " chủ tịch người dậy đi xảy ra chuyện lớn rồi" thư kí lo lắng " chuyện gì" hắn khó chịu. Hắn ghét nhất là mới sáng sớm đã làm phiền hắn. Tên thư kí không nói gì chỉ đưa bài báo mới nhất sáng nay cho hắn. Hắn khó hiểu nhìn thư kí rồi quay lại nhìn tớ báo. Đập vào mắt hắn là tấm ảnh hắn với TGD công ty đối tác tại mĩ đang ôm nhau. Hắn khóc không ra nước mắt. Lúc đó do cô ta uống say đi không vững nên hắn đỡ cô ta thôi mà sao lại làm ầm lên vậy chứ. Lại còn chụp góc độ người ta nhìn vào là nghĩ ngay hai người đang hôn nhau nữa chứ thật bực mình hết sức. " mau giải quyết đi" hắn lạnh lùng làm tên thư kí đổ mồ hôi hột " vâng.... vâng" tên thư kí lắp bắp Còn phía nó. Nó đang ngồi xe lăn vừa ngắm cảnh vừa thưởng thức bữa sáng của mình. Trên bàn ăn của nó mỗi buổi sáng đều có một tờ báo. Hôm nay cũng như mọi ngày từ lúc nó tỉnh dậy , sáng nào nó cũng đọc báo. Nó cầm tờ báo lên lật vài tờ thì đập vào mắt nó là dòng chữ " chủ tịch A&D đang hẹn hò với TGD tập đoàn Angel" nó nghiến răng keng két. Hắn dám đi ngoại tình sao , nó sẽ không tha cho hắn đâu. Cứ chờ xem sự trừng phạt từ nó. Hai ngày sau, chuyện của hắn vẫn chưa được giải quyết. Bên hắn thì ra sức giải thích với báo chí, còn bên TGD angel thì cứ im lặng nên nhà báo cứ làm lớn chuyện lên. Hôm nay hắn trở về hàn quốc, có cả cô TGD angel nữa, hắn thật không chịu nổi cô ta. Sau cái buổi thảo luận hợp đồng đó cô ta cứ đeo bám hắn 24/24, khi nghe tin hắn về hàn cô ta cũng nhất quyết đòi về theo. Hắn đành ngậm ngùi cho cô ta theo vì chủ tịch angel lên tiếng thay con gái mình. Hắn xuống máy bay là đi ngay tới công ty bỏ rơi cô TGD mặc cô ta đi đâu thì đi, vì hắn sợ đối mặt với nó, mặc dù nó không biết gì nhưng hắn cũng cảm thấy ấy náy. Đợi hắn giải quyết xong vấn đề nay đã rồi sẽ thú nhận với nó sau. Đến chiều cô TGD kia cũng tìm được công ty của hắn, cô ta ngang nhiên bước vào. Mọi người trong công ty thấy cô ta thì bàn tán xôn xao " đó không phải cô gái trong hình cùng chủ tịch sao, thật xinh đẹp nha rất xứng đôi với chủ tịch" " đúng , đúng" Cô ta nghe vậy thì nở lỗ mũi. Cô ta nhanh chống đến quầy tiếp tân hỏi " phòng chủ tịch ở đâu" cô ta hóng hách ra vẻ uy quyền, giống như mình là bạn gái của chủ tịch vậy. "Dạ tầng 25 đi về phía tay trái là phòng chủ tịch" cô tiếp tân vui vẻ. Nhưng thực chất trong lòng đang chửi mắng cô ta. Cô ta ngang nhiên bước vào thang máy bấm tầng 25. Lên trên đó cô ta đi thẳng vào phòng làm việc của hắn mà không cần gõ cửa. Lúc vào cô ta thấy hắn đang ngủ thì rón rén bước lại gần hôn vào má hắn. Hắn cảm ngận thấy ai đó cham vào người mình thì tỉnh giấc. Hắn muốn té ghế khi nhìn thấy mặt cô ta hắn lắp bấp "Sao.... cô biết mà tới đây" " sao tôi không biết được trụ sở của tập đoàn làm ăn với mình chứ" cô ta hất mặt nói Hắn không nói gì hừ lạnh mặc cô ta làm gì trong phòng mình. Hắn bây giờ chỉ muốn nhìn thấy nó. Ước gì giờ có nó ở đây. Còn nó hồi sáng nó đọc báo biết tin hắn đã về nước vậy mà hắn không về nhà,Chắc là hắn đang lén phén với cô ta đây mà. Nên nó bảo quản gia gọi tới công ty hỏi thư kí xem hắn có ở đó không. Đúng theo suy nghĩ của nó không chỉ có mình hắn mag có cả cô TGD gì đó nữa, nó nhất định đi bắt quả tang hai người. Nó cùng quản gia đi tới công ty hắn, vì trong công ty không ai là không biết quản gia kim nên không ai dám ngăn cản ông lên gặp hắn. Nhưng mọi người tò mò không biết người ngồi xe lăn là ai, sai khuôn mặt nhìn lạnh lùng đến vậy. Mặc cho mọi người đưa ánh mắt tò mò nhìn nó, nó vẫn để quản gia đẩy nó lên phòng hắn. Trước phòng hắn quản gia định mở cửa vào thì thư kí của hắn ngăn lại " quản gia kim, hiện tại chủ tịch đang có khách" " khách, không quan tâm, quản gia vào" nó lạnh lùng nói làm tên thư kí rùng mình nghĩ" cô gái này là ai mà nhìn quản gia có vẻ cung kính vậy" Mở cửa ra, nó không tin là hắn dám làm vậy sau lưng nó. Nó tức nói không nên lời. Thấy nó im lặng nhìn hắn quản gia lên tiếng " thiếu gia" Hắn giờ mới ngước mặt lên cả cô TGD nữa. Hắn như chết đứng đó không phải nó sao, cô ấy tỉnh rồi sao, sao không ai nói với mình hết vậy Còn cô TGD nhìn nó dò xét cô gái trước mặt thật không phải bình thường khuôn mặt vừa có nét diệu dàng vừa vó nét lạnh lùng . Cô TGD thật sự muốn hỏi hắn. Nhưng chưa lên kịp lên tiếng thì nghe hắn gọi nó " vợ yêu" cô TGD đứng hình khi nghe hắn gọi nó như vậy. Chẳng lẽ hắn có vợ rồi sao. Nó không quan tâm dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hai người rồi bảo quản gia đi về. Khi thấy nó bỏ đi hắn mới hoàng hồn lại, nhanh chóng đuổi theo nó nhưng lúc này nó cùng quản gia vào thang máy rồi. Hắn đành chạy thang bộ để kịp với nó. Cũng may là hắn xuống rồi mà thang máy cũng vừa xuống luôn. "Ting" " vợ ơi " hắn nhìn nó bằng ánh mắt cầu xin, long lanh. Nó chẳng thèm nhìn hắn lấy một cái mà bỏ đi luôn. Cứ như vậy hắn cứ đi theo nó gọi " vợ ơi" mong nó trả lời, nhưng cái mong đợi của hắn chỉ là sự im lặng. Hắn nháy mắt với quản gia, thấy cậu chủ như vậy ông cũng lên tiếng " cô chủ, cô nể mặt lão mà nghe cậu chủ giải thích thử lỡ đâu chỉ là hiểu lầm thì sao". Hắn gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Thấy nó không phản ứng gì hắn tưởng nó không cho hắn cơ hội. Hắn quỳ xuống trước mặt nó, mọi người trong công ty bu lại xem ngày càng đông có cả cô TGD đó nữa. Mọi người không tin rằng hắn máu lạnh, không thèm đếm xỉa tới cô gái nào mà giờ lại quỳ trước mặt cô gái kia (nó). Thấy mọi người bàn tán xôn xao về hắn và nó Cô TGD lên tiếng " anh làm gì quỳ trước mặt cô ta vậy. Cô ta có quan hệ gì với anh chứ, nhìn cũng biết là đứa nhà quê thôi" " xin cô nên ăn nói cẩn thận với cô hai" quản gia nhắc nhở Nghe tới từ " cô hai" m.n trong công ty há hóc mồn. Mọi người đều chung một suy nghĩ" không lẽ là vợ chủ tịch" "Cô có quyền lên tiếng ở đây sao." Nó liếc nhìn cô ta " cô là người trong tờ báo, định cướp chồng người khác sao" nó lạnh lùng nói làm cô ta rung người. " ai ...ai cướp chồng cô chứ" cô ta lắp bấp.
|