Tôi Yêu Em ! Cô Bé Hai Tính Cách
|
|
|
Chap 27 tiếp cận tt Dần dần nó, jun, emma càng thân nhau hơn. Thường xuyên gặp gỡ nhau ở bar, nói chuyện vui vẻ. jun cũng không còn ghét nữa mà chuyển sang nịn hót nó. Còn nó với bọn hắn thì ngày càng cách xa, trên lớp không hề nói chuyện với nhau, nó nhìn tụi hắn bằng con mắt khinh bỉ. trong trường tụi nó dần dần hình thành hai phe, phe theo nó và phe theo bọn hắn. hai phe này luôn đấu đá lẫn nhau, làm nhà trường phải đâu đầu. vì người đứng đầu hai phe là người cơ thế lực nhất nước,nên nhà trường đành ngậm ngùi bỏ qua. Vì để tiện lợi cho việc liên lạc với nhau, nếu muốn gặp nhau đỡ phải gọi điện nên nó xin anh nó nói với hiệu trưởng cho jun vào trường nó học. anh nó đồng ý, chỉ cần nó không chơi với tụi hắn nữa thì nó muốn gì kin cũng chiều. Tại lớp nó "Lớp chúng ta hôm nay có hs mới." Cô nói xong thì ra hiệu cho jun vào Khi nghe tới câu học sinh mới cả lớp nhao nhao không biết học sinh mới là ai. Khi jun bước vô tụi hắn rất bất ngờ không phải cô ta bị hắn đuổi ra khỏi trường và cấm không cho trường nhận cô ta. Sao giờ cô ta lại ở đây. " chào m.n mình là nam jun hee hay jun. "- giới thiệu xong jun kèm nụ cười tươi, làm đám con trai xịt máu. " em ngồi gần emma nha, giờ chúng ta bắt đầu học bài mới" - cô giáo ............★★☆★★.......... Reng....reng chuông báo ra chơi vang lên. Lớp nó mừng ra mặt. " sao cô lại ở đây không phải tôi cấm cô học ở đây sao"- hắn lạnh lùng nhìn jun nói " là tôi đưa cậu ấy vào học, có ý kiến gì sao" nó " em... tôi không biết trong đầu em nghĩ gì nữa" hắn " dù tôi nghĩ gì cũng không liên quan tới cậu" nói xong nó quay sang jun vs emma. " xuống canteen thôi". Tại canteen Nó, jun và emma chọn cái bàn nơi góc khuất, vì nó không thích sự ồn ào, với lại không thích bọn con trai nhìn chằm chằm vào nó. “hình như mày không thích mấy con nhỏ đi chung với tụi joo”-nó vừa chơi game vừa hỏi jun “uhm, tao ghét tụi nó lắm, tụi nó giám cướp người tao yêu”-jun tức giận khi nhắc tới ji “mà sao mày hỏi vậy”-jun nghi ngờ “ánh mắt mày nhìn tụi nó, tò mò thì hỏi thôi”-nó bình thản trả lời. Đang nói chuyện thì emma mang đồ ăn tới, cả ba đứa vừa ăn uống vừa nói chuyện vui vẻ, bọn hắn thấy mà bực mình. Bọn hắn không tài nào hiểu được tại sao nó lại thay đổi nhanh chóng như vậy. bọn hắn đôi khi gặn hỏi nó nhưng nó vẫn phớt lờ bọn hắn, không thèm trả lời. Ngồi một lúc thì chuông báo vào học vang lên, nó nói với jun và emma là vào lớp trước đi, nó xuống phòng y tế xin thuốc nhức đầu uống. cả hai lo cho nó, nói là sẽ đi cùng nó nhưng nó không chịu, cả hai đành phải để nó đi một mình. Tại góc khuất sau trường “chị hai, có chuyện gì vậy ạ”-con nhỏ lớp 12 “cho đàn em xử con jun lớp 11a đi”-người bí ẩn “nhưng lý do là gì chị hai”-con nhỏ 12 “nó muốn làm bạn gái của joo, chỉ cần làm như vậy, nhớ cẩn thận”người bí ẩn nói xong bỏ đi “dạ, em sẽ làm cẩn thận”- con nhỏ 12. .........giờ ra về….. Chuông vừa reng kết thúc tiết học, thì jun nhận được tin nhắn từ một số lạ, jun đọc xong thì chạy nhanh ra khỏi lớp, emma gọi jun lại hỏi đi đâu thì jun nói nhà có việc bận nên về trước. nó ngồi bên đây nhếch miệng cười. Tại sân sau của trường “mày tới rồi sao, tao tưởng mày sợ chứ”- con nhỏ cầm đầu “bọn mày muốn gì”- jun hất mặt hỏi “biến ra khỏi trường này”- nhỏ cầm đầu “hhahahaha nực cười nhỉ, tao được em gái chủ tịch I.K cho Vào đây học, bọn mày là cái thá gì đòi đuổi tao.”-jun khinh bỉ nhìn bọn trước mặt “tập đoàn I.K vẫn không bằng tập đoàn của hoàng tử joo”-con nhỏ thứ hai “thì ra mày là người của joo sao, thật khinh bỉ, toàn là một lũ chó”-jun “mày…. Được thôi, đánh nó cho tao”- sau lời con nhỏ đầu đàn thì cả đám con gái khoảng 15 đứa bay vào đánh jun, lúc đầu còn đỡ được nhưng do lực lượng bên con nhỏ kia đông hơn, jun đánh không lại nên kết quả là jun bị đánh te tua, gượng dậy không nổi luôn, mặt mày máu me, váy áo rách te tua, đầu tóc rối bù, nhìn thảm vô cùng. ở một góc khuất có người đang quan sát từ đầu đến cuối . “đây mới chỉ là bắt đầu” –người bí ẩn 15 phút sau, bảo vệ trường đi tuần, thì phát hiện jun đang nằm bất động. bảo vệ nhanh chóng đưa jun vào phòng y tế. một lúc sau thì jun tỉnh, bảo vệ hỏi jun tại sao bị vậy jun không trả lời, xin phép chư bảo vệ ra về. Vừa đi jun vừa lẩm bẩm “joo, mấy người được lắm dám cho người đánh tôi sao, tôi không làm gì được mấy anh thì tôi sẽ cho người yêu mấy anh đâu khổ” End chap 27
|
Chap 28 ji và snow mất tích. Mặc dù trên người jun đầy vết thương, nhưng tối jun vẫn đến bar với nó. vừa bước vào chỗ ngồi thường xuyên nó, jun với emma ngồi. emma thấy jun đầy vết thương thì lo lắng hỏi “mày bị sao vậy, sao người đầy vết thương vậy” “tao bị mấy đứa trong trường đánh, chúng nó muốn đuổi tao ra khỏi trường, bảo là tao đòi làm người yêu joo nên cho đánh cảnh cáo tao, tụi nó đông quá tao đánh không lại”-jun tức giận khi nhắc đến chuyện này. “sao họ lại làm vậy chứ, thật quá đáng mà”-emma cũng bức xúc theo “giờ mày tính sao”-emma “tao sẽ trả cho chúng gắp đôi những gì chúng gây ra cho tao”-jun nghiến răng nói Chỉ có nó nãy giờ im lặng nghe jun với emma trò chuyện, khi nghe đến khúc jun sẽ trả bọn hắn gấp đôi thì nó cười khinh jun. thấy nãy giờ nó không nói gì thì emma hỏi nó “sao mày im lặng vậy” “để hai tụi mày nói”-nó nói cách thản nhiên làm cho jun với emma chỉ biết lắc đầu. “ không phải mày hay tới bar này lắm sao, chắc mày có quen mấy tên đàn em của bang B.V (blackvampire) chứ”- jun “có, chi?”-nó “mày nhờ tụi nó bắt con ji vs snow cho tao đi, tao không làm gì được bọn joo thì tao sẽ hành hạ bạn gái tụi nó”-jun độc ác. Nó không nói gì chỉ gật đầu “thật ấu trĩ”-nó nghĩ “thôi tao về trước đây, người tao nhức quá, về ngủ cái đã”-xong jun quay qua emma “mày về không” “uhm, tao cũng về khuya rồi, mắc công baba tao lo”-emma. Thế là jun với emma về, còn mình nó ngồi lại bar nhâm nhi cho hết ly rượu của mình, sau đó nó ngoắc một tên phục vụ bar lại nói nhỏ gì đó. Rồi tên đó lật đật chạy vào trong. Một lát sau tên con trai khác chạy ra, cung kính với nó “phó bang có gì căng dặn”-tên đó “……………….”- nó nói thầm vào tai tên đàn em “dạ phó bang” tên đó sau khi nhận lệnh thì cho đàn em đi làm ngay. Sau đó nó đứng dậy đi về, nhưng vừa mới đứng dậy thì nó cảm thấy choáng váng, té phịch xuống ghế. Nó cảm thấy vừa chóng mặt đầu vừa đâu nữa. nó nghĩ chắc do nó dạo này nó uống giảm đâu đầu nhiều quá nên có phản ứng phụ do thuốc gây ra. Nó cũng không thèm đi bệnh viện. ngồi một lát cho hết choáng nó mới về. Sáng hôm sau, khi tụi hắn đến lớp thì vẫn chưa thấy snow và ji tới, gọi điện thì cả hai đều không bắt máy, làm cho bọ hắn sốt ruột. hắn gọi điện cho người cô nhi viện nơi ji và snow đang ở (snow vào đó ở chung với ji cho vui) thì họ nói cả hai đi học rồi. Hắn thấy vậy nhanh chóng gọi cho người của mình đi tìm cả hai. Jun ngồi bên này nghĩ “ice đã ra tay rồi sao, cũng nhanh dữ, hừ cứ tìm đi lúc các người tìm ra cũng chỉ tìm thấy xác bọn nó thôi, hahaha” rồi cười thầm trong bụng. Tại một nơi khác, âm u, ẩm ước trong căn nà đó tối om mùi ẩm móc nồng nặc, thật đáng sợ. “ice, tụi nó đâu”-jun “trong, mày tự giải quyết đi, làm gì làm đừng có giết tụi nó, joo mà điều tra được chỉ có nước bóc lịch, tao chắc sẽ thoát được còn mày tao không chắc”-nó “ tao biết rồi mày yên tâm”-jun cười đểu Sau khi chia tay nó, jun bước vào căn phòng nhốt ji và snow “chào”-jun “jun…. jun sao lại là cô, thả chúng tôi ra”-ji hét lên “thả, hahahah, nực cười, bọn mày phải gánh lấy hậu quả mà mấy thằng bồ mày gây ra cho tao”-jun độc ác “ấu trĩ, ngu si”-snow “mày nói gì con kia”-jun quát snow “mày tự hiểu, IQ của mày chắc cũng cao chứ”-snow lạnh lùng nói “hừ, tụi mày… đánh nó cho tao”- jun ra lệnh cho đàn em Thế là cả đám bay vào đánh ji và snow. Hai người chỉ biết chịu đòn chờ đợi bọn hắn tới cứu. Trong lúc này bọn hắn đã cho người tìm kiếm rồi mà vẫn không thấy, soo lôi điện thoại ra gọi cho ji thêm lần nữa thì chuông reo, nhưng không ai bắt máy. Thấy vậy joon hỏi “sao? “chuông reo nhưng không bắt máy”-soo rầu rỉ “joo, không phải cậu là hacker ah, cậu định vị đi”-joon “ừ ha, sao không nhớ ta, đợi tý”- hắn bắt đầu lướt những ngón tay thật điêu luyện trên bàn phím. Khoảng 10 phút sau, hắn đã tìm được vị trí của chiếc điện thoại. Ba người nhanh chóng chạy tới vị trí hiện trên máy tín, trước mặt họ là căn nhà hoang, âm u, lạnh lẽo làm bọn hắn cũng phải rùng mình. “rầm”-hắn đá bay cái cửa, cả ba chia nhau tìm bỗng joon hét lên “snow, em sao vậy, em đừng làm anh sợ” “ji, em…em”-soo “bình tỉnh đi, đem hai người họ tới bệnh viện đã”-hắn hối thúc Tại bệnh viện “hai cô ấy sao rồi”-soo “hai người họ không sao, mấy cậu có thể vào thăm”- bs Bước vào phòng trước mặt ba người là hai cô gái lại, nhìn tới nhìn lui cũng không thấy ji với snow đâu, tụi hắn lại bắt đầu cuốn cuồng gọi bs “bác sĩ, bác sĩ đâu”-joon hét “có chuyện gì vậy”-bác sĩ “bạn tôi đâu”-hắn “là hai cô gái đó, chính mấy cậu đưa họ tới đây mà”-bác sĩ ngơ ngác “chuyên này là sao chứ”-joon “đợi họ tỉnh lại rồi chúng ta sẽ hỏi”-hắn là người bình tĩnh nhất lúc này Nữa tiếng sau, hai người con gái đó tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trong bệnh viện. thấy họ tỉnh lại hắn hỏi “mấy cô là ai tại sao lại giả dạng bạn tôi, giờ họ đang ở đâu”- hắn lạnh giọng “chúng tôi là những người hóa trang, chúng tôi nhận được lệnh từ phó bang phải hóa trang làm sao để giống hai cô gái nào đó. Còn phó bang đưa họ đi đâu chúng tôi không biết.” người con gái giả ji “phó bang? Là ai?”-joon “chúng tôi là người của bang B.V tức là blackvampire. Chúng tôi chưa từng nhìn thấy mặt phó bang, chỉ nhận lệnh lại từ đàn em của phó bang”-cô gái giả snow giải tích. Cùng thời gian, trong một biệt thự gần biển “mấy người là ai, tại sao bắt chúng tôi”-ji hét lên. “câm miệng nếu không muốn biến mất khỏi thế gian này” tên cầm đầu lạnh lùng nói, làm cho ji rung sợ “ai sai mấy người”-snow vẫn bình tĩnh hơn “chuyện đó cô không cần biết” nói xong hắn ra lệnh cho đàn em của mình “đem họ vào phòng canh cho cẩn thận, họ mà bị gì thì phó bang sẽ giết mấy người đó “vâng, đại ca”-mấy tên đàn em. Trong phòng nhốt ji với snow “tại sao họ lại bắt mình chứ, mấy tên đó nói cái gì mà phó bang nữa, có khi nào là đường dây buôn bán người không”-ji sợ sệt “không có đâu, nếu mà buôn bán người sẽ không nhốt mình ở nới sang trọng như vậy, hai đứa mình không bị trói nữa, thôi cứ đợi tụi joo tới cứu. End chap 28
|
Chap 29 ji và snow trở về. Việc ji và snow mất tích chỉ có ba bọn hắn biết, ngoài ra không một ai biết nữa. bọn hắn phải nói dối viên trưởng cô nhi viện là ji và snow qua nhà hắn ở để dễ kèm cho hai người học, bà cũng không nghi ngờ gì. Bọn hắn suốt ngày tới bệnh viện gặn hỏi hai cô gái giả ji và snow lý do tại sao phó bang của hai cô ta lại làm như vậy, nhưng hai cô gái đó vẫn không hé nửa lời, bọn hắn nghĩ “thật trung thành”. Ngoài ra hằng ngày bọn hắn vẫn cho người tìm kiếm ji và snow nhưng vẫn không có kết quả gì. Gần một tháng trôi qua, vẫn chưa tìm thấy, bọn hắn bắt đầu lo sợ, có khi nào ji với snow bị giết hay bị bán rồi không. chứ sao mà bắt hai người họ gần một tháng rồi chưa thả nữa. bọn hắn quyết đinh tới bệnh viện một lần nữa để tra khảo hai người kia. Nhưng khi tới mới biết hai người đó đã xuất viện cách đây ba tiếng rồi. Joon và soo ngã khụy xuống đất “manh mối cuối cùng cũng không còn, nếu lúc đầu báo cảnh sát bắt hai người đó là được rồi”-soo vò đầu bức tóc. “đừng lo quá, mà hai người đứng dậy đi, đây là bệnh viện đó, người ta nhìn kia”-hắn nhắc nhở “mặc kệ em/tôi”-soo và joon đồng thanh hét vào mặt hắn. Hắn bực mình bỏ mặc hai thằng ngồi đó, muốn làm gì thì làm. Nhìn thấy tình trạnh của joon và soo hắn lại nhớ đến khoảng thời gian hắn cũng như vậy khi sun biến mất, tim hắn lại quặng đâu “tại sao em lại dày vò tôi như vậy chứ, thật sự ice có phải là em không?, tôi thật sự rất nhớ em, Sun” hắn nghĩ rồi một giọt nước mắt lăn trên má hắn. hắn nhỉ thầm sẽ không bao giờ khóc vì nó nữa nhưng hắn không tài nào làm được, hắn không thể nào không nhớ tới nó. Tại căn biệt thự gần biển “không biết soo của mình sao rồi, có nhớ đến mình không nữa” ji than thở “hiazzzzz, khi nào họ mới thả mình chứ, tớ cũng nhớ joon lắm”-snow hôm nay sến như con hến Mặc dù hai người bị nhốt nhưng cuộc sống không khác gì công chúa, được phục vụ từ a đến z, chỉ mỗi tội là không có tự do. Hai người đang nói chuyện thì có người mang đồ ăn tối vào, hai người tạm dừng cuộc nói chuyện để lắp đầy cái bụng đã. Đang ăn thì ji và snow cảm thấy rất buồn ngủ, rồi dần dần thiếp đi, không biết trời trăng mây gió gì hết. Lúc sáng dậy thì cả hai thấy mình đang nằm trong căn phòng quen thuộc. đang ngơ ngác không biết tại sao mình lại ở đây, không phải hai người đang ở căn biệt thự kia sao, giờ thì lại…. Đang mải mê suy nghĩ thì cánh cửa phòng mở, soo bước vào trên tay là ly sữa “em khỏe chưa”- soo “sao em lại….”-ji cố nhớ “lúc bọn anh đang trong nhà thì có người nhấn chuông cửa, joon ra mở của thì thấy em với snow đang nằm dựa vào tường, bọn anh nhanh chóng đưa hai em vào nhà”-soo kể “thì ra là vậy”-ji có vẻ suy tư “mà em kể cho anh nghe suốt thời gian qua em với snow ở đâu, sống ra sao, có bị ăn hiếp không”-soo lo lắng “hai tụi em không sao, bữa đó có người chụp thuốc mê hai em, sau đó họ đưa bọn em đến cái biệt thự nào đó em không biết, họ nhốt bọn em trong căn phòng rất rộng…..bla….bla,…bla”-ji kể cho soo nghe từ đầu đến cuối. “thì ra là vậy, vậy em không biết đó là ai ah”-soo “không họ đều bịt mặt hết”-ji lắc đầu Bên snow cũng vậy, bị joon hỏi quá trời, cuối cùng kết luận, không biết người đó là ai. Sáng hôm sau ji với snow đi học lại bình thường, mấy đứa trong lớp vừa thấy ji với snow thì nhào tới hỏi thăm hai người “hai người đi đâu mà nghỉ học gần một tháng trời vậy”-nữ sinh 1 “làm tụi mình lo quá trời”-nam sinh 1 “mình về việt nam có chuyện, còn ji đòi đi theo mình về việt nam ak mà, mọi người đừng lo”-snow “vậy hả, làm bọn tớ tưởng hai cậu bị gì chứ”-cả lớp thở phào nhẹ nhõm. Tại bàn của jun và emma “mày đánh tụi nó mạnh lắm sao mà hai tụi nó nhập viện gần cả tháng vậy”-emma “vậy là nhẹ cho hai đứa nó rồi đó”-jun Còn nó nãy giờ ngồi bên đây nhếch miệng cười, bỗng điện thoại nó reo lên, nó nghe xong mặt đanh lại, ánh mắt hiện lên màu máu, lạnh lẽo, làm mấy đứa trong lớp rung sợ, kể cả bọn hắn. bọn hắn chưa ban giờ nhìn thấy nó giận dữ như vậy, kể cả lúc nó đánh jun. Xong nó xách cặp ra khỏi lớp. Tại căn cứ của bang B.V Nó bước vào, người nó tỏa ra đầy hàn khí, làm mấy đàn em sợ hãi, nó bước vào vị trí ngồi của nó “nói, chuyện là sao”-nó lạnh lùng “dạ, chuyện là bên bang W.V (whitevampire) đưa thư thách đấu, trong lúc giao đấu bọn chúng chới xấu nên bang chủ bị trúng một phát đạn”- tên đàn em “bao nhiêu anh em bị thương, hell có bị thương không”-nó “dạ chúng ta đem theo 200 người bị thương gần một nữa, phó bang hell cũng bị thương, nhưng nhẹ hơn bang chủ”- tên đó “nhớ chăm sóc anh em cho tốt, huy động toàn bộ anh em còn lại ngày mai tập trung căn cứ cho tôi, nhớ không được báo cho phó bang hell với bang chủ biết, nghe rõ chưa”- nói xong nó về nhà xem kin có sao không. End chap 29
|
Chap 30 bị thương Đêm hôm đó nó trở về nhà, mắng cho kin với hell một trận, vì thứ nhất là không báo cho nó một tiếng mà đã hành động một mình, thứ hai là không cẩn thận. hai người chỉ biết ngồi đó chịu trận. “không biết ai mới là bang chủ đây”-hai người cùng suy nghĩ. Sáng hôm sau, nó vẫn mang cặp sách đi học bình thường nhưng thật chất là đến căn cứ của bang. đến nơi nói đã thấy mấy anh em có mặt đầy đủ chờ nó “chào phó bang ice”- đàn em “chắc mọi người đã biết lý do tôi gọi mọi người tập trung ở đây rồi chứ”-nó “vâng chúng tôi biết thưa phó bang” đàn em Tại căn cứ bang W.V “Bang chủ, bang chủ không xong rồi”- một tên hớt hải chạy vô “chuyện gì”- bang chủ W.V “dạ người bang B.V kéo đến đòi trả thù cho bang chủ của họ”- tên đang em “lực lượng”- tên bang chủ lạnh lùng “dạ…dạ gấp mấy lần lực lượng của ta”-tên đó rung sợ nói “ai cầm đầu”-bang chủ W.V “dạ là phó bang bí ẩn, người ta gọi người đó là bloodthirsty demons (ác quỷ khát máu)” tên đó sợ hãi khi nhắc đến nó. “để coi, người bí ẩn này mạnh đến cỡ nào mà ai cũng sợ”-hắn tỏ vẻ thích thú. “rầm” cánh cửa bật tung, người của nó tràn vào bao vây khắp căn phòng. “bốp, bốp, bốp” tiếng vỗ tay của tên bang chủ B.V. “Đúng là người của bang B.V có khác, làm việc rất nhanh gọn lẹ, nhưng hơi bỉ ổi nhỉ”-hắn khinh bỉ “hừ, như vậy mới công bằng chứ, ngươi bỉ ổi trước, bọn ta chỉ học theo ngươi thôi”-nó lạnh lùng “oh, thì ra bloodthirsty demons là con gái sao, bất ngờ thiệt”-hắn “không nói nhiều nữa, ngươi dám làm cho bang chủ và phó bang chúng tôi bị thương thì các ngươi khó sống, lên sang bằng hết bọn chúng đi”-nó ra lệnh Thế là cả hai lao vào cuộc chiến khốc liệt, đánh chém nhau. Ưu thế vẫn thuộc về bang B.V vì số lượng đàn em bên nó đông hơn. Đang đánh thì nó cảm thấy chóng mặt, đầu nhức kinh khủng nó bắt đầu hoa mắt. một tên đàn em của bang W.V thấy biểu hiện của nó như vậy thì “bốp” tên đó đánh vào chân nó, nó khụy xuống ngất luôn, mấy tên đàn em của nó thấy vậy chạy tới đỡ nó, đưa nó ra ngoài và ra lệnh rút. Tên bang chủ nãy giờ quan sát nó người đó cũng biết chắc rằng nếu nó không mất tập trung sẽ không dễ dàng bị hạ gục như vậy. Bên nó không thiệt hạ nhiều có một số đàn em bị thương nhẹ thôi, còn bên W.V thì thiệt hại khá nặng nhưng không chết (nó không muốn giết người nên chỉ ra lệnh cho đàn em đánh bị thương thôi). Tại căn cứ “mau gọi cho bang chủ và bang phó hell nhanh, còn nữa cho người gọi bác sĩ tới (bác sĩ riêng của bang)”- một tên thân cận của nó “nhưng phó bang nói có chuyện gì…”-tên có chưa noi hết đã bị tên thân cận của nó cho cú đấm “mày muốn phó bang chết ah, nhanh lên cho tao”-tên đó quát Mười lăm phút sau, kin và hell tới , mặt ai cũng căng thẳng, cùng lúc bác sĩ cũng tới. “ice đâu”-kin hét “dạ trong phòng”-tên đàn em rụt rè “cậu vào trong xem cô ấy sao”-hell quay sang nói với jin (bác sĩ riêng của bang) “uhm”-jin Nữa tiếng sau “hai cậu vào phòng riêng nòi chuyện với tớ một tý”-jin “sao? giờ nói đi”- hell hối thúc “ ice bị gãy chân, phải bó bột một tháng”-jin “chỉ nhiêu đó thôi”-kin nghi ngờ nhìn jin “uhm”-jin Khi nghe bs jin nói vậy cả hai thở phào nhẹ nhõm. Nhưng mà cả hai quyết không bỏ qua cho nó chuyện này. mới hôm qua nó mắng hai người là đánh lẻ mà hôm nay lại hành động một mình. Một tiếng sau, nó tỉnh lại thấy mình đang nằm trong phòng riêng tại căn cứ, lúc này cánh cửa bật ra kin, hell và jin bước vào “em hay quá ha, hôm qua ai mới mắng anh với kin là hành động riêng lẻ hả”- kin quát nó không nói gì, nhìn kin bằng ánh mắt lạnh tanh, chính điều này làm cho kin giận hơn. “ em…em thật tức chết mà, không biết em có phải là em của anh không nữa, sao chẳng giống anh tý nào”-kin giận quá hóa ngu, khi nói xong anh mới nhớ nó không phải em ruột mình. Sau khi nói câu đó anh vinh hạnh nhận được hai ánh mắt giết người của jin và hell “chắc vậy”-nó thản nhiên nói, rồi chống nạn bỏ ra ngoài. Còn kin trong này thì vẫn còn oang mang về câu nói của nó “chắc vậy”, nó có nghĩ là gì chứ, sao nó lại nói vậy. nguyên cả đêm hôm đó anh thức trắng đêm để suy nghĩ về câu nói của nó. End chap 30
|