Khi Hải Trình và Dã Khải về tới biệt thự cũng là lúc cảnh sát vừa tới nơi _ Chúng tôi đã nhận được lệnh truy bắt Đình Vũ Thiên vì tội giết người cố ý gây thương tích, chiếm đoạt tài sản và hối lộ người thi hành công vụ nhưng khi chúng tôi đến thì biệt thự của nhà họ Đình vắng như chùa bà đanh_ Ông thanh tra cảnh sát nghỉ một quãng rồi nói tiếp, giống như chuyện này cần có nhiều thời gian và vì vậy nói một hơi không thể hết được_ Tiền trong ngân hàng được rút sạch, tập đoàn LIKEN đang đứng trước nguy cơ phá sản vì cổ phiếu giảm sút gần như bằng không, trong khi đó chủ tịch tập đoàn là Đình Vũ Thiên bỗng dưng biến mất, có vẻ như hắn đã biết chúng ta đã có đủ bằng chứng Cả căn phòng xôn xao _ Tôi nghĩ hắn ta không ở xa Đan Thiên đâu, có khi hắn chỉ lánh nạn ở một nơi vắng vẻ nào đó_ Dã Khải lên tiếng_ nếu hắn đến nơi khác hoặc ra nước ngoài thì nguy cơ bị tóm là rất cao _ Hiện tại chúng ta phải tìm ra nơi hắn trốn đã _ Nơi vắng vẻ à? Ở đây chỉ có Container DEVIL thôi ngoài ra đều được đầu tư vào các dự án hạ tầng khác rồi_ Hải Di nhíu mày_ em nghĩ như vậy chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này, một nơi vắng vẻ thì quá dễ tìm Daisy gật dù _ Đúng vậy, hắn ta không ngu như vậy đâu_ Bỗng một cảm giác tệ hại làm Daisy ớn lạnh, hình như cô nói hơi quá lời _ Đôi khi nơi an toàn nhất lại chính là nơi an toàn nhất_ Y Linh tỏ vè suy nghĩ, cắn cắn móng tay Tất cả quay lại nhìn cô ĐÚng rồi!!! _ Hắn ta sẽ chọn một nơi mà chúng ta dễ dàng bỏ qua nhất, hiện tại chỉ có chúng ta biết được hắn đang chạy trốn vì bị truy nã nhưng chưa thông báo ra ngoài nên một nơi đông người chưa chắc đã không an toàn _ Vậy nơi đó là…._ Dã Khải nghi hoặc hỏi _ Công viên trung tâm _ Hải TRình cười khẩy_ Cái chiêu này hình như hai năm trước hắn đã dùng rất thành công _ Đó là nơi anh bị bắt cóc?_ Hải Di quay sang _ Mọi người nhớ hắn đã từng nói sẽ cho tôi mất tất cả không? Ở nơi đó đã khiến tôi dường như là mất đi tất cả, vậy thì nhỡ đâu…. Ha ha ha… nhỡ đâu tôi nghĩ không sai thì sao? ÔNg thanh tra gật đầu rồi đứng lên _ Hải Di, về trụ sở điều thêm người, đám thuộc hạ của hắn ta khá đông hơn hết còn đang nắm giữ con tin, ở một nơi như công viên trung tâm chắc chắn sẽ xảy ra nổ súng _ Rõ! Sau khi ông thanh tra ra ngoài, Dương Hải từ trên nhà đi xuống _ Ba!_ Hải Di nói _ Ba đã mua lại cổ phần nhà họ Đình… Hải Di nói gì đó với Dương Hải sau đó Dương Hải quay sang Hải Trình, hai ba con nhìn nhau giây lát _ hãy bắt kẻ đã hại chết mẹ con để trả thù cho Ngọc Lâm nhé, ba xin lỗi về tất cả những gì đã qua và nếu con có thể tha thứ? Hải TRình ngây ra rồi sau đó ôm lấy Dương Hải, Hải Di vui mừng _ Chúng ta đi thôi
Hứa Anh hơi cọ quậy người, cô đã tỉnh, cô toan ngồi dậy nhưng một giọng nói vang lên cắt đứt mọi hoạt động của cô _ Bà muốn quay lại sao?_ một cái cười khẩy_ Sẽ không ai tha thứ cho bà đâu, bà và tôi đã cũng ở trên một con thuyền thì sự lựa chọn duy nhất của bà là bước tiếp cùng tôi thôi, bà nghĩ Angel sẽ tha thứ cho tất cả những gì bà đã làm sao ? KHÔNG BAO GIỜ!!!! Rồi tiếng khóc của mẹ Sa Chợt Hứa Anh nhỡ huých chân vào cái ghế cạnh đó, cả ba người đều giật mình Thiên vui mừng reo lên _ Hay quá! Em đã tỉnh rồi_ Hắn ôm lấy cô nhưng bị cô không tiếc thương đẩy ngã _ CÚt! Anh cút ngay cho tôi!! Đừng có chạm vào người tôi!!!_ Cô hét to đến mức cổ họng cô khô rát sau đó Mẹ Sa tiến lại gần _ Con không sao chứ? Con đừng tức giận như vậy mà? Hứa Anh từ từ ôm lấy mẹ Sa, khi cô đã xác định được tai của bà ở đâu, cô cười giễu cợt _ Vậy bà muốn tôi tức giận như thế nào?_ Cô lấy hết sức đẩy bà ra rồi hét lên một lần nữa_ MẸ GIẾT TÔI ĐI!!!! Tiếng hét như từng vết cứa làm lòng người rỉ máu, Hứa Anh khóc nấc lên, cô đã cho bà cơ hội, vậy mà… Mẹ Sa khụy xuống ôm miệng khóc nức nở “ Bà có biết với cô ấy, bà không khác gì ác quỷ hay không? Bà sẽ không bao giờ nhận được sự tha thứ đâu, số phận bà bây giờ chỉ có thể là sống hoặc chết cùng tôi thôi”_ Tiếng cười của Thiên vẫn vang vọng bên tai, mẹ Sa từ từ quỳ xuống
Bỗng từ bên ngoài, tiếng xe cảnh sát vang lên, Thiên giật mình ngó ra cửa kính “ Đình Vũ Thiên, chúng tôi đã bao vây toàn bộ công viên, ngoan ngoãn thả người và giơ tay chịu trói đi” Hải TRình giật lấy loa, hét lên “ Thằng khốn, mày thả cô ấy ra ngay cho tao bằng không tao róc xương mày ra!!!!!!!!” Điện thoại reo_ Cậu chủ, chúng ta bị bao vây rồi….tut…tut…tut…. Thiên hốt hoảng không nói được lời nào, bỗng tiếng cười của Hứa Anh lại vang lên chế nhạo. Hai mắt Thiên nong lên, hắn chạy tới bóp chặt cổ Hứa Anh rồi đè cô xuống giường, mẹ Sa chạy đến nhưng bị Thiên xô ngã rồi quăng cái ghế vào đầu, một cái, hai cái… cho đến khi bên cạnh hắn ta không còn gì để quăng nữa thì mẹ Sa cũng đã bất tỉnh Hứa Anh giãy giụa, tay chân cô khua loạn cả lên, cô vùng vẫy, cô gọi tên Hải Trình, những tiếng gọi của cô ngắt quãng nhưng thảm thiết _ Em căm ghét tôi như vậy sao??? Vậy thì tôi sẽ làm cho em mãi mãi căm ghét tôi!!!! Bàn tay của Thiên xiết chặt hơn cho đến khi Hứa Anh đã không còn giãy giụa mà buông lơi thì hắn ta mới hốt hoảng buông ra Hai tay Thiên run rẩy rồi sau đó ôm lấy Hứa Anh, giọng nghẹn ngào như đang khóc, khóc ư, đúng vậy ,Đình Vũ Thiên đang khóc…hai hàng nước mắt rơi xuống mặt của Hứa Anh, cái thân hình của hắn run run và sợ hãi _Anh xin lỗi, anh xin lỗi, anh không cố ý, anh thật sự không cố ý… Hứa Anh ho khù khụ, cô muốn đẩy hắn ta ra nhưng không còn sức để mà làm điều đó nữa Cánh cửa bật tung Cảnh sát ập vào Thiên nhếch mép cười sau đo rút khẩu súng đặt vào thái dương Hứa Anh __ Đừng!!!_ Hải TRình cũng giơ súng về phía Thiên đồng thời hét lên _ Hải Trình… Cứu…_ Hứa Anh nói xong câu đó thì kiệt sức dựa hẳn người vào Vũ Thiên, hắn ta cũng ôm chặt lấy cô rồi kéo cô đứng dậy đi theo mình “ Nếu được chúng ta sẽ cùng chết!” Mẹ Sa bị cảnh sát túm lấy, bà lơ mơ nhìn rồi nhìn thấy mọi thứ xung quanh _ Mày bỏ súng xuống cho tao!!! Nếu mày bóp cò… Tiếng cười của Thiên ngắt lời Hải Trình _ Mẹ kiếp! Mày có thôi dọa trẻ con đi có được không? _ Hắn nhếch môi_ Chuẩn bị cho tao một cái xe nếu không tao sẽ bắn, người tao không có được thì cũng đừng hòng người khác có được, đặc biệt là mày Dương Hải Trình à. Hắn khoác ba lô đựng tiền lên vai rồi kéo Hứa Anh đi Một cảnh sát thông báo cho sếp tình hình “ Chúng tôi sẽ chuẩn bị xe”_ Tiếng loa ở bên ngoài vang lên Hắn ôm eo Hứa Anh rồi dẫn cô ra ngoài, công viên không còn ai vì đã bị cảnh sát sơ tán hết. Hứa Anh không nhìn thấy gì cả nên vấp ngã, Thiên kéo cô lên một cách thô bạo rồi bóp chặt cổ tay cô Chiếc ô tô được đặt cạnh đó, hắn thì thầm, không sao, chỉ còn có 5m nữa thôi… Hứa Anh nấc lên, cô cố gỡ tay Thiên ra nhưng hắn càng xiết chặt hơn Cô nhớ tới mảnh vỡ ban nãy nhặt trong nhà kho, giẫm thật mạnh vào chân hắn ta khi chân hắn ta chạm vào chân cô rồi kéo tay của cô kên PHẬP!!! Mảnh vỡ đó đâm thật mạnh vào tay hắn Theo phản xạ, hắn hét lên rồi bỏ tay cô ra, cô chạy đi nhưng lại vấp ngã, lúc hắn không đề phòng, Hải Trình kéo Hứa Anh nhưng Thiên đã giơ súng lên ĐOÀNG!!!! ĐOÀNG!!! KHÔNG!!! Như hai năm trước, sau tiếng súng là tiếng hét, tiếng hét thất thanh vang lên, cảnh sát đồng loạt bóp cò ĐOÀNG ĐOÀNG ĐOÀNG ĐOÀNG…. Thiên ăn chọn ba phát đạn nhưng hắn vẫn vào được trong xe rồi phóng vụt đi, những chiếc xe cảnh sát nhất loạt đuổi theo Hứa Anh ôm chặt lấy Hải TRình, cô sợ, cô đã sờ thấy máu, nhớt và tanh cô khóc lên nức nở, màu đầy trên bàn tay cô, Hải TRình chắn cho cô, cô càng thêm sợ hãi _ Không….không…_ Cô ôm lấy Hải TRình…anh…làm ơn nói là không sao đi…làm ơn… Một bàn tay ấm áp nắm lấy bàn tay run rẩy của Hứa Anh _ Anh không sao_ Giọng cậu trầm ấm vang lên _ thật… thật không… nhưng máu…máu nhiều quá… _ Không phải của anh… là của… là của mẹ Sa Trên đất, mẹ Sa đang thoi thóp thở, máu không ngừng chảy ra từ vết thương bên ngực trái và từ chân, Thiên là một kẻ bách phát bách trúng, không chết ngay lập tức đã may lắm rồi, nhưng trên môi bà vẫn nở nụ cười. Cuối cũng thì bà cũng đã quay đầu, cuối cùng thì bà cũng đã cứu được con của bà. Bà đặt tay trên nền đất lạnh, hơi thơt bà đứt quãng nghe não nề. Hứa Anh bàng hoàng quờ tay trên đất rồi nắm lấy bàn tay đang lạnh dần đi, áp vào má, cô khóc nức nở, giọt nước mắt lăn xuống cánh tay run rẩy _ Mẹ… mẹ xin lỗi con… _ Đừng nói gì cả… dừng nói gì cả_ Cô lắc đầu nguầy nguậy rồi ôm lấy bà_ mẹ Đừng bỏ con… mẹ đừng bỏ con… Mẹ Sa mỉm cười rồi lấy bàn tay đầy máu quệt nước mắt cho Hứa Anh, nhưng càng quệt, nước mắt càng rơi nhiều _ đừng khóc,… đừng bao giờ gục ngã như mẹ, …đừng bao giờ Hải TRình tiến lại gần, quỳ xuống. Mẹ Sa đặt tay Hứa Anh vào tay của Hải TRình _ Hãy… chăm sóc cho nó… thật tốt… thật tốt Rồi bà ra hiệu cho Hải Trình ghé tai xuống, nói xong mẹ mỉm cười, bàn tay run rẩy đưa lên ,áp vào má Hứa Anh _ Đừng… đừng bao giờ tha thứ… cho mẹ… để kiếp sau… mẹ có thể bù đắp cho con… Bộp! Bàn tay buông thõng đập xuống đất, đôi mắt nhắm lại cũng là lúc giọt nước mắt lăn dài _ KHÔNG!!!!!!!!! Hứa Anh gào lên và ra sức lắc người mẹ Sa, Hải TRình kéo cô ra nhưng không được MẸ ƠI!!!! ĐỪNG BỎ CON!!!!TỈNH LẠI ĐI MẸ ƠI!!! ĐỪNG BỎ CON MÀ…AAAAA…. Trong cơn gió lạnh ,đâu đó một linh hồn tĩnh lặng ra đi, mẹ đã không còn, người mẹ của cô nhi viện Từ An đã không còn nữa, mẹ đã trả giá bằng cái chết của chính mình để cứu con của mẹ, coi như đó là điều cuối cùng mẹ có thế làm được, đừng bao giờ, đừng bao giờ tha thứ cho mẹ, để kiếp sau mẹ có thế bù đắp cho con. Cuối cùng thì con tim ấy cũng đã ngừng đập nhưng tình yêu thương ấy vẫn mãi mãi ở trong tim của những người ở lại, cho đến khi nào đó chết đi… _ MẸ ƠI!!! ĐỪNG BỎ CON MÀ MẸ ƠI, TỈNH LẠI ĐI MÀ, CON XIN MẸ ĐẤY!!! TỈNH LẠI ĐI………………
|
Bệnh viện Bình Minh, ca phẫu thuật thay giác mạc bắt đầu từ lúc 7 giờ sáng. Mọi người đều có việc cả, người đi học, người đi học, người tới công ty. Đình Vũ Thiên đã chạy thoát nhưng chuyện còn lại là của cảnh sát. Hứa Anh cần thay giác mạc, không ai khác, người hiến là mẹ Sa Cộp…Cộp…cộp Chỉ có mình Hải Trình ở bệnh viện ngoài ra cậu không cho ai ở lại cả bà Vũ Hứa Hồng Ngọc Tiếng giày cao gót nện trên nền gạch hoa. Hứa Vy dừng chân trước phòng bệnh sau đó cô đến trước mặt Hải Trình Cô nhìn Hải Trình e dè còn Hải Trình thì không thèm liếc nhìn cô lấy một cái Hứa Vy đưa cho cậu một chiếc phong thư trắng _ mang về đi_ Hải Trình lạnh nhạt _ Tôi đâu có mang cho cậu, mà tôi mang cho…em gái tôi. Khi nào nó tỉnh hãy đưa cho nó Không để Hải Trình kịp từ chối, cô để lá thư xuống ghế rồi bỏ đi Hải TRình cất lá thư vào trong túi Cộng bệnh viện, đôi giầy cao gót dừng lại, người run lên, Hứa Vy chống tay vào tường, ôm miệng để không có tiềng khóc nào phát ra. Em gái cô, tại sao đến cuối cùng của bi kịch hai người mới nhận ra nhau và tại sao hai người chưa một lần nhận mặt đã phải chia tay. Cô đi đến bên lùm cây vắng người. Những tiếng khóc không kìm được bất ngờ vang lên mỗi lúc một to. Cô ngồi thụp xuống Cuối cùng sau mười phút cô mới đứng dậy và thôi khóc. Nhưng chưa kịp bước được mấy bước thì một cái khăn chụp lấy miệng cô, cô cố giắng tay người đó ra nhưng không được, xung quanh cũng không có ai. Mọi sức lực dần dần rời xa cơ thể. Mắt của cô mờ dần, mờ dần và không biết gì nữa. Cô từ từ trượt xuống, liều thuốc mê đã có tác dụng tuyệt đối Ánh điện lờ mờ của chiếc đèn tích điện khiến cô dần tỉnh lại, cô lật người sang một bên và gõ gõ vào đầu. Choáng váng. Nơi đây là đâu? Cô từ từ ngồi dậy, đưa mắt đánh giá xung quanh, nó giống một căn nhà hoang, trên chiếc gường cô đang nằm cũng chỉ có một cái chăn mỏng. Ai? Rốt cuộc ai đã chụp thuốc mê cô, không lẽ là… _ Cô tỉnh rồi à? Người đó chắc chắn là Thiên. Hắn ta mặc một chiếc sơ mi mỏng và không đóng hết cúc từ ngoài cửa bước vào, trên cánh tay máu rỉ ra qua tấm băng gạc. Phải rồi, hắn bị trúng ba phát đạn. Hắn đặt túi đồ ăn nhanh xuống bàn rồ tiến về phía cô Bốp!!! _ Đồ khốn!!!_ Hứa Vy hét lên, nước mắt ròng ròng, Cái tát đó mạnh đến mức khóe miệng Thiên rớm máu. Cậu không nói gì, quay mặt đi, đôi mắt sâu cụp xuống _ Tại sao? Tại sao anh lại thành ra thế này? Rốt cuộc thì như vậy anh mới thỏa mãn sao? Anh còn bắt tôi tới gặp anh làm gì, tôi chưa đủ thê thảm hay sao? Hứa Vy nhìn Thiên, chờ đợi câu trả lời của hắn và dường như cũng để trả lời câu hỏi đó cho chính mình _ Tôi không còn gì cả… tôi nghĩ vẫn chỉ có em ở bên tôi… nhưng có lẽ tôi đã lầm… em đi đi. Giọng Thiên buồn đến đắng lòng, cánh tay bị trúng ba phát đạn cũng chỉ cuốn tạm mấy vòng băng gạc. Máu thấm qua cả lớp áo làm khuôn mặt cậu nhợt nhạt, trên đầu nhìn rõ mấy sợi tóc trắng vô duyên. Tại sao một kẻ bỗng có tất cả phút chốc chẳng còn gì? Số phận bất công như vậy sao? Có thể nhưng có lẽ tất cả âu cũng do con người. ông trời chẳng cho aia hay lấy của ai tất cả bao giờ Hứa Vy nhắm mắt, cô hít một hơi thật sâu, xuống giường rồi ôm lấy Thiên từ phía sau, thật chặt. Thiên giật mình _ Một lúc thôi…_ Cô thỏ thẻ, một giọt nước mắt rời xuống tay Thiên và lăn xuống đất Một lúc, cô cầm lấy cánh tay bị thương của Thiên, cởi lớp băng gạc cũ ra và thay băng mới vào, vết thương có cả máu đen. Thân người đó run lên, có lẽ là rất đau. Máu vẫn rỉ ra dù đã ba ngày Xong xuôi, cô định đi thì một bàn tay giữ cô lại _ Anh xin lỗi… Hứa Vy lại khóc nhưng khóe môi cô nở nụ cười _ hãy quên anh đi, anh không xứng với những gì em đã làm Cô cúi đầu xuống, một lúc lâu, hai tay cô run rẩy đặt lên má Thiên, vuốt ve đôi mắt sâu nhưng trống rỗng của anh _ Cho em… thuộc về anh…lần đầu tiên và cũng là cuối cùng …có được không? Thiên nhìn xuống cánh tay của cô, không để anh kịp phản ứng, Hứa Vy cúi xuống đặt môi lên môi của anh, như mang theo tất cả tình thương yêu, lỗi oán hận, sự mất mát và cả đau khổ tột cùng Thiên mở to mắt rồi ôm lấy cô, anh đáp trả một cách mãnh liệt. Nụ hôn sâu như rút cạn năng lượng của cả hai. Thiên xoay người, đẩy Hứa Vy xuống giường, đè lên cô, nắm lấy tay cô, hôn lên môi, lên mắt rồi xuống đến cổ, xuống ngực. Chiếc áo sơ mi của cô bị xé tung hàng cúc rồi bị vứt xuống đất. Thiên đặt những nụ hôn nồng nhiệt lên cô, cô cũng đáp lại anh như những gì trước đó cô đã yêu cầu, hai người, thuộc về nhau, lần đầu tiên và duy nhất. Từng chiếc áo, quần được vứt xuống. Cái lạnh bên ngoài dường như không ảnh hưởng gì đến họ bởi cái sức nóng trong họ đủ thiêu cháy con người họ nếu không thoát ra. Hai thân thể quấn quýt bên nhau như không chừa một khe hở nào, không gian và thời gian như bị ngưng đọng lại bởi những tiếng rên nghe vô cùng ủy mị. Trong không khí cũng xen lẫn mùi máu . Hứa Vy đau muốn khóc, cô bấm ngón tay vào lưng Thiên, chờ cho cái cảm giác đó qua đi nhưng dường như cô cũng không thể cưỡng lại. _ em sẽ không hối hận chứ? Hứa Vy nghe thấy tiếng nói khàn khàn đó bên tai, cô hơi ngửa đầu về phía sau, rên thành tiếng _ Không. Câu trả lời của cô rõ ràng và dứt khoát. Sau đó, cô lại nghe thấy giọng nói ấy _ Tha lỗi cho tôi nếu hôm nay tôi chiếm đoạt em làm của mình, em nói đúng, chỉ lần này thôi, tôi là của em và… em là của tôi… _ Em sẽ không bao giờ quên anh… không bao gờ quên ngày hôm nay… Cô nghe thấy giọng mình run rẩy và nghẹn ứ đáp trả. Tiếng khóc không kìm nén được bật ra thành tiếng. bàn tay Thiên nắm lấy vai cô cũng run rẩy theo _ Xin lỗi… _ Không phải lỗi của anh… Không gian im lặng, dù đau nhưng cả hai vẫn không muốn dừng lại, dù không muốn nói ra nhưng Hứa Vy cũng biết rằng, Thiên đang khóc, khi con trai khóc còn đau khổ hơn cả con gái rất nhiều bởi vì họ chẳng bao giờ thể hiện cảm xúc ra. Hứa Vy ghì chặt lấy Thiên, cơ thể cô đau rã rời _ Nếu anh chết, em hãy quên anh đi… Hứa Vy bật cười nhưng khóe mắt cô ầng ậc nước. Trong khoảng khắc này, cô có thể nghe thấy rất rõ nhịp tim và hơi thở của Thiên, chưa bao giờ thân thuộc đến thế, chưa bao giờ gần đến thế, chỉ trong khoảng khắc này thôi, cô đã mãn nguyện rồi. Thiên hỏi, liệu cô có quên không? Cô không biết trả lời sao, làm sao mà có thể quên được, có thể sao? Nếu có thể thì cô sẽ tập quên nhưng cô biết cả đời này cô sẽ không bao giờ quên được.Cô không trả lời Thiên vội mà đặt ra một câu hỏi _ nếu biết trước có ngày hôm nay, anh có bước vào hay không? Cảm giác như xé nát thân thế trào lên từ thân dưới, A, cô kêu lên, nước mắt giàn giụa, đó là sự trừng phạt chăng? _ Có… Hứa Vy nhận được câu trả lời của mình, cô mím môi, ghé sát tai Thiên, lời nói đau lòng _ em sẽ quên anh Cô nhìn thấy nụ cười trên môi Thiên, chỉ một nụ cười thôi nhưng nó như hàng ngàn lỗi đau đâm vào tim cô, từng nhát chí mạng, vậy tại sao, Thiên còn cười mãn nguyện như thế? Như thế là tốt cho cả hai chăng, nhưng anh cũng biết điều đó là không thế mà, làm sao có thể quên _ Xin em … quên tôi đi, xin em Ba chữ “ quên tôi đi” lặp đi lặp lại, như lời cầu xin, van nài, đau đớn. Hứa Vy cũng chỉ có thể lặp lại bốn chữ đau lòng “ em sẽ quên anh”
|