Cô Vợ Giả Của Tổng Giám Đốc
|
|
Chương 152 : Tổn thương vì yêu
“Đương nhiên là có liên quan!” Ngôn Lạc Quân đột nhiên nắm cằm của cô nói: “Cho cô làm mẹ Tiểu Hân là một trong số những mục đích đó.Còn có một mục đích khác, tôi muốn nói cho cô biết, cô vĩnh viễn đừng bao giờ nghĩ đến chuyện ở bên Quan Thừa Diễm!” “Anh buông ra!” Bạch Ngưng hất tay anh ra “Tự cho mình là đúng! Tôi nói tôi muốn ở bên anh ấy lúc nào hả? Quên đi, chuyện của Cảnh Di, rốt cuộc anh muốn thế nào?” Bạch Ngưng phát hiện cô không bao giờ muốn nói về Hạ Ánh Hi, Quan Thừa Diễm trước mặt anh. Cho tới bây giờ vấn đề của hai người họ chẳng phải đều nằm ở bản thân họ sao? Ngôn Lạc Quân lạnh lùng nói: “Tôi không có thói quen tiêu xài hoang phí, tôi tự nhận cho con bé đến trường là đã quá tốt rồi” Không tiêu xài hoang phí? Chỉ sợ anh tùy tiện ăn bữa cơm cũng có thể mua được cây đàn Piano rồi, lý do thối nát vậy mà anh cũng nói ra được! Cô nói: “Được lắm, tôi bỏ tiền ra là được, Ngôn Lạc Quân, anh còn máu lạnh vô tình hơn tôi tưởng!” “Bây giờ phát tài rồi sao? Không thèm để chút tiền vào mắt nữa rồi hả? Tốt lắm, vậy về sau cô dùng tiền đó mà nuôi con bé, về phần tôi tôi có thể để con bé ở lại đây, nhưng những chuyện khác, do cô phụ trách, chắc cũng không quá khó khăn đúng không!” Ngôn Lạc Quân nói. “Được, phụ trách thì phụ trách, đỡ cho anh phải làm từ thiện bất đắc dĩ như vậy, dù sao con bé cũng không cần một người ba như anh!” “Cô! Cút ra ngoài ngay cho tôi, từ nay về sau cô cùng con bé tạp chủng đó, tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt tôi!” Ngôn Lạc Quân phẫn nộ quát. Nghe thấy hai chữ “tạp chủng”, Bạch Ngưng vì Cảnh Di đau lòng muốn tát con người trước mắt mấy bạt tay, trong cơn giận dữ cô nói: “Anh nghĩ rằng tôi và con bé muốn nhìn thấy mặt anh sao? Đồ máu lạnh!” Nói xong liền giật mạnh cửa. “Cô đứng lại đó cho tôi!” Nhìn vẻ chán ghét trên gương mặt cô, Ngôn Lạc Quân bước vài bước lên phía trước, nhìn chằm chằm cô nói: “Tôi thay đổi chủ ý, đột nhiên muốn chơi đùa với bà xã của tôi, cô nói xem, không phải bây giờ cô nên làm tròn nghĩa vụ của một người vợ sao?” “Anh! Ngôn Lạc Quân, anh là đồ tiểu nhân đê tiện vô liêm sỉ!” “Tiểu nhân thì sao nào? Không phải vì muốn kích thích tên họ Quan kia nên cô mới lên giường với tôi, bị tôi chơi đùa đến chết đi sống lại ư!” “Vô sỉ!” Bạch Ngưng tát lên mặt anh. Ngôn Lạc Quân bắt lấy cổ tay cô, đè cô xuống giường. Sau đó vén váy cô lên. “Anh buông tôi ra, Ngôn Lạc Quân! Anh cũng chỉ có như thế thôi sao? Có bản lĩnh thì khiến tôi cam tâm tình nguyện cùng anh lên giường đi!” Bạch Ngưng dùng sức đẩy anh ra. Ngôn Lạc Quân ghì chặt đùi cô lại, nắm cằm của cô để cô nhìn mình nói: “Tôi không cần, đi tìm gái chẳng lẽ còn phải quan tâm cô ta có thích mình không hay sao sao? Cô và gái chỉ khác một điểm duy nhất là ngay cả tiền tôi cũng không cho cô!” Ngôn Lạc Quân xé mạnh quần lót của cô. Bị anh xâm phạm và vũ nhục như vậy, Bạch Ngưng vừa nóng vừa giận, không thèm kiêng nể nói: “Ngôn Lạc Quân, thật ra anh muốn tôi, nhưng anh chỉ có thể dùng cách thức không biết xấu hổ này để có được tôi, muốn làm sao, tôi coi như Thừa Diễm đang yêu tôi là được rồi, tôi yêu anh ấy đến mức nào, chán ghét anh như thế nào, không phải anh là người rõ nhất sao?” Ngôn Lạc Quân nhìn cô chằm chằm, nét mặt từ từ trở nên hung ác, tát cô một cái. “Hu hu. . . . . . Ba, đánh Cảnh Di đi, đừng đánh mẹ.” Bạch Ngưng nghiêng đầu, thấy Cảnh Di đứng ở cửa, khóc lóc nhìn hai người. Cô lập tức đẩy Ngôn Lạc Quân ra đứng lên, chạy đến cửa ôm Cảnh Di nói: “Cảnh Di sao lại không ngủ, mẹ ôm con ngủ nha.” Cảnh Di vừa khóc vừa dùng bàn tay nhỏ bé chùi khóe miệng của cô, nức nở nói: “Mẹ, mẹ chảy máu rồi.” “Không sao không sao đâu, mẹ không sao, bây giờ chúng ta đi ngủ nha.” Bạch Ngưng quay đầu liếc nhìn Ngôn Lạc Quân một cái, cuống quít ôm Cảnh Di rời khỏi phòng. Khi tỉnh táo lại Ngôn Lạc Quân mới biết, một lần nữa anh lại bị cô ảnh hưởng rồi. Ở Mỹ năm năm, công ty nhiều lần gặp khó khăn anh vẫn có thể giữ bản thân bình tình, anh cho rằng anh đã đủ mạnh mẽ, cũng đủ năng lực điều khiển bản thân, kết quả lại vẫn như vậy. Chẳng lẽ anh đã sai lầm rồi ư? Anh đã chọn phải một con đường không có lối về sao? Trong phòng Cảnh Di, Bạch Ngưng ôm cô bé lên giường. “Mẹ, ba vì Cảnh Di mới đánh mẹ sao?” “Không phải.” Bạch Ngưng lập tức trả lời. “Ba đâu có đánh mẹ, ba mẹ chỉ chơi đùa một tí thôi, con nhìn lầm rồi.” Cảnh Di không nói, nhìn cô. Bạch Ngưng nói: “Cảnh Di, ngày mai mẹ đưa con đi mua Piano, rồi mời giáo viên về cho con được không? Con muốn anh hay là chị, hay muốn một chú hay cô dạy con?” “Hử? Cảnh Di nói gì đi?” Cảnh Di nhìn cô nói: “Con chỉ muốn mẹ đừng bỏ con, ba không đánh mẹ.” Mũi đột nhiên chua xót, Bạch Ngưng ôm lấy con gái nói: “Yên tâm, mẹ vĩnh viễn sẽ không rời xa con, ba sẽ không đánh mẹ. Nếu mỗi ngày Cảnh Di đều vui vẻ, thì mỗi ngày mẹ cũng vui vẻ” Cảnh Di mở to mắt nhìn cô, không nói cũng không ngủ. Bạch Ngưng hỏi: “Cảnh Di sao vậy, không muốn ngủ sao? Sao đang ngủ lại chạy ra ngoài ?” “Con gặp ác mộng, con sợ, không ngủ được.” Cảnh Di nói. “Vậy mẹ nằm với con sẽ ngủ ngon hơn sao? Mẹ và con ngủ chung nhé?” “Dạ.” “Mẹ đi tắm cái, tắm ở đây luôn, tắm xong sẽ đi ngủ với con nha.” “Dạ.” Cảnh Di gật đầu. Ôm Cảnh Di ngủ trên giường, vẻ mặt phẫn nộ của Ngôn Lạc Quân không ngừng hiện lên trong đầu cô. Vừa nãy, khi vừa nói ra câu đó cô đã lập tức thấy hối hận. Năm năm, hai người họ vẫn có thói quen mở miệng là dùng lời nói làm tổn thương đối phương. Thật ra cô không tin anh khinh thường cô, nhưng khi nghe anh nói như vậy, cô không chút do dự mà phản kích lại. Thật ra điều cô muốn nói là chuyện khác. Ví dụ như, tại sao năm năm qua anh không kết hôn, sao lại nói cô vì muốn ở cùng với Quan Thừa Diễm mà lợi dụng anh, ngày đó anh và mẹ cãi nhau có phải vì cô không…….. Rất nhiều chuyện cô muốn hỏi, nhưng khi nhìn thấy anh, lại chỉ có thể nói những câu lạnh lùng. Hôm sau, sáng sớm Tiểu Hân còn mặc quần đùi chạy đến trước phòng Ngôn Lạc Quân nói: “Ba, không thấy mẹ đâu nữa?” Ngôn Lạc Quân kinh hãi, hỏi: “Sao lại không thấy nữa?” “Ba xem đi, mẹ không ở trong phòng, mẹ đi đâu rồi?” Tiểu Hân kéo Ngôn Lạc Quân ra cửa, vừa lúc thấy Bạch Ngưng mặc áo ngủ từ phòng Cảnh Di đi ra. “Mẹ, sao mẹ ở trong đấy?” Tiểu Hân lập tức chạy tới. “Hôm qua mẹ ngủ ở phòng chị, sao vậy?” Bạch Ngưng trả lời. Tiểu Hân nhìn Cảnh Di trong phòng, nói: “Con quyết định đi học, hôm nay có lớp vũ đạo, mẹ đưa con đến trường được không?” Bạch Ngưng nói: “Đi học là tốt rồi, nhưng hôm nay mẹ có việc, không thể đưa con đến trường được.” “Việc gì vậy? Mẹ để chú Quan giúp mẹ đi, kịch bản để tối giao cũng được mà!” Tiểu Hân cao hứng nói ra ý kiến “Không được, mẹ phải đưa chị đi học, còn mua Piano cho chị, mời thầy giáo nữa, cho nên hôm nay mẹ rất nhiều việc.” “Vậy. . . . . .” Vẻ mặt Tiểu Hân chán nản, nói: “Vậy mẹ không đưa con đến trường sao?” Bạch Ngưng nhìn Ngôn Lạc Quân, nói: “Con bảo ba con đưa con đi đi.” Nói xong cô đi ra khỏi phòng. “Nhưng con muốn mẹ đưa! Để ba đưa chị đi học không được sao?” Tiểu Hân ở phía sau đuổi theo nói. “Không được, về sau mẹ sẽ đưa chị đi học, mau đi ra, mẹ phải thay quần áo, không sẽ không kịp mất.” Bạch Ngưng đóng cửa lại. Tiểu Hân đứng ở ngoài cửa, dẩu môi ra vẻ mất hứng. Ngôn Lạc Quân đi tới dắt con nói: “Muốn đến trường ba đưa con đi là được.”. Tiểu Hân bị anh lôi đi, không nói câu nào. Trên đường đến trường, Tiểu Hân vẫn làm bộ mặt mất hứng. Ngôn Lạc Quân lái xe, hỏi: “Sao vậy, không vui sao?” “Ba, con không thích cái chị kia.”
|
Ngôn Lạc Quân nhìn con, hỏi: “Sao vậy?” “Mẹ có chị ấy, không thèm quan tâm con nữa rồi.”Tiểu Hân rầu rĩ nói. “Sao có thể như vậy được, làm sao mẹ con lại có thể mặc kệ con?” Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng Ngôn Lạc Quân cũng đang tức giận. Không ngờ cả Tiểu Hân cũng nhìn ra, từ khi bước vào cái nhà này, cô không thèm quan tâm đứa con trai này một chút nào! Đối với Cảnh Di cô luôn tìm mọi cách che chở, vì con bé mà mấy lần cãi nhau với anh, đối với Tiểu Hân hoặc là không quan tâm, hoặc là la mắng. Chẳng lẽ, cô yêu Quan Thừa Diễm, cho nên cũng thương con gái của hắn nhiều hơn sao? “Nhưng. . . . . .” Tiểu Hân cúi đầu tự nhìn chân mình, thở thật dài. Ngôn Lạc Quân nhếch môi, ánh mắt nhìn chằm chằm một điểm nào đó phía trước, không tự giác đem buồn bực tích tụ trong lòng dồn vào tay lái phía trước. Vừa đến trường học, điện thoại đã vang lên, Ngôn Lạc Quân tiếp điện thoại, nói: “Tiểu Hân, buổi chiều ba có việc, ba cho một chú tới đón con được không?” “Được.” Tiểu Hân cúi đầu trả lời. Nhìn dáng vẻ buồn bã của con, trong lòng Ngôn Lạc Quân càng cảm thấy có lỗi, nhưng anh không muốn cùng “Hứa Tĩnh Hàm” dây dưa mấy chuyện này nữa, bởi vì anh biết anh luôn dễ dàng mất khống chế vì cô. Buổi chiều sau khi ăn cơm cùng một vài đối tác thân thiết, anh bị mời đến hộp đêm Đế Triều. Nơi này vẫn trang hoàng vẫn tráng lệ như vậy, nhân viên phục vụ càng trẻ tuổi xinh đẹp. Bước vào phòng, chỉ chốc lát sau đã có vài cô gái bước vào. Họ đều mặc đồng phục váy trắng ngắn lộ lưng, eo nhỏ chân dài, khí chất lại khác nhau hoàn toàn. Ngôn Lạc Quân ngồi một góc sofa, cầm lấy bình rượu. Người bên cạnh thấy được, vội nói: “Mỹ nữ, mau rót rượu cho Ngôn tổng của chúng tôi!” Một cô gái trẻ tuổi tóc đen đứng gần anh nhất vội bước tới, giúp anh mở bình, rót rượu. “A~ anh thật đáng ghét!” “Sao anh lại đáng ghét?” Chỉ lát sau, mấy cô gái hầu rượu đều bắt đầu phục vụ khách hàng ngồi bên cạnh mình, riêng Ngôn Lạc Quân vẫn uống hết ly này đến ly khác. Cô gái bên cạnh vẫn giúp anh rót rượu. Ngôn Lạc Quân biết, hầu rượu ở đây đều cung cấp cả ‘phục vụ đặc biệt’, chỉ cần được khách nhìn trúng, sau khi khách ra khỏi phòng sẽ cùng họ lên xe rồi đến khách sạn thuê phòng, xong xuôi sẽ nhận được một món tiền lớn. Cho nên ở trong phòng này, phục vụ rượu đều cố gắng chiều lòng khách, kiếm chút cơ hội. Ngôn Lạc Quân nhìn cô gái đứng rót rượu bên cạnh anh, nói: “Đừng để ý đến tôi, sang bên kia đi.”
|
Chương 153 : Không muốn đau lòng vì em
Ngôn Lạc Quân nhìn cô gái đứng rót rượu bên cạnh anh, nói: “Đừng để ý đến tôi, sang bên kia đi.” Cô gái nhìn đôi nam nữ ôm ấp nhau bên kia, định bước qua, sau đó lại quay trở về. “Tôi. . . . . . Tôi rót rượu cho ngài.” Cô gái cúi đầu, khẽ nói. “Tôi không cần.” Ngôn Lạc Quân uống xong một chén rượu, nói. Cô gái hiểu ý anh, vội nói: “Tôi biết, tôi. . . . . . Tôi chỉ hầu rượu hầu hát, không. . . . . . Không tiếp khách.” Mấy chữ cuối gần như không nghe được. Ngôn Lạc Quân ngẩng đầu nhìn cô. Dưới ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt trắng noãn sáng bóng lặng lẽ ửng hồng, vô cùng ngây ngô non nớt, nhìn qua tựa như một đóa hoa bách hợp mùa xuân. “Nơi này không thích hợp với cô.” Anh nói. Chỉ cần ở trong đây, là đã bị viết hai chữ “Bán thân” lên người rồi, nếu không chịu được thì không nên ở đây nữa. Cô gái cắn cắn môi, nói: “Tôi biết, tôi sẽ cố gắng thích ứng.” Tuy tự nhủ phải thích ứng, phải thả lỏng, nhưng nhìn những người đàn ông kia dùng tay sờ soạng ngực phụ nữ, trong lòng cô vẫn run lên bần bật. Ngôn Lạc Quân không nói gì, cầm lấy một bình rượu khác, đưa cho cô. Cô gái hơi chần chờ mở bình rượu, nói: “Tiên sinh, rượu này rất mạnh, sẽ say đó.” “Không sao.” Anh nói xong, uống một hơi cạn sạch số rượu còn lại trong ly. Say thì say, tỉnh rồi trở về lại nhìn thấy cô, so với say còn khó chịu hơn. Cô gái mở bình rượu ra, giúp anh rót rượu, nhưng chỉ rót một nửa. Ngôn Lạc Quân uống xong một ngụm. Sau đó đặt ly rượu lên trên bàn. Cô gái không đành lòng nhíu mày, nhưng cũng không dám cãi lại, ngoan ngoãn rót rượu cho anh. Uống đến hơn mười một giờ, Ngôn Lạc Quân chạy đến toilet nôn mửa cả nửa giờ. Nhìn người trong gương người không ra người quỷ không ra quỷ, anh tức giận đấm một phát lên bức tường màu vàng. Tại sao, sao anh lại dày vò bản thân mình như vậy chứ? Chỉ vì một phụ nữ, một người phụ nữ dùng yêu lừa gạt anh. Cô vì người đàn ông kia phá thai hai lần, vì hắn mà mỗi đêm đều say xỉn, khiến bản thân bị chê là phóng đãng trụy lạc, không ngại hắn có thói trăng hoa, cô cũng có thể vì giúp hắn trả nợ mà gả cho một người khác, sau đó. . . . . . Giả điên, chạy trốn, lại quay về vòng tay hắn. . . . . . Anh, Ngôn Lạc Quân, vẫn tự cho rằng mình là nam chính, cô là nữ chính, đây là câu chuyện của bọn họ, nhưng không ngờ trong tim cô anh chỉ là kẻ qua đường, vai nam chính là một người khác. Thật ra, cô nói rất đúng, anh cũng chỉ biết dùng thủ đoạn. Cướp cô từ trong tay Hạ Ánh Hi, nhốt cô trong thế giới của mình, sau đó uy hiếp cô rời khỏi Quan Thừa Diễm mà gả cho anh. . . . . . Thủ đoạn của anh từ trước tới giờ cũng chỉ có vậy, nhưng chưa bao giờ thực sự có được cô. Trời đất bao la nơi nào không có cỏ thơm. . . . . . Mẹ nói với anh như vậy, thật ra anh cũng đã từng tự nói với lòng mình như thế. Thật ra, anh cũng rất mệt. . . . . . Vì cô mà đau khổ nhiều năm như vậy, anh đã sớm mệt mỏi. . . . . . “Tiên sinh?” Ngoài cửa vang lên giọng của cô gái trẻ tuổi, anh nhìn mình trong gương, không còn hơi sức trả lời. “Tiên sinh? Anh khỏe không?” “Tiên sinh?” Thử thăm dò một chút, cô gái xoay nắm tay mở cửa. Khe cửa từ từ mở ra, sau đó thấy Ngôn Lạc Quân đang đứng trước gương. Cô gái thở dài nhẹ nhõm, bước vào một bước nói: “Ngôn tiên sinh, tôi còn tưởng anh uống say, ở toilet xảy ra chuyện gì.” Ngôn Lạc Quân nghiêng đầu, nhìn cô thật lâu, nói: “Sao lại làm việc ở đây?” Bên ngoài ồn quá, cô gái đóng cửa lại, đi đến bên cạnh anh hỏi: “Ngôn tiên sinh, ngài nói gì?” “Cô thiếu tiền sao? Sao phải làm việc ở đây?” Ngôn Lạc Quân hỏi. Cô gái cúi đầu, nói: “Nhà tôi rất khó khăn, em trai phải nằm viện, tôi không có cách kiếm tiền nào khác, nên mới tới đây.” “Cô tiếp khách không?” Anh hỏi. “Hả?” Cô gái đột nhiên không kịp phản ứng. . “Một đêm, tôi sẽ giúp cô trả tiền thuốc men.” Ngôn Lạc Quân nói. Gương mặt cô gái đỏ ửng một mảng lớn, nhất thời nghẹn giọng, Ngôn Lạc Quân nhìn cô một cái, đi ra ngoài cửa. “Tôi đồng ý.” Cô gái ở phía sau nói. Trong khách sạn, ánh mặt trời sớm mai chiếu vào phòng tạo thành một dải sáng màu vàng nhạt. Ngôn Lạc Quân mở mắt, thấy người phụ nữ đang nằm trong lòng. Trong nháy mắt, anh còn tưởng mình quay về năm năm trước, sáng sớm tỉnh lại, phát hiện cô nằm trong vòng tay mình. Chỉ tiếc, hình ảnh đó không biết là ký ức ngọt ngào hay là một nỗi nhục lớn. Cô gái cũng tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn thấy anh, gương mặt lại đỏ hồng “Thật xin lỗi, ngày hôm tôi có chút mất khống chế.” Anh nói. “Không sao, tôi cũng không phải xử nữ.” Cô gái muốn nở một nụ cười, cuối cùng lại thành cười gượng “Là tôi làm liên lụy đến cô?” Cô gái cúi mắt, sau đó nhìn anh: “Cho dù vậy cũng là tôi tự nguyện .” Không nhắc lại, anh đứng dậy, mặc xong quần áo, cầm chi phiếu một vạn tệ đặt trên bàn, quay đầu nói: “Tôi đi trước, lát nữa cô xuống dưới ăn sáng.” Nói xong liền đóng cửa phòng. Cô gái dùng chăn quấn lấy mình, nhìn tiền trên bàn, cắn chặt môi. Bạch Ngưng đang giúp Cảnh Di đeo cặp, Tiểu Hân buông ly sữa xuống, hỏi: “Mẹ, ba không về, ai đưa con đến trường?” “Đợi mẹ đưa con ra đường chính, sau đó đón taxi đưa con đi.” Cô trả lời. Tiểu Hân không quay đầu lại nhìn cô, nét mặt mất hưng “Tiểu Hân, ba đưa con đi.” Ngôn Lạc Quân từ ngoài cửa đi vào, lấy cặp sách bên cạnh. “Ba, ba đã về! Hôm qua ba đi đâu, mà không kể chuyện trên sao Hỏa cho con nghe” Ngôn Lạc Quân quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Bạch Ngưng, nắm tay Tiểu Hân đi ra ngoài. Bạch Ngưng nhìn bóng lưng của anh, mất mát quay đầu lại. Anh đi đâu, vì sao cả đêm không về, liên quan gì tới cô! “Mẹ, mẹ kéo quai cặp dài quá rồi.” Cảnh Di nhắc nhở. “À, mẹ quên.” Lấy lại tinh thần Bạch Ngưng giúp con gái chuẩn bị xong túi sách, nắm tay con đi ra cửa. Đưa Cảnh Di xong, Bạch Ngưng liền đến công ty điện ảnh và truyền hình. “Đông Anh, chúng ta bước đầu đã tuyển được ba nữ chính, đều có hồ sơ ở đây, đạo diễn Quan thiên về người này, cô cảm thấy được không?” Bạch Ngưng nhìn Quan Thừa Diễm, có chút xấu hổ cúi đầu, nghiêm túc nhìn ảnh chụp, nói: “Em cảm thấy. . . . . . Cô gái này rất xinh đẹp, nhưng khí chất lại quá nhu nhược, nữ chính này tuy bề ngoài nhu nhược, nhưng bên trong lại cứng rắn, cho nên em nghiêng về người này hơn.” Bạch Ngưng chỉ một tấm hình khác Thầy Trần nhìn Quan Thừa Diễm . Quan Thừa Diễm nói: “Đông Anh nói đúng lắm, dù sao cô ấy cũng là người hiểu nhân vật chính rõ nhất, tôi đồng ý với ý kiến của cô ấy.” “Thực ra tôi cảm thấy cô ấy cũng không tệ, nếu được, chúng ta tạm quyết định là cô ấy thử xem nhé?” Quan Thừa Diễm gật đầu, Bạch Ngưng cũng gật đầu. Lúc ra khỏi công ty, Quan Thừa Diễm từ phía sau chạy lên. “Tĩnh Hàm, chuyện hôm đó, thật xin lỗi.” Anh ngăn cô lại nói.
|
Chương 154 : Ngã bệnh
Bạch Ngưng thở dài một hơi, nói: “Chuyện đã qua, giờ em đã về Ngôn gia, cũng ít có cơ hội gặp nhau.” “Thật sự em chưa từng yêu anh sao?” Quan Thừa Diễm đột nhiên hỏi. “Thừa Diễm. . . . . . Em. . . . . .” Bạch Ngưng cắn cắn môi, nói: “Em đã kết hôn cùng Ngôn Lạc Quân rồi.” “Em thật sự yêu anh ta, cũng tin tưởng anh ta yêu em?” Quan Thừa Diễm nhìn cô chằm chằm hỏi. “Thừa Diễm, anh biết, em không phải Hứa Tĩnh Hàm, đối với anh em không có….” “Anh không tin! Em yêu anh đúng không?” “Em không có, em chỉ là xem anh như anh trai.” Bạch Ngưng nói. “Vậy sao em chấp nhận lời cầu hôn của anh?” Quan Thừa Diễm bắt lấy vai cô. Bạch Ngưng sợ đến mức lùi về phía sau, nói: “Bởi vì em ngại nơi có nhiều phóng viên! Thật ra em, người em yêu chính là Ngôn Lạc Quân, vẫn luôn luôn là anh ấy!” Trong lúc sốt ruột, cô cũng buột miệng nói ra. Quan Thừa Diễm nhìn cô như một con sư tử bị xâm phạm lãnh địa. Di động của Bạch Ngưng đột nhiên vang lên, cô nhìn Quan Thừa Diễm, nhận điên thoại, là tiếng của Tiểu Hân. “Mẹ, mẹ mau về, ba nôn ra máu rồi!” “Cái gì? Ba con làm sao?” Trong lòng Bạch Ngưng lập tức chấn động. Tiểu Hân vừa vội vừa đau lòng nói: “Ba nôn ra máu rồi. . . . . .” Bạch Ngưng lập tức chạy đến chỗ đậu xe, vừa chạy vừa nói: “Hai ba con ở đâu, mau gọi 120!” “Gọi… Cô giáo gọi rồi. . . . . . Bác sĩ còn chưa có đến. . . . . .” “Mẹ sẽ tới ngay, con nói cho mẹ biết là bệnh viện nào!” Nói xong liền cúp điện thoại, vội vàng khởi động xe. Quan Thừa Diễm nhìn xe cô lăn bánh, trong mắt dâng lên hận thù mãnh liệt. . . . . . . “Ba ơi! Ba ơi!” Còn chưa tỉnh lại, bên tai đã truyền đến tiếng của Tiểu Hân. Ngôn Lạc Quân mở mắt ra, Tiểu Hân lập tức ôm chầm lấy anh. “Ba, ba đã tỉnh!” “Tiểu Hân, đừng đè lên người ba con!” Bạch Ngưng vội vàng kéo con lại. Tiểu Hân ngoan ngoãn đứng sang một bên. Bạch Ngưng ngồi bên giường nhìn Ngôn Lạc Quân, trách móc nói: “Rốt cuộc hôm qua anh uống bao nhiêu rượu hả? Có bệnh bao tử cũng không chịu chú ý một chút!” Vô tình, Ngôn Lạc Quân thấy được mắt cô đỏ hoe. Cô đã khóc sao? Vì anh? “Ba, vừa rồi ba phải truyền máu, làm con sợ chết!” Tiểu Hân nói. “Ba không sao.” Ngôn Lạc Quân nhẹ giọng nói. Bạch Ngưng nói: “Anh bây giờ vẫn phải uống rượu xã giao sao? Không thể uống tại sao lại cứ uống, làm ăn có quan trọng hơn thân thể được à?” Ngôn Lạc Quân nhìn, trong lòng đột nhiên thấy ấm áp thật nhiều, có chút hội hận hôm qua mình đã quá xúc động. “Anh quên mất.” Trong lòng buồn bực, thật sự anh đã quên, nhưng sợ rằng nhớ anh cũng sẽ uống. “Không biết anh ở Mỹ sống thế nào. Trước kia vẫn rất ổn, sao tự nhiên giờ lại bị xuất huyết dạ dày chứ.” Nghĩ đến anh ngày đêm không ngừng làm việc, ăn uống không đều đặn, cuối cùng ở văn phòng nôn ra máu khiến Bạch Ngưng cảm thấy tim như bị đao cắt. Ngôn gia đã đủ tiền rồi, sự nghiệp của anh cũng đủ lớn, tội gì phải liều mạng như vậy? Ngôn Lạc Quân nhìn cô không nói gì, để cô trách móc. Nếu có thể, anh hi vọng cô luôn luôn trách móc anh như vậy, luôn luôn lải nhải bên tai anh như vậy. Thấy anh không nói một lời, một mình Bạch Ngưng cũng không nói nổi nữa. Cô nhìn đồng hồ, nói: “Tiểu Hân, con ở đây trông chừng ba con, mẹ đi mua đồ ăn.” “Dạ, mẹ, con muốn ăn sườn, không bỏ hành.” “Biết rồi, lo chăm sóc ba con cho tốt.” Bạch Ngưng cầm tiền, ra khỏi phòng bệnh. “Ba, ba đau không?” Tiểu Hân chạy lên dựa vào bên giường hỏi. “Không đau, ba không sao.” Ngôn Lạc Quân nói. “Ba, ba dọa con, cũng dọa mẹ sợ chết khiếp rồi.” “Tiểu Hân. . . . . .” Ngôn Lạc Quân hỏi: “Mẹ cũng lo lắng sao?” “Đương nhiên, mẹ không ngừng hỏi bác sĩ ba bị làm sao, làm phiền cả bác sỹ.” Tiểu Hân nói, lát sau, nhìn chằm chằm Ngôn Lạc Quân thật lâu, hỏi: “Ba, sao con thấy hình như ba đang cười?” Ngôn Lạc Quân nghiêng đầu nói: “Ba thấy con quan tâm ba như vậy, đương nhiên phải cười.” “Nhưng sao ba không nhìn con cười, mà nhìn trần nhà cười?” Ngôn Lạc Quân cau mày nói: “Bé con, mẹ con dạy con thế nào, sao lại xảo quyệt như vậy?” Việc anh nhìn trần nhà cười cũng bị con nhìn ra rồi. “Ba, ba muốn khen con thông minh phải không, ba nói đi, sao ba lại cười ngây ngô?” Tiểu Hân nhìn mặt anh, ép hỏi. Ngôn Lạc Quân không vui nói: “Cười ngây ngô gì hả, con thấy ba cười ngây ngô khi nào? Không được dùng mấy từ này với ba!” “Chính la cười ngây ngô đó, không dùng từ này đối với ba thì dùng với ai?” Ngôn Lạc Quân cười nói: “Dùng với phụ nữ, ví dụ như. . . . . .” “Mẹ!” Tiểu Hân lớn tiếng nói. “Làm mẹ sợ muốn chết, suýt chút nữa đổ canh rồi, gọi mẹ có chuyện gì?” Bạch Ngưng vừa khéo từ ngoài cửa đi tới nói. Tiểu Hân và Ngôn Lạc Quân nhìn nhau, cười ha ha. Lần nữa nhìn Ngôn Lạc Quân cười, Bạch Ngưng có hơi hoảng hốt, suýt chút nữa làm đổ canh thật. “Ngây ngô cười cái gì, đến lúc ăn cơm rồi.” Bạch Ngưng nói xong, để mấy túi vừa mua về xuống. “Mẹ, sao lại có hành?” Tiểu Hân nhìn miếng sườn nói. Bạch Ngưng vội vàng đổ canh ra, nói: “Quên rồi, mua nhiều đồ như vậy, ai mà nhớ được, con cứ lựa hết ra là được rồi.” Tiểu Hân không tình nguyện lựa hành ra nói: “Đâu có mua nhiều thứ đâu, con chỉ muốn ăn sườn.” “Chỉ một mình con muốn ăn thôi sao? Ba con không cần ăn à, ba là bệnh nhân đó.” Bạch Ngưng đổ canh ra, bưng đến bàn bên giường. Ngôn Lạc Quân nhìn cô mua nhiều đồ ăn như vậy, trong lòng thấy rất vui. Con trai chỉ đòi một món cô không nhớ, nhưng lại mua một đống đồ cho anh. Nếu như cô vì chuyên tâm lo lắng cho anh nên mới quên những lời con nói, anh sẽ không có ý kiến gì. “Uống canh trước, không biết khẩu vị anh có thay đổi không.” Bạch Ngưng kéo chăn ra, đỡ anh ngồi dậy. Vừa mới chạm vào người anh, cô có chút không tự nhiên, nhưng lúc này lại ngại để anh tự ngồi dậy nên đành phải chậm rãi đỡ anh, cúi đầu, không dám nhìn khuôn mặt anh gần trong gang tấc. “Anh . . . . . Có thể tự ăn không?” Bạch Ngưng hỏi.
|
“Có thể.” Ngôn Lạc Quân trả lời. Anh rất muốn trả lời, không thể. Nhưng anh chỉ bị xuất huyết dạ dày, không phải trúng gió tê liệt, không thể nào không tự bưng nổi bát canh. “Cẩn thận một chút.” Đưa chén cho anh xong Bạch Ngưng mới ngồi xuống, sau đó múc cháo ra bát cho anh. “Đừng lo cho anh nữa, em ăn trước đi.” Ngôn Lạc Quân nói. Năm năm sau gặp lại, đây là lần đầu tiên hai người họ chung sống hòa thuận như vậy. Bạch Ngưng hỏi: “Anh muốn ở bệnh viện dưỡng bệnh hay về nhà?” Nếu ở nhà cũng có thể được cô quan tâm như vậy, đương nhiên là anh muốn về nhà. “Sao cũng được.” Anh trả lời. Kỳ thực mấy từ như “Sao cũng được”, “tùy ” vốn không phải phong cách của anh. “Vậy về nhà được không? Bác sĩ nói không có gì nghiêm trọng, tĩnh dưỡng vài ngày là ổn rồi, em phải đưa Tiểu Hân đến trường, nếu vòng về bệnh viện sẽ có chút bất tiện.” “Được. Bệnh này cũng không cần quá lo đâu.” Ngôn Lạc Quân trả lời Bạch Ngưng không vui nhìn anh. Bệnh này không có gì đáng lo, chẳng lẽ còn muốn tùy tiện thức đêm, tùy tiện uống rượu, tùy tiện không ăn cơm nữa hả? Thật không biết anh nghĩ gì nữa. Ngôn Lạc Quân ngẩng đầu nhìn cô, cô lại cuống quít cúi đầu. . . . . . . Cơm nước xong, Bạch Ngưng rút điện thoại ra gọi. “Bác Thẩm, chiều bác đi đón Cảnh Di dùm tôi, tôi không đi được, phải ở bệnh viện chăm sóc. . . . . . Tiên sinh.” “Được, dạ dày tiện sinh bị xuất huyết phải vào bệnh viện , không nghiêm trọng lắm đâu.” . . . . . . Một lần nữa Ngôn Lạc Quân lại không ngờ. Không ngờ rằng, cô cũng không đi đón Cảnh Di. Hy vọng đã từng mất đi nay một lần nữa lại dâng lên trong lòng. Buổi chiều về nhà, Bạch Ngưng đỡ anh nằm xuống. “Thật ra anh không đến nỗi nghiêm trọng như vậy đâu.” Tuy rằng cảm giác được quan tâm cũng không tệ, nhưng nằm cả một ngày thực sự là không chịu nổi. “Vậy. . . . . . anh cứ ngồi đi .” Cùng anh ngồi trong phòng, không có Tiểu Hân, không có cãi nhau, không nói tới những vấn đề không hay, đột nhiên cô thấy có chút xấu hổ. Bạch Ngưng nhìn anh, mở miệng nói: “Em biết. . . . . . Anh ghét em ra điều kiện với anh, nhưng. . . . . . em vẫn muốn nói, dạ dày có vấn đề, sau này đừng nên uống rượu nữa, dù thế nào thì Tiểu Hân và mẹ anh cũng rất lo cho anh.” Còn em thì sao? Ngôn Lạc Quân muốn hỏi. Anh là con trai, là cha, nhưng chẳng lẽ không phải chồng sao? “Còn có. . . . . . về sau anh ở đây hay đi Mỹ?” “Tạm thời ở đây.” Ngôn Lạc Quân trả lời. “Vậy vài ngày nữa anh đi làm, khi ăn cơm, có thể về nhà ăn không?” “Ừ, ăn trưa ở bên ngoài.” “Vậy nhớ lúc ăn, nên ăn những thứ bác sỹ chỉ định.” “Biết rồi, anh sẽ chú ý.” “Vậy. . . . . .” Cô không nghĩ ra cái gì khác để nói, trong phòng lại yên tĩnh. “Hôm qua anh. . . . . .” “Mẹ!” Nghĩ một lúc, khi cô đang định mở miệng hỏi chuyện đêm qua, Tiểu Hân bất thình lình tiến vào. “Mẹ ơi, có bài tập về nhà cuối tuần rồi!” “Cô giáo gọi điện thoại đến đây sao? Là cái gì?” Bạch Ngưng hỏi. “Hì hì, cùng cha mẹ đi tìm ‘cái đẹp’. Mẹ, chúng ta đi xem triễn lãm người máy được không?” Tiểu Hân mong chờ nói. Bạch Ngưng bĩu môi nói: “Không phải từng đi rồi sao? Hơn nữa đề bài là tìm cái đẹp chứ đâu phải tìm người máy đẹp.” “Nhưng người máy thật sự rất ngầu rất đẹp mà, nếu không đi thì đi đâu? Đừng nói với con là đi công viên nha, chuyện đó chỉ có con gái mới thích.” Tiểu Hân khinh thường nói. Bạch Ngưng ngồi xổm xuống hỏi: “Tiểu Hân, con cảm thấy ‘đẹp’ nghĩa là gì?” “Chính là dễ nhìn đó!” “Không phải, đẹp không nhất định là phải nhìn thấy được, mà còn là nghe được, cảm nhận được.” Bạch Ngưng nói. Tiểu Hân nhìn cô một lúc lâu mới nói: “Mẹ, nói chuyện với mẹ thật khó hiểu.” Bạch Ngưng hơi nhíu mày, nói: “Được, mẹ cũng không biết đẹp là gì, nhưng mẹ biết phải đưa con đi đâu rồi.” “Đi đâu? Không phải đi xem triển lãm người máy sao?” “Không phải, là đi triển lãm ảnh, khi nãy từ bệnh viện trở về đúng lúc mẹ thấy được.” “Đi tới đó làm gì, xem ảnh chụp sao? Chán chết.” Tiểu Hân dường như không có nổi một chút hứng thú.
|