Tôi Làm Điều Đó ... Vì Cậu!
|
|
Khải Huy cười cười nhận lấy, nói gì trước mặt Nhã Điềm có chết hắn cũng không thể cầm lấy chai nước của Anh Trúc. Hắn đã nhiều lần nói rằng mình không cần nhưng Anh Trúc chiều nào cũng đến khiến hắn cảm thấy rất phiền. Hiện tại có Nhã Điềm nơi đây càng không thể để nó hiểu lầm được.
- Cảm ơn!_ý tứ ở đây chính là cảm ơn vì đã giải vây giúp hắn.
Anh Trúc nắm chặt chai nước trong tay khuôn mặt nhất thời chuyển sang đỏ bừng vì tức giận.
- A, Anh Trúc cậu lại đến sao? Thật xin lỗi phá chuyện tốt của cậu rồi._Tần Trực nụ cười không tắt nhẹ nhàng xin lỗi.
Trách cậu ta được sao? Dĩ nhiên là không trách được, Anh Trúc cố nén giận chuyển sang tươi cười.
- Có gì mà phá hay không phá, Khải Huy có người bạn biết quan tâm như cậu thật đáng mừng._câu này của Anh Trúc chính là cố kìm nén tức giận mà nói.
- Cậu không giận tôi thì được rồi._Tần Trực hi hi ha ha cười khiến Anh Trúc thật tức lộn ruột.
Từ khi nào bên cạnh Khải Huy lại xuất hiện một con kì đà như vậy thật tức chết Anh Trúc mà. Thục Đoan mím môi nén cười nhìn màu sắc trên mặt Anh Trúc biến đổi thật giống tắc kè trông thật buồn cười, lần đầu tiên Thục Đoan âm thầm khen Tần Trực.
Thục Đoan cũng muốn cảm thán một câu nụ cười của Tần Trực cũng có sức sát thương lớn như vậy.
- Nụ cười của cậu cũng có người ghét._Thục Đoan kề tai Tần Trực nói nhỏ một câu.
Tần Trực nghe vậy lại cười lớn hơn, câu này chính là khen cậu ta làm đúng cậu ta sao lại không vui.
Nhã Điềm ngây ngốc nhìn bọn họ nói chuyện có chút hiểu, có chút không hiểu. Nhưng nhìn vào sắc mặt Anh Trúc muôn hình vạn trạng liền muốn bật cười sang sảng cho thoải mái.
- Thục Đoan chúng ta về thôi._Nhã Điềm giọng nói run run rõ ràng muốn cười nhưng không dám cười.
- Được về thôi._Thục Đoan hiểu ý đi về phía Nhã Điềm.
Nếu họ không về nhất định vì nén cười mà đau bụng. Hai người rời đi trời cũng sắp tối tất cả đang chuẩn bị bước vào màn đêm nhưng hình như trong lòng mỗi người sáng trưng như ban ngày.
- Cậu ra đây không hỏi thăm tôi một câu liền đi về sao?_Khải Huy lớn tiếng nói nhíu mày nhìn Nhã Điềm.
- Cậu khỏe như vậy hỏi thăm cái gì, tôi không thừa sức._Nhã Điềm buông một câu liền xoay người rời đi cùng Thục Đoan.
Khải Huy lắc đầu cười khổ bất quá nó biết nói đùa đã là tốt lắm rồi. Cho dù không nhận được từ Nhã Điềm một câu quan tâm đúng nghĩa nhưng như vậy đã tốt lắm rồi. Ít ra trong mắt nó, hắn và nó vẫn như ngày nào vừa thân thiết cũng vừa như nước với lửa.
Tần Trực ở một bên ôm bụng cười sằng sặc, muốn người ta quan tâm liền bị người ta từ chối, Khải Huy thật thất bại.
Anh Trúc một bên mặt đen một mảng, một câu quan tâm của cô lại không bằng một câu nói đùa của Nhã Điềm. Một câu quan tâm của cô không làm cho Khải Huy cười, ánh mắt cũng lạnh nhạt nhìn cô, vậy một câu nói đùa của Nhã Điềm khiến Khải Huy nở nụ cười ánh mắt tràn ngập ấm áp. Anh Trúc tự hỏi như vậy có công bằng hay không?
-----------------------------
|
CHƯƠNG 14.1: CHỈ LÀ MỘT NGƯỜI
“Vậy cậu hiểu tim tôi không? Cho đến bây giờ nó cũng chỉ chứa một người.”
Người ta nói cái gì cũng có cái giá của nó, đã làm thì cũng phải chịu trách nhiệm với những gì mình đã làm.
Hiện tại trong văn phòng đoàn trường có một bí thư đang chịu khiển trách, còn phải viết một tờ kiểm điểm. Nói gì thì nói bí thư lại phải viết kiểm điểm cũng thật là chấn động cả khối mười một.
Cả khối đồn rằng bí thư Hoàng Khải Huy ngang nhiên ban ngày ban mặt xông vào phòng tại kí túc xá nữ. Cái này không biết là tin xấu hay tin tốt đây, nhưng đối với Nhã Điềm là một tin cực kì xấu. Bởi vì nó cho rằng tại nó nên Khải Huy mới bị khiển trách. Nhã Điềm không biết làm thế nào cho phải, nó muốn giải thích cho mọi người biết nhưng chỉ sợ càng giải thích càng rối mọi hiểu lầm lại càng lớn.
Khải Huy bước ra từ văn phòng đoàn mặt không chút đổi sắc cũng không có gì buồn bực. Chuyện bị khiển trách cũng không có gì gọi là to tát đối với Khải Huy, nói hắn không quan tâm người khác nhận xét thế nào về mình cũng là một sự thật. Chẳng qua còn một tin đồn khiến hắn thật để ý tới thậm chí càng đồn nhiều càng tốt.
Cái tin đó chính là bí thư Hoàng Khải Huy vì yêu học sinh mới chuyển về là Lâm Nhã Điềm nên không ngại quy định thậm chí xảy ra giằng co cùng học sinh mới Trần Tuấn Nguyên. Đúng là tin này có phần đúng cũng có phần sai, chỉ tội Nhã Điềm phải nhận thật nhiều ánh mắt.
Lệ Chi ngồi một bên miệng nhồm nhoàm không biết bao nhiêu thứ cứ cười cười nhìn Nhã Điềm trêu chọc.
- Nhã Điềm cậu và Khải Huy thật sự yêu nhau sao?
- Không có, cậu đừng có nói lung tung._Nhã Điềm đang đọc sách cũng phải ngẩng mặt phản bác.
Nó tự nghĩ bây giờ là tình hình gì vậy suốt ngày nó đều nghe Lệ Chi nhắc đến chuyện này cũng thật nhàm chán. Nhưng nó không biết nên nói thế nào cho phải nửa muốn nói rõ nửa muốn không, nghĩ đi nghĩ lại nó vẫn là chọn cách từ chối nhận cái tin đồn vớ vẩn kia.
- Cậu rõ ràng nói dối không chớp mắt, tôi thấy Khải Huy rõ ràng rất thích cậu mới đối xử tốt với cậu như vậy, chứ từ trước đến giờ tôi chưa từng thấy cậu ta đối tốt với bất cứ ai._Lệ Chi bĩu môi xem thường lời nói của Nhã Điềm.
Lệ Chi cũng có chút thích thú khi nghe được tin này, dù sao cô cũng cảm thấy Nhã Điềm cũng rất hợp với Khải Huy. Mặt khác Lệ Chi cũng không thích bộ dạng kênh kiệu của Anh Trúc nên cô nghĩ nếu Anh Trúc nghe được tin này không tức hộc máu chết đi.
Nguyền rủa người khác cũng có chút ác mồm ác miệng, Lệ Chi thầm vái về nhà sẽ ăn chay để chuộc lỗi nhưng hiện tại rủa vẫn cứ rủa. Cảm giác được đắc ý cũng là không tệ.
- Cậu có thể nói nhỏ giùm tôi một chút hay không nếu để người khác nghe được thì không hay đâu._Nhã Điềm trừng mắt nhìn Lệ Chi mồm mép không dứt.
Đúng là từ khi vào học cho đến giờ Nhã Điềm cũng không có nhiều bạn cho lắm ngoài Thục Đoan thì Lệ Chị chính là người bạn thân nhất rồi. Nên bất cứ chuyện gì liên quan đến Nhã Điềm đều được Lệ Chi tỉ mẩn để ý.
- Có cái gì phải sợ tôi nói sự thật mà, vậy cậu thử nói xem vì sao cậu ta đối với cậu tốt như vậy mà không đối tốt với Anh Trúc hay tôi chẳng hạn._Lệ Chi vừa nói vừa đắc ý cười.
Nhã Điềm đưa chai nước lên uống một ngụm xém nữa thì sặc, Nhã Điềm tránh nhất chính là nhắc đến Anh Trúc nhưng Lệ Chi lần nào cũng lôi Anh Trúc vào còn bảo như vậy sẽ làm chuyện thêm sinh động.
- Đó là vì tôi và cậu ấy là bạn thân, là hàng xóm đã hiểu chưa._Nhã Điềm không chấp lắc đầu hết sức phủ nhận mối quan hệ mập mờ.
- Là như vậy sao, thế sao lúc trước cậu không cùng vào đây học cùng Khải Huy và Thục Đoan một thể?_Lệ Chi vì xem Nhã Điềm là bạn tốt nên những gì trước kia của Nhã Điềm đã trải qua cô đều muốn biết.
Nhã Điềm nghe được câu hỏi của Lệ Chi sắc mặt liền tái nhợt, một thứ đau đớn nào đó lại chạy ngang cứa thật mạnh vào tim nó. Nó cũng tự hỏi vì sao bản thân năm đó không đối mặt mà phải trốn tránh để làm gì. Hiện tại nó vẫn là trở về nơi cũ nhưng bóng dáng cũ đã không còn, đã không còn người con trai ngày ngày cười nói dịu dàng quan tâm nó từng chút một.
Lệ Chi giật mình khi thấy sắc mặt của Nhã Điềm thật không tốt, tự bản thân thấy mình lại hỏi điều không nên hỏi.
|
- Cậu không sao chứ Nhã Điềm?
- Tôi không sao chỉ là nhớ tới chuyện cũ._Nhã Điềm cười gượng cố lấy lại bình tĩnh.
- Nếu cảm thấy không thể nói tôi cũng không muốn biết nữa._Lệ Chi cố gượng nói cho qua.
- Không sao, khi nào có cơ hội tôi sẽ kể cho cậu nghe hiện tại không tiện nói ra._Nhã Điềm nhẹ cười.
Lệ Chi thở nhẹ ra một cái còn tưởng chính mình khơi gợi lại nỗi đau của Nhã Điềm chứ. Thật ra chuyện của Nhã Điềm cô cũng từng nghe Thục Đoan nói qua, nhưng hiện tại trước mặt Nhã Điềm muốn khuyên lại không thể khuyên. Cái cô muốn biết ở đây là chuyện của chính Nhã Điềm nói ra sẽ thật hơn. Dù sao qua truyền miệng cũng không tốt, chính Thục Đoan cũng thừa nhận bản thân không biết nhiều về chuyện này. Người rõ nhất cũng chỉ có Khải Huy hoặc Nhã Điềm.
Bảo Lệ Chi đi hỏi Khải Huy chẳng thà tự đập đầu mình còn tốt hơn, mà bảo đi hỏi Nhã Điềm vừa nhìn đến gương mặt đau thương kia làm sao mở miệng đây. Lệ Chi thầm thở dài một cái liếc mắt liền thấy Khải Huy nên ngậm miệng tiếp tục gặm bánh.
Nhã Điềm nhìn ra cửa liền thấy Khải Huy nhìn nó cười cười, tên này cũng thật lạ bị khiển trách vẫn còn cười với nó được. Nhã Điềm không tự giác cảm thấy buồn cười cũng cong môi cười đáp trả.
- Cậu là thần kinh có vấn đề sao, bị khiển trách vẫn có thể cười._Nhã Điềm mở miệng lại mắng hắn một cái.
- Tôi là vì cậu mới bị khiển trách cậu còn bảo tôi thần kinh có vấn đề._Khải Huy đi đến liền ngồi xuống cạnh Nhã Điềm.
Dù sao hiện tại là giờ giải lao cũng không có ai chú ý đến họ. Là người khác không chú ý thôi nhưng vẫn có hai người chú ý. Ánh mắt Anh Trúc không kìm nén được những tia ghen tị cùng tức giận nhưng cũng không có cách tách hai người kia ra, dù sao hai người họ là bạn thân cô lấy quyền gì để cấm. Huống hồ ngày hôm đó Khải Huy đã nói rất rõ ràng người hắn yêu chính là Nhã Điềm, Đặng Anh Trúc cô có thể chen chân vào sao.
Tuấn Nguyên ngồi một bên đọc sách, thái độ là như vậy có chút lãnh đạm thờ ơ nhưng tất cả đều đặt vào mắt. Lại còn cái tin đồn quái quỷ kia khiến cho mọi người càng chắc rằng hai người kia là một cặp. Tuấn Nguyên thật không đủ bình tĩnh để chấp nhận, mặc dù biết hiện tại hai người họ không có gì nhưng làm sao biết được một ngày nào đó họ có tiến triển hay không. Ngày đó một câu của Khải Huy đã khiến cậu ta mất ngủ cả đêm cũng may Nhã Điềm không nghe được, nếu nghe được thì sao là chấp nhận hay là từ chối.
Nhã Điềm cũng không có chú ý đến có hai đôi mắt đang chăm chú nhìn về phía mình vẫn là nói chuyện châm học Khải Huy.
- Tôi là thấy cậu làm càn quen rồi thì có.
- Cậu cũng thật hiểu tôi._Khải Huy đắc ý cười nghiêng đầu nhìn Nhã Điềm.
- Tôi mà còn không hiểu cậu hay sao._Nhã Điềm liếc Khải Huy một cái.
- Vậy cậu hiểu tim tôi không? Cho đến bây giờ nó cũng chỉ chứa một người._Khải Huy vừa nói ánh mắt liền chuyển sang ảm đạm.
Đây là câu hắn muốn nó trả lời nhất, muốn nó hiểu nhất, là nó hiểu hay giả vờ không hiểu.
Nhã Điềm bị một câu hỏi này làm cho nụ cười cứng đờ liền lờ đi không trả lời, không nhanh không chậm xoay mặt sang chỗ khác lại thoáng một tia đau lòng trong trong đôi mắt buồn miên man.
- Cậu lúc nào cũng đùa được.
Khải Huy lắc đầu cười khổ không muốn nói tiếp dù sao nó không muốn suy nghĩ vẫn là không thể ép.
- Đúng vậy tôi đùa để cho cậu vui thôi không cần nghĩ nhiều.
Đùa sao? Rõ ràng không phải đùa nhưng vẫn cứ phải thừa nhận đấy thôi.
Nhã Điềm chợt cười nhưng không biết là cười vì điều gì, nhưng nó cảm nhận rằng câu nói kia là câu nói xuất phát từ nội tâm của Khải Huy không phải một câu nói đùa.
- Đúng rồi lúc nãy cậu bị khiển trách như thế nào có cần tôi giải thích hộ không?
- Không cần đâu dù sao quy tắc vẫn là quy tắc, tôi vẫn là trái quy định trước cậu lo cho tôi sao như vậy tốt rồi, ha ha_Khải Huy lại cười đắc ý xoa đầu Nhã Điềm một cái.
- Cậu...như vậy vẫn có thể cười đúng là khác người.
Nhã Điềm tức giận liếc Khải Huy liền lấy vở ra xem bài không quan tâm đến con người ngồi cạnh. Chỉ là con người kia một khắc cũng không dời mắt khỏi nó.
Tiếng trống vào học vang lên, hai con người liếc mắt nhìn nhau một tức giận, một hài lòng cũng đem tâm tình cất đi tập trung vào học.
----------------------------------------
|
CHƯƠNG 14.2: CHỈ LÀ MỘT NGƯỜI
“Chẳng lẽ từ đầu là nó yêu tính cách của một người thôi sao?”
Gió nhẹ thổi trên những tán cây nghe xào xạc, nắng xuyên qua tán cây rơi trên vai gầy của một cô gái đang thơ thẩn dạo bước về khu kí túc xá sau khi tan học. Con đường có bao nhiêu học sinh hối hả về phòng, nhưng cô gái này một chút cũng không vội vẫn đi chậm chạp như vậy. Cái bóng thoắt ẩn thoắt hiện trên nền gạch, bước chân nhẹ tênh nhưng tâm trạng nặng nề.
Một chàng trai giương mắt buồn, trên gương mặt điển trai ẩn hiện một tia buồn ảm đạm. Chỉ là người con trai này cứ đi theo sau người con gái. Cứ lẳng lặng bước theo sau như vậy. Bước ở một khoảng cách không để cô gái thấy. Là theo dõi hay là quan tâm?
Có lẽ hai người họ cũng không có nghĩ đến mình nghĩ đến đối phương là vì cái gì? Một chữ yêu lại khiến họ vừa đau vừa hạnh phúc. Chỉ cần nghĩ đến đối phương liền mỉm cười nhưng lại có một nỗi đau âm ỉ.
Bất giác người con trai bước chân ngày một nhanh, mỗi bước như chất chứa nhiều ưu thương muốn giải tỏa. Người con trai muốn ôm lấy người con gái đó nhưng có lẽ không thể rồi.
Người con gái như cảm nhận được một ánh mắt đang nhìn mình chăm chú. Người con gái ấy xoay người. Chỉ là một cái nhìn thôi nhưng khiến hai người cảm thấy thời gian như ngừng trôi.
- Không ngại để anh đi bên cạnh chứ?_Nhất Khang mỉm cười.
Khánh Vy nhíu mày lại có chút giật mình nhìn người con trai trước mặt. Cô rất muốn trách anh khi không đi theo sau cô làm cái gì. Làm hại cô từ nãy đến giờ vẫn tưởng là có tên nào có ý đồ không tốt. Nghĩ là nghĩ như vậy nhưng Khánh Vy chỉ lắc đầu nở một nụ cười.
- Không ngại.
Nói cô không ngại chính là gạt người, mỗi lần đi cạnh Nhất Khang tim cô đập mạnh vô cùng. Bảo cô bình tĩnh đi cạnh anh không biết cô đã phải cố gắng bao nhiêu lần. Hai người chia tay vẫn có thể làm bạn không nhất thiết phải ngoảnh mặt làm ngơ. Nhưng vấn đề ở đây chính là cô vẫn còn yêu anh, không quên được anh. Nhiều lúc cô tự hỏi anh có còn yêu cô như cô còn yêu anh hay không. Anh là người không bao giờ gục ngã, anh không giống cô cho dù đau cũng không khóc, đau cũng không nói ra.
Nhất Khang có chút không tự nhiên khi đi cạnh cô, chỉ là tim anh le lói một niềm hi vọng. Cô còn thường xuyên xem anh chơi bóng đồng nghĩa tim cô còn nghĩ đến anh. Những lời nói đau lòng của ngày chia tay chỉ là giả dối thôi.
- Anh muốn hỏi em một chuyện.
Không biết đã đi bao nhiêu bước bên cạnh nhau, qua bao nhiêu thời gian Nhất Khang mới nói được một câu để phá vỡ bầu không khí im lặng giữa hai người.
Khánh Vy có cảm giác run rẩy không muốn nghe câu hỏi của anh. Cô sợ anh sẽ hỏi câu hỏi mà cô cũng muốn hỏi anh, vậy khi đó cô phải đáp thế nào đây.
- Em...muốn nói là đến kí túc xá rồi, nếu có chuyện gì liên quan đến học tập thì chúng ta vào lớp nói đi._cho cô xin từ chối nghe anh hỏi.
Cô sợ cô thật sự rất sợ, cô sợ nghe đến tiếng “yêu”.
Nhất Khang giật mình đây là tình hình gì chưa gì đã đến. Sao mọi lần anh đi một mình không thấy nhanh như vậy.
- Không phải chuyện học tập._Nhất Khang nhìn đáng thân ảnh trước mặt đang muốn tránh mặt mình cảm thấy càng phải nói ra.
- Vậy thì không cần nói em phải về phòng đây?
- Em là đang tránh mặt anh.
Khánh Vy đã xoay lưng về phía anh, cô chỉ nghe tiếng nói của anh không thấy nét mặt. Nhưng giọng nói có chút lớn tiếng kia khiến cô run rẩy. Ngay cả muốn nhấc chân bước tiếp cũng không được. Chỉ là giọng nói anh có lớn tiếng một chút liền thu hút rất nhều ánh nhìn của những nữ sinh sắp bước vào cổng kí túc xá nữ.
Khánh Vy không trả lời liền cố bước nhanh, cô muốn bước khỏi tầm nhìn của anh.
|
- Khánh Vy em có thể đừng cố chấp quá không? Chúng ta làm lại từ đầu có được không?_Nhất Khang thật là hét thật lớn.
Cả một khu kí túc xá kinh động, bàn tán xôn xao. Người kinh động nhất từ trong phòng quản lí đi ra, hạ gọng kính trên đôi mắt xuống nhìn. Cô Lam Phúc một tia nhíu mày. Ở đây không cấm yêu đương chỉ là yêu đương kiểu này lại lộ liễu quá đi. Cô Lam Phúc nhìn Nhất Khang rồi lại nhìn sang thân ảnh chạy trối chết đi lên lầu cố trốn tránh. Cô Lam Phúc chỉ có thể lắc đầu thở dài nhưng là để kí túc xá nữ được yên thì chỉ còn cách ra đuổi Nhất Khang đi mà thôi.
- Em có nghe anh nói không? Đừng tự gạt mình nữa._một câu lại một câu người này quả không biết sống chết.
Nhưng Nhất Khang nói hoàn toàn không sai, tim họ vốn cũng chỉ có một người vì cớ gì tự gạt bản thân đây?
- Em là học sinh lớp nào khai báo danh tánh._cô Lam Phúc một mặt lạnh đi ra cầm theo quyển sổ.
- Dạ! Phạm Nhất Khang, lớp 12A1.
- Tốt! Về chuẩn bị chịu phạt đi!
Quyển sổ trong tay cô Lam Phúc có màu đen. Đây gọi là danh sách đen ai vào sổ này hiển nhiên số phận sẽ không tốt chút nào. Cái sổ này mấy hôm trước cũng có một tên vô sổ, cái tên này nghe cũng thật quen tai Hoàng Khải Huy, hôm nay thêm một cái tên Phạm Nhất Khang. Hai tên này cùng ở một phòng, cùng một tội quấy nhiễu kí túc xá nữ. Hai gương mặt điển trai đều bị liệt vào sổ đen.
Nhất Khang một mặt ủ rũ không thôi khi thấy cô Lam Phúc. Anh đúng là khó tránh chịu phạt rồi. Cô Lam Phúc nói xong liền đi vào trong, bỏ lại một số nữ sinh mắt tròn mắt dẹt nhìn Nhất Khang. Ở một góc trên lầu, Khánh Vy nhìn xuống thấy một màn này liền nhịn không được “phụt” một tiếng phì cười. Cô đúng là có chút đau nhói khi nhắc đến chuyện cũ. Nhưng sau khi nghe anh đề nghị muốn làm lại từ đầu cô lại có chút vui mừng. Cô là vui mừng vì cái gì, vì anh còn yêu cô hay vì anh dám đương đầu với những khó khăn thách thức sắp tới mà hai người phải đối mặt. Nếu cô cùng anh quay lại sẽ gặp phải sự phản đối của hai bên gia đình.
Đứng ở một góc còn chưa vào cổng kí túc xá, sáu người nhìn mặt nhau lại muốn bật cười. Họ chưa từng thấy Nhất Khang thê thảm như thế trước mặt bao nhiêu nữ sinh. Lí do gì sáu người này đi chung? Thứ nhất phải kể đến Thục Đoan và Nhã Điềm hẹn nhau cùng về. Thứ hai Khải Huy sẽ không tách khỏi Nhã Điềm. Thứ ba phải kể đến ba người bám theo, Anh Trúc nhất quyết không để Nhã Điềm đi cạnh Khải Huy. Mà Tuấn Nguyên cũng không muốn Khải Huy ở cạnh Nhã Điềm. Tần Trực cũng là bám theo Thục Đoan đi. Trên đường về kí túc xá không biết có bao nhiêu lần Anh Trúc và Tuấn Nguyên rủ nhau chen vào giữa Khải Huy và Nhã Điềm. Khải Huy một mặt tức giận còn Nhã Điềm thản nhiên như không có chuyện gì, nó cứ cười cười nói nói với Thục Đoan.
Chỉ là họ không có đi nhanh mà đi theo sau Nhất Khang và Khánh Vy, bọn họ muốn biết hai người này là muốn bày trò gì. Tình yêu của họ có gì đó vướng mắc thì phải. Nhưng bọn họ là không ai biết vì sao bọn họ chia tay nên không có cách giúp được.
Khải Huy đi nhanh đến bên cạnh Nhất Khang nháy mắt một cái, lại vỗ vai anh đắc ý cười.
- Hai anh em ta cùng vào sổ đen rất thú vị.
- Phải rất thú vị , vì để người mình yêu hiểu mình một chút thiệt hại cũng đáng. Anh và em có nạn cùng chịu anh cũng không có ngại, ha ha..._Nhất Khang cười vang thôi u sầu.
Nói xong hai người lại cười.
- Cậu chỉ được cái làm sai còn đắc ý._Thục Đoan liếc mắt trách Khải Huy.
- Hai chúng tôi là vì người mình yêu bị phạt cũng không sao.
Nói xong một câu Khải Huy nhún vai một cái liền nhanh chóng kéo Nhất Khang hướng kí túc xá nam chuồn đi. Ở đây lại là một bầu không khí nặng trĩu, Nhã Điềm thân thể cứng ngắt khi nghe câu nói kia. Tuấn Nguyên lại một cỗ bất an lại không nói gì cũng đi về. Tần Trực và Thục Đoan làm như không hay không biết. Anh Trúc một mặt tức giận liếc mắt nhìn Nhã Điềm đang ngây ngẩn ra. Nó đang nghĩ hắn làm sao nói ra như vậy? Nói như vậy bắt nó phải suy nghĩ thế nào đây?
Một màn kí ức lại hiện về trước mắt nó, Nam Thành cũng từng nói một câu “Vì người mình yêu hi sinh một chút cũng không sao.” Nhã Điềm còn nhớ như in gương mặt Nam Thành lúc đó, cậu chỉ là mỉm cười, một nụ cười rất chi là thỏa mãn. Nụ cười của Khải Huy khi nói câu đó cũng giống như vậy. Đó là yêu thật sao? Chỉ cần làm bất cứ điều gì vì người mình yêu liền có cảm giác thỏa mãn như vậy. Chỉ là câu nói của Nam Thành đã không còn được lặp lại nữa kể từ cái ngày chất chồng đau thương đó. Tim Nhã Điềm đập lên mãnh liệt, thân thể đột nhiên run rẩy. Nó tự nói rằng Nam Thành đã đi nhưng vì sao mỗi câu nói của Khải Huy đều khiến nó liên tưởng đến Nam Thành. Tại sao lúc trước khi đi với Nam Thành nó đều nhớ đến Khải Huy, hiện tại Nam Thành đã đi thật xa vậy mà mỗi câu cậu nói nó đều nhớ như in. Cảm giác tội lỗi này nó đến bao giờ mới thoát khỏi đây?
“ Vì sẽ có người khác thay tôi yêu cậu” đây chính là ý mà Nam Thành nói với nó trong mơ. Đó là Khải Huy sao? Người con trai áo trắng đột nhiên biến mất đó cũng là Khải Huy. Đây là gì, nếu nó không nắm bắt Khải Huy cũng giống Nam Thành một lần nữa rời khỏi nó sao? Tim như bị ai bóp nghẹn, nó không cần nhiều chỉ cần Khải Huy bình yên thì được rồi. Nó không muốn một lần nữa...
Nhã Điềm vô thức bước theo Thục Đoan về phòng với ngàn mảnh hỗn loạn trong đầu. Nó còn nhớ khi gặp Tuấn Nguyên, nó còn tưởng ông trời không bạc đãi nó trả về cho nó một Nam Thành nguyên vẹn. Nhưng nó đã nhầm lẫn, Tuấn Nguyên là một con người khác hoàn toàn khác với Nam Thành. Vì sợ lại một lần nữa vì lỗi lầm xưa vấp phải mà nó đã cố giữ bình tĩnh để đối xử với người con trai đó một cách bình thường nhất. Rốt cuộc nó cũng làm được. Nhưng tại sao khi quay về hình ảnh của Khải Huy mỗi lần xuất hiện đều có biểu hiện tình cảm giống Nam Thành làm nó vô cùng sợ hãi. Mỗi một câu nói của Khải Huy giống như là một Nam Thành vậy, là cậu chưa có rời đi sao? Có phải hai người họ thân nhau quá lâu nên dần rồi cái gì cũng giống nhau hay không?
Nhã Điềm sợ hãi phải thừa nhận, thà họ cứ mỗi người một tính cách tại sao lại có sự trộn lẫn như vậy? Từ từ lúc nào đó nó không còn nhớ, Nam Thành đột nhiên tinh nghịch thích chọc ghẹo nó hơn nhưng nó không hề giận dỗi giống như những lần Khải Huy chọc ghẹo nó. Kể từ khi nào Khải Huy không tranh cãi với nó, nó lại cảm thấy trống rỗng. Tại sao họ không là chính họ lại biến hóa thành ra như vậy, có phải vì vậy mà nó đã nhầm lẫn hay không? Nam Thanh và Khải Huy kể từ khi nào lại học tính cách của nhau đây? Chẳng lẽ từ đầu là nó yêu tính cách của một người thôi sao?
-----------------------------------------------
|