Lớp Học Cá Biệt Và Cô Giáo Trầm Lặng
|
|
Chương 22: qua đêm Cuối cùng cũng tới nhà, Linh mừng quýnh lao ngay ra khỏi xe. - Chi Linh !!!!!!- Tiếng của Bảo Châu Bảo Châu chạy lại, kèm theo rung động mặt đất làm cho cả Long và Duy Anh đều choáng. - Dừng ngay!!!- Long gằng giọng Bảo Châu đứng khựng lại liền, cô bé ngó sang phía tiếng nói. Bảo Châu xém bật ngửa, cô bé choáng ngợp bởi vẻ đẹp trai của hai người con trai đứng trước mặt mình - Đi từ từ qua, đừng có chạy- Long thẳng thắn nói Hiểu ý của Long, Bảo Châu xấu hổ, nhẹ nhàng đi tới chỗ Linh, ôm chầm lấy cô. Cả hai ôm nhau một hồi - Xong chưa- Long nói Linh và Bảo Châu giật mình buông nhau ra. Thấy Linh Bảo Châu cũng đã yên tâm nên nhanh chóng về nhà. Linh lấy chìa khóa mở cửa cổng, còn Long và Duy Anh vẫn lẽo đẻo theo sau. Linh quay lại nhìn với ý “sao hai người còn ở đây”. Thấy Linh cứ nhìn chằm chằm, Long đâm bực - Nhìn gì??? Linh giật mình, cúi mặt xuống. Duy Anh húc mạnh vào vai Long - mày kì vậy, xin ở nhờ mà kì vậy - Ở nhờ??? Tại sao???- Linh tròn mắt ngạc nhiên Duy Anh ngại ngùng gãi đầu - Dạ, thật ra giờ tụi em bị cấm cửa ko về nhà được, mà tụi em cũng ghét ở khách sạn nên muốn ở nhờ nhà cô đêm nay Linh im lặng lưỡng lự - Cô nỡ để bọn này ở ngoài đường hả?- Long lên tiếng Tuy giọng điệu của Long giống uy hiếp hơn là nhờ vả nhưng nó lại có sức công phá vô cùng mạnh mẽ, Linh thay đổi ý định ngay lập tức. Vừa mở cửa Linh tự nghĩ sao mình có thể sợ một đứa nhỏ hơn mình như vậy chứ, thật mất mặt Vào nhà, Linh lao ngay vào bếp vì cô đói quá rồi. Xé gói mì bỏ vào tô Linh chợt nhớ ra Long và Duy Anh, Linh rón rén đi ra - Hai đứa…có muốn ăn gì ko??? - Cô có gì ạ?- Duy Anh niềm nở nói Duy Anh ko phải học sinh của Linh mà ăn nói lễ phép vậy cô cũng rất vui, nhưng vẫn hơi ngại - Ừm…chỉ có…mì gói thôi - Cũng được, cô làm cho thằng Long luôn nha Linh quay vào bếp, Duy Anh nhanh nhảu vào theo. Cậu ngó loanh quanh - cô ở đây một mình sao? - ừ…đây là nhà của chú cô…cô trông nhà giùm chú- Linh nói lắp bắp Thấy Linh nói chuyện mà cứ cúi gằm mặt, nói năng thì cứ lắp bắp làm Duy Anh cảm thấy buồn cười. Có lẽ đây là lần đầu cậu gặp được người hiền lành như vầy nên cậu rất có cảm tình với Linh. Duy Anh cũng ko thể ngờ Long lạnh lùng, ngang bướng kia có thể bị người như Linh cảm hóa, thật thú vị. Duy Anh khều Linh - Cô ơi, em tên Duy Anh- Cậu cười - Ơ…cô tên Linh- Linh vẫn cúi mặt xuống - Cô còn ngại sao??? Linh tính mở miệng nói thì… - Này, bộ ngủ trong đó rồi hay sao, mì gói làm gì mà lâu vậy?- tiếng Long vọng vào Vậy là Linh, Duy Anh ko nói chuyện nữa. Cả hai bưng mấy tô mì ra ngoài - Ăn nè – Duy Anh đưa tô mì cho Long Long nhận lấy tô mì Cả ba ngồi ăn cùng nhau. Ko khí có chút hơi gượng gạo nhưng đứa nào cũng đói nên ăn rất ngon miệng. Ăn xong, Linh dọn dẹp chén đũa, còn hai cậu kia thì ngồi coi tivi Dọn dẹp xong xuôi, Linh ra ngoài thì thấy hai cậu nhóc đã lăn ra ngủ.Linh khẽ lắc đầu. sợ hai đứa bị lạnh, Linh tốt bụng chạy về phòng lấy mền đắp cho hai đứa. Đang lôi hai tấm mền ra thì đột ngột mất điện. Xung quanh tối đen như mực, Linh mò mẫm tìm đường vì chẳng thấy gì cả. Ko gian bây giờ vừa tối vừa im lặng làm Linh rùng mình, cô đang tưởng tượng đến bộ phim kinh dị mới coi trên rạp hồi chiều - Này- bất ngờ có tiếng nói Linh giật thót, chân giẫm lên mấy tấm mền. Cô hoảng loạn khua tay múa chân lung tung rồi mất thăng bằng…đập đầu vào tường một cú khá mạnh. Cùng lúc đó thì có điện lại. Linh ôm đầu vì đau, cô ngước mặt lên thì thấy Long đang đứng trước mặt mình. Linh bị như thế này cũng tại cậu nên cô bực bội đứng phắt dậy. Cô mang mền ra ngoài, nhẹ nhàng đắp cho Duy Anh xong quay lại, quăng cho Long một ánh nhìn tức giận - Nhìn tôi kiểu gì vậy?- Long lạnh lùng nói Linh quéo lại liền, cô đảo mắt sang chỗ khác, đứng dậy - Thôi…trễ rồi…em đi ngủ đi Linh lật đật chạy về phòng, đóng của lại Long cũng nằm xuống - Linh được mày nhỉ?- Duy Anh chợt lên tiếng Tiếng đập đầu của Linh đã khiến Duy Anh tỉnh dậy. Và hành động ân cần của Linh, Duy Anh đã cảm nhận được - Được gì mà được- Lonh nhắm mắt lại - Ờ…tao cũng chẳng biết được ở chỗ nào nữa - Vậy cũng nói - Hì, chắc tại từ trước đến giờ tao quen con gái chỉ toàn ăn với chơi, lần đầu được chăm sóc nên tao thấy hơi lạ lạ Long cười khẩy - Đắp cho cái chăn mà cảm động ghê nhỉ. Thôi ngủ, tao ko còn sức nói chuyện nữa - Ừm- Duy Anh ngó trân trân lên trần nhà
|
Đừng ns Duy Anh thích Linh ak nha
|
Nguy cơ.
|
hay quá típ đi.mà k lẽ...đừg ns là...
|
Chương 23: chủ nhật cùng hai cậu ấm 7h30 Linh chào ngày mới với một tinh thần ko mấy phấn chấn. Khó khăn lắm Linh mới lết ra khỏi giường vì toàn thân đau nhức ê ẩm. Theo thói quen, ai dậy xong thì cũng đi đánh răng rửa mặt, Linh cũng đâu phải ngoại lệ. Cô mơ mơ màng màng lao vào nhà vệ sinh. Chợt Linh thấy…Long đang đánh răng ở trong. Chết thật, Linh đứng trơ ra, cô quên béng là hai cậu nhóc kia ở nhờ nhà mình. Thấy Linh vào bất ngờ, Long cũng giật mình nhưng rồi cậu vẫn bình tĩnh đánh răng tiếp. Linh thắc mắc Long đánh răng bằng cái bàn chải nào. Nhìn cái bàn chải trên tay Long, màu của nó y như màu cái Linh đang xài. Linh nhìn nó chằm chằm, ko lẽ Long lấy bàn chải của Linh để đánh răng Nhìn thấy vẻ mặt của Linh, Long hiểu ý. Cậu súc miệng rồi quay sang Linh - Đừng có lo, cái bàn chải này tôi mới lấy ở cái bịch kia kìa. Tôi ko ở dơ đến mức xài của cô đâu, bàn chải cái nào cũng cùng một màu Nghe Long nói, Linh chợt nhớ bàn chải cô toàn mua màu xanh lá, màu cô thích ko. Linh vẫn còn đứng đó suy nghĩ - Đi ra, cô tính ở đây nhìn tôi à- Long quát lớn Long đẩy Linh ra khỏi và cậu ko quên ném cho Linh một câu - Con gái thì phải ý tứ một chút chứ Rồi cậu đóng cửa cái rầm Thật tôi nghiệp cho Linh, tốt bụng cho người ta ở nhờ mà phải chịu cảnh như vầy đây. Linh lủi thủi đi ra ngoài, cô thấy Duy Anh đang ngồi ở ngoài coi tivi. Vậy người dậy trễ nhất là Linh, chủ nhà mà như vậy thật ko ổn. - Cô dậy rồi à – Duy Anh nhìn Linh cười - Ừm…hai đứa…dậy sớm ghê Thật ra, hai cậu ấm kia vốn dĩ ko dậy sớm vậy đâu. Ngày nào cũng đi chơi đến một, hai giờ đêm mới về, đây cũng là lí do Long thường xuyên nghỉ học hay đi học trễ. Chỉ có hôm qua là ngủ sớm hơn thường ngày thôi nên dậy sớm là phải. Duy Anh nhìn Linh bụm miệng cười. Linh vẫn chưa đánh răng rửa mặt hay sửa soạn gì cả nên giờ trông rất lôi thôi. Linh thường ko để ý vẻ ngoài khi mới ngủ dậy nên cô ko thấy ngại. Cuối cùng Long cũng xong. Long ra là Linh vào ngay. Long ra ngoài ngồi xem tivi với Duy Anh Linh vệ sinh cá nhân xong đi ra mở cửa với ngụ ý để hai đứa kia đi. Linh nhanh chóng vào phòng thay đồ 20 phút sau Linh đi ra với hi vọng hai đứa kia đã về. Linh ko thích có người lạ ở nhà mình nhưng lại ko muốn đuổi nên chỉ nhắc khéo vậy thôi. Linh đi ra và…hai đứa vẫn còn ngồi xem tivi tỉnh queo, hình như ko có ý muốn về. Linh chỉ đứng đó nhìn chằm chằm về phía Long và Duy Anh. Duy Anh quay sang nhìn Linh - Cô thay đồ tính đi đâu vậy??? Đúng là Linh tính ra ngoài thật. Cứ đến cuối tuần là Linh lại đi siêu thị mua đồ ăn cho cả tuần. Mà cái tình hình này chắc phải dắt hai đứa đi siêu thị luôn quá. - Tôi đói rồi, làm cái gì ăn đi- Long nói với Linh Vậy là Linh trở thành ô sin bất đắc dĩ của Long. Cô ngoan ngoãn vào bếp - ko mì gói, nghe chưa Đang tính xé gói mì ra mà nghe Long nói như vậy, Linh tức muốn cầm cái tô ra quăng thẳng mặt Long. Thật ko thể tin nổi, đã ở nhờ mà còn hống hách. Ko một lời cám ơn thì thôi vậy mà còn sai bảo người khác, thật ko thể tin nổi Long nhỏ tuổi hơn Linh. Linh lấy hết dũng khí đi ra - Nhà cô ngoài mì gói ra ko còn gì khác đâu - Con người gì mà ăn mì gói cũng sống được sao- Long nói bóng gió Linh cứng họng ngay tại chỗ. Thật ko biết phải phản bác như thế nào nữa. Linh lại vào bếp - thôi mì gói cũng được, lẹ lên- Long nói Linh bực bội xé gói mì ra. Cô nghĩ thầm, cho hai đứa kia ăn xong là đuổi đi liền - Cô đừng giận thằng Long Duy Anh đột ngột đi vào làm Linh giật cả mình, làm rớt gói mì xuống đất. Duy Anh tốt bụng nhặt dùm Linh - Cô nè - cám ơn em- Linh cầm lấy gói mì Linh nhìn vào gương mặt đẹp trai của Duy Anh ko chớp mắt. Đây là lần đầu Linh dám nhìn vào mặt Duy Anh. Duy Anh cũng nhìn Linh, cười một cái. Trời ơi, đôi mắt hí kia cong lên như biết cười khiến Linh xao xuyến, Linh vốn có cảm tình với những người mắt hí. - Em đẹp trai phải ko cô???- Duy Anh nhìn Linh Linh bất giác gật đầu mà chẳng suy nghĩ gì. Duy Anh thì tủm tỉm cười mãn nguyện, chưa thỏa mãn cậu lại hỏi tiếp - Em với Long, cô thấy ai đẹp trai hơn??? Câu hỏi đó có vẻ hơi “quá sức” với Linh, cô ngơ ra một hồi rồi rón rén ra nhìn lén Long xong trở vào. Linh nhìn Duy Anh - Cô có… cảm tình với em hơn nên chắc… em đẹp hơn Duy Anh nghe vậy khoái chí cười hà hà. Ko gian giữa Linh và Duy Anh đã bớt ngại ngùng và vui hơn. Long ở ngoài cũng cảm thấy trong bếp có chút gì vui hẳn, cậu đâm ra bực mình vô cớ - Này, mì gói( nói Linh thì phải) - gì???- Linh nghĩ Long kêu mình thật - Đồ khờ khạo( nói thầm), cô làm gì mà lâu thế hả?- Long nạt lớn Linh vội vàng bưng mì ra, Duy Anh cũng phụ Linh. “Ông chủ” Long chỉ ngồi im đợi thức ăn tới - Lấy tương ớt- Long nói Linh Linh nghe lời làm theo. Duy Anh lườm Long - Mày hơi quá đáng rồi đó - quá đáng chỗ nào? - Linh hiền mà mày cứ bắt nạt hoài, ko thấy tội hả - Tao thích, sao mày ko nói như vậy khi có cô ta Duy Anh ngơ ra, tỏ vẻ ko hiểu - Mỗi lần ko có cô ta mày lại nói Linh nghe thân thiết lắm ấy- Long nói một cách đay nghiến - hình như mày ko thích thì phải- Duy Anh cười đểu - Tương ớt này- Linh bất thình lình xuất hiện Ăn xong, Linh lấy điện thoại đưa cho Long. Nhìn cái điện thoại trên tay Linh, Long im lặng tỏ vẻ ko hiểu - Em gọi cho gia đình đi - Cô đang cố đuổi tôi đó hả??? Ko chịu được nữa, Linh đứng phắt dậy nhìn thẳng mặt Long - Em tính ở nhà cô đến khi nào???- Linh nổi quạu - Tụi em tính ở day đến chiều- Duy Anh xen vào Ko thể tin nổi vào tai mình nữa, Linh chết trân tại chỗ. Linh phải chịu cảnh sai khiến cho tới chiều sao, ko thể chấp nhận được - Ko được- Linh mạnh miệng Ko biết Long sẽ phản ứng thế nào nhỉ
|