Tảng Băng Bắc Cực À !!! Em Là Của Tôi !!!
|
|
-Bảo Kiệt.. Anh sao vậy?? Anh có sao không?? - Băng Băng lay lay anh đang thất thần khiến anh trở về với thực tại..
-Anh không sao.
-Đi chơi từ sáng đến giờ anh chắc mệt lắm phải không???
-Không.. Anh vui lắm. Anh ước gì ngày nào cũng được đi chơi với em như thế này..
-Ngốc.. Cuồi tuần này mình đi tiếp chứ có gì đâu.. Anh làm như đây là buổi hẹn cuối cùng không chừng.. - nó dí vào trán anh cười nhẹ,
Anh nhìn nụ cười hồn nhiên ngây thơ của nó mà anh đau như có hàng ngàn kim châm vào tim vào thân xác của anh vậy... Anh tiến đến đặt đôi môi của mình lên đôi môi vốn lạnh như băng nhưng giờ lại trở nên ấm ấp và hồng hào đó.. 1 nụ hôn rất nhẹ nhàng không thô bạo, chỉ là 1 nụ hôn nhẹ nhàng thôi nhưng nó cảm thấy thân thể như mềm nhũng.. 1 cảm giác lạ lùng xuất hiện. Con tim nó đập loạn cả lên, cho đến khi anh rút đôi môi mình ra khỏi thì nó mới tỉnh hồn.. Thật sự anh quá hấp dẫn đối với nó..
-Băng Băng.. Anh yêu em nhiều lắm... - nó cuối đầu xuống, khuôn mặt nó trở nên đỏ lần nữa.. Nó không nói gì chỉ cười thôi.. Rồi lại nắm tay đi dạo tiếp, 1 lúc sau đi về nhà của Băng Băng
-Lục Bảo có nhà không em?? - Bảo Kiệt hỏi
-Em cũng không biết.. Chắc có mà giờ này cũng tối rồi, thôi anh vào đi...
2 người đi vào thì thấy bà Tú Diễm - mẹ nó và Lục Bảo đang ngồi ở phòng khách nhìn nó với khuôn mặt đằng đằng sát khí..
-Em/con đi đâu mà giờ này mới về hã??
-Dạ xin lỗi bác.. Con dẫn cô ấy đi chơi mà không xin phép bác. Con hứa sẽ không có lần sau đâu ạ.. - anh cúi đầu
-Thôi được rồi.. Nếu con về rồi thì mẹ cũng yên tâm.. Thôi con ở đây nói chuyện với Lục Bảo nha, bác lên phòng chuẩn bị vài thứ..
-Dạ..
-Anh ở đây nha.. Em hơi mệt nên lên phòng nghỉ ngơi trước nha... - Băng Băng cười tươi nhìn Kiệt làm cho Lục Bảo bất ngờ vì chưa bao giờ thấy Băng cười như vậy.. nó lên phòng rồi Bảo mới hoàn hồn
-Lục Bảo mày sao vậy???
-Mày bỏ thuốc mê cho Băng uống hã???
-Mày nói vậy là ý gì??
-Tao chưa bao giờ thấy nó cười như vậy từ hôm sinh nhật 6 tuổi của nó.. Mày làm gì mà hay thế?? Bộ mày làm lành với Băng Băng rồi hã?
-Ừ.. Tao đi chơi với Băng nguyên ngày luôn cô ấy mới hết giận tao đó.. Tao bị bơ mà muốn khóc luôn...
-Cũng cho mày chừa.. Dám làm em tao đau lòng...
-Tao có chuyện muốn nói với mày..
-Nói đi...
-Tao buộc phải đính hôn với Ngọc My..
-Cái gì??? - Bảo quát lớn
-Nhỏ thôi...
-Tại sao mày phải đính hôn với cô ta mày nói là sẽ lo liệu mà...
-Tập đoàn của tao bị mất tài liệu mật.. Là kế hoạch của ba tao đầu tư rất nhiều.. Bây giờ tập đoàn ba tao có khả năng bị phá sản bây giờ cần nguồn vốn đầu tư vào rất nhiều nên công ty của Ngọc My đã đồng ý đầu tư vốn vào vụ án này.. Nhưng ba của Ngọc My có điều kiện là tao phải đính hôn với cô ta..
-Sao mày không nói.. Tao sẽ kêu mẹ tao giúp mày, tập đoàn của mẹ tao cũng có khả năng mà..
-Nhưng ba tao không biết.. Với lại chuyện này mới xảy ra thôi. Vì không muốn nó truyền ra ngoài ba tao phải giải quyết thật nhanh...
-Vậy là mày chấp nhận?? Băng Băng thì sao??
-Tao đành phải làm kẻ ác rồi... Mày đừng nói chuyện này cho cô ấy biết.. Tao không muốn cô ấy lo lắng, với lại lỡ như cô ấy biết chắc cô ấy sẽ làm ầm lên
-Thôi được... Tao buộc phải giấu em ấy chuyện này rồi... Vậy là ngày mai mày phải đi với cô ta??
-Ừ..
-Tao lần đầu tiên thấy nó cười như vậy.. Nhưng đến ngày mai thì không biết sẽ phải như thế nào đây???
-Tao thật sự rất khó xử.. Tao đã chật vật suy nghĩ rất kĩ.. Đúng là tao yêu cô ấy nhưng tao không thể để cho công sức của ba tao đổ sông đổ biển, dù sao thì ông ta cũng là ba của tao
-Tao hiểu mà...
-----------Nhà của Ngọc My-----------
-Ông ấy tỉnh rồi sao mẹ??
-Ừ.. ông ấy đã có ý thức trở lại nhưng sức khỏe vẫn còn yếu cho nên không đi lại nhiều.. Con nên đến thăm và kêu ba 1 cách đàng hoàng đi. Ông ấy ở trên phòng mẹ ấy.. - Ngọc My hơi bất ngờ khi biết ba của cô - Triệu Tôn Quy đã tỉnh sau mấy năm..
''Cốc cốc''
-Vào đi ''Cạch''
-Ô.. Ngọc My con gái của ba, con gái của ba đây sao???
-Ba.. Ba tỉnh lại rồi.. Con vui lắm - cô chạy đến ôm lấy ông, lúc mẹ cô kết hôn với ông, Ngọc My rất được nuông chiều nhưng vì vẫn còn thương nhớ ba nên còn ương bướng nhưng sau này cô bắt đầu thương yêu ông hơn.. Nhưng 1 hôm ông bị đột quỵ may là phát hiện kịp nhưng mà bị hôn mê đến bây giờ
|
Vì thời gian này là thời gian mình thi cho nên mình sẽ không đăng chap mới cho đến ngày 29/12 nha để tập trung thi cử :) mong mọi người thông cảm nha. Sau khi thi xong mình sẽ đăng chap mới như bình thường.. Chúc mọi người Giáng Sinh vui vẻ nha, ai thi rồi thì chúc Giáng Sinh thiệt vui vẻ bên bạn bè và ''ní'' khà khà *cười gian* còn ai chưa thi thì chúc mọi người thi thiệt tốt nha đạt nhiều điểm cao ngennnn ^_^
|
Chào mọi người Min đã ''còm bách'' hi hi, mình tính 29 post lun mà mình sợ mọi người đợi nên thôi mình post luôn hi hi..
----------------------------------------------------------------------------------------------------------
-Con dạo này sao rồi Ngọc My, nhìn con dạo này đẹp hơn hẵn đó nha..
-Con mà ba.. Hi hi..
-Ba nghe nói con thích Bảo Kiệt ở tập đoàn ô tô Flying Star phải không??
-Sao ba biết???
-Mẹ con nói cho ba biết.. Ba sẽ giúp con chinh phục cậu ta..
-Bằng cách nào giờ ba.. Anh ấy không thích con - Ngọc My buồn rười rượi
-Không sao... Tập đoàn Flying Star bây giờ đang bị thiếu vốn nghiêm trọng có thể dẫn đến phá sản vì bị tên thư kí cướp tài liệu mật cho kế hoạch mà ba của Bảo Kiệt đã đầu tư hầu hết tài sản vào đó và bây giờ cần công ty tài trợ gấp..
-Sao ba biết??
-Ông Lâm Bảo Quốc nói ba nghe..
-Vậy thì ba hãy giúp anh ấy đi ba..
-Ba đã đồng ý rồi, ngày mai ba sẽ chuyển vốn vào công ty của công ty đó, nhưng với điều kiện là Bảo Kiệt phải đính hôn với con..
-Vậy anh Bảo Kiệt sao ba?? Có đồng ý không??
-Tất nhiên, nếu không thì tập đoàn đó sẽ bị phá sản..
-Ủa, vậy sao con không thấy tin này trên báo??
-Chuyện này mới xảy ra mới đây thôi, ông Lâm Bảo Quốc tức là ba Bảo Kiệt liền gọi điện cầu cứu ba, nếu để chuyện này bị rò rỉ ra ngoài thì cổ phiếu tập đoàn sẽ bị mất giá, nguy cơ phá sản rất cao.. Ba vì con thích Bảo Kiệt nên ba đồng ý giúp đó..
-Vậy sao ba... Ôi con yêu ba nhất.. - Ngọc My ôm chầm lấy ông
-Thôi nào, ba mới tỉnh mà ôm ba thế chắc ba ngất tiếp mất.. hahahaha - ông bật cười nhéo má Ngọc My..
-Ba này, ba nghỉ ngơi đi nha ba, con lên phòng tắm rửa rồi tí nữa mình xuống ăn cơm nha ba...
-Ừa.. Con gái yêu
Ngọc My rời khỏi phòng của ông rồi đi 1 mạch về phòng mình, tâm trạng của cô rất vui, thật ra thì mối hận về ba cô đã phai đi từ khi buổi trại đó rồi, nhưng mà mỗi lần nhìn thấy Băng Băng là nỗi nhớ ba và muốn có Bảo Kiệt ngày càng dâng trào, cô quyết phải trả xong mối thù này rồi cô sẽ trở lại là Ngọc My của ngày xưa mà Bảo Kiệt từng thương thầm trọn nhớ, cô đã từng thực hiện rất nhiều kế nhưng chẳng được, kế hoạch này lại sắp bị bại lộ nữa, may là nhờ có ba cô - ông Triệu Tôn Quy tỉnh lại và giúp cho cô có được Bảo Kiệt, cô sắp thành công rồi...
--------------Nhà của Bảo Kiệt---------------
-Con đi chơi vui chưa?? - ba anh - ông Bảo Quốc ngồi hút điếu sì gà khói bay nghi ngút ngồi cùng với mẹ của anh - bà Eliz Frinston đang ngồi uống trà và đọc báo..
-Rồi.. Cám ơn ba cho con đi chơi với cô ấy lần cuối...
-Miễn sao con không gặp cô ta nữa là được.. Con đi nghỉ ngơi đi, có lẽ tí nữa ông Tôn Quy và gia đình họ sẽ đến nhà mình đó.. - anh thất thần đi lên phòng và đóng mạnh cửa ''Rầm''
-Bà à, con bé Trịnh Lục Băng Băng hình như là ân nhân cứu mạng khi mình qua Mĩ, khuôn mặt giống như lúc mình gặp chỉ có điều bây giờ nhìn cô bé đó đẹp hơn...
-Ừ, nếu không có cô bé đó chắc chúng ta bị giết rồi... Tôi đã nói với ông là đừng đem tiền theo nhiều quá, bên Mĩ không có giống như bên đây đâu.. Còn nhớ chị tôi không chị Stacy Frinston đó, vừa mới rút tiền để mua quà Giáng Sinh cho bọn trẻ mà xém nữa bị mất mạng rồi đó...
-Thôi rồi bà, tôi biết rồi bà cứ nói mãi....
Trên phòng anh nằm phịch xuống, nhớ lại cuộc hẹn hò hôm nay... Cuối cùng anh đã thấy được con người thật của Băng Băng, anh thật sự rất vui, anh sẽ không bao giờ quên, anh bật dậy mở chiếc hộp mà anh cất đồ quý của anh lấy ra chiếc nón đen mà nó đã cho anh, anh nhớ lại lời nói của nó '' Anh cho tôi cái mặt nạ.. Tôi cho anh cái nón này đó.. Tôi thiết kế đó.. Hàng hiếm đó... Giữ cho kĩ à....'' anh bật cười, bỗng nhiên anh thấy sao nó đáng yêu đến thế, vẻ ngoài lạnh lùng của nó đâu mất rồi.. Anh cũng tan chảy vì nó, nhưng chỉ hôm nay thôi vì anh phải rời xa nó rồi.. Chắc nó sẽ hận anh lắm, nhưng anh không muốn nó lo cho anh đâu.. Anh quyết sẽ đóng kín con tim này chỉ để chỗ trống đó cho 1 mình Băng Băng thôi.. Anh yêu nó rất nhiều, nhiều hơn anh tưởng tượng và sẽ chỉ yêu Băng Băng thôi, anh sẽ luôn dõi theo nó mặc dù sau này nó sẽ hận anh.. Anh ngồi vuốt ve cái nón như bảo vật của mình vậy, bỗng 1 giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống.. Anh đã khóc vì nó lần thứ hai..
|
so great
|
''Kính Cong'' ''Kính Cong''
........
-Thưa ông chủ.. ông Triệu Tôn Quy và gia đình ông ấy đã đến - 1 cô người hầu chạy vào báo cáo
-Được rồi, cô lên phòng báo cho cậu chủ đi... Nói nó chuẩn bị đi xuống nhà ngay
-Vâng, thưa ông chủ...
''Cốc cốc''
-Ai đó???
-Dạ tôi đây thưa cậu chủ, ông Triệu Tôn Quy và gia đình ông ấy đã đến, ông chủ kêu cậu phải chuẩn bị xuống ngay lập tức ạ..
-Thôi được, nói với ông ấy là tôi sẽ xuống ngay..
Anh thở dài, quệt đi nước mắt khuôn mặt trở nên lạnh lùng như trước kia có khi còn hơn trước, anh nhìn chiếc nón với ánh mắt trìu mến lần cuối rồi cất nó vào hộp để vào chỗ cũ rồi chỉnh chu quần áo rồi đi ra ngoài.. Anh đi đến cầu thang nhìn xuống thì thấy gia đình của Ngọc My đã đến và đang ngồi nói chuyện với nhau rất vui vẻ bỗng lúc đó Ngọc My ngước lên thấy anh đang đứng đó, cô lại bắt gặp ánh mắt lạnh chết người đó nhưng cô vẫn cố gắng nhìn anh cười thật tươi..
-A.... Bảo Kiệt con đây rồi, xuống đây con, mọi người đợi con đó - mẹ anh nhìn anh cười tươi.. Anh thở hắt 1 tiếng rồi đi xuống ngồi kế bên Ngọc My.. Khí hàn xung quanh anh tỏa ra nồng nặc khiến Ngọc My cảm thấy ớn lạnh nhưng vẫn cố bình thường cười thật tươi
-Bây giờ chúng ta bàn chuyện của 2 đứa nhỏ này nha... - ba anh bắt đầu vào vấn đề
-Tất nhiên rồi, gia đình tôi đến đây vì chuyện này mà...
-Vậy thì con muốn như thế nào Ngọc My - mẹ anh chuyển qua hỏi cô
-Dạ.. Theo cháu thì như thế này, sau khi tốt nghiệp cấp 3, con và anh Kiệt sẽ qua Mĩ du học khoảng 3 năm để tìm hiểu nhau hơn rồi sau 3 năm thì tụi con sẽ tiến hành đám cưới như vậy được không ạ???
-Vậy thì quá tốt rồi.. Để chu đắp thêm tình cảm thắm thiết hơn mà.. Hahaha - ba của Ngọc My bật cười
-Đúng đó, con thật là thông minh đó.. Vậy bây giờ chúng ta sẽ mở buổi tiệc đính hôn cho 2 đứa con.. Con thấy thế nào Bảo Kiệt - giờ này ba anh mới nhắc đến Bảo Kiệt
-Con thì sao cũng được thôi ạ..
Ngọc My nghe câu trả lời như vậy cảm thấy không được vui cho lắm, giống như anh ấy chỉ làm việc này vì gia đình thôi chứ không có ý muốn kết hôn với cô, nhưng không sao dù sao thì anh ấy cũng bị trói chặt với cô rồi, anh bị gia đình không cho qua lại với Băng Băng nữa.. Thế cũng hay.. Họ trò chuyện 1 lúc rồi chuẩn bị ra về
-Anh Bảo Kiệt này...
-Có chuyện gì??
-Anh...À..ùm...Ngày mai... Anh.. có thể đến đón.. em đi học được không???
-Được.. Mấy giờ??
-Giờ nào cũng được, em sẽ đợi anh.. - Ngọc My chồm lên hôn lên má của anh rồi chạy đi, gia đình 2 bên nhìn nhau mỉm cười, chắc có lẽ Bảo Kiệt sẽ yêu Ngọc My thôi..
Nhưng thật sự nụ hôn đó, nếu là 2 năm trước có lẽ anh sẽ nhảy cẩng lên vì sung sướng và ôm chầm lấy Ngọc My và cho cô ấy 1 nụ hôn, nhưng bây giờ anh chỉ làm vậy với 1 người và người đó là Băng Băng, người làm tan chảy trái tim băng giá trong lòng anh.. Chỉ một mình cô ấy bây giờ và mãi mãi...
|