The Amber Eyes
|
|
*Chapter 12: Những cái xác không đầu (phần cuối)
………………………………………..
Chiếc thùng gỗ dưới giếng được kéo lên. Đầu của Mã phu nhân cùng cây búa bị mất nghi ngờ là hung khí đã được tìm thấy.
- Tôi nghĩ chúng ta cần gặp cô gái tên Thi Thi lần nữa! – nó dựa người vào thành giếng, đôi mắt thư thả nhìn ra phía xa xăm.
- Người phụ nữ 2 năm trước có lẽ chính là mấu chốt của vụ án này!
Cả hai rời đi. Kẻ lạ mặt nấp sau bức tường nhếch môi rợn người, đôi mắt sắc bén đanh lại khi đã tận mắt nhìn thấy thứ mình cần thấy. Tạm gọi người này là X.
Bất ngờ, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai khiến X giật mình.
- Rình rập người khác như vậy có mục đích gì sao?
Chủ nhân của giọng nói trong veo như suối ấy là một người phụ nữ tóc dài, mang mũ lưỡi trai đen với chiếc khẩu trang y tế che kín gương mặt. Cô ta mặc bộ quần áo đen bó sát, đôi mắt đặc biệt hút hồn.
- Cô là ai? – X cất tiếng hỏi bằng giọng điệu đanh thép đầy cảnh giác.
- You don't need to know... – người phụ nữ áo đen không quá cao, tuy nhiên thân hình chuẩn không cần chỉnh. Mái tóc nâu vàng được nhét cẩn thận vào trong mũ.
X không nói nhiều xông tới tấn công, chỉ vài quyền đơn giản đã xác định ngay người phụ nữ bí ẩn đó là một sát thủ lâu năm. Đôi tay nhanh nhẹn hết tấn công rồi phòng thủ, chân mang bốt cao gót giáng xuống những cú đá mạnh mẽ đầy nguy hiểm.
X cố gắng khéo léo, uyển chuyển, tuy nhiên người bên kia vẫn là di chuyển nhanh hơn. Có thể luồn tay khóa lấy người đối diện mà không để đối thủ kịp tránh đòn.
Một mùi hương thoang thoảng bất chợt để X ngửi được, giọng nói nhẹ nhàng của người phụ nữ áo đen kia lại một lần nữa rùng rợn vang lên bên tai:
- Đừng nghĩ có thể giở được trò gì…. nếu tôi còn có mặt ở đây!
Nghe tiếng bước chân, người phụ nữ áo đen xô mạnh X một cái. Cô ta đạp mạnh vào tường nhào lộn qua khỏi khuôn viên Mã gia như chưa từng xuất hiện.
- Sự thật đang dần hé lộ!
Nó và hắn đã quay trở lại, X cũng bốc hơi theo không khí.
…………………………….
|
*Sáng hôm sau:
Chu Hiển đang ngáy khò khò thì lờ mờ tỉnh giấc. Anh ta phát hiện mình đang nằm trên nền gạch mát lạnh, tay ôm chặt thứ gì đó nặng trịch. Gương mặt ngái ngủ, anh lồm cồm ngồi dậy dụi mắt. Bất ngờ phát hiện trên tay mình đang giữ khư khư cây búa dính máu, trên quần áo của mình cũng dính đầy máu. Điều đó khiến Chu Hiển vô cùng hoảng loạn.
- Hơ…
Vứt cây búa xuống đất, Chu Hiển run run nhìn khắp căn phòng. Đây không hề giống nhà anh ta chút nào. Đây là đâu vậy?
Gương mặt anh ta ngờ nghệch nhớ lại, tối hôm qua cha dặn anh xách đèn lồng đi đón Tuấn Dương và Hiểu Phàm vì đã khuya mà họ vẫn còn chưa về. Anh đi đến trước cửa nhà họ Mã thì thấy cửa mở toang, xung quanh không có ai.
Chu Hiển tự mình đẩy cửa bước vào, men theo lối ở hành lang mà đi mãi. Rồi sau đó, anh đã không nhớ gì cả.
Anh lui lui ra phía sau với gương mặt hoảng sợ, bất chợt đụng trúng thứ gì đó. Chậm rãi quay đầu lại xem, gương mặt anh cắt không còn một giọt máu:
- AAAAA….
Chu Hiển ngay lập tức chạy đến chỗ cửa ra vào, phát hiện cánh cửa đã bị khóa ngoài. Anh ta không ngừng đập cửa la hét:
- CÓ AI KHÔNG??? HUHU… MỞ CỬA CHO TÔI!!! Hic…MỞ CỬA CHO TÔI!!!....
|
* Một lát sau:
- Nạn nhân là con rể nhà họ Mã, phần đầu được tìm thấy bên cạnh cái xác. Cửa bị khóa ngoài, chỉ có Chu Hiển ở chung trong căn phòng đó với anh ta. Chìa khóa được tìm thấy trên sàn nhà trong phòng. – hắn ngồi xổm bên cạnh tử thi nêu sơ bộ tình hình hiện trường, sau đó đứng lên quay sang mọi người.
Xác của Mã Hùng được đưa ra từ đường trước sự chứng kiến của hầu hết thôn dân. Chu Thông tái cả mặt nhìn Chu Hiển đang bị người dân trói ở một góc như tội phạm. Nó đứng dựa người vào cây cột gần đó, gương mặt bình thản đến lạnh người.
- Không thể nào lại có người chết được!!! – Từ Sơn lẩm bẩm.
Nó liếc nhìn anh ta đúng nửa giây, sau đó lại quay sang xác chết của Mã Hùng. Tiểu Lệ ngồi yên một chỗ với đôi mắt sưng đỏ vô hồn, có lẽ cô ta khá sốc khi người nhà họ Mã lần lượt chết sạch.
- Tôi nghĩ cô nên quay trở lại Bắc Kinh trong thời gian sớm nhất! – Jasmin đặt nhẹ bàn tay lên vai cô.
- Tôi… cũng đang nghĩ đến điều đó! – cô ta đáp bằng giọng mệt mỏi.
Nó tiến đến gần chỗ Vân Ly đang xem xét tử thi của Mã Hùng:
- Thế nào?
- Cái chết lần này có chút khác lạ. Phần mạch máu chỗ vết thương ở cổ của Mã Hùng rất bất thường, anh ta bị chặt đầu sau khi đã tắt thở.
Nó ngồi xuống, đưa bàn tay thon thả chạm vào xác chết. Đôi mắt nó có chút phản ứng, đúng như những gì đã nghĩ. Cái chết của Mã Hùng là một cái chết không bình thường.
Hắn nhướn mày nhìn nó:
- Có chuyện gì sao?
- Xương sườn giập nát, bị đả thương bởi cao thủ.
- Nội thương?
Nó gật nhẹ đầu. Hắn lại chau mày suy nghĩ, lẩm bẩm:
- Kẻ giết Mã Hùng là một người khác sao?
Mọi người trong thôn xì xầm về cái chết thứ 4, họ dùng ánh mắt chán ghét nhìn Chu Hiển. Điều đó khiến Trưởng thôn nơm nớp lo sợ, ông sợ rồi mọi người sẽ dùng luật lệ trong thôn để buộc tội thằng con trai bệnh tật của ông. Họ vốn không ưa gì nó mà.
- Tôi nghĩ tên Chu Hiển chính là kẻ giết người…
- Đúng vậy! Mau mau đem thiêu sống nó đi.
- Chết đi! Đồ bệnh hoạn!!!
- Tôi đã từng thấy nó chặt đầu chó, mèo để treo lên cây đó!
- Đồ điên! Chết đi!
Mọi người phẫn nộ, la hét om sòm. Chu Hiển mếu máo, sợ sệt khóc ròng:
- Cha ơi… hic… cứu con! Con không có giết người!
Chu Thông quỳ mộp xuống, điều đó khiến tất cả tụi nó cùng mọi người kinh ngạc. Ông ta cúi gằm mặt, nỗi thống khổ ánh lên trong đôi mắt người cha.
- Mọi người làm ơn tha cho con trai tôi, nó chỉ là một người bị bệnh kém trí chứ không đến nỗi ra tay giết người. Hung thủ thực sự chính là tôi đây!
Mọi lời xì xầm lại vang lên, nó và hắn nhìn nhau. Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về ông – Trưởng thôn nổi tiếng hiền lành.
- Mau trói Chu Thông lại, ngày mai giải quyết theo luật lệ trong thôn! – giọng của một vị tiền bối tóc bạc.
Thanh niên trong làng nghe lệnh làm theo, họ tiến đến giữ lấy hai tay của Chu Thông. Aldred định bước ra ngăn cản, nhưng vị tiền bối đó lại phán thêm một câu xanh rờn:
- Ai dám nhiều chuyện thì coi như đồng phạm.
Anh bất lực đứng yên, đây là chuyện trong thôn của người ta nên anh vốn không có cái quyền xía vào. Anh không có bất cứ bằng chứng có lợi nào để có thể bênh vực ông. Mã Tiểu Lệ nhìn họ, cô cũng không nói nên lời.
Tiền bối tóc bạc dẫn đầu đám thanh niên, họ định rời khỏi thì bị một giọng nói thanh thoát làm ngán đường:
- Nếu tôi có bằng chứng chứng minh ông ấy vô tội thì sao?
Tiền bối quay sang nhìn nó. Nhìn con nhóc miệng còn hôi sữa dám cả gan đòi minh oan cho hung thủ giết người. Hai tay đút túi quần, đôi mắt nó bình thản dán chặt vào khoảng không vô định thay vì nhìn ông.
- Được. Trước sáng ngày mai, nếu cô có thể chứng minh Chu Thông không phải hung thủ thì tôi sẽ thả hắn ta. – tuy đã già nhưng có vẻ ông ta còn rất minh mẫn.
- Quân tử nhất ngôn! – hắn nhấn mạnh thêm lần nữa.
- Dẫn hắn ta đi!!!
- Dạ.
Tất cả mọi người nhìn họ rời khỏi, thôn dân cũng tự động tản ra. Zini đứng đó la hét:
- Yaaa! Sao họ lại có thể quá đáng như vậy chứ????
- Bỏ đi. Chẳng qua ông lão đó muốn sớm kết thúc chuyện này thôi! – Jasmin kéo tay cô nhóc.
|
Trong khi mọi người đang sốt ruột thì Zico và Saleen đang chụm đầu lại xem cái gì đó. Trong mặt tụi nó khoái chí lạ lùng. Hắn tiến đến gần, giật phắt cái máy quay Zico đang cầm trên tay. Hắn tua lại đoạn phim đêm lễ trừ tà, đôi mắt tinh anh sáng lên như nhận ra thứ gì đó. Chăm chú, sự chăm chú của hắn khiến mọi người ngẩn tò te.
Hắn quăng trả Zico cái máy quay phim, sau đó quay sang kéo tay nó bỏ đi thật nhanh. Nó để yên tay mình trong tay hắn, cả hai bước đi gấp gáp. Thoắt cái đã đến sân lễ của thôn, nơi đã diễn ra lễ đuổi tà.
- Đêm hôm đó không hề có nghi thức rải giấy tiền vàng bạc đúng không?
- Đúng vậy.
- Thế cô nghĩ sao về mảnh giấy tiền chúng ta phát hiện gần giếng nước sau nhà họ Mã.
- Chắc do hung thủ mang đến.
- Nơi cất giấy tiền là phòng sinh hoạt – căn phòng chứa những vật liệu và dụng cụ linh tinh.
Cả hai mở cửa căn phòng cũ kĩ, đồ đạc chất lung tung. Nó cất giọng:
- Bỏ tay ra được chưa?
- Hả?... À… ờ… xin lỗi!
Hắn đỏ mặt rút tay lại, cười ngố. Cả hai tiến vào phía bên trong.
Nó liếc sơ qua căn phòng, bao giấy tiền vẫn còn nguyên. Trên nền nhà có mấy mảnh bị bỏ sót, chắc hung thủ từng ra vào nơi này.
Cả hai tản ra lục lọi, hy vọng tìm được thứ gì hay ho.
“Cạch”
Hắn mở chiếc rương gỗ trong góc phòng ra, tay cầm lấy một tấm vải trắng lớn dính đầy máu cùng chiếc túi vải màu đen có hai cái lỗ nhỏ. Hắn lấy điện thoại gọi cho Zini, căn dặn cô nhóc một vài chuyện.
- Muốn thành ma cũng không phải chuyện khó! – nó và hắn nhìn nhau.
“Hung thủ của 4 vụ án là hai người khác nhau…. Hèn gì lúc nãy người đó lại nói vậy!” – nó ngẫm nghĩ.
…………………………….
|
*Tối hôm đó:
- Thi Thi! Em ở lại lo lắng nhà cửa, khi đến kì nghỉ chị sẽ lại về!
Mã Tiểu Lệ xách vali, lặng lẽ dặn dò cô người hầu. Jasmin và mọi người đứng hai bên nhìn cô, họ biết đi khỏi đây là cách tốt nhất để Tiểu Lệ được an toàn.
- Mọi người không định xuống núi sao? – Tiểu Lệ hỏi.
- Chắc là sau khi vụ án kết thúc Tuấn Dương với Hiểu Phàm mới chịu rời khỏi! – Vân Ly đáp.
Tiểu Lệ từ biệt họ, lên xe ngựa của Mã Gia xuống núi. Cô ta đi khuất trong sự buồn bã của mọi người, ai cũng buồn thay cho dòng họ xấu số.
Vừa mới nhắc thì nó và hắn đã xuất hiện. Cả hai bước đi chậm rãi với gương mặt khá căng thẳng. Hắn quay sang Aldred nói:
- Anh đi tập họp mọi người đến đây, tụi em đã biết hung thủ là ai rồi!
- Cái gì??? – tất cả mọi người đồng thanh với gương mặt kinh ngạc.
Vân Ly bước đến vài bước, sốt ruột hỏi:
- Không phải do Chu Trưởng thôn làm sao?
- Không phải ông ấy! – hắn lạnh lùng đáp rồi liếc nhìn nó.
Thoáng cái mọi người đã tụ tập đông đủ. Chu Thông vẫn bị trói và bắt phải quỳ trước từ đường nhà họ Mã. Chu Hiển thì kè kè bên cạnh ông.
Từ Sơn cũng đến, anh ta đứng ở một góc. Lão tiền bối tiến đến trước mặt nó gằn giọng:
- Giờ đông đủ rồi, bắt đầu đi chứ!
- Đầu tiên, chúng tôi xin được phép nói về vụ án của Mã Tiểu Thư và Mã Phu Nhân. Các người nghĩ họ bị chặt đầu bằng gì? – hắn đút tay vào túi quần quay xuống hỏi thôn dân.
- Là dao sao?
- Không dao không đủ bén đâu.
- Là búa đúng không?
Hàng chục câu trả lời khác nhau vang lên. Hắn mỉm cười đắc ý:
- Đáp án chính xác là búa. Ở vụ án của Mã tiểu thư tôi xin phép được giải thích như thế này: Theo lời của chồng cô ta tức Mã Hùng, vào tối đêm thứ Hai cô ta đã ra ngoài. Hung thủ đã bám theo Tiểu Thanh, chờ đến lúc thích hợp đã ra tay chặt đầu cô ta. Hắn mang theo hung khí và phần đầu rời khỏi hiện trường. Đây là một vụ đơn giản vì đêm khuya là khoảng thời gian thuận lợi để hành động.
Nó tiếp lời:
- Còn ở vụ án của Mã Phu Nhân, hung thủ biết bà ta nghỉ ngơi ở trong phòng một mình vì trước đó đã “cố tình yêu cầu” kẻ ăn người ở của Mã gia đến sân thôn phụ giúp nghi lễ. Vậy nên lúc đó chỉ có Thi Thi ở lại nhà. Vì chỉ có một mình nên cô ta lo không xuể hết mọi công việc nên lúc Mã phu nhân tỉnh dậy cô ta vẫn còn loay hoay dưới nhà bếp – nơi cách phòng Mã phu nhân tận 2 dãy hành lang.
- Hung thủ biết mình không có nhiều thời gian, vậy nên cố gắng lo chu tất mọi việc. Hắn ta đóng giả Ma Nữ Không Đầu, một công đôi việc. – hắn nói.
Saleen đưa tay gãi gãi đầu:
- Một công đôi việc? Là sao ạ?
Mọi người đều tập trung chú ý lắng nghe. Hắn nở nụ cười tự tin rồi hỏi:
- Nếu em cầm búa, chặt đầu một người theo hướng chính diện. Em nghĩ máu sẽ bắn vào đâu???
- Là chính quần áo của hung thủ! – Vân Ly thốt lên.
Hắn lại tiếp tục đặt ra một câu hỏi:
- Mọi người có ai ngu đến mức để quần áo của mình dính đầy máu mà quay trở lại một nơi đông đúc như nghi lễ đuổi tà không?
Mọi người nhìn nhau, ai cũng bảo dĩ nhiên là không rồi. Không ai mang bộ quần áo dính đầy máu mà thản nhiên đi lại được. Dám cam đoan là không có ai. Thấy nó và hắn đang trình bày rất suôn sẻ, tiền bối già cất giọng:
- Vậy thì hung thủ làm thế nào?
- Và còn bóng ma nữ tôi đã gặp thì sao? – Thi Thi cũng lên tiếng hỏi.
Hắn mở balô cầm lấy tấm vải trắng dính đầy máu giơ lên để mọi người cùng xem. Ai cũng ngạc nhiên, há hốc cả mồm.
- Chỉ cần khoác lên người một tấm vải trắng thật to và trùm một chiếc túi vải đen lên đầu. Đứng dưới bóng tối đảm bảo ai cũng tưởng người đó không có đầu, lại chả sợ máu của nạn nhân bắn lên quần áo của mình. Ở đây không có điện, vậy nên hầu hết mọi người chỉ dùng nến. Và tin chắc rằng hành lang chỉ nhờ ánh trăng soi sáng. Trên mảnh vải trắng này chắc chắn là máu của Mã phu nhân. Một công đôi việc đúng không…… anh Từ Sơn?
|